Đế Bá Audio Podcast
Tập 140 [Chương 696 đến Chương 700]
❮ sautiếp ❯Chương 696: Tùy tay đồ vạn địch
Giữa Quỷ Thiền vô thượng bí trận, Thu Dung Vãn Tuyết bị từng đám khung xương vây quanh. Hòa thượng xương phun ra quỷ khí cuồn cuộn, Thu Dung Vãn Tuyết hoảng sợ mặt xanh mét vội dùng huyết khí cường đại mở vầng sáng bảo vệ bản thân.
Trong giây phút sinh tử, Thu Dung Vãn Tuyết sợ mặt cắt không còn chút máu chợt cảm giác cơ thể nhẹ hẫng, được người ôm lấy. Thu Dung Vãn Tuyết sợ hết hồn, nhưng khi tựa vào lòng ngực rắn chắc, ngửi mùi hương quen thuộc thì trái tim treo cao rơi xuống.
Tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh, phi tiên thể bộc lộ, dù là quỷ trận cũng khó nhốt được hắn. Phản ứng của Quỷ Thiền vô thượng bí trận chậm hơn Lý Thất Dạ nhiều, chớp mắt hắn xông vào giữa quỷ trận ôm Thu Dung Vãn Tuyết bị bao vây.
Tốc độ phi tiên thể vô địch, thời không quanh thân Lý Thất Dạ chậm một nhịp. Quỷ Thiền vô thượng bí trận to lớn không ngăn Lý Thất Dạ được, hắn như đi vào chỗ không người.
Đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử nhìn cảnh tượng đó, vừa kinh vừa giận cuồng rống:
– Giết!!!
Đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử rót hết huyết khí vào Quỷ Thiền vô thượng bí trận, bốn âm hật to lớn phong tỏa bầu trời, khí thế âm sát hùng hổ vô cùng đổ ập xuống.
Nhưng Lý Thất Dạ đứng giữa Quỷ Thiền vô thượng bí trận không có ý định chạy trốn.
Lý Thất Dạ trầm giọng quát Thu Dung Vãn Tuyết:
– Ôm chặt!
Chân Lý Thất Dạ giẫm mạnh mặt đất.
Thu Dung Vãn Tuyết vội nghe lời ôm chặt Lý Thất Dạ, khi ôm eo hổ công tử nhà mình, lòng nàng an toàn chưa từng có.
Trong khoảnh khắc đó, thể phách trấn ngục thần thể tỏa sáng rực rỡ, từng sợi pháp tắc như tơ quanh quẩn không ngừng, tư thế vô địch bùng nổ.
Bầu trời bị chân to của Lý Thất Dạ che đậy, cửu thiên tan vỡ, ngôi sao hủy diệt. Thiên địa lớn mấy cũng không chịu nổi một cước đáng sợ.
Một cước trấn ngục thần thể nặng cỡ cửu giới, nặng cỡ ức vạn sơn mạch, có thể đè sập chư thiên, đè nát mọi tứ trên thế gian.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một cước giẫm xuống, bốn âm phật to lớn vỡ tan, từng mảnh nhỏ tứ tán trong không trung. Đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử bị lực lượng mạnh mẽ hất bay ra Quỷ Thiền vô thượng bí trận.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ liên miên không dứt, tiếng xương gãy. Tất cả hòa thượng xương trong Quỷ Thiền vô thượng bí trận bị đạp nát bấy. Bùm một tiếng, cả tòa đại trận tan vỡ.
Đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử bị hất văng ra Quỷ Thiền vô thượng bí trận, hộc máu giữa không trung. Bốn người chưa đạp xuống đất thì Lý Thất Dạ tốc độ nhanh hơn tia chớp gấp mười lần đã đứng trước mặt.
Nạn nhân đầu tiên là Quỷ Tăng. Lý Thất Dạ đột nhiên xuất hiện, Quỷ Tăng đang rơi không kịp phản ứng bị hắn đá bay.
Nạn nhân thứ hai là Bách Gia Chư Tử, gã thấy tình trạng của Quỷ Tăng thì hoảng sợ nhưng đã muộn, Lý Thất Dạ có phi tiên thể tốc độ siêu nhanh, điểm một cái đã đâm thủng đầu Bách Gia Chư Tử.
Nạn nhân thứ ba là Thanh Kim Tử, gã sợ bay mất hồn vía, định lấy báu vật ra. Vang tiếng răng rắc, khung xương vỡ vụn.
Tất cả ngừng lại, khi mọi người nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, một tay Lý Thất Dạ bóp cổ Thần Nhiên hoàng tử nhấc bổng lên cao.
Lúc này tiếng gào rú của Quỷ Tăng mới vang lên, gã bị đá bay đập mạnh xuống đất thành bãi thịt nát. Máu nhuộm đỏ mặt đất, tiếng hét trước khi chết của Quỷ Tăng vang tận mây xanh.
Bách Gia Chư Tử bị đâm thủng đầu không có cơ hội la lê, cơ thể té cái bịch. Thanh Kim Tử toàn thân khung xương vàng bị đập vỡ vụn không còn mẩu xương, cũng không cơ hội la hét.
Quỷ Tăng bị đập dẹp lép, cơ thể Bách Gia Chư Tử rơi xuống, Thanh Kim Tử bị đụng nát, Thần Nhiên hoàng tử bị bóp cổ lơ lửng trên không trung. Tất cả như xảy ra cùng lúc trong chớp mắt, có bốn Lý Thất Dạ cùng công kích đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Thần Nhiên hoàng tử không kịp phản ứng. Mãi khi nghe Quỷ Tăng gào rú, thấy Bách Gia Chư Tử, Thanh Kim Tử bị đập bể.
Thần Nhiên hoàng tử sợ ngây người, sợ tè ra quần, hồn phi phách tán, hoàn toàn không dám tin tưởng mọi chuyện. Thần Nhiên hoàng tử ngây người tại chỗ.
Trấn ngục thần thể cùng phi tiên thể, hai cái cùng sử dụng là vô địch. Tuy phi tiên thể của Lý Thất Dạ chưa tiểu thành nhưng đã gần, cách thể kiếp rất gần.
Hai tiên thể ngang nhau, đáng sợ biết mấy. Sức nặng tuyệt đối cộng tốc độ tuyệt đối nghĩa là hủy diệt tất cả, cơ thể Lý Thất Dạ chính là vũ khí cường đại nhất.
Thêm nữa phi tiên thể có được tốc độ nhanh nhất đời, không có gì đuổi kịp, ngăn cản nó được.
Hai tiên thể cùng sử dụng, Lý Thất Dạ không cần công pháp, đế thuật, hắn chỉ dựa vào tiên thể là trực tiếp oanh giết kẻ địch.
Nếu chỉ tu luyện một loại tiên thể, khi công kích sẽ gặp hạn chế. Ví dụ phi tiên thể chỉ vô địch tốc độ. Trấn ngục thần thể chỉ có sức nặng vô song. Tốc độ và sức nặng kết hợp xông lên là công phạt tuyệt nhất. Không có chiêu thức, không có công pháp, không có đại đạo áo nghĩa, chỉ có sức nặng đơn thuần, tốc độ chung cực, hai loại tiên thể này cùng vận dụng, mọi thứ trở nên đơn giản.
Mọi người nhìn ngây ngẩn, rung động. Tu sĩ các tộc ngoài ốc đảo hay tu sĩ trẻ tuổi quỷ tộc trong ốc đảo đều sợ ngây người.
Một kiếm đồ thiên địch đã đủ đáng sợ, trong giây lát Lý Thất Dạ phá Quỷ Thiền vô thượng bí trận, giết Thanh Kim Tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử. Trong bốn người Thần Nhiên hoàng tử yếu một chút, Thanh Kim Tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử là tiểu thánh tôn, còn đại viên mãn.
Quỷ Thiền vô thượng bí trận hay tiểu thánh tôn đại viên mãn cũng thế, tất cả thành mây khói trong một giây.
Thu Dung Vãn Tuyết sợ ngây người. Thu Dung Vãn Tuyết biết Lý Thất Dạ rất cường đại nhưng nàng không ngờ hắn mạnh đến mức này. Một kiếm đồ thiên địch, dễ dàng phá diệt đại trận, chém giết Thanh Kim Tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử, đây không thuộc phạm trù tiểu thánh tôn.
Trước đó Thu Dung Vãn Tuyết lo lắng an toàn cho Lý Thất Dạ, sợ công tử nhà nàng hai tay khó đấu lại bốn chưởng. Bây giờ Thu Dung Vãn Tuyết mới biết nàng lo lắng dư thừa.
Mọi người cho rằng Lý Thất Dạ sẽ chết trong Quỷ Thiền vô thượng bí trận của Quỷ Tăng. Dù sao vô thượng bí trận của Quỷ Thiền tộc nổi tiếng là hung trận, khi bị nhốt trong trận không ra ngay trong vòng ba phút sẽ bị luyện hóa thành con rối.
Tiểu thánh tôn như có Thanh Kim Tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử chủ trì Quỷ Thiền vô thượng bí trận, đừng nói là tiểu thánh tôn, xem như đại thánh tôn cũng khó phá trận trong ba phút.
Mọi người đều cho rằng Lý Thất Dạ liều lĩnh xông vào Quỷ Thiền vô thượng bí trận là tìm chết, cảm thấy hắn không thể phá trận trong vòng ba phút, thời gian quá ngắn.
Không ngờ Lý Thất Dạ chưa cần ba phút, thậm chí không đến ba giây. Một cước bước lên, cả tòa Quỷ Thiền vô thượng bí trận chớp mắt tan vỡ, cảnh tượng quá rung động hồn người.
Chương 697: Đồ diệt
Phá trận không cần kỹ xảo gì, không diễn biến, cũng không cần bất cứ suy tính gì, dùng lực lượng tuyệt đối phá hủy Quỷ Thiền vô thượng bí trận. Lý Thất Dạ dùng cách trực tiếp nhất, đơn giản nhất, thô bạo nhất phá trận, cũng là cách khó thực hiện nhất. Cách phá trận như vậy cần có lực lượng mạnh hơn đại trận gấp mấy lần, mấy chục lần mới phá hủy nó được.
Nhưng những điều kiện đó đối mặt trấn ngục thần thể đều không là gì. Huyết khí dồi dào không gì sánh bằn, lực lượng cửu thiên mệnh cung đủ chống đỡ trấn ngục thần thể bùng nổ sức nặng vô địch nhất.
Cách phá trận bá đạo mạnh mẽ rung động mọi người, đây là mỹ cảm bạo lực. Trực tiếp, giản đơn, chấn nhiếp hồn người.
Giờ phút này, thời gian đứng lặng, Thần Nhiên hoàng tử tựa con cá rời khỏi nước bị Lý Thất Dạ một tay nhấc lên cao, mắt gã trắng dã.
Hình ảnh dừng lại vào phút này, cảnh tượng đó khắc sâu trong lòng mọi người, suốt đời khó quên.
Thần Nhiên hoàng tử muốn vùng vẫy nhưng bị Lý Thất Dạ bóp cổ, không nhúc nhích được. Thần Nhiên hoàng tử trợn trắng mắt, sắp tắt thở.
Thần Nhiên hoàng tử thật khó khăn mới thở được, gã sợ teo tim, sợ tè ra quần, lần đầu tiên cảm thấy tử thần cách mình gần như vậy, lần đầu gã nếm mùi mạng sống nằm trong tay người khác.
– Ngươi . . . Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!!!
Thần Nhiên hoàng tử hét to:
– Tỷ . . . Tỷ phu của ta là Đế Tọa đại nhân . . . Ngươi . . . Ngươi không thể đối xử với ta như vậy . . . Nếu . . . Nếu ngươi đụng . . . Đụng vào một sợi tốc của ta thì . . . Tỷ . . . Tỷ phu tuyệt đối không tha cho ngươi . . . Dù . . . Dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển cũng . . . Không . . . Không thoát khỏi cái chết!
Vào phút sinh tử, Thần Nhiên hoàng tử lôi ra núi dựa của mình, có lẽ chỉ uy danh tỷ phu Đế Tọa mới cứu gã được.
Mọi người nín thở, vào lúc này lôi chỗ dựa ra hù người thì rất mất mặt, nhưng dối với Thần Nhiên hoàng tử bây giờ tỷ phu Đế Tọa là cọng cỏ cứu mạng.
Uy danh Đế Tọa như sấm bên tai, một trong tam kiệt, xuất thân từ Vạn Cốt Hoàng Tọa, trên người có nhiều vầng sáng. Tên Đế Tọa tràn ngập ma tính, bất cứ ai nghe được đều e ngại ba phần.
Trong U Thánh giới, là cá nhân hay đại giáo cường quốc rất ít tồn tại không nể mặt Đế Tọa. Dù là truyền thừa cường đại quỷ tộc cũng không muốn đắc tội nhân vật như thế.
Mọi người nhìn thấy Đế Tọa như mặt trời dâng lên, tương lai tươi sáng, nhân tuyển tiên đế thế hệ mới có tiềm lực nhất U Thánh giới. Tương lai dù Đế Tọa không thể trở thành tiên đế cũng sẽ dựng nước phong thần, hay lên đỉnh thần tọa.
Thiên tài trẻ có tương lai như vậy ai đều thích làm quen.
Thần Nhiên hoàng tử là tiểu cửu tử của Đế Tọa, dù gã có rác rưởi cỡ nào, đa số người nghĩ tình Đế Tọa đều chừa chút mặt mũi.
Mọi người tò mò là Lý Thất Dạ sẽ làm gì? Nếu Lý Thất Dạ giết Thần Nhiên hoàng tử thì chắc chắn đứng đối lập với Đế Tọa.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Tỷ phu của ngươi?
Lý Thất Dạ từ tốn bảo:
– Đế Tọa sao? Truyền nhân Vạn Cốt Hoàng Tọa?
Thần Nhiên hoàng tử bắt chặt cọng cỏ cứu mạng:
– Đúng vậy! Đế Tọa chính là tỷ phu của ta, thiếu niên tiên đế đương thời không người địch nổi!
Lý Thất Dạ cười khen:
– À, thiếu niên tiên đế, lợi hại thật.
– Biết . . . Biết điều thì thả ta ngay!
Thần Nhiên hoàng tử còn tưởng Lý Thất Dạ sợ uy danh của tỷ phu mình, gã to gan hơn ngoài mạnh trong yếu uy hiếp:
– Bây . . . Bây giờ ngươi thả ta thì . . . Thì ta sẽ cầu tình với tỷ phu. Nếu tỷ phu của ta tự mình ra tay, trong vòng ba chiêu sẽ đồ diệt ngươi!
Nghe Thần Nhiên hoàng tử hăm dọa, Lý Thất Dạ bật cười.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Thần Nhiên hoàng tử ơi Thần Nhiên hoàng tử, ngươi đúng là bao cỏ hay sùng bái tỷ phu mình thành tiên đế? Tỷ phu của ngươi, Đế Tọa? Đó là thứ gì? Nói thẳng ra đi, đại gia ta không biết tỷ phu của ngươi. Trong mắt ta thì tỷ phu của ngươi không là gì.
– Thiếu niên tiên đế thì sao? Dù là tiên đế thật cũng không hù được đại gia ta, nên Đế Tọa gì đó không lọt vào măt đại gia ta!
Mọi người hút ngụm khí lạnh. Toàn U Thánh giới không có mấy ai dám nói lời như thế, dù thiên tài yêu nghiệt đến đâu cũng không dám bảo không để Đế Tọa vào mắt, nói Đế Tọa là thứ gì.
Hôm nay tiểu tử nhân tộc này quá kiêu ngạo, dám nói không để Đế Tọa vào mắt. Kiêu căng, bá khí thế này hiếm có đương thời.
– Ngươi . . .!
Thần Nhiên hoàng tử sợ hãi mặt trắng bệch, hét to:
– Ngươi . . . Tỷ . . . Tỷ . . . Tỷ phu của ta . . .
– Được rồi, ta chán nghe mấy lời đó rồi, tiễn ngươi một đoạn đường đi.
Năm ngón tay Lý Thất Dạ siết lại, vang tiếng xương gãy. Thần Nhiên hoàng tử trợn to mắt, gã không có cơ hội hét thảm đã bị bóp chết.
Lý Thất Dạ ném xác Thần Nhiên hoàng tử xuống đất như vứt ra. Thần Nhiên hoàng tử không dám tin Lý Thất Dạ thật sự giết gã, uy danh tỷ phu không hù sợ tiểu bối nhân tộc. Lúc Thần Nhiên hoàng tử còn sống không thể tin.
Không gian lặng ngắt như tờ, xác Thần Nhiên hoàng tử nằm yên dưới đất, đôi mắt trợn to tràn ngập khó tin.
Quá rung động, Lý Thất Dạ bóp chết Thần Nhiên hoàng tử trước mắt mọi người.
Đây là tuyên chiến với Đế Tọa! Dù ngực Đế Tọa có rộng lớn cỡ nào cũng không tha thứ người bóp chết tiểu cữu tử của mình trước mặt bao người!
Hành động của Lý Thất Dạ là không đội trời chung với Đế Tọa, không chết không ngừng. Người thấy cảnh tượng này lòng rung động. Sau khi Đế Tọa đánh trận chiến kia không còn ai dám khiêu khích gã, không ai dám tuyên chiến với gã.
Hiện nay một tiểu tử nhân tộc làm như thế, trước kia không ai dám tưởng tượng.
Lý Thất Dạ xoay người lại, nhìn các tu sĩ trẻ tuổi quỷ tộc trong ốc đảo:
– Còn ai có ý kiến gì với ta?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm, ung dung nói:
– Ta là người biết lắng nghe, nếu mọi người có ý kiến gì với ta hoan nghênh tùy thời nói ra.
Đám tu sĩ trẻ tuổi quỷ tộc còn sống sợ teo tim. Thiên tài như đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử đều là con kiến trong tay Lý Thất Dạ, càng đừng nói đến bọn họ.
Không lâu trước đó đám tu sĩ trẻ tuổi quỷ tộc xem nhân tộc, Lý Thất Dạ như con kiến, nhưng hiện giờ trước mặt hắn thì bọn họ mới là con kiến.
Đám tu sĩ quỷ tộc làm sao dám nói có ý kiến, càng đừng nói là nêu ý kiến với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn các tu sĩ quỷ tộc, chậm rãi nói:
– Mới rồi ta hình như nghe có nói muốn diệt Tuyết Ảnh quỷ tộc? Ngại quá, nếu mọi người có hứng thú thì đưa tin giúp ta. Mặc kệ các người là tộc gì, Bách Cốt thánh tộc, Quỷ Thiền tộc vân vân, ai dám diệt Tuyết Ảnh quỷ tộc vậy ta sẽ diệt các ngươi, dù là Vạn Cốt Hoàng Tọa thì đại gia ta cũng tiêu diệt! Nói thẳng, người đại gia ta che chở, ai dám đụng vào là đại gia diệt kẻ đó, đạo lý rất đơn giản.
Chương 698: Quốc gia trên trời (1)
Mọi người nhìn nhau, Lý Thất Dạ nói quá bá đạo. Từ vạn cổ đến bây giờ ai dám đòi diệt Vạn Cốt Hoàng Tọa? Càng dừng nói do một tiểu tử nhân tộc nói ngông.
Nhưng bây giờ dù có người bất mãn lời của Lý Thất Dạ cũng không dám lên tiếng, dù sao dù sao kết cuộc của đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử là bài học nhớ đời.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nếu mọi người không có ý kiến gì với ta thì giải tán đi, ta tin các người vui vẻ hoan nghênh ta đi vào?
Tu sĩ quỷ tộc trong ốc đảo như ong vỡ tổ tràn ra ngoài. Cây đổ bầy khỉ tan, bọn họ không muốn ở lại đây, hận không thể cách xa kẻ hung dữ này xa thật xa.
Lý Thất Dạ mang Thu Dung Vãn Tuyết đi tới hồ nước, đám tu sĩ quỷ tộc cuống cuồng chạy trốn, ai dám ngăn cản hắn? Dù hồ nước thật sự có báu vật xuất thế thì đám tu sĩ quỷ tộc không muốn ở lại chút nào, mạng sống quý giá hơn báu vật.
Tu sĩ các tộc ngoài ốc đảo nhìn Lý Thất Dạ đi hướng hồ nước, bảo quang càng lúc càng sáng, có người to gan đi theo hắn từ xa bước vào ốc đảo.
Bọn họ không dám giành báu vật với Lý Thất Dạ nhưng khó nén sự tò mò, rồng rắn bám đuôi sau lưng hắn, muốn nhìn xem là báu vật gì xuất thế.
Thu Dung Vãn Tuyết, Lý Thất Dạ dần đến gần hồ nước, bảo quang trong hồ sáng dần lên. Khi đứng bên bờ hồ, ánh sáng rực rỡ chói lóa chiếu khắp nơi.
– Báu vật sắp xuất thế sao?
Nhiều người nghểnh cổ thò đầu nhìn, sốt ruột hỏi:
– Là báu vật gì?
Thu Dung Vãn Tuyết không cho rằng như vậy, vì Lý Thất Dạ càng đến gần thì hồ nước càng sáng hơn. Khi Lý Thất Dạ đứng bên bờ hồ, ánh sáng rực rỡ chói lòa.
Điều này khiến Thu Dung Vãn Tuyết nhận ra không phải có báu vật xuất thế, hồ nước phát sáng hoàn toàn vì Lý Thất Dạ.
Hồ nước không lớn, tuy bắn ra ánh sáng chói mắt nhưng mặt hồ phẳng lặng, không giống có báu vật xuất thế.
Nghe Thu Dung Vãn Tuyết suy đoán, Lý Thất Dạ cười nói:
– Đúng vậy! Đó không phải báu vật gì mà bởi vì cái này.
Lý Thất Dạ lấy một thứ ra, tay hắn nâng thứ giống phù mà không phải phù, giống chiếu mà không phải chiếu, trông như tờ giấy. Tờ giấy có phù văn Thu Dung Vãn Tuyết không xem hiểu, nó rất cũ kỹ, dường như qua nhiều năm tháng.
Lý Thất Dạ lấy tờ giấy ra, bảo quang trong hồ nước càng rạng rỡ hơn bao giờ hết. Từng đợt tiên quang bắn lên cao trông như có tiên vật xuất thế.
Có tu sĩ trẻ tuổi thạch nhân tộc xuất thân từ thế gia cổ xưa nhận ra thứ trong tay Lý Thất Dạ, giật nảy mình, trợn to mắt nói:
– Đó . . . Đó là chìa khóa đệ nhất hung mộ trong truyền thuyết!
Tu sĩ trẻ tuổi bám đuôi phía xa cũng giật mình, có người không dám tin.
– Cái gì? Chìa khóa đệ nhất hung mộ?
Chìa khóa đệ nhất hung mộ luôn là thứ chỉ có trong truyền thuyết, hiếm ai tận mắt nhìn thấy chìa khóa. Truyền thuyết muốn mở đệ nhất hung mộ ra phải có chìa khóa.
Nhiều người cho rằng chìa khóa đệ nhất hung mộ là một cái chìa khóa, loại mở ống khóa. Có ai ngờ chìa khóa đệ nhất hung mộ không phải loại chìa truyền thống mà là bí lệnh?
Mọi người đều biết mở đệ nhất hung mộ ra có ý nghĩa gì, sau khi vào đệ nhất hung mộ sẽ được tiên thuật trường sinh bất tử trong truyền thuyết, đáng giá hơn cả việc trở thành tiên đế.
Thu Dung Vãn Tuyết rung động, bây giờ nàng đã hiểu Lý Thất Dạ nhận chìa khóa đệ nhất hung mộ từ tay chủ nhân Tổ Lưu.
Lý Thất Dạ cầm chìa khóa, miệng phun chân ngôn:
– Mở!
Chìa khóa đệ nhất hung mộ tỏa ánh sáng rực rỡ chiếu vào hồ nước, sóng nước lăn tăn.
Hồ nước phát ra ánh sáng rực rỡ chiếu ảnh ngược, đó là một cường quốc rộng lớn, thần điện tiên lâu trập trùng như một quốc gia chúng thần.
Có người kinh kêu:
– Đó . . . Chẳng phải là quốc gia trên trời?
Bị câu nói này điểm tỉnh, mọi người ngước nhìn cửu thiên, lòng thầm so sánh. Quả nhiên hồ nước phản chiếu hình ảnh giống y quốc gia trên trời.
Từ lúc bước lên đại lục này nhiều người thử leo lên quốc gia bí ẩn trên bầu trời, nhưng thử hết cách đều thất bại. Đám thiên tài Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử cũng thử qua, không ai có thể leo lên quốc gia đó.
Trong khoảng thời gian này, nhiều người thầm thắc mắc và tò mò. Quốc gia trên bầu trời là nơi nào? Bên trong có thứ gì? Chẳng lẽ là chúng thần cư ngụ?
Có người nghi ngờ đó chỉ là ảo ảnh, nhưng rất nhiều người mở thiên nhãn quan sát, phát hiện đó không phải ảo ảnh mà thật sự tồn tại.
Nên nhiều người suy ngẫm, quốc giá trên cửu thiên là đồ thật, vậy làm sao để leo lên?
Hiện giờ mặt hồ phản chiếu quốc giá trên bầu trời, nhiều tu sĩ trẻ tuổi nhận ra điều gì.
Có tu sĩ trẻ tuổi phỏng đoán:
– Chẳng lẽ hồ nước này là mấu chốt để lên quốc gia trên cửu thiên?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đang lúc các tu sĩ trẻ tuổi giật mình thì một tòa đạo đài dâng lên mặt hồ, mở ra đạo môn khổng lồ.
Chìa khóa đệ nhất hung mộ trong tay Lý Thất Dạ hiện ra phù văn, hắn vội ôm Thu Dung Vãn Tuyết.
Lý Thất Dạ quát to:
– Đi!
Lý Thất Dạ dứt lời, đạo môn mở ra hút hai người vào trong.
Người bám theo sau lòng chấn động, có người phản ứng siêu nhanh vội lao lên muốn theo sau Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết nhân cơ hội leo lên quốc gia trên trời.
Nhưng người đó bị đạo đài bắn ra ngoài, không thể đến gần.
Những người khác vội vàng chạy tới, đạo đài chìm dần vào giữa hồ, đạo môn cũng hoàn toàn biến mất.
Mọi người giậm chân tiếc thắt ruột:
– Tiếc quá!
Cơ hội tốt ngàn năm khó gặp vậy là cả đám trơ mắt vuột mất.
Có người nhỏ giọng nói:
– Không chừng quốc gia trên cửu thiên là nơi giấu núi báu Phong Đô thành.
Nhiều người cảm thấy có lý. Truyền thuyết núi báu Phong Đô thành trải qua từng thời đại, chưa có ai thấy bao giờ. Mọi người cho rằng núi báu Phong Đô thành giấu trong quốc gia trên trời, đám người rất hâm mộ Lý Thất Dạ.
Khi Thu Dung Vãn Tuyết nhìn rõ ràng mọi thứ, hai người bị truyền tống đến nơi khác. Đứng tại đây, Thu Dung Vãn Tuyết cảm giác mình lâng lâng như sắp thăng tiên, người nhẹ hẫng.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn bốn phía, thấy mình đang ở trong một hoàng kim cổ quốc, mọi thứ đều được ánh sáng thần kỳ bao phủ. Mảnh thiên địa này rất lớn, trong đó có từng tòa cổ điện, mỗi cổ tiện rất to lớn, có to hơn cả một tòa cổ thành.
Lúc này Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết đứng trong quảng trường đằng trước một tòa cổ điện to lớn. Quảng trường trống trải, rộng lớn vô ngần làm người ta cảm giác chính mình như con kiến, nhỏ bé tựa hạt bụi.
Cổ điện quá lớn, đưa mắt nhìn không thấy rõ toàn cảnh, tựa như một tòa thành trì khổng lồ.
Lý Thất Dạ mang Thu Dung Vãn Tuyết đi hướng cổ điện to lớn kia, hai người đi một đoạn thời gian dài dần đến gần cổđiện. Thu Dung Vãn Tuyết nhìn thấy trước cổ điện có một trận pháp lớn.
Nói trận pháp lớn chẳng bằng bảo là nghi thức khổng lồ, đạo đài to lan tràn, bên trên khảm nhiều báu vật.
Thu Dung Vãn Tuyết xem thật kỹ, thấy một vài báu vật trong đạo đài rất quen mắt, nàng từng thấy ở Tiểu Quỷ phách quan, là báu vật người ta giao dịch với Tiểu Quỷ.
Chương 699: Quốc gia trên trời (2)
Tiểu Quỷ đang ngồi khoanh chân giữa đạo đài, dường như thần du thái hư.
Tất cả báu vật khảm trong đạo đài lóe từng lũ tiên quang như thực chất, có sự sống chạy dọc theo vô số khe rãnh hoa văn cuối cùng đến bên Tiểu Quỷ, chui vào cơ thể.
Tiên quang bắn ra, ánh sáng các báu vật mờ dần như mất thần tính.
Thu Dung Vãn Tuyết hiểu Tiểu Quỷ đổi báu vật, gom góp báu vật liên quan Phong Đô thành là vì sử dụng chúng.
Thu Dung Vãn Tuyết nhỏ giọng hỏi Lý Thất Dạ đứng bên cạnh:
– Tiểu Quỷ đang làm gì?
Lý Thất Dạ chỉ cổ điện to trước mặt, trả lời:
– Tiểu Quỷ muốn mở cánh cửa đó đi vào trong. Tiểu Quỷ tốn nhiều thời gian tìm kiếm báu vật cổ Phong Đô thành vì thần tính ẩn chứa bên trong chúng. Chỉ có thần tính số lượng lớn mới câu thông với bên trong được, có cơ hội mở cánh cửa ra.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn cổ điện trước mặt, cánh cửa siêu to, trông lớn hơn cả cửa thành. Cửa điện to lớn không khép kín nhưng bị màng sáng nhấp nháy che lại, dường như dùng thủ đoạn vô thượng phong ấn.
Đó chưa phải điều làm Thu Dung Vãn Tuyết rung động, nàng xuyên thấu màng sáng nhìn cảnh tượng trong cổ điện, cực kỳ chấn động.
Trong cổ điện mênh mông trời sao vô tận, là một đại thế giới.
Đó là đại thế giới tan vỡ, vì sao lạc, hư không hủy diệt. Thế giới như tận thế, biển tia chớp vô tận nhấn chìm tất cả, sấm sét siêu đáng sợ xé rách hết thảy, vạn đạo tan vỡ. Dường như có cái gì muốn xé rách mọi thứ.
Đây chưa phải thứ đáng sợ nhất. Bầu trời đổ mưa xác, vô số xác chết từ trên trời rớt xuống. Đủ loại xác, có amnxh thú khổng lồ, xác ướp cổ hình dạng nhân loại, xác con kiến . . . Tóm lại có xác chết rơi liên miên, rất kinh khủng.
Trên bầu trời nơi xác chết rơi xuống có một cánh cửa cực to mở ra, lực lượng xé rách thiên địa này tuôn ra từ trong môn hộ.
Lý Thất Dạ mơ hồ thấy một bóng người đứng trong môn hộ trên bầu trời, hình như bóng người đó cố ngăn lực lượng xé rách thiên địa, phong ấn xác chết rơi như mít.
Không thấy rõ hình dạng cái bóng, chỉ mơ hồ xem đường nét, như ảo ảnh không chân thật.
Người Thu Dung Vãn Tuyết lạnh lẽo hỏi:
– Đó . . . Là cái gì?
Cảnh tượng đáng sợ như tận thế trong cổ điện, đặc biệt lực lượng xé rách thiên địa, vô số xác chết từ trên trời rơi xuống làm lòng người bất an.
Lý Thất Dạ im lặng, thật lâu sau lắc đầu, khẽ thở dài:
– Một tai nạn, một nguyền rủa, là trời phạt.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn bóng dáng cố gắng xoay chuyển tất cả, hỏi:
– Đó . . . Là ảo giác sao?
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm cái bóng, không trả lời.
Thật lâu sau, Thu Dung Vãn Tuyết thu về tầm mắt chuyển sang nhìn Tiểu Quỷ xếp bằng trên đạo đài. Tiểu Quỷ đã hấp thu gần hết tiên quang từ các báu vật.
– Tiểu Quỷ vào bằng cách nào?
Thu Dung Vãn Tuyết tò mò hỏi:
– Tiểu Quỷ cũng có chìa khóa đệ nhất hung mộ?
– Không.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Tiểu Quỷ khác với mọi người, chỉ cần có đủ điều kiện sẽ có cơ hội đi vào, nhưng Tiểu Quỷ tuyệt đối không thể vào cổ điện.
Thu Dung Vãn Tuyết không biết “Đủ điều kiện” ý chỉ điều gì, nhưng nàng nhớ Lý Thất Dạ từng nói Dạ Hải biến trong, xuất hiện biển hoàng kim, cá Dạ Dương và lái đò đối đầu đều liên quan Tiểu Quỷ.
Ong ong ong ong ong!
Toàn thân Tiểu Quỷ tỏa ánh sáng rực rỡ như mặt trời, khiến người không thể nhìn thẳng. Các báu vật bị Tiểu Quỷ hút sạch thần tính đều vỡ nát.
Khi ánh sáng trên người Tiểu Quỷ chói lòa đến tột đỉnh thì biến thành phù văn vô tận, như che giấu đại đạo vô thượng.
Tiểu Quỷ gào thét:
– Mở ra!
Khí thế vô địch hùng dũng, trong phút chốc Tiểu Quỷ biến thành chiến thần, cửu thiên thập địa mình ta vô địch, tựa như một vị tiên đế giá lâm.
Khí thế đó không hướng về hai người nhưng Thu Dung Vãn Tuyết không chịu nổi, nàng suýt mềm nhũn té dưới đất. Lý Thất Dạ giơ tay ấn lưng Thu Dung Vãn Tuyết, sau lưng hắn hiện ra một vầng thần quang, không biết phát ra từ báu vật nào, tóm lại thần quang ngăn chặn khí thế vô địch.
Thần quang bao phủ, Thu Dung Vãn Tuyết thở phào nhẹ nhõm, không còn cảm nhận khí thế trấn áp cửu thiên thập địa.
Tiểu Quỷ gầm rống, phù văn vô tận đánh vào màng sáng cánh cửa cổ điện, dường như màng sáng bị hòa tan một lỗ hổng nhỏ xíu.
Trong giây lát tốc độ của Tiểu Quỷ nhanh đến khó tin xông tới cánh cửa, định chui vào cổ điện.
Nhưng mà . . .
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai như hủy thiên diệt địa, Tiểu Quỷ vừa xông tới trước lối vào thì màng sáng chặn lão lại. Tiểu Quỷ như chiến thần bị màng sáng đánh bay, vô địch cách mấy cũng không đỡ nổi lực lượng từ màng sáng.
Tiểu Quỷ bị hất lên cao, miệng hộc máu, râu trắng tinh dính máu chói mắt. Tiểu Quỷ đập mạnh xuống dất, máu tung tóe. Thật lâu sau Tiểu Quỷ lồm cồm bò dậy.
Tiểu Quỷ ngồi bệch dưới đất, mặt xám trắng, thần tình suy sụp mất hết đấu chí, đôi mắt tối tăm.
– Vẫn không được.
Lý Thất Dạ bước tới, lắc đầu, nói:
– Chuyện như vậy ai cũng bất lực, chỉ có thể dựa vào chính mình. Trời phạt như thế lực lượng bên ngoài vô dụng, người ngoài không giúp gì được. Nếu người ngoài có thể giúp thì không cần đợi đến hôm nay, đã sớm có người ra tay.
Thu Dung Vãn Tuyết không hiểu Lý Thất Dạ đang nói gì, nàng im lặng đứng một bên.
Tiểu Quỷ cứng ngắc ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mở miệng nói:
– Ta chuẩn bị lâu thật lâu chỉ vì ngày hôm nay.
– Vô ích.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Nếu hữu dụng thì chủ nhân Phong Đô thành sẽ chờ sao? Nếu người ngoài giúp đỡ có thể giải quyết đã chẳng cần chờ tới hôm nay.
Tiểu Quỷ nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, trầm giọng hỏi:
– Ngươi là ai?
Con ngươi Tiểu Quỷ co rút, đôi mắt tựa vì sao rực rỡ, vô thượng uy nghiêm làm người muốn thần phục.
Lý Thất Dạ không bị ánh mắt Tiểu Quỷ ảnh hưởng, lắc đầu, nói:
– Ta là ai không quan trọng, chủ yếu là ta sẽ cho ngươi một cơ hội, không chừng nhờ thế mà ngươi giải thoát.
Tiểu Quỷ ngây người, tỉnh táo lại, lắc đầu:
– Giải thoát? Năm xưa ta nên giải thoát rồi nhưng . . . Nhưng mà . . .
Tiểu Quỷ buông tiếng thở dài.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Truyền thuyết lâu đời luôn là bí ẩn, trong đó dính dáng nhiều thứ không đơn giản chút nào. Năm xưa dù ngươi dốc hết sức cũng không làm nên chuyện gì.
Tiểu Quỷ cười cay đắng, chua xót, hối hận, bất lực, nụ cười chứa quá nhiều cảm xúc.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Ta nghe nói xưa kia ngươi dùng máu của mình huyết tế?
Tiểu Quỷ lắc đầu, cười cay đắng.
Thật lâu sau, Tiểu Quỷ trả lời:
– Không, đó là phụ kinh xin tội.
Lý Thất Dạ nhìn Tiểu Quỷ:
– Ngươi không cần nản lòng, vẫn có cơ hội, ví dụ như ta.
Lý Thất Dạ chỉ vào mình:
– Nếu ngươi đồng ý giúp ta thì mặc kệ ngươi muốn chuộc tội hay giải thoát đều sẽ là cơ hội.
Tiểu Quỷ trầm giọng hỏi:
– Cơ hội như thế nào?
Lý Thất Dạ chỉ bầu trời, nói:
– Ta muốn khai chiến, muốn xé rời ra. Ta muốn đánh thủng nơi quái quỷ đó, ta muốn đào thứ quỷ kia ra, ta muốn xé mở sương mù che lấp tất cả.
Tiểu Quỷ cười to bảo:
– Khai chiến? Ha ha ha ha ha ha!
Chương 700: Tiểu quỷ Tần Quảng Vương
Tiểu Quỷ như nghe thấy thứ gì buồn cười nhất thế giới.
Tiểu Quỷ cười suýt rơi nước mắt, cười ôm bụng, tay chỉ vào Lý Thất Dạ:
– Chỉ bằng vào ngươi? Ha ha ha ha ha ha!
Lý Thất Dạ không để bụng Tiểu Quỷ cười nhạo, bình tĩnh nói:
– Xem ra ngươi không tin.
Tiểu Quỷ khó khăn dừng cười, lắc đầu, nói:
– Không phải ta xem thường ngươi, dù là tiên đế cũng không xé bầu trời đó được, càng không nói đến ngươi.
Lý Thất Dạ nói:
– Chưa chắc tiên đế không làm được, phải xem tiên đế có dám chiến hay không. Đừng quên năm xưa Phi Dương tiên đế từng giết đến trời sụp, quỷ khóc thần gào, cuối cùng trấn áp chỗ quỷ quái kia không thở nổi.
– Phi Dương tiên đế cũng không xé bầu trời ra.
Tiểu Quỷ lắc đầu phản bác:
– Tuy hắn ngồi trong chỗ đó lâu thật lâu nhưng không xé nơi quỷ quái đó ra được.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Bởi vì đó là chuyện của quỷ tộc các người, với Phi Dương tiên đế thì đây chỉ là khiêu chiến. Trấn áp chỗ quỷ quái kia không thở nổi một thời đại đã đủ.
– Vậy còn ngươi?
Tiểu Quỷ nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, hỏi:
– Ngươi cũng là nhân tộc, nơi này không liên quan gì ngươi.
Lý Thất Dạ híp mắt lại, một lúc lâu sau cười nói:
– Chưa chắc, tuy là nhân tộc nhưng có vài thứ ta muốn tìm hiểu rõ ràng.
Tiểu Quỷ lắc đầu, nói:
– Can đảm đáng khen nhưng ngươi không được.
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ta không nghĩ vậy. Tuy bây giờ đạo hạnh của ta kém xa tiên đế nhưng thủ đoạn tuyệt đối không thua gì tiên đế. Quan trọng hơn, trong tay ta có thứ tiên đế không có, ví dụ như . . . Cái này!
Lý Thất Dạ mở mệnh cung hiện ra một khúc cây hình dạng như bàn tay xòe ra. Cây chết héo bỗng mọc một mảnh lá non, từng mảnh lá non xanh mơn mởn, tràn ngập sức sống vô tận.
Tiểu Quỷ như thấy quỷ thụt lùi mấy bước, mắt trợn to, biểu tình khó tin:
– Không . . . Không thể nào!
Tiểu Quỷ nghẹn họng thật lâu sau hít sâu, chỉ vào Lý Thất Dạ, kinh ngạc nói:
– Sao . . . Sao thứ này rơi vào tay ngươi?
Lý Thất Dạ cười thu về mệnh cung:
– Thứ này vào tay ta như thế nào không quan trọng, chủ yếu là ngươi có hứng thú không?
Tiểu Quỷ ngây người không nói nên lời.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta hiểu, dù sao đây là chịu chết, ngươi có thể từ từ suy nghĩ, nghĩ thông rồi cho ta một đáp án. Đương nhiên đừng để ta đợi quá lâu.
Tiểu Quỷ đứng im nhìn Lý Thất Dạ, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau Tiểu Quỷ hít sâu, hỏi:
– Ngươi muốn ta làm gì?
Lý Thất Dạ trả lời:
– Ta cần một người mở đường cho ta, ngươi hiểu rồi đấy. Có người tiên phong thì ta mới làm được nhiều điều hơn.
– Chỉ bằng vào một mình ta?
Tiểu Quỷ lắc đầu, nói:
– Mình ta không được. Không phải ta sợ chết, chết là giải thoát với ta. Nhưng chỉ mình ta giúp ngươi thì tuyệt đối không có hy vọng, không tấn công nơi đó được. Chỗ quỷ quái kia cường đại không thua bất cứ bãi tha ma nào.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta biết, ta sẽ có cách. Chỉ cần ngươi mở đường cho ta là được, dọn dẹp thứ gì nên dọn. Quyết đấu cuối cùng thì giao cho ta, nhất định sẽ xé chỗ đó ra.
Tiểu Quỷ sững sờ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đương nhiên ngươi phải chuẩn bị tâm lý, giết vào đó rồi ta không đảm bảo ngươi sẽ sống. Bản thân ngươi cũng biết rõ rời khỏi Phong Đô thành không dễ.
Tiểu Quỷ cười khổ nói:
– Sống? Nếu giết vào đó thì ta không định sống trở về.
Tiểu Quỷ khẽ thở dài:
– Người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, ta không có lý do gì sống sót. Nếu không phải đại nhân ban cho vô thượng, năm xưa huyết tế trong Phong Đô thành ta đã không định sống tiếp.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Vậy được rồi, ngươi tiên phong cho ta, khi đó sẽ có kịch hay.
Tiểu Quỷ nắm tay Lý Thất Dạ, đồng ý:
– Tốt, hy vọng ngươi có thể thành công.
Tiểu Quỷ nói:
– Ta tên Tần Quảng Vương, đã rất lâu không dùng tên này.
– Ta biết.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có lẽ ngươi chưa nghe tên ta, ta gọi là Lý Thất Dạ.
Tần Quảng Vương lẩm bẩm lặp lại, ngước lên nhìn Lý Thất Dạ:
– Dường như ta từng nghe tên này.
Lý Thất Dạ cười cười, quay đầu nhìn cổ điện:
– Nếu vậy để ta bắt đầu đi.
Tần Quảng Vương khó hiểu hỏi:
– Ngươi muốn làm gì?
Lý Thất Dạ nói:
– Đừng căng thẳng, ta không làm gì. Một là đến đây nhìn xem, hai là ta cần mượn một thứ.
Tần Quảng Vương kinh ngạc hỏi:
– Mượn một thứ?
Tần Quảng Vương nhìn Lý Thất Dạ lại ngó cổ điện trước mặt, chợt nhận ra điều gì.
Lý Thất Dạ cất bước đi hướng cổ điện, Thu Dung Vãn Tuyết vội chạy theo. Từ đầu đến cuối Thu Dung Vãn Tuyết không nghe hiểu nội dung hai người nói chuyện, nàng không hỏi. Nếu công tử nhà nàng muốn nói thì chắc chắn sẽ kể cho Thu Dung Vãn Tuyết nghe.
Lý Thất Dạ đi đến trước cánh cửa cổ điện, chậm rãi lấy một cái hộp ra, bên trên đám người các phong ấn khóa kín hộp. Hai tay Lý Thất Dạ nâng hộp. Biểu tình hết sức trang nghiêm.
Tần Quảng Vương cực kỳ rung động:
– Thứ này . . .
Tần Quảng Vương biết bên trong hộp chứa thứ gì.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thứ này là ta mượn.
Lý Thất Dạ hít sâu, nhắm mắt lại, mở mệnh cung, khúc gỗ hiện ra trong bàn tay.
Lý Thất Dạ rầm rầm cầu nguyện:
– Ta sẽ khai chiến với trời, ta sẽ xé mở sương mù. Ta chiến đấu vì muốn giải bí ẩn, ta cần một thứ. Hôm nay cầu nguyện tại đây, hy vọng cho ta mượn. Ta nghe nói chiến ý trong truyền thuyết có ở đây, hôm nay ta muốn mượn nó, sau này nếu ta khải hoàn trở về sẽ trả lại.
Cầu nguyện xong Lý Thất Dạ từ từ mở nắp hộp, một luồng sáng chợt lóe biến mất trong cổ điện, hắn lại đóng nắp.
Một mảnh lá non xanh biếc trên khúc cây tỏa ánh sáng xanh rực rỡ, từng luồng sáng như có sự sống chui vào cơ thể Lý Thất Dạ, cho hắn sức sống vô tận.
Thu Dung Vãn Tuyết nín thở, Tần Quảng Vương cũng nín thở nhìn chằm chằm bầu trời trong cổ điện.
Không biết qua bao lâu, một luồng sáng bắn ra từ cổ điện, là ánh sáng mới rồi bay ra khỏi hộp cổ trong tay Lý Thất Dạ. Bây giờ ánh sáng trở vào hộp cổ.
Sau đó trong cổ điện bay ra một đoàn ánh sáng, Thu Dung Vãn Tuyết không nhìn rõ hình dạng của nó. Ánh sáng chui vào cơ thể Lý Thất Dạ hòa cùng ánh sáng xanh, tiếng leng keng vang khắp người hắn như có chiến giáp đang phủ lên.
Lý Thất Dạ chậm rãi cất chiếc hộp, đóng mệnh cung lại, khúc cây thế giới. Lý Thất Dạ mở mắt, thở hắt ra.
Tần Quảng Vương thở phào nhẹ nhõm:
– Thành công!
Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Tần Quảng Vương lẩm bẩm:
– Nếu ngươi có thể đào ra thứ trong truyền thuyết kia cộng với chiến y này thì bảo đảm sẽ sống qua trận chiến.
– Hy vọng đi.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Đây chỉ là phòng ngự nhiều tầng, không giết đến cuối cùng ai dám nói lộc về tay ai? Nhưng có một điều ta chắc chắn là ta sẽ không chết trước.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong cổ điện bỗng vang tiếng nổ như trời sập đất nứt, toàn thế giới lung lay.
Trên bầu trời cổ điện, cái bóng trong môn hộ tỏa ánh sáng chói lòa, bộc phát lực lượng có thể đồ diệt hết thảy thần ma, chặn lại trời nguyền rủa.