Đế Bá Audio Podcast
Tập 343 [Chương 1711 đến Chương 1715]
❮ sautiếp ❯Chương 1711: Phản công (1)
Hai chi quân đoàn giết tới như dòng lũ sắt thép, như là hung thú hồng hoang, sát khí đáng sợ đã làm cho người ta mềm chân, nói gì tới chiến đấu.
Nhưng mà đối mặt quân đoàn như vậy, Lý Thất Dạ mí mắt cũng không nhảy một cái, chỉ khẽ vẫy tay vài cái, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, tam giác cổ viện bay ra ngoài.
– Ah –
Trong khoảng thời gian ngắn tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng, một đầu lâu bay lên cao cao, máu tươi bắn ra ngoài như mưa máu.
Nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ này, lúc này đã có vô số đầu lâu và cột máu bắn lên cao cao, giống như pháo hoa nở rộ trong bầu trời đêm.
Phanh, phanh, phanh…
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số thi thể từ trên cao rơi thẳng xuống đất, trong sơn lĩnh Tẩy Nhan Cổ Phái khắp nơi là thi thể không đầu.
– Không —
Trong khoảng thời gian ngắn, bất kể là quân đoàn Thanh Huyền cổ quốc hay là thiết kỵ của tuần thế thiên tướng, binh sĩ cường đại của bọn họ không ngừng bị chém giết, không ngừng rơi xuống.
Tuần thế thiên tướng cùng Thanh Huyền yêu tổ cũng đầy đủ cường đại, bọn họ sử dụng đế binh, mấy lần tránh thoát tam giác cổ viện chém giết, trong mấy lần chém giết với tam giác cổ viện, bọn họ đều có thể sống sót.
Nhưng mà nhìn thấy quân đoàn đệ tử của mình không ngừng chết đi, nhìn thấy vô số cỗ thi thể rơi xuống, bọn họ điên cuồng hét lên không ngớt, tức giận ngập trời, hận không thể bầm thây Lý Thất Dạ thành vạn đoạn, nhưng mà không thể đột phá vòng vây của tam giác cổ viện.
“Ông” một tiếng, hư không vỡ vụn, ngay vào lúc tuần thế thiên tướng cùng Thanh Huyền yêu tổ mấy lần may mắn tránh được tam giác cổ viện chém giết, Bộ Liên Hương một bước đạp nát hư không, ra tay giống như ngân hà giáng trần, tuyên cổ hủy diệt, vô số ngôi sao lập tức tan thành mây khói.
Răng rắc —
Âm thanh gãy xương không ngừng truyền tới, tuần thế thiên tướng cùng Thanh Huyền yêu tổ đều kêu thảm một tiếng, chỉ một hai chiêu ngắn ngủi, tuần thế thiên tướng cùng Thanh Huyền yêu tổ đều bị Bộ Liên Hương đánh nát xương cốt, lập tức bị Bộ Liên Hương bắt sống.
Song phương kém nhau quá xa, cho dù tuần thế thiên tướng cùng Thanh Huyền yêu tổ là Đại Hiền không ai bì nổi, nhưng mà so với Bộ Liên Hương thì còn kém xa, trong thời đại Cổ Minh, Bộ Liên Hương là tồn tại có thể hoành hành một thế, tuần thế thiên tướng, Thanh Huyền yêu tổ căn bản không phải đối thủ của Bộ Liên Hương.
– Ah —
Tiếng hét thảm cuối cùng vang lên, hai chi thiết kỵ có đệ tử còn sống sót cũng bị tam giác cổ viện chém giết, máu tươi phun lên, thi thể rơi xuống.
“Ông” một tiếng, chém giết tất cả địch nhân, cả tòa tam giác cổ viện to lớn bay trở về, trôi nổi trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ.
Trong khoảng thời gian ngắn, thiên địa yên tĩnh, bất luận là địch là bạn, trong khoảng thời gian ngắn đều ngây người, thẫn thờ thật lâu.
Cho dù là đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái nằm mơ cũng không nghĩ tới tam giác cổ viện lại có thể sử dụng như vậy, trên thực tế ngay cả đám người Cổ Thiết Thủ cũng không nghĩ tới.
Trong toàn bộ cao thấp Tẩy Nhan Cổ Phái xem ra, tam giác cổ viện chính là địa phương Tẩy Nhan Cổ Phái dùng để gửi bí kíp bảo vật, chưa từng có người nghĩ tới tam giác cổ viện lại có thể sử dụng làm binh khí.
Càng không thể tưởng tượng nổi là, tam giác cổ viện cực lớn dĩ nhiên có thể linh hoạt giống như một thanh phi tiêu, đoạt đầu người là chuyện dễ dàng.
Tất cả mọi người thật lâu phục hồi tinh thần lại, qua một hồi lâu, có người hít một hơi lạnh, thất thần thì thào nói:
– Đệ nhất hung nhân chính là đệ nhất hung nhân, bất luận là đi tới chỗ nào, đều giết tới mức máu chảy thành sông, Đạp Không Sơn cũng tốt, Thanh Huyền cổ quốc cũng được, trong mắt hắn căn bản không đáng giá được nhắc tới, hắn chính là hung nhân, là hung nhân hoành hành không cố kỵ.
“Ba” một tiếng, lúc này tuần thế thiên tướng, Thanh Huyền yêu tổ đều bị Bộ Liên Hương bắt sống, bọn họ bị ném xuống đất.
Hai đại quân đoàn bị diệt, tuần thế thiên tướng cùng Thanh Huyền yêu tổ tuy cường đại, nhưng mà vào hôm nay vẫn là biến thành tù nhân, đặc biệt là tuần thế thiên tướng, nhưng hắn là một mãnh tướng tọa hạ của Đạp Không Tiên Đế, thậm chí đã từng thân kinh bách chiến, nhưng mà hôm nay trước mặt Bộ Liên Hương hắn không chịu nổi một kích.
Bộ Liên Hương quá cường đại, trong tay nàng ngân hà càng cường đại hơn, đây là một kiện đồ vật cực kỳ nghịch thiên, cho nên tuần thế thiên tướng cùng Thanh Huyền yêu tổ bị bắt là chuyện không có gì cần bàn.Nguồn truyện audio Podcast
Từng có đại nhân vật từ táng phật cao nguyên chạy tới, bọn họ từng thấy Bộ Liên Hương ra tay trong Đế Ma Tiểu Thế Giới, khi đó Bộ Liên Hương bạo sát thần tổ, môn chủ Thiên Đế môn, so sánh với thần tổ và môn chủ Thiên Đế Môn. Thanh Huyền yêu tổ là lão tổ cũng yếu hơn rất nhiều, không phải đối thủ của Bộ Liên Hương là chuyện trong dự liệu.
Người chưa từng thấy Bộ Liên Hương ra tay nhìn thấy nàng đánh tuần thế thiên tướng cùng Thanh Huyền yêu tổ, nội tâm run rẩy, đây chính là thiên tướng tọa hạ của Đạp Không Tiên Đế, dĩ nhiên trong thời gian cực ngắn bị người ta bắt lấy, đây là chuyện quá nghịch thiên rồi.
– Hoành kích Tiên Đế sao?
Cho dù có giáo chủ thế hệ trước nhìn thấy Bộ Liên Hương ra tay cũng sởn hết cả gai ốc, lưng phát lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tồn tại như thế quá cường đại rồi.
– Tuy còn chưa tới tình trạng kia, nhưng mà chênh lệch cũng không xa.
Có một lão tổ ẩn ẩn đoán ra thực lực của Bộ Liên Hương, thì thào nói.
– Quỳ xuống —
Lý Thất Dạ một cước dẫm nát người tuần thế thiên tướng, lạnh lùng nói.
Tuần thế thiên tướng vẫn đứng thẳng. Lãnh ngạo nói:
– Tiểu bối, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi. Mơ tưởng để cho ta quỳ xuống.
Cho dù là bị bắt hắn vẫn kiên cường như thế, hắn dù sao cũng là chiến tướng của Tiên Đế.
Răng rắc —
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Lý Thất Dạ một cước đạp nát xương cốt của hắn, “Phanh” một tiếng, tuần thế thiên tướng thân bất do kỷ quỳ trên mặt đất.
Lúc này tuần thế thiên tướng cho dù kiên cường hơn nữa cũng không dùng được, hắn đã là thịt cá trên thớt, không thể làm gì khác.
– Cho dù là Đạp Không Tiên Đế còn tại thế, ta cũng không đặt hắn trong lòng, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao!
Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó lại một cước dẫm nát người Thanh Huyền yêu tổ.
Phanh — một tiếng, cho dù Thanh Huyền yêu tổ không muốn quỳ, vào lúc này cũng không phải do hắn nữa, hắn ngay cả lực trói gà cũng không có.
Cảnh này làm cho rất nhiều người hít khí lạnh, một người là thiên tướng, một người là lão tổ nghịch thiên, nhưng mà vào lúc này ở trước mặt Lý Thất Dạ vẫn phải bị bức quỳ xuống.
Ánh mắt Lý Thất Dạ lạnh lẽo, ánh mắt nhìn qua Đạp Không Sơn trên vòm trời, cũng lạnh lùng nhìn quét qua Thanh Huyền cổ quốc.
– Đệ nhất chiến tướng cũng tốt, thủ hộ thần thú cũng được, cho dù là lão tổ vô địch của Phi Tiên Giáo có tới cũng không sao, bất kể là ai đều phải quỳ ở chỗ này cho ta! Là kẻ địch của ta, ta sẽ chém đầu của hắn cho người thiên hạ xem! Cửu thiên thập địa, tuyên cổ chư thần, dám là địch với ta cũng phải tan thành mây khói!
Giọng của Lý Thất Dạ lạnh như băng, giọng của hắn làm cho cửu giới phải run rẩy.
Chương 1712: Phản công (2)
Ah —
Vào lúc Lý Thất Dạ vừa nói xong lời này, tuần thế thiên tướng cùng Thanh Huyền yêu tổ đều kêu thảm một tiếng, hai tay của hắn nắm lấy đầu lâu của hai người, nghe được tiếng vỡ vụn vang lên, Lý Thất Dạ rút đầu lâu của bọn họ lên, ngay cả xương cột sống cũng bị rút ra.
Cảnh huyết tinh trước mặt này thập phần rung động, làm cho tất cả mọi người nhìn thấy sởn hết gai ốc.
Một là thiên tướng, một là yêu tổ, bị người ta xử quyết trước mặt người trong thiên hạ, người dám làm như thế cũng chỉ có Tiên Đế.
– Cái gì là thiết huyết, đây là thiết huyết!
Bất kể là ai, trong nội tâm cũng sinh ra rung động to lớn, Thần Vương cũng tốt, Thần Hoàng cũng xong, vào hôm nay bọn họ hiểu cái gì gọi là sợ hãi, đệ nhất hung nhân căn bản không sợ bất cứ kẻ nào, không sợ bất cứ thế lực nào.
Hôm nay bất luận là ai đến, đều phải quỳ ở đó cho hắn, hôm nay bất kể là ai là địch với hắn cũng phải tan thành mây khói, tuyên cổ chư thần, chúng đế trên chín tầng trời cũng phải chém giêt!
Lý Thất Dạ tiện tay ném đầu lâu tuần thế thiên tướng cùng Thanh Huyền yêu tổ xuống đất, lạnh lùng phân phó nói ra:
– Sương Nhan, Bảo Kiều, Kiếm Chân nghe lệnh!
Lý Sương Nhan ba người các nàng đứng ra, cúi đầu, cùng kêu lên:
– Có tỳ nữ!
– Ba người các ngươi mang đệ tử rời đi, diệt Thánh Thiên giáo cho ta, thời điểm mặt trời mọc ngày mai, thế gian không còn Thánh Thiên giáo!
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói.
– Tuân mệnh.
Lý Sương Nhan ba người xoay người rời đi, mang theo đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái mở đạo môn ra, bôn tập Thánh Thiên giáo.
– Cũng chỉ có đệ nhất hung nhân mới có tư cách như thế.
Nhìn thấy Bạch Kiếm Chân các nàng là thiên tài không ai bì nổi ơ trước mặt Lý Thất Dạ tự xưng là nô tỳ, bất kể là ai cũng phải sợ hãi thán phục.
– Mục Thiếu Đế, Mục Thiếu Hoàng, hai người các ngươi đi diệt Đạp Không Sơn cho ta, qua mặt trời mọc ta không hy vọng nhìn thấy bọn chúng còn tồn tại!
Lý Thất Dạ chỉ vào Tam Quỷ Gia và nam tử khôi ngô bị khóa nói ra.
Tam Quỷ Gia cùng và nam nhân bị khóa đưa mắt nhìn nhau, nhưng mà cuối cùng Tam Quỷ Gia cúi đầu, nói ra:
– Đại nhân ra lệnh chính là ý chí vô thượng!
Nói xong xông thẳng lên trời, lao thẳng đến Đạp Không Sơn!
Nam tử khôi ngô cũng không chút do dự, kéo khóa sắt kêu keng keng, đạp lên bầu trời.
“Ông” một tiếng, Đạp Không Sơn trên bầu trời cũng biết đại địch tiến tới, lập tức mở đế trận, tụ tập quân đoàn!
– Thiên Huyền ở đâu?
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Đạp Không Sơn, lạnh lùng nói.
– Tiểu nhân nghe đại nhân phân phó!
Một lão nhân mang mũ giấy không biết xuất hiện từ đâu, phục bái đầy đất, cung kính nói.
– Đi, trợ bọn họ một tay, nhanh chóng diệt Đạp Không Sơn!
Lý Thất Dạ chỉ tay lên bầu trời nói một câu.
– Tuân lệnh!
Thiên Huyền lão nhân nhận lệnh, không nói hai lời tay nâng quan tài hoàng kim bay thẳng lên trời, theo đám người Mục Thiếu Đế tiến thẳng vào Đạp Không Sơn.
Cảnh này làm cho người ta vô cùng rung động, uy danh Mục Thiếu Đế tuyên dương đã năm vạn năm, làm cho người ta kiêng kị, Thiên Huyền lão nhân càng có thực lực Thần Vương, hôm nay bọn hioj đều dùng lễ vãn bối nghe Lý Thất Dạ phân phó.
– Thượng Hương, Thanh Huyền cổ quốc giao cho ngươi!
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua Thanh Huyền cổ quốc xa xôi, chậm rãi nói ra.
– Yên tâm, ngươi không muốn nhìn thấy bọn chúng vào mặt trời mọc ngày mai, bọn chúng vĩnh viễn không nhìn thấy bọn chúng nữa.
Bộ Liên Hương nhu tình như nước, lời nói vừa xong, “Phanh” một tiếng, đạp nát hư không, lập tức vượt qua hàng tỉ thiên địa giáng lâm Thanh Huyền cổ quốc.
– Người đến là người phương nào —
Thanh Huyền cổ quốc vang lên tiếng báo động, có lão tổ quát lớn.
– Người diệt quốc các ngươi —
Bàn tay trắng nõn của Bộ Liên Hương quét qua, lập có cảnh tượng thiên băng địa liệt, Thanh Huyền cổ quốc tổ địa lập tức bị xé nứt, đại trận nứt vỡ.
Oanh — oanh — oanh —
Thấy địch nhân cường đông, lúc này từng kiện đế binh từ trong tổ địa Thanh Huyền cổ quốc bay lên, kể cả chân khí Tiên Đế cũng có.
– Đạo hữu, ta và ngươi không oán không thù, tại sao đánh Thanh Huyền cổ quốc của ta.
Rốt cục thần thú thủ hộ Thanh Huyền cổ quốc cũng mở miệng, hắn quát lên.
– Ý chí của nam nhân ta chính là ý chí của thương thiên, hắn muốn tiêu diệt Thanh Huyền cổ quốc, thế gian sẽ không có Thanh Huyền cổ quốc!
Bộ Liên Hương khí phách mười phần, lời nói vừa dứt, Âm Dương Luyện Tiên Kính nơi tay, “Oanh” một tiếng, âm dương đảo ngược, hai đạo tiên quang đánh thẳng xuống, lập tức đánh Thanh Huyền cổ quốc nứt vỡ, từng kiện từng kiện đế binh bị đánh bay.
– Sắp hủy diệt thiên địa sao?
Một kích như thế làm cho cả Nhân Hoàng Giới lay động, tất cả mọi người run rẩy!
– Mở cho ta —
Nhìn qua phía Bộ Liên Hương vô địch, thần thú thủ hộ Thanh Huyền cổ quốc cũng tự mình ra ứng chiến, hắn đứng trên vòm trời, trong tay chấp chưởng hai kiện Tiên Đế chân khí lao thẳng tới Bộ Liên Hương, đây là bổn mạng chân khí của Thanh Huyền Tiên Đế cùng Tam Đao Tiên Đế, hai kiện chân khí chém giết thì sao trời trên cao cũng phải điên đảo, đại địa chấn động.
– Ngươi không được.
Bộ Liên Hương khí phách mười phần, ngân hà nơi tay, vượt qua tuyên cổ, thời gian đình chỉ, không gian giam cầm, vô số ngôi sao xoay tròn quanh nàng, lúc này Bộ Liên Hương giống như chủ nhân cửu giới, chủ nhân của sao trời, nàng có thể chưởng chấp ngân hà.
Oanh — một tiếng vang thật lớn, song phương đánh tới thiên địa sụp đổ, đánh vào trong vòm trời, thần thú thủ hộ Thanh Huyền cổ quốc nắm giữ hai kiện Tiên Đế chân khí, muốn trấn áp Bộ Liên Hương.
Nhưng mà Bộ Liên Hương còn cường đại hơn hắn nhiều, đáng sợ hơn là bàn tay chấp ngân hà, bao trùm vạn đạo, thần thú thủ hộ Thanh Huyền cổ quốc ngược lại bị nàng trấn áp, không phải đối thủ của nàng.
– Cái này, cái này, cái này cũng quá cường đại rồi.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì há hốc mồm.
– Đủ bá đạo, chỉ có nữ nhân bá đạo như thế mới xứng đôi với đệ nhất hung nhân.
Có người thì thào tự nói, nghĩ đến Bộ Liên Hương vừa nói thì thất thần.
– Ý chí của nam nhân ta chính là ý chí của thương thiên!
Có người nhẩm lại câu này thì thất thần, một câu này dù là ai nghe cũng thất thần như thế.
Nhân sinh có được một nữ nhân như thế, đủ rồi!
Phanh — một tiếng, lúc này, đám người Mục Thiếu Đế lúc này đã tiến vào Đạp Không Sơn, bàn chân vừa đạp lên tầng phòng ngự đầu tiên của Đạp Không Sơn.
Oanh — oanh — oanh —
Ngay lúc đám người Mục Thiếu Đế vừa bước vào Đạp Không Sơn, một chi thiết kỵ bay lên, nhìn qua giống như cự long lao tới.
Chi thiết kỵ này còn cường đại hơn tuần thế thiên tướng chấp chưởng nhiều, chi thiết kỵ này là một khối, tiến thối tùy tâm, giống như một con cự long, tùy thời cũng có thể dễ dàng chém giết địch nhân thành từng mảnh.
– Mục Thiếu Đế, đây là vùng đất Tiên Đế phúc chỉ, ngươi không được làm càn.
Chi thiết kỵ này do một yêu thần chỉ huy, hắn quát to lên.
Chương 1713: Tiêu Thanh Thiên (1)
Tam Quỷ Gia lộ ra ba cây răng vàng, vừa cười vừa nói:
– Tôn thiên yêu thần, ngươi chỉ là đoàn trưởng cận vệ đoàn cũng dám hét to với ta, Đạp Không đúng là vô địch! Hắn còn sống ta kiêng kị hắn bảy phần, nhưng mà ở trước mặt ta còn chưa tới phiên ngươi hét ba gọi bốn, có giỏi bảo Tiêu Thanh Thiên đi ra đây.
– Giết —
Yêu thần gọi là tôn thiên yêu thần quát một tiếng, hắn và thiết kỵ như một khối, hóa thành một đầu cự long đánh giết Mục Thiếu Đế.
– Tốt, ta lĩnh giáo cận vệ đoàn của ngươi một chút, ngươi cũng đừng như năm đó bị ta đánh gục đấy.
Tam Quỷ Gia lộ ra răng vàng cười cười, hoành thiên mà lên, độc chiến tôn thiên yêu thần và quân đoàn của hắn.
Nam tử khôi ngô và Thiên Huyền lão nhân không nói hai lời, bọn họ nhảy vào Đạp Không Sơn, tôn thiên yêu thần và quân đoàn của hắn Mục Thiếu Đế để đối phó, đó là dư xài.
– Chớ có làm càn —
Thiên Huyền lão nhân hai người nhảy vào Đạp Không Sơn, lập tức có một chiến tướng suất lĩnh quân đoàn ngăn cản đường đi của bọn họ, bọn hắn mở đế trận ra, “Oanh” một tiếng, đế binh phóng lên trời, trấn áp thiên địa này.
– Khai mở —
Thiên Huyền lão nhân cầm quan tài hoàng kim trong tay mở ra, đồng tiền bay lên. Nghe “Ông” một tiếng, nó dẫn đế binh bay vào vòm trời.
– Ta phá trận, những người khác giao cho ngươi.
Thiên Huyền lão nhân thét dài một tiếng. Một mình nhảy vào đế trận.
– Đến đây đi —
Nam tử khôi ngô lúc này hét lên điên cuồng, khóa sắt như chân long, nghe âm thanh “Keng, keng” vang lên, đánh thẳng vào chiến tướng.
– Giết —
Chiến tướng mang theo quân đoàn tiến nhanh tới, tư thái cực kỳ cuồng bá, mà nam tử khôi ngô không sợ chút nào, thét dài không ngớt, khóa sắt trên cổ tay chính là binh khí cường đại nhất của hắn.
Oanh — oanh — oanh —
Hai bên đại chiến, cả Đạp Không Sơn đều lay động, dưới vô thượng chi thuật của bọn họ, cả bầu trời biến thành sáng ngời, giống như pháo hoa ban đêm vậy.
Phanh — một tiếng vang thật lớn, quân đoàn tôn thiên yêu thần bị Mục Thiếu Đế cường công nên sụp đổ, tôn thiên yêu thần không địch lại Mục Thiếu Đế, bị hắn một chưởng đánh bay, máu tươi nhuộm đỏ bầu trời xanh.
– Đừng tưởng rằng năm đó ta làm rùa đen rút đầu thì thật sự cho rằng lão già khọm ta thật sự sợ Đạp Không Sơn.
Tam Quỷ Gia lộ ra ba cây răng vàng, cười lớn tiếng.
– Mục Thiếu Đế, đây là Mục Thiếu Đế!
Lúc này cho dù là Tẩy Nhan Cổ Phái hay là người xem ở chân trời xa xa đều có người thì thào:
– Đây mới là Mục Thiếu Đế thời trẻ ba thắng ba thua với Đạp Không Tiên Đế. Thiếu niên thiên tài!
Lúc này Tam Quỷ Gia cười lớn một tiếng, tuy hắn cười lộ ra ba cây răng vàng, nhưng mà vào thời điểm này ba cây răng vàng cực kỳ lúng túng, nhưng mà vẫn không làm giảm khí thế hưng phấn của hắn, vào lúc này mọi người mới nhìn rõ khí thế của thiếu niên thiên tài là ngạo khí như thế, không ai bì nổi.
– Mục Thiếu Đế sư tổ!
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Mục Thiếu Đế, lúc này Cổ Thiết Thủ hốc mắt ẩm ướt. Đây mới là sư tổ vô địch của Tẩy Nhan Cổ Phái, năm đó uy hiếp cửu giới, tranh giành thiên mệnh với Đạp Không Tiên Đế, đây là kiêu ngạo của Tẩy Nhan Cổ Phái!
– Tiêu Thanh Thiên, đi ra đánh một trận chiến.
Mục Thiếu Đế thét dài một tiếng, nhảy vào trong Đạp Không Sơn, lúc này Tam Quỷ Gia cũng không cần che dấu cái gì nữa, hắn bạo phát toàn bộ thực lực của mình ra, trong lúc giật mình hắn lại đạt tới đỉnh phong năm đó, bễ nghễ thiên hạ, vẻ mặt hưng phấn, ngạo khí mười phần.
Oanh — oanh — oanh —
Nam nhân khôi ngô liên thủ với Thiên Huyền lão nhân đã đủ cường đại rồi, lúc này Mục Thiếu Đế xung trận ngựa lên trước, một hơi giết tới trước nhất, đây quả thực chính là thế như chẻ tre, Đạp Không Sơn có nội tình kinh người, chiến tướng tọa trấn đều không thể ngăn cản cước bộ của bọn họ.
– Mục Thiếu Đế, không hổ là thiên tài không ai bì nổi tranh giành thiên mệnh với Đạp Không Tiên Đế.
Nhìn thấy Mục Thiếu Đế ba người bọn họ liên thủ thế như chẻ tre, không ít người thì thào nói.
Keng — một tiếng, đao ngâm vang vọng thiên địa, lúc này đệ nhất chiến tướng xếp bằng trên đỉnh Đạp Không Sơn đã đứng lên, trường đao trong tay vung mạnh, trường đao không ra khỏi vỏ chém thẳng xuống dưới.
Tuy trường đao không ra khỏi vỏ nhưng mà bổ xuống một cái lạu chặt đứt lục đạo, chặt đứt âm dương, chặt đứt luân hồi, dưới một kích này chư thiên thần ma đều phải tránh lui.
– Tới tốt —
Tam Quỷ Gia thét dài, thân như chân long, đế thuật nghịch thiên, binh phong vạn giới, khiêu chiến một đao này.
Phanh — một tiếng vang thật lớn, ánh lửa trùng thiên, đánh nát sao trời, giống như hàng tỉ ngọn núi đổ nát, một kích ngạnh kháng của hai bên có thể chấn động thiên địa, may mắn một kích này bộc phát trên bầu trời, nếu không chỉ sợ Đạp Không Sơn cũng gặp nạn!
Đông, đông, đông…
Dưới một kích này, quản chi Mục Thiếu Đế kiêu ngạo cũng có hại chịu thiệt, hắn bị đánh lui vài chục bước mới đứng vững thân hình.
Vào thời điểm này, từ trong Đạp Không Sơn có một nam tử đi ra, một nam tử trung niên, sắc mặt nam tử trung niên như trăng, mắt như sao, anh lãng tuấn khí, cho dù tuổi của hắn đã lớn thì vẫn có mị lực kinh người.
Thời điểm nam tử trung niên này bước ra khỏi Đạp Không Sơn một bước, hắn đi một bước thiên địa, ngân hà đảo ngược, nhật nguyệt ảm đạm, hắn đứng vững trên bầu trời lại càng chói mắt, hắn giống như một ánh trăng sáng trong bầu trời đêm.
Nam tử trung niên không có bộc phát khí thế vô địch, không có bộc phát khí huyết thao thao bất tuyệt, tay hắn mang theo trường đao, thần thái tùy ý cũng đã mang theo khí thế đỉnh thiên lập địa, dường như trong thiên địa không có gì bằng hắn cả.
– Đệ nhất chiến tướng —
Nhìn thấy nam tử trước mặt này, có đại giáo lão tổ ảm đạm thất sắc, thì thào nói:
– Truyền thuyết Đạp Không Tiên Đế còn trẻ cũng không thể đánh bại người này.
Đệ nhất chiến tướng, chiến tướng vô địch dưới trướng Đạp Không Tiên Đế, đệ nhất cao thủ, truyền thuyết hắn lúc còn trẻ đã tranh giành thiên mệnh với Đạp Không Tiên Đế, khi đó Đạp Không Tiên Đế còn trẻ cũng không thể đánh bại hắn, hắn đã từng là khinh thường cửu giới, uy danh hiển hách.
– Tiêu Thanh Thiên, ngươi rốt cục cũng ra mặt.
Mục Thiếu Đế nhìn thấy đệ nhất chiến tướng, cười lớn một tiếng, nói ra:
– Đến, đến, đến, chúng ta tái chiến như năm đó một hồi.
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên, hắn bằng phẳng nhìn qua Mục Thiếu Đế, lắc đầu, nói ra:
– Mục Thiếu Đế, sau lần bại trận năm đó, trải qua mấy vạn năm ngươi nửa bước không tiến, ngươi đã không phải là đối thủ của ta.
Nghe được lời này, thần thái Mục Thiếu Đế hơi ảm đạm, chuyện đã qua vài vạn năm, hắn vì chuyện kia hao tổn vô số tâm huyết, cho nên đạo hạnh lúc này nửa bước không tiến.
– Ha ha, Tiêu Thanh Thiên, lời này của ngươi nói đúng.
Mục Thiếu Đế cười lớn một tiếng, nói ra:
– Cái thân già khọm này của ta đã già rồi, xác thực không phải đối thủ của ngươi, nhưng mà ngăn cản ngươi mấy ngàn chiêu ta vẫn có tự tin làm được.
Chương 1714: Tiêu Thanh Thiên (2)
– Được rồi, vậy hãy để cho ta lãnh giáo đại đạo vô thượng không ai bì nổi của ngươi.
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên chậm rãi nói ra.
– Mục Thiếu Đế lui ra!
Thấy Mục Thiếu Đế muốn chiến một trận với Tiêu Thanh Thiên, Lý Thất Dạ phân phó nói.
– Đại nhân —
Mục Thiếu Đế giật mình, lúc này nói ra.
– Ngươi không phải đối thủ của hắn, cho dù tái chiến mấy ngàn chiêu cũng chỉ lãng phí thời gian.
Lý Thất Dạ nói:
– Hắn đã có người đối phó rồi.
– Đáng tiếc, Tiêu Thanh Thiên, trước khi ngươi chết ta không thể tái chiến với ngươi một hồi, điều này thật sự là quá tiếc nuối.
Mục Thiếu Đế nhìn qua đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên, tiếc nuối lắc đầu nói ra.
Nghe được lời này, ánh mắt Tiêu Thanh Thiên phát lạnh, ánh mắt của hắn nhìn lên người Lý Thất Dạ, ánh mắt của hắn giống như xuyên qua vạn giới, nhìn qua Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
– Tôn giá chính là đương thời trẻ tuổi đệ nhất nhân Lý Thất Dạ đúng không?
– Đúng vậy.
Lý Thất Dạ nhìn Tiêu Thanh Thiên, nhàn nhạt nói:
– Ngươi không nên tới chọc ta!
Tiêu Thanh Thiên nhìn qua Lý Thất Dạ, trầm mặc một chút, nói ra:
– Trận chiến ngày hôm nay, là Đạp Không Sơn không địch lại, Đạp Không Sơn có thể rời đi, ấn oán giữa ngươi và Đạp Không Sơn sẽ bỏ qua.
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên nói ra lời này lập tức làm cho người ta động dung, đây chính là đệ nhất chiến tướng, nhưng mà hắn tâm chí cao ngạo, hắn cả đời chỉ phục Đạp Không Tiên Đế, thật không ngờ hôm nay hắn lại chịu thua.
– Đáng tiếc, đã trễ.
Lý Thất Dạ cười lên, lắc đầu, nói ra:
– Nếu như ngươi ngay từ đầu các ngươi có giác ngộ như thế, Đạp Không Sơn còn có thể may mắn sống sót, đáng tiếc, trễ.
Tiêu Thanh Thiên lập tức ánh mắt mãnh liệt, khí thế tăng lên tới mức đáng sợ, thiên địa cũng run rẩy, hắn lạnh lùng nói:
– Tôn giá, hôm nay ta chỉ muốn mọi người không tổn thất quá mức mà thôi, Tiêu Thanh Thiên ta không phải loại người sợ phiền phức, huống chi, hôm nay tới đây không chỉ có Đạp Không Sơn!
– Ta biết rõ, còn có Phi Tiên Giáo!
Lý Thất Dạ không để trong lòng, chỉ cười lên, nói ra:
– Đáng tiếc ngươi cũng tốt, Phi Tiên Giáo cũng được, ta căn bản không để trong lòng, trừ phi Đạp Không Tiên Đế còn sống, nếu không hôm nay ai tới cũng không được.
– Cho dù là Đạp Không Tiên Đế đến, hôm nay ta cũng sẽ đánh giết hắn tại chỗ này!
Nói đến đây ánh mắt Lý Thất Dạ mãnh liệt, lộ ra sát cơ vô cùng đáng sợ, vào thời khắc này, bất kể là ai trong lòng cũng phát lạnh, tất cả mọi người có một loại ảo giác, dường như hung vật ngủ say muôn đời sắp tỉnh lại, nếu nó tỉnh lại thì Tiên Đế cũng phải run rẩy!
– Hắn không nên là địch với ta!
Ánh mắt Lý Thất Dạ thoáng cái trở nên cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức làm cho Thần Hoàng sợ hãi.
Lý Thất Dạ nói ra lời này làm cho tất cả mọi người hít thở không thông, tất cả mọi người cảm giác hô hấp không thuận, muôn đời đến nay, ai dám nói đánh giết Tiên Đế, chưa từng có người nào, cũng chưa từng có người nào có thể làm được, nhưng mà hôm nay Lý Thất Dạ lại nói như thế!
Nhưng mà cho tới hôm nay, mọi người đều biết đệ nhất hung nhân tuyệt đối không phải là người mặt dày nói khoác.
– Tốt, ta sẽ lãnh giáo khoáng thế chi thuật của ngươi..
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Thiên, cười lên, nói ra:
– Đối thủ của ngươi không phải ta, đối thủ của ta là Phi Tiên Giáo.
Nói đến đây hắn không thèm nhìn Tiêu Thanh Thiên.
– Quách Cổ, trảm hắn.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, phân phó nói.
– Nếu Thánh Sư muốn mạng của hắn, vậy hắn không thể sống tới ngày mai rồi.
Lúc này một giọng nói lười biếng vang lên, một người đã đứng trước mặt Tiêu Thanh Thiên.
Không có người nào nhìn rõ hắn tới như thế nào, dường như hắn vẫn đứng ở nơi đó.
Đứng tại đó là một thanh niên, là một thanh niên nhìn qua có chút lười nhác, nhưng mà tư thái lười nhác của hắn lại không ảnh hưởng khí thế hắn tỏa ra.
Thanh niên này cho dù là đứng tại nơi nào đều cho người ta cảm giác hắn sánh ngang với trời, thiên địa sẽ khuynh đảo vì hắn!
– Nam Đế, Kỳ Trúc Sơn thác đại!
Nhìn thấy thanh niên này thì có người kêu to lên.
Nhìn thấy Nam Đế, cho dù là Tiêu Thanh Thiên cũng phải chấn kinh, hắn nghe qua uy danh Nam Đế, hắn biết rõ người trước mặt mình là thần thánh phương nào.
– Tôn giá là Nam Đế được xưng là một trong tuyên cổ mười đại thiên tài?
Nhìn thanh niên trước mặt, đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên cũng phải cẩn thận, bởi vì hắn biết rõ bản thân mình đối mặt với tồn tại như thế nào.
– Tuyên cổ mười đại thiên tài, vậy cũng quá nâng ta lên rồi, trong cái nhìn của ta, nếu có tuyên cổ hai mươi thiên tài, ta vẫn có thể xếp vào trong đó.
Nam Đế vừa cười vừa nói, hắn cười rất tùy ý.
Nam Đế nói lời này tuy khiêm tốn, nhưng mà người nghe cũng phải hít một hơi khí lạnh, muôn đời đến nay xuất hiện bao nhiêu thiên tài, có mấy người dám nói mình có thể xếp vào tuyên cổ hai mươi thiên tài. Nhưng mà Nam Đế lại nói tùy tiện như thế, có thể thấy hắn tự tin cỡ nào.
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên thần thái ngưng trọng. Với tư cách đệ nhất chiến tướng, hắn thân kinh bách chiến. Cho dù trước kia hắn chưa từng nhìn thấy Nam Đế, nhưng mà vừa thấy phong thái Nam Đế thì hắn biết rõ địch nhân mình đối mặt đáng sợ cỡ nào, hắn biết rõ chính mình đang gặp cường địch ra sao.
Lang —
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên chậm rãi rút trường đao ra, trường đao như tuyết, ánh sáng như ngân hà, thời điểm Tiêu Thanh Thiên cầm trường đao trong tay có thể chặt đứt tất cả, thiên địa tinh vũ cũng chỉ còn lại mình hắn, dưới trường đao của hắn, tất cả không có ý nghĩa.
Lúc này tất cả mọi người nhìn thấy trường đao trong tay Tiêu Thanh Thiên thì cảm giác mình quá nhỏ bé, trở nên không có ý nghĩa, bởi vì trường đao này có thể bỏ qua tất cả, cho dù là Thần Hoàng cũng hít thở không thông..
– Đệ nhất chiến tướng. Một đao hoành thiên.
Có Thần Hoàng từ xa chạy tới, thấy trường đao trong tay Tiêu Thanh Thiên thì nội tâm phát lạnh, biết rõ chính mình không cách nào là địch với Tiêu Thanh Thiên.
– Rất tốt, có thể tu luyện đao đạo tới mức này, xưng là đệ nhất chiến tướng cũng không đủ.
Nam Đế tùy ý cười cười, thò tay, nói ra:
– Kích đến!
“Ông” một tiếng, bên trong Kỳ Trúc Sơn có một thanh Phương Thiên Họa Kích bay ra, lập tức vượt qua thiên địa rơi vào trong tay Nam Đế.
– Nhất Kích Hoành Cửu Thiên!
Lúc Phương Thiên Họa Kích cầm trong tay, có một lão tổ tới từ Nam Xích Địa nghĩ tới một truyền thuyết, một truyền thuyết mà ai nghe cũng cảm thấy hưng phấn.
Từng có truyền thuyết, Kỳ Trúc Sơn có một thiên tài, chỉ cần có kích trong tay, có thể hoành cửu giới, không người có thể vượt qua! Không có người nào nghĩ tới thiên tài này chính là Nam Đế!
– Nhất Kích Hoành Cửu Thiên.
Lão tổ Nam Xích Địa nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích nơi tay Nam Đế thì tâm thần chấn động, đây là giật mình, làm cho người ta như nhìn thấy một vị Tiên Đế, chỉ tiếc cuối cùng vẫn không thể bước ra một bước cuối cùng, không thể trở thành Tiên Đế.
Chương 1715: Nhất Kích Hoành Cửu Thiên
– Nhất Kích Hoành Cửu Thiên —
Nam Đế một kích nơi tay, thân thể biến hóa, không còn tùy ý mà là như cột chống trời, vào thời khắc này hắn tỏa ra khí tức cực kỳ cuồng bạo, cửu thiên thập địa chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn giống như tồn tại không thể nào vượt qua, hắn đứng trong thiên địa, bất luận là thiên tài nào gặp tồn tại như hắn đều phải nhượng bộ lui binh.
– Nhất Kích Hoành Cửu Thiên —
Nam Đế lại than nhẹ một tiếng, Phương Thiên Họa Kích nơi tay, thì thào nói:
– Tuyên cổ ung dung, thế gian còn có ai thừa nhận một kích chung cực của Phương Thiên Họa Kích đây?
Lời này nói ra cũng cực kỳ khí phách, nhưng mà cửu thiên thập địa, người có thể nghe hắn nói lời này đều trầm mặc, lời này thực sự không phải là nói khoác.
Nam Đế năm đó chính là kình địch của Hồng Thiên Nữ Đế, tuy cuối cùng nhất hắn nhượng bộ lui binh, không hề tranh giành thiên mệnh, nhưng mà không có bất kỳ người nào dám khinh thị hắn.
Nam Đế cầm Phương Thiên Họa Kích nơi tay, nhìn qua đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên chậm rãi nói ra:
– Năm đó đánh một trận xong ta vẫn tay không tấc săt, hôm nay ngươi đáng giá ta xuất kích này.
Nam Đế có thể nói là khinh thường cửu thiên, nhưng mà quyết đấu đệ nhất chiến tướng, hắn còn không có chút khinh thị nào, có thể nói là xem trọng đối phương.
– Đây là vinh hạnh của ta.
Lúc này đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên hai tay cầm đao, trường đao chậm rãi dựng thẳng trước người, thân thể của hắn chấn động, cả thiên địa lay động, dường như có đạo môn mở ra, giọng của hắn vang vọng thiên địa:
– Chư thánh Phi Tiên Giáo, chiến trường hiện tại mời các ngươi hàng lâm.
“Keng –” một tiếng, đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên dứt lời thì trường đao trảm không, một đao chém xuống chiếu rọi các nơi, dưới một đao này tất cả mọi người nhìn thấy có cảm giác hồn phi phách tán, uy lực một đao này đủ làm cho người ta toàn thân mềm nhũn.
– Tới tốt.
Đối mặt với một đao như thế, Nam Đế cười dài, một bước đạp không, lập tức tiến lên vòm trời ức vạn dặm, nhìn trường đao như tuyết chém xuống, Phương Thiên Họa Kích trong tay hắn khẽ đảo quanh, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, trong vòm trời có một ngôi sao cực lớn nứt ra, từng ngôi sao cực lớn vỡ ra sao đó nổ tung như pháo hoa, chiếu sáng bầu trời tối tăm.
Phương Thiên Họa Kích khẽ múa, cả bầu trời như bị kéo lại, ức vạn dặm hư không vũ trụ như hóa thành lỗ đen, theo Phương Thiên Họa Kích khẽ động mà hình thành vòng xoáy xoay tròn.
Phanh — một tiếng, trường đao chém vào vòng xoáy lỗ đen, nhất đao lưỡng đoạn, chặt đứt vòng xoáy, ức vạn dặm tinh không vẫn phải lưu lại vết đao..
“Loong coong –” tuy một đao chặt đứt vòng xoáy, nhưng mà Phương Thiên Họa Kích thế đi không dừng lại, một kích siêu việt thời gian, xuyên việt tuyên cổ, một kích đinh giết chư thần, dưới một kích này Thần Hoàng cũng phải chết.
– Giết —
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, hắn bước vào thiên địa, dưới vòm trời này một đao tùy thân lướt đi, hắn ngự trường đao đấu Phương Thiên Họa Kích của Nam Đế!
Hai tồn tại đỉnh phong đương thời lập tức chiến vào trong vòm trời, cho dù chiến trường của bọn họ cách trung tâm Đạp Không Sơn rất xa, nhưng mà lực lượng đáng sợ vẫn bao trùm thiên địa, vô số tu sĩ cường giả trong Nhân Hoàng Giới chấn động, dưới lực lượng như thế cũng cảm thấy mình quá nhỏ bé.
– Quyết đấu đỉnh phong!
Có Đại Hiền cường đại mở thiên nhãn nhìn qua vòm trời xa xa, thì thào tự nói. Lúc này cho dù rất nhiều người tràn ngập hiếu kỳ với trận chiến này, nhưng mà ai cũng không dám bước vào vòm trời quan sát trận chiến.
Ông —
Chỉ trong nháy mắt, trên không trung Tẩy Nhan Cổ Phái đột nhiên xuất hiện một đạo môn cực lớn, tại trong đạo môn cực lớn này bắn ra tiên quang to lớn.
Xuyên thấu qua đạo môn này, tất cả mọi người ẩn ẩn nhìn thấy từng tòa tiên sơn hiển hiện bên trong, tại đó tiên thụ chập chờn, tiên liên nở rộ, ở trong đó có tiên loan bay múa, có tiên tuyền như thác nước chảy từ trên trời xuống.
– Nơi đó, nơi đó là tiên giới sao?
Xuyên thấu qua đạo môn, nhìn thấy cảnh kinh người như thế làm cho rất nhiều người chấn động, cho dù đây chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhưng mà có thể nghĩ phía sau đạo môn là một thế giới khác.
– Không, đó là Phi Tiên Giáo.
Có một Thần Vương chạy tới xem náo nhiệt nói ra, sắc mặt trắng bệch, thì thào nói:
– Phi Tiên Giáo lâm thế, bọn họ muốn hàng lâm Nhân Hoàng Giới. Lúc Hắc Long Vương độc tôn ba thế, Phi Tiên Giáo chưa từng xuất hiện qua, hôm nay Phi Tiên Giáo rốt cục không còn kiên nhẫn rồi.
Ông, ông, ông…
Trong tiên quang chập chờn, một đệ tử Phi Tiên Giáo mặc áo giáp từ trong đạo môn bay ra ngoài.
– Có ta ở đây, thế giới có bao nhiêu xa thì Phi Tiên Giáo cút thật xa cho ta!
Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, tay phải khẽ vẫy, tam giác cổ viện lập tức bay lên cao.
Phốc — phốc — phốc —
Tam giác cổ viện bay ra, lập tức chém đầu đám đê tử Phi Tiên Giáo từ trong đạo môn bay ra ngoài.
– Quá khí phách, đây quả thực là chọc giận Phi Tiên Giáo!
Mặc kệ Phi Tiên Giáo có bao nhiêu đệ tử hàng lâm, đều bị tam giác cổ viện chém đầu từng người một, nhìn thấy từng đầu lâu bay lên cao thì mọi người cực kỳ rung động, đây không chỉ có huyết tinh, còn có trấn áp tâm thần của người ta.
Tuyên cổ đến nay, ai dám chém đầu đệ tử Phi Tiên Giáo, nhưng mà vào hôm nay, trước mặt người trong thiên hạ, Lý Thất Dạ lại thu đầu của đệ tử Phi Tiên Giáo, cảnh này quá khí phách.
Phanh — một tiếng vang thật lớn, rốt cục Phi Tiên Giáo có nhân vật cường đại giá lâm, sáu Thần Vương lập tức giáng lâm, sáu kiện đế binh lập tức trấn thủ tứ phương, ngăn cản tam giác cổ viện, lập tức làm cho đệ tử Phi Tiên Giáo hàng lâm thế giới này.
– Người nào dám làm càn!audio coi am
Sáu tên Thần Vương quát to một tiếng, sáu tên Thần Vương này nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi, vừa nhìn chỉ mới ba mươi mấy tuổi, thập phần khí phách cùng cường đại.
– Cũng quá cường đại, những Thần Vương này già nhất cũng sinh ra ở thời đại đạo gian.
Nhìn thấy sáu tên Thần Vương này, có lão tổ thì thào tự nói.
Tất cả mọi người biết rõ, trong đương thời, Nhân Hoàng Giới chưa từng có người nào trẻ tuổi như thế thành tựu Thần Vương, cho dù là thiên tài sinh ra ở thời đại đạo gian cũng không có nghe nói có ai trở thành Thần Vương.
Nhìn thấy Thần Vương còn trẻ như thế, bất kể là ai cũng phải động dung, đệ tử Phi Tiên Giáo tùy tiện phái ra cũng có cấp bậc Thần Vương rồi, có thể nghĩ Phi Tiên Giáo cường đại cỡ nào, nếu như lão tổ Phi Tiên Giáo xuất thế, đó là tồn tại thế nào.
– Trẻ như thế đã thành Thần Vương, truyền thừa đó trong cửu giới có thực lực thế nafp?
Rất nhiều giáo chủ cũng hâm mộ, quản chi là đế thống tiên môn cũng giống như thế.
Trong thời đại này chỉ có một đời thế hệ trẻ trước, người sinh ra ở thời đại đạo gian này, Nhân Hoàng Giới chưa từng nghe qua có ai trẻ tuổi như vậy trở thành Thần Vương.