Đế Bá Audio Podcast
Tập 356 [Chương 1776 đến Chương 1780]
❮ sautiếp ❯Chương 1776: Tai nạn của tổ đằng (1)
-… Hòn đảo của thành Thiên Đằng các ngươi có bao nhiêu đất đây? Nội tình thành Thiên Đằng nắm bao nhiêu biển cả? Một hai phần mười mà thôi. So với Hoàng Kim Tự thì các ngươi giống như đại điện trên cát rời, Hoàng Kim Tự còn có ngàn vạn hòn đảo trong tay, bọn họ cắm rễ trong Bích Dương Hải, bọn họ chiếm cứ biển cả to lớn! Mà các ngươi thì sao?
Nói đến đây Lý Thất Dạ cười nhạt một chút.
– Cái này, như thế —
Lý Thất Dạ nói như vậy, cho dù là thành Thiên Đằng thành chủ không thừa nhận cũng không được, nói ra:
– So sánh với Hoàng Kim Tự thì thành Thiên Đằng chúng ta không bằng.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Thành Thiên Đằng vẫn ôm tâm tình may mắn, đối với thành Thiên Đằng các ngươi mà nói, bởi vì tổ đằng các ngươi còn trẻ, còn có thể che chở các ngươi trong thời gian rất dài, cho nên các ngươi suy nghĩ đơn giản chính là lưu lại lão tổ đầy đủ, lại bồi dưỡng ra một thụ tổ khác… Nhưng đối với các ngươi mà nói, trụ cột còn đó, tạm thời không cần làm chuyện khác, bởi vì các ngươi còn đủ thời gian làm chuyện này, cho nên các ngươi sẽ mang tất cả tài nguyên vào chuyện khác.
Lý Thất Dạ nói ra:
– Giống như hiện tại, các ngươi tự nhận còn có thời gian rất lâu, có đầy đủ thời gian, cho dù thế hệ này không thể giải quyết vấn đề, như vậy đời sau sẽ có thể giải quyết, đời sau không được thì đời sau nữa, tóm lại các ngươi có thời gian.
Lý Thất Dạ cười rộ lên.
Biết rõ Lý Thất Dạ đang cười nhạo, thành chủ thành Thiên Đằng xấu hổ nhưng không tiện phát tác, hắn đành phải gượng cười nói:
– Thành Thiên Đằng vẫn đang tìm dược sư trị liệu cho tổ đằng.
– Đúng, các ngươi đang tìm kiếm.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Bởi vì tử vong còn chưa nằm trước mặt, cho nên các ngươi không vội vàng, vẫn câu nói kia, các ngươi có thời gian.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, thành chủ thành Thiên Đằng không thể nói được gì, cũng phản bác không được. Trên thực tế đối với thành Thiên Đằng bọn họ mà nói, bọn họ đúng là có được đầy đủ thời gian, bởi vì tổ đằng của bọn họ vẫn còn tráng niên, bọn họ có thể chậm rãi tìm kiếm dược sư trị liệu tai nạn của tổ đằng.
Lý Thất Dạ nhìn qua thành chủ thành Thiên Đằng, cười lạnh một tiếng, vừa cười vừa nói:
– Nói thực, nếu như nói có một ngày tổ đằng các ngươi sống lại, vậy thì nó hận không thể giẫm một cái cho các ngươi biến thành thịt nát, xem xem đám con cháu của nó tham lam tới mức nào. Năm đó các ngươi vì muốn kết ra thêm một cái Thiên Đằng Hồ, muốn đoạt thiên mệnh tinh hoa, không nghĩ tới lại đưa tới trời phạt, lưu lại tai họa vĩnh viễn cho tổ đằng của các ngươi.
– Ngươi, ngươi, ngươi làm sao biết?
Thành chủ thành Thiên Đằng vốn đang xấu hổ, nhưng mà nghe câu này thì biến sắc.
Đây là một bí mật, cho dù thành chủ thành Thiên Đằng và các lão tổ biết rõ thì ít càng thêm ít, trừ lịch đại thành chủ ra, cũng chỉ có mấy lão tổ biết được mà thôi.
Cho nên Đằng Tề Văn cũng ngây ngốc một hồi, bởi vì chuyện này hắn cũng không biết, hắn với tư cách truyền nhân, chỉ biết tổ đằng gặp tai nạn, cần tìm một dược sự vô địch, nhưng mà hắn còn chưa có nghe nói qua, tai nạn của tổ đằng chính là do đám lão tổ gây nên.
– Chuyện này xem là bí mật gì chứ, cho dù thành Thiên Đằng các ngươi tận lực giấu diếm, cũng không dấu diếm được ta.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Năm đó Bất Tử Tiên Đế sụp đổ phá diệt, thiên mệnh quy hư. Đám lão tổ các ngươi nổi tham niệm, muốn hấp thu thiên mệnh tinh hoa, hy vọng mượn nó làm tổ đằng kết ra thêm một cái Thiên Đằng Hồ, để cho đám lão bất tử bọn chúng tục thọ. Đáng tiếc các ngươi ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, còn bị trời phạt. Nếu không phải năm đó tổ đằng vẫn còn trẻ, còn vô cùng mạnh mẽ, bằng không chỉ sợ thành Thiên Đằng các ngươi đã sớm tan thành mây khói.
Đối với Lý Thất Dạ nói như vậy, thành chủ thành Thiên Đằng trong thời gian ngắn trầm mặc một hồi.
Đằng Tề Văn cũng khiếp sợ, hắn cũng không nghĩ tới thành Thiên Đằng lại có bí mật như thế, hắn đều có chút không dám tin tưởng, nhìn qua thành chủ thành Thiên Đằng, nói ra:
– Sư phụ, đây là thật sao?
Thành chủ thành Thiên Đằng bắt đầu trầm mặc, một hồi lâu sau. Hắn cười khổ một tiếng, nói ra:
– Nếu tiên sinh đã biết chuyện này. Vậy cũng không có gì dấu diếm ngươi, đúng, là như thế.
Đằng Tề Văn cũng ngơ ngác, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, tai nạn của tổ đằng chính là do các lão tổ thành Thiên Đằng đưa tới, hắn trước đó còn cho rằng là trời xanh trừng phạt tổ đằng.
– Việc này đã xảy ra thật lâu trước kia, chỉ có mấy lão tổ tự mình trải qua.
Thành chủ thành Thiên Đằng đành phải bất đắcdĩ nói với Đằng Tề Văn:Nguồn truyện audio Podcast
– Ngươi cũng có tư cách trở thành thành chủ, việc này cũng không sợ nói cho ngươi biết. Năm đó Bất Tử Tiên Đế sụp đổ thì thiên mệnh quy hư, đám người thánh tổ có suy nghĩ lớn mật, muốn cho tổ đằng kết thêm một cái Thiên Đằng Hồ, thật không ngờ không thành công còn dẫn tới trời phạt.
Đối với chuyện như thế, Đằng Tề Văn thật sự khiếp sợ, bởi vì nó ẩn chứa quá nhiều tin tức.
– Tiên Đế sụp đổ nha, bao nhiêu đồ vật vô giá làm cho người ta chảy nước miếng.
Nhắc tới chuyện này, Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, cũng phải cảm khái.
Bất Tử Tiên Đế, hắn được xưng bất tử là bất tử thật sự. Nhưng mà hắn bất tử cuối cùng lại chết thật, hơn nữa còn là Tiên Đế duy nhất trong các Tiên Đế mà người ta biết kết cục cuối cùng.
Truyền thuyết Bất Tử Tiên Đế cả đời bất tử, hắn từng bị người ta giết một lần lại một lần, là giết chết chân chính chứ không phải là giả chết, nhưng mà chuyện lại quỷ dị, Bất Tử Tiên Đế bị giết chết một lần lại một lần, hắn cuối cùng lại từ trong bùn đát bò ra, mặc kệ hắn bị giết chết thế nào, hắn vẫn phục sinh như cũ.
Cuối cùng nhất Bất Tử Tiên Đế không biết chết bao nhiêu lần thì hắn cuối cùng cũng trở thành Tiên Đế. Nhưng mà đi đến cuối cùng, ai cũng không thể ngờ rằng Bất Tử Tiên Đế cuối cùng lại sụp đổ mà chết.
Chuyện này càng không thể tưởng tượng nổi, nó quá mê ly.
Trải qua trăm ngàn năm, tất cả mọi người vẫn muốn biết rõ bí ẩn trong đó. Vì cái gì Bất Tử Tiên Đế lại bất tử, vì cái gì Bất Tử Tiên Đế lại sụp đổ, nhưng mà trăm ngàn năm qua không ai có được đáp án.
Nhưng người ta có thể biết rõ một chuyện duy nhất là, Bất Tử Tiên Đế là Tiên Đế mà người ta biết kết cục cuối cùng.
Đằng Tề Văn đứng ở nơi đó, trong khoảng thời gian ngắn hắn không có chút phản ứng nào, trong chuyện này có quá nhiều chuyện mà hắn không biết
– Chuyện khác quá nhiều, ta chẳng muốn nói từng cái với các ngươi.
Tại thời điểm này Lý Thất Dạ nhìn qua thành chủ thành Thiên Đằng, nói ra:
– Ta tới đây là nói cho các ngươi biết một tin tức, tổ đằng của các ngươi thời gian không nhiều lắm.
Thành chủ thành Thiên Đằng nghe nói như thế lập tức chấn động, thoáng cái đứng đến, nói ra:
– Tiên sinh, lời này là thật?
– Ngươi cũng có thể cho rằng là nói chuyện giật gân.
Chương 1777: Tai nạn của tổ đằng (2)
Lý Thất Dạ nói ra:
– Đương nhiên, ngươi có thể không để trong lòng, cho rằng ta chỉ là đang dọa các ngươi, ta chỉ có thể nói, ta nói cho các ngươi biết chi tiết, cơ hội ta đã cho thành Thiên Đằng các ngươi, về phần có thể nắm chắc cơ hội này hay không, vậy phải xem bản thân thành Thiên Đằng các ngươi rồi.
Thành chủ thành Thiên Đằng ngơ ngác, trong lòng hắn thập phần không tin lời Lý Thất Dạ, hắn nói ra:
– Xin hỏi tiên sinh, tổ đằng của chúng ta có thể chèo chống bao lâu?
– Nếu như ta thực xuất phát từ tư tâm, ta có thể dọa dọa các ngươi, nói mười năm, hoặc là sắp sụp đổ rồi.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Nhưng ta cũng không cần phải đi dọa các ngươi, ta chỉ có thể nói, tổ đằng các ngươi chỉ nhiều nhất chỉ sống lâu hơn Khổng Tước Thụ một chút mà thôi.
– Cái này, cái này, cái này, cái này là chuyện không có khả năng a.
Thành chủ thành Thiên Đằng không tin Lý Thất Dạ nói, nói ra.
Trên thực tế Đằng Tề Văn cũng không tin, nói ra:
– Tiên sinh, chuyện này không có khả năng a, tổ đằng của chúng ta vô cùng tràn đầy, có thể thừa nhận tinh thần, nắm giữ nhật nguyệt, nếu như nói tổ đằng của chúng ta không được, thành Thiên Đằng chúng ta đã có thể phát hiện từ sớm.
Đám người Đằng Tề Văn không tin Lý Thất Dạ nói cũng dễ hiểu, đối với thành Thiên Đằng mà nói, tổ đàng đang tráng niên, vô cùng cường thịnh, có thể sống thời gian rất dài, làm sao có thể nói sụp đổ là sụp đổ đây.
– Chuyện này không quan hệ tới thọ nguyên.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Có quan hệ tới tai nạn, cho dù nó hiện tại vô cùng cường tráng, thời gian lâu cũng không chịu nổi tai nạn.
– Tiên sinh, lão tổ thành Thiên Đằng đã phong ấn tai nạn, nếu tai nạn có thể phá phong ấn, thành Thiên Đằng chúng ta sẽ biết trước. Tiên sinh lời ấy chỉ sợ có chút khó làm người ta tin phục.
Thành chủ thành Thiên Đằng nói ra.
Lý Thất Dạ trêu nhìn qua thành chủ thành Thiên Đằng, nhàn nhạt nói:
– Tin cũng tốt, không tin cũng được, đây là chuyện của các ngươi. Đối với chuyện này các ngươi cứ tự suy nghĩ đi, nhưng mà ta chỉ nhắc nhở các ngươi, thời gian có hạn.
Lời nói đến đây, thành chủ thành Thiên Đằng đã không có chuyện gì để nói, hắn đứng dậy chào Lý Thất Dạ, nói ra:
– Nếu là như thế, tại hạ sẽ thương lượng với các vị lão tổ một chút.
Sau khi nói xong xoay người rời đi.
Đằng Tề Văn rớt lại phía sau sư phụ mình một bước, sau khi thành chủ thành Thiên Đằng rời đi, Đằng Tề Văn do dự một hồi, nhìn qua Lý Thất Dạ, chân thành nói:
– Tiên sinh, đây là thật sao?
Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn, cười lên, nói:
– Ngươi có thể cho rằng ta lừa ngươi, nhưng mà cơ hội nằm trong tay của các ngươi đấy. Ngươi thực cảm thấy nếu như ta cần Thiên Đằng Hồ, ta cần phí sức như thế sao? Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội, cho ngươi thành Thiên Đằng các ngươi một cơ hội mà thôi.
– Hảo hảo suy nghĩ một chút đi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ chỉa chỉa đầu mình, nói ra:
– Ta đã có thể tục thọ cho Khổng Tước Thụ, còn có thứ gì mà ta không làm được, thực cho rằng ta cầu lấy Thiên Đằng Hồ của thành Thiên Đằng các ngươi sao?
Đằng Tề Văn bắt đầu trầm mặc, nếu như Lý Thất Dạ vì lừa bọn họ mà lấy Thiên Đằng Hồ, đó cũng không phải cử chỉ sáng suốt, dù sao muốn lừa gạt thành Thiên Đằng bọn họ cũng không dễ dàng như thế, huống chi thành Thiên Đằng bọn họ, chỉ sợ Thiên Linh Giới không có nơi cho hắn sống yên ổn, hơn nữa người chính thức cường đại cũng không có khả năng giả danh lừa bịp.
– Ngươi cũng có thể cho rằng ta nói chuyện giật gân, vậy phải xem lựa chọn của chính các nguoi rồi.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra.
Đằng Tề Văn do dự thoáng một phát, nói ra:
– Cho dù ta tin tưởng tiên sinh, nhưng mà chư vị lão tổ sẽ không tin tưởng tiên sinh.
– Đây là chuyện của các ngươi.
Lý Thất Dạ lãnh đạm nói:
– Ngươi với tư cách truyền nhân, hoặc là có thể đi tranh thủ một chút. Thành Thiên Đằng là tồn hay là vong, hoặc là nhìn ngươi, hoặc là nhìn đám lão già khọm thành Thiên Đằng kia.
– Ta sẽ cố gắng!
Đằng Tề Văn bất đắc dĩ nói:
– Thành và không thành, đệ tử cũng không có nắm chắc.
Trên thực tế đi đến bây giờ, Đằng Tề Văn càng tin tưởng Lý Thất Dạ nhiều một ít, hắn cảm thấy thật sự là như thế, Lý Thất Dạ không cần lừa gạt thành Thiên Đằng bọn họ, lại nói thật sự chữa tốt cho tổ đằng, so với một cái Thiên Đằng Hồ còn trân quý hơn.
Cuối cùng Đằng Tề Văn chào Lý Thất Dạ sau đó rời đi.
Sau khi thành chủ thành Thiên Đằng trở về, lập tức gặp mấy vị lão tổ, nghe được cách nói này, lão tổ thành Thiên Đằng lập tức thăm dò phong ấn một phen, nhưng mà phong ấn của bọn họ không có tổn hại.
Mặc dù như thế, vì mục đích cẩn thận để đạt được mục đích, thành chủ thành Thiên Đằng vẫn tổ chức hội nghị mời các lão tổ dự hợp.
Trên thực tế đối với cách nói của Lý Thất Dạ có không ít lão tổ thành Thiên Đằng không cho là đúng, càng cho rằng Lý Thất Dạ nói chuyện giật gân, muốn lừa gạt Thiên Đằng Hồ của bọn họ.
Nhưng mà thành chủ thành Thiên Đằng vẫn trịnh trọng tổ chức hội nghị, thành chủ thành Thiên Đằng tự mình tiếp nhận Lý Thất Dạ, tuy hắn có chỗ nghi hoặc về Lý Thất Dạ, nhưng mà trong lúc nói chuyện với Lý Thất Dạ thì hắn cảm thấy Lý Thất Dạ lừa gạt bọn họ khả năng không cao, dù sao trên địa bàn thành Thiên Đằng này, lừa bọn họ thì đừng mong rời đi.
Nhưng mà người còn sống rời khỏi thành Thiên Đằng đều là cao nhân tuyệt thế, loại cao thủ tuyệt thế này càng không thèm lừa gạt bọn họ.
Sau khi tổ chức hội nghị, không ít lão tổ không cho là đúng với cách nói của Lý Thất Dạ, cho dù Lý Thất Dạ không lừa bọn họ thì cũng là nói ngoa.
Trên hội nghị, đặc biệt là Hác thị nhất mạch, đối với đề nghị của thành chủ thành Thiên Đằng càng phản đối mãnh liệt.
Thành chủ thành Thiên Đằng đề nghị phải chăng mời Lý Thất Dạ ra tay trị liệu tổ đằng, đối với hắn mà nói, mặc kệ tổ đằng còn sống bao lâu, nhưng nó thật sự có tai nạn quấn thân, bọn họ vẫn phải diệt trừ tai nạn.
Đối với đề nghị của thành chủ thành Thiên Đằng, Hác thị nhất mạch tại thành Thiên Đằng đều phản đối, thậm chí có thể nói phản đối mãnh liệt, không có tán thành.
Hác thị phản đối thành chủ thành Thiên Đằng đề nghị nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Hác Ngọc Trân và Đằng Tề Văn là đối thủ tranh đoạt vị trí thành chủ, song phương có thể nói là lực lượng ngang nhau.
Mà thành chủ thành Thiên Đằng là mạch khác của Đằng Tề Văn tại thành Thiên Đằng, với tư cách đệ tử đồng môn, song phương tuy không tới mức vì tranh đoạt mà phân sinh tử, nhưng mà cả hai chưa bao giờ dừng tranh chấp với nhau.
Đặc biệt là Đằng Tề Văn cùng Hác Ngọc Trân tranh giành nhau càng mãnh liệt, Hác Ngọc Trân có được huyết thống cổ hoàng, đạo hạnh rất mạnh, mà Đằng Tề Văn có được mộc đồng, đạo hạnh cũng tương xứng với Hác Ngọc Trân, cả hai đều có tiềm lực trở thành thành chủ thành Thiên Đằng.
Chương 1778: Thương nghị
Đối với chuyện này, đương nhiên Hác thị nhất mạch không đồng ý, nếu như nói một khi Lý Thất Dạ chữa tốt cho tổ đằng, vậy ý nghĩa Đằng Tề Văn lập đại công.
– Một bịp bợm giang hồ không rõ lai lịch mà thôi, hắn nói như thế lấy gì làm tin?
Hác thị lão tổ chắc chắn Lý Thất Dạ tới đây là vì lừa gạt Thiên Đằng Hồ, nói ra:
– Nếu như nói, tai nạn tổ đằng thật sự nghiêm trọng như lời hắn nói, chúng ta đã sớm cảm thấy được, ngay cả lão tổ tông cũng không cảm thấy, chuyện này nói rõ tia nạn đã bị phong ấn, họ Lý cũng chỉ nói chuyện giật gân mà thôi.
Đối với Hác thị lão tổ nói thế, không ít lão tổ cho dù không phải xuất thân từ Hác thị nhất mạch cũng đồng ý, dù sao tổ đằng không có chút dấu hiệu xấu nào.
Nếu như nói tổ đằng thật sự sụp đổ mà nói, thành Thiên Đằng đã sớm cảm ứng mới đúng, tổ đằng cũng phải có dấu hiệu, nhưng mà hiện tại xem ra không có chút dấu hiệu nào, chuyện này nói rõ tổ đằng không có bị gì, huống chi phong ấn của bọn họ không hư hao, nói rõ tai nạn không bộc phát.
– Ta lại không cảm thấy như thế.
Thành chủ thành Thiên Đằng lực bài chúng nghị, nói ra:
– Nếu như nói Lý tiên sinh chỉ là lừa đảo, hắn tự hỏi một chút, sau khi gạt thành Thiên Đằng chúng ta, Thiên Linh Giới có chỗ cho hắn dừng chân sao? Nếu như hắn tự tin có đầy đủ lực lượng đối kháng với thành Thiên Đằng. Như vậy hắn cần lừa gạt thành Thiên Đằng sao?
Nói đến đây, thành chủ thành Thiên Đằng nhìn qua các lão tổ, nói ra:
– Huống chi Lý tiên sinh biết vượt qua tưởng tượng của chúng ta, hắn biết chính là bí mật người ngoài không thể biết, chuyện bực này làm sao có thể là một tên giang hồ bịp bợm có thể biết cơ chứ?
– Có một số việc. Chỉ cần có tâm là có thể biết được, ai lại dám nói không có người tiết lộ bí mật.
Hác thị lão tổ lạnh lùng nói.
Thành chủ thành Thiên Đằng không để ý tới Hác thị lão tổ, nhìn qua các lão tổ nói:
– Chúng ta lui một bước mà nói, Lý tiên sinh là nói chuyện giật gân, nhưng mà tổ đằng chúng ta thật sự bị tai nạn quấn thân, vì chuyện này chúng ta không ngừng tìm kiếm biện pháp từ các thời đại trước, đều không có tìm được biện pháp trị liệu tổ đằng. Hiện tại Lý tiên sinh có thể trị tốt cho tổ đằng, đây đối với thành Thiên Đằng mà nói là cơ hội khó có được.
– Nếu hắn là đồ mặt dày, chỉ muốn lừa gạt Thiên Đằng Hồ thì sao?
Hác thị lão tổ lạnh lùng nói.
Thành chủ thành Thiên Đằng nhìn Hác thị lão tổ, nhàn nhạt nói:
– Chư vị lão tổ đều có mặt ở đây, chư vị lão tổ cho rằng một vãn bối có thể dấu diếm được các lão tổ hay sao? Nếu như nói. Lý tiên sinh trị tốt cho tổ đằng, như vậy thành Thiên Đằng chúng ta đã giải quyết được họa lớn, nếu Lý tiên sinh trị không hết, thành Thiên Đằng chúng ta tổn thất cái gì? Nếu như chúng ta ngay cả dũng khí thử cũng không có, vậy vĩnh viễn đừng chữa tốt cho tổ đằng nữa.
Thành chủ thành Thiên Đằng nói lời này làm không ít lão tổ nhìn nhau, thành chủ thành Thiên Đằng nói có lý. Có nhiều lão tổ ở đây, bị một tiểu bối lừa gạt được sao?
– Đúng là có thể cho Lý tiên sinh thử một lần.
Cuối cùng nhất có một lão tổ cổ xưa mở miệng:
– Hắn có thể trị tốt, vậy xem như được rồi, nhưng mà hắn chào giá rất cao, ngươi cũng nên biết Thiên Đằng Hồ là không thể giao dịch.
– Đúng!
Hác thị lão tổ lập tức phụ họa:
– Không có Thiên Đằng Hồ, ngươi cũng biết nó có ý vị thế nào với thành Thiên Đằng hay không? Thành Thiên Đằng chúng ta có bao nhiêu vị cổ tổ cần dựa vào Thiên Đằng Hồ tục thọ đấy!
Đối với chủ đề này không ít lão tổ lâm vào trầm mặc, thành Thiên Đằng có mấy lão tổ cực kỳ nghịch thiên đang dựa vào Thiên Đằng Hồ đến tục thọ, nếu không bọn họ đã sớm không sống được tới bây giờ.
Nếu như nó không có Thiên Đằng Hồ, như vậy trong tương lai đối với thành Thiên Đằng tổn thất cực lớn.
Thành chủ thành Thiên Đằng trầm mặc một lát, trên thực tế trước khi tổ chức hội nghị hắn đã cân nhắc qua vấn đề này rồi, trong lòng của hắn cũng có quyết định.
Thành chủ thành Thiên Đằng đứng lên, nhìn qua các lão tổ, trầm giọng nói:
– Lão tổ đã ở đây cả, vãn bối nói một câu bất kính. Mặc dù nói Thiên Đằng Hồ đối với thành Thiên Đằng chúng ta mà nói cực kỳ trọng yếu, nhưng mà đối với thành Thiên Đằng mà nói, còn có gì quan trọng hơn tổ đằng đây…
-… Không có tổ đằng, sẽ không có thành Thiên Đằng, ngày tổ đằng sụp đổ thì thế nào, thành Thiên Đằng còn lại cái gì? Cũng chỉ có vài hòn đảo trên mặt biển mà thôi! Chút nội tình này không có khả năng giúp thành Thiên Đằng vấn đỉnh phong vân của Thiên Linh Giới! Không có tổ đằng thì con cháu thành Thiên Đằng cuối cùng sẽ xa xứ! Thử hỏi các lão t xem, Thiên Đằng Hồ trọng yếu hay là tổ đằng trọng yếu!
Nói đến đây thành chủ thành Thiên Đằng cực kỳ trang trọng.
Thành chủ thành Thiên Đằng nói thế làm không ít lão tổ trầm mặc, đối với thành Thiên Đằng bọn họ mà nói, đương nhiên là tổ đằng trọng yếu, nhưng mà người không vì mình trời tru đất diệt, đặc biệt là đối với đám lão tổ sắp chết kia, không có Thiên Đằng Hồ sẽ phải tử vong! Huống chi trong mắt bọn họ, trị liệu tổ đằng còn có chỗ trống vòng qua, bởi vì bọn họ có đầy đủ thời gian!
– Sụp đổ? Chuyện này còn cách chúng ta quá xa xôi.
Hác thị lão tổ lạnh lùng nói:
– Chúng ta có đầy đủ thời gian đi tìm một dược sư có thể trị liệu tai nạn, không nhất định nói chúng ta cần dựa vào họ Lý tiểu bối kia!
Thành chủ thành Thiên Đằng chậm rãi nói ra:
– Hoặc là sụp đổ cách chúng ta quá xa xôi, hoặc là chúng ta có đầy đủ thời gian tìm kiếm dược sư, nhưng mà nhất thời chúng ta không tìm được dược sư như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, đám lão tổ trầm mặc, trên thực tế bọn họ cũng tiến thối lưỡng nan, nếu như nói Lý Thất Dạ thật có thể chữa tốt tai nạn cho tổ đằng, vậy có ý nghĩa bọn họ trả giá thật nhiều! Cái giá lớn như vậy ai cũng phải gánh vác.
– Việc này, ta sẽ thương nghị với mấy vị cổ tổ.
Một lão tổ cổ xưa nhất đưa ra quyết định.
Thành chủ thành Thiên Đằng và các lão tổ khác cũng chỉ có thể đồng ý, chỉ có mấy cổ tổ thương nghị xong và quyết định mới có kết luận cuối cùng.
Mặc kệ thành Thiên Đằng có mời Lý Thất Dạ trị liệu tổ đằng hay không, nhưng mà chiêu đãi không có vì thế mà bỏ đi, vẫn chiêu đãi như khách quý.
Lý Thất Dạ đứng trong phòng nhìn qua biển rộng mênh mông, ánh mắt nhìn qua chân trời xa xa.
Trên thực tế Lý Thất Dạ cũng không quan tâm tới quyết định của đám lão tổ thành Thiên Đằng, đối với Lý Thất Dạ mà nói, mặc kệ lão tổ thành Thiên Đằng quyết định như thế, kết quả vẫn như nhau, hắn đều lấy được Thiên Đằng Hồ.
Về phần thành Thiên Đằng đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng được, với hắn mà nói không trọng yếu, Thiên Đằng Hồ sẽ rơi vào trong tay Lý Thất Dạ cả thôi.
Ngay vào lúc Lý Thất Dạ nhìn qua biển cả mênh mông, một làn gió thơm thổi tới, một người con gái phiêu nhiên đi tới đứng bên người Lý Thất Dạ.
Chương 1779: Hác Ngọc Trân (1)
Cô gái này lớn lên thập phần xinh đẹp, thân thể tỏa ra khí tức xanh tươi, nàng giống như viên minh châu trên lá cây.
– Ngươi chính dược sư Lý Thất Dạ mà Đằng sư huynh mời tới sao?
Cô gái này nhìn qua Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn qua cô gái này, chỉ cười nhạt một cái, nói ra:
– Đúng vậy, chính là ta.
– Ta là đệ tử thành Thiên Đằng, được sư huynh mời, thỉnh tiên sinh nhanh chóng rời đi!
Cô gái này nhìn Lý Thất Dạ nói ra.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Rời đi? Vì sao phải rời đi?
– Tiên sinh hoặc là không biết, tình huống đối với tiên sinh không ổn.
Cô gái này nói ra:
– Lão tổ cho rằng tiên sinh muốn lừa gạt Thiên Đằng Hồ, cho nên muốn bắt giam tiên sinh…
Cô gái này lời còn chưa nói hết, Lý Thất Dạ cười rộ lên, cười rất vang dội, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất.
– Không biết tiên sinh vì sao mà bật cười?
Vừa thấy Lý Thất Dạ cười to, nữ tử này không rõ.
Lý Thất Dạ cao thấp dò xét nữ tử này, cười lên, nhàn nhã nói:
– Thân chảy xuôi huyết thống cổ hoàng, tại thành Thiên Đằng có được huyết thống Thụ tộc cổ xưa như thế cũng chỉ có Hác thị!
– Tại thành Thiên Đằng, có hai đại họ, một họ Hác, một họ Đằng, trăm ngàn năm qua, thành chủ thành Thiên Đằng tuy ngẫu nhiên có khác họ đảm nhiệm, đa số thời điểm đều là đệ tử Hác thị hoặc Đằng thị đảm nhiệm.
Lý Thất Dạ cười lên.
Sau đó Lý Thất Dạ nhìn qua nữ tử trước mặt, nói:
– Đằng Tề Văn có được mộc đồng, có đầy đủ tư cách làm thành chủ, mà ngươi có được huyết thống cổ hoàng cũng miễn cưỡng có thể tranh giành với Đằng Tề Văn một chút, nhưng mà cơ hội không lớn, mộc đồng đến đỉnh phong có thể phán sinh tử.
Lý Thất Dạ vừa nói lời này làm nữ tử biến sắc, không khỏi lui về phía sau một bước, nàng như gặp quỷ nhìn qua Lý Thất Dạ. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới người trước mắt chỉ nhìn một cái đã nói toạc ra lai lịch của mình.
– Một tiểu vãn bối mà thôi, cũng dám ở trước mặt ta khoe khoang quỷ kế, quá không biết tự lượng sức mình a.
Lý Thất Dạ lười biếng cười nhạt, nói ra:
– Ngươi đơn giản là muốn dọa ta đi, sau đó dễ nói là ta chạy án, xóa vết đen cho Đằng Tề Văn, đả kích Đằng Tề Văn. Chút tiểu xiếc này còn chưa có tư cách lọt vào pháp nhãn của ta.
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt cô gái này hết trắng lại xanh, nàng thật không ngờ trò xiếc của mình lại bị vạch trần, Lý Thất Dạ nói thế quả thật là nhục nhã nàng.
Cô gái này chính là Hác Ngọc Trân, nàng là đối thủ mạnh mẽ nhất tranh giành vị trí thành chủ với Đằng Tề Văn, nàng có được huyết thống cổ hoàng, cho nên có tư cách tranh giành vị trí thành chủ.
Hác Ngọc Trân cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
– Xem ra Đằng sư huynh rất thành thật với ngươi, mang nhiều chuyện như thế nói cho ngươi biết, cũng phải cẩn thận, tiết lộ bí mật thành Thiên Đằng, đây chính là tử tội!
Lúc này trong lòng Hác Ngọc Trân cũng có ý khác, muốn vẫy nước bẩn lên người Đằng Tề Văn.
Đương nhiên đối với Hác Ngọc Trân mà nói, nàng không tin Lý Thất Dạ lại xem thấu tất cả của nàng, nam nhân trước mặt này dù thế nào cũng chưa đủ thành đạo, trong mắt nàng xem ra, tất cả là do sư huynh Đằng Tề Văn nói cho hắn biết.
– Các loại chuyện chó má của thành Thiên Đằng các ngươi ta cũng chẳng quan tâm tới.
Lý Thất Dạ chẳng muốn nhìn Hác Ngọc Trân, nói ra:
– Ngươi và Đằng Tề Văn tranh giành vị trí thành chủ là chuyện trong thành Thiên Đằng các ngươi, nhưng mà không nên vươn tay chó của ngươi lên người của ta, nếu không ta không ngại treo đầu lâu của ngươi tại chỗ cao nhất của thành Thiên Đằng!
– Ngươi…
Sắc mặt Hác Ngọc Trân biến thành khó coi tới cực điểm, nàng lập tức muốn nổi bão, nhưng mà thật vất vả nàng nhịn cơn tức này xuống, Hiện tại các lão tổ đang thảo luận có nên cho Lý Thất Dạ ra tay trị liệu tổ đằng hay không, nếu như nàng bây giờ ra tay với Lý Thất Dạ là không sáng suốt, sẽ bị Đằng Tề Văn bắt lấy tay cầm!
Hác Ngọc Trân lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
– Không có tay cứng, đừng ôm đồ sứ sống. Trị liệu tai nạn không phải chuyện đùa, một chút tiểu thuật thì đừng mong chữa tốt. Nếu không chữa được cho tổ đằng, chỉ sợ là chư vị lão tổ tức giận, đến lúc đó Đằng sư huynh chỉ sợ sẽ đẩy ngươi ra làm cừu non thế tội…
– Hảo tâm như vậy, ta đây tâm lĩnh.
Hác Ngọc Trân còn không có nói hết lời. Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Đối với ta mà nói, loại chuyện này chỉ là bữa ăn sáng mà thôi. Chuyện này không cần ngươi lo lắng, Thiên Đằng Hồ là vật trong tay của ta.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Hác Ngọc Trân biến sắc, nàng muốn hù dọa Lý Thất Dạ một chút. Nếu như nói Lý Thất Dạ bị nàng hù sợ đào tẩu, vậy đối với nàng có lợi ích thật lớn, nàng lập tức có thể cầm chuyện này công kích Đằng Tề Văn, thậm chí có thể giội nước bẩn lên Đằng Tề Văn tiết lộ bí mật thành Thiên Đằng.
Nhưng mà Lý Thất Dạ căn bản không ăn lừa gạt của nàng, làm cho nàng làm vô công.
Hác Ngọc Trân không cam lòng, lạnh lùng hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
– Cho dù ngươi thật sự có bản lãnh đó, cho dù ngươi thực sự có Thiên Đằng Hồ, nhưng mà ngươi cũng nên biết giấy không gói được lửa. Thế gian không có bí mật gì đáng nói. Nếu như bị người ta biết rõ ngươi có được Thiên Đằng Hồ có thể tục thọ…
-… Như vậy ngươi có thể tưởng tượng có bao nhiêu lão tổ chảy nước miếng nhìn ngươi, không quá ba ngày, ngươi sẽ biến thành con mồi trong mắt kẻ khác, đến lúc đó ngươi giống như khối thịt mỡ trong bầy cá mập, không qua ba giây sẽ bị người ta đánh tan xác…
Hác Ngọc Trân tiếp tục đe doạ Lý Thất Dạ.
Vào thời điểm này Lý Thất Dạ mới lười biếng nhìn Hác Ngọc Trân, cười lên, nói ra:
– Ân, rất tốt, lời khuyên và cảnh báo của ngươi ta đã thu.
Nói xong quay người đi vào trong phòng.
Sắc mặt Hác Ngọc Trân rất khó nhìn, Lý Thất Dạ là vô danh tiểu tốt lại dám khinh thường nàng, điều này thật sự làm nàng tức chết.
– Đúng rồi, không nên dùng chút đầu óc đó lên người của ta.
Đi chưa tới vài bước, Lý Thất Dạ xoay người lại, cười lên, nói ra:
– Vẫn câu nói kia, dám đem tay chó của ngươi vươn lên người ta, ta sẽ đặt đầu lâu ngươi tại nơi cao nhất thành Thiên Đằng.
– Ngươi…
Sắc mặt Hác Ngọc Trân đen lại, toàn thân run rẩy, nếu như không muốn bị Đằng Tề Văn bắt lấy tay cầm, nàng hiện tại đã giết Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chẳng muốn quan tâm tới nàng, đi vào trong phòng.
Ngay lúc màn đêm hàng lâm, Đằng Tề Văn nhanh chóng trở về, sau đó nhìn Lý Thất Dạ, Đằng Tề Văn hỏi:
– Nghe môn hạ đệ tử nói, sư muội của ta bái kiến tiên sinh?
Lý Thất Dạ nhìn qua vẻ mặt khẩn trương của Đằng Tề Văn, cười rộ lên, nói ra:
– Chuyện này chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, ngươi không cần khẩn trương, nếu như nàng có thể làm gì ta, ta hiện tại đã không ở chỗ này.
Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, Đằng Tề Văn buông lỏng một hơi.
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn nói ra:
– Thành Thiên Đằng các ngươi thảo luận như thế nào rồi? Nên có một kết quả a.
Chương 1780: Hác Ngọc Trân (2)
Nhắc tới việc này, Đằng Tề Văn cười khan một tiếng, chà xát tay, nói ra:
– Tiên sinh, sư phụ ta đã thương nghị với các lão tổ, việc này nhất định phải có các cổ tổ đồng ý mới được.
– Ngươi cảm thấy ngươi đám cổ tổ sẽ đồng ý sao?
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, lười biếng địa uống vào trong chén tiên trà.
– Cái này, cái này…
Đằng Tề Văn lúc này khó mà đáp lời, hắn nói ra:
– Cổ tổ bọn họ đều cơ trí cao kiến, ta tin tưởng bọn họ sẽ nhìn xa hơn các vãn bối chúng ta.
Lý Thất Dạ uống trà, cười khẩy, nói ra:
– Người sẽ sợ chết, mà thời điểm người có quyền cao chức trọng, sống được càng lâu sẽ càng sợ chết. Muôn đời đến nay, người chính thức nhìn thấu sinh tử cũng không nhiều. Có thể nhìn thấu sinh tử đều là người tài danh, đều có thể lưu danh thiên cổ.
Nghe lời nói như vậy, Đằng Tề Văn càng không biết nên trả lời như thế nào, trên thực tế trong lòng Đằng Tề Văn càng không có ngọn nguồn, dù sao đối với cổ tổ bọn họ mà nói, không có ai cần Thiên Đằng Hồ hơn bọn họ. Đúng như Lý Thất Dạ đã nói, người luôn sợ chết, đặc biệt là càng cường đại khi đối mặt với tử vong chỉ sợ càng muốn tục thọ cho mình bằng bất cứ giá nào.
– Ta tin tưởng cổ tổ là thế hệ hiểu lựa chọn chính xác.
Đằng Tề Văn vội vàng nói:
– Tiên sinh chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, các cổ tổ sẽ cho tiên sinh một câu trả lời thuyết phục.
Lý Thất Dạ nhẹ nhànglắc đầu, nói ra:
– Chuyện này ta rõ hơn ngươi, nếu đám lão già kia cẩn thận suy xét, không một năm nửa năm là không có quyết định được. Ta cũng không có rãnh rỗi chờ bọn họ, chờ các ngươi quyết định thì trứng đã chín cả rồi.
– Ý tiên sinh là…
Lý Thất Dạ lời nói làm cho Đằng Tề Văn không khỏi chịu khẽ giật mình, kỳ quái nói.
Lý Thất Dạ cười lên, duỗi ngón tay ra, nhàn nhạt nói:
– Hai ngày, ta cho thành Thiên Đằng các ngươi thời gian hai ngày, hai ngày sau đó ta sẽ lấy Thiên Đằng Hồ.
– Tiên sinh, yêu cầu như thế quá ép buộc rồi.
Đằng Tề Văn người này tính tình rất tốt, cũng có thể chiêu hiền đãi sĩ, nhưng mà Lý Thất Dạ yêu cầu như thế ới hắn mà nói cũng không thể tiếp nhận được.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, gật đầu nói nói:
– Đúng, ta thật ép buộc. Nói cho ngươi biết, ta không có thời gian đặt tâm tư tại thành Thiên Đằng các ngươi, hai ngày sau ta sẽ lấy Thiên Đằng Hồ, thành Thiên Đằng đồng ý cũng tốt, không đồng ý bỏ đi, ta sẽ đi lấy Thiên Đằng Hồ.
– Tiên sinh, ngươi ý định ép mua ép bán sao?
Sắc mặt Đằng Tề Văn lập tức đại biến, nói ra.
Lý Thất Dạ chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, cười lên, nói ra:
– Ngươi có thể hiểu như thế, ta cũng không có gì phải gạt ngươi, dù sao Thiên Đằng Hồ ta muốn chắc rồi, các ngươi cho cũng tốt, không cho cũng xong, ta đều muốn Thiên Đằng Hồ.
Đằng Tề Văn nghĩ đến một điểm, lập tức hoảng sợ lui về phía sau một bước, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Lý Thất Dạ, thì thào nói:
– Ngay từ đầu tiên sinh đã đánh chủ ý lên Thiên Đằng Hồ, về phần trị liệu cho tổ đằng chỉ là ngụy trang mà thôi. Ta, ta đã dẫn sói vào nhà!
Nghĩ tới điểm này hắn hít khí lạnh.
– Lời này của ngươi nói đúng, cũng không đúng.
Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn thần thái hoảng sợ, nói ra:
– Ngươi đúng là có thể trở thành người đứng đầu một thành. Thiên phú ngươi chưa tính là tốt nhất, nhưng ngươi cũng không cho rằng mình xuất thân cao quý, thân phận tôn quý sẽ che mờ hai mắt của ngươi. Đối với người xuất thân như ngươi, không có tự ngạo tự mãn là chuyện không dễ dàng. Mặc dù có thiên tài biểu hiện rất rộng lượng, nhưng mà trong lòng cực kỳ cao ngạo, từ điểm này ngươi đã hơn rất nhiều người rồi.
– Tiên sinh quá khen, ta có lẽ vẫn lấy làm quang vinh mới đúng.
Lúc này Đằng Tề Văn hiển lộ địch ý.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Tâm tình của ngươi ta hiểu được. Ngươi cũng nói đúng, đúng vậy ta ngay từ đầu chính là đánh chủ ý Thiên Đằng Hồ. Chuyện này ta cũng không cần phải đi dấu diếm ngươi, bởi vì Thiên Đằng Hồ đối với ta mà nói rất trọng yếu, muốn tục thọ cho Chu Tước Thụ, tốt nhất là có Thiên Đằng Hồ, thiếu đi Thiên Đằng Hồ thì không có gì thay thế được.
– Ta biết ngay, đã biết rõ sẽ như vậy.
Đằng Tề Văn thì thào nói, vừa rồi hắn đã đoán được, hiện tại Lý Thất Dạ chính miệng thừa nhận.
– Ngươi cũng có thể cho rằng mình là dẫn sói vào nhà.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nhưng mà ta lại không cho rằng là như thế.
– Tiên sinh ngay từ đầu đã mưu đồ với Thiên Đằng Hồ, chẳng lẽ còn không phải dẫn sói vào nhà sao?
Đằng Tề Văn lạnh lùng nói ra.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Chẳng lẽ nói ta chữa tốt cho tổ đằng các ngươi, các ngươi sẽ trở mặt không nhận nợ sao? Các ngươi không đưa Thiên Đằng Hồ sao? Bất luận quá trình gì cũng phải có Thiên Đằng Hồ, ngươi cảm thấy ta ngay từ đầu đánh chủ ý lên Thiên Đằng Hồ thì có tội sao? Nếu như ta không muốn Thiên Đằng Hồ của các ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ ngồi ở chỗ nầy lãng phí thời gian với thành Thiên Đằng sao?
– Cái này, cái này, cái này không giống.
Đằng Tề Văn lúc này không thể trả lời, hắn nói ra:
– Tiên sinh hiện tại làm tất cả là muốn ép mua ép bán.
– Đúng, ta chính là muốn ép mua ép bán.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nhưng, ngươi cảm thấy tổ đằng trọng yếu hay là Thiên Đằng Hồ trọng yếu? Không có tổ đằng, các ngươi không có tất cả, thành Thiên Đằng các ngươi cái gì cũng không phải.
Sắc mặt Đằng Tề Văn lúc này trắng bệch, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết nói cái gì cho tốt, cuối cùng hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ nói ra:
– Nói như vậy, tiên sinh có mười phần nắm chắc chữa trị cho tổ đằng?
– Ngươi cảm thấy Chu Tước Thị nghiêm trọng hay là tổ đằng các ngươi nghiêm trọng? Ngay cả Chu Tước Thụ ta còn có thể tục thọ cho nó, ngươi cảm giác ta không thể chữa tốt cho tổ đằng các ngươi sao?
Lý Thất Dạ lười biếng nói.
Đằng Tề Văn há miệng muốn nói, nhưng, lại không biết nên nói cái gì cho phải, hắn qua một hồi lâu, nhìn xem Lý Thất Dạ, nói ra:
– Trong vòng hai ngày nếu thành Thiên Đằng không giao Thiên Đằng Hồ ra, ngươi sẽ đoạt sao?
audio coi am
– Đúng rồi!
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
– Thành Thiên Đằng chỉ thời gian hai ngày các ngươi đáp ứng cũng tốt, không đáp ứng cũng được, đều phải giao Thiên Đằng Hồ ra đây.
– Ngươi —
Đằng Tề Văn lúc này không nói ra lời, hắn không biết nên khiếp sợ hay tức giận, Lý Thất Dạ đã nói ép mua ép bán trần trụi như thế rồi.
Lý Thất Dạ nhìn xem Đằng Tề Văn, giơ lên chén trà, nhẹ nhàng xuyết một ngụm, nói ra:
– Ngươi không cần tức giận như thế, yên tâm ta tuy là hung nhân, có khi không nói đạo lý, nhưng mà ta sẽ không lấy không đồ của thành Thiên Đằng, ta lấy được Thiên Đằng Hồ thì ta sẽ chữa tốt tai nạn cho tổ thụ. Đây là một ẩm một mỏ, vừa báo đổi vừa báo.
Đối với câu như thế này, Đằng Tề Văn há miệng muốn nói nhưng cuối cùng hắn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.