Đế Bá Audio Podcast
Tập 359 [Chương 1791 đến Chương 1795]
❮ sautiếp ❯Chương 1791: Trị liệu
Một hồi lâu sau, Đằng Tề Văn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Có một loại cảm giác thoải mái không nói nên lời, hắn hiểu được tất cả quang hạt đã bị Lý Thất Dạ lôi ra.
“Bồng –” một tiếng, trong thời gian cực ngắn, lò lửa phun ra một luyện lô vô cùng hung mãnh, luyện hóa toàn bộ quang hạt hút ra trong thân thể Đằng Tề Văn.
Tuy quang hạt muốn phản công, nhưng mà luyện lô quá hung mãnh, dưới sự chủ trì của Lý Thất Dạ nó căn bản không có cơ hội phản kháng, thoáng cái đã luyện hóa chúng tan thành mây khói.
– Đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh ân!
Phục hồi tinh thần lại. Đằng Tề Văn buông lỏng một hơi, phục bái xuống đất.
Thành chủ thành Thiên Đằng cũng tiến lên cảm tạ. Cảm kích nói:
– Tiên sinh diệu thủ vô song trên thês gian!
Quỳ Hoa lão tổ nhìn thấy Lý Thất Dạ có tài nghệ dược đạo vô song như vậy, hắn cũng buông lỏng một hơi, thành Thiên Đằng rốt cục gặp đã tìm được cứu tinh, tổ đằng của bọn họ đã được cứu chữa rồi.
Tiếp qua mấy ngày nữa, các đệ tử thành Thiên Đằng cảm nhận được hào khí không đúng, hào khí cả thành Thiên Đằng trở nên ngưng trọng, tiếp qua vài ngày thì tổ đằng run rẩy, cả thành Thiên Đằng cũng lay động theo đó, có chút cung điện ngọn núi khi tổ đằng lay động đã nứt vỡ.
Trong khoảng thời gian ngắn, các đệ tử thành Thiên Đằng cũng tâm thần bất định bất an, cảm giác tai nạn bao phủ trên đỉnh đầu, tai nạn đều tùy thời sẽ hàng lâm.
Đặc biệt là các lão tổ thành Thiên Đằng biết rõ tình thế vô cùng nghiêm trọng, cả thành Thiên Đằng tiến vào đề phòng cao nhất, tùy thời trợ giúp, để ngừa không có chuyện bất trắc xảy ra.
Thời gian nom nóp như thế diễn ra trong vài ngày, cuối cùng cũng đã khôi phục bình tĩnh, tuy rất nhiều đệ tử thành Thiên Đằng cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng mà bọn họ cảm thấy trời quang mây tạnh, thậm chí bọn họ cảm thấy cành lá của tổ đằng giãn ra, có cảm giác như đại kiếp nạn đã qua.
Các lão tổ thành Thiên Đằng không ngừng buông lỏng, bọn họ biết rõ tai nạn rốt cục qua đi, thành Thiên Đằng rốt cục được bảo trụ.
Vào ngày hôm nay, Lý Thất Dạ bị đám người Quỳ Hoa lão tổ đưa ra ngoài, lúc này Lý Thất Dạ rất mệt mỏi, vì tiêu diệt tai nạn, Lý Thất Dạ có thể nói tốn hao công phu không nhỏ.
Lý Thất Dạ được xem như khách quý cao nhất của thành Thiên Đằng, thậm chí ngay cả Quỳ Hoa lão tổ cũng tự mình canh gác cho hắn, vì hộ pháp cho hắn, không ai có thể quấy rầy.
Lý Thất Dạ lấy ra đủ loại tiên dược, tuy lúc này tiêu diệt tai nạn cho tổ đằng tiêu hao không ít khí huyết, nhưng mà hắn cũng khôi phục rất nhanh chóng.
Sau khi Lý Thất Dạ khôi phục, Quỳ Hoa lão tổ lập tức tới bái kiến, hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ, bái lạy trên đất, nói ra:
– Ân đức của tiên sinh khó nói bằng lời, chỉ cần tiên sinh có gì cần dùng tới thành Thiên Đằng thì tùy thời có thể nói một tiếng.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật gật đầu, khoát tay, nói ra:
– Đứng lên đi, giao dịch chính là giao dịch, đã đáp ứng các ngươi thì ta sẽ làm được.
Cho dù nói thì nói như thế, nhưng mà Quỳ Hoa lão tổ vẫn vô cùng cảm kích, hắn cung kính nâng Thiên Đằng Hồ lên, nói ra:
– Đây là Thiên Đằng Hồ mà tiên sinh muốn, thỉnh tiên sinh xem qua!
Lý Thất Dạ nhìn qua Thiên Đằng Hồ, thu lại. Đối với Lý Thất Dạ mà nói, có Thiên Đằng Hồ thì tục thọ cho Chu Tước Thụ đã tiến thêm một bươc.s
– Không biết tiên sinh phải chăng có thể ở lại thành Thiên Đằng chúng ta một ít thời gian, để chúng ta tận tình hữu nghị địa chủ.
Lý Thất Dạ nhận lấy Thiên Đằng Hồ, Quỳ Hoa lão tổ vội vàng nói ra.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Quỳ Hoa lão tổ, nói ra:
– Ngươi sẽ không muốn ta trở thành đệ tử thành Thiên Đằng đấy chứ?
– Không dám, không dám.Nguồn truyện audio Podcast
Quỳ Hoa lão tổ khoát tay, nói:
– A, a, a, tiên sinh chính là chân long trên cửu thiên, thành Thiên Đằng quá nhỏ, không cách nào chứa tiên sinh được, đương nhiên tiên sinh nếu nguyện ý treo danh hào khống đằng giả thành Thiên Đằng thì đó là vinh hạnh của thành Thiên Đằng.
Đối với Quỳ Hoa lão tổ mà nói, trong lòng của hắn phi thường khát vọng Lý Thất Dạ lưu lại, nếu như Lý Thất Dạ có thể lưu lại, như vậy thành Thiên Đằng sẽ tỏa sáng thêm lần nữa.
Lý Thất Dạ cười lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Đối với thành Thiên Đằng các ngươi mà nói, đối với Thiên Linh Giới mà nói ta chỉ là một khách qua đường mà thôi, chân trời này không phải nơi ta ở lại, ta chỉ đi qua nhìn một chút là xong.
Quỳ Hoa lão tổ nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đành phải nói ra:
– Tiên sinh chính là cao nhân tuyệt thế, chỉ có thể nói thành Thiên Đằng không có phúc phận này.
Quỳ Hoa lão tổ cũng hiểu, cơ duyên như vậy không cách nào cưỡng cầu, hắn chỉ có thể nói thành Thiên Đằng không có phúc phận này.
Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn qua Quỳ Hoa lão tổ, lãnh đạm nói:
– Đằng Tề Vân của thành Thiên Đằng các ngươi ta nhìn thấy rất thuận mắt, tạm thời bảo hắn đi theo ta một thời gian đi…
-… Những thứ khác ta không cách nào truyền thụ, nhưng mà câu thông với tổ đằng, ta đúng là có nhiều thứ truyền thụ cho hắn, cho nên ta đã trao đổi với tổ đằng của các ngươi rồi, ta từ hắn đạt được một ít kiến thức, truyền lại cho thành Thiên Đằng các ngươi.
Lúc này Lý Thất Dạ xâm lấn tổ đằng, đạt thành hiệp nghị với tổ đằng, chuyện này làm cho hắn hiểu càng sâu về tổ đằng, có thêm kiến thức mới.
– Đây là phúc khí của hắn!
Nghe xong lời này, Quỳ Hoa lão tổ đại hỉ, vội vàng cúi người bái tạ. Lập tức phái người gọi Đằng Tề Văn tới đây.
Một lát sau, Đằng Tề Văn cùng thành chủ thành Thiên Đằng chạy tới, sau khi biết chuyện này, không chỉ Đằng Tề Văn đại hỉ, thành chủ thành Thiên Đằng cũng cao hứng thay cho đồ đệ của mình.
Đi cho tới hôm nay, Đằng Tề Văn trở thành truyền nhân thành chủ thành Thiên Đằng đã là sự thật, nếu Đằng Tề Văn lại học được tri thức từ tổ đằng, hắn chắc chắn sẽ đại phóng dị sắc.
– Đa tạ tiên sinh bồi dưỡng —
Thành chủ thành Thiên Đằng phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng kéo Đằng Tề Văn đang ngẩn người phục bái xuống đất, cảm kích nói.
– Đứng lên đi.
Lý Thất Dạ nói:
– Lúc này ta cũng câu thông với tổ đằng các ngươi một phen, ta cũng chỉ có thể truyền thụ một ít tri thức Thụ tộc cảm thấy hứng thú mà thôi. Về phần một ít tri thức tổ đằng các ngươi, với ta mà nói không hữu dụng, truyền lại cho thành Thiên Đằng cũng là duyên phận, một ẩm một mỏ, đều là nhất định.
Mặc dù là như thế, thành chủ thành Thiên Đằng vẫn cảm thấy cao hứng tha cho đồ đệ, bởi vì đây là chỉ rõ con đường câu thông với tổ đằng.
– Tốt, ngươi quay về chuẩn bị một chút đi.
Cuối cùng Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay, nói ra:
– Ngươi chuẩn bị cho tốt, đến Thiển Hải Than gặp ta, ta đi trước một bươc.
Đằng Tề Văn cung kính ứng một tiếng, lập tức trở về chuẩn bị.
Lý Thất Dạ có việc trong người, hắn cầm lấy Thiên Đằng Hồ, hắn cũng không muốn ở lại thành Thiên Đằng lâu, ngay hôm nay lên đường rời đi.
Chương 1792: Thiển Hải Than (1)
Thời điểm Lý Thất Dạ lên đường, trừ Quỳ Hoa lão tổ là lão tổ tông tự mình tiễn Lý Thất Dạ ra bên ngoài, còn có các lão tổ phân lượng nặng ký của thành Thiên Đằng đi ra đưa tiễn Lý Thất Dạ.
Quỳ Hoa lão tổ thập phần hy vọng Lý Thất Dạ có thể ở thành Thiên Đằng lâu hơn vài ngày, để thành Thiên Đằng hảo hảo chiêu đãi Lý Thất Dạ, nhưng Lý Thất Dạ cố ý muốn ly khai, hắn cũng không dám giữ lại.
– Tự giải quyết cho tốt!
Cuối cùng Lý Thất Dạ nhìn qua Quỳ Hoa lão tổ hắn tiện tay điểm một cái, cánh cửa mở ra, bước vào cánh cửa lập tức vượt qua không gian, thoáng cái biến mất.
Thiển Hải Than, trời xanh mây trắng, nước biển xanh biếc, đá ngầm trồi lên, ngẫu nhiên có ngọn núi lộ ra trên mặt biển, một mặt ngọn núi lưng tựa biển, mặt khác chính là bãi cát, cát trắng mịn chập chờn theo nước biển.
Nơi đây đâu chỉ có trời xanh mây trắng, còn có chim biển bay lượn, có cá nhảy lên mặt nước, yên lặng mà xinh đẹp.
Trên thực tế Thiển Hải Than cũng không yên tĩnh như thế, đây chỉ là trên mặt biển mà thôi, ở dưới biển mới là nơi thập phần náo nhiệt của Thiển Hải Than.
Dưới biển cả yên lặng, chỉ thấy dãy núi phập phồng, có từng tòa núi cao, có một hang sâu. Dưới đáy biển này có hải tảo chập chờn, có rong biển phiêu bạt, càng có san hô thành rừng, cũng có biển cây che trời…
Thiển Hải Than, kỳ thật không phải nói biển nơi này cạn, mà bởi vì nơi này gần mặt biển, cho nên mới phải được gọi là Thiển Hải Than.
Tại Thiển Hải Than, dưới nước có từng tòa lầu các, có từng tòa cổ điện. ở dưới nước trong hải vực này từng tòa lầu các, từng tòa cổ điện tạo thành một tòa thành trì dưới biển.
Trong thành trì dưới biển này chính là đường đi thông khắp nơi, từng ngọn núi dưới đáy biển càng là cầu nối thông suốt bốn phía, có thể nói là vô cùng phồn hoa và náo nhiệt.
Đây là thế giới xinh đẹp dưới đáy biển, ở chỗ này có rất nhiều cung điện lầu các trong nước, cũng có một ít lầu các cổ điện bổ nước biển ra, tự thành một không gian giống như đại lục.
Tại Thiển Hải Than, người đến người đi, có người là cưỡi hải mã mà đến xuyên thẳng qua nước biển, tích thủy không dính, cũng có người ngồi lên phi toa xuyên qua, đốc độ phi toa cực nhanh, xuyên qua vô thanh vô tức, càng dung nhập vào nước biển, cũng có người cưỡi cự kình đi tới, cự kình lướt đi trong nước biển đặc biệt ưu nhã…
Trong nước Thiển Hải Than này, trong đám người hành tẩu có Mị Linh cao quý, cũng có Thụ tộc mộc khí bức người, càng có Hải Yêu thiên kỳ bách quái.
Hành tẩu trong thành trì dưới biển này, có người là tích thủy không dính, hành tẩu qua lại trong nước, ưu nhã mà cao quý; cũng có người tránh nước biển đi, nơi hắn đi qua giống như có bức tường vô hình dạt nước biển ra ngoài; cũng có người toàn thân đẫm nước, thân hình đắm chìm vào trong nước, càng có người bảo trì thân thể Hải Yêu qua lại các nơi nhanh chóng.
Thiển Hải Than là sản nghiệp của Vô Cấu Tam Tông, càng nói đúng hơn, cả Thiển Hải Than là một phần sản nghiệp của Vô Cấu Tông trong Vô Cấu Tam Tông, chính bởi vì thế thành trì rất bình yên, bất kể là Hải Yêu hoặc là Thụ tộc, đến nơi đây cũng không dễ dàng gây chuyện thị phi.
Vô Cấu Tam Tông, nó không chỉ là truyền thừa tiếng tăm lừng lẫy trong Bích Dương Hải, cho dù là cả Thiên Linh Giới cũng rất nổi danh, thậm chí có thể nói là quái vật khổng lồ dậm chân một cái là sinh ra sóng thần.
Vô Cấu Tam Tông do Vô Cấu Tiên Đế sáng tạo ra, đến đời sau chia làm tam tông, theo thứ tự là Vô Cấu Tông, Thôn Ma Tông, Thánh Tuyền Tông ba tông.
Mặc dù nói, Vô Cấu Tam Tông chia làm ba tông, nhưng mà, nhưng mà bọn họ vẫn truyền thừa thống nhất, chỉ tự thành một thể mà thôi, nhiều khi bọn họ dùng một môn phái kết giao với bên ngoài.
Vô Cấu Tam Tông, có thể nói là truyền thừa có được nhiều tiên thể thuật nhất. Đã từng có người nói qua, trong cửu giới ai có được nhiều tiên thể thuật nhất, không phải Vô Cấu Tam Tông thì không ai hơn.
Thủy tổ Vô Cấu Tam Tông chính là Vô Cấu Tiên Đế, không chỉ là một vị Tiên Đế, còn là Tiên Đế có Vô Cấu Thể đại thành! Về sau bọn họ còn có hai tiên thể đại thành khác, hai tiên thể đại thành này cũng không phải tu luyện Vô Cấu Thể, theo thứ tự là Thôn Thiên Ma Thể cùng Thánh Tuyền Thể đại thành.
Cũng nói đúng hơn, Vô Cấu Tam Tông đã từng có ba người có tiên thể đại thành, thành tựu như thế trong cửu giới là khó lường rồi, bởi vì chuyện này cho nên mới nói Vô Cấu Tam Tông có được tiên thể thuật nhiều nhất.
Thiển Hải Than chính là sản nghiệp của Vô Cấu Tông, bởi vì thế người ta mới xây dựng từng thành trì trong Thiển Hải Than nhưng ít người dám gây chuyện thị phi, không dám là địch với Vô Cấu Tông.
Trong khách sạn tại Thiển Hải Than, Lý Thất Dạ ngồi gần cửa sổ nhìn người đến người đi dưới lầu, hắn uống từng chén rượu ngon.
Khách sạn này cũng là nơi thú vị, nó dựa vào núi mà xây thành, trên khách sạn có vòng xoáy, nghe nói chính dòng xoáy này đã nhưỡng ra rượu ngon nổi danh cả Thiển Hải Than.
Ngồi trong khách sạn, hắn không ngừng thưởng thức rượu ngon, bên người có con cá bơi qua bơi lại, ngẫu nhiên có một hai con cua tinh nghịch leo lên mặt bàn, giơ hai cái càng lên thị uy với Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ nhìn thấy ngẫu nhiên cười cười.
Ngồi trong nước biển, Lý Thất Dạ không dính một giọt nước, hắn ngồi đây chẳng khác gì ngồi trong khách sạn ở đất bằng.
Lý Thất Dạ uống xong chén rượu ngon, Lý Thất Dạ kêu một tiếng, nói ra:
– Lão bản, lại đến một ly —
– Đến liền!
Lý Thất Dạ nói xong đã co tiếng lão bản đáp lại. Lão bản khách sạn này là một Hải Yêu, thân thể khôi ngô, có lẽ tổ tiên là một đầu kình yêu, cái cằm vẫn còn lưu lại hai sợi râu thịt, đây là đặc điểm dễ nhận ra nhất.
Lão bản vừa nói xong, một dòng xoáy nhỏ từ trên dòng xoáy trên đầu rơi xuống, thoáng cái nhảy vào trong chén rượu của Lý Thất Dạ, rót đầy rượu cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười, chậm rãi uống tiếp, chuyện ngạc nhiên như thế cũng chỉ có tại Thiên Linh Giới mà thôi.
Lý Thất Dạ với tư cách là Nhân tộc, hắn ở trong khách sạn này được chú mục nhiều nhất, dù sao Nhân tộc tại Thiên Linh Giới là chủng tộc hiếm có, trừ Chu Tước Địa, Cẩm Tú Cốc là hai nơi này ra, ở nơi khác muốn gặp được Nhân tộc không phải một chuyện dễ dàng.
Đương nhiên, cũng không có ai đi tìm chuyện với Lý Thất Dạ, chỉ cảm thấy ở Thiển Hải Than xuất hiện một Nhân tộc thì tò mò nên nhìn vài lần mà thôi.
Thời điểm Lý Thất Dạ nhàn nhã uống rượu ngon, một chiếc thuyền lớn xa hoa đỗ bên ngoài khách sạn, toàn thân thuyền lớn này mạ vàng, treo huy chương lộng lẫy, xa hoa khí phái, khí thế bức người.
Chiếc thuyền hoa như thế lượn trong nước, nhìn ra nó dung nhập vào nước biển, nhưng mà, không có nơi nào dính nước cả, chuyện này làm cho người ta nhìn qua đã biết là bảo vật khó lường.
– Trầm Hải Triêu Thuyền lại xuất hiện tại đây!
Ở trong khách sạn, có người nhìn thấy huy chương treo trên chiếc thuyền, cũng giật mình nói ra.
Chương 1793: Thiển Hải Than (2)
Bên trong thuyền hoa có một thiếu nữ đi xuống, thiếu nữ này xinh đẹp động lòng người, giống như hoàng tước xinh đẹp, váy dài túm lại lộ ra vẻ cao quý.
Nữ tử này còn có mấy tùy tùng đi theo, cảnh này đã lộ ra thân phận cao quý của nàng.
Nhìn thấy nữ tử này đi vào trong khách sạn, có người nhận ra thân phận nàng, thấp giọng hô lên, nói ra:
– Công Tôn Thiến Nhi, người của Trầm Hải Thần Vương sao lại tới Bích Dương Hải chứ?
Thiếu nữ này đi vào trong khách sạn, phân phó lão bản mang rượu và món ngon lên, cũng không nói thêm cái gì.
Lý Thất Dạ chỉ nhìn qua thiếu nữ một cái, không quá nhiều lưu ý, uống xong chén rượu ngon, gọi lão bản tới, giao tiền sau đó nhìn hắn một cái, nói ra:
– Lão bản, cánh cửa Vô Cấu Tông đã mở ra chưa?
– Tiên trưởng, chuyện này tiểu nhân không rõ.
Vị lão bản này chà xát tay, gượng cười nói:
– Tiểu chỉ là một thương gia, đối với chuyện thế giới của tiên trưởng thì không biết gì cả.
Lý Thất Dạ cười lên, nhàn nhã nói:
– Thì ra là như vậy, ta còn ý định hỏi ngươi một câu có liên quan tới tổ kình đấy.
– Chuyện lớn bực này tiểu nhân làm sao biết rõ chứ, đại sự như thế tiên trưởng có lẽ nên hỏi thăm đệ tử Vô Cấu Tông a.
Vị lão bản này chà xát tay, gượng cười nói.
Lý Thất Dạ nói tới tổ kình, rất nhiều người đều không lưu ý, bởi vì rất nhiều người không rõ ràng đây là thứ gì, nhưng mà thiếu nữ ngồi cách đó không xa, cũng chính là Công Tôn Thiến Nhi nghe được hai chữ “Tổ kình” thì nhíu mày lại.
Công Tôn Thiến Nhi có lai lịch không nhỏ, từng nghe chủ tử nói qua chuyện tổ kình, cho nên hiện tại Lý Thất Dạ vừa nói tổ kình, nàng nhìn Lý Thất Dạ quát:
– Này, ngươi vừa rồi hỏi là tổ kình của Vô Cấu Tam Tông sao?
Lý Thất Dạ chỉ lườm qua nàng một cái, cũng không có trả lời nàng, nhìn lão bản nói ra:
– Đã như vầy, thì thôi a.
Thấy Lý Thất Dạ không để ý tới chính mình, sắc mặt Công Tôn Thiến Nhi trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Chính là một Nhân tộc, lại dám sĩ diện cãi láo.
Công Tôn Thiến Nhi là người ngang ngược đã quen, chủ tử của nàng chính là tiểu thiếp của Trầm Hải Thần Vương, nàng với tư cách là tâm phúc của chủ tử, tại Trầm Hải Triều có thể nói là phong hoán vũ, bây giờ ra bên ngoài lại có tiểu tử Nhân tộc không thèm nhìn nàng.
– Tiểu tử, có nghe hay không, chủ tử ta hỏi ngươi đấy.
Thấy Lý Thất Dạ không trả lời, tùy tùng bên cạnh Công Tôn Thiến Nhi lập tức nhìn Lý Thất Dạ quát lên.
Lý Thất Dạ căn bản mặc kệ bọn chúng, xoay người rời đi, tùy tùng Công Tôn Thiến Nhi mặt mo không nhịn được, vỗ bàn muốn ngăn cản Lý Thất Dạ rời đi.
– Các vị tiên trưởng, các vị tiên trưởng, xin bớt giận.
Lão bản lập tức hoà giải, khuyên can nói ra:
– Cãi nhau ầm ĩ tại cửa ra vào, nhiễu loạn an bình của Thiển Hải Than, các vị tiên trưởng giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ.
– Tính toán, hoàn toàn không phải chỉ là tiểu bối hay sao.
Công Tôn Thiến Nhi lạnh lùng khoát tay chặn lại, nhìn bóng lưng Lý Thất Dạ biến mất thì hừ lạnh.
Công Tôn Thiến Nhi cũng không có đặt tiểu tử Nhân tộc như Lý Thất Dạ vào trong lòng, nhưng mà nơi này là địa bàn của Vô Cấu Tông, tại Thiển Hải Than này nàng chẳng muốn chọc đại sự.
Lý Thất Dạ ra khỏi khách sạn, nhắm phía nam Thiển Hải Than mà đi, hắn đi tới một cái khe biển cả.
Trong khe biển này ánh mặt trời chiếu xuống, đây là thiên hạ của tảo xanh, nhìn qua khiến người khác đặc biệt thoải mái và an bình.
Tại Thiên Linh Giới, bất kể là vùng biển nào, đáy biển nào đều có thể hưởng thụ ánh mặt trời chiếu xuống.
Truyền thuyết trong Thiên Linh Giới có hai mặt trời, một mặt trời chiếu bầu trời và đại lục, một mặt trời chiếu trong đáy biển, chính là vì như thế, sinh linh dưới biển của Thiên Linh Giới có thể hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
Trong đáy biển có một sân nhỏ cũ kỹ, sân nhỏ này tránh nước biển, lộ ra đá xanh cổ xưa, ai vừa nhìn qua cũng biết tòa sân nhỏ này xây dựng đã lâu rồi.
Lý Thất Dạ đi vào trong sân nhỏ này, chỉ thấy trong sân có một thanh niên đang lười biếng ngồi phơi nắng. Thanh niên này nhìn qua hơn hai mươi, tuy tuổi không lớn lắm, nhưng mà lại cho người ta cảm giác ổn trọng già dặn.
Sau khi Lý Thất Dạ đến gần, thanh niên này lập tức đứng lên, vừa thấy được Lý Thất Dạ, hắn cười ôm quyền nói:
– Tôn giá không biết có gì chỉ giáo?
Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, nhìn từ trên xuống dưới, nói ra:
– Ngươi là đệ tử Vô Cấu Tôngđúng không?
Thanh niên này vội vàng nói:
– Chính là tại hạ, phân đường đường chủ Vô Cấu Tông tại Thiển Hải Than, tiểu đệ gọi là Diệp Đồ, Mị Linh tộc.
– Ta biết rõ, Vô Cấu Tam Tông, dùng Mị Linh chiếm đa số, lịch đại đều là Mị Linh cầm quyền, như lão bản Hải Yêu trong khách sạn là dị loại, đệ tử như thế trong Vô Cấu Tam Tông cũng ít khi thấy.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói ra.
– A, a, a. . .
Diệp Đồ nghe được Lý Thất Dạ nói thế thì cười nói:
– Tôn giá nói là sư thúc của ta, lão nhân gia ông ta ưa thích nói đùa.
– Ta muốn lên Vô Cấu Tông của các ngươi, ngươi đã là đường chủ Thiển Hải Than thì tốt rồi, để tránh ta xông vào.
Lý Thất Dạ nhìn qua Diệp Đồ nói.
– Cái này —
Diệp Đồ gãi gãi đầu, nói ra:
– Không biết tôn giá xưng hô như thế nào?
– Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ bình thản nói:
– Về phần chủng tộc, không cần ta nhiều lời a.
– Lý Thất Dạ —
Vừa nghe đến Lý Thất Dạ thì Diệp Đồ ăn cả kinh, chỉ kém một chút là nhảy dựng lên, từ trên xuống dưới đánh giá Lý Thất Dạ.
– Có phải bởi vì ta không có khí tức huyết thống đế tử hay không?
Lý Thất Dạ nhìn phản ứng của Diệp Đồ thì hiểu rõ, tự tại nói ra.
– A, a, a. . .
Diệp Đồ chà xát tay, cười khan một tiếng, sau đó vừa cười vừa nói:
– Không dám, không dám. Nhưng mà tiểu đệ mắt vụng về, không cách nào thấy rõ chân thân Lý huynh mà thôi.
– Nói chuyện đúng là có trình độ.
Lý Thất Dạ cười nói, nói ra:
– Là Hoàng Kim Tự thông tri cho Vô Cấu Tam Tông các ngươi sao?
– Chúng ta trước đó không lâu thu được thông tri của Hoàng Kim Tự.
Diệp Đồ vội vàng nói:
– Nghe nói Lý huynh rời khỏi Hoàng Kim Tự đi xa, cho nên chư lão của Hoàng Kim Tự mời Mị Linh tộc trông nom một hai.
Vô Cấu Tam Tông chính là truyền thừa của Mị Linh, mà Hoàng Kim Tự chính là truyền thừa của Thụ tộc, theo đạo lý mà nói, Hoàng Kim Tự nên thông tri đầu tiên là Thụ tộc.
Hoàng Kim Tự làm như vậy, đó là nguyên nhân của bọn họ. Bởi vì Mị Linh càng nóng lòng liên hôn với Nhân tộc huyết thống cao quý, trên thực tế, Mị Linh thông hôn với Nhân tộc còn nhiều hơn cả Hải Yêu, Thụ tộc cộng lại với nhau.
– Là phò mã sao?
Lý Thất Dạ cười lên, huyền ảo trong đó hắn vừa nghe đã hiểu rõ.
– A, a, Lý huynh không có kết hôn với thiên kim Hoàng Kim Tự đúng không.
Diệp Đồ cười cười, sau đó lập tức ngồi lên ghế, mời Lý Thất Dạ ngồi xuống.
Chương 1794: Diệp Đồ
Hoàng Kim Tự thông đối với Vô Cấu Tam Tông là truyền thừa Mị Linh tộc cũng không có gì, đây là nói cho Vô Cấu Tam Tông biết. Lý Thất Dạ đã là phò mã của Hoàng Kim Tự, không nên ra tay tranh đoạt huyết thống với bọn họ!
Trên thực tế cùng tồn tại trong Bích Dương Hải, mấy ngày nay truyền thừa khổng lồ như Vô Cấu Tam Tông đã thu được không ít tin tức, nói thí dụ như Lý Thất Dạ là huyết thống đế tử bị người ta đoạt đi.
Lý Thất Dạ đại mã kim đao ngồi xuống, cũng chẳng khách khí, mà Diệp Đồ cũng rất nhiệt tình, hoàn toàn là bộ dáng chủ nhân hiếu khách.
– Lý huynh có thể tới Thiển Hải Than, thật sự là vinh hạnh của chúng ta, kẻ này này thay Thiển Hải Than lấy làm vẻ vang…
Diệp Đồ vội vàng rót tiên trà cho Lý Thất Dạ, thập phần nhiệt tình.
– Ta chưa từng nghĩ mị lực của mình lớn như thế đấy
Đối với Diệp Đồ nịnh nọt, Lý Thất Dạ cười cười, cũng nhàn nhã tự tại nói ra.
– Lý huynh chính là cao nhân, ít xuất hiện mà tùy duyên, đối với mình có thân phận tôn quý, đương nhiên là không đặt trong nội tâm…
Diệp Đồ vừa châm trà cho Lý Thất Dạ vừa nhiệt tình cười nói.
– Ngươi muốn mang sư muội gả cho ta, hay là mang sư tỷ gả cho ta đây?
Lý Thất Dạ uống một ngụm tiên trà, cười nói.
– Ách —
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, Diệp Đồ trong khoảng thời gian ngắn không nói tiếp lời nào, bởi vì Lý Thất Dạ nói quá trực tiếp, Diệp Đồ hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.
Nhưng mà Diệp Đồ không có nói tiếp, chỉ qua một lát hắn cười nói:
– Nếu như Lý huynh nguyện ý làm khách tại Vô Cấu Tông, chuyện bực này Lý huynh tùy thời lựa chọn.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Tính toán, không nên lấy ta làm chuyện tôn quý này, trong suy nghĩ của các ngươi, ta chỉ là ngựa giống mà thôi, có thể làm ngựa giống sản sinh ra huyết thống cao quý cho Mị Linh, Mị Linh các ngươi đơn giản muốn ta sinh hậu đại cho các ngươi, bồi dưỡng ra một Tiên Đế vô địch, giống như Yến Thế Tiên Đế!
– Yến Thế Tiên Đế —
Lý Thất Dạ thuận miệng nói ra chính là Tiên Đế, chuyện này làm cho Diệp Đồ cũng cảm khía, thì thào nói:
– Nếu Vô Cấu Tam Tông có thể xuất hiện Tiên Đế Nhân tộc thì đó cũng là vinh hạnh.
Yến Thế Tiên Đế, đây là Tiên Đế thứ hai có tứ mạch tinh khiết. Truyền thuyết, phụ thân Yến Thế Tiên Đế xuất thân từ Cẩm Tú Cốc, hơn nữa, hơn nữa nàng là hậu đại của Mộc Trác Tiên Đế, có được huyết thống đế tử.
Về sau phụ thân Yến Thế Tiên Đế thông hôn với mỹ nữ tứ mạch tinh khiết truyền thừa huyết mạch tinh thuần, cuối cùng sinh ra con gái là Yến Thế Tiên Đế, đây chính là Tiên Đế rất khó lường.
Trong suy nghĩ của Mị Linh, thành tựu của Yến Thế Tiên Đế cực cao, cả đời của nàng có thể sánh ngang Tiên Đế đầu tiên của Mị Linh! Bởi vì thế cho nên nàng được gọi là Yến Thế Tiên Đế, ý tứ chính là dưới sự thống trị của Yến Thế Tiên Đế, cửu giới an cư lạc nghiệp, chính là hòa bình đại thế!
Chính là vì như thế, Mị Linh còn nóng lòng thông hôn với Nhân tộc hơn Thụ tộc, Hải Yêu, bọn họ hy vọng có thể bồi dưỡng ra huyết thống tốt hơn, đặc biệt là hy vọng có thể nuôi dưỡng ra một Yến Thế Tiên Đế thứ hai, dùng lớn mạnh Mị Linh.
Lý Thất Dạ nhìn Diệp Đồ, nói ra:
– Tính toán, chuyện ngựa giống bỏ đi, ta vô duyên với rất nhiều mỹ nữ ở Thiên Linh Giới.
Nói đến đây, hắn cười rộ lên.
Chuyện ngựa giống có người lấy làm kiêu ngạo, cũng có người dùng nó làm tự ti, Lý Thất Dạ xem ra, nó không sao cả, chuyện này hắn căn bản không đặt trong lòng, đương nhiên, hắn cũng sẽ không làm ngựa giống cho tộc nào cả.
– A, a, chuyện này chậm rãi thương lượng mới tốt.
Diệp Đồ cười chà xát tay, sau đó vừa cười vừa nói:
– Nếu Lý huynh muốn tới Vô Cấu Tông làm khách, ta vô cùng hoan nghênh, ta sẽ mang Lý huynh lên tông môn.
Đương nhiên Diệp Đồ muốn lưu Lý Thất Dạ lại, Vô Cấu Tông với tư cách là một trong Vô Cấu Tam Tông, mặc dù nói tông môn bọn họ ít nổi danh, không tranh giành, nhưng mà huyết thống như Lý Thất Dạ thì Vô Cấu Tông cũng không muốn bỏ qua, nếu như có thể bồi dưỡng huyết thống truyền thừa cho Vô Cấu Tông thì quá tốt.
Diệp Đồ thập phần nhiệt tình, phân phó môn hạ đệ tử vài câu sau đó mang theo Lý Thất Dạ đi Vô Cấu Tông.
Vô Cấu Tông với tư cách là một trong Vô Cấu Tam Tông tiếng tăm lừng lẫy, nhưng mà cho tới nay rất ít người có thể đi vào Vô Cấu Tông, chỉ có nhân tài có phân lượng nhất định mới có thể đi vào Vô Cấu Tông.
Hơn nữa Vô Cấu Tông cũng ít có người tới, người không có đi qua Vô Cấu Tông đều không rõ Vô Cấu Tông cụ thể xây ở nơi nào.
Chỉ có một chút người biết rõ, tổ địa Vô Cấu Tông bồng bềnh bất định, mọi người chỉ biết nó xây dựng tại ranh giới vùng biển Vô Cấu Tông, về phần cụ thể là ở đâu, người ngoài khó biết rõ.
Đương nhiên Lý Thất Dạ biết rõ Vô Cấu Tông xây ở đâu, nhưng mà lúc này hắn dùng tư thế hòa hảo đi vào Vô Cấu Tông, cho nên cũng không có ý định cậy mạnh xông vào Vô Cấu Tông.
Trời xanh biển xanh, trên bầu trời ngẫu nhiên có vài đám mây trăng thổi qua, nhìn rất thích ý, cảnh cũng nên thơ.
Lúc này Lý Thất Dạ cùng Diệp Đồ đi lên mây trắng, bước vào mây trắng, cảnh sắc trước mặt biến đổi, chỉ thấy trước mắt là một lục địa bay trên bầu trời, trong lục địa này dãy núi phập phồng, khe rãnh như ẩn như hiện, ở chỗ này, thanh sơn thúy lục, suối nước róc rách.
Lục địa như thế nhìn qua rất không chân thật, giống như trong bức họa, nhìn thấy cảnh tượng này, người ta xem đây là thế ngoại đào viên.
Tại Thiên Linh Giới, có bao nhiêu người biết rõ tổ địa của Vô Cấu Tông giấu trong mây trắng, đám mây trắng này phiêu hốt trong hải vực, chính là vì như thế cho nên người ta không biết Vô Cấu Tông xây dựng ở đâu.
Bước vào Vô Cấu Tông, thập phần thanh tĩnh, rất nhiều lầu cổ đại điện không người, có cổ lâu lão điện đóng kín cửa, không biết đã bao lâu chưa mở ra, có cổ lâu lão điện tuy mở cửa nhưng chẳng có bóng người.
Ngẫu nhiên ở giữa một hai đỉnh núi, trải qua một ít cổ lâu lão điện mới nhìn thấy có vài đệ tử quét lá rụng, mặc dù là như thế, cả Vô Cấu Tông vẫn rất thanh tĩnh.
Nếu như ngoại nhân nhìn thấy cảnh này, là thập phần khó tin tưởng, đây là truyền thừa lớn nhất Thiên Linh Giới! Nhưng mà đệ tử lại quá ít a.
Trong suy nghĩ của nhiều người, với tư cách đại truyền thừa, phải là nhân tài đông đúc, thiên tài xuất hiện lớp lớp, về phần môn hạ đệ tử, vậy càng là ngàn vạn.
– Bao nhiêu năm qua đi, một mạch của các ngươi vẫn không thay đổi, vẫn chậm rãi tự tại. Truyền thừa như thế vẫn kéo dài không dứt, thật sự là khó lường.
Lý Thất Dạ nhìn qua sông núi yên lặng, cảm khái nói.
Vô Cấu Tông với tư cách là một trong Vô Cấu Tam Tông, nó khác với hai tông kia, tông môn rất ít xuất hiện, thậm chí là ít cùng người đi vào, trừ bản thân Vô Cấu Tam Tông ra, ngoại nhân thậm chí không biết Vô Cấu Tông có bao nhiêu đệ tử.
Chương 1795: Tông chủ Vô Cấu Tông (1)
– Rất nhiều sư bá sư thúc đi ra ngoài du vân rỗi rãnh, một ít sư huynh sư tỷ cũng đi theo ra ngoài, chỉ có chúng ta là một ít tiểu đệ tử lưu lại quản lý nghiệp vụ việc vặt trong tông môn.
Diệp Đồ nói ra.
Vô Cấu Tông, với tư cách là một trong Vô Cấu Tam Tông, lại là đại truyền thừa, bọn họ thập phần có đặc sắc, hoàn toàn không giống môn phái của người khác.
Vô Cấu Tông sống rất chậm, người Vô Cấu Tông từ nguyên lão cho tới đệ tử bình thường, đa số là dạo chơi tứ phương, nhàn vân dã hạc, nhiều khi bọn họ không xen vào sự vụ thế tục, cũng ít tham gia tranh đấu của tu sĩ.
Truyền thừa của Vô Cấu Tông chính là thanh tĩnh vô vi, rỗi rãnh tự tại, cho nên tại Thiên Linh Giới, nhiều khi không thấy được đệ tử Vô Cấu Tông.
Đối với rất nhiều truyền thừa mà nói, đặc biệt là đại môn phái, đa số đệ tử ôm thành một đám, sinh động trong thế giới tu sĩ, bất kể là vì tranh đoạt tài nguyên hay chinh chiến bát phương, đa số môn phái đều là cảnh tượng nóng bỏng.
Từ điểm này, Vô Cấu Tông đặc biệt khác người, với tư cách đế thống tiên môn, cổng và sân tổ địa Vô Cấu Tông vắng lặng lạnh lẽo, nếu như không phải Vô Cấu Tông thực lực mạnh mẽ, thật sự người ta còn không biết có nơi như thế.
Cứ việc nói, Vô Cấu Tông rất nhiều đệ tử đều nhàn vân dã hạc, cả trên dưới Vô Cấu Tông đều thập phần tản mạn, nhưng mà địa vị Vô Cấu Tông tại Thiên Linh Giới không ai có thể rung chuyển, cũng không có ai dám đánh chủ ý lên Vô Cấu Tông.
Từ điểm này có thể thấy được, Vô Cấu Tông hoặc là nói Vô Cấu Tam Tông có đầy đủ thực lực đối kháng tất cả, nội tình sâu tới mức người ta khó tưởng tượng.
Diệp Đồ mang theo Lý Thất Dạ đi vào một cổ điện, cổ điện này khí thế bức người, vừa nhìn đã biết nó rất khí phái.
Nhưng vào trong cổ điện này người ta sẽ phát hiện, tại đây đã thật lâu không ai quét dọn, thậm chí bụi đã tích một lớp dày.
Một đế thống tiên môn, lười tới mức độ này, điều này cũng làm cho người ta khó tưởng tượng.
Diệp Đồ mang theo Lý Thất Dạ đi vào cổ điện, trong điện có xích đu lay động, một người đang nằm trên ghế, trên thực tế, nếu như không nhìn kỹ cũng không thể phát hiện trên xích du này có một người.
Người này nằm trên xích đu. Lá rụng đã bao phủ một lớp, hắn nhắm mắt lại đã ngủ say, nếu như người không biết rõ tình hình sẽ cho rằng hắn đã chết.
– Tông chủ. Vị Lý huynh này tới gặp ngươi.
Diệp Đồ cúi người trước người đang nằm trên xích đu.
Từng tiếng lá rụng rơi xuống, lúc này người nằm trên xích đu mở mắt ra, hắn đứng lên, điều này thật sự làm cho người ta khó với tưởng tượng.
Thời điểm lá rụn xuống, người nằm trong xích đu lộ chân thân, đây là một lão giả, nhìn qua rất gầy, hắn ăn mặc một thân áo vải, thân thể nhìn như lão giả bình thường, không có quá nhiều điểm khác người, nhưng mà ngẫu nhiên trong mắt của hắn có tinh quang hiện ra, nhìn qua là lão giả thâm tàng bất lộ.
– Chính là huyết thống đế tử Lý công tử sao?
Lão giả này tỉnh táo lại, ;ập tức đứng lên, nhìn Lý Thất Dạ từ trên xuống.
– Hồi bẩm tông chủ, Lý huynh đúng là phò mã Hoàng Kim Tự…
Diệp Đồ bề vội vàng nói.
Nhưng mà Diệp Đồ còn chưa nói xong, tông chủ Vô Cấu Tông chen ngang lời của hắn, ý vị thâm trường nói:
– Tiểu Diệp nha, sao ngươi có thể nói thế, Lý công tử người ta còn chưa kết hôn, cũng đâu có định cưới tiểu nha đầu của Hoàng Kim Tự, sao có thể nói là phò mã Hoàng Kim Tự cơ chứ?
– Đúng thế, đúng thế —
Diệp Đồ cũng hiểu ý cười cười, hắn gật đầu thi lễ.
Đối với chuyện như vậy, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, về phần tông chủ Vô Cấu Tông. Hắn lại nhìn qua Lý Thất Dạ, nhìn một vòng, dường như muốn cẩn thận thưởng thức Lý Thất Dạ, có bộ dáng bố mẹ vợ xem con rể.
Đối với cử chỉ của tông chủ Vô Cấu Tông, Lý Thất Dạ chỉ cười mà không nói, hắn lại đi tới xích đu ngồi..
Lý Thất Dạ vô lễ như thế, tông chủ Vô Cấu Tông không để ý, hắn cười hì hì nói ra:
– Đại danh của hiền chất như sấm bên tai, hiền chất chính là tuấn kiệt của Nhân tộc, hào hùng nhân gian…
– Lời này quá giả!
Nghe tông chủ Vô Cấu Tông nói thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu nói ra:
– Tông chủ nịnh nọt như thế, ta rất hiều mình. Ta tại Thiên Linh Giới chẳng qua chỉ là tiểu bối vô danh mà thôi, cái gì như sấm bên tai, đó cũng chỉ là từ ngữ hoa mỹ khoe khoang khoác lác mà thôi.
Tông chủ Vô Cấu Tông chỉ cười hì hì, cũng không thèm để ý, nói ra:
– Hiền chất thật tình, nam nhân phóng khoáng.
Nói đến đây, hắn dựng ngón tay lên, lại khoa trương Lý Thất Dạ một hồi, sau đó nói:
– Hiền chất đến Vô Cấu Tông làm khách, thật sự là khiến cho Vô Cấu Tông được nở mày nở mặt. Hiền chất đừng khách khí, ở lại Vô Cấu Tông xem như trong nhà mình đi.
Lý Thất Dạ cười mà không nói, lắc đầu, đi thẳng vào vấn đề nói:
– Thời gian của ta có hạn, ở lâu thì miễn, ta muốn gặp tổ kình của các ngươi, ta cần đi vào cầm một đồ vật.
– Tổ kình —
Tông chủ Vô Cấu Tông giật mình một hồi, sau đó cười khan một tiếng, lắc đầu nói ra:
– Hiền chất, đó cũng không phải ta cố ý làm khó dễ ngươi, nếu hiền chất biết rõ tổ kình của Vô Cấu Tam Tông, cũng nên biết tổ kình rất khó gặp được, trên thực tế, ta cũng khó mà thấy một hai lần đấy…
– Ta biết rõ, cho nên ta mới đi hỏi ngươi, muốn biết tổ kình chạy đi đâu.
Lý Thất Dạ gật đầu nói nói.
Tông chủ Vô Cấu Tông nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Không sợ thẳng thắn nói với hiền chất, ta cũng không biết tổ kình chạy đi đâu, đây là một bí mật.
Lý Thất Dạ nhìn qua tông chủ Vô Cấu Tông, gật đầu nói nói:
– Ta cũng không nghi ngờ ngươi nói chuyện, tổ kình Vô Cấu Tam Tông ngao du trong biển rộng của Thiên Linh Giới, du lịch đại dương mênh mông, vô thanh vô tức, trừ mấy người kỵ kình của các ngươi ra, chỉ sợ ngoại nhân thật sự khó biết hành tung của tổ kình.
– Đúng vậy, đúng vậy.
Tông chủ Vô Cấu Tông vừa cười vừa nói:
– Hiền chất có thể hiểu được, đó là tốt nhất, nhưng mà…
– Nhưng mà —audio coi am
Lý Thất Dạ nhìn qua tông chủ Vô Cấu Tông, chậm rãi nói ra:
– Theo ta được biết, Vô Cấu Tông có phương pháp liên hệ với tổ kình, ta tin tưởng tông chủ nên biết.
– Cái này —
Tông chủ Vô Cấu Tông trầm ngâm một chút, sau đó nhìn Lý Thất Dạ, vừa cười vừa nói:
– Điểm này là đúng vậy, nếu như hiền chất thật có lòng muốn gặp tổ kình, ta có thể gặp chư lão thương lượng một chút, nếu lão tổ đồng ý xuống, hiền chất nhất định có thể nhìn thấy tổ kình. A, a, a, trước khi gặp tổ kình, hiền chất không ngại ở lại đây, Vô Cấu Tông chúng ta hoan nghênh ngươi lắm.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Ta nghĩ tông chủ ngươi hiểu lầm, ta tới đây thực sự không phải chỉ vì gặp tổ kình, ta muốn đi Vô Cấu Tuyền lấy nước.
Lý Thất Dạ nói ra lời này làm cho tông chủ Vô Cấu Tông cùng Diệp Đồ biến sắc, đặc biệt là tông chủ Vô Cấu Tông, lập tức lui về phía sau một bước, trong thần thái mang theo cảnh giác.