Đế Bá Audio Podcast
Tập 133 [Chương 661 đến Chương 665]
❮ sautiếp ❯Chương 661: Truyền thuyết lâu đời (1)
– Bên trong là báu vật sao?
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn mộc quan nhỏ to cỡ bàn tay, nếu không phải công tử nhà nàng chú trọng nó thì nói thật là nàng không nhìn ra nó có gì quý giá.
– Báu vật?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Sợ là báu vật trên đời không cái nào so sánh với nó được. Dây không phải báu vật gì nhưng hơn vô số báu vật trên thế gian. Nếu Tiểu Quỷ không cần gấp thứ gì đó thì ta nghĩ Tiểu Quỷ cũng tiên đưa ra.
Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:
– Công tử quen Tiểu Quỷ?
Thu Dung Vãn Tuyết cảm thấy dù Lý Thất Dạ không quen Tiểu Quỷ thì ít nhất biết rõ lai lịch.
Lý Thất Dạ cười bí hiểm không đáp.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tuy nàng tạm thời không thấy được thứ trong mộc quan nhỏ nhưng ta có thể cho nàng xem đồng quan.
Lý Thất Dạ nói xong lấy đồng quan ra.
Đồng quan rất to va nặng. Lý Thất Dạ đẩy nắp đồng quan, bên trong chứa cửa đồng. Năm cánh cửa chồng lên nhau đặt trong đồng quan.
Năm cánh cửa kích cỡ y như nhau, khi xếp hàng loạt thì là cái cửa to.
Đây là cửa đồng, ít ra mỗi cánh cửa trông như đúc bằng đồng, kiểu dáng trông như nhau nhưng đạo văn khắc trên cửa có đồ án khác biệt.
Mỗi cánh cửa đồng khắc đồ án khác nhau, nhiều đạo văn quay quanh đồ án, mỗi cánh cửa có đạo văn và đồ án khác nhau.
Thu Dung Vãn Tuyết hoàn toàn không hiểu những đồ án, đạo văn có ý nghĩa gì. Thu Dung Vãn Tuyết nhìn lâu thấy hoa mắt, như thể năm cánh cửa đồng mở ra một môn hộ cổ xưa, hút linh hồn nàng vào.
Khi Thu Dung Vãn Tuyết cảm thấy linh hồn sắp thoát xác thì Lý Thất Dạ che mắt nàng lại, thì thầm bên tai:
– Đừng xem quá lâu.
Thanh âm của Lý Thất Dạ như sấm giữa đồng bằng đánh thức Thu Dung Vãn Tuyết, nàng rùng mình, linh hồn trở về cơ thể. Thu Dung Vãn Tuyết tỉnh táo lại, mềm nhũn tựa vào ngực Lý Thất Dạ.
Thu Dung Vãn Tuyết khó khăn lấy lại tinh thần, nàng it sâu.
Thu Dung Vãn Tuyết hoảng hốt hỏi:
– Đây . . . Đây rốt cuộc là bảo khí gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nói đúng ra nó không phải bảo khí, nàng cũng có thể cho rằng nó là đạo ngoại kỳ bảo.
Thu Dung Vãn Tuyết nhớ đến cảm giác linh hồn lìa xác, lòng rất sợ hãi.
Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:
– Uy lực của bảo này như thế nào? Có bằng tiên đế bảo khí hay tiên đế chân khí không?
Lý Thất Dạ cười cười:
– Cái này thì . . .
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Khó thể so sánh, phải xem tình huống. Nếu dùng đúng chỗ, có thể nói vô địch. Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, nó từng phong một giới. Dĩ nhiên muốn phát huy uy lực chung cực của nó không dễ, không phải ai cũng làm được.
Thu Dung Vãn Tuyết rung động hỏi:
– Báu vật này là tiên đế để lại sao?
Từng phong một giới, báu vật như vậy đáng sợ, vô địch biết bao, có thể so sánh với tiên đế chân khí.
– Không.Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Vật này không phải tiên đế để lại, ít ra trên đời không ai biết người nào để lại Phong Thiên Ngũ Đạo Môn. Lai lịch thì có thể ngược dòng về thời đại xưa rất xưa, ít nhất cỡ thời đại thần thoại hay càng xưa hơn.
– Không thể nào!
Thu Dung Vãn Tuyết biến sắc mặt nói:
– Thời đại thần thoại chỉ là truyền thuyết, không phải thật. Trên đời sao có thời đại nào càng xa xôi hơn cả thời đại thần thoại?
Người trong cửu giới cho rằng có bốn thời đại, xếp thứ tự thời gian là thời đại hoang mãng, khai quang, cổ minh, chư đế.
Thời đại chư đế kéo dài mãi dến bây giờ, có người xác định thời đại chư đế là Lăng Không tiên đế. Lý do đơn giản, vì trận chiến giữa Hắc Long Vương và Lăng Không tiên đế. Hắc Long Vương xé rách thiên mệnh làm cửu giới vào thời đại đạo khó, nhưng có người cho rằng đến bây giờ thời đại chư đế vẫn đang tiếp tục. Thời đại đạo khó quá ngắn, không thể tính là một thời đại.
Có ghi chép hoàn chỉnh tức thời đại chư đế, thời đại cổ minh vẫn còn ghi chép và khá hoàn chỉnh, tuy nhiên thời đại này có khiếm khuyết. Một vài chuyện xảy ra trong thời đại cổ minh mãi mãi là bí mật không ai biết.
Đến thời đại khai hoang ghi chép đã thưa thớt. Thời đại khai hoang là các tộc cửu giới đặt nền móng, các tiên hiền chọn đất cắm dùi. Như nhân tộc có khởi nguồn nhân hoàng giới hay không rất khó nói, nhưng có điều chắc chắn rằng từ thời đại khai hoang nhân tộc đã cắm rễ tại nhân hoàng giới, từ nay nhân hoàng giới là tổ địa của nhân tộc.
Thời đại hoang mãng xa xôi hơn rất khó ngược dòng, trong thời đại này các tộc cửu giới khá yếu, ghi chép về thời đại này chỉ có vài câu ít ỏi.
Trong cửu giới có nhiều người cho rằng thời đại hoang mãng là thời đại cổ xưa nhất.
Còn một thời đại nữa, thời đại trước cả thời đại hoang mãng. Thời đại này gọi là thời đại thần thoại. Đã không có ghi chép về thời đại này, chỉ lưu trữ một số thần thoại khiếm khuyết. Hậu nhân không thể xác định thời đại thần thoại có tồn tại không, nhiều người cho rằng thời đại thần thoại không tồn tại, chỉ là truyền thuyết.
Giờ Lý Thất Dạ nói có thời đại càng cổ xa xưa hơn cả thời đại thần thoại hỏi sao không khiến Thu Dung Vãn Tuyết rung động? Thời đại thần thoại chỉ còn lại truyền thuyết, nếu có thời đại xa xưa hơn thì thuộc về thời đại gì?
– Đúng là có.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Nhưng có một số việc không thể ngược dòng, quá cổ xưa, đã quá lâu, vài thứ thành thần thoại, truyền thuyết. Nhưng miễn là nàng có đủ thời gian, đủ kiên nhẫn sẽ phát hiện dấu vết thời đại xa xưa để lại, dù dấu vết những thời đại đó sắp biến mất.
Thu Dung Vãn Tuyết ngây ngẩn. Thời đại thần thoại đã rất xa xưa, nếu có thời đại càng xưa hơn cả thời đại thần thoại, nàng rất khó tin.
Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:
– Đó là thời đại như thế nào?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không ai biết.
Có vài thứ Lý Thất Dạ biết, có vài thứ hắn không dám khẳng định, nếu như có thể được thứ giống Cửu Đại Thiên Bảo thì hắn có thể gỡ một số bí mật vạn cổ không người biết.
Lý Thất Dạ vuốt ve cửa đồng. Đạo văn như sống lại, tựa các con cá bơi trong sông. Bàn tay Lý Thất Dạ vuốt ve đến đâu là ánh sáng đồng mờ nhạt lóe lên như thể hắn đang triệu hoán báu vật này.
Lý Thất Dạ cảm thán rằng:
– Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, xem ra Tiểu Quỷ cần gấp vài thứ, nếu không đã chẳng lấy thứ như vậy để giao dịch.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn đạo văn gợn sóng, nàng chỉ liếc mắt một cái, không dám xem lâu. Thứ này quá đáng sợ, hút hồn người.
Lý Thất Dạ nhìn Phong Thiên Ngũ Đạo Môn thật lâu, lắc đầu.
Thu Dung Vãn Tuyết không dám nhìn Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, nàng khép mắt lại, bên tai nghe giọng Lý Thất Dạ bông đùa:
– Tộc trưởng đại nhân thân mến, tối nay có muốn ngủ chung chăn với ta không?
Thu Dung Vãn Tuyết giật nảy mình, mở mắt ra. Khuôn mặt Lý Thất Dạ gần trong gang tấc. Thu Dung Vãn Tuyết cứng người, vì nàng chợt nhận ra mình còn nằm trong ngực Lý Thất Dạ. Vừa rồi Thu Dung Vãn Tuyết sợ chết khiếp nên quên đã gục trong ngực Lý Thất Dạ.
Tư thế của hai người cực kỳ thân mật, không khí mập mờ. Cơ thể Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết dán sát nhau.
Chương 662: Truyền thuyết lâu đời (2)
Lý Thất Dạ cười nói:
– Xem ra tộc trưởng thân mến đồng ý ngủ chung chăn với ta?
Mặt Thu Dung Vãn Tuyết đỏ rực, toàn thân nóng bỏng. Lần đầu tiên Thu Dung Vãn Tuyết tiếp xúc thân mật với một người, nàng xấu hổ không thể bình tĩnh, vùng vẫy nhảy ra ngoài.
Mặt Thu Dung Vãn Tuyết đỏ tựa ráng chiều, không dám ngước lên nhìn Lý Thất Dạ:
– Nói bậy bạ, làm gì có chuyện đó?
Thu Dung Vãn Tuyết trang nhã trưởng thành lúc này xấu hổ càng quyến rũ tận xương, mắt ngập nước.
Thu Dung Vãn Tuyết xấu hổ bứt rứt, nàng cảm giác toàn thân nóng cháy, cảm giác lạ lùng tràn ngập trong tim nàng, làm toàn thân tê dại.
Thu Dung Vãn Tuyết không dám ở lâu, không khí quá mập mờ. Thu Dung Vãn Tuyết xoay người chạy nhanh ra khỏi phòng.
Thu Dung Vãn Tuyết mới bước ra cửa thì sau lưng vang tiếng Lý Thất Dạ:
– Hãy bồi dưỡng Thúy Thiên Thiền cho tốt.
– Thứ này rất lợi hại, tương lai giúp ích lớn cho Tuyết Ảnh quỷ tộc các người. Không chừng Tuyết Ảnh quỷ tộc từ nay sẽ nổi lên.
Lòng Thu Dung Vãn Tuyết ấm áp, tràn ngập cảm động. Cảm xúc lan tràn trong tim Thu Dung Vãn Tuyết cuối cùng thành ngọt ngào, ngọt đến nỗi hòa tan tim nàng.
Thu Dung Vãn Tuyết rời đi, Lý Thất Dạ cười tủm tỉm, lắc đầu. Lý Thất Dạ nhìn Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, lặng lẽ cất nó.
Lý Thất Dạ cầm mộc quan nhỏ, nhìn kỹ quan sát gần.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ nhỏ giọng nói:
– Thứ như vậy cũng xuất thế, còn thứ gì không thể chạy ra? Mộc quan thiên cổ thi địa cũng ra, giờ không còn gì khiến ta thấy lạ nữa.
Lý Thất Dạ cất mộc quan nhỏ, hắn ngồi xếp bằng trên giường, vận chuyển công pháp, bắt đầu tu luyện.
Hơi thở hỗn độn bao phủ khắp người Lý Thất Dạ, âm dương huyết hải hiện ra sau đầu luyện hóa huyết khí của hắn thành từng giọt thọ huyết. Âm dương huyết hải có lai lịch ngập trời, nếu có thể chuyện này huyết khí chung cực thì rất kinh khủng. Tiếc rằng với đạo hạnh hiện tại của Lý Thất Dạ không thể khai quạt huyền ảo thật sự trong âm dương huyết hải.
Mệnh cung mở ra, bảy mệnh cung lơ lửng trên đầu Lý Thất Dạ. Hắn đã thành công mở ra mệnh cung thứ bảy, bây giờ Lý Thất Dạ đang mở mệnh cung thứ tám, sắp hoàn thành.
Với cơ sở hiện tại của Lý Thất Dạ thì mở tám, chín mệnh cung cũng không khó, hay mệnh cung thứ mười đều không đến ngưỡng khiêu chiến, mệnh cung mười một cũng vậy. Khó nhất là mệnh cung thứ mười hai, còn mệnh cung mười ba là khiêu chiến khó khăn nhất trong đời Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đang khiêu chiến mệnh cung thứ mười hai, nếu có điều kiện hắn sẽ thử với mệnh cung mười ba. Với tu sĩ trên đời thì mười hai mệnh cung là chuyện không thể nào, truyền thuyết từ vạn cổ đến bây giờ người có được mười hai mệnh cung không hơn ba người, đó chỉ là truyền thuyết, không ai biết thật sự có người được mười hai mệnh cung không.
Về mười ba mệnh cung, trên đời không có. Mười hai mệnh cung là cực hạn của tu sĩ. Với tu sĩ trên đời thì mười hai mệnh cung đã là đỉnh không thể vượt qua, thế gian không có mệnh cung thứ mười ba.
Nhưng dã tâm của Lý Thất Dạ không chỉ trở thành nhất thân song thể, không có tính khiêu chiến. Lý Thất Dạ từng bồi dưỡng Hắc Long Vương vô địch nhất thân song thể, dã tâm của hắn không dừng lại tại đây.
Huyết khí Lý Thất Dạ chảy xuôi, chân mệnh chìm nổi, thời đại hóa thành Côn Bằng, đôi khi hóa thành đại đạo mênh mông, thời đại biến thành trời sao vô tận.
Không biết qua bao lâu, đêm khuya, Lý Thất Dạ bỗng mở mắt ra. Con ngươi Lý Thất Dạ co rút băn ra sát ý lạnh lùng.
Lý Thất Dạ ở cách vách, nàng là người rất cảnh giác, bày phòng ngự trong phòng tránh cho có ai ý đồ gây rối.
Nhưng lúc đêm khuya, sương mù ngưng tụ, một cái bóng lặng lẽ xuất hiện trong phòng Thu Dung Vãn Tuyết, cái bóng như quỷ quái u linh.
Dạ Sát, là Dạ Sát lặng lẽ xuất hiện trong phòng Thu Dung Vãn Tuyết. Thủy vực thèm thuồng báu vật của hai người Lý Thất Dạ từ lâu, không nói đến báu vật trong Quỷ Hà, chỉ tính ba quan từ tay Tiểu Quỷ cũng đủ làm Dạ Sát thèm nhỏ dãi.
Trong cổ trạch nhiều người chú ý, Dạ Sát không tiện hành động. Vì vậy Dạ Sát theo dõi Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết, chuẩn bị sẽ hành động trong đêm.
Dạ Sát cho rằng tiểu bối nhân tộc như Lý Thất Dạ không đáng lo, chỉ cần xử lý Thu Dung Vãn Tuyết là được, Lý Thất Dạ sẽ mặc gã xoa nắn.
Khi Dạ Sát đến gần chiếc giường, Thu Dung Vãn Tuyết đang ngủ bỗng cảnh giác mở mắt ra. Thấy Dạ Sát đứng bên giường làm Thu Dung Vãn Tuyết sợ hết hồn.
Dạ Sát là một sát thủ, giây lát gã ra tay nhanh như chớp bóp cổ Thu Dung Vãn Tuyết, định khống chế nàng trong một chiêu.
Đạo hạnh của Dạ Sát cường đại hơn Thu Dung Vãn Tuyết rất nhiều, khi gã vươn tay nàng, nàng muốn chống cự cũng không kịp.
Nhưng ngay lúc đó, bàn tay Dạ Sát chưa kịp bóp cổ Thu Dung Vãn Tuyết thì ngừng lại. Một bàn tay lặng lẽ kiềm cổ tay Dạ Sát.
Lý Thất Dạ đứng ở đầu giường từ khi nào, dường như hắn luôn tại đây.
Đột nhiên bị người bắt chặt cổ tay, sát thủ như Dạ Sát giật nảy mình, trông thấy Lý Thất Dạ càng làm gã biến sắc mặt. Đến cảnh giới như Dạ Sát bị người một chiêu kiềm cổ tay là hiểu sự lợi hại trong đó.
Răng rắc!
Lý Thất Dạ dễ dàng bóp nát cổ tay Dạ Sát.
Xoẹt!
Lý Thất Dạ kéo cổ tay Dạ Sát xuống.
Một tay Dạ Sát bị Lý Thất Dạ xé ra chảy máu ròng ròng, gã hét thảm:
– A!!!
Dạ Sát là sát thủ nên tính cách dứt khoát, ngay khi cánh tay bị Lý Thất Dạ xé rách gã lièn biến thành sương mù xoay người bỏ chạy.
Lý Thất Dạ vứt cánh tay Dạ Sát đi, nhìn Thu Dung Vãn Tuyết hoảng hốt mặt tái xanh.
Lý Thất Dạ hỏi:
– Nàng có sao không?
Thu Dung Vãn Tuyết tỉnh táo lại, lắc đầu.
Lý Thất Dạ ôm eo Thu Dung Vãn Tuyết, nói:
– Chúng ta đuổi theo.
Chớp mắt Lý Thất Dạ biến mất.
Dạ Sát trốn ra khỏi phòng chạy ngay đi hướng đông. Dạ Sát là sát thủ, về tốc độ hay khả năng ẩn núp đều số một, người cùng cảnh giới cũng không sánh bằng gã.
Dạ Sát chỉ bước một chân vào cảnh giới tiểu thánh tôn, chưa có thực lực thánh tôn, nhưng gã giỏi về ám sát, từng giết tiểu thánh tôn.
Nhưng đêm nay Dạ Sát đạp phải đinh, gã biết mình gặp kẻ thù đáng sợ, vì vậy gã liều mạng chạy trốn với tốc độ nhanh nhất.
Khi Dạ Sát tự cho rằng đã trốn thoát thì giọng Lý Thất Dạ lười biếng vang sau lưng gã:
– Ngươi cảm thấy mình thoát được sao?
Một tay Lý Thất Dạ ôm Thu Dung Vãn Tuyết, ung dung đạp trăng lướt tới, dường như hư không chẳng là khoảng cách, một bước dễ dàng bắt kịp Dạ Sát.
Tuy tốc độ của Dạ Sát siêu nhanh nhưng so sánh với Lý Thất Dạ thì kém rất nhiều. Đừng nói Lý Thất Dạ tu luyện phi tiên thể có tốc độ số một trần đời, dù hắn không dùng nó vẫn dễ dàng đuổi kịp Dạ Sát.
Mệnh công của Lý Thất Dạ là Côn Bằng lục biến. Côn Bằng lục biến là đế thuật, có tốc độ kinh khủng. Tuy Côn Bằng lục biến không giống phi tiên thể hoàn toàn bù đắp sai sót tốc độ của trấn ngục thần thể nhưng Côn Bằng lục biến có sở trường tốc độ hơn xa Dạ Sát.
Chương 663: Dạ tập
Thấy Lý Thất Dạ nhẹ nhàng theo sau mình, Dạ Sát sợ đến bay mất ba hồn bảy vía. Dạ Sát chém một đao nhanh như chớp vào Lý Thất Dạ, tốc độ nhát đao rất nhanh nhưng hắn dễ dàng né tránh.
Bỗng chốc Côn Bằng bay lên cao, không minh biến ra. Lý Thất Dạ với tốc độ khó tin kéo gần khoảng cách, thoáng chốc đến sau lưng Dạ Sát.
Lý Thất Dạ một cước đạp lưng Dạ Sát, hắn không cần dùng trấn ngục thần thể, đơn thuần sức mạnh và tốc độ đã đủ.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Dạ Sát bị Lý Thất Dạ đá bay lên cao rồi đập mạnh xuống mặt đường, đụng thủng một lỗ to.
Tiếng xương kêu giòn vang. Dạ Sát bị Lý Thất Dạ đá một cước xương toàn thân vỡ vụn, phần lưng hõm xuống, chỉ còn một hơi thở. Dạ Sát không dám ngừng lại, gã cắn chặt răng, sương mù nổi lên chạy trốn bằn tốc độ nhanh nhất.
– Có chuyện gì?
Dạ Sát đụng thủng đường cái kinh động nhiều tu sĩ trẻ tuổi trong Trung thành. Đám người đi ra xem có chuyện gì thì thấy cảnh tượng một chạy một đuổi.
Nhìn sương mù lướt đi, có người nhận ra Dạ Sát ngay:
– Đó . . . Là Dạ Sát đúng không?
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi trông thấy cảnh tượng đó đều khó tin. Dạ Sát sở trương ám sát, có thể nói là sát thủ nổi tiếng trong thế hệ trẻ. Hôm nay Dạ Sát bị người rượt cắm đầu chạy, không ai tin nổi.
Khi thấy Lý Thất Dạ, có tu sĩ trẻ tuổi tham gia đấu giá nhận ra hắn:
– Đó . . . Đó chẳng phải là tiểu tử nhân tộc sao?
Nhiều người rung động.
Lúc đó rất nhiều người không để Lý Thất Dạ vào mắt, các thiên tài trẻ tuổi cảm thấy tiểu tử nhân tộc như Lý Thất Dạ yếu như bún. Trong Đông U Cương thì nhân tộc là chủng tộc nhỏ yếu, quỷ tộc không để tu sĩ nhân tộc vào mắt.
Nhìn Dạ Sát bị Lý Thất Dạ truy sát như chó cụp đuôi, đám tu sĩ trẻ tuổi rung động:
– Quá . . . Quá khó tin.
Lý Thất Dạ một tay ôm Thu Dung Vãn Tuyết nhẹ nhàng đuổi theo Dạ Sát như mèo vờn chuột.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
– Ngươi cảm thấy có thể trốn được bao xa?
Một chỉ xẹt qua.
Phập!
Dạ Sát không có cơ hội né tránh.
Một tiếng hét thảm:
– A!!!
Máu phun ra, Lý Thất Dạ một chỉ đâm thủng ngực Dạ Sát.
Dạ Sát gào thét, máu chảy đầm đìa. Dạ Sát kéo lê cơ thể bị thương nặng liều mạng bỏ trốn.
Thu Dung Vãn Tuyết ngây ngốc nhìn, đã quên bị Lý Thất Dạ ôm. Dạ Sát có thể nói là sát thủ nổi tiếng khắp U Thánh giới, tộc trưởng nhỏ như Thu Dung Vãn Tuyết thì một mình gã dư sức đại khai sát giới Tuyết Ảnh quỷ tộc, không ai ngăn được gã.
Lúc này trong tay Lý Thất Dạ, Dạ Sát là chó cụp đuôi, gã không có sức đánh lại.
Nhìn Lý Thất Dạ buộc Dạ Sát chạy vắt giò lên cổ, đám tu sĩ trẻ tuổi biến sắc mặt nói:
– Cái . . . Cái . . . Cái tiểu tử nhân tộc này rốt cuộc có lai lịch gì mà . . . Mà bá đạo thế?
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi chạy theo muốn xem diễn biến như thế nào.
Chuyện này cũng bình thường. Đạo hạnh của Dạ Sát mạnh thật, ít ra trong số người trẻ tuổi là vậy. Tiếc rằng Lý Thất Dạ là người đồ thánh tôn. Thêm nữa đạo hạnh của Dạ Sát mạnh nhưng gã thiếu đế thuật, thiếu tiên đế bảo khí, gã mạnh cách mấy cũng khó tranh hùng với Lý Thất Dạ.
Tu sĩ cùng cảnh giới nếu một bên tu luyện đế thuật, có tiên đế bảo khí thì tuyệt đối trấn áp phe khác. Mặc kệ odói thủ đẳng cấp cao cách mấy đều khó tránh khỏi bị đè đầu.
Ầm!
Cuối cùng Dạ Sát lê thân bị thương nặng xông vào một tòa lâu vũ.
Dạ Sát hét lên:
– Ma huynh, cứu ta!
Dạ Sát nói xong té xuống.
Dạ Sát được người dìu dậy, đó là truyền nhân của Ma Thiên Môn, Ma Lợi Đao. Dạ Sát và Ma Lợi Đao có quan hệ thân thiết, vào phút sống chết Dạ Sát chạy đi tìm gã.
Ma Lợi Đao vừa nâng Dạ Sát dậy thì thấy Lý Thất Dạ truy sát tới nơi, gã biến sắc mặt.
Ma Lợi Đao để Dạ Sát vào phòng, gã thì chặn ngay cửa. Lý Thất Dạ bật cười, đứng trong không trung nhìn Ma Lợi Đao.
Lý Thất Dạ gằn giọng:
– Giao Dạ Sát ra đây!
Ma Lợi Đao trầm giọng nói:
– Tiểu bối, giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, nếu ngươi muốn giải quyết ân oán với Dạ Sát huynh thì đợi ngày khá đi, hôm nay Dạ Sát huynh không tiện gặp.
Dạ Sát là tộc quỷ hút máu, Ma Lợi Đao xuất thân từ Thiên Ma tộc, hai tộc này luôn có quan hệ tốt đẹp. Đặc biệt Dạ Hành giáo và Ma Thiên Môn liên minh trong Nam Dao Vân. Vì lực lượng yêu tộc, nhân tộc trong sa mạc rất mạnh, đế thống tiên môn Thiên Lý Hà, Ngu Sơn lão tiên quốc toàn là nhân tộc, yêu tộc, mị linh truyền thừa.
Vì vậy tộc quỷ hút máu, người đá, Thiên Ma phải liên minh trong Nam Dao Vân. Bây giờ Dạ Sát chạy tới tìm Ma Lợi Đao giúp dỡ, gã không thể không cứu.
Lý Thất Dạ bật cười, lắc đầu, nói:
– Đây là chuyện không thể. Đã chọc vào ta thì chỉ có một con đường cho hắn đi, đó là chết. Nhưng hắn có hai lựa chọn, chết ngay hoặc chết từ từ.
Ma Lợi Đao nét mặt sa sầm nói:
– Thật lớn lối!
Ánh mắt Ma Lợi Đao sắc bén, lạnh lùng nói:
– Tiểu bối, lùi một bước trời cao biển rộng! Ngươi nên biết chỗ này không phải Nam Dao Vân mà là U Cương, thiên hạ của quỷ tộc!
Ma Lợi Đao uy hiếp rõ ra mặt, gã là thiên tài thế hệ trẻ, có khá nhiều bằng hữu trong quỷ tộc.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– U Cương thì sao?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Tuy cửu giới lớn nhưng mặc ta đi. Ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, dù ở đâu cũng vậy!
Thần Nhiên hoàng tử cũng tới, cười khẩy nói:
– Thốt lời ngông cuồng!
Thần Nhiên hoàng tử và Dạ Sát có thù, gã sẽ không giúp Dạ Sát. Nhưng lời Lý Thất Dạ nói làm Thần Nhiên hoàng tử khó chịu, hắn làm hỏng việc mua bán của gã sớm bị Thần Nhiên hoàng tử ghi hận, bây giờ hắn còn buông lời cuồng như thế. Thần Nhiên hoàng tử kiềm không được cười nhạt.
Không chỉ Thần Nhiên hoàng tử, Thanh Kim Tử cũng đến, nhiều tu sĩ trẻ tuổi bị kinh động kéo tới xem sóng gió.
Trước mắt bao người, Thu Dung Vãn Tuyết bị Lý Thất Dạ ôm eo nhỏ, mặt nàng đỏ ửng, cơ thể nóng ran.
Lý Thất Dạ phớt lờ Thần Nhiên hoàng tử, hắn nhìn Ma Lợi Đao, nói:
– Sự kiên nhẫn của ta có hạn, mau giao Dạ Sát ra tránh tự lầm.
Ma Lợi Đao cười ngạo nghễ:
– Tự lầm?
Ma Lợi Đao bước ra, khí thế hùng hồn.
Ong ong ong ong ong!
Người Ma Lợi Đao phát ra hai thần hoàn.
Nhìn Ma Lợi Đao phát ra hai thần hoàn, người trẻ tuổi rung động:
– Quả nhiên là tiểu thánh tôn.
Ma Lợi Đao bước vào cảnh giới tiểu thánh tôn, còn trẻ tuổi đã có đạo hạnh như vậy, đúng là thiên tài lợi hại.
Tuy tiểu thánh tôn đại viên mãn là chín thần hoàn, nhưng Ma Lợi Đao quá trẻ tuổi đã có hai thần hoàn, rất giỏi.
Ma Thiên tộc là một nhánh của Thiên Ma tộc, vóc dáng vạm vỡ, to như người khổng lồ. Hai thần hoàn vòng quanh người Ma Lợi Đao, trên đầu gã lơ lửng vầng sáng ba màu. Huyết khí Ma Lợi Đao như nước lũ tràn ra, gã như mãnh thú hồng hoang, như tê ngưu khổng lồ có thể đụng sập núi, kéo xuyên đất đai, khí thế hung dữ.
Nhìn khí thế hung mãnh của Ma Lợi Đao, nhiều người kinh thán:
– Không uổng là Ma Lợi Đao kẻ hung ác!
Chương 664: Một bàn tay đập chết
Ma Lợi Đao có uy danh như hôm nay không giống Dạ Sát dựa vào ám sát.
Ma Lợi Đao kiêu ngạo đầu đội trời chân đạp đất nhìn Lý Thất Dạ, cười khẩy nói:
– Nếu mới rồi ngươi đi thì còn kịp, bây giờ muốn đi? Rất khó.
Lý Thất Dạ nhìn Ma Lợi Đao, mỉm cười hỏi:
– Như thế nào? Nói vậy ngươi muốn ta ở lại?
Ma Lợi Đao lạnh lùng nói:
– Nếu ngươi xin lỗi Dạ Sát huynh thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, không thì . . . Hôm nay là ngày chết của ngươi! Trong U Cương nhân tộc chỉ là con kiến.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thiên Ma tộc lại đi liếm mông quỷ tộc suốt ngày, nếu bản nguyên tổ địa Thiên Ma của các người nghe thấy lời này sẽ mất hết mặt mũi tổ tông.
Ma Lợi Đao tức giận mặt xanh mét, gã hét to, mệnh cung hiện ra một cái bia to. Bia bay lên cao chớp mắt biến thành núi khổng lồ, đó là bản mệnh chân khí của Ma Lợi Đao, Ma Thiên bia.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai. Ma Thiên bia hiện ra các núi thần như có thần cư ngụ tại đây, từng vòng thần hoàn hiện ra trong Ma Thiên bia.
– Ma Thiên Thần Nhạc!
Thấy bản mệnh chân khí của Ma Lợi Đao xuất hiện núi thần, có người rung động nói:
– Đây là thiên uẩn chi đạo bản mệnh chân khí của Ma Lợi Đao, truyền thuyết Ma Thiên Thần Nhạc có thể đè bẹp một đại thánh tôn!
Ma Lợi Đao hét to một tiếng:
– Tiểu bối, chịu chết đi!
Ma Thiên bia như bàn tay khổng lồ che lấp nguyên Trung thành. Ma Thiên bia đập xuống, trăm ngàn núi thần ầm vang. Một bia kèm theo sức nặng các ngọn núi thần đập xuống dầu Lý Thất Dạ.
Bản mệnh chân khí bá đạo như vậy đập xuống, tiếng nổ ầm ầm không dứt, hư không vỡ vụn. Ma Thiên bia đập xuống, Trung thành không nhờ có lực lượng che chở thì đã bị đập nát nguyên thành.
Nhìn Ma Lợi Đao đập Ma Thiên bia xuống, nhiều người rung động:
– Thật cường đại!
Bọn họ thụt lùi ra sau, cách xa Ma Lợi Đao để tránh văng miểng.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Ma Thiên bia khổng lồ đập xuống đầu Lý Thất Dạ. Ngay khi Ma Thiên bia sắp đụng vào người Lý Thất Dạ thì sương khói hiện ra, Dạ Sát đột nhiên xuất hiện sau lưng Lý Thất Dạ. Ánh sáng lạnh chợt lóe, một thanh chủy thủ đâm ào lưng Lý Thất Dạ.
Thu Dung Vãn Tuyết sợ hết hồn hết vía, hét rầm lên:
– Cẩn thận!
Cu đâm quá nhanh, Thu Dung Vãn Tuyết muốn đỡ giúp Lý Thất Dạ cũng không được.
– Tiểu tử này chết chắc rồi!
Nhìn trên đầu Lý Thất Dạ có Ma Lợi Đao vỗ Ma Thiên bia, sau lưng thì Dạ Sát đánh lén, mọi người cho rằng hắn chết chắc.
Ầm!
Ma Thiên bia giáng xuống, chủy thủ đâm vào lưng Lý Thất Dạ, Dạ Sát mừng như điên.
Khi mọi người đều cho rằng Lý Thất Dạ chết chắc, Thu Dung Vãn Tuyết sợ mặt trắng bệch suýt xỉu.
Không gian tĩnh lặng, mọi người trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng, không dám tin vào mắt mình.
Lý Thất Dạ một tay ôm Thu Dung Vãn Tuyết, tay kia dễ dàng đỡ Ma Thiên bia. Ma Thiên bia cực kỳ nặng nề bị Lý Thất Dạ thoải mái bắt giữ, chủy thủ đâm vào lưng hắn nhưng Lý Thất Dạ không nhíu mày chút nào.
Lý Thất Dạ ngoái đầu nhìn Dạ Sát, cười nói:
– Chủy thủ của ngươi quá mềm, làm bằng đậu hũ sao?
Dạ Sát vốn mừng như điên bị Lý Thất Dạ hù sợ mất hồn mất vía, lúc này gã mới nhận ra chủy thủ không hề đâm vào làn da Lý Thất Dạ, chỉ làm trầy da hắn.
Trấn ngục thần thể của Lý Thất Dạ nổi tiếng cứng rắn, không thể so với kim cương bất diệt nhưng luyện đến cảnh giới như hắn thì chặn lại chủy thủ của Dạ Sát không khó khăn gì.
Dạ Sát sợ hết hồn, xoay người chạy trốn. Lý Thất Dạ giật Ma Thiên bia từ tay Ma Lợi Đao, Ma Thiên bia như cánh cửa to quất hướng Dạ Sát bỏ chạy.
Ầm!
Dạ Sát như con ruồi bị Ma Thiên bia đập dẹp, máu nhuộm đỏ mặt đất, gã dẹp lép sát đât.
Miệng Ma Lợi Đao phun chân ngôn triệu hồi Ma Thiên bia:
– Trở về!
Ong ong ong ong ong!
Ma Thiên bia rung bần bật trong tay Lý Thất Dạ, nhưng trấn ngục thần thể chợt lóe, lực lượng bàn tay đủ để trấn áp Ma Thiên bia.
Ma Lợi Đao sợ teo tim:
– Không thể nào!
Ma Thiên bia là bản mệnh chân khí của Ma Lợi Đao, người ngoài không thể cướp đi, trừ phi kẻ đó mạnh hơn gã mấy cảnh giới.
Lý Thất Dạ hờ hững nhìn Ma Lợi Đao:
– So sức nặng với ta thì ngươi thua xa.
Ma Thiên bia là chân khí hạng nặng, tuy nó có sức nặng núi thần nhưng so với trấn ngục thần thể của Lý Thất Dạ thì kém xa lắc xa lơ. Chân khí Ma Thiên bia rơi vào tay Lý Thất Dạ, dù nó là chân khí thì chỉ có nước bị trấn áp.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ăn một đòn của ta đây!
Lý Thất Dạ cầm Ma Thiên bia đập mạnh. Ma Thiên bia và sức nặng trấn ngục thần thể bay tới, đại đạo kêu ầm ầm. Vô số pháp tắc trong Trung thành bay lên che chở toàn Trung thành, nếu đòn Ma Thiên bia này đập trúng Trung thành thì nguy to.
Ma Lợi Đao cảm nhận lực lượng trời sụp đất nứt từ sức nặng Ma Thiên bia có thể đè sập mặt đất. Ma Lợi Đao có cầm Ma Thiên bia trong tay đánh hết sức thì cân nặng không bằng một kích của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đánh ra đòn Ma Thiên bia như có ức vạn núi thần đè xuống, có thể đè chết thần ma. Ma Lợi Đao sợ hãi bay mât hồn vía.
Ma Lợi Đao gầm rống, một hơi lấy ra các binh khí mạnh nhất của mình, dù là bảo khí hay chân khí, hoặc đạo ngoại kỳ bảo, toàn bộ lôi ra vây quanh bảo vệ mình.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, ngôi sao trên cửu thiên lắc lư. Một kích kia như có thể đánh rơi sao treo trên cửu thiên. Ma Thiên bia đập nát tất cả báu vật của Ma Lợi Đao, Ma Thiên bia nặng nề cộng với trấn ngục thần thể, có thể tưởng tượng sức nặng khủng khiếp tới đây. Sức nặng đè bẹp tất cả, làm mọi thứ sụp đổ. Bảo khí của Ma Lợi Đao không đỡ nổi một kích đó.
Ma Lợi Đao bị đánh bay, hộc máu, mặt trắng bệch. Nếu không nhờ nhiều báu vật vây quanh phòng ngự thì Ma Lợi Đao đã bị đập nát bấy.
Ma Lợi Đao sợ hãi tim đập chân run, hồn lìa khỏi xác Ma Lợi Đao hiểu đã trêu vào sát tinh, gã không dám suy nghĩ lung tung, xoay người bỏ chạy, gã muốn trốn xa khỏi đây.
Ma Lợi Đao vừa chạy thì Côn Bằng bay lên, không minh biến ra. Lý Thất Dạ một bước vượt qua hư không, chớp mắt xuất hiện trước mặt Ma Lợi Đao chặn đường gã đi.
Lý Thất Dạ chặn đường Ma Lợi Đao lại, cười ung dung nói:
– Bây giờ muốn trốn? Đã muộn, mới rồi ngươi còn rất oai phong đúng không?
Mặt Ma Lợi Đao trắng như tờ giấy, sốt ruột rống to:
– Vị đạo hữu này, ngươi hãy nghe ta nói . . .
Lý Thất Dạ lười nói nhảm, đập Ma Thiên bia, lần này hắn không dùng trấn ngục thần thể mà là Côn Bằng lục biến. Ma Thiên bia vỗ ra, có Côn Bằng lục biến thúc giục tăng tốc siêu nhanh. Ma Thiên bia khổng lồ biến thành luồng sáng đập xuống.
Mặt Ma Lợi Đao trắng bệch xoay người chạy trốn, gã không tiếc tiêu hao thọ huyết để tăng tốc độ, nhưng có nhanh mấy làm sao bằng Côn Bằng lục biến?
Bốp!
Ma Thiên bia giáng xuống, Ma Lợi Đao còn thảm hơn con ruồi. Ma Thiên bia đập lên người Ma Lợi Đao, Ma Thiên bia siêu nhanh nghiền nát gã ra không còn một mẩu xương.
Chương 665: Tỷ phu của ngươi là thứ gì? (1)
Mọi người nhìn cảnh tượng đó mặt trắng bệch, bao gồm Thần Nhiên hoàng tử, Thanh Kim Tử. Đạo hạnh của Thần Nhiên hoàng tử không mạnh hơn Dạ Sát, Ma Lợi Đao. Nhìn kết cuộc của hai người đó là biết Lý Thất Dạ hung hãn cỡ nào.
Thanh Kim Tử thì mạnh hơn Ma Lợi Đao, Dạ Sát nhiều nhưng hai người kia bị Lý Thất Dạ đập bẹp như đập ruồi, dù Thanh Kim Tử dốc hết sức ra chưa chắc giết Ma Lợi Đao gọn như vậy.
Những người khác thì sợ hãi hút ngụm khí lạnh, sống lưng ớn lạnh. Tiểu tử này quá hung tàn, đập chết Ma Lợi Đao như đập ruồi, hung dữ biết mấy.
Có người nhỏ giọng nói:
– Hắn có lai lịch gì? Là xuất thân từ Thiên Lý Hà sao? Hay đến từ Ngu Sơn lão tiên quốc?
Người còn trẻ mà hung hãn như vậy không thể nào vô danh.
Tu sĩ trẻ tuổi đến từ Nam Dao Vân lắc đầu, nói:
– Trong nhân tộc Dao Vân không nghe nói có nhân vật này, Ngu Sơn lão tiên quốc cũng không có. Trong Thiên Lý Hà người mạnh nhất hình như là Trúc tiên nữ.
Lý Thất Dạ thản nhiên ném Ma Thiên bia xuống đất, mỉm cười nói:
– Nhân vật như vậy cũng dám xưng là kẻ hung ác? Nếu cùng là kẻ hung ác vậy chẳng phải ta là mãnh thú hồng hoang?
Lời này nghe rất bá đạo hung mãnh nhưng không ai dám nói Lý Thất Dạ mặt dày. Lý Thất Dạ dễ dàng đập chết Ma Lợi Đao, gã thì nổi tiếng kẻ hung ác trong Nam Dao Vân. Như Lý Thất Dạ nói, nếu Ma Lợi Đao xưng là kẻ hung ác thì hắn đúng là mãnh thú hồng hoang.
Dạ Sát nằm dưới đất nhìn Lý Thất Dạ tới gần, gã rất muốn chạy trốn nhưng không thể nhúc nhích. Lý Thất Dạ tùy tay đập một đòn Ma Thiên bia chưa đủ giết Dạ Sát nhưng gã đã tàn tạ không nhúc nhích được một ngón tay.
Lý Thất Dạ bước tới gần, nhìn xuống Dạ Sát.
Dạ Sát sợ hết hồn, mặt trắng bệch trong yếu ngoài mạnh quát to:
– Ngươi . . . Ngươi muốn làm cái gì? Đừng quên ta . . . Ta là truyền nhân của Dạ Hành giáo. Nếu . . . Nếu ngươi nếu dám giết ta thì . . . Thì Dạ Hành giáo sẽ không tha cho ngươi! Dù ngươi có đến chân trời góc biển sẽ bị Dạ Hành giáo truy sát!
Lý Thất Dạ nghe Dạ Sát uy hiếp, nhàn nhã hỏi:
– Dạ Hành giáo? Đó là thứ gì?
Lý Thất Dạ đạp một cái.
Dạ Sát không cam lòng hét to một tiếng:
– Không!!!
Nhưng đã muộn, Lý Thất Dạ một cước đạp chết Dạ Sát.
Thấy Lý Thất Dạ giẫm chết Dạ Sát, hắn hút ngụm khí lạnh. Thoáng chốc giết truyền nhân hai đại giáo cường quốc, đắc tội Dạ Hành giáo, Ma Thiên Môn.
Lý Thất Dạ vẫn hờ hững không thèm để bụng, người này có bá khí nhiều cỡ nào mới không quan tâm hai đại giáo cường quốc? Một hơi đắc tội hai đại giáo, bộ dáng thản niên cần bao nhiêu hung mãnh?
Có người nhỏ giọng nói:
– Đây là kẻ nguy hiểm.
Người đó rùng mình. Ma Lợi Đao, Dạ Sát hung ác cỡ nào? Hai người nổi tiếng dữ dằn vậy mà dễ dàng bị Lý Thất Dạ giết chết.
Lý Thất Dạ một cước giẫm chết Lý Thất Dạ, cười nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt nhìn hướng Thần Nhiên hoàng tử.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Còn ai có ý kiến gì với ta không? Ta là người dân chủ, ai có ý kiến gì cứ thoải mái nói.
Bị Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm làm Thần Nhiên hoàng tử biến sắc mặt, hắn đang khiêu khích gã. Đối với Thần Nhiên hoàng tử tự phụ thì đây là sự nhục nhã, nhưng gã biết hắn rấ cường đại.
Thần Nhiên hoàng tử không muốn lùi bước trước mắt bao người, gã không chịu được nỗi nhục đó.
Thần Nhiên hoàng tử hừ lạnh một tiếng:
– Thế gian có vô số cường giả . . .
Lý Thất Dạ ung dung cười nhìn Thần Nhiên hoàng tử, hỏi:
– Ngươi nói cường giả là chính mình sao?
Thần Nhiên hoàng tử biến sắc mặt, phản xạ lùi một bước. Nhưng yếu thế trước mắt bao người làm Thần Nhiên hoàng tử không cam lòng, gã cảm thấy Lý Thất Dạ đang nhục nhã mình. Thần Nhiên hoàng tử hít sâu, dứt khoát chơi tới cùng, kiêu ngạo dâng trào.
Thần Nhiên hoàng tử lạnh lùng nói:
– Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng so với tỷ phu của ta thì không là gì. Dù là ai, nếu đối địch với tỷ phu của ta đều không có kết cục tốt! Xem như người cường đại đến đâu ở trước mặt tỷ phu của ta đều như con kiến . . .
Thần Nhiên hoàng tử biết gã không bằng Lý Thất Dạ nên lôi ra núi dựa, tỷ phu của gã, Đế Tọa đại nhân.
Có một số người ghét Côn Bằng lục biến vênh váo nhưng nhắc đến tỷ phu của gã, Đế Tọa là ai cũng ngoan ngoanx ngậm miệng lại. Dù có bất mãn với Thần Nhiên hoàng tử cách mấy đành nuốt ngược cơn tức vào bụng.
Bốp!
Thần Nhiên hoàng tử chưa nói hết câu đã bị Lý Thất Dạ tát tai, một cái tát đánh bay gã.
Thần Nhiên hoàng tử bị tát mồm máu, mặt xanh mét trừng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Ngươi và ta không thù không oán, ta không phải loại người lạm sát vô tội. Nhưng có ra oai trước mặt ta thì ngại quá, đôi khi ta sẽ ngáa tay thích đánh mặt ai đó, ngươi đừng để bụng.
– Ngươi . . .!
Thần Nhiên hoàng tử tức hộc máu, biểu tình cực kỳ khó xem. Thần Nhiên hoàng tử hận không thể lao lên giết Lý Thất Dạ, nhưng lý trí nói với gã rằng gã không phải đối thủ của hắn. Thần Nhiên hoàng tử đành ráng nhịn.
Lý Thất Dạ hờ hững liếc Thần Nhiên hoàng tử, cười tủm tỉm hỏi:
– Ngươi nói tỷ phu của ngươi thì ngại quá, ta không biết tỷ phu của ngươi là ai, tỷ phu của ngươi là thứ gì?
Mọi người hút ngụm khí lạnh. Lý Thất Dạ noi quá bá đạo, trong U Thánh giới, tu sĩ nào trải đời đều nghe danh Đế Tọa.
Đế Tọa, truyền nhân Vạn Cốt Hoàng Tọa, truyền thuyết tu luyện bất thế đế thuật của ba vị tiên đế, một trong tam kiệt U Thánh giới. Truyền thuyết Đế Tọa có thể thông thiên, tuyệt thế vô song, không biết bao nhiêu người tôn xưng gã một tiếng Đế Tọa đại nhân.
Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ nói câu ‘tỷ phu của ngươi là thứ gì?’ rõ ràng khiêu khích Đế Tọa, làm nhiều người tim tim đập nhanh. Tiểu tử này nếu không phải chán sống thì là siêu bá đạo.
Lý Thất Dạ mặc kệ Thần Nhiên hoàng tử, hắn ôm eo Thu Dung Vãn Tuyết, lắc người biến mất trong trời đêm.
Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Sau khi Lý Thất Dạ rời đi, có người lẩm bẩm:
– Một kẻ hung ác thật sự đã sinh ra.
Thần Nhiên hoàng tử khó nuốt trời cục tức, sau khi Lý Thất Dạ rời đi gã phun nước miếng hướng chỗ hắn biến mất.
Thần Nhiên hoàng tử nghiến răng ken két:
– Tiểu súc sinh không biết sống chết. Chờ đi, đến lúc đó sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!
Thanh Kim Tử tới gần khuyên:
– Thần Nhiên huynh, nhịn một lúc gió êm sóng lặn. Tiểu bối nhân tộc này không kiêu ngạo được bao lâu. Chờ Đế Tọa đại nhân đến chắc chắn sẽ chém hắn dươi đao.
Thanh Kim Tử là thiên tài một thế hệ, gã cũng rất tự phụ, nhưng thấy Lý Thất Dạ đập chết Ma Lợi Đao như đập ruồi làm lòng gã chìm xuống. Thanh Kim Tử hiểu rằng gã không phải đối thủ của Lý Thất Dạ, nên khi hắn tát bay Thần Nhiên hoàng tử thì gã không dám nói nhiều. Vào phút mấu chốt này một mình Thanh Kim Tử xông lên là tìm đường chết, gã không muốn vì Thần Nhiên hoàng tử mà mất mạng.