Đế Bá Audio Podcast
Tập 325 [Chương 1621 đến Chương 1625]
❮ sautiếp ❯Chương 1621: Ma Sách Cung
Cơ Không Vô Địch thất bại, nhưng, cũng không có người chế giễu hắn, cho tới nay, Ma Sách Cung đều không có người có thể mở ra, hôm nay Cơ Không Vô Địch thất bại, chuyện này cũng không có gì phải ngạc nhiên.
– Cường giả chân chính, đều thử qua, chỉ sợ toà Ma Sách Cung này là không ai có thể mở ra.
Có người không khỏi thì thào nói.
– Có lẽ còn có một người.
Một người khác không khỏi nói ra:
– Đệ nhất hung nhân có lẽ có thể mở ra, hắn là một người không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Thần Chiến Sơn Đệ Nhất Phong hắn cũng có thể leo lên, nói không chừng hắn có thể sáng tạo kỳ tích, mở ra Ma Sách Cung.
Vừa nhắc tới đệ nhất hung nhân, không ít người đều biến sắc.
– Nghe nói đệ nhất hung nhân hóa thành Ma vương, cũng không biết hắn sẽ tới nơi này hay không.
Có người thấp giọng nói ra.
Nâng lên cái tên đệ nhất hung nhân này, tại chỗ đã có người không hài lòng, cái thứ nhất biến sắc là Bảo Trụ Nhân Hoàng, hắn cùng Lý Thất Dạ kết thù là đủ lớn, ngay cả Cơ Không Vô Địch nghe được cái tên này cũng sắc mặt lạnh lẽo.
Chiến Sư cùng Lâm Thiên Đế ngược lại tốt một điểm, Chiến Sư bất vi sở động, Lâm Thiên Đế phong khinh vân đạm, mười phần thoải mái.
– Coi như đệ nhất hung nhân, cũng mở không ra Ma Sách Cung này.
Bảo Trụ Nhân Hoàng lạnh lùng nói, hắn thần thái băng lãnh, khí thế trấn trời, bất kể là ai, nhìn thấy hắn cũng sẽ kiêng kị ba phần.
Lúc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng là chiến ý dâng cao, cả người ở vào chiến hình đỉnh phong, hắn tựa như Chiến Thần tùy thời có thể bước vào chiến trường tiến hành sinh tử đánh cược một lần, trên người hắn phát ra chiến ý để cho người ta vì đó ngạt thở.
Có lẽ, bên trong tuyệt thế thiên tài, Bảo Trụ Nhân Hoàng không phải người mạnh mẽ nhất, nhưng mà, hắn tuyệt đối là người vĩnh viễn không bao giờ ngôn bại, hắn là khi bại khi thắng, tự tin bạo rạp, không sợ bất luận kẻ nào.
Bảo Trụ Nhân Hoàng mới mở miệng, người ở chỗ này lập tức im miệng, người nhát gan thậm chí là câm như hến, không dám nói gì.
Nhưng mà, đối với Bảo Trụ Nhân Hoàng cường hoành bá đạo, cũng có người bất mãn, có cường giả thấp giọng nói ra:
– Muốn đùa nghịch cường hoành, tìm đệ nhất hung nhân đi nói.
Bảo Trụ Nhân Hoàng ánh mắt phát lạnh, lập tức lãnh quang quét qua, có uy lực khiếp hồn phách người, coi như là cường giả ở dưới thần uy của hắn, cũng không khỏi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bảo Trụ Nhân Hoàng lạnh lùng hừ một cái, hắn cùng Lý Thất Dạ là thù không đội trời chung, hắn nhất định sẽ báo thù này. Gần đây, Bảo Trụ Nhân Hoàng đại chiến Đế binh, một lần lại một lần dùng máu tươi ma luyện mình, trải qua một lần lại một lần rèn luyện, Bảo Trụ Nhân Hoàng tự tin đã đền bù bản thân không đủ, cho nên, hắn không khỏi có chỗ kích động, muốn lần nữa khiêu chiến Lý Thất Dạ.
Ba lần thảm bại ở trong tay Lý Thất Dạ, đối với hắn mà nói, thật sự là vô cùng nhục nhã, nếu như hắn không chém giết Lý Thất Dạ, cái này khiến hắn mãi mãi không cách nào thở một cái.
– Bảo Trụ huynh, Cơ Không huynh, nhanh cứu ta.
Ngay khi dưới núi hoàn toàn yên tĩnh, không người nào nguyện ý mở miệng, một người hướng bên này trốn đến, xa xa liền quát to một tiếng.
Trong nháy mắt, người này vọt tới sơn phong, gặp được bọn người Bảo Trụ Nhân Hoàng đều ở đây, hắn giống như là gặp được cứu tinh, lập tức thở dài một hơi.
– Bảo Trụ huynh, nhanh giúp ta một chút sức lực.
Người trốn tới kêu to nói ra.
– Mộng Hồi huynh…
Nhìn thấy người này, Bảo Trụ Nhân Hoàng cũng không khỏi ngoài ý muốn, coi như là Cơ Không Vô Địch cũng đối với hắn gật đầu chào hỏi.
Bọn người Bảo Trụ Nhân Hoàng, Cơ Không Vô Địch cùng Thần Mộng Hồi đều là giao tình không tệ, đặc biệt là Bảo Trụ Nhân Hoàng, cùng Thần Mộng Hồi đi rất gần.
Dù sao Thần Mộng Hồi xuất thân từ Thanh Huyền cổ quốc, làm truyền thừa một môn song đế, tất cả mọi người vui lòng cùng hắn kết giao, huống chi, sư phụ của Thần Mộng Hồi chính là Thần Tổ cường đại nhất Thanh Huyền cổ quốc, truyền thuyết, đây chính là một Thần Hoàng vô địch.
Đối với dạng người như Thần Mộng Hồi, ai không vui lòng kết giao đây? Huống chi, Bảo Trụ Nhân Hoàng Bảo Trụ Thánh Tông cường đại kém xa Thanh Huyền cổ quốc, trong tương lai, hắn còn có rất nhiều nơi cần dựa vào Thanh Huyền cổ quốc.
Mới vừa rồi bị người nhấc lên sự tình đệ nhất hung nhân, trong nội tâm Bảo Trụ Nhân Hoàng mười phần không thoải mái, thậm chí có thể nói là tức sôi ruột, cho nên, lúc này thấy Thần Mộng Hồi chật vật chạy trốn tới nơi đây, hai mắt hắn lập tức hé ra, nơi trút giận đã tới, hắn vừa vặn mượn người khác tới luyện tay một chút.
– Là ai đả thương Mộng Hồi huynh?
Bảo Trụ Nhân Hoàng hai mắt hé ra, khí thế bức người, trầm giọng nói ra:
– Mộng Hồi huynh ngươi yên tâm, bất kể là ai đả thương Mộng Hồi huynh, chúng ta đều vì Mộng Hồi huynh lấy lại công đạo.
Đối với Bảo Trụ Nhân Hoàng mà nói, bất kể là ai đả thương Thần Mộng Hồi, cái này đều không trọng yếu, tay hắn đang ngứa, hắn đang muốn cầm cường giả đến ma luyện mình một chút, dùng máu tươi người khác đến ma luyện chiến ý của mình, hắn cần loại cảm giác này, đối với hắn mà nói, địch nhân càng mạnh, liền càng kích thích.
– Ta…
Ngay lúc này, một thanh âm lười biếng vang lên, một cổ kiệu bị nhấc đến, ánh vào tầm mắt đám người.
Lúc này các nàng Mai Tố Dao giơ lên cổ kiệu trong nháy mắt đi tới dưới núi, Lý Thất Dạ ngồi ở phía trên cổ kiệu, bễ nghễ cửu thiên, nhìn xuống thương sinh, giờ khắc này, hắn liền là một Đại Ma Vương vô thượng!
– Đệ nhất hung nhân…
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đến, có người hét lên một tiếng, sự tình Lý Thất Dạ hóa thành Ma vương đây cũng không phải là bí mật gì.
– Thật là đệ nhất hung nhân sao?
Có người xem xét tỉ mỉ Lý Thất Dạ một phen, căn bản là nhìn không ra Ma vương trước mắt cùng Lý Thất Dạ có quan hệ, trước mắt Ma vương chính là ma khí ngập trời, ma bá thiên hạ.
Bất quá, cường giả chân chính minh bạch, Lý Thất Dạ trước mắt cùng Tà Phật ngay lúc đó, là nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma.
Nhìn thấy Mai Tố Dao tứ nữ vì Lý Thất Dạ nhấc kiệu, không biết bao nhiêu người hâm mộ ghen ghét, coi như là Cơ Không Vô Địch, đôi mắt hắn cũng biến thành vô cùng thâm thúy, không có ai biết hắn là cảm xúc thế nào.
Đã từng có truyền ngôn nói, Cơ Không Vô Địch từng truy cầu qua Mai Tố Dao, nhưng mà, bị Mai Tố Dao cự tuyệt.
Cũng có truyền ngôn nói, Đạp Không Sơn đã từng đi Trường Hà tông cầu hôn qua, nhưng mà, Trường Hà tông cũng không đáp ứng hôn sự này.
Mà bản nhân Cơ Không Vô Địch đối với việc này là ngậm miệng không nói, nhưng mà, người biết một ít nội tình lại biết Cơ Không Vô Địch đích thật là đối với Mai Tố Dao có ý tứ.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi ở trên cổ kiệu, mặc kệ là Chiến Sư bất vi sở động, hay Lâm Thiên Đế thoải mái, vẻ mặt cũng không khỏi nghiêm túc.
Không nói đao kiếm song kiều, liền là Mai Tố Dao, chỉ sợ cũng mạnh hơn bọn họ, coi như là Bạch Kiếm Chân, đã từng cùng bọn họ thế lực ngang nhau, hiện tại, Mai Tố Dao cùng Bạch Kiếm Chân đều nguyện vì Lý Thất Dạ nhấc kiệu, đây cũng không phải ý nghĩa bình thường.
Chương 1622: Đao chiến Tiên thể (1)
Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư đều từng thua ở trong tay Lý Thất Dạ, nhưng, tại thời khắc này, lần nữa nhìn thấy Lý Thất Dạ, trái tim bọn hắn lập tức chìm xuống dưới, bọn hắn lại một lần nữa ý thức được, mình y nguyên đánh giá thấp Lý Thất Dạ.
Lúc này, nhìn lấy Lý Thất Dạ, Bảo Trụ Nhân Hoàng có thể nói là sắc mặt băng lãnh, thậm chí có thể dùng khó coi tới cực điểm để hình dung, đối với hắn mà nói, đây là oan gia ngõ hẹp.
Vừa rồi Bảo Trụ Nhân Hoàng là đem lời nói đến tràn đầy, nhưng mà, hiện tại nhìn thấy Lý Thất Dạ, trong lòng của hắn không khỏi vì đó trầm xuống, tại thời khắc này, chính hắn cũng không khỏi có chút dao động.
Mặc dù nói, hắn đã có thủ đoạn đối phó với Lý Thất Dạ, nhưng mà, hắn không có niềm tin tuyệt đối.
Nào chỉ là Bảo Trụ Nhân Hoàng, coi như là Cơ Không Vô Địch, Lâm Thiên Đế, Chiến Sư, bọn hắn đều không có tuyệt đối nắm chắc.
Đối với bọn hắn mà nói, từ đầu đến cuối, bọn hắn đều không có gặp qua thực lực chân chính của Lý Thất Dạ, tất cả mọi người không biết Lý Thất Dạ đến cảnh giới như thế nào, tất cả mọi người không biết Lý Thất Dạ tu luyện công pháp như thế nào.
Kể từ đó, để bọn người Cơ Không Vô Địch đều không có đối sách, bọn hắn không biết sơ hở của Lý Thất Dạ, không biết nhược điểm của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ngồi ở phía trên cổ kiệu, nhìn đám người một chút, chậm rãi nói ra:
– Rất tốt, hôm nay thật sự là ngày tốt, đều đến đông đủ, đây thật là thời cơ không tệ.
Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây đều ngừng thở, càng nhiều người là yên lặng lui lại, rút lui khỏi nơi này, mọi người minh bạch, đệ nhất hung nhân đến, tuyệt đối sẽ có một trường giết chóc, ai cũng không nguyện ý bị tai bay vạ gió.
Bọn người Cơ Không Vô Địch không nguyện ý đi, y nguyên đứng ở nơi đó, nếu như bọn hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ liền đi, đây chẳng phải là để người ngoài chê cười, người khác đều cho rằng bọn hắn sợ Lý Thất Dạ, về sau lấy cái gì đến cùng Lý Thất Dạ tranh giành thiên mệnh.
– Nghe nói, có người muốn vì Thanh Huyền cổ quốc can thiệp.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn lấy bọn người Bảo Trụ Nhân Hoàng, lạnh nhạt nói.
Hai người Chiến Sư, Lâm Thiên Đế còn tốt, Bảo Trụ Nhân Hoàng là đâm lao phải theo lao, hắn đem ngoan thoại nói đi ra, nói ra giống như bát nước hất đi. Nếu như ở thời điểm này hắn sợ, đối với uy danh của hắn đả kích cũng quá lớn.
– Lý huynh, oan gia dễ kết không dễ giải.
Lúc này Cơ Không Vô Địch mở miệng, lấy tư thái người điều giải nói ra:
– Mộng Hồi huynh có địa phương sai, liền hướng Lý huynh nhận sai nói xin lỗi. Tất cả mọi người lui một bước, trời cao biển rộng, Lý huynh cho rằng như thế nào?
– Nhận sai nói xin lỗi?
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Đáng tiếc, đã vạch mặt, còn nhận sai cái gì, nói xin lỗi cái gì, nếu như xin lỗi hữu dụng. Tu sĩ còn cần chém chém giết giết sao?
Lý Thất Dạ nhìn lấy Cơ Không Vô Địch, nhàn nhạt nói ra:
– Giao ra Thần Mộng Hồi, ta có thể coi như không tới đây, bằng không thì, không cần phải chờ thời điểm tranh giành thiên mệnh, ta liền xuất thủ đem các ngươi diệt!
Lý Thất Dạ kiêu ngạo như vậy lập tức để sắc mặt Cơ Không Vô Địch đại biến, tại đương thời, có ai dám đối với hắn miệt thị như thế!
– Họ Lý, đừng tưởng rằng ngươi vô địch!
Bảo Trụ Nhân Hoàng rốt cục không giữ được bình tĩnh, lệ quát lên:
– Ta biết ngươi rất cường đại, rất tốt, hôm nay ta liền cùng ngươi chiến một trận! Ta thua, không lời nào để nói. . .
– Bằng ngươi, cần gì công tử ta xuất thủ…
Bảo Trụ Nhân Hoàng vừa dứt lời, một thanh âm lạnh lùng vang lên, Trần Bảo Kiều đứng dậy, đánh gãy Bảo Trụ Nhân Hoàng, lạnh giọng nói ra:
– Ta chiến với ngươi liền có thể!
Lúc này Trần Bảo Kiều muốn khiêu chiến Bảo Trụ Nhân Hoàng, đó cũng không phải là nhất thời hành động theo cảm tính, trước đó, Bảo Trụ Thánh Tông một mực ở bên ngoài rãi tin đồn. Một mực đối với người ngoài nói nàng là đệ tử Bảo Trụ Thánh Tông, một mực đối với người ngoài nói nàng cùng Bảo Trụ Nhân Hoàng xứng đôi . . .
Trần Bảo Kiều đã sớm muốn bão nổi, hôm nay gặp Bảo Trụ Nhân Hoàng, lấy tính tình nóng bỏng của nàng, làm sao có thể nhịn được đây.
Lý Thất Dạ ngồi ở phía trên cổ kiệu, mỉm cười không nói, mặc cho Trần Bảo Kiều khiêu chiến Bảo Trụ Nhân Hoàng, thần thái sủng ái, để cho người ta nhìn một cái không sót gì.
– Ta muốn khiêu chiến chính là họ Lý…
Bảo Trụ Nhân Hoàng lạnh giọng nói.
Trần Bảo Kiều nóng bỏng, đánh gãy Bảo Trụ Nhân Hoàng, lạnh giọng nói ra:
– Bằng ngươi cũng xứng? Ra tay đi!
Sắc mặt Bảo Trụ Nhân Hoàng lập tức đại biến, hết sức khó coi, bị Trần Bảo Kiều khiêu khích như thế, cái này lập tức để trong lòng hắn không khỏi nộ khí luồn lên.
Ở trước kia, Trần gia tại Bảo Trụ Thánh Tông địa vị cũng không tính cao, mà hắn hiện tại là Bảo Trụ Thánh Tông tông chủ, hôm nay Trần Bảo Kiều vậy mà miệt thị hắn như thế, này khiến hắn sao có thể nhịn được khẩu khí này.
– Tốt, tốt, tốt, ta cũng muốn nhìn ngươi mấy năm này tại Tẩy Nhan Cổ Phái tu luyện công pháp thế nào.
Bảo Trụ Nhân Hoàng cười lạnh một tiếng, một kiện thần đao nơi tay.
– Trảm ngươi, là đủ!
Trần Bảo Kiều chính là Bá Tiên Đao ra khỏi vỏ, “Keng” một tiếng, đao reo Trường Thiên, Trần Bảo Kiều lời nói chưa dứt, một đao trảm không, một đao chưa rơi, thiên không đã rơi xuống thiên ngân, vĩnh viễn không bao giờ tan biến.
Nhất Đao Hoành Giang, đây là đao thứ nhất của Hoành Thiên Bát Đao, lúc Hoành Thiên Bát Đao cùng Bá Tiên Đao hợp lực, uy lực trong nháy mắt bạo phát gấp mấy chục lần.
Dưới một đao, chặt đứt không phải đại giang, mà là chặt đứt tinh hà, dưới một đao, Thần Ma cũng không chỗ ẩn trốn.
Bảo Trụ Nhân Hoàng cả kinh, cuồng hống một tiếng, thần đao dâng trào vô hạn hào quang, một đao xuất thủ, giống như là ngàn vạn vầng thái dương bay lên, cực nóng đến có thể đốt cháy hết thảy.
Lúc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng trường đao như luyện, cả thần đao hóa thành thần hỏa chi đao, thiêu hết thảy, dưới một đao, có thể để hết thảy sinh linh hôi phi yên diệt.
– Thần Phần Đao.
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua đao pháp này, nhàn nhạt nói ra:
– Bảo Trụ Thánh Tông không có dạng đao thuật này.
Keng… một tiếng thẳng lên trời, một đao kia của Bảo Trụ Nhân Hoàng mặc dù khó lường, nhưng mà, so với Trần Bảo Kiều, còn kém xa lắm, dưới đao đạo, Bảo Trụ Nhân Hoàng căn bản không phải là đối thủ của Trần Bảo Kiều, nếu không, Lý Thất Dạ liền sẽ không chọn nàng làm đao thị.
Một đao rơi, từng vòng từng vòng mặt trời nổ tung, bên trong âm thanh đao minh, thần đao của Bảo Trụ Nhân Hoàng bị trảm thành hai đoạn, cây đao này của hắn mặc dù có lai lịch không tầm thường, nhưng, căn bản là không có cách cùng Bá Tiên Đao trong tay Trần Bảo Kiều so sánh.
Oanh oanh oanh… kinh thiên động địa, trong nháy mắt đao đoạn, Bảo Trụ Nhân Hoàng lui lại, ở thời điểm này, hắn tế ra từng kiện từng kiện bảo vật, có bảo tháp, có thiên ấn, có tiên tác, có núi đá. . . các kiện bảo vật ở dưới huyết khí mạnh mẽ của Bảo Trụ Nhân Hoàng thôi động, lấy tư thái điên cuồng oanh sát hướng Lý Thất Dạ.
Chương 1623: Đao chiến Tiên thể (2)
Cũng chỉ có Bảo Trụ Nhân Hoàng huyết khí dồi dào mạnh mẽ thôi động mới có thể để cho nhiều bảo vật điên cuồng oanh sát hướng Trần Bảo Kiều như vậy.
Đối mặt nhiều bảo vật điên cuồng oanh sát tới như vậy, Trần Bảo Kiều cũng không tránh né, hừ lạnh một tiếng, Bá Tiên Đao hoành không, đao động thiên vũ, dưới một đao, như nước sông cuồn cuộn, bá đạo mà cuồng mãnh, giống như là hồng thủy vỡ đê.
Nhị Đao Hận Thủy, đây là chiêu thứ hai của Hoành Thiên Bát Đao, dưới một đao, đem tất cả bảo vật của Bảo Trụ Nhân Hoàng oanh sát tới đều phong tuyệt, nghe được thanh âm phanh, phanh, phanh vang lên, ở dưới Bá Tiên Đao, từng kiện từng kiện bảo vật bị chém đứt.
Tư thái của Trần Bảo Kiều bá khí cuồng mãnh như thế để cho người ta không khỏi hít một hơi lãnh khí, giờ khắc này, tất cả mọi người quên đi nàng là một nữ tử, một nữ tử yên thị mị hành, một nữ tử vũ mị xinh đẹp.
Đông,… một tiếng vang lên, ngay thời điểm Trần Bảo Kiều chặt đứt chúng bảo, Bảo Trụ Nhân Hoàng công, hai cánh tay hắn vung mạnh, như tề thiên thần côn, nặng nề đập xuống.
Lúc này, toàn thân Bảo Trụ Nhân Hoàng hào quang hiển hiện, thể phách sáng chói, như là một vô thượng thần linh trấn áp rất nhiều ma vương trong Địa Ngục, để cho người ta kính sợ. Tại thời khắc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng bạo phát Trấn Ngục Thần Thể, lấy hai tay làm binh khí, hung hăng đánh tới trên thân đao của Trần Bảo Kiều.
Phanh… một tiếng, Trấn Ngục Thần Thể vô lượng, hai tay đập vào trên thân đao, mặc dù không cách nào nện đứt Bá Tiên Đao, nhưng Trần Bảo Kiều cũng bị đập bay, khi hai chân nàng rơi xuống đất, “đông” một tiếng trùng điệp giẫm ở trên mặt đất, đại địa bị dẫm đến hiện ra từng vết nứt.
– Tiên thể lại như thế nào…
Trần Bảo Kiều mười phần bá khí, quát một tiếng, trong nháy mắt lăng không vọt lên, bao trùm cửu thiên, “Keng” một tiếng, một đao chém xuống, trong nháy mắt này, một đao vượt qua vạn vực, một đao trảm lạc tinh thần, một đao chém rách âm dương.
Dưới một đao, đại địa bị chém đứt, thiên khung bị xé ra, một đao kia, có thể chém xuống mặt trời trong thiên vũ, một đao kia, có được lực lượng ức vạn quân.
Tam Đao Vô Hoàn, đây là ý tứ Hận Địa Vô Hoàn! Hoành Thiên Bát Đao thức thứ ba, đây là một đao cực kỳ mạnh mẽ đanh thép, ở dưới Bá Tiên Đao, một đao kia có thể chặt đứt hết thảy!
Bảo Trụ Nhân Hoàng sầm mặt lại, cuồng hống một tiếng, thân thể chấn động một cái, thân thể vô lượng trong nháy mắt hiện lên từng tầng từng tầng phòng ngự, đồng thời, lồng ngực hiện lên một mặt thần kính, che chở bản thân.
Keng… một thanh âm vang lên, một đao rơi xuống, từng tầng từng tầng phòng ngự tựa như đậu hũ bị chém ra, cuối cùng, dù là Thần Hoàng kính che chở ở trước ngực Bảo Trụ Nhân Hoàng cũng ở dưới một đao kia vỡ vụn.
Một đao này đao thế quá mạnh, dù Trấn Ngục Thần Thể của Bảo Trụ Nhân Hoàng nặng vô lượng, cả người hắn y nguyên bị chém bay ra ngoài, “Oanh” một tiếng, đâm vào trên mặt đất, xô ra một cái hố to, máu tươi bắn tung tóe.
Một đao này lực lượng quá lớn, coi như là Trấn Ngục Thần Thể cũng bị chém bay. Nếu như Bảo Trụ Nhân Hoàng không phải có Thần Hoàng kính hộ thể, dù nhục thể của hắn lại cứng rắn, cũng sẽ bị chém ra!
– Bá Tiên Đao, Hoành Thiên Bát Đao.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, nói ra:
– Đây chính là bất thế chi thuật, vô thượng chi đao, có thể phát huy uy lực như thế, cái này cũng không có bôi nhọ bọn chúng.
Bá Tiên Đao, đây là vô địch chi binh của Bá Tiên Sư Vương, mà Hoành Thiên Bát Đao chính là bất thế chi thuật của Vũ Tổ, hậu thế có người cho rằng Hoành Thiên Bát Đao là Vũ Tổ sáng tạo, trên thực tế, cũng không phải như thế.
Bá Tiên Đao cùng Hoành Thiên Bát Đao là có cùng nguồn gốc, bọn chúng có lai lịch kinh thiên, coi như là Bá Tiên Sư Vương cùng Vũ Tổ cũng không biết bọn chúng chân chính bắt nguồn từ nơi nào.
Nhìn thấy một màn dạng này, làm cho sắc mặt tất cả mọi người đều kịch biến, Trần Bảo Kiều Tiên thể trung thành, việc này là sự tình rất nhiều người biết, nhưng mà, hôm nay Trần Bảo Kiều không dùng Tiên thể, liền đem Bảo Trụ Nhân Hoàng sử dụng Tiên thể chém bay, cái này không khỏi thật là đáng sợ đi.
Đương nhiên, không có ai biết, Trần Bảo Kiều đã tu luyện thành Hoành Thiên Bát Đao, càng là chấp chưởng đao uy, coi như nàng không cần Bá Tẫn Tiên Tuyền thể, cũng rất cường đại.
– Rất tốt, đủ cường đại!
Bảo Trụ Nhân Hoàng còn tưởng rằng mình có thể cùng Trần Bảo Kiều Tiên thể đánh cược một lần, nhưng mà, không gặp Tiên thể, mình liền bị thua thiệt, cái này lập tức để hắn cuồng nộ.
Nhìn thấy Bảo Trụ Nhân Hoàng cuồng nộ, đám người quan sát cũng trầm mặc, bởi vì mọi người đều biết, trong khoảng thời gian này Bảo Trụ Nhân Hoàng tại Đế Cương khắc khổ tu luyện, tất cả mọi người cho là hắn có thể khiêu chiến Lý Thất Dạ, nhưng mà, thậm chí ngay cả đao thị Trần Bảo Kiều bên người Lý Thất Dạ cũng không thể đánh thắng, cái này như thế nào khiêu chiến Lý Thất Dạ.
Coi như là bọn người Cơ Không Vô Địch, Chiến Sư… những tuyệt thế thiên tài này trong lòng cũng không khỏi run lên, càng làm cho bọn hắn giật mình là từ đầu đến cuối, Trần Bảo Kiều còn không có bộc phát Tiên thể.
Sớm đã có truyền ngôn, đao kiếm song kiều chính là Tiên thể trung thành, đã từng có người thấy tận mắt Tiên thể của đao kiếm song kiều, nhưng mà, hôm nay Trần Bảo Kiều còn không có ra Tiên thể, liền đã để Bảo Trụ Nhân Hoàng khó mà chống đỡ, nếu nàng bộc phát Tiên thể, cái kia càng đáng sợ.
Tranh tranh tranh… lúc này từng đợt tiếng kim loại vang lên, một kiện khôi giáp dày cộm nặng nề bao trùm ở trên thân Bảo Trụ Nhân Hoàng.
Trong lúc nhất thời, cả người Bảo Trụ Nhân Hoàng bị áo giáp nặng nề vô cùng bao trùm, hơn nữa một thân áo giáp này thoạt nhìn như tiên kim tạo thành, tản ra quang mang kim sắc, cái này khiến cả người hắn thoạt nhìn càng thêm thần thánh bá khí, đặc biệt là thời điểm hắn bộc phát Trấn Ngục Thần Thể, lúc này Bảo Trụ Nhân Hoàng thoạt nhìn giống như là thiết nhân vô kiên bất tồi.
– Hảo giáp.
Nhìn thấy áo giáp trên người Bảo Trụ Nhân Hoàng, coi như là Lý Thất Dạ ngồi trên cổ kiệu cũng khen một tiếng, nói ra:
– Tại đương thời, người có thể vì Trấn Ngục Thần Thể chế tạo ra áo giáp thật là không nhiều.
Nhìn thấy Bảo Trụ Nhân Hoàng mặc một thân áo giáp, coi như là bọn người Cơ Không Vô Địch, Chiến Sư… ánh mắt cũng không khỏi ngưng tụ, bọn họ đều là người biết hàng, xem xét liền biết áo giáp kia là lấy thần kim khó lường tạo thành, đừng bảo là binh khí, coi như là Thần Hoàng chi binh, cũng nát không được một thân áo giáp này, coi như là Đế binh, chỉ sợ một kích cũng không có khả năng đánh nát.
Một thân áo giáp dạng này, phối hợp Bảo Trụ Nhân Hoàng Trấn Ngục Thần Thể, đây tuyệt đối là có thể làm cho sức chiến đấu của Bảo Trụ Nhân Hoàng tăng lên gấp bội.
– Ăn ta một kích…
Bảo Trụ Nhân Hoàng cũng cuồng nộ, vọt lên không trung, đem tốc độ của mình phát huy đến cực hạn, từ trên thiên khung đánh thẳng đến, cả người hắn tựa như lưu tinh, tốc độ cực nhanh.
Chương 1624: Trần Bảo Kiều vô địch
Mặc dù nói, tốc độ là thiếu hụt của Trấn Ngục Thần Thể, đây chẳng qua là nói với Lý Thất Dạ, có lẽ là thiên tài tuyệt thế như Cơ Không Vô Địch, nhưng đối với cường giả khác, tốc độ của Bảo Trụ Nhân Hoàng vẫn là rất nhanh. Cường giả khác căn bản là theo không kịp tốc độ của Bảo Trụ Nhân Hoàng.
Rầm rầm rầm… thời điểm Bảo Trụ Nhân Hoàng như lưu tinh cực tốc từ trên cao trùng kích xuống, toàn bộ thiên địa đều lay động, tiếng oanh minh không dứt bên tai, nếu như hắn đụng vào trên đại địa, đây tuyệt đối là có thể dẫn phát tai nạn.
Nhìn thấy một màn dạng này, sắc mặt tất cả mọi người đại biến, người đứng ngoài quan sát ở nơi xa càng là nhao nhao lui lại, rời xa chiến trường.
Trấn Ngục Thần Thể là trọng lượng tuyệt đối, thời điểm Trấn Ngục Thần Thể trung thành, trọng lượng đã không cách nào đoán chừng. Trọng lượng như thế, lại giống như sao băng cực tốc đánh thẳng tới, lực trùng kích này là có thể tưởng tượng được.
Đối mặt một kích hung mãnh như vậy, Trần Bảo Kiều cũng không né tránh, quát một tiếng, “Keng”, Bá Tiên Đao sáng chói, đao ra vô địch, bá khí trùng thiên, trong nháy mắt này. Trần Bảo Kiều chém ra một đao, chính là có đi không về, cực kỳ cương mãnh, tựa như là một bá vương vô địch. Có quyết tâm đến chết mới ngừng, có bá khí nghiền ép vạn vật.
Tứ Đao Bá Vương, Hoành Thiên Bát Đao đao thứ tư, một đao ra, chính là bá vương lâm thế, có thể bạt núi non. Có thể nát thiên khung, có thể nhấc đại địa, một đao cương bá khó mà hình dung, dưới một đao này, không có gì có thể xưng bá.
Oanh… một tiếng vang thật lớn, đao mang vạn dặm, đối chiến Trấn Ngục Thần Thể của Bảo Trụ Nhân Hoàng, khi một đao này trảm vào khải giáp trên người Bảo Trụ Nhân Hoàng, tinh hỏa bắn tung tóe, tinh hỏa tung tóe bay lên giống như là núi lửa bộc phát, xông lên thiên khung, chiếu sáng đại địa, cực kỳ hùng vĩ.
Bất quá, Bá Tiên Đao cũng thật là sắc bén, áo giáp của Bảo Trụ Nhân Hoàng ở dưới Bá Tiên Đao lưu lại một vết đao sâu hoắm.
Coi như một đao của Trần Bảo Kiều cực kỳ bá đạo cũng vô pháp ngăn trở Trấn Ngục Thần Thể của Bảo Trụ Nhân Hoàng, khi Bá Tiên Đao của nàng chống đỡ ở trên lồng ngực Bảo Trụ Nhân Hoàng, đao mang dài vạn dặm bắt đầu vỡ vụn, bắt đầu ảm đạm.
“Phanh” một tiếng vang lên, ở dưới Trấn Ngục Thần Thể trấn áp, Trần Bảo Kiều từ không trung rơi xuống, mà Bảo Trụ Nhân Hoàng Trấn Ngục Thần Thể vẫn trấn áp Bá Tiên Đao, Trần Bảo Kiều không có tránh né, vẫn mạnh mẽ ngăn cản Trấn Ngục Thần Thể.
Phanh phanh phanh…
Ở dưới Trấn Ngục Thần Thể trấn áp, Trần Bảo Kiều bị đẩy đến cực tốc lui lại, một hơi đụng thủng mấy ngọn núi.
Đông… một tiếng, cuối cùng, Trần Bảo Kiều huyết khí trùng thiên, một chân dậm đại địa, miễn cưỡng chặn Trấn Ngục Thần Thể trùng kích, Bá Tiên Đao của nàng vẫn đâm vào trước lồng ngực Bảo Trụ Nhân Hoàng.
– Mở…
Lúc này, Trần Bảo Kiều quát một tiếng, trong nháy mắt, trước ngực sáng chói, thể phách hiển hiện, ngay giữa thạch hỏa điện quang này, Bá Tẫn Tiên Tuyền thể bộc phát.
Trong nháy mắt này, huyết khí của Trần Bảo Kiều điên cuồng tiêu thăng, toàn bộ đại đạo chi lực, thiên địa tinh khí của Đế Ma tiểu thế giới tựa như lập tức bị nàng kéo ra, trong nháy mắt này, Trần Bảo Kiều thành trung tâm phong bạo đáng sợ.
Tại thời khắc này, sức mạnh vô cùng vô tận tràn vào trung tâm phong bạo, Trần Bảo Kiều tựa như Thần nữ phong bạo, chỉ dựa vào lực lượng phong bạo đáng sợ này liền có thể xé nát thiên địa!
“Keng” đao ngâm cửu thiên, giữa thạch hỏa điện quang này, phong bạo đáng sợ hình thành ở sau lưng Trần Bảo Kiều, trong nháy mắt để Trần Bảo Kiều bạo phát uy lực vô cùng đáng sợ, phong bạo tựa như vòng xoáy thôi động Trần Bảo Kiều.
“Phanh” một tiếng vang lên, tại thời khắc này, Trần Bảo Kiều phản thủ làm công, ở dưới Bá Tẫn Tiên Tuyền thể, cái này khiến sức chiến đấu của Trần Bảo Kiều vô hạn tiêu thăng, Bá Tiên Đao ngược lại trấn áp Bảo Trụ Nhân Hoàng, Bảo Trụ Nhân Hoàng bị bức phải liên tục lùi về phía sau, bên trong từng đợt tiếng vang oanh, oanh, oanh… đụng thủng mấy ngọn núi.
“Keng” một tiếng đao vang, nghe được thanh âm vỡ vụn, Bá Tiên Đao rốt cục chém nứt áo giáp trên người Bảo Trụ Nhân Hoàng, nghe được “Phốc” một tiếng, đao mang trong nháy mắt xuyên thấu thân thể Bảo Trụ Nhân Hoàng.
Máu tươi nhuộm đỏ áo giáp, Bảo Trụ Nhân Hoàng đông đông đông liền lùi lại mấy bước, máu tươi giống suối phun tuôn ra.
Nhìn thấy một màn dạng này, tất cả mọi người không khỏi hít một hơi lãnh khí, kém một chút, một đao kia của Trần Bảo Kiều liền muốn tính mệnh Bảo Trụ Nhân Hoàng, nếu như không phải có áo giáp mà Bảo Trụ Nhân Hoàng mặc trên người, hắn đã sớm chết thảm.
Xì xì xì…
Ở dưới bí thuật của Bảo Trụ Nhân Hoàng, vết thương trên lồng ngực điên cuồng khép lại, trong nháy mắt, vết thương của Bảo Trụ Nhân Hoàng hoàn toàn khép lại, nhưng mà, sắc mặt hắn trắng bệch.
Hắn bị đao mang của Trần Bảo Kiều đả thương thân thể, mặc dù hắn lấy bí thuật chữa khỏi vết thương, nhưng, hắn tổn hao không nhỏ huyết khí.
– Đây là ngươi bức ta ra đòn sát thủ!
Bảo Trụ Nhân Hoàng cuồng hống một tiếng, đối với hắn mà nói, xuất sư bất lợi như thế, cái này khiến hắn giận đến phát điên.
Ông… một tiếng vang lên, thời điểm Bảo Trụ Nhân Hoàng cuồng hống còn chưa rơi xuống, hắn liền tế ra hai kiện bảo vật, khi hai kiện bảo vật này vừa ra, đế uy hạo nhiên.
Hai kiện bảo vật, một kiện là một cái bảo tháp, một kiện là hai cái Phi Toa, Phi Toa “Xùy” một tiếng, lơ lửng ở hai bên vai Bảo Trụ Nhân Hoàng, Phi Toa trong nháy mắt dâng trào ra vòng xoáy Tiên Đế, kéo theo tốc độ của Bảo Trụ Nhân Hoàng.
Mà bảo tháp lơ lửng ở trên đỉnh đầu Bảo Trụ Nhân Hoàng, rủ xuống hỗn độn chi khí, hỗn độn chi khí này rót vào thể nội của Bảo Trụ Nhân Hoàng, lập tức nghe được thanh âm “răng rắc” vang lên, ngay cả đại địa cũng chịu không được trọng lượng của Bảo Trụ Nhân Hoàng.
– Đế binh…
Nhìn thấy hai kiện Đế binh của Bảo Trụ Nhân Hoàng, không ít người thì thào nói.
Đây cũng không phải là lần thứ nhất Bảo Trụ Nhân Hoàng biểu hiện ra Đế binh, hắn từng mấy lần xuất thủ đều vận dụng Đế binh, hơn nữa, lần này Bảo Trụ Nhân Hoàng một hơi liền dùng hai kiện Đế binh!
Cái này khiến không ít người thầm giật mình, tất cả mọi người biết, Bảo Trụ Thánh Tông là không có Đế binh, hiện tại Bảo Trụ Nhân Hoàng vừa ra tay liền là hai kiện Đế binh, hắn đến tột cùng là nơi nào tới hai kiện Đế binh.
– Thời Tốc Toa, Hỗn Nguyên Tháp!
Nhìn thấy hai kiện Đế binh này, Lý Thất Dạ híp hai mắt một cái, chậm rãi nói ra.
Bảo Trụ Nhân Hoàng tế ra hai kiện Đế binh, chiến ý lập tức dâng cao, có tư thái Chiến Thần lâm thế.
Thời Tốc Toa, đây là Tiên Đế Bảo khí có thể làm cho tốc độ của Bảo Trụ Nhân Hoàng gia tăng gấp bội, thậm chí là gấp mấy chục lần, mà Hỗn Nguyên Tháp thì có thể cho trọng lượng của Bảo Trụ Nhân Hoàng tăng lên gấp bội.
Gấp mấy chục lần tốc độ, mấy lần thể trọng, đây quả thực là để sức chiến đấu của Bảo Trụ Nhân Hoàng trong nháy mắt tăng vọt gấp mấy chục lần, thậm chí là gấp trăm lần.
Chương 1625: Trọng mạn lĩnh vực (1)
“Ông” một tiếng, trong nháy mắt, Bảo Trụ Nhân Hoàng một kích mà đến, tốc độ nhanh như thiểm điện, trọng lượng tuyệt đối trong nháy mắt đánh nát hư không, để Bảo Trụ Nhân Hoàng trong nháy mắt xuyên qua, tốc độ cùng trọng lượng phá hư như thế, để hư không bị đánh nát lưu lại lỗ đen đáng sợ.
Đối mặt một kích như thế, Trần Bảo Kiều cũng quát một tiếng, tốc độ phát huy đến cực hạn, một đao thẳng đến Bảo Trụ Nhân Hoàng.
Ngũ Đao Hoành Thiên, Hoành Thiên Bát Đao chiêu thứ năm, thời khắc một đao hoành thiên, giữa thiên địa, chỉ có một đao, đao này, tuyệt thiên khung, phong đại địa, dưới một đao, vạn pháp đều diệt, vạn đạo cúi đầu.
Đồng thời, Bá Tẫn Tiên Tuyền thể của Trần Bảo Kiều rút ra thiên địa tinh khí, đại đạo chi lực, lực lượng phong bạo đáng sợ đẩy lấy Trần Bảo Kiều, để cho đao khí một đao này của nàng phát huy đến cực hạn, toàn bộ thế giới đều ở dưới đao khí bao phủ.
“Phanh” một tiếng vang lên, coi như là Bá Tẫn Tiên Tuyền thể, coi như là Hoành Thiên Bát Đao cực mạnh, nhưng mà, y nguyên không thể ngăn trở một kích này của Bảo Trụ Nhân Hoàng.
Trần Bảo Kiều dưới một kích này cả người bị oanh bay, cuồng phun một ngụm máu tươi.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ dùng tốc độ khó mà tin nổi xông tới, lập tức tiếp nhận Trần Bảo Kiều, mà tốc độ của Bảo Trụ Nhân Hoàng đích thật là nhanh đến không thể sánh ngang, trong nháy mắt Lý Thất Dạ tiếp được Trần Bảo Kiều, hắn đã đánh tới, đối với Trấn Ngục Thần Thể mà nói, không có binh khí gì so với thân thể mình càng tốt hơn.
Bảo Trụ Nhân Hoàng va chạm mà tới, cực tốc cực nặng, lực phá hoại cực lớn, coi như là Thần Vương ở dưới lực trùng kích dạng này, cũng sẽ bị đụng bay, sẽ bị đâm đến máu tươi cuồng phun.
Đối với một kích cực tốc cực nặng của Bảo Trụ Nhân Hoàng, Lý Thất Dạ ngay cả nhìn cũng không nhìn một chút, xòe năm ngón tay, “Ông” một tiếng, ở dưới năm ngón tay của Lý Thất Dạ, tựa như mở ra một thế giới hắc ám, Bảo Trụ Nhân Hoàng đánh tới trong nháy mắt bị thế giới hắc ám này thôn phệ.
Vạn Đạo Quyền… Thôn Thiên Ma Quyền, dưới một quyền, có thể thôn phệ hết thảy.
Lý Thất Dạ căn bản không để ý tới Bảo Trụ Nhân Hoàng, trong nháy mắt đem Trần Bảo Kiều ôm trở về, hắn dò kinh mạch, thở dài một hơi, may mắn Trần Bảo Kiều không có trở ngại gì.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, Bảo Trụ Nhân Hoàng bị thế giới hắc ám thôn phệ xé rách hư không, từ trong một hư không khác giết trở về.
– Lại đến chiến một trận!
Lúc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng cuồng tiếu, chiến ý bão táp, tại thời khắc này, hắn là tự tin bạo rạp tới cực điểm, ở thời điểm này, hắn có được tự tin tuyệt đối, mặc kệ là đối mặt Lý Thất Dạ, hay là đối mặt Cơ Không Vô Địch, lại hoặc là đối mặt Mai Tố Dao, hắn đều có tự tin đem toàn bộ bọn hắn đánh bại.
Mặc dù nói lúc này Bảo Trụ Nhân Hoàng có chút tự đại, nhưng mà, nhìn thấy Bảo Trụ Nhân Hoàng dạng trạng thái này, mặc kệ là Cơ Không Vô Địch hay là Lâm Thiên Đế, thần thái đều ngưng tụ.
Có Thời Tốc Toa gia tốc, có Hỗn Nguyên Tháp tăng thêm, cái này đích xác là để Bảo Trụ Nhân Hoàng càng cường đại, ở dưới tình huống như vậy, để Trấn Ngục Thần Thể của hắn phát huy ra sức chiến đấu trước nay chưa có.
– Hậu sinh đáng sợ.
Nhìn thấy Bảo Trụ Nhân Hoàng có được tốc độ như vậy, coi như là Thần Vương cũng không khỏi kiêng kị ba phần.
– Chả lẽ lại sợ ngươi!
Trần Bảo Kiều cũng là ngạo khí mọc lan tràn, giằng co, muốn tái chiến Bảo Trụ Nhân Hoàng.
Lý Thất Dạ ngăn cản Trần Bảo Kiều, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Ngươi tạm thời nghỉ ngơi, để cho ta tới đi.
Trần Bảo Kiều không phục, muốn nói, nhưng mà, Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Ngươi đại đạo còn chưa thành thục, không cần thiết cưỡng ép chiến một trận, thắng bại là chuyện thường binh gia, lại để ta tới, nhìn công tử gia một chiêu giết hắn.
Lúc này Trần Bảo Kiều mới không lên tiếng, chậm rãi lui trở về, Lý Sương Nhan tiến lên chăm sóc nàng.
Trên thực tế, Trần Bảo Kiều cũng không sợ đánh với Bảo Trụ Nhân Hoàng một trận, bởi vì nàng đã sáng chế ra đại đạo của mình, nàng còn có đòn sát thủ không có dùng.
Trần Bảo Kiều tu luyện chính là Bá Tẫn Tiên Tuyền thể, cái này khiến nàng ở hậu kỳ tốc độ tu luyện trở nên nhanh hơn, vượt qua bọn người Lý Sương Nhan, nàng đã có đại đạo của mình.
Trần Bảo Kiều sáng tạo đại đạo, là nhờ vào nàng ở trên Thế Giới Thụ lấy được bảo thuật, nàng nhờ vào đó sáng chế ra đại đạo thuộc về mình, tên là Đại Địa Bảo Thuật.
– Lý Thất Dạ, tiến lên chiến một trận.
Đánh bại Trần Bảo Kiều, lúc này để Bảo Trụ Nhân Hoàng tự tin bạo rạp, lòng tin mười phần, chiến ý trùng thiên, hướng Lý Thất Dạ khiêu chiến nói.
Lý Thất Dạ tiến lên, lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, nói ra:
– Nói như vậy, ngươi là tự tin có thể đánh bại ta.
Lúc này Bảo Trụ Nhân Hoàng có khí thế bễ nghễ thiên hạ, hai mắt quét ngang, khí thế trùng thiên, lãnh ngạo nói ra:
– Có thể đánh bại ngươi hay không, ngươi thử một lần chẳng phải sẽ biết.
Tất cả mọi người nhìn ra được, lúc này Bảo Trụ Nhân Hoàng có chút tự ngạo, nhưng mà, rất nhiều người cũng không thể không thừa nhận, hiện tại Bảo Trụ Nhân Hoàng đích thật là rất đáng sợ, sau khi có được cực tốc cực nặng, ở trong tuyệt thế thiên tài coi như là Cơ Không Vô Địch cũng chưa chắc có thể đánh bại được hắn.
– Không thể không nói, người phía sau ngươi thật là rất thông minh, dùng Thời Tốc Toa đền bù khuyết điểm của ngươi, dùng Hỗn Nguyên Tháp tăng cường ưu thế của ngươi.
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua Bảo Trụ Nhân Hoàng, nở nụ cười, lắc đầu nói ra:
– Bất quá, những cái này đối với ta mà nói, đây đều là điêu trùng tiểu kỹ, không đáng giá được nhắc tới.
Bảo Trụ Nhân Hoàng ba lần thua ở trong tay Lý Thất Dạ, hiện tại lại bị Lý Thất Dạ khinh thị như thế, đây đối với hắn mà nói, là sự tình không cách nào tiếp nhận.
Đối với Bảo Trụ Nhân Hoàng mà nói, lúc này thái độ của Lý Thất Dạ, thậm chí có thể nói đối với hắn là một loại nhục nhã.
– Họ Lý, có bản lĩnh phóng ngựa tới, hôm nay bản tọa muốn đem ngươi ép thành thịt vụn!
Bảo Trụ Nhân Hoàng không khỏi la ầm lên, đối với Lý Thất Dạ quát lên.
– Thịt vụn?
Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, duỗi ra ngón tay, lười biếng nói ra:
– Trong vòng một chiêu, ta dùng một ngón tay, cũng có thể đem ngươi ép thành thịt vụn.
Lý Thất Dạ lời này vừa ra, lập tức để sắc mặt Bảo Trụ Nhân Hoàng đỏ lên, sắc mặt khó coi tới cực điểm, Lý Thất Dạ nói lời này thật sự là quá nhục nhã hắn, mặc dù nói, hắn đã từng ba lần thua ở trong tay Lý Thất Dạ, nhưng mà, lần này hắn là có chuẩn bị mà đến, hắn đã trải qua vô số ma luyện, hiện tại hắn đã cùng hai kiện Đế binh đạt đến trình độ nhân binh hợp nhất, ngay cả đối mặt với Cơ Không Vô Địch, hắn cũng có tự tin nghiền ép.
Hiện tại vậy mà Lý Thất Dạ nói trong vòng một chiêu dùng một ngón tay đem hắn ép thành thịt vụn, nhục nhã như thế, không để hắn vì đó phát cuồng mới quái.