Đế Bá Audio Podcast
Tập 339 [Chương 1691 đến Chương 1695]
❮ sautiếp ❯Chương 1691: Lão vô tự (2)
Hòa thượng này lông mi trắng mặt hiền hòa, nhìn qua chỉ là lão hòa thượng bình thường, nhưng mà có ai từng tưởng tượng qua, hòa thượng này từng là phật chủ chấp chưởng phật quốc, phật hiệu vô song.
Lão hòa thượng không hỏi Lý Thất Dạ bất cứ câu nào, hoặc đúng như lời Lý Thất Dạ đã nói, không có gì có thể thoát được phật nhãn của hòa thượng Lão Vô Tự, lão hòa thượng cho dù không hỏi, bọn họ cũng biết Lý Thất Dạ tới đây làm gì, vì cái gì mà tới.
Đi vào Lão Vô Tự, thời điểm đứng trong đại điện, Lý Thất Dạ lẳng lặng yên đứng ở nơi đó, nhìn vào đại điện trước mặt.
Đại điện trước mặt dường như không có cái gì khác, ngay cả một tượng phật cũng không có, Lý Thất Dạ lặng lẽ đứng tại đây, dường như nơi này có cái gì đó rất đẹp mắt hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó thật lâu, mà lão hòa thượng cũng hợp tay thành chữ thập đứng chờ, không có quấy rầy Lý Thất Dạ, cũng không có nói nhiều ra một tiếng.
– Đế Thích khi nào mới dùng chân thân hiện thế?
Xem thật lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn qua lão hòa thượng chậm rãi nói ra.
– A Di Đà Phật!
Lão hòa thượng hợp thành chữ thập, không có phật tức kinh người, cũng không có độ hóa, rất bình thường, rất bình thường, hắn hợp thành chữ thập chậm rãi nói ra:
– Phật đà sẽ có ngày lâm thế.
Bất kể là Lý Thất Dạ hay là lão hòa thượng, bọn họ không cần phật tức, cũng không cần độ hóa, bọn họ đều thường thường phàm phàm như vậy, quá bình thường, bởi vì đạt tới cảnh giới như bọn họ, phật hiệu ai cũng như ai, ai cũng không độ hóa được ai, nếu cưỡng ép độ hóa chỉ là tự mình mất mặt, không làm được gì.
Nhìn qua đại điện trống rỗng trước mặt, Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Ngày lâm thế? Ngày Đế Thích lâm thế, chỉ sợ là thời điểm đại tai nạn diễn ra.
– Thiện quá thay, thiện quá thay.
Lão hòa thượng hợp thành chữ thập, nói kéo dài:
– Phá rồi lại lập, không phá thì tại sao lập. Thời đại mới, đại thế mới, cần trật tự mới, cần tân chủ mới.
Đối với dạng lời này, Lý Thất Dạ chỉ cười cho qua, nói ra:
– Ta cũng hy vọng có một ngày như vậy, ta cũng thực sự không phải là người bi quan, nhưng mà ta cũng không nhìn tốt các ngươi.
– A Di Đà Phật.
Lão hòa thượng tuyên một tiếng phật hiệu, không nói cái gì nữa.
Lý Thất Dạ quay người mà đi, đi vào nội đường Lão Vô Tự, lão hòa thượng tiếp tục dẫn đường phía trước, dẫn Lý Thất Dạ vào trong tận cùng Lão Vô Tự.
Thời điểm Lý Thất Dạ đi vào Lão Vô Tự, trên đường gặp được một ít hòa thượng, những này hòa thượng thoạt nhìn đều thường thường phàm phàm, hơn nữa nhìn qua tuổi đã rất lớn rồi.
Nhưng mà ai có thể tưởng tượng những hòa thượng nhìn như bình thường này vậy mà đã từng là phật chủ phật quốc, bọn họ có phật hiệu khôn cùng, có thể độ hóa Thần Hoàng.
Hôm nay những tồn tại vô cùng đáng sợ này lại cam tâm tình nguyện ở lại chỗ này, làm một hòa thượng bình thường, trong đó ẩn chứa huyền bí làm cho người ta không cách nào tưởng tượng được, cũng không phải ngoại nhân chỗ có thể biết.
Đương nhiên có thể tới nơi này, có thể được hòa thượng Lão Vô Tự đón vào, không ai là thế hệ phàm tục, người bình thường quản chi là Thần Hoàng, bọn họ sẽ không dễ dàng nghênh đón đưa vào.
Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ được đón vào trong cùng nhất Lão Vô Tự, chỗ đó chỉ có một cái hồ, dường như cái hồ này sâu tới mức dẫn tới tận địa ngục, đứng bên cạnh hồ nhìn qua, nhìn không thấy bất cứ vật gì khac, thậm chí có thể nói bên trong không có thứ gì trừ hắc ám.
Đứng ở chỗ này, Lý Thất Dạ cười lên, lão hòa thượng từ từ lui ra.
– Ngươi lại đây.
Sau khi lão hòa thượng lui ra, trong hồ sâu tối tăm xuất hiện một đạo thần niệm, đây không phải âm thanh, mà là một đạo thần niệm, thần niệm thuần túy, không có thất tình lục dục, nó tồn tại giông như pháp tắc.
Lý Thất Dạ dứt khoát ngồi xuống bên cạnh hồ sâu, hắn nhìn vào nơi sâu nhất trong hồ, cười lên, nói:
– Ngươi đại biểu cho mình nói chuyện hay đại biểu cho Đế Thích nói chuyện đây?
– Ngươi muốn tìm ta hay là muốn tìm Đế Thích đây?
Thần niệm hiển hiện trong hồ sâu giống như pháp tắc, tuy thần niệm này không có âm thanh, nhưng mà lại có thể làm cho người ta nghe rõ ràng.
– Ngươi cùng lắm chỉ là cái ấm sứt mà thôi, ngươi đã không có tánh mạng, lại không có tình cảm, vì sao hết lần này tới lần khác ưa thích làm ra bộ dáng này?
Lý Thất Dạ ngồi bên cạnh hồ nước cười nói.
– Ta là Vạn Niệm Hồ, nhất niệm có thể thành Phật, nhất niệm có thể thành ma, nhất niệm của ta có thể thành bất kỳ vật gì, ai nói ta là không có tình cảm.
Thần niệm trong hồ sâu giãn ra giống như pháp tắc.
Vạn Niệm Hồ, tên của nó rất nhiều người không biết nó là cái gì, thậm chí rất nhiều người không biết đây là vật gì, nhưng mà nếu như người biết rõ Vạn Niệm Hồ là vật gì, vậy nhất định sẽ sợ hãi nhảy dựng lên.
Vạn Niệm Hồ, một trong cửu đại thiên bảo, trăm vạn năm qua, bao nhiêu người cho rằng cửu đại thiên bảo không có tồn tại. Về phần truyền thuyết cửu đại thiên bảo đã có truyền lưu từ trăm vạn năm qua rồi, nhưng mà chưa từng có người nào nhìn thấy bất cứ bảo vật nào trong cửu đại thiên bảo, cho nên rất nhiều năm qua đi, rất nhiều người cho rằng thế gian căn bản không có sự tồn tại của cửu đại thiên bảo. Cái gọi là cửu đại thiên bảo chỉ là thứ người ta bịa đặt ra mà thôi.
– Thành phật cũng tốt, thành ma cũng được, ngươi vĩnh viễn chỉ là một cái ấm sứt. Lại nói ngươi chỉ có một tia phật niệm, phật niệm không thất tình lục dục, nói đến nói đi, ngươi cuối cùng vẫn chỉ là cái ấm sứt.
Ngồi bên cạnh hồ nước, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Đồ vật trong hồ sâu cũng không có tức giận, chỉ là một đạo thần niệm hiển hiện, nó giống như pháp tắc trần thuật một chuyện chân thật, thần niệm vang lên:
– Nhất niệm thành vạn niệm, nếu như ngươi mang dục niệm của ngươi lưu ở nơi này, ta sẽ nhiều ra nhất niệm.
Đối với chuyện này mà nói, Lý Thất Dạ cười rộ lên, vừa cười vừa nói:
– Xem ra ta phải thu hồi lời nói của ta mới được, tuy ngươi chỉ là cái ấm sứt, tuy ngươi không có thất tình lục dục. Nhưng mà ngươi lại biết một ít gì đó. Nói thí dụ như đầu độc, nói thí dụ như giựt giây.
– Không nên quên, ta đã từng thành ma, ta thành qua đế, cũng thành qua phật, đây là thế nhân lưu lại dục niệm cho ta, đó cũng không phải dục niệm của ta.
Thần niệm hiển hiện trong hồ sâu vẫn giãn ra như pháp tắc.
Đối với lời nói này, Lý Thất Dạ trầm mặc một chút, cuối cùng không thể không gật đầu thừa nhận, nói ra:
– Ngươi nói đúng, ngươi vẫn là ngươi, ngươi vẫn là cái ấm sứt, cái gọi là giựt giây, cái gọi là đầu độc chỉ là thất tình lục dục ngươi khác lưu lại chỗ ngươi mà thôi.
Vạn Niệm Hồ, một trong cửu đại thiên bảo, không ai nhìn thấy chân thân của nó, đương nhiên, cũng thực sự không phải là không có người, như Đế Thích, như Đế Chủ, như Ma Chủ đều thấy chân thân của nó.
Chương 1692: Vạn niệm hồ
Nhưng mà bất kể là ai, sau khi gặp qua chân thân của nó đều không tự thoát ra được.
Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma, tất cả không phải nói chơi.
Về phần Vạn Niệm Hồ, về cửu đại thiên bảo, thế nhân biết được ít càng thêm ít. Người biết rõ Vạn Niệm Hồ từng nghe qua một truyền thuyết.
Truyền thuyết, nếu như ngươi đạt được Vạn Niệm Hồ, như vậy nó có thể thực hiện mộng tưởng của ngươi, mặc kệ ngươi muốn cái gì, Vạn Niệm Hồ đều có thể thực hiện cho ngươi.
Về phần có phải là thật hay không thì tuyên cổ tới nay chưa từng có ai biết, bởi vì tuyên cổ đến nay không có người nhìn thấy Vạn Niệm Hồ chớ nói chi là đạt được Vạn Niệm Hồ, cho nên người để Vạn Niệm Hồ thực hiện mộng tưởng là không nói qua được.
Vạn Niệm Hồ, với tư cách một trong cửu đại thiên bảo, bản thân nó không có sinh mạng, nó cũng không có thất tình lục dục, nó chỉ là cái ấm sứt mà thôi.
Nhưng mà sau khi ngươi lưu lại dục niệm ở đây, ngươi đã lưu lại dấu vết trên Vạn Niệm Hồ, dường như tất cả trở nên khác biệt.
Nó vẫn không có tánh mạng, nó vẫn không có thất tình lục dục, nhưng mà dấu vết lưu tại đây, thất tình lục dục ở đây dường như sống lại.
Chính là vì như thế, mới có táng phật cao nguyên, mới có đế ma tiểu thế giới.
– Không hổ là tồn tại sống trăm ngàn vạn năm, xem sự vật khác hẳn so với người khác.
Thần niệm lại nói ra.
Lý Thất Dạ vẫn ngồi cạnh hồ sâu, cười một tiếng, chậm rãi nói:
– Thất tình lục dục cũng tốt, nhất niệm thành phật cũng tốt, nhất niệm thành ma cũng được. Chuyện này không liên quan tới ta, ta lúc này tới đây chỉ cần ngươi dịch chuyển bờ mông, ta muốn đồ vật lưu lại bên dưới.
– Ngươi còn muốn bản Không Thư đúng không.
Thần niệm hiển hiện, nó vẫn dùng hình thái pháp tắc xuất hiện.
Lý Thất Dạ cũng không có tâm tư giấu diếm, trên thực tế trước mặt Vạn Niệm Hồ không có tâm tư gì ẩn giấu được, bởi vì nó chính là vạn niệm, ý niệm trong đầu ngươi vừa động thì đã hiển thị rõ trước mặt của nó rồi.
– Đúng vậy, ta chính là muốn bản Không Thư kia.
Lý Thất Dạ cười lên, nhàn nhã nói:
– Chỉ cần ngươi dịch chuyển bờ mông là ta sẽ có được nó.
– Ngươi không thể mở nó ra.
Thần niệm hiển hiện trong hồ sâu, nó trả lời rõ ràng và chính xác.
Lý Thất Dạ cười lên, từ trong lòng ngực lấy một cái hộp cổ ra, trong hộp này chứa ba cái chìa khóa.
Ba cái chìa khóa này năm đó Lý Thất Dạ giao dịch với Chiến Thần Điện, ba cây chìa khóa này Mộ Thần giao cho Lý Thất Dạ, nó từng được Chiến Thần Điện cất chứa thật lâu.
Lý Thất Dạ tiện tay ném ba thanh chìa khóa vào hố sâu, nói ra:
– Ngươi cảm thấy thế nào? Ta đối với thứ bên trong đã mò ra rõ ràng. Năm đó thời không chuyển đổi, ngươi hàng lâm không sai. Đây không phải là bởi vì cơ duyên, cũng không phải bởi vì trong tối tăm chú định, đó là bởi vì một đại thời đại sụp đổ hủy diệt mà thôi! Có người mang Không Thư giấu ở chỗ này, cho nên ta tìm được chìa khóa mở nó ra.
– Chuyện này không quan hệ tới ta.
Thần niệm hiển hiện, pháp tắc biểu đạt hết sức chính xác:
– Giống như lời của ngươi nói, ta chỉ là cái ấm sứt mà thôi, hiện ở chỗ này do Lão Vô Tự chấp chưởng, ngươi muốn có nó, vậy phải do Lão Vô Tự đồng ý.
– Ta biết rõ.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Chúng ta vẫn câu nói kia, chỉ cần ngươi có thể dịch chuyển bờ mông, Lão Vô Tự giao cho ta là được.
– Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ nghĩ đến Không Thư mà thôi?
Lý Thất Dạ nói xong lời này, thần niệm trong hồ sâu biểu đạt ý của nó.
– Ta chỉ vì Không Thư mà đến.
Lý Thất Dạ ngồi bên cạnh hồ sâu, nhìn qua nơi sâu nhất của hồ này, sau đó lại nhìn qua thần niệm sau đó cười nói.
– Chẳng lẽ ngươi không muốn đạt được Vạn Niệm Hồ?
Trong hố sâu hiển hiện thần niệm, bày ra bộ dáng pháp tắc lóng lánh, đột nhiên pháp tắc này bày ra tràn ngập hấp dẫn với Lý Thất Dạ.
Vào lúc này nếu như nói Lý Thất Dạ là thần giữ của, như vậy lúc này pháp tắc bày ra hào quang vàng kim lóng lánh, tràn ngập sức hấp dẫn vô cùng, làm cho người ta tim đập thình thịch.
Lý Thất Dạ cười lên, hít sâu một hơi, đạo tâm bất động như giếng nước yên tĩnh, hắn cười to, nói:
– Đây là bản thân ấm sứt ngươi biểu đạt hay là dục niệm lưu lại muốn biểu đạt, hoặc là nói, đây là Đế Thích muốn biểu đạt hay sao?
– Là ai muốn biểu đạt, cái này trọng yếu sao?
Thần niệm trải rộng ra, vẫn tràn ngập hấp dẫn, nó nói giống như ma chú, nó đang dụ hoặc Lý Thất Dạ, dường như âm thanh của mỹ nhân tuyệt thế đang thỏ thẻ bên tai Lý Thất Dạ, nói ra:
– Ta chính là Vạn Niệm Hồ, ta có thể thực hiện tất cả mộng tưởng của ngươi, mặc kệ ngươi muốn trở thành đế hoàng bao trùm cửu thiên hay trở thành tiên nhân trường sinh bất tử, hoặc trở thành tồn tại không gì không làm được, ta đều có thể thực hiện mộng tưởng của ngươi…
– Hấp dẫn như vậy với ta mà nói không có hiệu quả. Vạn Niệm Hồ, ngươi chỉ là cái ấm sứt, bản thân chỉ biết giật dây, đầu độc, chỉ có thể nói một chủ dục niệm như vậy mà muốn đầu độc ta, như vậy thật sự là quá coi thường ta.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói.
Nói đến đây Lý Thất Dạ nhìn qua nơi sâu nhất trong hồ, vừa cười vừa nói:
– Cho dù lui một vạn bước mà nói, cho dù là bản thân Vạn Niệm Hồ cũng không hấp dẫn được ta. Mộng tưởng của ta sẽ do ta đi thực hiện, không phải dựa vào cái ấm sứt đi thực hiện. Nếu như nói, ta cần nhờ cái ấm sứt đi thực hiện, như vậy cuối cùng ta là thành cái gì? Vậy cũng chỉ là một cái khôi lỗi mà thôi.
– Ngươi cảm thấy với tư cách là Vạn Niệm Hồ, nó sẽ thao tung ngươi sao? Nó chỉ là cái ấm sứt mà thôi, nó sẽ không thao túng tất cả.
Thần niệm lại hiển hiện ra, giống như pháp tắc bày ra trước mặt, lúc này đây giọng nó như chuông lớn.
– Ngươi đã nhìn thấy Đế Thích, đã nhìn thấy Ma Chủ, bọn họ chưa từng bị thao túng qua. Hoặc là nói, bị thao túng là Vạn Niệm Hồ, mà không phải bản thân bọn họ.
– Về điểm này, ta biết rõ.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Vạn Niệm Hồ bản thân không thể thao túng tất cả. Nhưng mà nó có thể thao túng dục niệm, thời điểm dục niệm của một người đạt tới trình độ nhất định sẽ không phân chia rõ ràng là bản thân mình hay dục niệm. Cho nên lúc này mới có táng phật cao nguyên, lúc này mới có Đế Cương, lúc này mới có Ma giới!
– Cũng không phải nói Vạn Niệm Hồ mang một thế giới chôn giấu tại táng phật cao nguyên, cũng không phải Vạn Niệm Hồ tạo nên Đế Cương.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Tạo nên tất cả nơi này là dã tâm, dã tâm của một đám người.
– Vậy ngươi sợ cái gì?
Thần niệm hiển hiện, nó bày ra như pháp tắc.
– Bởi vì ta có dã tâm, một dã tâm không có thứ gì có thể dung nạp!
Lý Thất Dạ chỉ vào trái tim của mình nói:
– Dã tâm của ta, dã vọng của ta, ta sẽ giữ nó trong tim của mình, bằng không khi ta thả nó ra ngoài, vậy không chỉ là một táng phật cao nguyên đơn giản như thế
Chương 1693: Một ván cược (1)
Đối với Lý Thất Dạ nói như thế, trong hồ sâu không có phản ứng, cũng không có thần niệm hiển hiện.
Nhìn qua hố sâu, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói:
– Vạn Niệm Hồ, bao nhiêu người nghĩ muốn có ngươi, cho dù là chân tiên cũng phải điên cuồng vì ngươi, nhưng mà đối với ta mà nói, ngươi chỉ là cái ấm sứt mà thôi, một cái ấm sứt mang tới vô số phiền toái.
– Chẳng lẽ ngươi không muốn đạt được?
Thời điểm này thần niệm lại hiển hiện.Nguồn truyện audio Podcast
Nhìn vào hồ sâu, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Cửu đại thiên bảo, nói thực, đối với cửu đại thiên bảo, nói không động tâm chính là gạt người. Vạn Niệm Hồ, với tư cách một trong cửu đại thiên bảo, một thứ làm tim người ta phải đập thình thịch. Nhưng mà ta không cần nó, cho dù không có Vạn Niệm Hồ, ta cũng có thể thực hiện mộng tưởng của mình.
Vạn Niệm Hồ, thế gian đương nhiên là thứ người thế gian đều muốn, cho dù là Tiên Đế cũng không ngoại lệ, nếu như thế gian có tiên nhân, như vậy cho dù là tiên nhân cũng nhớ Vạn Niệm Hồ không quên.
Cửu đại thiên bảo, bất kể là ai đều muốn có được, không có ai sẽ không động tâm với cửu đại thiên bảo, cho dù Lý Thất Dạ cũng động tâm với cửu đại thiên bảo, không ai bỏ qua chúng được.
Nhưng mà lúc này Lý Thất Dạ lại không muốn Vạn Niệm Hồ, bởi vì Vạn Niệm Hồ sẽ mang cho hắn vô số phiền toái. Muôn đời đến nay, cũng không chỉ có một người đạt được Vạn Niệm Hồ, cuối cùng nhất người đạt được Vạn Niệm Hồ không ai có kết cục tốt.
Đây cũng không phải là nói Vạn Niệm Hồ sẽ mang tới ác mộng, trái lại Vạn Niệm Hồ có thể mang cho ngươi tất cả, Vạn Niệm Hồ nó có thể thực hiện mộng tưởng của ngươi, nó có thể thực hiện tất cả những gì ngươi cần.
Nhưng mà một khi ngươi đạt được Vạn Niệm Hồ, vậy ý nghĩa dục vọng của ngươi sẽ phóng đại vô hạn, phóng đại đến cuối cùng ngay cả ngươi cũng không khống chế được, đến cuối cùng đã không phân rõ ngươi nắm giữ dục vọng của ngươi hay dục vọng đang điều khiển ngươi.
Trong thời đại vô cùng xa xôi, ngược dòng tìm hiểu thời đại đã bị quên lãng. Trong thời đại đó không chỉ một người từng có được Vạn Niệm Hồ. Hơn nữa người đạt được Vạn Niệm Hồ không có người nào là tục nhân, đều là tuyệt thế vô song, kinh diễm muôn đời.
Nhưng mà quản chi là người nào, sau khi đạt được Vạn Niệm Hồ thì không ai có khả năng khống chế dục vọng bản thân, đều không thể khống chế dã vọng của mình, cuối cùng tất cả bọn họ lâm vào kết cục không tưởng.
Xa không nói, như là Đế Thích, trong dòng sông thời gian dài dằng dặc không có bao nhiêu người biết rõ Đế Thích, chỉ sợ thậm chí rất nhiều người ngay cả tên còn chưa nghe qua.
Nhưng mà Đế Thích tuyệt đối sẽ không thua kém bất luận Tiên Đế nào, quản chi là tồn tại như Phi Tiên Đế, Đế Thích không kém hắn chút nào.
Nhưng mà trong thời đại xa xôi kia, Đế Thích đạt được Vạn Niệm Hồ thì có táng phật cao nguyên!
Ngồi bên cạnh hồ sâu, Lý Thất Dạ nhìn vào nơi sâu nhất của hồ, cười lên, nói:
– Ta sẽ lại tới nơi này, sau đó ta lấy Không Thư, cứ như vậy.
Trong hố sâu không còn phản ứng, Lý Thất Dạ cười lên, đứng dậy và đi ra ngoài.
Lý Thất Dạ lại trở vào trong đại điện, lão hòa thượng hợp thành chữ thập, chắp tay, nói ra:
– Thí chủ lần này vẫn muốn biện phật sao?
– Nói đúng.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Chém chém giết giết, chuyện như vậy đã làm chán rồi. Các ngươi một đám lão hòa thượng lúc đó chẳng phải được xưng phật hiệu vô song sao? Vậy cũng tốt, ta sẽ dùng phật hiệu đánh sập các ngươi.
– Thí chủ muốn đánh cược sao?
Đối với Lý Thất Dạ nói không khách khí như thế. Lão hòa thượng cũng không tức giận, vẫn là hợp thành chữ thập, vẫn là thập phần khách khí nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn lão hòa thượng, nói ra:
– Hòa thượng, đừng đào hầm để ta nhảy vào. Ta lúc này tới đây không phải đánh cược với các ngươi.
– Lão Vô Tự vẫn có đánh cược.
Lão hòa thượng lộ ra vẻ hòa ái, thậm chí có thể nói là mặt mũi hiền lành, người nào nhìn qua cũng cảm thấy thoải mái.
– Đánh cược con em nguơi.
Lý Thất Dạ lạnh lùng lườm lão hòa thượng, nói ra:
– Chỉ có những lăng thanh đầu mới nhảy vào hố của các ngươi! Ta tới đây không phải vì đánh cược với các ngươi, ta chỉ muốn Không Thư, không phải muốn Vạn Niệm Hồ!
– Năm đó thí chủ cũng hùng tâm tráng chí…
Lão hòa thượng hợp thành chữ thập, vẫn mặt mũi hiền lành, thập phần hòa ái, làm cho người cảm thụ hắn rất thân thiết, người không biết rõ tình hình còn có thể xem hắn như thân nhân.
– Hùng tâm tráng chí con em ngươi!
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
– Năm đó lão tử không rõ huyền cơ trong đó, một đám con lừa trọc các ngươi đào hầm để cho ta nhảy vào, may mắn ta thanh tỉnh kịp thời, nếu không ta thật sự bị đám lừa trọc các ngươi gài bẫy rồi.
– Thí chủ lời ấy sai rồi.
Lão hòa thượng hợp thành chữ thập nói:
– Không phải người một nhà, không tiến cùng một cửa, thí chủ hữu duyên với Lão Vô Tự, duyên phận này là thiên định…
– Tốt rồi, không nên làm ra bộ dáng thần côn với ta, ta cũng có thể một lời thành phật, tất cả mọi người là cùng một cảnh giới, những lời lừa dối này đừng nói trước mặt ta.
Lý Thất Dạ chen ngang lời lão hòa thượng, nói ra:
– Ta chỉ muốn Không Thư.
– Thí chủ không muốn Vạn Niệm Hồ?
Lão hòa thượng nói lời này rất bình tĩnh, cũng rất bình thường.
Những lời bình tĩnh như tiếng lời thường ngày, nhưng lại tràn ngập hấp dẫn, có thể nói đây là hấp dẫn trí mạng nhất thế gian, hấp dẫn tràn ngập trí mạng.
Không muốn Vạn Niệm Hồ? Lời bình thường như thế ai nghe cũng phải tức giận, chỉ cần biết rằng Vạn Niệm Hồ là một trong cửu đại thiên bảo một thì cho dù là Tiên Đế cũng không thể kiềm nén được.
– Vạn Niệm Hồ?
Lý Thất Dạ lườm lão hòa thượng, nói ra:
– Hòa thượng, năm đó các ngươi chính là dùng lời này lừa gạt Hạo Hải Tiên Đế a. Hẳn là trước lừa dối Phi Dương Tiên Đế, sau đó lại lừa dối Hạo Hải Tiên Đế.
– Thí chủ lời ấy sai rồi.
Lão hòa thượng hợp thành chữ thập, hòa ái nói:
– Lão Vô Tự lấy chân thành đối người, trong đó có nguy hiểm thế nào chúng ta đã chỉ rõ ràng, cũng không tồn tại lừa gạt. Người xuất gia, không nói dối, điểm này thí chủ cũng nên biết.
Lý Thất Dạ xem lão hòa thượng liếc, nói ra:
– Điểm này ngươi không có nói sai, Phi Dương Tiên Đế là kẻ gian trá giống như quỷ, chỉ có hắn lừa người ta uống nước rửa chân, người khác muốn hắn uống nước rửa chân đó còn khó hơn lên trời. Hạo Hải Tiên Đế thực sự không phải là ngu xuẩn, hắn quá mức tự tin mới có thể bị các ngươi lừa, vì chuyện này cho nên hắn cả đời không bước vào táng phật cao nguyên thêm lần nào nữa.
Năm đó Phi Dương Tiên Đế tới nơi này trước nhất, đã từng là muốn có được Vạn Niệm Hồ. Nhưng mà Phi Dương Tiên Đế người này không giống với Tiên Đế khác, Phi Dương Tiên Đế lúc còn trẻ vô cùng gian trá, không biết có bao nhiêu người bị hắn lừa gạt ngay cả quần lót cũng không còn
Chương 1694: Một ván cược (2)
Lúc ấy Phi Dương Tiên Đế tỉnh lại trong Lão Vô Tự tỉnhđặc biệt nhanh, thoáng cái kịp phản ứng, hắn hiểu rõ huyền cơ trong đó, hắn lừa ngược đối phương một vố, cuối cùng hắn lừa được tượng phật bằng đá.
Nhưng mà người ta cho rằng Hạo Hải Tiên Đế càng nghịch thiên hơn lại bị lừa một vố, ăn một cái thiệt thòi lớn, hơn nữa hắn xem như ăn thiệt lớn cũng chỉ có thể tự mình nuốt vào bụng, không cách nào nói với người khác.
Hạo Hải Tiên Đế thật sự là một Tiên Đế vô cùng kinh diễm, có người từng mang Hạo Hải Tiên Đế xếp vào trong top mười Tiên Đế mạnh mẽ nhất, hắn đã từng đi qua Thế Giới Thụ, càng đạt được kỳ tích tại nơi đó, hơn nữa có đồn đãi nói hắn đạt được một phần Không Thư.
Trong các Tiên Đế, có người cho rằng Hạo Hải Tiên Đế cho dù còn kém Kiêu Hoành Tiên Đế, chỉ sợ cũng kinh diễm hơn Phi Dương Tiên Đế nhiều.
Năm đó Hạo Hải Tiên Đế đi vào Lão Vô Tự, hắn không chỉ muốn đạt được Không Thư trong truyền thuyết, càng muốn chiếm được một trong cửu đại thiên bảo là Vạn Niệm Hồ, dù sao tuyên cổ đến nay, chưa từng nghe nói có Tiên Đế nào có được cửu đại tiên bảo.
Nếu như hắn đạt được một trong cửu đại thiên bảo Vạn Niệm Hồ, nói không chừng hắn cuối cùng có thể trở thành đệ nhất Tiên Đế, vượt qua Kiêu Hoành Tiên Đế.
Chính bởi vì có tham niệm này, chính là vì Hạo Hải Tiên Đế có tự tin tuyệt đối vào bản thân mình, trên thực tế hắn cũng thật sự có tư cách tự tin đó, dù sao hắn lúc đó là một Tiên Đế vô địch, hào quang chiếu sáng muôn đời.
Nhưng mà ai lại nghĩ tới, Tiên Đế vô địch năm đó cuối cùng lại nhảy vào trong hố, lại tự vùi mình xuống hố.
Lúc ấy Hạo Hải Tiên Đế thua một ván, nhưng mà hắn cuối cùng vẫn là Tiên Đế vô địch, cuối cùng hắn dùng tư thái vô địch rời đi, Lão Vô Tự cũng không làm gì được hắn.
Nhưng mà chuyện này lại thành tâm bệnh cả đời của Hạo Hải Tiên Đế, cảnh này khiến hắn cả đời không dám lại bước vào táng phật cao nguyên.
Đối với Lý Thất Dạ nói như thế, lão hòa thượng hợp thành chữ thập nói:
– Thiện quá thay, thiện quá thay.
– Vạn Niệm Hồ!
Lý Thất Dạ cũng không khỏi quay đầu lại nhìn, cười nhạt một tiếng, nói ra:
– Ván cược như thế với ta mà nói thì thôi đi. Đây không phải là đánh bạc với đám hòa thượng các ngươi, mà là đánh bạc với bản thân mình! Năm đó Hạo Hải Tiên Đế không hiểu rõ huyền cơ trong đó, cuối cùng nhất hắn thua, hắn thua bởi bản thân mình.
Lão hòa thượng hợp thành chữ thập, mỉm cười không nói, đối với huyền cơ này thường thường không phải do bọn họ chỉ điểm ra, mà là cần dựa vào chính mình đi hiểu ra, chỉ có người hiểu ra mới không bị hãm vào trong đó, năm đó Phi Dương Tiên Đế bởi vì phản ứng quá nhanh cho nên bọn họ mới bị lừa đi một tượng phật đá.
– Tốt rồi, ta và các ngươi biện Lão Vô Kinh, các ngươi ai tới đây?
Lý Thất Dạ ngồi trong đại điện, cười lên, chậm rãi nói ra:
– Ta tin tưởng, các ngươi đã có chuẩn bị.
– Thí chủ đã là nhất niệm thành phật, tiểu tăng không biết tự lượng sức mình biện Lão Không Kinh với thí chủ.
Lão hòa thượng đã ngồi xuống trong đại điện, hòa ái nói.
– Đám hòa thượng các ngươi rốt cuộc đổi đối thủ với ta rồi.
Nhìn qua lão hòa thượng, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Lần trước làm ra động tĩnh lớn như thế, các ngươi lúc này sợ ta nhìn rõ sách lược của các ngươi, cho nên để ngươi ra thay a.
– Thiện quá thay, thiện quá thay.
Lão hòa thượng cũng không có nói những lời khác, chỉ hợp thành chữ thập tuyên phật hiệu.
– Cũng được, không quản các ngươi là ai ra mặt, ta đều tiếp chiêu được.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Quy cũ không có thay đổi, ta thắng nhất định phải để cho ta mang Không Thư đi, nếu như ta thua, ta sẽ lưu lại. Bất phân thắng bại thì tất cả mọi người vỗ mông rời đi.
“Ông” một tiếng, thời điểm này trên người lão hòa thượng xuất hiện từng đám phật quang, mỗi một đám phật quang giống như thế giới phật gia, bên trong mỗi đám phật quang có hàng tỉ con dân, có ngàn vạn sư sãi, có trăm vạn thánh tăng…. Ở bên trong từng sợi phật quang có âm thanh ba ngàn thế giới tuyên phật hiệu, mỗi một đám phật quang đều hóa thành một tôn đại phật huyền diệu chí lý.
Bên trong mỗi đám phật quang này có thể độ hóa hàng tỉ sinh linh, một đám phật quang đại biểu cho một loại phật đạo khác nhau.
Lúc này sau đầu lão hòa thượng xuất hiện phật luân, phật luân thừa nhận ba ngàn thế giới, dưới người hắn có kim liên hiển hiện nâng thân thể của hắn lên…
Lúc này lão hòa thượng trước mặt không còn là lão hòa thượng vô cùng bình thường nữa, hắn là một phật chủ, là phật chủ một câu có thể độ hóa chúng thần.
Lý Thất Dạ cũng lập tức xuất hiện phật quang, hắn thừa nhận thiên địa vũ trụ, cả thế giới đều quay quanh hắn, bất kể là thánh phật hay là chúng thần đều phải phục bái hắn, phật ngữ của hắn hóa thành pháp tắc duy nhất trong vũ trụ, phật hiệu của hắn là chuẩn tắc duy nhất của thế gian.
Cửu thiên thập địa, tuyên cổ vĩnh hằng chỉ cho phép phật hiệu của hắn tồn tại, pháp tắc khác trước mặt phật hiệu là vô căn cứ, đều là ngụy pháp, không đáng giá được nhắc tới, thậm chí là không được phép tồn tại.
Lúc này hòa thượng tay kết phật ấn, độ hóa hàng tỉ sinh linh, mở miệng nhả chân ngôn, nói ra:
– Ngươi đến từ đâu?
Lý Thất Dạ cười cười, phật độ chúng sinh, tay niết hoa sen, chấp chân ngôn phật gia duy nhất, nói ra:
– Tới từ phía trên!
Hòa thượng phật ấn chìm nổi, phật âm bao phủ ba ngàn thế giới, hắn một mặt phật hiển hiện dường như có ba ngàn thế giới, giống như có ba ngàn hắn, bất luận kẻ nào gặp phải cũng đều phục bái thật sâu.
– Thiên ý như thế nào?
Hòa thượng mở miệng, phật âm luân phóng, trở thành tuyên cổ, lại có thể thay thế hiện tại, phật âm duy trì không tiêu tán.
– Thiên ý không lường được.
Hoa sen trong tay Lý Thất Dạ nở ra, thời điểm hoa sen nở ra từng phiến lại từ từ héo đi, giống như đi vào hủy diệt.
Nhưng mà thời điểm cánh hoa héo đi, lại có cánh hoa mới xuất hiện, bên trong cánh hoa lại có thế giới mới sinh ra.
Trong quá trình này người ta nhìn thấy quá trình hủy diệt và trọng sinh, dường như quá trình này là tuần hoàn vĩnh cửu. Vô cùng vô tận, mãi không kết thúc.
– Thiên là phạm vi?
Hòa thượng mở miệng, ba hoa chích choè như có tiên nữ hạ phàm, như có kim long chuyển thế.
Lý Thất Dạ cười lên, nụ cười từ bi, bảo tồn trọn đời, có thể độ hóa sinh linh muôn đời, có thể rửa tận dơ bẩn hắc ám trên thế gian. Hắn bảo trì tươi cười vĩnh viễn, Lý Thất Dạ nói ra:
– Nói khó mà hết, không thể nói rõ. Cho ngươi mượn tuệ nhãn, giúp ngươi xem rõ.
Hòa thượng cười cười. phật mục bắn ra hòa quang cơ trí, tại thời khắc này phật mục của hắn nhìn rõ đại thế muôn đời, chiếu sáng nhiều thế hệ, một đôi phật mục trên dò xét cửu thiên, dưới nhìn địa phủ, hắn chậm rãi nói ra:
– Tuệ nhãn đã mượn, lại không thấy thiên!
– Thiên có trước tuệ nhãn!!!
Lý Thất Dạ mở miệng. Thần hồn lay động, nhật nguyệt sáng chói, âm dương điên đảo, chỉ nháy mắt có một thế giới, một trời xanh, dị tượng như thế hiển hiện ra trước mắt
Chương 1695: Biện phật
Thời điểm Lý Thất Dạ biện phật với lão hòa thượng, đám người Lý Sương Nhan các nàng ở dưới núi nhìn thấy cảnh tượng khó tin, chỉ thấy Lão Vô Tự thoáng cái biến mất, xuất hiện trước mặt các nàng là phật hải mênh mông.
Phật hải mênh mông này có một vô thượng phật đà đang ngồi, một đóa kim liên to lớn dưới thân của hắn nở ra, vô thượng phật đà ngồi đó, mắt nhắm miệng không nói..
Cho dù vô thượng phật đà không nói tiếng nào, không có bất kỳ động tác gì, nhưng mà thời điểm nhìn thấy phật quang của hắn, bất cứ kẻ nào cũng sinh ra cảm xúc cúng bái, bất luận kẻ nào cũng có xúc động quỳ xuống nghe hắn giảng kinh.
Mai Tố Dao các nàng đều là lãng nhân trải qua gió lớn, các nàng đều biến sắc, lập tức thủ vững đạo tâm, lấy tốc độ nhanh nhất lui lại, đứng cách ngọn núi cực xa.
– Mẹ nó, bao nhiêu năm qua đi, địa phương quỷ quái này không chỉ không có yếu đi, ngược lại càng ngày càng lớn mạnh, về sau quả thật chính là vô địch.
Cho dù là tiểu nê thu nhìn thấy cảnh trước mắt đều sinh ra cảm xúc hãi hùng khiếp vía, nó không ngừng mắng to.
Lý Sương Nhan các nàng thần thái ngưng trọng, nếu như người có đạo tâm nông cạn đã sớm bị độ hóa, cảnh đáng sợ như thế, cho dù là kẻ nào gặp cũng phải biến sắc.
– Đây là cái gì, Đế Thích trong truyền thuyết sao?
Mai Tố Dao biết nhiều hơn Lý Sương Nhan các nàng một chút, nhìn qua phật đà nhắm mắt im lặng kia thì thào nói.
– Không phải, chỉ sợ không phải.
Tiểu nê thu lắc đầu, nói ra:
– Đây chỉ sợ là dã vọng của cái ấm sứt kia mà thôi, thời điểm có người lưu dục vọng lại đã bị phóng đại vô hạn, năm đó Đế Thích nhất niệm thành Phật, hắn đã lưu lại phật niệm!
Nói đến đây tiểu nê thu móc khối sắt lớn ra, đây chỉ là khối sắt vụn, không có bất kỳ giá trị nào cả, sau đó tiểu nê thu ném khối sắt vụn này vào trong phật hải.
Vào thời điểm này chuyện không thể tưởng tượng xảy ra, khối sắt vụn kia không ngừng vỡ vụn, sắt vụn lúc này không ngừng bài xuất chất thải trong người nó ra.
Cuối cùng nhất khối sắt vụn lớn lập tức biến thành một khối tinh thiết nhỏ bé, nó thấm nhuần phật quang, chậm rãi tỏa ra phật quang, không qua bao lâu khối tinh thiết nhỏ bé lập tức biến hóa không thể tưởng tượng..
Khối tinh thiết này biến thành một đồng tử nhỏ bé, đồng tử này giống như tiểu sa di phục bái trước đài sen của phật đà, chậm rãi tụng kinh văn, phật quang trên người của nó càng ngày càng mạnh.
Nhìn thấy cảnh này, bất kể là Lý Sương Nhan hay là Mai Tố Dao các nàng đều cực kỳ chi rung động, các nàng không ngừng hít khí lạnh, khó với tin tưởng cảnh trước mặt.
Chỉ sợ có người ngoài nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy khó tin, điều này thật sự là quá rung động, quá không thể tưởng tượng nổi.
Một khối sắt vụn có thể trong thời gian ngắn biến thành người, biến thành sa di, sau đó tụng kinh trước phật đà, cảnh này dù ai trông thấy cũng không thể tưởng tượng nổi, có lẽ người ta sẽ cho rằng là mình đang hoa mắt.
– Đây là thành tinh sao?
Bạch Kiếm Chân mở to mắt ra nhìn, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đây quả thực là thần thoại mà.
Phải biết rằng một khối sắt vụn cho dù có cơ duyên, nếu muốn thành tinh vậy cũng phải trải qua vô số năm tháng, trải qua vô số mưa gió tẩy lễ cuối cùng mới có thể thành tinh. Đối với bất luận đồ vật gì muốn thành tinh, chúng đều phải trải qua vô số tuế nguyệt đánh bóng mới có thể tiến tới bước cuối cùng thành tinh.
Hiện tại một khối sắt vụn trong thời gian ngắn dĩ nhiên hóa thành đồng tử, đây quả thực chính là đánh vỡ thường thức của mọi người.
– Cái này là lực lượng độ hóa, nó quá đáng sợ rồi.
Lý Sương Nhan cũng thất sắc, thì thào nói.
– Đây không phải lực lượng độ hóa.
Bộ Liên Hương nhìn chằm chằm vào phật hải, chậm rãi nói ra:
– Trong đó có cái gì, có thứ đồ vật các ngươi không tưởng tượng nổi đâu, nó có được lực lượng đáng sợ nhất thế gian.
Bộ Liên Hương nói đồ vật kia chính là Vạn Niệm Hồ, một trong cửu đại thiên bảo, nó có được lực lượng không ai có thể tưởng tượng, không có ai biết nó mạnh cỡ nào.
– Chính là cái ấm sứt kia.
Tiểu nê thu nuốt nước bọt một cái, nó biết rõ Vạn Niệm Hồ tồn tại, năm đó lão chủ nhân chính là muốn chiếm được Vạn Niệm Hồ, cuối cùng góp cả bản thân hắn vào.
Nhưng mà tiểu nê thu cũng chỉ có thể là nuốt nước bọt mà thôi, nó cũng không dám xằng bậy.
Quản chi trong lòng của nó đặc biệt muốn chiếm lấy Vạn Niệm Hồ, nhưng mà trong lòng của nó hiểu rõ ràng, muốn chiếm được Vạn Niệm Hồ là chuyện không có khả năng, không nói phải đấu với Vạn Niệm Hồ một phen, đồng thời tương tương với lật tung táng phật cao nguyên lên.
Chuyện này cho dù là Tiên Đế đều không thể hoàn thành.
– Thật đáng sợ.
Mai Tố Dao thì thào nói:
– Khó trách năm đó Hạo Hải Tiên Đế sau khi rời khỏi, trọn đời không dám bước vào táng phật cao nguyên nửa bước. Thì ra hắn kiêng kị không phải là linh sơn, mà là toàn bộ táng phật cao nguyên.
Vào thời điểm này, Mai Tố Dao cũng hiểu vì cái gì Hạo Hải Tiên Đế là tồn tại vô địch cũng chỉ có thể tránh xa, không muốn tiến vào trong táng phật cao nguyên.
Cảnh này không biết kiên trì trong bao lâu, cuối cùng nhất phật quang chậm rãi tiêu tán, phật hải biến mất, tôn phật đà kia cũng từ từ biến mất.
Vào thời điểm này Lý Sương Nhan các nàng toàn bộ ngừng thở, các nàng một lòng muốn đi lên đỉnh núi, các nàng cũng không biết trận biện phật này kết thúc như thế nào.
Qua một hồi lâu, trước cửa Lão Vô Tự rốt cục xuất hiện bóng dáng Lý Thất Dạ.
Từ xa nhìn qua Lý Thất Dạ, tâm hồn thiếu nữ Lý Sương Nhan các nàng rung động mạnh một cái, tâm hồn thiếu nữ đang treo trên cao cũng hạ xuống.
– Thành công!
Tiểu nê thu hưng phấn tới mức giọng nói run rẩy, thì thào nói:
– Thật sự thành công, rốt cục đã đánh bại đám lừa trọc kia rồi.
Rốt cục Lý Thất Dạ chậm rãi đi xuống núi, Lý Sương Nhan các nàng cuồng hỉ, lập tức tiến lên, vây quanh Lý Thất Dạ.
Vào thời điểm này thân thể Lý Thất Dạ sáng ngời, đứng cũng không vững, Lý Sương Nhan các nàng đều dọa kêu to một tiếng, vội vàng đỡ lấy hắn
– Công tử, ngươi như thế nào?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ sắc mặt trắng bệch, thân thể vô cùng mệt mỏi, Trần Bảo Kiều đều bị dọa không nhẹ, chúng nữ thoáng cái hoảng hốt.
– Không có việc gì, vịn ta ngồi xuống a.
Lý Thất Dạ hít sâu một hơi, thật vất vả mới thở gấp một hồi.
Lý Sương Nhan các nàng vội vàng đỡ Lý Thất Dạ ngồi xuống, Bộ Liên Hương rót lực lượng đại đạo thuần chính vào trong người Lý Thất Dạ, lúc này mới khiến Lý Thất Dạ chậm rãi khôi phục huyết khí, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt.
– Ngươi, ngươi không sao chớ??
Nhìn thấy Lý Thất Dạ có bộ dáng như vậy, ngay cả Bạch Kiếm Chân cũng lo lắng, Lý Thất Dạ rất ít chật vật như thế.
Cho dù các nàng không thể thấy tận mắt quá trình biện phật, cũng có thể tưởng tượng ra quá trình biện phật hung hiểm ra sao.
– Ta ăn thiệt thòi nhiều.audio coi am
Lý Thất Dạ lộ ra dáng tươi cười, vừa cười vừa nói:
– Các ngươi có lẽ nên nhìn lão hòa thượng kia một lần a, lão hòa thượng kia còn nằm không đứng dậy được đấy, hắn ít nhất phải nằm trên giường vài năm.