Đế Bá Audio Podcast
Tập 326 [Chương 1626 đến Chương 1630]
❮ sautiếp ❯Chương 1626: Trọng mạn lĩnh vực (2)
– Đệ nhất hung nhân, đây chính là lực lượng a, đủ cuồng.
Mặc dù rất nhiều người cảm thấy Lý Thất Dạ cuồng, nhưng mà, hắn có vốn liếng cuồng, không có người sẽ phủ nhận điểm này.
– Tiểu súc sinh, ta muốn đem ngươi chém thành muôn mảnh!
Lúc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng giận đến phát cuồng, đã không để ý tới hình tượng nhất môn chi chủ, cuồng hống một tiếng, tất cả huyết khí dâng trào, tựa như trường hồng quán xuyên thiên địa.
“Ông” một tiếng, lúc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng đem uy lực của Thời Tốc Toa cùng Hỗn Nguyên Tháp phát huy đến cực cường, đế uy cuồn cuộn, đặc biệt là vòng xoáy đế uy của Thời Tốc Toa, đem Bảo Trụ Nhân Hoàng gia tốc đến ngay cả thời không cũng vỡ vụn.
Phốc… thời điểm trong hư không lưu lại tàn ảnh, thanh âm Bảo Trụ Nhân Hoàng đánh xuyên hư không mới vang lên, tốc độ của hắn đã siêu việt hết thảy, thậm chí là siêu việt thời không, khi thân thể hắn xuyên qua hư không, lưu lại thiên ngân không cách nào ma diệt, đây là thiên ngân chỉ có binh khí mới có thể lưu lại, nhưng mà, hắn vậy mà dùng nhục thể lưu lại, đây là đáng sợ bực nào.
Bảo Trụ Nhân Hoàng một kích như thế, bọn người Chiến Sư cũng không khỏi biến sắc, một kích này có thể được xưng là chung cực nhất kích, một kích này tuyệt đối được xưng tụng cường đại.
“Ông” một tiếng, nhưng mà, không như trong tưởng tượng một kích phá trời, cũng không có Lý Thất Dạ vừa ra tay liền là thiên băng địa liệt như trong tưởng tượng.
Ngay trong một chớp mắt, địa phương Lý Thất Dạ đứng hiện lên hào quang, thời điểm Bảo Trụ Nhân Hoàng cách xa Lý Thất Dạ hơn mười trượng, tất cả mọi người thấy được Bảo Trụ Nhân Hoàng.
Giữa thạch hỏa điện quang này, tốc độ của Bảo Trụ Nhân Hoàng vô hạn trì hoãn, hơn nữa là càng ngày càng chậm, chậm đến như ốc sên.
Bảo Trụ Nhân Hoàng vừa ra tay, có thể nói là siêu việt thiểm điện, không ai có thể thấy rõ ràng hắn, nhưng mà, sau đó một khắc, tốc độ của hắn lại trong nháy mắt vô hạn trì hoãn, cảnh tượng như vậy thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Trước một khắc, chính là vô hạn cực tốc, sau một khắc, thì vô hạn trì hoãn, cực nhanh cùng cực chậm, tựa hồ đây chẳng qua là trong một ý nghĩ mà thôi, trước sau tương phản rung động tất cả mọi người.
Trọng mạn lĩnh vực, đây là thời điểm Phi Tiên thể cùng Trấn Ngục Thần Thể đối lập sinh ra lĩnh vực, tuyệt đối lĩnh vực, ở chỗ này, nặng vô lượng, chậm vô hạn, ở chỗ này, thời gian là đảo nghịch!
Ba… tiếng vỡ vụn vang lên, ngay trong nháy mắt Bảo Trụ Nhân Hoàng xông vào Trọng mạn lĩnh vực, không chỉ là tốc độ của hắn trong nháy mắt lâm vào vô hạn trì hoãn, đồng thời, áo giáp trên người hắn cũng bị ép tới vỡ nát.
Phanh… một tiếng, tiếp xuống Bảo Trụ Nhân Hoàng không cách nào đứng vững, trong nháy mắt té quỵ dưới đất, tựa hồ có vật thể nặng nhất thế gian đem hắn ép vỡ, tựa hồ, là một khỏa tinh cầu đặt ở trên người hắn.
Phải biết, Bảo Trụ Nhân Hoàng tu luyện chính là Trấn Ngục Thần Thể, bản thân hắn liền là nặng vô lượng, nhưng mà, ở dưới Trọng mạn lĩnh vực, trọng lượng của hắn so với trọng lượng của Trọng mạn lĩnh vực, vậy liền lộ ra quá nhẹ nhàng.
Lúc này, Lý Thất Dạ vươn ngón tay, chỉ nhẹ nhàng một điểm, tiếp theo, nghe được tiếng xương vỡ “răng rắc” vang lên, Bảo Trụ Nhân Hoàng quỳ ở nơi đó xương cốt cả người từng cây đứt gãy, lúc này, hắn không chịu đựng nổi lực lượng đáng sợ này.
Ông… một tiếng, ở thời điểm này, Thời Tốc Toa cùng Hỗn Nguyên Tháp vốn là thuộc về Bảo Trụ Nhân Hoàng ngự giá đột nhiên bị người triệu hoán, trong nháy mắt xé rách không gian, mượn đế uy cường đại bỏ trốn mất dạng.
– Không…
Bảo Trụ Nhân Hoàng tuyệt vọng lệ khiếu một tiếng, không có Đế binh, hắn càng thêm không được.
Ba… một tiếng vang lên, thời điểm Bảo Trụ Nhân Hoàng tuyệt vọng lệ khiếu còn chưa rơi xuống, toàn thân vỡ vụn, tiếp lấy từng đợt tiếng vỡ nát “răng rắc” vang lên, Bảo Trụ Nhân Hoàng hoàn toàn bị nghiền nát.
Tại thời khắc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng đã biến mất, dưới mặt đất chỉ để lại một bãi thịt vụn, máu tươi lẳng lặng chảy xuôi.
Nhìn lấy một màn này, để rất nhiều người rùng mình, sức chiến đấu của Bảo Trụ Nhân Hoàng là tất cả mọi người rõ như ban ngày, coi như là Thần Vương cũng kiêng kị ba phần, nhưng mà, bây giờ chỉ còn lại có một bãi thịt vụn.
Trọng mạn lĩnh vực, đây là lĩnh vực mười phần đáng sợ, cái này không chỉ là uy lực của Phi Tiên thể cùng Trấn Ngục Thần Thể trùng điệp đơn giản như vậy. Đây là sau khi hai loại Tiên thể đối xứng, hình thành một lĩnh vực tuyệt đối.
Ở bên trong một lĩnh vực tuyệt đối dạng này, là vô hạn phóng đại lực lượng của Phi Tiên thể cùng Trấn Ngục Thần Thể, kể từ đó, vậy liền mang ý nghĩa, ở trong Trọng mạn lĩnh vực, để lực lượng bản chất của Phi Tiên thể cùng Trấn Ngục Thần Thể phóng đại gấp mấy chục lần, thậm chí là hơn trăm lần.
Hai loại Tiên thể đều xuất hiện, cái kia đã đủ đáng sợ, thời điểm hai loại Tiên thể đối xứng, đem lực lượng bản chất phóng đại gấp mấy chục lần, thậm chí hơn trăm lần, từ đó tạo thành lĩnh vực tuyệt đối, đó là sự tình đáng sợ dường nào.
Nhìn thấy một màn dạng này, mọi người cũng không khỏi run rẩy một chút, có thể nói, từ đầu đến cuối, Lý Thất Dạ một chiêu một thức cũng không có ra, tựa như hắn nói, hắn chỉ là vươn một ngón tay, cứ như vậy đem Bảo Trụ Nhân Hoàng ép thành thịt vụn.
Trên thực tế, ở trong Trọng mạn lĩnh vực, Lý Thất Dạ ngay cả một ngón tay cũng không cần duỗi.
Phải biết, Bạo Phong Thần danh xưng Thần Vương, nhưng mà, ở bên trong Trọng mạn lĩnh vực mà Lý Thất Dạ tùy ý thả ra, nàng cũng chỉ có phần bị đánh.
– Xem ra, còn rất thức thời.
Lý Thất Dạ nhìn lên bầu trời, lạnh nhạt nói.
Có người trốn ở trong tối, hắn là người hộ đạo của Bảo Trụ Nhân Hoàng, bất quá, hắn không có xuất thủ cứu Bảo Trụ Nhân Hoàng, ngược lại, hắn triệu hoán đi Đế binh.
Bởi vì hắn biết thắng bại đã phân, hắn cũng không hy vọng Đế binh rơi vào trong tay Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy một màn trước mắt này, bọn người Cơ Không Vô Địch, Chiến Sư đều sắc mặt lạnh lùng, bọn hắn đều muốn nhìn Bảo Trụ Nhân Hoàng cùng Lý Thất Dạ ở giữa chiến một trận, xem có thể nhìn ra sơ hở, nhìn Lý Thất Dạ thi triển công pháp gì hay không.
Nhưng mà, một trận chiến này, Lý Thất Dạ vẫn không có thi triển một chiêu một thức, cái này khiến bọn hắn căn bản là nhìn không ra sơ hở cùng nhược điểm của Lý Thất Dạ.
Tất cả mọi người nhìn lấy một bãi máu tươi trên đất kia, tất cả mọi người không khỏi trầm mặc, không có ai biết Lý Thất Dạ dùng là công pháp gì, không có ai biết Lý Thất Dạ dùng là bí thuật gì.
Thậm chí có thể nói, không có người nhìn ra được Bảo Trụ Nhân Hoàng là chết thế nào, đây mới là trí mạng nhất.
Đối với rất nhiều người mà nói, một đối thủ cường đại, cái này cũng không đáng sợ, coi như là cường đại tới đâu, luôn luôn sẽ có khả năng vượt qua, coi như là cường đại tới đâu, cũng có sơ hở cùng nhược điểm của hắn.
Đáng sợ nhất là, không ai có thể biết đối thủ cường đại như thế nào, thậm chí ngay cả hắn dùng công pháp gì, dạng thủ đoạn gì cũng không biết.
Chương 1627: Uy hiếp (1)
– Một đời nhân kiệt, cuối cùng vẫn thành xương khô trên đế lộ.
Có Đại Hiền thế hệ trước không khỏi cảm khái nói ra.
Bất kể là ai, đều không phủ nhận Bảo Trụ Nhân Hoàng là một đời nhân kiệt, lấy thực lực của Bảo Trụ Thánh Tông, Bảo Trụ Nhân Hoàng có thể đạt tới độ cao như hôm nay, có thể cùng bọn người Cơ Không Vô Địch sóng vai, cái này đích xác là không dễ dàng.
Ở rất nhiều người xem ra, Bảo Trụ Nhân Hoàng đích thật là rất có tiềm lực, vĩnh viễn không bao giờ ngôn bại, khi bại khi thắng, đây là phẩm chất trân quý nhất của Bảo Trụ Nhân Hoàng, nhưng mà, cuối cùng ở trên con đường thông hướng Tiên Đế, hắn vẫn là chết thảm.
Cũng có người cảm thấy, lần này Bảo Trụ Nhân Hoàng có chút quá tự mãn, nếu lui lại một bước, cái này về sau có lẽ sẽ có cơ hội ngóc đầu trở lại.
– Đế lộ a, cho tới nay đều là tàn khốc như vậy.
Có người đã trải qua cũng không khỏi cảm khái nói:
– Một tướng công thành vạn cốt khô, mọi người đều biết Tiên Đế phong quang, lại có ai đi nhớ lại vô số tuyệt thế thiên tài đổ vào trên đế lộ đây.
Rất nhiều người đều trầm mặc, về phần thế hệ trẻ tuổi, nhìn thấy một màn dạng này, có một ít người không khỏi lùi bước, người kiên định cường đại như Bảo Trụ Nhân Hoàng, cuối cùng vẫn chết thảm ở trên con đường này, cái này không khỏi lưu lại bóng ma trong nội tâm bọn hắn.
Thậm chí có một ít thế hệ trẻ tuổi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thành tựu Tiên Đế, thoạt nhìn mặc dù phong quang, tràn đầy dụ hoặc. Nhưng mà, càng nhiều người là chết thảm ở trên con đường này, kể từ đó, khiến những tu sĩ trẻ tuổi này trong nội tâm sinh ra lùi bước.
– Hiện tại, còn có ai che chở ngươi đây?
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn lấy Thần Mộng Hồi, lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Thần Mộng Hồi trắng bệch, Bảo Trụ Nhân Hoàng cũng chết thảm, hắn càng không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ. Mặc dù nói, hắn thiên phú rất cao, thành tựu cũng rất cao, nhưng mà, cùng Bảo Trụ Nhân Hoàng so sánh, hắn kém quá xa.
Thần Mộng Hồi không khỏi xin giúp đỡ nhìn về phía Cơ Không Vô Địch. Ở trong sân, hắn cùng Chiến Sư, Lâm Thiên Đế giao tình bình thường, cùng Cơ Không Vô Địch giao tình càng thâm hậu.
Đối mặt cục diện như vậy, Cơ Không Vô Địch bắt đầu trầm mặc, hắn không biết Lý Thất Dạ sơ hở, không biết khuyết điểm của Lý Thất Dạ, thậm chí ngay cả Lý Thất Dạ xuất thủ thế nào, sử dụng là dạng công pháp gì, hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả. Lúc không có niềm tin tuyệt đối, hắn sẽ không tùy tiện hướng Lý Thất Dạ xuất thủ.
Đây cũng không phải là giao lưu, không phải luận bàn, đệ nhất hung nhân như Lý Thất Dạ, một khi động thủ, lấy ân oán giữa bọn hắn, như vậy thì là ngươi chết ta sống!
Cho nên, không có niềm tin tuyệt đối, không có ưu thế tuyệt đối, Cơ Không Vô Địch là sẽ không tùy tiện hướng Lý Thất Dạ xuất thủ. Vì một ngoại nhân, bỏ vào tính mạng của mình, đây là chuyện không đáng giá.
Gặp Cơ Không Vô Địch thờ ơ, Thần Mộng Hồi không khỏi tuyệt vọng, hắn biết Cơ Không Vô Địch không trông cậy vào.
Trên thực tế, Cơ Không Vô Địch không xuất thủ, cũng không có người sẽ trách cứ hắn, tất cả mọi người nhìn ra được, hiện tại cùng Lý Thất Dạ động thủ, đó là tự tìm đường chết! Mà Thần Mộng Hồi chỉ bất quá là một ngoại nhân mà thôi, không có người nào nguyện ý vì một ngoại nhân mà bỏ vào tính mệnh.
– Ta liều mạng với ngươi …
Cuối cùng, Thần Mộng Hồi cuồng hống một tiếng, bạo phát tuyệt sát chi thuật cường đại nhất của mình, trong nháy mắt vồ giết về phía Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó không nhích động chút nào, hào quang màu đen hiển hiện, trong nháy mắt Thần Mộng Hồi xông vào Trọng mạn lĩnh vực, chỉ nghe được “Phốc” một tiếng, bị ép thành huyết vụ, hạ tràng so với Bảo Trụ Nhân Hoàng còn muốn thảm.
Bảo Trụ Nhân Hoàng đều chết thảm, Thần Mộng Hồi có hạ tràng dạng này, tất cả mọi người đã không ngoài ý muốn.
Lý Thất Dạ nhìn ba người Cơ Không Vô Địch một chút, lộ ra tiếu dung, cười nhạt một tiếng, nói ra:
– Ta ngược lại là chờ các ngươi xuất thủ, cũng không biết muốn ta đợi bao lâu.
Tất cả mọi người không khỏi ngừng thở nhìn lấy Cơ Không Vô Địch, Chiến Sư, Lâm Thiên Đế, trong nội tâm mọi người đều hiểu, một trận chiến giữa bọn họ cùng Lý Thất Dạ là không cách nào tránh khỏi.
Nếu như nói bọn người Cơ Không Vô Địch muốn trở thành Tiên Đế, như vậy nhất định phải khiêu chiến Lý Thất Dạ, ngay cả Lý Thất Dạ cũng không thể chiến thắng, muốn trở thành Tiên Đế, kia càng là một câu nói suông.
Cơ Không Vô Địch trầm mặc, một câu không nói, lạnh lùng đứng ở nơi đó. Làm tam thánh chi tư, hắn luôn luôn tự tin vô cùng, cao ngạo tự phụ, nhưng mà, vào hôm nay, hắn không thể không lựa chọn trầm mặc, không thể không lựa chọn tránh đi phong mang của Lý Thất Dạ.
Ngược lại, lúc này Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư là nhìn nhau một chút, cuối cùng, Lâm Thiên Đế lộ ra tiếu dung, chậm rãi nói:
– Ta đích xác là muốn lĩnh giáo bất thế chi thuật của Lý huynh, bất quá, bằng vào thực lực bây giờ của ta, chỉ sợ là không biết tự lượng sức mình. Nếu như Lý huynh không ngại, ngày khác ta cùng với Chiến huynh liên thủ, chiến bất thế chi uy của Lý huynh.
Lâm Thiên Đế nói lời này để rất nhiều người nín thở, không hề nghi ngờ, hắn cùng Chiến Sư đã đạt thành ăn ý, hai người liên thủ, khiêu chiến thần uy của Lý Thất Dạ.
Có lẽ, đối với hai người bọn hắn mà nói, hai người bọn họ liên thủ, mới là cơ hội lớn nhất. Bởi vì Chiến Sư kiên cố, càng giỏi về thủ, Lâm Thiên Đế phiêu miểu linh động, cực giỏi về công, bọn hắn liên thủ, nói không chừng có thể sáng tạo kỳ tích.
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua Chiến Sư cùng Lâm Thiên Đế, không khỏi nở nụ cười, nhàn nhã nói ra:
– Rất tốt, ta chờ.
Lâm Thiên Đế chắp tay nói ra:
– Đa tạ Lý huynh, đợi thời điểm ta cùng Chiến huynh lòng có chuẩn bị, liền hướng Lý huynh hạ chiến thiếp.
Lý Thất Dạ chỉ nở nụ cười, không nói gì, ngồi ở phía trên cổ kiệu, phân phó nói ra:
– Chúng ta đi.
Lý Sương Nhan các nàng không nói hai lời, giơ lên cổ kiệu xoay người rời đi, trong nháy mắt biến mất ở chân trời.
Đám người đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ đi xa, có người không khỏi lầm bầm nói ra:
– Thật đúng là chờ mong ngày đó đến, song anh liên thủ chiến hung nhân, một trận chiến này nói không chừng rất rực rỡ.
Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư cũng không nói gì, hai người bọn họ cùng nhau mà đi, đối với bọn hắn mà nói, bọn hắn nhất định phải nghiên cứu ra một bộ phương án liên thủ, để ưu thế bản thân bọn hắn phát huy đến cực hạn. Hai người bọn họ cần thời gian đến ma hợp, chỉ khi nào bọn hắn có ăn ý, mới có hi vọng đánh bại Lý Thất Dạ.
Nếu không, hai người bọn họ chỉ là thuần túy liên thủ, muốn đánh bại Lý Thất Dạ, đó là sự tình căn bản không có hi vọng.
Cơ Không Vô Địch cái gì cũng không nói, sắc mặt băng lãnh, quay người liền rời đi. Đối với hắn mà nói, Lý Thất Dạ là một cây gai trong lòng hắn, không rút đi cây gai này, hắn là ngày đêm bất an.
Chương 1628: Uy hiếp (2)
Lý Thất Dạ cùng Trần Bảo Kiều các nàng lại trở về vùng rừng rậm kia, bọn hắn tiến nhập chỗ sâu nhất trong rừng rậm, ở nơi đó, có một động phủ rất lớn, trong động phủ có một cái ao.
Trong ao lớn đựng đầy chất lỏng như màu hổ phách, chất lỏng này tản ra mùi rượu để cho người ta thèm chảy nước miếng, tựa hồ, trước mắt là tiên tửu.
Lý Thất Dạ một bước bước vào trong ao lớn, cả người thoải mái ngâm mình ở trong ao, thoải mái đến không khỏi thở ra một hơi thật dài. Sau đó nhìn Lý Sương Nhan các nàng, cười nói ra:
– Tất cả vào đi, thứ này đối với các ngươi có lợi rất lớn.
– Đây là cái gì?
Trần Bảo Kiều không khỏi nhìn lấy quỳnh tương ngọc dịch trong ao hỏi.
Lý Thất Dạ cả người ngâm mình ở trong nước hồ, nói ra:
– Ngươi có thể nói nó là Ma tửu, nếu như ngươi ngâm mình ở nơi này, thả ra đạo tâm của ngươi, nó sẽ gột rửa ma khí trong đó.
– Chúng ta mới không có ma khí đây này.
Trần Bảo Kiều hé miệng, cười khẽ nói.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Ta nói tới ma khí, không phải chỉ loại ma khí ở Ma Giới này, chuẩn xác hơn tới nói, chỉ là trong lòng các ngươi tích tâm ma chi khí. Mỗi người ở thời điểm tu luyện, kiểu gì cũng sẽ sinh qua sân niệm, kiểu gì cũng sẽ thất bại qua, kiểu gì cũng sẽ cao ngạo qua. . . hết thảy tâm tình tiêu cực liền sẽ tích lũy trong đạo tâm của ngươi.
– Không có người nào có thể nói có được một khỏa đạo tâm chân chính hồn nhiên ngây thơ, dù sao, tu sĩ chúng ta sống tháng năm dài đằng đẵng, không ai có thể bảo trì một khỏa xích tử chi tâm, cho nên, trong lòng mỗi người đều có tâm ma cấu khí.
Lý Thất Dạ nói ra:
– Mà ở trong Ma tửu, có thể gột rửa đạo tâm của ngươi, mặc dù nó không cách nào hoàn toàn rửa sạch cấu khí trong lòng ngươi, nhưng, có thể để đạo tâm của ngươi càng thêm thuần túy, đối với các ngươi có lợi thật lớn.
Tâm ma, đây là đồ vật mà tu sĩ đều phải đối mặt, có ít người tu luyện tới trình độ nhất định, sẽ phải gánh chịu tâm ma của mình phản phệ, đặc biệt là người lấy chân mệnh thề, một khi vi phạm lời thề của mình, cái này sẽ rất dễ dàng nhận tâm ma phản phệ, một khi bị tâm ma phản phệ, tuyệt đại đa số người là thân tử đạo tiêu.
– Xích tử chi tâm.
Mai Tố Dao không khỏi chậm rãi nói ra:
– Thế gian thật không có xích tử chi tâm sao?
– Đối với tu sĩ chúng ta mà nói, ở trên ý nghĩa nghiêm ngặt, là không có.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Nhưng mà, nếu như từ nghĩa hẹp mà nói, có lẽ có, nhưng, vạn cổ đến nay, lác đác không có mấy.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cũng không khỏi trong lúc nhất thời thất thần, nếu như nói, thế gian thật có xích tử chi tâm, như vậy Ma Cô tính một cái.
Một lát sau, Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần, vỗ vỗ quỳnh tương ngọc dịch trong ao, cười nói ra:
– Được rồi, tất cả vào đi.
Trần Bảo Kiều cùng Lý Sương Nhan tốt một chút, các nàng đều là mặt đỏ lên, sau đó cũng bước vào trong ao, cả người ngâm ở bên trong quỳnh tương ngọc dịch.
Trên mặt Mai Tố Dao hoàn mỹ không một tì vết cũng nhiễm lên màu hồng nhàn nhạt, nhưng, nàng cũng tự nhiên hào phóng bước vào trong ao, cả người ngâm mình ở trong đó.
Bạch Kiếm Chân do dự một chút, cuối cùng, nàng cũng lạnh lùng bước vào, cả người ngâm ở trong ao.
Khi quỳnh tương ngọc dịch ướt đẫm y phục của các nàng, đây thật là bại lộ đường cong khe rãnh mê người của các nàng, trong lúc nhất thời, xuân quang nở rộ, toàn bộ động phủ tràn đầy xuân sắc, mười phần mê người.
Một màn trước mắt, tuyệt đối là để cho người ta nhiệt huyết dâng trào, để cho người ta vì đó tim đập thình thịch.
Lý Thất Dạ nhìn lấy những đường cong khe rãnh mỹ lệ vô cùng dưới nước kia, luận dáng người, Trần Bảo Kiều tốt nhất, sau đó là Bạch Kiếm Chân.
Bạch Kiếm Chân một thân kiếm bào rộng rãi, khi toàn thân nàng ướt đẫm, mới khiến cho người phát hiện, thân hình của nàng gần với Trần Bảo Kiều, bộ ngực đầy đặn cao ngất, mông đẹp tròn trịa, hai chân thon dài, nhẹ nhàng nắm eo thon. . . Có chút ít gợi cảm.
Trần Bảo Kiều cũng không cần nói, nàng là vưu vật trời sinh, thân hình của nàng tuyệt đối là để cho người ta nhiệt huyết sôi trào, lấy dáng người mà nói, chỉ sợ không người có thể cùng Trần Bảo Kiều so sánh, gợi cảm vũ mị, bốn chữ này ở trên người nàng là thể hiện ra tận cùng.
– Nhìn cái gì…
Gặp Lý Thất Dạ nhìn lấy các nàng, Trần Bảo Kiều không khỏi hờn dỗi một tiếng nói ra.
Lý Thất Dạ chỉ là cười một tiếng, nhàn nhã nói:
– Đồ vật mỹ lệ, là dùng để thưởng thức, lại nói, ta đây không phải không liếc không nhìn sao?
Lời này để các nàng Lý Sương Nhan cũng không khỏi buồn bực, đều nhao nhao trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ một chút.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, sau đó nằm ngang, ngâm ở bên trong quỳnh tương ngọc dịch, nói ra:
– Buông ra đạo tâm của mình, như băng tuyết tan rã, hết thảy phiền não, hết thảy cấu khí, đều tùy nó đi thôi.
Các nàng Lý Sương Nhan đều nhao nhao ngâm ở trong đó, buông ra đạo tâm, chậm rãi để quỳnh tương ngọc dịch gột rửa lấy đạo tâm của mình.
Lý Thất Dạ nhắm hai mắt lại, để quỳnh tương ngọc dịch gột rửa lấy. Đối với đạo tâm của Lý Thất Dạ mà nói, coi như là tiên thủy cũng tẩy không hết, nhưng mà, thời điểm quỳnh tương ngọc dịch chảy xuôi mà qua, hết thảy đều trở nên mờ ảo như vậy, hết thảy đều trở nên xa xôi như vậy.
Tựa như hắn nằm ở trên mây trắng, gió mát nhè nhẹ, trời xanh xanh biếc, rời xa huyên náo, rời xa hồng trần, tựa hồ. Đây hết thảy đều trở nên không trọng yếu.
Lý Thất Dạ đang ngủ say, hắn rất muốn ngủ một giấc, không có tính toán, không có giết chóc, không có phụ trách. Không có hết thảy qua lại. . . Hắn muốn dạng ngủ say bất tỉnh này.
Cũng không biết qua bao lâu, có người nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương của hắn, là ôn nhu như vậy, là tự nhiên như vậy.
Lý Thất Dạ mở mắt một chút, là Mai Tố Dao, sau đó hắn nhắm lại hai mắt, lúc này, Mai Tố Dao là ôn nhu như vậy, là tinh tế tỉ mỉ như vậy, nàng làm đệ nhất mỹ nữ, không có nửa tia yếu ớt, lộ ra đặc biệt hiền lành.
Thời gian, tựa hồ trở nên dài dằng dặc, thiên địa, trở nên yên tĩnh như vậy, tựa hồ, ở thời điểm này, hết thảy đều trở nên không trọng yếu. Hết thảy đều chìm đắm trong cái an bình này.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên Lý Thất Dạ mở hai mắt ra, ánh mắt sáng chói, lập tức đứng lên, chậm rãi nói ra:
– Tới.
– Ai…
Trong nháy mắt, Bạch Kiếm Chân cảnh giác lên, nói ra.
– Thiên Khí Ma Vương…
Lý Thất Dạ đứng lên, đi ra ao nước, nói ra:
– Chúng ta đi, đi gặp hắn một hồi.
Trần Bảo Kiều các nàng đều nhao nhao đứng lên, trong lúc nhất thời, các thân thể linh lung khêu gợi đều ở trước mắt Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ không khỏi cẩn thận chìn vài lần, cái này khiến các nàng Mai Tố Dao cực kỳ thẹn thùng.
Lý Thất Dạ mang theo Mai Tố Dao các nàng rời đi rừng rậm. Rốt cục, bọn hắn leo lên một ngọn núi. Ở phía trên ngọn núi này, có một ngôi miếu cổ, miếu cổ này vốn có ma sĩ trấn thủ, nhưng mà, sau khi Lý Thất Dạ đến, hắn khoát tay chặn lại, ma sĩ không rên một tiếng, quay người liền rời đi.
Chương 1629: Thiên khí ma vương
– Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta chờ hắn.
Lý Thất Dạ đối với Mai Tố Dao các nàng khoát tay áo, phân phó nói.
Bọn người Mai Tố Dao không nói hai lời, đều rời đi miếu cổ, Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, lẳng lặng ngồi ở trong cổ miếu, chờ Thiên Khí Ma Vương đến.
Qua một hồi lâu, hai mắt Lý Thất Dạ trợn lên, ngay lúc này, trong miếu có một đoàn ma khí tụ tập, trong nháy mắt, ma khí hóa thành một người, một ma vương giống Lý Thất Dạ như đúc, hắn cũng là ma diễm ngập trời.
Nếu có ma sĩ nhìn thấy hai Thiên Khí Ma Vương giống nhau như đúc trước mắt này, nói không chừng sẽ bị giật mình kêu lên.
– Nghe nói, có người đang mạo danh ta.
Thiên Khí Ma Vương nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, đôi ma nhãn của hắn cực kỳ đáng sợ, song đồng ngưng tụ, thôn phệ linh hồn, người đạo tâm kiên định vừa thấy được ma đồng của hắn, cũng không khỏi sẽ hồn phách bay lên.
Lý Thất Dạ bất vi sở động, chỉ là nở nụ cười, chậm rãi biến trở về chân thân, thản nhiên ngồi ở nơi đó, nói ra:
– Thiên Khí a Thiên Khí, xem ra ngươi là đem mình chôn rất sâu, lâu như vậy mới tỉnh giấc.
Thiên Khí Ma Vương nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, cũng không có động thủ, tựa hồ muốn nhìn thấu Lý Thất Dạ, muốn nhìn ra sâu cạn của Lý Thất Dạ.
– Tốt một khỏa ma tâm…
Nhìn lấy Lý Thất Dạ, Thiên Khí Ma Vương chậm rãi nói ra:
– Một ngoại nhân sống sờ sờ, lại có một khỏa ma tâm! Để ai cũng không thể tin được, khó trách ngươi có thể gạt được người khác.
Ma Giới ma tâm, cũng không phải là nói ngươi có bao nhiêu hung tàn, giết bao nhiêu người, liền có thể có được một khỏa ma tâm, một khỏa ma tâm này, chính là một loại chấp niệm.
Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma, đây là Ma Giới ảo diệu, cũng là Táng Phật cao nguyên ảo diệu!
Lý Thất Dạ cười một tiếng, y nguyên thản nhiên ngồi ở nơi đó, mặc kệ Thiên Khí Ma Vương nhìn như thế nào, hắn cũng không đáng kể.
– Ta từng nghe qua một cái truyền thuyết.
Thiên Khí Ma Vương nhìn Lý Thất Dạ rất lâu, cuối cùng chậm rãi nói ra:
– Đã từng có một người, còn sống rời đi Đế Ma tiểu thế giới, hắn từng vượt qua Đế Cương cùng Ma Giới nhị vực, hắn từng ở Đế Cương trở thành Đế vương, hắn từng tại Ma Giới trở thành Ma vương! Cuối cùng, hắn rời khỏi nơi này, trở thành kỳ tích, trở thành truyền thuyết.
– Đều là sự tình rất lâu, lâu đến để người quên lãng.
Lý Thất Dạ thản nhiên ngồi ở chỗ đó, nhàn nhã nói.
Thiên Khí Ma Vương nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
– Trong nội tâm của ta có một nghi hoặc, Đế Ma tiểu thế giới bị cấm, kẻ ngoại lai, không người có thể thành ma, cũng không có người có thể thành binh, đến tột cùng là cái gì có thể làm cho một người sống sờ sờ thành ma, thành binh, trở thành đế vương, trở thành ma vương, cuối cùng còn có thể dễ như trở bàn tay rời đi đây?
– Những thứ này đều không trọng yếu, ngươi lại không muốn nhập Cửu Giới, đây đối với ngươi mà nói, có cần phải biết không?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Thiên Khí Ma Vương nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói:
– Ngươi dẫn ta đi ra, là vì chuyện gì?
Lý Thất Dạ nhìn lấy Thiên Khí Ma Vương, nói:
– Chẳng lẽ ngươi không muốn lên Trảm Ma Đài sao? Từ sau Thần Bá, không còn có Ma vương trải qua Trảm Ma Đài.
Thiên Khí Ma Vương bắt đầu trầm mặc, không nói lời nào, nhưng, hắn cũng không có phủ nhận chuyện này.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Chính như lời ngươi nói, ta từng ở Đế Ma tiểu thế giới ngây người thật lâu, Đế Cương cũng tốt, Ma Giới cũng được, ta đều hiểu rõ, nếu như nói, ngươi không muốn lên Trảm Ma Đài, đây tuyệt đối là sự tình gạt người.
– Hiểu rõ?
Thiên Khí Ma Vương nhìn lấy Lý Thất Dạ, nói ra:
– Ngươi đã đối với Đế Ma tiểu thế giới hiểu rõ như vậy, vậy ngươi đối với thế giới khác có bao nhiêu hiểu rõ đây?
Đối với vấn đề này, Lý Thất Dạ cũng không khỏi trầm mặc một chút, chậm rãi nói ra:
– Ma Giới Trảm Ma Đài, Đế Cương Chinh Đồ, mặc kệ là lên Trảm Ma Đài, hay là đạp vào Chinh Đồ, đây đều là con đường không quay đầu lại, một khi bước lên, cũng đừng có hối hận, dũng cảm tiến tới, mãi cho đến cuối cùng, ta có thể nói, cũng chỉ có những thứ này.
Ánh mắt Thiên Khí Ma Vương hơi nhúc nhích một chút, nói ra:
– Xem ra, ta vẫn là đánh giá thấp ngươi, ngươi thật sự là biết một ít gì đó, đối với bên kia!
– Ta cũng không rõ ràng.
Lý Thất Dạ ngậm miệng không nói, lắc đầu nói ra.
– Một thế giới khác, không ở trong Cửu Giới, cũng không phải đệ thập giới trong truyền thuyết! Cái kia đến tột cùng là cái gì?
Thiên Khí Ma Vương nhìn lấy Lý Thất Dạ, muốn biết đáp án.
– Cái này, ta không có cách nào trả lời ngươi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Nếu như ngươi muốn biết, ngươi có thể lên Trảm Ma Đài, nếu như ngươi đủ may mắn, có lẽ có thể biết đáp án.
Ánh mắt của Thiên Khí Ma Vương không khỏi hơi nhúc nhích một chút, trong đôi mắt ma khí hóa thành một đạo hàn mang.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Thiên Khí, ta biết ngươi rất cường đại, ta cũng biết, muốn ở Ma Giới giết chết một Ma vương, đó là chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng mà, ngươi không nên quên, ta có thể vượt qua Ma Giới cùng Đế Cương, ta có thể trở thành Đế vương, ta có thể trở thành Ma vương, ta ở chỗ này, chưa sợ qua ai! Coi như là Ma Chủ trở về, coi như là Đế Chủ trở về, ta cũng không sợ!
Qua một hồi lâu, Thiên Khí Ma Vương thu hồi hàn quang trong đôi mắt, chậm rãi ngồi xuống.
– Ma Chủ lên Trảm Ma Đài, Đế Chủ đạp vào Chinh Đồ, đây là có nguyên nhân của bọn hắn, ngươi nói đúng không.
Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ đó, nở nụ cười, nói ra.
Thiên Khí Ma Vương không muốn bàn lại chuyện này, hắn cũng muốn lên Trảm Ma Đài, nhưng mà, đối với hắn mà nói, thời cơ chưa thành thục.
– Ngươi muốn cái gì?
Thiên Khí Ma Vương ngẩng đầu lên, nói ra:
– Ngươi dẫn ta đi ra, sẽ không chỉ vì nói với ta những lời này.
– Ta muốn chìa khoá của Ma Sách Cung.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Không biết…
Thiên Khí Ma Vương một ngụm cự tuyệt Lý Thất Dạ yêu cầu.
Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, nói ra:
– Thiên Khí a, cái này ngươi không thể gạt được con mắt ta, ta biết chìa khoá ngay ở trong tay ngươi, tại Ma Giới, ngoại trừ ngươi, không có người nào có thể cất chìa khóa này.
– Phải thì như thế nào?
Thiên Khí Ma Vương lạnh lùng nói ra:
– Nếu như ngươi muốn đến đoạt, ta tùy thời phụng bồi.
– Ta không có tính toán động thủ.
Lý Thất Dạ cười nói ra:
– Ta chỉ là đến thương lượng với ngươi mà thôi, ta chỉ mượn dùng cái chìa khóa này, sử dụng xong liền trả lại cho ngươi. Đương nhiên, ta sẽ không chiếm không chỗ tốt của ngươi, ta có thể cùng ngươi làm một cái giao dịch.
– Giao dịch?
Thiên Khí Ma Vương thần thái lạnh lùng, nói ra:
– Ma sĩ, không sở cầu, cái này sao có thể giao dịch.
– Không sở cầu?
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Ta còn không có nghe qua ma sĩ không sở cầu này, không sai, các ngươi không cần bảo vật của tu sĩ, cũng không cần bảo vật bí kíp, nhưng mà, ma sĩ y nguyên có chỗ cầu!
Chương 1630: Giao dịch (1)
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn lấy Thiên Khí Ma Vương, nói ra:
– Có lẽ, ngươi không giống những ma sĩ kia có ma nguyện, nhưng mà, ngươi có chỗ cầu, nói thí dụ như, lên Trảm Ma Đài!
– Thì tính sao?
Thiên Khí Ma Vương bất vi sở động, lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Ta biết ngươi vẫn luôn đang chuẩn bị, vì ngày đạp vào Trảm Ma Đài đó mà chuẩn bị. Đối với ngươi mà nói, thời cơ có lẽ không thành thục, có lẽ ngươi thiếu một đồ vật, nếu như ngươi có được, có lẽ là thời điểm ngươi đạp vào Trảm Ma Đài.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Thiên Khí Ma Vương trong nháy mắt nhìn lấy Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
– Như thế nói đến, trong tay ngươi có cái gì có thể giúp ta một chút sức lực.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Ta thực sự là có một kiện đồ vật.
Nói xong, chậm rãi lấy ra một kiện đồ vật, trực tiếp ném cho Thiên Khí Ma Vương.
Thiên Khí Ma Vương đem đồ vật này lấy ra cẩn thận nhìn một phen, coi như hắn là Ma vương, cũng không khỏi vì đó giật nảy cả mình.
Thiên Khí Ma Vương cẩn thận nhìn một phen, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn lấy Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
– Thứ này, ngươi là từ chỗ nào lấy được!
– Cái này có trọng yếu không?
Lý Thất Dạ cười nói ra:
– Đối với ngươi mà nói, càng quan trọng hơn là, thứ này đối với ngươi tác dụng rất lớn.
Đồ vật này của Lý Thất Dạ là Trần Huyết Tiên Đế vì cứu Bạo Phong Thần cho Lý Thất Dạ, chuộc mệnh cho Bạo Phong Thần.
– Có nó, ngươi có thể cân nhắc lên Trảm Ma Đài.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Thiên Khí Ma Vương, chậm rãi nói ra.
Thiên Khí Ma Vương cầm đồ vật này, trầm ngâm một chút, nhàn nhạt nói ra:
– Tất cả ma sĩ tâm nguyện đều là lên Trảm Ma Đài, hơn nữa, tất cả ma sĩ đều có thể lên Trảm Ma Đài.
– Cái này, ta biết, ta biết tất cả ma sĩ đều có thể lên Trảm Ma Đài.
Lý Thất Dạ cười nói ra:
– Nhưng, ta ở chỗ này lâu như vậy, hiểu thêm một việc, vì cái gì ma sĩ có năng lực, sẽ không dễ dàng lên Trảm Ma Đài đây? Chỉ có để cho ma khí của mình càng gia tăng, mới lên Trảm Ma Đài? Cái này là vì cái gì?
– Cường đại như ngươi, nhưng mà, ngươi cũng một mực không lên Trảm Ma Đài, đây là vì cái gì?
Lý Thất Dạ nhìn lấy Thiên Khí Ma Vương nói ra.
Thiên Khí Ma Vương lạnh lùng ngồi ở chỗ đó, cũng không nguyện ý kể một ít sự tình.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Coi như ngươi không nói, ta cũng biết một chút. Ở trước kia, coi như là ma sĩ rất yếu ớt cũng lên Trảm Ma Đài, nhưng mà, về sau phát sinh một chút sự tình. Để mọi người minh bạch một ít đồ vật, cho nên, đa số ma sĩ ở ma khí không đạt tới một trình độ nhất định, là sẽ không tùy tiện lên Trảm Ma Đài.
– Giống như ngươi, ngươi đã đầy đủ cường đại, nhưng mà, trong nội tâm ngươi y nguyên không tự tin, ngươi cũng không có niềm tin tuyệt đối, có lẽ, ngươi đối với thông hướng bên kia có dao động.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt vừa cười vừa nói.
Thiên Khí Ma Vương lạnh lùng nhìn lấy Lý Thất Dạ, nói ra:
– Thông hướng một thế giới khác, chưa từng có ma sĩ dao động qua, ngươi là ngoại lệ, ngươi căn bản không phải người thuộc về thế giới này, ngươi căn bản không thuộc về Ma Giới!
– Ta không phủ nhận, ta xác thực không phải người của thế giới này, năm đó ta có thể trở thành Ma vương, ta có thể trở thành Đế vương, cái kia đích thật là bởi vì ta biết một số bí mật. Ta từ bên trong mưu lợi, làm một ít thủ đoạn, cho nên, để cho ta thành công trở thành Ma vương cùng Đế vương.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn lấy Thiên Khí Ma Vương, nói ra:
– Ta cũng không phủ nhận, ta đích xác là hoài nghi tới, Đế binh Chinh Đồ, Ma sĩ Trảm Ma Đài, cái huyền cơ phía sau này, ta đích xác là đối với nó tràn đầy không tín nhiệm, cái này không có gì khó nói cả.
– Nếu như ta tuyệt đối tín nhiệm mà nói, năm đó ta nên làm, đã sớm làm.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ híp con mắt một cái.
– Ha ha, không tín nhiệm? Ngươi không tín nhiệm ai?
Thiên Khí Ma Vương lạnh lùng nói ra:
– Không tín nhiệm Ma Chủ sao? Hay là không tín nhiệm Đế Chủ?
– Nói thật ra, đối với hai tồn tại Ma Chủ cùng Đế Chủ này, ta không có quá nhiều cảm quan, có lẽ nói, ta đối với bọn hắn cũng không phải là không tín nhiệm.
Lý Thất Dạ ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói ra:
– Có lẽ, đó là bởi vì bọn hắn đối với đồ vật phía sau, cũng chưa chắc là hoàn toàn hiểu rõ.
Thiên Khí Ma Vương lãnh đạm nói ra:
– Ma sĩ cũng tốt, Đế binh cũng được, chắc chắn sẽ có một đường về, chắc chắn sẽ có một cái.
Nói đến đây, hắn cũng có chút trầm mặc.
Trăm ngàn vạn năm đến nay, thời gian xa xôi, người này đến người khác đạp vào Trảm Ma Đài, hơn nữa sau khi đi, chưa từng có tin tức truyền về. Nhưng mà, đây là số mệnh của ma sĩ, ở đối diện, thế giới kia, đối với ma sĩ tràn đầy lực hấp dẫn trí mạng.
– Trường sinh bất tử, vĩnh hằng bất diệt, đây là thời đại này đến thời đại khác truy cầu.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra:
– Đây là vĩ nhân này đến vĩ nhân khác truy cầu, nhưng mà, lại có ai làm được đây.
– Vậy ngươi theo đuổi là cái gì?
Thiên Khí Ma Vương nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra.
– Chiến đến cuối cùng!
Lý Thất Dạ hai mắt ngưng tụ, âm vang hữu lực nói ra:
– Trên thực tế, đây là hai đại truy cầu từ thời đại này đến thời đại khác. Trường sinh bất tử, chiến đến cuối cùng! Cho tới nay, là đồ vật mà mọi người thăm dò, mặc kệ không cách nào ngược dòng tìm hiểu thời đại Viễn Cổ, hoặc là thời đại Thần Thoại, hay là hiện tại!
Nói đến đây, Lý Thất Dạ thần thái trịnh trọng, nói ra:
– Có lẽ, này căn bản là một bí đề, có lẽ, chỉ có chiến đến cuối cùng, mới có thể trường sinh bất tử!
Thiên Khí Ma Vương trầm mặc không nói, vấn đề này đã vượt ra khỏi phạm trù của hắn, mặc dù, hắn đã từng từ trong miệng Ma Chủ biết một ít, nhưng mà, đó là sự tình rất xa xôi rất cổ lão.
– Có nhiều thứ, có thể hướng lớn thảo luận, cũng có thể hướng nhỏ thảo luận, rất nhiều thứ, nghe xa xôi, nhưng mà, lại cùng rất nhiều người chung một nhịp thở, chỉ bất quá, rất nhiều người không biết mà thôi. Bởi vì, tất cả mọi người không thể nhảy ra phạm vi này, không biết phía trên thiên khung là tồn tại thế nào.
Lý Thất Dạ nói đến đây, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Thiên Khí Ma Vương, cười nói ra:
– Tựa như ma sĩ, các ngươi theo đuổi là cái gì? Đến bờ bên kia, thông hướng một thế giới khác? Cái này là vì cái gì?
– Không tại sao, đây chỉ là số mệnh.
Thiên Khí Ma Vương lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Thiên Khí a Thiên Khí, nếu như là ma sĩ khác nói ra lời như vậy, ta cũng không kỳ quái, bởi vì bọn họ vẫn là hỗn độn vô tri, bọn hắn không bằng ngươi, nhưng mà, làm một đời Ma vương, làm Ma vương đã từng thấy qua Ma Chủ, ngươi nói ra lời như vậy, vậy liền quá trái lương tâm.