1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 180 [Chương 896 đến Chương 900]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 180 [Chương 896 đến Chương 900]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 896: Thời gian của ta rất quý giá (1)

Bình thường nói đến tinh bích, ví dụ tinh bích àm thánh tôn dùng ý chỉ loại thấp nhất, phẩm chất tiểu thánh tôn. Trừ phi có chỉ định đặc biệt, không thì thường hay nói tinh bích đẳng cấp thấp nhất khởi đầu.

Trong khi đám người giành ra giá, mắt Bạch Ông nóng bỏng hỏi Lý Thất Dạ:

– Lô thần này như thế nào?

Bạch Ông cảm thấy thấy lô thần đó đã là cực phẩm, tuyệt đối thích hợp Thạch Hạo.

Lý Thất Dạ chỉ nhìn một cái:

– Không tệ.

– Không tệ . . . Chỉ không tệ?

Bạch Ông lắp bắp:

– Hỏa nguyên của . . . Của . . . Lô . . . Lô thần này là Chu Tước thần hỏa!

Bạch Ông không biết nên nói cái gì với Lý Thất Dạ. Trong mắt Bạch Ông thì lô thần này là cực phẩm, nhưng miệng Lý Thất Dạ bảo không tệ, đây chính là chênh lệch.

Lý Thất Dạ thiếu hứng thú với lô thần trước mắt, nó không đáng để hắn tốn thời gian:

– Còn lô thần khác khi nào đấu giá?

Bạch Ông hếch cằm chỉ lối vào bên phải:

– Chờ nửa đợt sau mới đấu giá, sẽ tổ chức trong đó. Phải là khách quý chí tôn, hoặc đấu giá ba món đồ, hoặc tiêu phí tám ngàn khối thánh tôn tinh bích mới có tư cách tham gia. Tất nhiên khách quý chí tôn không cần tham gia đấu giá nửa vòng đầu.

Lý Thất Dạ nói:

– Vậy đi tham gia nửa đợt sau, nơi này không có gì hay để xem.

Lý Thất Dạ nhấc chân bước đi.

Bạch Ông sững sốt:

– Nhưng mà . . .

Lý Thất Dạ đã đi hướng lối vào. Bạch Ông, Thạch Hạo vội chạy theo.

Lối vào bên phải đi thông phòng đấu giá nửa vòng sau, có người canh gác. Lý Thất Dạ vừa đến cửa thì bị chặn lại.

Hai thị vệ phòng đấu giá ngăn đường Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:

– Các hạ, xin hãy đưa chí tôn lệnh ra, nếu không có thì mời quay về.

– Không có.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Nhưng các ngươi nên hoan nghênh ta đi vào mới đúng, đây là vinh hạnh cho thạch nhân phường các ngươi.

Lý Thất Dạ nói quá kiêu ngạo, hai thị vệ biến sắc mặt.

Một thị vệ lạnh lùng nói:

– Đến kiếm chuyện phải không?

Thị vệ khác cười khẩy nói:

– Hừ! Tới gây sự không xem trước đây là đâu, ngươi tìm nhầm chỗ!

Thị vệ duỗi tay ra chộp hướng Lý Thất Dạ.

Đối với phòng đấu giá thì chuyện như vậy không đáng gì, nếu gặp phải sẽ dạy cho một ài học rồi đá ra. Thế lực thạch nhân phường cường đại biết mấy, sợ gì ai?

Ầm!

Lý Thất Dạ không nhúc nhích cái nào, hai thị vệ bị đánh bay. Một chuỗi tiếng nổ vang lên. Hai thi vệ đụng thủng mấy vách tường lớn phòng đấu giá, cuối cùng bay ra đường.

Tiếng động lớn làm phòng đấu giá náo động, mọi người nhìn hướng Lý Thất Dạ.

Có người hết hồn hét chói tai:

– Chuyện gì xảy ra?

Tạm dừng đấu giá lô thần nặng ký cuối cùng. Người đấu giá thấy tình huống đó, gã biến sắc mặt.

Liệt Kiệt trông thấy Lý Thất Dạ, lạnh lùng cười:

– Hóa ra là nhân tộc không biết sống chết là gì.

Mấy chục cường giả phòng đấu giá xông lên bao vây Lý Thất Dạ, Bạch Ông, Thạch Hạo lại. Bạch Ông, Thạch Hạo sợ mặt xanh mét như tàu lá chuối, vẻ mặt nhăn nhỏ, lần này thảm rồi.

Một người bộ dạng tổng quản đi ra, vẻ mặt lạnh băng, sát ý dữ dội.

Đấu giá đã ngừng, nhiều người mua nhìn Lý Thất Dạ.

Liệt Kiệt lớn tiếng thổi lửa góp gió:Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

– Hồ Tôn Giả, hãy dạy cho tiểu tử không biết sống chết này một bài học đi! Đánh gãy tứ chi của hắn, treo ngoài cửa thành thị chúng, để hắn đừng tưởng rằng thạch nhân phường là nơi cho hắn giương oai!

Không trách Liệt Kiệt hận Lý Thất Dạ, gã vốn là một trong những người được tuyển tham gia đại hội dược sư Cự Trúc quốc, ai ngờ đêm hôm qua có tin truyền đến tạm gạch bỏ gã. Liệt gia hỏi thăm khắp nơi, nghe được chút tiếng gió. Vấn đề nằm ở Lý Thất Dạ, nên sáng sớm Liệt Kiệt chạy tới gây sự với hắn.

Liệt Kiệt thấy Lý Thất Dạ không biết sống chết gây rối trong thạch nhân phường thì mừng thầm, cái này gọi là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào.

Tổng quản thạch nhân phường bước đến trước mặt Lý Thất Dạ. Tổng quản được người gọi là Hồ Tôn Giả, một vị thánh tôn. Một phòng đấu giá có tổng quản là thánh tôn, có thể tưởng tượng thế lực của phòng đấu giá này lớn cỡ nào.

Hồ tổng quản lạnh lùng nói:

– Tiểu tử này, nếu ngươi muốn đến làm ăn thì thạch nhân phường chúng ta rất hoan nghênh, còn nếu đến gây sự e rằng ngươi đi nhầm chỗ.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Ngươi nói đúng, ta đến làm ăn, nhưng mấy thứ kia không lọt vào mắt ta, đang định lên lầu xem. Nhưng dường như các ngươi không muốn làm ăn, vậy nên ngại quá, ta không phải loại người khách sáo.

Thái độ kiêu ngạo của Lý Thất Dạ làm mấy người tham gia đấu giá nhỏ to xì xầm. Bọn họ tò mò tiểu tử nhân tộc này từ đâu đến mà dám huênh hoang trong thạch nhân phường.

Liệt Kiệt cười nhạo:

– Ha ha ha, chỉ bằng vào tiểu bối vô danh như ngươi cũng muốn vào đấu giá nửa vòng sao? Hãy bỏ ý định này đi, nơi đó không dành cho tiểu tử nghèo. Thứ không biết sống chết, dám gây sự trong thạch nhân phường, ngươi chán sống rồi!

Liệt Kiệt không quên châm chích để thạch nhân phường ra tay dạy dỗ Lý Thất Dạ.

Hồ tổng quản ánh mắt sắc bén, đôi mắt lộ ra sát ý:

– Tiểu tử này, ngươi cố ý muốn gây sự?

Lý Thất Dạ lười dài dòng với Hồ tổng quản, hắn ném một hộp báu ra, thản nhiên nói:

– Đừng lãng phí thời gian của ta, kêu đại nhân vật của các ngươi đến đây, đấu giá nửa vòng sau sắp bắt đầu.

Hồ tổng quản nhận lấy hộp báu, mở ra xem. Hồ tổng quản đóng nắp lại ngay, hai tay nâng hộp báu, biến sắc mặt.

Hồ tổng quản ra lệnh cho người bên cạnh:

– Mau, đi mời lão tổ tông!

Viến đổi đột ngột làm mọi người ngây ra. Tình huống đảo ngược quá nhanh, giây trước Hồ tổng quản còn định dạy dỗ Lý Thất Dạ một trận.

Trong thời gian ngắn một lão nhân râu tóc bạc phơ sải bước chạy tới. Lão nhân huyết khí nội liễm nhưng đứng đâu cũng cho cảm giác nặng như núi cao.

Lão nhân đi ra, Hồ tổng quản vội giao hộp báu cho lão. Vẻ mặt Hồ tổng quản trang trọng thì thầm vào tai lão nhân tóc bạc,

Nghe Hồ tổng quản nói xong, lão nhân kết ấn đè hộp báu, mở ra xem, biến sắc mặt, vội đóng nắp hộp lại.

Lão nhân khom lưng, cúi đầu hướng Lý Thất Dạ:

– Người thạch nhân phường ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, có chỗ nào đắc tội lão hủ xin lỗi công tử. Công tử giá lâm thạch nhân phường là vinh hạnh cho chúng ta, làm thạch nhân phường rực rỡ hẳn lên.

Thay đổi đột nhiên làm người mua và những người khác trong phòng đấu giá ngây ra. Đặc biệt người mua quen biết lão nhân đều hút ngụm khí lạnh. Lão nhân có lai lịch lớn, nổi tiếng lừng lẫy từ mấy ngàn năm trước. Lão nhân tọa trấn thạch nhân phường, không ai dám đến giương oai.

Hiện giờ lão nhân cung kính với Lý Thất Dạ đúng là khó tin. Đám người tò mò không biết trong hộp báu chứa cái gì.

Bạch Ông, Thạch Hạo cũng lấy làm lạ. Trong hộp báu có gì mà làm thạch nhân phường thay đổi thái độ?

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Được rồi, ta lười nói nhiều. Ta tới chọn vài thứ, nghe nói đấu giá nửa vòng sau có đồ vật không tệ, mau bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.

Chương 897: Thời gian của ta rất quý giá (2)

Lão nhân vội đáp:

– Vâng vâng.

Lão nhân hỏi Hồ tổng quản:

– Hồ tổng quản, đấu giá vòng đầu sao rồi?

Hồ tổng quản trả lời:

– Bây giờ đang đấu giá lô tôn nặng ký cuối cùng, mới bắt đầu đấu giá.

Người đấu giá bổ sung thêm:

– Bây giờ người đấu giá cao nhất là công tử Liệt gia, ra giá một vạn sáu thánh tôn tinh bích.

Lý Thất Dạ liếc Liệt Kiệt, nói với người đấu giá:

– Ta muốn lô thần này.

Liệt Kiệt kết thù với Lý Thất Dạ, nghe hắn nói thì biến sắc mặt, lạnh lùng nói:

– Bây giờ là ta ra giá cao nhất, đã đấu giá thì ngươi nên làm theo quy tắc. Chẳng lẽ ngươi muốn ra giá thấp, ép mua ép bán?

Lý Thất Dạ lười biếng nhìn Liệt Kiệt:

– Một vạn sáu ngàn khối thánh tôn tinh bích?

Lý Thất Dạ nói với người đấu giá:

– Ta ra trăm khối đại hiền tinh bích.

Lý Thất Dạ thốt lời gây xôn xao, mọi người nhìn hắn chằm chằm.

– Trăm khối đại hiền tinh bích!

Bạch Ông, Thạch Hạo cũng hết hồn. Đó là đại hiền tinh bích, suốt dời bọn họ chưa từng thấy đẳng cấp đó.

Tuy tinh bích có thể thay đổi nhưng đó là trên nguyên tắc, còn thực hành thì không thể nào. Trừ phi ngươi lấy cao đổi thấp hoặc ra giá trên trời.

Ví dụ một khối đại hiền tinh bích đổi lấy tinh bích khác như thánh hoàng, thánh tôn, chắc chắn có hàng đống người vui vẻ đổi với ngươi.

Nếu muốn dùng thánh hoàng, thánh tôn tinh bích đổi đại hiền tinh bích thì rất khó, ra giá cao hơn tiêu chuẩn bị trường cũng không ai chịu đổi, trừ phi ra giá trên trời.

Đối với tu sĩ, tinh bích càng cao cấp càng khó cầu, nhất là tinh bích đẳng cấp đại hiền gần như bị vật khổng lồ đế thống tiên môn lũng đoạn. Đại giáo truyền thừa có tinh bích đẳng cấp đại hiền trở lên hoặc là siêu cường đại hay tổ tiên tích lũy.

Mọi người nhìn Lý Thất Dạ, cảm thấy hắn quá điên cuồng. Một trăm khối đại hiền tinh bích mua một lô thần, còn có điều gì điên hơn nữa?

Lý Thất Dạ nhìn Liệt Kiệt:

– Ngươi còn muốn ra giá không?

Liệt Kiệt biểu tình cực kỳ khó xem. Mặc dù Liệt gia rất giàu nhưng Liệt Kiệt không lấy đại hiền tinh bích ra được, Liệt gia khó thể bỏ ra đại hiền 85.s

Lý Thất Dạ lười biếng nói:

– Được rồi, nếu không ai ra giá cao hơn nữa thì quyết định vậy đi.

Thái độ kiêu ngạo của Lý Thất Dạ làm nhiều người bất đắc dĩ. Nhiều dược sư trong phòng đấu giá cũng rất muốn có phẩm chất này, nhưng dùng một trăm khối đại hiền tinh bích hoặc nhiều hơn nữa để mua nó thì quá điên.

– Không, không, không.

Lão nhân vội trả tinh bích lại cho Lý Thất Dạ:

– Nếu công tử muốn lô thần này thì thạch nhân phường tặng cho công tử là được, món quà nhỏ không đáng là bao.

– Cũng được.

Lý Thất Dạ nhìn lão nhân:

– Nếu người có thành ý như vậy thì ta sẽ thành tâm làm ăn.

Lão nhân thạch nhân phường vừa ra tay đã tặng lô thần có hỏa nguyên Chu Tước thần hỏa cho Lý Thất Dạ. Mọi người hút ngụm khí lạnh, là cái gì làm lão nhân rộng rãi như thế?

Thạch Hạo, Bạch Ông đã ngu người. Lô thần giá trị một trăm khối đại hiền tinh bích nói tặng là tặng ngay, quá khó tin. Bọn họ không hiểu nổi cuộc sống của nhà giàu.

Lão nhân thạch nhân phường tự mình dẫn đường đưa Lý Thất Dạ vào đấu giá nửa vòng sau.

Phòng đấu giá nửa vòng sau càng xa hoa, xa xỉ hơn. Mỗi khách quý có phòng riêng, thấy rõ đài đấu giá.

Tại đây ngươi có thể lộ mặt ngồi ngay ban công, cảm nhận không khí đấu giá. Nếu không muốn lột mặt thì ẩn trong phòng riêng, không ai nhìn thấy ngươi.

Lão nhân thạch nhân phường dẫn Lý Thất Dạ vàop hòng riêng, khi hắn ngồi xuống thì lô thần cũng đóng gói xong.

Lão nhân đưa cho Lý Thất Dạ:

– Món quà nhỏ không đáng là bao.

– Vậy ta xin vui lòng nhận.

Lý Thất Dạ nhận lấy lô thần, hắn không thèm xem, trao tay cho Bạch Ông.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Bạch Ông trên đường đi hướng dẫn, vất vả rồi, tặng lô thần cho người.

Lão nhân thạch nhân phường chẳng hề bất ngờ trước hành động của Lý Thất Dạ, hắn có thể tùy tay lấy ra thứ đó, lô thần không lọt vào mắt hắn cũng đúng.

Bạch Ông thì khác, lão run rẩy, ngây người.

Bạch Ông lắp bắp:

– Cho . . . Cho . . . Cho ta?

Đây là thứ đắt giá nhất Bạch Ông nhận được trong đời.

Lý Thất Dạ có hảo cảm với Bạch Ông, về kinh nghiệm, tầm mắt của lão đều rất phong phú, còn là dược sư. Lý Thất Dạ quyết định để Bạch Ông làm người dẫn đường cho Thạch Hạo.

– Sau này Thạch Hạo vào cung đình rèn luyện còn cần Bạch lão ngó chừng giùm.

Bạch Ông vô cùng trịnh trọng hứa hẹn:

– Xin công tử yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc Thạch Hạo thật tốt!

Lão nhân thạch nhân phường nghiêm túc hỏi Lý Thất Dạ:

– Công tử, ta có thể giám định lại lần nữa không?

Được Lý Thất Dạ cho phép, lão nhân bắt ấn đè hộp báu, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận quan sát thứ trong hộp báu. Lão nhân nhìn tới nhìn lui, còn hít ngửi, xem xét kỹ càng.

Bạch Ông, Thạch Hạo tò mò, muốn nhìn xem có gì trong hộp báu. Tiếc rằng hộp báu bị thủ ấn phong lại, Thạch Hạo, Bạch Ông không thấy được.

Xem xong lão nhân thạch nhân phường cung kính hỏi:

– Không biết công tử bán cho thạch nhân phường hay đấu giá?

– Đấu giá.

Lý Thất Dạ nói:

– Ta không muốn tinh bích, ta chỉ muốn vật đổi vật. Miễn thứ người bán khiến ta hứng thú là ta giao dịch, còn nếu không có thứ làm ta thích, trong thạch nhân phường nếu có thứ gì ta hứng thú thì các ngươi có thể nuốt vật đấu giá này.

Lão nhân thạch nhân phường nói:

– Đã hiểu.

Lão nhân thạch nhân phường không hề thấy lạ. Lý Thất Dạ tùy tiện ném một trăm khối đại hiền tinh bích ra, tùy tay đưa ra báu vật như thế, hắn không phải loại nhà giàu mới nổi, không phải kẻ may mắn nửa đường nhặt của báu, chắc chắn có lai lịch lớn.

Đôi mắt lão nhân thạch nhân phường nhìn vô số người, biết Lý Thất Dạ lợi hại như rồng lặn đầm sâu.

Lý Thất Dạ không thiếu tiền như tinh bích, vậy chỉ có báu vật độc nhất vô nhị mới đánh động hắn được.

Lão nhân thạch nhân phường bảo đảm với Lý Thất Dạ:

– Công tử yên tâm, thạch nhân phường sẽ không làm công tử thất vọng. Có mấy vị lão tổ lai lịch kinh người đến đấu giá, ta tin bọn họ sẽ có hứng thú với đồ của công tử.

Bạch Ông, Thạch Hạo nghe đoạn đối thoại, hút ngụm khí lạnh. Lão nhân thạch nhân phường nói lão tổ ý chỉ vài lão tổ đại giáo, không chừng có cả đế thống tiên môn. Loại nhân vật này lai lịch ngập trời, như bọn họ không tiếp xúc nổi.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Vậy thì tốt.

Hồ tổng quản đến hỏi ý lão nhân:

– Lão tổ tông, còn mấy vị khách mới chưa đến, bây giờ bắt đầu đấu giá nửa vòng sau được chưa?

Lão nhân thạch nhân phường nhìn Lý Thất Dạ, gật đầu, nói:

– Bắt đầu đi, thời gian quý giá, khách mới không đến kịp thì đành bỏ lỡ cơ hội vạn năm khó gặp.

Hồ tổng quản vâng dạ rời đi. Lão nhân thạch nhân phường cẩn thận cất đi hộp báu.

Lão nhân thạch nhân phường nói với Lý Thất Dạ:

– Công tử có việc gì cần cứ dặn bảo, ta đi làm việc trước.

Lý Thất Dạ gật đầu, lão nhân rời đi. Trong phòng riêng chỉ còn tỳ nữ hầu hạ.

Có tỳ nữ bưng khay đến, trong kay đặt một lệnh bài.

Chương 898: Đấu giá

Tỳ nữ nói với Lý Thất Dạ:

– Công tử, đây là chút tấm lòng của chủ nhân chúng ta, là chí tôn lệnh thạch nhân phường. Sau này mong công tử ghé thăm nhiều hơn.

Chí tôn lệnh thạch nhân phường, người có được toàn là yêu hoàng một nước, lão tổ đại giáo, thân phận cao quý. Bọn họ là khách quý chí tôn của thạch nhân phường, người bình thường không với tới được.

Bạch Ông rất quen thuộc quốc đô, thấy thạch nhân phường dâng lên chí tôn lệnh thì rung động. Trong Cự Trúc quốc, mười tám yêu vương còn không có chí tôn lệnh, mỗi mình yêu hoàng là có. Bây giờ thạch nhân phường đưa tặng một chí tôn lệnh cho Lý Thất Dạ, quá rộng rãi.

Lý Thất Dạ không thèm nhìn, hắn tùy tay giao chí tôn lệnh cho Thạch Hạo.

Thạch Hạo ngây người, gã từ nhỏ đến lớn chưa từng cầm thứ tượng trưng cho thân phận thế này.

Khi người đấu giá bước lên bục, Lý Thất Dạ ngồi bên ban công nói:

– Bắt đầu đấu giá, nhìn xem thạch nhân phường có thể lấy ra thứ tốt gì.

Bạch Ông, Thạch Hạo theo bên Lý Thất Dạ. Lần đầu tiên hai người đến đấu giá đẳng cấp thế này, bọn họ được mở rộng tầm mắt.

Trong phòng đấu giá có nhiều phòng riêng, có người ngồi ở ban công. Có phòng riêng tối đen, thấp thoáng bóng người nhưng không quá rõ ràng.

Trong trường hợp này, trong phòng đấu giá cao cấp như vậy, có người thích lộ mặt, có người thích ẩn núp giấu tên. Nhưng mặc kệ thế nào, đám người này có lai lịch kinh người, uy danh hiển hách.

Bạch Ông đứng trên ban công, lão có kiến thức rộng, nhận ra nhiều đại nhân vật.

Bạch Ông lẩm bẩm:

– Cửu Chỉ dược sư, Thiển Cốc Giao Long Vương Thiên Hỏa Thạch Thánh, hoàng chủ Thạch Cự quốc . . .

Nếu bảo có ai ngồi ở ban công làm Lý Thất Dạ quen mắt thì có một người. Một thiếu nữ ngồi ở ban công, nàng kiêu ngạo như phượng hoàng. Trước mắt mọi người, thiếu nữ như phượng hoàng khoe lông chim xinh đẹp.

Đó là thiếu nữ kiêu ngạo kết thù với Lý Thất Dạ, truyền nhân Tiễn gia, Tiễn Vô Song.

Thiếu nữ kiêu ngạo Tiễn Vô Song thấy Lý Thất Dạ ngồi trên ban công thì ánh mắt lạnh lẽo, tia sáng mũi tên lóe qua. Tiễn Vô Song không thèm nhìn Lý Thất Dạ, dĩ nhiên nàng sẽ không thân thiện với hắn.

Người đấu giá đứng trên đài mở miệng nói:

– Các vị khách quý, cuộc đấu giá hôm nay chính tức bắt đầu. Đấu giá nửa vòng sau tình cờ là đấu giá lớn mỗi năm một lần nên vật phẩm đấu giá chắc chắn sẽ khiến các vị khách quý. Thạch nhân phường chúc các ngươi vị khách quý thắng lợi trở về, không uổng chuyến đi.

Vật đấu giá đầu tiên được đưa lên.

Người đấu giá nói:

– Vật phẩm đấu giá đầu tiên coi như món điểm tâm. Thạch Dược giới chúng ta là nơi có nhiều dược sư nhất, hôm nay khách quý tụ tập có nhiều dược sư đỉnh cao. Ta nghĩ vật phẩm đấu giá đầu tiên sẽ làm dược sư thích.

Người đấu giá mở hộp báu ra, cái hộp rất to, bên trong chứa đầy đát màu tím, tử khí lượn lờ, linh khí khiếp người.

– Đây là cực phẩm dất nuôi dược, tử tâm dược nê.

Người đấu giá giới thiệu:

– Tử tâm dược nê thích hợp bồi dưỡng các loại linh dược đan thảo, đặc biệt là hồn thảo, hiệu quả khỏi phải nói. Tuy chỉ có một hộp tử tâm dược nê nhưng nếu dùng nó nuôi trồng một gốc linh dược đan thảo mình thích thì dư dả. Hộp tử tâm dược nê này giá khởi điểm là ba vạn khối thánh tôn tinh bích.

Có dược sư báo giá ngay:

– Bốn vạn khối thánh tôn tinh bích!

Đối với dược sư, trồng dược là học vấn rất tâm sâu. Với dược sư, đặc biệt là đại giáo cường quốc, bọn họ rất muốn trồng ra linh dược tuyệt thế vô song.

Nuôi dược, đất dược, nước phù sa, thuật dược dều cực kỳ quan trọng. Dược tốt khó tin, đất tốt càng khó kiếm. Trong giới dược sư, đất tốt luôn đắt hàng, càng đừng nói ở Thạch Dược giới nơi dược sư phát triển mạnh.

Có đại nhân vật kêu giá cao hơn:

– Năm vạn khối thánh tôn tinh bích!

Người đầu mới báo giá xong người sau đã nâng lên:

– Tám vạn khối thánh tôn tinh bích!

– Mười vạn khối thánh tôn tinh bích!

Sau các vòng nâng giá, cuối cung hộp tử tâm dược nê bán với giá tám mươi vạn khối thánh tôn tinh bích, đúng là giá trên trời.

Vật phẩm đấu giá thứ hai được đưa lên, người đấu giá nói:

– Vật phẩm đấu giá thứ hai là một bình thọ huyết. Đây là thọ huyết của một con thọ tinh hoạt động ban đêm, tuổi thọ là hai trăm ba mươi vạn năm. Ích lợi thọ huyết như thế nào không cần ta nói nhiều, đây là cực phẩm mà thánh hoàng cần có, giá khởi điểm là bốn mươi vạn thánh hoàng tinh bích.

Người đấu giá thốt lời làm nhiều đại nhân vật rung động. Đương thời nhiều nhân vật thánh hoàng tay cầm quyền to, bao nhiêu thánh hoàng đã rất già, sắp hết tuổi thọ. Thọ huyết là vị thuốc chính luyện thọ dược, một bình thọ huyết hai trăm ba mươi vạn năm tuyệt đối là cực phẩm với thánh hoàng, dù là thánh hoàng đẳng cấp nào.

Các đại nhân vật không ngồi yên, thi nhau kêu giá, cạnh tranh kịch liệt. Cuối cùng bình thọ huyết bán với giá ba trăm bảy mươi vạn thánh hoàng tinh bích.

Vài món vật phẩm đấu giá tiếp theo toàn là báu vật hiếm có, những người mua đa số là đại nhân vật lắm tiền nhiều của nên ra giá dữ dội. Có một, hai món vật phẩm đấu giá bị nâng giá trên trời.

Trong quá trình đấu giá, thiếu nữ kiêu ngạo Tiễn gia Tiễn Vô Song ra tay rất rộng rãi. Tiễn Vô Song mở miệng kêu giá luôn cao hơn người khác, bộ dáng ‘bản tiểu thư dư tiền’.

Nên khi Tiễn Vô Song kêu giá không ai giành với nàng, dù có muốn cũng không giành được. Hơn nữa các đại nhân vật có mặt tuy xuất thân từ đại giáo cường quốc, trong đó có lão tổ đại giáo cường quốc nhưng Tiễn Vô Song là thiên kim tiểu thư của Tiễn gia, mà Tiễn gia là đế thống tiên môn. Người bình thường không dám giành với Tiễn Vô Song, lão tổ đại giáo không muốn tranh cướp với vãn bối như nàng.

Trừ Tiễn Vô Song ra tay khoác xước, có một thanh niên khác cũng rất rộng rãi. Thanh niên từng đẩy một vật phẩm đấu giá lên giá trên trời, không chút do dự mua nó, chứng minh gã không thiếu tiền.

Lý Thất Dạ không thèm nhìn các vật phẩm đấu giá, chúng nó quá bình thường với hắn, lười kêu giá.

Bạch Ông, Thạch Hạo không sánh bằng Lý Thất Dạ. Nhất là Thạch Hạo, gã ít trải đời. Hôm nay mỗi một báu vật đấu giá ở trong mắt Bạch Ông, Thạch Hạo là tuyệt thế trân phẩm, mấy thứ này trước kia bọn họ không dám mơ, bây giờ may mắn được thấy.

Nếu Lý Thất Dạ không mang hai người tham gia đấu giá nửa vòng sau có lẽ Bạch Ông, Thạch Hạo sẽ không được thấy nhiều trân phẩm tuyệt thế như vậy.

Các vật phẩm được đấu giá hết, chờ mãi cuối cùng lô thần trong tin đồn xuất hiện.

Lô thần bị đưa lên đài đấu giá, trông hình dạng như khúc cây, rất cổ kính. Lô thần không có khí thế kinh thiên nhưng nó có đạo vận sâu dày.

Người đấu giá giới thiệu lô thần này:

– Vật phẩm đấu giá tiếp theo chính là lô thần, nói dến thì lô thần có lai lịch kinh thiên, nó chảy ra từ Dược quốc.

Người đấu giá thốt lời làm các người mua không ngồi yên, rục rịch xôn xao. Các cặp mắt sáng rực nhìn lô thần chằm chằm.

Có đại nhân vật ngồi không yên, lập tức trầm giọng hỏi:

– Lô thần từ Dược quốc? Là vị dược đế nào?

– Bẩm vị khách quý kia, lô thần này do Bách Thảo dược đế sở hữu.

Chương 899: Đế lô

Người đấu giá trả lời:

– Lúc Bách Thảo dược đế còn trẻ đã sử dụng lô thần này. Người hiểu biết Dược quốc đều biết Bách Thảo dược đế là một trong các dược đế giỏi về trồng dược nhất từ vạn cổ đến bây giờ. Khi Bách Thảo dược đế còn trẻ sử dụng lô thần không chỉ giỏi luyện đan mà còn có ích lợi lớn rồng cỏ trồng dược.

– Cũng vì Bách Thảo dược đế giỏi trồng thảo trồng dược nên mới được gọi là Bách Thảo dược đế. Nhưng từ sau khi trở thành dược đế thì Bách Thảo dược đế luôn tập trung luyện chế tiên đan, suy nghĩ đổi một lô thần khác. Sau này Bách Thảo dược đế tìm ra lô thần thích hợp luyện tiên đan, đổi mất lô thần theo mình hơn nửa đời.

Người đấu giá kể vanh vách lịch sử, chắc hẳn thạch nhân phường bỏ nhiều công sức cho việc này.

Có yêu hoàng mở miệng hỏi:

– Nếu là lô thần của Bách Thảo dược đế thi sao Dược quốc để nó lọt ra ngoài được?

Dược quốc là vật khổng lồ trong Dược vực, thậm chí nguyên Thạch Dược giới. Nhất môn tam đế, cường đại biết mấy, Dược quốc còn từng cho ra bốn vị dược đế.

Tuy dược đế không sánh bằng tiên đế, đa số dược đế không thể quét ngang thiên hạ, đi tới đâu là vô địch đến đó như tiên đế nhưng dược đế có thân phận địa vị, hiển hách. Từ vạn cổ đến bây giờ dù là tồn tại bất hủ hay thần hoàng, sẽ có ngày cần dược đế. Đôi khi tiên đế cũng cần dược đế.

Dược quốc siêu cường đại, vị tiên đế đầu tiên của Dược quốc cũng là người sáng lập ra Dược quốc, chính là Dược Tổ tiên đế. Dược Tổ tiên đế lấy dược sư thành đế, y không chỉ là là tiên đế còn là dược đế. Bởi vậy Dược Tổ tiên đế chẳng những là vị tiên đế thứ nhất của Dược quốc, cũng là dược đế đứng đầu trong bốn dược đế của Dược quốc.

Vật khổng lồ như Dược quốc làm sao để lô thần Bách Thảo dược đế lạc bên ngoài?

Người đấu giá bình tĩnh trả lời câu hỏi:

– Chuyện này này các vị khách quý yên tâm, thứ nào thạch nhân phường chúng ta đấu giá thì tuyệt đối không có vấn đề gì, không sợ bị đòi lại. Nếu mọi người không yên dạ thì ta sẽ nói rõ lai lịch lô thần đàng hoàng.

Người đấu giá ngừng một lúc, tiếp tục bảo:

– Sau khi Bách Thảo dược đế đổi lô thần đã tặng lô thần theo mình nửa đời cho một vị bằng hữu thân thiết. Bằng hữu của Bách Thảo dược đế có được lô thần luôn cung phung nó là báu vật gia truyền, đời đời truyền thừa. Nếu không phải chủ nhân lô thần cần nhiều linh dược sẽ không nỡ đưa báu vật như thế.

Người đấu giá bảo đảm:

– Tuy lô thần này đấu giá nhưng mệnh cung thứ mười ba bảo đảm các vị đấu giá xong Dược quốc tuyệt đối sẽ không đòi lại!

Không thể trách các vị khách đấu giá lo lắng. Vật khổng lồ như Dược quốc làm truyền thừa, đại nhân vật khác kiêng dè ba phần. Lỡ như lô thần này lai lịch không rõ trêu vào Dược quốc thì rắc rối to.

Sau khi được thạch nhân phường bảo đảm, có người vội hỏi:

– Lô thần này giá khởi điểm là bao nhiêu?

Người đấu giá trả lời:

– Giá khởi điểm lô thần là tám vạn đại hiền tinh bích, mỗi lần báo giá là một vạn, ai ra giá cao nhân sẽ lấy được.

Lòng nhiều người chìm xuống. Tám vạn đại hiền tinh bích, dù là loại đẳng cấp phẩm chất kém nhất thì nó vẫn là đại hiền tinh bích, thứ cực kỳ kinh thế.

Giá khởi điểm là tám vạn đại hiền tinh bích, kinh khủng biết mấy. Có nhiều đại nhân vật tại đây đều hết hồn trước cái giá người đấu giá đưa ra, loại trừ một phần người đấu giá không có nhiều tiền.

Người đấu giá nói tiếp:

– Ta không cần dông dài về sự quý giá của lô thần. Hiện tại bắt đầu, giá khởi điểm tám vạn, đấu giá!

Tuy giá hù chết người nhưng vẫn có dược sư giành kêu giá:

– Chín vạn!

Đối với dược sư thì lô thần của Bách Thảo dược đế quá hấp dẫn. Uy danh của Bách Thảo dược đế thì khỏi nói, một vị dược đế vô song. Thử nghĩ xem, lô thần đi theo Bách Thảo dược đế nửa đời người quý giá, vô giá biết mấy?

Tuy giá của lô thần kinh khủng nhưng rất nhiều người muốn có nó.

– Mười vạn!

Thiếu nữ kiêu ngạo Tiễn gia Tiễn Vô Song lên tiếng:

– Hai mươi vạn!

Tiễn Vô Song báo giá một hơi nâng lên gấp đôi.

Trong cuộc đấu giá, ra ía kiểu đó làm người ta khó chịu. Trong số người đấu giá tuy rất bất mãn Tiễn Vô Song nhưng đành nuốt cục nghẹn lại, không dám hó hé tiếng nào. Ai dám trêu vào thiên kim tiểu thư của Tiễn gia?

Bạch Ông, Thạch Hạo nghe báo giá tim đập chân run, mở miệng là mấy chục vạn đại hiền tinh bích, hù chết người. Bạch Ông, Thạch Hạo không dám tưởng tượng chuyện như vậy.

Một dược sư khác nêu giá:

– Hai mươi mốt vạn.

Thanh niên ra tay rộng rãi cũng kêu giá:

– Hai mươi lăm vạn!

Thanh niên xuất thân người đá, có thể xác máu thịt, nhưng đôi mắt là màu vàng kim. Thanh niên cao to, khí nuốt núi cao, khí vũ hiên ngang, rất uy vũ.

Tiễn Vô Song không thèm nhìn thanh niên, lại nâng giá:

– Năm mươi vạn!

Cách làm của Tiễn Vô Song khiến mọi người hút ngụm khí lạnh, rất bất đắc dĩ, ai kêu người ta có nhiều tiền làm chi. Tiễn Vô Song muốn ra giá bao nhiêu đều được.

Tuy Tiễn Vô Song lên giá nhưng mọi người không chết tâm.

Có yêu hoàng bám theo:

– Năm mươi mốt vạn!

So với Tiễn Vô Song thì thanh niên ra ta rộng rãi cẩn thận hơn chút:

– Năm mươi ba vạn!

Thanh niên tỏ vẻ không muốn đắc tội với Tiễn Vô Song.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Một trăm vạn.

Lý Thất Dạ nêu giá làm mọi người hết hồn. Thanh niên rộng rãi nhìn hướng Lý Thất Dạ. Ánh mắt Tiễn Vô Song lạnh băng, tia nhìn như mũi tên.

Mặc kệ ai nhìn, Lý Thất Dạ cứ ung dung ngồi trên ban công.

Bạch Ông, Thạch Hạo sợ đứng tim. Một trăm vạn đại hiền tinh bích, đây là con số thiên văn với hai người, chân bọn họ run rẩy.

Bạch Ông, Thạch Hạo nhìn Lý Thất Dạ thì thấy bộ dáng của hắn vẫn rất toải mái, dường như đây không phải trăm vạn đại hiền tinh bích mà là mấy chục văn tiền, tùy tay ném vào trong nước không bắn lên bọt nước. Lý Thất Dạ không quan tâm.

Bạch Ông cười khổ. Thử nghĩ Lý Thất Dạ tùy tay ném một trăm khối đại hiền tinh bích, sau đó tặng lô thần có Chu Tước thần hỏa cho lão. Lý Thất Dạ cố ý muốn bồi dưỡng Thạch Hạo, có lẽ trăm vạn mệnh đan sáu biến không là gì với hắn.

Tiễn Vô Song mở miệng nói:

– Hai trăm vạn.

Phong cách không thay đổi, Tiễn Vô Song mở miệng nâng giá gấp đôi.

Lý Thất Dạ cười cười không đáp trả Tiễn Vô Song khiêu khích.

Lý Thất Dạ không vội kêu giá, thanh niên rộng rãi thì không thể im lặng. So với Tiễn Vô Song giàu có khoát xước thì thanh niên rộng rãi cẩn trọng hơn nhiều.

Thanh niên rộng rãi ra giá:

– Hai trăm lẻ năm vạn.

Thanh niên rộng rãi kêu giá này biểu lộ quyết tâm sở hữu lô thần, vừa không muốn đắc tội Tiễn Vô Song.

Lần này Tiễn Vô Song không ra giá gấp đôi nhưng vẫn thốt cái giá làm lão đứng tim:

– Ba trăm vạn.

Các khách đấu giá ngậm miệng lại không báo giá nữa, bọn họ không sánh bằng Tiễn Vô Song.

Thanh niên rộng rãi lại thêm năm vạn:

– Ba trăm lẻ năm vạn.

Thanh niên rộng rãi không muốn tranh giành với Tiễn Vô Song nhưng gã quyết tâm có dược lô thần.

Không ai ngăn được khí thế của Tiễn Vô Song, nàng nêu giá hù chết người:

– Bốn trăm vạn!

Cuộc đấu giá trở thành sân chơi của Tiễn Vô Song, thanh niên rộng rãi.

Chương 900: Tiền, ta có (1)

Tiễn Vô Song báo giá làm thanh niên rộng rãi rất bất đắc dĩ, gã buộc lòng đứng lên, khom lưng hướng Tiễn Vô Song.

– Tiễn tiên nữ, tại hạ biết người có hứng thú với lô thần này. Nhưng Tiễn tiên nữ không phải dược sư, chưa chắc cần lô thần như thế.

Tiễn Vô Song đối với ai đều kiêu kỳ, chẳng ngán kẻ nào:

– Ta có cần hay không mắc mớ gì tới ngươi?

Thanh niên rộng rãi khom người nói:

– Đương là không liên quan. Nhưng thưa Tiễn tiên nữ, lô thần rất quan trọng với ta. Hoàng Phủ gia và Dược quốc luôn có quan hệ liên nhân, bây giờ lô thần của Bách Thảo dược đế lưu lạc bên ngoài, ta là dược sư trong lòng rất khó chịu. Ta muôn đấu giá lô thần này sau đó trả về Dược quốc.

– Mong Tiễn tiên nữ giơ cao đánh khẽ, chỉ cần Tiễn tiên nữ đồng ý nhường lô thần cho ta thì Tiễn tiên nữ muốn gì cứ nói.

Tiễn Vô Song hùng hổ hỏi:

– Như thế nào? Chẳng lẽ bản tiểu thư ham muốn đồ của ngươi sao? Bản tiểu thư không thiếu gì cả!

Đối với Tiễn Vô Song cũng cực kỳ kiêu ngạo, tuy tính cách đó làm người ghét nhưng nàng là người vừa tự tin vừa ngông cuồng.

– Không không không!

Thanh niên rộng rãi hiểu rõ tính cách của Tiễn Vô Song, vội xin lỗi:

– Ta không có ý đó, ta muốn nói là sau này Tiễn tiên nữ có gì cần sai khiến chỉ cần nói một câu là ta nghe theo ngay.

Tính cách Tiễn Vô Song kiêu ngạo thích nghe người ta tâng bốc mình.

Tiễn Vô Song gật đầu, nói:

– Dược rồi. Hoàng Phủ Hào, hôm nay bản tiểu thư nể mặt ngươi, nếu ngươi báo giá năm trăm vạn thì ta không tranh với ngươi nữa.

Thanh niên Hoàng Phủ Hào vội nói với người đấu giá:

– Ta ra năm trăm vạn!

Làm như thế không phù hợp quy định nhưng hôm nay giá lô thần đã vượt qua giá trên trời, thạch nhân phường mắt nhắm mắt mở.

Tiễn Vô Song nói chuyện giữ lời, khi Hoàng Phủ Hào báo giá năm trăm vạn thì nàng không ra giá nữa.

Người đấu giá hỏi:

– Năm trăm vạn lần thứ nhất, còn ai ra giá cao hơn không?

Lúc này không ai muốn trả giá. Tuy lô thần này rất ghê gớm nhưng năm trăm vạn đại hiền tinh bích là giá trên trời, không mấy ai lấy ra được. Vì một lô thần mà dốc hết tài sản thì không đáng.

Thấy không ai ra giá thêm, Hoàng Phủ Hào thở phào nhẹ nhõm, có lô thần này là gã có thể lấy tình cảm với Dược quốc.

Hoàng Phủ Hào chưa thở ra hết thì một thanh âm vang lên:

– Một ngàn vạn.

Người báo giá là Lý Thất Dạ, hắn ung dung ngồi trên ban công. Bộ dáng bình tĩnh của Lý Thất Dạ làm người ta không thể tin con số trên mây đó thốt ra từ miệng hắn.

Khi Lý Thất Dạ báo giá, Bạch Ông, Thạch Hạo rùng mình, đôi chân mềm nhũn té xuống đất.

Hoàng Phủ Hào tức hộc máu, gã khó khăn năn nỉ Tiễn Vô Song giơ cao đánh khẽ, hiện tại đột nhiên chui ra Trình Giảo Kim. Càng làm Hoàng Phủ Hào hộc máu là Trình Giảo Kim này nâng giá gấp đôi.

Mọi người ngây ngốc, hút ngụm khí lạnh:

– Quá . . . Quá điên cuồng!

Giá như thế đúng là điên, có thể nói một lô thần không đáng cái giá đó.

Những người mua, đại nhân vật ngồi ngoài ban công, lão tổ đại giáo núp trong bóng tối đều nhìn Lý Thất Dạ. Người một hơi lấy ra ngàn vạn đại hiền tinh bích chắc chắn có lai lịch hù chết người.

Thạch Hạo khuyên Lý Thất Dạ:

– Đại ca, cái . . . Cái . . . Này . . . Không đáng giá.

Giá quá khủng, Lý Thất Dạ mua cho Thạch Hạo thì gã cũng không dám nhận.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Không có gì đáng hay không, tuy ta có thể tìm một lô thần khác cho ngươi nhưng thời gian của ta có hạn. Lãng phí thời gian chẳng bằng mua đại nó.

Mấy thứ như tinh bích không là gì với Lý Thất Dạ bây giờ, hắn ra vào các đất chôn, tài sản phong phú vô cùng, có thể nói tinh bích chỉ là con số với hắn. Chỉ có vô thượng tiên vật, vạn cổ tuyệt thế bảo vật mới làm Lý Thất Dạ động lòng nổi.

Hoàng Phủ Hào rất muốn bóp chết Lý Thất Dạ, gã khó khăn dàn xếp Tiễn Vô Song, hắn mở miệng nâng giá gấp đôi làm gã phát cuồng.

Hoàng Phủ Hào hít sâu, trầm giọng nói:

– Một ngàn một trăm vạn!

Các người mua nín thở, mọi người cảm thấy điều này quá điên cuồng. Nếu lô thần này từng luyện đế đan tiên đan thì đáng giá lên ngàn vạn đại hiền tinh bích. Nhưng truyền thuyết sau khi Bách Thảo dược đế trở thành dược đế đã đổi lô thần đi. Có suy đoán cho rằng trước Bách Thảo dược đế thành dược đế đã đổi lô thần này từ lâu, vì vậy khó mà nói nó có từng luyện đế đan, nhưng chắc chắn không hề luyện qua tiên đan.

Nếu một lô thần từng luyện đế đan tiên đan, nhất là tiên đan thì giá trị của nó hoàn toàn khác hẳn, dược tàng càng có thay đổi ghê gớm hơn.

Hiện nay khó chắc chắn lô thần có từng luyện đế đan tiên đan không, nên giá trên trời như thế là ván bài lớn.

Lý Thất Dạ cười, ung dung nói:

– Một ngàn năm trăm vạn.

Giá cả thốt ra từ miệng Lý Thất Dạ dơn giản là con số.

Bạch Ông, Thạch Hạo đứng không nổi, bọn họ toát mồ hôi lạnh ròng ròng. Giá đó hù Bạch Ông, Thạch Hạo ngu người.

Có dược sư kinh ghiệm phong phú phỏng doán:Yêu Thần Ký là cái tên quá nổi trong làng truyện tiên hiệp suốt mấy năm qua. Cho dù chưa từng đọc thì hẳn bạn cũng đã từng một lần nghe đến tên của nó….!

– Cái này quá điên cuồng, nhiều tiền rảnh quá không có chỗ dùng sao? Cá nhân ta thấy lô thần này nếu từng luyện đế đan thì giá cao nhất chỉ đáng hai ngàn vạn, không ai trả nổi giá nhiều hơn nữa.

– Bách Thảo dược đế đổi lô thần này khá sớm, cho dù bị thay sau khi Bách Thảo dược đế trở thành dược đế thì cũng không bao lâu. Lùi một vạn bước cứ cho rằng lô thần này từng luyện đế đan thì số lượng có hạn, cùng lắm được một, hai lô.

Mọi người đều biết dù dược đế có năng lực luyện ra đế đan thì dược liệu khó tìm, cả đời dược đế luyện đế dược có hạn. Có thể luyện ra tám, mười lô đã là dược đế sinh ra trong thời đại không tệ, ít nhất cùng thời với tiên đế.

Với lô thần thì càng luyện nhiều đế đan đế dược càng tốt hơn, nếu chỉ luyện một lò, giá trị tiềm lực của nó bị hạn chế.

Yêu hoàng xuất thân từ đại giáo cường quốc thì thào:

– Bỏ ra ngàn vạn đúng là điên.

Đại hiền tinh bích, số lượng ngàn vạn, có đại giáo cường quốc táng quốc bại sản chưa chắc lấy ra được. Người bỏ số đại hiền tinh bích đó ra toàn là đại giáo cường quốc gia sản phong phú khủng khiếp, có thể dễ dàng lấy ra số lượng này đều là đế thống tiên môn.

Đừng nói các người mua tại đây, người đấu giá cũng toát mồ hôi ròng ròng. Giá vượt qua sự tưởng tượng của người đấu giá, cao kinh khủng.

Hoàng Phủ Hào tức giận trừng Lý Thất Dạ:

– Ngươi . . .!

Một ngàn vạn đại hiền tinh bích hoàn toàn vượt qua túi tiền của Hoàng Phủ Hào, dù Hoàng Phủ thế gia rất giàu có nhưng gã muốn bỏ số tiền đó ra phải có lão tổ cho ủng hộ mới được. Hoàng Phủ Hào muốn mua lô thần này là để nịnh bợ Dược quốc, chắc chắn lão tổ sẽ ủng hộ gã. Vấn đề ở chỗ giá lên một ngàn năm trăm vạn, dù lão tổ ủng hộ thì bản thân Hoàng Phủ Hào cũng phải đập nồi bán sắt.

Thấy Hoàng Phủ Hào trợn trừng mắt, Bạch Ông nhỏ giọng nhắc Lý Thất Dạ:

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 4 ngày trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 4 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 6 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^