Đế Bá Audio Podcast
Tập 178 [Chương 886 đến Chương 890]
❮ sautiếp ❯Chương 886: Cự Trúc quốc
Đương nhiên Lý Thất Dạ đã thấy nhiều báu vật, mặc kệ Cổ Tùng yêu vương tặng quà gì thì không lọt vào mắt hắn được.
Lý Thất Dạ nói:
– Nhận đi, có lẽ ngươi sẽ dùng được.
Thạch Hạo lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn nghe lời Lý Thất Dạ, nhận hộp báu.
Lý Thất Dạ nói:
– Có gì cần thu thì hãy thu hết đi, chuyến này đi quốc đô có lẽ ngươi sẽ ở lại đó. Miễn ngươi chăm chỉ cố gắng, tương lai Cự Trúc quốc sẽ không bạc đãi ngươi.
Thạch Hạo cung kính nói:
– Ta luôn khắc ghi lời Lý huynh nói!
Thạch Hạo nhớ kỹ từng lời Lý Thất Dạ nói.
Trừ phi người bên cạnh mình, nếu không Lý Thất Dạ sẽ không tùy tiện truyền công pháp, thuật dược đạo của mình cho ai. Lý Thất Dạ truyền đan thuật cho Thạch Hạo không chỉ vì xem trọng gã, hắn có lòng muốn bồi dưỡng gã.
Trong lòng Lý Thất Dạ có chút tình cảm với Cự Trúc quốc, hắn đào tạo Thạch Hạo cũng vì bồi dưỡng một dược sư có tiềm lực cho Cự Trúc quốc.
Thạch Hạo thu dọn hành lý, có chút lưu luyến nhưng cuối cùng gã dứt khoát cùng đám Lý Thất Dạ lên đường, muốn đến quốc đô. Thạch Hạo là người trẻ tuổi, gã không kiềm được sự hưng pahná.
Đoàn người Cổ Tùng yêu vương đi quốc đô. Cổ Tùng yêu vương lo trước lo sau, tự cho mình là thuộc hạ, rất cung kính phục vụ. Nếu ai khác thấy cảnh tượng này sẽ rất khó tin, vì Cổ Tùng yêu vương là một trong mười tám yêu vương của Cự Trúc quốc, là đại nhân vật trấn thủ một phương. Bây giờ Cổ Tùng yêu vương làm người hầu cho kẻ khác, thật khó tin.
Cổ Tùng yêu vương hết sức cung kính lòng biết rõ được phục vụ cho Lý Thất Dạ đã là hắn xem trọng lão mới cho phép đi theo bên cạnh, nếu không lão chẳng có tư cách làm người hầu.
Bạch Ông thì chỉ người làm nền bên cạnh Cổ Tùng yêu vương, làm sai vặt.
Quốc đô của Cự Trúc quốc là một thành cổ to lớn, nơi đây cực kỳ phồn hoa, chúng yêu tập hợp, còn có nhiều Thạch Nhân tộc.
Khi bước chân vào quốc đô của Cự Trúc quốc sẽ thấy mây trên trời có một gốc tre cổ khổng lồ thấp thoáng, che lấp nửa khung trời. Cây tre to mọc từ chỗ sâu trong hoàng cung, nó khổng lồ đâm lên tầng mây.
Quốc đô của Cự Trúc quốc được che dưới bóng tre, tình tơ ý họa. Cây tre to vươn trên bầu trời, mơn mởn xanh biếc làm người vào Cự Trúc quốc kinh thán.
Cự Trúc quốc đặt tên từ gốc tre to này. Có tin đồn cây tre to đó bao nhiêu tuổi thì Cự Trúc quốc sừng sững bấy nhiêu năm, có người nói cây tre còn cổ xưa hơn Cự Trúc quốc rất nhiều.
SSương thời không ai nói rõ lai lịch cây tre to này được, trong hoàng cung ghi chép ít ỏi về nó.
Truyền thuyết cây tre to là thần linh hộ quốc của Cự Trúc quốc. Bản thân tre to là thần linh vô địch, từ trăm ngàn vạn năm nay luôn trấn thủ Cự Trúc quốc, bởi vậy Cự Trúc quốc trăm ngàn vạn năm không ngã.
Tuy nói cây tre to là thần linh hộ quốc của Cự Trúc quốc nhưng từ trăm ngàn vạn năm nay không ai thấy nó ra tay bao giờ. Từ trăm ngàn vạn năm nay Cự Trúc quốc khá là bình yên, không có chiến sự gì lớn, không ai tấn công quốc đô Cự Trúc quốc.
Cự Trúc quốc là một quốc gia yêu tộc, trong Cự Trúc quốc không thiếu người đá nhưng có nhiều yêu tộc hơn.
Thủy tổ của Cự Trúc quốc không phải yêu tộc hay người đá mà là nhân tộc, nếu không biết lịch sử sẽ rất khó tin khi biết điều này.
Truyền thuyết thủy tổ Cự Trúc quốc là một vị thần nữ siêu giỏi, có người bảo thủy tổ Cự Trúc quốc là một vị tiên nữ siêu đẳng. Dù là thần nữ hay tiên nữ, tóm lại ở thời đại đó thủy tổ Cự Trúc quốc siêu mạnh.
Tuy thời đại đó không có nhiều ghi chép về thủy tổ Cự Trúc quốc nhưng lúc thủy tổ sáng tạo Cự Trúc quốc là việc lớn trong cửu giới, rất chấn động.
Truyền thuyết thủy tổ xây dựng Cự Trúc quốc thì thiên tộc vạn giáp đến, nhiều truyền thừa trong cửu giới đến, vật khổng lồ trong Thạch Dược giới như Dược quốc, Tiễn Long thế gia cũng đến. Có tin đồn khi thủy tổ Cự Trúc quốc dựng nước, tiên đế thời đại đó cũng đích thân đến.
Chuyện như vậy đã từng khiến nhiều hậu nhân tu sĩ đọc qua đoạn lịch sử cảm thấy rất khó tin. Nếu là ghi chép của Cự Trúc quốc thì rất có thể bọn họ phóng đại, tô đậm cho mình.Truyện được rất nhiều độc giả yêu thích và đã được chuyển thể thành truyện tranh,anime hiện đang làm mưa làm gió bên Trung Quốc….!
Nhưng sự thật liên quan Cự Trúc quốc dựng nước không chỉ Cự Trúc quốc có ghi chép, vật khổng lồ như Dược quốc cũng ghi lại.
Mặc dù những ghi chép này không rõ ràng, ít ỏi vài chữ nhưng lúc thủy tổ Cự Trúc quốc dựng nước đúng là cực kỳ oanh động. Có ghi chép vạn tộc cửu giới, các thần hoàng đều đến.
Nhiều tu sĩ đời sau đọc ghi chép cảm thấy khó hiểu, người đời sau ít biết về thủy tổ Cự Trúc quốc vì ghi chép rất ít ỏi. Có ghi nàng là tiên nữ, có ghi nàng là thần nữ.
Về lai lịch, xuất thân của nàng thì không có ghi lại, rất bí ẩn.
Người không được đời sau ghi lại nhưng khi dựng nước lại khiến vạn tộc cửu giới, các thần hoàng đều đến. Nghe nói tiên đế cũng tới.
Chuyện này không thể nghĩ bàn, là loại người gì khiến vạn tộc cửu giới, các thần hoàng đều đến. Thậm chí là tiên đế tới chúc mừng?
Tiên đế có đích thân chúc mừng hay không thì khó nói, bản thân Cự Trúc quốc có nhắc khi đó tiên đế tự mình đến chúc. Có truyền thừa chỉ bảo tiên đế chúc mừng, không nhắc gì tự mình đến. Nhưng nói sao thì khi thủy tổ Cự Trúc quốc dựng nước chấn động cửu giới, vạn tộc cửu giới đều đến, tiên đế bị kinh động.
Lịch sử như thế từng gây ra tranh luận trong Cự Trúc quốc, thậm chí nguyên Dược vực. Tất cả thấy khó hiểu là tại sao thủy tổ Cự Trúc quốc dựng nước lại tạo náo động như vậy.
Nói chung là thủy tổ Cự Trúc quốc dựng nước náo động như thế nào, từ trăm ngàn vạn năm nay Cự Trúc quốc không mạnh, không sóng vai với truyền thừa đế thống tiên môn được nhưng Cự Trúc quốc rất bình an. Cho đến nay không có đại giáo cường quốc, đế thống tiên môn nào dám đụng vào Cự Trúc quốc.
Từ trăm ngàn vạn năm nay Cự Trúc quốc không hiển hách cửu giới như lúc mới dựng nước, thực lực chỉ cỡ cường quốc bình thường, không thể xếp vào hàng đầu môn phái truyền thừa, càng không sánh bằng đế thống tiên môn.
Nhưng Cự Trúc quốc luôn hòa bình an ninh, hoàng chủ Cự Trúc quốc toàn do người có tài kế thừa. Trong Dược vực Cự Trúc quốc không phải cường quốc cực mạnh nhưng là thiên đường an cư lạc nghiệp, ít ra đối với người bình thường.
Lý Thất Dạ, Thạch Hạo, Bạch Ông, Cổ Tùng yêu vương bước vào quốc đô. Tâm tình bốn người khác nhau.
Thạch Hạo trẻ tuổi nhất trong nhóm, lần đầu gã đến quốc đô nên siêu hưng phấn. Bước chân vào quốc đô, Thạch Hạo nhìn đông ngó tây như nhà quê lên tỉnh, khi thấy cây tre to đâm mây thì càng rung động hơn.
Thạch Hạo siêu hưng phấn, gã luôn muốn đến quốc đô, hôm nay rốt cuộc mãn nguyện, hỏi sao gã không phấn khởi?
Còn về Lý Thất Dạ, hắn nhìn cây tre to trên mây, nhìn quốc đô trước mắt, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Bao nhiêu năm trôi qua Cự Trúc quốc vẫn còn đây, cây tre to vẫn ở đó nhưng người xưa đã mất. Sau khi Nhận Nhi đi, Lý Thất Dạ cũng thường đến Cự Trúc quốc. Nhưng đời sau mỗi lần đến Thạch Dược giới Lý Thất Dạ chỉ đứng nhìn tòa thành cổ từ xa, nhìn mảnh đất xa xăm, hắn không bước chân vào quốc đô.
Chương 887: Cầu hiền (1)
Đối với Lý Thất Dạ, nơi đây chứa một số hồi ức, mỗi khi nhớ lại là lòng hắn lại buồn.
Đời này Lý Thất Dạ bước vào quốc đô, cảnh đời biển hóa bể dâu nhưng Lý Thất Dạ vẫn muốn xem cường quốc Nhận Nhi sáng tạo. Lý Thất Dạ muốn đi qua vài chỗ năm xưa, trở lại chốn cũ.
Lý Thất Dạ im lặng, Bạch Ông, Cổ Tùng yêu vương theo bên cạnh càng không dám lên tiếng. Chỉ có Thạch Hạo trẻ tuổi là hưng phấn nhìn đông ngó tây, thấy cái gì cũng lạ.
Khi đoàn người Lý Thất Dạ vào quốc đô thì bầu trời đã tối. Cổ Tùng yêu vương có phủ đệ của mình trong quốc đô, lão mời Lý Thất Dạ vào chỗ mình ở.
Cổ Tùng yêu vương nói với Lý Thất Dạ:
– Công tử, chuyến đi vất vả, công tử cũng mệt mỏi. Bây giờ trời đã tối, hay công tử ở đây nghỉ ngơi được không?
Lý Thất Dạ có ý định ở lại quốc đô một đoạn thời gian nên không gấp, gật đầu đồng ý.
Cổ Tùng yêu vương dàn xếp chỗ ở cho Lý Thất Dạ, ra lệnh người hầu phải chăm sóc hắn chu đáo, không được có gì sơ sẩy. Xong xuôi Cổ Tùng yêu vương vội vàng vào hoàng cung tấn kiến yêu hoàng.
Tử Yên phu nhân thấy Cổ Tùng yêu vương tìm mình ngay trong đêm. Tò mò hỏi:
– Yêu vương, có chuyện gì mà ngươi tấn kiến ngay buổi tối?
Cổ Tùng yêu vương nói nhanh:
– Bẩm bệ hạ, ta tiến cử một vị dược sư cho bệ hạ, người nhất định phải giữ hắn lại!
Tử Yên phu nhân là một hiền hoàng, luôn có lòng cầu hiền, rất khiêm tốn.
Tử Yên phu nhân lắc đầu, nói:
– Tùng lão, gần đây các vương đều giới thiệu dược sư, có một số không tệ nhưng không cần nóng lòng như vậy.
– Không, bệ hạ, Lý công tử tuyệt thế vô song, dược sư khác không thể sánh bằng! Nếu là dược sư bình thường thì ta đã chẳng dốc lòng như vậy.
Cổ Tùng yêu vương nói nhanh:
– Dược sư tuyệt thế như Lý công tử phải nói là chúng ta cần hắn.
Tử Yên phu nhân kinh ngạc hỏi:
– Lợi hại vậy? So với bốn dược sư thiên tài thì sao?
– So với Lý công tử thì bốn dược sư thiên tài có là gì?
Cổ Tùng yêu vương trả lời:
– Dược đế tương lai chắc chắn là Lý công tử!
Tử Yên phu nhân nghiêm túc nói:
– Tùng lão, hãy nghĩ kỹ trước khi nói câu đó.
Mười tám yêu vương đều là người từng trải nhiều sóng gió, không phải loại hấp tấp. Tuy nhiên Cổ Tùng yêu vương nói câu đó rất nghiêm trọng, Tử Yên phu nhân buộc lòng phải suy xét cẩn thận.
– Chắc chắn trăm phần trăm, đây là mệnh đan do Lý công tử luyện, ta chính mắt nhìn thấy, xin bệ hạ hãy xem qua.
Nhìn mệnh đan sáu biến trong tay, Tử Yên phu nhân biến sắc mặt, đứng bật dậy.
Tử Yên phu nhân kinh kêu:
– Không thể nào!
– Mệnh đan là thật.
Phản ứng của yêu hoàng nằm trong dự đoán, nếu Cổ Tùng yêu vương không thấy tận mắt thì lão cũng không tin được.
Tử Yên phu nhân rung động, mặt tái xanh:
– Phẩm chất chín phần, màu đan ánh vàng, đây đúng là một viên mệnh đan sáu biến tuyệt thế vô song, duy nhất đương thời!
Cổ Tùng yêu vương lên tiếng:
– Tình huống này chỉ có ở mệnh đan chín biến, nhưng Lý công tử luyện ra mệnh đan sáu biến như thế nào, có thể nói đương thời không người sánh kịp!
Thật lâu sau Tử Yên phu nhân hít sâu, từ từ ngồi xuống.
Tử Yên phu nhân nghi ngờ hỏi:
– Cái này thật sự là Lý công tử luyện?
Cổ Tùng yêu vương trả lời:
– Chắc chắn trăm phần trăm, ta thề bằng mạng sống cả nhà mình! Bệ hạ, phải nói đây là Lý công tử xem trọng Cự Trúc quốc chúng ta.
Cổ Tùng yêu vương kể lại tình huống Lý Thất Dạ luyện đan.
Tử Yên phu nhân nghe Cổ Tùng yêu vương kể xong, yêu hoàng như nàng kiềm không được hút ngụm khí lạnh.
Thật lâu sau Tử Yên phu nhân nghiêm túc nói:
– Quá khó tin, nếu đúng như thế chẳng phải là sánh ngang cùng dược đế?
Cổ Tùng yêu vương nói:
– Dù bây giờ không phải thì chắc chắn tương lai là dược đế, bốn dược sư thiên tài cũng không sánh bằng Lý công tử. Nếu Cự Trúc quốc giữ được nhân tài như thế, tương lai Cự Trúc quốc sẽ hưng thịnh vô cùng!
Tử Yên phu nhân lặng im, là yêu hoàng, vua một nước, nàng biết dược đế có ý nghĩa gì.
Nếu tương lai Cự Trúc quốc có một vị dược đế thì Cự Trúc quốc sẽ đón khách nườm nượp, người xin dược nối iền không dứt. Đại hiền, thánh hoàng đều vui lòng làm khách trong Cự Trúc quốc. Nếu đúng thật, một ngày nào đó Cự Trúc quốc sẽ hưng thịnh như thở dựng nước.
Một vị dược đế tuyệt thế vô song có thể sửa thiên mệnh, cắt sinh tử, dù không quân lâm thiên hạ bằng tiên đế nhưng vẫn hiển hách cửu giới.
Tử Yên phu nhân lấy lại tinh thần, nghiêm túc hỏi:
– Lý công tử này có lai lịch gì?
Cổ Tùng yêu vương trả lời:
– Lý công tử là một vị nhân tộc, tán tu, không thuộc môn phái nào.
– Sao có thể như vậy?
Tử Yên phu nhân trầm ngâm nói:
– Bốn dược sư thiên tài xuất thân từ danh môn đều nổi tiếng như cồn, là tuân kiệt đương thời. Nếu Lý công tử thật sự tuyệt thế vô song thì không nên vô danh.
Tử Yên phu nhân nghi ngờ cũng có lý. Dược sư có địa vị cao quý trong Thạch Dược giới hơn bất cứ giới nào khác. Nếu là dược sư tuyệt thế vô song thì ghê gớm, đế thống tiên môn vô địch cũng sẽ giành giật.
Cổ Tùng yêu vương vội trình bày quan điểm của Bạch Ông:
– Chuyện của kỳ nhân chúng ta khó thể phỏng đoán. Theo ta thấy Lý công tử không để mấy thứ này vào mắt, nếu Lý công tử muốn thì tùy tay cầm danh lợi quyền thế, kỳ trân dị bảo. Những thứ kia Lý công tử muốn có sẽ dễ như trở bàn tay.
Tử Yên phu nhân nghi ngờ hỏi:
– Dược sư tuyệt thế vô song như thế làm sao chịu ở lại Cự Trúc quốc?
Cổ Tùng yêu vương kể lại tình huống của Thạch Hạo:
– Theo ta thấy Lý công tử có tình cảm với Cự Trúc quốc, hắn định bồi dưỡng một đệ tử là huyện sử của Cự Trúc quốc chúng ta.
Tử Yên phu nhân trầm ngâm, sau cùng nói:
– Một vị dược sư tuyệt thế nếu chịu ở lại Cự Trúc quốc là tốt nhất, đúng là dịp tốt trời cho. Nhưng việc này cần bàn lại, nên thăm dò nghe ngóng xem có thể tìm hiểu lai lịch của hắn chút nào không.
– Bệ hạ lo lắng có lý.
Cổ Tùng yêu vương nói:
– Nhưng chúng ta bỏ qua cơ hội thì vạn năm khó gặp.
– Ta hiểu.
Tử Yên phu nhân gật đầu, nói:
– Hãy giữ Lý công tử lại, ta và lão tổ sẽ bàn bạc. Nếu Lý công tử đồng ý ở lại thì chúng ta phải có một giới hạn, miễn không vượt qua giới hạn đó, chúng ta sẽ hết sức giữ hắn lại. Ta cũng sẽ phái người tìm hiểu lai lịch của Lý công tử.
– Bệ hạ có tính toán như vậy là quá tuyệt.
Cổ Tùng yêu vương khen:
– Bệ hạ hãy nhanh chóng quyết định, sau khi gặp mặt sẽ bàn chuyện gì. Ta cố gắng ổn định Lý công tử, nhưng hy vọng đừng lâu hơn ba ngày. Nếu chọc Lý công tử khó chịu thì chúng ta sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tử Yên phu nhân gật đầu, nói:
– Tùng lão lo chiêu đãi khác nhân đi, nếu lão tổ cho phép thì ngày mai ta sẽ đi gặp Lý công tử.
Cổ Tùng yêu vương đồng ý, lúc lão định đi Tử Yên phu nhân lại nói:
– Chuyện đại hội dược sư lão hãy trao đổi với các vương, tuyển người thứ hai tạm gác lại, bên Khánh gia cũng dừng, để bàn bạc lại đã.
Chương 888: Cầu hiền (2)
– Bệ hạ định dùng tiểu tử Liệt gia vào thí sinh cho đại hội dược sư?
Cổ Tùng yêu vương ngây người:
– Tạo nghệ của tiểu tử Liệt gia thua xa tiểu tử Khánh gia.
– Tạm thời còn đang suy nghĩ.
Tử Yên phu nhân lắc đầu, nói:
– Chúng ta không có lựa chọn tốt hơn. Tuy truyền nhân Liệt gia về mặt dược đạo có khuyết điểm nhưng trong tay chúng ta không có mấy người mạnh hơn hắn. Quan trọng hơn, Liệt gia có hỏa nguyên, nhà bọn họ luôn có lô thần rất tốt. Nếu truyền nhân Liệt gia tham gia chắc chắn sẽ mang báu vật gia truyền đi, sẽ có ưu thế không nhỏ.
Tử Yên phu nhân ngừng một lúc:
– Huống chi về nhân tuyển thứ hai thì Khánh gia cũng hết sức đề cử truyền nhân của Liệt gia. Hai gia tộc tuy là quan hệ họ hàng nhưng điều kiện của truyền nhân Liệt gia tốt hơn, Phi Ưng yêu vương đã đề cử vài lần.
Cổ Tùng yêu vương khẽ thở dài, tuy Cự Trúc quốc luôn bình yên nhưng bên trong không thiếu quyền mưu.
Cổ Tùng yêu vương mở miệng nói:
– Nếu Lý công tử ở lại, có Lý công tử tham gia đại hội dược sư thì thoải mái rồi, không cần Khánh gia. So với bốn dược sư thiên tài thì tiểu tử Khánh gia kém quá nhiều, không cách nào so. Nếu Lý công tử tham gia, dù là bốn dược sư thiên tài cũng không là gì.
Tử Yên phu nhân nhẹ gật đầu, nói:
– Nếu được vậy là tốt nhất, với điều kiện là Lý công tử đồng ý ở lại và tham gia thay chúng ta, quan trọng hơn là chúng ta chấp nhận điều kiện của Lý công tử được không.
Cổ Tùng yêu vương, Tử Yên phu nhân cho rằng một dược sư tương lai sáng lạn nếu đồng ý ở lại Cự Trúc quốc chắc chắn sẽ nêu điều kiện kinh người, nếu không trả giá đủ thì sao giữ được dược sư tuyệt thế vô song?
Cổ Tùng yêu vương lặng im, Cự Trúc quốc không thể so với đế thống tiên môn, nếu Lý Thất Dạ yêu cầu quá cao thì bọn họ khó mà chấp nhận.
Tử Yên phu nhân nói:
– Tùng lão trở về đi, hãy chiêu đãi Lý công tử cho tốt. Ta sẽ báo cáo chuyện này cho lão tổ, đợi xem lão tổ quyết định như thế nào.
Chuyện lớn như thế Tử Yên phu nhân là yêu hoàng, vua của một nước cũng không thể tự quyết định.
Cổ Tùng yêu vương cúi đầu chào, rời khỏi hoàng cung.
Trong khi Cổ Tùng yêu vương ban đêm vào cung yết kiến Tử Yên phu nhân thì Lý Thất Dạ ở trong phủ đệ được người hầu hạ. Có Cổ Tùng yêu vương ra lệnh, người hầu không dám lơ là, hầu hạ Lý Thất Dạ như vị khách cao quý nhất.
Lý Thất Dạ rửa mặt đánh răng xong xua người hầu đi, một mình ở trong phòng phun ra nuốt vào thiên địa tinh khí, vận khí mệnh công, tu luyện công pháp.
Lý Thất Dạ đang tu luyện công pháp trong Tử Thư. Công pháp vận chuyển, một đóa hoa trắng bềnh bồng trong thức hải Lý Thất Dạ. Đóa hoa trắng có mười tám cánh, công pháp chú luyện, mười tám cánh hoa trắng cuối cùng luyện xong. Tuy nhiên cánh hoa ảm đạm trông như hoa giấy.
Đóa hoa trắng này là tử ký sau khi tu luyện Tử Thư, một trong bốn cửa Tử Thư.
Sau khi luyện thành tử ký, mỗi khi chết một lần thì một cánh hoa sẽ bị kích hoạt.
Cùng lúc đó, trong cơ thể Lý Thất Dạ chìm nổi một cái ấn to, ấn do pháp tắc cực kỳ phức tạp hình thành, phương ấn này là tử ấn, một trong bốn cửa Tử Thư.
Khi tu luyện tử ấn thành công, hễ cơ thể bị thương tổn thì ấn sẽ khắc pháp tắc vô thượng. Tử ấn sẽ chịu mọi tổn thương thay cho cơ thể, chuyển hóa thương tổn đó thành tử khí.
Còn cửa lớn nhất trong Tử Thư . . . Tử chương thì Lý Thất Dạ tạm thời chưa luyện thành, bởi vì tu luyện tử chương cần nhiều tử khí.
Lý Thất Dạ vất vả luyện tập, tử ký, tử ấn đều hình thành hoàn chỉnh. Lý Thất Dạ thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy.
Lý Thất Dạ tu luyện xong ra khỏi phòng, ngước lên nhìn trời đêm tĩnh lặng, ngôi sao lấp lánh. Hôm nay ở trong quốc đô Cự Trúc quốc làm nỗi lòng Lý Thất Dạ đầy phức tạp.
Đêm, bình yên mà cô đơn, Lý Thất Dạ chợt nhớ một người. Có một người đi theo hắn, làm bạn bên hắn.
Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần khỏi nỗi buồn, hắn muốn đi một chỗ. Nhiều năm đã qua, không biết nên đó có còn?
Lý Thất Dạ không suy nghĩ nhiều, hắn đạp gió mà đi, đến chốn cũ nhìn xem.
Ngoại ô quốc đô, dãy núi phía đông có một thôn trang nhỏ, rất nhỏ.
Thôn trang không bắt mắt, nó thuộc quyền Cự Trúc quốc.
Thôn trang nhỏ chỉ có mười hộ gia đình, mấy chục người. Thôn trang nhỏ rất bình thường, phía cuối thôn có một tòa nhà cũ rất to. Nhà cũ kỹ, không hùng vĩ hoa lệ nhưng kiểu dáng nhà cổ cho thấy nó từng tráng lệ.
Một tòa nhà cổ như thế nằm ở một thôn trang nhỏ, đúng là làm người ta ngoài ý muốn.
Nghe nói tòa nhà cổ này là thuộc sở hữu của Cự Trúc quốc, mặc dù không có người ở nhưng Cự Trúc quốc bảo vệ nhà tỉ mỉ, nên nó vẫn giữ nguyên hình dạng.
Đêm khuya, mỗi nhà trong thôn đều đóng cửa ngủ say. Chỉ có một, hai ngọn đèn leo lét.
Trong bóng đêm, Lý Thất Dạ đứng trước tòa nhà cổ ở cuối thôn, nhìn căn nhà trải qua trăm ngàn vạn năm, lòng tràn đầy cảm thán. Bao nhiêu năm trôi qua, tòa nhà cổ vẫn còn đây.
Lý Thất Dạ nhìn tòa nhà cổ, các hình ảnh quá khứ hiện lên trong lòng hắn, chuyện cũ năm xưa vấn vương.
Lý Thất Dạ bước vào tòa nhà cổ, hình ảnh dĩ vãng hiện ra trước mắt. Trăm ngàn vạn năm qua, Lý Thất Dạ về lại đây, cảm giác như mới ngày hôm qua. Nhiều chuyện cũ khó quên, thời gian qua trăm ngàn vạn năm, Lý Thất Dạ cứ nghĩ hắn đã quên nhưng trở về mới biết mọi thứ vẫn giữ nguyên như thế.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng đi qua mỗi góc tòa nhà cổ, đã bao nhiêu năm căn nhà không thay đổi gì nhiều, không khác với ngày xưa. Nhưng cảnh còn người mất.
Lý Thất Dạ thắp sáng các ngọn đèn trong tòa nhà cổ, hắn ngồi xuống ghế thái sư nửa nằm trên cao trong đại sảnh. Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, chìm đắm thời gian quá khứ.
Đương thời có ai biết thời đại kia, bao nhiêu mệnh lệnh sách lược có tính quyết định ảnh hưởng cửu giới là truyền ra từ tòa nhà cổ bình thường này?
Đương thời có ai biết thời đại kia, trong căn phòng này phát ra các mệnh lệnh hiệu lệnh thiên hạ?
Đương thời có ai biết thời đại kia, trong căn phòng tòa nhà cổ biết bao nhiêu đại hiền, thần hoàng nghe lệnh, chờ lệnh tại đây?
Dù đây là một tòa nhà cổ bình thường, vào lúc đó thần hoàng vô địch cũng phải chờ ngoài cửa.
Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, lòng thầm thở dài. Năm đó Nhận Nhi chỉ là một tiểu cô nương, xuất thân bình thường, nhưng tính tình của nàng rất tốt, Lý Thất Dạ quyết định bồi dưỡng tiểu cô nương này.
Lý Thất Dạ chìm đắm trong ký ức ngày xưa, không biết qua bao lâu hắn chợt mở mắt ra, con ngươi co rút nhìn ngoài khung cửa.
Bóng người thấp thoáng ngoài cửa, một người từ bên ngoài đi tới, là một nữ nhân. Nàng xinh đẹp động lòng người, hoa nhường nguyệt thẹn. Từ người nữ nhân phát ra khí chất cao quý, nhìn là biết nàng là người bề trên, hay ra lệnh.
Nữ nhân bước tới thấy thong dong ngồi trong đại sảnh thì ngây ra, nhưng rất nhanh nàng lại ung dung quý phái, thiên tài bước tới ngồi trước cái bàn.
Thấy nữ nhân đi vào, Lý Thất Dạ chỉ nhìn một cái rồi chậm rãi khép mắt như không có chuyện gì xảy ra.
Chương 889: Vạn cổ ta cuồng nhất
Nữ nhân ngồi xuống, nàng đánh giá Lý Thất Dạ, nhìn là biết ngay hắn là nhân tộc. Thân xác thịt, huyết khí không hiện, đạo uy không lộ. Có thân xác thịt hoàn chỉnh như thế chỉ có thể là nhân tộc.
Nữ nhân cẩn thận đánh giá Lý Thất Dạ, nàng thấy nhiều sóng gió, tiếp xúc vô số đại nhân vật nhưng chưa từng thấy ai kiêu ngạo giống Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ngồi trên ghế cao, trong mắt không có ai, hắn lười xem thiên địa, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo, ngông cuồng.
Nhưng nhìn kỹ thì thấy khác. Nhìn sơ Lý Thất Dạ ngồi trên cao, kiêu ngạo cuồng vọng, dưới mắt không còn ai, thiên địa không lọt vào mắt hắn. Tiểu nam nhân trước mắt nàng khá trẻ tuổi đã toát ra đạo vận khó tử.
Nữ nhân nhìn kỹ, tuy tiểu nam nhân ngồi ở ghế trên, hắn không phát ra khí thế kinh thiên nhưng có huyết khí ngập trời. Hắn ngồi trên ghế ung dung tự nhiên, nhắm mắt dưỡng thần, bình lặng như nước.
Tiểu nam nhân trước mắt nàng như ngồi trên cửu thiên, thống ngự vạn giới, dù cho thần hoàng giá lâm cũng phải đứng một bên cúi đầu chờ đợi.
Tiểu nam nhân như thế nhìn sơ cho rằng hắn ngông cuồng kiêu căng, lại nhìn kỹ cho cảm thấy đạo vạn vô song, bao trùm trên cửu giới.
Giờ này khắc này, hắn nhắm mắt dưỡng thần, cho người cảm giác khi hắn nhắm mắt thì thiên địa tối, hắn mở mắt làm thiên địa bừng sáng.
Nữ nhân quan sát Lý Thất Dạ một lúc lâu, thầm cười khổ, lắc đầu. Sao có thể? Tiểu nam nhân này làm sao ngồi trên cửu thiên, ra lệnh cửu giới được?
Nữ nhân thầm thấy lạ. Nơi này hẻo lánh, toàn người bình thường cư trú, tại sao tiểu nam nhân đến tòa nhà cổ này? Nhìn bộ dáng tiểu nam nhân thoải mái như ở trong nhà mình, nhưng nhìn hắn không giống kẻ lang thang chút nào.
Nữ nhân im lặng thật lâu sau phá vỡ yên tĩnh, nàng mở miệng hỏi:
– Ngươi có biết nơi này là đâu không?
Lý Thất Dạ mở mắt ra, hỏi lại:
– Nơi này là đâu? Nàng nói thử xem.
Nữ nhân cười nói:
– Ta muốn nghe cách nghĩ của ngươi.
Giọng nữ nhân rất êm tai, trong trẻo chất chứa dịu dàng.
Lý Thất Dạ bật cười, hắn nhắm mắt lại, nửa nằm nói:
– Đây là nơi hiệu lệnh cửu giới, ngự khiển chư thần, thống lĩnh vạn vực. Ra lệnh một cái là thiên hạ kinh, thốt một câu là vạn tộc theo. Tuy nơi chật hẹp nhỏ bé, nhưng nó là cửu giới vạn cương, thiên tộc vạn giáo đều hướng về, không dám quấy rầy yên tĩnh nơi này.
Nữ nhân nghe vậy rất buồn cười, nhưng nàng không cười. Nữ nhân nhìn tiểu nam nhân trước mắt, nàng cảm thấy hắn say mê diễn kịch hơi quá, cho rằng mình ngồi trên cửu thiên, thống ngự vạn giới.
Nữ nhân thầm lấy làm lạ, tiểu nam nhân ung dung nói từng chữ, không giống kẻ nói bốc phét.
– Nhưng theo ta biết thì không phải vậy.
Nữ nhân mở miệng nói:
– Theo ta được biết, nơi này đã từng là chỗ thủy tổ Cự Trúc quốc tĩnh tư. Đồn rằng mỗi khi thủy tổ Cự Trúc quốc gặp chuyện gì do dự sẽ đến đây tĩnh tọa, suy nghĩ kế sách.
– Từng là vậy.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nơi này từng là mảnh đất hiệu lệnh thiên hạ, chư thần nghe lệnh, vạn tộc kính ngưỡng.
– Thật không?
Nữ nhân thấy Lý Thất Dạ nói nghiêm túc không giống khoác lác, nàng hỏia đùa:
– Nếu nơi đây là chỗ hiệu lệnh thiên hạ, bây giờ ngươi ngồi trên cao, ngươi là ai? Hoàng của thần vương hay tiên đế một thế hệ?
Thấy nữ nhân không tin, Lý Thất Dạ mỉm cười. Nữ nhân không xem Lý Thất Dạ là kẻ điên đã rất tốt. Thấy nữ nhân nói đùa, Lý Thất Dạ cũng bật cười.
Lý Thất Dạ trịnh trọng nói:
– Không, hoàng của thần vương, tiên đế một thế hệ có gì hay mà làm? Rất chán. Từ vạn cổ đến bây giờ có bao nhiêu là tiên đế, không có gì mới mẻ, làm tiên đế rất chán.
Nữ nhân không biết nên nói cái gì. Tiên đế một thế hệ mà bảo là chán? Đây là câu nói ngông nhất đời nữ nhân từng nghe.
Tiên đế là cái gì? Tồn tại vô địch, thống ngự cửu giới, hiệu lệnh vạn tộc. Từ trăm ngàn vạn năm nay, vô số tu sĩ, thiên tài tre già măng mọc, mộng có ngày mình chịu tải thiên mệnh, thành tựu tiên đế.
Tiểu nam nhân lại nói làm tiên đế rất chán, nếu ai nghe thấy sẽ cho rằng tiểu nam nhân này bị điên.
Nữ nhân là người có kiến thức rộng, cũng rất khiêm tốn nên nghe xong không cười nhạo Lý Thất Dạ.
Nữ nhân thấy thú vị, cười hỏi:
– Nếu làm tiên đế còn thấy chán vậy ngươi cảm thấy ngươi là ai? Hoặc nên nói ngươi cảm thấy cái gì là thú vị?
– Kẻ đứng sau màn.
Thấy nữ nhân nổi hứng thú, Lý Thất Dạ cười tiếp tục trêu:
– Kẻ đứng sau màn vạn thế, trăm ngàn vạn năm khống chế đại cục vạn thế, khống chế hướng đi cửu giới, người mới thú vị.
– Kẻ đứng sau màn?
Nghe tiểu nam nhân nói, nữ nhân giật mình kêu lên:
– Khống chế đại cục vạn thế, khống chế hướng đi cửu giới?
Nữ nhân ngây người, cách nghĩ này thật làm người ta ngạc nhiên. Không làm tiên đế lại đi làm kẻ đứng sau màn, ý tưởng này khá thú vị.
Nữ nhân lấy lại tinh thần, bật cười hùa theo tiểu nam nhân:
– Nếu là kẻ sau màn thì chẳng phải thần hoàng cũng nghe theo lệnh?
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm nữ nhân có kiên nhẫn đùa với mình:
– Thần hoàng? Thần hoàng có là gì? Nếu ta là kẻ đứng sau màn thì tiên đế đều ra từ tay ta, dạy dỗ một, hai tiên đế là bình thường.
Nữ nhân không biết nên nói cái gì, lời này càng cuồng hơn. Từ vạn cổ đến bây giờ ai dám thốt lời ngông cuồng như thế? Dạy dỗ một, hai tiên đế? Cuồng vọng không gì sánh bằng, từ vạn cổ đến bây giờ ai dám nói lời như thế?
Tiểu nam nhân nói như thể có thể sao chép tiên đế vô địch, tùy tay dạy ra một, hai tiên đế. Nữ nhân cảm thấy trên đời không có lời nào cuồng hơn nữa.
Nữ nhân không biết Lý Thất Dạ toàn nói thật, nàng không biết cũng không lạ. Từ trăm ngàn vạn năm nay nhiều lúc Lý Thất Dạ làm Âm Nha ẩn sau màn, nếu không là người theo bên cạnh hắn thì sao biết những gì hắn làm được?
Nữ nhân cười nói:
– Vậy là người ngồi trong căn phòng này toàn là thần hoàng vô địch, chân thần vô song hoặc tiên đế?
Nữ nhân không cười nhạo Lý Thất Dạ, nàng cảm thấy ý tưởng của hắn rất thú vị, không ai dám nói giống như Lý Thất Dạ.
Nữ nhân cảm thấy trong Thạch Dược giới đương thời tuy có nhiều thiên tài nhưng không người trẻ tuổi dám nói ngông như thế, dám lớn tiếng tuyên bố, trừ tiểu nam nhân trước mắt nàng.
Lý Thất Dạ nhìn nữ nhân, gật đầu, nói:
– Có thể nói là vậy, tiếc rằng nàng không sinh ra ở thời đại đó, không thấy tận mắt.
Tiểu nam nhân nghiêm túc làm nàng muốn cười hỏi tiếp:
– Vậy thời đại đó như thế nào?
Lý Thất Dạ nhìn nữ nhân, cười cười. Hắn như trở về thời gian cũ.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Thời đại đó là sự bình yên sau sát phạt vô tận, huyết tẩy cửu giới đổi lấy bình yên. Thời đại đó ta nhắm mắt là thiên địa tối, ta mở mắt là thiên địa sáng. Thời đại đó ta vui thì cửu giới sáng sủa, ta giận là vạn tộc sợ hãi. Tộc vô địch trong truyền thuyết, tồn tại càn quét cửu giới vạn vực trong truyền thuyết đều lùi bước. Mặc kệ là tồn tại nào, hễ đối địch với ta, hoặc đứng ra cho ta huyết tẩy hoặc cụp đuôi ngủ đông không xuất thế!
Nói đến đây Lý Thất Dạ mở to mắt, đáy mắt lóe tia sáng lạnh.
Chương 890: Chuyện dĩ vãng đều thành cơn gió
Nữ nhân ngồi trước cái bàn có ảo giác khi đôi mắt Lý Thất Dạ lóe tia sáng lạnh nàng như trông thấy cự phách vô thượng ngồi trên cửu thiên, vô địch vạn cổ. Giờ phút này, nữ nhân nhìn thấy cảnh tượng kinh thế.
Sau lưng tiểu nam nhân là biển máu ngập trời, tiếng gào thét vô tận. Trăm vạn cường địch bị hắn đồ sát sạch. Hắn hoành hành thời đại đó, đẩy ngã tất cả tồn tại chắn trước mắt mình. Mặc kệ là ai, tồn tại nào đều không ngăn bước chân của hắn được. Giây phút kia hắn có quyết tâm đồ sạch thiên hạ.
Thật lâu sau Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, buông tiếng thở dài. Lý Thất Dạ quay về thời đại đó, bất giác thấy mệt mỏi.
Nữ nhân cảm giác thời gian thác loạn, nàng bật thốt:
– Tại sao xuất hiện sát khí như thế? Tại sao có lệ khí như vậy? Chẳng phải vạn tộc sống chung hòa bình sao?
Giống như tiểu nam nhân thật sự đã từng huyết tẩy thiên hạ. Hỏi xong nữ nhân cười khổ, nàng nhập diễn sâu, như nhập ma.
Lý Thất Dạ từ từ mở mắt ra nhìn nữ nhân:
– Từ trăm ngàn vạn năm nay luôn có chủng tộc không chết tâm muốn ngóc đầu trở lại, luôn có thứ không biết sống chết, luôn có chủng tộc và truyền thừa ngu xuẩn cho rằng một vài tồn tại sẽ tạo lại trật tự cửu giới. Với chủng tộc không chết tâm, những thứ ngu xuẩn thì không có gì để nói. Chỉ có dùng máu đồ sát sạch mới khiến bọn họ hiểu rằng thế giới này là chúng ta làm chủ!
Nữ nhân cười khổ, nàng nhìn tiểu nam nhân. Nữ nhân không biết chuyện này là thật hay giả, nàng bị không khí từ tiểu nam nhân ảnh hưởng, nàng cũng nhập diễn.
Nữ nhân lấy lại tinh thần, nàng nhìn tiểu nam nhân trước mắt, cảm giác mình nhập vai.
Nữ nhân hỏi đùa:
– Nếu ngươi nói thần hoàng ngồi ở đây nghe lệnh, vậy bây giờ ta ngồi tại đây xem như cái gì?
Lý Thất Dạ nhìn nữ nhân chằm chằm, mỉm cười nói:
– Nàng thật sự muốn có một vị trí tại đây?
Vẻ mặt Lý Thất Dạ bình thản nhìn ra ngoài.
Nữ nhân không nóng nảy, nàng chờ Lý Thất Dạ nói tiếp.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, hắn nhìn nữ nhân:
– Năm xưa ta có một con thần thú từng kéo xe cho mình, nếu nàng muốn có một vị trí thì hãy làm xa phu đi.
Nữ nhân thầm khó chịu, mặc dù nàng không tuyệt thế gì nhưng có địa vị cao quyền trọng, hiện tại tiểu nam nhân kêu nàng làm xa phu đánh xe là làm nhục nàng.
Lý Thất Dạ không quan tâm nàng, bình tĩnh nói:
– Ta thích nữ hài tử lái xe cho mình, nữ hài tử tinh tế, khống chế tốc độ rất tốt, ngồi thoải mái. Bên cạnh ta từng có mấy nữ hài tử lái xe, ta cảm thấy các nàng làm rất tốt, rất lợi hại.
Nữ nhân ngồi trước cái bàn khó chịu, mở miệng muốn nói chuyện nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, lòng hết tức giận. Nàng cần gì so đo với hắn? Tiểu nam nhân chẳng qua là diễn trò quá siêu.
Nữ nhân dỗi nói:
– Ta không đảm đương nổi chức vị đó.
Nếu người khác chắc chắn cho rằng Lý Thất Dạ bị điên, nữ nhân rất tốt, nàng là người rộng lượng nên không so đo nhiều.
Lý Thất Dạ nhìn vẻ mặt nữ nhân, mỉm cười hỏi:
– Nàng cảm thấy làm xa phu là bôi nhọ nàng?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Làm xa phu cho ta là vinh hạnh, người theo bên cạnh ta toàn là thân tín. Trên đời này đại hiền có là gì? Dựng nước phong thần thì sao? Ta tùy tiện phái ra một người, dù là xa phu cũng đủ trấn áp thần vương!
Nữ nhân dỗi nói:
– Được rồi, ta biết ngươi ở trên cửu thiên, thống ngự cửu giới, nhưng ta không hợp vị trí lợi hại đó.
Lý Thất Dạ nhìn nữ nhân, cười cười không nói gì thêm. Lý Thất Dạ đứng dậy, kiềm không được nhìn quanh căn phòng, buông tiếng thở dài, lòng phức tạp. Tóm lại đến tòa nhà cổ một chuyến làm Lý Thất Dạ dễ chịu hơn.
Lý Thất Dạ xoay người rời khỏi tòa nhà cổ.
Nữ nhân kinh ngạc hỏi:
Lý Thất Dạ không quay đầu lại, hắn biến mất trong bóng đêm.
Nữ nhân rất ngạc nhine, không lấy lại tinh thần. Những lời tiểu nam nhân nói quá điên cuồng, làm người ta nghe sẽ cho rằng hắn bị điên, nữ nhân cũng nghĩ hắn diễn kịch quá sâu.
Nhưng khi tiểu nam nhân sắp đi, vẻ mặt, biểu tình của hắn hoàn toàn không giống diễn kịch hay người điên. Tiểu nam nhân có câu chuyện riêng.
Nữ nhân ngồi ngẩn người. Đêm nay, tại đây bỗng nhiên xuất hiện tiểu nam nhân, hắn xem tòa nhà cổ như nhà mình, nói một tràng nghe rất điên cuồng.
Thật lâu sau nữ nhân lấy lại tinh thần, nàng lắc đầu cười khổ, vứt bỏ hết tạp niệm. Đêm nay nữ nhân tới tòa nhà cổ là để giải sầu, suy nghĩ kỹ mọi chuyện. Mỗi khi gặp việc lớn gì là nữ nhân sẽ tới nơi này yên lặng suy nghĩ.
Lý Thất Dạ rời khỏi tòa nhà cổ nhưng không trở về quốc đô ngay, hắn đi dạo trong núi sông. Đôi khi đạp sóng, đôi khi leo núi, đôi khi xuất hiện trên bầu trời thành cổ.
Vết thương của Lý Thất Dạ đã lành, sau khi rời khỏi Ngọc Huyết sơn hiếm khi hắn được đi một mình. Lý Thất Dạ chậm rãi đi trong núi sông Ngọc Huyết sơn, ngược dòng bước chân năm xưa.
Mõi khi nhớ đến quá khứ là lòng Lý Thất Dạ nặng trĩu, năm xưa hắn gặp Nhận Nhi tại đây, hắn bồi dưỡng nàng, giữ lại bên mình.
Đoạn thời gian đó ban đầu Lý Thất Dạ không mấy thích thú, trước đó hắn thống ngự nhiều thánh hiền càn quét cửu giới, chi huy các thần vương đồ sát nhiều truyền thừa, chủng tộc. Trận chiến tranh càn quét mãi đến khi dư nghiệt Cổ Minh tộc ngủ đông trên cõi đời mới thôi.
Đối với Lý Thất Dạ thì trận chiến nằm trong tầm tay hắn. Từ trăm ngàn vạn năm nay Lý Thất Dạ trải qua nhiều chiến dịch cực khổ, tham gia chiến dịch bi thảm nhất. Đặc biệt ở thời đại Cổ Minh, Lý Thất Dạ từng bước huyết chiến, vô số người bên cạnh gục ngã nhưng hắn vẫn kiên cường tiến lên.
Cuộc chiến càn quét lần đó đối với Lý Thất Dạ cả đời sống trong chiến tranh thì không xem như chiến dịch lớn. Nhưng trận chiến chảy quá nhiều máu, Lý Thất Dạ ra lệnh một tiếng đồ sát truyền thừa các môn phái nhân tộc, mị linh, Thạch Nhân tộc.
Âu trận chiến Lý Thất Dạ bỗng thấy rất mệt mỏi. Trăm ngàn vạn năm qua đi Lý Thất Dạ đột nhiên cảm thấy mệt. Trong thời đại bi thảm nhất, khó khăn nhất Lý Thất Dạ cũng không thấy mệt mỏi như vậy. Bởi vì thời đại đó kề vai chiến đấu cùng hắn là chư hiền nhân tộc, còn trận chiến này thì hắn chĩa đồ đao vào các tộc nhân tộc.
trận chiến này khiến nhiều người không muốn nhắc đến, nhưng Lý Thất Dạ buộc phải ra lệnh càn quét cửu giới. Lúc ấy không có gì ngăn được quyết tâm của Lý Thất Dạ, không quét sạch dư nghiệt Cổ Minh thì hắn thề không bỏ qua. Hắn mặc kệ dư nghiệt Cổ Minh ngủ đông trong tộc nào, ẩn núp trong phái nào. Chủng tộc, truyền thừa cường đại cách mấy, ai cản đường là Lý Thất Dạ đạp đổ hết.
Khi huyết tẩy thiên hạ Lý Thất Dạ không quên diệt dư nghiệt Cổ Minh. Lý Thất Dạ không muốn trở về thời đại Cổ Minh, để kết thúc thời đại đó phải dùng vô số xương khô đổi lấy. Vì đổi thời đại chư đế, trong vạn tộc bao nhiêu tiên hiền tre già măng mọc, trong bao nhiêu chiến dịch bi thảm mới chấm dứt thời đại Cổ Minh, nghênh đón thời đại chư đế trăm hoa đua nở.