Đế Bá Audio Podcast
Tập 354 [Chương 1766 đến Chương 1770]
❮ sautiếp ❯Chương 1766: Khổng Tước Thụ (2)
Lý Thất Dạ nói như vậy chẳng khác gì tiếng chuông gõ vang vào nội tâm Khổng Cầm Như, Khổng Cầm Như lập tức chấn động ngẩng đầu lên, nàng nhìn qua Lý Thất Dạ phong đạm vân khinh, đều không thể tin được, thân thể run rẩy.
– Ngươi, ngươi, ngươi ý nói, ngươi, ngươi, ngươi có thể tục thọ cho Khổng Tước Thụ?
Quản chỉ là cốc chủ Khổng Cầm Như, lúc này nói chuyện cũng phải run rẩy, cũng khẩn trương nhìn qua Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, sau đó lại nhìn qua Khổng Tước Thụ, nhàn nhạt nói:
– Đối với thụ tổ Thụ tộc mà nói, cho dù bọn họ tọa hóa phản tổ cắm rễ đại địa, nhưng bọn họ cũng như tu sĩ, vẫn có cơ hội tục thọ. Khổng Tước Thụ vẫn có cơ hội, hơn nữa, nó chưa từng tục thọ nên khả năng càng lớn.
– Ngươi, ngươi, nói là thật?
Khổng Cầm Như thoáng lên tinh thần, thoáng cái nội tâm đầy hy vọng, hưng phấn mà nhìn Lý Thất Dạ.
– Ta nói chuyện còn quý hơn trân châu cả ngàn vạn lần.
Lý Thất Dạ nhìn nàng, nói ra:
– Lại nói đây là thường thức, đối với một dược sư mà nói, nghịch thiên tục thọ là thủ đoạn cơ bản nhất.
Nếu có dược sư ở đây chắc chắn sẽ mắng to Lý Thất Dạ chém gió.
Nghịch thiên tục thọ đối với dược sư mà nói là mục tiêu cực kỳ cao xa, chỉ có đạt tới truyền kỳ dược sư mới có thể có thực lực này, hơn nữa có thành công hay không rất khó nói. Hiện tại đến trong miệng Lý Thất Dạ biến thành thủ đoạn cơ bản.
– Nói như vậy, nói như vậy ngươi có thể tục thọ cho Khổng Tước Thụ?
Khổng Cầm Như ánh mắt tỏa sáng, thoáng cái hy vọng tràn đầy, thập phần hưng phấn nói.
– Có thể.
Lý Thất Dạ nhìn Khổng Tước Thụ, nói ra:
– Nó cho tới bây giờ không có tục thọ bao giờ, giống như tu sĩ, lần tục thọ đầu tiên không chỉ cơ hội rất lớn, hơn nữa có thể tục được thọ nguyên rất dài. Như Khổng Tước Thụ thì tục thọ có thể sống thêm mười tám thời đại, đây là chuyện bình thường.
– Vậy ngươi còn chờ cái gì, mau mau tục thọ cho Khổng Tước Thụ đi.
Khổng Cầm Như hưng phấn nói ra.
Lý Thất Dạ chậm rãi nhìn qua Khổng Cầm Như, nói ra:
– Ta tại sao phải tục thọ cho nó, hắn không phải thân nhân hay trưởng bối của ta.
– Ngươi là nhân tộc —
Khổng Cầm Như nói ra:
– Khổng Tước Thụ đã từng che chở nhân tộc nhiều thời đại, vì Khổng Tước Thụ làm chút gì đó là đương nhiên.
Nghe được Khổng Cầm Như nói, Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:
– Tiểu nữ nhân, ngươi nghĩ quá đơn giản. Thế gian này có rất nhiều người từng làm vài chuyện cho nhân tộc, chẳng lẽ nói ta cũng phải làm gì đó cho bọn họ hoặc hậu nhân bọn họ sao? Bao nhiêu tiên hiền, bao nhiêu vô địch vì sinh tồn của nhân tộc đã từng phấn đấu qua, có thể nói so với một ít người, Khổng Tước thụ tổ làm chút chuyện này là chưa đủ thành đạo
– Ngươi —
Khổng Cầm Như đỏ mặt lên, nàng nhìn Lý Thất Dạ, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lý Thất Dạ nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
– Tất cả đều có lựa chọn, mỗi người có quyền lựa chọn. Giống như tiên hiền nhân tộc tiến mạnh về phía trước, giống như Khổng Tước thụ tổ cắm rễ ở đây, đây là lựa chọn của bọn họ. Bọn họ đã đi đường của mình, cũng không phải khẩn cầu hậu nhân cấp cho hồi báo, bọn họ chỉ vì con đường của mình, vì con đường mình chọn mà phụ trách, truy cầu và kiên trì tới cùng.
Lý Thất Dạ nói làm cho Khổng Cầm Như trầm mặc, mặt khác tạm không nói, nàng cùng Lý Thất Dạ không thân chẳng quen, huống chi hắn cũng không phải người Thiên Linh Giới, bằng vào cái gì bảo hắn tục thọ cho Khổng Tước Thụ?
Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, cười cười, nói ra:
– Thế gian, quá nhiều chuyện bất bình, quá nhiều chuyện làm ngươi không cam lòng, quá nhiều chuyện không ai muốn làm, quá nhiều người tuyệt vọng. Cho dù là chúa cứu thế cũng không thể cứu toàn bộ người thiên hạ, đều không thể thỏa mãn nguyện vọng của sinh linh. Huống chi ta không phải chúa cứu thế, cũng không phải người từ thiện.
– Phải thế nào mới tục thọ?
audio coi am
Khổng Cầm Như hỏi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Ngươi biết cũng không dùng được gì, bởi vì chỉ có ta mới có thể làm được, hơn nữa cái giá không nhỏ.
Khổng Cầm Như hít một hơi, nhìn qua Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói ra:
– Ngươi muốn cái gì mới nguyện ý tục thọ cho Khổng Tước Thụ!
Lý Thất Dạ nhìn Khổng Cầm Như, cười lên, lắc đầu nói:
– Tiểu nữ nhân, ta cần ngươi cấp không nổi.
Khổng Cầm Như bắt đầu trầm mặc, cuối cùng nàng thở ra, nghiêm túc và trịnh trọng nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
– Nếu như ngươi nguyện ý ra tay tục thọ cho Khổng Tước Thụ, chỉ cần thành công. Ngươi muốn cái gì cũng có thể, kể cả ta gả cho ngươi, ngươi tiến vào Cẩm Tú Cốc sẽ có địa vị cao!
Nói đến đây Khổng Cầm Như nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt thản nhiên nghênh tiếp ánh mắt Lý Thất Dạ, là chấp nhất, là nghiêm túc.
Lý Thất Dạ nhìn qua ánh mắt nàng, cuối cùng cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:
– Tiểu nữ nhân, ta không có xem thường ý của ngươi, nhưng ta vẫn nói rõ một chút. Chúng ta không nói bảo vật, chỉ nói ngươi, ngươi gả cho ta, ta tiến vào Cẩm Tú Cốc…
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một cái. Nói ra:
– Nói thực, ta cũng không phải nói xem thường ngươi. Nhưng ngươi quá xem trọng ngươi. Không nói trước ta có huyết thống đế tử, tại Thiên Linh Giới, nữ nhân muốn làm đạo lữ của ta quá nhiều, nói thí dụ như tiểu nha đầu Hoàng Kim Tự kia, ngươi cảm thấy ngươi so với tiểu nha đầu kia ngươi có bao nhiêu ưu thế? So sắc đẹp, so thông minh, so gợi cảm, hay hoặc giả là so thiên phú với nàng?
-… Lui một vạn bước mà nói, cho dù ta không có huyết thống đế tử.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Ta lấy ngươi? Đó là ta có hại chịu thiệt, là ngươi chiếm tiện nghi của ta, không phải ta chiếm tiện nghi. Lời nói thật sự, lời này khó nghe một chút, ngươi còn chưa có tư cách làm thê tử của ta.
Lý Thất Dạ nói lời này làm cho Khổng Cầm Như bắt đầu trầm mặc. Với tư cách cốc chủ Cẩm Tú Cốc, nàng không chỉ có dung mạo khuynh đảo, nàng có huyết thống ưu tú. Có thể nói tại Thiên Linh Giới. Không biết có bao nhiêu người nguyện ý lấy nàng. Chỉ cần nàng gật đầu, cho dù là truyền nhân môn phái cường đại nhất của Thiên Linh Giới cũng tình nguyện lấy nàng.
Nhưng bây giờ đang ở trước mặt Lý Thất Dạ là người dung mạo phổ thông, bình thường tới mức không bình thường hơn, vốn liếng mà nàng cho rằng rất kiêu ngạo, trong mắt Lý Thất Dạ lại không đáng nhắc tới.
Khổng Cầm Như trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng thần thái buồn bã. Nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói:
– Là ta không biết tự lượng sức mình. Ngươi nói đúng, tục thọ cho thụ tổ, nói dễ vậy sao, đây là cái giá quá lớn.
– Ngươi nghe không hiểu ý ta nói.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Cũng không phải nói ta ra tay cần cái gì đắt đỏ, bản thân tục thọ cho Khổng Tước Thụ tục thọ là cái giá đắt đỏ.
Khổng Cầm Như nàng cũng không biết nên nói cái gì, chuyện này nàng bất lực. Nhưng mà Lý Thất Dạ vừa rồi chỉ cho nàng hy vọng mà thôi.
Chương 1767: Vận mệnh Khổng Tước Thụ
Lý Thất Dạ nhìn nàng, nói ra:
– Vì cái gì ngươi cứ cố ý như thế? Trên thực tế, chuyện này với ngươi mà nói không có bao nhiêu ảnh hưởng, thậm chí có thể nói một câu thật tâm, nếu như Khổng Tước Địa không có, càng làm Cẩm Tú Cốc trở nên trân quý, ngươi nói đúng không.
Khổng Cầm Như nhìn qua Lý Thất Dạ, đón ánh mắt của hắn, nàng nói ra:
– Đúng vậy, chuyện này với Cẩm Tú Cốc mà nói cũng không có ảnh hưởng. Nhưng mà đối với sinh linh Khổng Tước Địa mà nói thì khác, nhà bọn họ không còn, trong Thiên Linh Giới không còn nơi nghỉ lại.
– Tại Thiên Linh Giới, đối với bao nhiêu người mà nói, chỉ có hai nơi có thể đi, Cẩm Tú Cốc đại lục, Khổng Tước Địa, nếu như trong tương lai Khổng Tước Địa không có, nhân tộc tại Thiên Linh Giới ít đi một ngôi nhà. Nếu như Khổng Tước Địa mất, hy vọng của nhân tộc tại Thiên Linh Giới bị dập tắt một nửa. Huống chi Khổng Tước Thụ chết héo thì có bao nhiêu sinh linh tan thành mây khói.
Khổng Cầm Như nói đến đây, thở dài bất đắc dĩ.
– Sống hay chết, là chuyện bình thường.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
– Trăm ngàn năm qua, bao nhiêu chiến tranh đã chết bao nhiêu người. Khổng Tước Địa có bao nhiêu người? Khổng Tước Địa nhân số còn không bằng một phần mười một cuộc chiến tranh giành thiên mệnh. Cho dù Khổng Tước Địa sụp đổ, một chút tử vong với toàn thể nhân tộc mà nói chẳng là gì cả.
– Ta biết rõ.
Khổng Cầm Như trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:
– Nhưng mà nếu còn Khổng Tước Địa, nhân tộc trong Thiên Linh Giới còn có hy vọng.
– Trong lòng còn có hy vọng?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Trong lòng còn có hy vọng, đó là hại chết bọn họ, hại chết tương lai bọn họ, hại chết hậu đại bọn họ. Cũng bởi vì Khổng Tước Địa còn, bởi vì Cẩm Tú Cốc còn, lúc này mới làm Nhân tộc tại Thiên Linh Giới suy vong. Nếu như không có Cẩm Tú Cốc, nếu như không có Khổng Tước Địa, có thể nói nhân tộc trong Thiên Linh Giới hoàn toàn có thể không đáng kể.
Khổng Cầm Như trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ nói:
– Hoặc là ngươi nói đúng, hoặc là ta kiến thức chỉ có ngắn như vậy, chỉ muốn làm ít chuyện có khả năng cho hậu thế. Ta có thể làm, hoặc là chỉ có thể,làm cho nhân tộc Thiên Linh Giới một ít hy vọng, hoặc là, hy vọng bọn họ có thể an cư lạc nghiệp.
Lý Thất Dạ nhìn qua nàng, trầm mặc một hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Tiểu nữ nhân, đối với nhân tộc mà nói, Thiên Linh Giới vẫn không phải là nơi an cư lạc nghiệp, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu vì cái gì Thiên Linh Giới cũng không phải là nhà của nhân tộc, ngày đó gần rồi.
– Hoặc là lời ngươi nói là đúng.
Khổng Cầm Như bất đắc dĩ nói:
– Là như thế nào? Đối với cường giả mà nói, đối với thế hệ nghịch thiên chân chính mà nói, thời điểm cửu giới tương thông, bọn họ muốn rời khỏi thì rời khỏi. Đối với những người khác mà nói thì sao? Thậm chí đối với phàm nhân mà nói thì thế nào? Cho dù bọn họ muốn rời khỏi Thiên Linh Giới cũng bất lực.
Nhìn qua Khổng Cầm Như, cuối cùng Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Nếu như ngươi thật sự vì nhân tộc Thiên Linh Giới mà suy nghĩ, cách làm sáng suốt nhất là dời xa, dời xa Cẩm Tú Cốc khỏi Thiên Linh Giới, cửu giới to lớn, sẽ có nơi ở lại.
– Có thể đúng!
Khổng Cầm Như bất đắc dĩ thở dài nói:
– Cho dù ta muốn làm, cũng không phải dễ dàng như vậy. Băng đóng ba thước không phải cái lạnh một ngày.
Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, qua một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Xem ra ta thật già. Ta cũng không phải người tâm mềm, cho tới nay ta đều là ý chí sắt đá. Sau khi người già thì tâm mềm.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Khổng Cầm Như ngây ngốc, phục hồi tinh thần lại, vui mừng nói:
– Ý ngươi là…
Lý Thất Dạ liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói:
– Đã tới rồi, cũng phải, vậy giày vò một hồi đi, về phần tương lai nhân tộc tại Thiên Linh Giới có tạo hóa thế nào thì phải xem bọn họ.
Nghe được nói như vậy, Khổng Cầm Như không tin vào lỗ tai của nàng, một hồi lâu, nàng phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi nói:
– Cái này, cái này, đây là thật sao?
– Ta cần lừa ngươi sao?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Nhưng mà ngươi cần chuẩn bị tâm lý, nghịch thiên tục thọ, đây không phải là một chuyện dễ dàng, đây là cần trả giá thật lớn.
Khổng Cầm Như hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:
– Ngươi muốn cái gì đây? Chỉ cần Cẩm Tú Cốc có thể cho, ta nhất định sẽ lấy cho ngươi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Ngươi không hiểu ý ta, ta nói cái giá lớn không phải chỉ là bảo vật, cũng không phải linh đan dược thảo, tóm lại loại giá lớn này ngươi không thể cho, cũng không phải Cẩm Tú Cốc các ngươi có thể cho.
– Cái này…
Khổng Cầm Như lúc này không biết nên nói cái gì cho tốt.
Lý Thất Dạ khoát khoát tay, nói ra:
– Cái giá lớn này có đôi khi không cần phải suy nghĩ nhiều, về phần một ít thứ ta cần, ngươi sẽ phụ trách.
Khổng Cầm Như hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu, nói ra:
– Ngươi yên tâm, cần gì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ không cô phụ nhờ vả của ngươi.
Chuyện này làm cho Khổng Cầm Như sinh ra hy vọng, đối với nàng mà nói, Khổng Tước Thụ có thể kéo dài tánh mạng vậy ý nghĩa nơi nghỉ lại của Thiên Linh Giới vẫn còn, chỉ cần nơi nghỉ lại vẫn còn, nhà vẫn còn.
Lý Thất Dạ không nói thêm gì nữa, mở mệnh cung, một gốc cây già trồi lên, gốc cây già sinh trưởng vài nhánh cây màu xanh, lá cây tươi mới chập chờn trong gió..
Nhìn thấy gốc cây già này, Khổng Cầm Như cũng không biết gốc cây già này là cái gì, nàng chỉ cảm thấy gốc cây già này không đơn giản.
Cũng không thể trách Khổng Cầm Như, cũng thực sự không phải là nàng kiến thức nông cạn. Trên thực tế trừ người của Lý Thất Dạ ra, người nhìn thấy gốc cây này đã không còn, thậm chí thế nhân cũng quên cả tên của nó rồi.
Lúc này nhánh cây của Vạn Thế Thụ chập chờn, giống như tiểu linh xa trong nháy mắt đâm vào trong thân cây Khổng Tước Thụtrong.
Mấy nhánh cây giống như đang mở rộng, chúng cắm vào trong thân cây sau đó kéo dài ra, dường như nó đang thông qua thân cây Khổng Tước Thụ chui xuống dưới đất, chui vào bất cứ rễ cây nào của Khổng Tước Thụ đang có.
– Đây là…
Nhìn thấy cảnh này, Khổng Cầm Như cũng ngây ngốc một chút, phải biết rằng sau khi thụ tổ tọa hóa thì biến thành cỏ cây xanh tốt, nhưng mà không có bất cứ người nào có thể xâm phạm hay rung chuyển nó được, cho dù là Tiên Đế tự mình ra tay cũng rất khó làm được.
Hiện tại Lý Thất Dạ lại có thể điều khiển nhánh cây chui vào bên trong Khổng Tước Thụ sau đó đâm thẳng xuống đất, chuyện này làm cho bất luận kẻ nào xem ra đều là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Khi nhánh cây chui vào trong thân cây Khổng Tước Thụ, Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, hắn đang mượn Vạn Thế Thụ dò xét Khổng Tước Thụ.
Với tư cách là Khổng Tước thụ tổ tọa hóa biến thành Khổng Tước Thụ, đây là tồn tại không ai có thể rung chuyển. Nhưng mà Vạn Thế Thụ thì khác, Vạn Thế Thụ là tồn tại gần với Trường Sinh Thảo.
Chương 1768: Tục thọ Khổng Tước Thụ
Hơn nữa Lý Thất Dạ làm thế không có ác ý, chỉ muốn mượn Vạn Thế Thụ chuẩn đoán bệnh của Khổng Tước Thụ mà thôi.
Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ lúc này mở mắt ra, nhìn Khổng Cầm Như nói ra:
– Chúng ta đi.
Nói xong tiện tay điểm một cái, “Ông” một tiếng, một cánh cửa mở ra.
Khổng Cầm Như còn chưa khôi phục tinh thần đã bị Lý Thất Dạ kéo một cái, lập tức tới nơi khác.
Bọn họ xuất hiện dưới đáy biển, là đáy biển của Khổng Tước Địa, lúc này bọn họ đi tới dưới một vách núi.
Chuyện này làm cho Khổng Cầm Như sinh ra chấn động, như thế tùy ý xuyên qua không gian, dễ dàng tập trung tọa độ như thế, đây là thủ đoạn đáng sợ và nghịch thiên cỡ nào, đáng sợ hơn chính là có thể tùy ý xuyên qua chuẩn xác mà không có chút sai lầm nào, đây mới là chuyện đáng sợ nhất.
Trong khoảng thời gian ngắn Khổng Cầm Như cũng không biết Lý Thất Dạ cường đại cỡ nào, thủ đoạn của Lý Thất Dạ đã hoàn toàn vượt qua suy đoán của nàng.
Âm thanh “Ông” vang lên, lúc này bàn tay Lý Thất Dạ đặt lên trên vách núi, thời điểm hắn đặt bàn tay vào, đạo văn đan vào bàn tay Lý Thất Dạ, một phù văn vô cùng thâm ảo hiển hiện ra, phù văn vô cùng huyền diệu, Khổng Cầm Như dù là thiên tài nhưng xem thế nào cũng không hiểu.
Khi một phù văn hiển hiện. Phù văn cuối cùng “Ông” một tiếng, thời điểm này các phù văn đan vào nhau, hóa thành một cánh cửa.
Khổng Cầm Như còn chưa phục hồi tinh thần lại, Lý Thất Dạ thoáng cái đã kéo nàng đi vào, trong nháy mắt bọn họ đã tiến vào thế giới khác.
Thời điểm đi tới thế giới khác, Khổng Cầm Như ngây ngốc trong thời gian ngắn.
Ở chỗ này không gian rộng lớn. Dường như nơi này là một thế giới khác, phóng nhãn nhìn chung quanh không thấy điểm cuối của thế giới này.
Ở chỗ này một cự long từ trên cao đổ xuống, thiên hình vạn trạng, có nằm đó, có bay thẳng xuống, có quanh co khúc khuỷu… Trên thực tế thời điểm nhìn cẩn thận thì đây không phải cự long, mà là một rễ cây thô to. Đây là rễ cây của Khổng Tước Địa.
Nhưng mà không chỉ có như thế. Những rễ cây giống như cự long này thật sự quá mức thô to. Có một ít rễ cây đang dính bùn đất to như núi, có một ít rễ cây có thể nhìn thấy thác nước từ trên đó chảy xuống.
Thời điểm nhìn lên cao, nhìn lên không trung chẳng khác gì nhìn thấy ánh sao lấp lánh, vô số ánh sao đang tỏa hào quang sáng ngời.
– Đây là rễ Khổng Tước Thụ?
Nhìn cảnh trước mặt, Khổng Cầm Như cũng phải giật mình thất thần.
Trên thực tế sau khi thụ tổ tọa hóa biến thành cây cối, nhưng mà thế giới rễ cây như thế này không ai có thể nhìn thấy cả.
Bởi vì bộ rễ chính là căn bản của thụ tổ, nếu như bộ rễ bị hao tổn sẽ khiến nơi thụ tổ mở ra bị hao tổn.
– Đừng chỉ nhìn thấy giới này thần kỳ
Lý Thất Dạ lãnh đạm nói:
– Đây đã là khô héo, nơi này đã tiếp cận khô cạn, nếu không sẽ càng tráng lệ hơn nữa.
Lý Thất Dạ vừa nhắc nhở như vậy, Khổng Cầm Như phải nhìn kỹ, vào thời điểm này mới phát hiện những rễ cây vừa thô vừa to này đã tiếp cận tử vong, có những rễ cây đã khô héo, nếu như toàn bộ rễ cây nơi này khô héo, như vậy cả gốc Khổng Tước Thụ sẽ tử vong.
Lý Thất Dạ hành tẩu trên những rễ cây vừa thô vừa to này, quan sát tình huống mỗi rễ cây, đối với hắn mà nói vào lúc tối trọng yếu hắn phải chém không ít rễ cây.
Khổng Cầm Như đi sát bên người Lý Thất Dạ, nàng không phải dược sư, đối với thụ tổ phản tổ càng thêm khó hiểu, nàng chỉ có thể đi theo bên người Lý Thất Dạ mà thôi, chỉ cần Lý Thất Dạ cần nàng thì nàng sẽ đến.
Lý Thất Dạ trải qua cẩn thận quan sát và đánh giá, hắn đứng trên rễ chính, rễ chính cực kỳ to lớn, lớn như một ngọn núi khổng lồ.
Lúc này Lý Thất Dạ thả Tham Tổ, Tiên Thương Thược Dược, Thập Nhị Biến Long Tàm Trùng Hồn Thảo…
– Thập, thập, Thập Nhị Biến Long Tàm Trùng Hồn Thảo…
Khi thấy một chân long bay lượn chung quanh, đó là Long Tàm Trùng Hồn Thảo đang gào rú, Khổng Cầm Như thoáng cái cà lăm, không biết nên nói cái gì nữa.
Long Tàm Trùng Hồn Thảo trải qua không ngừng tu luyện, trọng yếu nhất là, nó hấp thu rất nhiều thứ tốt, nói thí dụ như năm rễ cây của tham tiên, lại như Thái Nhất Sinh Thủy.
Nhìn qua Tham Tổ, nhìn qua Tiên Thương Thược Dược, Khổng Cầm Như thoáng cái chấn động, toàn bộ là tiên thảo, không, là tồn tại tiên thảo, đồ vật như thế Cẩm Tú Cốc đều không có, trên thực tế phóng nhãn cả Thiên Linh Giới, môn phái truyền thừa có tiên thảo càng rải rác không có mấy, chớ nói chi là tồn tại tiên thảo.
– Những thứ này, những thứ này…
Khổng Cầm Như nói chuyện cà lăm, không nói nên lời
Vào thời điểm này Khổng Cầm Như mới chính thức hiểu lời của Lý Thất Dạ nói, Lý Thất Dạ từng nói qua, thứ hắn muốn nàng không thể cấp cho, lúc ấy không có nghĩ nhiều, bây giờ nhìn qua những vật trước mắt, nàng không thể không thừa nhận, chỉ sợ Lý Thất Dạ muốn đồ vật thì trên đời này không ai cấp nổi, không có mấy môn phái truyền thừa có thể cấp nổi.
Tùy thân mang theo nhiều tiên thảo như thế, còn có thứ gì khiến hắn động tâm?
Thứ như Long Tàm Trùng Hồn Thảo này, trước đó Khổng Cầm Như không chỉ chưa từng gặp qua, cho dù nghe cũng chưa nghe qua.
– Tốt, đều nghe kỹ cho ta.
Nhìn qua dám tiên thảo vui sướng, Lý Thất Dạ vỗ vỗ tay, nói ra:
– Hiện tại cho các ngươi một nhiệm vụ, vào rễ chính đi, rót tinh hoa và sinh mệnh lực vào.
– Đây là cây tổ rễ chính nha.
Nhìn thấy rễ chính cực lớn, Tham Tổ cũng không cảm khái một tiếng, nhìn kỹ một phen, nói ra:
– Thụ tổ này phải chết, muốn cứu sống nó không dễ dàng đâu, cần rất nhiều tinh hoa.
– Yên tâm đi, chỗ tốt không ít cho các ngươi, ra sức cho ta.
Lý Thất Dạ nhìn đám Tham Tổ phân phó nói ra.
– Đang chờ những lời này.
Nghe được Lý Thất Dạ nói lời này, Tham Tổ cũng hoan hô, thoáng cái vọt tới rễ chính, rễ cây của chúng đâm vào rễ chính của Khổng Tước Thụ.
Đối với Tham Tổ chúng mà nói, nếu như muốn chúng nó tục mệnh cho Khổng Tước Thụ vậy quá khó khăn, cái giá lớn cũng quá lớn, nhưng mà Lý Thất Dạ có Thái Nhất Sinh Thủy, thứ này với chúng mà nói là bảo vật.
– Có thể thành công sao?
Nhìn thấy Tham Tổ đâm vào rễ chính Khổng Tước Thụ, Khổng Cầm Như hỏi.
Lý Thất Dạ cười lên, lắc đầu, nói ra:
– Tục thọ cho tồn tại như thụ tổ đâu phải chuyện đơn giản, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, trước hết để cho Khổng Tước Thụ khôi phục một chút nguyên khí, sau đó mới có thể thi triển thủ đoạn tiếp theo.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua những rễ cây vừa thô vừa rậm rạp này, nói ra:
– Đợi Khổng Tước Thụ khôi phục chút nguyên khí thì chém đi rất nhiều rễ cây, bằng không thì nó sẽ chết rất thảm.
– Có thể làm sao?
Khổng Cầm Như cũng lo lắng nói ra. Đối với Khổng Tước Thụ mà nói, chém rễ cây là tổn thương lớn, nói như vậy nó sẽ phản kích. Mặc dù nói hiện tại Khổng Tước Thụ đã sắp chết, nhưng cũng là tồn tại cấp thụ tổ, cho dù sắp chết cũng dễ dàng đánh chết Thần Hoàng.
Chương 1769: Đằng Tề Văn (1)
– Nó sẽ đồng ý.
Lý Thất Dạ nói ra:
– Nếu như không chém rất nhiều rễ cây, sẽ cần hao tổn nhiều nguyên khí và tinh hoa, nhiều rễ cây như thế cần rất nhiều tài nguyên bổ khuyết. Chém rất nhiều rễ cây xong, tuy ngay từ đầu với nó mà nói là không dễ dàng, cũng thập phần gian nan, nhưng mà sống qua cái khảm này thì dễ dàng hơn nhiều.
Khổng Cầm Như hỏi:
– Muốn tục thọ thành cân cần bao lâu?
– Sẽ cần một ít thời gian, ngươi cần chuẩn bị tâm lý, có nhiều chỗ ta cũng phải cần Cẩm Tú Cốc các ngươi ra sức.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, tục thọ cho Khổng Tước Thụ là chuyện không có tính khiêu chiến, dù sao hắn đã cứu sống Vạn Thế Thụ, chớ nói chi là tục thọ cho Khổng Tước Thụ.
Nhưng mà đối với Lý Thất Dạ mà nói, tục thọ cho Khổng Tước Thụ có hai chủng phương pháp, nếu như Lý Thất Dạ muốn nhanh, dùng Thái Nhất Sinh Thủy, có Thái Nhất Sinh Thủy sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian, tiết kiệm rất nhiều đan dược linh thảo.
Nhưng mà đối với Lý Thất Dạ mà nói, Thái Nhất Sinh Thủy quá trân quý, hắn chỉ cần một chút ít Thái Nhất Sinh Thủy làm thuốc dẫn cho Khổng Tước Thụ, chính thức muốn tục thọ vẫn cần đan dược linh thảo khác, dựa vào thủ đoạn khác nữa.
Trên thực tế không chỉ đối với Lý Thất Dạ mà nói, quản chi là Tiên Đế có được Thái Nhất Sinh Thủy cũng chưa chắc nguyện ý tục thọ cho kẻ khác, thứ này quá trân quý, do với bất cứ tiên dược gì còn quý hơn.
Lý Thất Dạ không muốn lãng phí quá nhiều Thái Nhất Sinh Thủy trên người Khổng Tước Thụ, cho nên đối với hắn mà nói, chỉ có thể dùng phương pháp chậm rãi, dùng mặt linh đan dược thảo tục thọ cho Khổng Tước Thụ.
Cuối cùng Lý Thất Dạ nhìn qua đám tiên thảo đọng trên rễ chính Khổng Tước Thụ rễ, sau đó nhìn Khổng Cầm Như nói ra:
– Đi thôi, chúng ta có nhiều việc cần làm.
Nói xong quay người rời khỏi.
Trở lại nơi dừng chân Cẩm Tú Cốc, Lý Tất Dạ liệt ra một danh sách thật dài, đưa cho Khổng Cầm Như, nói ra:
– Ngươi đi thu thập những thứ này, phải nhanh chóng.
Khổng Cầm Như nhìn kỹ danh sách này, danh sách có rất nhiều thứ, có linh đan dược thảo, có kỳ trân dị vật, có tài liệu bình thường, cũng có không ít đồ mang kịch độc…
Khổng Cầm Như thu hồi danh sách, nhìn Lý Thất Dạ ôm quyền, nói ra:
– Lý công tử yên tâm, ta sẽ tự mình đi về Cẩm Tú Cốc một chuyến. Ta không ở đây, nếu Lý công tử có gì cần cứ phân phó môn hạ đệ tử, bọn họ sẽ giúp Lý công tử lấy tới.
Lý Thất Dạ cần quá nhiều đồ vật, cũng thật sự quá trân quý, cho nên Khổng Cầm Như phải tự đi về một chuyến.
Sau khi Khổng Cầm Như rời khỏi, Lý Thất Dạ cũng làm việc của mình, hắn thật sự có quá nhiều việc cần hoàn thành, hắn không chỉ cần tốn hao nhiều tinh lực chặt dứt rễ của Khổng Tước Thụ, hắn còn phải lên Khổng Tước Phong, thậm chí bố trí một đại cục cho cả Khổng Tước Địa.
Đúng như Lý Thất Dạ đã nói, tục thọ cho Khổng Tước Thụ cần trả cái giá quá lớn, cái giá này không phải linh đan thảo dược là đủ, đối với cái giá này Khổng Cầm Như trả không nổi.
Khổng Tước Thụ chính là Khổng Tước thụ tổ tọa hóa mà thành, muốn tục thọ cho Khổng Tước Thụ khó ngang tục thọ cho Tiên Đế, nếu như cần rất nhiều Thái Nhất Sinh Thủy, đó là chuyện không dễ dàng gì.
Vì tục thọ cho Khổng Tước Thụ, dùng thủ đoạn bình thường cũng cần trả cái giá không nhỏ, nó cần rất nhiều sinh mệnh lực đến tục thọ, cho nên Lý Thất Dạ phải bố trí đại cục, làm chuẩn bị cho thời khắc cuối cùng.
Lý Thất Dạ chém rất nhiều rễ của Khổng Tước Thụ, bố trí đại cục trên đó, tại Khổng Tước Địa khắc đại thế. Cùng lúc đó Lý Thất Dạ cần thiết tài nguyên tài liệu, Cẩm Tú Cốc cũng không ngừng đưa tới cho hắn.
Vì tục thọ cho Khổng Tước Thụ, Khổng Cầm Như có thể nói cũng hạ quyết tâm rất lớn, tốn hao vô số tâm huyết vì tục thọ cho Khổng Tước Thụ. Cần vật tư rất là khổng lồ.
Rất nhiều vật tư đưa tới, cho dù Khổng Cầm Như là cốc chủ Cẩm Tú Cốc cũng không phải một người nói là tính. Vì gom góp vật tư cho Lý Thất Dạ, Khổng Cầm Như có thể nói là tốn hao vô số tâm huyết thuyết phục các lão tổ Cẩm Tú Cốc, tranh thủ ủng hộ của lão tổ Cẩm Tú Cốc.
Vật tư của Cẩm Tú Cốc không ngừng đưa tới, chuyện này làm cho kế hoạch của Lý Thất Dạ tiến hành rất hài lòng.
Ngày hôm nay, Lý Thất Dạ trên Khổng Tước Phong dùng Vạn Lô Thần đả thông đạo văn bế tắc của Khổng Tước Thụ. Ở chỗ này Lý Thất Dạ một tay chưởng ngự Vạn Lô Thần, một tay ngự lò lửa, lò lửa như nước chảy vào trong thân cây Khổng Tước Thụ.
Lò lửa nhìn qua như nước chảy, trên thự tế là thập phần mạnh mẽ, nó dễ dàng rót vào trong thân cây Khổng Tước Thụ. Trùng kích vô số đạo văn bế tắc.
Khổng Tước Thụ đã đi vào tuổi già, sắ chết, cho nên Khổng Tước Thụ đóng rất nhiều thông đạo đạo văn, mượn chuyện này chống cự thêm nhiều thời gian nữa.
Nhưng mà hiện tại Lý Thất Dạ muốn tục thọ cho nó, như vậy nất định đả thông tất cả thông đạo bế tắc, nếu không đến lúc đó huyết khí không thông, tinh hoa không khoái. Muốn tục thọ là một câu nói suông.
Trong khi Lý Thất Dạ đang đả thông đạo văn bế tắc, lúc này lại có người đến Khổng Tước Phong bái tế Khổng Tước Thụ, người tới chính là truyền nhân thành Thiên Đằng Đằng Tề Văn mà Lý Thất Dạ gặp được lúc trước.
Sau lưng Đằng Tề Văn vẫn có ba lão giả đi theo. Thời điểm hắn trèo lên đỉnh núi, vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ lại đang dùng lửa đốt Khổng Tước Thụ, chấn động, lập tức quát to:
– Dừng tay, ngươi muốn làm gì?
Đằng Tề Văn xuất thân từ Thụ tộc, với tư cách đệ tử Thụ tộc. Trong lòng cũng rất kính nể tồn tại như Khổng Tước thụ tổ.
Hiện tại thấy có người dùng lửa đốt Khổng Tước Thụ, hắn chấn động, vô ý thức hét lớn lên, muốn ngăn lại Lý Thất Dạ làm thế.
Lúc Đằng Tề Văn xông lại thì nhìn thấy lò lửa của Lý Thất Dạ thao thao bất tuyệt rót vào trong thân cây Khổng Tước Thụ, hắn không chỉ chấn động còn ngây người.
Ba lão giả đi sau Đằng Tề Văn nhìn thấy cảnh này cũng chấn động.
Bọn họ xuất thân từ Thụ tộc, hơn nữa thành Thiên Đằng chính là nơi thụ tổ truyền thừa, bọn họ càng hiểu tồn tại như thụ tổ, bây giờ nhìn thấy cảnh này đương nhiên là giật mình.
– Ngươi, ngươi, ngươi làm cái gì vậy?
Đằng Tề Văn không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Lý Thất Dạ. Vừa rồi hắn đột nhiên kêu to bảo Lý Thất Dạ ngưng lại, đây chẳng qua là xuất phát từ phản ứng bản năng.
Trên thực tế xuất thân từ thành Thiên Đằng, hắn cũng biết tồn tại bình thường không thể xúc động thụ tổ.
Tổ thụ chính là thụ tổ biến thành cỏ cây, tồn tại như Khổng Tước Thụ, Thụ tộc đều xưng là tổ thụ.
Nhìn thấy Đằng Tề Văn, Lý Thất Dạ thần bí địa cười cười, sau đó cao thâm mạt trắc nói:
– Tục thọ cho Khổng Tước Thụ!
– Tục thọ cho Khổng Tước Thụ?
Đằng Tề Văn và ba lão giả bên cạnh nhìn nhau, nói như vậy quả thật là chê cười, chê cười này không buồn cười chút nào.
Nhưng mà thời điểm này Đằng Tề Văn cũng tốt, ba lão giả bên cạnh cũng được, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
Chương 1770: Đằng Tề Văn (2)
Nếu như người khác nói như vậy, bọn họ sẽ cảm thấy buồn cười, đây chỉ là một hồi chê cười. Nhưng mà tất cả trước mặt không thể cười nổi.
Trừ Lý Thất Dạ không giống như đang nói đùa, quan trọng hơn là vì Lý Thất Dạ có thể xâm nhập Khổng Tước Thụ, đây căn bản là chuyện không có khả năng.
Mặc dù nói thụ tổ sau khi hóa thành tổ thụ sẽ không có linh trí, nó giống như cây cối khác. Nhưng mà có điểm khác với cây cối khác, tổ thụ cực kỳ cường đại, nếu như nói người khác muốn thương tổn nó, hoặc là xâm lấn nó, trên căn bản không có khả năng, cho dù là Tiên Đế ra tay cũng không dễ dàng.
Hiện tại Lý Thất Dạ lại có thể cho lò lửa rót lửa vào trong thân cây Khổng Tước Thụ, bất kể là Khổng Tước Thụ ngầm đồng ý hay Lý Thất Dạ có thủ đoạn đặc biệt, đây là chuyện nghịch thiên, đây tuyệt đối không phải một chuyện nói đùa.
Đằng Tề Văn cùng ba lão giả kia trong thời gian ngắn nhìn Lý Thất Dạ rót lửa thao thao bất tuyệt vào thân cây Khổng Tước Thụ.
Quá lâu sau, Lý Thất Dạ thu hồi lò lửa, thu hồi Vạn Lô Thần, tốn hao thời gian dài như thế cũng đả thông đạo văn bế tắc.
Thời điểm rời khỏi, Lý Thất Dạ nhìn Đằng Tề Văn, vừa cười vừa nói:
– Tục thọ, đây là một việc không dễ dàng.
Nói xong cũng phiêu nhiên mà đi.
Đằng Tề Văn và ba lão giả ngây ngốc trong thời gian ngắn, vẫn thẩn thờ không thể nói gì.
Khi Lý Thất Dạ rời khỏi thật,đám người Đằng Tề Văn rốt cục phục hồi tinh thần lại, Đằng Tề Văn nhìn qua lão giả bên cạnh, nói:
– Tam thúc, ngươi cảm thấy điều này có thể sao?
Lão giả bên người Đằng Tề Văn trầm mặc một chút, cuối cùng nhất nói ra:
– Tục tho cho tổ thụ, việc này, đúng là chưa nghe nói qua bao giờ. Tổ thụ là tồn tại không cách nào phỏng đoán, tục thọ cho tổ thụ cũng khó ngang tục thọ cho Tiên Đế.
– Nếu như nói có khả năng, chỉ có một loại khả năng, dược đế! Thế gian nếu như ai có thể tục thọ cho tổ thụ, như vậy chỉ có một khả năng đó chính là dược đế.
Một lão giả khác trầm ngâm nói ra.
Lúc này Đằng Tề Văn thò tay sờ vào vị trí Lý Thất Dạ rót lửa vào, nhưng mà không có chút dấu bị thiêu đốt nào cả, nhìn qua là Khổng Tước Thụ mở lổ hỏng cho Lý Thất Dạ rót lửa vào.
– Tục thọ cho tổ thụ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đằng Tề Văn ngẩn người.
Qua một hồi lâu, Đằng Tề Văn phục hồi tinh thần lại, nhìn lão giả bên cạnh nói:
– Tam thúc, ngươi thông báo với chư lão một tiếng, ta tạm thời không quay về.
Lão giả bên cạnh Đằng Tề Văn nghe vậy sinh ra chấn động, nói ra:
– Chuyện này không được nha, lúc này chư lão đều xuất quan, chính là vì khảo hạch ngươi! Nếu như ngươi bỏ qua khảo hạch lần này, chỉ sợ vị trí thành chủ sẽ chắp tay đưa cho người khác.
Đằng Tề Văn là truyền nhân thành Thiên Đằng, đây chẳng qua là một trong các truyền nhân, trong đám người tại thành Thiên Đằng còn có đối thủ mạnh mẽ khác, là đối thủ cạnh tranh, bất luận xuất thân hay thực lực đều không thua gì hắn, chính vì như thế, thành Thiên Đằng vẫn không có xác định được thành chủ ngay.
Đằng Tề Văn lần này du lịch thiên hạ, bái tế thiên hạ tổ thụ chính là muốn ngộ đạo, tăng thực lực của mình để thông qua khảo hạch của các lão tổ thành Thiên Đằng.
Hiện tại Đằng Tề Văn lại nói không quay về, đây chính là điểm làm người bên cạnh Đằng Tề Văn sợ hãi nhảy dựng lên.
– Đúng nha, lần khảo hạch này đang mang trọng đại, nếu như lúc khảo hạch mà vắng mặt, chỉ sợ ngươi không có hy vọng trở thành thành chủ.
Một lão giả khác lo lắng khuyên bảo.
Đằng Tề Văn hít thật sâu, nghiêm túc nói ra.
– Việc này ta cũng biết nặng nhẹ, nhưng mà ta vẫn lưu lại. Tam thúc, các ngươi yên tâm đi, là nặng là nhẹ ta có chừng mực.
Ba lão giả bên cạnh Đằng Tề Văn nhìn nhau, Đằng Tề Văn quyết định như thế, bọn họ không thể làm gì.
Những ngày này, Khổng Cầm Như cũng từ Cẩm Tú Cốc trở về, Lý Thất Dạ cần rất nhiều vật tư đã đưa tới toàn bộ.
Sau khi có vật tư, Lý Thất Dạ bắt đầu tiến hành kết thúc bố cục, hắn đã động tay chân với cả Khổng Tước Địa, dưới mặt đát, trong biển rộng bốn phía quanh Khổng Tước Địa cũng có tay chân của hắn, hắn bố trí đại thế.
Sau khi hắn kết thúc công việc cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng buông lỏng một hơi, hắn đứng trên ngọn núi nhìn xuống, lại tùy ý tiến vào một khách sạn trong tiểu trấn.
Vào trong khách sạn, Lý Thất Dạ tùy ý gọi một vài món và ngồi ở bên cửa sổ, chậm rãi rót rượu như đang chờ người.
Lý Thất Dạ ngồi trong khách sạn, tự nhiên tự tại uống rượu ngon. Qua một hồi lâu rốt cục có người đi tới. Chính là Đằng Tề Văn, phía sau là ba lão giả bên cạnh hắn.
Nhìn thấy Đằng Tề Văn, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, nói ra:
– Các ngươi theo ta rất lâu, các ngươi biết không? Chuyện lần này không thể nói là trùng hợp a.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Đằng Tề Văn cũng không có che giấu, hắn tiến lên cúi người chào Lý Thất Dạ, nói ra:
– Tiểu đệ Đằng Tề Văn thành Thiên Đằng, kính ngưỡng với tiên sinh, vì vậy lưu lại Khổng Tước Địa quan sát tiên sinh, có mạo phạm xin tiên sinh tha thứ.
Đằng Tề Văn thập phần khách khí, cũng thập phần quang minh, xuất thân từ truyền thừa thụ tổ, hắn cũng không có ngạo khí, nói chuyện rất khách khí.
Lý Thất Dạ liếc hắn một cái cười nói:
– Nếu như ta chú ý, giờ này khắc này ngươi không nên đứng trước mặt ta nói chuyện.
Nói xong, ngón tay chỉ vào ghế.
Đằng Tề Văn cũng nhìn Lý Thất Dạ, sau đó ngồi xuống. Hắn nhìn qua Lý Thất Dạ, há miệng muốn nói, nhưng mà không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lý Thất Dạ uống rượu ngon, nhìn qua Đằng Tề Văn, cười nhạt một tiếng, nói ra:
– Có lời gì cứ nói đi, thời gian của ta rất đáng giá, không có khả năng vẫn ngồi đây chờ ngươi nói.
Đằng Tề Văn hít thật sâu, nói ra:
– Tiên sinh dược đạo vô song, thuật của tiên sinh làm cho người ta kính ngưỡng, nếu có thể gặp tiên sinh diệu thủ hồi xuân…
– Không cần tâng bốc ta.
Lý Thất Dạ cười cười, khoát tay, nói ra:
– Cho dù ngươi không cần tâng bốc ta, ta cũng biết ta dược đạo tuyệt thế vô song, không ai bằng, trong cửu thiên thập địa, ta là dược đạo đệ nhất nhân.
Lý Thất Dạ vừa nói như thế làm cho Đằng Tề Văn muốn nói chuyện cũng bị ngăn chặn, Lý Thất Dạ đã khen mình như thế, còn cần gì hắn ca ngợi.
Trong lòng Đằng Tề Văn cũng cười khổ một tiếng. Đổi lại người khác, hoặc là sẽ khiêm tốn một chút, nhưng mà người này căn bản không có khiêm tốn, mà là tự khen mình.
– Tiên sinh thật sự có thể tục thọ cho thụ tổ?
Cuối cùng Đằng Tề Văn hít một hơi, hắn ý định đi thẳng vào vấn đề.
Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, thần bí cười nói:
– Tổ đằng thành Thiên Đằng các ngươi ta cũng có thể chữa trị. Sau tai nạn, tình huống của nó không ổn.
– Ngươi…Nguồn truyện audio Podcast
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Đằng Tề Văn biến sắc, thoáng cái đứng bật dậy, ngay cả ghế cũng ngã.
Sắc mặt đại biến không chỉ có Đằng Tề Văn, ba lão giả sau lưng Đằng Tề Văn cũng biến sắc, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, thoáng cái trở nên khẩn trương.