Đế Bá Audio Podcast
Tập 132 [Chương 656 đến Chương 660]
❮ sautiếp ❯Chương 656: Thanh kim tử (2)
Nhắc đến tên Đế Tọa làm tim các tu sĩ trẻ tuổi rung lên. Cái tên Đế Tọa như sấm bên tai trong U Thánh giới.
Xuất thân từ Vạn Cốt Hoàng Tọa đủ khiến người chú ý, Đế Tọa là truyền nhân Vạn Cốt Hoàng Tọa đã định rất bất phàm. Truyền thừa nhất môn tam đế, Đế Tọa là truyền nhân thì lợi hại, kinh diễm tuyệt thế biết bao.
Bởi vậy nhiều người trong U Thánh giới khi nhắc Đế Tọa sẽ tăng thêm xưng hô đại nhân, tỏ rõ địa vị của gã.
Thần Nhiên hoàng tử kiêu ngạo nói:
– Nếu đệ nhất hung mộ mở thì tỷ phu của ta sẽ đến, chỉ mình tỷ phu của ta có tư cách sở hữu tiên thuật bất tử trong đệ nhất hung mộ!
Nhắc đến tỷ phu là Thần Nhiên hoàng tử rất hãnh diện, kiêu ngạo. Tỷ phu của gã là người trẻ tuổi nổi tiếng nhất U Thánh giới hiện nay, được người gọi là có khả năng trở thành tiên đế nhất.
– Đế Tọa đại nhân đích thân đến.
Nhiều người hút ngụm khí lạnh, không ai dám cười nhạo Thần Nhiên hoàng tử kiêu căng. Đối với nhiều người thì có tỷ phu như Đế Tọa đúng là chuyện đáng để kiêu ngạo.
Thần Nhiên hoàng tử nói quá ngạo, trong mắt không người. Nhưng nhắc tới Đế Tọa, dù là thiên tài cỡ nào cũng chịu phục. Nếu trong đệ nhất hung mộ có tiên thuật bất tử thật sự thì chắc chắn Đế Tọa là một trong những người có tư cách lấy được nó.
Thanh Kim Tử cười hùa theo:
– Nếu Đế Tọa đại nhân đích thân đến thì tại hạ nhất định sẽ bái kiến, để nghe đại đạo của Đế Tọa đại nhân.
Thanh Kim Tử không phải kẻ yếu, trong Đông U Cương có tin đồn gã đã bước chân vào cảnh giới thánh tôn, thực lực mạnh hơn Dạ Sát, Ma Lợi Đao. Nhưng bây giờ Thanh Kim Tử hết sức khiêm tốn đủ nói lên Đế Tọa cường đại, đáng sợ thế nào.
Không ai cười nhạo Thanh Kim Tử, đổi lại người khác cũng giống vậy, thiên tài kiêu ngạo đến mấy gặp phải Đế Tọa thì sẽ rụt vòi.
Thần Nhiên hoàng tử cười nói:
– Sau khi tỷ phu của ta đến chắc chắn sẽ nói cho Thanh Kim huynh.
Nhiều người nhìn nhau, nhỏ giọng xì xầm chuyện Đế Tọa sẽ đến. Cũng có người bàn tán đệ nhất hung mộ có thật sự mở ra không.
Có tu sĩ trẻ tuổi khi nhắc đến đệ nhất hung mộ thì hớn hở bảo:
– Đệ nhất hung mộ sắp mở ra thật không?
Có nhắc đến Đế Tọa thì buồn bã thở dài thườn thượt:
– Đế Tọa tự mình đến, bao nhiêu người lu mờ.
Tu sĩ trẻ tuổi đó nói có lý, nếu Đế Tọa đến thật, không biết bao nhiêu người lu mờ, không dám tranh chấp với gã.
Khi mọi người thảo luận, Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết ngồi trong góc, nhắm mắt dưỡng thần chờ Tiểu Quỷ đến.
Một lúc lâu sau Thu Dung Vãn Tuyết nhỏ giọng nói:
– Dạ Sát nhìn chúng ta chằm chằm.
Đôi mắt âm u của Dạ Sát đang nhìn Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết, đáy mắt tràn ngập sát ý. Trước đó Dạ Sát muốn giết Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết, cướp báu vật của hai người, sau này Đại Trí thiền sư chen chân phá rối.
Giờ gặp laị Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết khiến Dạ Sát nổi sát ý, nhưng chỗ này nhiều người lộn xộn, gã không dám tùy tiện ra tay.
Nghe Thu Dung Vãn Tuyết nói, Lý Thất Dạ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, mi mắt không nhướng lên một li.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Mặc kệ loại ruồi bọ đó đi, nếu hắn muốn chết thì ta sẽ thành toàn.
Thu Dung Vãn Tuyết im lặng, nàng không nghi ngờ Lý Thất Dạ tự tin nhưng nếu bị Dạ Sát nghe thấy sẽ rất rắc rối.
Thu Dung Vãn Tuyết xuất thân từ tộc nhỏ, nàng là tộc trưởng nhiều lúc lựa chọn lùi bước. Thu Dung Vãn Tuyết khác hẳn với Lý Thất Dạ hùng hổ dọa người, trong mắt không chứa ai.
Sắc trời dần tối, ngày càng nhiều người đến tham gia đấu giá. Trong đó có nhiều đệ tử đại giáo cường quốc, thậm chí là đạo hạnh. Khi nhiều người tới cổ trạch, tụm năm tụm ba ở một góc chờ đợi đấu giá.
Khi màn đêm buông xuống, chính giữa cổ viện có một người chui ra, không thấy rõ người đó đến như thế nào, như thể y luôn đứng đó.
Bỗng có người xuất hiện làm nhiều người giật mình, mọi người tập trung nhìn.
Người đó mỉm cười nói:
– Các vị quan gia, các người đến tham gai Tiểu Quỷ phách quan làm ta rất vui. Chúng ta không nói nhiều nữa, bây giờ bắt đầu phách quan!
Nhìn người đột nhiên xuất hiện, có người ngần ngừ hỏi:
– Ngươi . . . Ngươi là Tiểu Quỷ?
Người kia cười tủm tỉm trả lời:
– Có giả bao đổi. Ta là Tiểu Quỷ, Tiểu Quỷ chính là ta.
Nhìn người đột nhiên xuất hiện, đám tu sĩ trẻ tuổi quay sang ngó sau, mọi người cảm thấy rất hoang đường. Khi bọn họ nghe nói về Tiểu Quỷ phách quan, nhiều người cho rằng chủ trì hội đấu giá là một vị quỷ sứ Phong Đô thành.
Nhưng người đột nhiên xuất hiện không giống tưởng tượng chút nào. Đó là một lão nhân, vóc dáng cao to, không nhỏ chút nào. Lão nhân râu tóc bạc phơ, râu thật dài, mặt hiền từ như một lão gia gia từ thiện.
Không ai liên tưởng được lão nhân và Tiểu Quỷ là một, rõ ràng chỉ là lão nhân hiền lành bình thường.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi mở thiên nhãn ra muốn xem lão nhân là người hay quỷ, nhưng không ai có thể nhìn thấu lão nhân trước mắt.
Có tò mò hỏi:
– Lão là người hay quỷ?
Tiểu Quỷ mỉm cười nói:
– Đây là bí mật!
Tiểu Quỷ lộ vẻ bí hiểm làm các tu sĩ trẻ tuổi càng tò mò hơn.
Không thể mở thiên nhãn nhìn xem lão nhân là người hay quỷ nhưng nhìn ngang ngó dọc không thấy lão giống quỷ. Tuy nhiên nếu lão nhân không phải quỷ thì là gì? Tu sĩ thế hệ trước tuyệt đối không vào Phong Đô thành, dù là người cường đại cỡ nào cũng vậy, trừ phi không muốn sống nữa.
Nếu lão nhân là người thì tại sao vào Phong Đô thành? Ai đều nhìn ra Phong Đô thành không ảnh hưởng được lão. Người nào huyết khí cạn kiệt khi vào Phong Đô thành sẽ bị ảnh hưởng, đặc biệt tu sĩ thế hệ trước chịu ảnh hưởng càng lớn hơn, nhưng Tiểu Quỷ thì không.
Nhiều người rất khó hiểu.
Thu Dung Vãn Tuyết nhỏ giọng hỏi Lý Thất Dạ:
– Lão ta thật sự là quỷ sao?
Ban đầu Thu Dung Vãn Tuyết cho rằng Tiểu Quỷ là một quỷ sứ thấp bé, nhỏ tuổi, không ngờ đó là một lão nhân hiền lành.
Lý Thất Dạ nhìn Tiểu Quỷ, mỉm cười nói:
– Lão sao . . .
Lý Thất Dạ lắc đầu:
– Điều này . . . Sợ là không ai biết.
Thu Dung Vãn Tuyết tin tưởng Lý Thất Dạ biết nhưng hắn không muốn trả lời.
Tiểu Quỷ cười nói:
– Được rồi, không nói nhiều nữa, bắt đầu đấu giá. Nguyên tắc rất đơn giản, không cần bảo bình hay tinh bích, cũng không cần cá Dạ Dương. Ta lấy một thứ ra, ai đều có thể đổi đồ với ta. Miễn là thứ ta thích thì ta sẽ đổi với kẻ đó.
Nhiều người nhìn nhau, đây mà là hội đấu giá gì? Là lấy vật đổi vật mới đúng, kiểu đấu giá này thật mới lạ.
Tiểu Quỷ lấy một tiểu quan ra, kích cỡ không lớn, chừng một cái rương. Tiểu quan như khắc bằng ngọc bích, hồn nhiên thiên thành. Tiểu quan toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Tiểu Quỷ nhẹ nhàng mở tiểu quan ra, bên trong lóe ánh sáng ngọc, vang tiếng ngân trong trẻo, thanh âm như có kim châu lăn trên bàn ngọc.
Mọi người nhìn thì thấy trong tiểu quan chứa một cái kén, kén nhỏ cỡ nắm tay, kén màu xanh biếc như bện bằng ngọc bích, rất thần kỳ.
Tiểu Quỷ mỉm cười nói:
– Đây là kén Thúy Thiên Thiền! Ấu trùng ở bên trong, chờ ấu trùng ấp ra thì Thúy Thiên Thiền sẽ phá kén.
Chương 657: Kể một câu chuyện cho ngươi nghe
Tiểu Quỷ khép tiểu quan lại, nói:
– Bắt đầu từ bây giờ hãy lấy báu vật của các người ra đi.
Nhiều người nhìn nhau, nhiều người thậm chí không nghe nói qua Thúy Thiên Thiền chứ đừng nói là lấy báu vật của mình ra đổi.
Có một tu sĩ trẻ tuổi xuất thân từ cổ thế gia rung động nói:
– Tiểu quan, truyền thuyết sinh sản tại cổ tiên cựu thổ!
Nhiều người chấn động. Vào cổ tiên cựu thổ sẽ được kỳ tích, cơ duyên lớn, dù là cựu thổ nào trong sáu cổ tiên cựu thổ, miễn đi vào là sẽ được thu hoạch.
Thúy Thiên Thiền này sinh sản ở cổ tiên cựu thổ, hỏi sao không làm người rung động biến sắc mặt?
Có tu sĩ trẻ tuổi lấy một bảo chung ra nói:
– Chỗ ta có một ngoại đạo kỳ binh tên là Tinh Vẫn Chung . . .
Tu sĩ trẻ tuổi chưa nói hết câu đã bị Tiểu Quỷ túm lấy ném ra Trung thành:
– Đã bảo không cần binh khí.
Tiểu Quỷ dễ dàng ném tu sĩ trẻ tuổi ra Trung thành khiến nhiều người tim rớt cái bịch, biết Tiểu Quỷ sâu không lường được.
Có tu sĩ trẻ tuổi lấy một hộp báu ra:
– Ta có một khối bảo thạch muốn đổi với ngươi.
Hộp tỏa từng lũ thần quang. Tu sĩ trẻ tuổi đưa cho Tiểu Quỷ nhìn rồi đóng nắp lại ngay, sợ bị người ta thấy bên trong chứa bảo thạch gì.
Tiểu Quỷ lắc đầu, nói:
– Không cần.
– Ta có một khối xương cổ.
Thanh Kim Tử xuất thân từ Bách Cốt thánh tộc lấy một khúc xương to cỡ bàn tay, xương có hình đầu lâu đen nhánh. Khi Thanh Kim Tử lấy khúc xương ra vang lên tiến quỷ tru âm u làm người lạnh gáy.
Tiểu Quỷ nhìn xương cổ, gật gù khen:
– Hơi thú vị.
Thanh Kim Tử mừng rỡ, gã có hy vọng đổi được Thúy Thiên Thiền trong tay Tiểu Quỷ.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Ta kể một câu chuyện cho ngươi nghe được không?
Thu Dung Vãn Tuyết giật mình, hơi quá đáng, người ta lấy báu vật đổi còn Lý Thất Dạ thì đi kể chuyện?
Thấy Lý Thất Dạ là nhân tộc, Thanh Kim Tử hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Không có báu vật thì đừng gây rối ở đây, tránh sang một bên đi.
– Có thể.
Tiểu Quỷ vội gật đầu, nói:
– Nhưng ngươi phải cẩn thận, nếu ngươi tự nghĩ ra câu chuyện thì coi chừng bị ta ném đi. Đương nhiên nếu ta thích nghe câu chuyện thì Thúy Thiên Thiền thuộc về ngươi.
Mọi người thật khó tin, kể chuyện mà đổi được báu vật, quá sức tưởng tượng, bọn họ chưa từng gặp chuyện như vậy.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi yên tâm, đây là câu chuyện rất dễ nghe.
Lý Thất Dạ tằng hắng, mở miệng nói:
– Thật lâu trước kia có một con quạ, nó biết nói tiếng người. Xưa thật xưa, có người tên Công Dương, là nhân hoàng âm phủ. Ngày nọ con quạ gặp Công Dương, quạ nói: Có một chỗ tên tiên động, bên trong có tiên nhân ở. Tiên nhân trường sinh bất tử, hơn nữa tiên nhân trồng một gốc tiên thảo, nếu ăn tiên thảo vào sẽ trường sinh bất tử.
Thần Nhiên hoàng tử nghe đến đây cười khẩy nói:
– Câu chuyện gì vậy? Vớ vẩn . . .
Tiểu Quỷ nghe mê mẩn ngắt lời Thần Nhiên hoàng tử:
– Câm miệng.
Thần Nhiên hoàng tử ngoan ngoãn im miệng.
– . . . Nhưng muốn có được tiên thảo của tiên nhân thì rất khó khăn. Quạ nói với Công Dương là nó nghĩ ra một cách cho Công Dương lấy được tiên thảo, miễn là Công Dương nghe lời nó sắp xếp. Công Dương thật sự tin lời con quạ . . .
Lý Thất Dạ chậm rãi kể câu chuyện nghe rất chán. Nhiều người nghe Lý Thất Dạ kể chuyện buồn ngủ, bọn họ không muốn nghe. Câu chuyện vớ vẩn, con nít đều không muốn nghe. Đối với tu sĩ bọn họ thì mỗi ngày đều trải qua chuyện thần kỳ, câu chuyện hoang đường này quá nhảm nhí.
Thu Dung Vãn Tuyết cũng thấy câu chuyện không hay, tùy tiện kể một truyền kỳ tiên đế còn hay hơn nhiều. Câu chuyện thế này chỉ có thể dụ con nít trần gian, tu sĩ như bọn họ trải đời mỗi ngày hấp dẫn hơn câu chuyện Lý Thất Dạ kể.
– . . . Công Dương nghe đề nghị của quạ đến gặp tiên nhân, nhìn thấy gốc tiên thảo kia. Công Dương cầu tiên nhân cho tiên thảo, nhưng tiên nhân . . .
Lý Thất Dạ tạm ngừng.
So với đám người khác thấy chán thì Tiểu Quỷ hăm hở lắng nghe:
– Sau đó thì sao?
Nhiều người không hiểu câu chuyện buồn tẻ như vậy có gì hay?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Sau đó Công Dương bị diệt tộc.
Người thứ nhất câm nín là Thu Dung Vãn Tuyết ngồi bên cạnh Lý Thất Dạ. Câu chuyện quái quỷ gì vậy? Đột nhiên bị diệt tộc, câu đầu không nối câu sau, vớ vẩn, câu chuyện gì vậy?
– Đầu voi đuôi chuột, nhảm quá.
Có cảm thấy Lý Thất Dạ kết thúc câu chuyện đứt đoạn, tuy khi hắn mới kể chuyện rất nhàm, bình thường nhưng ít ra có lớp có lang rồi bỗng nhiên nói một câu Công Dương bị diệt tộc, hết. Thế này đầu thừa đuôi sẹo, linh tinh vớ vẩn.
Tiểu Quỷ thì nhắm mắt, gật gù lẩm bẩm. Không ai nghe hiểu Tiểu Quỷ lảm nhảm cái gì.
Một lúc lâu sau Tiểu Quỷ khen:
– Chuyện hay, chuyện hay, lợi hại, rất lợi hại, kỳ tích vạn cổ, duy nhất trên đời.
Tiểu Quỷ vỗ tay cảm thán.
Mọi người mắt tròn mắt dẹt, bao gồm Thu Dung Vãn Tuyết. Quá sức tưởng tượng, một câu chuyện linh tinh, sứt sẹo, đầu voi đuôi chuột thế mà được khen hay? Muốn té ngửa.
Tiểu Quỷ rất hưng phấn nói:
– Tiểu quan này là của ngươi.
Tiểu Quỷ ném tiểu quan ngọc bích chứa Thúy Thiên Thiền cho Lý Thất Dạ.
Mọi người há to mồm. Quá sức tưởng tượng, một câu chuyện nhảm ruồi có thể đổi lấy một báu vật? Không thể tin nổi.
Trong phút chốc mọi người há hốc mồm, Thu Dung Vãn Tuyết cũng thấy không tin được, không dám tin. Một câu chuyện nhảm nhí đổi một báu vật, chuyện này nói ra không ai tin.
– Tặng cho nàng.
Lý Thất Dạ nhét quan ngọc bích vào tay Thu Dung Vãn Tuyết nàng mới tin chắc mình không nằm mơ, đây là sự thật.
Thu Dung Vãn Tuyết kinh ngạc nói:
– Cái . . . Này . . .
Lý Thất Dạ tặng báu vật quý giá như thế cho nàng?
Lý Thất Dạ đùa:
– Đừng hiểu lầm, đây không phải vật định tình.
Thu Dung Vãn Tuyết vừa tức vừa xấu hổ, cũng rất cảm động. Mặc dù là trò đùa nhưng làm lòng Thu Dung Vãn Tuyết ấm áp, ngọt ngào.
– Dược rồi, lần này đấu giá chín quan, đây là cái thứ hai, quan bạch ngân.
Tiểu Quỷ mỉm cười nói:
– Đây là thứ tốt, đặc biệt đối với quỷ tộc. Dạ Hồn Thủy, nếu tu sĩ quỷ tộc dùng nước này chắc chắn sẽ tăng mạnh chân mệnh của mình.
Tiểu Quỷ mở quan bạc ra, bên trong chứa dầy nước xanh nhạt, nước toát ra âm khí. Các tu sĩ quỷ tộc cảm nhận được hơi thở đó, cảm thấy chân mệnh ngân cùng, đặc biệt sống động.
Tu sĩ quỷ tộc hiểu rằng Dạ Hồn Thủy là nước thánh lợi hại đối với quỷ tộc.
Mọi người thi nhau lên tiếng đòi kể chuyện:
– Ta muốn kể chuyện, ta muốn kể chuyện!
Lý Thất Dạ cười cười, nhắm mắt lại. Dạ Hồn Thủy không có tác dụng gì với hắn.
Tiểu Quỷ tùy tay chỉ một tu sĩ trẻ tuổi:
– Được, ngươi kể nghe thử.
Tu sĩ trẻ tuổi được Tiểu Quỷ chọn hưng phấn tằng hắng:
– Trước kia có một đứa bé rơi vào một tiên động, trong tiên động mọc một gốc tiên thảo . . .
Tu sĩ trẻ tuổi mới nói được vài câu đã bị Tiểu Quỷ ném ra Trung thành.
– Nhảm nhí!
Có không chết tâm, vội vàng giơ tay, hét to:
– Ta có chuyện kể, có chuyện kể!
Tiểu Quỷ tùy tiện chọn một người.
Chương 658: Không phải ai cũng kể chuyện được
Người đó hưng phấn nói:
– Ở thời đại hoang mãng có một con kim phượng xuất hiện tại U Thánh giới, trên lưng kim phượng cõng một tòa tiên thành . . .
Tu sĩ trẻ tuổi vốn kể chuyện khá đặc sắc, nhưng không nói được mấy câu đã bị Tiểu Quỷ ném ra Trung thành:
– Nhảm nhí!
Mười mấy người lục tục kể chuyện, có kể rất hay nhưng nếu bị Tiểu Quỷ ném ra Trung thành.
Thu Dung Vãn Tuyết cầm quan ngọc bích, rất kích động, khó khăn bình tĩnh lại. Thu Dung Vãn Tuyết nghe mười mấy tu sĩ trẻ tuổi kể chuyện, thầm lấy làm lạ. Các tu sĩ kể chuyện rất đặc sắc, có cái ngang ngửa tiên đế truyền kỳ nhưng vẫn bị Tiểu Quỷ ném ra ngoài.
Không chỉ Thu Dung Vãn Tuyết thấy lạ, nhiều người khác cũng thầm thắc mắc. Những người kể chuyện hay hơn Lý Thất Dạ nhiều nhưng tại sao Tiểu Quỷ thờ ơ? Vì sao?
Thu Dung Vãn Tuyết hoàn toàn không hiểu nổi, nàng thỏ thẻ bên tai Lý Thất Dạ:
– Công tử, tại sao Tiểu Quỷ hứng thú với chuyện công tử kể?
Lý Thất Dạ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết, cười nói:
– Vấn đề không phải câu chuyện mà trong chuyện đó mang đến tin tức thế nào, phải hữu dụng, có giá trị.
Thu Dung Vãn Tuyết giật mình kêu lên:
– Tin tức hữu dụng, có giá trị?
Thu Dung Vãn Tuyết không cảm thấy công tử nhà nàng kể chuyện có tin tức gì đắt giá.
– Các người sẽ không hiểu nổi chuyện này.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không biết vạn cổ, không biết tiên ma thì làm sao biết thứ ẩn chứa trong câu chuyện?
Thu Dung Vãn Tuyết sững sờ, nàng chiêm nghiệm kỹ lại lời công tử nhà nàng kể. Lý Thất Dạ đã nói như thế thì chắc chắn trong câu chuyện ẩn chứa bí mật lớn, nhưng mặc nàng nghĩ sao cũng không cảm thấy câu chuyện có gì kinh thiên.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Đừng nghĩ, khả năng của nàng sẽ không hiểu thấu nổi.
Thu Dung Vãn Tuyết thở dài, vứt chuyện này sang một bên. Như Lý Thất Dạ đã nói, Thu Dung Vãn Tuyết không có khả năng tham ngộ thứ trong câu chuyện.
Khi mấy chục người kể chuyện bị Tiểu Quỷ ném đi mọi người dần hiểu đường kể chuyện không đi được, lục tục lấy đồ vật của mình ra đổi.
Cuối cùng cổ quan thứ hai bị một tu sĩ trẻ tuổi xuất thân từ thế gia xa xưa dùng bức tranh chữ cổ đổi lấy.
Yêu thích của Tiểu Quỷ làm người ta thấy lạ. Đối với tu sĩ thì công pháp số một, báu vật thứ hai, mấy thứ như tranh chữ không có tác dụng, không đáng một đồng. Cố tình Tiểu Quỷ thích thứ như vậy.
Vài tu sĩ trẻ tuổi thầm hối hận, sớm biết Tiểu Quỷ thích mấy thứ kỳ lạ này thì bọn họ đã mua hàng tá trong trần gian. Tranh chữ đồ cổ không đáng bao nhiêu tiền, tu sĩ muốn mua bao nhiêu chẳng được.
Trong khi mọi người cảm thấy tranh chữ không đáng giá thì Lý Thất Dạ mở mắt ra, khẽ khen:
– Thứ tốt!
– Đây là thứ gì?
Thu Dung Vãn Tuyết không xem hiểu, nàng không cảm thấy bức tranh chữ tốt ở chỗ nào. Hoặc đối với người thường thì thứ này một tác phẩm nghệ thuật, với tu sĩ nghệ thuật là thứ vô dụng, là rác. Tu sĩ chỉ hướng tới lực lượng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thứ này đến từ một đế triều xa xưa, người bình thường không nhìn thấu được huyền cơ trong đó, nó chứa thứ làm một số người thèm thuồng.
Lý Thất Dạ không nói rõ bên trong ẩn giấu bí mật gì nhưng Thu Dung Vãn Tuyết hiểu rằng bức tranh chữ này không đơn giản. Thu Dung Vãn Tuyết thầm lấy làm lạ tại sao Lý Thất Dạ biết chuyện như vậy, dường như hắn biết rất nhiều bí mật.
Đối với Thu Dung Vãn Tuyết thắc mắc, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Bởi vì đọc sách nhiều, đọc nhiều sách càng biết nhiều điều.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, nàng không tin lời hắn nói. Nếu chuyện gì cũng ghi trong sách thì trên đời không có bí mật.
Tiểu Quỷ liên tục đấu giá sáu quan, có kim quan, thần mộc quan, bên trong chứa đủ thứ. Nào là báu vật, kỳ phẩm, có thứ mọi người không biết.
Thứ Tiểu Quỷ muốn đổi cũng đặc biệt. Một số thứ của đại giáo cường quốc không lọt vào mắt Tiểu Quỷ, trong lúc đấu giá Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử lấy ra báu vật trong giáo mình nhưng đều bị từ chối.
Mọi người phát hiện Tiểu Quỷ thích đồ khai quật trong Phong Đô thành, bao gồm quan ngọc bích Lý Thất Dạ đấu giá được, Tiểu Quỷ đấu giá bảy món. Trong sáu món Tiểu Quỷ trao đổi có bốn được khai quật trong Phong Đô thành.
Tu sĩ trẻ tuổi đã hiểu Tiểu Quỷ hướng về vài thứ trong Phong Đô thành, thế là mọi người lấy ra đồ vật mình có từ Phong Đô thành để trao đổi.
Món hàng thứ bảy đấu giá xong, Tiểu Quỷ hiền hòa nói:
– Hai quan cuối cùng rất ghê gớm, là thứ tốt hiếm thấy trên đời.
– Hai báu vật cuối cùng chỉ cần các người có được một món, ngày nào các người tham ngộ được chúng nó thì sẽ thỏa sức vùng vẫy.
Nghe Tiểu Quỷ nói, các tu sĩ trẻ tuổi phấn chấn tinh thần, hưng phấn nhiệt tình. Tiểu Quỷ một hơi đưa ra bảy quan, thứ bên trong toàn đồ ghê gớm, bây giờ chỉ còn lại hai cái. Có vẻ hai quan cuối cùng lợi hại hơn bảy quan trước, thậm chí là vật quý giá hiếm hoi thì chắc rất ghê gớm.
Tiểu Quỷ chậm rãi lấy một đồng quan, quan rất lớn, to hơn đồng quan bình thường gấp đôi, bên trong chứa vật khổng lồ gì đó.
Tiểu Quỷ vỗ nhẹ, híp mắt, cười nói:
– Bây giờ để ta xem thứ của các người, nếu có món ta thích thì đồng quan thuộc về các người.
Có tò mò hỏi:
– Tại sao không mở đồng quan ra trước cho mọi người xem?
Tiểu Quỷ mỉm cười nói:
– Không vội, đồ ở chỗ ta chắc chắn là thứ tốt, chờ các người lấy đồ mình ra cho ta ngắm một cái rồi mở đồng quan cũng không muộn.
Mọi người nghe lời Tiểu Quỷ lấy đồ mình ra ngay tránh cho tụt hậu hơn người.
Có tu sĩ trẻ tuổi lấy báu vật của mình ra, giới thiệu cho Tiểu Quỷ:
– Ta có một viên lục nha thạch, co được từ Ngũ Giới Môn Phong Đô thành.
– Chỗ ta có một trầm hà tỏa, chiếm được trong Quỷ Tảo Tương Quỷ Hà.
Mọi người thi nhau lấy báu vật ra.
Tiểu Quỷ nhìn chằm chằm thứ Thần Nhiên hoàng tử lấy ra.
Thần Nhiên hoàng tử thấy Tiểu Quỷ có hứng thú với đồ của mình, nhiệt tình đề cử:
– Thứ này ta có được trong Phong Đô thành, lúc khai quật ánh sáng âm huyền nhấp nháy. Ta chưa biết là báu vật gì nhưng chắc chắn là có một không hai.
Tiểu Quỷ nhìn đồ của Thần Nhiên hoàng tử, gật gù:
– Hơi thú vị.
Thanh Kim Tử lấy một con mắt ra, một con mắt xám trắng, nói:
– Đây là mắt cổ của thánh hiền tộc ta để lại, không rõ lai lịch nhưng tuyệt đối là báu vật ghê gớm.
Tiểu Quỷ nhìn con mắt Thanh Kim Tử đưa ra, gật đầu khen:
– Ừm! Thứ này đúng là hiếm thấy.
Trong khi Tiểu Quỷ xem từng món mọi người đưa ra, Lý Thất Dạ lại nhìn chằm chằm đồng quan. Khi Tiểu Quỷ lấy đồng quan ra, Lý Thất Dạ trợn to mắt, đáy mắt lóe ánh sáng sâu thẳm như muốn nhìn thấu đồng quan.
Lý Thất Dạ nhìn kỹ đồng quan, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, nhìn tới nhìn lui.
Tiểu Quỷ xem hết đồ của mọi người, chỉ có hai món làm lão thấy hơi thích, một là của Thần Nhiên hoàng tử, hai là con mắt của Thanh Kim Tử.
Thần Nhiên hoàng tử, Thanh Kim Tử thầm hưng phấn, hai người có cơ hội rất lớn.
– Ài, các người có ít đồ tốt quá.
Chương 659: Phong thiên ngũ đạo môn
Tiểu Quỷ nhìn lần cuối món đồ của Thần Nhiên hoàng tử, hơi động lòng nhưng không quá thích thú, dù sao thứ trong đồng quan rất quý trọng.
Thần Nhiên hoàng tử siêu hưng phấn, nếu Tiểu Quỷ muốn giao dịch thì gã có hy vọng đổi đồ nhất.
Thần Nhiên hoàng tử sốt ruột nói:
– Nếu tiền bối ngại không đủ thì ta có thể lấy ra thêm vài thứ có được trong Phong Đô thành.
Tiểu Quỷ gật đầu, nói:
– Phải xem là thứ gì.
Thần Nhiên hoàng tử chưa kịp lấy đồ của mình ra thì Lý Thất Dạ mở miệng nói:
– Chúng ta đánh cuộc không?
Thần Nhiên hoàng tử mất vui, lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, nhân tộc, cút sang một bên đi, không thấy ta đang giao dịch với tiền bối sao?
Lý Thất Dạ không thèm nhìn Thần Nhiên hoàng tử, hắn nói với Tiểu Quỷ:
– Mấy thứ đồng nát này không đáng nhắc tới, giao dịch rồi ngươi không thấy chịu thiệt sao? Hay chúng ta đánh cuộc đi, bảo đảm ngươi vừa lòng.
Lý Thất Dạ thốt lời không chỉ chọc vào Thần Nhiên hoàng tử, đám người Thanh Kim Tử cũng biến sắc mặt, hắn đắc tội hết mọi người.
Ánh mắt Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử sắc bén.
Thanh Kim Tử lạnh lùng cười:
– Con kiến nhân tộc cũng dám huênh hoang?
Mắt Thần Nhiên hoàng tử lộ sát khí, lạnh lùng nói:
– Ngươi có lời gì chờ ta giao dịch với tiền bối xong ahững nói, đừng quấy rầy!
Thần Nhiên hoàng tử rất muốn có đồng quan, rõ ràng Tiểu Quỷ đã hơi động tâm. Vào phút quan trọng Lý Thất Dạ chen chân hỏi sao Thần Nhiên hoàng tử không tức giận?
Lý Thất Dạ mặc kệ đám người Thần Nhiên hoàng tử, hỏi lại Tiểu Quỷ:
– Có đánh cuộc không?
Tiểu Quỷ nhìn Lý Thất Dạ, phất tay ra hiệu mọi người yên lặng. Thần Nhiên hoàng tử nổi giận, sát ý tăng lên. Lý Thất Dạ làm hỏng việc tốt của gã, không giận sao được? Tục ngữ nói đúng, cắt đứt đường tiền tài của người chẳng khác nào giết phụ mẫu người.
Tiểu Quỷ dào dạt hứng thú hỏi:
– Đánh cuộc như thế nào?
Tiểu Quỷ có chút động tâm đồ của Thần Nhiên hoàng tử nhưng ngại món đó chưa đủ giá trị.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta đoán thứ trong quan của ngươi, nếu ta đoán trúng thì đồng quan thuộc về ta, còn ta đoán sai thì đền ngươi một vật.
– Hừ! Tiểu bối nhân tộc thì có báu vật gì? Dừng lãng phí thời gian của tiền bối.
Thần Nhiên hoàng tử cười khẩy nói:
– Tiền bối, ta còn vài món đồ tốt lấy được trong Phong Đô thành, hay tiền bối xem thử?
Tiểu Quỷ phất tay ra hiệu Thần Nhiên hoàng tử im miệng, làm gã rất tức giận, hận không thể tiêu diệt Lý Thất Dạ ngay. Con vịt sắp đến bên miệng lại bay đi, bi kịch.
Tiểu Quỷ tràn đầy hứng thú hỏi:
– Không biết ngươi lấy cái gì cá cược với ta?
Lý Thất Dạ lấy một bảo bình đưa cho Tiểu Quỷ, mỉm cười nói:
– Ngươi nhìn xem, ta tin ngươi sẽ đặt cược.
Tiểu Quỷ cầm bảo bình mở nắp ra xem, biến sắc mặt, đóng nắp lại.
Tiểu Quỷ hít sâu, nói:
– Cược!
Lý Thất Dạ cười cười, điều này nằm trong dự đoán của hắn. Trong bảo bình chứa tinh thần vạn vật thủy, thứ này làm tiên đế còn phải động tâm chứ nói gì Tiểu Quỷ? Đừng nói là tinh thần vạn vật thủy, riêng cái bình đã là báu vật khủng, bình có thể chứa được tinh thần vạn vật thủy không ghê gớm sao được?
Bảo bình này là món quà gặp mặt Chiến Thần điện tặng cho Lý Thất Dạ.
Không ai biết trong bình của Lý Thất Dạ chứa cái gì, Thu Dung Vãn Tuyết cũng rất tò mò, nàng càng tò mò thứ trong đồng quan hơn nữa.
Trước đó Tiểu Quỷ lấy bảy món ra trao đổi với người, trừ món thứ nhất, sáu cái khác không làm Lý Thất Dạ động lòng. Nhưng cái thứ tám này khiến Lý Thất Dạ rục rịch.
Thu Dung Vãn Tuyết tò mò là thứ gì khiến Lý Thất Dạ động lòng như vậy?
Tiểu Quỷ trả tinh thần vạn vật thủy lại cho Lý Thất Dạ, sốt ruột giục:
– Được, ngươi đoán đi.
Thần Nhiên hoàng tử thấy vậy càng hận Lý Thất Dạ thấu xương. Cuộc giao dịch vốn tốt đẹp lại bị thứ không biết sống chết phá hủy.
Lý Thất Dạ cất đi tinh thần vạn vật thủy, cười nói:
– Từ từ, để ta xem đồng quan của ngươi đã.
Tiểu Quỷ không nói nhiều, đồng ý ngay:
– Chỉ cần ngươi đoán ra thì đồng quan thuộc về ngươi.
Tiểu Quỷ rất muốn có tinh thần vạn vật thủy của Lý Thất Dạ, một bình tinh thần vạn vật thủy làm bất cứ ai động lòng, dù là tiên đế cũng thế.
Lý Thất Dạ đứng trước tinh thần vạn vật thủy, tay nhẹ vuốt ve như chạm vào làn da tình nhân. Lý Thất Dạ nhẹ nhàng đẩy đồng quan ra, nhắm mắt lại, cảm nhận đồng quan.
Thời gian trôi qua từng phút, Lý Thất Dạ vẫn dứng yên, nhắm mắt cảm nhận đồng quan.
Thần Nhiên hoàng tử lạnh lùng quát:
– Có biết hay không? Nếu không biết thì mau bỏ cuộc đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người!
Thần Nhiên hoàng tử chờ mất hết kiên nhẫn, gã không hy vọng Lý Thất Dạ đoán đúng. Nếu Lý Thất Dạ đoán trật thì Thần Nhiên hoàng tử có hy vọng chiếm được đồng quan.
Tiểu Quỷ không khách sáo nạt Thần Nhiên hoàng tử:
– Im miệng!
Bị Tiểu Quỷ quát làm Thần Nhiên hoàng tử xụ mặt nhưng không dám nổi khùng. Mới rồi Tiểu Quỷ ra tay ném mấy chục người ra khỏi Trung thành, mọi người hiểu lão có thực lực sâu không lường được, bóp chết bọn họ dễ như trở bàn tay. Đám người không muốn đắc tội Tiểu Quỷ.
Thần Nhiên hoàng tử không đắc tội Tiểu Quỷ nổi, còn với Lý Thất Dạ thì gã không để vào mắt. Vì vậy Thần Nhiên hoàng tử trút bực tức lên người Lý Thất Dạ, sớm muộn gì gã sẽ tiêu diệt con kiến nhân tộc này.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ mở mắt ra, mỉm cười.
Tiểu Quỷ vội vàng hối:
– Ngươi có thể bắt đầu đoán, chỉ cần ngươi đoán đúng thì nó là của ngươi.
Tiểu Quỷ sợ Lý Thất Dạ đổi ý, lão rất cần tinh thần vạn vật thủy.
Thu Dung Vãn Tuyết nín thở, hồi hộp. Thu Dung Vãn Tuyết lo cho công tử nhà nàng, lỡ Lý Thất Dạ đoán sai thì lỗ to.
Lý Thất Dạ gõ nhẹ đồng quan, thản nhiên nói:
– Nếu ta đoán đúng thì thứ này có lai lịch xa xưa, từng phong một giới.
Lý Thất Dạ ngừng lại, tiếp tục bảo:
– Tên của nó là . . . Phong Thiên Ngũ Đạo Môn!
Tiểu Quỷ ngây người, cười khổ lẩm bẩm:
– Không ngờ trên đời còn có người nhận ra nó.
Tiểu Quỷ hít sâu, ngẩng đầu nói với Lý Thất Dạ:
– Có sức chơi có sức chịu, đồng quan thuộc về ngươi.
Tuy Tiểu Quỷ không cam lòng nhưng lão thua có phong độ
– Vậy nó thuộc về ta.
Lý Thất Dạ mỉm cười lấy đồng quan đi, hắn cũng không ngờ hôm nay sẽ gặp nó. Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, truyền kỳ xa xôi biết bao.
Mọi người rất muốn xem thứ trong đồng quan nhưng Lý Thất Dạ không có vẻ gì muốn mở ra, hắn đã cất đồng quan. Nhiều người ngứa răng, căm thù trừng Lý Thất Dạ.
Dù mọi người chưa từng nghe cái tên Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, nhưng nghe nói nó phong một giới là biết ngay thứ ghê gớm.
Tiểu Quỷ thở ra, không được tinh thần vạn vật thủy làm lão vô cùng tiếc nuối.
– Được rồi, bắt đầu cái cuối cùng.
Tiểu Quỷ trầm giọng nói:
– Quan cuối cùng có giá trị khiến các người lấy thứ quý giá nhất trần đời ra đổi, hãy mau đưa ra những thứ các người lấy được trong Phong Đô thành.
Lần này Tiểu Quỷ trực tiếp nói muốn đồ trong Phong Đô thành, đúng là lão có mục đích đó.
Tiểu Quỷ dứt lời, mọi người không chút đắn đo lấy ngay vật mình có trong Phong Đô thành ra. Thoáng chốc bảo quang nhấp nháy nhiều màu sắc, đủ các loại.
Chương 660: Tiểu quan bí ẩn
Tiểu Quỷ lấy quan cuối cùng ra:
– Đây là quan cuối cùng.
Đó là một mộc quan nhỏ, trông chẳng chút bắt mắt. Mộc quan to cỡ bàn tay, màu tím, nó nhỏ nhưng itnh xảo tựa tác phẩm nghệ thuật. Trên tiểu quan khắc hoa văn, trông không như khắc vào mà vốn có sẵn trên mộc quan.
Mọi người nhìn mộc quan nhỏ xíu thấy rất thất vọng, là quan cuối cùng, bọn họ đương nhiên cho rằng là bảo quan ai ngờ lại là mộc quan nhỏ không hề bắt mắt.
– Đừng xem bề ngoài.
Tiểu Quỷ chậm rãi nói:
– Các người lấy tất cả thứ trong Phong Đô thành chưa chắc đổi được tiểu quan của ta.
Tám báu vật trước đã rất xuất sắc, bây giờ Tiểu Quỷ nói câu đó làm mọi người nhận ra mộc quan nhỏ này rất ghê gớm.
Thần Nhiên hoàng tử vội lấy thứ mình có trong Phong Đô thành ra:
– Tiền bối, xin hãy xem, đây là mọi thứ ta có trong Phong Đô thành.
– Không, không chỉ bấy nhiêu!
Thần Nhiên hoàng tử kêu đệ tử bên cạnh mình móc ra mọi thứ bọn họ có trong Phong Đô thành bày trước mặt Tiểu Quỷ.
Thần Nhiên hoàng tử nói:
– Tiền bối, đây là tất cả, chỉ cần tiền bối đồng ý thì chúng là của người.
Đám người Thanh Kim Tử móc ra mọi thứ có trong Phong Đô thành nhưng không nhiều bằng Thần Nhiên hoàng tử, vì gã mang theo nhiều đệ tử Thần Nhiên quốc, bọn họ đến Phong Đô thành từ rất lâu, bắt được nhiều cá Dạ Dương nên đổi lấy nhiều thứ trong Phong Đô thành.
Khi Tiểu Quỷ lấy mộc quan nhỏ ra, Lý Thất Dạ biến sắc mặt nói:
– Sao thứ này rơi vào tay ngươi?
Lý Thất Dạ nhìn mộc quan nhỏ chằm chằm, hắn khẳng định đây là hàng thật.
Tiểu Quỷ nhìn Lý Thất Dạ:
– Duyên phận.
Tiểu Quỷ cười hỏi:
– Ngươi muốn không? Muốn giao dịch không? Đổi thứ trong bình của ngươi.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Ngươi nên biết thứ trong bình của ta sẽ không trao đổi, nhưng ta nhất định lấy tiểu mộc quan.
Thần Nhiên hoàng tử khó chịu, hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Ngươi có bao nhiêu báu vật Phong Đô thành?
Thần Nhiên hoàng tử lạnh lùng nói:
– Ngươi có đủ báu vật Phong Đô thành để trao đổi tiểu quan của tiền bối không?
Khó trách Thần Nhiên hoàng tử khó chịu, trong đám người thì gã có nhiều báu vật Phong Đô thành nhất, Tiểu Quỷ thì chỉ muốn báu vật Phong Đô thành. Thần Nhiên hoàng tử có cơ hội được mộc quan nhỏ nhất trong đám đông, bây giờ Lý Thất Dạ định nhúng tay vào hỏi sao gã không khó chịu?
Mới rồi bị Thần Nhiên hoàng tử phá hủy giao dịch, bây giờ hắn lại chen một chân vào, gã bực bội sắp điên. Thần Nhiên hoàng tử hận không thể tiêu diệt thứ không biết sống chết này.
Lý Thất Dạ mặc kệ Thần Nhiên hoàng tử, nói với Tiểu Quỷ:
– Tuy thứ của ta không thể trao đổi với ngươi, nhưng ta có một món chắc chắn ngươi rất muốn có.
Lý Thất Dạ lấy một hộp báu đưa cho Tiểu Quỷ.
Tiểu Quỷ mở hộp ra, bỗng chốc ánh sáng vàng rực rỡ. Tiểu Quỷ biến sắc mặt, đóng hộp báu lại, hít sâu.
– Đây đúng là một trong mấy thứ ta muốn.
Lý Thất Dạ đưa mộc quan nhỏ cho Lý Thất Dạ:
– Bây giờ mộc quan nhỏ thuộc về ngươi.
Mọi người không biết trong hộp báu của Lý Thất Dạ chứa thứ gì khiến Tiểu Quỷ động lòng. Đương nhiên Tiểu Quỷ động lòng, vì trong hộp chứa lá cây non của Thế Giới Thụ, là miếng lá cuối cùng.
Trên đời hầu như không thấy thứ này nữa, chỉ còn lại một mảnh lá cây non của Lý Thất Dạ, Tiểu Quỷ rất muốn có nó nên đương nhiên lão vui vẻ đổi.
– Có duyên gặp lại.
Tiểu Quỷ cầm hộp báu của Lý Thất Dạ, xoay người đi ngay.
Lý Thất Dạ nhìn theo Tiểu Quỷ rời đi, nhẹ vuốt mộc quan to cỡ bàn tay, thở dài. Rốt cuộc thứ này vẫn xuất thế, có ai ngờ?
Thu Dung Vãn Tuyết thầm thắc mắc trong mộc quan nhỏ chứa cái gì mà khiến công tử nhà nàng chú trọng như vậy?
Thu Dung Vãn Tuyết ở chung với Lý Thất Dạ không quá dài nhưng nàng biết không bao nhiêu thứ làm hắn chú trọng. Lý Thất Dạ có thể tùy tiện tặng Tiên Nguyệt Mi, còn mộc quan nhỏ không chút bắt mắt lại làm hắn hết sức chú trọng. Thu Dung Vãn Tuyết rất tò mò, trong mộc quan nhỏ chứa cái gì?
Sau khi Tiểu Quỷ rời đi, mọi người tan cuộc, ai đi đường nấy. Đám người Thanh Kim Tử cũng đi.
Khi Dạ Sát rời đi, gã nhìn Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết, cười âm trầm. Dạ Sát không ra tay tại đây.
Thần Nhiên hoàng tử liếc Lý Thất Dạ, hừ lạnh một tiếng:
– Tiểu quỷ, ngươi coi chừng ta!
Còn một người trước khi đi đặc biệt nhìn Lý Thất Dạ, đó là Ma Lợi Đao. Gã cách Lý Thất Dạ khá xa nhìn hắn, mắt lóe tia sáng đáng sợ. Ma Lợi Đao cười nhạt rời đi.
Thu Dung Vãn Tuyết cảm nhận được không khí đặc quánh, bây giờ chưa ai ra tay nhưng nàng trực giác đã có người hành động.
– Sợ là có người hại chúng ta để lấy báu vật.
Thu Dung Vãn Tuyết nhỏ giọng nói:
– Chúng ta rời khỏi Trung thành ngay, đi ngay trong đêm đi, không chừng có thể cắt đuôi bọn họ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Rời đi?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Tại sao phải đi? Nếu có người đến chịu chết càng tốt.
Thu Dung Vãn Tuyết cười khổ, công tử nhà nàng đã nói vậy thì nàng không tiện khuyên thêm. Thu Dung Vãn Tuyết âm thầm nâng cao cảnh giác, nàng không trêu vào Dạ Sát hay đám người Thần Nhiên hoàng tử nổi.
Lý Thất Dạ chẳng những không đi còn ở trong khách điếm Trung thành, dĩ nhiên khách điếm trong Phong Đô thành do quỷ sứ mở.
Muốn ở trong khách điếm như vậy cần có lá gan to, nhưng có ích lợi là trong khách điếm quỷ sứ mở có thể hỏi thăm chút tin tức từ quỷ sứ. Đặc biệt người mới đến muốn biết vị trí địa lý vài chỗ hay tình trạng mỗi đất dữ trong Phong Đô thành, hỏi thăm các quỷ sứ là thích hợp nhất.
Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:
– Tại sao chúng ta ở lại đây?
Không nhiều tu sĩ từ ngoài đến ở khách điếm quỷ sứ, đa số tu sĩ mang theo cổ điện lâu vũ của mình, đi đâu cũng cắm trại được.
– Chúng ta sẽ ở lại đây vài ngày.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đã đến Trung thành thì ta muốn hỏi thăm một người, không, phải nói là. Không biết hắn có ở trong Trung thành không.
Thu Dung Vãn Tuyết không hỏi gì thêm, bây giờ Lý Thất Dạ nói gì nàng nghe nấy.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ loay hoay mộc quan nhỏ, tò mò hỏi:
– Trong mộc quan nhỏ chứa cái gì?
Từ sau khi Lý Thất Dạ ở trong khách điếm thì cứ loay hoay mộc quan nhỏ, dường như hắn xem mãi không chán. Nhưng lạ là Lý Thất Dạ không mở mộc quan nhỏ ra xem.
– Cái này?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nàng không hiểu được thứ chứa bên trong đâu, hơn nữa mộc quan này là tự nhiên.
Thu Dung Vãn Tuyết giật mình, tò mò hỏi:
– Tự nhiên? Là sao?
– Tự nhiên nghĩa là nó vốn chính là như vậy.
Lý Thất Dạ giải thích rằng:
– Tám quan ban đầu đều là Tiểu Quỷ bỏ đồ vào, ví dụ kén Thúy Thiên Thiền cần phải dùng bích tâm hàn ngọc mới ấp trứng ra được. Tiểu Quỷ điêu bích tâm hàn ngọc thành hình cái hộp chứa kén Thúy Thiên Thiền, chờ nó ấp trứng.
Thu Dung Vãn Tuyết hiểu ngay:
– Tiểu quan của công tử thì vốn đã có bộ dạng này.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, nói:
– Thứ bên trong không ai bỏ vào quan được, ít ra Tiểu Quỷ không thể. Thứ bên trong đã chứa lâu thật lâu, nó đi qua vô số năm tháng, từng phiêu bạt trong ba ngàn thế giới bao la mênh mông.