Đế Bá Audio Podcast
Tập 139 [Chương 691 đến Chương 695]
❮ sautiếp ❯Chương 691: Biển đen biến mất (2)
Thu Dung Vãn Tuyết do dự, nàng có ở lại đây cũng không giúp được gì, có lẽ nàng nên đi tìm nơi có sinh mệnh tồn tại. Nếu Thu Dung Vãn Tuyết trước tiên tìm được sẽ giúp Lý Thất Dạ đỡ mất thời gian hơn.
Thu Dung Vãn Tuyết đứng đầu một tộc, sau khi quyết định sẽ không do dự nữa. Thu Dung Vãn Tuyết nhắm trúng một hướng, cất bước đi tìm. Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết đã vào sâu trong đại lục, chỉ có vài chỗ chưa tìm.
Thu Dung Vãn Tuyết chọn một hướng tương đương quay ngược về con đường đã đến. Thu Dung Vãn Tuyết không biết chỗ có sinh mệnh nằm ở đâu, nơi trước kia bọn họ đi không có, bây giờ nàng đành đổi hướng khác, dù vòng về cũng phải thử xem.
Thu Dung Vãn Tuyết đi vài ngày, gặp khá nhiều người. Trước đó trên mảnh đất này chỉ có Thu Dung Vãn Tuyết, Lý Thất Dạ, đột nhiên thấy nhiều người làm nàng giật mình.
Thu Dung Vãn Tuyết không biết xảy ra chuyện gì, xa xa thấy có tu sĩ trẻ tuổi là nàng né tránh ngay.
Thu Dung Vãn Tuyết không rõ ràng có chuyện gì, nhưng Lý Thất Dạ gây nhiều kẻ thù, nàng đặc biệt hóa trang xen lẫn vào đám tu sĩ trẻ tuổi.
Mấy ngày tiếp theo Thu Dung Vãn Tuyết gặp từng tốp tu sĩ trẻ tuổi, nàng cố ý hỏi thăm, đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Biển hoàng kim biến mất, vô số tu sĩ trẻ tuổi leo lên mảnh đất này.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi khi bước lên đại lục bị chỗ này thần kỳ làm giật mình, vô cùng hưng phấn. Dường như có vô số kho báu đang chờ bọn họ khai quật.
Nhưng các tu sĩ trẻ tuổi tìm kiếm mãi mà không phát hiện kho báu, núi báu gì. Lúc này mọi người dần nhận ra chỗ này khác lạ.
Nhưng dù là thiên tài cũng khó nhìn thấu huyền diệu thiên địa này trong một thoáng, không phải ai cũng như Lý Thất Dạ biết nhiều bí mật.
Một số thiên tài khi phát hiện thiên địa uẩn dưỡng thiên địa đại đạo pháp tắc thì lờ mờ ngộ ra, đặc biệt tìm Thiên Luân Hồi xin chỉ dẫn.
Thiên Luân Hồi tham ngộ mảnh đât này một đoạn thời gian, cho câu trả lời chắc chắn:
– Nơi này là đạo thổ, từng có tồn tại vô thượng tham ngộ suốt đời tại đây. Thiên địa này một ngọn núi một dòng nước đều là công pháp ghê gớm.
Thiên tài đó nhận được đáp áp thì rất giật mình, tin tức nhanh chóng truyền ra ngoài.
– Cái gì? Một ngọn núi một dòng nước đều là công pháp ghê gớm?
Các tu sĩ trẻ tuổi trên đại lục hết hồn.
Nhiều người hưng phấn nói:
– Hèn gì tất cả dều do pháp tắc diễn hóa mà thành, hóa ra là vậy.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi thử tham ngộ một ngọn núi một dòng nước trên đại lục, muốn hiểu thấu công pháp.
Có thu hoạch trước nhất là Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử.
Cự Khuyết thánh tử từng quan sát một dòng nước, có điều lĩnh ngộ.
Cự Khuyết thánh tử mừng rỡ hét to:
– Ghê gớm, đây là công pháp đẳng cấp đế thuật!
Quỷ Trùng Ma Tử quan sát một ngọn đồi, biểu tình chấn động nói:
– Công pháp này đúng là đo ni đóng giày cho quỷ tộc chúng ta.
Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử bị sông núi hấp dẫn, chìm đắm vào đó. Bản thân hai người có tu luyện đế thuật nhưng tham ngộ một ngọn núi, dòng nước giúp Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử được ích lợi lớn, suy một ra mười.
Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử thế hệ trẻ đế thống tiên môn, không chỉ có thiên phú siêu cao hiếm ai sánh bằng, từ nhỏ tu luyện đế thuật, tầm nhìn và kiến thức tầm các tu sĩ trẻ tuổi khác. Vì vậy hai người quan sát núi sông tham ngộ huyền diệu, rất nhanh có thu hoạch.
Câu đánh giá của Cự Khuyết thánh tử truyền ra, mọi người rung động:
– Công pháp không thua gì đế thuật?
Nhiều người vứt bỏ chuyện đang làm, vội quan sát một ngọ núi một dòng nước trong thiên địa này, muốn tham ngộ huyền diệu trong đó.
– Đế thuật!
Tin tức rung động biết bao. Đối với mọi người thì kho báu gì đó đã chẳng quan trọng, nếu có được một đế thuật thì cả đời được ích lợi không nhỏ.
Trong phút chốc trước ngọn núi, sông nước, thâm cốc đều có ít nhất một, hai tu sĩ nghiền ngẫm ngộ đạo, muốn tham ngộ huyền diệu một ngọn núi một dòng nước.
Nhưng đây là dàn ý đại đạo, một ngọn núi một dòng nước có công pháp thật, tuy nhiên đại đạo huyền diệu không hề đơn giản. Tồn tại vô thượng năm xưa không tùy tiện ném công pháp vào đây, tồn tại đó tổ hợp vô số công pháp lại, thử nghiệm nhiều lần. Một ngọn núi một dòng nước liên kết thiên địa, đừng nói là ngược dòng căn nguyên, rình ngó được chút ít cũng đầy khó khăn.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi ở lại quan sát một ngọn núi một dòng nước nhưng thu hoạch rất nhỏ, trong lúc tham ngộ bọn họ chắc chắn trong một ngọn núi một dòng nước ẩn chứa công pháp huyền diệu, cảm ứng được kiếm khí, đao ý chất chứa bên trong nhưng muốn hiểu ra đại đạo huyền diệu, thẳng hướng căn nguyên thì khó hơn lên trời.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi không chết tâm, đổi từng ngọn núi, từng dòng song, hy vọng mình sẽ tìm được một cái để tham ngộ ra công pháp. Nhưng mặc tu sĩ trẻ tuổi đổi bao nhiêu ngọn núi, bao nhiêu con sông cũng không thu hoạch được gì.
Số ít thiên tài thành công nhưng chỉ được một ít, bọn họ vẫn được ích lợi không nhỏ, say mê trong đó.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi không có thu hoạch khâm phục:
– Thiên tài đúng là thiên tài, người xuất thân từ đế thống tiên môn có khác.
Bởi vì lúc này Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử đã có thu hoạch. Bọn họ tham ngộ một ngọn núi một dòng nước, pháp tắc duỗi ra, thần luyện lượn lờ, bóc kén tìm gốc rỗ. Từng lũ đạo văn hiện ra trước mặt Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử, có đạo phù khắc vào cơ thể hai người.
Nhìn Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử có thu hoạch như vậy, nhiều thiên tài trẻ khâm phục.
Đám người thu hoạch không giống nhau. Trong đám thiên tài trẻ đặt chân vào thiên địa này, tiếng tăm lừng lẫy như Thanh Kim Tử, Bách Gia Chư Tử, Quỷ Tăng, Thần Nhiên hoàng tử đều không được thu hoạch, chỉ có chút cảm xúc. Bọn họ không giống Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử tham ngộ huyền diệu trong đó.
Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử tìm hiểu được chút ít, lòng mừng như điên. Tu sĩ khác không biết chính mình đối diện, nhưng hai người rõ ràng mình đang tham ngộ điều gì. Đây không đơn giản là công pháp, đẳng cấp có phải là đế thuật hay không đã chẳng quan trọng. Bởi vì đây là dàn ý quỷ tộc tu hành, suy một ra ba, Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử được nhiều ích lợi.
Ong ong ong ong ong!
Trong khi nhiều người hâm mộ Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử có thu hoạch thi một khu vực khác bỗng nhiên tiên quang tận trời, từng lũ tiên quang bắn lên cao.
– Có chuyện gì?
Nhiều người tò mò chạy tới hướng đó.
Khi các tu sĩ trẻ tuổi tới nơi tiên quang bắn ra thì thấy một cốc to tràn ngập tiên quang, có bóng người thấp thoáng, đó là Thiên Luân Hồi.
Thiên Luân Hồi được tiên quang bao phủ, người vòng quanh từng sợi pháp tắc thần luyện thô to. Trong cốc lớn như mở ra kho báu, chân long bay lên, thần hoàng bay lượn, kỳ lân nhảy nhót, Huyền Vũ nâng biển.
Từng chân thần đi ra, miệng phun chân ngôn, truyền kinh giảng pháp. Thiên Luân Hồi ngồi xếp bằn trong tiên quang nghe kinh ngộ đạo, dị tượng hiện ra quanh thân.
Chương 692: Ngộ đạo bờ bên kia
Chân long, thần hoàng, thần linh giảng kinh trong cốc lớn không phải thật mà do đại đạo pháp tắc biến thành, nhưng Thiên Luân Hồi tham ngộ đại đạo áo nghĩa là thật.
Có tu sĩ trẻ tuổi xem hiểu huyền diệu, nhỏ giọng nói:
– Lợi hại, hắn tham ngộ đại đạo huyền diệu thật sự.
Dị tượng Thiên Luân Hồi ngộ đạo kinh người hơn Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử nhiều. Thiên Luân Hồi được thu hoạch kinh thiên, các tu sĩ trẻ tuổi rất hâm mộ và khâm phục.
Có người khẽ thở dài:
– Một trong tam kiệt . . .
Dù là người trẻ tuổi tâm cao khí ngọa đến đâu, thiên tài xuất sắc cỡ nào, đối diện tam kiệt, tồn tại như Thiên Luân Hồi thì bọn họ chỉ còn cách gục xuống cái đầu ngẩng cao.
Có tu sĩ trẻ tuổi ở lại thử xem có thể hưởng sái, tham ngộ một vài thứ không. Nhưng bọn họ tham ngộ cỡ nào cũng không thể quan sát huyền diệu trong đó.
Tuy một ngọn núi một dòng nước trong đại lục nỳ đều là công pháp, chất chứa đại đạo huyền diệu nhưng hiếm có tham ngộ được chút ít. Hiểu được một chút đã là thu hoạch lớn.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi thử từng ngọn núi, từng con sông, cuối cùng bỏ cuộc. Bọn họ không phục không được, không phải mỗi một người đều giống Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử, càng đừng nói đến Quỷ Trùng Ma Tử.
Tham ngộ không có thu hoạch, mọi người đưa mắt nhìn hướng khác. Trước khi đến đây đám người nghe nói có kho báu, có thể là núi báu chưa xuất thế của Phong Đô thành. Thế là đám người thích thú tìm báu vật, định lùng tìm từng tấc đất.
Có nhìn hướng khung trời, lúc có đặt chân trên đất liền đã chú ý đến quốc gia đó.
Có người thử leo lên trời nhưng mặc cho bọn họ trèo lên thế nào, dùng báu vật, tự bay đến độ cao nhất định sẽ té xuống.
Có người không chết tâm suy đoán:
– Chắc chắn có cách leo lên trời!
Có người suy đoán quốc gia trên trời là kho báu trong truyền thuyết, có thể núi báu Phong Đô thành nằm trong đó.
Thoáng chốc vô số người lùng tìm, hy vọng sẽ tìm được kho báu dưới đất hoặc manh mối leo lên quốc gia trên trời.
Có công mài sắt có ngày nên kim, mọi người tìm kiếm rốt cuộc có người phát hiện manh mối ở tận cùng phía đông:
– Có một chỗ khác với tất cả, nơi đó có sự sống!
Từ khi bước lên mảnh đất này mọi người liền phát hiện chỗ này kỳ lạ hơn Phong Đô thành, hoàn toàn không có sinh mệnh, hết thảy từ pháp tắc biến thành. Hiện nay phát hiện một nơi có sự sống làm đám người mừng rỡ.
– Chẳng lẽ là lối vào kho báu?
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi ùa hướng mảnh đất có sự sống.
Thu Dung Vãn Tuyết hóa trang lẫn vào đám người từ lâu, nên khi biết tin tức nàng cũng chạy tới đó.
Khi Thu Dung Vãn Tuyết đến nơi có khá nhiều người tụ tập.
Mảnh đât có sự sống là một ốc đảo nhỏ, trong dó có hồ nước, bốn phía mọc cây xanh um tùm, thấp thoáng tường đổ, dường như nơi này từng có cung điện sau đó sụp đổ.
Mọi người ở trong đại lục âm trầm này nhiều ngày, khi bước vào ốc đảo này tập thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhiều thiên tài nổi tiếng lừng lẫy đều chạy tới. Như Thanh Kim Tử, Bách Gia Chư Tử vân vân, bọn họ từ bỏ tham ngộ công pháp, muốn tìm kho báu trong truyền thuyết. Nghe nói phát hiện mảnh đất có sự sống, đám người vội vàng chạy tới.
Thu Dung Vãn Tuyết biết ốc đảo sự sống cực kỳ quan trọng, sau khi chen chân vào nàng cẩn thận xem xét mỗi một tấc đất, muốn tìm ra có gì khác lạ.
Nhưng Thu Dung Vãn Tuyết nghiên cứu rất kỹ vẫn không phát hiện nơi này có gì lạ.
Không chỉ Thu Dung Vãn Tuyết, tu sĩ trẻ tuổi đến ốc đảo tập trung nghiên cứu, nhưng nhìn sao cũng thấy đây chỉ là ốc đảo bình thường, không có gì xuất sắc.
Thu Dung Vãn Tuyết định nghiên cứu kỹ hơn thì trong ốc đảo bỗng xôn xao.
Thì ra có mấy thiên tài quỷ tộc đang đuổi tu sĩ trẻ tuổi tộc khác đi:
– Quỷ tộc có thể ở lại, những người khác mau rời khỏi đây.
Tu sĩ trẻ tuổi tộc khác tức giận bất bình hỏi:
– Dựa vào cái gì?
Có người mắt sắc thấy trong hồ bạc phương xa lóe bảo quang, dường như có báu vật xuất thế.
Tu sĩ trẻ tuổi không phải quỷ tộc lớn tiếng hét to:
– Có báu vật xuất thế!
– Quỷ tộc có thể ở lại, những người khác đi ngay, mau!
Hồ nước phát ra bảo quang càng lúc càng sáng, nhiều cường giả quỷ tộc hơn xua tu sĩ tộc khác đi.
Có tu sĩ trẻ tuổi nhân tộc tức giận nói:
– Nơi này không phải chỗ của quỷ tộc các ngươi!
Tu sĩ nhân tộc chưa nói xong đã bị một hòa thượng ném ra ngoài, niệm kinh nói:
– Ngã phật từ bi, nếu ai còn ở lại đây thì không chỉ bị quăng đi rồi thôi!
Tu sĩ trẻ tuổi không phải quỷ tộc biến sắc mặt nói:
– Quỷ Tăng!
Có cường giả nhân tộc trầm giọng nói:
– Quỷ Tăng, đừng khinh người quá đáng!
Có tiếng cười khẩy nói:
– Khinh người quá đáng rồi sao?
Một khung xương vàng bước ra, xương ma sát lách cách.
Tu sĩ trẻ tuổi bị đuổi đi lòng chìm xuống:
– Thanh Kim Tử!
Không chỉ Thanh Kim Tử ra mặt, có Bách Gia Chư Tử, Thần Nhiên hoàng tử, có thể nói đa số cường giả quỷ tộc đều tập trung tại đây.
Thần Nhiên hoàng tử liếc mắt nhìn cường giả nhân tộc, lạnh lùng cười:
– Con kiến nhân tộc cũng dám ồn ào ở đây, có phải muốn chán sống không?
Tu sĩ nhân tộc biểu tình cực kỳ khó xem, tuy bị Thần Nhiên hoàng tử nhục nhã khó chịu vô cùng nhưng không còn lựa chọn.
Tu sĩ trẻ tuổi các tộc khác lòng cực kỳ bất mãn, cảm thấy tức giận nhưng tình huống mạnh hơn người, bọn họ đành nuốt cơn tức vào bụng.
Giờ ai nhìn cũng hiểu có Thần Nhiên hoàng tử, Thanh Kim Tử, Quỷ Tăng muốn độc chiếm ốc đảo, những người khác muốn nhúng chàm kho báu nơi đây là chuyện không thể nào.
Tu sĩ tộc khác cực kỳ không cam lòng nhưng không biết làm sao, thực lực của đối phương bày ra đó.
Thanh Kim Tử, Bách Gia Chư Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng một khi hợp sức, chỉ cần đám truyền nhân đế thống tiên môn như Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử không đến thì bọn họ gần như đại biểu lực lượng cường đại nhất đương thời.
Đám người Thanh Kim Tử là thiên tài nổi tiếng lừng lẫy, đế thống tiên môn rất sâu. Tu sĩ tộc khác dù muốn cướp báu vật cũng bất lực.
Thu Dung Vãn Tuyết lẫn trong tu sĩ trẻ tuổi tộc khác, đang định theo đám người rời khỏi ốc đảo thì Quỷ Tăng hai tay chắp vào nhau, đôi mắt lửa quỷ nhìn nàng chằm chằm.
– Thu Dung tộc trưởng, xin hãy ở lại.
Lòng Thu Dung Vãn Tuyết chìm xuống, làm bộ như không nghe thấy. Thu Dung Vãn Tuyết cho rằn Quỷ Tăng không nhận ra nàng.
Quỷ Tăng nheo đôi mắt quỷ, ngoài cười nhưng trong không cười âm hiểm trầm giọng nói:
– Thu Dung tộc trưởng muốn bần tăng tự mình mời sao?
Quỷ Tăng nhìn Thu Dung Vãn Tuyết chằm chằm.
Mọi người nhìn Thu Dung Vãn Tuyết, lúc này nàng muốn đi cũng không được.
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu, đứng ra nói:
– Đa tạ các hạ.
Thu Dung Vãn Tuyết lắc đầu:
– Ta chỉ đến mở mắt, không dám chạm vào kho báu.
Quỷ Tăng cười âm trầm:
– Thu Dung tộc trưởng khách sáo quá, cùng là quỷ tộc đương nhiên tộc trưởng nên ở lại, không chừng được một, hai báu vật?
– Tuyết Ảnh quỷ tộc chỉ là tiểu tộc, không chịu nổi trân bảo như vậy, ta xin nhận ý tốt của các hạ.
Chương 693: Kho báu trên ốc đảo
Thu Dung Vãn Tuyết biết chuyện không may nhưng giữ bình tĩnh nói:
– Ta còn có chuyện, xin cáo từ.
Thu Dung Vãn Tuyết định quay người đi nhưng bị Thần Nhiên hoàng tử chặn đường, lạnh lùng cười:
– Muốn đi không khó, kêu Lý Thất Dạ đến chuộc người.
Thần Nhiên hoàng tử bị Lý Thất Dạ tát mất bạt tai mất hết mặt mũi, sao gã không báo mối nhục to lớn đó được? Tuy bây giờ Thần Nhiên hoàng tử không có núi dựa nhưng gã hợp sức với đám người Thanh Kim Tử, Bách Gia Chư Tử, Quỷ Tăng, nếu gặp Lý Thất Dạ, gã tự tin sẽ đánh gục hắn rửa mối nhục.
Mọi người nhìn Thu Dung Vãn Tuyết, đều thấy nàng đi chung với Lý Thất Dạ, cũng là nhóm người đầu tiên bước lên đại lục.
Đám người Thần Nhiên hoàng tử muốn giữ Thu Dung Vãn Tuyết lại không đơn giản vì muốn tìm Lý Thất Dạ báo thù, bọn họ muốn moi tin tức từ miệng nàng.
Thu Dung Vãn Tuyết đứng đầu một tộc, gặp chuyện không hoảng, trầm giọng hỏi:
– Thần Nhiên hoàng tử, ta không hiểu ý của ngươi, chúng ta không có thù oán gì đúng không?
– Tuy Thu Dung tộc trưởng không có nhưng Lý Thất Dạ thì có.
Thần Nhiên hoàng tử lạnh lùng cười:
– Thu Dung tộc trưởng đi chung với Lý Thất Dạ là tự tìm đường chết.
– Thu Dung tộc trưởng, ta tin tưởng tộc trưởng có thể thông báo cho Lý Thất Dạ.
Bách Gia Chư Tử cười nói:
– Hay Thu Dung tộc trưởng tạm ở lại đây chờ xem báu vật xuất thế, cũng để Lý Thất Dạ mang đi. Thu Dung tộc trưởng thấy có đúng không?
Tim Thu Dung Vãn Tuyết rớt cái bịch, nàng hiểu đám người Thần Nhiên hoàng tử, Bách Gia Chư Tử, Quỷ Tăng, Thanh Kim Tử kết thành liên minh không chỉ vì tìm báu vật còn muốn dụ Lý Thất Dạ đến, thậm chí đặt bẫy muốn hại công tử nhà nàng.
Tu sĩ tộc khác bị đuổi ra ốc đảo khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ không quen biết gì Thu Dung Vãn Tuyết, tất nhiên sẽ không ra tay giúp nàng.
Các tu sĩ quỷ tộc đều đứng về phe đám người Thần Nhiên hoàng tử, càng không giúp đỡ Thu Dung Vãn Tuyết.
Thu Dung Vãn Tuyết rơi vào vòng vây, hắn biết mình dữ nhiều lành ít.
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu, lắc đầu, nói:
– E rằng các ngươi tìm nhầm người. Từ khi leo lên mảnh đất này ta và Lý đạo hữu đường ai nấy đi, không biết Lý đạo hữu đang ở đâu. Huống chi ta và Lý đạo hữu quen biết bình thường, không thể thông báo cho hắn.
Thu Dung Vãn Tuyết có cách liên lạc với Lý Thất Dạ nhưng nàng không hy vọng công tử nhà nàng đến đây. Đám người Thần Nhiên hoàng tử, Thanh Kim Tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử hợp tác, nơi này có mấy ngàn cường giả quỷ tộc, nếu Lý Thất Dạ đến cứu Thu Dung Vãn Tuyết thì là nhảy vào cạm bẫy.
Dù Lý Thất Dạ cường đại cách mấy, đối diện đám người Thần Nhiên hoàng tử, hàng ngàn cường giả quỷ tộc hợp sức thì đành chịu bó tay.
Thu Dung Vãn Tuyết ôm quyết tâm dù chết tại đây cũng không để công tử rơi vào nguy hiểm.
– Ha ha ha, Thu Dung tộc trưởng, nếu người không chịu giúp mọi người thì chúng ta cũng không giúp được.
Quỷ Tăng cười âm hiểm:
– Thu Dung tộc trưởng đứng đầu một tộc, nên biết quỷ tộc chúng ta phải đoàn kết với nhau. Sâu ăn hại như con kiến nhân tộc nên bị tiêu diệt.
Thanh Kim Tử vô tình lạnh lùng nói:
– Thu Dung tộc trưởng, dù người không nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho Tuyết Ảnh quỷ tộc.
Đây là uy hiếp trắng trợn, nhiều người giật mình nghe hiểu Thanh Kim Tử nói câu đó không hề huênh hoang, ngông cuồng gì.
Thu Dung Vãn Tuyết biến sắc mặt, Tuyết Ảnh quỷ tộc chỉ là một tiểu tộc trong Đông U Cương, cực kỳ nhỏ bé.
Bách Cốt thánh tộc là đại tộc tiếng tăm lừng lẫy trong Đông U Cương, tuy không phải đế thống tiên môn nhưng cũng là vật khổng lồ, một ngón tay đủ nghiền nát Tuyết Ảnh quỷ tộc.
Thu Dung Vãn Tuyết biết sẽ có hậu quả gì, nàng hít sâu bình tĩnh cảm xúc.
Thu Dung Vãn Tuyết trầm giọng nói:
– Ta và Lý đạo hữu đã không còn liên lạc, nếu Bách Cốt thánh tộc cứ quyết diệt Tuyết Ảnh quỷ tộc, muốn đổ tội lo gì không có cớ? Tuy Tuyết Ảnh quỷ tộc ta chỉ là tiểu tộc nhưng chúng ta không làm bằng đât, Tuyết Ảnh quỷ tộc tuyệt đối không khuất phục đại tộc trấn áp!
Thu Dung Vãn Tuyết đặt quyết tâm dù thế nào cũng không để Lý Thất Dạ rơi vào nguy hiểm.
Thu Dung Vãn Tuyết nói chắc chắn leng keng, tu sĩ trẻ tuổi tộc khác thầm khâm phục. Tộc nhỏ như Tuyết Ảnh quỷ tộc không cách nào đối kháng với vật khổng lồ Bách Cốt thánh tộc.
Trong Đông U Cương dù là đại tộc, đại giáo khác đều không muốn trêu vào Bách Cốt thánh tộc. Nơi này là địa bàn quỷ tộc, đại giáo đối diện Bách Cốt thánh tộc cũng sẽ nhân nhượng.
Huống chi hiện tại đám người Thanh Kim Tử hợp tác, không chỉ một vật khổng lồ Bách Cốt thánh tộc. Tiểu tộc Tuyết Ảnh quỷ tộc thậm chí không bằng con kiến.
Đối diện thiên tài tuấn kiệt như Thanh Kim Tử, Thu Dung Vãn Tuyết xuất thân từ tiểu tộc nói năng mạnh mẽ không hề lùi bước, nhiều người phục nàng to gan.
– Nói nhảm nhiều với nàng ta làm gì?
Thần Nhiên hoàng tử thấy ánh sáng từ hồ nước càng lúc càng chói mắt, mất kiên nhẫn nói:
– Bắt nàng rồi chúng ta đi xem trong hồ nước có phải báu vật xuất thế không.
So với Thần Nhiên hoàng tử hùng hổ, Thanh Kim Tử lạnh băng vô tình thì Bách Gia Chư Tử có phong độ hơn.
– Thu Dung tộc trưởng, nếu người chấp mê bất ngộ thì chúng ta đành mời tộc trưởng ở lại làm khách.
Mặt Thu Dung Vãn Tuyết sa sầm, nàng biết hôm nay mình chạy trời không khỏi nắng.
Đang lúc Bách Gia Chư Tử đinh ra tay thì một thanh âm lười biếng từ xa vọng lại:
– Như thế nào? Muốn giữ người của ta ở lại? Đã hỏi ý ta chưa?
Mọi người nhìn hướng thanh âm, Lý Thất Dạ sải bước đi tới, chớp mắt đã đến gần ốc đảo. Nhìn Lý Thất Dạ, biểu tình có khác nhau.
Tu sĩ không thuộc quỷ tộc nói:
– Kẻ hung dữ thời đại mới đã đến!
Ma Lợi Đao được gọi là kẻ hung dữ trong Nam Dao Vân, gần đây bị Lý Thất Dạ đập chết nên hắn trở thành kẻ hung dữ thời đại mới.
Thu Dung Vãn Tuyết vừa mừng vừa sợ:
– Công tử!
Thu Dung Vãn Tuyết mừng là không ngờ được gặp lại Lý Thất Dạ, sợ là đám người Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử, Thanh Kim Tử đang chuẩn bị hợp tác đối phó Lý Thất Dạ, hắn sẽ rơi vào nguy hiểm.
Thu Dung Vãn Tuyết vội vàng nháy mắt ra hiệu Lý Thất Dạ mau chóng rời đi, Thần Nhiên hoàng tử đã tụ tập mấy ngàn cường giả quỷ tộc muốn đối phó với hắn.
Lý Thất Dạ mỉm cười, chậm rãi bước đến lối vào ốc đảo, không thèm để đám người Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử, Thanh Kim Tử vào mắt.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Như thế nào? Một đám nam nhân ăn hiếp một cô nương, đây là uy phong của quỷ tộc các ngươi sao?
Thần Nhiên hoàng tử nghiến răng nói:
– Họ Lý, ngươi đến đúng lúc!
Mấy lần Thần Nhiên hoàng tử bị tát tai, gã thấy nhục như con cá nục, sớm muốn báo mối thù lớn này.
Những ngày qua Thần Nhiên hoàng tử hận Lý Thất Dạ thấu xương, hận không thể lột da, rút gân hắn ra, hận không thể đánh gục hắn quỳ dưới chân mình rửa nhục.
Tiếc rằng tỷ phu đi bắt xích hỏa kỳ lân, Quỷ Trùng Ma Tử chìm trong ngộ đạo. Thần Nhiên hoàng tử muốn tìm Lý Thất Dạ báo thù cũng đành bất lực
Chương 694: Khúc nhạc dạo huyết đồ (1)
Nhưng đoạn thời gian này Thần Nhiên hoàng tử hợp tác với đám người Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử, Thanh Kim Tử vân vân. Cả đám tay nắm tay, có nhiều đệ tử trẻ đại giáo cường quốc tụ tập lại, thực lực đoàn đội tăng vọt.
Bàn về thực lực, đạo hạnh, xuất thân, chưa chắc Thần Nhiên hoàng tử xứng với bốn người Thanh Kim Tử, Bách Gia Chư Tử, Quỷ Tăng. Nhưng đám thiên tài này cần tìm đột phá.
Bọn họ là thiên tài rất có thiên phú trong người trẻ tuổi U Thánh giới, đạo hạnh rất sâu. Tuy nhiên trên đầu bọn họ có Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử, có cái bóng truyền nhân đế thống tiên môn như Kiếm Huyền đè dầu.
Tương lai bọn họ muốn tranh phong với Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử là cực kỳ khó khăn. Bọn họ cảm thấy chẳng bằng đầu vào Đế Tọa, nếu sau này Đế Tọa thành tựu tiên đế thì bọn họ là dựng nước phong thần, có thực lực sánh ngang với truyền nhân đế thống tiên môn như đám Cự Khuyết thánh tử.
Bởi vậy cả đám hợp tác thành liên minh lớn.
Giờ đám người nhìn Lý Thất Dạ, có thể nói là oan gia ngõ hẹp gặp nhau. Mắt Thần Nhiên hoàng tử tóe lửa, gã hận không thể giẫm Lý Thất Dạ dưới chân ngay bây giờ. Nhưng Thần Nhiên hoàng tử biết Lý Thất Dạ cường đại, gã không ngốc lao qua ngay.
Ba thiên tài tuấn kiệt Thanh Kim Tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử nhìn nhau, hăm hở muốn thử. Bọn họ không định đấu đơn mà đánh hội đồng Lý Thất Dạ.
Bọn họ là thiên tài xuất sắc trong U Thánh giới hiện tại, đạo hạnh siêu lợi hại, mấy người hợp tác tràn đầy tự tin có thể khống chế một mình Lý Thất Dạ.
Mắt Thần Nhiên hoàng tử đỏ hồng, nghiến răng nói:
– Họ Lý, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ xông vào!
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn Thần Nhiên hoàng tử:
– Địa ngục? Địa ngục ở đâu? Bằng vào các ngươi cũng dám xưng địa ngục? Xem như là địa ngục thì ta vẫn sẽ đồ diệt tất cả, đạp nát dưới chân.
Quỷ Tăng niệm phật:
– Ngã phật từ bi.
Phật âm vang lên, người Quỷ Tăng toát ra hơi thỏ âm u như có từng pho âm phật từ dưới lòng đất bò lên, cười âm trầm khiến người rùng mình.
Quỷ Tăng nổi tiếng tàn nhẫn, trong U Thánh giới có biết boa người nhắc đến tên gã là sợ thót tim.
Quỷ Tăng cười âm hiểm:
– Lý thí chủ tự tin quá, nhưng ngươi đã đến nhầm chỗ. Nơi này là thiên hạ của quỷ tộc, một mình ngươi khó thể gây sóng gió gì.
Lý Thất Dạ nhướng mí mắt:
– Thiên hạ của quỷ tộc?
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Thiên hạ của quỷ tộc thì sao? Dù là thiên hạ của quỷ tộc thì ta vẫn sẽ đâm thủng trời!
Lý Thất Dạ sải bước đi hướng ốc đảo.
Đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử liếc nhau. Mấy trăm cường giả quỷ tộc trẻ vọt ra chặn lối vào ốc đảo, chắn đường Lý Thất Dạ.
Bách Gia Chư Tử ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– Lý đạo hữu, ngại quá, chỗ này là địa bàn của quỷ tộc. Nếu Lý đạo hữu muốn vào sẽ phải trả giá.
Lý Thất Dạ liếc đám Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử chặn đường, lại nhìn mấy ngàn quỷ tộc trong ốc đảo, cười cười. Tu sĩ quỷ tộc phấn khởi, bọn họ đến từ đại giáo cường quốc, có là tiểu môn tiểu phái.
Bảo quang trong hồ nước càng lúc càng sáng, rất có thể kho báu sẽ xuất thế. Đám tu sĩ quỷ tộc đến từ khắp nơi rất phấn khởi, chờ được trổ tài. Nếu bọn họ lập công lớn thì chắc chắn đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử sẽ chia nhiều báu vật cho bọn họ hơn. Huống chi giết nhân tộc như Lý Thất Dạ là hành động giết gà dọa khỉ, răn đe tu sĩ trẻ tuổi tộc khác, bọn họ rất vui lòng làm điều đó.
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết, cười nói:
– Hôm nay tâm tình của ta tốt, bây giờ các ngươi còn cơ hội. Ngoan ngoãn thả người của ta ra, ta sẽ không so đo với các ngươi.
Thần Nhiên hoàng tử lạnh lùng cười:
– Lớn lối thật.
Thần Nhiên hoàng tử sắc mặt âm trầm nói:
– Muốn chúng ta thả nàng cũng không khó, miễn ngươi bó tay chịu trói là chúng ta sẽ cho nàng an toàn đi ngay.
Quỷ Tăng cười âm hiểm:
– Bần tăng có thể bảo đảm. Nếu ngươi bó tay chịu trói, ta bảo đảm Thu Dung thí chủ sẽ an toàn rời đi, hơn nữa không ai khó xử Tuyết Ảnh quỷ tộc. Nếu không thì khó nói, tuy U Thánh giới lớn nhưng không có chỗ cho Tuyết Ảnh quỷ tộc tồn tại.
Thanh Kim Tử lạnh lùng nói:
– Ta cũng bảo đảm điều này.
Thanh Kim Tử là một bộ xương vàng, nói chuyện không có tình người.
Bách Gia Chư Tử mỉm cười nói:
– Lý đạo hữu hãy suy nghĩ kỹ đi, chuyện này không chỉ liên quan bản thân Lý đạo hữu. Nếu Lý đạo hữu cứ quyết đối địch với quỷ tộc trong thiên hạ, chẳng những Lý đạo hữu chết không có chỗ chôn mà Tuyết Ảnh quỷ tộc cũng chịu liên lụy. Từ nay Tuyết Ảnh quỷ tộc không có nơi trú ngụ, thậm chí gặp tai họa diệt tộc.
Đối với đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử nếu Lý Thất Dạ chịu trói thì tuyệt vời. Tu sĩ trẻ tuổi quỷ tộc khác như hổ rình mồi, dù sao đây là cơ hội lập công hiếm có.
Tu sĩ trẻ tuổi các tộc dứng ngoài ốc đảo tim đập nhanh nhìn tình huống. Có thể nói quỷ tộc đang hùng hổ dọa người, nếu bọn họ hợp sức lại làm mọi người thấy nghẹt thở. Tu sĩ trẻ tuổi các tộc cho rằng Lý Thất Dạ không có đường lựa chọn, chỉ có đường chết.
Nếu đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử hợp sức chèn ép Lý Thất Dạ, Tuyết Ảnh quỷ tộc thì sẽ có nhiều quỷ tộc phụ họa.
Đôi với quỷ tộc một nhân tộc bình thường giết thì giết, Tuyết Ảnh quỷ tộc dù cùng là quỷ tộc nhưng tiểu tộc như vậy có mấy ai để trong lòng? Đại giáo vui vẻ nịnh nọt Thần Nhiên hoàng tử, bám chân Đế Tọa.
Lý Thất Dạ bị buộc vào đường cùng, hắn không có đường để đi.
Đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử muốn đẩy Lý Thất Dạ vào chỗ chết rõ ra mặt, nhân tộc như hắn dù cường đại đến mấy cũng không có sức một mình chống lại bốn cao thủ.
Huống chi đối địch với những vật khổng lồ Bách Cốt thánh tộc thì như Bách Gia Chư Tử nói, lúc đó Tuyết Ảnh quỷ tộc không còn chỗ dứng, thậm chí gặp họa diệt tộc.
Tu sĩ trẻ tuổi tộc khác thấy tội cho Lý Thất Dạ:
– Một con đường chết.
Trong tuyệt cảnh này Lý Thất Dạ chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói.
Đối địch với quỷ tộc trong tình huống này dù chống cự cỡ nào chỉ có đường chết, nếu buông xuôi có lẽ cứu được Thu Dung Vãn Tuyết, Tuyết Ảnh quỷ tộc.
Nhiều người lạnh lùng, quỷ tộc hùng hổ dọa người, hôm nay là Lý Thất Dạ, có lẽ ngày mai sẽ là bọn họ. Tu sĩ trẻ tuổi các tộc rất bất đắc dĩ, không còn cách nào. Trong U Thánh giới trừ Nam Dao Vân ra chỗ khác toàn là thiên hạ của quỷ tộc.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
– Nói vậy ta không còn lựa chọn, chỉ có thể đầu hàng?
Bách Gia Chư Tử ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– Lý đạo hữu vì mình hay vì Thu Dung tộc trưởng cũng thế, lúc này chịu trói là lựa chọn tốt nhất. Nếu Lý đạo hữu chịu trói chúng ta sẽ cho ngươi ra đi bình yên.
Chương 695: Khúc nhạc dạo huyết đồ (2)
Tu sĩ trẻ tuổi quỷ tộc trong ốc đảo quát to:
– Con kiến nhân tộc, bó tay chịu trói đi!
– Nếu dám chống cự, giết không tha!
– Đúng vậy! Ai dám đối địch với quỷ tộc chúng ta, dù là ai đều chết không có chỗ chôn! Diệt tộc đồ môn!
Bị không khí cảmn hiễm, nhiều tu sĩ trẻ tuổi quỷ tộc rống to theo.
Các tu sĩ quỷ tộc cảm thấy Lý Thất Dạ là cá nằm trên thớt, bọn họ cầm dao, lòng sung sướng tàn nhẫn nhìn Lý Thất Dạ vùng vẫy sắp chết.
Thấy Lý Thất Dạ bị dồn vào đường cùng, Thần Nhiên hoàng tử sướng rơn:
– Họ Lý, hiện tại ngươi chịu trói còn kịp, lại đây quỳ xuống dập đầu xin bổn tọa tha cho.
Thần Nhiên hoàng tử quyết tâm nhục nhã con kiến nhân tộc này để rửa mối nhục.
Có liên minh cường đại chống lưng, Thần Nhiên hoàng tử tràn đầy tự tin bắt Lý Thất Dạ dễ như trở bàn tay.
Mặt Thu Dung Vãn Tuyết trắng bệch, vội lắc đầu, nói:
– Công tử, đừng!
Thu Dung Vãn Tuyết muốn thử chạy trốn nhưng bị Bách Gia Chư Tử khóa đường lui.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn mọi người, chậm rãi nói:
– Hôm nay tâm tình của ta vốn khá tốt, đáng tiếc có mắt mù.
Lý Thất Dạ nói thật, hắn tốn nhiều tâm huyết rốt cuộc lĩnh ngộ ra chung cực áo nghĩa mấy con kiến, tính ra hướng đại khái đại đạo kia, có hiểu biết hoàn toàn mới về đại đạo, về dàn khung.
Thu hoạch tuyệt thế vô song khiến tâm tình Lý Thất Dạ siêu tốt, nhưng đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử không biết sống chết làm hỏng tâm tình của hắn.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Uy hiếp ta?
Lý Thất Dạ nhìn quét tất cả quỷ tộc, cười nói:
– Nếu các người thích uy hiếp vậy ta cho hai lựa chọn. Một, cút xéo, nhân dịp tâm tình lão tử còn tốt hãy biến thật xa. Hai, ta giết sạch các ngươi, để máu nhuộm đỏ mảnh đất này!
Lý Thất Dạ đột nhiên thốt lời cực kỳ cuồng ngạo làm tu sĩ trẻ tuổi các tộc nhìn nhau. Tu sĩ quỷ tộc trừng Lý Thất Dạ.
– Thứ không biết sống chết!
Thần Nhiên hoàng tử cuồng cười nói:
– Sắp chết đến nơi còn huênh hoang! Các huynh đệ quỷ tộc, hãy loạn đao phân thây con kiến nhân tộc này, cho hắn biết, cho thiên hạ các tộc biết, dám đối địch với quỷ tộc chúng ta đều không có kết cuộc tốt!
Đám tu sĩ quỷ tộc rất tức giận:
– Thứ không biết sống chết, chịu chết đi!
Thần Nhiên hoàng tử ra lệnh, đám người cảm xúc tăng vọt, hét to, hùng hổ lấy báu vật của mình ra ném vào Lý Thất Dạ. Bọn họ rất vui loạn đao phân thây Lý Thất Dạ, đập bẹp hắn ra, bọn họ rất hưởng thụ khoái cảm đồ sát thế này.
Thu Dung Vãn Tuyết biến sắc mặt, vội vàng nhắc nhở:
– Cẩn thận!
Keng!
Lý Thất Dạ tùy tay rút một phối kiếm của tu sĩ đứng ngoài ốc đảo, ánh sáng đen ngập trời. Kiếm đen dáng sợ như biển nhấn chìm thiên địa, một ma thụ khổng lồ sinh trưởng chọc trời.
Ầm!
Ánh sáng đen như ma thụ tựa thần ma trấn áp đánh nát tất cả binh khí báu vật bay hướng Lý Thất Dạ. Từng đợt kiếm quang xuyên thấu mấy trăm cường giả quỷ tộc, đóng đinh bọn họ trên mặt đất. Tiếng xèo xèo vang lên, ánh sáng đen như quỷ hút máu hút khô máu của quỷ tộc.
Tam tài kiếm chi địa tài, cực âm cực ma, kiếm này vừa ra như thả ác ma vạn cổ trong địa ngục. Ai nhìn thanh kiếm đó đều lạnh gáy.
Vang tiếng hét thảm liên tiếp:
– A!!!
Một nhát kiếm, mấy trăm cường giả quỷ tộc thành thây khô.
Nhiều người chứng kiến cảnh tượng đó đánh rùng mình, người lạnh lẽo.
Thần Nhiên hoàng tử thấy vậy sắc mặt khó xem nói:
– Giết tiểu súc sinh này!
Đám cường giả quỷ tộc trẻ trong ốc đảo hét to một tiếng:
– Giết!!!
Bọn họ cùng chung mối thù, đã giết đỏ mắt, hơn một ngàn người xông hướng Lý Thất Dạ.
Trong tu sĩ trẻ tuổi quỷ tộc có nhiều người là cường giả vương hầu, cổ thánh. Nhiều người công kích, có thể nói là trời sụp đất nứt.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Sắp đại khai sát giới đây.
Một kiếm tạt ngang chém hướng tu sĩ trẻ tuổi quỷ tộc.
Keng!
Kiếm ngân cửu thiên, một kiếm này chí cao tuyệt tình, tựa như thái thượng nhất kiếm chém xuống, chém hết phàm trần không để lại bất cứ thứ gì, đường hoàng cao anhát, tuyệt sát vô tình.
Phập!
Nhát kiếm quét qua, cảnh tượng ô cùng đồ sộ. Từng đầu người bay ra ngoài, các cột máu phun ra như suối, trời đổ mưa máu.
Mấy cái đầu bay thật xa thấy cơ thể mình đứng đó, nhìn cổ phun cột máu. Đầu lăn lông lốc dưới đất, đôi mắt trợn to. Mãi đến chết bọn họ không thấy rõ nhát kiếm đó như thế nào.
Mọi người bị cảnh tượng rung động, một kiếm giết ngàn người, máu đổ dưới đất tụ lại thành sông chảy xuống chỗ thấp, nhuộm đỏ mặt đất.
Đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử biến sắc mặt nói:
– Khởi trận!
Quỷ Tăng lấy ra một tấm trận đồ, khói đen mênh mang ao phủ ốc đảo. Đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử ở trong trận, bốn người giữ một góc đại trận.
Thu Dung Vãn Tuyết bị vây khốn cũng bị kéo vào trận. Đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử cố ý muốn dụ Lý Thất Dạ vào bẫy nên nhốt Thu Dung Vãn Tuyết vào giữa trận,d dây là chỗ nguy hiểm nhất.
Cả tòa đại trận quỷ khí âm trầm, vang tiếng phật hiệu, phật quang tỏa sáng.
Mọi người lạnh sống lưng, dường như có quỷ phật bò ra từ địa ngục.
Đúng là có quỷ, các hòa thượng mặc áo cà sa xuất hiện trong trận. Chúng nó không có thịt, toàn là khung xương, miệng niệm phật tạo thành tòa âm trận khổng lồ.
Có người nhận ra đại trận, hét thất thanh:
– Quỷ Thiền vô thượng bí trận trong truyền thuyết của Quỷ Thiền tộc!
Tu sĩ các tộc ngoài ốc đảo biến sắc mặt, vội vàng trốn thật xa. Truyền thuyết quỷ thiền vô thượng chi bí của Quỷ Thiền tộc là bí thuật rất tà, Quỷ Tăng tu luyện bí thuật này. Quỷ Thiền vô thượng bí trận càng đáng sợ, đồn rằng bị nhốt trong trận đó dù là người sống sờ sờ cũng sẽ bị luyện hóa thành con rối.
Bốn góc Quỷ Thiền vô thượng bí trận hiện ra bốn âm phật cực kỳ to lớn, âm khí dồi dào như quỷ phật đến từ địa ngục.
– Họ Lý, muốn cứu nàng thì tiến vào, nếu không trong vòng ba phút chắc chắn nàng sẽ trở thành con rối!
Bốn âm phật do đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử biến ra. Bọn họ nhờ vào uy lực đại trận biến thành âm phật, dùng huyết khí cuồn cuộn của mình khởi động Quỷ Thiền vô thượng bí trận.
Thu Dung Vãn Tuyết kinh hoàng hét chói tai:
– A!!!
Lý Thất Dạ nhếch mép:
– Trò vặt sâu bọ.
Không gian quanh người Lý Thất Dạ rung lên, tốc độ siêu nhanh biến mất, giây sau hắn đã vào Quỷ Thiền vô thượng bí trận.
Tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh, không ai thấy rõ hắn vào Quỷ Thiền vô thượng bí trận như thế nào.
Tu sĩ các tộc đứng ngoài ốc đảo hút ngụm khí lạnh.
Có người nói:
– Xông vào quỷ trận như thế là tìm chết, nếu bị quỷ hòa thượng nhốt thì trong ba phút sẽ bị luyện hóa thành con rối!
– Hắn quá liều lĩnh, cứu người sốt ruột cũng không nên như vậy.
Tuy Lý Thất Dạ một kiếm chém ngàn địch khiến người kinh thán, nhưng nhiều người cho rằng hắn xông vào quỷ trận là tự tìm đường chết.