1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 341 [Chương 1701 đến Chương 1705]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 341 [Chương 1701 đến Chương 1705]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1701: Thiên Tố Vân

Phật chủ phật quốc —

Thấy thánh phật kia rút đi, thời điểm này có người hiểu chuyện nói rõ là người nào nói thế.

Lúc này Lý Thất Dạ thu hồi mười ba mệnh cung, thu hồi thanh đăng và đạo kiếm, hắn hiện tại nhìn qua cực kỳ bình thường.

Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn chằm chằm vào phật môn, giống như nhìn vào nơi sâu nhất của phật môn, thần thái của hắn thập phần cổ quái, thần thái như vậy khó hiểu không nói nên lời, mà thần thái này không ai rõ nó có ý vị gì.

Ông — một tiếng, lúc này trong phật quốc có phật kiều rủ xuống, dưới phật kiều có rất nhiều phật liên nở rộ, vô cùng thần thánh, vô cùng cao thượng, chỉ một phật kiều này cũng đủ làm vô số người động dung.

Lý Thất Dạ thần thái trầm mặc, không nói thêm một câu nào cả, hắn đạp vào phật kiều, phật kiều mang theo Lý Thất Dạ biến mất sâu trong phật quốc.

Tất cả mọi người nhìn thấy Lý Thất Dạ biến mất ở nơi sâu nhất, lúc này mới buông lỏng một hơi, phần đông tu sĩ sau khi phục hồi tinh thần lại, đều nhao nhao đứng lên.

– Chẳng lẽ phải vạch mặt với táng phật cao nguyên hay sao?

Nghĩ đến cảnh vừa rồi, rất nhiều người cũng đổ mồ hôi lạnh, trong khoảng thời gian ngắn rất nhiều người không ngừng nghị luận với nhau.

Trên thực tế mọi người nghị luận thật lâu cũng không có kết quả gì, không có ai biết vì cái gì Lý Thất Dạ đột nhiên lại vạch mặt với táng phật cao nguyên, rất có xu thế ngươi chết ta sống.

Trên thực tế Lý Thất Dạ đột nhiên làm khó dễ táng phật cao nguyên, ngay cả Lý Sương Nhan các nàng cũng không biết vì cái gì, các nàng cũng không hiểu nổi Lý Thất Dạ vì cái gì đột nhiên bão nổi, các nàng không biết hỏi vấn đề này từ ai.

Duy nhất ngẩn người chính là tiểu nê thu, tiểu nê thu nhìn lên vô thượng phật môn trên bầu trời, qua thật lâu sau nó phục hồi tinh thần lại, nó chấn động một cái, chấn kinh nói:

– Chẳng lẽ là nàng —

– Nàng là người thế nào?

Nghe được tiểu nê thu nói lời này, Lý Sương Nhan các nàng hiếu kỳ, lập tức nhìn qua tiểu nê thu hỏi thăm.

– Không biết.

Tiểu nê thu lập tức lắc đầu như trống bỏi, nói ra:

– Ta cũng không rõ ràng, chỉ là một câu chuyện mà thôi, một truyền thuyết mà thôi, không có người nào nhìn thấy và nghe qua.

– Câu chuyện như thế nào mới là truyền thuyết?

Lúc này Mai Tố Dao cũng không nhịn được hỏi tiếp.

– Hắc, không biết.

Tiểu nê thu lúc này đóng chặt miệng, không muốn nói ra, tuy nó không biết chân tướng trong đó, nhưng mà nó biết rõ chuyện này là chuyện Lý Thất Dạ tuyệt đối không muốn cho người khác biết.

– Thật không biết?

Lúc này Trần Bảo Kiều trừng mắt lên, các nữ tử đều nhìn chằm chằm vào tiểu nê thu, rất có tư thái sẽ đánh tiểu nê thu một trận.

Tiểu nê thu vẻ mặt đau khổ, lắc đầu nói ra:

– Các cô nương, cho dù các ngươi tháo ta thành tám khối cũng không dùng được đâu. Có chút chuyện là cấm kị, vĩnh viễn không thể bàn. Giống như công tử gia, hắn có mấu chốt, hắn có nghịch lân. Chuyện này chính là một trong các nghịch lân của hắn, ai dám chạm đến nghịch lân của hắn, kẻ đó tuyệt đối chết thảm rất thảm, hắn tuyệt đối sẽ làm cho người ta sống không bằng chết, kêu thảm thiết vạn thế.

Mai Tố Dao các nàng cũng nhìn nhau, từ thần thái tiểu nê thu hoàn toàn nhìn ra được, chuyện này không thể hỏi thăm.

Tuy Mai Tố Dao các nàng rất muốn biết trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà lúc này không ai dám hỏi tiếp.

Sâu trong phật quốc, một thánh phật ngồi ở chỗ kia, đó chính là phật chủ. Không giống với thế nhân tưởng tượng, trong tưởng tượng của thế nhân phật chủ chỉ sợ có phật thân vạn trượng, kim quang lóng lánh, có được thần huy phổ độ chúng sinh.

Nhưng mà phật chủ trước mặt rất mảnh mai, hơn nữa còn là một người còn gái. Ai có thể nghĩ phật chủ phật quốc dĩ nhiên là một người con gái đây?

Cô gái này cũng không phải xinh đẹp tuyệt thế vô song, nhưng mà nàng vô cùng thông minh, thông minh tới mức không ai có thể dùng bút mực hình dung, nếu như nói thế gian có người nào có thể thành tiên, như vậy nữ tử thông minh trước mặt vô cùng có khả năng thành tiên.

Trong lúc giật mình, dường như nàng chính là người thừa lệnh trời mà sinh, thế gian không có ai thông minh hơn nàng.

Lý Thất Dạ đến gần, nhìn qua gương mặt quen thuộc nhưng lại không quen thuộc này, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng có ngàn vạn tư vị, hắn cũng không biết đây là dạng tư vị gì.

– Ta biết rõ, ngươi vẫn còn sống tới hiện tại!Nguồn truyện audio Podcast

Lý Thất Dạ nhìn qua cô gái trước mặt thật lâu, chậm rãi nói.

– Ta cũng biết, ngươi vẫn đang tìm ta.

Nữ tử nhìn qua Lý Thất Dạ, không dính khói lửa, bước ra hồng trần, rời xa huyên náo. Tuy nàng không có khoác phật y trên người, không có tuân thủ giới luật, nhưng mà nàng lại là phật chân chính, chỉ cần tâm đã thành phật, túi da là cái gì, đã không còn ý nghĩa.

– Ta quen một nữ tử Tố nhi đầy kiên cường.

Lý Thất Dạ nhìn qua nữ tử thành tựu chân phật trước mặt, chậm rãi nói ra.

– Thế tục đã qua, tất cả thành mây khói.

Nữ tử trước mặt chậm rãi nói ra.

– Ta có chút không rõ, hôm nay ngươi là phật chủ phật quốc cũng tốt, ngươi là Thiên Tố Vân năm đó cũng được.

Lý Thất Dạ nhìn nữ tử trước mặt, nói ra:

– Ta nghỉ không ra ngươi tại sao phải lựa chọn con đường như vậy, hoàn toàn không giống nha đầu Tố nhi nghịch mệnh mà ta biết.

Thiên Tố Vân, hoặc là cái tên này không có ai nghe qua, nhưng mà cái tên này trong suy nghĩ Lý Thất Dạ lại có địa vị không giống.

– Mỗi người đều có một con đường, ngươi cũng có đường của ngươi, ta có đường của ta.

Phật chủ phật quốc chính là Thiên Tố Vân ngày xưa, lúc này chậm rãi nói.

Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nói ra:

– Trản nhi nói với ta, phật quốc đã có phật chủ mới leo lên phật vị, ta cho tới bây giờ không nghĩ ra là ngươi. Cho tới nay, ta tin tưởng ngươi còn sống, ta cũng biết ngươi tránh ta, nhưng mà ta cho tới bây giờ không nghĩ ra ngươi lại nhập phật môn.

– Ta biết rõ ngươi đang tìm ta.

Thiên Tố Vân nhảy ra khỏi tam giới, thoát ly luân hồi, nói:

– Chuyện cũ đã như khói, ngươi cũng không nợ ta, năm đó ta cũng không phải đang trốn tránh, ta chỉ đang tìm kiếm con đường của mình mà thôi.

– Nếu như ngươi cần một con đường, ta có thể cho ngươi một con đường, bất kể là con đường thế nào!

Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào Thiên Tố Vân, chậm rãi nói ra, mỗi câu mỗi chữ đều âm vang hữu lực.

– Không —

Thiên Tố Vân nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

– Đường của ta sẽ do ta thăm dò, tuy ta là người con gái yếu ớt, nhưng ta không cần ngươi che chở.

Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ, bình tĩnh mà tự nhiên, nói:

– Trong lòng ngươi cảm thấy là thua thiệt ta, trên thực tế cũng không phải là như vậy. Năm đó trên chín tầng trời, ta phản cha ta, ta phản cả chủng tộc, phản cả thiên địa, thật sự không phải bởi vì ngươi xúi giục. Ta chỉ muốn kiên trì truy cầu của ta mà thôi, ta chỉ là muốn kiên trì kiến giải của mình…

– … Hoặc là, giống như ngươi nói, ta trời sanh là người nghịch mệnh, mặc kệ ngươi có xuất hiện hay không, ta đều phải đi tới bước kia, nhưng mà nếu không có ngươi, có lẽ không cần quấy thiên địa đại biến mà thôi.

Chương 1702: Vĩnh biệt (1)

Ngươi cũng không nợ ta, năm đó ta mang bí mật nói cho ngươi biết, tùy ngươi thoát đi, đi tới thế giới này, đó là ta tự nguyện quyết định, cũng không phải bởi vì ta năm đó đi nhầm một bước, cũng không phải bởi vì ngươi mà ta bị cả thế giới đuổi giết mới trốn đến nơi đây. Bởi vì tại đó không có biện pháp để tìm đáp án mà ta muốn, cho nên ta đi tới thế giới này, hy vọng tại thế giới này ta tìm kiếm một con đường, tìm ra đáp án mà ta muốn.

Thiên Tố Vân nói rất chân thành, thần thái tự nhiên như thế, là chân thành như vậy, nàng nói mỗi câu mỗi chữ đều không có thất tình lục dục, mỗi một câu, mỗi một chữ giống như người đứng ngoài trần thuật lại, dường như tất cả những chuyện này không có quan hệ tới nàng.

– Tìm một đáp án?

Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nói ra:

– Bởi vì tìm kiếm một đáp án, cho nên ngươi xuất gia, bước vào phật gia? Cái này, cái này thực không giống ngươi.

Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ, hai mắt của nàng vô cùng thanh tịnh, ngây thơ như hài đồng, dường như không có thứ gì có thể khiến mắt của nàng biến hóa.

– Ta hiểu, ta cũng biết suy nghĩ của ngươi.

Thiên Tố Vân nói ra:

– Ta chưa từng hoài nghi ngươi, cho dù là hiện tại ta cũng tin tưởng ngươi, ta tin tưởng quyết tâm của ngươi, ta tin tưởng năng lực của ngươi, ta tin tưởng kiên trì của ngươi, thậm chí có thể nói ta tin tưởng tất cả của ngươi.

– Nhưng ngươi còn không có tới tìm ta, đúng không?

Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nhìn qua Thiên Tố Vân, thập phần nghiêm túc, nói ra:

– Ta không biết ngươi dưới tình huống nào mà đi tới táng phật cao nguyên, là vì thất lạc, hoặc vì mê man, hoặc là vì nguyên nhân khác, bất kể là thế nào, nếu như ngươi nguyện ý, hoặc là nói ngươi cảm thấy có một tia miễn cưỡng, có một tia không phải ý chí của mình, ta tùy thời có thể mang ngươi rời khỏi, cho dù nơi này là táng phật cao nguyên cũng vậy.

Nói đến đây ánh mắt Lý Thất Dạ trở nên thâm thúy và lợi hại, thậm chí có thể nói, thập phần đáng sợ, ánh mắt như thế ai nhìn thấy cũng chấn động, hắn có thể tàn sát hết mọi thứ, hắn không tiếc dùng tất cả thủ đoạn.

– Ta tin tưởng ngươi nói, ta cũng tin tưởng ngươi có thể thực hiện.

Thiên Tố Vân cũng nghiêm túc gật đầu nói:

– Giống như là năm đó, cho dù là giữa thiên quân vạn mã, cho dù là chư đế chúng thần đuổi giết, ngươi vẫn có thể mang theo ta thoát khỏi hiểm cảnh, ngươi cho tới nay nói cái gì cũng sẽ làm được.

– Nhưng ta bước vào phật môn, hoàn toàn không có bao nhiêu quan hệ tới bản thân táng phật cao nguyên.

Thiên Tố Vân nói ra:

– Táng phật cao nguyên cũng không có độ hóa ta, cũng không có đầu độc ta, ngươi cũng nên biết, ta tuy là một cô gái yếu ớt. Nhưng mà không có ai có thể độ hóa ta, cũng không có thứ gì có thể làm ta khuất phục. Không có lực lượng gì có thể trốn tránh bản tâm của ta.

Nói đến đây Thiên Tố Vân tú mục thanh tịnh giống như có thể chiếu rõ thế gian. Tất cả trước ánh mắt ngây thơ và thanh tịnh của nàng đều phải mặc cảm tự ti.

Thiên Tố Vân tự tại tùy tâm, nói ra:

– Ta bước vào phật môn, bởi vì nơi này có duyên với ta, bởi vì nơi này có chung lý niệm với ta, cho nên ta lựa chọn lưu lại nơi này tu hành, trở thành phật chủ.

Nhìn qua ánh mắt Thiên Tố Vân đầy thanh minh. Trong thời dại xa xôi có một tiểu hài tử giống như tinh linh, một tiểu nữ hài nhìn qua vô cùng yếu ớt nhưng mà nội tâm của nàng lại có năng lực cực kỳ cường đại, trong thân thể yếu đuối của nàng ẩn chứa chấp niệm vô cùng!

– Hoặc là ngươi nên biết, táng phật cao nguyên đi đến cuối cùng vẫn không tránh được kiếp số. Cuối cùng nhất vẫn cần trải qua máu tươi tẩy lễ.

Lý Thất Dạ trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói ra.

Thiên Tố Vân bình tĩnh như giếng nước, nói:

– Ta biết rõ, đi đến cuối cùng, bất kể là ai cũng không thể tránh kiếp số, muốn biết đáp án thì nhất định phải dùng máu tươi tẩy lễ.

Nói đến đây Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ, nghiêm túc mà ngây thơ, nói ra:

– Ta hiểu ngươi cũng cần một đáp án, nhưng đáp án của ngươi hoàn toàn khác với đáp án của ta, đi đến cuối cùng ta chỉ muốn biết chúng sinh cầu nguyện nên do ai lắng nghe.

– Đúng, một đáp án.

Nghe được lời này của Thiên Tố Vân, Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, hắn dứt khoát đặt mông ngồi xuống, nhìn qua Thiên Tố Vân, hắn cảm thán thở dài, nói ra:

– Tuyên cổ đến nay, khó khăn nhất chính là có được tấm lòng son, bao nhiêu năm ngươi vẫn kiên trì bản tâm ban đầu, trăm ngàn năm qua đi ngươi vẫn là ngươi, không có biến hóa.

– Ngươi cũng là như thế.

Thiên Tố Vân nói ra:

– Trăm ngàn năm qua, bản tâm ban đầu của ngươi không có biến hóa, ngươi quyết tâm, ngươi kiên trì chưa từng dao động qua, cho dù có phải thời đại hắc ám hay không, cho dù trải qua cuộc sống mưa gió thất thường, ngươi chưa từng hoài nghi, chưa từng dao động bao giờ.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài, trầm mặc, trăm ngàn năm qua đi, tri tâm khó khăn được nhất. Qua một hồi lâu Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:

– Cũng cần một đáp án, ngươi vì chúng sinh, ta cũng chỉ vì chính mình mà thôi, bởi vì ta chỉ muốn biết đáp án, cứ như vậy.

– Không, trong suy nghĩ của ta, không có ai có thể hơn được ngươi.

Thiên Tố Vân vẫn bình tĩnh như giếng nước, nói:

– Trăm ngàn năm qua, có ai dám nói ngươi vì tư tâm của mình. Bao nhiêu năm tháng, ngươi thủ hộ cửu giới bao lâu, bao nhiêu năm tháng ngươi kiên trì bao lâu, quản chi là ở chỗ kia, ngươi đều phấn đấu vì nhân tộc, mở ra một thiên địa cho nhân tộc sinh tồn.

– Ta cảm thấy ta không có vĩ đại như vậy a.

Lý Thất Dạ chỉ cười lên, thập phần tiêu sái, nói:

– Ta chưa bao giờ làm cái gì chúa cứu thế, ta cũng không phải thủ hộ giả nhân tộc. Mặc dù nói, ta đã từng tiêu diệt Cổ Minh, mặc dù nói trên bầu trời kia ta đã từng đổ máu của chúng thần, ta chỉ có thể nói, ta vì chính mình mà nói, Cổ Minh cũng tốt, chúng thần cũng được, hai tay của ta dính đầy máu tươi của bọn chúng, ngay cả của nhân tộc cũng vậy.

– Đây là dũng khí của ngươi, ngươi sẽ không vì chính mình kiên trì mà thỏa hiệp, cũng sẽ không bởi vì là đồng tộc thì chùn tay.

Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt ngây thơ trong sáng chói lọi, nói ra:

– Ngươi chính là ngươi, ngươi vĩnh viễn sẽ không nhượng bộ, ngươi vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp, Nhân tộc cũng tốt, cửu giới cũng được, đều không thể cho ngươi nhân từ. Đây mới là kiên trì lực lượng, chỉ có ngươi vĩnh viễn không nhượng bộ, vĩnh viễn không thỏa hiệp, ngươi mới đi tới hôm nay, ngươi mới huy hoàng như thế, cũng chính bởi vì như thế cửu giới mới tồn tại được, Nhân tộc mới mang tới thời đại chư đế vô cùng hưng thịnh.

– Ngươi vừa nói như vậy, dường như ta không có gì phải lo lắng.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

– Thiên cổ đến nay, ta không cần nghe người khác nói ta thế nào, nhưng mà nếu như Tố nhi nói như thế, ta còn có đạo lý gì mà không đi kiên trì đây.

Chương 1703: Vĩnh biệt (2)

Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ thật sâu, nói ra:

– Mặc kệ là lúc nào, cho dù kết cục ra sao, ta đều dùng lấy ngươi làm kiêu ngạo. Ngươi mới thật sự là người trực chỉ bản tâm, chỉ có ngươi mới có thể đạp phá tất cả, không có gì có thể ngăn cản con đường ngươi đi tới cuối cùng, đồ sát cũng tốt, thủ hộ cũng được, ngươi chưa từng lùi bước, ngươi chưa từng thỏa hiệp. Ta không bằng ngươi, ta không có dũng khí như ngươi.

– Quản chi là giết đến cuối thế giới, quản chi là giết đến máu chảy thành sông, quản chi ai mắng chửi tuyên cổ, mắng ngươi là độc thủ, mắng ngươi là ác ma, ngươi vẫn kiên trì, ngươi không bởi vì đổ máu mà nhu nhược, ngươi không bởi vì thóa mạ mà dao động! Ngươi vĩnh viễn là ngươi!

Nói đến đây ánh mắt Thiên Tố Vân vô cùng thanh tịnh cũng trở nên dao động nhẹ nhàng.

Lý Thất Dạ lẳng lặng trầm mặc như thế, thật lâu không nói lời nào, quá nhiều thứ còn chưa có tiêu tan, giống như là ngày xưa, bọn họ kề vai chiến đấu, bọn họ trải qua hoạn nạn cùng thuyền, bọn họ còn cầm tay nhau đi qua gian khó, trải qua tất cả, đều làm cho không người nào có thể vong tình.

Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ ngẩng đầu lên, nhìn qua Thiên Tố Vân, nói:

– Có ngươi nói như thế, ta đã thỏa mãn. Độc thủ cũng tốt, thủ hộ giả cũng được, tất cả đều có ý nghãi của nó.

Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ, nàng tươi cười nhàn nhạt, nàng cũng không phải người có mỹ mạo tuyệt thế, nhưng mà thời điểm nàng tươi cười, dáng tươi cười của nàng cực đẹp, an tĩnh như vậy, tường hòa như vậy, giống như một đóa hoa sen nở trong băng tuyết, một loại xinh đẹp ôn nhu tỏa khắp lòng người.

– Mặc kệ thế giới có xa lắm không, mặc kệ muôn đời có luân hồi hay không, ta sẽ lấy ngươi làm kiêu ngạo.

Cuối cùng nhất, Thiên Tố Vân nói ra lời này chẳng khác gì dao động nội tâm của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhìn qua Thiên Tố Vân, cuối cùng nhất vẫn thở dài một hơi, nói ra:

– Mặc kệ thời gian xa xưa bao nhiêu, mặc kệ kết cục như thế nào, ta vẫn là như vậy.

– Ta và ngươi sẽ là như thế, thời gian không cách nào phai mờ chúng ta.

Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ cũng nhìn Thiên Tố Vân, nhìn nhau, cuối cùng cả hai đều tươi cười.

Bọn họ nói không bao lâu, chìm đắm trong trao đổi mà không cần nói chuyện, vào thời khắc này tất cả đều trở nên nhỏ bé, thời gian cũng dừng lại.

Qua thật lâu sau, Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:

– Để cho ta sờ ngươi.

Lý Thất Dạ đứng lên, đi đến trước mặt Thiên Tố Vân, Thiên Tố Vân nhẹ nhàng duỗi bàn tay trắng ra, ôn nhu vuốt ve gương mặt Lý Thất Dạ.

Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ nắm chặc bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn qua đôi mắt sáng ngời kia, Thiên Tố Vân cũng nghênh tiếp ánh mắt Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu, nàng nói ra:

– Ta thật đáng tiếc, không thể cùng ngươi chiến đấu tới cuối cùng, không thể theo ngươi đi tận cùng thế giới.

– Không, chỉ có thể nói, đạo không giống nhau mà thôi.

Lý Thất Dạ nắm bàn tay trắng nõn của nàng, nói:

– Vào năm đó, ở thế giới bên kia, vào thời điểm ta khó khăn nhất, ngươi một đường làm bạn với ta, ngươi một đường ủng hộ ta trở về cửu giới, năm đó sau khi ngươi rời đi, ta đã hiểu ta và ngươi không cùng một đường. Ngươi dùng thương sinh làm niệm, ta chỉ là con đường sát phạt tới cùng, bất kể là thời đại gì, ta chỉ có thể ngủ cùng máu tươi.

– Gặp lại, người ta yêu nhất, hồng trần, ta đã không còn mong chờ, hôm nay gặp ngươi lần cuối ta đã cảm thấy mỹ mãn, thế gian sẽ không còn có gì phải lo lắng.

Cuối cùng nhất Thiên Tố Vân thu hồi bàn tay trắng nõn, thời điểm này nàng khôi phục vẻ bình tĩnh, bước ra hồng trần, thoát ly luân hồi, vào lúc này nàng chính là phật chủ phật quốc.

– Gặp lại, Tố nhi, mặc kệ bao lâu, một ngày nào đó ta sẽ đứng ở tận cùng thế giới!

Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ hít một hơi thật sâu giống như kim thạch.

Sau khi nói xong, Lý Thất Dạ quay người mà đi, là kiên quyết như vậy, là kiên định như thế, hắn không hề quay đầu lại, hắn không hề ngoái đầu nhìn lại, tất cả với hắn lần cuối cùng này sẽ tiêu tan thành mây khói.

Thiên Tố Vân đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ đi xa, cuối cùng nhất, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, thời điểm nàng mở mắt ra đã là một đôi phật mục, phật âm hưởng lên, bầu trời có phật luân hàng lâm.

Từ đó về sau, thế gian không còn Thiên Tố Vân, không còn cô bé năm xưa, thế gian chỉ có một phật chủ lấy thương sinh làm niệm của mình.

Thời điểm Lý Thất Dạ đi ra khỏi phật quốc, cả táng phật cao nguyên không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy cảnh này, vào lúc nhìn thấy Lý Thất Dạ bình an vô sự đi ra thì nội tâm rất nhiều người chấn động mạnh mẽ, thậm chí là hít khí lạnh.

– Thật nghịch thiên, như thế vẫn toàn thân trở ra.

Ngay cả Thần Vương thế hệ trước cũng phải thì thào tự nói.

Khiêu khích cả táng phật cao nguyên, đạp nát phật môn vẫn có thể bình yên vô sự đi ra khỏi phật quốc, chuyện như vậy cũng quá mức nghịch thiên rồi, chuyện như thế bất kể là ai, bất kể là thiên tài nghịch thiên cỡ nào, tất cả đều nghĩ cũng không dám nghĩ.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả táng phật cao nguyên yên tĩnh tới cực điểm, đệ nhất hung nhân đã lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong tâm trí của mọi người.

Đi cho tới hôm nay, bất luận là ai chỉ sợ cũng không cách nào làm được, thậm chí có thể nói, trăm ngàn năm sau, người dám khiêu khích táng phật cao nguyên như thế chắc không có mấy người.

– Đệ nhất hung nhân đúng là đệ nhất hung nhân, khó trách hắn có thể bao trùm trên Cơ Không Vô Địch, khó trách Mai tiên tử cũng phải thần phục, đương thời còn có người nào có thể sánh ngang đệ nhất hung nhân đây?

Cho dù là thế hệ nghịch thiên, vào ngày hôm nay cũng phải cảm thán, dù là người cao ngạo, ngày hôm nay cũng phải cúi thấp cái đầu xuống, thừa nhận không bằng đệ nhất hung nhân.

Lý Thất Dạ trầm mặc, không có nói bất cứ lời nào, hắn cứ đi như thế, bước vào phật thành.

– Công tử —

Nhìn thấy Lý Thất Dạ bình an trở về, Lý Sương Nhan các nàng cũng buông lỏng một hơi, các nàng đều lo lắng công tử gia tiến vào phật quốc thì sẽ đánh nhau với phật chủ.

Nhìn qua chúng nữ, Lý Thất Dạ thở dài, khoát khoát tay một cái, nói ra:

– Ta hơi mệt mỏi, về nghỉ ngơi trước đi.

Nói xong xoay người tiến vào phòng ngủ.

Thấy thần thái Lý Thất Dạ như vậy, Mai Tố Dao các nàng cũng nhìn nhau, từ đầu đến cuối các nàng không hiểu ra sao. Các nàng cũng không biết ở trong đó đã xảy ra chuyện gì.

Vào trong phòng ngủ, Lý Thất Dạ trầm mặc ngồi xuống ghế, hắn thần thái lạnh lùng. Vào thời khắc này hắn như hóa thành cây khô, tất cả mọi chuyện xảy ra trên thế gian đều không liên quan tới hắn.

Vào thời điểm này, Lý Thất Dạ giống như đoạn tuyệt với toàn bộ thế gian, hắn cứ như vậy lạnh lùng ngồi ở đó, không chút gợn sóng, giống như hóa đá vậy.

Lý Thất Dạ cứ ngồi như vậy không biết tới bao lâu, cuối cùng nhất hắn vẫn phục hồi tinh thần lại.

Chương 1704: Phong ba sinh

Mưa gió sắp tới, xem như là cái gì chứ, thế gian vĩnh viễn sẽ lưu lại tiếc nuối.

Nói tới đây, Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn vào nơi rất xa, rất xa.

Trong thời đại xa xôi, hắn cùng với Thiên Tố Vân hoạn nạn với nhau, bọn họ trải qua quá nhiều, có trong tuyệt cảnh hung hiểm nhất, trong năm tháng khốn khổ đó, bọn họ bất ly bất khí.

Trong năm tháng xa xôi như vậy, bất kể là thế đạo gian nan cỡ nào, bất kể là có bao nhiêu chúng thần chư đế truy giết bọn họ, bọn họ vẫn dắt tay nhau tiến về phía trước. Ở trong mưa gió đó máu tươi tung bay như nước mưa, bọn họ trải qua rất nhiều.

Đã từng khi nào, bọn họ bất ly bất khí, cuối cùng nhất bọn họ vẫn mỗi người đi một ngã, bọn họ có kiên trì của mình, cũng có lý niệm của bản thân.

Đúng như lời Thiên Tố Vân đã nói, bọn họ cũng cần một đáp án, nhưng mà đáp án của hai người lại khác với nhau.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ vẫn có thể dắt tay nhau mà đi, nhưng mà Thiên Tố Vân lấy thương sinh làm niệm, mà hắn thì là dùng đạo của mình làm niệm, tất cả của hắn chính là dùng máu tươi tẩy lễ, thời đại của hắn máu chảy thành sông, thây chất thành núi.

Thời điểm chia tay, Lý Thất Dạ cũng không có giữ lại, bởi vì nàng là nữ hài rất thông minh, nàng đã trải qua đủ nhiều, hắn cũng không tiếp tục hy vọng nàng trải qua trăm ngàn năm mưa gió chém giết đẫm máu, hắn không hy vọng nàng ở trong năm tháng dài dằng dặc trải qua trong tối tăm.

– Vĩnh biệt Tố nhi!

Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ thở dài, hắn không khóc lóc, cũng không có bi thương, đi đến cuối cùng tất cả đều nằm trong dự kiến.

– Công tử, ngươi không sao chớ?

Vào thời điểm này,bên tai Lý Thất Dạ vang lên tiếng lo lắng của Trần Bảo Kiều các nàng.

Lý Thất Dạ lúc này ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Trần Bảo Kiều các nàng đang đứng bên cạnh hắn, thần sắc lo lắng hiển hiện trên mặt của các nàng, ngay cả Mai Tố Dao cũng là như thế.

– Ta đã ngồi bao lâu rồi?

Trong nội tâm Lý Thất Dạ ấm áp, chậm rãi nói ra.

Trăm ngàn năm qua đi, mặc kệ trải qua cái gì, bên cạnh hắn sẽ có người bầu bạn với hắn, tuy hắn cũng biết rất nhiều người không cách nào làm bạn với hắn đi tới tận cùng thế giới, nhưng mà đối với hắn mà nói, vậy đã đủ rồi, còn có thể cầu thêm cái gì cơ chứ?

– Năm ngày.

Lý Sương Nhan lo lắng nói ra:

– Công tử vì sao như thế?

Lúc này Lý Sương Nhan các nàng cũng lo lắng cho công tử gia, bởi vì công tử gia của các nàng chưa từng thất thố như thế, tuy các nàng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng mà các nàng cũng có thể suy đoán, trong đó tuyệt đối xảy ra đại sự kinh thiên động địa.

– Không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng cho ta.

Lý Thất Dạ cười lên, sau đó lắc đầu nói.

– Tẩy Nhan Cổ Phái gặp chuyện không may.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ thần thái như thế, Mai Tố Dao cũng buông lỏng một hơi, rốt cục yên lòng mang tin tức vừa biết nói cho Lý Thất Dạ biết.

– Phát sinh chuyện gì?

Lý Thất Dạ nghe nói như vậy, hai mắt ngưng tụ, ánh mắt phát lạnh.

Lý Sương Nhan vội vàng nói:

– Thánh Thiên giáo muốn đánh Tẩy Nhan Cổ Phái, Đạp Không Sơn cũng hiện thế, Thanh Huyền cổ quốc mài dao soàn soạt. Trường Hà Tông đạt được tin tức trực tiếp, Thánh Thiên giáo, Đạp Không Sơn, Thanh Huyền cổ quốc liên thủ tiến đánh Tẩy Nhan Cổ Phái, muốn diệt Tẩy Nhan Cổ Phái của chúng ta.

– Trường Hà Tông lén nhận được tin tức, Phi Tiên Giáo chắc chắn lâm thế, nếu Thánh Thiên giáo gặp phải lực cản, chỉ sợ Phi Tiên Giáo sẽ ra tay trợ giúp bọn họ một tay.

Mai Tố Dao vội vàng nói ra.

Trung đại vực cách Nam Xích Địa cực kỳ xa xôi, nếu là Thánh Thiên giáo Tẩy Nhan Cổ Phái, tin tức muốn truyền tới, không có nhanh như vậy, nhưng mà, Trường Hà Tông cố tình, cho nên có gió thổi cỏ lay gì thì bọn họ cũng truyền tin tức cho Mai Tố Dao.

– Đồ không biết sống chết!

Lý Thất Dạ hai mắt phát lạnh, sát cơ bắn ra thật đáng sợ.

Mai Tố Dao nói ra:

– Lão tổ bảo ta chuyển cáo với công tử, Trường Hà Tông chúng ta đã chuẩn bị cho tốt, chỉ cần công tử ngươi ra lệnh một tiếng, Trường Hà Tông nguyện ý ra sức đánh địch nhân giúp công tử.

Lão tổ Trường Hà Tông bảo Mai Tố Dao chuyển cáo lời này, ý tứ hết sức rõ ràng, Trường Hà Tông nguyện ý ra sức vì Lý Thất Dạ.

– Không —

Lý Thất Dạ đứng lên, ánh mắt rét lạnh, nói ra:

– Hảo ý của đám lão đầu các ngươi ta tâm lĩnh, ta tự mình trở về một chuyến, không đồ sát bọn chúng ngàn vạn lần, bọn chúng sẽ không biết cái gì gọi là run rẩy! Nếu đã có người dám động Tẩy Nhan Cổ Phái, ta sẽ cho cả Nhân Hoàng Giới run sợ, để cho bất cứ kẻ nào, bất kể là ai cũng không dám là địch với ta.

– Cho dù là Phi Tiên Giáo cũng không ngoại lệ.

Nói đến đây, trong ánh mắt bắn ra sát cơ đáng sợ.

– Ta đã cho trưởng lão làm đạo môn giúp công tử rồi, công tử lập tức có thể lên đường quay trở lại Trung đại vực.

Mai Tố Dao nói ra:

– Ta theo công tử trở về.audio coi am

Mai Tố Dao là một người thông minh, có thể nói nàng là người am hiểu bày mưu nghĩ kế, bất luận là lúc nào nàng cũng có chuẩn bị chu toàn.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:

– Nếu Trường Hà Tông các ngươi có người phi thăng, ngươi nên lưu lại, chuyện này nên do ta đi ra dọn dẹp.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn Lý Sương Nhan các nàng phân phó:

– Các ngươi chuẩn bị một chút, ta đi thông tri Thượng Hương, chúng ta chuẩn bị quay về.

Sau khi rời khỏi Đế Ma Tiểu Thế Giới, Bộ Liên Hương cũng bế quan tu luyện, tìm hiểu ngân hà.

Thánh Thiên giáo hành động cực nhanh, có thể nói đây là một hồi chiến tranh có dự mưu, hơn nữa chủ mưu trong chiến tranh lần này chính là Đạp Không Sơn! Thánh Thiên giáo chỉ là pháo hôi tiên phong mà thôi.

Mặc dù nói Đạp Không Sơn chỉ là đế thống tiên môn có một Tiên Đế, nhưng mà bọn họ lại là đế thống tiên môn có Tiên Đế cuối cùng, bọn họ có được nội tình thâm hậu, thậm chí chiến tướng của Đạp Không Tiên Đế vẫn còn sống không ít.

Ở kiếp này, Đạp Không Sơn có thể nói dã tâm bừng bừng, bọn họ muốn đẩy Cơ Không Vô Địch lên vị trí Tiên Đế, Đạp Không Sơn có được nội tình đầy đủ, quan trọng hơn là, Cơ Không Vô Địch có tiềm chất trở thành Tiên Đế.

Nhưng mà cuối cùng có Cửu Kiếm lão nhân hộ đạo, Cơ Không Vô Địch vẫn chết thảm trong tay Lý Thất Dạ, kết cục này làm cho Đạp Không Sơn tức giận, đây quả thật là khiêu khích thần uy của Đạp Không Sơn mà.

Kết cục này không chỉ các lão tổ của Đạp Không Sơn không muốn, cho dù là chiến tướng của Đạp Không Tiên Đế cũng không từ bỏ ý đồ.

Đạp Không Sơn muốn ra tay diệt Tẩy Nhan Cổ Phái là vì báo thù Lý Thất Dạ, mà Thánh Thiên giáo muốn làm tiên phong đánh Tẩy Nhan Cổ Phái, cùng lúc đó Đạp Không Sơn liên hợp Thanh Huyền cổ quốc./.

Đối với Thanh Huyền cổ quốc mà nói, bọn họ cùng Lý Thất Dạ thề bất lưỡng lập, có thù không đợi trời chung, hiện tại Đạp Không Sơn muốn tiêu diệt Tẩy Nhan Cổ Phái, muốn tìm Lý Thất Dạ báo thù, Thanh Huyền cổ quốc làm sao không đồng ý cơ chứ, trong khoảng thời gian ngắn hai đế thống tiên môn ăn nhịp với nhau.

Chương 1705: Binh lâm thành hạ (1)

Thánh Thiên giáo đột nhiên muốn đánh Tẩy Nhan Cổ Phái, cảnh này tương tự năm xưa cở nào.

Năm đó Thánh Thiên giáo cướp đoạt ranh giới của Tẩy Nhan cổ quốc, động toàn giáo đánh Tẩy Nhan Cổ Phái, cuối cùng Tẩy Nhan Cổ Phái chiến bại, mất đi ranh giới, Thánh Thiên giáo ở quốc gia của Tẩy Nhan Cổ Phái thành lập Bảo Thánh thượng quốc.

Nhưng mà năm đó Thánh Thiên giáo đánh Tẩy Nhan Cổ Phái, rất nhiều người nhìn thấy chỉ là biểu tượng mà thôi, trên thực tế trong trận chiến tranh năm đó, sau lưng vẫn là có bóng dáng Đạp Không Sơn cùng Thanh Huyền cổ quốc, giống như tứ chiến đồng xa rơi vào trong tay Thanh Huyền cổ quốc chính là bằng chứng tốt nhất.

Nếu không bằng vào Thánh Thiên giáo cũng không có khả năng đả bại Tẩy Nhan Cổ Phái, mặc dù nói năm đó Tẩy Nhan Cổ Phái đã xuống dốc, nhưng mà cuối cùng vẫn là đế thống tiên môn, có được nội tình không phải Thánh Thiên giáo có khả năng so sánh.

Vào hôm nay Thánh Thiên giáo lại muốn đánh Tẩy Nhan Cổ Phái, bọn chúng vẫn giống như năm đó, bọn chúng cũng chỉ là pháo hôi của Đạp Không Sơn cùng Thanh Huyền cổ quốc mà thôi.

Oanh — oanh — oanh —

Trong một đêm, thiên quân vạn mã đạp nát núi sông, Thánh Thiên giáo hơn vạn đệ tử giống như hồng thủy lao thẳng về phía Tẩy Nhan Cổ Phái.

Đột nhiên hơn vạn đệ tử Thánh Thiên giáo tiến tới làm khó dễ Tẩy Nhan Cổ Phái, tại trung đại vực có không ít tông môn khiếp sợ, đặc biệt là tiểu môn tiểu phái nằm trong khu vực của Thánh Thiên giáo, đối mặt với thiên quân vạn mã như thế càng hãi hùng khiếp vía.

– Chiến tranh —

Nhìn thấy hơn vạn đệ tử Thánh Thiên giáo phái đi đánh Tẩy Nhan Cổ Phái, rất nhiều cường giả trong trung đại vực âm thầm lưu tâm.

– Rốt cuộc Thánh Thiên giáo vẫn làm khó dễ Tẩy Nhan Cổ Phái.

Nhìn thấy cảnh này, có người thổn thức thì thào tự nói.

Tẩy Nhan Cổ Phái cùng Thánh Thiên giáo là sinh tử cừu địch, thậm chí có thể nói là thề bất lưỡng lập, bất cộng đái thiên, đây là chuyện người trong trung đại vực đều biết.

Nhưng mà năm đó đánh xong một trận, Thánh Thiên giáo và Tẩy Nhan Cổ Phái đã có hơn vạn năm hòa bình, song phương đều yên lặng, hòa bình ở chung, không còn tiếp tục chiến tranh.

Hôm nay Thánh Thiên giáo đột nhiên làm khó dễ Tẩy Nhan Cổ Phái , chuyện này làm cho rất nhiều người thất kinh, đây đối là việc đối với tu sĩ trung đại vực mà nói quá đáng sợ, ngày hôm nay tới quá nhanh, thậm chí có thể nói không có chút báo hiệu nào cả.

Nhưng mà đại giáo cương quốc chính thức biết rõ nội tình lại biết chút gì đó, thoáng cái hiểu Thánh Thiên giáo đánh Tẩy Nhan Cổ Phái không phải đơn giản như thế.

Oanh — oanh — oanh —

Thiên địa lay động, thiên quân vạn mã lập tức chạy đến Tẩy Nhan Cổ Phái, binh lâm thành hạ, cả Tẩy Nhan Cổ Phái bị vây chật như nêm cối.

Keng — keng — keng —

Lúc này Tẩy Nhan Cổ Phái xuất hiện từng tiếng cảnh báo, kế tiếp hào quang không ngừng xoay tròn, một đại trận lập tức thủ hộ toàn bộ Tẩy Nhan Cổ Phái, cửa khẩu đóng lại, phòng bị kẻ địch.

Thánh Thiên giáo có thiên quân vạn mã không ngừng bao quanh Tẩy Nhan Cổ Phái, tới cuối cùng đê tử cường giả Thánh Thiên giáo không có lên tiếng. Nhưng mà bảo binh nơi tay, mũi tên lên cung, tất cả đều tỏa ra hào quang vô cùng kinh người.

Binh lâm thành hạ, thiên quân vạn mã không ngừng xuất hiện, hào khí khắc nghiệt bao phủ cả thiên địa.

Lúc này bên ngoài Tẩy Nhan Cổ Phái có không ít tiểu môn tiểu phái đóng cửa không ra ngoài, chính là bỏ trốn mất dạng, về phần tán tu càng trốn thật nhanh xa.

Nhưng mà cũng có không ít môn phái cường đại lưu ý tới trận chiến lần này, thậm chí có đại giáo cương quốc lớn tự mình phái cường giả tới quan chiến, bởi vì bọn họ phải trực tiếp biết rõ kết quả trận chiến này, nói không chừng một trận chiến này sẽ cải biến cách cục trung đại vực.

– Bảo Thánh Nhân Hoàng, các ngươi là có ý gì.

Lúc thiên quân vạn mã Thánh Thiên giáo vây thành, Tẩy Nhan Cổ Phái rốt cục có người đi ra, chính là đại trưởng lão Tẩy Nhan Cổ Phái Cổ Thiết Thủ.

So với năm xưa, Cổ Thiết Thủ đạo hạnh càng sâu, nhưng mà hắn cũng càng già nua, hai tóc mai đã trắng xóa.

Những năm mnafy Tẩy Nhan Cổ Phái vẫn do Tô Ung Hoàng, Lý Sương Nhan ba người các nàng chủ trì đại cục. Nhưng mà hiện tại Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều đã đi táng phật cao nguyên, mà Tô Ung Hoàng đã quay về Tô gia không ở trong tông môn, với tư cách đại trưởng lão Cổ Thiết Thủ không thể không ra mặt chủ trì đại cục.

Nhưng mà trong trận doanh Thánh Thiên giáo, Bảo Thánh Nhân Hoàng với tư cách vua một nước không lên tiếng, cả trận doanh yên lặng, qua một hồi lâu lại có một lão nhân đi ra.

Lão nhân kia tóc trắng xoá. Nhưng mà sống lưng vẫn thẳng tắp, đôi mắt vô cùng lợi hại giống như bắn thủng nhật nguyệt.

– Thánh Thiên lão tổ —

Nhìn thấy lão nhân kia, sắc mặt Cổ Thiết Thủ đại biến, biết rõ lần này khó may mắn thoát khỏi.

Cho dù là cường giả của đại giáo cương quốc ở xa xa nhìn thấy lão nhân kia cũng phải nhìn nhau, Thánh Thiên lão tổ, hắn có thể nói là kẻ sáng lập Thánh Thiên giáo, Thánh Thiên giáo chính là cường đại trong tay của hắn, thậm chí truyền thuyết thời điểm Đạp Không Tiên Đế còn tại thế đã từng tán thưởng hắn.

Thánh Thiên lão tổ xuất hiện vào hôm nay, chuyện này có ý nghĩa đây là chiến tranh không chết không ngớt, giống như trận chiến năm đó. Trận chiến năm đó làm cho Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc, trận chiến này hôm nay nói không chừng sẽ đưa Tẩy Nhan Cổ Phái đi về hướng diệt vong.

– Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi cấu kết ngoại đạo, giết hại tu sĩ thiên hạ, hôm nay Thánh Thiên giáo ta thay trời hành đạo.

Thánh Thiên lão tổ mở miệng giọng như kim thạch, tất cả mọi người có thể nghe được lời hắn nói.

Sắc mặt Cổ Thiết Thủ lạnh băng, lạnh lùng nói:

– Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do! Nếu Thánh Thiên giáo các ngươi muốn khai chiến, Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta cũng không có người sợ phiền phức, có bản lĩnh phóng ngựa tới, Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta tuyệt đối không nhíu mày.

Cho dù là quá khứ hay là hiện tại, tuy Cổ Thiết Thủ không phải cường giả đương thời, nhưng mà mặc kệ là lúc nào, hắn vẫn là một nam nhân đầy thiết huyết.

– Lên!

Thánh Thiên lão tổ lạnh lùng quát một tiếng, hắn lạnh lùng nhìn qua Tẩy Nhan Cổ Phái, trong mắt hắn cả Tẩy Nhan Cổ Phái không khác gì người khác chết.

Đối với Thánh Thiên lão tổ mà nói, hôm nay tiêu diệt Tẩy Nhan Cổ Phái là chuyện dễ dàng, bởi vì sau lưng của hắn có chỗ dựa, phóng nhãn thiên hạ không có bất cứ kẻ nào dám đắc tội được. Vào hôm nay, mặc kệ Tẩy Nhan Cổ Phái có cứu tinh cỡ nào đều không thể cứu nổi Tẩy Nhan Cổ Phái.

– Giết —

Thiên quân vạn mã của Thánh Thiên giáo quát một tiếng, lập tức thiên quân vạn mã của Thánh Thiên giáo chia làm ba phần, chúng giống như nước lũ quét qua Tẩy Nhan Cổ Phái, tấn công chủ mạch Tẩy Nhan Cổ Phái, bọn chúng giống như ba thanh đao bén nhọn đâm vào tim Tẩy Nhan Cổ Phái.

– Các huynh đệ, thổi kèn, giết cho ta —

Lúc này có đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái hét lớn một tiếng, một tiếng này chính là của Nam Hoài Nhân

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 13 giờ trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 5 ngày trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 tuần trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^