Đế Bá Audio Podcast
Tập 131 [Chương 651 đến Chương 655]
❮ sautiếp ❯Chương 651: Tiên nguyệt mi (1)
Vì vậy Dạ Sát không được xếp vào thiên tài đỉnh cao nhất U Thánh giới hiện nay nhưng rất nhiều người e dè gã. Trong thiên tài thế hệ trẻ một số người mạnh hơn Dạ Sát nhưng vẫn kiêng dè gã ba phần.
Khi dám tu sĩ trẻ lùi mấy bước, Dạ Sát nở nụ cười, gã hưởng thụ người khác sợ mình.
Dạ Sát cười nói:
– Các vị đạo hữu, ta không thù không oán với mọi người, cần gì xem ta như rắn rết?
Có tu sĩ trẻ cười nói:
– Uy danh của Dạ Sát huynh như sấm bên tai, chúng ta vừa nghe tên đã như bị sét đánh.
Mọi người không muốn đắc tội Dạ Sát, trong thế hệ trẻ gã không mạnh nhất nhưng không ai muốn dây vào gã. Bị Dạ Sát theo dõi thì như có gai ghim lưng.
Dạ Sát bật cười, tiếng cười âm u làm người nghe lạnh gáy.
Dạ Sát nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ là người duy nhất không nhúc nhích, cười hỏi:
– Tiểu bối nhân tộc, ngươi không sợ ta sao?
Lý Thất Dạ nhìn Dạ Sát, thản nhiên nói:
– Ta không biết ngươi thì tại sao phải sợ ngươi?
Nhiều tu sĩ trẻ toát mồ hôi hột thay Lý Thất Dạ, nếu đắc tội Dạ Sát thì chết như thế nào cũng không biết.
Dạ Sát nhìn Lý Thất Dạ, thấy bộ dáng hắn rất bình thường, ngẫm nghĩ cũng đúng.
Dạ Sát gật đầu, nói:
– Nói cũng đúng, con kiến như ngươi chắc không có tư cách nghe uy danh của ta.
Lý Thất Dạ mỉm cười, lười quan tâm Dạ Sát, gã cũng không thèm nhìn hắn lâu hơn. Trong mắt Dạ Sát thì tiểu bối nhân tộc không bằng cả con kiến, Lý Thất Dạ không đáng để gã ra tay.
Tuy Dạ Sát tự phụ nhưng gã có thực lực này. Dạ Sát ở lại bến đò một ngày, cuối cùng gã nhìn trúng đám Quỷ Tảo Tương từ thượng nguồn trôi xuống. Chớp mắt Dạ Sát đã vào Quỷ Hà, tốc độ nhanh làm người líu lưỡi, vớt bốn Quỷ Tảo Tương trên mặt sống.
Bốn Quỷ Tảo Tương vừa bị Dạ Sát vớt lên thì tiếng nước rào rào vang lên, bốn con hung vật chui ra khỏi mặt sông. Dạ Sát không sợ hãi, gã cười âm u, chớp mắt biến thành bốn luồng khói đen. Vang một chuỗi tiếng phập phập, đao quang lạnh lẽo chém xuống.
Giây lát sau bốn quỷ vật bị Dạ Sát giết, gã đáp xuống bến đò. Dạ Sát ném cá Dạ Dương ra sau đó biến mất, chẳng biết trong Quỷ Tảo Tương của gã có báu vật gì không.
Sau khi Dạ Sát biến mất, các tu sĩ trẻ thở phào nhẹ nhõm, không ai muốn ở chung với sát thủ, quá nguy hiểm.
– Mạnh quá!!!
Một tu sĩ trẻ nói:
– Đúng là hắn rất mạnh. Gần đây nghe nói Dạ Sát ám sát Yêu Hoàng của Thiết Ngưu quốc. Nghe đồn Yêu Hoàng của Thiết Ngưu quốc đã là một vị tiểu thánh tôn, nhưng vẫn chết thảm trong tay hắn.
Các tu sĩ trẻ có mặt tim rớt cái bịch, đối với bọn họ, dù là thiên tài nào thì thánh tôn là tồn tại rất mạnh. Đặc biệt thánh tôn thế hệ trước càng cường đại hơn, Dạ Sát ám sát giết một vị tiểu thánh tôn, có thể tưởng tượng thực lực của gã như thế nào.
Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết ở lại bến đò hai mươi mốt ngày. Vào ngày thứ hai mươi hai, khi một mớ Quỷ Tảo Tương từ thượng nguồn trôi xuống, Lý Thất Dạ luôn nhìn chằm chằm Quỷ Tảo Tương bỗng nhiên con ngươi co rút, mục tiêu là một Quỷ Tảo Tương.
Trong phút chốc Lý Thất Dạ lao lên vươn tay vớt một Quỷ Tảo Tương.
Rào rào!
Một bộ xương như con bò cạp bay ra khỏi Quỷ Hà, cái đuôi cực kỳ sắc bén nhanh chóng đâm hướng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười nghênh đón bộ xương, hai tay bắt lấy xương bò cạp.
Răng rắc!
Cái đuôi chưa kịp đâm vào người Lý Thất Dạ thì xương bò cạp đã bị hắn bẻ thành hai khúc.
Thấy Lý Thất Dạ dễ dàng bẻ bộ xương, nhiều tu sĩ trẻ rung động:
– Sức mạnh quá!
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng ném bộ xương vào Quỷ Hà, đáp xuống bến đò, giao cá Dạ Dương cho quỷ sứ. Lý Thất Dạ đưa Quỷ Tảo Tương vào tay Thu Dung Vãn Tuyết.
– Tặng cho nàng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chắc chắn nó thích hợp nàng, tiếc rằng chưa phải thứ ta muốn.
Thu Dung Vãn Tuyết nhận lấy Quỷ Tảo Tương, sững sờ tại chỗ. Nhìn thái độ của Lý Thất Dạ dường như đây là báu vật ghê gớm.
Có đứng bên cạnh tò mò thúc giục:
– Mở ra nhìn xem bên trong là gì?
Bất cứ ai mở rương báu là thú vui, nhiều tu sĩ trẻ vừa lấy được Quỷ Tảo Tương liền sốt ruột mở ra xem, nhìn coi mình có gặp may không.
Thu Dung Vãn Tuyết hiểu đạo lý không lộ tài, giương mắt nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Mở ra xem đi, vui một chút cũng tốt.
Lý Thất Dạ không sợ bị người nhìn thấy báu vật.
Lý Thất Dạ đã nói vậy thì Thu Dung Vãn Tuyết không dây dưa, vội thanh ly quỷ tảo rậm rạp quấn quanh, lộ ra cái hộp cũ kỹ.
Chuyện này rất hiếm thấy, nhiều Quỷ Tảo Tương không có hộp. Khi chiếc hộp bị mở ra tỏa ánh trăng rực rỡ. Ánh trăng rơi xuống như pháo hoa nở rộ ánh sáng rực rỡ muôn màu.
Chưa thấy báu vật, nhìn hoa trăng rơi đã làm người ta kinh thán.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn thấy trong hộp chứa một vầng trăng cong, kích cỡ bàn tay tỏa ánh trăng rực rỡ như trăng sáng treo trên cao. Làm người ta rung động là trong trăng cong có một cái bóng, bóng dáng mơ hồ xuất trần như tiên nhân.
Mọi người chưa thấy rõ ràng thứ nằm bên trong Thu Dung Vãn Tuyết đã vội đóng nắp hộp lại. Tim Thu Dung Vãn Tuyết đập nhanh, tuy nàng không rõ đó là gì nhưng chắc chắn là báu vật rất ghê gớm.
Những người khác không thấy rõ thứ trong hộp, nhưng nhìn ánh trăng toát ra có thể suy đoán đó là báu vật.
– Chắc là báu vật không tệ.
Có tu sĩ trẻ tuổi hâm mộ nói:
– May mắn thật, một lần đã lấy được báu vật, siêu may mắn.
So với Thu Dung Vãn Tuyết cẩn thận thì Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
– Chúng ta đi.
Thu Dung Vãn Tuyết ngoan ngoãn đi theo sau Lý Thất Dạ rời khỏi bến đò.
Ra khỏi bến đò, Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:
– Ngươi không vớt Quỷ Tảo Tương nào cho mình sao?
Lý Thất Dạ vừa ra tay đã vớt được báu vật, Thu Dung Vãn Tuyết hiểu rằng giống như cá Dạ Dương, hắn biết vài bí mật Phong Đô thành nếu không sẽ không thể vừa ra tay đã bắt chính xác.
– Không có.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Quỷ Hà là chỗ rất đặc biệt, một khi xuất hiện báu vật kinh thế thì vài năm hay mấy chục năm đừng mơ có thêm thứ khác nữa. Ta chắc chắn chìa khóa đệ nhất hung mộ không có trong Quỷ Hà.
Thu Dung Vãn Tuyết kinh ngạc nói:
– Báu vật kinh thế?
Tim Thu Dung Vãn Tuyết đập nhanh, thần hồn dao động. Báu vật kinh thế là thứ Thu Dung Vãn Tuyết chưa bao giờ dám mơ, bây giờ Lý Thất Dạ nói nửa vầng trăng cong là thứ rất ghê gớm.
Ban đầu Thu Dung Vãn Tuyết cứ nghĩ nửa vầng trăng khuyết là báu vật không tệ, chẳng ngờ nó là báu vật kinh thế.
Thu Dung Vãn Tuyết khó khăn tỉnh táo lại, nàng sợ hết hồn, tim đập chân run:
– Ý . . . Ngươi . . . Là cái . . . Này . . . Nửa vầng trăng khuyết này là báu vật kinh thế?
– Bán Nguyệt Tiên.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Thật lâu trước kia Bán Nguyệt Tiên từng xuất hiện một lần, tiếc rằng sau này biến mất, không ngờ nó rơi vào Quỷ Hà.
– Bán Nguyệt Tiên? Không phải bán tiên nguyệt?
Thu Dung Vãn Tuyết ngyâ ngốc:
– Nó . . . Nó là vật sống sao?
– Là Bán Nguyệt Tiên, một đạo ngoại kỳ bảo có lai lịch lớn, nàng có thể gọi nó là Tiên Nguyệt Mi.
Chương 652: Tiên nguyệt mi (2)
Lý Thất Dạ cười nói:
– Lần trước Bán Nguyệt Tiên xuất hiện từng gây ra gió tanh mưa máu, sau này chủ nhân của nó mang đi, từ nay biến mất. Không ngờ lần này nay mắn vớt được nó.
Tim Thu Dung Vãn Tuyết đập nhanh, báu vật dụ dỗ người nhưng cũng mang đến họa sát thân. Báu vật kinh thế nào cũng làm người ta thèm thuồng.
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu bình tĩnh cảm xúc, hỏi:
– Cái . . . Tiên Nguyệt Mi này là báu vật gì?
Lý Thất Dạ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết run lập cập:
– Cái này phải xem chính nàng.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Đạo ngoại kỳ bảo này là thứ thời đại thần thoại lạc trong thế gian, nó đến trình độ nào quyết định ở bản thân nàng, tạo hóa của nàng. Miễn nàng cố gắng thì ngày nào đó Bán Nguyệt Tiên sẽ không thua gì tiên đế bảo khí, nàng sẽ được ích lợi lớn trong đó.
Mặc dù Thu Dung Vãn Tuyết đã chuẩn bị tâm lý, Lý Thất Dạ đã nói là báu vật kinh thế thì chắc chắn không tệ. Nhưng nghe nói tiên đế bảo khí làm Thu Dung Vãn Tuyết giật mình, tim đập nhanh.
Tiên đế bảo khí đối với Tuyết Ảnh quỷ tộc là thứ xa xôi không thể với tới. Thứ này ngay cả đại giáo cường quốc còn không có chứ nói gì tộc nhỏ như Tuyết Ảnh quỷ tộc? Tiên đế bảo khí, có thể nói là báu vật vô giá tuyệt thế.
Thu Dung Vãn Tuyết không dám nhận báu vật thế này:
– Cái này . . . Nó . . . Quá quý giá.
Một tiên đế bảo khí có thể khiến huynh đệ xích mích, làm sư đồ tàn sát nhau.
– Nhận đi.
Lý Thất Dạ cười thản nhiên nói:
– Số cá Dạ Dương đó tính phần của nàng.
Lý Thất Dạ còn tặng tiên đế bảo khí thật sự cho người chứ nói gì Bán Nguyệt Tiên?
Thu Dung Vãn Tuyết sững sờ tại chỗ, là loại người gì mới có thể hờ hững với một thứ đẳng cấp phệ kim trùng? Đừng nói Thu Dung Vãn Tuyết, dù là truyền nhân đế thống tiên môn, những thiên tài xuất thân khủng chưa chắc hờ hững với tiên đế bảo khí.
Đối với bất cứ ai, dù là thiên tài hay cường giả thế hệ trước đều chú trọng tiên đế bảo khí, xem nó là mạng sống. Lý Thất Dạ thì hờ hững, một báu vật kinh thế nói tặng liền tặng như thể đó là đồng nát.
Thu Dung Vãn Tuyết tỉnh táo lại, trái tim ấm áp, rất cảm động. Thu Dung Vãn Tuyết là tộc trưởng nên tính tình trầm ổn, cẩn thận giờ mũi cay cay. Thu Dung Vãn Tuyết rất muốn tựa vào vai Lý Thất Dạ khóc thút thít.
Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết rời khỏi Quỷ Vận phái không được bao xa chợt có sương khói tụ lại trước mặt, một bóng người hiện ra chặn đường đi.
Nhìn người đột nhiên xuất hiện, Thu Dung Vãn Tuyết biến sắc mặt nói:
– Dạ Sát!
Thu Dung Vãn Tuyết thụt lùi một bước, nhìn Dạ Sát lộ mặt nàng liền biết tiêu rồi.
Dạ Sát nhìn Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết như xem dê con:
– Nghe nói các ngươi được một báu vật không tệ?
Thu Dung Vãn Tuyết hoảng loạn, Lý Thất Dạ thì rất bình tĩnh.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Tin tức của ngươi khá nhạy.
Dạ Sát mới quay về bến đò, gã định thử vận may tiếp, sau đó nghe tin nhóm Lý Thất Dạ được báu vật nên vội đuổi theo.
– Ha ha ha, xem ra báu vật có duyên với ta.
Dạ Sát cười âm hiểm:
– Ta ra giá ba con cá Dạ Dương mua báu vật trong tay các người.
Thu Dung Vãn Tuyết biến sắc mặt, đây mà mua gì, rõ ràng cướp đồ.
Lý Thất Dạ không dao động, mỉm cười hỏi:
– Nếu ta không bán thì sao?
Ánh mắt Dạ Sát lạnh lùng nói:
– Tiểu tử nhân tộc, có lẽ ngươi không biết tên của đại gia ta nhưng có một lời khuyên, biết điều thì bán đi, ít ra còn có ba con cá Dạ Dương, không thì chẳng bao lâu sau sẽ có người thấy các ngươi phơi thây hoang dã!
– Ngươi nói đúng.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Chắc chắn có người phơi thây hoang dã, nhưng không phải chúng ta mà là ngươi.
– Thứ không biết sống chết, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Ánh mắt Dạ Sát lạnh băng lộ ra sát khí, sắc mặt âm trầm nói:
– Vậy cũng tốt, ta đỡ mất ba con cá Dạ Dương, ba cá Dạ Dương không phải số lượng nhỏ.
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Biết điều thì hãy giao hết báu vật ra đây, nếu không ta sẽ cắt từng miếng thịt trên người của ngươi!
Dạ Sát tức giận quát:
– Muốn chết!
Hôm nay có một tiểu bối nhân tộc dám nhục nhãc gã, sát ý dâng trào, mắt Dạ Sát bắn ra tia sáng tàn nhẫn.
Dạ Sát đang định hành động thì có tiếng tụng kinh vang lên.
– A di đà phật, ngã phật từ bi.
Một hòa thượng từ trên trời giáng xuống, nói:
– Hèn gì sát khí đặc như vậy. Dạ Sát thí chủ, bần tăng đến đây.
Dạ Sát vừa thấy hòa thượng này liền biến sắc mặt, sương mù bao quanh, gã trốn ngay.
Hòa thượng không đuổi theo, cười tủm tỉm cảnh cáo Dạ Sát chạy trốn:
– Dạ Sát thí chủ, trốn được hòa thượng nhưng không thoát khỏi chùa.
Dạ Sát vẫn không ngừng lại, gã chạy vắt giò lên cổ như thấy khắc tinh.
Một hòa thượng đầu trọc, đốt đỏ trên đầu đặc biệt rõ ràng, ngực treo một chuỗi hạt phạt vừa tròn vừa to, hai tay chắp vào nhau, dáng vẻ cười tủm tỉm làm người nhìn tưởng đâu là cao tăng đắc đạo.
Lý Thất Dạ nhìn hòa thượng trước mắt, cười lắc đầu, nói:
– Đại Trí thiền sư.
Đại Trí thiền sư nhìn Lý Thất Dạ, chắp tay cười niệm phật hiệu:
– A di đà phật, Lý thí chủ, chúng ta thật là có duyên, không ngờ ở U Cương xa xôi vẫn gặp nhau.
– Đừng!
Lý Thất Dạ xua tay nói:
– Ta không thích hòa thượng, ngươi vừa đến đã làm hỏng chuyện tốt của ta. Ta đang định làm thịt tiểu tử kia, ngươi đến hù hắn bỏ chạy mất.
Lý thí chủ không để bụng bị Lý Thất Dạ ghét bỏ, cười nói:
– Lý thí chủ muốn làm thịt hắn thì có gì khó? Tục ngữ nói trốn được hòa thượng nhưng không thoát khỏi miếu. Nếu Lý thí chủ thật sự không tha cho hắn thì trực tiếp xông vào Dạ Hành giáo là xong, san bằng nguyên Dạ Hành giáo, đồ diệt toàn Dạ Hành tộc!
Thu Dung Vãn Tuyết đứng bên cạnh Lý Thất Dạ nghe Đại Trí thiền sư nói, tim đập nhanh. Dạ Hành giáo là một đại giáo, hòa thượng này mở miệng đã đòi san bằng nguyên Dạ Hành giáo, quá kiêu ngạo.
Lý Thất Dạ liếc Đại Trí thiền sư:
– Ngươi đang xúi giục ta? Hòa thượng, đừng lấy ta làm thương sai đâu đánh đó, coi chừng ta phá sập miếu của ngươi, nhổ sạch lông ngươi.
– Thiện tai, thiện tai, Lý thí chủ lệ khí ngập trời, nên tịnh hóa đi.
Đại Trí thiền sư chắp hai tay vào nhau, bộ dáng cao tăng. Người không rành Đại Trí thiền sư thật sự tin gã là cao tăng.
Lý Thất Dạ nhún vai, híp mắt nhìn Đại Trí thiền sư:
– Nói vậy là hòa thượng nhà ngươi muốn độ hóa ta? Ta đang chờ một tôn thần đến độ hóa, hay ngươi thử xem?
Đại Trí thiền sư giật nảy mình, vội thụt lùi mấy bước, xua tay lia:
– Đùa, đùa thôi. Tiểu tăng chỉ là một hòa thượng nhóm lửa, đạo pháp mỏng làm gì có tư cách độ hóa thần linh như Lý thí chủ?
Lý Thất Dạ ung dung bình tĩnh nhìn Đại Trí thiền sư, thản nhiên nói:
– Biết là tốt. Nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một nhân tình, ngươi đã hù chạy con mồi của ta.
Đại Trí thiền sư giật mình kêu lên:
– Cái này . . . Thôi để ta bắt Dạ Sát về cho Lý thí chủ.
Chương 653: Đại Trí hòa thượng sợ lão bà
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Đã muộn, săn thú tất nhiên phải chú ý quá trình. Bây giờ ngươi đi bắt hắn về không còn hứng thú nữa. Tóm lại ngươi thiếu ta một nhân tình, hiểu chưa?
Đại Trí thiền sư nhăn nhó, cười khổ nói:
– Lý thí chủ đang đào hố cho bần tăng nhảy vào sao? Lý thí chủ cố ý muốn làm khó ta.
Lý Thất Dạ cười nhàn nhã:
– Ngươi sai rồi, là tự ngươi nhảy ra cố ý ra oai, liên quan gì ta? Nếu ngươi không ra oai thì bây giờ không có chuyện gì.
Đại Trí thiền sư cốc đầu mình, đành chịu trận. Nhưng Đại Trí thiền sư thuộc phái yên vui, một lúc sau gã ngước lên thấy Thu Dung Vãn Tuyết đứng cạnh Lý Thất Dạ, nở nụ cười gian.
Đại Trí thiền sư niệm phật hiệu:
– A di đà phật.
Đại Trí thiền sư mỉm cười nói:
– Lý thí chủ và nha đầu Phi Hoài Trang tiến triển sao rồi?
Lý Thất Dạ nhìn Đại Trí thiền sư, nói:
– Liên quan gì ngươi? Ngươi là hòa thượng mà hỏi chuyện hồng trần làm chi?
– Ha ha ha, Lý thí chủ, tại vì bần tăng quan tâm ngươi.
Đại Trí thiền sư mỉm cười nói:
– Lý thí chủ nên biết nha đầu kia nổi tiếng khó chọc trong Nam Dao Vân, nổi điên lên thì ai cũng nhức đầu vì nàng. Lý thí chủ là vị hôn phu của nàng lại chạy đến U Cương, cô nam quả nữ. Nếu bị nha đầu kia biết thì khó sống.
Mặt Thu Dung Vãn Tuyết đỏ rực, tên hòa thượng này không phải hòa thượng nghiêm túc gì.
Lý Thất Dạ lườm Đại Trí thiền sư:
– Như thế nào? Uy hiếp ta?
Lúc này đổi lại Đại Trí thiền sư bình tĩnh, chậm rãi nói:
– Lý thí chủ, tục ngữ nói muốn trám miệng người thì phải cho cái lợi gì, Lý thí chủ thấy có đúng không? Nếu không cho lợi lộc gì sợ là miệng ta khó giữ.
Lý Thất Dạ cười, thản nhiên nói:
– Nói đến trám miệng thì ta biết có cách tốt nhất trên đời không bao giờ lộ tin tức ra, ngươi biết là gì không? Người chết, người đã chết rồi có biết nhiều hơn cũng vô dụng.
Thu Dung Vãn Tuyết bực mình:
– Chuyện gì đây?
Lý Thất Dạ, Đại Trí thiền sư nói chuyện như thể Thu Dung Vãn Tuyết và Lý Thất Dạ có quan hệ mờ ám gì, rõ ràng hai người không có gì hết.
Đại Trí thiền sư bị Lý Thất Dạ hù giật mình thụt lùi vài bước, cười gượng:
– A di đà phật, thiện tai, thiện tai, Lý thí chủ nghiêm túc quá, bần tăng chỉ đùa cho vui.
Lý Thất Dạ xua tay:
– Được rồi, rượu thịt hòa thượng nhà ngươi đừng giả bộ cao tăng với ta.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Dù ngươi nói cho anh đầu kia cũng vô dụng. Nam nhân tam thê tứ tiếp là bình thường như cơm bữa, không có nữ nhân nào ta không trị được.
Thu Dung Vãn Tuyết liếc Lý Thất Dạ, tiểu nam nhân không chỉ lớn lối với kẻ địch mà trong chuyện này cũng ăn to nói lớn.
Đại Trí thiền sư giơ ngon cái khen:
– Cao, cao, quá cao tay ấn.
Đại Trí thiền sư xoa tay cười nham nhở:
– Ha ha ha, Lý thí chủ, không, Lý huynh, truyền cho tiểu đệ một chiêu được không? Tiểu đệ rất kính ngưỡng thuật thuần thê của Lý huynh, khâm phục sát đất. Lòng kính trọng Lý huynh như nước tam giang cuồn cuộn không dứt . . .
Đại Trí thiền sư tuôn một tràng nịnh hót Lý Thất Dạ.
Đại Trí thiền sư thay đổi đột ngột làm Thu Dung Vãn Tuyết trợn mắt há hốc mồm, không biết nên nói cái gì. Đại Trí thiền sư là hòa thượng thì học thuật thuần thê làm gì?
Lý Thất Dạ bật cười, hắn nhìn Đại Trí thiền sư, hỏi:
– Như thế nào? Ngươi không làm hòa thượng, đột nhiên động phàm tâm, muốn hoàn tục?
Đại Trí thiền sư lúng túng cười gượng nói:
– Không giấu gì Lý huynh, ta làm hòa thượng chỉ là cực chẳng đã, là bất đắc dĩ.
– Thì ra ngươi là hòa thượng giả.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu chỉ là hòa thượng rượu thịt thì thôi, lại còn là hòa thượng giả.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Thuần thê? Dùng cách gì? Được rồi, để ta dạy ngươi. Trực tiếp đẩy lên giường, chuyện gì cũng xong.
Mặt Thu Dung Vãn Tuyết đỏ rực, tức giận mắng:
– Hạ lưu!
Thu Dung Vãn Tuyết không biết nên nói cái gì, tiểu nam nhân này cái gì cũng dám nói.
Đại Trí thiền sư nghẹn lời:
– A?
Đại Trí thiền sư cười khổ.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Thôi, mỗi nhà đều có khó khăn riêng, ngươi tự giải quyết định. Nhưng hòa thượng giả, sao ngươi chạy trốn đến U Cương?
– Thì Lý huynh cũng đến đây vậy.
Đại Trí thiền sư cười tủm tỉm:
– Sau khi Mê Thất thần đảo biến mất thì tin tức bùng nổ trong Dao Vân. Có tin nói vài người tại U Cương thấy một bàn tay khổng lồ thò ra khỏi đệ nhất hung mộ, nên nhiều đại giáo cường quốc chạy sang đây. Bây giờ nhiều lão già suy đoán đời này đệ nhất hung mộ sẽ mở ra, mọi người đến góp vui nên hòa thượng cũng đi.
Lý Thất Dạ không quá bất ngờ, giấy không gói được lửa, không chỉ đám người Thu Dung Vãn Tuyết nhìn thấy bàn tay khổng lồ thò ra khỏi đệ nhất hung mộ. Lúc trời sập tối, bàn tay khổng lồ vươn ra khỏi đệ nhất hung mộ, Mê Thất thần đảo thì biến mất, rất dễ làm người ta liên tưởng đến hai thứ.
Tuy nhiên Lý Thất Dạ suy đoán nhiều hơn người khác, đi trước người ta một bước.
Lý Thất Dạ nhìn Đại Trí thiền sư:
– Ngươi đến Phong Đô thành cũng vì muốn có chìa khóa đệ nhất hung mộ sao?
Đại Trí thiền sư lắc đầu, nói:
– Chìa khóa đệ nhất hung mộ không dễ có, đây là tạo hóa lớn. Đối với bần tăng thì ai lấy được chìa khóa không quan trọng, dù sao sau khi đệ nhất hung mộ mở ra tất cả có thể đi vào. Ai được chìa khóa thì sao chỉ cần mở đệ nhất hung mộ là tốt.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Nói cũng đúng.
Nhưng Lý Thất Dạ phải lấy chìa khóa đệ nhất hung mộ, đối với hắn chìa khóa không đơn giản chỉ để mở đệ nhất hung mộ.
Đại Trí thiền sư mỉm cười nói:
– Nhưng ta nghe một tin tức. Nghe nói Trung thành có một hội đấu giá tên là tiểu quỷ phách quan, không biết Lý huynh có hứng thú đi cùng không?
Tim Lý Thất Dạ đập nhanh, nheo mắt nói:
– Tiểu Quỷ phách quan?
Lý Thất Dạ nhớ đến một tồn tại, một tồn tại đã thật lâu không lộ mặt, hắn cứ tưởng tồn tại đó đã chết.
Lý Thất Dạ động tâm:
– Cũng tốt, dù gì rảnh rỗi, đi xem thử.
Nếu đúng là Tiểu Quỷ phách quan thì đáng để Lý Thất Dạ đi một chuyến.
Đám người Lý Thất Dạ lên đường đi Trung thành, nhưng ba người chưa đi xa thì chân trời có áng mây đỏ bay đến, tốc độ siêu nhanh tới gần nhóm Lý Thất Dạ.
Nhìn mây đỏ từ chân trời bay tới, Đại Trí thiền sư biến sắc mặt.
Đại Trí thiền sư vội nói với Lý Thất Dạ:
– Lý huynh, ta bỗng có việc bận, xin đi trước.
Đại Trí thiền sư chưa nói xong đã xoay người trốn ngay như thấy khắc tinh, tốc độ siêu mau.
Chân trời vang thanh âm hung tợn:
– Kiếm Huyền, dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển thì bản cô nương quyết bắt ngươi về!
Áng mây đỏ phía chân trời không phải mây mà là một nữ nhân mặc đồ đỏ, tốc độ siêu nhanh, chớp mắt đuổi theo hướng Đại Trí thiền sư bỏ chạy.
Đại Trí thiền sư không dám ở lại lâu, biến mất phái cuối chân trời. Xem bộ dáng Đại Trí thiền sư như chuột thấy mèo.
Nhìn Đại Trí thiền sư bỏ trốn, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Thì ra là sợ thê tử.
Lý Thất Dạ đã hiểu tại sao Đại Trí thiền sư xin hắn dạy thuật thuần thê.
Chương 654: Thần Nhiên hoàng tử
Thu Dung Vãn Tuyết nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rung động nói:
– Kiếm Huyền chẳng lẽ là truyền nhân của Minh Độ Trạch? Nghe nói là một vị thiên tài lợi hại, hắn làm hòa thượng?
Lý Thất Dạ cười cười:
– Có lẽ.
Lúc Đại Trí thiền sư chạy đến bên ngoài Phi Hoài thôn thấy Đại Trí Tự, làm hòa thượng có lẽ không chỉ vì thăm dò bí ẩn trong Phi Hoài thôn, cũng để trốn tránh ai đó.
Thu Dung Vãn Tuyết nghĩ đến lời Đại Trí thiền sư nói, nàng nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Công tử có vị hôn thê?
Lý Thất Dạ nhàn nhã nhìn nữ nhân trưởng thành động lòng người, cười hỏi:
– Như thế nào? Ghen?
Thu Dung Vãn Tuyết vừa tức vừa giận lườm Lý Thất Dạ, cáu kỉnh nói:
– Ngươi không cảm thấy mình quá tự kỷ sao? Làm như ta sẽ thích ngươi vậy. Hơn nữa là vị hôn thê của ngươi ghen mới đúng!
Thu Dung Vãn Tuyết khó chịu nhưng không mất ưu nhã, làm người ta thích.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Cái này thì nàng cứ yên tâm.
Lý Thất Dạ ung dung bảo:
– Chưa có nữ nhân nào ta không chế ngự được, nếu ta muốn cưới nàng thì tuyệt đối sẽ không có chuyện ghen tuông.
Thu Dung Vãn Tuyết trừng Lý Thất Dạ:
– Chưa có ai nói ngươi quá tự kỷ sao?
Thu Dung Vãn Tuyết vốn phong vạn trưởng thành làm bộ dáng thiếu nữ hờn dỗi càng quyến rũ động lòng người, khiến tim người đập nhanh.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Từng có người nói như vậy.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng cái này không phải tự kỷ mà gọi là thực lực. Lý Thất Dạ ta chưa từng gặp chuyện gì không dàn xếp được, nàng thấy có đúng không?
Thu Dung Vãn Tuyết không còn lời gì để nói, thầm thở dài, cười cay đắng. Lý Thất Dạ nói có lý.
Trung thành, thật ra Phong Đô thành không có tên gọi Trung thành, chẳng qua tòa thành trì nằm ở chính giữa Phong Đô thành nên tu sĩ từ ngoài vào gọi là Trung thành.
Trung thành là tòa thành trì rất cổ xưa và cực kỳ náo nhiệt, có thể nói Trung thành là một trong các thành thị lớn nhất Phong Đô thành. Khi vào Trung thành thì thấy biển người đông đúc, trên đười đi có người, có quỷ. Khi đến Phong Đô thành thì không còn ai cố ý phân biệt người và quỷ nữa. Phong Đô thành là quỷ thành, đến Phong Đô thành sẽ dần thói quen người và quỷ ở chung. Huống chi quỷ Phong Đô thành không phải quỷ thật sự mà chỉ là chấp niệm, dễ hòa hợp với tu sĩ từ ngoài đến.
Khi Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết vào Trung thành, rất nhanh hỏi thăm ra đia điểm Tiểu Quỷ phách quan, biết thời gian đấu giá là buổi chiều.
Sau khi và Trung thành, Thu Dung Vãn Tuyết tò mò hỏi:
– Quỷ thành có đấu giá? Chưa từng nghe nói quỷ thành có phòng đấu giá.
Tuy quanh năm có tu sĩ trẻ tuổi đến Phong Đô thành nhưng đa số tu sĩ trẻ tuổi không muốn ở lại Phong Đô thành lâu, ai ở ba, năm năm cơ bản là vì một thứ gì đó.
Cho nên dù thường có người vào Phong Đô thành nhưng ít ai ở lại lâu, càng đừng nói dựng môn phái, sàn đấu giá.
Trong Phong Đô thành dù có đấu giá thì cũng là loại tạm thời. Thu Dung Vãn Tuyết từng đến Phong Đô thành mấy lần, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói về hội đấu giá.
– Ngẫu nhiên cũng có.
Lý Thất Dạ nói:
– Nếu là hội đấu giá tiểu quỷ thì tuyệt, là hội đấu giá chất lượng cao, thứ đấu giá chắc chắn rất ghê gớm.
– Tiểu Quỷ?
Thu Dung Vãn Tuyết tò mò hỏi:
– Là quỷ Phong Đô thành sao?
Cư dân Phong Đô thành tổ chức hội đấu giá, lần đầu Thu Dung Vãn Tuyết nghe cách nói này.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Cái này thì . . .
Lý Thất Dạ cười cười:
– Sợ là không ai biết. Tiểu Quỷ là người hay quỷ đến nay là điều bí ẩn. Có người bảo hắn là quỷ, cũng có kẻ bảo là người.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ, nàng cảm thấy hắn biết điều gì nhưng không chịu nói, nàng cũng không hỏi.
Tiểu Quỷ phách quan tổ chức trong một cổ viện Trung thành. Nói nó là cổ viện chẳng bằng bảo sân hoang. Đó là một tòa cổ trạch siêu lớn, cổ trạch bị vứt bỏ rất lâu, đã sụp đổ chỉ để lại sân rách nát. Cái sân to chứa khoảng ngàn người.
Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết bước vào cổ trạch sắp có đấu giá, khá nhiều người chờ sẵn, toàn là tu sĩ trẻ tuổi từ ngoài đến.
Tin hội đấu giá Tiểu Quỷ phách quan đã truyền ra vài ngày, không ai biết tin tức do người nào truyền ra. Cho đến nay Phong Đô thành không có hội đấu giá, bây giờ bỗng nghe Tiểu Quỷ phách quan khiến nhiều tu sĩ bên ngoài tò mò đến.
Dù đến vì đấu giá hay góp vui, tóm lại nhiều tu sĩ trẻ tuổi nghe tin liền chạy tới hội đấu giá.
Ai đều được pháp tham gia hội đấu giá tên Tiểu Quỷ phách quan, không giới hạn tư cách.
Nhưng hội đấu giá này không giống với hội đấu giá chính tông. Nhiều người đến cổ trạch không được chiêu đãi, mỗi người tự chọn một vị trí. Có ngồi dưới đất, có lơ lửng trong không trung. Có dọn ra lâu vũ của mình.
Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết đến cổ trạch thấy mấy trăm người chờ sẵn trong sân, truyền nhân Ma Thiên Môn, Ma Lợi Đao gặp ở Ngũ Giới Môn cũng có mặt.
Ma Lợi Đao vóc dáng cao to đứng trong đám người như hạc trong bầy gà. Thật ra không chỉ chiều cao, thân phận, thực lực của Ma Lợi Đao cũng nổi bật trong đám người.
– Nhiều người là đệ tử của đại giáo cường quốc.
Nhìn tu sĩ trẻ tuổi vào cổ trạch tham gia đấu giá, Thu Dung Vãn Tuyết rung động nói:
– Gần đây rất nhiều người đến Phong Đô thành.
Lý Thất Dạ lên tiếng:
– Sau này càng nhiều hơn.
Nếu người trong thiên hạ biết đệ nhất hung mộ sắp mở, vô số đại giáo cường quốc, đế thống tiên môn trong U Thánh giới sẽ tuôn ra ồ ạt. Đệ nhất hung mộ tràn ngập cám dỗ với bất cứ ai.
Thu Dung Vãn Tuyết đi theo bên Lý Thất Dạ nhìn cổ trạch, nàng lấy làm lạ hỏi:
– Tại sao không có cư dân Phong Đô thành? Hay hạn chế chỉ có tu sĩ được tham gia?
Phong Đô thành bỗng tổ chức hội đấu giá, người có mặt toàn là tu sĩ trẻ tuổi từ ngoài đến. Cư dân bản xứ, quỷ sứ các môn phái trong Phong Đô thành đều không đến.
Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, nói:
– Nếu nàng là quỷ Phong Đô thành, biết Tiểu Quỷ thì cũng sẽ không tham gia đấu giá.
Thu Dung Vãn Tuyết nghe ra ý khác trong lời Lý Thất Dạ nói, hỏi:
– Tiểu Quỷ rất đáng sợ sao?
– Tiểu Quỷ thì . . .
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Vậy phải xem nàng định nghĩa hai chữ đáng sợ như thế nào. Nàng nói hắn đáng sợ thì đúng là khủng bố thật, nàng nói hắn không đáng sợ vậy hắn không chút đáng sợ.
Thu Dung Vãn Tuyết bực tức nói:
– Không nói thì thôi, lòng vòng làm gì?
Thu Dung Vãn Tuyết trừng Lý Thất Dạ, ba phần quyến rũ làm lòng người ngứa.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Tóm lại đừng tìm hiểu lai lịch của Tiểu Quỷ, không phải chuyện tốt.
Lý Thất Dạ cảnh cáo làm tim Thu Dung Vãn Tuyết đập nhanh. Lý Thất Dạ luôn hờ hững với mọi chuyện, bây giờ hắn cảnh cáo Thu Dung Vãn Tuyết hiển nhiên có chuyện không tầm thường.
Bỗng một thanh âm u ám vang lên:
– Ha ha ha ha ha ha! Xem ra ta không đến trễ.
Sương mù ngưng tụ, một bóng người hiện ra.
Nhìn người đột nhiên xuất hiện, nhiều tu sĩ trẻ tuổi tim rớt cái bịch:
– Dạ Sát!
Người đứng gần Dạ Sát vội thụt lùi mấy bước.
Chương 655: Thanh kim tử (1)
Dạ Sát hưởng thụ người khác sợ hãi mình, cười âm trầm:
– Ta không phải yêu ma quỷ quái ăn thịt người, có cần khoa trương vậy không?
Ngoài miệng Dạ Sát nói vậy nhưng biểu tình rất hưởng thụ.
Thanh âm kiêu ngạo vang lên:
– Dạ Sát, đừng ra oai khoe khoang ở đây.
Thanh âm kiêu ngạo nói:
– Nam Dao Vân không chỉ có một tuấn kiệt hào hùng nhà ngươi.
Một thanh niên dẫn theo đám đệ tử trẻ tiến đến. Lửa bốc cháy trên người thanh niên tăng khí chất thần thánh, như thể gã là con của thiên thần, được chư thần che chở.
Nhìn thanh niên đi tới, nhiều tu sĩ trẻ tuổi tiến lên nghênh đón:
– Thần Nhiên hoàng tử.
Người đến chính là hoàng tử Thần Nhiên quốc, đệ đệ của Thần Nhiên Phượng Nữ. Thần Nhiên hoàng tử dẫn theo đệ tử Thần Nhiên quốc hùng hổ kéo đến, khí thế ngạo thị mọi người.
Dạ Sát nhìn Thần Nhiên hoàng tử, lạnh lùng cười:
– Thì ra là Thần Nhiên hoàng tử, thất kính.
Dạ Sát âm trầm nói:
– Thần Nhiên hoàng tử cũng diễu võ dương oai.
Thần Nhiên hoàng tử kiêu ngạo liếc Dạ Sát:
– Vậy thì sao? Nếu ngươi cảm thấy mình có thể kiêu ngạo thì đi nói chuyện với tỷ của ta!
Thần Nhiên hoàng tử nói rất bá đạo, hùng hổ dọa người. Nhiều tu sĩ trẻ tuổi bàng quan, không dám xen vào.
Thần Nhiên hoàng tử hống hách nói làm Dạ Sát biến sắc mặt. Dạ Sát rất kiêu ngạo, nhưng nhắc đến Thần Nhiên Phượng Nữ, sát thủ như gã cũng phải kiêng dè ba phần.
Không chỉ vì Thần Nhiên Phượng Nữ là thiên chi kiêu nữ siêu siêu mạnh, cũng vì vị hôn phu của nàng, Đế Tọa.
Trong U Thánh giới dù là ai nhắc tới Đế Tọa sẽ kiêng dè ba phần, một trong tam kiệt U Thánh giới, truyền nhân Vạn Cốt Hoàng Tọa, truyền thừa đạo thống nhất môn tam đế đáng sợ biết bao.
Giới trẻ trong U Thánh giới dù thiên tài cỡ nào cũng không muốn đối địch với Đế Tọa.
Dạ Sát ôm cục tức, gã tự tin đạo hạnh của mình không kém hơn Thần Nhiên hoàng tử, tin chắc có thể ám sát gã. Nhưng bây giờ Dạ Sát bị Thần Nhiên hoàng tử đè đầu.
Dạ Sát lạnh lùng nói:
– Thần Nhiên hoàng tử, chỉ có thực lực bản thân mới đại biểu tất cả.
Dạ Sát đang mỉa mai Thần Nhiên hoàng tử cáo mượn oai hùm, dùng uy phong của tỷ tỷ chèn ép người khác.
Dạ Sát trào phúng, Thần Nhiên hoàng tử chỉ cười nhạt, ngạo nghễ nhìn lại gã.
Thần Nhiên hoàng tử nói:
– Dạ Sát, thực lực của Thần Nhiên quốc ta đủ tiêu diệt ngươi, ngươi cảm thấy mình đủ khả năng thì sao lần trước chạy nhanh vậy?
Thần Nhiên hoàng tử ngừng lại, cười khẩy nói:
– Dạ Sát, bản hoàng tử không ra tay với ngươi đơn giản vì tỷ của ta muốn tự mình làm. Lần này tỷ của ta sẽ giá lâm, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Bị Thần Nhiên hoàng tử chọt trúng chỗ đau, Dạ Sát biểu tình cực kỳ khó xem. Đây là mối nguy hiểm lớn nhất của Dạ Sát, nếu Thần Nhiên Phượng Nữ ra tay gã sẽ gặp nguy hiểm tồi tệ. Quan trọng hơn, trong U Thánh giới có ai dám đụng một sợi lông của Đế Tọa đại nhân?
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi nghe Thần Nhiên hoàng tử nói thì tim rớt cái bịch. Thần Nhiên Phượng Nữ sắp đến, đây là chuyện lớn. Thần Nhiên Phượng Nữ là thiên chi kiêu nữ nổi tiếng trong Nam Dao Vân, thiên phú cực cao, đạo hạnh cực sâu. Làm người rung động hơn Thần Nhiên Phượng Nữ là vị hôn thê của Đế Tọa, khiến người cực kỳ kiêng dè.
Truyền nhân Ma Thiên Môn, Ma Lợi Đao đứng ra giảng hòa:
– A, a, hoàng tử điện hạ, Dạ Sát huynh.
Ma Lợi Đao cười nói:
– Dạ Sát có nhiều điều đắc tội thật, Thần Nhiên điện hạ, Phượng Nữ có lòng dạ rộng lớn, là thiên chi kiêu tử bao dung như biển cả, chúng ta không thể sánh bằng. Dạ Sát có chỗ nào đắc tội nên xin lỗi Thần Nhiên quốc mới đúng, Dạ Sát huynh thấy có đúng không?
Thần Nhiên quốc, Ma Thiên Môn, Dạ Hành giáo đều là đại giáo cường quốc thuộc Nam Dao Vân. Ma Lợi Đao là truyền nhân Ma Thiên Môn có tình cảm khá thân với Thần Nhiên hoàng tử, cũng quen biết Thần Nhiên hoàng tử. Bây giờ Ma Lợi Đao đứng ra giảng hòa là hợp lý.
Thần Nhiên hoàng tử hừ lạnh, không có ý định giảng hòa. Dạ Sát là người tâm cao khí ngạo, gã biết không đắc tội Thần Nhiên Phượng Nữ được nhưng gã không chịu cúi đầu hướng Thần Nhiên hoàng tử.
Có thanh âm khác vang lên:
– Trong chuyện này đúng là Dạ Sát có chỗ không đúng.
Có tiếng lách cách, một người đi vào cổ viện.
Người đó đến làm nhiều người nhìn chằm chằm. Nói là một người chẳng bằng bảo là một bộ xương.
Một bộ xương bước đi, một bộ xương màu vàng, bộ xương không da không thịt, không lông không gân, chỉ có khung xương. Bộ xương hoàn chỉnh như đúc bằng vàng ròng, khung xương cực kỳ cứng rắn, trong hốc mắt có lửa xanh vàng rực cháy, trông như lửa linh hồn hoặc đôi mắt.
Nhìn khung xương hoàng kim bước tới, nhiều người rung động:
– Thanh Kim Tử!
Thu Dung Vãn Tuyết đứng bên cạnh Lý Thất Dạ trông thấy khung xương hoàng kim cũng chấn động:
– Nhân tộc của Bách Cốt thánh tộc.
Bách Cốt thánh tộc là quỷ tộc siêu cường đại trong Đông U Cương, tộc nhân bẩm sinh là khung xương, không có máu thịt như quỷ tộc khác. Bách Cốt thánh tộc là nhánh lớn của quỷ tộc, cực kỳ đặc biệt, không có máu thịt, chỉ có khung xương.
Đặc điểm lớn nhất của Bách Cốt thánh tộc chính là khung xương cực kỳ cứng rắn, khung xương có thể chặn bảo khí công kích. Đệ tử trong tộc có đạo hạnh càng sâu thì màu xương càng sẫm.
Như truyền nhân Bách Cốt thánh tộc Thanh Kim Tử này đây, xương cốt của gã đã là màu hoàng kim, đôi mắt lửa linh hồn cũng có màu xanh vàng nghĩa là đạo hạnh rất sâu, thực lực cực kỳ cường đại.
Thanh Kim Tử bước tới nhìn Dạ Sát:
– Dạ Sát, ngươi nên xin lỗi Thần Nhiên hoàng tử đi, Thần Nhiên hoàng tử rộng lòng chắc chắn sẽ thông cảm bỏ qua cho.
Thanh Kim Tử nói làm Dạ Sát tiến lùi khó khăn, gã là sát thủ nên rất mạnh nhưng tồn tại như Thanh Kim Tử, Thần Nhiên Phượng Nữ thì gã không trêu vào được.
Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!
Thanh Kim Tử rất cường đại, có tin đồn khung xương của gã chặn được thánh hoàng chân khí. Dù cùng đẳng cấp thánh hoàng cũng không dám vỗ ngực bảo thể xác chịu được thánh hoàng chân khí oanh giết. Thanh Kim Tử còn lâu mới đến cảnh giới thánh hoàng nhưng gã chịu được thánh hoàng chân khí oanh giết, có thể tưởng tượng khung xương của gã cứng rắn cỡ nào.
Ma Lợi Đao giảng hòa:
– Dạ Sát huynh, oan gia nên giải không nên kết, đây cũng là duyên phận. Mọi người lùi một bước trời cao biển rộng . . .
Thanh Kim Tử, Ma Lợi Đao cùng khuyên làm Dạ Sát dao động.
Thần Nhiên hoàng tử cười nhạt, kiêu ngạo nói:
– Hừ! Xin lỗi cũng không khó, ngươi hãy tự mình cúi đầu xin lỗi tỷ của ta đi!
Xảy ra chuyện này làm Dạ Sát mất mặt, nhưng may mắn Thần Nhiên hoàng tử không định dây dưa tiếp.
Thanh Kim Tử lễ phép chào hỏi Thần Nhiên hoàng tử:
– Thần Nhiên hoàng tử, nghe nói Phượng Nữ sẽ đến, không biết Đế Tọa có đi cùng không?
Bàn về danh vọng, địa vị, thực lực thì Thần Nhiên hoàng tử chưa đủ tư cách khiến Thanh Kim Tử khách sáo như vậy. Bách Cốt thánh tộc là một nhánh lớn quỷ tộc, thực lực mạnh hơn Thần Nhiên quốc nhiều.
Thanh Kim Tử khách sáo với Thần Nhiên hoàng tử, còn khuyên nhủ Dạ Sát xin lỗi chỉ vì nể mặt Thần Nhiên Phượng Nữ, tỷ tỷ của gã. Quan trọng là muốn chắp nối quan hệ với Đế Tọa Vạn Cốt Hoàng Tọa.