Đế Bá Audio Podcast
Tập 179 [Chương 891 đến Chương 895]
❮ sautiếp ❯Chương 891: Thiếu nữ kiêu ngạo
Tuy Lý Thất Dạ giơ đồ đao nhằm vào các tộc trong chiến dịch, hắn không quên tiêu diệt tồn tại nào dám che chở dư nghiệt Cổ Minh.
Bởi vậy trận chiến này làm Lý Thất Dạ thấy rất mệt, rã rời. Lý Thất Dạ một mình rời đi, lang thang trong cửu giới.
Khi đó tính cách của Lý Thất Dạ rất tệ, như hắn nói, nếu hắn vui thì cửu giới sáng sủa, nếu hắn giận là vạn tộc sợ hãi.
Lý Thất Dạ đi tới vùng trời này, gặp một nữ hài tử, một thiếu nữ dịu dàng như nước, tràn ngập sức sống, bao dung, dịu dàng chu đáo.
Thiếu nữ gặp Lý Thất Dạ, ban đầu tò mò rồi chăm sóc, bao dung chu đáo. Trong thời gian đó thiếu nữ luôn quan tâm Lý Thất Dạ, dù tính cách của hắn kém cỡ nào nàng vẫn tha thứ.
Thời gian đó khi Lý Thất Dạ tức giận không có mấy người dám ở bên hắn, nữ hài tử lại luôn bên hắn chịu đựng cơn giận.
Thiếu nữ được Lý Thất Dạ trong thân Âm Nha giữ lại bên cạnh mình, hắn tự mình bồi dưỡng nàng. Một thời gian dài sau đó Lý Thất Dạ ra khỏi cơn bực tức, thiếu nữ luôn đi theo hắn.
Mãi đến sau này Lý Thất Dạ trong thân Âm Nha yếu dần, bắt đầu ngủ say. Phút cuối rời đi Lý Thất Dạ đặc biệt kêu thiếu nữ đến, hắn nói với nàng nếu muốn phong ấn, ngủ say thì hắn sẽ giúp một tay.
Thiếu nữ dịu dàng nói:
– Thiếu gia, thế gian khó khăn, đại đạo khổ nhiều. Vui vẻ ở bên thiếu gia là ta đã vô cùng thỏa mãn, thấy nhiều đặc sắc trên đời ta không còn gì mong muốn nữa, cần chi vì sống sót vùi mình dưới lòng đất không thấy mặt trời?
Sau đó Lý Thất Dạ không cưỡng ép thiếu nữ, hắn ngủ say, sau này không còn thấy nàng nữa.
Sau khi Lý Thất Dạ ngủ, thiếu nữ trở về chốn cũ, tạo quốc gia. Thiếu nữ sáng tạo một cường quốc cho tiểu tướng sĩ tốt từng theo bọn họ chinh chiến, cường quốc đó được đặt tên là Cự Trúc quốc.
Lý Thất Dạ đạp núi sông, đi dạo dưới trăng, hắn cảm thán thật lâu sau mới bình tĩnh lại. Bao nhiêu cảm xúc cuối cùng bình lặng, biến mất.
Trăm ngàn vạn năm đã qua, bao nhiêu lần lên núi, gió mưa vần vũ, đau xót kết sẹo tầng tầng trong tim Lý Thất Dạ, bao bọc dòng máu nóng.
Trăm ngàn vạn năm đã qua, bao nhiêu gió tanh mưa máu, sinh tử biệt ly, tàn sát giết chóc, Lý Thất Dạ đã thói quen như ăn cơm bữa.
Lý Thất Dạ cảm thán chỉ vì nhiều năm trở về chốn cũ, trái tim nóng bỏng dưới lớp chia dày rung lên.
Lý Thất Dạ đứng trên bầu trời nhìn mảnh đất này, mỉm cười. Mọi ưu thương cùng với nụ cười bay theo gió.
Trong khi Lý Thất Dạ nhìn thiên địa thì sau lưng vang lên ầm ầm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Thất Dạ xoay người lại, thấy một chiếc xe ngựa cổ xưa đạp không lao nhanh.
Chiếc xe ngựa cụ kỹ có tiêu huy hình cung tên, rất cổ xưa, dường như đã qua nhiều năm tháng.
Vang một chuỗi tiếng nổ, xưa ngựa cũ kỹ chạy nhanh tới, mau như tia chớp.
Xe ngựa cũ kỹ sắp đụng vào Lý Thất Dạ, xa phu ngồi trước càng xe trầm giọng quát:
– Tránh ra!
Bốp!
Roi như rắn quất hướng Lý Thất Dạ, mặc kệ xa phu muốn quất bay Lý Thất Dạ hay quấn hắn rồi ném đi cũng không thành công.
Ngay khi roi ba tới gần Lý Thất Dạ, con ngươi hắn co rút, kéo mạnh. Lý Thất Dạ giật bay xa phu nắm đầu dây roi.
Ầm!
Xa phu chưa lấy lại tinh thần thì người và roi đã bị Lý Thất Dạ kéo bay rớt từ trên trời xuống.
Xe ngựa lao nhanh đụng vào Lý Thất Dạ, hắn không thèm nhìn nó, phất tay áo.
Ầm!
Chiếc xe và con ngựa bị Lý Thất Dạ phất bay lên trời.
Chiếc xe ngựa sắp rớt xuống bể tan nát bỗng bên trong phát ra tiếng hừ lạnh. Huyết khí tăng vọt trong thùng xe ổn định lại chiếc xe bay, huyết khí tựa sóng thần thổi quét thiên địa, huyết khí cường đại hung mãnh ập hướng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không nhúc nhích, hắn như cột chống trời, bình tĩnh đứng yên.
Ầm!
Dù huyết khí như sóng thần vẫn không lay động Lý Thất Dạ được.
Bên trong xe ngựa phát ra thanh âm lạnh lùng kiêu ngạo:
– Hèn gì dám đụng vạo tọa giá của ta, thì ra có chút bản lĩnh.
Thanh âm trong trẻo kiêu ngạo tựa băng châu lăn trên bàn ngọc, làm người thấy lạnh sống lưng.
Cửa thùng xe mở ra, một thiếu nữ bước ra ngoài. Thiếu nữ kiêu ngạo uy phong, khí thế khiếp người, khi nàng từ trên cao nhìn xuống thì rất ngạo nghễ.
Thiếu nữ này dùng từ hoa nhường nguyệt thẹn không dủ hình dung sắc đẹp của nàng. Thiếu nữ như phượng hoàng kiêu ngạo, cao quý, kiêu hãnh. Thiếu nữ mặc tiễn y, trong kiêu ngạo có chút anh khí. Đôi mắt thiếu nữ như ánh sao sáng ngời trong đêm.
Thiếu nữ kiêu ngạo khiếp người, trong mắt không có ai, trên đời không người nào lọt vào mắt xanh của nàng. Khí thế hùng hổ làm người ta cảm thấy thiếu nữ là đại tiểu thư phát ra, quen chỉ tay năm ngón.
Thiếu nữ như phượng hoàng vừa bay khỏi thần sào hoàng kim củam ình, nàng có huyết thống cao quý, mọi thứ trước mắt đều thấp hơn nàng một bậc, nước mặt nhìn đời.
Nhưng nữ nhân kiêu ngạo như thế không chỉ là là con phượng hoàng có mỗi lông chim xinh đẹp, thiếu nữ không chỉ biết kiêu ngạo, khí thế khiếp người, nàng có tư cách kiêu ngạo. Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, đường cong thiếu nữ hoàn mỹ.
Thiếu nữ phát ra khí thế như huyết khí cuồn cuộn sóng thần chứng minh nàng rất mạnh.
Thiếu nữ không chỉ có xuất thân cao quý, bản thân nàng rất mạnh nên khó tránh khỏi kiêu ngạo, khí thế khiếp người, nàng có bản lĩnh đó.
Nhìn thiếu nữ là biết ngay nàng xuất thân cao quý, thậm chí nói ra lai lịch hù chết người.
Lý Thất Dạ liếc sơ biết ngay thiếu nữ xuất thân từ Thạch Nhân tộc. Một Thạch Nhân tộc có được thể xác hoàn chỉnh, còn là loại bẩm sinh, có thể tưởng tượng nàng xuất thân cao quý biết bao.
Vừa sinh ra đã có thể xác máu thịt, vô cùng cao quý, nói lên tổ tiên của thiếu nữ là một tồn tại cực kỳ nghịch thiên, có lẽ là tiên đế?
Thấy Lý Thất Dạ đứng yên không trả lời, thiếu nữ kiêu ngạo con ngươi co rút, lạnh lùng hỏi:
– Ta đang nói chuyện với ngươi, có nghe thấy không?
Ánh mắt thiếu nữ như mũi tên nhọn cực kỳ sắc bén, chút thay đổi nhỏ nào cũng không thoát khỏi mắt nàng.
Nghe thiếu nữ kiêu ngạo lấn lướt hỏi, Lý Thất Dạ hờ hững nhìn nàng, lười biếng nói:
– Nghe rồi sao?
Thiếu nữ kiêu ngạo mắt lạnh băng như mũi tên nhọn, lạnh lùng nói:
– Dám chặn đường của ta, lật tọa giá của ta, ngươi cảm thấy nên nhận trừng phạt như thế nào? Ngươi tự động quỳ uống xin lỗi hay đợi ta bẻ gãy một tay?
Thiếu nữ ngang ngược kiêu căng, khóe môi Lý Thất Dạ nhếch lên.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn nàng:
– Vậy sao? Con mắt nào của nàng thấy ta chặn đường? Nơi này trời đất bao la, nàng nói nơi này là đường của nàng? Hay là nhà nàng sở hữu nó? Ta đang đứng đây, là nàng không có mắt đụng vào, tự mình chán sống đừng kéo theo mạng sống của người khác!
– Hơn nữa ta đứng yên tại đây, là nàng đụng vào người ta, giờ nàng giành phần lý về mình? Nàng cảm thấy mình vô địch thiên hạ hay gia tộc cường đại có thể ngang ngược bá đạo?
– Dĩ nhiên nếu nàng cảm thấy mình giỏi thì ta không ngại, nàng đã không biết sống chết dám thì . . . Nàng tự đánh gãy hai tay mình hay chờ ta lấy đầu xuống?
Lý Thất Dạ duỗi tay ra.
Chương 892: Đấu võ mồm (1)
Nói về kiêu ngạo thì trên đời này ai hơn Lý Thất Dạ? Hôm nay tâm tình Lý Thất Dạ khá tệ, có người tự tìm đường chết thì hắn không ngại thành toàn đối phương.
Thiếu nữ kiêu ngạo tức giận run người, nàng luôn kiêu căng lại có thực lực mạnh, đi đến đâu dù là người trẻ tuổi hay thế hệ trước đều xúm lại nịnh nọt hoặc tránh thật xa.
Hôm nay một tiểu tử từ đâu chui ra dám buông lời ngông cuồng, hỏi sao thiếu nữ kiêu ngạo không tức run người?
Thiếu nữ tức giận bật cười nói:
– Tốt tốt tốt, nói rất hay.
Thiếu nữ lạnh băng trừng Lý Thất Dạ, kiêu ngạo nói:
– Nói như thể ta là kẻ ngang ngược không nói lý. Được rồi, nếu ngươi muốn pahna rõp hải trái thì bản tiểu thư theo đến cùng. Đừng tưởng bản tiểu thư sẽ ỷ mạnh hiếp yếu, dùng gia tộc của ta khi dễ tiểu bối vô danh nhà ngươi!
– Ỷ mạnh hiếp yếu?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Được rồi, nàng muốn phân rõ phải trái vậy nói lý đi.
Lý Thất Dạ nhìn thiếu nữ kiêu ngạo, nói:
– Hoành hành bá đạo còn thấy mình có lý? Một nữ hài tử không tu tâm dưỡng tính, suốt ngày như phượng hoàng vểnh đuôi, không cảm thấy ghê tởm sao?
Thiếu nữ kiêu ngạo không yếu thế lạnh lùng cười:
– Hoành hành bá đạo?
Thiếu nữ kiêu ngạo nhìn Lý Thất Dạ, kiêu ngạo nói:
– Con mắt nào của ngươi thấy ta hoành hành bá đạo? Ta chạy nhanh từ bắc đến nam, ở đâu ra hoành hành? Bá đạo? Đây là một góc trời, đại đạo vô số ta chỉ đi một đường, bá đạo ở chỗ nào?
Lý Thất Dạ nghe Vệ Thần nói xong hơi khen ngợi, không ngờ nàng chẳng phải bao cỏ, phản ứng rất nhanh, mồm miệng nhanh nhẩu.
Thiếu nữ kiêu ngạo cười khẩy nói:
– Hơn nữa ta như phượng hoành vểnh đuôi liên quan gì ngươi? Ngươi chẳng qua là một kẻ qua đường, ta thích làm gì kệ ta. Đây là chuyện của ta, cần xin phép ngươi sao?
Thiếu nữ kiêu ngạo không chỉ xinh đẹp, có thực lực mạnh mà miệng lưỡi cũng bén nhọn, cãi lộn số một. Đối diện ai thiếu nữ cũng không yếu thế, hùng hổ khiếp người.
Thiếu nữ không chỉ mạnh mẽ, kiêu ngạo, mà còn một bước cũng không nhường hùng hổ dọa người.
– Ta khiến người ghê tởm sao?
Thiếu nữ kiêu ngạo bổ sung câu cuối:
– Ngươi không bằng cả con kiến trong mắt ta, ngươi có ghê hay không kệ chứ, ta cần để ý cách nhìn của ngươi sao?
Thiếu nữ kiêu ngạo thật độc, chém một nhát mạnh mẽ, ai không tự tin sẽ rụt vòi ngay.
Lý Thất Dạ thì thấy bao nhiêu sóng gió, hắn sợ ai?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta thì ngược lại, ta để ý hay không liên quan gì nàng? Nhưng nàng là phụ nữ đứng đây chửi bới, mở miệng phun lời thô tục, chúng ta còn nói lý gì?
Lý Thất Dạ không phải kẻ hẹp hòi, hắn luôn bao dung nữ hài tử. Đương nhiên Lý Thất Dạ chỉ tốt với nữ hài tử theo bên mình, biết tiến lùi, hiểu chuyện.
Nếu là kiểu nữ hài tử kiêu ngạo, ngang ngược, hùng hổ, tự cho mình đúng như thiếu nữ kiêu ngạo trước mắt thì Lý Thất Dạ không ngại làm kẻ ác, không chừa chút mặt mũi, không khách sáo phản bác. Đối với Lý Thất Dạ thì hắn không ngại độc miệng với thiếu nữ kiêu ngạo như thế.
– Phân rõ phải trái?
Thiếu nữ kiêu ngạo lạnh lùng cười:
– Ô, tên nhà quê này há mồm đã công kích người bây giờ muốn ta phân rõ phải trái? Có phải đột nhiên hụt hơi không?
– Hụt hơi?
Đêm nay tâm tình Lý Thất Dạ khá tệ, có người tự chuốc khổ thì hắn chơi tới cùng.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn thiếu nữ kiêu ngạo:
– Chỉ bằng vào thôn nữ xấu xí như nàng có thể khiến ta hụt hơi? Ta không nhìn ra nàng có điểm gì làm ta hụt hơi. Ngực sao? Bộ ngực phẳng của nàng có thể làm ta hụt hơi? Hay cái mông như đậu hủ khô? Hay . . .
Bình thường có nhiều chuyện Lý Thất Dạ không đến nỗi mất phong độ thế này, nhưng ai kêu thiếu nữ kiêu ngạo đụng phải lúc tâm tình hắn thấp? Thiếu nữ kiêu ngạo, ngang ngược, hùng hổ dọa người, tự phụ làm Lý Thất Dạ lười khách sáo.
Thiếu nữ kiêu ngạo tức giận mặt đỏ rực, người run run. Thiếu nữ kiêu ngạo không chỉ tự phụ thực lực của mình, nàng cũng kiêu ngạo về sắc đẹp, vóc dáng của mình. Dù thiếu nữ kiêu ngạo không phải mỹ nhân số một Thạch Dược giới nhưng cũng xếp vào năm hàng đầu.
Đúng là trong Thạch Dược giới, thiếu nữ kiêu ngạo có nhiều người ái mộ, theo đuổi. Thiếu nữ kiêu ngạo đi tới đâu là có một đám tuấn kiệt trẻ tuổi vây quanh như sao quanh trăng sáng, nịnh hót, tâng bốc chỉ mong nàng nhìn một cái, nói một tiếng.
Giờ nam nhân đáng ghét kia mở miệng bảo ngực nàng phẳn như lòng chảo, mông như đậu hủ khô. Lời công kích có sức sát thương rất lớn với thiếu nữ.
Thiếu nữ kiêu ngạo chỉ vào Lý Thất Dạ, người run rẩy:
– Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .
Thiếu nữ kiêu ngạo oán hận nói:
– Tiểu tử, ngươi tên gì? Hôm nay bản tiểu thư muốn giết ngươi! Bản tiểu thư không giết kẻ vô danh!
Lý Thất Dạ lười biếng nhướng mi mắt nói:
– Như thế nào? Quê quá hóa giận? Mới rồi nàng còn nói phân rõ phải trái bây giờ lật lọng? Theo ta thấy trình độ như nàng quay về vòng tay mẫu thân đi, đừng ra ngoài khoác lác.
– Trình độ có chút xíu, lật lọng, nói không giữ lời, chắc từ rừng sâu núi thẳm nào chạy ra đúng không? ít nhất không giống người xuất thân từ đại thế gia. Đệ tử đại thế gia không đến nỗi mất trình độ như vậy, nói chuyện giữ lời là quy tắc cơ ban của đệ tử đại thế gia.
– Nếu nàng muốn đánh giết thì ta theo đến cùng, dù sao thôn nữ từ vùng núi ra như nàng không biết cái gì gọi là lật lọng, không giữ lời. Thôn nữ mất văn hóa như nàng chỉ biết dùng sức mạnh giải quyết vấn đề. Được rồi, ta thành toàn nàng, đánh nhau đi, dùng sức mạnh giải quyết mâu thuẫn.
Lý Thất Dạ độc miệng vô cùng, rất cay nghiệt. Lý Thất Dạ không thèm quan tâm gì nữa, thiếu nữ kiêu ngạo không khiến hắn khoác lớp vỏ phong độ quý ông lên người. Huống chi với kiểu thiếu nữ kiêu ngạo như thế Lý Thất Dạ không thèm nhìn thẳng, giả bộ phong độ làm gì? Lý Thất Dạ phong độ, tốt tính, khoan dung cũng tùy từng người.
Thiếu nữ kiêu ngạo tức giận hộc máu:
– Ngươi . . .!
Thiếu nữ kiêu ngạo luôn hùng hổ dọa người, thậm chí không ai dám cãi lại nàng. Hôm nay bị Lý Thất Dạ độc miệng mắng hỏi sao thiếu nữ kiêu ngạo không tức hộc máu?
Thiếu nữ kiêu ngạo hít sâu, nàng khó khăn kiềm nén xúc động giết người. Mắt thiếu nữ kiêu ngạo sáng như mũi tên lạnh lùng trừng Lý Thất Dạ.
Thiếu nữ kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng:
– Được rồi, đêm nay ta là người phân rõ phải trái, bản tiểu thư không so đo chuyện hôm nay với ngươi. Nhưng tốt nhất sau này ngươi đừng rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ cho ngươi biết đối địch với bản tiểu thư có kết cuộc thảm cỡ nào!
Thiếu nữ kiêu ngạo xoay người bỏ đi.
Thiếu nữ kiêu ngạo đi rất nhanh, vang một chuỗi tiếng nổ, xe ngựa đạp gió biến mất trong bóng đêm.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn, hắn duỗi lưng, không để bụng chuyện này. Đối với Lý Thất Dạ thì chuyện hỏ hơn hạt bụi, búng nhẹ là nó mất. Hạt bụi thiếu nữ kiêu ngạo không để lại chút dấu vết trong lòng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn trời, lại nhìn núi sông, khẽ thở dài.
Lý Thất Dạ lẩm bẩm:
– Nhận nhi, có ta ở đây, Cự Trúc quốc sẽ sừng sững không ngã!
Lý Thất Dạ đạp trăng bay đi.
Chương 893: Đấu võ mồm (2)
Đêm đó Lý Thất Dạ trở về quốc đô, phủ đệ của Cổ Tùng yêu vương. Lý Thất Dạ quay về phòng mình, ngủ say, không suy nghĩ chuyện khác.
Trong phủ đệ Cổ Tùng yêu vương không ai biết Lý Thất Dạ từng rời đi, không biết trong một đêm hắn đi khắp non sông.
Ngày hôm sau, Lý Thất Dạ lười biếng thức dậy. Hiếm khi trở về quốc đô Cự Trúc quốc nên Lý Thất Dạ ngủ rất ngon.
Người hầu bưng nước cho Lý Thất Dạ rửa mặt, súc miệng. Bạch Ông đứng bên ngoài chờ sẵn. Thạch Hạo dậy sớm, gã thấy Bạch Ông chờ bên ngoài thì không dám làm gì, cùng lão đứng chờ.
Lý Thất Dạ đi ra, Bạch Ông chào hỏi:
– Công tử ngủ có ngon không?
Bạch Ông cảm thấy được hầu hạ bên cạnh Lý Thất Dạ là vinh hạnh.
Đối với một dược sư, hầu hạ dược đế tương lai là vinh diệu vô thượng, như một cường giả cống hiến cho tiên đế, là chuyện quang tông diệu tổ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Cũng được.
Chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ mình Lý Thất Dạ biết.
Bạch Ông cung kính nói:
– Yêu vương chưa về, đã đi gặp yêu vương khác bàn bạc công chuyện, sợ là giữa trưa mới về. Yêu vương có dặn sau khi về sẽ dẫn công tử gặp bệ hạ.
– Không vội.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Hôm nay chúng ta đi dạo, Thạch Hạo lần đầu tiên đến quốc đô, nên mua vài tứ cho hắn. Làm dược sư đan thuật rất quan trọng, mấy vật khác như lô thần cũng quan trọng không kém. Muốn luyện đan tốt cần có lô tốt.
Bạch Ông nói nhanh:
– Nếu công tử muốn tìm lô thần cho Thạch Hạo thì tiểu lão có thể báo với yêu vương. Yêu vương có gom góp mấy lô tốt, không chừng thích hợp với Thạch Hạo.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Không cần, để ta chọn.
Bạch Ông hiểu ngay lô thần bình thường không lọt vào mắt Lý Thất Dạ, mở miệng nói:
– Tiểu lão nhân rất quen thuộc quốc đô, biết có mấy gian tiệm báu vật khá lớn. Để tiểu lão dẫn đường cho công tử chọn lựa.
Thạch Hạo đứng một bên nghe Lý Thất Dạ và Bạch Ông đối thoại, gã kinh ngạc khó tin.
Thạch Hạo rụt rè xen lời:
– Lý huynh, ta cũng muốn . . . Mua lô nhưng . . . Nhưng ta không . . . Không có nhiều tinh bích.
Bạch Ông bật cười, không dám nói nhiều. Bạch Ông cho rằng nếu Lý Thất Dạ không trả tiền thì lão sẽ vui vẻ trả thay, dĩ nhiên khi Lý Thất Dạ chưa lên tiếng thì lão không dám tự quyết định.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Yên tâm, chuyện này không có gì, để ta lo.
Thạch Hạo không biết nên nói cái gì:
– Nhưng . . . Nhưng mà . . .
Lý Thất Dạ cho gã quá nhiều, hắn không chỉ truyền đan thuật cho Thạch Hạo, còn dẫn gã vào quốc đô, nói Lý Thất Dạ có ân tái sinh Thạch Hạo cũng không đủ.
Thạch Hạo là người thành thật, quá nhiều cảm kích khó thốt thành lời.
– Đừng có nhưng nhị nữa.
Lý Thất Dạ vỗ nhẹ vai Thạch Hạo:
– Đây là thứ ngươi nên có được. Nếu muốn cảm ơn ta tì ngươi hãy chăm chỉ tu luyện, luyện đan thuật thật tốt vào, đừng để ta mất mặt, đó là ngươi cảm ơn ta nhiều rồi, hiểu chưa?
Thạch Hạo hít sâu, siết chặt nắm tay, trịnh trọng nghiêm túc nói:
– Lý huynh yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ cố gắng!
Bạch Ông hâm mộ Thạch Hạo. Tục ngữ nói đúng, lù khù vác cái lu chạy. Thạch Hạo được Lý Thất Dạ bồi dưỡng, dù thiên phú của gã không cao nhất nhưng tương lai rất sáng lạn.
Bạch Ông tận mắt thấy đan thuật của Lý Thất Dạ, được hắn đào tạo thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành một dược sư lợi hại.
Lý Thất Dạ nói với Thạch Hạo, Bạch Ông:
– Đi đi.
Lý Thất Dạ xoay người đi Bạch Ông, Thạch Hạo vội đi theo.
Ba người Lý Thất Dạ mới bước ra khỏi phủ đệ Cổ Tùng yêu vương dã bị chặn đường. Là một thanh niên chặn đường Lý Thất Dạ, một thanh niên rất kiêu ngạo, mười mấy đệ tử theo sau lưng gã.
Thanh niên chặn đường Lý Thất Dạ kiêu ngạo hỏi:
– Ngươi là dược sư họ Lý đúng không?
Lý Thất Dạ lười nhìn loại người này:
– Đúng thì sao?
Thiếu niên cười khẩy nói:
– Nghe nói ngươi muốn cạnh tranh vị trí dược sư? Ha ha, tốt nhất là mở to mắt ngươi ra, đừng phí công nữa. Danh ngạch Cự Trúc quốc tham gia đại hội dược sư đã quyết định, không liên quan gì ngươi, biết điều thì nhanh chóng rời đi, đừng ở quốc đô lãng phí thời gian.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn lại thanh niên:
– Cạnh tranh vị trí dược sư?
Thanh niên cho rằng Lý Thất Dạ hiểu chuyện. Cười khẩy nói:
– Ngươi biết thì tốt, quốc đô không phải nơi cho nhân tộc lai lịch không rõ ràng như ngươi ở. Quốc đô nhiều ân oán thị phi, cẩn thận chút, lỡ bỏ mạng tại đây thì xui.
Thanh niên nói thoáng nghe là cảnh cáo nhưng thật ra là uy hiếp, gã đang uy hiếp Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ bật cười, loại người này không đáng lọt vào mắt hắn. Lý Thất Dạ lười hỏi thanh niên là ai.
Nhìn thanh niên, Bạch Ông đi theo bên cạnh Lý Thất Dạ sửng sốt. Bạch Ông quen thuộc người và việc trong quốc đô, nhìn tộc huy thêu trên áo thanh niên là đoán ra lai lịch của gã ngay.
Bạch Ông phản ứng rất nhanh, lão đứng giữa thanh niên và Lý Thất Dạ.
Bạch Ông trầm giọng nói:
– Liệt Kiệt công tử, mời trở về đi. Công tử chúng ta không thích gặp Liệt Kiệt công tử.
Thấy Bạch Ông chắn ngang mình, thanh niên cười khẩy nói:
– Nô tài to gan!
Ánh mắt thanh niên sắc bén, lạnh lùng nói:
– Nếu ngươi đã biết lai lịch của bản công tử thì nên biết bản công tử giải quyết nô tài như ngươi dễ như chơi. Biết điều thì cút ngay, bản công tử nói thêm vài câu với chủ tử của ngươi, để hắn biết quốc đô là địa bàn của ai!
Nếu là trước kia Bạch Ông sẽ nhân nhượng, nhưng tình huống bây giờ đã khác. Bạch Ông không muốn làm Lý Thất Dạ khó chịu, làm hỏng chuyện.
Thái độ Bạch Ông cứng rắn, nét mặt sa sầm:
– Liệt Kiệt công tử, đương niên tiểu lão biết chỗ này là địa bàn của ai. Nơi này chính là địa bàn của yêu hoàng bệ hạ! Nếu Liệt Kiệt công tử có ý kiến gì thì cứ tìm Cổ Tùng yêu vương nói một câu, nhưng bây giờ mời công tử đi cho.
Bạch Ông phất tay.
Đệ tử đóng giữa ở phủ đệ chạy tới ngay, khá nhiều người là môn hạ của Cổ Tùng yêu vương. Đặc biệt vì bảo vệ an toàn cho Lý Thất Dạ, Cổ Tùng yêu vương điều động đệ tử đắc lực nhất của mình đi theo hắn.
Nên Bạch Ông phất tay một cái là đám đệ tử ngăn thanh niên lại ngay. Trong các đệ tử thủ vệ có đại đệ tử của Cổ Tùng yêu vương, khí thế cực mạnh.
Đại đệ tử lạnh lùng nhìn thanh niên:
– Liệt Kiệt công tử, mời quay về, đừng quấy rầy công tử của chúng ta, nếu không chớ trách chúng ta không khách sáo!
Thanh niên bị uy hiếp biểu tình cực kỳ khó xem, nhưng đám đệ tử phe Cổ Tùng yêu vương người đông thế mạnh, gã chịu thiệt. Thanh niên lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ bình tĩnh đứng một bên, hừ mạnh.
Thanh niên ra vẻ tốt bụng cười khẩy nói:
– Quốc đô gió mây khó lường, hãy cẩn thận, lỡ bị cuốn vào vòng xoáy thì sẽ không có cái phao nào nổi lên. Ta là người quanh năm ở quốc đô, có ý tốt nhắc nhở ngươi, hãy sớm rời khỏi quốc đô mới là cách hay.
Thanh niên nói có ý tốt chẳng bằng bảo là uy hiếp Lý Thất Dạ.
Bạch Ông khó chịu nghe thanh niên uy hiếp.
Chương 894: Gặp lại thiếu nữ kiêu ngạo
Sau khi thanh niên đi, Bạch Ông xin lỗi Lý Thất Dạ:
– Công tử, toàn do tiểu lão nhân không phòng hộ kỹ, xin công tử trách phạt.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Chuyện nhỏ, ta không phô trương như thế.
Bạch Ông nói:
– Công tử cứ yên tâm, ta sẽ phản ánh với thể phách ngay, bẩm lên bệ hạ, khiến người Liệt gia tuyệt đối không dám đến gây sự với công tử nữa.
Đối với Bạch Ông thì Lý Thất Dạ là dược sư vô song vạn năm khó cầu, lỡ chọc hắn bực bội bỏ đi thì lão khó gánh tội lớn này.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Gây sự?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Nếu hắn muốn gây sự thì cứ đến đi, ta rất thích có ai gây sự.
Lý Thất Dạ không tìm người gây sự thì thôi, người khác tới kiếm chuyện? Đúng là chán sống.
Lý Thất Dạ nói vậy nhưng Bạch Ông vẫn thấy lo, lão nhắc nhở:
– Công tử, thanh niên đó là công tử của Liệt gia. Liệt gia có thế lực khá lớn trong quốc đô. Gia tộc bọn họ có một mồi lửa, cực kỳ huyền diệu.
Lý Thất Dạ ngạc nhiên, thuận miệng hỏi:
– Có một hỏa nguyên?
Bạch Ông trả lời:
– Đúng vậy! Liệt gia phát tài rất sớm, bọn họ chiếm mảnh đất lớn ngay trung tâm quốc đô. Nghe nói nơi này là một mảnh đất quý, dưới lòng đất có một hỏa nguyên. Bởi vậy cho đến nay Liệt gia có lô thần rất tuyệt, khiến Liệt gia được tạo nghệ khá giỏi trong dược đạo. Liệt gia xem như thế gia dược đạo trong quốc đô.
Lý Thất Dạ cười cười, nghĩ đến mồi lửa dưới lòng quốc đô là hắn muốn cười.
Bạch Ông tiếp tục bảo:
– Liệt gia trong Cự Trúc quốc không tính là thế lực lớn, thực lực của bọn họ chưa bằng yêu vương. Nhưng đáng giá nhắc tới là Liệt gia và Khánh gia có quan hệ họ hàng, Khánh gia là thế gia dược đạo trong Cự Trúc quốc. Đôi khi hoàng tộc còn phải cung kính với Khánh gia, bởi vậy Liệt gia dựa hơi kiêu ngạo lên. Nhưng công tử yên tâm, chuyện này không lớn, bệ hạ ra lệnh một tiếng là Liệt gia không dám đụng vào công tử.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm, không nói gì. Với Lý Thất Dạ thì Liệt gia, Khánh gia chỉ là tiểu nhân vật, hắn lười hỏi đến. Loại nhân vật này biết điều thì tránh xa hắn ra, còn không Lý Thất Dạ sẽ nghiền nát.
Lý Thất Dạ cùng lô thần, Thạch Hạo đến khu buôn bán. Lý Thất Dạ nhìn đường cái người qua kẻ lại, mỉm cười.
Có ai biết quốc đô Cự Trúc quốc, thành lớn pồn hoa hưng thịnh thật lâu trước kia chỉ là núi hoang đồi vắng, lúc trước nơi này không có tiếng tăm gì. Ở thời đại xa xôi, chỗ này hiếm có ai qua lại, mảnh đất hoang vu.
Mãi sau này Lý Thất Dạ trồng một cây tre xanh, tụ tập sự sống, sức sống cho mảnh đất này, dần dần có người an cư lạc nghiệp.
Thủy tổ Cự Trúc quốc dựng nước, đặt quốc đô tại đây, xây thành trì khổng lồ, nơi nỳ thành vùng đất phồn hoa.
Bạch Ông rất quen thuộc Bạch Ông, lão dẫn Lý Thất Dạ xem mấy tiệm bảo trai cổ điếm tìm lô thần tốt cho Thạch Hạo. Đoàn người đi vài tiệm vẫn không chọn được lô thần nào thích hợp với Thạch Hạo.
Liên tục đi mấy tiệm bảo trai cổ điếm không chọn được lô thần, Bạch Ông chỉ làm hướng dẫn viên, lão không dám chỉ trò. Trình độ luyện đan như Lý Thất Dạ hơn xa Bạch Ông, nên ánh mắt chọn lô thần của hắn cũng cao hơn hẳn.
Cuối cùng đến một tiệm cổ trai chọn lô thần, Bạch Ông rời đi một lúc lâu, Lý Thất Dạ và Thạch Hạo thì đi dạo quanh tiệm. Lão bản đề cử mấy lô thần không tệ, có cái lai lịch lớn nhưng không lọt vào mắt Lý Thất Dạ.
Thạch Hạo thì hoàn toàn không xen lời được, gã chỉ là một tiểu dược sư, kiến thức có hạn.Thạch Hạo cảm thấy lô thần bình thường đã rất tốt, còn lô thần lai lịch lớn thì gã không dám tưởng tượng. Lý Thất Dạ hoàn toàn chủ động trong chuyến mua sắm.
Lý Thất Dạ, Thạch Hạo đi dạo cổ trai xong Bạch Ông thở hồng hộc chạy về.
Thấy Lý Thất Dạ, Bạch Ông nói nhanh:
– Công tử, ta mới đi ra hỏi thăm thạch nhân phường có cuộc đấu giá, vật đấu giá nặng ký nửa đợt đầu là một lô thần. Đã bắt đầu đấu giá một lúc lâu, ta tìm vé vào cửa rồi, công tử có đi xem không?
Nghe Bạch Ông nói, lão bản cổ trai xen lời:
– Thạch nhân phường đấu giá không chỉ một lô thần.
Lúc đến tiệm Bạch Ông có lén nói chuyện với lão bản, bảo Lý Thất Dạ là khách quý của Cổ Tùng yêu vương. Cổ Tùng yêu vương là một trong mười tám yêu vương, có ai trong Cự Trúc quốc không biết? Nên lão bản hiểu ngay Lý Thất Dạ là khách cực kỳ quý.
Lão bản cổ trai giới thiệu:
– Nghe nói thạch nhân phường đấu giá hai lô thần, cái thứ nhất là nửa đợt đầu, làm báu vật đấu giá chính. Lô thần thứ hai thì không rõ lai lịch cụ thể, thạch nhân phường không công bố ra ngoài. Nhưng nghe nói lai lịch lô thần này hù chết người, đặt ở cuối cùng. Chỉ có khách quý mới tham gia đấu giá phần sau được.
Lý Thất Dạ sờ cằm:
– Lô thần lai lịch hù chết người?
Lý Thất Dạ muốn nhìn xem lô thần lai lịch hù chết người là cái nào.
Bạch Ông giỏi đoán suy nghĩ của người khác, nếu không lão đã chẳng đi hỏi thăm thạch nhân phường đấu giá rồi tìm vé vào cửa cho Lý Thất Dạ.
Bạch Ông hỏi:
– Công tử có đi không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đi, nếu có lô thần lai lịch hù chết người thì nên đi xem.
Đoàn người đi ra ngoài là vì chọn lô thần cho Thạch Hạo. Dược sư có thể từ bên ngoài kiếm lô thần nhất là mấy nơi nguy hiểm sẽ gặp lô thần tốt.
Đạo hạnh của Thạch Hạo có hạn, không đi mấy nơi nguy hiểm được, vì vậy Lý Thất Dạ chọn mua lô thần tốt cho gã.
Thạch nhân phường là phòng đấu giá lớn nhất quốc đô, thứ đấu giá trong thạch nhân phường toàn là đồ tốt hoặc có lai lịch lớn.
Không phải ai cũng được tham gia thạch nhân phường, mỗi lần đấu giá là thạch nhân phường sẽ phát vé vào cửa. Người có vé mới được vào đấu giá, trong Cự Trúc quốc những người không giàu cũng quyền mới có tư cách sở hữu vé mời.
Phải nói Bạch Ông rất chu đáo, vé vào cửa thạch nhân phường không dễ kiếm. Trong thời gian ngắn Bạch Ông tìm được vé cho Lý Thất Dạ là rất giỏi.
Thạch nhân phường sớm bắt đầu đấu giá, khi Lý Thất Dạ, Bạch Ông, Thạch Hạo tới nơi thì bên ngoài đậu đầy dị thú trân cầm, thần xa bảo kiệu. Nhìn những dị thú trân cầm, thần xa bảo kiệu này biết ngay người tham gia đấu giá thạch nhân phường không giàu cũng quyền.
Lý Thất Dạ, Thạch Hạo, Bạch Ông đến thạch nhân phường, chưa đi vào chợt nghe tiếng nổ ầm vang. Một chiếc xe thần nghiền nát khung trời, đáp xuống thạch nhân phường.
Xe thần dừng lại, một thiếu nữ bước ra. Thiếu nữ vừa xuống xe nhìn thấy Lý Thất Dạ thì con ngươi co rút, ánh mắt sắc bén như mũi tên.
Thiếu nữ lạnh lùng nói:
– Thật là oan gia ngõ hẹp!
Nhìn tiêu huy trên chiếc xe thần, Bạch Ông đi theo bên Lý Thất Dạ biến sắc mặt, sợ hãi chân run rẩy.
Lý Thất Dạ nghe tiếng quay đầu, thấy thiếu nữ nhìn mình chằm chằm thì bình tĩnh hỏi:
– Nàng là ai? Chúng ta có quen sao?
Thái độ của Lý Thất Dạ chọc thiếu nữ tức run người. Thiếu nữ chính là thiếu nữ kiêu ngạo mà Lý Thất Dạ đã gặp đêm hôm qua. Lý Thất Dạ làm bộ dáng không quen biết nàng hơi khuếch đại, nhưng đúng là hắn không để nàng trong lòng. Nếu không gặp thiếu nữ kiêu ngạo thì hắn đã quên mất chuyện đêm qua.
Chương 895: Thạch nhân phường
Thiếu nữ kiêu ngạo tức hộc máu, người ủn rẩy, tức giận còn hơn là Lý Thất Dạ đối địch với nàng. Lý Thất Dạ tỏ vẻ không nhớ nàng là ai làm thiếu nữ kiêu ngạo tức điên.
Nàng là ai? Xuất thân kiêu ngạo, long phượng trong cõi người, thiên chi kiêu nữ. Hơn nữa nàng xinh đẹp tuyệt trần, danh chấn thiên hạ, không biết bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt ái mộ, bao nhiêu hoàng tử hào kiệt theo đuổi. Trong Dược vực, Thạch Dược giới, biết bao người ngày nhớ đêm mong nàng. Bao nhiêu người trẻ tuổi ưu tú thấy mặt nàng là điên đảo hồn phách khó quên.
Tiểu tử không biết sống chết này đêm hôm qua ba phen bốn lượt đối địch với nàng, ngông cuồng lớn lối. Hôm nay gặp lại còn ra vẻ không biết nàng là ai!
Thái độ của Lý Thất Dạ là nhục nhã thiếu nữ kiêu ngạo, chọc tức nàng muốn giết hắn còn hơn lúc hắn độc miệng, ăn nói bỗ bã.
Thiếu nữ kiêu ngạo khó khăn hít sâu, đè nén xúc động giết người. Lý Thất Dạ tỏ thái độ ‘Không quen’, thiếu nữ kiêu ngạo cũng bày ra thái độ kiêu căng, ngạo nghễ liếc hắn, lạnh lùng cao quý. Thiếu nữ cao cao tại thượng làm người ta không dám với tới, khí thế khiếp người.
Thiếu nữ kiêu ngạo vốn là một cường giả cực mạnh, khi nàng cố ý bày ra thái độ kiêu căng càng làm người ta cảm giác nàng là minh châu trên đỉnh, tiên nữ trên cung trăng, cao không thể với tới. Nhiều người sẽ không chịu nổi cúi gục đầu.
Thiếu nữ kiêu ngạo với tư thế cực kỳ kiêu căng nhìn xuống Lý Thất Dạ, hắn như con kiến, người qua đường trong mắt nàng. Thiếu nữ kiêu ngạo không thèm nhìn Lý Thất Dạ lần thứ hai, xoay người biến mất trong thạch nhân phường.
Thiếu nữ kiêu ngạo với khí thế khiếp người làm Bạch Ông, Thạch Hạo run rẩy. Hai người không bằng Lý Thất Dạ, cong lưng trước khí thế của thiếu nữ kiêu ngạo, không chống đỡ nổi.
Sau khi thiếu nữ kiêu ngạo đi Bạch Ông, Thạch Hạo thở phào nhẹ nhõm. Mới rồi khí thế cao cao tại thượng, khiếp người kia làm Bạch Ông, Thạch Hạo cảm giác như có ngọn núi lớn đè chặt lòng mình ngộp thở. Thiếu nữ kiêu ngạo rời đi, Bạch Ông, Thạch Hạo cảm giác lại thấy ánh mặt trời.
Thiếu nữ kiêu ngạo vào thạch nhân phường, Bạch Ông lấy lại tinh thần, run cầm cập. Thấy Lý Thất Dạ định vào thạch nhân phường, Bạch Ông giật mình kéo tay áo hắn lại.
Bạch Ông nhắ nhở:
– Công tử có biết cô nương vừa rồi có lai lịch gì không?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Lai lịch? Lai lịch gì?
Lý Thất Dạ không quá quan quan tâm những chuyện này.
Bộ dáng bình thản của Lý Thất Dạ làm Bạch Ông không biết nên nói cái gì, lão không rõ hắn bị thô thần kinh hay không ai lọt vào mắt hắn.
Bạch Ông hít sâu, nhỏ giọng nói:
– Công tử, tiểu muội kia là người của Tiễn gia, nếu tiểu lão đoán đúng thì nàng là thiên kim tiểu thư của Tiễn gia.
Lý Thất Dạ hờ hững hỏi lại:
– Rồi sao?
Lý Thất Dạ mặc kệ thiếu nữ kiêu ngạo có lai lịch gì, hắn không để nàng vào lòng.
Bạch Ông lạc giọng lặp lại:
– Rồi sao?
Bạch Ông sợ chết khiếp.
Thạch Hạo run lẩy bẩy, tuy gã chưa thấy trường hợp lớn gì nhưng có nghe nói truyền thừa lớn nổi tiếng như cồn trong Thạch Dược giới, đặc biệt là đế thống tiên môn dược giới như sấm bên tai.
Thạch Hạo lắp bắp hỏi:
– Là . . . Là . . . Là Đệ Nhất Tiễn . . . Tiễn gia?
Bạch Ông nói nhanh:
– Trừ Tiễn gia Đệ Nhất Tiễn ra trong Dược vực chúng ta có mấy Tiễn gia?
Bạch Ông nhắc nhở Lý Thất Dạ:Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!
– Công tử, Tiễn gia là đế thống tiên môn, do Đệ Nhất Tiễn tiên đế sáng lập. Tiễn gia là vật khổng lồ trong Dược vực chúng ta, nổi tiếng lừng lẫy.
Bạch Ông sợ Lý Thất Dạ không biết Tiễn gia mạnh cỡ nào, nhỏ giọng nói:
– Tuy Cự Trúc quốc chúng ta mạnh nhưng thua xa Tiễn gia. Thế lực của Tiễn gia dính líu rất rộng, quản lý khu vực to cỡ Cự Trúc quốc chúng ta cỡ mười mấy nước lớn.
Lý Thất Dạ vẫn chỉ nói một câu:
– Rồi sao?
Bạch Ông xì hơi, Lý Thất Dạ không thèm để Tiễn gia vào mắt thì lão còn biết nói gì đây?
Lý Thất Dạ không để bụng, thản nhiên nói:
– Được rồi, mặc kệ là Tiễn gia gì đó, chúng ta vào đi.
Lý Thất Dạ không quan tâm không có nghĩa là hắn không biết Tiễn gia. Tiễn gia là đế thống tiên môn trong Dược vực, một tay Đệ Nhất Tiễn tiên đế sáng tạo ra, đế uẩn kinh người.
Đệ Nhất Tiễn tiên đế xuất thân từ Thạch Nhân tộc, là máu lai. Từ nhỏ Đệ Nhất Tiễn tiên đế giỏi dùng tên, cuối cùng dùng mũi tên vấn đạo, chịu tải thiên mệnh, thành tựu tiên đế.
Vũ khí như mũi tên hiếm thấy trong cường giả vô địch thật sự, vậy mà Đệ Nhất Tiễn tiên đế dùng tên thành đạo chứng minh rất lợi hại. Đệ Nhất Tiễn tiên đế được gọi là Đệ Nhất Tiễn danh xứng với thật. Ở thời đại đó Đệ Nhất Tiễn tiên đế có tiễn đạo vô địch, truyền thuyết từng một mũi tên bắn chết một vị tiên nhân. Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, không ai biết chuyện thật hay bịa.
Lý Thất Dạ, Bạch Ông, Thạch Hạo đi vào thạch nhân phường, đấu giá nửa đợt đầu đã gần xong, bắt đầu lấy báu vật cuối cùng nặng ký ra.
Trên phòng đấu giá, một lô thần được nâng lên. Lô thần trông như Chu Tước đứng một chân, há mồm ngửa lên trời.
– Đây là một lô thần.
Khi lô thần được nâng lên, cảm giác có khí nóng ập vào mặt, như thể trong lô thần ẩn chứa mồi lửa bá đạo nhất đời.
Sau khi lô thần dược nâng lên, người đấu giá giới thiệu:
– Lô thần này có lai lịch kinh người, nó hình thành trong hang động cực nam thiên hỏa Dược vực, hỏa nguyên là một trong những hỏa nguyên hung mãnh nhất. Hỏa nguyên đó là . . . Chu Tước thần hỏa!
Thạch Dược giới có nhiều dược sư nhất, hôm nay trong phòng đấu giá có khá nhiều dược sư. Nghe đến hỏa nguyên là Chu Tước thần hỏa thì nhiều dược sư hút ngụm khí lạnh:
– Chu Tước thần hỏa!
Hỏa nguyên như Chu Tước thần hỏa là cực phẩm với các dược sư, lô thần đó là báu vật với dược sư.
Bạch Ông đi vào, nghe người đấu giá tuyên bố cũng rung động, mắt nhìn lô thần chằm chằm:
– Chu Tước thần hỏa!
Bạch Ông cảm thấy lô thần như vậy là báu vật vô giá, cả đời lão nếu có dược thứ như thế đã rất thỏa mãn.
Có dược sư nhìn lô thần, không dám tin hỏi:
– Hàng thật hay giả vậy?
Người đấu giá nghiêm túc nói:
– Ta lấy danh dự thạch nhân phường bảo đảm, ba vị dược sư thạch nhân phường đã giám định, hỏa nguyên lô thần này chắc chắn là Chu Tước thần hỏa!
Trong phòng đấu giá, một thanh niên đứng lên:
– Giá ban đầu là bao nhiêu?
Thanh niên cao giọng quát:
– Ta chắc chắn lấy lô thần này!
Đúng là oan gia ngõ hẹp, thanh niên là truyền nhân của Liệt gia sáng hôm nay chặn đường Lý Thất Dạ, Liệt Kiệt.
Thái độ kiêu ngạo của Liệt Kiệt làm người ta bất mãn, nhưng Liệt gia có tiền tài dồi dào, là thế gia dược đạo nên luôn không thiếu tiền.
– Nếu mọi người đã thích vậy thì . . .
Người đấu giá nói ngay:
– Chúng ta bắt đầu đi, không có giá khởi điểm, mọi người cứ ra giá tùy thích.
Liệt Kiệt nghe nói có thể tự do báo giá, gã giành trước:
– Ta ra năm ngàn tinh bích thánh tôn!
Có dược sư lên tiếng:
– Ta ra sáu ngàn tinh bích thánh tôn!
Một đại nhân vật thế gia báo giá:
– Cùng là sáu ngàn tinh bích thánh tôn, phẩm chất là bảo thánh tôn