Đế Bá Audio Podcast
Tập 181 [Chương 901 đến Chương 905]
❮ sautiếp ❯Chương 901: Tiền, ta có (2)
Công tử, Hoàng Phủ Hào này có lai lịch kinh người. Hắn là đại công tử của Hoàng Phủ thế gia, là người thừa kế. Hoàng Phủ thế gia từng liên nhân mấy đời với Dược quốc, có thể nói Hoàng Phủ thế gia có nhiều bà con trong Dược quốc, toàn là đại nhân vật hoàng tộc, vương tộc. Nghe đồn Hoàng Phủ Hào và truyền nhân đương thời của đế khí có quan hệ họ hàng, chỗ dựa sau lưng siêu cứng.
Đúng thật, Hoàng Phủ thế gia và Dược quốc liên nhân mấy đời, có Dược quốc chống lưng, thực lực của Hoàng Phủ thế gia hù chết người. Hoàng Phủ Hào có thể trở thành truyền nhân Hoàng Phủ thế gia trừ gã là đại công tử, có thiên phú rất cao ra còn một lý do nữa là gã có quan hệ bà con với truyền nhân đương thời của Dược quốc.
Người ngoài không không dám kết luận thân bao nhiêu, có người bảo là họ hàng xa, có người nói là bà con gần. Tóm lại Hoàng Phủ Hào có quan hệ bà con với truyền nhân đương thời của Dược quốc.
Dược quốc là vật khổng lồ, nhất môn tam đế, bốn vị dược đế. Được bám đùi vật khổng lồ như thế trong Thạch Dược giới còn ai dám đụng vào ngươi?
Bạch Ông đang nhắc Lý Thất Dạ tốt nhất đừng đối địch với Hoàng Phủ Hào.
Lý Thất Dạ ngồi trên ghế thái sư, ung dung hỏi:
– Chuyện này liên quan gì ta?
Bạch Ông không biết nên nói cái gì. Lão không rõ Lý Thất Dạ bị thô thần kinh hay vô địch thiên hạ mà tự tin như vậy. Nhìn khắp thiên hạ không mấy ai dám phớt lờ Hoàng Phủ thế gia.
Bạch Ông hít sâu, nhỏ giọng nói:
– Công tử, bản thân Hoàng Phủ Hào cũng rất kinh người. Hoàng Phủ Hào được gọi là dược sư thiên tài thứ năm, có tạo nghệ dược đạo rất sâu. Nếu Hoàng Phủ Hào không bỏ công sức vào tu hành thì không chừng đã chung nhóm bốn dược sư thiên tài.
– Nghe nói Hoàng Phủ Hào đã đến cảnh giới thánh hoàng một đoạn thời gian, khiến người e ngại hơn là đôi hoàng kim thạch nhãn của hắn có uy lực như tổ tiên.
Bạch Ông là tiểu nhân vật, với lão nếu lùi một bước trời cao biển rộng thì lão sẽ lùi lại, lão không gan góc như Lý Thất Dạ.
Nhưng như Bạch Ông nói, Hoàng Phủ Hào đúng là rất mạnh. Hoàng Phủ Hào là Thạch Nhân tộc, xuất thân cao quý không thể tả, bẩm sinh đã có xác thịt. Khi Hoàng Phủ Hào sinh ra giữ lại đôi mắt đá, đây là hoàng kim thạch nhãn uy lực vô địch của tổ tiên bọn họ, chuyện này rất hiếm thấy.
Bình thường phản tổ là biến thành thân đá, yếu dần đi. Hiếm hoi có người đá phản tổ được huyết thống mạnh nhất của tổ tiên.
Lý Thất Dạ vẫn thản nhiên như không:
– Vậy rồi sao?
Bạch Ông ngoan ngoãn im miệng. Lý Thất Dạ không phải tiểu tử mới ra đời, hắn không để Hoàng Phủ Hào vào mắt làm Bạch Ông cảm thấy hắn còn mạnh hơn lão tưởng tượng. Trước đó Bạch Ông đã đánh giá thấp Lý Thất Dạ.
Lúc này Hoàng Phủ Hào rất muốn giết Lý Thất Dạ, gã trừng hắn, bất giác hai mắt lộ ra sát ý.
Hoàng Phủ Hào hít sâu, cắn răng làm liều.
Hoàng Phủ Hào trầm giọng nói:
– Một ngàn sáu trăm vạn!
– Không, không, không.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi phải rõ ràng là ta ra giá không phải tinh bích phẩm chất thấp. Ta ra một ngàn sáu trăm ạn, phẩm chất tinh bích là loại vấn thế đại hiền chuyên dùng. Nếu ngươi ra phẩm chất đại hiền chuyên dùng thì ngươi phải kêu giá ba ngàn vạn trở lên.
Trong đại hiền tinh bích đa số người nhắc đến là tiêu chuẩn phẩm chất thấp nhất, tức là tinh bích sơ thế đại hiền chuyên dùng.
Tuy cùng là đại hiền tinh bích nhưng một đẳng cấp cách biệt một trời một vực. Một khối đại hiền tinh bích, trong đó ẩn chứa thiên địa tinh khí hù chết người. Thiên địa tinh khí mênh mông như thế phẩm chất kém một chút đã chia ra mười vạn tám ngàn dặm.
Mọi người ngơ ngẩn.
Có yêu hoàng đứng bật dậy, lạc giọng:
– Tinh bích vấn thế đại hiền chuyên dùng? Bị điên sao!?
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ, quá điên cuồng. Khi nói về tinh bích người ta thường lấy tiêu chuẩn phẩm chất thấp nhất, nếu không sẽ đặc biệt chỉ định đẳng cấp nào.
Hoàng Phủ Hào tức hộc máu, mặt đỏ rần. Một ngàn năm trăm vạn đại hiền tinh bích tiêu chuẩn, dù được lão tổ ủng hộ thì bản thân gã sẽ phải đập nồi bán sắt. Nếu như là phẩm chất vấn thế đại hiền, dù thạch nhân phường đông ý cho Hoàng Phủ Hào đổi, người bán đồng ý thu tinh bích sơ thế đại hiền của gã thì phải bỏ ra ba ngàn vạn mới được. Hoàng Phủ Hào không chịu nổi số lượng đó.
Lúc này trên đài đấu giá, người đấu giá lau mồ hôi lạnh, con số quá kinh.
Hoàng Phủ Hào biểu tình cực kỳ khó xem, ngồi phịch xuống ghế. Lúc này Hoàng Phủ Hào đành từ bỏ kêu giá, gã không trả nổi, ngoài bỏ cuộc ra gã biết làm gì đây? Hoàng Phủ Hào trơ mắt nhìn Lý Thất Dạ lấy lô thần.
Trên đài đấu giá, người đấu giá hăng tiết gà, cánh tay cầm búa gỗ run run:
– Một ngàn năm trăm vạn tinh bích, phẩm chất vấn thế đại hiền! Có ai ra giá cao hơn không?
Giá như thế ai dám ra? Chuyện không thể nào, rất kinh khủng. Cuối cùng người đấu giá gõ búa quyết định.
Giọng người đấu giá run run hưng phấn nói:
– Một ngàn năm trăm vạn tinh bích, phẩm chất vấn thế đại hiền, vật phẩm đấu giá thuộc về vị công tử này!
Cuối các người mua đành kết luận là:
– Đầu năm nay có nhiều kẻ điên.Phong Thủy tức là Gió và Nước . Dù bạn có tiền nhiều như nước hay công việc có thuận gió thuận buồn. Tất cả chỉ là phù dù(công dã tràng) nếu không có Địa …Tại Sao ư là lòng thăm không đáy? hay do không cúng dường ?…?
Có yêu hoàng kiềm không được nói:
– Phá của cũng không nên như vậy, phá của đến mức này thật là không có thiên lý.
Một ngàn năm trăm vạn phẩm chất tinh bích vấn thế đại hiền, chỉ có kẻ điên mới làm, đây là cậu ấm siêu phá của.
Bị vật phẩm đấu giá phẩm chất cảm nhiễm, người đấu giá hưng phấn nói:
– Báu vật tiếp theo là một binh khí, đạo ngoại kỳ binh . . .
Trong phòng riêng, một lát sau người phòng đấu giá đưa lô thần đến. Lý Thất Dạ tùy tay lấy một túi Càn Khôn ra đưa cho người đến.
Lý Thất Dạ ném lô thần cho Thạch Hạo:
– Cố gắng tu luyện đi, ngươi muốn sở hữu lô thần này phải tốn nhiều tâm huyết ma hợp với nó. Miễn ngươi cố gắng thì chắc chắn sẽ được nó công nhận, vậy tạo nghệ dược đạo của ngươi sẽ bước lên nấc rất ghê gớm.
Người trong phòng đấu giá bị Lý Thất Dạ bạo tay hù ngây ngẩn. Bọn họ là nhân viên phòng đấu giá, thấy bao nhiêu là phú hào, đại nhân vật, nhưng bỏ ra mấy ngàn vạn đại hiền tinh bích mua một lô thần, tùy tay tặng cho người bên cạnh mình như ném đồng nát. Xa xỉ, phí của hết thuốc cứu chữa, người phòng đấu giá chưa từng thấy loại người này.
Thạch Hạo thì sợ hãi run rẩy, khi lô thần bị ném hướng gã thì Thạch Hạo vội bay lên đón lấy, ôm chặt như sợ làm rớt nó. Thứ có giá mấy ngàn vạn đại hiền tinh bích, Thạch Hạo sợ nó bị va đụng gì.
Thạch Hạo khó khăn lấy lại tinh thần, gã vô cùng cảm kích quỳ rạp xuống:
– Đại ca . . . Ta . . . Ta . . . Ta nhất định sẽ không để ngươi thất vọng!
Thạch Hạo là người thành thật, muôn vàn lời muốn nói thốt ra khỏi môi chỉ có một câu này.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Chăm chỉ luyện đi. Lô thần này đúng là ghê gớm, thiên tính gần dược, tương lai có nó nếu ngươi trồng thảo trồng dược sẽ được lợi nhiều. Quan trọng hơn lô thần này từng luyện đế đan, nó sẽ khiến phẩm chất đan dược ngươi luyện ra lên một đẳng cấp.
Chương 902: Dược đạo kê
Thạch Hạo liên tục gật đầu, gã không biết nên nói gì để biểu đạt lòng cảm kích.
Bạch Ông hâm mộ nhìn. Lô thần như thế bao nhiêu dược sư cầu còn không được. Bạch Ông đã hiểu Lý Thất Dạ xem trọng Thạch Hạo, muốn bỏ công đào tạo gã.
Tiếp theo đấu giá vài món, vật phẩm đấu giá kế tiếp là một vật sống.
Một con gà bị nâng lên đài đấu giá, nó được ôm lên dài thì rất ghê gớm. Con gà tỏa ra từng lũ tiên quang, nó vừa xuất hiện toát ra mùi thuốc thoang thoảng, mùi thuốc làm người thèm nhỏ dãi.
Có một dược sư kinh nghiệm phong phú ngửi mùi thuốc, say mê lẩm bẩm:
– Cửu long tiên hương, đạo mộc trầm hương, tiên hà liên hương . . . Làm người ta say mê biết bao, mùi thuốc tuyệt thế.
Một lão dược sư nổi tiếng như cồn đứng bật dậy, mắt trợn to, vẻ mặt khó tin nhìn con gà, hút ngụm khí lạnh.
Lão dược sư lạc giọng:
– Không thể nào! Chẳng lẽ đây là dược đạo kê trong truyền thuyết?
– Lão tiên sinh này rất có ánh mắt, quả nhiên bất phàm.
Người đấu giá nói:
– Đúng vậy! Đây chính là dược đạo kê! Trên đời hiếm có, ít nhất trong quốc đô thạch nhân phường lần đầu tiên đấu giá một con dược đạo kê.
Đại nhân vật khác phản ứng còn đỡ, dược sư thì không chịu nổi.
– Thật sự là dược đạo kê!?
Đám dược sư đứng bật dậy, mắt nhìn chằm chằm vào dược đạo kê.
Bạch Ông rùng mình:
– Dược đạo kê!
Bạch Ông trợn to mắt, hận không thể nhìn kỹ từng tấc, không bỏ qua một cọng lông.
Bạch Ông hút ngụm khí lạnh:
– Trên đời thật sự tồn tại dược đạo kê. Nó là . . . Là thần vật vô thượng trong mắt dược sư. Có một con dược đạo kê đúng là . . .
Bạch Ông không nói nên lời, lão cảm thấy dược đạo kê là thần vật. Dược sư trong thiên hạ ai cũng muốn có một con dược đạo kê.
Thạch Hạo hỏi:
– Dược đạo kê là gà gì?
Kiến thức Thạch Hạo hẹp, gã không biết dược đạo kê có tác dụng gì. Nhưng nhìn nhiều dược sư trợn to mắt, Thạch Hạo biết con gà này rất ghê gớm.
Bạch Ông nhìn chằm chằm con dược đạo kê:
– Nói ra thì rất dài, con gà đó là thứ tất cả dược sư khao khát.
Lý Thất Dạ cũng nhìn dược đạo kê. Lúc này mọi người đều nhìn con dược đạo kê, dược sư là kích động nhất. Đối với dược sư thì dược đạo kê là thần vật, khao khát ước mơ.
Con dược đạo kê đã bị phong ấn, nó ngồi yên tại chỗ, cúi đầu, dửng dưng với mọi người. Tuy dược đạo kê nó rơi vào tay con người nhưng vẫn tỏ ra kiêu ngạo.
Người đấu giá nói nhanh:
– Dược đạo kê, ta nghĩ các vị dược sư biết rõ thứ này hơn ta.
– Ăn trùng vương, bắt giữ độc vật, thủ hộ linh dược đan thảo, phân của nó là đất màu mỡ nhất trên đời.
– Quan trọng hơn, dược đạo kê có thiên tính ở bên cạnh bảo vệ linh dược đan thảo, vì vậy có nó sẽ tìm được linh dược đan thảo người khác không tìm thấy. Có con dược đạo kê trông chừng dược điền, không cần lo độc vật trùng vương gì nữa, nước phù sa cũng khỏi dùng . . .
Người đấu giá giải thích hàng loạt làm đám dược sư thèm nhỏ dãi.
Người đấu giá không giải thích thì các dược sư cũng biết công dụng tuyệt vời của dược đạo kê. Nghe người đấu giá giải hích, đám người thèm nhỏ dãi, hận không thể sở hữu một con dược đạo kê.
Có dược sư thành tựu lớn khá cẩn thận, quan sát dược đạo kê một lúc sau dò hỏi:
– Sao con dược đạo kê này trông ủ rũ vậy?
Người đấu giá mở miệng nói:
– Vị khách quý kia, người nên biết bắt một con dược đạo kê khó khăn cỡ nào, nó sẽ không chờ ngươi bắt sống. Vì bắt dược đạo kê mà mời ba vị đại hiền, khó khăn biết mấy, bỏ vốn lớn cỡ nào?
– Vì bắt sống nó, canh giữ năm này qua năm kia, ba vị đại hiền đuổi theo dược đạo kê ngàn vạn dặm mới phong ấn nó hoàn mỹ không khuyết điểm.
– Thử nghĩ xem, qua nhiều phen trằn trọc cuối cùng vẫn bị phong ấn, quý khách cảm thấy nó phấn chấn nổi không?
Mọi người ngẫm nghĩ thấy có lý. Thần vật như dược đạo kê muốn bắt sống nó khó còn hơn lên trời. Nếu không có ba vị đại hiền ra tay e rằng không bắt dược đạo kê được.
Người đấu giá vỗ ngực bảo đảm:
– Đương nhiên thạch nhân phường chúng ta bảo đảm con dược đạo kê này không bị thương, chúng ta bảo đảm bằng tấm biển vàng của mình. Thế nên khách nhân cứ yên tâm mua.
Dược đạo kê là thần vật dược sư nào cũng muốn có. Được một con dược đạo kê chẳng những dễ dàng nuôi trồng dược thảo hơn, còn có thể đào móc nhiều linh dược quý hiếm.
Đừng nói dược sư, truyền thừa tông môn có nơi nào không cần nuôi trồng dược thảo? Không chỉ với dược sư, truyền thừa tông môn có con dược đạo kê thì tương lai sẽ được nhiều linh dược đan tảo hơn.
Không chỉ đám Bạch Ông nhìn chằm chằm dược đạo kê, Lý Thất Dạ cũng vậy.
Lý Thất Dạ mở miệng hỏi:
– Ta có thể nhìn con dược đạo kê này được không?
– Được được.
Người đấu giá vội kêu người đưa dược đạo kê vào tay Lý Thất Dạ.
Thần tài như Lý Thất Dạ đương nhiên có đặc quyền, trong phòng đấu giá này không mấy người vung tiền như rác, hào khí bá đạo như hắn.
Lý Thất Dạ chằm chằm chằm mắt dược đạo kê một lúc lâu sau khen:
– Gà tốt, một con gà tốt.
Lý Thất Dạ trả lại cho người.
Thiếu nữ kiêu ngạo Tiễn Vô Song ngồi ở ban công phòng riêng khác kiêu ngạo nói:
– Sắp bắt đầu đấu giá đúng không? Giá khởi điểm con dược đạo kê này là bao nhiêu?
Ngó bộ dáng của Tiễn Vô Song rất có hứng thú với dược đạo kê.
Dược đạo kê lại được đưa về đài đấu giá, người đấu giá trả lời ngay:
– Giá khởi điểm dược đạo kê là năm mươi vạn đại hiền tinh bích.
– Cái gì? Năm mươi vạn đại hiền tinh bích?
Có khách quý oán trách:
– Các ngươi đang giật tiền sao?
– Quý khách, vật này có giá trị cao.
Người đấu giá bình tĩnh nói:
– Các vị khách quý nên biết, người trẻ tuổi đương thời chưa có đại hiền, thế hệ trung niên thì chỉ vài đại hiền, mọi người đều biết chuyện này. Đại hiền đương thời hoặc thành đạo từ ba vạn năm trước hoặc là đại hiền sớm hơn nữa, toàn là nhân vật lão tổ các đại giáo cường quốc.
Người đấu giá nghiêm túc nói với khách quý:
– Tình huống của các vị lão tổ chắc không cần tiểu nhân nói nhiều. Các vị lão tổ phong ấn dưới lòng đất, lánh đời không ra. Thử nghĩ xem, mời ba vị đại hiền xuất thế đuổi theo ngàn vạn dặm mới bắt được con dược đạo kê, các vị cũng hiểu phải trả giá đắt cỡ nào. Tinh bích quý nhưng thì huyết thạch càng quý hơn, các vị khách quý thấy ta nói đúng không?
Đám khách quý nhìn nhau, người đấu giá nói cũng đúng, mời ba vị đại hiền xuất thế đúng là rất đáng giá.
Nhưng năm mươi vạn đại hiền tinh bích là giá khởi điểm thì quá cao. Đừng nói khách quý bình thường, giá khởi điểm thế này là quét gần hết khách quý ra ngoài cửa. Giá khởi điểm cao khủng khiếp.
Có dược sư cắn răng kêu giá:
– Năm mươi mốt vạn.
Dược sư kia mới bắt đầu thì thiếu nữ kiêu ngạo Tiễn gia Tiễn Vô Song đã nâng giá gấp đôi:
– Một trăm vạn.
Kiểu kêu giá này làm người ta không biết nên nói cái gì. Mọi người rất khó chịu cái kiểu này, nâng giá quá cao, không người mua nào muốn làm kẻ ngốc.
Chương 903: Một con gà vô giá
Nhưng hết cách, các người mua có ai không biết lai lịch của thiếu nữ kiêu ngạo này? Dù bực bội với nàng cũng đành chịu, ai kêu người ta có tiền?
Tiễn Vô Song mới dứt lời thì cái giá bom tấn khác vang lên:
– Một ngàn vạn.
Nghe giá đó các khách quý rớt tim:
– Bị điên sao?
Mọi người nhìn hướng kia, thấy kẻ kêu giá trên trời là Lý Thất Dạ.
Mọi người ngây ngốc, không còn lời gì để nói với nhà giàu mới nổi. Tiễn Vô Song nâng giá gấp đôi đã làm người ta khó thể chấp nhận, Lý Thất Dạ ra giá gấp chục lần, khiến người đứt dây thần kinh.
Đám người trợn tròn mắt ngó nhau. Một ngàn vạn, không bao nhiêu người trong phòng đấu giá này theo được, ngưỡng cửa quá cao.
Người đấu giá trên đấu giá run rẩy, gã cứ tưởng mình nghe lầm.
Người đấu giá lặp lại lần nữa:
– Một ngàn vạn?
Gã làm người đấu giá đã lâu, lần đầu tiên thấy nâng giá gấp mười lần, quá điên cuồng.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Đúng vậy! Là một ngàn vạn.
Bạch Ông, Thạch Hạo rất bất đắc dĩ. Bọn họ đi theo Lý Thất Dạ, sắp chết lặng với mấy chuyện này. Thuận miệng kêu giá trên trời, ban đầu hù Bạch Ông, Thạch Hạo đứng tim, bây giờ hai người đã thói quen.
Tiễn Vô Song trừng Lý Thất Dạ, rõ ràng hắn đang muốn đối ghịch với nàng.
Tiễn Vô Song trừng Lý Thất Dạ một lát sau quay đầu đi, kiêu ngạo nói:
– Hai ngàn vạn . . .
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Ngại quá, tinh bích của ta là phẩm chất vấn thế đại hiền.
Tiễn Vô Song cười ngạo nghễ, hĩnh mũi nói:
– Tinh bích của ta cũng là phẩm chất vấn thế đại hiền.
Tiễn Vô Song kiêu ngạo nhìn Lý Thất Dạ:
– Ngươi có thể ra bao nhiêu tiền thi ta theo tới cùng.
Bộ dáng Tiễn Vô Song như có tiền xài không hết, khí thế dùng tiền đập chết người. Ai bảo nàng là thiên kim Tiễn gia làm chi? Nghe nói Tiễn gia chỉ có một thiên kim, Tiễn Vô Song không kiêu ngạo sao được?
Các người mua câm nín, nhiều dược sư rất tiếc nuối nhưng biết điều rút khỏi cuộc cạnh tranh. Bọn họ không so nổi với hai thần tài này.
Lý Thất Dạ chỉ liếc Tiễn Vô Song một cái:
– Thật sự theo?
Lý Thất Dạ cười, chậm rãi nói:
– Ta ra một trăm khối tiên đế tinh bích.
Đám người đứng bật dậy:
– Cái gì? Bị điên sao? Có thể càng điên cuồng hơn không?
Bạch Ông, Thạch Hạo vốn hơi chết lặng bỗng chốc quỳ xuống đất.
Bạch Ông run cầm cập, lắp bắp nói:
– Đại thiếu gia, đây . . . Đây là tiên đế tinh bích!
Tiên đế tinh bích quý giá hơn đại hiền tinh bích, gấp mấy ngàn, mấy vạn lần. Rất khó có tiên đế tinh bích, cho đến nay sở hữu tiên đế tinh bích không phải bản thân tiên đế mà là đế thống tiên môn. Đại giáo cường quốc rất khó nhúng chàm, trừp hi tổ tiên của họ từng trung thành với tiên đế, được tiên đế ban thưởng cho.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta biết.
Lý Thất Dạ không chỉ đi đất chôn nguy hiểm, không ai biết bên dưới âm dương đàm, trong thần điện hoàng kim hắn giấu báu vật tuyệt thế vô song, và cả tinh bích.
Chìm nổi trăm ngàn vạn năm, tài sản của Lý Thất Dạ hù chết người. Lý Thất Dạ bồi dưỡng ra đám Minh Nhân tiên đế qua từng đời tốn bao nhiêu tiền của, nhưng cũng gom góp tích lũy một đống kếch sù khác.
Lúc trước khi đi Lý Thất Dạ tùy tay thả tinh bích trong thần điện hoàng kim, Thiên Lý tiên đế không sử dụng chúng nó nên khi hắn trở về có tiện tay mang tinh bích đi luôn.
Các người mua cảm thấy quá điên cuồng:
– Có . . . Cần như vậy không? Một con dược đạo kê mà dùng tiên đế tinh bích đổi?
Tuy dược đạo kê quý thật nhưng chưa đến mức độ đó, tiên đế tinh bích là thứ rất hiếm có, một số đại giáo cường quốc mà có cũng sẽ giấu đi, không tùy tiện sử dụng.
Hiện nay Lý Thất Dạ dùng một trăm khối tiên đế tinh bích đổi con dược đạo kê làm người ta thấy điên cuồng.
– Quá . . . Phá . . . Phá sản!
Nhiều thế hệ trước không biết nên nói cái gì, bọn họ từng thấy nhiều cậu ấm vung tiền như rác, lúc trẻ bọn họ cũng phá của.
Nhưng so với Lý Thất Dạ thì đám cậu ấm phá của không bằng một móng út của hắn. Mở miệng là tiên đế tinh bích, hù chết người. Nhiều người cả đời chưa từng thấy tiên đế tinh bích, không biết tiên đế tinh bích có hình dạng gì.
Sau khi Lý Thất Dạ kêu giá, toàn trường nín thở, cái giá hù sợ nhièu người.
Người đấu giá đứng ngây như phỗng, đấu giá thế này làm gã không nói nên lời. Thạch nhân phường khá nổi tiếng trong Cự Trúc quốc, Dược vực, xếp năm hàng đầu.
Trong các cuộc đấu giá mà gã tổ chức, thấy sử dụng tiên đế tinh bích năm ngón tay đếm hết. Lý Thất Dạ há mồm kêu một trăm khối tiên đế tinh bích thì càng là lần đầu tiên gặp phải.
Trong tĩnh lặng, Lý Thất Dạ nói với người đấu giá:
– Nếu không ai báo giá thì kêu giá ba lần, mau.
Người đấu giá lấy lại tinh thần, vội kêu giá:
– Một trăm khối tiên đế tinh bích lần thứ nhất!
Tiễn Vô Song cắn răng, trầm giọng nói:
– Ta ra một trăm lẻ nưm khối, ta có thể thế chấp báu vật tại đây.
Người phụ trách thạch nhân phường vội nói:
– Nếu Tiễn cô nương không mang theo tiên đế tinh bích, với danh tiếng của Tiễn cô nương có thể ký sổ, không cần thế chấp.
Người phụ trách thạch nhân phường trán toát mồ hôi hột.
Tiễn Vô Song là thiên kim của Tiễn gia nên thạch nhân phường mới cho nàng ký sổ. Đế thống tiên môn như Tiễn gia không đến mức thiếu nợ không trả.
Tiễn Vô Song không nắm chắc, bình thường nàng kêu giá gấp đôi, lần này chỉ thêm năm khối tiên đế tinh bích.
Thật ra năm khối tiên đế tinh bích đã hù chết người, người bình thường không trả nổi.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Hai trăm khối.
Kêu giá tiên đế tinh bích gấp hai lần, Bạch Ông, Thạch Hạo quỳ hẳn xuống đất. Hai người rất muốn gào lên: Đại gia, đây chính là tiên đế tinh bích, không phải tinh bích bình thường!
Lý Thất Dạ kêu giá làm Tiễn Vô Song tức hộc máu, nàng trừng hắn, tia mắt như mũi tên. Nếu không phải ở trong phòng đấu giá không chừng Tiễn Vô Song sẽ làm thịt Lý Thất Dạ.
Thấy Tiễn Vô Song trừng mình, Lý Thất Dạ liếc nàng, nhàn nhã hỏi:
– Nàng có thể ra giá cao bao nhiêu? Nói thẳng đi, một ngàn hay một vạn?
Thái độ kiêu ngạo của Lý Thất Dạ chọc tức Tiễn Vô Song, nàng luôn kiêu căng, trong mắt không người. Hôm nay Lý Thất Dạ trấn áp sự kiêu hãnh của Tiễn Vô Song, hỏi sao nàng không tức hộc máu? Tiễn Vô Song rất muốn giết người.
Tiễn Vô Song ngồi phịch xuống,Không nói câu nào, không kêu giá. Mặc dù Tiễn Vô Song kiêu căng ngang nược nhưng nàng không ngu, nàng không muốn chịu đựng Lý Thất Dạ đả kích nhưng lúc này buộc phải nhường bước.
Mấy trăm, hàng ngàn tiên đế tinh bích mua một con dược đạo kê, chuyện này quá điên cuồng. Tiễn Vô Song không trả nổi nhiều tiên đế tinh bích như thế.
Tiễn Vô Song là thiên kim của Tiễn gia, được người nhà nâng niu trên trời. Tiễn gia có nhiều tiên đế tinh bích nhưng không nhiều đến mức cho Tiễn Vô Song phung phí.
Tiễn Vô Song kiêu căng ngang ngược, là thiếu nữ khiến người tức giận, nhưng nàng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Người đấu giá hưng phấn run rẩy, hét to:
– Hai trăm tiên đế tinh bích lần thứ nhất!
Nhiều người im lặng. Hai trăm khối tiên đế tinh bích, hiếm ai trả nổi, trừ phi là lão tổ xuất thân từ đế thống tiên môn.
Chương 904: Tảng đá của Ngoan Thế tiên đế (1)
Cuối cùng người đấu giá gõ búa quyết định Lý Thất Dạ bỏ hai trăm tiên đế tinh bích mua con dược đạo kê. Các người mua câm nín, có người cho rằng Lý Thất Dạ bị điên, có người bảo hắn là kẻ phá của nhất đời.
Bạch Ông run giọng hỏi Lý Thất Dạ:
– Đại thiếu gia, cái . . . Này . . . Đáng giá không?
Lý Thất Dạ cười cười, không ai biết bí mật trong đó. Người khác cho rằng Lý Thất Dạ là phá của, còn hắn thì cho rằng đáng giá.
Tiếp theo đấu giá vài món báu vật nhưng không ai điên cuồng kêu giá hù chết người giống Lý Thất Dạ. Tiễn Vô Song có ra giá mua hai báu vật.
Lý Thất Dạ không kêu giá nữa, tuy mấy báu vật này không tệ nhưng không đáng để hắn ra tay.
Người đấu giá lớn tiếng tuyên bố:
– Món cuối cùng, ta xin trân trọng giới thiệu, đây là tảng đá Ngoan Thế tiên đế để lại!
Nghe người đấu giá nói, có người mua lớn tiếng hỏi:
– Chẳng phải thạch nhân phường đặt tảng đá kia ở cuối cùng mới đấu giá sao?
Người đấu giá trả lời:
– Vị khách quý này, ngại quá, thay đổi đột ngột, vật tiếp theo mới là vật phẩm đấu giá nặng ký cuối cùng. Tảng đá kia chỉ có thể làm vật phẩm đấu giá thứ hai.
Các người mua nhìn nhau, trước đó nhiều khách quý có danh sách đấu giá của thạch nhân phường, bây giờ đột nhiên đổi danh mục. Chuyện này rất hiếm thấy, trừ phi vật cuối cùng có lai lịch kinh khủng hơn.
Thấy không ai nói gì nữa, người đấu giá ho khan:
– Tảng đá kia là thứ Ngoan Thế tiên đế để lại, trong các vị có nhiều người xuất thân từ Thạch Nhân tộc, chắc không cần ta giới thiệu nhiều về Ngoan Thế tiên đế.
Nghe thế các người mua giật mình:
– Thứ Ngoan Thế tiên đế để lại?
Ngoan Thế tiên đế được gọi là tiên đế thứ nhất của Thạch Nhân tộc, đến từ thời đại hoang mãng, có thể nói là một trong những tiên đế cổ xưa nhất. Lai lịch Ngoan Thế tiên đế còn nhiều tranh luận, đời sau nhiều người cho rằng Ngoan Thế tiên đế xuất thân từ Thạch Nhân tộc.
Người có quan điểm đó cho rằng Ngoan Thế tiên đế từng nói mình là một tảng đá cứng, nên đa số người đời sau nghĩ Ngoan Thế tiên đế cảm ứng thiên địa rồi mới có sự sống.
Nhưng khá nhiều người phản bác quan điểm này, vì lai lịch của Ngoan Thế tiên đế không rõ ràng, không ai biết. Ngoan Thế tiên đế có lai lịch bí ẩn trong các tiên đế, mọi người chỉ biết gã do tảng đá biến thành, cụ thể từ đâu tới, theo sư môn gì thì không rõ.
Có một điều không thể phủ nhận là từ trăm ngàn vạn năm nay Thạch Nhân tộc xem Ngoan Thế tiên đế là vị tiên đế thứ nhất của mình. Lúc Ngoan Thế tiên đế còn ở trần gian cung không phủ nhận mình là Thạch Nhân tộc.
Ngoan Thế tiên đế là vị tiên đế thứ nhất của Thạch Nhân tộc, cũng nằm trong các tiên đế xưa nhất, cũng thuộc nhóm tiên đế số ít không để lại đạo thống. Trong thời đại Ngoan Thế tiên đế bỗng có một ngày gã biến mất, không ai biết xảy ra chuyện gì. Ngoan Thế tiên đế không để lại đạo thống gì.
Người đấu giá nói:
– Mọi người đều biết tuy Ngoan Thế tiên đế không để lại đạo thống nhưng bản thân có để lại một tảng đá. Truyền thuyết cho rằng Ngoan Thế tiên đế để đạo thống trong tảng đá đó, còn về có một hay nhiều tảng đá thì chúng ta là người đời sau, không rõ. Nhưng thạch nhân phường bảo đảm tảng đá này chính là thứ Ngoan Thế tiên đế để lại.
Tảng đá được nâng lên, trên khay đặt tảng đá cực kỳ bình thường. Nếu không phải tảng đá xuất hiện tại đây, mọi người sẽ nghĩ đây là hòn đá nhặt ở ven đường.
Có người mua hỏi:
– Làm sao chắc chắn tảng đá này là thứ Ngoan Thế tiên đế để lại?
Người mua chất vấn là bình thường. Tảng đá này không có gì khác lạ, nếu nơi đây không phải thạch nhân phường thì người mua sẽ cho rằng đây là hòn đá nhặt ở ven đường.
Người phụ trách thạch nhân phường không nói nhiều, đi lên đè tảng đá. Ngón tay gã như xuyên thấu qua hòn đả.
Vù vù vù vù vù!
Tảng đá bỗng tỏa sáng rực rỡ, từng lũ đế uy bộc phát. Tảng đá bình thường trông như biển cả mênh mông.
Người phụ trách thạch nhân phường rút ay về, ánh sáng biến mất. Tảng đá vẫn giữ vẻ ngoài bình thường.
Các người mua hút ngụm khí lạnh, khi uy lực tiên đế bộc phát thì bọn họ biết ngay tảng đá chắc chắn là thứ tiên đế để lại.
Có người mua sốt ruột hỏi:
– Không biết tảng đá kia giá khởi điểm là bao nhiêu?
Người mua có thực lực đều chuẩn bị tâm lý, báu vật như thế chắc chắn có cái giá hù chết người. Đây là lý do tại sao lão tổ đại giáo tới thạch nhân phường, bọn họ đến vì báu vật này.
– Vật phẩm đấu giá là đấu giá giao dịch.
Người đấu giá trả lời:
– Chủ nhân của vật phẩm không cần tinh bích, miễn có kim tán hay thần dược trị thương là được. Chủ bán có mặt tại đây, nếu các vị khách quý có kim sang thánh dược gì cứ lấy ra đi, miễn chủ bán cần thì tảng đá thuộc về các người.
Các người mua hút ngụm khí lạnh, lấy một thứ tiên đế để lại đổi đi kim tán chữa thương, đó là vết thương nghiêm trọng cỡ nào?
Có một số vết thương không đơn giản là bị thương xác thịt, có vài vết thương để lại vĩnh viễn hoặc không chữa lành được, thương tổn như thế cần có thánh phẩm trị thương siêu nghịch thiên mới chữa lành nổi. Một số vết thương mãi mãi không thể chữa hết.
Nhưng kiểu lấy báu vật đổi thuốc làm dược sư phấn chấn tinh thần, vì đây là sở trường của dược sư.
Một vị dược sư đứng dậy báo ra thứ mình có:
– Ta luyện bách thương tán, đây là bí phương riêng của ta . . .
Trong phòng riêng phát ra thanh âm:
– Bách thương tán phẩm cấp quá thấp.
Phòng riêng tối thui không thấy ai ở bên trong, chắc chắn là chủ bán. Người đó ngắt lời dược sư, y rất cần kim tán trị thương.
Một vị thạch hoàng đứng lên:
– Tông môn của ta có một gốc linh xà huyết thương thảo, dược linh cỡ trăm vạn năm, có thể chữa vết thương cho đại hiền . . .
Chủ bán ngắt lời:
– Ta từng ăn một gốc linh xà huyết thương thảo dược linh ba trăm vạn năm, vô hiệu.
phối phương nói:
– Vị kế tiếp.
Hoàng Phủ Hào xuất thân Hoàng Phủ thế gia lên tiếng:
– Nhà ta có một bình nhỏ đoạn hồn kinh tiên tán, số lượng không nhiều nhưng có thể đắp một lần.
Có dược sư nghe tên đoạn hồn kinh tiên tán thì rung động nói:
– Đoạn hồn kinh tiên tán là kim tán vô thượng của Dược quốc.
Đoạn hồn kinh tiên tán rất nổi tiếng trong Thạch Dược giới, là kim tán vô thượng của Dược quốc, người bình thường không có được. Nếu không phải Hoàng Phủ thế gia liên nhân mấy đời với Dược quốc thì đừng mơ có.
– Kim tán vô thượng của Dược quốc.
Chủ bán trầm ngâm nói:
– Hiệu quả không tệ, nhưng một bình không được, nếu ngươi có một chum thì ta sẽ đổi với ngươi.
Mọi người hút ngụm khí lạnh. Hiể niên chủ bán đã sử dụng đoạn hồn kinh tiên tán, người dùng được thứ này chắc chắn có lai lịch hù chết người, vết thương kinh khủng cỡ nào?
Hoàng Phủ Hào ủ rũ ngồi xuống, không bao giờ gã có một chum nổi. Hoàng Phủ thế gia khó khăn lắm mới được một bình, trừ phi là đại nhân vật hoàng thất Dược quốc, nếu không ai lấy được cả chum?
– Ta có một hộp thánh bích trị thương thủy . .
– Ta có một gốc tố thể quỷ hồn hoa . . .
Chương 905: Tảng đá của Ngoan Thế tiên đế (2)
Trong phút chốc mấy dược sư lai lịch linh người báo ra đồ vật của mình nhưng đều bị chủ bán từ chối. Chắc hẳn chủ bán bị thương rất khủng, mấy dược sư báo ra kim tán có hiệu quả trị thương rất tuyệt nhưng chủ bán không cần, nói lên các thánh dược này không thể trị lành vết thương của chủ bán được.
Các người mua báo ra thứ mình có, Lý Thất Dạ phong kín không gian, lấy năm cánh hoa tiên thương thược dược bỏ vào hộp báu.
Các khách mua báo ra thánh dược trị thương đều bị chủ bán phủ định, cuối cùng không ai lấy ra được thuốc tốt hơn.
Chủ bán hơi thất vọng, khẽ thở dài:
– Nếu ai có cách nào giới thiệu nguyên lão hoàng tộc Dược quốc, để ta đổi đoạn hồn kinh tiên tán sẽ được thưởng dày.
Vết thương của chủ bán không lạc quan, rất cần có thánh dược trị thương. Nhưng các người mua cung cấp thánh dược không phải thứ chủ bán muốn, nên y mới nói câu đó.
Đám người nhìn nhau. Hoàng tộc Dược quốc, nói dễ hơn làm. Đám người nhìn hướng Hoàng Phủ Hào, nếu bảo ai có thể tiến cử được thì chỉ mình gã.
Hoàng Phủ Hào cười khổ, dễ gì quen được nguyên lão hoàng tộc Dược quốc? Đại hiền bình thường chưa chắc người ta chịu gặp.
Lý Thất Dạ đưa hộp báu chứa cánh hao tiên thương thược dược cho người phòng đấu giá.
– Chỗ ta có chút món đồ nhỏ.
– Đưa cho vị khách nhìn xem có cần không.
Nhiều người nhìn hướng Lý Thất Dạ, rất tò mò trong hộp báu chứa cái gì. Lý Thất Dạ liên tục hai lần ra tay rộng rãi, bây giờ hắn muốn không gây chú ý cũng khó.
Người phòng đấu giá bưng hộp báu vào phòng kia ngay, bên trong phát ra tiếng kinh kêu của chủ bán.
Chủ bán lạc giọng kêu lên:
– Trên đời thật sự có vật đó?
Tiếng kêu của chủ bán làm đám người nhìn nhau. Các người mua nhìn Lý Thất Dạ, mọi người suy đoán lai lịch của hắn. Kêu giá hù chết người, mang theo thánh phẩm trị thương vô song. Người trẻ tuổi này rốt cuộc có lai lịch gì? Là truyền thừa đế thống tiên môn hay hậu nhân của dược đế?
Nhưng dù là loại nào thì đều nổi tiếng như cồn trong Thạch Dược giới, thế nhưng Lý Thất Dạ vô danh, không ai biét lai lịch của hắn.
Trong phòng riêng phát ra tiếng hỏi của chủ bán:
– Nếu vị công tử này đồng ý thì ta nguyện ý trao đổi với công tử.
Chủ bán rất sốt ruột, y rất cần thứ của Lý Thất Dạ.
Tuy chỉ có năm cánh hoa tiên thương thược dược nhưng thế đã là tiên dược vô thượng, có thể chữa lành mọi vết thương. Tiên thương thược dược được gọi là tiên dược, nó chữa lành vết thương cực nặng của Lý Thất Dạ, càng đừng nói mấy thứ khác.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đồng ý.
Mọi người tò mò Lý Thất Dạ cho chủ bán cái gì? Thứ này quý giá còn hơn đoạn hồn kinh tiên tán, đám người nghĩ nát óc cũng không ra có kim tán chữa thương nào quý báu hơn đoạn hồn kinh tiên tán.
Trong khi các người mua kinh ngạc suy đoán, người đấu giá nói:
– Được rồi, tiếp theo là vật phẩm đấu giá cuối cùng, cũng là báu vật nặng ký chấm dứt đấu giá. Các vị khách quý, mọi người hãy cùng nhau kéo màn cuộc đấu giá này thật hoàn mỹ đi.
Các người mua chăm chú hơn, tảng đá Ngoan Thế tiên đế vốn là báu vật nặng ký kết thúc, giờ nó nhường vị trí. Các người mua tò mò, là cái gì khiến thứ tiên đế để lại phải nhường vị trí?
Lý Thất Dạ ngồi trên ban công thì ung dung bình thản, hắn biết thứ sắp đấu giá là gì, vì hắn nhờ thạch nhân phường thay mặt đấu giá giùm.
Vật phẩm đấu giá được nâng lên, các cặp mắt chăm chú nhìn. Khay đặt một vật, thứ đó trông như khoai lang, bề ngoài bình thường, hoàn toàn nhìn không ra thứ này có cái gì đặc biệt.
Đại nhân vật như yêu hoàng, thạch hoàng nhìn thứ đó sau ngơ ngác ngó nhau. Nhưng thạch nhân phường là tấm biển vàng, sẽ không lấy thứ bình thường ra đấu giá.
Có yêu hoàng tò mò hỏi người đấu giá:
– Đây là cái gì?
– Không phải tiểu nhân khuếch đại, thứ này thật sự rất hiếm thấy.
Người đấu giá trả lời:
– Sợ là trong các vị khách quý không nhiều người biết nó. Thạch nhân phường lần đầu tiên đấu giá thứ này, đây là lần thứ hai lão đông gia trông thấy nó.
Có thạch hoàng nóng nảy bảo:
– Được rồi, đừng thừa nước đục thả câu nữa. Nó là thứ gì, mau nói đi.
Người đấu giá mỉm cười nói:
– Đây là dược vương rất ghê gớm, có thể nói là tiên dược. Các vị dược sư đại nhân hãy nhìn kỹ đi, có thể sẽ nhận ra.
Cuối cùng một lão dược sư già khú đế đứng dậy, mắt đục trợn to, cực kỳ kích động lắp bắp:
– Không . . . Không lẽ . . . Là trường thọ quả trong truyền thuyết?
Dược sư gài khú đế nói làm đám dược sư chấn động.
– Cái gì, trường thọ quả?
Các dược sư đứng bật dậy, trố mắt nhìn kỹ thứ dó.
Một dược sư nhỏ giọng nói:
– Trường thọ quả, tuy là quả nhưng kết trái ở phần rễ, hình dạng như khoai, trong đen ánh tím . . .
Dược sư đó lạc giọng hét lên:
– Đây đúng là trường thọ quả trong truyền thuyết!
Nghe câu khẳng định, các lão tổ đại giáo núp trong phòng kín bật thốt:
Các căn phòng tối lộ ra những cặp mắt sáng nóng cháy.
– Lý lão có ánh mắt rất chuẩn, không uổng là dược lão tiếng tăm lừng lẫy trong Dược vực chúng ta.
Người đấu giá khen lão dược sư đầu tiên nhận ra trường thọ quả:
– Các vị, không sai, đây chính là trường thọ quả.
Các người mua lạc giọng:
– Trường thọ quả, có thật không? Thứ này là dược vương trong dược vương, rất hiếm có. Dù không phải tiên dược nhưng trong mắt nhiều người nó không thua gì tiên dược.
Những người mua lớn tuổi càng không ngồi yên, đứng bật dậy. Lão tổ đại giáo trong phòng tối thì nhìn chằm chằm vào trường thọ quả.
Có lão dược sư kích động nói:
– Trường thọ quả, ta trở thành dược sư năm ngàn năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy nó.
Người đấu giá nói:
– Các vị, đây là một trái trường thọ quả. Trường thọ quả một rễ hai ngọn, đây là một trong hai trái đó. Thạch nhân phường nhận người ủy thác đấu giá.
Các người mua nín thở, lão tổ đại giáo thì khỏi phải nói. Trước đó là thời đại đạo khó, cơ bản đại hiền chưa sinh ra. Những lão tổ đại giáo hiện nay toàn là đại hiền sống mấy vạn năm hay càng lâu hơn, bọn họ dựa vào thì huyết thạch phong ấn, chôn mình dưới lòng đất ngủ say.
Những nhân vật như vậy tuổi thọ có hạn, một số lão tổ đại giáo sắp hết tuổi thọ, đang hấp hối. Lão tổ đại giáo như thế không muốn xuất thế, chưa đến phút cuối cùng thì bọn họ sẽ luôn chôn mình dưới đất.
Nhân vật như thế khao khát có thánh thảo tiên dược kéo dài tuổi thọ hơn bất cứ ai. Những đại giáo cường quốc có thực lực, đặc biệt là đế thống tiên môn cố gắng cho lão tổ dùng các người mua.
Tuy thọ dược đẳng câp này thường được bán giá trên trời nhưng là thứ kéo dài tuổi thọ thông thường nhất. Đến nay thọ dược dành cho đại hiền rất đắt khách.
Lão tổ đế thống tiên môn ăn thọ dược như cơm bữa, nó không phải cách vạn năm, càng dùng nhiều thọ dược thì hiệu quả càng kém, cuối cùng vô hiệu.
Nhiều lão tổ đại giáo, đế thống tiên môn dựa vào thọ dược chống đỡ. Có lão tổ đại giáo kéo dài hơi tàn đến khi thọ dược hết hiệu quả, đành tìm linh thảo tiên dược kéo dài tuổi thọ khác quý hiếm hơn.