Đế Bá Audio Podcast
Tập 360 [Chương 1796 đến Chương 1800]
❮ sautiếp ❯Chương 1796: Tông chủ Vô Cấu Tông (2)
– Tông chủ, không cần phải khẩn trương như vậy, nếu như ta muốn mạnh mẽ đoạt lấy, ta cũng không ngồi đây nói chuyện tâm bình khí hòa với ngươi đâu.
Tông chủ Vô Cấu Tông và Diệp Đồ phản ứng ra sao Lý Thất Dạ thu hết vào mắt, hắn cười nói.
– Với chuyện Vô Cấu Tuyền, lão nhân ta không rõ ràng.
Tông chủ Vô Cấu Tông lắc đầu, lúc này tông chủ Vô Cấu Tông thần thái đã lạnh lùng không ít, cũng không còn nhiệt tình như trước đây, chênh lệch cũng cách nhau cả vạn dặm.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu nói ra:
– Tông chủ, ta hôm nay đến, cũng không phải nói lời khách sáo với ngươi, cũng không phải nghe ngươi đùn đẩy, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta phải gặp tổ kình, ta phải đi Vô Cấu Tuyền lấy nước.
– Hiền chất muốn dùng sức mạnh sao?
Sắc mặt tông chủ Vô Cấu Tông âm trầm, nói ra:
– Thực sự không phải lão đầu ta khó xử hiền chất, nếu hiền chất biết rõ Vô Cấu Tuyền, như vậy hiền chất càng nên biết Vô Cấu Tuyền không phải ai đều có thể đi, trừ một ít lão tổ Vô Cấu Tam Tông ra, những người khác không thể đi Vô Cấu Tuyền!
– Ta đây biết rõ.
Lý Thất Dạ nói ra:
– Vô Cấu Tuyền, đây là nơi đoạt thiên địa tạo hóa, năm đó Vô Cấu Tiên Đế tốn vô số tâm huyết mới đưa Vô Cấu Tuyền đến, có thể nói khỏi nguyên của Vô Cấu Tuyền thật sự không phải của các ngươi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua tông chủ Vô Cấu Tông, nói ra:
– Năm đó Vô Cấu Tiên Đế chuyển Vô Cấu Tuyền vào tổ kình, từ đó về sau, thứ này trở thành vật của Vô Cấu Tam Tông các ngươi, người ngoài khó nhìn thấy.
– Chuyện quá khứ, lão đầu cũng không rõ ràng.
Tông chủ Vô Cấu Tông nhàn nhạt nói:
– Đối với hiền chất, lão đầu ta chỉ có thể xin lỗi, chuyện Vô Cấu Tuyền lão đầu ta không thể làm chủ.
– Chuyện nơi đây, tông chủ có thể làm chủ hay không, ta đều phải nhìn thấy tổ kình, đi vào Vô Cấu Tuyền lấy nước.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Hiền chất hiếu thắng vậy sao?
Ánh mắt tông chủ Vô Cấu Tông mãnh liệt, thời điểm này ánh mắt của hắn có tinh quang bắn ra, có thể biết rõ tông chủ Vô Cấu Tông là cường đại cở nào.
– Ai nói ta hiếu thắng chứ?
Lý Thất Dạ cười lên, đứng lên, duỗi tay ra.
Lý Thất Dạ khẽ vươn tay, Diệp Đồ bị dọa kêu to một tiếng, cho rằng Lý Thất Dạ muốn động thủ, mà tông chủ Vô Cấu Tông lập tức làm tư thái phòng bị, tùy thời chiến một trận với Lý Thất Dạ.
Nhưng mà Lý Thất Dạ cũng không có ra tay với tông chủ Vô Cấu Tông, hắn chỉ tháo một đám mây xuống cầm trong tay, chỉ thấy Lý Thất Dạ tiện tay vân vê, đám mây bồng bềnh trước mặt, Lý Thất Dạ ngồi trên đó, đám mây nâng Lý Thất Dạ từ từ bay lên, sau đó lại chuyển một vòng, quay trở lại chỗ cũ.
– Vô Cấu Vân!
Nhìn thấy cảnh này, tông chủ Vô Cấu Tông cũng kinh ngạc và ngoài ý muốn, có chút không dám tin tưởng ánh mắt của mình.
Diệp Đồ cũng chấn động, hắn từ nhỏ cũng đã được nghe nói tới Vô Cấu Vân, cho tới nay Vô Cấu Vân đều nằm ở trên đó, nhưng mà cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có ai có thể tháo Vô Cấu Vân xuống, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có ai có thể cưỡi Vô Cấu Vân.
Hôm nay Lý Thất Dạ lần đầu tiên tới, có thể tháo xuống Vô Cấu Vân, nhưng lại có thể đơn giản cưỡi Vô Cấu Vân, đây đối với Diệp Đồ mà nói, điều này thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi.
– Ta tổ tiên ta từng kết duyên với Vô Cấu Tiên Đế, lưu lại một ít gì đó, hôm nay tới nơi này, miễn cưỡng tháo một đám Vô Cấu Vân xuống,
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.Nguồn truyện audio Podcast
Đương nhiên Lý Thất Dạ nói tổ tiên kết duyên với Vô Cấu Tiên Đế cũng chỉ là thuận miệng mà thôi, kết duyên với Vô Cấu Tiên Đế chính là bản thân hắn.
Nhìn thấy Vô Cấu Vân, tông chủ Vô Cấu Tông buông lỏng một hơi, vỗ vỗ lồng ngực, nói ra:
– Người trong nhà, người trong nhà, có chuyện thì dễ thương lượng, dễ thương lượng.
Nói đến đây, tông chủ Vô Cấu Tông vẻ mặt đau khổ nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
– Hiền chất có Vô Cấu Vân, ngay từ đầu lấy ra đi, mọi người chẳng phải không có việc gì, làm cả kinh một hồi, sợ tới mức mọi người hồn vía bay lên, cái thân già khọm của ta cũng bị giày vò.
– Mới tới Vô Cấu Tông, có chút ngượng tay, miễn cưỡng, miễn cưỡng.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Tông chủ Vô Cấu Tông than một hơn, Diệp Đồ cũng buông lỏng một hơi, bọn họ không hy vọng hai bên gặp nhau bằng binh đao.
– Vô Cấu Tam Tông cũng có tổ huấn, nếu hiền chất có thể lấy Vô Cấu Vân, vậy ngươi là người trong nhà, người trong nhà cũng không nói hai lời.
Tông chủ Vô Cấu Tông buông lỏng một hơi, nhìn Lý Thất Dạ nói ra.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:
– Nếu Vô Cấu Tiên Đế lưu lại tổ huấn thì dễ dùng, tốt nhất là thế, nhưng mà ta cũng không có yêu cầu khác, cũng như vừa rồi, ta chỉ muốn vào Vô Cấu Tuyền lấy nước.
– Nếu hiền chất có thể hái Vô Cấu Vân, đó là người một nhà, việc này dễ thương lượng, dễ thương lượng.
Tông chủ Vô Cấu Tông vội vàng nói ra:
– Việc này ta thông báo cho lão tổ, mau chóng biết hành tung của tổ kình, chỉ cần biết hành tung của tổ kinh thì lập tức cáo tri hiền chất.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:
– Cũng tốt, chờ các ngươi có tin tức thì báo cho ta, ta ở lại Thiển Hải Than.
Nói đến đây, hắn đứng lên.
Thấy Lý Thất Dạ phải đi, tông chủ Vô Cấu Tông chà xát tay, nhiệt tình lưu khách, vừa cười vừa nói:
– Hiền chất thật vất vả đến Vô Cấu Tông một chuyến, không bằng ở lại Vô Cấu Tông đi, ngắm cảnh đẹp của Vô Cấu Tông, như vậy cũng để cho ta tận tình địa chủ.
Tông chủ Vô Cấu Tông nói thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhìn tông chủ Vô Cấu Tông, vừa cười vừa nói:
– Ngươi không phải bảo ta chọn một đám cô nương của Vô Cấu Tông đấy chứ?
Lý Thất Dạ nói lời này quá trực tiếp, nói thế làm cho tông chủ Vô Cấu Tông cười khan một tiếng. Hắn cũng không xấu hổ, dứt khoát vừa cười vừa nói:
– Nếu như hiền chất thích nha đầu nào của Vô Cấu Tông, tùy thời cũng có thể mang đi.
– Nữ hài tử cũng không phải vật phẩm.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói ra.
Tông chủ Vô Cấu Tông cũng cười cười, nghiêm túc nói ra:
– Cho tới nay, tại Thiên Linh Giới, có nhiều thứ không thay đổi, quá khứ là như thế. Tương lai cũng là như thế, trước đại thế sinh sôi của chủng tộc, lại có bao nhiêu người có thể trốn tránh được?
– Đúng, đâu chỉ là Thiên Linh Giới, có chút chuyện trong cửu giới chưa từng biến hóa bao giờ.
Đối với chuyện như vậy, đối với quan hệ thông gia, Lý Thất Dạ cũng tập mãi thành thói quen.
Không chỉ nói Thiên Linh Giới, cho dù là nơi khác trong cửu giới, chuyện như vậy cũng thường xảy ra. Trong cửu giới có không biết bao nhiêu truyền thừa tìm kiếm minh hữu bằng cách thông gia a.
Mà Thiên Linh Giới Mị Linh, Thụ tộc, Hải Yêu thì hơi khác một chút. Bọn họ lựa chọn huyết thống Nhân tộc ưu tú, nguyên nhân là muốn huyết mạch chủng tộc hậu đại có được thiên phú ưu tú và huyết mạch ưu việt!
Chương 1797: Huyết thống
Tông chủ Vô Cấu Tông cũng nghiêm túc nói ra:
– Hiền chất có được huyết thống đế tử, cho dù không dùng Mị Linh các tộc cân nhắc. Hoặc là hiền chất cũng nên cân nhắc vì mình, huyết thống hiền chất trân quý như thế. Có lẽ sinh sôi nảy nở truyền thừa xuống, dùng sự ưu tú của hiền chất, hiền chất cho rằng thế gian có mấy chủng tộc thích hợp hơn Mị Linh hay sao?
Tông chủ Vô Cấu Tông nói ra lời này cũng không phải tự biên tự diễn, trong cửu giới, chủng tộc phần đông, nhưng mà không có chủng tộc nào thanh tú hơn Mị Linh, Mị Linh từng được người ta gọi là sủng nhi của ông trời, lời này thực sự không phải Mị Linh tự biên tự diễn, mà là rất nhiều chủng tộc trong cửu giới thừa nhận.
Lý Thất Dạ nhìn tông chủ Vô Cấu Tông, nói:
– Vô Cấu Tông các ngươi, đâu chỉ muốn truyền thừa huyết thống ưu tú. Còn muốn làm tinh khiết bổn mạch a, cũng muốn bồi dưỡng ra một Tiên đế vô dịch, quản chi là đó là Tiên Đế nhân tộc.
– Đây cũng chỉ là Vô Cấu Tông làm theo mà thôi, tại Thiên Linh Giới, đâu chỉ có Mị Linh chúng ta, cho dù là Thụ tộc, Hải Yêu cũng chẳng phải làm thế sao?
Tông chủ Vô Cấu Tông nói ra.
– Truyền thuyết cũng chưa chắc là sự thật.
Lý Thất Dạ chỉ lãnh đạm nói.
Trong Mị Linh, thậm chí là ở cả Thiên Linh Giới, có một loại truyền thuyết, truyền thuyết cho rằng, nếu như huyết thống Tiên Đế Nhân tộc kết hợp với huyết thống ưu tú của Mị Linh, như vậy sẽ càng hoàn thiện huyết thống Tiên Đế Nhân tộc, làm cho huyết thống Tiên Đế Nhân tộc cường đại hơn, ưu tú hơn.
Đồng thời bởi vì kết hợp với huyết thống Tiên Đế Nhân tộc, chuyện này làm cho huyết thống ưu tú của Mị Linh càng được đào móc nhiều hơn, khiến cho tiềm lực của huyết thống phát huy tới tận cùng.
Khởi nguyên của truyền thuyết này là Yến Thế Tiên Đế, Yến Thế Tiên Đế sau khi trở thành Tiên Đế đầy truyền kỳ, tất cả mọi người ý thức được điểm này.
Trên thực tế, truyền thuyết này đời sau cũng đạt được bằng chứng, sau Yến Thế Tiên Đế cũng có huyết thống bổn mạch đạt được truyền thừa vô cùng tốt, giúp cho huyết thống bổn mạch trở nên tinh khiết và cực kỳ mạnh mẽ.
Có kết quả như thế, đời sau càng có suy đoán, đều cảm thấy huyết thống đế tử Nhân tộc cực kỳ có hiệu quả ưu tú hóa huyết thống bổn tộc..
Cũng bởi vì nguyên nhân này, nếu như trong Thiên Linh Giới xuất hiện huyết thống đế tử Nhân tộc, như vậy tuyệt đối cực kỳ được hoan nghênh, đây tuyệt đối là cực phẩm trong ngựa giống.
– Không có trải qua thử nghiệm, sao biết thật giả đây?
Tông chủ Vô Cấu Tông cười ha hả nói.
Trong lòng tông chủ Vô Cấu Tông thật sự hy vọng Lý Thất Dạ lưu lại, một huyết thống đế tử, nếu có thể truyền thừa trong Vô Cấu Tông, đây càng củng cố địa vị của Vô Cấu Tam Tông.
– Như thế nào, đoạt con rể của Hoàng Kim Tự?
Lý Thất Dạ cũng cười rộ lên, nói ra:
– Ta nhớ không lầm thì Vô Cấu Tông các ngươi chưa bao giờ can thiệp chuyện hồng trần, lại càng không tranh giành với thế nhân a.
Tông chủ Vô Cấu Tông thản nhiên vừa cười vừa nói:
– Hiền chất chưa kết hôn với cô nương Diệp gia mà, làm sao lại nói là đoạt con rể của Hoàng Kim Tự? Lại nói cho dù kết hôn rồi, chuyện này cũng không có gì lớn cả, từ xưa tới nay, bao nhiêu hào kiệt cũng có vô số hồng nhan.
– Tốt, ta hiểu, đơn giản là ta sẽ biến hóa nhanh chóng, biến thành ngựa giống gieo hạt các nơi, cực phẩm trong ngựa giống.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:
– Đối với chuyện ngựa giống, ta cũng không có hứng thú.
Tông chủ Vô Cấu Tông há miệng muốn nói, nhưng mà Lý Thất Dạ khoát tay chen ngang, nói:
– Những điều kiện gì đó ta không có hứng thú, Hoàng Kim Tự cũng không phải không có khai điều kiện với ta.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, tông chủ Vô Cấu Tông đành phải thở dài mà thôi, cuối cùng, hắn vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nói:
– Hiền chất cũng là người trong nhà, cánh cửa Vô Cấu Tông vẫn mở rộng với hiền chất, hiền chất có một ngày phiêu bạt mệt mỏi, tùy thời có thể quay về Vô Cấu Tông ở lại.
– Ta đa tạ rồi.
Đối với hảo ý của tông chủ Vô Cấu Tông, Lý Thất Dạ cũng không cự tuyệt, cười lên sau đó xoay người rời khỏi.
Lý Thất Dạ rời khỏi Vô Cấu Tông, lại nhớ tới Thiển Hải Than. Lý Thất Dạ dừng lại ở Thiển Hải Than, Diệp Đồ vào lúc này đi theo bên người Lý Thất Dạ, thập phần nhiệt tình chiêu đãi Lý Thất Dạ.
– Ngươi là đường chủ, không cần làm việc sao?
Thấy Diệp Đồ đi theo làm tùy tùng cống hiến sức lực, Lý Thất Dạ chỉ nhìn hắn một lần, nói ra.
Diệp Đồ vừa cười vừa nói:
– Vô Cấu Tông cho tới nay đều thanh tĩnh vô vi, ngày bình thường cũng không có sự vụ gì để làm, ngày bình thường đều ngồi ngủ, ngáy ngẩn người. Lý công tử thật vất vả tới Vô Cấu Tông một chuyến, nên để ta tận tình địa chủ đi, miễn cho nói Vô Cấu Tông không biết đãi khách nhân.
Nghe Diệp Đồ nói thế, Lý Thất Dạ cũng chỉ cười lên, hắn biết rõ đây là ý của tông chủ Vô Cấu Tông, hắn cũng không có đuổi Diệp Đồ đi.
Lý Thất Dạ ở lại Thiển Hải Than hai ngày, Đằng Tề Văn cũng đã chạy tới, Đằng Tề Văn chạy đến thì chào Lý Thất Dạ, nói ra:
– Lão tổ phân phó, vãn bối nghe theo tiên sinh phân công, chỉ cần tiên sinh cần dùng đến vãn bối thì cứ việc phân phó.
– Tốt, không cần vãn bối hay tiền bối gì đó, ta không già như vậy.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát khoát tay, bảo Đằng Tề Văn đứng lên.
Diệp Đồ cũng nhận ra Đằng Tề Văn, hai người cũng hàn huyên với nhau.
– Được rồi, các ngươi nếu đã muốn đi theo, vậy đi theo ta.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ, xoay người rời đi, ra khỏi Thiển Hải Than.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn hai người nhìn nhau, cũng không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì, vội vàng theo sau.
Lý Thất Dạ mang theo Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn rời khỏi Thiển Hải Than, tiếp tục đi thẳng trong đáy biển, đi rất xa.
Nơi này là địa bàn của Vô Cấu Tông, bất kể là thế giới đáy biển hay trên mặt biển, Diệp Đồ với tư cách đường chủ đều vô cùng quen thuộc, hắn nhìn một chút cảnh tượng ven đường, không khỏi thì thào nói:
– Tiến về phía trước nữa là vô để hải câu, chẳng lẽ chúng ta sẽ đi vô để hải câu?
– Đúng nhưng cũng không đúng!
Lý Thất Dạ đi trước dẫn đường nói ra. Hắn hiện tại đi bộ trong nước, tích thủy không dính, hắn vừa sải bước ra, thân thể như trượt đi, bộ pháp động tác thập phần ưu nhã, đây mới thực sự là hành vân lưu thủy.
Diệp Đồ tính toán thời gian, nói ra:
– Qua chút ít thời gian chính là mùa Ngân Châm Ngư ra khỏi rãnh biển, chẳng lẽ công tử tới vì Ngân Châm Ngư?
– Ngân châm cá?
Nghe được Diệp Đồ nói thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:
– Ngươi cũng quá coi thường ta, Ngân Châm Ngư cho dù trân quý, ngư vương cho dù miễn cưỡng xem như cực phẩm, nhưng còn chưa lọt vào mắt ta.
– Đi vô để hải câu?
Đằng Tề Văn nghĩ đến một truyền thuyết, suy đoán nói:
– Chẳng lẽ nói, tiên sinh tới tìm Xuyên Hải Toa trong truyền thuyết?
– Đúng, cũng không đúng!
Lý Thất Dạ cười lên, nói:
– Tâm tư của ngươi mặc dù không lắc lư như Diệp Đồ, nhưng còn càng cẩn thận hơn hắn.
Chương 1798: Vô để hải câu (1)
– Xuyên Hải Toa?
Diệp Đồ nghe nói như thế, chấn động, nói ra:
– Truyền thuyết thứ này đã sớm biến mất, thật lâu thật lâu không có xuất hiện qua. Cho tới nay tại Thiên Linh Giới, cho dù là Mị Linh, Thụ tộc hay Hải Yêu cũng đều tìm kiếm khắp vô để hải câu, đặc biệt là Mị Linh chúng ta, mỗi thời đại đều có người tìm kiếm.
– Có nhiều thứ, nên xuất hiện thì nó sẽ tự xuất hiện. Biến mất chính là bởi vì người ngoài không tìm thấy nó mà thôi.
Lý Thất Dạ bình thản nói:
– Giống như tổ kình của các ngươi, đối với người khác mà nói, không phải cũng biến mất hay sao?
Nghe được nói như vậy, Diệp Đồ cũng hiểu đúng là đạo lý này.
Vô để hải câu, truyền thuyết đây là rãnh biển sâu nhất trong Thiên Linh Giới, cũng là rãnh biển dài nhất.
Từ xa xưa tới nay, đã từng có vô số người đi khảo sát qua vô để hải câu, nhưng mà nghe đồn chưa từng có người nào có thể khảo sát hoàn toàn vô để hải câu.
Đã từng có người nói, vô để hải câu rất dài, có thể vượt qua cả Bích Dương Hải. Về phần vô để hải câu dài bao nhiêu, vậy thì không ai nói được rõ ràng, bởi vì chỗ sâu nhất của vô để hải câu từ trước tới nay chưa từng có ai đi tới cuối cùng.
Vô để hải câu là một rãnh biển kéo dài qua cả địa bàn của Vô Cấu Tam Tông, rãnh biển vượt qua cả hải vực, có thể mang tới cảnh tượng khác biệt cho hải vực này.
Đặc biệt tại vùng này của Vô Cấu Tông, đã từng có người nói qua, cách đoạn cuối của Thiển Hải Than là một đoạn cảnh vật đẹp nhất cả vô để hải câu.
Thời điểm đám người Lý Thất Dạ tiếp cận vô để hải câu, trước mắt là cảnh tượng vô cùng xinh đẹp, nơi này là một khu rừng san hô vô cùng lớn.
Khu rừng san hô này dài ngàn dặm, sinh trưởng hai bên trái phải của vô để hải câu, nhìn thấy rừng san hô đồ sộ như vậy, cảnh tượng như thế trong cả Thiên Linh Giới chỉ nhìn thấy được ở đây thôi.
Phóng nhãn nhìn qua, rừng san hô này tỏa ra hào quang năm màu, đủ loại kiểu dáng san hô đều có, có san hô vừa thô vừa to giống như đạị thụ, nó sinh trưởng ra từ đáy biển, thẳng tới khi lộ ra mặt biển, thập phần đồ sộ. Mà phía dưới san hô to lớn này có hải tảo lay động, có con cá bơi qua, cũng có cua tôm ăn lông ở lỗ, cũng có rùa biển lười biếng nằm trên đó.
Cũng có san hô sinh trưởng chồng chéo nhau, là một gốc san hô cực kỳ khó gỡ, tạo thành một mê cung to lớn, đi vào cái động san hô này sẽ bị lạc.
Đi vào trong rừng san hô này, làm cho người ta thấy hoa mắt. Vô số cảnh đẹp không sao tả xiết, làm cho người khác lưu luyến khó quên.
Nhưng mà xuyên qua rừng san hô là rãnh biển xuất hiện. Đây chính là vô để hải câu tiếng tăm lừng lẫy. Rãnh biển vô cùng to lớn, nó giống như muốn xé toạc cả biển cả ra làm hai.
Nhìn xuống dưới càng sâu không thấy đáy, tối như mực, giống như cái miệng cự thú mở ra, tùy thời cũng có thể thôn phệ sinh linh vào trong.
Lý Thất Dạ mang theo Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn tới đây, chỉ dừng bước ở rừng san hô, cũng không có đi vô để hải câu.
Lúc Lý Thất Dạ ngừng chân trong rừng san hô, hắn đứng trước một gốc san hô cực lớn. Hắn cẩn thận quan sát góc san hô này.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì, bọn họ đều đứng sau lưng Lý Thất Dạ, ngừng thở, không dám lên tiếng quấy rầy Lý Thất Dạ.
Sau một lát, Lý Thất Dạ ra tay như tia chớp, trong nháy mắt năm ngón tay của hắn vượt qua, nhanh đến mức Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ không nhìn rõ ràng.
Lúc này Lý Thất Dạ giang hia tay trước mặt Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn, trên bàn tay Lý Thất Dạ xuất hiện một con sâu nhỏ. Con sâu nhỏ có bộ lông dài hẹp, dài chừng ngón cái. Con sâu như thế nhúc nhích trên bàn tay Lý Thất Dạ, làm cho người ta có cảm giác sởn gai ốc.
– Được rồi. Các ngươi đã đều thì giao chuyện trọng đại này cho các ngươi, các ngươi đi bắt sâu cho ta, càng nhiều càng tốt, bắt được thì hơ khô, mài thành phấn.
Lý Thất Dạ cầm con sâu nhỏ ném cho Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn hai người nhìn nhau, cũng không biết Lý Thất Dạ muốn bắt sâu làm cái gì, nhưng mà bọn họ không nói hai lời, lập tức dựa theo Lý Thất Dạ phân phó đi làm. Tìm kiếm một cây san hô.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn đều là người có thân phận, Diệp Đồ là đường chủ Vô Cấu Tông, về phần Đằng Tề Văn thì càng không cần nói, hắn là truyền nhân thành Thiên Đằng, thân phận vô cùng cao quý, nhưng mà hôm nay hai người bọn họ cũng chỉ ngoan ngoãn làm tùy tùng của Lý Thất Dạ, không ngừng qua lại các gốc san hô, đi tìm con sâu.
Lý Thất Dạ giao chuyện này cho Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn xong, cũng không có dừng lại ở san hô, xoay người rời đi, đạp nước bay lên mặt biển.
Lý Thất Dạ ngự biển mà đi, hắn đi một lúc thì nhìn bầu trời, sau đó hắn nằm trong nước.
.
Lý Thất Dạ nằm ở trong nước biển, chậm rãi nhắm mắt lại, giống như lâm vào ngủ say.
Nước biển im ắng nâng Lý Thất Dạ di động, cả quá trình là vô thanh vô tức, dường như vào lúc này Lý Thất Dạ dung làm một thể với nước biển.
Lý Thất Dạ ngủ say trong nước biển, tùy ý nước biển bồng bềnh, một ngày cứ thế trôi qua.
– Phía trước có phải là Lý công tử?
Lý Thất Dạ nằm trong nước biển, tùy ý nước biển bồng bềnh, cũng không biết qua bao lâu, một giọng nói dễ nghe vang lên.
Nghe được giọng nói này, Lý Thất Dạ mở mắt ra, chỉ thấy một tỳ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh, nàng đứng đó chẳng khác gì Lăng Ba tiên tử, nhìn thập phần xinh đẹp.
– Đúng, chuyện gì.
Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, lười biếng nói.
– Lý công tử, phu nhân ta cho mời, thỉnh Lý công tử di giá theo tiểu tỳ.
Tỳ nữ xinh đẹp nói với Lý Thất Dạ.
– Không rảnh.
Lý Thất Dạ nằ trong nước biển, lười biếng nói:
– Bảo nàng tới gặp ta!
Lý Thất Dạ vô lễ như vậy, làm cho tỳ nữ xinh đẹp không biết nên nói thế nào, sau một lát, nàng mới lên tiếng:
– Lý công tử, phu nhân nhà ta chính là tông chủ Thánh Tuyền Tông…
– Đại gia ta không rảnh.
Lý Thất Dạ khoát khoát tay, con mắt cũng không mở ra, lười biếng nói:
– Cho dù là thiên vương lão tử, muốn gặp ta thì tự mình tới đây.
Tỳ nữ xinh đẹp sắc mặt đỏ bừng lên, nàng chưa từng gặp qua tràng diện như thế, lại càng không nói Lý Thất Dạ tự đại và thô lỗ như vậy.
Tỳ nữ xinh đẹp do dự một chút, cuối cùng không nói cái gì cả, phiêu nhiên mà đi.
Lý Thất Dạ không để ý tới nàng, hắn xem như không có chuyện gì xảy ra, vẫn nhắm mắt lại, tùy ý nước biển phiêu bạt, thân thể dung nhập vào nước biển.
Cũng không biết trôi qua ao lâu, một giọng nói dễ nghe vang lên, nói ra:
– Không biết Lý công tử đang có việc, thiếp thân liều lĩnh đến thăm, quấy rầy Lý công tử, mong công tử thứ tội.
Giọng nói này nghe rất thoải mái, trong giọng nói có ba phần mềm mại, trong mềm mại có ba phần kiều mị, trong kiều mị có ba phần trang nhã, ai nghe được cũng cảm thấy sảng khoái, tâm thần giãn ra.
Chương 1799: Vô để hải câu (2)
Chỉ nghe được giọng nói đã có thể tưởng tượng đây là một nữ tử quý khí, thành thục mà phong mị, mị người mà lịch sự tao nhã, là nữ hoàng trời sinh.
Lúc này Lý Thất Dạ chậm rãi mở hai mắt ra, bên cạnh có một nữ tử đang đứng. Nữ tử này mặc xiêm y vàng nhạt, trước ngực có điểm một đóa hoa trắng, thân thể ưu nhã thành thục.
Nữ tử trước mặt gần ba mươi, phong độ tư thái nổi bật, thành thục mà cao quý khiến cho ngươi nhìn mà thấy đủ. Khí chất thành thục của nàng, làm cho người ta cảm giác nàng đã là thiếu phụ thành hôn, nhưng mà từ bộ dáng thùy mị thành thục lại có vị tươi mát của thiếu nữ.
Khí chất như thế hợp lại lên người của nàng, thật sự là hoàn mỹ tuyệt luân, khiến nàng cực kỳ xinh đẹp.
Nữ tử trước mắt tuy chưa nói tới tuyệt thế vô song, nhưng từ dung mạo thì còn hơi kém Minh Dạ Tuyết, Mai Tố Dao, cho dù là Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều so sánh cũng kém hơn nàng.
Nhưng mà nàng lại có bộ dáng thùy mị hấp dẫn người ta, giống như thiếu phụ gả vào nhà chồng, tư thái phong độ lay động nhân tâm.
Một thân xiêm y bọc thân thể của nàng, mặc dù nói xiêm y cũng không bó sát người, nhưng mà đường cong phụ trợ không sót thứ gì, xinh đẹp mà rung động lòng người.
Bộ dáng thành thục thùy mị khiến nàng chẳng khác gì quả bồ đào chín mọng, nhưng cũng là quả bồ đào vừa chín mọng, cũng không quá chín để lộ hương sắc ra ngoài, lại không lộ vẻ trẻ trung, trong màu tím của da lại ẩn chứa mọng nước từ trái cây.
Quả bồ đào như thế khiến ai nhìn thấy cũng muốn hái xuống nhìn, nếm thử phong vị bên trong.
– Luyện Thánh Tuyền Thể thật không tệ.
Lý Thất Dạ nhìn qua nữ tử này nói một câu, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Lý Thất Dạ nói câu này làm nữ tử rùng mình, thật không ngờ Lý Thất Dạ chỉ nhìn một lần đã sờ rõ chi tiết của nàng, nhãn lực này quá đáng sợ.
Nữ tử khom người với Lý Thất Dạ, nói ra:
– Đa tạ Lý công tử tán thưởng, tiểu nữ tử Trác Kiếm Thi, chưởng chấp Thánh Tuyền Tông, hôm nay mạo muội bái phỏng, thật thất lễ.
– Ta biết rõ, có thể tu luyện Thánh Tuyền Thể tới mức độ này, thực sự có thể đảm nhiệm tông chủ.
Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, lãnh đạm nói.
Đối với hành động vô lễ của Lý Thất Dạ, Trác Kiếm Thi làm như không thấy, nàng chậm rãi ngồi xuống, ngồi bên cạnh Lý Thất Dạ.
– Công tử tới vùng biển của chúng ta, Vô Cấu Tam Tông không tận tình địa chủ…
Trác Kiếm Thi thần thái cao quý, lại không mất tự nhiên, quý khí mang theo bình dị gần gũi.
Lý Thất Dạ khoát khoát tay, chen ngang lời Trác Kiếm Thi, nói ra:
– Có chuyện nói mau, có rắm mau thả, không nên vòng vo với ta, ta không có tâm tình đoán tới đoán lui, lãng phí thời gian.
Lý Thất Dạ có thái độ vô lễ mà bá đạo như vậy làm Trác Kiếm Thi cười khổ, với tư cách một tông chủ trong Vô Cấu Tam Tông, nàng tại Thiên Linh Giới xem như nhân vật có phân lượng, nhưng mà Lý Thất Dạ căn bản không để nàng trong lòng.
– Ta muốn mời Lý công tử tới Thánh Tuyền Tông làm khách.
Cuối cùng nhất, Trác Kiếm Thi hít sâu một hơi, trang trọng nói ra.
– Ta hiểu!
Lý Thất Dạ nói ra:
– Nói đến nói đi, tất cả mọi người vẫn xem ta là ngựa giống, là cực phẩm trong ngựa giống. Ngươi không phải là muốn ta đi tới Thánh Tuyền Tông, sau đó tìm cô nương tới thân mật cá nước với ta, truyền bá huyết thống a.
Câu này quá nóng bỏng, quá trực tiếp, trong khoảng thời gian ngắn làm Trác Kiếm Thi im lặng, lúc này nàng cũng không nói thêm cái gì.
Đối với huyết thống đế tử của Lý Thất Dạ mà nói, đối với Mị Linh mà nói là nhân vật cực kỳ trọng yếu, Thánh Tuyền Tông cũng không thể ngoại lệ, cũng muốn mời chào Lý Thất Dạ vào tông môn..
Trác Kiếm Thi cuối cùng vẫn là người trải qua sóng gió, nàng hít thở sâu một hơi, trên mặt đầy tươi cười, thong dong mà quý khí, nói ra:
– Lý công tử nói, ta cũng không phủ nhận. Công tử có huyết thống đế tử, huyết thống như thế đặt ở Thiên Linh Giới, rất nhiều truyền thừa đều thèm thuồng. Thiên Linh Giới chú ý huyết thống truyền thừa, chọn tuyển huyết thống ưu tú, đây cũng là một tập tụ của Thiên Linh Giới. Tại Thiên Linh Giới, đối với bất cứ chưởng môn tông phái nào, đều có trách nhiệm tìm kiếm huyết thống ưu tú cho tông môn của mình.
– Ngươi đúng là rất biết nói chuyện.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Lão đầu Vô Cấu Tông muốn lưu ta, hiện tại ngươi cũng chạy tới muốn lưu ta, Vô Cấu Tam Tông các ngươi không sợ sinh xung đột sao?
Trác Kiếm Thi mỉm cười, bộ dáng thành thục quý khí khiến tim người ta đập thình thịch, nàng mỉm cười nói:
– Công tử lời ấy hiểu lầm, Vô Cấu Tam Tông chính là người một nhà, theo tuy hai mà một. Tông chủ Vô Cấu Tông giữ công tử lại, Thánh Tuyền Tông cũng giữ công tử lại, chúng ta chỉ muốn cho công tử có thêm lựa chọn mà thôi, thực sự không phải là lẫn nhau cướp người.”
Lý Thất Dạ cười nhạt, nhắm mắt lại, nói ra:
– Nếu như ngươi và lão đầu Vô Cấu Tông ở đối diện, vậy nên biết, ta không có hứng thú với chuyện này.
– Chúng ta không giữ công tử, thực sự không phải nói nhất định chiêu công tử làm phò mã, nếu công tử có hứng thú, có gì phải ngại lưu lại Vô Cấu Tam Tông một ít thời gian.
Thần thái Trác Kiếm Thi thong dong mà ôn nhu, nói ra:
– Hoặc là công tử không vừa mắt Vô Cấu Tông. Dùng cái nhìn của ta, khí lực công tử cường đại, nếu công tử có hứng thú, hoặc là có thể lựa chọn nữ tử ưu tú nhất Vô Cấu Tam Tông, hoặc là Vô Cấu Tam Tông để công tử lựa chọn tiên thể thuật thích hợp nhất.
Trác Kiếm Thi nói lời này không phải khoe khoang, nàng nói là tình hình thực tế, tại Thiên Linh Giới. Thậm chí là cửu giới, chỉ sợ không có truyền thừa nào có nhiều thể thuật như Vô Cấu Tam Tông. Chỉ riêng tiên thể thuật thì bọn họ đã có ba loại.
– Thể thuật —
Nghe được lời này, Lý Thất Dạ mở hai mắt ra, hắn nhìn qua Trác Kiếm Thi, vừa cười vừa nói:
– Nhãn lực của ngươi không tệ, về phần thể thuật —
Nói đến đây, hắn cười rộ lên.
Trác Kiếm Thi cũng không tức giận, khí cơ thanh tao lịch sự phát huy vô cùng tinh tế trên người của nàng. Nàng ôn nhu mà yên lặng, nói ra:
– Không biết công tử vì sao bật cười?
Đương nhiên Trác Kiếm Thi không biết, nếu như là luận thể thuật, thế gian còn có người nào nhiều hơn Lý Thất Dạ sao? Hắn có thể lấy được tất cả thể thuật trên thế gian.
– Không có gì.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Vô Cấu Tam Tông các ngươi có được nhiều thể thuật, những thể thuật khác đừng nói, dùng ba đại tiên thể thuật mà nói thật sự đủ trân quý. Vô cấu truy phong thể thuật, thôn ma mị thể thuật, địa dũng kim tuyền thể thuật, ba đại tiên thể thuật này đúng là nhất tuyệt…
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cũng nói:
-… Trên thế gian. Trừ mấy thể thuật do Tiên Đế sáng tạo ra, ba đại tiên thể thuật của Vô Cấu Tông các ngươi là tiên thể thuật số một số hai hiếm thấy. Đặc biệt là Vô Cấu Tiên Đế sáng chế vô cấu truy phong thể thuật, nó càng tiếp cận hoàn mỹ, thế gian có tiên thể thuật tiếp cận hoàn mỹ không nhiều, như Phi Tiên Giáo Phi Tiên Đế sáng chế thể thuật cũng tính là một.
Chương 1800: Trác Kiếm Thi
Có thể được Lý Thất Dạ khen tuyệt diệu như thế, cũng thật không dễ dàng, dù sao hắn có được Thể Thư a.
Trên thực tế đối với tu sĩ mà nói, sáng chế thể còn khó sáng chế hơn đế thuật, đây cũng là nguyên nhân đại thành tiên thể có thể hoành kích Tiên Đế.
Thể thuật khó sáng chế, tiên thể thuật càng khó sáng chế hơn, cho nên thế gian không ít thế hệ tuyệt thế sáng tạo tiên thể thuật, nhưng mà sáng tạo tiên thể thuật bao nhiêu cũng có điểm thiếu hụt, thậm chí sáng tạo tiên thể thuật không hoàn toàn, cho nên nói tiên thể thuật chính thức viên mãn không nhiều.
– Đây là công kích của tiền nhân, hậu nhân chúng ta không thể sáng tạo, cho nên hậu nhân càng phải cố gắng.
Nghe Lý Thất Dạ khen tuyệt, Trác Kiếm Thi cũng không kiêu ngạo, nhã nhặn lịch sự nói.
Lý Thất Dạ nhìn Trác Kiếm Thi, cười lên, nói ra:
– Ngươi có thể nhìn ra khí lực của ta cường đại, chuyện này cũng nói rõ ngươi tinh mắt. Cầm thể thuật hấp dẫn, đối với người khác mà nói hoặc là có thể làm rất nhiều người tán đồng, nhưng mà đối với ta mà nói, đây không tính là cái gì.
Lý Thất Dạ nói đúng, đối với tu sĩ khí lực cường đại mà nói, có thể tu luyện tiên thể, đây đã là truy cầu duy nhất cả đời, đối mặt hấp dẫn như thế, bất cứ ai cũng khó cự tuyệt.
– Nhưng mà nha, Vô Cấu Tam Tông các ngươi thật có một thứ làm ta động tâm.
Thời điểm này Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Không biết là vật gì?
Trác Kiếm Thi nghe nói như thế, cũng hiếu kỳ, Lý Thất Dạ không có hứng thú với tiên thể thuật, thế gian còn có thứ gì trân quý hơn tiên thể thuật sao?
– Vô Cấu Tiên Đế sáng chế Tiên Thể Kích — Truy Phong Kích!
Lý Thất Dạ nói.
– Truy Phong Kích —
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, trong lòng Trác Kiếm Thi chấn động, quản chi là nữ tử nhã nhặn khí độ thong dong, thì thào nói:
– Tiên Thể Kích!
Tiên Thể Kích, đây là thức thuật thần bí, trên thế gian cực ít người nhìn thấy.
Tiên Thể Kích, truyền thuyết chỉ có đại thành tiên thể trở thành Tiên Đế mới có thể sáng tạo, nếu như không phải đại thành tiên thể, cho dù là Tiên Đế cũng không thể sáng tạo, nếu như chỉ là đại thành tiên thể, mà không phải Tiên Đế cũng không thể sáng tạo.
Mặc dù là như thế, Tiên Thể Kích vẫn cực kỳ hiếm thấy, đời sau đã có người nói, muốn sáng tạo Tiên Thể Kích, không chỉ cần Tiên Đế đại thành tiên thể, hơn nữa nên tiên thể thuật cũng phải do bản thân sáng tạo ra, chỉ có bản thân người sáng tạo tiên thể thuật trở thành Tiên Đế đại thành tiên thể, lúc này mới có thể sáng tạo Tiên Thể Kích.
Về phần Tiên Thể Kích, có rất nhiều thuyết pháp, có nói Tiên Thể Kích còn cường đại hơn thiên mệnh bí thuật, cũng có người nói rằng, có được thiên mệnh, Tiên Thể Kích cũng không thể tranh phong với thiên mệnh bí thuật.
Nhưng đời sau cũng có suy đoán cho rằng, nếu như là đại thành tiên thể, tu luyện Tiên Thể Kích thì có nắm chắc chém giết Tiên Đế, cho dù là thiên mệnh bí thuật cũng không thể tranh phong.
Nhưng mà những chuyện này chỉ là suy đoán, bởi vì tiên thể thuật trên thế gian này quá hiếm thấy, Tiên Thể Kích càng hiếm thấy, tu luyện tiên thể, càng tu luyện Tiên Thể Kích, hơn nữa tiên thể đại thành còn hiếm hơn Tiên Đế gấp trăm lần!
Cho nên nói, khi quyết đấu không thể có người nhìn thấy, đời sau chỉ sợ không ai xem được.
Nghe lời như vậy, trong lòng Trác Kiếm Thi chấn động, dù sao Truy Phong Kích đã từng là thức thuật cường đại đáng sợ nhất của Vô Cấu Tam Tông, tu luyện Vô Cấu Thể, sử dụng Truy Phong Kích thì uy lực càng khó có thể tưởng tượng hơn.
– Nhưng mà, các ngươi đã mất đi Truy Phong Kích!
Lý Thất Dạ bình thản nói:
– Đây là một chuyện làm cho người ta tiếc nuối, điều này cũng là nguyên nhân khiến Vô Cấu Tam Tông mất đi không ít lực chấn nhiếp.
Nghe nói như vậy, Trác Kiếm Thi trầm mặc một hồi, chuyện này đối với cả Vô Cấu Tam Tông mà nói, thật sự là tiếc nuối từ thế hệ này tới thế hệ khác, trên thực tế, Vô Cấu Tam Tông đã từng nhiều thế hệ truy tìm Truy Phong Kích, nhưng mà cuối cùng vẫn không tìm được..
Trác Kiếm Thi phục hồi tinh thần lại, hít một hơi thật sâu, nàng nhìn qua Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
– Vô Cấu Tam Tông có nhiều đệ tử luyện thể, thánh thể, tiên thể đều có…
– Ta hiểu ý của ngươi, Lý Thất Dạ cười lên, chen ngang lời Trác Kiếm Thi, nói ra:
– Huyết thống đế tử phối hợp với huyết thống tiên thể, đây tuyệt đối là kết hợp hoàn mỹ, nếu như hậu đại có thể truyền thừa huyết thống như thế, một khi trở thành Tiên Đế, nói không chừng có thể vượt qua Yến Thế Tiên Đế năm đó…
– Đối với bất cứ người nào muốn truyền thừa huyết thống của mình, đây là chuyện rất hấp dẫn.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nhưng mà, ta cũng chưa từng suy nghĩ truyền bá huyết mạch của mình ra cửu giới, cho dù ta muốn truyền bá huyết thống, vậy cũng phải là nữ nhân đáng cho ta phó thác!
– Không biết là nữ tử thế nào mới đáng giá Lý công tử phó thác.
Trác Kiếm Thi nhìn qua hắn, ánh mắt như nước chảy, thập phần thản nhiên nghênh tiếp ánh mắt của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nằm trong nước biển, nhìn qua Trác Kiếm Thi, cười rộ lên, nói ra:
– Nếu như nói, ngươi mây mưa hoan ái với ta một hồi, ta sẽ suy nghĩ lại.
Lý Thất Dạ nói lời này làm Trác Kiếm Thi biến sắc, lời này không chỉ trực tiếp, đây là đùa giỡn nàng trần trụi, thậm chí nói đây cũng không phải là đùa giỡn, đây là cầu hoan trực tiếp nhất.
Trác Kiếm Thi cuối cùng vẫn là tông chủ một tông, cầu hoan trực tiếp như vậy, điều này thật sự là quá mức khiêu khích, thậm chí nói là nhục nhã.
– Lý công tử nói giỡn.
Trác Kiếm Thi hít sâu một hơi, khôi phục thong bộ dáng thong dong nhã nhặn, nói ra:
– Ta là phụ nữ có chồng, công tử sở cầu chính là ép buộc.
– Ta biết rõ.
Lý Thất Dạ nhìn qua Trác Kiếm Thi, nói ra:
– Nhìn đóa hoa trắng trước ngực của ngươi, ta cũng biết nó có ý vị thế nào. Ta thực sự không phải là muốn vạch trần vết sẹo trên người của ngươi, nhưng mà ta có thể nói cho ngươi biết, ta là người không ngại ngươi là quả phụ, huống chi, ngươi vẫn còn thân hoàn bích.
Lời này trực tiếp và nóng bỏng, cho dù Trác Kiếm Thi trải qua nhiều sóng gió cũng không cách nào thừa nhận nổi, nàng khó có thể thong dong, dù sao lời này quá đả kích người.
– Tính toán, chỉ đùa với ngươi thôi.audio coi am
Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm hai mắt lại, bình thản nói:
– Nhưng mà nhớ kỹ một câu của ta, muốn đạt được, nhất định phải trả giá, nếu không có át chủ bài của mình, tốt nhất cẩn thận suy nghĩ một chút, các ngươi đáng giá cho ta chiếu cố sao?
Câu này đầy khí phách, đây chính là Vô Cấu Tam Tông nha, đổi lại là những người khác, sợ rằng tim đập thình thịch, hận không thể ở rể tại Vô Cấu Tam Tông.
Trong thời gian ngắn, Trác Kiếm Thi trầm mặc một hồi, lúc này nàng tiến thoái lưỡng nan. Đối với Vô Cấu Tam Tông mà nói, có thể khai ra điều kiện hấp dẫn, nhưng mà điều kiện của bọn họ, Lý Thất Dạ căn bản là chẳng thèm ngó tới.