Đế Bá Audio Podcast
Tập 340 [Chương 1696 đến Chương 1700]
❮ sautiếp ❯Chương 1696: Rời đi (1)
– Đấu với ta, còn kém một đoạn!
Nói đến đây Lý Thất Dạ cũng cười ha hả, rốt cục chiến thắng trong quá trình biện phật, khó trách Lý Thất Dạ hưng phấn như thế.
– Đừng quá hưng phấn, nên thở một hơi đã.
Lý Thất Dạ hưng phấn kêu to lên, Bộ Liên Hương trầm giọng nói, nàng quán trú lực lượng đại đạo thuần chính vào trong người Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ hít sâu một hơi, dẹp loạn cảm xúc. Đối với Lý Thất Dạ mà nói, chuyện làm hắn hưng phấn nhất không phải chiếm được Thể Thư, mà là thắng hòa thượng Lão Vô Tự
Đương nhiên đối với Lý Thất Dạ mà nói, nếu như nói chỉ dùng vũ lực chiến thắng hòa thượng Lão Vô Tự thì chuyện này chẳng đáng làm hắn hưng phấn như thế.
Hiện tại hắn dùng phật hiệu chiến thắng hòa thượng Lão Vô Tự, hơn nữa còn dùng Lão Vô Kinh mà hòa thượng Lão Vô Tự am hiểu nhất chiến thắng, chuyện này càng làm Lý Thất Dạ hưng phấn.
Được lực lượng đại đạo của Bộ Liên Hương tương trợ, Lý Thất Dạ khôi phục thật nhanh.
– Hắc, hắc, hắc, đại gia, cầm tới tay hay chưa?
Lúc này tiểu nê thu cũng hưng phấn nhìn qua Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn nó một cái, cười hắc hắc, nói:
– Còn phải nói sao? Nếu ta có thể chiến thắng hòa thượng Lão Vô Tự, Không Thư đương nhiên là vật trong tay ta rồi.
– Không Thư?
Nghe nói như thế, ngay cả Bạch Kiếm Chân cũng hít một hơi lạnh, Lý Thất Dạ tới nơi này khiêu chiến hòa thượng Lão Vô Tự, hắn không nói cụ thể là vì cái gì.
Bây giờ nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Bạch Kiếm Chân đã thất kinh, nói ra:
– Không Thư? Một trong cửu đại thiên thư trong truyền thuyết?
– Đúng, chính là nó.
Lý Thất Dạ gật đầu nói ra.
Lý Sương Nhan các nàng đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là Bạch Kiếm Chân, nàng càng giật mình, Không Thư, một trong cửu đại thiên thư, tồn tại trong truyền thuyết, thậm chí có người cho rằng thế gian căn bản không tồn tại thứ như Không Thư.
Cửu đại thiên thư, coi như là Tiên Đế cũng phải động tâm, thật không ngờ hôm nay Lý Thất Dạ dĩ nhiên đã đạt được Không Thư trong truyền thuyết.
– Truyền thuyết Hạo Hải Tiên Đế đã từng đạt được Không Thư.
Bạch Kiếm Chân cũng thì thào nói.
Chuyện này làm cho Bạch Kiếm Chân hiểu lầm. Bởi vì Hạo Hải Tiên Đế đã tới nơi đây, Bạch Kiếm Chân cho rằng Không Thư là vật của Hạo Hải Tiên Đế lưu lại.
– Nói cho đúng, Hạo Hải Tiên Đế chỉ đạt được một phần rất nhỏ trong Không Thư mà thôi, hắn đạt được chỉ là một án văn chương.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Không Thư trong Lão Vô Tự hoàn toàn không có quan hệ gì với Hạo Hải Tiên Đế cả.
Trên thực tế năm đó Hạo Hải Tiên Đế đến Lão Vô Tự, hắn thật sự nghĩ tới là Không Thư, đáng tiếc cuối cùng nhất hắn không thành công, hắn đánh bạc thua.
– Hắc. Đúng vậy, trên thực tế ngàn vạn năm qua chưa từng có ai nhìn thấy Không Thư chân chính.
Tiểu nê thu cũng cười hắc hắc, khoe khoang kiến thức của mình, nói ra:
– Năm đó Hạo Hải Tiên Đế lúc còn trẻ trèo lên Thế Giới Thụ, ở nơi đó đạt được một quyển bí thuật Không Thư do tiền nhân lưu lại.
– … Về phần Không Thư trong Lão Vô Tự có lai lịch lớn hơn, nó là thứ thiên địa sinh ra, là vật vô thượng trên thế gian.
Tiểu nê thu nói ra:
– Đương nhiên, từ tuyên cổ tới nay chưa từng có người nhìn thấy Không Thư, đó là chỉ là bắt đầu từ thời đại hoang mãng mà thôi. Trên thực tế các thời đại không thể ngược dòng tìm hiểu trước đó đã từng có một tồn tại vô thượng đạt được Không Thư, tu luyện tới mức xuất thần nhập hóa, bằng không cũng sẽ không có Đế Ma Tiểu Thế Giới, đây chính là bị lăng không sáng tạo ra, tạo ra…
Nói tới Không Thư, tiểu nê thu có thể nói là nói đạo lý rõ ràng, nó biết nhiều như thế chính là vì chủ nhân của nó từng muốn có được Không Thư, với tư cách Chân Thần hắn mạo hiểm khiêu chiến Lão Vô Tự, đáng tiếc cuối cùng vẫn thảm bại.
– Lão Vô Tự có được Không Thư lâu như vậy. Chẳng lẽ sẽ không có người tu luyện nó sao?
Trần Bảo Kiều tò mò nói ra.Nguồn truyện audio Podcast
Lý Thất Dạ cười lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Đối với Lão Vô Tự mà nói, thậm chí là cả táng phật cao nguyên mà nói, bất luận là công pháp gì, bất luận là bí kíp gì với bọn họ cũng không trọng yếu, quản chi là Không Thư, đối với bọn họ mà nói, thứ này đều không trọng yếu, bọn họ chỉ cần trong lòng có phật là được.
– Trong lòng có phật thì có tất cả.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Đối với cả táng phật cao nguyên mà nói, chỉ cần trong lòng còn có phật niệm thì tương đương tuyên cổ bất diệt, đến tình trạng này những đồ vật khác với bọn họ mà nói đã không đáng lưu luyến.
– Phật hiệu trong táng phật cao nguyên chính là thứ mê hoặc lòng người, có thể nói nó là tà thuật.
Gần đây Bạch Kiếm Chân từng lời như vàng cũng phải nói một câu như vậy, có thể nói nàng đối với phật hiệu trong táng phật cao nguyên có thành kiến rất lớn.
Đối với lời nói như thế, Lý Thất Dạ chỉ cười mà không bình luận.
– Hắc, hắc, hắc, đại gia, còn cái ấm sứt kia thì sao, ngươi có chiếm được cái ấm sứt kia hay không?
Lúc này tiểu nê thu vẫn nhìn lên người Lý Thất Dạ, cười hì hì nói ra.
Lý Thất Dạ liếc nhìn nó một cái, nói ra:
– Nếu như ta lấy được cái ấm sứt kia, ngươi còn có thể đứng ở chỗ này sao? Cả táng phật cao nguyên đã sớm loạn lên rồi.
– Cũng phải!
Tiểu nê thu gãi gãi đầu, nói ra:
– Ai, đáng tiếc, cái ấm sứt tuyệt thế vô song kia lại tiện nghi cho đám lừa trọc kia rồi.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn nó một cái, nói ra:
– Cho dù cầm được cái ấm sứt kia đi, ngươi có thể chịu đựng được sao? Không quá ba ngày ngươi sẽ điên lên rồi.
– Chuyện này, chuyện này…
Bị Lý Thất Dạ nói như thế, tiểu nê thu xấu hổ địa chà xát tay, nhưng mà nó cũng biết Lý Thất Dạ nói là sự thật.
Vạn Niệm Hồ không phải ai cũng có thể chịu đựng được, nó có thể thực hiện mộng tượng của bất cứ kẻ nào, một khi đạt được Vạn Niệm Hồ mà không có đủ định lực cường đại, bản thân mình sẽ điên mất.
Tuyên cổ đến nay, cũng chỉ có tồn tại kinh tài tuyệt diễm như đám người Đế Thích mới có thể thừa nhận uy lực của Vạn Niệm Hồ, mới có thể có được thực lực chấp chưởng Vạn Niệm Hồ.
– Cái ấm sứt là cái gì vậy?
Lý Sương Nhan cũng hiếu kỳ, bọn họ nhiều lần nghe nói tới cái ấm sứt, nhưng mà Lý Thất Dạ vẫn không có nói rõ cái ấm sứt là cái gì.
– Vạn Niệm Hồ.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
– Vạn Niệm Hồ —
Nghe được cái tên này, Mai Tố Dao cũng rung động, thì thào nói:
– Truyền thuyết là thật, táng phật cao nguyên thật sự cất giấu cửu đại thiên bảo?
– Vạn Niệm Hồ, một trong cửu đại thiên bảo?
Bạch Kiếm Chân biến sắc, thì thào nói:
– Cửu đại thiên bảo, không phải truyền thuyết nói chúng không tồn tại trên thế gian sao?
Bạch Kiếm Chân nói ra lời như vậy cũng không quá thần kỳ, trăm ngàn năm qua, rất nhiều người đều cho rằng cửu đại thiên bảo căn bản là không tồn tại, chỉ là bịa đặt mà thôi.
Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, nói ra:
– Không có lửa làm sao có khói, có nhiều thứ có truyền thuyết nói rõ là có nguyên nhân trong đó.
Chương 1697: Rời đi (2)
Lúc này Lý Sương Nhan các nàng cũng phải nhìn qua Lão Vô Tự, có ai nghĩ tới một ngôi chùa nhỏ không chút thu hút kia lại cất giấu Vạn Niệm Hồ, là một trong cửu đại thiên bảo trong truyền thuyết cơ chứ.
– Năm đó Hạo Hải Tiên Đế là nhắm tới Vạn Niệm Hồ nên tới đây.
Bạch Kiếm Chân cũng hiểu vì cái gì, thì thào tự nói.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Thứ đồ vật này không dễ dàng có được, cho dù là Tiên Đế cũng như thế. Lại nói đạt được thứ này cũng không nhất định là chuyện tốt. Thế gian bảo vật phần đông, không phải người nào cũng có được bảo vật hữu dụng với mình.
Đối với lời này, Bạch Kiếm Chân các nàng lựa chọn trầm mặc, cửu đại thiên bảo, đây là thứ các nàng không dám mơ ước tới.
– Hắc, hắc, hắc, đại gia, lão nhân gia người đạt được Không Thư.
Lúc này tiểu nê thu thèm chảy nước miếng, cười hì hì nói ra:
– Lão nhân gia ngươi… Hắc, hắc, hắc, có phải nên truyền thụ cho ta hay không?
Lý Thất Dạ lườm nó một cái, nói ra:
– Yên tâm đi, ta sẽ truyền cho ngươi ba năm chiêu, nhưng mà ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng, nếu ngươi không cố gắng một chút, tăng mạnh uy lực huyết thống của mình lên, coi chừng ta lưu đày ngươi vĩnh viễn đấy.
Tiểu nê thu với tư cách Độ Không Khâu Dẫn, nó có được huyết thống cực kỳ quý hiếm, nó có ưu thế lĩnh ngộ không gian cực kỳ to lớn, đổi một câu nói, nó là thiên tài trời sinh về lĩnh vực không gian.
Nhưng mà Độ Không Khâu Dẫn tâm chơi rất nặng, nó vẫn không thể phát huy được ưu thế huyết thống của mình, sau kỳ ngộ đi Thế Giới Thụ lần trước mới có thể khiến huyết thống của nó tăng vọt.
– Hắc, hắc, đại gia, ngươi yên tâm, chỉ cần đại gia nói một câu, ta sẽ dốc lòng tu luyện ngày đêm, ta nhất định không để đại nhân thất vọng.
Tiểu nê thu vỗ ngực cam đoan, nhìn Lý Thất Dạ nói:
– Không qua vài năm, ta nhất định sẽ là chúa tể không gian…
Đối với tiểu nê thu cam đoan như vậy, Lý Thất Dạ chỉ nhàn nhạt nhìn nó một cái, sau đó phân phó:
– Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này.
Nói xong xoay người rời đi.
– Hắc, đại gia, chờ một chút!
Tiểu nê thu lập tức theo sát từng bước, bộ dáng giống như chân chó.
Lý Thất Dạ không chỉ rời khỏi Lão Vô Tự, hắn muốn rời khỏi Đế Ma Tiểu Thế Giới. Bởi vì lần này tới Đế Ma Tiểu Thế Giới nên chấm dứt cũng đã chấm dứt, trong Đế Ma Tiểu Thế Giới hắn không còn cầu thứ gì khác.
Tại Đế Ma Tiểu Thế Giới lúc gần đi, Lý Thất Dạ quay đầu nhìn lại Đế Ma Tiểu Thế Giới, hoặc là nói nhìn Đế Ma Tiểu Thế Giới lần cuối cùng.
– Gặp lại, Đế Ma Tiểu Thế Giới, từ nay về sau thế gian sẽ không còn Đế Ma Tiểu Thế Giới.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi.
Lý Thất Dạ nói lời này làm cho Lý Sương Nhan các nàng phải giật mình, Trần Bảo Kiều tò mò nói ra:
– Vì cái gì nói từ nay về sau thế gian không còn Đế Ma Tiểu Thế Giới?
– Ở kiếp này, Đế Ma Tiểu Thế Giới chắc chắn tan thành mây khói.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
– Hòa thượng kia thực muốn động thủ?
Bộ Liên Hương cũng biết nhiều hơn Lý Sương Nhan các nàng…, nàng giật mình nói.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Bộ Liên Hương nói ra:
– Đúng vậy, nếu như di lão Trung Châu cổ triều các ngươi rời đi thì vẫn còn cơ hội.
– Một khi vào táng phật cao nguyên, trọn đời làm tăng.
Bộ Liên Hương nhẹ nhàng nói ra:
– Ngươi cũng không phải không biết.
Lý Thất Dạ lại thở dài một hơi, hắn đương nhiên hiểu đạo lý kia.
– Ma sĩ và đế bin thì sao?
Lý Sương Nhan cũng nhìn qua Đế Ma Tiểu Thế Giới, lại hỏi.
– Tan thành mây khói.
Lý Thất Dạ thở dài, hắn muốn ở đây lâu, tiếp tục rời đi.
Lý Thất Dạ và mọi người quay lại táng phật cao nguyên, đặt chân tại phật thành. Đối với Lý Thất Dạ mà nói chuyến đi này đã đặt dấu chấm hết, vô cùng viên mãn.
Lý Thất Dạ lưu lại nơi này cũng chỉ là muốn nhìn thấy lão tổ Trường Hà Tông phi thăng, cần lời của Mai Tố Dao, trợ giúp nàng một tay, dù sao hiện tại Mai Tố Dao đi theo hắn nên không tính là người xa lạ.
Trường Hà Tông kiến môn phái đến bây giờ xuất hiện không ít thế hệ kinh tài tuyệt diễm, trong đó có không ít đã tới cảnh giới Thần Hoàng.
Đối với tu sĩ mà nói, quản chi là Thần Hoàng vô địch, nhưng mà có một việc vĩnh viễn không cách nào đào thoát, vĩnh viễn cũng không có lực đi đối mặt, chính là tử vong.
Mặc kệ ngươi kinh tài tuyệt diễm tới cỡ nào, mặc kệ ngươi cường đại ra sao, sau khi ngươi sống thật lâu, lúc đối mặt tử vong thì chỉ sợ không cách nào thản nhiên và ung dung đối mặt.
Trăm ngàn vạn năm qua, có bao nhiêu người thản nhiên đối mặt với tử vong của mình cơ chứ?
Cho nên cho dù là những lão tổ kinh diễm của Trường Hà Tông cũng như vậy, bọn họ không cách nào thản nhiên đối mặt với tử vong đang gần kề, kể từ đó khiến một ít lão tổ cấp bậc Thần Hoàng của Trường Hà Tông bái nhập vào linh sơn, trở thành thánh tăng, tìm kiếm trường sinh chi đạo.
Nhiều năm qua đi, Trường Hà Tông có không ít đại nhân vật bái nhập linh sơn, trở thành thánh tăng. Trải qua thời gian mài giũa, rốt cuộc tạo nghệ phật đạo của bọn họ cũng đạt tới mức viên mãn, sẽ phi thăng nhập phật quốc.
Phi thăng theo như lời bên trong táng phật cao nguyên mà nói, chỉ khi thánh tăng phật đạo viên mãn sẽ vứt bỏ tất cả, phi thăng nhập phật quốc, trở thành một phật đà chính thức, truyền thuyết sau khi trở thành phật thì chính thức vĩnh sinh bất tử.
Ngày lão tổ Trường Hà Tông phi thăng ngày cũng gần, đám người Lý Thất Dạ dứt khoát lưu lại. Lại nói Lý Sương Nhan các nàng cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng phi thăng, lần này xem như mở rộng tầm mắt của các nàng.
Trong phật thành. Trong phòng ngủ, Lý Thất Dạ dùng Phong Thiên Ngũ Đạo Môn phong ấn cả gian phòng, hắn muốn mở hộp ra.
Cổ hộp này cực kỳ ly kỳ, cũng không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, Lý Thất Dạ cầm cái hộp quan sát kỹ một phen, cả cổ hộp là một khối, không có bất kỳ khe hở nào cả, cả cổ hộp xem ra giống như tảng đá lớn.
Duy nhất có thể giúp người ta nhìn ra đầu mối chính là dấu luân ấn lõm trên hộp, luân ấn này không giống đục lên. Dường như đây là trời sinh, luân ấn và cổ hộp là một khối.
Nhìn thấy luân ấn này, Lý Thất Dạ cười lên, chậm rãi nói ra:
– Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không mưu sự làm sao được việc?
Nói xong, Lý Thất Dạ cầm một vòng bảo luân, linh vực không luân, đây là bất thế bảo vật của Nam Thiên thế gia, Lý Thất Dạ lấy được trong tay Nam Thiên thiếu hoàng.
Linh vực bảo luân chính là mấu chốt mở bảo thư, trên thực tế nghĩ tới Không Thư, nếu không làm Vạn Niệm Hồ chuyển vị, đồng thời nếu không có ba cái chìa khóa mở ra cũng không thể chiếm được cổ hộp.
Cho dù đạt được cổ hộp, nếu không có linh vực không luân thì không cách nào mở cổ hộp ra, không thể mở cổ hộp thì không thể đạt được Không Thư.
Đời sau có đồn đãi linh vực không luân là bảo luân do Phi Dương Tiên Đế luyện chế, trên thực tế thực sự không phải là như thế, linh vực không luân từ thời đại cực kỳ xa xưa lưu truyền tới nay.
Chương 1698: Không Thư
Trên thực tế về sau Phi Dương Tiên Đế đi Lão Vô Tự, hắn cũng muốn chứng minh Không Thư là đúng, đáng tiếc hắn không có ba cây chìa khóa cho nên tất cả lãng phí không công, cho nên Phi Dương Tiên Đế lui mà cầu tiếp theo, lừa đối một tôn phật đá.
Yết — yết — yết —
Sau khi Lý Thất Dạ đặt linh vực không luân vào dấu luân ấn, một tiếng vang nhỏ vang lên, hộp đá vậy mà vỡ ra, từng đạo hào quang từ bảo thư bắn ra ngoài.
Nhìn thấy hào quang quen thuộc này, Lý Thất Dạ cũng vui vẻ, chỉ có cửu đại thiên thư mới có thể tỏa ra hào quang như thế, không hề nghi ngờ, đây là Không Thư.
Trong nháy mắt Không Thư bày ở trước mặt Lý Thất Dạ, ánh sáng thần thánh huyền diệu hiện ra.
Nhìn qua hào quang từ Không Thư, trong nội tâm Lý Thất Dạ cũng sinh ra hưng phấn và vui mừng.
Cửu đại thiên thư, hiện tại hắn có được ba quyển, Không Thư, Thể Thư, Tử Thư, trăm ngàn năm qua, tương lai hắn cũng không phải là không có khả năng thu thập cửu đại thiên thư.
Thái Sơ diễn cửu tự, cửu tự sinh cửu bảo, cửu bảo minh cửu thư! Cửu đại thiên bảo, cửu đại thiên thư, đây là thiên thư hấp dẫn người ta cỡ nào.
Lý Thất Dạ mở Không Thư ra, trong sách ghi lại cực kỳ thâm ảo, làm cho không ai xem hiểu.
Nhưng mà Lý Thất Dạ nhanh chóng bị hấp dẫn, hắn giống như bước vào một thế giới không cách nào tưởng tượng, hắn có thể nhìn thấy cấu trúc của tất cả thế giới.
Lý Thất Dạ xem thẳng huyền ảo của đại đạo, Không Thư thâm ảo huyền diệu nhất không ngừng bày ra trước mặt Lý Thất Dạ, chuyện này làm cho Lý Thất Dạ xem si mê.
Đổi lại là người khác, quản chi hắn kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, quản chi là thiên tài không ai bì nổi, thậm chí là như Mai Tố Dao có tiên cốt trong mi tâm, nàng cũng không có khả năng trong thời gian ngắn xem hiểu Không Thư, chớ nói chi là nắm giữ huyền diệu của Không Thư.
Mà tuyệt thế thiên thư như cửu đại thiên thư, cho dù là thiên tài không ai sánh kịp cũng cần mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm tìm hiểu.
Nhưng mà đối với Lý Thất Dạ mà nói, nắm giữ huyền diệu của Không Thư không phải một chuyện khó. Hắn tốn hao trăm ngàn năm nghiên cứu cửu đại thiên thư, cửu đại thiên bảo.
Thậm chí có thể nói trong năm tháng dài dằng dặc như vậy, Lý Thất Dạ đã từng nắm giữ qua một ít văn chương của Không Thư, đương nhiên những văn chương này đều là tàn khuyết không đầy đủ, căn bản kém xa Không Thư chính thức.
Nhưng mà trải qua trăm ngàn năm phỏng đoán, Lý Thất Dạ đã có lý giải rất sâu với Không Thư.
Hôm nay đạt được Không Thư, lại ngộ huyền diệu trong đó, đây quả thực chính là như cá gặp nước, như hổ thêm cánh, loại cảm giác này không phải văn chương có thể hình dung.
Lúc này chỉ có thể nói Lý Thất Dạ cầu học như khát, hắn như một khối bông gòn không ngừng hấp thu giọt sương từ Không Thư, muốn nắm giữ tất cả huyền diệu của Không Thư vào trong tay của mình.
Mấy ngày nay, Lý Thất Dạ không ngừng đắm chìm trong huyền diệu Không Thư, mấy ngày nay hắn không bước chân ra khỏi nhà, hắn khóa mình ở trong phòng.
Lý Sương Nhan các nàng cũng biết Lý Thất Dạ đang tìm hiểu Không Thư, không dám đi quấy rầy hắn.
Trong mấy ngày này, phật tức trong linh sơn càng ngày càng mạnh, hơn nữa phật quang bắt đầu hiển hiện, theo thời gian qua đi, phật quang trong linh sơn càng ngày càng mạnh.
Đến cuối cùng linh sơn tỏa ra phật quang có thể chiếu sáng toàn bộ táng phật cao nguyên. Nhìn thấy linh sơn phật quang tràn ngập, bao phủ cả táng phật cao nguyên, cho dù là người chưa từng nhìn thấy các mặt xã hội cũng hiểu có đại sự xảy ra.
– Phi thăng sắp bắt đầu.”
Có người hiểu biết nhìn thấy táng phật cao nguyên phật quang trùng thiên, biết rõ sắp phát sinh chuyện gì.
Mấy ngày nay Mai Tố Dao cũng đặc biệt lưu ý biến hóa của linh sơn, bởi vì này lần phi thăng này là lão tổ Trường Hà Tông của nàng. Thời điểm nhìn thấy lão tổ này phi thăng thì có thể nhìn thấy chân giải cả đời của hắn.
Chân giải như thế đối với Trường Hà Tông mà nói có có ý nghĩa không tầm thường, cho nên đối với Mai Tố Dao mà nói, nàng nhất định phải hiểu được chân giải, những bảo vật khác nàng không muốn, nhưng mà thực muốn thì nàng sẽ ra tay tranh đoạt.
Lấy được chân giải, Mai Tố Dao thực sự không phải là vì nàng, mà là vì tông môn. Bởi vì nàng đi cho tới hôm nay cũng không cần chân giải, nhưng mà môn hạ đệ tử Trường Hà Tông thì rất cần thứ này.
– Không biết là vị lão tổ nào của quý tông sẽ phi thăng đây?
Đối với phi thăng, Trần Bảo Kiều cũng rất hiếu kỳ, nàng cũng chỉ nghe nói qua, nhưng, cho tới bây giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy.
– Cụ thể thì ta không rõ ràng.
Mai Tố Dao nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Chư lão trong tông môn chỉ có thể suy tính ra có một vị lão tổ trong tông môn sẽ phi thăng, nhưng cụ thể là vị lão tổ nào thì không thể nói rõ ràng, chỉ có chờ đến ngày phi thăng mới biết được. Nghe các vị lão tổ trong tông môn nói, tại linh sơn có vài vị lão tổ Trường Hà Tông có tạo nghệ phật đạo cực kỳ cao thâm.
Trường Hà Tông với tư cách một môn tam đế, chưa bao giờ thiếu thiên tài, mà đại nhân vật bái nhập linh sơn rất nhiều, đã từng có người bảo thủ đoán chừng qua, Trường Hà Tông chí ít có hơn mười vị đại nhân vật bái nhập linh sơn. Nhỏ có cường giả cấp bậc hộ pháp, lớn đến Thần Hoàng.
Yết — yết — yết —
Thời điểm đa số người đang hiếu kỳ xem là vị lão tổ nào phi thăng, đột nhiên có tiếng vang trầm trọng vang lên, âm thanh di động này không phải rất to, nhưng mà dường như người trong táng phật cao nguyên đều có thể nghe được tiếng di động này.
– Cửa phật môn Lạn Đà Tự mở ra.
Không biết là ai hét lên, rất nhiều người đều nhao nhao nhìn qua linh sơn.
Quả nhiên chỉ thấy cửa phật môn Lạn Đà Tự hôm nay lại mở ra, phóng nhãn nhìn lại, phật môn sâu giống như biển, nhìn không tới cuối cùng, dường như bên trong phật môn là một thiên địa vô cùng vô tận, tại đó có thể dung nạp cửu thiên thập địa.
Ông — một tiếng, rất nhiều người giật mình nhìn phật môn Lạn Đà Tự mở ra, đột nhiên phật quang từ trên trời giáng xuống, trên không trung Lạn Đà Tự lại đột nhiên có phật môn mở ra.
Thời điểm cửa phật môn mở ra giống như thời không chi môn mở ra, cho người ta một loại ảo giác, có thể thông qua phật môn này có thể vượt qua cửu thiên thập địa, vượt qua cổ kim.
Phật môn trên bầu trời, phật quang mênh mông như biển lớn, bên trong ẩn ẩn nhìn thấy một phiến thiên địa, dường như tại đó có chúng phật đang tụng kinh.
– Phật quốc, phật quốc trong truyền thuyết–
Nhìn thấy phật môn mở ra, xuyên thấu qua phật môn nhìn thấy một quốc độ, chuyện này làm cho mọi người chấn động, có đại nhân vật xuyên thấu qua phật môn, muốn nhìn thấu huyền diệu trong đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người ngừng thở, phật quốc, rất ít người tận mắt nhìn thấy phật quốc, trăm ngàn năm qua, trừ thánh tăng linh sơn, hoặc là nói trừ thánh tăng phi thăng thì chẳng có ai có thể tiến vào phật quốc cả.
Trên thế gian, đã từng có truyền thuyết cho rằng, nếu như có thể tiến vào phật quốc thì có thể trường sinh bất tử.
Chương 1699: Rung chuyển táng phật cao nguyên (1)
Lúc này cánh cửa phật môn trên bầu trời mở rộng ra, chuyện này với nhiều người mà nói, phật quốc tràn ngập hấp dẫn.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, có vài bóng người bắn lên, bóng người bắn lên cực kỳ cường đại, bọn họ phóng lên trời, muốn nhảy vào trong phật quốc trên cao.
– A Di Đà Phật, vô phật từ bi.
Mấy tu sĩ cường đại công kích phật môn bị phật âm cường đại bao phủ, từ bi thần thánh, phật âm giáng xuống quanh quẩn các nơi:
– Từ đâu tới đây thì quay về nơi đó, hữu duyên mới có thể vào cửa này.
Phanh — một tiếng, phật âm vừa vang lên đã cưỡng chế đánh bay mấy tu sĩ cường đại đang công kích phật môn, bọn họ lập tức bị đánh bay ra khỏi táng phật cao nguyên.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng không ít người run sợ, từ đó về sau không có kẻ nào dám ra tay nữa, nhưng mà, mấy tu sĩ cường đại còn bị đánh bay ra khỏi táng phật cao nguyên ngay lập tức, ngay cả sức phản kháng cũng không có, chuyện này có thể nghĩ tồn tại trong phật quốc mạnh cỡ nào.
– Bên trong phật quốc cũng không chỉ có phật chủ, còn có các thượng phật.
Có người nhìn qua phật môn trên bầu trời, thì thào tự nói.
C-K-Í-T..T…T — một tiếng, ngay lúc Mai Tố Dao các nàng đều bị phật môn hấp dẫn, tiếng mở cửa vang lên, Lý Sương Nhan các nàng lập tức quay đầu, chỉ thấy Lý Thất Dạ đi ra khỏi phòng.
Lúc này Mai Tố Dao các nàng nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt Lý Thất Dạ thập phần cổ quái, thần thái của hắn không cách nào hình dung được, tóm lại cho dù Lý Sương Nhan đi theo Lý Thất Dạ lâu nhất cũng chưa từng gặp qua thần thái này của Lý Thất Dạ.
Giờ này khắc này, ngay cả Lý Sương Nhan cũng không biết Lý Thất Dạ có thần thái này đại biểu cho cái gì, không biết thần thái này mang theo ý gì.
– Công tử —
Lý Sương Nhan các nàng thở nhẹ một tiếng, nhìn thấy Lý Thất Dạ có thần thái như thế, trong lòng sinh ra bất an.
– Ở tại chỗ này.
Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn qua phật môn trên cao, phân phó một câu. Sau đó là đạp không mà lên, nghe được tiếng “Ông”, một con đường theo bước chân Lý Thất Dạ trải rộng ra, nối thẳng tới linh sơn, đi thông Lạn Đà Tự, đi thông phật môn trên không trung Lạn Đà Tự.
– Phát sinh chuyện gì?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi thẳng lên linh sơn, thẳng lên Lạn Đà Tự, Lý Sương Nhan các nàng cũng không rõ xảy ra chuyện gì.
– Sắp phát sinh đại sự. Làm không tốt sẽ thiên băng địa liệt.
Mai Tố Dao cũng thì thào nói. Nàng cũng không biết phát sinh chuyện gì. Nhưng mà nàng cũng hiểu được đây tuyệt đối là đại sự. Bởi vì ngày đó nàng từng mời Lý Thất Dạ cùng đi lên Lạn Đà Tự, cùng nhau đi phật quốc, Lý Thất Dạ một câu cự tuyệt, nhưng mà, hiện tại Lý Thất Dạ lại độc thân đi lên.
– Xem kìa, đó là đệ nhất hung nhân!
Lý Thất Dạ bước đi lên cao. Có người mắt tinh nhìn ra Lý Thất Dạ, quát to một tiếng.
Cho tới ngày hôm nay, hung danh đệ nhất hung nhân đã uy hiếp cửu thiên thập địa, các tồn tại cường đại tại Nhân Hoàng Giới cũng kiêng kị hắn ba phần, trảm Bảo Trụ Nhân Hoàng, bại Sở Thiên Đế, Chiến Sư, giết Cơ Không Vô Địch, phóng nhãn thiên hạ, đương kim trẻ tuổi còn có người nào dám là địch với hắn không?
– Hắn đang muốn làm gì. Muốn lên phật quốc, đoạt phật duyên hay sao?
Thấy Lý Thất Dạ đi thẳng lên linh sơn, nối thẳng Lạn Đà Tự, có người thì thào nói.
– Đệ nhất hung nhân đúng là vênh váo trùng thiên, tư thái này quả thật là khiêu chiến cả táng phật cao nguyên a.
Có cường giả Nhân tộc hưng phấn nói ra.
Giờ này khắc này, thậm chí có không ít người hy vọng đệ nhất hung nhân đánh nhau với táng phật cao nguyên, bọn họ thậm chí muốn xem thêm kỳ tích xảy ra, đệ nhất hung nhân đánh bại táng phật cao nguyên.
Trong nháy mắt Lý Thất Dạ đạp vào linh sơn, cách Lạn Đà Tự chỉ một bước ngắn.
– Thí chủ. Mời trở về đi.
Ngay thời điểm Lý Thất Dạ cách Lạn Đà Tự chỉ còn một bước, trong phật tự xuất hiện thân ảnh Bát Diện Quang Minh Bồ Tát. Phật hiệu liên tục giống như có thể độ hóa thiên địa.
– Bát Diện Quang Minh Bồ Tát.
Thời điểm thân ảnh Bát Diện Quang Minh Bồ Tát xuất hiện. Vô số người đều kiêng kị, bất kể là tu sĩ cường đại cỡ nào cũng không dám tới gần, bất luận là ai cũng sợ hãi Bát Diện Quang Minh Bồ Tát.
– Ta đã đến, các ngươi cũng chỉ có hai lựa chọn.
Lý Thất Dạ nhìn qua phật môn trước mặt, hai mắt nối thẳng chỗ sâu nhất phật quốc, hắn chậm rãi nói ra:
– Hoặc là mở phật môn cho ta, để cho ta đi vào, hoặc là ta sẽ đạp nát phật môn này, lật tung phiến thiên địa này.
Lúc này thái độ của Lý Thất Dạ thập phần kiên định, không có chỗ trống thương lượng, mỗi câu mỗi chữ mà hắn nói đều đầy khí phách, âm vang hữu lực.
– Đủ khí phách.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế, bất kể là tu sĩ cường đại của nhân tộc hay tộc khác cũng phải bội phục, muôn đời đến nay, người dám hung hăng càn quấy khiêu khích táng phật cao nguyên cũng không nhiều.
– Phát sinh chuyện gì.
Lúc này Mai Tố Dao các nàng nhìn thấy cảnh này thì khó hiểu.
Đặc biệt là Mai Tố Dao, nàng trước kia từng mời Lý Thất Dạ đi Lạn Đà Tự, trèo lên phật quốc, nhưng mà lúc ấy Lý Thất Dạ căn bản không quan tâm, thậm chí có khả năng hắn không thèm ngó tới phật quốc.
Nhưng mà hiện tại đột nhiên Lý Thất Dạ muốn trèo lên phật quốc với thái độ vô cùng kiên định, không lên không thể, không ai có thể dao động quyết tâm của hắn, cũng không ai có thể ngăn cản hắn bước chân của hắn.
Ngây ngốc lâu bên cạnh Lý Thất Dạ như Lý Sương Nhan các nàng cũng hiểu rõ, lúc này công tử gia chắc chắn đang đùa thật, vào hôm nay bất kể là ai, chỉ cần có người ngăn cản bước chân của hắn, hắn chắc chắn sẽ giết sạch những kẻ nào dám ngăn đường hắn đi, hắn tuyệt đối sẽ bằng thủ đoạn sắt máu huyết tẩy táng phật cao nguyên!
– A Di Đà Phật, thiện quá thay, thiện quá thay.
Bát Diện Quang Minh Bồ Tát tuyên phật hiệu, dường như hắn cũng biết không cách nào cải biến chủ ý của Lý Thất Dạ, thân ảnh của hắn biến mất.
Lý Thất Dạ nhìn qua phật môn, lạnh lùng nói:
– Hôm nay không mở phật môn, ta sẽ nện linh sơn, nện Lạn Đà Tự của các ngươi.
Lý Thất Dạ nói lời này rất bằng phẳng, nhưng mà lại vô tình và lạnh như băng, đầy khí phách sát phạt, hắn nói mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện quyết tâm của hắn.
– A Di Đà Phật —
Trong Lạn Đà Tự vang lên tiếng tuyên phật hiệu to lớn, phật hiệu vang lên có thể độ hóa thiên địa, tất cả tăng nhân trong táng phật cao nguyên đều phục bái.
– Tự tìm đường chết!
Lý Thất Dạ thần thái lạnh lẽo, giẫm chận tại chỗ nhắm thẳng phật môn, muốn dùng tư thái cường hoành leo lên phật quốc.
– Ngã phật từ bi –
Vào lúc Lý Thất Dạ tiến thẳng lên phật môn, trong Lạn Đà Tự phật hiệu trùng thiên, phật quang vô tận bao phủ toàn bộ cửu thiên thập địa, một tôn phật hiển hiện, mỗi một phật thủ áp xuống đều kết thành chữ “Vạn” phật văn trấn áp Lý Thất Dạ.
– Ngã phật từ bi —
Cùng lúc đó tất cả tăng nhân trong táng phật cao nguyên đều phục bái dưới đất, quỳ bái, phật hiệu mênh mông cuồn cuộn khiến cửu thiên thập địa thất sắc.
Chương 1700: Rung chuyển táng phật cao nguyên (2)
Ánh mắt Lý Thất Dạ lạnh lẽo, thét dài một tiếng, hắn tế Phong Thiên Ngũ Đạo Môn ra, hai tay sáng chói thi triển một kích.
Oanh — một tiếng vang thật lớn, Phong Thiên Ngũ Đạo Môn đập phá bầu trời, hủy diệt tất cả, trong Phong Thiên Ngũ Đạo Môn có năm sinh linh tuyên cổ bay ra, Thôn Nhật Điểu, Thực Nguyệt Lang, Phệ Tinh Nghĩ, Già Thiên Bằng, Tỏa Địa Thử!
Năm sinh linh tuyên cổ này lao ra ngoài, thiên địa vạn vật sinh linh đều run rẩy, chỉ cần chúng tồn tại thì tất cả sinh linh đều hèn mọn, đều chưa đủ thành đạo.
Năm sinh linh tuyên cổ này đập nát bầu trời, lập tức hóa thành năm đầu đại đạo, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, năm đầu đại đạo kết hợp làm một, hóa thành một hành lang tuyên cổ, đây là hành lang thời gian, tuyên cổ bất diệt, có thể ngăn cản tất cả, kể cả thời gian ăn mòn.
Phanh — một tiếng vang thật lớn, phật văn chữ “Vạn” kia có thể trấn áp chư thiên thần ma, nhưng mà tới trước hành lang dài kia thì dừng lại, tất cả không thể tiến thêm nửa bước.
Ngũ Đạo Vĩnh Phong, đây là một kích chung cực của Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, dưới phong ấn vĩnh viễn, quản chi là chư thiên thần phật tự mình ra tay cũng phải dừng bước tại đây.
– Thiên Diệt sao?
Cảm nhận được một kích chung cực của Lý Thất Dạ, tu sĩ cường giả ở cách đó cả ức vạn dặm cũng phải run rẩy, có tu sĩ hoảng sợ thất sắc, thì thào ngây ngốc.
– Mở cho ta —
Lúc này Lý Thất Dạ điên cuồng hét lên, mười ba mệnh cung xuất hiện bao trùm trời cao, mười ba mệnh cung lập tức hình thành, hóa thành thiên địa mênh mông, không biết Lý Thất Dạ là hiện tại hay là tương lai sẽ bước ra khỏi thiên địa này.
Chân ngã thương thiên! Lúc này Lý Thất Dạ tay cầm thanh đăng, trong tay hắn hắc hỏa trong thanh đăng đang dao động.
Ông — ông — ông —
Lý Thất Dạ mở tính mạng chi chu, sáng thế chi chu, vĩnh sinh chi chu, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, huyết khi vô cùng vô tận mang theo sinh mệnh lực vô cùng, lực lượng sáng thế vô cùng… Hết thảy lực lượng ngăn cản lực lượng của táng phật cao nguyên.
Dưới tất cả lực lượng này, quản chi là cả táng phật cao nguyên đều trở nên nhỏ bé.
– Hôm nay, bất kể là ai ngăn cản ta, đều phải chết! A Di Đà Phật cũng tốt, Đế Thích cũng vậy!
Lý Thất Dạ hét lên một tiếng, thanh đăng mở ra, hắc hỏa lập tức trút xuống ngút trời.
Oanh — một tiếng, thời điểm hắc hỏa trút xuống, bầu trời bị thiêu hủy, vạn đạo lập tức tan thành mây khói, vào thời khắc này không chỉ nói ngươi là chân thần, cho dù ngươi là chư đế, cho dù ngươi là tiên nhân ở trước mặt hắc hỏa đều phải tan thành mây khói.
– Ngã phật từ bi —
Thời điểm hắc hỏa thiêu đốt, một tôn thánh phật hiển hiện trên bầu trời muốn phản kích, nhưng mà tiếng “Ah” kêu thảm thiết vang lên, một tôn thánh phật lập tức tan thành mây khói.
– Người nào ngăn ta phải chết!
Lý Thất Dạ giọng nói vang vọng cửu thiên thập địa, Đà Sơn Chung nơi tay, hắn lại đánh ra một kích, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, dưới một kích chung cực, Thiên Diệt lâm thế.
Tu Di Thần Sơn! Đà Sơn Chung đều thi triển một kích chung cực, một tòa thần sơn hiện ra, chư thiên thánh phật che chở, không có gì có thể ngăn cản xu thế một kích của nó.
Phanh — một tiếng vang thật lớn, cả táng phật cao nguyên lay động, dưới một kích chung cực này, táng phật cao nguyên đều trở nên nhỏ bé, chẳng khác gì con thuyền nhỏ trong sóng to gió lớn.
Răng rắc —
Dưới một kích chung cực này, môn hộ mạnh nhất bảo hộ phật quốc cũng xuất hiện từng khe hở.
Vào thời khắc này, vô số người bị trấn áp quỳ lạy trên mặt đất, Đại Hiền cũng tốt, Thần Vương cũng được, vào thời khắc này đều nơm nớp lo sợ, cũng cảm giác mình giống như con sâu cái kiến.
– Cái này, cái này, đây mới là thực lực chân chính của hắn, nghịch trảm Thần Hoàng!
Tất cả mọi người hoảng sợ thất sắc, vào thời điểm này tất cả mọi người hiểu rõ, Lý Thất Dạ trước kia ra tay cũng chỉ là tập thể dục, tùy ý chơi đùa mà thôi.
– Cái này, cái này, cái này quá vô địch a, chư thiên thánh phật đều bị diệt.
Có Đại Hiền nhìn thấy cảnh này đều hoảng sợ thất sắc, sắc mặt trắng bệch, quỳ không đứng dậy được.
– Đây chẳng qua là pháp thân, Lạn Đà Tự chư vị thánh phật còn không có xuất quan, mặc dù như thế đã là vô địch, chư vị thánh phật chỉ sợ cũng bị trọng thương.
Có Thần Vương nhìn ra mánh khóe, hoảng sợ nói ra.
Vào thời khắc này, mặc kệ ngươi là Thần Vương thế hệ trước hay là thiên tài vô song, đều phải cúi thấp cái đầu cao quý xuống, trước tư thái và khí phách vô địch của Lý Thất Dạ, không cần quản ngươi là ai, chỉ cần quỳ tại đó là được rồi.
– A Di Đà Phật —
Lúc này cửa môn Lạn Đà Tự mở ra, một tôn thánh phật đi tới, thời điểm thánh phật này đi ra ngoài, cả táng phật cao nguyên phật quang tăng vọt, phật tính gia trì thân thể của hắn.
Khi thánh phật này xuất thế, táng phật cao nguyên vang lên từng tiếng nổ vang, hàng tỉ tăng nhân trong táng phật cao nguyên đều tụng kinh, bọn họ đang gia trì và lớn mạnh phật hiệu bản thân.
Lúc này cơ hồ tất cả cường giả đều ngừng thở, cũng nơm nớp lo sợ, bọn họ cảm giác được chính mình nhỏ bé, bất luận là so sánh với táng phật cao nguyên hay là so sánh với Lý Thất Dạ đều không đủ nhìn, chưa đủ thành đạo.
Nhìn thấy một tôn thánh phật xuất quan, Lý Thất Dạ cũng không sợ, hắn chỉ lạnh lùng nhìn qua chư thiên thần phật, lạnh lùng nói:
– Không chỉ nói các ngươi xuất quan, hôm nay cho dù là A Di Đà Phật leo ra khỏi quan tài, cho dù Đế Thích từ tuyên cổ trở về cũng đừng hòng ngăn cản bước chân của ta, nếu không hôm nay ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào đánh nát phật quốc của các ngươi.
– Ngã phật từ bi –
Một tôn thánh phật niệm phật hiệu, một tôn thánh phật bước ra, phật quang trên người như biến thành trường kiếm thao thiên giáng xuống, thời điểm này từng đạo phật quang thay đổi liên tục, giống như là ngàn vạn thiên kiếm thay đổi liên tục, chúng giống như phật quang bảo hộ thiên địa, lại như trường kiếm hủy diệt thiên địa.
Phật nộ phục ma! Đây mới thực sự là phật nộ, lúc này rất nhiều người ngừng thở, mọi người đều biết bão tố sắp tới, mặc kệ thắng bại như thế nào trận chiến này sẽ có một chấm dứt.
Thậm chí lúc này có rất nhiều người suy nghĩ phải rời khỏi táng phật cao nguyên, nhưng mà bị lực lượng trong táng phật cao nguyên trấn áp. Muốn chạy trốn khỏi táng phật cao nguyên là cực kỳ khó khăn.
– Rất tốt. Đến đây đi, hôm nay ta sẽ cho thế nhân nhìn thấy cái gì mới gọi là đồ phật!
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua thánh phật này, thanh đăng tay trái, đạo kiếm tay phải, bá đạo sẳng giọng.
– Thiện quá thay, thiện quá thay.audio coi am
Vào lúc đại chiến sắp bộc phát, trong phật quốc lại có phật âm vang vọng, phật âm như tới từ tuyên cổ, giống như trăm ngàn năm qua chưa từng tiêu tán đi, chậm rãi nói ra:
– Để cho hắn lên đi, ta và hắn hữu duyên.
– A Di Đà Phật, lĩnh phật chỉ.
Một tôn thánh phật hợp thành chữ thập, hắn lập tức rút lui vào trong Lạn Đà Tự, phật quang sau đó biến mất.