Đế Bá Audio Podcast
Tập 182 [Chương 906 đến Chương 910]
❮ sautiếp ❯Chương 906: Trường thọ quả
Người đấu giá lải nhải:
– Các vị khách quý, ta nghĩ có người cần một trái trường thọ quả này. Còn các vị khách không cần trái trường thọ quả vẫn có thể mua nó hiếu kính cho trưởng bối, sẽ là lễ vật tuyệt vời . . .
Người đấu giá lảm nhảm một đống, các người mua bị trường thọ quả hấp dẫn nên không ngại gã nói dông dài. Trường thọ quả quá hiếm có, nhìn lâu một chút cũng có phúc được thấy.
Thạch nhân phường cô gắng khuếch đại ảnh hưởng, vật phẩm đấu giá như trường thọ quả tuyệt thế khó cầu, ai sở hữu nó sẽ không lấy ra đấu giá.
Thạch nhân phường có năng lực tìm vật phẩm đấu giá như thế sẽ nâng cao danh tiếng rất nhiều, sau này sẽ có càng nhiều người mua kẻ bán tìm đến.
Với thạch nhân phường, trường thọ quả này đem lại nhiều danh tiếng cho bọn họ, thạch nhân phường thậm chí miễn phí thủ tục đấu giá.
– Các vị khách quý!
Người đấu giá nói một tràng xong vô đề:
– Lão đông gia của chúng ta giám định, trái trường thọ quả này có thể tăng thọ sáu trăm năm!
– Sáu trăm năm!
Lão tổ đại giáo không ngồi yên, các người mua đều rục rịch. Mỗi đại nhân vật trong nhà đều có một, hai trưởng bối hoặc lão tổ. Nếu cho lão tổ nhà mình một trái trường thọ quả thì tuyệt vời.
Khiến một vị đại hiền lão tổ kéo dài tuổi thọ sáu trăm năm thì rất ghê gớm, bọn họ có thể tiếp tục vùi xuống lòng đất lâu thật lâu. Với truyền thừa tông môn, lão tổ sống thêm sáu trăm năm sẽ làm được rất nhiều thứ cho tông môn, có thể xuất thế mấy lần.
– Không sai, đây không phải tiên dược nhưng hơn hẳn tiên dược.
Người đấu giá nói:
– Mặc kệ các lão tổ dùng bao nhiêu thọ dược, các lão tổ có đẳng cấp gì, thánh hoàng, đại hiền cũng thế. Miễn không phải tiên đế hay thần hoàng đỉnh cao nhất thì trái trường thọ quả này tuyệt đối có thể tăng tuổi thọ sáu trăm năm! Đương nhiên lão tổ từng dùng trường thọ quả sẽ giảm hiệu quả chút ít, nhưng ta tin nguyên Thạch Dược giới này lão tổ từng ăn trường thọ quả đếm trên năm đầu ngón tay.
Thọ dược, tu sĩ mỗi cảnh giới dùng thọ dược khác nhau. Cùng là thọ dược có thể kéo dài bao nhiêu tuổi thì tình huống mỗi người khác nhau.
Nhưng trường thọ quả không chia đẳng cấp, không bị dược tính của thọ dược khác ảnh hưởng, tăng tuổi thọ sáu trăm năm. Đối với đại nhân vật sắp chết thì sáu trăm năm quý giá biết bao.
Đúng như người đấu giá nói, trong Thạch Dược giới người từng dùng loại tiên dược tuyệt thé hiếm có như trường thọ quả chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Các người mua bị trường thọ quả hấp dẫn. Bạch Ông nhìn Lý Thất Dạ, lúc này lão đã biết hắn đưa cái gì cho thạch nhân phường.
Nghĩ đến đây Bạch Ông hút ngụm khí lạnh. Lý Thất Dạ lấy ra được cả trường thọ quả, Cự Trúc quốc còn thứ gì hấp dẫn hắn được? Bây giờ không phải Lý Thất Dạ xin Cự Trúc quốc cho chứ vị mà là Cự Trúc quốc xin hắn ở lại.
Thạch Hạo không suy nghĩ nhiều, gã tò mò nhìn trường thọ quả tuyệt thế vô song.
Lý Thất Dạ cươi cười. Trường thọ quả là thứ hắn và Lam Vận Trúc hái được trong dược viên chúng tiên lạc mất, hai người hái rất nhiều dược vương.
Từ vạn cổ đến bây giờ người đi vào dược viên chúng tiên lạc mất chỉ cỡ ba người. Trong dược viên chúng tiên lạc mất có rất nhiều dược vương như rau cải, có thể tưởng tượng Lý Thất Dạ hái được bao nhiêu cái. Tiên dược như tham tổ thì người khác không dám mơ, còn Lý Thất Dạ có khá nhiều.
Trường thọ quả là thứ Lý Thất Dạ tùy tay lấy ra, hắn muốn xem trong thạch nhân phường có món đồ gì làm người động lòng không.
Trường thọ quả một rễ hai nhánh kết hai trái, Lý Thất Dạ lấy ra trái có dược linh nhỏ nhất, trái kia kéo dài tuổi thọ tám trăm năm bị hắn giữ lại.
Có người hận không thể xem trường thọ quả lâu hơn một chút.
Một lão tổ đại giáo nôn nóng hỏi:
– Trường thọ quả này bán như thế nào? Giá khởi điểm bao nhiêu?
Người đấu giá trả lời:Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!
– Trường thọ quả do khách quý gửi đấu giá, khách quý không cần tinh bích, chỉ có thể lấy vật đổi vật.
Các người mua hiểu rõ kiểu đấu giá này. Người lấy trường thọ quả ra thạch nhân phường vốn không quan tâm tinh bích, bình thường người lấy ra được báu vật tuyệt thế vô song sẽ không đổi tinh bích mà vật đổi vật.
Người đấu giá nói:
– Hôm nay vị khách quý có mặt tại đây, mọi người chỉ cần lấy đồ của mình ra chọn. Chờ nửa phút nếu vị khách quý kia không yêu cầu đổi thì thay người khác.
Người đấu giá dứt lời, các người mua nhanh chóng tính toán, có người kiểm kê báu vật của mình xem có hứ gì đánh động chủ bán được không.
Người đấu giá gõ búa xuống, trang trọng tuyên bố:
– Được rồi, bây giờ bắt đầu đấu giá, ai cũn có thể ra giá!
Một lão tổ trong phòng tối mở miệng nói:
– Ta nguyện dùng một bảo khí thần vương đổi trường thọ quả.
Điều kiện này làm người rung động, thần vương, đó là cường giả thật sự trong đại hiền, tồn tại bất hủ. Người lấy ra bảo khí như thế chắc chắn là đại nhân vật rất ghê gơm.
Báu vật đẳng cấp thần vương không lọt vào mắt Lý Thất Dạ, hắn nhắm mắt lại không thèm nhìn.
Chủ bán không trả lời, đại hiền thở dài.
Trước khi lão tổ đại giáo kêu giá, một vị lão dược sư cướp lời:
– Ta dùng dược sư bảo điển gia truyền đổi lấy trường thọ quả này! Nam Hồ gia ta nổi tiếng trong Dược quốc không cần nói nhiều, chúng ta là đại thế gia luyện dược.
Lý Thất Dạ nghe tai này lọt qua tai kia, sách thuốc gì cũng không bằng đại điển trong tay hắn.
Không nghe trả lời, lão dược sư cười khổ, lão hiểu chủ bán không vừa mắt báu vật gia tuyền của mình.
Trong một căn phòng khác, có lão tổ đại giáo giấu mặt kêu giá:
– Ta có một thể thuật là thuật thánh thể, có thể tu luyện tu kim cương thánh thể, ta nguyện ý dùng thể thuật này đổi trường thọ quả.
Thứ đó không lọt vào mắt xanh của Lý Thất Dạ, về thể thuật thì đương thời không ai sánh bằng hắn.
Lại một lão tổ đại giáo giấu mặt nói:
– Ta có một tấm lệnh cầum ệnh, lệnh ra từ Tiễn Long thế gia. Chỉ cần ra lệnh này thì dù ở đâu, đối mặt nguy hiểm gì, Tiễn Long thế gia sẽ hết sức trợ giúp, bảo đảm ngươi an toàn.
Đám người rung động. Tiễn Long thế gia là vật khổng lồ siêu đẳng. Trong Thạch Dược giới, chỉ có Tiễn Long thế gia là ngang ngửa với Dược quốc. Nếu được Tiễn Long thế gia che chở thì không sợ đắc tội với ai. Nhưng thứ kia không làm Lý Thất Dạ động lòng.
Thiếu nữ kiêu ngạo Tiễn gia đứng dậy, trầm giọng nói:
– Ta dùng một bí thuật vô thượng đổi trường thọ quả.
Lý Thất Dạ lù lù bất động, không mở mắt ra.
Thấy chủ bán không trả lời, Tiễn Vô Song cắn răng làm liều, trầm giọng nói:
– Ta có ba giọt tiên đế thọ huyết, nếu chủ bán đồng ý thì ta nguyện dùng môn vô thượng bí thuật cộng thêm ba giọt tiên đế thọ huyết đổi trái này.
Tiễn Vô Song không cần trường thọ quả hưng nàng có trưởng bối rất cần nó.
Các người mua hoảng sợ biến sắc mặt, chấn động:
– Cái gì? Tiên đế thọ huyết?
Tiên đế thọ huyết là thứ bất cứ ai cũng thèm muống, là độc nhất vô nhị, đế thống tiên môn chưa chắc có.
Cho dù là tiên đế thọ huyết cũng không làm Lý Thất Dạ mở mắt ra.
Chương 907: Ngựa gỗ bí ẩn
Bạch Ông, Thạch Hạo bị các báu vật kinh thế hù ngu người. Bọn họ chưa từng thấy qua nhiều báu vật như thế, những báu vật bình thường hai người không dám mơ nhưng hôm nay bị lấy ra trao đổi.
Bạch Ông rùng mình, nhắc nhở:
– Đó . . . Đó là tiên đế thọ huyết.
Lý Thất Dạ không phản ứng, Bạch Ông hiểu rằng hắn không để mắt đến tiên đế thọ huyết. Bạch Ông thầm sợ hãi, không để tiên đế thọ huyết vào mắt, quá bá khí.
Chủ bán không trả lời, Tiễn Vô Song ủ rũ ngồi xuống. Đây là lần thứ hai Tiễn Vô Song bị đả kích trong hôm nay, lần đầu là niềm kiêu hãnh bị Lý Thất Dạ đè bẹp. Chủ bán không thmèp hản ứng với tiên đế thọ huyết, hỏi sao Tiễn Vô Song không ủ rũ?
Mấy đại nhân vật khác đều báo ra thứ mình có, linh tinh đủ loại. Có vũ khí, báu vật, dược vương, bí kíp, vân vân và vân vân. Lý Thất Dạ không thèm nhướng mi mắt lên.
Mấy người mua kêu giá xong có một lão tổ đại giáo giấu mặt mở miệng nói:
– Chỗ ta có một con ngựa gỗ nhỏ.
Lão tổ rất tiếc của nhưng cuối cùng cắn răng nói:
– Ta không tiện nói con ngựa gỗ nhỏ này có thần thông gì, ngựa gỗ này là thứ thủy tổ tiên đế tộc ta để lại, là trọng bảo trong tộc . . .
Lão tổ ngập ngừng, lão tiếc đứt ruột, nhưng lão rất cần có trường thọ quả.
Lão tổ đại giáo tiếp tục bảo:
– Nếu chủ bán đồng ý thì ta nguyện đổi con ngựa gỗ nhỏ với trường thọ quả.
Lão tổ đại giáo sợ chủ bán không trông thấy con ngựa gỗ nhỏ, kêu người thạch nhân phường nâng khay gỗ lên.
Đó là một con ngựa gỗ nhỏ trông rất bình thường, màu xám trắng, không quá bắt mắt.
Đám người nhìn con ngựa gỗ nhỏ, không ai nói ra được con ngựa gỗ có chỗ nào quý giá, nhưng lão tổ có thể trở thành khách quý chí tôn trong thạch nhân phường, còn tự giới thiệu tổ tiên là tiên đế, dù người ngoài không đoán ra được lai lịch nhưng biết nó không phải hàng giả.
Vừa nghe bốn chữ con ngựa gỗ nhỏ thì Lý Thất Dạ mở mắt ra.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ đi vào phòng riêng, ra lệnh cho người thạch nhân phường:
– Lấy con ngựa gỗ nhỏ đó lại đây xem.
Được tin, người đấu giá vội nói với lão tổ đại giáo:
– Chủ bán đồng ý xem con ngựa gỗ nhỏ của quý khách.
– Tốt tốt tốt!
Lão tổ đại giáo sốt ruột cần trường thọ quả, nếu không đã chẳng lấy trọng bảo tổ tiên để lại ra trao đổi.
Rất nhanh con ngựa gỗ nhỏ rơi vào tay Lý Thất Dạ, hắn xem cẩn thận, nói với người thạch nhân phường:
– Đồng ý giao dịch.
Người đấu giá nhận được tin, tuyên bố ngay:
– Rất vui báo cho mọi người một tin tốt, trường thọ quả đã có chủ nhân. Chủ bán đồng ý đổi trường thọ quả với con ngựa gỗ nhỏ của vị khách quý này!
Người đấu giá dứt lời, Địa Ngu tiên đế nhìn nhau. Đa số người muốn biết con ngựa gỗ nhỏ do tiên đế để lại rốt cuộc có tác dụng gì.
Tiếc rằng các người mua không thể nghiên cứu kỹ con ngựa gỗ nhỏ. Hai bên bán và mua không muốn nói nhiều về con ngựa gỗ nhỏ, nên các người mua dù tò mò cũng không được đáp án.
Người đấu giá gõ búa, hưng phấn tuyên bố:
– Tốt lắm, bây giờ ta chính thức tuyên bố hội đấu giá này kết thúc viên mãn!
Người đấu giá rất hưng phấn, cuộc đấu giá này là lớn nhất, khó tin nhất từ lúc gã chủ trì đến nay. Nó sẽ đặt nét bút đậm trên con đường đấu giá của gã.
Đấu giá kết thúc, các khách quý, những người mua không muốn lộ mặt đi đường đặc biệt ra ngoài. Người ngoài không thể thấy ai tham gia đấu giá.
Lý Thất Dạ từ bỏ tiên đế thọ huyết chọn con ngựa gỗ nhỏ không chút bắt mắt, Bạch Ông ngây người hỏi:
– Có . . . Đáng giá không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đáng hay không cũng tùy người.
Bạch Ông, Thạch Hạo không nhìn ra tác dụng của con ngựa gỗ nhỏ, không biết nó có điểm gì đặc biệt.
Lý Thất Dạ sẽ không nói cho Bạch Ông, Thạch Hạo biết.
Lý Thất Dạ làm thủ tục giao hàng với thạch nhân phường, sau đó cùng Bạch Ông, Thạch Hạo rời đi.
Trong lòng hai người rất vui, hưng phấn, kích động.
Thạch Hạo thì khỏi nói, gã được một lô thần do Bách Thảo dược đế để lại, chuyện cả đời gã không dám mơ.
Bạch Ông có một lô thần Chu Tước thần hỏa, mặc dù thua xa Thạch Hạo nhưng đã quá đủ cho lão, ít nhất cả đời lão không mua nổi lô thần như vậy.
Bọn họ có được thứ vô cùng quý giá toàn nhờ hơn Lý Thất Dạ, hai người rất cảm kích hắn.
Lý Thất Dạ, Bạch Ông, Thạch Hạo rời khỏi thạch nhân phường, đi qua mấy con phố bỗng bị người chặn đường.
Người chặn đường Lý Thất Dạ là Liệt Kiệt, truyền nhân của Liệt gia. Bạch Ông rất nhanh nhạy, ngay khi Liệt Kiệt nhảy ra trước mắt Lý Thất Dạ thì lão chặn gã lại ngay.
Bạch Ông chậm rãi nói:
– Liệt Kiệt công tử, có chuyện gì hãy nói tại đây đi.
Liệt Kiệt uy phong khiếp người, lạnh lùng quát:
– Cẩu nô tài, tránh qua một bên!
Trong mắt Liệt Kiệt thì Bạch Ông chỉ là một nô tài.
Thân phận Bạch Ông không thấp, tuy lão không xuất thân thế gia nhưng có Cổ Tùng yêu vương làm chỗ dựa, nếu thật sự cứng lên thì lão không sợ gì Liệt Kiệt.
Bạch Ông phất tay, đệ tử Cổ Tùng yêu vương ùa lên. Đệ tử Cổ Tùng yêu vương tùy thời chờ lệnh gần đó.
Bạch Ông lạnh lùng nói:
– Liệt Kiệt công tử, mời về cho. Lý công tử là khách quý của Cự Trúc quốc, không phải ngươi muốn gặp thì gặp được!
Thái độ của Bạch Ônglàm Liệt Kiệt tức giận mặt đỏ rần, gã hận không thể lao qua dạy Lý Thất Dạ và cẩu nô tài này một bài học, nhưng bị đệ tử Cổ Tùng yêu vương ngăn lại.
Liệt Kiệt quát với Lý Thất Dạ:
– Tiểu tử, ngươi nghe kỹ cho ta!
Liệt Kiệt đe dọa:
– Quốc đô không phải chỗ cho tiểu tử từ bên ngoài đến dung thân, có tiền chẳng là gì! Trong quốc đô có hàng đống thế gia hào môn ngươi không đắc tội nổi. Nếu biết điều hãy cút ngay đi, không thì ngươi sẽ không cụp đuôi chạy ra quốc đô mà là chết không có chỗ chôn.
Đây chính là chênh lệch. Cùng ghét Lý Thất Dạ, có ý định giết Lý Thất Dạ nhưng Tiễn Vô Song khác hẳn Liệt Kiệt. Tiễn Vô Song không chặn đường Lý Thất Dạ như thế này, nếu nàng muốn làm chắc chắn sẽ ra tay giết hắn chứ không phải hăm dọa, phô trương thanh thế.
Tiểu nhân vật như Liệt Kiệt không lọt vào mắt Lý Thất Dạ, nhưng gã uy hiếp làm hắn dừng bước.
Lý Thất Dạ ngoái đầu nhìn Liệt Kiệt, chậm rãi nói:
– Liệt gia đúng không? Đây là hào môn rác rưởi gì? Có một đốm mồi lửa thì sao? Nhớ kỹ, hỏa nguyên có thể diệt Liệt gia, cũng khiến ngươi chết oan chết uổng.
Lý Thất Dạ lười để ý Liệt Kiệt, hắn xoay người đi.
Liệt Kiệt nghe Lý Thất Dạ kiêu ngạo nói, Liệt Kiệt tức giận cao giọng quát:
– Ha ha ha, ta sợ ngươi chắc? Tiểu tử, có giỏi thì đừng đi!
Liệt Kiệt muốn đuổi theo Lý Thất Dạ cũng không có cơ hội, gã bị đệ tử Cổ Tùng yêu vương ngăn lại. Liệt Kiệt hậm hực giậm chân rời đi, gã thề nhất định sẽ cho tiểu bối vô danh từ ngoài đến này biết mùi.
Lý Thất Dạ mới quay về phủ đệ của Cổ Tùng yêu vương thì lão đã chờ sẵn từ bao giờ. Thấy Lý Thất Dạ, Cổ Tùng yêu vương chạy ra ghênh đón ngay.
Cổ Tùng yêu vương cười tươi nói:
– Chúc mừng công tử, công tử đi thạch nhân phường thắng lợi trở về.
Chương 908: Huyết nhu thần
Thái độ của Cổ Tùng yêu vương càng cung kính, khom lưng uốn gói hơn.
Lý Thất Dạ nhìn Cổ Tùng yêu vương, cười tủm tỉm:
– Tin tức của yêu vương nhanh thật.
Cổ Tùng yêu vương cười gượng nói:
– Tại hạ vừa mới nghe tin. Công tử ra ay khoát xước, kinh diễm bốn phương, muốn không nghe thấy cũng khó.
Lý Thất Dạ chỉ cười không đáp.
Cổ Tùng yêu vương xoa tay nói:
– Sáng sớm hôm nay tại hạ gặp các vương, không thể đi cùng công tử, thật có lỗi.
Cổ Tùng yêu vương nghiêm túc nói:
– Bệ hạ muốn gặp công tử, không biết công tử đồng ý không?
– Chờ chút đi.
Lý Thất Dạ vào trong.
Cổ Tùng yêu vương sững sờ tại chỗ, không biết nên nói sao. Nếu là người khác, được bệ hạ Cự Trúc quốc triệu kiến là vinh hạnh, giờ lại khác, không phải Lý Thất Dạ cầu Cự Trúc quốc mà là bọn họ cần hắn.
Bạch Ông thì thầm bên tai Cổ Tùng yêu vương, nghe xong lão biến sắc mặt.
Lý Thất Dạ mới về phòng, Bạch Ông vội vàng chạy theo, rối rít xin lỗi.
– Công tử, toàn lỗi tại ta lơ là, không thể hộ giá hộ tống cho công tử. Công tử yên tâm, ta cam đoan sau này người Liệt gia tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trước mặt công tử nữa!
Cổ Tùng yêu vương nghe Bạch Ông báo cáo xong tưởng đâu Lý Thất Dạ đang giận chó đánh mèo.
– Chuyện này bé nhỏ không đáng kể, tiểu nhân vật như thế không lọt vào mắt ta được, yêu vương không cần để ở trong lòng.
Lý Thất Dạ hờ hững nói:
– Hơn nữa sau này người Liệt gia không dám xuất hiện trước mắt ta.
Cổ Tùng yêu vương sững sốt, lão không hiểu Lý Thất Dạ có ý gì.
Trong khi Cổ Tùng yêu vương ngây người, Lý Thất Dạ nói:
– Yêu vương yên tâm, ngày mai ta sẽ đi gặp hoàng chủ của các người. Bây giờ ta không rảnh.
Cổ Tùng yêu vương lấy lại tinh thần, từ biệt Lý Thất Dạ, không dám nói gì thêm, không dám quấy rầy hắn.
Sau khi Cổ Tùng yêu vương đi, Lý Thất Dạ dùng Phong Thiên Ngũ Đạo Môn phong ấn lại gian phòng, lấy dược đạo kê có được từ thạch nhân phường ra.
Dược đạo kê tỏa ánh sáng, mùi thuốc thoang thoảng, đây đúng là trân cầm tuyệt thế. Phong ấn trên người dược đạo kê chưa mở, Lý Thất Dạ đặt nó lên bàn quan sát cẩn thận.
Lúc ở thạch nhân phường, Lý Thất Dạ xem dược đạo kê một lần liền biết ngọn nguồn, giờ xem kỹ chỉ để xác định.
Lý Thất Dạ nhìn đôi mắt dược đạo kê, lòng thầm quyết định.
Lý Thất Dạ lấy Vạn Lô Thần ra.
Ầm!
Vạn Lô Thần đáp xuống bên cạnh Lý Thất Dạ, hắn phất tay, một ngọn lửa rơi vào tay hắn.
Ngọn lửa chậm rãi ngưng tụ thành con dao nhỏ như huyền băng, tỏa mùi thuốc ngào ngạt.
Người khác nhìn thấy cảnh tượng này rất khó tin, ngự hỏa thành đao đã không dễ dàng, ngự hỏa thành băng đao càng khó khăn hơn.
Lý Thất Dạ đè dược đạo kê lại, định mổ bụng nó:
– Vật nhỏ, cho ta nhìn xem ngươi đã nuốt cái gì gì vào.
Dược đạo kê sợ hãi muốn vùng vẫy nhưng không thoát được.
Lý Thất Dạ an ủi nó:
– Yên tâm đi, hỏa diễm băng đao của ta có chứa tinh hao dược tàng, dù mổ bụng ra vết thương sẽ lành lại ngay, không tổn thương ngươi được. Nếu ngươi không muốn cho ta mổ bụng thì thứ bên trong cũng sẽ mổ bụng ngươi ra.
Dược đạo kê là trân cầm tuyệt thế, đầy linh tính, nghe Lý Thất Dạ nói xong nó bình tĩnh lại.
Lý Thất Dạ cầm băng đao từ từ mổ bụng dược đạo kê ra. Lý Thất Dạ làm rất quen tay, mây bay nước chảy, vững vàng không sai lầm một li.
Về mổ bụng cho người thì Lý Thất Dạ là đẳng cấp tông sư, không ai sánh abưng hắn.
Lý Thất Dạ mổ bụng dược đạo kê ra, phát hiện một thứ trông như ngọc to cỡ ngón tay, hơi giống hạt mầm.
Lý Thất Dạ lấy vật đó ra khỏi bụng gà:
– Vật nhỏ, ngươi quá tham lam, muốn một mình độc chiếm bảo bối như thế.
Phụt!
Thứ đó bị moi ra, một tia máu phun ra. Tốc độ tia máu siêu nhanh, mau còn hơn tốc độ ánh sáng bắn hướng Lý Thất Dạ, định bay vào tim hắn.
Lý Thất Dạ đã chuẩn bị từ trước, tay khác cầm thanh đăng. Tia máu lao nhanh tới, thanh đăng bùng lên ánh sáng đen cuốn lấy tia máu.
Lửa đen như quả cầu nhốt tia máu lại, nhìn kỹ sẽ thấy thứ bị lửa đen nhốt trông như một giọt máu.
Nhưng thứ như giọt máu này mấp máy, đôi khi vươn ra trăm ngàn vạn xúc tu mỏng như sợi tóc, đôi khi biến thành khuôn mặt dữ tợn kinh khủng, có khi biến ra thứ như thần linh.
Thứ giống giọt máu lại có biến đổi như thế làm người nhìn lạnh gáy, đúng là quái vật đáng sợ.
Giọt máu e ngại lửa đen, không dám tới gần. Giọt máu lơ lửng chính giữa, khi nó vươn ra một xúc tu mỏng như sợi tóc đến gần lửa đen thì vang tiếng xèo xèo, xúc tu bị đốt thành tro.
Lý Thất Dạ mặc kệ thứ bị nhốt trong lửa đen, hắn cầm thứ móc ra từ bụng dược đạo kê lên, quan sát cẩn thận.
Thứ này như ngọc đen, to cỡ ngón tay, hình dạng giống hạt mầm.
Lý Thất Dạ nhìn kỹ càng, lại ngó dược đạo kê, nói:
– Ngươi rất may mắn, gặp tiên vật như vậy. Nhưng ngươi quá tham lam, không thèm nhìn một hơi nuốt vào. Chẳng lẽ ngươi muốn một chốc thành tiên pưhượng sao?
– Vậy không được, tiên vật như thế ngươi không thể độc chiếm. Tiên vật như vậy ngay cả Huyết Thần Nhu cũng thèm nhỏ dãi, nhưng nó thông minh hơn ngươi, bám vào tiên vật, chờ trân cầm tuyệt thế nhà ngươi nuốt vào.
Dược đạo kê thấy thứ như giọt máu bị Lý Thất Dạ lây ra thì bộ dáng nhẹ nhõm, nhìn thứ giống ngọc đen trong tay hắn lại tỏ vẻ luyến tiếc.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Mạng ngươi lớn gặp ta, nếu không sớm muộn gì ngươi sẽ bị Huyết Thần Nhu hút khô, cuối cùng xé bụng chui ra, khi đó một mình nó chiếm tiên vật này.
Dược đạo kê không cam lòng nhưng không còn cách nào. Lý Thất Dạ thấy ánh mắt không cam lòng của dược đạo kê, hắn cười cười.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Yên tâm, ngươi đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi sẽ biết chủ nhân như ta là duy nhất vạn cổ.
Lý Thất Dạ cất đi thứ giống ngọc đen, phât tay. Vạn Lô Thần bắn ra một kim thuốc kéo theo chỉ thuốc dài.
Đừng xem thường kim thuốc này, nó do tinh hao dược tàng trong Vạn Lô Thần biến ra, có thể nháy mắt khép lại vết thương. Lý Thất Dạ khâu vết thương cho dược đạo kê, vết thương khép lại như không có việc gì xảy ra.
Lý Thất Dạ mở phong ấn trên người dược đạo kê. Phong ấn giải, dược đạo kê lấy lại tự do, nó kêu lên. Dược đạo kê nhìn giọt máu bị nhốt trong lửa đen, nó muốn lao qua giết ngươi chết ta sống.
Lý Thất Dạ ngăn dược đạo kê lại.
Lý Thất Dạ nhìn giọt máu, nói:
– Ta còn cần dùng Huyết Thần Nhu.
Lý Thất Dạ lấy một cái hộp ra, trong hộp chứa một hạt giống màu đen nhánh đầy gai ngược.
Đây là hạt giống Bồ Ma thụ, nó bị Lý Thất Dạ luyện hóa đã lâu nên thay đổi rất nhiều.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm giọt máu bị lửa đen nhốt, đó không phải giọt máu mà là độc vật rất tà ác, khủng bố, cường đại. Tên của nó là Huyết Thần Nhu.
Huyết Thần Nhu cũng rất hiếm thấy như dược đạo kê, tương khắc với dược đạo kê. Cả hai mà liều mạng thì khó nói lộc về tay ai.
Lý Thất Dạ phất tay, một đốm lửa Vạn Lô Thần rơi vào tay hắn. Thoáng chốc đốm lửa biến thành vạn cổ hàn băng.
Chương 909: Liệt gia diệt vong (1)
Phụt!
Vạn cổ hàn băng hóa thành từng cây hàn châm đóng đinh Huyết Thần Nhu trong lửa đen.
Huyết Thần Nhu iều mạng mấp máy nhưng bị các hàn châm đóng đinh không thể nhúc nhích.
Lý Thất Dạ đặt Huyết Thần Nhu lên hạt giống Bồ Ma thụ, các cây gai trên hạt giống khóa Huyết Thần Nhu lại. Huyết Thần Nhu liều mạng vùng vẫy nhưng vô dụng.
Lý Thất Dạ rút hàn châm ra, độc vật cường đại tà ác như Huyết Thần Nhu sao chịu ngồi chờ chết? Huyết Thần Nhu liều mạng chui vào hạt giống Bồ Ma thụ, muốn hút khô hạt giống. Hạt giống Bồ Ma thụ không yếu thế, các cây gia nhốt Huyết Thần Nhu lại, cũn cắn nuốt nó.
Lý Thất Dạ rót một sợi đạo pháp mỏng như tơ vào hạt giống Bồ Ma thụ, bên trong hạt giống hiện ra vòng xoáy. Đó là phù văn vô tận biến thành vòng xoáy, kết quả Lý Thất Dạ luyện hóa.
Trong khi Lý Thất Dạ luyện hóa, Huyết Thần Nhu và hạt giống Bồ Ma thụ dần hòa hợp thành một, thật lâu sau, hạt giống Bồ Ma thụ, Huyết Thần Nhu hoàn mỹ dung hợp. Hạt giống Bồ Ma thụ không còn màu đen mà đỏ rực, trông như hạt giống máu.
– Rất tốt, ta sớm có cách nghĩ này nhưng mãi không gặp tà vật thích hợp.
Lý Thất Dạ nhìn hạt giống trong tay, nhỏ giọng nói:
– Ta sẽ bồi dưỡng ra thực vật mạnh nhất trên đời.
Không cần nói nhiều về sự cường đại của Bồ Ma thụ, Huyết Thần Nhu cũng là tà vật cường đại kinh khủng. Hai thứ dung hợp lại có thể biến thành thứ vừa mạnh vừa khủng khiếp, làm người ta khó thể tưởng tượng.
Lý Thất Dạ cất hạt giống Bồ Ma thụ vào trong hộp, lại phong ấn. Thứ cường đại như vậy có ngày hắn sẽ cần dùng.
Lý Thất Dạ lại lấy thứ giống ngọc đen to cỡ ngón tay ra, cẩn thận xem xét.
Lý Thất Dạ lẩm bẩm:
– Thứ tốt, từ vạn cổ đến bây giờ không bao nhiêu người trông thấy vật này.
Người khác cảm thấy Lý Thất Dạ một hơi bỏ ra hai trăm khối tiên đế tinh bích mua con dược đạo kê là điên, chỉ kẻ điên mới làm như vậy.
Nhưng Lý Thất Dạ không điên chút nào, vì hắn nhìn ra được dược đạo kê có vấn đề.
Dược đạo kê ủ rũ không phải vì bị phong ấn mà do trong cơ thể có thứ gì. Dược đạo kê nuốt tiên vật, ai ngờ lão oan gia sớm ngủ đông trong tiên vật. Huyết Thần Nhu và tiên vật cùng chui vào cơ thể dược đạo kê.
Huyết Thần Nhu là thứ rất khủng bố, tà ác, một khi bám vào cơ thể thì sinh linh gì cũng sẽ bị nó hút khô tinh huyết, cắn nuốt thọ huyết. Mãi khi nào Huyết Thần Nhu hút khô hết sau đó xé xác chui ra.
Huyết Thần Nhu rất tà ác, khủng bố và cực mạnh, mãi chưa có ai thu phục được tà vật này.
Dược đạo kê nuốt Huyết Thần Nhu, bị Huyết Thần Nhu hút khô giảm đạo hạnh. Nếu không thì ba đại hiền bình thường muốn bắt nó không dễ dàng.
Lý Thất Dạ có kinh nghiệm phong phú, có thứ gì hắn chưa từng thấy? Lý Thất Dạ ngó bộ dáng dược đạo kê là biết ngay trong cơ thể nó có Huyết Thần Nhu.
Lý Thất Dạ ra tay dùng tiên đế tinh bích mua con dược đạo kê, người khác nghĩ hắn điên nhưng thật ra Lý Thất Dạ lời to. Một hơi mua ba thứ cực kỳ quý hiếm, còn gì đáng giá bằng?
Lý Thất Dạ xem một lúc lâu, hắn cất thứ đó đi, vỗ Vạn Lô Thần bên cạnh mình.
Lý Thất Dạ ra lệnh:
– Đi đi, dưới lòng quốc đô có một hỏa nguyên nó từng được gia cố thần tính. Tuy nó không bằng mồi lửa vô thượng ngươi đã nuốt nhưng từng do ta tạo ra, thần tính không tệ. Hãy đi nuốt nó, thuận tiện giải quyết một số vấn đề nhỏ giùm ta.
Vạn Lô Thần nghe Lý Thất Dạ ra lệnh thì chui xuống lòng đất, biến mất.
Cổ Tùng yêu vương rời khỏi phòng ngủ của Lý Thất Dạ, ra lệnh Bạch Ông hầu hạ hắn chu đáo, còn lão vào cung xin gặp yêu hoàng ngay.
Trong hoàng cung đã mở cuộc họp bí mật lớn, mười tám vị yêu vương mạnh nhất Cự Trúc quốc đều dến.
Trong cuộc họp, Cổ Tùng yêu vương lên tiếng:
– Bệ hạ, Lý công tử không thích vào cung gặp mặt.
Tử Yên phu nhân gật đầu, nói:
– Ta có nghe nói về thạch nhân phường.
Một yêu vương trầm giọng nói:
– Lớn lối quá vậy? Không lẽ muốn bệ hạ đích thân đi gặp hắn sao?
Yêu vương này là một trong mười tám yêu vương, Phi Ưng yêu vương.
Tử Yên phu nhân lắc đầu, nói:
– Không trách hắn. Có đan thuật vô thượng, hắn nói một tiếng thì hàng đống người trong Thạch Dược giới giành giật, đế thống tiên môn cũng vui vẻ cung phụng hắn. Dược sư vô song như vậy đi đâu cũng được ưa thích, loại người rộng rãi, toàn thân là báu vật như hắn không thiếu thứ gì, ít có thứ nào làm hắn động tâm.
Tử Yên phu nhân khẽ thở dài:
– Cự Trúc quốc ta miếu nhỏ, sợ là không thể giữ lại dược sư như thế.
Cổ Tùng yêu vương đề nghị:
– Hay bệ hạ tự mình đi gặp Lý công tử xem? Ta thấy Lý công tử có tình cảm với Cự Trúc quốc, nếu bệ hạ tự mình cầu hiền không chừng công tử sẽ bị chân thành đánh động.
Cổ Tùng yêu vương biết rõ dược sư vô song không thiếu tiền, không thiếu báu vật như Lý Thất Dạ khó dùng tiền tài của quý thuyết phục hắn. Có thể dùng cách khác đánh động Lý Thất Dạ.
Tử Yên phu nhân rất khiêm tốn, cảm thấy Cổ Tùng yêu vương nói có lý:
– Nếu Lý công tử đòng ý thì ta đi một chuyến có ngại gì. Dược sư vô song một thế hệ, đáng giá cho ta tự mình đến đón chào.
Một yêu vương khác lên tiếng:
– Cái này . . . Không ổn lắm. Bệ hạ là hoàng chủ một nước, hay để chúng ta đón chào.
– Không.
Tử Yên phu nhân lắc đầu, nói:
– Hoàng chủ một nước thì sao? Mỗi đời dược đế được tiên đế đối xử như khách quý, chắc chắn tương lai Lý công tử sẽ trở thành dược đế, hoàng chủ một nước bình thường như ta tự mình chào mời là nênn làm.
– Không biết Lý công tử có chịu ở lại không.
Phi Ưng yêu vương trầm ngâm nói:
– Bệ hạ phải có tính toán riêng, nếu không giữ Lý công tử được thì bệ hạ nên chọn người tham gia đại hội dược sư.
Phi Ưng yêu vương và Khánh gia có chút quan hệ nên hay nói góp lời hay.
Tử Yên phu nhân gật đầu, nói:
– Ta tự có quyết định.
Yêu vương khác lên tiếng:
– Bệ hạ, Hoàng Phủ công tử của Hoàng Phủ thế gia có hứng thú . . .
Tử Yên phu nhân ngắt lời yêu vương:
– Không nhắc lại chuyện này nữa.
Hoàng uy hùng dũng làm người ta không dám nhìn thẳng. Yêu hoàng rốt cuộc là yêu hoàng, thực lực của Tử Yên phu nhân không thể xem thường.
Yêu vương mới nhắc đến chuyện này im miệng ngay, không dám nói nữa.
Tử Yên phu nhân ra lệnh:
– Ngày mai ta đích thân đi nghênh tiếp Lý công tử, nếu hắn vào cung ở một thời gian là tuyệt nhất.
Tử Yên phu nhân mới ra lệnh xong một thân tín vội xông vào:
– Bệ hạ, bệ hạ! Xảy ra chuyện lớn!
Tử Yên phu nhân nhìn bộ dạng thân tín hấp tấp, nhíu mày hỏi:
– Xảy ra chuyện gì mà hoảng hốt vậy?
Thân tín vội nói:
– Liệt gia tiêu rồi!
Một yêu vương đứng bật dậy, kinh ngạc hỏi:
– Liệt gia tiêu rồi? Tiêu thế nào?
Tuy Liệt gia không phải thế gia vô địch nhưng trong quốc đô có thực lực không tầm thường, huống chi bọn họ là dược đạo thế gia, được gọi là dược đạo đệ nhất gia quốc đô.
Thế gia như vậy trong một đêm tiêu tùng là chuyện không dễ dàng.
Chương 910: Liệt gia diệt vong (2)
Mười tám yêu vương, Tử Yên phu nhân giật mình. Bọn họ biết Liệt gia có vài lão tổ còn sống, tuy lão tổ Liệt gia không sánh bằng lão tổ đại giáo cường quốc nhưng xem như là nhân vật số một. Mấy vị lão tổ còn thì Liệt gia không dễ gục ngã.
Một yêu vương hỏi dồn:
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi hãy nói kỹ càng.
Thân tín trả lời:
– Chuyện mới xảy ra không lâu. Hỏa nguyên dưới lòng đất Liệt gia bỗng nổ tung, tổ địa bị nổ. Mấy lão tổ Liệt gia muốn đi trấn áp nhưng bị hỏa nguyên nóng cháy đốt thành tro. Nghe nói hỏa nguyên bốc tận trời, xông vào Liệt gia, đốt chết Liệt Kiệt công tử Liệt gia. Đệ tử bên dưới truyền tin lửa trong một giây đâm thủng trái tim đá của Liệt Kiệt. Thi thể lành lặn nhưng đã hồn phi phách tán.
Nghe thân tín báo cáo, các yêu vương nhìn nhau. Liệt gia được gọi là dược đạo đệ nhất gia quốc đô, có danh hiệu này trừ quốc đô không có dược đạo thế gia nào mạnh ra còn một lý do là vì Liệt gia có hỏa nguyên.
Nghe nói hỏa nguyên này không chỉ giúp Liệt gia luôn có lô thần không tệ, còn khiến Liệt gia luyện đan dễ dàng nhiều hơn. Trong quốc đô từng có dược sư khinh thường nói:
– Thuật dược đạo của Liệt gia chỉ hạng ba, nếu không có hỏa nguyên đó thì Liệt gia không là gì hết.
Lời này nghe khá cực đoan nhưng có lý. Liệt gia không có gì xuất sắc về dược đạo, nếu bọn họ không sở hữu hỏa nguyên kia sớm bị lật đổ.
– Liệt gia có thể thành danh, Liệt gia có thể luyện ra đan tốt phần lớn là dựa vào hỏa nguyên này.
Một yêu vương nhỏ giọng nói:
– Nếu hỏa nguyên bị hủy thì Liệt gia sẽ rớt xuống vực thẳm, từ nay không vực dậy nổi.
– Chắc chắn suy tàn.
Có một dược sư yêu vương nói:
– Dược đạo của Liệt gia chỉ dựa vào mấy lão già chống đỡ, hậu bối không ra gì. Hiện tại mấy lão già bị đốt thành tro, người trẻ tuổi thì Liệt gia hơi xuất sắc đã bị đốt chết. Hỏa nguyên quan trọng nhất bị hủy, Liệt gia coi như rút khỏi hỏa nguyên.
Tử Yên phu nhân ngồi trên ngai vàng, trầm ngâm nói:
– Điều này thật lạ, hỏa nguyên đã truyền thừa rất lâu, Liệt gia hết đời này đến đời khác canh giữ nó. Cho đến nay hỏa nguyên rất ổn định, lại có thần tính, không phải kiểu hỏa nguyên hay thay đổi hoặc cuồng bạo. Hỏa nguyên ổn định làm sao đột nhiên không chút dấu hiệu gì nổ tung?
Tử Yên phu nhân có thể trở thành hoàng chủ là có lý do, nàng có chỗ hơn người, vừa nghe tin đã nhận ra điều lạ.
Các yêu vương nhìn nhau, cảm thấy Tử Yên phu nhân nói có lý. Nghe Tử Yên phu nhân nhắc, Cổ Tùng yêu vương chợt nhớ một viẹc, đánh rùng mình.
Cổ Tùng yêu vương đứng lên nói với Tử Yên phu nhân:
– Bệ hạ, ta nhớ một việc, có lẽ liên quan chút ít đến chuyện này.
Tử Yên phu nhân vội giục:
– Chuyện gì? Mau nói ta nghe.
Liệt gia xem như đại gia tộc trong quốc đô, đột nhiên bị như vậy làm Tử Yên phu nhân thấy lạ.
Cổ Tùng yêu vương kệ lại việc Liệt Kiệt chặn đường Lý Thất Dạ, Bạch Ông đã kể tỉ mỉ cho lão nghe. Bây giờ Liệt gia đột nhiên xảy ra chuyện làm Cổ Tùng yêu vương nhớ đến việc này.
Cổ Tùng yêu vương tiếp tục bảo:
– Ta nghe thuộc hạ báo cáo thì Lý công tử từng nói hỏa nguyên của Liệt gia nhất định sẽ bị diệt.
Tử Yên phu nhân đứng dậy, hỏi:
– Lý công tử rời khỏi phủ đệ của ngươi?
Cổ Tùng yêu vương lắc đầu, nói:
– Khi ta đi thì Lý công tử vẫn còn trong phủ đệ, theo ta thấy hắn không định ra ngoài.
Tử Yên phu nhân trầm ngâm.
Phi Ưng yêu vương lên tiếng:
– Có lẽ đây chỉ là trùng hợp, người trẻ tuổi nói mấy câu ngông cuồng là bình thường.
– Đúng vậy!
Yêu vương khác hùa theo:
– Liệt gia không thiếu cao thủ, huống chi bọn họ có mấy lão tổ. Nếu người ngoài lẻn vào Liệt gia rất khó không bị phát hiện, ít nhất là rất khó với người trẻ tuổi. Dường như Liệt gia không phát hiện có người ngoài, chẳng qua hỏa nguyên tự nổ.
Tử Yên phu nhân trầm ngâm, lắc đầu, nói:
– Sợ là chuyện này không đơn giản, chắc chắn hỏa nguyên kia không tình cờ nổ. Hỏa nguyên nổ và giết Liệt Kiệt, Liệt gia có nhiều người như vậy tại sao ngọn lửa chỉ giết một mình Liệt Kiệt?
Tử Yên phu nhân không chỉ là hiền minh mà còn là một hoàng chủ đầy trí tuệ, nghe nàng nói, các yêu vương nhìn nhau.
Yêu vương dược sư tặc lưỡi:
– Nếu đây không phải ngoài ý muốn thì có hai tình huống.
– Nhưng hai tình huống này rất hiếm thấy.
Một yêu vương vội hỏi:
– Lão Tôn, ngươi đừng thừa nước đục thả câu được không? Hai loại tình huống thế nào? Hãy nói ra cho mọi người cùng nghiên cứu.
Yêu vương dược sư trầm ngâm nói:
– Ta chỉ nghe nói hai tình huống này, chưa từng thấy. Chuyện này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, khó nói chắc nó có thật không.
Tử Yên phu nhân nói:
– Yêu vương hãy nói ra thử, thật giả không quan trọng, bây giờ tình huống gì đều có khả năng.
Yêu vương dược sư cười khổ nói:
– Chuyện này nghe khá hoang đường, nhưng đúng là có truyền thuyết như thế, một là dược đế. Truyền thuyết dược đế có thể điêu khiển hỏa nguyên, hỏa chủng. Có truyền thuyết dược đế chấp chưởng lửa thiên kiếp, nhưng đây chỉ là truyền thuyết. Khống chế hỏa chủng còn được, dù sao đạo khống lửa của dược đế đã không người sánh kịp. Khống hỏa nguyên thì khó nói, nếu hỏa nguyên ở dưới đất thì có thể nhưng nếu là dưới lòng đất thì dược đế rất khó khống chế nó.
– Điều khiển lửa thiên kiếp càng quá. Nhưng có người suy đoán nếu tiên đế xuất thân dược đế thì rất có thể. Ví dụ Dược Tổ tiên đế của Dược quốc, rất có thể điều khiển lửa thiên kiếp, còn dược đế khác thì khó nói. Đây chỉ là chuyện các dược sư tán gẫu, mọi người không dám chắc.
Yêu vương dược sư cười khổ.
Cổ Tùng yêu vương vội hỏi:Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!
– Còn tình huống khác thì sao?
Lý Thất Dạ là Cổ Tùng yêu vương khai quật ra nên lão quan tâm hơn bất cứ ai.
Yêu vương dược sư trầm ngâm nói:
– Tình huống khác càng khó tin hơn. Trong giới dược sư có truyền thuyết thế này. Trên đời có một loại lô thần, tốt còn hơn lô thần của dược đế. Truyền thuyết lô thần này nuốt thiên địa vạn hỏa, tiên dược cửu giới. Nó có được hỏa nguyên cường đại, tinh thuần nhất trần đời, có dợc tàng tốt nhất, vô song nhất. Truyền thuyết loại lô thần này lên trời xuống đất, nó không chỉ điều khiển lửa còn có thể nuốt hỏa mạch nhiều như biển. Một hỏa nguyên như bữa ăn sáng với nó.
Yêu vương khác không tu dược đạo nhưng biết dược đế có quyền uy vô thượng, không lô thần của ai tốt hơn của dược đế.
– Lô thần hoàn hảo hơn của dược đế rất nhiều? Trên đời có dược đế như vậy sao?
Yêu vương dược sư cười khổ nói:
– Vấn đề này ta khó trả lời, ta cũng không biết. Truyền thuyết lô thần như vậy đã thành thần, nên gọi là thần lô thần. Lô thần như thế chỉ giới hạn trong truyền thuyết, chưa từng nghe nói có ai gặp thần lô thần, bao gồm dược đế.
– Loại nào cũng khó tưởng tượng.
Một yêu vương lắc đầu, nói:
– Đương thời dược đế mới chưa xuất hiện, ít nhất là hiện tại. Tuy cửu giới không có liên lạc qua lại nhưng theo ta thấy dược đế đời này sẽ xuất hiện trong Thạch Dược giới. Thế hệ trước không có hy vọng, huyết khí đã suy, khó thể vượt qua ngưỡng cửa cuối cùng. Các tiểu bối còn trẻ, cách thành tựu dược đế rất xa, lô thần vô song thì càng không thể nào.