Đế Bá Audio Podcast
Tập 344 [Chương 1716 đến Chương 1720]
❮ sautiếp ❯Chương 1716: Minh Nhân Chiến Khải (1)
– Ah!
Vào thời điểm này tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, một thân hình cực lớn từ trên cao rơi xuống.
– Không!
Tiếng kêu thê thảm này vang vọng, tiếng thét chói tai này từ Thanh Huyền cổ quốc vang vọng ra.
Vô số ánh mắt lập tức bị chiến trường bên Thanh Huyền cổ quốc hấp dẫn, Đại Hiền mở thiên nhãn nhìn ra xa xa, nhìn thấy cảnh trước mặt thì hít khí lạnh, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
– Thần thú thủ hộ Thanh Huyền cổ quốc bị chém giết!
Có Đại Hiền rung động, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nói.
– Tiểu bối, ngươi quỳ xuống nhận lấy cái chết.
Lúc này, Phi Tiên Giáo sáu tên Thần Vương trấn thủ thiên địa, ngăn cản tam giác cổ viện công kích liên tục, lúc này một Thần Vương đưa mắt nhìn qua Lý Thất Dạ quát.
Lý Thất Dạ cười một tiếng, nói ra:
– Chỉ bằng các ngươi, còn kém xa lắm.
Lời nói vừa vang lên, hắn lại thúc dục tam giác cổ viện.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, trong nội viện tam giác cổ bắn ra quang hạt vô cùng vô tận, quang hạt lập tức hình thành động cơ cực lớn, trong tiếng nổ to lớn, quang hạt nhanh chóng bắn vào trong đạo môn ở trên cao, giống như một ngọn núi lửa phun trào.
– Ah!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, quang hạt đáng sợ đốt rất nhiều đệ tử Phi Tiên Giáo thành tro bụi.
Quang hạt vừa ra, sáu Thần Vương nương vào sáu kiện đế binh trấn thủ bầu trời, ngăn cản tam giác cổ viện công phạt, nhưng mà lúc này sáu Thần Vương trấn thủ không nổi, đệ tử vừa lao ra đã bị tiêu diệt, nếu sáu Thần Vương này không có đế khí bảo hộ, chỉ sợ cũng đã bị quang hạt này thiêu đốt thành tro bụi..
– Người phương nào dám làm càn!
Quát to một tiếng, ba bóng dáng cao lớn từ trong đạo môn bay ra ngoài, uy áp Thần Hoàng mênh mông cuồn cuộn, khí diễm Thần Hoàng cường đại quét qua thiên địa.
Ba Thần Hoàng giá lâm, thậm chí có Tiên Đế chân khí nơi tay. “Oanh” một tiếng, đánh ra Tiên Đế một kích ngăn cản quang hạt trong tam giác cổ viện bắn ra ngoài.
– Thần Hoàng thật trẻ!
Nhìn thấy Thần Hoàng từ trong Phi Tiên Giáo hàng lâm, tất cả mọi người đều thất kinh, ba Thần Hoàng thực sự không phải là lão tổ xanh xao vàng vọt, mà là ba nam nhân trung niên.
Thời điểm ba nam nhân trung niên này cùng chấp chưởng Tiên Đế chân khí, tất cả mọi người hít khí lạnh, trẻ tuổi như vậy đã là Thần Hoàng, cũng quá đáng sợ rồi.
– Tiểu bối, tới nhận lấy cái chết.
Ba Thần Hoàng cùng thúc dục Tiên Đế chân khí, ánh mắt tập trung Lý Thất Dạ, quát một tiếng.
Thần Hoàng vừa quát, không biết bao nhiêu người run lên, rất nhiều môn phái truyền thừa có được một Thần Hoàng đã rất khó khăn rồi, hiện tại Phi Tiên Giáo hàng lâm Nhân Hoàng Giới, một hơi phái ra sáu Thần Vương, ba Thần Hoàng, đây là nội tình đáng sợ cỡ nào.
– Chỉ bằng các ngươi sao?
Lý Thất Dạ cười lớn, mi tâm mở ra.”Keng” một tiếng, một tờ xá lệnh bắn ra, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.
Oanh!Nguồn truyện audio Podcast
Và lúc này tổ địa bị vứt đi của Tẩy Nhan Cổ Phái có hào quang phóng lên trời, giống như một cánh cửa mở ra.
Keng, keng, keng…
Vào thời điểm này trong lòng đất tổ địa bị vứt đi kia có từng kiện đồ vật bay ra ngoài, từng kiện từng kiện thứ đồ vật lập tức tổ hợp trên người Lý Thất Dạ.
“Keng” một tiếng, chỉ trong nháy mắt, Lý Thất Dạ biến mất, toàn bộ những tổ hợp đã lấp ráp thành công, một người sắt cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ông” một tiếng, tam giác cổ viện lập tức mở ra, hóa thành một đôi cánh lớn, lập tức tổ hợp với người sắt này.
Keng, keng, keng…
Giờ này khắc này, sau lưng người sắt cực lớn xuất hiện hai cánh, hai cánh này có động cơ to lớn hiển hiện, lập tức phun quang hạt ra ngoài như sóng to gió lớn.
– Ta nên tăng thêm chút lực lượng.
Người sắt to lớn mở miệng, bên trong có tiếng Lý Thất Dạ vang vọng.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, trong tổ địa bị vứt bỏ đột nhiên có một đế trì xông lên, bên trong lại có lôi điện chi dịch do Tiên Đế luyện hóa, lôi điện chi dịch này rót vào trong người người sắt.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, sau khi được lôi điện chi dịch quán chú, người sắt cực lớn bắn ra quang hạt đáng sợ, quang hạt đáng sợ lập tức bao phủ thiên địa.
Lúc này người sắt cực lớn toàn thân bắn hào quang ra ngoài, mỗi một đạo hào quang dài trăm vạn dặm, chuyện này làm cho người sắt càng trở nên to lớn, vào thời khắc này, người sắt chẳng khác gì chủ nhân thế giới, mỗi hành động của nó có thể hủy diệt thế gian.
“Phanh” một tiếng nổ tung vang vọng cửu thiên thập địa, chỉ thấy cánh tay to lớn của người sắt đưa lên vòm trời bắt lấy ngôi sao, thoáng cái bóp nát ngôi sao trong tay.
– Chính là loại lực lượng này!
Giọng của Lý Thất Dạ vang vọng cửu thiên thập địa! Thập phần hưởng thụ lực lượng như thế.
– Đây là…
Trong Thánh Thiên giáo, Lý Sương Nhan các nàng mang theo đệ tử đi đánh Thánh Thiên giáo nhìn thấy cảnh này cũng chấn động, thì thào nói.
Người sắt khổng lồ như thế các nàng đã nhìn thấy rồi, ở trong thế giới di vong kia, tại đó còn có nhiều người sắt thật lớn.
Nhưng mà Lý Sương Nhan các nàng đào nhiều người sắt cực lớn như thế cho nên ấn tượng cực kỳ khắc sâu, người sắt to lớn trước mặt khác với người sắt trong thế giới di vong.
Người sắt trong thế giới di vong đã từng có sinh mạng, tuy chúng có thân hình sắt thép, nhưng mà bọn họ tuyệt đối là sinh linh sống sờ sờ, ít nhất đã từng là như thế.
Nhưng mà lúc này Lý Thất Dạ biến thành người sắt cực lớn, lại không phải là sinh linh có tính mạng, mà là thân thể thiết giáp cực lớn đồ sộ! Nói nó là người sắt, còn không bằng nói đó là một áo giáp sắt to lớn.
Lý Sương Nhan các nàng nghĩ đúng về điểm này, đây không phải người sắt cơ giới, mà là áo giáp, năm đó Lý Thất Dạ đạt được một áo giáp tàn phá, hắn thông qua tham chiếu thần đồ còn sót lại của thế giới di vong, bổ sửa vào áo giáp, tu thành một loại áo giáp giống với người máy cơ giới.
– Minh Nhân Chiến Khải!
Nhìn thấy cảnh này, một Thần Hoàng của Phi Tiên Giáo chấn động, nghĩ đến một truyền thuyết, nhìn chằm chằm vào người sắt to lớn, quát lớn:
– Ngươi là hậu nhân của Minh Nhân Tiên Đế?
– Nếu như ngươi cho rằng như vậy, vậy cũng không có vấn đề gì.
Trong người sắt to lớn vang lên tiếng cười của Lý Thất Dạ.
– Minh Nhân Chiến Khải!
Có người nghe nói như thế, thì thào tự nói:
– Đây là vật gì? Chưa từng có nghe nói qua.
– Minh Nhân Chiến Khải!
Một Thần Vương tuổi gần đất xa trời thì thào nói:
– Minh Nhân Chiến Khải, hình như có nghe qua, truyền thuyết thứ này đã từng xuất hiện một lần. Thời điểm Minh Nhân Tiên Đế chiến đấu gian nan nhất, hắn đã mặc chiến giáp này lên người, nhưng mà từ đó về sau không còn có ai nhìn thấy Minh Nhân Chiến Khải, truyền thuyết thứ này cũng không tồn tại, chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
– Thủ hộ!
Lúc này cho dù là Thần Hoàng của Phi Tiên Giáo cũng phải biến sắc, điên cuồng hét lên một tiếng, từ trong đạo môn gọi từng tòa tiên sơn bay ra, “Oanh” một tiếng, từng tòa tiên sơn lập tức bày trận, hình thành thành lũy cực lớn, cố khổ vững chắc, căn bản không có khả năng bị công phá.
Chương 1717: Minh Nhân Chiến Khải (2)
– Các ngươi còn non lắm.
Trong người sắt to lớn có tiếng cười Lý Thất Dạ vang vọng, người sắt to lớn hợp hai tay lại, “Oanh” một tiếng, mảnh không gian này lập tức hòa tan, đôi bàn tay sắt to lớn kia bắn quang hạt hóa thành cái lò lớn, lập tức hòa tan cả không gian, nghe được âm thanh “Phanh, phanh, phanh” vang lên, từng tòa tiên sơn bị hủy diệt.
– Không!
Từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng, sáu Thần Vương bị hòa tan nhanh chóng, sau đó tiếng “Ah” thảm thiết vang lên, hai trong ba Thần Hoàng cũng từ từ bị hòa tan.
“Oanh” một tiếng, tên Thần Hoàng cuối cùng dùng thọ huyết thúc dục Tiên Đế chân khí, Tiên Đế chân khí xé rách thời không kéo thân thể tàn tạ của hắn bay vào trong Phi Tiên Giáo.
“Phanh” một nổ vang, bàn tay sắt thép lập tức đánh nát đạo môn, cả tọa độ thời không cũng bị hòa tan mất, Phi Tiên Giáo muốn trở lại Nhân Hoàng Giới phải đổi phương thức khác, nếu không bọn họ không cách nào quay về Nhân Hoàng Giới.
– Lưu đày vĩnh cửu!
Lý Thất Dạ quát to lên, người sắt to lớn xé rách thời không, mở ra từng tầng không gian thứ nguyên, nghe được tiếng “Ông” vang vọng, lập tức xé rách không gian lưu đày Phi Tiên Giáo vĩnh viễn, tiên cảnh mà mọi người nhìn thấy hiện tại đã biến mất không còn bóng dáng.
– Lưu đày vĩnh cửu!
Có đại nhân vật nhìn thấy cảnh này thì hít khí lạnh, thì thào nói:
– Lúc này Phi Tiên Giáo tổn thất thảm trọng, không gian bọn họ đi thông cửu giới bị lưu đày, bọn họ muốn quay về Nhân Hoàng Giới phải làm lại từ đầu, còn cần rất nhiều Tiên Đế tinh bích khôi phục không gian.
Một màn này quá rung động, cả thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, Phi Tiên Giáo, một môn ngũ đế, nếu như Phi Tiên Giáo muốn hàng lâm thì ai có thể đỡ nổi thần uy của Phi Tiên Giáo?
Nhưng mà hôm nay Lý Thất Dạ không chỉ đồ sát rất nhiều đệ tử Phi Tiên Giáo, càng chém giết sáu Thần Vương, hai Thần Hoàng, càng làm cho Phi Tiên Giáo tổn thất cực lớn là, Lý Thất Dạ lại lưu đày vĩnh cữu thông đạo thời không của Phi Tiên Giáo, Phi Tiên Giáo muốn quay lại cửu giới phải hạ vốn gốc, hơn nữa cần một đoạn thời gian rất lâu mới có thể trở về.
Loong coong, loong coong, loong coong…
Một hồi âm thanh kim loại vang vọng, chiến giáp cực lớn rơi ra khỏi người Lý Thất Dạ, từng kiện từng kiện linh kiện tiếp tục chui xuống đất.
“Phanh” một tiếng, tam giác cổ viện cũng đáp xuống Thần Nha Phong, giờ này khắc này giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lý Thất Dạ vẫn là Lý Thất Dạ, hắn đứng ở nơi đó, vẫn phong khinh vân đạm.
Nhưng mà giờ này khắc này, rất nhiều người đều run rẩy, bất kể là ai, lúc này đều vô cùng kính sợ đệ nhất hung nhân, cho dù là Thần Hoàng cũng không dám là địch với hắn.
– Minh Nhân Chiến Khải.
Cổ Thiết Thủ trong khoảng thời gian ngắn thất thần, hắn chưa bao giờ biết rõ Tẩy Nhan Cổ Phái của bọn họ còn có đồ vật này, bọn họ cho tới bây giờ chưa nghe nói qua tổ sư Minh Nhân Tiên Đế từng luyện đế khí như thế.
Nhưng mà đám người Cổ Thiết Thủ cũng không biết, đó cũng không phải Minh Nhân Tiên Đế luyện ra đế khí, mà là Lý Thất Dạ sửa chữa thành chiến giáp, cần rất nhiều lôi điện tinh hoa để thúc dục, hơn nữa loại lôi điện tinh hoa này phải do Tiên Đế luyện ra mới có tác dụng.
Thiên địa yên tĩnh, nhìn thấy cảnh này, mọi người thật lâu không cách nào phục hồi tinh thần lại, thậm chí có thể nói rất nhiều người miệng há to, cái cằm sắp rơi xuống đất.
– Khí phách —
Nhìn qua cảnh trước mặt, thật lâu không phục hồi tinh thần lại, có người thì thào tự nói. Trên thực tế, đối với rất nhiều người mà nói, trừ “Khí phách” ra còn không có từ nào có thể hình dung được.
Hoặc là nói có thể dùng “Vô địch “, “Cường hoành” các từ ngũ hình dung, nhưng mà thích hợp nhất vẫn phải dùng “Khí phách” để hình dung.
Trực tiếp lưu đày vĩnh cửu thông đạo của Phi Tiên Giáo, chuyện khí phách như thế trừ Tiên Đế ra, chỉ sợ từ tuyên cổ tới nay không có người nào dám làm được chuyện như thế.
– Đương thời chỉ cần đệ nhất hung nhân là đủ, còn lại chỉ là dư thừa, không đủ thành đạo.
Cho dù có Thần Hoàng từ xa chạy tới nhìn thấy cảnh này cũng cảm thán nói một câu như vậy.
Giờ này khắc này, tất cả mọi người hiểu rõ, sẽ không còn có người nào đứng ra tranh giành thiên mệnh với đệ nhất hung nhân, bất luận là đương thời hay toàn bộ cửu giới, đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ lập nên chiến tích thế hệ trẻ đương thời đã không ai bằng, chỉ sợ tuyên cổ tới nay, thế hệ trẻ không ai sánh bằng.
– Hắn, hắn, hắn thật sự là hậu nhân Minh Nhân Tiên Đế sao?
Nghĩ đến Thần Hoàng Phi Tiên Giáo vừa nói như thế thì có người đã hoài nghi, cảm giác loại khả năng này thập phần có khả năng!
Trên thực tế đối với vấn đề này, cho dù là thế hệ trước Tẩy Nhan Cổ Phái cũng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đều biết, hậu đại Minh Nhân Tiên Đế chính là Tô Ung Hoàng, Tô Ung Hoàng cũng nhận tổ quy tông.
Nhưng mà vào hôm nay giờ khắc này, ngay cả bọn họ cũng phải hoài nghi, Lý Thất Dạ có phải là hậu đại của tổ sư Minh Nhân Tiên Đế hay không?
Đó cũng không phải nói Tô Ung Hoàng không đủ tư cách trở thành hậu nhân của Minh Nhân Tiên Đế. Hoàn toàn ngược lại Tô Ung Hoàng tuyệt đối có đủ tư cách xưng là hậu nhân Minh Nhân Tiên Đế, bất kể là nàng tu luyện Thái Dương Thể hay là thiên phú của nàng, hoặc là năng lực chấp chưởng Tẩy Nhan Cổ Phái của nàng.
Có thể nói trong các chưởng môn Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ sợ năng lực Tô Ung Hoàng có thể xếp vào top năm, đồng thời nàng với tư cách hậu nhân Minh Nhân Tiên Đế, chưa từng có người nào hoài nghi.
Nhưng mà Lý Thất Dạ thật sự quá nghịch thiên, hắn biểu hiện không thể không khiến người ta hoài nghi hắn có phải là hậu đại của Minh Nhân Tiên Đế hay không, trước đó có Tiên Đế báo mộng, hiện tại hắn có thể mặc Minh Nhân Chiến Khải.
Nếu như Lý Thất Dạ hiện tại nhảy ra nói hắn là đế tử, hắn là nhi tử Minh Nhân Tiên Đế phong ấn bảo tồn thế gian, như vậy chỉ sợ không có bất kỳ người nào đi hoài nghi.
Oanh —
Thời điểm này có tiếng nhổ vang vọng, thiên địa sáng ngời, âm thanh nổ tung vang vọng cả trung tâm vực, thậm chí cả Nhân Hoàng Giới.
Vào thời điểm này, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh cực kỳ rung động, Bộ Liên Hương chưởng ngự ngân hà, công phá đế trận sâu nhất Thanh Huyền cổ quốc. Xé rách đại địa, thần quang vạn trượng, tất cả mọi người nhìn thấy Bộ Liên Hương rút bí khố Thanh Huyền cổ quốc từ sâu dưới đất lên cao, cảnh này cực kỳ rung động nhân tâm.
Trong khoảng thời gian ngắn Thanh Huyền cổ quốc tiếng kêu rên vang vọng thiên địa, cả Thanh Huyền cổ quốc bao phủ trong tuyệt vọng, cả Thanh Huyền cổ quốc khắp nơi là tiếng bi thiết nỉ non.
Bộ Liên Hương chém giết thần thú thủ hộ Thanh Huyền cổ quốc, tiện tay chém giết mấy lão tổ Thanh Huyền cổ quốc. Đoạt bí khố Thanh Huyền cổ quốc bí khố xong cũng không chém tận giết tuyệt. Một bước đạp nát thời không trở lại bên người Lý Thất Dạ.
– Thanh Huyền cổ quốc xong rồi, từ nay về sau, thế gian không còn Thanh Huyền cổ quốc.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người thì thào tự nói.
Chương 1718: Đẩy lùi vạn địch
Mặc dù nói Bộ Liên Hương cũng không có đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà nàng xé rách tổ địa Thanh Huyền cổ quốc, chuyện này có ý nghĩa Thanh Huyền cổ quốc muốn trùng kiến tổ địa còn khó hơn lên trời, huống chi Bộ Liên Hương cướp đi bí khố Thanh Huyền cổ quốc, chuyện này có ý nghĩa Thanh Huyền cổ quốc mất đi tất cả bảo tàng và bí kíp, tương lai Thanh Huyền cổ quốc cho dù không bị người khác chia cắt, chỉ sợ đế thuật của bọn họ cũng thất truyền.
– Thế gian chỉ sợ không còn Thanh Huyền cổ quốc.
Có giáo chủ đại giáo kinh sợ nhìn qua Bộ Liên Hương bên người Lý Thất Dạ.
Truyền thừa một môn song đế, nói diệt là diệt dễ dàng, thực lực như thế cho dù không thể hoành kích Tiên Đế, như vậy cũng kém không xa, đối mặt tồn tại như thế, ai dám là địch?
Oanh — oanh — oanh —
Lúc này trên bầu trời chấn động không ngớt, trong Đạp Không Sơn xuất hiện từng tiếng kêu thảm thiết, Đạp Không Sơn đã từng cao cao tại thượng, hôm nay đã sắp sụp đổ, tùy thời cũng có thể rơi xuống.
Lúc này Mục Thiếu Đế ba người bọn họ tiến nhanh mà vào, giết Đạp Không Sơn thiên băng địa liệt. Đạp Không Sơn thật sự cường đại, Đạp Không Sơn cũng có vài chiến tướng tọa trấn.
Nhưng mà những chiến tướng này so sánh với đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên còn kém quá xa, hoàn toàn không thể so sánh.
Những chiến tướng này có thể ngăn cản người khác, nhưng mà muốn ngăn được Mục Thiếu Đế thì quá khó, Mục Thiếu Đế là thiên tài từng tranh giành thiên mệnh với Đạp Không Tiên Đế a.
Vào hôm nay, cho dù hắn không bằng đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên, nhưng mà cũng không phải các chiến tướng khác có khả năng so sánh.
– Mục Thiếu Đế quả nhiên là danh bất hư truyền, khó trách năm đó hắn có thể tranh giành thiên mệnh với Đạp Không Tiên Đế.
Nhìn thấy Mục Thiếu Đế không ai ngăn cản, lúc này dù là ai cũng phải bội phục.
– Nên chấm dứt, ngươi vẫn không thể bước ra một bước cuối cùng, tranh giành thiên mệnh không thắng được Đạp Không cũng là hợp tình hợp lý.
Lúc này trên bầu trời có tiếng thét vang, chính là giọng của Nam Đế.
Giờ khắc này tu sĩ cường đại đều dùng thiên nhãn nhìn lên bầu trời, nhìn thấy Nam Đế đang chiến đấu với đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên.
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên thật sự rất cường đại, thậm chí có thể nói dưới Tiên Đế khó có thể tìm ra người đối địch với hắn, đáng tiếc hắn hết lần này tới lần khác gặp gỡ Nam Đế là khoáng thế thiên tài từ tuyên cổ tới nay khó xuất hiện!
Mặc dù là như thế, Tiêu Thanh Thiên vẫn chống đỡ Nam Đế thật lâu, cho dù hắn bị Nam Đế đánh lui lại liên tiếp, nhưng mà hắn công thủ vẫn lưu chỗ trống, hắn dùng từng chiêu từng thức cũng có thể được xưng tụng hoàn mỹ.
Thành tựu như thế quản chi không địch lại Nam Đế, cũng không có bất kỳ người nào cười nhạo hắn, cũng không có bất kỳ người nào xem nhẹ hắn, đạt tới thành tựu của hắn hôm nay, không biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ, cho dù rất nhiều Thần Hoàng và đế trữ cũng không có được thành tựu như vậy.
Oanh — một tiếng, vào thời điểm này bầu trời nổ tung vang vọng, trong thời gian cực ngắn tất cả đã biến mất, ở giữa thiên địa, trong mắt sinh linh chỉ có một thứ đồ vật — Phương Thiên Họa Kích.
Giờ này khắc này, Phương Thiên Họa Kích chìm nổi ở giữa thiên địa, không ngừng hoành kích cửu giới, Phương Thiên Họa Kích dựng thẳng trong vòm trời, ngay cả Nhân Hoàng Giới đều bị trấn áp.
Lúc này Phương Thiên Họa Kích tỏa ra quang mang hoàng kim sáng ngời, thần thánh vô địch, cửu giới duy nhất, lúc này trước Phương Thiên Họa Kích, cho dù là Tiên Đế chân khí cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
Đây cũng không phải là nói là Phương Thiên Họa Kích còn cường đại hơn Tiên Đế chân khí, mà là vì Tiên Đế chân khí chỉ có ở trong tay Tiên Đế mới có thể chính thức vô địch.
Phương Thiên Họa Kích chính là chân khí bổn mạng của Nam Đế, lúc này hắn bộc phát một thức vô địch, trừ phi là Tiên Đế, nếu không bất kể là ai cầm Tiên Đế chân khí đến cũng không thể trấn áp Phương Thiên Họa Kích.
Sau khi nhìn rõ ràng cảnh trước mặt, không có binh khí mạnh nhất, chỉ có binh khí thích hợp nhất, không có binh khí mạnh nhất, chỉ có chủ nhân mạnh nhất.
– Nhất Kích Hoành Cửu Giới –
Nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích trấn áp thiên địa, giờ này khắc này có người nhớ tới truyền thuyết lúc trước, lúc này nhìn thấy hình ảnh như vậy, truyền thuyết lúc trước hiển hiện cực kỳ sinh động trong mắt mọi người!
Phanh — một tiếng, lúc này một kích đánh xuống, không có biến hóa phức tạp gì đó, Phương Thiên Họa Kích đánh xuống cửu giới trở nên mờ mịt, dưới một kích này dù ngươi muốn chạy trốn, cho dù cửu giới có lớn cũng không có chỗ an ổn cho ngươi, cho dù ngươi trốn tới nơi thần bí nhất thế gian cũng không thể trốn được một kích này.
Dưới một kích này, ngươi duy nhất có thể làm chính là ứng chiến, hoặc là ngăn cản một kích này, hoặc là chết dưới một kích này, trừ lựa chọn này ra, không có lựa chọn nào khác.
Lúc này đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên cũng không được lựa chọn, cho dù hắn có lựa chọn, hắn cũng sẽ không lựa chọn đào tẩu, hắn tuyệt đối không phải người trốn chết, đối với người cao ngạo như hắn mà nói, quản chi là chết trận, hắn cũng sẽ không lựa chọn lùi bước, chớ nói chi là chạy trốn chết.
– Khai mở —
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên thét dài một tiếng, “Oanh” một tiếng, thọ huyết nhuộm đỏ trường đao của hắn, vào thời khắc cuối cùng hắn lựa chọn dùng thân tế đao, dùng lực lượng cả đời của mình chém ra một đao cuối cùng.
Nghe tiếng “Ông” vang vọng, đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên thân thể bắt đầu thiêu đốt, trong nháy mắt đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên biến mất, trong thiên địa chỉ còn một thanh trường đao duy nhất.
Loong coong —
Đao ngâm vạn giới, lập tức vô số trường đao trong cửu giới run rẩy, vô số trường đao trong Nhân Hoàng Giới lúc này phủ phục, đao chính là đao.
Keng — một tiếng, hàng tỉ trường đao đồng thời bay ra, cơ hồ tất cả trường đao đều hòa tan, đây là một đao chém xuống của hàng tỷ thanh đao, dưới một đao này vòm trời bị chém rách, từng ngôi sao bị cắt như đậu hủ, dễ dàng địa bị cắt thành hai nửa.
Oanh — một tiếng vang thật lớn, Nhân Hoàng Giới cũng phải lay động, tiếng trùng kích cường đại vô xé rách tinh không, dưới hai kích va chạm nhau này, ngàn vạn ngân hà lập tức hủy diệt, hóa thành tro bụi.
Đối chiến một kíc này, tất cả đều tro phi hên diệt, thời gian, không gian, lực lượng đều trở về nguyên điểm, tất cả quay về hỗn độn, trở thành nguyên điểm, trừ hỗn độn thì không còn thứ gì khác.
Đông — một tiếng, cuối cùng mọi người chỉ có thể nhìn thấy cảnh này, Nam Đế bị đánh lui ra phía sau một bước, mà trường đao đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên bị cắt thành hai đoạn, chìm nổi giữa vòm trời.
Về phần đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thin, hắn đã không còn tồn tại nữa.
Lúc này thiên địa giống như bị định trụ, tất cả mọi người ngừng thở.
Giờ này khắc này bất kể là đối với ai mà nói, cho dù đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên chiến bại thì đó cũng là đối thủ đáng tôn kính, Tiêu Thanh Thiên biểu hiện thực lực xứng với uy danh của hắn truyền lưu, cho dù hắn cuối cùng thân tử đạo tiêu, đây cũng là một loại vinh hạnh.
Chương 1719: Tiên Đế (1)
Đó cũng không phải nói đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên quá yếu, mà là đối thủ quá mạnh mẽ, Nam Đế yêu nghiệt này, đương thời khó có người nào ngăn cản được, hắn là người có hi vọng trở thành Tiên Đế nhất, cách Tiên Đế chỉ có một bước ngắn mà thôi.
Nhìn thấy hai đoạn đao chìm nổi trên không trung, chúng nằm đó thật yên lặng, nhưng đối với người đạt tới cảnh giới cao mà nói, như Thần Vương, thậm chí là Thần Hoàng cũng phải ảm đạm phai mờ trước nó.
Có ít người cảm giác mình đầy đủ cường đại, đầy đủ ngạo thị thiên hạ, nhưng mà có một ngày đột nhiên phát hiện, thực lực bản thân mình có đôi khi cũng chỉ như thế mà thôi, thậm chí là có khả năng không có ý nghĩa.
Thần Hoàng bình thường đã đầy đủ cường đại a, nhưng mà so với đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên và Nam Đế thì lộ ra mình quá nhỏ yếu.
Nhưng mà quản chi đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên, quản chi là Nam Đế, cuối cùng vẫn không địch lại Tiên Đế!
– Thiên địa to lớn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Nhìn thấy cảnh này, có lão Thần Vương ảm đạm phai mờ, bộ dáng mờ mịt.
Nhìn thấy cảnh này, có thế hệ trước cường đại nhưng cũng phải nén cảm xúc bi thương, trận chiến tranh này cho dù đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên có thể ngăn được một kích của Nam Đế thì hắn cũng chỉ có chết, bởi vì hắn đã dùng thân tế đao, không có đường lui.
Ngay cả tồn tại vô địch như đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên cũng lâm vào kết cục thân tử đạo tiêu, chỉ lưu lại hai đoạn đao cho hậu thế. So sánh với Tiêu Thanh Thiên thì bọn họ làm sao đủ thành đạo?
– Thật là đối thủ đáng giá tôn kính, đơn đả độc đấu, rất lâu còn chưa gặp qua đối thủ nào như thế.
Lúc này Nam Đế tay cầm Phương Thiên Họa Kích, gật đầu nói ra.
Cho dù đệ nhất chiến tướng thân tử đạo tiêu, nhưng mà Nam Đế cũng đánh giá hắn như thế, đây là tôn kính với cường giả, tuy bại mà vinh.
Lúc này ánh mắt Nam Đế nhìn vào Đạp Không Sơn.”Ông” một tiếng, trong thời gian ngắn, Nam Đế ném Phương Thiên Họa Kích trong tay ra!
Oanh — oanh — oanh —
Ngay lập tức vòm trời nổ vang, Phương Thiên Họa Kích ném xuống Đạp Không Sơn giống như có ngàn vạn khối thiên thạch va chạm vào Đạp Không Sơn, Phương Thiên Họa Kích còn chưa có rơi xuống, Đạp Không Sơn cũng đã lay động.
– Không —
Cường giả còn may mắn sống sót của Đạp Không Sơn nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích từ trên trời rơi xuống, tuyệt vọng quát to một tiếng, một khi Phương Thiên Họa Kích rơi vào Đạp Không Sơn phía trên, chỉ sợ Đạp Không Sơn có khả năng bị xuyên thấu qua.
Nhưng mà không có thiên băng địa liệt như trong suy nghĩ, không có hủy diệt nổ tung gì đó, Phương Thiên Họa Kích ném vào Đạp Không Sơn thì cả thiên địa đều yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người cho rằng Phương Thiên Họa Kích rơi vào Đạp Không Sơn. Đạp Không Sơn không bị hủy diệt cũng bị đâm xuyên qua, đệ tử trên Đạp Không Sơn càng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
– Đạp Không Sơn hết —
Có người thì thào nói, không muốn đi nhìn thấy cảnh này.
Thời điểm mọi người nhắm mắt lại, thiên địa yên tĩnh, một hồi lâu rất nhiều người phục hồi tinh thần lại, mở hai mắt ra xem xét, Đạp Không Sơn vẫn lơ lửng trên vòm trời.
Lúc này có người nhìn thấy cảnh này, từ dưới đất Đạp Không Sơn có một bàn tay không có chút sắc máu duỗi ra, cánh tay này tiếp được Phương Thiên Họa Kích.
Nhìn thấy cánh tay tái nhợt không còn chút máu này, bất kể là ai trong lòng cũng rung động không nói, tất cả mọi người có cảm giác điềm xấu, cảm giác này vô cùng rõ ràng.
Vào thời điểm này, dưới mặt đất Đạp Không Sơn có cánh cửa đá cổ xưa mở ra, ở bên trong có một người chậm rãi xuất hiện, một người chậm rãi bay lên bầu trời.
Thời điểm người này xuất hiện không có khí thế kinh thiên động địa, thân thể của hắn không có chút khí huyết trùng thiên, không ánh sáng, nhưng mà thời điểm hắn xuất hiện, càn khôn dừng lại.
Một người như vậy xuất hiện trên bầu trời, hắn như chủ thiên địa, chủ nhân vạn giới, hắn là người chấp chưởng vô thượng đại đạo, hắn chưởng quản luân hồi, hắn thống ngự âm dương.
Giờ khắc này hắn là chủ nhân cửu giới, hắn là hoàng đế cửu giới, cao cao tại thượng, không thể địch nổi, trừ hắn không ai có thể cao cao tại thượng hơn hắn.
Đông, đông, đông. . .
Trong khoảng thời gian ngắn, ở giữa thiên địa vô số người không khống chế nổi bản thân mình, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Tuy người xuất hiện không có khí thế trấn áp sinh linh, nhưng mà rất nhiều tu sĩ trong lòng sinh ra bản năng sợ hãi, ngay cả bản thân cũng không thể khống chế nội tâm, toàn thân như nhũn ra, quỳ lạy trên mặt đất.
Bản năng sợ hãi này ngay cả Đại Hiền cũng không khống chế nổi, chỉ có cường giả ngoài Thần Vương mới có thể ngăn cản được, mới có thể đứng ổn thân thể, mặc dù là như thế, Thần Vương cũng nom nớp lo sợ.
Nam nhân hiển hiện trên bầu trời có gương mặt chữ quốc, chưa nói tới anh tuấn, nhưng mà thập phần có mị lực, không giận mà uy, nhìn thấy gương mặt này, mọi người có cảm giác như gặp được đế hoàng, thống ngự cửu giới, chúa tể tất cả, gương mặt này đại biểu cho lực lượng, là đại biểu quyền uy! Dường như gương mặt này đại biểu cho tất cả.
Nhưng mà gương mặt này vô cùng tái nhợt, không có chút huyết sắc nào cả.
Đôi mắt người này rất lớn, từ đôi mắt đó có không thể tưởng tượng, đôi mắt này năm đó có thần cỡ nào, là uy hiếp thiên địa ra sao, làm chúng sinh kính sợ cỡ nào, nhưng mà lúc này đôi mắt đã trống rỗng, trừ trống rỗng vẫn là trống rỗng, không có sắc thái, không có chút dấu hiệu sinh mạng nào.
Cho dù đôi mắt trống rỗng vô thần, không có bất kỳ dấu hiệu tính mạng, nhưng mà bất kể là ai nhìn thấy đôi mắt này, trong lòng khó nhịn sinh ra chấn động, bởi vì đôi mắt này có thể xem thấu tất cả thế gian.
– Đạp Không Tiên Đế —
Thời điểm nhìn thấy người này, cho dù Tam Quỷ Gia cũng phải biến sắc, quát to một tiếng, hắn không tự chủ lui ra phía sau một bước.
– Đạp Không Tiên Đế —
Nghe được lời này, rất nhiều người đang quỳ ngẩng đầu lên, từ xa quan sát tồn tại cao cao tại thượng này.
Tiên Đế, đây là tồn tại không thể với tới, bao nhiêu người đều nhìn thấy dung nhan Tiên Đế làm vinh quang.
– Đạp Không Tiên Đế, thực sao?
Người chưa ừng gặp qua Đạp Không Tiên Đế nhìn lên, thì thào nói.
– Đạp Không Tiên Đế —
Thần Vương từng sống ở thời đại Đạp Không Tiên Đế đứng ổn thân thể, nhưng mà sau khi nhìn rõ tồn tại vô thượng này thì hai chân mềm nhũn, không đứng vững được nữa, bản thân quỳ xuống, nội tâm chấn động mạnh, bị dọa tới mức hoang mang.
Đó cũng không phải nói Thần Vương nhỏ yếu, mà là Tiên Đế quá cường đại, trước mặt Tiên Đế có mấy người có thể đứng ổn, chỉ sợ cho dù là Thần Hoàng cũng phải phục bái trên mặt đất.
Nhưng mà lúc này Thần Hoàng dù đứng vững, coi như là Thần Hoàng hiện tại cũng khiếp sợ nhìn qua người nọ, xem một hồi lâu thì nhìn ra mánh khóe, thì thào nói:
– Cái này, cái này, đây không phải Tiên Đế chân chính.
– Đế thi.
Chương 1720: Tiên Đế (2)
Lý Thất Dạ nhìn qua người trên bầu trời, híp mắt lại, chậm rãi nói ra:
– Khó lường, thậm chí ngay cả đế thi cũng dám bảo tồn, đúng là không sợ đế thi cắn trả mà! Xem ra Tiêu Thanh Thiên tọa trấn Đạp Không Sơn là vì trấn thụ đế thi.
Đế thi chính là thi thể Tiên Đế, truyền thuyết thi thể Tiên Đế có thi khí vô cùng đáng sợ, khi thi khí Tiên Đế tích lũy tới trình độ nhất định thì có thể lập tức hủy diệt Thần Hoàng.
Nhưng mà những thứ này chỉ là truyền thuyết mà thôi, bởi vì trăm ngàn năm qua có ai nhìn thấy thi thể Tiên Đế đâu, càng đừng nói là thi khí Tiên Đế.
Trên thực tế trăm ngàn năm qua, từ thời đại mãn hoang tới thời đại chư đế, đặc biệt là vào thời đại chư đế cực kỳ sáng chói, không ngừng xuất hiện từng Tiên Đế, nhưng mà cho tới bây giờ không có ai biết kết cục của Tiên Đế.
Không có ai biết Tiên Đế có chết hay không, hoặc giả đã hóa thành đại đạo, tóm lại trăm ngàn năm qua, kết cục của Tiên Đế không ai biết rõ, không ai biết mê hoặc này, ít ra người chưa đạt tới cảnh giới sẽ không biết được!
Trăm ngàn năm qua đã từng có tu sĩ nói đùa như thế này:
– Nếu như nói có thể gặp Tiên Đế còn sống là một loại vinh hạnh, như vậy nếu như ngươi có thể nhìn thấy thi thể Tiên Đế thì ngươi là người trúng thủng lớn nhất trăm vạn năm qua rồi.
Tuy lời này chính là nói đùa, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ thì đúng là như thế, trăm ngàn năm qua có rất nhiều người nhìn thấy Tiên Đế, nhưng mà chưa từng có ai nhìn thấy thi thể Tiên Đế.
Gặp được Tiên Đế còn sống dễ dàng, gặp thi thể Tiên Đế so với lên trời còn khó hơn ngàn vạn lần.
Nhưng mà vào hôm nay, mọi người nhìn thấy đế thi, nhìn thấy thi thể Đạp Không Tiên Đế, đây chỉ sợ là lần đầu tiên từ tuyên cổ tới nay.
– Tổ sư —
Lúc này cường giả may mắn sống sót trên Đạp Không Sơn đều quỳ lạy trên mặt đất, không ngừng dập đầu, lúc này đệ tử Đạp Không Sơn không biết nên vui hay nên buồn, tóm lại bọn họ rơi lệ đầy mặt, không ngừng dập đầu.
Hoặc là nói bọn họ nửa vui nửa buồn, vui là vào lúc Đạp Không Sơn sinh tử tồn vong nhìn thấy sư tổ của bọn họ hiển linh, buồn là Tiên Đế vô địch của bọn họ vậy mà chỉ còn lại một thi thể, đối với Đạp Không Sơn mà nói đây là đả kích vô cùng nặng nề.
– Truyền thuyết là thực.
Nhìn thấy đế thi trên bầu trời, mọi người đang quỳ lạy trên mặt đất chấn động mạnh, đặc biệt là thế hệ trước càng sợ hãi trong lòng, nghĩ đến một truyền thuyết năm đó, đây là truyền thuyết ai ai cũng biết.
– Hắc Long Vương thật sự đã xé rách thiên mệnh.
Có một Thần Vương thì thào tự nói.
Có Thần Hoàng quan sát đế thi thật kỹ, có chút sởn hết cả gai ốc, tâm thần chấn động mạnh, thì thào nói:
– Hắc Long Vương chỉ sợ không chỉ xé rách thiên mệnh, chỉ sợ hắn còn giết Đạp Không Tiên Đế, ít nhất cũng là đồng quy vu tận. Mặc kệ Hắc Long Vương kết cục thế nào, nhưng Đạp Không Tiên Đế đã thật sự vẫn lạc.
Một vị Tiên Đế vẫn lạc, mặc kệ có mất mạng hay vẫn còn tồn tại, bất kể là có sống tạm hậu thế hay thế nào khác, nhưng mà một vị Tiên Đế lưu lại thân thể của mình chính là điềm báo vẫn lạc! Ít nhất có thể nói rõ một Tiên Đế bị đánh bại, cho dù không chết cũng buộc phải buông tha thân thể của mình.
Nhìn qua vô thượng đế thi trên bầu trời, rất nhiều người cũng không biết nên cảm khái, là khiếp, là hoảng sợ, là phục bái hay là nội tâm đủ loại tư vị…
– Hắc Long Vương —
Vào lúc này cho dù là Thần Hoàng cũng thất thần thật lâu, không cách nào khôi phục tinh thần lại.
Lúc này nhìn thấy đế thi, chỉ sợ bất luận kẻ nào cũng nghĩ tới Hắc Long Vương, bất luận kẻ nào cũng nghĩ tới trận chiến năm đó.
Một trận chiến này, mặc dù không có người nào đánh giá, cũng không người nào biết kết cục trận chiến là như thế nào, nhưng mà rất nhiều người cũng biết đánh xong trận này, Đạp Không Tiên Đế biến mất, Hắc Long Vương cũng biến mất.
Đời sau đối với trận chiến này đưa ra đủ loại suy đoán, nhưng mà bất kể là suy đoán nào cũng không thể chứng minh là đúng.
Vào hôm nay, tất cả chứng minh đều có đáp án rồi, nhìn đế thi trước mặt, nhìn thi thể Đạp Không Tiên Đế thì mọi người đã biết kết cục của trận chiến đó.
Một đời Tiên Đế vẫn lạc, cho dù là ai nghĩ như thế cũng phải kinh hoàng, hoảng sợ, Tiên Đế vô địch, không có ai có thể làm cho Tiên Đế vẫn lạc, không có ai có thể chém giết Tiên Đế.
– Cái này, cái này, trận chiến năm đó chỉ sợ là đồng quy vu tận.
Có người thì thào nói, trận chiến năm đó Hắc Long Vương, Đạp Không Tiên Đế đều biến mất, hôm nay tất cả mọi người nhìn thấy thi thể Đạp Không Tiên Đế, như vậy ý nghĩa Hắc Long Vương cũng đã chết trận.
– Đế thi —
Lúc này Nam Đế khẽ vươn tay, triệu hồi Phương Thiên Họa Kích của mình, liếm liếm đầu lưỡi, hưng phấn, kích động, vừa cười vừa nói:
– Ta ở sống trên đời này từng chiến qua thiên tài tuyệt thế, chiến qua chân thần, chiến qua Tiên Đế, chỉ chưa từng chiến qua đế thi! Tốt, hôm nay cũng nên tới chiến một trận.
Nam Đế có thần thái như vậy rất nhiều người im lặng, đế thi vừa ra, ngay cả Thần Hoàng đều muốn tránh lui, đây là tồn tại cực kỳ đáng sợ, một khi bị đế thi gây thương tích chỉ sợ lưu lại thương thế muôn đời không thể giải trừ, nhưng mà hiện tại Nam Đế hưng phấn xông lên.
Oanh —
Lúc này thi thể Đạp Không Tiên Đế đột nhiên trợn hai mắt tức giận, trong đôi mắt trống rỗng vô thần kia bắn ra hào quang khiếp người.
Oanh — oanh — oanh —audio coi am
Vào lúc này toàn bộ Nhân Hoàng Giới đều lay động, ngôi sao trên vòm trời bao la cũng lay động.
Thời điểm này một cảnh đáng sợ phát sinh, chỉ thấy thi thể Đạp Không Tiên Đế há miệng, bất luận là ánh mặt trời, ánh trăng hay là ánh sáng của hàng tỉ ngôi sao, chúng bị hấp lực vô cùng đáng sợ cắn nuốt, không ngừng hấp dẫn chúng.
Thái dương tinh hỏa, thái âm tinh hoa, lực lượng tinh diệu… Tất cả những lực lượng này bị thi thể Đạp Không Tiên Đế hấp tới, chúng giống như hồng thủy từ trên trời giáng trần, lực lượng mênh mông thao thao bất tuyệt bị thi thể Đạp Không Tiên Đế thôn phệ.
Nhìn thấy cảnh rung động như vậy, rất nhiều người miệng há to, thật lâu vẫn không khép lại được, đây là cướp đoạt bá đạo, cưỡng ép hấp thu lực lượng hàng tỷ ngôi sao, hành vi như vậy Thần Hoàng tuyệt đối làm không được, chỉ có Tiên Đế mới có thể làm được.
Lập tức cả Nhân Hoàng Giới lâm vào bóng tối đáng sợ, thế gian mất đi hào quang, dường như thiên địa lâm vào bóng tối vĩnh hằng.
Vào thời điểm này người trong Nhân Hoàng Giới chấn động, có người hoảng sợ nói:
– Chẳng lẽ từ nay về sau phải sống trong hắc ám sao?
Oanh — một tiếng vang thật lớn, nổ vang khắp Nhân Hoàng Giới, lúc này thi thể Đạp Không Tiên Đế chiếu sáng cả Nhân Hoàng Giới, dùng hắn làm trung tâm, hào quang vô tận bắn ra ngoài, hỏa diễm vô cùng vô tận xuất hiện sau lưng hắn, trong nháy mắt che đậy cả thiên địa.
Thi thể Đạp Không Tiên Đế xuất hiện diễm quang chịu tải lục đạo, luyện hóa âm dương, giải khai ảo diệu của thiên địa.