Đế Bá Audio Podcast
Tập 338 [Chương 1686 đến Chương 1690]
❮ sautiếp ❯Chương 1686: Xuất phát chinh đồ (2)
Ngoại nhân không biết đế vệ là tồn tại như thế nào, mà bọn họ với tư cách là ba đại đế hoàng, lại biết đế vệ là tồn tại ra sao, hắn là thị vệ thiếp thân bên người đế chủ, lai lịch kinh thiên, biết rõ rất nhiều bí mật của Đế Cương, biết rõ rất nhiều việc của đế chủ, đương nhiên thực lực của hắn cũng là không thể nghi ngờ, nếu không hắn cũng không thể trở thành thị vệ thiếp thân của đế chủ.
Nhưng mà thời gian trôi qua từng phút, đường chân trời cuối cùng vẫn không xuất hiện thân ảnh của đế vệ.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, hắn thở dài một hơi, hắn biết rõ tâm ý đế vệ đã quyết, hắn đã không hề cải biến quyết định của mình.
Thấy đế vệ không có xuất hiện, ba đại đế hoàng cũng sinh ra mất mát, nhưng mà chuyện này không thể miễn cưỡng được.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn qua Chiến Thất, trầm giọng nói:
– Ngươi chuẩn bị cho tốt chưa?
Chiến Thất nhìn thẳng Lý Thất Dạ, ánh mắt kiên nghị, trịnh trọng gật đầu.
Lý Thất Dạ một tay đặt lên đầu Chiến Thất, âm thanh “Boong boong loong coong” của kim loại vang lên, vốn chiến y trên người Lý Thất Dạ bay ra từng mảnh, sau đó bay lên người Chiến Thất, trong nháy mắt chiến y đã phủ lên người Chiến Thất.
“Oanh” một tiếng, lúc này đế thế Lý Thất Dạ giống như hồng thủy vỡ đê, thao thao bất tuyệt tiến vào trong người Chiến Thất, Chiến Thất thừa nhận chiến thế kinh thiên của Lý Thất Dạ, không chỉ thân thể của hắn run rẩy, dưới chiến thế kinh thiên quán chú vào người, cả mặt đất không ngừng run rẩy.
Cuối cùng nhất tất cả chiến thế trên người Lý Thất Dạ cũng rót vào trong cơ thể Chiến Thất, một tiếng “Ông” lên lên, dị tượng sau lưng Chiến Thất xuất hiện trùng trùng điệp điệp, lúc này hắn giống như một đế hoàng cao cao tại thượng, thống ngự cửu thiên thập địa, chưởng khống chúng đế chi quốc, hoàng đế ngự giá thân chinh.
– Hôm nay ta ban thưởng cho ngươi danh hào Chiến Đế, suất lĩnh trăm vạn hùng sư chúng đế chi quốc, tốc hành tiến vào chinh đồ!
Lý Thất Dạ tay đè lên đầuChiến Thất, ban thưởng phong hào.
Chiến Thất quỳ một chân trên đất, tiếp nhận tứ phong của Lý Thất Dạ, sau đó phục bái đầy đất, hô to nói:
– Bệ hạ vĩnh hằng bất hủ, tuyên cổ bất diệt, vô địch vĩnh thế.
– Bệ hạ vĩnh hằng bất hủ, tuyên cổ bất diệt, vô địch vĩnh thế.
Trăm vạn hùng sư quỳ bái, nhìn Lý Thất Dạ cao giọng hô to, đây là lần phục bái cuối cùng của bọn họ.
– Bệ hạ, đứng dậy đi, từ giờ trở đi, ngươi mới là đế hoàng của chúng đế chi quốc.
Lý Thất Dạ nâng Chiến Thất lên, trịnh trọng nói ra.
Chiến Thất bị nâng dậy thì vô cùng trịnh trọng từ biệt Lý Thất Dạ lần nữa, trăm vạn hùng sư sau lưng hắn cũng thế.
– Thời gian không còn sớm, lên đường đi.
Nhìn bầu trời một chút, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, lúc này nhìn Chiến Thất nói ra.
Chiến Thất thần thái ngưng trọng, ánh mắt mãnh liệt nhìn qua đám người Tà Nhãn đế, Tà Nhãn đế đưa mắt nhìn nhau, sau đó nặng nề gật đầu, Bách Thắng đế xoay người lại, nhìn thiết kỵ của mình quát to lên:
– Lên đường!
– Lên đường!
Tà Nhãn đế và Nhất Hiệt đế cũng hô to với thiết kỵ của mình.
Phanh, phanh, phanh…
Chỉ trong nháy mắt, đế binh ba đại đế quốc không ngừng bay lên không trung hình thành con đường, một con đường phủ đầy Đế Vương Kim.
Ba ba ba!
Đế Vương Kim trải thành con đường, đế binh ba đại đế quốc đi tiên phong, đạp vào con đường này, tiến vào chinh đồ.
Nhìn thấy cảnh này, có tu sĩ thì thào nói:
– Thì ra đây chính là chinh đồ.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người giờ mới hiểu được thì ra chinh đồ là dùng Đế Vương Kim trải thành.
Đế binh ba đại đế quốc tiến vào chinh đồ, tiếp tục tiến lên con đường phía trước, lúc này trăm vạn hùng sư của chúng đế chi quốc cũng hành động.
Chiến Thất nhìn qua Lý Thất Dạ thật sâu, thi lễ với Lý Thất Dạ sau đó không quay đầu lại, nói:
– Lên đường!
Nói xong mang theo trăm vạn hùng sư tiến vào chinh đồ.
Lý Thất Dạ nhìn qua trăm vạn hùng binh tiến vào chinh đồ, thật lâu không nói, hắn trầm mặc.
Rầm rầm rầm!truyện tà tu audio
Từng đợt âm thanh vang lên, sau khi trăm vạn hùng sư tiến vào chinh đồ, đế binh bọc hậu cũng dỡ xuống, thu hồi Đế Vương Kim đã trải ra.
Cứ như vậy tiên phong bốn đại đế quốc không ngừng đi phía trước trải đường, đế binh bọc hậu không ngừng phá nát con đường thu Đế Vương Kim về, cả chi đội ngũ tiến vào hư không mênh mông, càng tiến càng xa.
Mặc dù là như thế, Đế Vương Kim mỗi lần trải ra đều có hao tổn, chỉ cần qua số lần sử dụng nhất định, đế thế trong Đế Vương Kim sẽ hao hết, Đế Vương Kim cũng biến thành sắt vụn.
– Điểm cuối của chinh đồ là nơi thế nào?
Cơ hồ tất cả tu sĩ nhìn qua đế binh của bốn đế quốc không ngừng tạo đường và phá hủy con đường, có người thì thào nói.
Đối với vấn đề này, không ai có thể cho hắn đáp án, trên thực tế cũng không ai biết chinh đồ là con đường dài đằng đẳng cỡ nào.
– Truyền thuyết, chúng đế chi quốc lấy được rất nhiều Đế Vương Kim, hơn nữa cộng với Đế Vương Kim của ba đế quốc, chỉ sợ hiện tại tất cả đế quốc có đào thêm ba thời đại cũng không bằng số Đế Vương Kim này.
Có một vị đế hoàng nhìn qua bốn đại đế quốc đi xa, thì thào nói.
Một đế hoàng khác cũng nói:
– Nếu như bọn họ có được nhiều Đế Vương Kim như thế cũng không thể tới bờ bên kia, chúng ta cũng đừng suy nghĩ, cho dù tất cả đế quốc liên thủ lại đào thêm mười thời đại, có lẽ có cơ hội tiến vào chinh đồ.
Lý Thất Dạ vẫn nhìn trăm vạn hùng sư đi xa, thẳng đến khi trăm vạn hùng sư biến mất trong hư không mênh mông, hắn vẫn không thu hồi ánh mắt.
Hiện tại hắn có thể làm duy nhất chính là cầu nguyện cho bọn họ, hy vọng bọn họ có thể bình yên tới bờ bên kia, ở bờ bên kia hy vọng bọn họ có được nơi quy túc.
– Chúng ta đi thôi.
Qua thật lâu, tất cả đế binh đã biến mất, có tu sĩ thì thào nói.
Lúc này phần đông tu sĩ đã rời đi, đế binh đạp vào chinh đồ, giống như ma sĩ bước lên Trảm Ma Thai, đây là kết cục không có đáp án.
Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, nhìn qua hư không thật lâu, trầm mặc thật lâu, thật lâu không nói gì.
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Bảo Kiều đứng bên cạnh Lý Thất Dạ lên tiếng hỏi:
– Bọn họ có thể thành công hay không? Có thể đến bờ bên kia không?
– Không biết, chỉ có thể cầu nguyện cho bọn họ, chỉ có thể hy vọng bọn họ có thể bình an đến nơi./
Hồi lâu sau, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Lý Sương Nhan mở miệng an ủi nói:
– Ngươi yên tâm, bọn họ nhất định có thể đến bờ bên kia, bọn họ nhất định sẽ bình an vô sự. Trăm vạn hùng sư mạnh mẽ như thế, có thể quét ngang cửu thiên thập địa, không có gì có thể ngăn cản bước chân của bọn họ cả.
Đối với Lý Sương Nhan an ủi, Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, hắn chỉ thở dài và nói:
– Hy vọng như thế đi.
Chinh đồ, đây là con đường tràn ngập hành trình không biết, đi lên con đường này, có khả năng thành công chỉ có người may mắn nhất, cũng có khả năng bởi vì ngươi mạnh hay yếu mà có thể tới được bờ bên kia, thậm chí có khả năng, trên con đường chinh đồ, mỗi người có kỳ ngộ khác nhau, mỗi một người tới bờ bên kia khác nhau.
Chương 1687: Khó tả
Cuối chinh đồ là cái gì, bờ bên kia rốt cuộc có cái gì đang chờ đợi bọn họ, chuyện này chỉ sợ không có ai biết, cũng không ai cho bọn họ một cái đáp án.
– Chinh đồ cũng tốt, Trảm Ma Thai cũng được, đây chính là đáp án vĩnh hằng chưa có đáp án, giống như minh phủ địa ngục vậy.
Ngay cả Bộ Liên Hương cũng phải thở dài một hơi, nàng không có mở miệng an ủi Lý Thất Dạ, nàng chỉ chăm chú nắm chặt tay Lý Thất Dạ, tất cả đều không nói cái gì.
Bộ Liên Hương nói lời này làm cho Lý Sương Nhan các nàng hiếu kỳ, Lý Sương Nhan các nàng cũng nhìn qua Bộ Liên Hương nhiều hơn.
Bởi vì năm đó Bộ Liên Hương cưỡi lên U Minh Thuyền mà đi, hôm nay nàng có thể xuất thế, ý nghĩa nàng kéo dài tính mạng thành công. Chuyện này làm cho Lý Sương Nhan các nàng sinh ra hiếu kỳ. Bộ Liên Hương cưỡi lên U Minh Thuyền, cuối cùng đã gặp được cái gì.
Bởi vì đi lên U Minh Thuyền, xuôi dòng Minh Hà có rất nhiều truyền thuyết, có người cho rằng điểm cuối Minh Hà chính là nơi sâu nhất của mặt đất, Minh Hà chảy vào minh phủ địa ngục, cũng có người cho rằng U Minh Thuyền là đi thông Tiên Giới, chỉ có tại Tiên Giới mới có thể kéo dài tính mạng…
Mặc kệ U Minh Thuyền là đi thông nơi nào, chuyện này làm cho Lý Sương Nhan các nàng đều ngạc nhiên, trước mắt các nàng biết rõ, Bộ Liên Hương là người kéo dài tính mạng duy nhất đi ra, đương nhiên vị chưởng môn cuối cùng của Thiên Đế Môn cũng vậy, nhưng mà, hiện tại hắn đã chết.
– Không cần nhìn ta.
Bộ Liên Hương nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Có chút chuyện, cụ thể ta không cách nào nói rõ ràng được, chỉ có thể tự mình trải qua.
– Có nhiều thứ, nhìn thấy không nhất định là chân thật. Đặc biệt là tại U Minh Thuyền.
Lý Thất Dạ cũng mỉm cười nói.
– Thế gian thực sự âm phủ minh phủ sao?
Mặc dù là như thế, Trần Bảo Kiều vẫn không nhịn được hỏi thăm. Bởi vì năm đó các nàng tận mắt nhìn thấy Minh Hà từ trên trời giáng xuống sinh ra các loại kỳ quan, chúng trở thành bí ẩn giấu trong lòng các nàng.
Đối với câu hỏi này, Lý Thất Dạ chỉ cười qua một lát, trên thực tế, lúc này Bạch Kiếm Chân cũng nhìn qua Bộ Liên Hương, năm đó nàng đã ở thiên cổ thi địa, những thứ nhìn thấy năm đó, nàng đều muốn biết đáp án.
Bộ Liên Hương nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói ra:
– Vấn đề này ta không cách nào cho các ngươi biết đáp án, U Minh Thuyền không có tới cái gọi là âm phủ minh phủ, ít nhất là U Minh Thuyền của ta không thể đến. Hoặc là chỉ có người sống lại một đời mới có thể đi tới điểm cuối Minh Hà, về phần những người khác, chỉ sợ không cách nào đi tới điểm cuối Minh Hà.
– Nghe nói Mộ Chiến Thần sống lại một đời.
Nói tới chút bí ẩn này, ngay cả Mai Tố Dao cũng sinh ra hứng thú dạt dào, nàng nói đến đây cũng phải nhìn qua Lý Thất Dạ.
Trên thực tế Lý Sương Nhan các nàng ai cũng nhìn qua Lý Thất Dạ, năm đó Lý Thất Dạ chọn U Minh Thuyền cho lão tổ Chiến Thần Điện, hắn cũng vì Trung châu công chúa chọn ra U Minh Thuyền, chỉ sợ thế gian này ai hiểu âm phủ minh phủ nhất, cũng chỉ có hắn mà thôi.
Thấy Lý Sương Nhan các nàng đều đang nhìn mình, Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Nhìn ta cũng không làm được gì đâu, ta cũng không biết. Hoặc là nói, chuyện trong đó không ai biêt. Mộ Chiến Thần của Chiến Thần Điện đúng là sống lại một đời, nhưng mà hắn còn sống trở về thì không có đề cập với ai về chuyện này cả. Không có ai biết hắn gặp được gì trong đó, thấy cái gì, được cái gì, cho dù là đệ tử Mộ Chiến Thần cũng không biết được.
Lý Thất Dạ nói như vậy, Lý Sương Nhan các nàng cũng có chút thất vọng, năm đó các nàng không hiểu nhiều bí mật trong thiên cổ thi địa, bởi vì có quá nhiều bí mật không ai biết được.
– Tốt, chúng ta đi thôi.
Lý Thất Dạ nhìn qua hư không mênh mông lần cuối cùng, mà trăm vạn hùng sư đã sớm biến mất trong hư không.
Lý Sương Nhan các nàng cũng không nói thêm cái gì, cũng đều nhao nhao quay người rời khỏi. Lý Sương Nhan các nàng cố ý để Lý Thất Dạ cùng Bộ Liên Hương ở cùng một chỗ, cho nên bọn họ đều nhao nhao đi đầu một bước, đi tuốt ở đàng trước.
Mà Lý Sương Nhan các nàng kéo ra một khoảng cách ở trước mặt, Bộ Liên Hương cùng Lý Thất Dạ tay nắm tay, nàng nhìn qua Lý Sương Nhan các nàng sau đó chậm rãi nói ra:
– Chẳng lẽ ngươi không nói cho các nàng biết?
– Nói cho các nàng biết cái gì?
Lý Thất Dạ cười nhạt, một lát sau hắn thở dài, nói:
– Có nhiều thứ, không biết so với biết rõ còn tốt hơn, lại nói không nhất định các nàng sau này phải đi đối mặt với cái gì đó. Các nàng khác với chúng ta, chúng ta là lão quái vật sống lại một đời, các nàng còn trẻ, là thời điểm thanh xuân, hoặc là nói, các nàng có thể không cần đi đối mặt với những thứ hắc ám của thế gian này.
– Nhưng mà ngươi vẫn thừa nhận một mặt hắc ám nhất của thế giới này, từ thời đại Mãng Hoang tới thời đại Cổ Minh, lại đến bây giờ.
Bộ Liên Hương nhìn qua hắn, lại nói ra một câu.
– Có một ít gì đó ngươi vẫn giấu nó ở sâu trong lòng của mình, ngươi vẫn không muốn chia sẻ nó với bất cứ ai.
– Hoặc là nói, đây là một trong các sứ mạng của ta.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi (lại thở dài), nói ra:
– Đây là cái giá lớn phải trả cho việc trường sinh bất tử. Có nhiều thứ không cần phải bảo ngươi đi thừa nhận, không cần phải cho người khác biết rõ, tại thế gian này luốn có hắc ám mà không ai tưởng tượng ra được, hắc ám này không cần mỗi người đi đối ămtj, đối với bọn họ mà nói, thế gian là mỹ hảo, vậy là đủ rồi.
Bộ Liên Hương nhìn qua nam nhân trước mặt, không biết nên nói cái gì cho phải, trăm ngàn vạn năm qua, chuyện hắn biết quá nhiều, có người mắng hắn là đao phủ, có người mắng hắn là độc thủ sau màn, cũng có người mắng hắn là sát nhân cuồng.
Nhưng mà từ tuyên cổ tới nay, đặc biệt là thời đại Cổ Minh vô cùng hắc ám, nếu như không có hắn đau khổ chèo chống, thời đại Cổ Minh phải mất bao lâu mới có thể chấm dứt? Trước mặt hắc ám, hắn vẫn luôn một mình đối mặt, một mình đi gánh chịu sứ mạng này.
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn qua Bộ Liên Hương, hắn ôn nhu nói:
– Nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi sống lại một đời. Tại kiếp này, ta có năng lực, cũng có thủ đoạn, có tin tưởng tuyệt đối đuổi giết đến cuối Minh Hà, cho ngươi sống lại cả đời.
– Tội gì khổ như thế chứ./
Bộ Liên Hương thở ra một hơi, nàng lắc đầu, nói ra:
– Sống lại một đời nghe thì rất tốt, nhưng mà ta cũng biết, muốn sống lại một đời nhất định phải đối ămtj, nhất định phải trả giá. Người sống lại một đời không thể nào nói ra mình đối mặt cái gì, không cần đi nghĩ nhiều, ta cũng có thể suy đoán ra một ít thứ gì đó, biết rõ chính mình sẽ đi đối mặt với cái gì.
Nói đến đây, Bộ Liên Hương chăm chú nắm tay Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói ra:
Chương 1688: Lại gặp tiểu nê thu (1)
– Đối với ta mà nói, ta đã sống đã đủ lâu rồi, lại sống cả đời, sống thêm mười thế cũng không có gì khác nhau. Có thể ở bên cạnh ngươi, quản chi thời gian dài ngắn, đối với ta mà nói tất cả đều có ý nghĩa, tất cả đều có giá trị, sống dài hay ngắn đã không trọng yếu.
– Lại nói cho tới hôm nay, ta ít nhất cũng có mấy trăm năm thậm chí là sống hơn một ngàn năm.
Bộ Liên Hương nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
– Những chuyện này với ta mà nói hoàn toàn đầy đủ, thời gian của ta đã đủ rồi.
– Mấy trăm năm nha.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói ra, đối với tu sĩ mà nói, mấy trăm năm thậm chí là hơn một ngàn năm đều không phải dài dằng dặc, hoặc là nói đối với Bộ Liên Hương mà nói, đây là quá đủ rồi.
– Thời điểm thiên mệnh mở ra…
Bộ Liên Hương nhìn qua Lý Thất Dạ thật sâu, nàng nhẹ nhàng nói:
– Đợi đến ngày đó, ta tiễn ngươi đạp vào con đường kia, ta đưa mắt nhìn ngươi đi xa. Chỉ chờ tới lúc ngày nào đó, tất cả với ta mà nói đã đủ rồi.
Bộ Liên Hương nói lời này rất nhẹ, thậm chí có thể nói là rất ôn nhu, nhưng mà mỗi một chữ, mỗi một câu lại rất có lực, nàng nói mỗi một chữ, nàng nói mỗi một câu giống như khắc vào lòng Lý Thất Dạ.
– Ta lưu thủ tại cửu giới, mãi cho đến ngày cuối cùng của tính mạng.
Bộ Liên Hương ôn nhu nói:
– Hoặc là tại thế giới này, ta sẽ lưu lại cái gì đó cho ngươi, hoặc là mặc kệ qua bao nhiêu năm tháng, mặc kệ tương lai kết cục là như thế nào, dấu vết của ngươi sẽ trường tồn thế gian.
– Sẽ có một ngày như vậy.
Lý Thất Dạ nói ra, trong lời nói, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, mặc kệ ngươi là tồn tại cường đại cỡ nào, mặc kệ ngươi sống bao lâu, thế gian luôn có rất nhiều bất đắc dĩ, trên thế gian luôn có khác biệt.
– Đi cho tới hôm nay, ta đã không uổng.
Bộ Liên Hương nắm chặt tay Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn nhu, nói:
– Tuy ta không cách nào nhìn thấy ngày đó, nhưng mà ta tin tưởng, ngươi nhất định sẽ thành công. Bởi vì nam nhân của ta chưa bao giờ thất bại, bất luận là thời đại gì, bất luận là địch nhân nào, bất luận là thế cục gì, nam nhân của ta sẽ cười tới cuối cùng.
– Sẽ, ta sẽ cười tới cuối cùng, một ngày nào đó ta sẽ chiến thắng trở về!
Lý Thất Dạ trịnh trọng nói:
– Hoặc là, ngươi có thể nhìn thấy ngày đó.
– Ta nhất định có thể nhìn thấy, quản chi ta có còn trên thế gian hay không, ta đều có thể nhìn thấy.
Bộ Liên Hương nắm chặc tay hắn, nói ra:
– Nhưng mà chuyện này không trọng yếu, trọng yếu là ta rất vui vẻ, rất khoái nhạc, vậy đã đủ rồi.
Lý Thất Dạ nắm tay nàng, yên lặng đi về phía trước, lúc này hắn không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Lý Thất Dạ mang theo Lý Sương Nhan các nàng đi vào giao giới Đế Cương cùng Ma Giới, lúc này bọn họ đứng cạnh một hồ nước, nhìn qua hồ nước yên tĩnh trước mặt.
– Chúng ta phải làm cái gì?
Nhìn qua hồ nước yên tĩnh trước mặt, Trần Bảo Kiều nói ra.
– Đi Lão Vô Tự.
Lý Thất Dạ nhìn qua hồ nước yên tĩnh trước mặt, bình tĩnh trả lời.
– Lão Vô Tự?
Liền Lý Sương Nhan cũng giật mình một chút, nói:
– Là Lão Vô Tự trong miệng tiểu nê thu thường xuyên nói hay sao? Nó không phải ở trong Đế Ma Tiểu Thế Giới sao?
– Có thể nói như vậy, nó nằm trong Đế Ma Tiểu Thế Giới, cũng không nằm ở Đế Ma Tiểu Thế Giới.
Lý Thất Dạ cười lên, lấy một đóa phật liên ném vào trong hồ.
Phốc thông, phốc thông, phốc thông…
Thời điểm Lý Thất Dạ ném vào trong hồ nước, hồ nước bình tĩnh không ngừng sôi trào lên, cả hồ nước không ngừng sinh ra quay cuồng, hồ nước chẳng khác gì nước đang sôi.
Lý Thất Dạ nhảy lên phật liên, nhìn sLý Sương Nhan các nàng nói ra:
– Lên đây đi, chúng ta đi thông Lão Vô Tự, đi tới điểm cao nhất thế giới này.
Lý Sương Nhan các nàng không chút do dự không ngừng nhảy lên phật liên, đứng trên phật liên.
Rầm Ào Ào’
Tiếng nước vang lên, lúc này, chuyện không thể tưởng tượng được xảy ra, hồ nước này không ngờ xuất hiện vòng xoáy khổng lồ, nó hút tất cả nước vào trong, đám người Lý Thất Dạ đứng trên phật liên cũng bị hút vào hồ nước.
Bọn họ bị hút vào trong hồ nước, Mai Tố Dao các nàng nhìn qua bốn phía, bốn phía là hồ nước xoay tròn thật nhanh, nhưng mà bọn họ đứng trên phật liên lại không có giọt nước nào rơi vào người của bọn họ, nhìn chẳng khác gì hồ nước hút bọn họ vào thế giới khác.
Nhìn thấy cảnh này nó thật sự quá thần kỳ, thập phần quỷ dị, Lý Sương Nhan các nàng cũng không biết vì sao phật liên lại có công dụng như thế.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, cuối cùng nhất Lý Sương Nhan các nàng nghe được “‘Rầm Ào Ào'” một tiếng, triều khởi nước lên, vốn là nắm của bọn hắn cực tốc trụy lạc phật liên vậy mà dừng lại.
Lý Sương Nhan các nàng đưa mắt nhìn qua. Thời điểm này các nàng mới phát hiện mình đang ở giữa cái hồ, nếu như không phải cảnh vật bên hồ không giống lúc trước, các nàng sẽ không cho rằng mình đã di động, mà là đang ở cái hồ cũ.
– Đến rồi.
Đứng trên phật liên, Lý Thất Dạ nhìn qua cảnh phía trước, chậm rãi nói ra.
Lúc này Lý Sương Nhan các nàng đều nhao nhao đi lên phía trước quan sát, chỉ nhìn thấy phía trước có ngọn núi, ngọn núi này không lớn cũng không cao. Nhưng mà lại cho người ta cảm giác không nói nên lời. Giống như ngọn núi này bao hàm linh khí phật tính trên thế gian, ngọn núi này bao phủ một tầng thiền ý, giống như bản thân ngọn núi chính là một đại phật hiền hòa đang phổ độ thế gian.
Đây vốn là ngọn núi hết sức bình thường, nhưng mà ngọn núi này cho dù là ai nhìn thấy lần đầu, lần đầu tiên đã cảm thấy ngọn núi này không tầm thường, ngọn sơn phong này không có phật quang trùng thiên, cũng không có thế núi thần tuấn, nó chỉ là một ngọn núi bình thường không thể bình thường hơn được nữa.
Nhưng mà chính ngọn núi nhìn như bình thường này lại làm cho người ta cảm giác nó trải qua vô số năm tháng tẩy rửa, nó đã là hóa thành một phật đà, nhìn qua ngọn núi như vậy làm cho người ta cảm giác nó đã không phải là ngọn núi, mà là một phật đà đang ngồi thiền nơi đây, thời gian trôi qua, tuế nguyệt khô khốc dường như xa cách với nó.
Trên ngọn núi hết sức bình thường này có một ngôi chùa nhỏ, nó rất cổ xưa, xưa tới mức không biết xây dựng từ khi nào, cổ xưa tới mức không nhìn ra góc cạnh.
Ngôi chùa cổ xưa như thế, nếu như mắt sắc sẽ nhìn ra trước cửa chùa treo một phật biển, phật biển cũng cũ kỹ tới mức sắp rơi xuống, phật biển có ghi ba chữ Lão Vô Tự.
Ba chữ này sắp mơ hồ tới mức không nhìn thấy được, dường như trải qua vô số thời gian chìm nổi, tất cả đã trở nên mơ hồ, thậm chí nhạt nhòa theo năm tháng.
– Lão Vô Tự, đây là một ngôi chùa thế nào? So với linh sơn thập bát tự thì thế nào?
Nhìn qua ngọn núi và ngôi chùa huyền diệu không nói nên lời, Bạch Kiếm Chân thoáng cảm giác sau đó nói một câu..
– Linh sơn thập bát tự còn xa xa không bằng.
Chương 1689: Lại gặp tiểu nê thu (2)
Lý Thất Dạ nhìn qua Bạch Kiếm Chân đang cảnh giác, chậm rãi nói:
– Hòa thượng trong Lão Vô Tự hiện tại đều là phật chủ đã thoái ẩn.
– Hòa thượng Lão Vô Tự đều là phật chủ của phật quốc?
Nghe được lời này, Lý Sương Nhan các nàng cũng quá sợ hãi.
Thử nghĩ một chút xem, Linh Sơn Bát Diện Phật Quang Minh Bồ Tát đã đủ làm Thần Hoàng kiêng kị, về phần phật chủ phật quốc trong truyền thuyết kia là tồn tại như thế nào?
Nhưng mà một Lão Vô Tự nhìn không bắt mắt chút nào, hòa thượng bên trong đều là phật chủ phật quốc đã thoái ẩn, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào? Đây là chuyện đáng sợ hãi ra sao?
– Cái này, cái Lão Vô Tự này đúng là quá đáng sợ rồi.
Lý Sương Nhan hít sâu một hơi, thì thào tự nói.
– Nó đáng sợ, không phải hòa thượng bên trong.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Hơn nữa Lão Vô Tự thật sự vô cùng đáng sợ. Muôn đời đến nay, Thần Hoàng, Chân Thần ngã ở bên trong nhiều không kể xiết.
– Truyền thuyết năm đó Phi Dương Tiên Đế đã tới, Hạo Hải Tiên Đế cũng đã tới.
Mai Tố Dao nhìn qua Lão Vô Tự không chút thu hút trước mặt, thần thái của nàng mang theo nghiêm nghị và kính nể.
– Đúng thế, năm đó Phi Dương Tiên Đế cùng Hạo Hải Tiên Đế đã tới nơi này.
Lý Thất Dạ nhìn qua Lão Vô Tự trên ngọn núi, gật gật đầu nói ra:
– Năm đó Phi Dương Tiên Đế chỉ mưu lợi mà thôi, Hạo Hải Tiên Đế xem như cứng đối cứng. Nhưng mà Hạo Hải Tiên Đế cũng không có chiếm được tiện nghi, cuối cùng hắn chỉ có thể dùng tư thái vô địch mà rời đi, nhưng sau khi hắn rời đi, cả đời này hắn không tiến vào táng phật cao nguyên thêm lần nào nữa.
Nghe được lời này, Bạch Kiếm Chân các nàng động dung, ngay cả Tiên Đế cũng không làm gì được Lão Vô Tự, có thể nghĩ Lão Vô Tự là đáng sợ cở nào.
Lý Thất Dạ bước ra khỏi phật liên, mặt nhìn qua ngọn núi phía trước, Lý Sương Nhan các nàng theo sát hắn, lúc này bất kể là Mai Tố Dao hay là Bạch Kiếm Chân, các nàng đều có thần thái ngưng trọng.
Nếu như nói cả đời này có trận chiến nào khó khăn nhất, như vậy hiện tại bọn họ đang gặp phải cục diện cực kỳ đáng sợ, cho dù là Mai Tố Dao cũng cảm thấy hồi hộp, hiện tại không có chút nắm chắc nào cả.
– Tử con lừa trọc, thối con lừa trọc, nhanh lăn ra đây, chớ né trong hang ổ của các ngươi.
Đám người Lý Thất Dạ chưa đi tới chân núi đã từ xa nghe được tiếng chửi mắng vọng tới.
– Thối con lừa trọc, có nghe hay không, các ngươi là kẻ điếc sao?
Âm thanh chửi đổng này dường như chưa từng dừng lại bao giờ, càng mắng âm thanh càng lớn, chửi ầm lên:
– Con lừa trọc, ngươi nghe kỹ cho bổn đại gia, đại gia muốn hủy đi cái miếu đổ nát của các ngươi, muốn đốt phòng nát của các ngươi.
Nghe được tiếng chửi mắng này, Lý Sương Nhan các nàng đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều, các nàng nghe được giọng này rất quen thuộc.
Lý Thất Dạ nghe được tiếng chửi mắng này thì cười khổ, lắc đầu, chỉ nghe được giọng nói thì hắn đã biết là ai rồi.
Quả nhiên chỉ thấy trên một tảng đá dưới chân núi có một con giun đang nằm, nói nó là một con giun, không bằng nói nó là tiểu long, con giun nhìn như tiểu long này toàn thân vàng kim lóng lánh, dưới ánh mặt trời bắn ra từng đạo ánh sáng, vừa nhìn qua cực kỳ thần thánh, cho người ta cho rằng nó sẽ lột xác thành kim long, bay lượn cửu thiên.
Nhưng mà không ai nghĩ tới con giun như tiểu long này mở miệng đầy dơ bẩn, chửi đổng như đàn bà chanh chua, hoàn toàn không hợp với hình tượng thần thánh uy vũ của nó.
Sau khi mắng một hồi lâu, nó dường như mắng mệt rồi, lúc này nằm trên tảng đá nghỉ một chút.
– Ngươi không phải vẫn mắng tới bây giờ đấy chứ?
Nhìn gia hỏa nằm trên tảng đá, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Vừa nghe được giọng của Lý Thất Dạ, tiểu gia hỏa nằm trên tảng đá nhìn qua, nó vừa nhìn thấy đám người Lý Thất Dạ thì vui mừng như điên, thoáng cái xông tới, vô cùng cao hứng nói:
– Đại gia của ta nha, tiểu nê thu biết ngươi sẽ đích thân tới đây! Chỉ cần đại gia ngươi tự mình giá lâm, gặp thần sát thần, gặp ma đồ ma, chém toàn bộ đám đầu trọc trong kia.
– Tốt rồi, tiểu nê thu, chớ ở trước mặt ta vuốt mông ngựa.
Lý Thất Dạ tát vào cái rương trên lưng của nó, cười mắng.
Gia hỏa này chính là tiểu nê thu, từ khi gặp kỳ ngộ trên Thế Giới Thụ, hắn phát sinh biến hóa long trời lệch đất, đã có xu thế tiến hóa thành long.
– Hắc, hắc, đại gia, các ngươi đều đến, lần này ta có thể yên tâm được rồi, chúng ta cùng nhau đánh vào cái miếu nát kia, phóng một mồi lửa đốt toàn bộ nơi đây.
Nhìn thấy chỗ dựa của mình đã tới, tiểu nê thu dương dương đắc ý, vênh váo tự đắc cười nói.
– Ngươi làm sao tới đây?
Trần Bảo Kiều hết sức tò mò. Tiểu nê thu đến táng phật cao nguyên đã lâu, từ lúc Đế Ma Tiểu Thế Giới còn chưa mở ra hắn đã đi tới nơi này.
– Hắc, hắc, hắc, nha đầu, ngươi cũng không nhìn xem bổn đại gia là thần thánh phương nào, ta chính là thần long trời sinh, cửu thiên thập địa, vạn vực chư phương, có chỗ nào mà bổn đại gia không thể tới chứ?
Nói tới chuyện này, tiểu nê thu xuất thần khí, khí thế mười phần.
– Ít mặt dày ở đây!
Lý Thất Dạ cười lên, một cước đạp nó bay ra ngoài, nói:
– Bát Diện Quang Minh Bồ Tát đã nói với ta, ngươi đập danh hiệu của ta cáo mượn oai hùm đúng không?
Bị Lý Thất Dạ vạch trần chân tướng, tiểu nê thu gượng cười vài tiếng, cười nói:
– Đại gia, tốt xấu gì ngươi cũng phải lưu cho ta chút mặt mũi chứ. Tuy nói đám lừa trọc kia nhắm một mắt mở một mắt, nhưng mà bò lên tới đây chính là dựa vào bản lĩnh chân thật của ta, nếu như không phải ta có được hoành độ chi thuật thiên hạ vô song, làm sao có thể bò lên tới nơi này chứ?
Tiểu nê thu nói điểm này thì không có sai, tuy hắn lén lút tới nơi này là được linh sơn ngầm đồng ý, nhưng mà nếu nó không phải con giun biết hoành độ, cũng không cách nào xuyên qua không gian tới đây.
– Được rồi, biết rõ ngươi lợi hại.
Lý Thất Dạ nhìn tiểu nê thu, nói ra:
– Ngươi không phải đã đi vào đó rồi chứ?
– A, a, a…
Vừa nghe Lý Thất Dạ nói thế, tiểu nê thu cười rộ lên, nó cong ngực lên, bộ dáng uy phong bát diện, nói ra:
– Đại gia, tiểu nê thu chưa từng sợ qua chuyện gì, gặp thần sát thần, gặp ma đồ ma. A, a, a, nhưng mà nha, cửu thiên thập địa, luận uy phong, ai có thể so sánh qua đại gia ngươi chứ, tiểu nê thu chờ ở nơi này chính là muốn tận mắt thấy đại gia đánh đám hòa thượng kia răng rơi đầy đất, bằng không tiểu nê thu đã sớm phóng mồi lửa đốt sạch cái miếu nát kia rồi.
Tiểu nê thu nói thì uy phong bát diện, giống như nó thật sự sẽ làm chuyện như thế, chuyện này làm cho Trần Bảo Kiều các nàng hé miệng cười, các nàng biết rõ thằng này đang khoác lác mà thôi.
– Được rồi, ít mặt dày ở đây!
Lý Thất Dạ tát nó một cái, cười mắng:
– Nếu như ngươi thật sự cường đại như thế, ta hiện tại ra lệnh cho ngươi mang cái ấm sứt kia tới
Chương 1690: Lão vô tự (1)
Lý Thất Dạ nói câu này thật sự dọa tiểu nê thu run rẩy vài cái, lập tức co cái cổ của nó lại, gượng cười nói:
– A, a, a, đại gia, ta chỉ nói đùa thôi, nói đùa mà thôi, lão nhân gia ngươi đừng coi là thật, đừng coi là thật. Tiểu nê thu chỉ là chân chạy mà thôi, nói bổn sự không có bổn sự, nói can đảm không có can đảm, làm gì có bản lĩnh đi lấy cái ấm sứt kia chứ.
– Chuyện lớn bằng trời như thế còn cần đại gia tự mình xuất mã thôi, trong cửu giới, trong vạn vực, trừ đại gia ngươi thì còn có người nào lấy được cái ấm sứt kia tới tay chứ, cho dù là Tiên Đế cũng không được.
Lúc này tiểu nê thu không ngừng vuốt mông ngựa Lý Thất Dạ.
Tiểu nê thu tuy không ngừng vuốt mông ngựa, nhưng mà những lời này không phải không có đạo lý của nó, nếu như đồ vật bên trong dễ dàng bị lấy đi như vậy, đã sớm có Tiên Đế động thủ rồi.
– Được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cho ta, đừng có giày vò làm ra chuyện nhiễu loạn gì đó.
Lý Thất Dạ tức giận trừng mắt nhìn nó.
Tiểu nê thu da mặt dày tới cực điểm, nó cười hì hì hoàn toàn không biết xấu hổ chút nào. Đương nhiên, nếu ngươi cho nó đứng ở dưới núi mắng chửi, tiểu nê thu sẽ vô cùng ra sức. Thậm chí có thể nói là nghĩa bất dung từ, nhưng mà bảo nó giết vào trong Lão Vô Tự, nó vẫn tự hiểu lấy mình.
Tiểu nê thu từng thua thiệt trong Lão Vô Tự, nếu không phải được Lý Thất Dạ cứu giúp, nó đã sớm bị giam hãm bên trong rồi, nó biết rõ Lão Vô Tự đáng sợ cỡ nào, cho nên sau khi tới đây nó vẫn chỉ chửi đổng dưới núi, nhưng mà nó hoàn toàn không dám giết vào Lão Vô Tự.
– Hòa thượng trong miếu nát kia nghe rõ cho ta, đại gia của ta, chúa tể cửu thiên thập địa, người sắp chấp chưởng thời đại này, hôm nay lão nhân gia đại giá quang lâm, cho miếu nát của các ngươi ba phần tình cảm, các ngươi còn không mau mau đi ra nghênh đón đại gia chúng ta…
Lúc này tiểu nê thu cáo mượn oai hùm, nó đứng ở dưới núi, ngẩng ngực lên cao cao nhìn vào Lão Vô Tự lớn tiếng kêu lên, thái độ thập phần hung hăng càn quấy, vênh váo tự đắc, người không biết rõ còn cho rằng là tiểu nhân đắc đạo.
– Ít nói vài câu không có người nào cho rằng ngươi bị câm đâu.
Lý Thất Dạ tát qua một cái cười mắng.
Tiểu nê thu cười rộ lên, nói ra:
– Tiểu nê thu đang tăng cường uy phong cho đại gia a, để cho đám lão hòa thượng trong miếu nát kia biết ngươi đã đại giá quang lâm.
Lý Thất Dạ lắc đầu, cười mắng nói:
– Ngươi cũng quá xem thường bọn họ, cho dù bọn họ không ra khỏi miếu nát kia cũng biết là ai đến, ở chỗ này, thậm chí toàn bộ táng phật cao nguyên, có bao nhiêu chuyện có thể vượt qua phật nhãn của bọn họ cơ chứ?
Lý Thất Dạ nói lời này khiến tiểu nê thu không thể nào phản bác, nó ngoan ngoãn câm miệng lại, năm đó nó từng bị nhốt tại đây, đương nhiên biết rõ hòa thượng Lão Vô Tự đáng sợ cỡ nào, trên thực tế hòa thượng Lão Vô Tự còn đáng sợ hơn trước kia.
– Các ngươi đều ở tại chỗ này, không thể bước lên đỉnh núi nửa bước, nếu không sẽ mang tới tai nạn cho các ngươi. Một khi các ngươi bị phật hiệu của Lão Vô Tự độ hóa, tới lúc đó ta không cách nào phân tâm cứu các ngươi đâu.
Lý Thất Dạ nhìn qua Lão Vô Tự trên đỉnh núi, thần thái ngưng trọng, trịnh trọng nhắc nhở Lý Sương Nhan các nàng.
Nghe được Lý Thất Dạ nói lời này, Lý Sương Nhan các nàng giật mình nhìn nhau, Bạch Kiếm Chân các nàng đã từng tận mắt nhìn thấy linh sơn độ hóa, biết rõ lực lượng độ hóa đáng sợ cỡ nào. Hòa thượng trong Lão Vô Tự chính là phật chủ phật quốc về hưu, có thể nghĩ lực lượng độ hóa của Lão Vô Tự đáng sợ cỡ nào, chỉ sợ so với linh sơn độ hóa còn đáng sợ hơn nhiều.
– Ta đi theo ngươi, ta sẽ mở đường cho ngươi!
Thấy Lý Thất Dạ muốn lên đỉnh núi, Bộ Liên Hương vội vàng nói ra.
Trong các nàng, cũng chỉ có Bộ Liên Hương có tư cách nhất nói lời như vậy, trong các nàng phải kể tới Bộ Liên Hương cường đại nhất, cho dù là Thần Hoàng cũng phải kiêng kị nàng vài phần.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:truyện Kiếm Hiệp
– Không, đây không phải là nơi vũ lực có thể giải quyết vấn đề, ở chỗ này dùng vũ lực giải quyết vấn đề là cách làm không sáng suốt nhất.
Nói đến đây Lý Thất Dạ nghiêm túc nhìn qua Bộ Liên Hương, nói ra:
– Nếu như ở trong này có thể dùng vũ lực giải quyết, cũng không cần chờ tới ngày hôm nay, chỉ sợ cũng không tới phiên ta. Vũ lực có thể giải quyết thì năm đó Phi Dương Tiên Đế đã sớm dùng vũ lực rồi.
– Chúng ta đối mặt không là địch nhân, mà là chính mình.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Chúng ta phải đối mặt là chính mình, là tham niệm bản thân.
Nói đến đây Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Chuyện như thế nhất định phải do ta tự mình ra mặt, chuyện này không thể mượn ngoại lực.
Bộ Liên Hương nhìn qua Lý Thất Dạ, cuối cùng gật gật đầu, nói ra:
– Cẩn thận, nếu như tình thế không tốt, lập tức lui lại.
Lý Thất Dạ cười lên, chậm rãi đi lên đỉnh núi. Thấy Lý Thất Dạ đạp lên đỉnh núi, tiểu nê thu cũng quát to một tiếng nói ra:
– Công tử, cẩn thận một chút, ngàn vạn đừng nghe cái âm sứt kia nói.
Tuy tiểu nê thu bình thường thích mặt dầy, nói chuyện có chút không đáng tin cậy, một khi đối mặt đại sự thì nó nghiêm túc hơn bất cứ ai khác, hơn nữa nó cũng biết Lý Thất Dạ sắp sửa đối mặt cái gì, cho nên nó cũng phải lo lắng cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không quay đầu lại, cũng không có nói những lời khác, chậm rãi đi lên đỉnh núi, đối với hắn mà nói, không cần quay đầu, không cần nói cái gì nữa, tất cả chỉ cần chờ hắn chiến thắng trở về.
Sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ bước vào Lão Vô Tự, tiểu nê thu nhìn Lý Sương Nhan các nàng nói ra:
– Chúng ta nên lui ra phía sau một chút, không qua bao lâu sẽ bộc phát.
Lý Sương Nhan các nàng cũng theo tiểu nê thu lui lại, thối lui tới khoản cách an toàn, cái này mới dừng lại.
Lúc này bất kể là Lý Sương Nhan các nàng hay là Bộ Liên Hương, các nàng đầy lo lắng nhìn qua Lão Vô Tự. Tiểu nê thu cũng lo lắng, thỉnh thoảng nó cũng đi tới đi lui.
Tiểu nê thu tới nơi này, mục đích của nó khác với Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ tới đây vì Không Thư, mà tiểu nê thu tới nơi này cũng chỉ muốn hả giận mà thôi.
Bởi vì năm đó lão chủ nhân của nó chết thảm trong Lão Vô Tự, cho nên nó chạy tới nơi này chửi đổng chính là vì hả giận. Tuy nó hiểu mình chửi đổng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với Lão Vô Tự, nó làm như vậy cũng chỉ vì nội tâm có chút an lành mà thôi.
Lý Thất Dạ bước vào Lão Vô Tự, Lão Vô Tự không có kim bích huy hoàng, không có điêu long họa phượng, cả Lão Vô Tự có thể dùng hai chữ cổ xưa để hình dung.
Sau khi Lý Thất Dạ bước vào Lão Vô Tự, có một hòa thượng hai tay bắt hình chữ thập dẫn đường cho Lý Thất Dạ.