Đế Bá Audio Podcast
Tập 355 [Chương 1771 đến Chương 1775]
❮ sautiếp ❯Chương 1771: Đằng Tề Văn giao dịch
Bởi vì chuyện này chỉ có cao tầng thành Thiên Đằng biết rõ, chỉ có Đằng Tề Văn là đệ tử cấp bậc truyền nhân mới biết, đệ tử bình thường căn bản không biết chuyện này.
Lý Thất Dạ ngồi đó, bình yên bất động, uống một chén rượu ngon, nói:
– Không nên có ý niệm sai lệch với, không nên động tâm tư giết người diệt khẩu, nếu không, ta sẽ chôn các ngươi dưới Khổng Tước Thụ.
Trong khoảng thời gian ngắn, ba lão giả cũng nhìn nhau, bọn họ không nhìn ra người trước mặt có lực lượng gì, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cuối cùng Đằng Tề Văn hít sâu một hơi. Nhẹ nhàng khoát tay với ba lão giả, ba lão giả lúc này mới thu liễm khí tức, chậm rãi lui qua một bên.
Đằng Tề Văn trở lại bàn, nhìn Lý Thất Dạ ôm quyền, nói ra:
– Tiên sinh tin tức linh thông, không biết tiên sinh làm sao biết được tin tức này?
Lý Thất Dạ lười biếng nói:
– Nói nhiều chuyện nhàm chán này làm gì, trên thế gian chuyện giấu được ta không nhiều. Ngươi lưu lại chính là muốn nhìn dược đạo của ta, chính là muốn này làm chuyện này mà thôi.
Đằng Tề Văn há miệng nói ra:
– Không dối gạt tiên sinh, tiểu đệ đúng là hết sức hứng thú với dược đạo của tiên sinh, dù sao người có thể tục thọ cho tổ thụ, tuyên cổ tới nay không có bao nhiêu người.
Lý Thất Dạ khoát khoát tay, nói ra:
– Chúng ta không nên nói lời khách khí, không cần phải lãng phí thời gian nói nhãm thế. Ngươi đơn giản là muốn ta ra tay cứu tai nạn tổ thụ của các ngươi.
– Tiên sinh nói đúng.
Đằng Tề Văn do dự một chút, hít sâu một hơi, hắn biết không thể dấu diếm được, hắn dứt khoát nói ra:
– Tiên sinh dược đạo vô song, cho nên tiểu đệ mới có suy nghĩ này.
– Muốn mời ta, cũng không phải việc khó.
Lý Thất Dạ cười lên, nhàn nhạt nói:
– Nhưng mà ngươi cần chuẩn bị tâm lý, ta là người chào giá rất cao.
Nói xong đứng lên xoay người rời đi.
Thời điểm rời đi, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nhìn qua Đằng Tề Văn, nói ra:
– Ngươi tốt nhất nên quyết định thật sớm, thời gian của ta cực kỳ trân quý, bỏ qua cơ hội chính là tiếc nuối cả đời.
Nói xong cũng rời khỏi.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi, Đằng Tề Văn trong khoảng thời gian ngắn lâm vào trầm mặc.
– Mời một ngoại nhân không rõ lai lịch chữa trị cho tổ thụ, chuyện này cũng quá nguy hiểm a, chỉ sợ chư vị lão tổ sẽ không đồng ý.
Khi Lý Thất Dạ rời khỏi, lão giả bên cạnh Đằng Tề Văn nói ra.
Một lão giả khác gật đầu, nói:
– Chúng ta hoàn toàn không biết gì về người này, hắn có thật dược đạo vô song hay không còn khó nói, nếu thành công, mọi chuyện đều dễ nói. Nếu không thành công, chuyện này sẽ bất lợi to lớn với ngươi, đối thủ cạnh tranh sẽ cầm chuyện này ra nói chuyện, không cẩn thận ngươi sẽ vạn kiếp bất phục, đến lúc đó đừng nói là tranh giành thành chủ, chỉ sợ thành Thiên Đằng cũng khó có nơi cho ngươi sống yên.
– Ta biết rõ.audio coi am
Đằng Tề Văn cười khổ một tiếng, nói ra:
– Nếu như hắn thật sự là người trong nghề, đây chẳng phải cơ hội vạn năm có một sao? Trong đương thời, tại Thiên Linh Giới còn có ai có thực lực trị liệu cho tổ thụ?
Nói đến đây, Đằng Tề Văn thở dài một hơi, nói ra:
– Ta hiểu, chỉ cần là người sáng suốt cũng hiểu sự phức tạp mấu chốt trong đó, dùng vị trí thành chủ làm trọng. Nhưng mà nếu nói thật bỏ qua cơ hội này, đây là tiếc nuối cả đời của thành Thiên Đằng.
– Lời nói là thế, chuyện lớn như vậy nên để chư lão quyết định.
Lão giả gọi là tam thúc nói ra:
– Ngươi bây giờ có lẽ nên tranh vị trí thành chủ làm trọng. Nếu như ngươi thực sự có quyết tâm này, chờ ngươi ngồi lên vị trí thành chủ quyết định cũng không muộn.
– Vấn đề là cơ hội chờ chúng ta sao?
Đằng Tề Văn nói ra:
– Nếu như hắn thật sự có thể tục thọ cho Khổng Tước Thụ, như vậy có thể nghĩ hắn nghịch thiên cỡ nào, chờ đợi không được. Chỉ sợ hắn tục thọ cho Khổng Tước Thụ thành công, hắn cũng đã danh dương thiên hạ. Đến lúc đó người trong thiên hạ cầu hắn rất nhiều, bao nhiêu đế thống tiên môn, bao nhiêu tổ thụ truyền thừa cần hắn tục thọ cho lão tổ của mình, cần hắn tới tục thọ cho tổ thụ.
– Thực có một ngày như thế, cửu giới đả thông, thế giới to lớn trước mặt hắn, trong cửu giới sẽ có càng nhiều người quỳ trước mặt cầu hắn tục thọ.
Đằng Tề Văn bất đắc dĩ nói:
– Thực sự một ngày như vậy, hắn đã danh dương thiên hạ, uy chấn cửu giới, hắn là chung cực dược sư, còn nhìn chúng ta sao?
– Hoặc là, đúng như lời hắn nói, tiếc nuối cả đời.
Đằng Tề Văn nói ra.
Lão giả gọi là tam thúc nói:
– Nhưng đây chỉ là lời hắn nói, hắn cũng không nhất định có thể có thực lực này, nếu không hắn đã sớm dương danh thiên hạ.
– Chuyện thế gian cũng không nên dùng lẽ thường mà suy đoán, thiên địa quá lớn, kỳ nhân chuyện lạ quá nhiều.
Đằng Tề Văn bất đắc dĩ nói:
– Nhưng mà dùng cái nhìn của ta, ta cảm thấy hắn không phải đối tượng khẩu xuất cuồng ngôn, nếu như không có tự tin tuyệt đối sẽ không nói như thế. Chỉ cần là người có chút kiến thức sẽ không dám dối gạt và đắc tội thành Thiên Đằng, đó cũng không phải chuyện sáng suốt, trừ phi đối phương cường đại.
Nghe được Đằng Tề Văn nói như vậy, ba vị lão giả nhìn nhau, một lão tổ khác nói ra:
– Cho dù ngươi nghĩ như vậy, các lão tổ cũng chưa chắc đồng ý.
Đằng Tề Văn hít sâu một hơi, nói ra:
– Yên tâm đi, ta nhất định có thể thuyết phục lão tổ, điểm này ta vẫn có tin tưởng.
Thấy Đằng Tề Văn quyết định, ba vị lão giả đã không có chuyện gì để nói, trên thực tế Đằng Tề Văn cho tới nay đã có tiềm chất trở thành thành chủ, ánh mắt hơn xa người thường.
Lý Thất Dạ trở lại nơi dừng chân Cẩm Tú Cốc không được vài ngày, Đằng Tề Văn quả nhiên đã tìm tới tận cửa.
– Công tử ngươi dẫn Đằng Tề Văn tới cửa?
Biết được Đằng Tề Văn đến, Khổng Cầm Như cũng hỏi. Nàng hiểu Lý Thất Dạ không phải kẻ yếu, hắn cố tình thì Đằng Tề Văn tuyệt đối không có khả năng tìm tới tận cửa rồi.
– Đúng, ta chính là chờ hắn tới cửa.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
– Ta cũng nên đi thành Thiên Đằng.
– Đi thành Thiên Đằng?
Khổng Cầm Như giật mình một lát, nói ra: ”
– Khổng Tước Thụ làm sao bây giờ?
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Chuyện này không vội được, hiện tại nên làm cũng làm, cần cho nó thở một chút, khiến nó có đầy đủ thời gian đi tiêu hóa, chỉ cần thời cơ đến mới có thể tiến hành bước cuối cùng.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, nói ra:
– Quan trọng hơn là, muốn tục thọ cho Khổng Tước Thụ thành công, còn cần mấy thứ đặc biệt.
– Muốn cái gì? Cẩm Tú Cốc sẽ lấy ra.
Khổng Cầm Như vội vàng nói ra.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra:
– Thứ này không phải các ngươi có thể lấy được, phải ta tự mình đi mới được.
– Thành Thiên Đằng có thứ ngươi cần?
Lúc này Khổng Cầm Như ý thức được cái gì, nói ra.
– Đúng vậy, một thứ rất trọng yếu, cũng là mấu chốt tục thọ cho Khổng Tước Thụ.
Lý Thất Dạ cười cười nói ra.
– Thành Thiên Đằng chỉ sợ không có thể nguyện ý cho.
Chương 1772: Đang tiến hành kế hoạch (1)
Khổng Cầm Như nói ra. Thành Thiên Đằng là truyền thừa tổ thụ, bọn họ làm sao mang bảo vật của mình đưa cho người ngoài, đặc biệt là Nhân tộc.
– Ta muốn thứ gì, chưa từng có không chiếm được.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng.
Lời khí phách này làm cho Khổng Cầm Như há hốc mồm, nói ra:
– Công tử có ý đoạt?
– Đoạt?
Đối với Khổng Cầm Như nói, Lý Thất Dạ không khỏi cười rộ lên, nói ra:
– Dò là đoạt hay là đưa cho, vậy xem chính bọn họ, tạo hóa đã cho thành Thiên Đằng, nếu như bọn họ bỏ qua cơ duyên thì quá đáng tiếc.
Nghe được nói như vậy, Khổng Cầm Như cười khổ trong lòng, dám ép mua ép bán với truyền thừa thụ tổ, trừ Tiên Đế ra, chỉ sợ không người nào dám làm cả, lời này quá khí phách.
– Tổ đằng thành Thiên Đằng vẫn còn.
Khổng Cầm Như nhịn không được nhắc nhở Lý Thất Dạ, nói ra:
– Đồn đãi nói, tổ đằng thành Thiên Đằng vẫn còn tráng niên, sức chiến đấu cực kỳ cường đại, cho dù là Tiên Đế giá lâm vẫn có lực chiến một trận.
Thời điểm thụ tổ ra tay, vậy quá cường đại, đặc biệt là tổ thụ còn tráng niên, thực lực tuyệt đối không thua kém thời kỳ đỉnh phong của nó, nếu thật sự đi tới bước này, cho dù là Tiên Đế giá lâm cũng không nhất định đánh hạ.
– Ta biết.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói ra:
– Coi dù tổ thụ còn, đó cũng chẳng phải chuyện lớn, nếu như không có thứ kia, ta cũng không đi thành Thiên Đằng.
Nghe được nói như vậy, Khổng Cầm Như thở dài một hơi, mặc dù nói nàng cũng biết Lý Thất Dạ không phải loại lương thiện, tuyệt đối không phải dễ trêu, nhưng mà nàng vẫn không biết Lý Thất Dạ có lực lượng tới từ đâu. Dù sao hắn cần đối mặt là truyền thừa thụ tổ. Hắn muốn đối mặt là một thụ tổ vô địch, trừ phi là Tiên Đế, nếu không ai tới cũng dám nói toàn thân trở ra?
Rất nhiều người cũng biết. Đối mặt tổ thụ, cho dù là Thần Hoàng hay là đế trữ đều không được, trừ phi là tồn tại hoành kích Tiên Đế
– Không có cách khác sao? Hoặc là có thể thương lượng với thành Thiên Đằng một chút.
Khổng Cầm Như nói ra:
– Cẩm Tú Cốc ta vẫn còn có chút nội tình, hoặc là Cẩm Tú Cốc có thể dùng bảo vật trao đổi cùng thành Thiên Đằng.
Bất luận là từ góc độ nào, Khổng Cầm Như không hy vọng Lý Thất Dạ trở mặt với thành Thiên Đằng. Đối với nàng mà nói, cho dù Lý Thất Dạ không thể tục thọ cho Khổng Tước Thụ, mà hắn có huyết thống đế tử, nàng cũng hy vọng Lý Thất Dạ mang huyết thống này truyền thừa xuống, sinh sôi nảy nở.
– Cẩm Tú Cốc các ngươi bảo vật quá ít, nhưng mà cho dù Cẩm Tú Cốc mang bảo vật tốt nhất ra, mang thứ đồ vật giâu trong cốc các ngươi ra đổi, thành Thiên Đằng người ta cũng không đổi với các ngươi.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói ra.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Khổng Cầm Như biến sắc, nghẹn ngào nói:
– Ngươi, ngươi, ngươi không phải muốn cái đồ vật của tổ đằng thành Thiên Đằng chứ…
– Đúng vậy. Ta chính là cần thứ đó.
Khổng Cầm Như vẫn chưa nói xong, Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:
– Khổng Tước Thụ lại chống mười tám thời đại không phải chuyện dễ dàng, thứ này của thành Thiên Đằng tác dụng rất lớn.
Khổng Cầm Như ngây ngốc, nàng ngay từ đầu còn tưởng rằng Lý Thất Dạ muốn bảo vật khác của thành Thiên Đằng, hiện tại xem ra cũng không phải, nếu như hắn cần đồ vật trong truyền thuyết. Nàng há hốc mồm, nhịn không được nói ra:
– Cái này. Cái này, cái này là không có khả năng Thành Thiên Đằng tuyệt đối sẽ không cho ngươi.
– Yên tâm đi, bọn họ sẽ giao ra.
Lý Thất Dạ cười rộ lên. Nhìn thấy Khổng Cầm Như có thần thái kia thì lắc đầu, nói:
– Ngươi không cần nghĩ ta là người dã man không nói đạo lý, ta là người có đôi khi thập phần giảng đạo lý. Ta cần đồ của người khác, nhưng mà ta có thể giao dịch bình đẳng với bọn họ. Ngươi xem, đây không phải là ta đưa tạo hóa ra ngoài sao? Đương nhiên, có thể nắm chắc tạo hóa này hay không phải xem bọn họ lựa chọn thế nào.
– Chuyện này là không thể nào, đối với thành Thiên Đằng mà nói, không có gì có thể trao đổi với bọn họ.
Khổng Cầm Như lắc đầu nói ra:
– Thứ này đối với thành Thiên Đằng mà nói quá trân quý.
– Vậy rất đáng tiếc, thành Thiên Đằng sẽ sụp đổ, tan thành mây khói.
Lý Thất Dạ cười rộ lên.
– Cái này —
Khổng Cầm Như ngây ngốc, thành Thiên Đằng sẽ tan thành mây khói, nói như vậy đổi lại những người khác nghe tuyệt đối không tin. Tổ đằng thành Thiên Đằng vẫn còn tráng niên, có thể sống thật lâu thật lâu, có thể vượt qua các thời đại dài đằng đẳng.
Hơn nữa thành Thiên Đằng có tổ đằng che chở, ai dám tiêu diệt thành Thiên Đằng.
– Không cần nghĩ quá nhiều, thành Thiên Đằng bị tiêu diệt cũng chẳng phải hôm nay, cũng không phải ta nhất định sẽ ra tay.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Chỉ có thể nói, thành Thiên Đằng bỏ qua cơ hội tốt trời ban, một hai thời đại sau sẽ không tồn tại nữa.
Khổng Cầm Như không biết nói cái gì cho phải, đây đã là chuyện vượt qua lý giải và suy nghĩ của nàng.
Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, nói ra:
– Trừ một việc này ra, còn có một việc ngươi phải đi làm, ngươi mang tin tức truyền đi, nói Khổng Tước Thụ sắp chết héo, phải làm không được lưu dấu vết gì.
– Khổng Tước Thụ sắp chết héo?
Khổng Cầm Như nói ra:
– Hiện tại mang tin tức truyền đi?
– Không, là thời cơ chín muồi, là thời cơ gì thì ta sẽ nói cho ngươi biết.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Nhưng mà, ngươi nhất định phải có chuẩn bị, ta muốn tin tức truyền đi thật nhanh, có thể trong thời gian ngắn nhất truyền khắp Thiên Linh Giới.
– Ta hiểu, Cẩm Tú Cốc sẽ làm tốt việc này.
Khổng Cầm Như gật gật đầu, nói ra.
– Còn một điều.
Lý Thất Dạ phân phó nói ra:
– Các ngươi cần làm tốt chuẩn bị rút tất cả người ra khỏi Khổng Tước Địa, đến lúc đó cơ hội tới ta sẽ nói sau.
– Rút lui?
Khổng Cầm Như giật mình ngây ngốc, nhưng mà vẫn đáp ứng, nói ra:
– Việc này bao lên người Cẩm Tú Cốc.
– Chuyện ta bảo ngươi đi làm, làm thế nào rồi?
Cuối cùng, Lý Thất Dạ hỏi.
Khổng Cầm Như vội vàng nói:
– Ta vừa nhận được tin tức mới nhất, người công tử muốn tìm đã từng có người nhìn thấy, nàng trước hết xuất hiện tại Bích Dương Hải, thời điểm nàng xuất hiện lần đầu là tại…
– Trấn Thiết Mã…
Khổng Cầm Như vẫn chưa nói xong, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, chậm rãi nói ra, thông đạo bí mật của Tô gia có ai hiểu rõ hơn hắn chứ? Tô Ung Hoàng đi vào Thiên Linh Giới dừng chân tại đâu thì hắn hiểu rõ ràng.
– Vâng, nàng lần đầu tiên xuất hiện tại trấn Thiết Mã, nàng đã từng đi vài nơi, dường như đang nghe ngóng một cổ tộc.
Khổng Cầm Như nói ra:
– Nhưng mà, về sau nàng vượt biển đi Long Yêu Hải. Long Yêu Hải thì phức tạp, tạm thời còn không có tin tức mới nhất truyền tới, đang tra.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:
– Tiếp tục tra, một khi có tin tức nói cho ta biết. Bảo Đằng Tề Văn vào đi, ta cũng nên rời đi rồi.
Chương 1773: Đang tiến hành kế hoạch (2)
Khổng Cầm Như ứng một tiếng, dựa theo Lý Thất Dạ phân phó đi làm. Đương nhiên Khổng Cầm Như nàng không thể nào đi gặp Đằng Tề Văn, nàng từ Hoàng Kim Tự bắt Lý Thất Dạ đi, nếu như bị người ta biết rõ chuyện này là nàng gây nên, sẽ gây phiền toái lớn cho Cẩm Tú Cốc.
Chỉ một lát sau Đằng Tề Văn bước nhanh tới, vừa thấy Lý Thất Dạ, hắn cúi chào, nói ra:
– Tiểu đệ tới quấy rầy tiên sinh lần nữa.
Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn, cuối cùng tươi cười, nói:
– Ngươi là người rất không tồi.
Đằng Tề Văn nghe lời này của Lý Thất Dạ thì ngạc nhiên, hắn không hiểu rõ, hắn vẫn không rõ vì cái gì Lý Thất Dạ lại đột nhiên nói như vậy.
– Đa tạ tiên sinh khích lệ.
Đằng Tề Văn cúi đầu, nói ra:
– Tiểu đệ, không, đệ tử lần này đến đây, là muốn mời tiên sinh hạ mình dời bước tới thành Thiên Đằng.
– Nhìn ra được, vấn đề tổ đằng các ngươi không nhỏ a.
Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn, cười nói.
Đằng Tề Văn cười khan một tiếng, nói ra:
– Tổ đằng của chúng ta đúng là xuất hiện vấn đề, cho nên thỉnh tiên sinh hạ mình di giá, thi diệu thủ giải trừ gian nan.
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm, cười nói ra:
– Nếu như ta đều trị không hết tổ đằng của các ngươi, như vậy thiên hạ không ai có thể trị được. Nhưng mà các ngươi cũng nên có chuẩn bị tâm lý, hoặc là nói, thành Thiên Đằng phải có chuẩn bị, ta là người chào giá trên trời, đến lúc đó các ngươi cũng đừng trách ta không nói trước.
Đằng Tề Văn vào thời điểm này cảm thấy mình, hoặc là nói là thành Thiên Đằng đã biến thành thịt cá trên thớt, tùy ý Lý Thất Dạ xâm lược.
Đằng Tề Văn hít sâu, trịnh trọng nói:
– Tiên sinh yên tâm, mọi chuyện sẽ thương lượng, chỉ cần tiên sinh có thể chữa tốt cho tổ đằng, sẽ có bảo vật trân quý.
Lý Thất Dạ nhìn Đằng Tề Văn, cười lên, bởi vì Đằng Tề Văn căn bản không biết hắn muốn gì. Hắn cười nói:
– Các ngươi đã có quyết tâm như vậy, vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi, thời gian của ta rất trân quý.
Đằng Tề Văn không nói hai lời, lập tức dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Thành Thiên Đằng, đây là đại truyền thừa trong Bích Dương Hải, thuộc về tổ thụ truyền thừa, nó xây dựng trên Thiên Đằng Tổ, cũng được người ta gọi là Thiên Đằng thụ tổ.
Đương nhiên, so sánh với Hoàng Kim Tự thì thành Thiên Đằng không bằng, Hoàng Kim Tự có được hai gốc tổ thụ, hơn nữa Hoàng Kim Tự lập phái thời gian còn lâu hơn thành Thiên Đằng, nội tình không cách nào tưởng tượng nổi
Cứ việc nói thành Thiên Đằng không bằng Hoàng Kim Tự, nhưng mà thành Thiên Đằng với tư cách truyền thừa thụ tổ, tại Bích Dương Hải thậm chí là cả Thiên Linh Giới cũng là truyền thừa rất tốt.
Nếu như thành Thiên Đằng có truyền thừa vô cùng cường đại, không chỉ nói là tu sĩ bình thường, cho dù là Thần Hoàng cũng không dám đánh chủ ý thành Thiên Đằng, dù sao đây là truyền thừa có thụ tổ che chở.
Nhưng mà thành Thiên Đằng lại thật không ngờ, hiện tại bọn họ lại bị Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào, hơn nữa Lý Thất Dạ muốn đồ vật chính là đồ vật chí mạng của thành Thiên Đằng.
Đằng Tề Văn và Lý Thất Dạ thông qua cổng truyền tống đi tới thành Thiên Đằng, thời điểm tới thành Thiên Đằng, bất kể là ai đều có thể cảm nhận được sinh cơ bàng bạc, một khí tức bàng bạc phà vào mặt.
Đứng trên đạo đài, Lý Thất Dạ nhìn qua bầu trời cao.
Đứng trên biển cả, từ xa nhìn lại, thành Thiên Đằng chính là quái vật khổng lồ, trong lúc giật mình có thể nhìn thấy một cây đại thụ khổng lồ.
Trên thực tế đây không phải một gốc đại thụ, mà là một bụi mây khổng lồ, bụi mây này khổng lồ tới mức không thể tưởng tượng. Bụi mây khổng lồ này cao tới vòm trời, nó cao tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Bụi mây khổng lồ như thế quá lớn. Đứng tại trên mặt biển mà nhìn bụi mây này thì có thể thấy từng hòn đảo.
Những hòn đảo hiển hiện trên mặt đất, trừ một ít bản thân chính là hòn đảo ra, còn có một chút chính là thân và cành của bụi mây, thân và cành của bụi mây dày đặc đan vào nhau tạo thành đảo.
Còn có một chút hòn đảo làm người ta khó có thể tưởng tượng, nếu như ngươi có thể ngồi xổm nhìn xuống thì phát hiện nó là một chiếc lá vô cùng khổng lồ, hoặc là những hòn đảo này do rễ khổng lồ của bụi mây kết thành.
Những hòn đảo như thế được không ít tiên hiền thành Thiên Đằng chuyển núi dưới đáy biển lên, sắp đặt vào bụi mây khổng lồ này.
Từ dưới bụi mây khổng lồ này nhìn lên, người ta nhìn thấy bầu trời bị bụi mây này che chắn.
Trên thực tế tại hải vực này, có vô số rễ cây giao thoa, không ít rễ cây dài hẹp nổi lên mặt biển, xem ra giống như sơn mạch.
Đồng thời đứng trên bụi mây khổng lồ này nhìn lên, cảm giác không trung chính là một thế giới, là thân cành vừa thô vừa to khó có thể tưởng tượng, lớn tới mức có thể che đậy bầu trời.
Tất cả cành lá đan vào nhau hình thành một phương thiên địa. Trên bầu trời có thể nhìn thấy thân cành đan vào thành núi, từng tòa cung điện được xây dựng trên đó.
Cũng có lá cây cực lớn mang theo từng cung điện. Thậm chí là thành trì nho nhỏ.
Trên nhiều thân và lá của bụi mây, tiên hiền thành Thiên Đằng đưa tới không ít ngọn núi dưới biển lên, cấu thành lục địa khổng lồ và các thành trì.
Trên bầu trời có rất nhiều nơi là cung điện lầu các, nhiều ngọn núi đan vào nhau trên thân cành tạo thành đại lục.
Thậm chí chỗ thân cành của bụi mây đan vào sâu nhất, tiên hiền thành Thiên Đằng dùng núi xây lục địa, luyện hóa thành một cấm địa, chính là động thiên chỗ các lão tổ đang ở.
Cảnh thần kỳ như thế hiện ra trước mắt mọi người, rất nhiều người đều sợ hãi thán phục. Cả thế giới có thể nói được thành lâp trên bụi mây khổng lồ này.
– Hưng cũng thiên đằng, diệt cũng thiên đằng.
Đứng trên bầu trời nhìn qua mặt biển xa xa, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho Đằng Tề Văn bên cạnh Lý Thất Dạ tâm thần chấn động, trong lòng của hắn sinh ra báo hiệu điềm xấu. Báo hiệu là gì thì hắn không rõ ràng.
– Tiên sinh, mời đi bên này.
Đằng Tề Văn phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
– Môn hạ đệ tử đã chuẩn bị tốt sinh hoạt hằng ngày cho tiên sinh, tiên sinh vạn dặm xa xôi tới đây, trước nên nghỉ ngơi đi.
Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, không nói cái gì.
Đằng Tề Văn dàn xếp nơi ở lại cho Lý Thất Dạ xong thì đi báo cáo với trưởng bối, xin chỉ thị của cao tầng.
Thành Thiên Đằng dùng cư cách cao nhất chiêu đãi Lý Thất Dạ, hoàn toàn xem Lý Thất Dạ là thượng khách, đãi ngộ không thua gì chưởng môn đế thống tiên môn.
Sau khi Đằng Tề Văn đi. Lý Thất Dạ mở mệnh cung ra, thả Vạn Thế Thụ ra, Vạn Thế Thụ như linh xà chui xuống đất.
Tổ đằng, đây là tất cả của thành Thiên Đằng, gốc tổ đằng này chính là căn cơ của thành Thiên Đằng, đối với thành Thiên Đằng mà nói, tổ đằng vô cùng trọng yếu, không gì sánh bằng tổ đằng.
Cho nên được nhiều thế hệ tiên hiền của thành Thiên Đằng nỗ lực. Lãnh thổ thành Thiên Đằng cực lớn, có thể nói thành Thiên Đằng một chiếc lá một thân cành đều có cấm chế. Bất luận kẻ nào muốn động tay chân lên tổ đằng đều bị phát hiện.
Chương 1774: Thành Thiên Đằng
Lịch đại tiên hiền thành Thiên Đằng làm như thế, trừ là đề phòng ngoại nhân ra, cũng phòng ngừa có đệ tử tông môn làm loạn.
Trên thực tế, lịch đại tiên hiền thành Thiên Đằng cho dù không xây dựng cấm chế, muốn xâm lấn tổ đằng là chuyện không có khả năng. Tổ đằng là cường đại tới mức không tưởng tượng nổi.
Cho dù thế hệ thực sự nghịch thiên có thể xâm lấn một chiếc lá một cành cây của tổ đằng, nhưng mà không thể xâm phạm rễ chính của tổ đằng, chớ nói chi là xâm nhập vào khu vực trọng yếu trong đó.
Đương nhiên, đối với Lý Thất Dạ mà nói tất cả không thành vấn đề, thế gian trừ Trường Sinh Thảo, không có gì trân quý hơn Vạn Thế Thụ.
Quan trọng hơn là, Vạn Thế thụ chui vào tổ đằng cũng không có ác ý, là mang theo sinh cơ phồn vinh mạnh mẽ, đây là lực lượng trường sinh, lực lượng như thế đối với tổ đằng mà nói cũng là thứ có thể ngộ mà không thể cầu.
Không hề nghi ngờ, đối với Vạn Thế Thụ xâm lấn, tổ đằng cũng không cự tuyệt, trái lại đối với loại lẻn vào vô thanh vô tức này càng hoan nghênh.
Lý Thất Dạ mượn Vạn Thế Thụ chẩn đoán bệnh tổ đằng, trải qua một phen cẩn thận chẩn đoán bệnh, Lý Thất Dạ lắc đầu, thì thào nói:
– So với ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ thu hồi Vạn Thế Thụ, hắn tươi cười ra khỏi phòng, đứng tại biên giới lá cây.
Lý Thất Dạ nhìn qua từng cung điện và thành trì trên bụi mây, nhìn thấy các ngọn núi được dời tới, nó được an trí trên lá cây cực lớn của tổ thụ.
Nhìn qua thế giới ly kỳ trước mặt, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, cuối cùng chỉ có thể cảm khái nói:
– Bất luận là tồn tại cỡ nào, trên thế giới này không có lục bình không rễ.
Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, nhìn ra chân trời, nghĩ rất nhiều, về phần Thiên Linh Giới này không ai hiểu rõ hơn hắn cả.
Cũng như hắn nói với Khổng Cầm Như, hắn cũng không đồng ý nhân tộc tiếp tục ở lại Thiên Linh Giới. Tại Thiên Linh Giới này, đối với nhân tộc mà nói chính là lục bình không rễ.
Trong tương lai có một ngày nhân tộc Thiên Linh Giới sẽ phát hiện, đây không phải thế giới của bọn họ, bọn họ sẽ phát hiện, nhan tộc tại Thiên Linh Giới chỉ là khách qua đường, thậm chí còn không bằng cả khách qua đường.
Lý Thất Dạ xem ra, nhân tộc tại Thiên Linh Giới đâu chỉ không băng cả khách qua đường, nhân tộc tại nơi này chính là cô nhi, chính là con mồ côi, tại thế giới này nhân tộc không có bất cứ che chở hay bảo hộ nào cả.
Thiên Linh Giới, đây không phải thế giới nhân tộc, nơi này là thế giới của Mị Linh, đây là thế giới của Thụ tộc, đây là thế giới của Hải Yêu, thế giới này cho tới bây giờ chưa từng lưu cái gì cho nhân tộc.
Đương nhiên, rốt cuộc là ở lại Thiên Linh Giới hay dời xa Thiên Linh Giới, đây là lựa chọn của mỗi người, bọn họ có quyền lưu lại, cũng có quyền lựa chọn dời xa, đối với chuyện này, trăm ngàn năm qua Lý Thất Dạ đều lười đi hỏi nhiều, dù sao có nhiều thứ không phải nhiều người hiểu, chỉ có đi đến một ngày như vậy bọn họ sẽ hiểu.
Đương nhiên, thực sự tới ngày đó, bọn họ sẽ phải đối mặt với lựa chọn của mình.
Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, cũng không biết qua bao lâu, Đằng Tề Văn trở về, hắn đứng bên người Lý Thất Dạ, không dám quấy rầy Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu thì Đằng Tề Văn lúc này mới nhẹ nhàng nói ra:
– Tiên sinh, sư tôn ta đã tới.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, tùy ý cười cười, nói ra:
– Ngươi có nghĩ tới hay không, thực có một ngày, tổ đằng sụp đổ, thành Thiên Đằng sẽ đi đường nào?
Lý Thất Dạ nói lời này làm nội tâm Đằng Tề Văn chấn động, hắn lui về phía sau một bước, chuyện đáng sợ như thế hắn chưa từng suy nghĩ, hoặc là nói hắn không dám nghĩ bất kính về tổ tiên.
– Tiên sinh chuyện đó là điềm xấu.
Cuối cùng Đằng Tề Văn cười khan một tiếng, vội vàng nói.
Lý Thất Dạ nhìn qua, nhàn nhạt nói:
– Ta chỉ là trần thuật tình hình thực tế mà thôi, có cái gì điềm xấu, cho dù tổ thụ sống lại, cũng có một ngày chết héo! Thế gian khó có thứ gì trường sinh! Cho dù là tổ đằng cũng không ngoại lệ. Tại Thiên Linh Giới này, tổ thụ chết cũng không phải một hai gốc, truyền thừa thụ tổ sụp đổ cũng không phải ít.
Lý Thất Dạ nói như vậy lập tức làm cho Đằng Tề Văn đáp không được, thoáng cái làm nội tâm của hắn rối loạn. Nói như vậy nếu như nói lời này bị lão tổ thành Thiên Đằng nghe được, chỉ sợ sẽ trách móc, tuy Đằng Tề Văn hắn không muốn nghĩ tới chuyện này.
Nhưng trên thực tế Lý Thất Dạ lại nói không sai, hắn chỉ nói tình hình thực tế mà thôi, ngày đó cuối cùng sẽ tới, nhưng mà đối với hắn mà nói ngày đó rất xa xôi rất xa xôi, hắn tuyệt đối không sống tới ngày đó.
Lúc này Lý Thất Dạ quay người trở về, Đằng Tề Văn phục hồi tinh thần lại, vội vàng đi mau.
Trong phòng đã có một lão giả đang chờ, lão giả này có điểm khác biệt, tuy hắn là thân người, cũng có thân thể huyết nhục, nhưng mà hắn có một tay vẫn bảo trì bổn nguyên Thụ tộc, tay phải hắn nhìn như không thực, giống như gỗ khắc thành.
– Huyền Mộc Áo Thủ.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn lão giả này tay phải, nhàn nhạt địa vừa cười vừa nói:
– Có thể phản tổ như thế, chuyện này nói rõ ngươi chính là thành chủ thành Thiên Đằng.
Lý Thất Dạ một câu nói toạc ra lai lịch của mình, làm cho lão giả này cũng chấn động, tay phải của hắn phản tổ ai cũng nhìn ra, nhưng mà rất ít người biết rõ huyền bí phản tổ này là gì.
Nhưng mà Lý Thất Dạ là người ngoài, vậy mà một câu nói toạc ra làm hắn chấn động là đương nhiên.
– Tiên sinh, đây là sư phụ ta, cũng là thành chủ thành Thiên Đằng hiện tại.
Đằng Tề Văn cũng bị Lý Thất Dạ làm dọa sợ hãi, hắn phục hồi tinh thần lại, giới thiệu cho Lý Thất Dạ.
Mặc dù nói sư phụ Đằng Tề Văn là thành chủ thành Thiên Đằng, nhưng mà lúc này hắn vô cùng khách khí và cung kính, khom người với Lý Thất Dạ, nói ra:
– Tôn giá nhất định dược sư tuyệt thế vô song mà đồ nhi ta nói…
Nhìn qua thành chủ thành Thiên Đằng, nhưng nhìn qua Đằng Tề Văn thì Lý Thất Dạ cười lên, nói:
– Đây là đại truyền thừa, đúng là không dễ, mà vị trí thành chủ thành Thiên Đằng lại càng khó có được.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn cũng kinh ngạc, đối với Lý Thất Dạ nói lời này bọn họ không hiểu rõ. Bọn họ cũng không biết, thái độ và tư thái của bọn họ đã tranh giành cho thành Thiên Đằng quá nhiều, có thể nói thái độ và tư thái của bọn họ đã cứu vãn không biết bao nhiêu mạng người.
– Nghe tiểu đồ nói, tiên sinh dược sư vô song, nguyện diệu thủ hồi xuân giải lo cho thành Thiên Đằng.
Cho dù thành chủ thành Thiên Đằng có chút sờ không được ý nghĩ, nhưng mà vẫn không mất cung kính, bái với Lý Thất Dạ một cái.
Bất luận là thời đại gì, bất luận là địa phương nào, dược sư cường đại đều có thân phận tôn quý, đặc biệt là dược sư có thể nghịch thiên tục thọ càng có quyền nói chuyện cực cao, câu nói đầu tiên có thể hiệu lệnh cường giả cửu thiên thập địa.
Chương 1775: Thành chủ thành Thiên Đằng
– Nếu như ta không muốn ra tay trị liệu tai nạn tổ đằng các ngươi, ta cũng không đứng tại đây.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, thành chủ thành Thiên Đằng nội tâm kích động, nếu như nói Lý Thất Dạ thật sự có thể giải tai nạn cho tổ đằng của bọn họ, đối với thành Thiên Đằng mà nói, không chỉ thành Thiên Đằng giải sầu lo, đối với hắn mà nói đây cũng là tin tức tốt nhất.
Thành chủ thành Thiên Đằng hít sâu một hơi, nói:
– Tiểu đồ mời tiên sinh tới, nghe tiểu đồ nói, tiên sinh tục thọ cho Khổng Tước Thụ…
Đối với thành chủ thành Thiên Đằng nói thế, Lý Thất Dạ phất tay, chen ngang lời hắn:
– Thành chủ, ta hiểu ý của ngươi, ý của ngươi chính là muốn dò xét xem ta có tục thọ thành công cho Khổng Tước Thụ hay không.
Nói đến đây Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:
– Ta có thể nói cho thành chủ còn chưa thành công. Tục thọ không phải là chuyện một hai ngày. Chuyện này cũng không có gì đáng che dấu, nhưng mà ta đã dám tới thành Thiên Đằng, ta có nắm chắc chữa cho tổ đằng của các ngươi. Về phần thành chủ có tâm tư và nghi hoặc gì, vậy trước tiên bỏ qua một bên, thành chủ nên tự hỏi ngươi trước một chút, thành Thiên Đằng có thể trả nổi giá tiền này hay không?
– Ta có thể đánh cược với ngươi, tai nạn của tổ đằng các ngươi ta có thể trị tốt. Nhưng mà ta ra giá trên trời.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Vậy phải xem các ngươi có trả nổi không!
Lý Thất Dạ nói ra lời này, thành chủ thành Thiên Đằng hít sâu một hơi, hắn đứng dậy bái Lý Thất Dạ, nói ra:
– Là tại hạ liều lĩnh, tiên sinh có thể có như thế chi công, vậy dù cho nhưng mà. Chỉ cần tiên sinh có thể trị liệu tốt cho tổ đằng chúng ta, giá cả do tiên sinh nói,thành Thiên Đằng tuyệt đối sẽ không làm tiên sinh thất vọng…
Lý Thất Dạ chen ngang lời thành chủ thành Thiên Đằng. Lắc đầu nói ra:
– Thành chủ, không nên nói quá vẹn toàn, chờ một chút nếu ngươi không đáp ứng được thì đừng nói ta không cho ngươi xuống đài.
Trong lòng thành chủ thành Thiên Đằng run sợ, nhưng mà trong lòng của hắn đã có chuẩn bị, sau đó trịnh trọng nói:
– Tiên sinh, ngươi muốn cái gì, cứ việc nói ra đi.
Trên thực tế trước khi tới gặp Lý Thất Dạ thì thành chủ thành Thiên Đằng đã có nắm chắc, trên thực tế khi Đằng Tề Văn mang chuyện này báo lên cho các lão tổ, mấy lão tổ thành Thiên Đằng đã thương lượng qua. Nếu quả thật có người có thể chữa khỏi cho tổ đằng, thành Thiên Đằng sẽ toàn lực ứng phó.
Trên thực tế đối với chuyện này, thành Thiên Đằng cũng có ngọn nguồn, dù sao đối với một dược sư tuyệt thế vô song, trong nội tâm bọn họ cũng có ước định qua, dược sư như thế đồ vật hắn cần cực kỳ trân quý.
Đương nhiên thành Thiên Đằng cũng có đầy đủ tin tưởng, bọn họ trải qua vài thời đại tích lũy, bất luận là bảo vật hay là thần dược, thành Thiên Đằng bọn họ đều có thể lấy ra, cho nên mặc kệ vị dược sư này muốn cái gì, thành Thiên Đằng vẫn có tiền trả.
– Ta muốn cái gì đối với thành Thiên Đằng mà nói cũng không tính là khó.
Lý Thất Dạ cười lên, nhàn nhã nói:
– Ta chữa trị cho tổ đằng của các ngươi, ta muốn cũng không nhiều, ta chỉ muốn Thiên Đằng Hồ của thành Thiên Đằng các ngươi.
– Thiên Đằng Hồ —
Nghe được Lý Thất Dạ yêu cầu như thế, ngay cả Đằng Tề Văn cũng nghẹn ngào kêu to lên.
Thành chủ thành Thiên Đằng ngây ngốc, nhìn qua Lý Thất Dạ, nói chuyện không thông, nói ra:
– Tiên sinh, ngươi, ngươi thật muốn Thiên Đằng Hồ.
– Đúng vậy, chỉ cần các ngươi có thể mang Thiên Đằng Hồ cho ta, ta sẽ chữa trị tốt tổ đằng cho các ngươi.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, bất kể là thành chủ thành Thiên Đằng hay là Đằng Tề Văn cũng phải há hốc mồm, đối với thành Thiên Đằng mà nói, Thiên Đằng Hồ quá trọng yếu. Nếu như nói thành Thiên Đằng có đế binh, như vậy trong suy nghĩ của bọn họ, Thiên Đằng Hồ còn trân quý hơn đế binh.
– Tiên sinh, cái này, cái này, cái này chỉ sợ không có khả năng.
Thành chủ thành Thiên Đằng phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói ra. Yêu cầu như thế đối với hắn mà nói, đối với cả thành Thiên Đằng mà nói là không thể nào.
– Xem ra trong suy nghĩ của các ngươi, giá trị tổ đằng còn không bằng một Thiên Đằng Hồ.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Nếu như các ngươi nghĩ như vậy, như thế ta đã làm cho các ngươi thất vọng rồi. Truyền thừa thụ tổ các ngươi cũng chỉ là những lão già khọm ánh mắt thiển cận mà thôi.
Thành chủ thành Thiên Đằng bất đắc dĩ, nói ra:
– Tiên sinh, ngươi phải biết rằng Thiên Đằng Hồ là duy nhất, tổ đằng cũng chỉ kết xuất ra một Thiên Đằng Hồ, đối với thành Thiên Đằng chúng ta mà nói, không có Thiên Đằng Hồ thì chúng ta mất quá nhiều…
Lý Thất Dạ lắc tay, chen ngang lời thành chủ thành Thiên Đằng, nhàn nhạt nói:
– Ta biết rõ tác dụng của Thiên Đằng Hồ, nói ngắn một chút, đám lão già khọm thành Thiên Đằng các ngươi trông cậy vào nó kéo dài mạng sống, các ngươi một đám lão bất tử chôn dưới mặt đất còn cần nhờ nó kéo dài tánh mạng. Nói đến nói đi đám lão giả khọm thành Thiên Đằng các ngươi vẫn không nở chết, cần dựa vào Thiên Đằng Hồ sống sót.
Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho thành chủ thành Thiên Đằng hết sức khó xử, hắn cười khan một tiếng, nói ra:
– Tiên sinh có thể biết tác dụng của Thiên Đằng Hồ, nói thật ra, tiên sinh, ngươi muốn Thiên Đằng Hồ quá ép buộc. Tiên sinh có thể cân nhắc đổi những vật khác hay không. Nếu như tiên sinh cần, thành Thiên Đằng có thể dùng hai gốc Cửu Biến Hồn Thảo làm thù lao cảm tạ tiên sinh, hoặc là chúng ta có thể dùng thần khí, sách cổ nhân, Thiên Thụ Tiên Lộ…
Lý Thất Dạ khoát tay, chen ngang lời thành chủ thành Thiên Đằng, nhàn nhạt nói:
– Thành chủ, những vật này ta không để vào mắt, ta chỉ muốn Thiên Đằng Hồ mà thôi.
Lý Thất Dạ vẫn thái độ kiên quyết làm cho thành chủ thành Thiên Đằng trong khoảng thời gian ngắn không thể nói gì, bởi vì đối với thành Thiên Đằng mà nói, Thiên Đằng Hồ trên căn bản là không có khả năng giao dịch, rất nhiều lão tổ thành Thiên Đằng cần dựa vào nó kéo dài tính mạng.
– Tiên sinh, ngươi có thể suy nghĩ một chút hay không…
Thành chủ thành Thiên Đằng cũng thập phần bất đắc dĩ, hắn cố gắng tranh thủ.
Lý Thất Dạ nhìn qua thành chủ thành Thiên Đằng, cười lên, nói:
– Trong lòng thành chủ, chẳng lẽ một cái Thiên Đằng Hồ còn trân quý hơn tổ đằng hay sao?
– Đương nhiên không phải.
Thành chủ thành Thiên Đằng gượng cười, vội vàng phủ định.
– Ta biết rõ, trong lòng các ngươi vẫn ôm may mắn.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:Nguồn truyện audio Podcast
– Trong suy nghĩ của các ngươi, chuyện tổ đằng có thể hoãn một chút, nhất thời có thể không giải quyết, có thể trì hoãn qua thời đại khác, tóm lại tổ đằng các ngươi vẫn còn tráng niên, có thể sống thật lâu…
-… Nhưng mà, các ngươi có nghĩ tới có một ngày như vậy, thực sự một ngày tổ đằng các ngươi sụp đổ!
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua thành chủ thành Thiên Đằng nói ra:
– Tổ đằng của các ngươi sụp đổ rồi, thành Thiên Đằng còn thừa lại cái gì? Thành Thiên Đằng các ngươi bất luận là ngàn tòa thần sơn, mười vạn đại điện đều nằm trên tổ đằng. Thực sự ngày tổ đằng của các ngươi phá diệt, thành Thiên Đằng các ngươi tan thành mây khói…