Đế Bá Audio Podcast
Tập 141 [Chương 701 đến Chương 705]
❮ sautiếp ❯Chương 701: Từ biệt khác
Biến dị đột nhiên làm Thu Dung Vãn Tuyết giật mình kêu lên:
– Chuyện gì xảy ra?
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm cảnh tượng trong cổ điện, nhỏ giọng nói:
– Đây là một cơ hội, cuối cùng vẫn phải đánh cuộc một keo.
Mặt đất hiện ra đạo văn, Thu Dung Vãn Tuyết chưa hiểu có chuyện gì bỗng thấy hoa mắt. Lý Thất Dạ, Tần Quảng Vương, Thu Dung Vãn Tuyết bị truyền tống ra ngoài.
Trên đạo thổ quỷ tộc, dất đai rực rỡ nhiều màu bỗng mất sắc, ánh sáng đâm tận tròi vụt tắt, dường như mọi lực lượng bị rút hết.
Mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì, thiên địa pháp tắc đột nhiên đan xen thành đạo môn, truyền tống tất cả tu sĩ trẻ tuổi trên đại lục đi.
Biển hoàng kim cũng biến dị, dường như bị hút hết lực lượng, nước biển khô cạn. Có tiếng rào rào, nước biển đen như mực lại chìm ngập khu vực.
Dạ Hải bên ngoài cũng vậy, nước trong veo bỗng nhiên từ giữa biển phun ra nước đen thi lan tràn khắp Dạ Hải.
– Má ơi, xảy ra chuyện gì?
Tu sĩ trẻ tuổi ở trong Dạ Hải vội vàng xoay người chạy trốn, xông hướng bờ bên kia với tốc độ nhanh nhất. Lỡ dính phải nước biển đen như mực thì đó là một con đường chết.
Vô số tu sĩ trẻ tuổi bị truyền tống đến Phong Đô thành, trước đó không có chút dấu hiệu báo trước. Nhiều người đứng vững xem cảnh tượng xung quanh đều ngây ngẩn.
Đám người ngây ra, không hiểu có chuyện gì:
– Chuyện . . . Xảy ra chuyện gì?
Thiên Luân Hồi cũng không ngoại lệ, gã chưa hoàn toàn hiểu thâu thứ mình tham ngộ, lòng rất tiếc nuối.
– Tiếc quá.
Nếu có nhiều thời gian hơn chắc chắn Thiên Luân Hồi sẽ tham ngộ hoàn toàn.
Lý Thất Dạ, Tần Quảng Vương, Thu Dung Vãn Tuyết bị truyền tống đi chỗ khác trong Phong Đô thành.
Tần Quảng Vương nhìn bốn phía:
– Ta nên bò về quan tài cũ của mình, khi nào ngươi muốn khai chiến trực tiếp gọi ta là được.
Tần Quảng Vương đưa một vật cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhận lấy thứ đó, gật đầu, nói:
– Chắc chắn, đánh tiên phong nhờ vào ngươi.
Tần Quảng Vương xoay người đi, chớp mắt biến mất.
Thu Dung Vãn Tuyết lấy làm lạ hỏi:
– Công tử, Tiểu Quỷ là người hay quỷ?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không phải người cũng không phải quỷ, hắn chỉ là tồn tại sau khi huyết tế.
Thu Dung Vãn Tuyết không biết huyết tế là gì nhưng không hỏi thêm.
Thu Dung Vãn Tuyết hỏi câu khác:
– Công tử, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Đi Tổ Lưu.
Lý Thất Dạ lẩm bẩm:
– Hiện tại điều duy nhất chưa giải quyết là Hoàng Kiệu Phu, cũng tới lúc rời khỏi Phong Đô thành rồi.
Lý Thất Dạ đã lấy được đồ mình muốn, tới lúc nên vào đệ nhất hung mộ. Mê Thất thần đảo ở trong đệ nhất hung mộ, Lý Thất Dạ phải lấy được thứ đó.
Lý Thất Dạ lại đến Tổ Lưu, hắn để Thu Dung Vãn Tuyết lại bên ngoài, một mình đi gặp chủ nhân Tổ Lưu.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh băng, dường như không hoan nghênh Lý Thất Dạ:
– Ngươi chưa đi?
– Ta mới từ chỗ đó trở về.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có lẽ ngươi sẽ muốn nghe vài tin tức.
– Chắc không phải ngươi đến chỉ vì nói cho ta biết tin tức?
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Có vài việc dù ngươi không đến thì ta cũng đoán được chút ít.
Lý Thất Dạ nói:
– Sẽ có vài tin ngươi muốn nghe, ví dụ trời phạt như thế nào.
– Có chuyện gì nói mau lên đi.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Đừng lòng vòng, tin tức ngươi muốn nói dù ngươi không nói thì ta vẫn biết.
– Ngươi nói như thể ta là loại người không có chuyện gì sẽ không tìm đến.
Lý Thất Dạ cười gượng:
– Chẳng lẽ ta không thể chào từ biệt ngươi sao?
– Ngươi chính là loại người không có chuyện gì sẽ không tìm đến.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh băng trả lời:
– Còn từ biệt, ngươi có từ biệt sao? Nếu ta không nhớ lầm thì lần đó ngươi lén chuồn đi không bao giờ đến đây lộ mặt nữa, bản thân ngươi cảm thấy ngươi là loại người sẽ đi chào từ biệt ngươi khác sao?
– Cái này . . . Lần trước dặc biệt.
Lý Thất Dạ cười gượng:
– Chuyện lần trước ta cũng định đi chào, sau này đột nhiên có việc phải đưa Minh Độ tiên đế đi nên vội vàng, không kịp chào.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Vậy sao?
Chủ nhân Tổ Lưu rất nghi ngờ Lý Thất Dạ giải thích:
– Nếu ta không nhớ lầm khi đó Minh Độ đi trước ngươi một bước, lấy đâu ra hộ tống hắn đi?
– Cái này . . . Thì . . . Ha ha, ta bọc hậu.
Lý Thất Dạ lúng túng:
– Chuyện cũ vụn vặt qua đã lâu rồi, dĩ vãng nên để nó trôi đi. Thêm nữa con người nên nhìn phía trước, chỉ có hướng tới trước mới có hy vọng.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng cười:
– Thật có lỗi, ta không phải con người nên không giống ngươi luôn nhìn đằng trước, chưa bao giờ quay đầu.
Lý Thất Dạ hé môi:
– Ta . . .
Lý Thất Dạ ngậm miệng, cười khổ, thở dài thườn thượt.
Chủ nhân Tổ Lưu im lặng một lúc sau lạnh lùng nói:
– Có chuyện gì nói mau đi, kiên nhẫn của ta có hạn, thời gian cũng eo hẹp. Không phải mỗi người đều trường sinh bất tử, có đầy đủ thời gian hoang phí rộng rãi như ngươi! Nếu không có chuyện gì thì ta ngủ đây.
Lý Thất Dạ ngập ngừng:
– Ta có chuyện . . .
Lý Thất Dạ không biết nên nói sao, chuyện này không dễ, nhờ vả tình cảm không dễ làm.
Chủ nhân Tổ Lưu nhìn thấu suy nghĩ của Lý Thất Dạ, hừ mạnh, lạnh lùng hỏi:
– Chắc không phải ngươi lại muốn đào góc tường Phong Đô thành của ta đi?
Chủ nhân Tổ Lưu rất bất mãn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ bị đâm thủng, ấp úng xoa tay, cười gượng:
– Chuyện là vầy, ngươi . . . Không cảm thấy Hoàng Kiệu Phu đáng giá bồi dưỡng sao?
– Hoàng Kiệu Phu?
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng cười:
– Năm xưa ngươi đào Minh Độ đi còn chưa đủ? Đó đã là phá hỏng quy định Phong Đô thành!
Lý Thất Dạ vội nói:
– Nhưng Hoàng Kiệu Phu và Minh Độ khác nhau. Hoàng Kiệu Phu thuộc về Phong Đô thành, có thể nói là con nhà nòi. Năm xưa Minh Độ được tạo hóa lớn, Hoàng Kiệu Phu cũng không kém nhưng chỉ vì thời cơ chưa chín muồi. Xuất thân như Minh Độ cuối cùng rất biết ơn Phong Đô thành, nếu Hoàng Kiệu Phu có thể đi ra ngoài vẫn sẽ là đệ tử Phong Đô thành. Ta bảo đảm với ngươi, tương lai Hoàng Kiệu Phu sẽ có cống hiến cho Phong Đô thành, ta sẽ theo dõi hắn . . .
Chủ nhân Tổ Lưu ngắt lời Lý Thất Dạ:
– Đủ rồi!
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Đây là chuyện không thể nào! Năm xưa ta đã quá nhân từ, quy tắc của Phong Đô thành không thể bị phá hỏng nữa, ta không ngoại lệ lần hai được!
Thái độ chủ nhân Tổ Lưu kiên quyết không có đường năn nỉ.
Lý Thất Dạ im lặng, một lúc lâu sau thở dài thườn thượt.
Lý Thất Dạ cười cay đắng:
– Vậy . . . Ta không miễn cưỡng ngươi. Năm xưa ta cứng rắn đưa Minh Độ là lỗi của ta, lần này quay về là muốn xin lỗi ngươi. Nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ nghe lời ngươi, chỉ có thể nói tạo hóa của Hoàng Kiệu Phu chưa đến.
Chủ nhân Tổ Lưu hừ mạnh.
Lý Thất Dạ nghiêm túc nói:
– Ta thật sự chò từ biẹt ngươi, chờ ta lấy thứ cần thiết khác là đến lúc khai chiến.
Chương 702: Biệt ly
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Ngươi nói đúng, ta là trường sinh bất tử, có đầy đủ thời gian. Nhưng đó là trước kia, khi ta còn là Âm Nha. Lần đó ta đi không từ giã vì ta biết mình có đủ thời gian, ngày nào đó sẽ trở về gặp ngươi.
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
– Bây giờ ta không phải Âm Nha, không còn là tồn tại trường sinh bât tử, không biết bao lâu nữa mới trở về Phong Đô thành nhìn xem, không biết có cơ hội dó không.
– Cho nên trừ chuyện Hoàng Kiệu Phu ra ta thật sự đến từ biệt ngươi.
Lý Thất Dạ than thở:
– Mặc kệ thế nào, có ngày ngươi sẽ chờ được cơ hội đó, hy vọng trong tương lai ta sẽ gặp ngươi.
Chủ nhân Tổ Lưu ngồi im, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc dao động.
Lý Thất Dạ nhìn chủ nhân Tổ Lưu chằm chằm, nói:
– Bảo trọng, hy vọng vị có ngày gặp lại!
Chủ nhân Tổ Lưu ngồi im, không lên tiếng, không có hành động gì.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài, yên lặng xoay người đi. Lý Thất Dạ không biết lần này từ biệt khi nào mới gặp ta.
Lý Thất Dạ bước tới cửa, chủ nhân Tổ Lưu mở miệng nói:
– Đứng lại!
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh băng kêu:
– Quay về!
Một chân Lý Thất Dạ đạp qua ngưỡng cửa, hắn im lặng một lúc sau chậm rãi rút chân về, xoay người đi vào đại điện. Lý Thất Dạ nhìn chủ nhân Tổ Lưu ngồi trên ghế.
Chủ nhân Tổ Lưu không nói tiếng nào, không thấy cảm xúc dao động, không biết gã suy nghĩ cái gì.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng hỏi:
– Cứ đi như vậy sao?
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Ta biết mình nợ ngươi, tiếc rằng tạm thời ta không trả được.
Chủ nhân Tổ Lưu hừ lạnh một tiếng:
– Ta không muốn nghe chuyện này.
Lý Thất Dạ cười khổ, nhún vai:
– Được rồi, ngươi muốn nghe cái gì cứ nói đi, ta rửa tai lắng nghe.
Chủ nhân Tổ Lưu rất bất mãn Lý Thất Dạ:
– Hừ!
Tiếng hừ lạnh quanh quẩn trong đại điện.
Lý Thất Dạ cười cười, làm bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Một lúc lâu sau chủ nhân Tổ Lưu mở miệng nói:
– Ngươi thật sự phải đi chiến đấu sao?
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Ngươi thấy cần thiết không? Đã kéo dài lâu đến trăm ngàn vạn năm.
– Ta biết.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nếu có cơ hội tại sao không chiến? Ta không phải người sợ chiến. Như ngươi nói, đã kéo dài trăm ngàn vạn năm, là lúc nên kết thúc.
Lý Thất Dạ cười tiêu sái:
– Dù không kết thúc trong tay ta thì ta vẫn muốn thử, có một số việc nên chấm dứt.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Đừng quên ngươi là nhân tộc, đây là chuyện của quỷ tộc, không liên quan gì ngươi. Nên kết thúc thì sẽ chấm dứt, không nhất thiết chờ nhân tộc nhà ngươi nhúng tay vào.
– Ta biết.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi cũng là quỷ tộc đúng không? Với ta thì dù là chuyện nhân tộc hay quỷ tộc đều không quan trọng, ta chỉ muốn một đáp án, ta còn cần một thời đại. U Thánh giới nên lật sang trang sách mới, một thời đại mới nên đến.
– Dù U Thánh giới cần lật sang trang sách mới thì đó là chuyện quỷ tộc nên làm!
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Không cần người ngoài như ngươi lo. Dù U Thánh giới cần lật sang trang sách mới, một thời đại hoàn toàn mới thì nên do ta mở ra chứ không phải ngươi!
– Ta biết.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chắc chắn, ngày đó sẽ đến. Quỷ tộc sẽ giở sang trang sách mới trong tay ngươi.
Lý Thất Dạ ngước nhìn chủ nhân Tổ Lưu:
– Trước khi quỷ tộc hoàn toàn sang trang sách mới, thời đại mới mở ra, hãy để ta mở màn trận chiến đầu tiên, để ta quét sạch vật cản thời đại mới mở ra!
Chủ nhân Tổ Lưu hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi cảm thấy làm vậy là trả lại nhân tình cho ta?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Không, là ta muốn một đáp án, ta muốn mở một số bí ẩn, cần biết vài chuyện. Từ rất lâu về trước ta đã muốn thấy thứ quỷ quái kia.
– Hừ! Tự tìm đường chết, không biết sống chết là gì!
Chủ nhân Tổ Lưu lại hừ mạnh, giọng nói tràn ngập bất mãn.
Lý Thất Dạ không hề tức giận, mỉm cười nói:
– Luôn có người nói ta như vậy, rất nhiều người nguyền rủa ta chết đi. Từ trăm ngàn vạn năm nay không biết bao nhiêu người hy vọng ta chết, tiếc rằng ta lam tất cả thất vọng, ta luôn sống rất tốt.
– Ngươi không được quên ngươi đã không phải ngươi ngày xưa, không còn là tồn tại trường sinh bất tử.
Chủ nhân Tổ Lưu nói:
– Trước kia dù gặp nguy hiểm cỡ nào ngươi tuyệt đối không chết, ngươi bây giờ đi nhầm một bước là sẽ tan thành mây khói, hồn phi phách tán.
– Ngươi nói câu này đúng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta không phải Âm Nha trường sinh bất tử, tuy không thể bất tử giống như trước nhưng ta nắm nhiều quyền chủ động hơn. Ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến tranh này.
Chủ nhân Tổ Lưu im lặng nghe Lý Thất Dạ nói, gã ngồi yên như hóa đá.
Lý Thất Dạ đứng lặng, giương mắt nhìn chủ nhân Tổ Lưu.
Một lúc lâu sau khẽ thở dài:
– Ta đã quyết ý, phải có trận chiến. Thắng hay thua cũng được, phải chiến. Ta chờ trận chiến này từ rất lâu, ta tự tin mình sẽ khải hoàn trở về!
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Nếu giống năm xưa có tồn tại như Thiên Lý tiên đế hộ giá cho ngươi, có lẽ ngươi sẽ xé rách thiên địa này được. Ngươi cảm thấy bây giờ có thể xé thiên địa này ra không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tuy không có tiên đế hộ tống nhưng không có nghĩa là ta không sở hữu thủ đoạn sánh ngang tiên đế. Ngươi nói vậy là đả kích sĩ khí của ta, từ vạn cổ đến bây giờ có bao nhiêu chuyện ta không làm được?
Chủ nhân Tổ Lưu hừ lạnh một tiếng:
– Nếu ngươi muốn đi chịu chết thì ta lười hỏi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Yên tâm đi, chờ ta khải hoàn trở về. Ta sẽ đâm thủng trời, lật tung quỷ địa kia lên. Có vài thứ nên chấm dứt!
Chủ nhân Tổ Lưu hừ mạnh, một lúc lâu sau lạnh lùng nói:
– Hoàng Kiệu Phu có thể đi.
Chủ nhân Tổ Lưu đột nhiên nói một câu làm Lý Thất Dạ ngây người, hắn không ngờ gã sẽ đồng ý.
Chủ nhân Tổ Lưu hừ lạnh một tiếng:
– Nhớ kỹ, đây là ngươi cầu tình cho Hoàng Kiệu Phu, là ngươi nợ Phong Đô thành chứ không phải Hoàng Kiệu Phu! Ngươi đừng tưởng chết cho xong! Ngươi đã nợ Phong Đô thành thì phải sống quay về, nếu không dù ngươi có chết, dù ngươi hóa thành oan hồn vẫn mãi mãi không trả hết nợ Phong Đô thành. Dù ngươi có làm quỷ thì Phong Đô thành sẽ không tha cho ngươi!
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Yên tâm, muốn mạng của ta không dễ, ta sẽ không chết dễ dàng. Ta thiếu Phong Đô thành nhất định sẽ trả.
Chủ nhân Tổ Lưu hầm hừ:
– Biến đi, đừng lãng phí thời gian quý giá của ta!
Chủ nhân Tổ Lưu nói xong chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Lý Thất Dạ thở dài, quay đi.
Trong khi Lý Thất Dạ vào Tổ Lưu, cầu chủ nhân Tổ Lưu trợ giúp thì Phong Đô thành đã sôi trào. Tin tức kinh thiên như nước sôi sùng sục.
Tin Lý Thất Dạ có được chìa khóa đệ nhất hung mộ truyền khắp trong ngoài Phong Đô thành. Bao nhiêu đại giáo cường quốc trú đóng trong Phong Đô thành, khi bọn họ nghe tin đó thì sôi trào. Nhiều đại giáo cường quốc thảo luận đối sách.
Chương 703: Tai vạ đến nơi (1)
– Có người lấy được chìa khóa đệ nhất hung mộ!
Nghe tin đó nhiều người hưng phấn, dù bọn họ không sở hữu chìa khóa đệ nhất hung mộ vẫn hắn rất phấn khởi.
Có người ngủ không yên, phấn khởi nói:
– Lắng đọng mấy thời đại rốt cuộc có người lấy được chìa khóa, đệ nhất hung mộ sắp mở ra!
Mọi người đều biết mở ra đệ nhất hung mộ thì như mở mảnh đất kho báu. Tuy Phong Đô thành luôn truyền thuyết có kho báu nhưng từ vạn cổ đến bây giờ hiếm ai được báu vật. Đệ nhất hung mộ thì khác, một khi mở ra nghĩa là thu hoạch phong phú. Mặc dù đệ nhất hung mộ là đất dữ nhưng thu hoạch ngang ngửa.
– Một tiểu tử nhân tộc có được chìa khóa đệ nhất hung mộ.
Có hoàng chủ chưởng môn nghe Lý Thất Dạ được chìa khóa đệ nhất hung mộ thì nảy ý xấu, muốn cướp chìa khóa, ích lợi khỏi nói cũng biết.
Khi có người muốn cướp chìa khóa đệ nhất hung mộ, tu sĩ trẻ tuổi từng chính mắt thấy Lý Thất Dạ hung hãn nhắc nhở hoàng chủ chưởng môn của mình:
– Tiểu tử này không dễ chọc, hắn đồ hàng ngàn cao thủ, dễ dàng giết đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử. Tiểu tử này không kém hơn truyền nhân đế thống tiên môn.
– Cái gì? Hắn dám giết cả Thần Nhiên hoàng tử? Hắn không muốn sống nữa sao?
Nghe tin Lý Thất Dạ giết Thần Nhiên hoàng tử, ai cũng biến sắc mặt. Hoàng chủ chưởng môn, thánh tôn đều sa sầm nét mặt.
Trong U Thánh giới, giết Thần Nhiên hoàng tử không phải tin tốt. Mọi người đều biết Thần Nhiên hoàng tử là tiểu cữu tử của Đế Tọa, gã bị giết, tỷ tỷ Thần Nhiên Phượng Nữ nhịn được sao? Đế Tọa sẽ bênh vực vị hôn thê của mình, đắc tội Đế Tọa nghĩa là đắc tội nguyên Vạn Cốt Hoàng Tọa.
Nhắc đến Vạn Cốt Hoàng Tọa dù là tu sĩ, đại giáo cường quốc mạnh cách mấy đều e ngại ba phần. Vạn Cốt Hoàng Tọa không đơn giản là nhất môn tam đế, Vạn Cốt tiên đế thủy tổ Vạn Cốt Hoàng Tọa là tiên đế thứ nhất của quỷ tộc, tồn tại ngạo thị vạn cổ. Có thể nói nội tình Vạn Cốt Hoàng Tọa sâu không lường được, tổ lưu cũng phải e ngại ba phần.
Trong U Thánh giới không có mấy đại giáo cường quốc dám đối địch với Vạn Cốt Hoàng Tọa.
Có tu sĩ trẻ tuổi chính mắt thấy cuộc chiến nói:
– Tiểu tử nhân tộc không chỉ giết Thần Nhiên hoàng tử mà còn ngông cuồng khiêu khích Đế Tọa đại nhân, không để Đế Tọa đại nhân vào măt.
– Tiểu bối cuồng vọng quá, có lẽ hắn không biết mình đối địch với người như thế nào.
thánh tôn thế hệ trước lắc đầu, nói:
– Đối địch với Đế Tọa là tìm chết, trong U Thánh giới có thể tranh thắng bại với Đế Tọa chỉ có tam kiệt, Thiên Luân Hồi và Thiền Dương.
Có người nổi ý xấu nói:
– Hy vọng Đế Tọa đại nhân đừng đến ngay, không chừng có cơ hội lấy được chìa khóa đệ nhất hung mộ.
Lúc này không chỉ một người muốn chiếm chìa khóa của Lý Thất Dạ. Chìa khóa đệ nhất hung mộ cám dộ nhiều người, từng có tin đồn cầm chìa khóa đệ nhất hung mộ sẽ có xác suất lớn được tiên thuật trường sinh bất tử trong truyền thuyết.
Truyền thuyết năm xưa Địa Ngu tiên đế được chìa khóa nên mới có tạo hóa lớn trong đệ nhất hung mộ.
– Chờ xem, dù tiểu tử nhân tộc sống rời khỏi Phong Đô thành cũng khó vào đệ nhất hung mộ được.
Có người cười khẩy nói:
– Chờ Đế Tọa đến là hắn chết chắc.
Lý Thất Dạ rời khỏi Tổ Lưu, Hoàng Kiệu Phu tìm hắn ngay.
Lý Thất Dạ nói:
– Chủ nhân Tổ Lưu đã cho phép ngươi rời đi, ngươi định bao giờ đi?
Hoàng Kiệu Phu gãi đầu:
– Cái này . . .
Hoàng Kiệu Phu do dự hỏi:
– Đại nhân cảm thấy khi nào đi thì thích hợp?
Lý Thất Dạ trầm ngâm, sờ cằm nhìn Hoàng Kiệu Phu:
– Ngươi xác định mình đã chết vài lần?
Hoàng Kiệu Phu cười khổ nói:
– Cái này . . .
Hoàng Kiệu Phu cũng khó hiểu, lắc đầu, nói:
– Bẩm đại nhân, ta không rõ cụ thể, nhưng ý nghĩ rời khỏi Phong Đô thành rất mãnh liệt.
Lý Thất Dạ dặn dò:
– Vậy ngươi đừng gấp, thử nhớ lại vài thứ xem, có cơ hội hãy chết thêm một lần. Nếu ngươi thành công lột xác là đi được, không thì ngươi sẽ chết. Ngươi chưa lột xác thành công đã miễn cưỡng rời khỏi Phong Đô thành thì không sống được bao lâu, dù ngươi sống tiếp cuộc đời không có thành tựu gì, lãng phí tâm huyết của ta, hiểu chưa?
Hoàng Kiệu Phu quỳ dưới đất, cảm kích nói:
– Tiểu nhân suốt đời không quên đại ân đại đức của đại nhân, sau này tiểu nhân rời khỏi Phong Đô thành nguyện đi theo đại nhân làm tùy tùng, dốc sức cho đại nhân.
– Không.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Ngươi cần cảm kích là Phong Đô thành, không phải ta. Có Phong Đô thành ngươi mới sống tới ngày nay, là Phong Đô thành nuôi dơngx ngươi. Hơn nữa không phải ta ngoại lệ cho ngươi mà là chủ nhân Tổ Lưu, là chủ nhân Tổ Lưu đại từ đại bi cho ngươi cơ hội sáng tạo kỳ tích.
Lý Thất Dạ nghiêm túc nói:
– Ngươi nhớ kỹ, dù tương lai có thành tựu gì, có tạo hóa như thế nào thì ngươi phải nhớ hôm nay hứa ba điều với ta. Một, mãi mãi không đối địch với Phong Đô thành. Hai, không được làm chuyện xấu tổn hại Phong Đô thành. Ba, khi Phong Đô thành gặp khó khăn phải hết sức giúp đỡ.
– Phong Đô thành là nơi sinh ra ngươi, nuôi dưỡng ngươi, là khởi điểm của ngươi. Hiểu chưa?
Hoàng Kiệu Phu thề:
– Đại nhân yên tâm, tiểu nhân thề tuyệt đối giữ lời hứa!
– Vậy tốt rồi.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Trong tương lai ta tin tưởng ngươi sẽ sáng tạo kỳ tích, ngươi có thể sống qua các đời trong Phong Đô thành vốn là kỳ tích, một tạo hóa lớn.
Hoàng Kiệu Phu quỳ rạp dưới đất vâng dạ, lòng rất hưng phấn, cuối cùng nguyện vọng đã hoàn thành. Hoàng Kiệu Phu không biết tại sao khao khát rời khỏi Phong Đô thành, trong ký ức của gã có ý nghĩ rất mãnh liệt là muốn ra khỏi Phong Đô thành, nhìn thế giới bên ngoài.
Đối với dân bản xứ, quỷ sứ muốn rời khỏi Phong Đô thành là chuyện khó tin. Phong Đô thành là gốc của quỷ sứ, có thể nói Phong Đô thành là thiên đường của bọn chúng, chưa từng có quỷ sứ muốn rời khỏi Phong Đô thành. Nhưng Hoàng Kiệu Phu là một ngoại lệ, thật lâu trước kia gã được tạo hóa lớn, giống như Minh Độ tiên đế. Nhưng Hoàng Kiệu Phu khác với Minh Độ tiên đế.
Lý Thất Dạ xa xa nhìn Tổ Lưu lần cuối, thầm thở dài, tới lúc nên đi.
Lý Thất Dạ rời khỏi Tổ Lưu đến gặp Thu Dung Vãn Tuyết, nhưng nàng không ở chỗ cũ làm hắn giật mình.
– Đại nhân muốn tìm cô nương kia?
Hoàng Kiệu Phu nói:
– Khi tiểu nhân đến thì cô nương kia vội vàng chạy đi, hình như có việc gấp. Nàng rời khỏi Phong Đô thành.
Lý Thất Dạ xoay người đi ngay, hắn biết xảy ra chuyện, nếu không Thu Dung Vãn Tuyết sẽ chẳng tự tiện rời đi. Chỉ có một lý do khiến Thu Dung Vãn Tuyết đi gấp gáp, đó là Tuyết Ảnh quỷ tộc xảy ra chuyện gì.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang lên từng tiếng nổ, bầu trời ầm ầm, đất đai run rẩy, thiên quân vạn mã đạp không kinh động vô số tu sĩ.
Thiên quân vạn mã đạp không đến, có chiến xa hoàng kim, kỳ thú phi cầm, bảo thuyền thần châu. Một đội cực kỳ uy vũ từ chân trời lao đến, đồ sộ uy vũ, khí thế bàng bạc như nước lũ tràn đến.
Chương 704: Tai vạ đến nơi (2)
Đội quân đi qua đâu là thiên tài trẻ tuổi, nhân vật thế hệ trước tiếng tăm lừng lẫy đều né tránh. Đội này nghênh ngang xông lên, không né tránh vì ai, chỉ có người khác né bọn họ, rất bá khí.
Có người bất mãn nhưng thấy lá cờ phượng hoàng treo cao thì biến sắc mặt. Nhìn lá cờ này, người bất mãn, tự phụ cách mấy đều lùi bước.
Đội quân khí thế bàng bạc, thiên quân vạn mã, khí thế ngập trời, huyết khí mênh mông. Mỗi người toát ra thần diễm, mặc thần giáp tựa như thiên binh thần tướng làm người nhìn kính sợ.
Đội thiên quân vạn mã vây quanh một chiếc phượng liễn, tám con bảo loan kéo phượng liễn. Nguyên chiếcông pháp hượng liễn đúc bằng thần kim hiếm thấy, đạo quang nhấp nháy, pháp tắc quanh quẩn.
Một nữ nhân ngồi trong phượng liễn, mặc phượng bào, mắt phượng uy nghiêm tựa như nữ đế cao cao tại thượng. Nữ nhân ngồi trên phượng liễn hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn. Nữ nhân ngồi ngay ngắn trên phượng liễn, khí thế phượng nghi thiên hạ.
Nữ nhân không chỉ xinh đẹp, từng vòng thần hoàn nở rộ trên người nàng, rực rỡ chói mắt, rất huyễn lệ làm người mù lòa, như phượng hoàng vàng trên mặt trời.
Từ xa thấy nữ nhân đó làm nhiều người biến sắc mặt, giáo chủ chưởng môn cắm trại bên ngoài Phong Đô thành thấy nữ nhân phía chân trời đã hoảng hồn.
Có người biến sắc mặt, nhỏ giọng nói:
– Thần Nhiên Phượng Nữ!
Thần Nhiên Phượng Nữ, một cái tên nổi như cồn, thiên tài trẻ tuổi nghe tên này rất là buồn bã, cực kỳ kiêng dè, bao gồm thánh tôn thế hệ trước.
Thần Nhiên quốc là một nước lớn trong Nam Dao Vân, cường quốc hạng nhất. Mặc dù Thần Nhiên quốc là một nước lớn nhưng vẫn kém xa đế thống tiên môn.
Tuy nhiên vua Thần Nhiên quốc rất giỏi, sinh ra nữ nhi lợi hại Thần Nhiên Phượng Nữ, từ khi nàng còn nhỏ đã gả cho Đế Tọa Vạn Cốt Hoàng Tọa. Từ nay về sau Thần Nhiên quốc bay lên cành cao, bay lên nhành cây biến thành phượng hoàng!
Thần Nhiên Phượng Nữ cực kỳ nổi tiếng trong Nam Dao Vân, có người phong nàng làm mỹ nữ số một Nam Dao Vân hay thậm chí là U Thánh giới.
Danh hiệu này hơi nịnh Đế Tọa nhưng phải công nhận Thần Nhiên Phượng Nữ là một mỹ nhân. Nếu Thần Nhiên Phượng Nữ chỉ có sắc đẹp thì nàng chưa đủ tư cách làm vị hôn thê của thiên kiêu Đế Tọa.
Truyền thuyết khi Thần Nhiên Phượng Nữ sinh ra có một con âm phượng làm bạn, được gọi là kỳ tích, vô số nhân vật thế hệ trước cho rằng đó là trời cưng yêu, nữ phượng hoàng.
Thần Nhiên Phượng Nữ không khiến người thất vọng, tuổi trẻ đã bước lên cảnh giới thánh tôn, từng được gọi là thánh tôn trẻ tuổi nhất Nam Dao Vân.
Trong Nam Dao Vân có nhiều người cho rằng thiên phú của Thần Nhiên Phượng Nữ ngang ngửa với Lam Vận Trúc, truyền nhân Thiên Lý Hà. Lam Vận Trúc có phong tư song thánh, kinh diễm không gì sánh được, Thần Nhiên Phượng Nữ đặt ngang hàng với Lam Vận Trúc là rất xuất sắc.
Thần Nhiên Phượng Nữ là nữ nhân rất lợi hại, trẻ tuổi đã cai quản Thần Nhiên quốc thay phụ thân, Thần Nhiên quốc phát triển dồi dào trong tay nàng. Thần Nhiên Phượng Nữ bồi dưỡng ra nhiều đệ tử, sắp đuổi kịp đế thống tiên môn.
Từ xa thấy Thần Nhiên Phượng Nữ, nhiều người hút ngụm khí lạnh:
– Chẳng phải Thần Nhiên Phượng Nữ đi nghênh đón Đế Tọa đại nhân sao? Hay Đế Tọa đại nhân đã hàng phục xích hỏa kỳ lân?
Có tu sĩ biết nội tình lắc đầu, nói:
– Nghe đồn chưa xong, Đế Tọa đại nhân không đến được nên Phượng Nữ đi trước một bước báo thù cho đệ đệ.
– Vì tiểu tử nhân tộc Lý Thất Dạ?
Nghe câu đó nhiều người nhìn nhau, ngẫm lại thấy cũng đúng, Thần Nhiên hoàng tử là đệ đệ ruột của Thần Nhiên Phượng Nữ.
Một nhân tộc vô danh giết đệ đệ ruột của mình, Thần Nhiên Phượng Nữ nắm quyền Thần Nhiên quốc hiện thời tuyệt đối không nhịn được.
Thần Nhiên Phượng Nữ giá lâm, nàng không đến Phong Đô thành, không vì đệ nhất hung mộ, nàng thống ngự thiên quân vạn mã lao hướng Tuyết Ảnh quỷ tộc.
Tuyết Ảnh quỷ tộc cách đệ nhất hung mộ mấy vạn dặm, Tuyết Ảnh quỷ tộc là một quỷ tộc rất nhỏ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
thiên quân vạn mã lao nhanh, thiên địa run rẩy. Khi thiên quân vạn mã giá lâm, Tuyết Ảnh quỷ tộc sợ hết hồn.
Có trưởng lão từ xa nhìn thiên quân vạn mã, sợ hãi mặt trắng bệch:
– Thần Nhiên Phượng Nữ!
Toàn Tuyết Ảnh quỷ tộc teo tim, nơm nớp lo sợ.
Trưởng lão mặt cắt không còn chút máu lấy lại tinh thần, hét to một tiếng:
– Mau, mau thông báo cho tộc trưởng và nhóm Trí lão!
Thiên quân vạn mã giá lâm kinh thiên động địa, thoáng chốc thiên quân vạn mã vây quanh Tuyết Ảnh quỷ tộc kín mít. Thần Nhiên Phượng Nữ ngồi trên phượng liễn lơ lửng trời cao, khiến người ngước nhìn.
Thần Nhiên Phượng Nữ ngồi trên phượng liễn lạnh lùng nhìn toàn Tuyết Ảnh quỷ tộc. Ở trong mắt Thần Nhiên Phượng Nữ thì Tuyết Ảnh quỷ tộc chỉ là con kiến, nàng muốn tiêu diệt Tuyết Ảnh quỷ tộc dễ như chơi, phất tay một cái là sẽ xóa sổ Tuyết Ảnh quỷ tộc.
Giọng Thần Nhiên Phượng Nữ tràn ngập uy nghiêm, sát phạt bá đạo:
– Tuyết Ảnh quỷ tộc nhân nghe đây, từ giờ trở đi, bất cứ người nào không được phép bước ra Tuyết Ảnh quỷ tộc một bước, nếu không giết không tha!
Tuyết Ảnh quỷ tộc nghe xong mặt không còn chút máu.
Thần Nhiên Phượng Nữ chỉ huy thiên quân vạn mã vây kín Tuyết Ảnh quỷ tộc, nhưng nàng không tiêu diệt Tuyết Ảnh quỷ tộc nay.
Nhốt Tuyết Ảnh quỷ tộc xong Thần Nhiên Phượng Nữ tung tin:
– Lý Thất Dạ nhân tộc nghe đây, hạn cho ngươi trong vòng một ngày tiến đến đầu hàng, nếu không bổn tọa sẽ tiêu diệt Tuyết Ảnh quỷ tộc răn đe!
Nghe tin tức này, rất nhiều nhìn nhau. Mọi người hiểu Thần Nhiên Phượng Nữ muốn bảo thù cho đệ đệ của mình, Thần Nhiên hoàng tử.
Giọng Thần Nhiên Phượng Nữ uy nghiêm vang vọng chân trời:
– Trong U Thánh giới dù là ai nếu bắt sống Lý Thất Dạ thì ban cho một viên dược vương, mang đầu hắn đến gặp ta thì ban cho một quyển sách quý, mang tứ chi đến thì ban một bảo khí đại hiền! Dù là ai, giết hắn thì chìa khóa đệ nhất hung mộ thuộc về người đó, phần thưởng có hiệu quả bất cứ khi nào, chỗ nào!
Nghe lời Thần Nhiên Phượng Nữ tuyên bố, thánh tôn đại giáo cường quốc chịu không nổi tim đập nhanh.
– Bạo tay quá!
Phần thưởng quá hấp dẫn, ai cũng không chịu nổi cám dỗ.
Có người nhỏ giọng nói:
– Thủ đoạn thật bá đạo, Lý Thất Dạ muốn trốn cũng không thoát. Treo thưởng như vậy dù Lý Thất Dạ chạy trốn tới chân trời góc biển vẫn sẽ bị mọi người truy sát.
– Hèn gì Thần Nhiên hoàng tử dám kiêu ngạo, ngông cuồng bảo ai dám đụng vào một cọng lông của hắn sẽ không có chỗ đứng trong U Thánh giới.
Có thiên tài trẻ lẩm bẩm:
– Giờ xem ra đúng vậy, từ nay U Thánh giới lớn nhưng không có chỗ cho Lý Thất Dạ nương náu. Dù hôm nay Lý Thất Dạ trốn thoát thì sau này khó tránh khỏi cái chết.
Thần Nhiên hoàng tử từng rất kiêu ngạo, nhiều người trẻ tuổi, đặc biệt là các thiên tài khó chịu với gã. Có thiên tài cười nhạt khinh thường Thần Nhiên hoàng tử vênh váo, chỉ có một tỷ phu ghê gớm chứ hay ho gì. Một số người khinh thường Thần Nhiên hoàng tử.
Hôm nay Thần Nhiên Phượng Nữ ra tay mọi người mới hiểu cái gì gọi là ‘U Thánh giới lớn nhưng không có chỗ dung thân’.
Đối với Thần Nhiên Phượng Nữ, Tuyết Ảnh quỷ tộc chỉ là mồi dụ Lý Thất Dạ mắc câu. Thần Nhiên Phượng Nữ sợ Lý Thất Dạ chạy trốn nên treo giải thưởng khiến người thèm thuồng.
Chương 705: Treo giải thưởng giá cao
Chỉ tính Thần Nhiên Phượng Nữ bảo đảm ai giết Lý Thất Dạ thì sở hữu chìa khóa đệ nhất hung mộ đủ làm vô số người thèm nhỏ dãi, phát cuồng.
Thần Nhiên Phượng Nữ đúng là một nữ nhân lợi hại, hèn gì nàng cai quản Thần Nhiên quốc phát triển không ngừng, nàng vừa ra tay đã khiến Lý Thất Dạ không còn chỗ đứng. Hôm nay Lý Thất Dạ thoát được thì sau này hắn là chó cụp đuôi, đi đâu cũng bị người truy sát, không chỗ sống yên.
Thần Nhiên hoàng tử từng kiêu ngạo bảo ai dám đụng một cọng lông của gã, dù thiên hạ lớn nhưng mãi mãi không có chỗ sống yên. Trước kia nhiều người không cho là đúng, hôm nay Thần Nhiên Phượng Nữ ra tay chấn nhiếp tất cả, thế hệ trước cũng biến sắc mặt.
Có hoàng chủ thở hắt ra:
– Không uổng là hôn thê của Đế Tọa, ra tay bá khí như vậy.
Hoàng chủ đó rất kiêng dè, hôm nay Thần Nhiên Phượng Nữ cho mọi người biết sự đáng sợ, uy danh của nàng không chỉ giới hạn trong tin đồn. Thần Nhiên Phượng Nữ mà hành động đúng là khiến người không còn chỗ nương náu.
– Giàu rồi!
Nghe Thần Nhiên Phượng Nữ treo thưởng, vô số đại giáo cường quốc sôi sục, hăng hái.
Không nói đến chìa khóa đệ nhất hung mộ, chỉ riêng dược vương, sách quý, đại hiền bảo khí làm người ta thèm thuồng, đỏ mắt phát cuồng. Một viên dược vương có thể bán được giá trên trời, từ nay sống sướng.
Phần thưởng phong phú thế này làm nhiều người muốn lấy đầu Lý Thất Dạ.
Khi Thu Dung Vãn Tuyết còn trong Phong Đô thành thì nhận được tin của Trì lão, nàng biến sắc mặt, không kịp chờ Lý Thất Dạ liền vội vàng chạy đi.
Trì lão chờ bên ngoài Phong Đô thành, cùng Tuyết Ảnh quỷ tộc nhân khác cắm trại. Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng trở về. Tuyết Ảnh quỷ tộc là tiểu tộc nên nhóm Trì lão cắm trại cách xa Phong Đô thành, cách xa nơi đại giáo cường quốc trú đóng.
Chuyện vừa xảy ra nhưng tin tức lan rất nhanh, chớp mắt việc Thần Nhiên Phượng Nữ vây khốn Tuyết Ảnh quỷ tộc đã ồn ào khắp nơi.
Có Trì lão nhận được tin, nghe Thần Nhiên Phượng Nữ dẫn thiên quân vạn mã vây khốn Tuyết Ảnh quỷ tộc, đừng nói đệ tử Tuyết Ảnh quỷ tộc ở đây, Trì lão gặp chuyện không kinh cũng sợ hãi luống cuống tay chân. Chuyện quá lớn.
Đệ tử Tuyết Ảnh quỷ tộc hoàn toàn bối rối, sợ hãi, không biết làm sao, hoang mang lo sợ.
– Trì lão, làm sao bây giờ?
Trì lão cũng hoảng hốt không biết làm gì:
– Chờ thêm nửa ngày, nếu tộc trưởng không về thì chúng ta rút ngay.
Không thể trách bọn họ, đối với Tuyết Ảnh quỷ tộc thì Thần Nhiên quốc là vật khổng lồ, như con kiến và con voi. Làm Trì lão run hơn Thần Nhiên Phượng Nữ là vị hôn thê của Đế Tọa, Thần Nhiên quốc có thể dễ dàng diệt Tuyết Ảnh quỷ tộc, càng đừng nói đến tồn tại vô thượng như Vạn Cốt Hoàng Tọa.
Thu Dung Vãn Tuyết kịp lúc từ Phong Đô thành chạy về. Thấy Thu Dung Vãn Tuyết, đám đệ tử Tuyết Ảnh quỷ tộc hét to, tâm tình hoảng loạn bình tĩnh hơn chút.
Thu Dung Vãn Tuyết chẳng tốt hơn gì, chuyện liên quan tồn vong của Tuyết Ảnh quỷ tộc làm nàng tim đập chân run.
– Tình huống thế nào?
Trì lão vội trả lời:
– Cả tộc bị vây khốn, trừ số ít đệ tử ra ngoài chưa về còn lại bị bắt hết. Kẻ địch chưa ra tay nhưng thời gian của chúng ta rất ít.
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu, nói:
– Truyền lệnh của ta, chưa giải quyết nguy hiểm thì đệ tử bên ngoài không được trở lại. Trốn ngay, trốn càng xa càng tốt.
Trì lão nói ngay:
– Ta đã truyền lên.
Trì lão nhìn Thu Dung Vãn Tuyết:
– Tộc trưởng, bây giờ chúng ta làm sao đây?
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu, nói:
– Trì lão dẫn các đệ tử rời khỏi đây đi, đừng trở về Tuyết Ảnh quỷ tộc, trốn ngay, trốn càng xa càng tốt. Núi xanh còn đó sợ gì không củi đốt?
Lúc này Thu Dung Vãn Tuyết không có kế nào hay hơn, may mắn các hạt giống như nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng còn ở đây, bọn họ được kỳ ngộ không nhỏ. Chờ đám người Bành Tráng thoát khỏi kiếp nạn, dù Tuyết Ảnh quỷ tộc bị tiêu diệt thì tương lai có cơ hội xây dựng lại.
Trì lão hỏi:
– Còn tộc trưởng?
Biểu tình Thu Dung Vãn Tuyết nghiêm túc nhìn hướng Tuyết Ảnh quỷ tộc, trầm giọng nói:
– Ta về Tuyết Ảnh quỷ tộc, dù sống hay chết ta phải quay về, ở cùng tộc nhân.
Trì lão biến sắc mặt, vội khuyên nhủ:
– Tộc trưởng, cái . . . Này . . . Không ổn, đây là đi chịu chết.
Thu Dung Vãn Tuyết lắc đầu, dứt khoát nói:
– Ta đứng đầu một tộc, có nghĩa vụ cùng sống cùng chết với tộc nhân. Nếu ta có gì ngoài ý muốn thì Trì lão là tộc trưởng, đệ tử còn sống do Trì lão dẫn dắt.
Trì lão hít sâu, nhỏ giọng nói:
– Lý công tử đâu? Lý công tử kia đã trốn?
Thu Dung Vãn Tuyết trầm giọng nói:
– Không, hắn không phải người tham sống sợ chết. Bây giờ hắn còn trong Phong Đô thành, sợ là không đến kịp.
Trong lòng Thu Dung Vãn Tuyết không hy vọng công tử gia chịu chết, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Tuyết Ảnh quỷ tộc bị hủy diệt trong tay Thần Nhiên Phượng Nữ. Lòng Thu Dung Vãn Tuyết rất mâu thuẫn.
Trì lão thở dài, dù Lý Thất Dạ đứng ra chịu chết thì Thần Nhiên Phượng Nữ sẽ không buông tha Tuyết Ảnh quỷ tộc. Tồn tại như Thần Nhiên Phượng Nữ xem Tuyết Ảnh quỷ tộc như con kiến, tiêu diệt bọn họ chỉ bằng cái phẩy tay.
Thu Dung Vãn Tuyết ra lệnh với Trì lão, các đệ tử:
– Đi, hiện tại đi còn kịp!
Trì lão nhanh chóng quyết định, mang theo tất cả đệ tử rút đi. Tiếc rằng không có thời gian, bọn họ định rút lui thì một đám người hùng hổ xông lên chặn đường.
Đám người này hấp dẫn vài tu sĩ ở gần đó chú ý, thấy cục u trên trán bọn họ, các tu sĩ biến sắc mặt trốn thật xa, không dám lắm chuyện.
– Trùng Hoàng đế thống!
Chỉ có mười mấy tu sĩ trẻ tuổi chặn đường đám người Tuyết Ảnh quỷ tộc, nhưng nhìn cục u trên trán bọn họ làm Trì lão, các đệ tử mặt trắng không còn chút máu. Thu Dung Vãn Tuyết biến sắc mặt.
Tu sĩ trốn đi xa nhận ra tu sĩ trẻ tuổi dẫn đầu, giật mình kêu lên:
– Là sư đệ của Quỷ Trùng Ma Tử!
Mười mấy tu sĩ trẻ tuổi chỉ là đệ tử bình thường của Trùng Hoàng đế thống, đệ tử dẫn đầu là một trong đám đông sư đệ của Quỷ Trùng Ma Tử, không phải thiên tài xuất sắc gì nhưng vẫn làm người biến sắc mặt. Trùng Hoàng đế thống là đế thống tiên môn nổi tiếng lâu năm, Minh Hoàng trùng của Trùng Hoàng quỷ tộc khiến nhiều người nhắc đến là thót tim.
Nhìn đám đệ tử Trùng Hoàng đế thống, nhóm Trì lão sợ hãi mặt trắng bệch. Bọn họ đều nghe tiếng Trùng Hoàng quỷ tộc, một khi bị Minh Hoàng trùng cắn là sẽ sống không bằng chết.
Sư đệ Quỷ Trùng Ma Tử chặn đường, cười âm trầm:
– Muốn đi? Không dễ vậy.
Cục u mấp máy trên đầu sư đệ Quỷ Trùng Ma Tử làm người nhìn nổi da gà.
Sư đệ Quỷ Trùng Ma Tử nhìn đám người Thu Dung Vãn Tuyết, cười âm hiểm:
– Lý Thất Dạ đâu? Hắn ở đâu, nói mau!
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu, lắc đầu, nói:
– Ta không biết tung tích của hắn.
Sư đệ Quỷ Trùng Ma Tử cười tà ác:
– Ha ha ha, được, không sợ các ngươi không nói, bắt sống các ngươi rồi từ từ thẩm vấn!
Sư đệ Trung thànhư huynh hét với đệ tử sau lưng mình:
– Lên, bắt hết chúng lại. Ha ha, đừng giết, áp giải bọn họ đến chỗ Phượng Nữ làm quà gặp mặt.