Đế Bá Audio Podcast
Tập 358 [Chương 1786 đến Chương 1790]
❮ sautiếp ❯Chương 1786: Quỳ Hoa lão tổ (2)
Thời điểm Quỳ Hoa lão tổ chậm rãi đi tới, cường giả vây quanh Lý Thất Dạ đều nhanh chóng tránh ra một con đường.
Trên thực tế nhìn thấy Quỳ Hoa lão tổ, cường giả thành Thiên Đằng ở đây buông lỏng một hơi, Quỳ Hoa lão tổ xuất thế, vậy không người có thể địch, cho dù Lý Thất Dạ yêu thuật có vô địch cũng không phải đối thủ của Quỳ Hoa lão tổ.
– Ngươi, ngươi, ngươi thật có thể điều khiển sao? Ngươi, ngươi, ngươi là khống đằng giả sao?
Quỳ Hoa lão tổ cũng không phải rất tin tưởng, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, thì thào nói.
– Quỳ Hoa lão đầu, ngươi thử một lần chẳng phải biết sao, ta thật cam tâm tình nguyện thi triển lực lượng vô địch bàng bạc này đấy.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Quỳ Hoa lão tổ, cười nhạt một tiếng nói ra.
Lý Thất Dạ nói như vậy, làm cho Đằng Tề Văn hoảng sợ, trăm ngàn năm qua, ai dám bất kính với lão tổ tông như thế.
Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, ánh mắt già nua của Quỳ Hoa lão tổ lập tức trở nên sáng chói, giống như có vô số ngôi sao chiếu sáng.
Trong thời gian cực ngắn, Quỳ Hoa lão tổ tiện tay phất một cái, tiện tại này cách ly không gian, giống như muốn lưu đày Lý Thất Dạ.
“Phanh –” một tiếng, lưu đày còn chưa hữu hiệu, một tiếng nữ vỡ vang lên, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, thân thể Quỳ Hoa lão tổ đã bị nhánh cây đánh vào người.
Lúc này nhánh câu đan vào nhau, giống như trong nháy mắt đánh nát hư không, lập tức xiết cổ Quỳ Hoa lão tổ, làm thân thể Quỳ Hoa lão tổ bị kéo lên cao cao, toàn thân bị trấn áp không thể nhúc nhích.
– Không có khả năng —
Biến hóa đột nhiên như thế làm thành chủ thành Thiên Đằng cùng với tất cả mọi người bị hù sợ, không nói khoa trương, bọn họ sợ té cứt té đái.
Lão tổ cường đại nhất thành Thiên Đằng, Quỳ Hoa lão tổ vô địch, nhưng mà trong nháy mắt hiện tại, Quỳ Hoa lão tổ vô địch của bọn họ đã bị trấn áp, chuyện này sao không làm bọn họ hoảng sợ thất thần!
Thoáng cái cường giả thành Thiên Đằng tuyệt vọng, Quỳ Hoa lão tổ đều không địch lại, còn ai là đối thủ của Lý Thất Dạ, trừ tổ đằng bọn họ!
Mặc dù là như thế, nhưng mà quản chi là tuyệt vọng, vào thời điểm này cường giả thành Thiên Đằng vẫn vây quanh, lần nữa lấp kín Lý Thất Dạ. Cho dù bọn họ biết rõ mình không phải đối thủ của Lý Thất Dạ, nhưng mà cũng không thể thả Lý Thất Dạ đi, bọn họ phải đối mặt, phải đánh cược một lần.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đằng Tề Văn cùng thành chủ thành Thiên Đằng hít thở không thông, không cách nào hô hấp, trong suy nghĩ của bọn họ, trong đương thời không ai có thể địch lại Quỳ Hoa lão tổ, nhưng mà lúc này bị trấn áp không nhúc nhích nổi, đối với bọn họ mà nói đây là chuyện quá kinh khủng.
– Chậm đã, ta thực sự không phải có ác ý, ta chỉ muốn dò xét một chút.
Lúc này Quỳ Hoa lão tổ bị trấn áp giơ hai tay lên.
Lý Thất Dạ chỉ là liếc hắn một cái, nhánh cây chế trụ Quỳ Hoa lão tổ buông ra, buông Quỳ Hoa lão tổ, sau đó nhánh cây đan vào nhau biến trở về trong nhánh cây, lại rủ xuống sau lưng Lý Thất Dạ.
– Quả nhiên là thực, thật sự là khống đằng giả.
Lúc này Quỳ Hoa lão tổ đều không thể tin được, cho dù hắn đã chứng minh là đúng, trong lòng vẫn vô cùng rung động.
Thật vất vả, Quỳ Hoa lão tổ hít sâu một hơi, nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
– Tôn giá có được huyết thống thành Thiên Đằng chúng ta?
Đối với Quỳ Hoa lão tổ nói, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Quỳ Hoa lão đầu, ngươi nghĩ quá nhiều, trên người của ta chính là huyết thống nhân tộc thuần chính nhất. Ta không phải hậu đại tổ đằng các ngươi, lại càng không có quan hệ họ hàng gì với thành Thiên Đằng cả.
– Chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi.
Quỳ Hoa lão tổ cũng cẩn thận dò xét Lý Thất Dạ một phen, xác thực có thể khẳng định Lý Thất Dạ không có huyết thống thành Thiên Đằng, cảm giác không tưởng tượng nổi, nói:
– Trừ con ruột duy nhất của thuỷ tổ có thể câu thông tổ đằng có thể trở thành khống đằng giả ra, đời sau thành Thiên Đằng không có xuất hiện khống đằng giả, ngươi một ngoại nhân vậy mà có thể trở thành khống đằng giả.
Nói đến đây, Quỳ Hoa lão tổ hai mắt sáng ngời, nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
– Chẳng lẽ nói tổ đằng chọn trúng ngươi, ngươi bị tổ đằng chọn làm khống đằng giả của thành Thiên Đằng chúng ta…
– Ngươi nghĩ đến quá nhiều.
Lý Thất Dạ khoát tay chặn lại, chen ngang lời Quỳ Hoa lão tổ, vừa cười vừa nói:
– Ít ở đây nghĩ ngợi lung tung, ta không phải thần thủ hộ thành Thiên Đằng các ngươi, lại càng không phải khống đằng giả, ta chỉ thay tổ đằng giáo huấn đáng hậu bối ngu xuẩn của nó mà thôi.
Đương nhiên Lý Thất Dạ không phải là khống đằng giả gì đó của thành Thiên Đằng, hắn thông qua Vạn Thế Thụ câu thông với tổ đằng, tuy tổ đằng đã không có linh trí, nhưng bản năng vẫn còn, trải qua câu thông, tổ đằng cho phép Lý Thất Dạ vận dụng lực lượng của nó.
– Bất kể nói thế nào, ngươi có thể khống chế tất cả, chính là khống đằng giả. Chỉ có đạt được tổ đằng cho phép thì ngươi mới có thể khống chế lực lượng tổ đằng.
Quỳ Hoa lão tổ hưng phấn nói ra.
– Câu trước ngươi nói sai rồi, nhưng mà câu sau lại đúng.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Đúng vậy, ta có thể chưởng chấp lực lượng tổ đằng.
Cho dù Lý Thất Dạ không thừa nhận là khống đằng giả, nhưng mà Quỳ Hoa lão tổ vẫn kích động, hắn tiến lên thập phần hưng phấn nói:
– Bao nhiêu năm rồi, cơ hội để cho thành Thiên Đằng trung hưng đã tới, rốt cuộc có được khống đằng giả.
– Quỳ Hoa lão đầu, ngươi nghĩ quá nhiều.
Lý Thất Dạ lắc nhẹ tay, chen ngang lời Quỳ Hoa lão tổ, không hứng thú nói:
– Cái gì khống đằng giả, cái gì thành Thiên Đằng trung hưng, những thứ này ta không hứng thú, ta chỉ làm giao dịch với thành Thiên Đằng các ngươi mà hôi.
Cho dù Lý Thất Dạ không hứng thú, nhưng mà Quỳ Hoa lão tổ không cho rằng như thế, hắn vẫn hưng phấn khó nhịn được, có chút một bên tình nguyện, hắn nhìn cường giả thành Thiên Đằng bốn phía quát lên:
– Còn đứng ngây đó làm gì, mau mau tiến lên bái kiến khống đằng giả đại nhân, ý chí của khống đằng giả chính là ý chí của tổ đằng.
Các cường giả Thành Thiên Đằng phát mộng, nhưng mà cẩn thận tưởng tượng cũng hiểu được là đúng, Lý Thất Dạ tuy là người ngoài, nhưng mà, hắn rõ ràng cho thấy đạt được tổ đằng thừa nhận, ngay cả lão tổ tông đều thừa nhận thân phận của hắn, chuyện này ý nghĩa Lý Thất Dạ đạt được ý chí của tổ đằng.
Các cường giả tiến lên cúi bái Lý Thất Dạ, cảnh nghịch chuyển này làm người ta phát mộng, vừa rồi bọn họ liều ngươi sống ta chết với Lý Thất Dạ, hiện tại biến hóa nhanh chóng, Lý Thất Dạ là khống đằng giả, đại biểu cho ý chí tổ đằng.
– Hảo hảo trở về tự xét lại một phen, chuyện gì cũng có thể làm, chuyện gì không thể làm cũng không biết.
Cuối cùng Quỳ Hoa lão tổ cũng trách móc đám cường giả thành Thiên Đằng sau đó đuổi đi.
Cuối cùng nhất vãn bối thành Thiên Đằng chỉ còn lại thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn.
Chương 1787: Khống đằng giả
– Nếu khống đằng giả trở về thành Thiên Đằng. Vậy thì mời khống đằng giả đại nhân dừng lại tại thành Thiên Đằng, tông môn có rất nhiều vãn bối cần dạy dỗ…
Quỳ Hoa lão tổ cười sáng lạn.
Lý Thất Dạ căn bản không có hứng thú làm cái gì khống đằng giả, hắn khoát tay chen ngang lời Quỳ Hoa lão tổ, nói ra:
– Loại chuyện khốn khổ này ta không làm. Thời gian của ta có hạn, ta chỉ phụ trách chữa tốt cho tổ đằng. Sau khi cầm Thiên Đằng Hồ thì ta không quan hệ tới nơi này.
– Ách —
Bị Lý Thất Dạ từ chối, Quỳ Hoa lão tổ đều tìm không thấy lấy cớ, hắn đành phải cười khan một tiếng, nói ra:
– Cũng tốt, cũng tốt, tổ đằng làm trọng, tổ đằng làm trọng.
Quỳ Hoa lão tổ cũng hiểu vội vàng không ăn được đậu hủ nóng, vạn nhất bức Lý Thất Dạ thì phiền toái.
Quỳ Hoa lão tổ ở phía trước dẫn đường, mang theo Lý Thất Dạ tiến vào cấm địa, mà thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng theo sau.
Cho tới bây giờ, Đằng Tề Văn lúc này mới chính thức hiểu, Lý Thất Dạ vì cái gì tự tin ép mua ép bán bọn họ. Vào thời khắc này Đằng Tề Văn mới chính thức hiểu át chủ bài của Lý Thất Dạ là gì, tự tin của hắn có từ đâu.
Đám người Lý Thất Dạ đi vào cấm địa, chỉ thấy trước mắt là núi sông tráng lệ, từng tòa ngọn núi nhô lên, thẳng vào vòm trời, trên vòm trời có cành lá uốn lượn, ở chỗ này mang cho người ta cảm giác như quốc gia tinh linh.
Nhìn qua ngọn núi cao ngất, cây cối che trời, nước sông đổ về, lại có một bụi mây khổng lồ trên cao, người không biết rõ tình hình còn cho rằng đi vào nơi hoang dã.
Đi vào trong cấm địa, mọi người cảm giác thiên địa tinh khí tràn đầy, đương nhiên ở đây trừ hóa thiên địa tinh khí ra, tại đây còn tràn ngập lực lượng sinh mệnh nồng đậm, đây là sinh mệnh lực của tổ đằng.
Bởi vì nơi này là nơi trọng yếu nhất của thành Thiên Đằng, tại đây có thiên địa tinh khí tràn đầy và sinh mệnh lực mạnh mẽ.
Nơi này tuyệt đối là thánh địa tu luyện trong lòng tu sĩ, đương nhiên, tại thành Thiên Đằng không phỉa ai cũng có tư cách tu luyện ở đây.
Cuối cùng nhất, Quỳ Hoa lão tổ mang theo Lý Thất Dạ đi vào ngọn núi cao nhất của cấm địa, trên ngọn núi cao này có một cành lá to lớn rủ xuống, cành cây này thô to, nhưng cành cây lại như ôn ngọc tạo thành, tỏa ra hào quang sáng lạn.
Nhìn thấy cành cây này làm cho người ta nghĩ tới thứ trong truyền thuyết. Truyền thuyết tu sĩ tọa hóa thành tiên thì mũi biến thành ngọc cân.
Mà cành cây giống như ngọc cân này, có thể làm cho người tưởng tượng thiên đằng tổ tọa hóa tình cảnh.
– Thụ tổ tọa hóa phản tổ, quay về đại địa, cảnh tượng làm người ta không tin nổi.
Lý Thất Dạ nhìn trước mắt cái này một đầu đằng cành, nói ra:
– Thời điểm thụ tổ tọa hóa, thiên địa dị biến, chư thiên biến hóa, thời điểm thụ tổ tọa hóa thì mũi biến thành ngọc cân.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Đằng Tề Văn và thành chủ thành Thiên Đằng giật mình, bọn họ chưa từng nghe qua cách nói như thế, Lý Thất Dạ vừa nói thì bọn họ mới hiểu ra.
– Khống đằng giả đại nhân kiến thức rộng, làm cho người ta sợ hãi thán phục, thời điểm thụ tổ tọa hóa đúng là có cảnh tượng này.
Quỳ Hoa lão tổ tán thưởng.
– Đừng vội khen ta như thế! Đây là thường thức mà thôi.
Lý Thất Dạ nói.
Câu này làm cho Quỳ Hoa lão tổ cười khan một tiếng, về phần thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn chỉ trầm mặc, không dám nói lời nào, thành Thiên Đằng không ai dám nói thế với lão tổ tông, càng không dám có nửa phần bất kính.
Lúc này lão tổ tông bọn họ bị Lý Thất Dạ trách móc như thế, bọn họ càng không dám nói gì.
– Năm đó tại đây có hai ngọc cân, một cái kết ra Thiên Đằng Hồ, về sau Bất Tử Tiên Đế sụp đổ thì sư huynh muốn làm lớn, cho nên lấy một cái ngọc cân khác trộm thiên nghịch mệnh…
Nói đến đây Quỳ Hoa lão tổ than nhẹ một tiếng, năm đó thành Thiên Đằng trộm gà không thành, còn mất nắm thóc, tổn thất thảm trọng.
– Thế gian nào có chuyện vẹn toàn, chỉ có thể nói đám lão già khọm các ngươi tham lam, muốn có thêm Thiên Đằng Hồ, đây là ép khô tổ đằng sao?
Lý Thất Dạ cười lạnh một tiếng.
Quỳ Hoa lão tổ gượng cười, chà xát tay, nói ra:
– Cho nên, năm đó sư huynh bọn họ muốn mượn thiên mệnh tinh hoa rót vào tổ địa, nếu có thể đạt được thiên mệnh tinh hoa, sẽ cải hoán thanh xuân của lão tổ…
– Chỉ có thể nói, các ngươi lá gan quá lớn, lại tham lam, lại điên cuồng.
Lý Thất Dạ cười lạnh một tiếng, nói ra:
– Thụ tổ Thụ tộc quay về đại địa, cắm rễ bất tử, đây đã là làm trái trời xanh, bây giờ còn muốn trộm thiên mệnh tinh hoa, đây không phải tự tìm đường chết sao?
Quỳ Hoa lão tổ cũng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:
– Lúc ấy cũng không biết sẽ có chuyện như thế xảy ra, hiểu được thì đã trễ, ngọc cân còn lại bị ủy, trời phạt đánh xuống tai nạn.
– Tham lam cũng bỏ đi, không biết tự lượng sức mình đến mức này, không bổ các ngươi thì bổ ai? Tiên Đế tự mình ra tay cũng bỏ đi, nói không chừng còn có thể bị các ngươi giày vò thành công, dựa vào đám lão già khọm các ngươi? Hắc, lão tặc thiên không có bổ thành Thiên Đằng tan thành mây khói, đã là rất may mắn.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói.
Quỳ Hoa lão tổ thở dài một hơi, năm đó bọn họ hiểu được thì đã trễ, năm đó bọn họ không chỉ bị hủy ngọc cân, đồng thời còn lưu lại tai nạn trời phạt, hơn nữa làm mấy sư huynh đệ chết thảm.
Về phần thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn hai người chỉ lắng nghe, cho dù là thành chủ thành Thiên Đằng biết rõ nhiều việc, nhưng chuyện tỉ mỉ thì không biết.
Nhìn ngọc cân ru xuống, Lý Thất Dạ phân thành chủ thành Thiên Đằng nói ra:
– Ngươi đi lên, nện nó!
– Nện ngọc cân?
Nghe được lời này, thành chủ thành Thiên Đằng lập tức chấn động hai chân nhũn ra, hắn còn cho rằng nghe lầm. Ngọc cân chính là báo vật của thành Thiên Đằng.
– Nện?
Cho dù Quỳ Hoa lão tổ cũng há hốc mồm, nhìn qua Lý Thất Dạ, không thể tưởng tượng nổi nói:
– Hiện tại chỉ còn lại có một ngọc cân duy nhất…
– Nện!
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
Thành chủ thành Thiên Đằng cũng nhìn qa Quỳ Hoa lão tổ, chuyện này hắn không dám làm bừa.
Quỳ Hoa lão tổ hít một hơi, phân phó nói:
– Chậc chậc, đại nhân đã nói như vậy, vậy nhất định cũng không sai.”
Thành chủ thành Thiên Đằng bay lên trời, cầm cự chùy trong tay. Tại thời điểm này hai tay của hắn cũng run rẩy, đập một cái, hắn tự tay hủy đi bảo vật trân quý nhất của thành Thiên Đằng, nói không chừng là tội nhân của thành Thiên Đằng.
Cuối cùng nhất, thành chủ thành Thiên Đằng hít thật sâu, cầm cự chùy, đem quyết định chắc chắn, cắn răng một cái nện qua.
“Phanh –” một tiếng, ngọc cân như thủy tinh, nó nát bấy ra quá dễ dàng, bên trong chẳng có gì cả.
– Không có khả năng —
Thành chủ thành Thiên Đằng cùng Quỳ Hoa lão tổ hai người trăm miệng một lời hét lớn, hai người quá sợ hãi, không tin nổi.
Chương 1788: Tai nạn không thấy
Thành chủ thành Thiên Đằng càng không thể tin được nhìn cự chùy của mình, hắn không tưởng nổi cự chùy lại nện nát ngọc cân, hắn hoài nghi đây có phải ngọc cân thật hay không.
– Đây là không thể nào, phong ấn trong đó đấy, ngọc cân vẫn còn sóng, phong ấn lại không hư hao chút nào cả.
Quỳ Hoa lão tổ hoảng sợ nói.
Về phần Đằng Tề Văn, hắn ngây ngốc đứng tại đó, bởi vì hắn căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn cho tới bây giờ chưa từng tới đây, về phần phong ấn, tai nạn gì đó càng không rõ ràng.
– Tai nạn đâu? Tai nạn không thấy!
Quỳ Hoa lão tổ không khỏi nhìn quanh, thậm chí là thần thức lập tức đảo qua cả thành Thiên Đằng, nhưng mà, căn bản cũng không có tai nạn bóng dáng.
– Trời ơi…
Cuối cùng nhất, Quỳ Hoa lão tổ quát to, hắn ý thức được một khả năng…
– Trời ơi, tai nạn vụng trộm xâm lấn tổ đằng…
Nghĩ tới khả năng này, Quỳ Hoa lão tổ hồn phi phách tán, hai chân như nhũn ra.
– Xâm lấn tổ đằng —
Thành chủ thành Thiên Đằng nghe được lão tổ tông nói như vậy, hai chân nhũn ra, cự chùy trong tay rơi xuống đất.
Tai nạn biến mất, ý nghĩa quá to lớn…
Bởi vì ngọc cân vẫn còn, phong ấn không hư hao, các lão tổ thành Thiên Đằng vẫn cho rằng mình có đủ thời gian. Chỉ cần bọn họ tìm được dược sư thích hợp thì trị liệu dễ dàng.
– Tai nạn không thấy —
Quỳ Hoa lão tổ thất thần, đặt mông ngồi dưới đất, trong lúc nhất thời thất hồn lạc phách, thời khắc này hắn biết rõ tai nạn đi nơi nào, hắn cũng biết phải đối mặt với cái gì.
Nghĩ đến thành Thiên Đằng sắp sửa đối mặt tai nạn, cho dù là Quỳ Hoa lão tổ cũng thất hồn lạc phách, tai nạn này không ai có thể nghịch chuyển.
– Rất nghiêm trọng sao?
Đằng Tề Văn còn không hiểu huyền diệu trong đó, hắn nhìn thấy lão tổ tông cùng sư phụ thất hồn lạc phách, trong khoảng thời gian ngắn hỏi.
– Rất nghiêm trọng.
Thật vất vả, Quỳ Hoa lão tổ phục hồi tinh thần lại, đứng lên hít sâu một hơi, nói ra:
– Thành Thiên Đằng chúng ta sẽ gặp tai nạn ngập đầu. Không xuất qua hai thời đại, thành Thiên Đằng sẽ tan thành mây khói!
– Hai thời đại —
Nghe được nói như vậy, Đằng Tề Văn cũng bị hù sợ, tai nạn sẽ tới. Bọn họ cảm giác thời gian quá ngắn.
Thật vất vả, Quỳ Hoa lão tổ ổn định tâm thần, nhìn qua ngọc cân vỡ nát, không có bất kỳ dấu vết, hắn vẫn không tin nổi, nói ra:
– Cái này. Cái này, điều này sao có thể, phong ấn không có chút ảnh hưởng nào, thành Thiên Đằng cũng không sinh ra chấn động, vì sao tai nạn chạy thoát?
– Ngươi phải hiểu được đây là vật gì.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Các ngươi trộm đồ của lão tặc thiên, ngươi cảm thấy lão tặc thiên đánh thiên phạt xuống dễ dàng phong ấn thế sao? Nếu như lão tặc thiên dễ dàng đối phó như vậy, nó cũng không phải là lão tặc thiên. Nếu thật dễ dàng đối kháng lão tặc thiên, mỗi nhất thời đại cũng không chỉ có một Tiên Đế.
– Tiên sinh có thể trị được không?
Đằng Tề Văn nhìn qua Lý Thất Dạ, hiện thành Thiên Đằng ký thác hy vọng duy nhất vào Lý Thất Dạ.
Quỳ Hoa lão tổ cười khổ một tiếng, nói ra:
– Hiện tại không phải vấn đề trị liệu, tai nạn đã trốn vào cơ thể tổ đằng, thậm chí có khả năng cắm rễ bên trong. Hiện tại chúng ta phải đi vào, bắt nó nhổ tận gốc, nhưng chỉ sợ cũng nhổ tận gốc tổ đằng.
Nghe được lão tổ tông noi thế, trong lòng Đằng Tề Văn rung động, hắn cũng thật không ngờ chuyện này quá nghiêm trọng.
– Vấn đề là, chúng ta vào không được, muôn đời đến nay, thành Thiên Đằng không ai có thể đi vào trong.
Đằng thiên thành chủ co quắp tại chỗ, tin tức này với cả thành Thiên Đằng mà nói như sấm sét giữa trời quang.
– Không, có một người đi vào.
Quỳ Hoa lão tổ nói ra:
– Thái tổ đi vào được, hắn là nhi tử duy nhất của thủy tổ, hắn không chỉ là khống đằng giả, còn kế thừa huyết mạch của thủy tổ.
Đằng Tề Văn nhìn qua Lý Thất Dạ, không khỏi hỏi:
– Tiên sinh cũng là khống đằng giả nha, tiên sinh có thể vào không?
– Hiện tại ta ta cảm thấy một cái Thiên Đằng Hồ là chào giá quá thấp.
Lý Thất Dạ nhìn qua bọn họ cười nói.
Quỳ Hoa lão tổ chấn động, lập tức nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
– Đại nhân muốn cái gì? Chỉ cần đại nhân mở miệng, thành Thiên Đằng cái gì đều cho!
Thời điểm này, Quỳ Hoa lão tổ ý thức được Lý Thất Dạ có thể thành công.
– Đúng nha, kính xin tiên sinh ra tay, cái gì đều được.
Thành chủ thành Thiên Đằng cũng nói.
Nếu là trước kia, đối với thành Thiên Đằng mà nói, bọn họ cũng không nóng nảy, tuy tai nạn vẫn là cái gai của thành Thiên Đằng, nhưng bọn họ cho rằng thành Thiên Đằng có được đầy đủ thời gian.
Nhưng mà bây giờ tai nạn đã tới, bọn họ mới chính thức hiểu mình nhỏ bé cỡ nào,vào thời điểm này mỗi đệ tử thành Thiên Đằng chỉ cần bảo trụ tổ thụ, thành Thiên Đằng nguyện ý trả bất cứ giá nào.
Lý Thất Dạ nhìn qua Quỳ Hoa lão tổ, thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói:
– Nếu như ta muốn thứ khác của thành Thiên Đằng, các ngươi giữ được sao? Ta nghĩ ta đã sớm lấy đi rồi. Ta đã đạt thành hiệp nghị với tổ đằng, chỉ cần Thiên Đằng Hồ là đủ.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn, thậm chí là Quỳ Hoa lão tổ cũng chấn động, cảm động rơi nước mắt.
Phải biết rằng, vào thời khắc này, mặc kệ Lý Thất Dạ đưa ra điều kiện gì, thành Thiên Đằng cũng không do dự đáp ứng hắn, mặc kệ Lý Thất Dạ muốn cái gì, thành Thiên Đằng đều cho, nhưng, cuối cùng nhất Lý Thất Dạ vẫn chỉ muốn Thiên Đằng Hồ mà thôi.
– Ân tình của đại nhân, thành Thiên Đằng trọn đời khó quên, vĩnh viễn nhớ rõ, sau này chỉ cần đại nhân có chỗ cần thành Thiên Đằng, đại nhân chỉ cần ra lệnh, thành Thiên Đằng sẽ nghe theo, xông pha khói lửa, không chối từ!
Quỳ Hoa lão tổ bái ngã xuống đất, vô cùng trịnh trọng.
Thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn đều nhao nhao quỳ gối dưới đất, đối với bọn họ mà nói, Lý Thất Dạ ân tình còn cao hơn trời, sâu hơn biển.
– Đi thôi.
Lý Thất Dạ nhìn qua bọn họ, xoay người rời đi. Quỳ Hoa lão tổ phục hồi tinh thần lại, lập tức đứng lên đuổi kịp Lý Thất Dạ.
Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ đi vào ngọn núi, Lý Thất Dạ một tay đặt lên thạch bích, nghe “Ông” một tiếng, bùn đất rơi xuống.
Lúc này bùn đất mở ra tạo thành một cánh cửa ánh sáng.
– Cánh cửa đi thông thế giới bên trong tổ đằng!
Quỳ Hoa lão tổ nhìn thấy cảnh này thì thì thào.
Bởi vì trăm ngàn năm qua, thành Thiên Đằng chỉ có con ruột thủy tổ, cũng chính là khống đằng giả duy nhất của thành Thiên Đằng mới có thể tiến vào thế giới tổ thụ.
Thời điểm bọn họ bước vào, Quỳ Hoa lão tổ cũng mở rộng tầm mắt, đây chính là lần đầu hắn đi vào thế giới của tổ thụ.
Về phần thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn, nhìn thấy thế giới này thì chấn động, nhìn xem từng rễ cây như cự long, chuyện này làm cho bọn họ ý thức được vì sao tổ đằng vô địch.
– Tu sĩ có thể ở trong thế giới này không?
Nhìn thấy cảnh trước mắt, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, Đằng Tề Văn tò mò hỏi.
– Ở lại đây?
Chương 1789: Tai nạn (1)
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Tại sao phải nhường cho con cháu ở đây? Làm cho bọn họ ép khô sinh mệnh lực sao? Làm cho bọn họ hút héo thiên địa tinh hoa ở sâu dưới đất sao? Tổ thụ có thể sống lâu như thế, nguyên nhân lớn nhất là thiên địa tinh hoa tuần hoàn không dứt, càng không ngừng lưu động, hao tổn rất nhỏ, nếu không nó sao sống lâu như thế?
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Đằng Tề Văn lập tức hiểu được có đạo lý, nếu như nói cho hậu nhân vào đây, đây chẳng phải lợi dụng sinh mệnh lực và thiên địa tinh hoa của tổ thụ tu luyện sao, một thời gian sau sẽ ép khô tổ thụ.
Đằng Tề Văn cũng hiểu vì cái gì hậu nhân không thể đi vào nội thế giới của tổ thụ, đây cũng là một loại thủ đoạn phòng ngự.
Trong tổ đằng, trong thiên địa to lớn này, ở chỗ này, từng rễ cây to lớn như cự long, có xoay quanh, có bay thẳng, cũng đằng vân giá vũ…
Ở chỗ này tự thành một phiến thiên địa, có thác từ trên trời giáng xuống, có đống bùn tích thành núi, càng có rễ cây xanh um như quái vật khổng lồ.
Trên bầu trời có ánh sao lập lòe, dường như ở nơi cao nhất chính là bầu trời sao sáng ngời.
Nếu như nói thế giới trong tổ đằng có gì khác với thế giới trong Chu Tước Thụ, như vậy chính là rễ cây trong tổ đằng thô to và mạnh mẽ hơn Chu Tước Thụ, càng tràn ngập khí tức sinh mệnh, đồng thời bầu trời sao trên cao kia cũng sáng hơn trong Chu Tước Thụ.
Đằng Tề Văn ngẩng đầu nhìn qua ánh sao trên bầu trời, lập tức hỏi:
– Đó là ngôi sao sao?
Quỳ Hoa lão tổ cùng thành chủ thành Thiên Đằng cũng ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy thế giới trong tổ thụ, trên thực tế cũng không biết ánh sao trên bầu trời là thứ gì..
– Đó là Tuế Nguyệt Tinh Quang!
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn qua hào quang trên cao, nhàn nhạt nói:
– Thời điểm Tuế Nguyệt Tinh Quang ảm đạm, nói rõ thụ tổ cách khô héo không còn xa, nó giống như vòng tuổi của cây cối, Tuế Nguyệt Tinh Quang ảm đạm bao nhiêu, vậy ý nghĩa nó còn sống bao lâu.
Đằng Tề Văn ngẩng đầu nhìn lên ánh sao trên cao, ánh sao trên bầu trời thật sự quá nhiều, nhiều đến mức hằng hà sa số, nhưng mà chỉ cần cẩn thận quan sát cũng không khó nhìn ra có một ít ánh sao đã ảm đạm, đúng như lời Lý Thất Dạ đã nói, đằng tổ đằng sống bao lâu, ánh sao ảm đạm bao nhiêu.
Nhìn thấy ánh sao trên bầu trời nhiều vô số kể, Đằng Tề Văn buông lỏng một hơi, trên thực tế cùng buông lỏng còn có Quỳ Hoa lão tổ cùng thành chủ thành Thiên Đằng.
Tổ đằng của bọn họ còn có nhiều Tuế Nguyệt Tinh Quang sáng như thế, chuyện này có ý nghĩa tổ đằng còn sống thời gian rất dài. Chỉ cần Lý Thất Dạ chữa ttos tai nạn cho tổ đằng.
Lý Thất Dạ tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được vị trí rễ chính, rễ chính vừa thô vừa to vô cùng, đứng trên rễ chính giống như đang đứng trên vách đá.
Lúc này Lý Thất Dạ đứng tại một phương vị của rễ chính, nhìn qua tất cả trước mắt, chậm rãi nói ra:
– Chính là ở chỗ này.
Đám người Đằng Tề Văn nhìn theo. Nhìn thấy trên vị trí rễ chính này có một ít vết lõm nhỏ, nhìn thấy trong vết lõm nhỏ này có một cây như cỏ non cao ba thốn.
Thời điểm quan sát cũng chẳng thấy cọng cỏ non này có cái gì đặc biệt cả, cả gốc cỏ non màu xanh nhạt, bởi vì không có ánh mặt trời chiếu vào nên nó hơi trắng.
Nhưng mà nếu nhìn kỹ thì nó chẳng phải là cọng cỏ non gì cả, mà là từng hạt nhỏ li ti mà mắt thường không thể nhìn thấy, vô số hạt nhỏ này có điện quang màu xanh xuyên qua lại, những điện quang này dây dưa với nhau cho nên nhìn qua chẳng khác gì cọng cỏ non cao ba thốn.
– Tại sao có thể như thế?
Nhìn thấy một cọng cỏ nhỏ bé như thế này. Quỳ Hoa lão tổ biến sắc, hít khí lạnh, thì thào lẩm bẩm.
– Cái này, cái này, cái này chính là tai nạn của tổ đằng?
Nhìn thấy một cọng cỏ non như thế, đừng nói là Đằng Tề Văn, cho dù là thành chủ thành Thiên Đằng cũng khó tin tưởng vào ánh mắt của mình.
Trong suy nghĩ của bọn họ, với tư cách là tai nạn của tổ đằng, các đại lão thành Thiên Đằng nhiều đời cũng phải bỏ tay với tai nạn, hẳn nó là thứ cực kỳ hung hiểm đáng sợ, bọn họ thậm chí tưởng tượng tai nạn này có thân thể như ác ma, có được nụ cười chẳng khác gì ma quỷ, hoặc là từng sợi khí tức có thể đốt tất cả mọi thứ.
Nhưng mà thời điểm tận mắt nhìn thấy tai nạn là cái gì, Đằng Tề Văn cùng thành chủ thành Thiên Đằng không thể tin nổi, thứ nhìn như cọng cỏ non này chính là tai nạn của tổ đằng, đây quả thực chính là thứ khiến người ta không tin nổi.
– Tai nạn như thế, một tai có thể rút ra.
Đằng Tề Văn mới nhìn qua cọng cỏ non này, lập tức nói ra. Nhưng mà vừa nói ra câu này thì hắn biết mình sai rồi, nếu như ngay cả hắn một tay có thể rút ra, như vậy lịch đại tổ tiên thành Thiên Đằng cũng không cần chờ từ thời đại này tới thời đại khác, chẳng lẽ nói các lão tổ vô địch còn không bằng vãn bối như hắn sao?
– Vậy ngươi thử nhổ nó xem.
Lý Thất Dạ cười lên nói ra.
Thành chủ thành Thiên Đằng cũng ý thức được đồ đệ của mình nói sai rồi, Đằng Tề Văn nói lời này không chỉ đắc tội Lý Thất Dạ, còn đắc tội các đời lão tổ của thành Thiên Đằng, còn có lão tổ tông trước mặt.
Thành chủ thành Thiên Đằng vội vàng hòa giải:
– A, a, a, tiên sinh hiểu lầm, tiểu đồ kiến thức nông cạn, không biết cái gì cho nên không hiểu hung hiểm trong đó.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay, chen ngang lời thành chủ thành Thiên Đằng, nói ra:
– Không có việc gì, ta không có ý trách hắn, hắn đi thử một lần, tự nhiên sẽ hiểu huyền ảo trong đó.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Đằng Tề Văn cũng nhìn qua sư phụ của mình, lúc này thành chủ thành Thiên Đằng cũng đành chịu, đành phải gật đầu với hắn, trên thực tế hắn cũng muốn nhìn xem cọng cỏ non này có được năng lực thế nào, vậy mà có thể thành tai nạn tổ đằng của bọn họ.
Đằng Tề Văn hít sâu một hơi, thò tay đi nhổ cọng cỏ non này, nhưng mà còn chưa chạm vào cọng cỏ non này, hắn lại dừng lại, hai tay của hắn run rẩy, không dám đưa tay xuống.
Nguyên nhân rất đơn giản, đây chính là tai nạn của tổ đằng, tinh tế tự định giá một chút, có thể trở thành tai nạn của tổ đằng thì nó là đồ vật hung hiểm đáng sợ cỡ nào, vạn nhất hắn đụng phải tai nạn như thế, chẳng phải là muốn mạng nhỏ của hắn?
– Yên tâm nhổ đi!
Đương nhiên Lý Thất Dạ cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, cười lên, nói ra:
– Có ta ở đây, ngươi không toi mạng được đâu.
Đạt được Lý Thất Dạ bảo đảm như thế, trong lòng Đằng Tề Văn mới an ổn một chút, cuối cùng hắn hạ quyết định chắc chắn, cắn răng một cái, dùng sức nhổ cọng cỏ non này…
– Đùng đùng…
Nhưng mà hai tay Đằng Tề Văn vừa mới chạm vào cọng cỏ non, một âm thanh tia chớp nổ rất nhỏ vang lên, chỉ thấycọng cỏ non lập tức tản mát ra vô số hạt ánh sáng, vô số hạt ánh sáng này biến mất trong rễ chính.
Chương 1790: Tai nạn (2)
Cả quá trình làm cho người ta có cảm giác thứ gì đó đang khuếch tán, thoáng cái biến thành hào quang, hơn nữa thoáng cái chui vào rễ chính, tốc độ cực nhanh, căn bản không cho người ta kịp phản ứng, chớ nói chi là cầm được những hạt hào quang nhỏ như thế.
– Cái này, cái này, đã xảy ra chuyện gì?
Đằng Tề Văn cùng thành chủ thành Thiên Đằng cũng ngây ngốc một hồi, bọn họ không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thời điểm “Cách cách” vang vọng, tất cả rễ cây trong thế giới này sáng lên, bất kể là rễ cây lớn hay nhỏ, cho dù rễ cây như cọng lông tơ cũng tỏa ra hào quang sáng ngời.
Bởi vì rễ cây trong nội thế giới quá nhiều, có vô số rễ cây đâm vào mặt đát, hoặc là đan vào nhau, tất cả vào lúc này cùng sáng lên, dĩ nhiên là có quang hồ hiển hiện, từng đạo hào quang như tia chớp lóe lên rồi biến mất nhanh chóng.
Mặc dù nói hào quang này sáng lên không rõ ràng, nhưng mà thoáng cái có hào quang hiện ra quá nhiều, nhiều tới mức không thể tưởng tượng, cho nên khi nghe được âm thanh tia chớp “Cách cách” thì cả nội thế giới sáng lên.
Quá trình này thật sự làm cho người ta rung động, giống như một mặt trời nổ tung ngay lập tức, hào quang kia lập tức làm mù mắt của người ta.
Cả quá trình như thế, ai có thể dẫn động cả quá trình này chính là một cọng cỏ non a.
Hào quang lóe lên giống như mặt trời nổ tung, sau đó lại lâm vào bóng tối, quá trình như vậy làm cho thầy trò Đằng Tề Văn cũng khó mà thích ứng.
– Cái này, cái này, đây là cái gì?
Thật vất vả Đằng Tề Văn phục hồi tinh thần lại, hoảng sợ nói.
– Tai nạn!
Quỳ Hoa lão tổ cũng hít khí lạnh, nói:
– Nó đã xâm lấn vào trong mỗi rễ cây của tổ đằng, nếu như nó tích súc đủ lực lượng, nó sẽ nghiền ép tổ đằng, làm tổ đằng chết héo.
– Nghiêm trọng như vậy!
Đằng Tề Văn cũng sinh ra rung động tâm thần, tai nạn xâm lấn mỗi một rễ cây, đây là chuyện đáng sợ bực nào, bởi vì mỗi rễ cây là căn bản của thành Thiên Đằng.
– Đó là bởi vì các ngươi kéo dài quá lâu, trải qua vô số năm tháng ăn mòn, nó đã có đủ cơ hội.
Lý Thất Dạ lãnh đạm nói ra.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, thành chủ thành Thiên Đằng cùng Quỳ Hoa lão tổ cũng thở dài một hơi, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới đã tới mức này rồi.
– Tổ đằng vô địch, vì cái gì nó lại không thể nghiền áp tai nạn chứ?
Thành chủ thành Thiên Đằng có nghi hoặc hỏi một câu.
Lý Thất Dạ cười cười, chỉa chỉa bầu trời, nói ra:
– Ngươi biết là tồn tại nào trấn áp tổ đằng các ngươi không? Trời xanh, lão tặc thiên! Thụ tộc thụ tổ cắm rễ đại địa đã làm trái ý lão tặc thiên, hiện tại còn muốn nghịch thiên cho nên lập tức đưa tới trấn áo nghịch thiên, làm nó tan thành mây khói tại chỗ này, trừ phi có tồn tại sánh ngang Tiên Đế ngạnh kháng thiên phạt, nếu không nó sẽ bị đả kích vô tình, không phải nó có thể thừa nhận, đây là song trọng trấn áp.
– Nó lúc đó không bị tan thành mây khói là may mắn lắm rồi, nó sóng sót tới bây giờ là chờ đám vãn bối các ngươi khu trục tai nạn đấy.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua Quỳ Hoa lão tổ.
Mặt già Quỳ Hoa lão tổ cũng đỏ lên, cười khan một tiếng, lâm vào cục diện này là sai lầm của đám lão tổ, hắn không thể không thừa nhận, nói ra:
– Đây là do đám con cháu chúng ta vô năng, không thể giải lo cho tổ đằng, vẫn cho rằng có thể phong ấn tai nạn.
Cách cách…
Thời điểm này trên người Đằng Tề Văn có âm thanh tia chớp vang lên thật nhỏ, thời điểm này trên người Đằng Tề Văn hiện ra hào quang ảm đạm, từng hạt hào quang thật nhỏ hiện ra, nhìn qua Đằng Tề Văn giống như bị bao phủ một tầng tia chớp hơi mờ.
– Xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên Đằng Tề Văn phát hiện trên người có hào quang, lần này làm hắn sợ hãi hồn vía bay lên, hắn lập tức dùng tay đập những hạt hào quang này, nhưng mà tay hắn vừa chạm vào những hạt hào quang thì chúng tiêu tán, thoáng cái chui vào trong cơ thể của hắn.
Cách cách —
Trong chốc lát nhưng quang hạt này hiển hiện, hơn nữa những quang hạt này thoáng cái lại sinh ra nhiều hơn…
Tình cảnh này làm Đằng Tề Văn sợ tới mức hồn phách bay lên, hét lớn:
– Sư phụ, nhanh cứu ta —
– Tiên sinh, mau ra tay cứu tiểu đồ!
Thành chủ thành Thiên Đằng nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, cũng làm hắn hết hồn, vội vàng nhìn qua Lý Thất Dạ xin giúp đỡ nói.
– Đừng xằng bậy —
Lúc này Quỳ Hoa lão tổ quát một tiếng, nói ra:
– Đây là lây, ngươi càng chống cự, uy lực của nó càng lớn, ngươi không phải tổ đằng, nó có thể luyện hóa ngươi trong thời gian ngắn —
Nghe được như thế, Đằng Tề Văn sợ tới mức hai chân như nhũn ra, đứng cũng không vững, hắn nhìn qua Lý Thất Dạ xin giúp đỡ kêu lên:
– Tiên sinh, nhanh cứu ta —
Nhìn thấy bộ dáng của Đằng Tề Văn, Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:
– Ngươi cũng quá khoa trương rồi, có ta ở đây thì làm sao tới mức như thế chứ? Ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi chết ở đây a.
Lý Thất Dạ nói xong lời này khiến Đằng Tề Văn buông lỏng một hơi, có Lý Thất Dạ cam đoan với hắn như thế, cái mạng nhỏ của hắn được nhặt về rồi.
– Không được.audio coi am
Lý Thất Dạ nhìn qua quang hạt hiển hiện trên người Đằng Tề Văn, nói ra:
– Cái này không chỉ làm cho người ta không cách nào chạm tới, vừa chạm vào là nó phiêu tán, nhưng lại có thể diễn sinh vô cùng nhanh chóng. Nhưng mà, đáng tiếc, gặp phải ta.
Cười rộ lên, nói xong, Lý Thất Dạ tế Vạn Lô Thần ra, tiện tay điểm một cái, từng sợi hỏa tuyến sinh ra.
– Đừng nhúc nhích, không nên chống cự, đi theo cảm giác của nó.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào Đằng Tề Văn chậm rãi nói ra.
Đằng Tề Văn hít sâu một hơi, gật đầu nói:
– Ta nhất định sẽ nhớ kĩ lời tiên sinh…
Nhưng mà Đằng Tề Văn còn chưa dứt lời, Lý Thất Dạ lập tức kéo một sợi hỏa tuyễn đưa vào thân thể Đằng Tề Văn. Thoáng cái Đằng Tề Văn chẳng khác gì búp bê vải, một sợi hỏa tuyễn dài và hẹp từ trong người của hắn kéo dài ra.
Hỏa tuyến dài và hẹp này tiến vào thân thể Đằng Tề Văn, Đằng Tề Văn hoàn toàn không cảm thấy nóng rực. Ngược lại hắn cảm giác một tia mát lạnh, hình như lạnh buốt này có thể đông cứng huyết dịch của hắn.
Nếu như không phải tự mình cảm thụ, người khác khó mà tin tưởng, lò lửa nóng rực như thế trong tay Lý Thất Dạ lại biến thành mát lạnh.
Qua một hồi lâu, Đằng Tề Văn có cảm giác chảy trong người hắn không phải là huyết dịch. Mà là lò lửa, là lò lửa mát lạnh..
Vào thời điểm này Lý Thất Dạ bắt đầu thu thập hỏa tuyễn. Ngay từ đầu Đằng Tề Văn còn không có phát hiện, sau một lát hắn mới phát hiện từ khi Lý Thất Dạ thu hỏa tuyến, hắn cảm thấy có thứ gì đó rất nhỏ theo những hỏa tuyến bị thu lại này chảy ra, những thứ thật nhỏ này bám theo hỏa tuyến chảy ra bên ngoài.
Vào thời điểm Lý Thất Dạ thu hỏa tuyến, quang hạt dính trên hỏa tuyến càng ngày càng nhiều. Dường như hỏa tuyến giống như nam châm, hấp thu lấy tất cả quang hạt trong cơ thể Đằng Tề Văn đưa ra bên ngoài.