Đế Bá Audio Podcast
Tập 125 [Chương 621 đến Chương 625]
❮ sautiếp ❯Chương 621: Sóng gió nổi lên
Một nguyên lão khác là sư phụ của Lâm trưởng lão, Vương nguyên lão gật gù đồng ý:
– Chuyện này liên quan nghiêm trọng, đúng là nên bắt Lý Thất Dạ lại.
– Chúng ta còn không biết bí mật âm dương đàm, tại sao Lý Thất Dạ biết?
Dương lão là nguyên lão Thiên Lý Hà, trầm giọng nói:
– Không chừng Lý Thất Dạ có uyên nguyên sâu xa với Thiên Lý Hà chúng ta.
– Dương sư huynh, một người ngoài thì có uyên nguyên gì với chúng ta?
Vương nguyên lão cười khẩy nói:
– Không chừng tiểu quỷ này rình ngó bí mật Thiên Lý Hà, trộm cách vào âm dương đàm từ Thiên Lý Hà chúng ta.
– Rình ngó bí mật của chúng ta? Trộm cách vào âm dương đàm từ Thiên Lý Hà?
Dương lão liếc Vương nguyên lão:
– Nếu chúng ta có cách đi vào cần gì đợi đến hôm nay? Vương sư đệ biết cách vào không? Đừng nói chúng ta không biết, dù là lão tổ phong ấn cũng không biết. Chẳng lẽ lão tổ biết bí mật đó rồi nói cho người ngoài nghe?
Vương nguyên lão trầm giọng nói:
– Bắt hắn lại tra khảo thì sợ gì hắn không khai? Khi đó chúng ta biết ngay Lý Thất Dạ làm cách nào biết được bí mật này.
Dương lão lắc đầu, nói:
– Cá nhân ta không đồng ý tra khảo, có thể nói chuyện với Lý Thất Dạ.
Một nguyên lão khác gật đầu, nói:
– Chúng ta vừa ra tay đã trao khảo này nọ đúng là nôn nóng, nhưng phải nói chuyện với tiểu quỷ này.
– Các vị sư thúc.
Bảo Quy đạo nhân ho khan:
– Chuyện Lý Thất Dạ chúng ta hay gác sang một bên, ta cảm thấy nên lặn xuống âm dương đàm nhìn một cái.
– Đúng vậy!
Nghe Bảo Quy đạo nhân nói, các trưởng lão, nguyên lão phấn chấn tinh thần.
– Chúng ta nên đi xem!
Chư lão Thiên Lý Hà hành động ngay, bọn họ phong tỏa đảo, không cho phép bất cứ người nào đến gần. Mấy trưởng lão, nguyên lão cầm báu vật lặn xuống âm dương đàm. Bọn họ làm theo cách Lam Vân Trúc nói, muốn xuống đáy âm dương đàm.
Nhưng mặc cho bọn họ dùng thiên mệnh bí thuật Mệnh Hà Thiên Hồi của Thiên Lý tiên đế thử nghiệm đều không thể xuống đáy âm dương đàm được, cừng không nói tới trông thấy hoàng kim thần liễu, thần điện hoàng kim.
Sau khi liên tục thất bại, đám người Bảo Quy đạo nhân nhận ra mấu chốt vấn đề không ở thiên mệnh bí thuật Mệnh Hà Thiên Hồi mà là Lý Thất Dạ.
Chư lão chung một ý kiến:
– Tìm tiểu quỷ kia nói chuyện!
Mặc kệ thế nào bọn họ quyết hỏi Lý Thất Dạ khai ra bí mật cho bằng được.
Giữa trưa, Lục Bạch Thu vội vàng xông vào, vừa thấy Lý Thất Dạ liền kinh kêu:
– Công tử, nguy rồi!
Lý Thất Dạ nhìn Lục Bạch Thu. Hỏi:
– Xảy ra chuyện lớn gì mà hoảng hốt như thế?
Lục Bạch Thu nhìn xung quanh như sợ bị ai nghe thấy, nàng nhỏ giọng nói:
– Công tử, chiều hôm nay quanh sân riêng chúng ta có thêm rất nhiều đệ tử Thiên Lý Hà tuần tra, sợ là Thiên Lý Hà có ý đồ xấu với chúng ta.
Lục Bạch Thu từng làm đường chủ, làm việc cẩn thận cảnh giác, khi nàng thấy trên đường đột niên thêm nhiều đệ tử Thiên Lý Hà tuần tra liền biết có chuyện không hay.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Vậy sao?
Chuyện này nằm trong dự đoán của Lý Thất Dạ. Lam Vân Trúc báo cáo đáy âm dương đàm thì tất nhiên Thiên Lý Hà sẽ gióng trống khua chiêng.
Lục Bạch Thu căng thẳng tinh thần, nhỏ giọng nói:
– Có khi nào Thiên Lý Hà đổi ý hôn ước không? Nhưng công tử, ta thấy Trúc tiên nữ khá thích công tử.
Lý Thất Dạ búng trán Lục Bạch Thu:
– Nha đầu nghĩ đi đâu vậy?
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Không có chuyện đó, việc này không liên quan Trúc nha đầu.
Lục Bạch Thu có trực giác nguy hiểm rất mạnh, nhỏ giọng nói:
– Nhưng Trúc tiên nữ nên cảnh báo công tử mói đúng. Bây giờ không thấy bóng dáng Trúc tiên nữ đâu, hay Trúc tiên nữ định hủy bỏ hôn ước?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Chuyện này dù là Trúc nha đầu cũng không làm chủ được, có lẽ bản thân nàng cũng thân bất do kỷ.
Bí mật đáy âm dương đàm liên quan hưng suy của Thiên Lý Hà, chuyện như vậy đừng nói là đệ tử như Lam Vân Trúc, dù là chưởng môn Thiên Lý Hà Bảo Quy đạo nhân cũng không chủ đạo được.
– Vậy chúng ta nên làm gì?
Lục Bạch Thu nhỏ giọng nói:
– Công tử, hay chúng ta nhân dịp đêm bỏ trốn đi?
– Trốn? Tại sao phải trốn?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Yên tâm đi, trời sập xuống dưới có công tử chống cho nàng, sợ gì?
Lục Bạch Thu hít sâu, gật mạnh đầu nói:
– Ta cùng công tử tiến lùi có nhau!
Lý Thất Dạ bật cười, không nói gì thêm. Lý Thất Dạ khép mắt lại chờ đợi.
Qua buổi trưa, đệ tử tuần tra quanh chỗ Lý Thất Dạ ở càng lúc càng nhiều, sắp chật như nêm cối.
Lúc này đệ tử trong Thiên Lý Hà có ngốc mấy cũng hiểu xảy ra chuyện lớn. Toàn Thiên Lý Hà kín miệng như bưng, đệ tử bình thường không dám hỏi viẹc lớn gì xảy ra.
Lục Bạch Thu thấy ngày càng nhiều đệ tử tuần tra thì tim đập chân run, chỉ khi nhìn Lý Thất Dạ vẫn bình tĩnh ung dung mới nhẹ lòng.
Buổi tối, rốt cuộc Bảo Quy đạo nhân đến gặp Lý Thất Dạ. Bọn họ không thể xuống đáy âm dương đàm, bó tay chịu trói. Bọn họ biết mấu chốt nằm ở Lý Thất Dạ, nên Bảo Quy đạo nhân là chưởng môn tự mình đi nói chuyện với hắn.
Bảo Quy đạo nhân vừa ngồi xuống, Lý Thất Dạ không dài dòng, hỏi thẳng:
– Chưởng môn đến vì chuyện đáy âm dương đàm?
Bảo Quy đạo nhân cười gật đầu, nói:
– Lý công tử đúng là người thấu suốt, nếu mọi người đều hiểu thì chúng ta nói thẳng đi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta rửa tai lắng nghe.
Bảo Quy đạo nhân nhìn Lý Thất Dạ, hít sâu, ngồi ngay ngắn.
Bảo Quy đạo nhân trầm giọng nói:
– Lý công tử, Thiên Lý Hà chúng ta nhất định phải biết bí mật mấu chốt xuống đáy âm dương đàm. Xin Lý công tử chỉ cách cho chúng ta xuống đáy âm dương đàm.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Cách xuống đáy âm dương đàm?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Thật xin lỗi, không có cách gì, nơi này chỉ có mình ta vào được.
Bảo Quy đạo nhân con ngươi co rút, trầm giọng nói:
– Lý công tử, chuyện này liên quan rất lớn, mong Lý công tử nói năng cẩn thận.
Lý Thất Dạ liếc Bảo Quy đạo nhân, nói:
– Nếu ngươi không tin thì ta đành chịu, và ta có một lời khuyên, đừng mơ tưởng xuống đáy âm dương đàm.
Bảo Quy đạo nhân giật mình kêu lên:
– Tại sao?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Chô đó không phải các người nên vào, nếu chưởng môn muốn ta nói dễ hiểu hơn thì là các người chưa có tư cách vào đó.
Lý Thất Dạ nói câu đó làm Bảo Quy đạo nhân biến sắc mặt, trầm giọng nói:
– Lý công tử đừng quên nơi đây là Thiên Lý Hà, là Thiên Lý Hồ. Trong Thiên Lý Hồ không có chỗ nào là Thiên Lý Hà chúng ta không thể đi vào!
Nghe Bảo Quy đạo nhân nói, Lý Thất Dạ lắc đầu:
– Ngươi nói sai rồi. Chính xác hơn là có âm dương đàm mới có Thiên Lý Hà các người. Cõi yên vui Thiên Lý Hồ dựa vào âm dương đàm, âm dương đàm không thuộc về Thiên Lý Hà các người. Chưởng môn hiểu chưa?
Bảo Quy đạo nhân luôn thiên vị Lý Thất Dạ nhưng hôm nay lời hắn nói làm gã tứ giận. Bảo Quy đạo nhân là chưởng môn, cố gắn giữ phong độ chủ một môn.
Chương 622: Đàm phán
Bảo Quy đạo nhân hơi giận hỏi:
– Lý công tử nói nghe thử nếu Thiên Lý Hà không thuộc về Thiên Lý Hà thì là của ai?
– Của ta.
Lý Thất Dạ chỉ vào mũi mình:
– Nói thẳng với chưởng môn, trừ ta ra âm dương đàm không thuộc về người khác. Hơn nữa chưởng môn nói chỗ kia chỉ có ta cho phép người ngoài mới được vào.
Bảo Quy đạo nhân nổi giận:
– Lý công tử, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Bảo Quy đạo nhân đã cố gắng bao che Lý Thất Dạ rất nhiều trong chuyện này, bây giờ thái độ xấc xược không chút phối hợp của hắn làm gã tức giận.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn Bảo Quy đạo nhân, nói:
– Chưởng môn, ta hiểu rõ ý ngươi nói. Ta biết thái độ của đám lão già Thiên Lý Hà các người, muốn có được bí mật, không tiếc mọi thủ đoạn đúng không? Nhưng chưởng môn có biết tại sao ta vẫn ở đây không?
Bảo Quy đạo nhân con ngươi co rút, tim rớt cái bịch. Bảo Quy đạo nhân là chưởng môn đế thống tiên môn, có thể nói thấy rất nhiều sóng gió. Bảo Quy đạo nhân là người thông minh, suy nghĩ kỹ lại cảm thấy Lý Thất Dạ có vấn đề. Rõ ràng Lý Thất Dạ dự đoán được tình hình phát triển thế nào nhưng hắn vẫn ung dung ở lại đây.
Đổi lại người khác nếu biết Thiên Lý Hà có ý xấu với mình thì đã bỏ cạy từ lâu, trốn càng xa càng tốt. Lý Thất Dạ không trốn, hắn bình tĩnh ung dung, không hề sợ hãi.
Bảo Quy đạo nhân hít sâu, nói:
– Ta xin rửa tai lắng nghe.
Bảo Quy đạo nhân cố nén lửa giận hực cháy.
Lý Thất Dạ cười nhe hàm răng trắng, thản nhiên nói:
– Không có gì, ta chỉ muôn xem các người là hậu nhân của Thiên Lý tiên đế có làm mất mặt tổ sư mình không. Nói thẳng ra ta đã nể mặt Bảo Quy đạo nhân nhà ngươi ba phần, nếu Bảo Quy đạo nhân không biết điều thì ta nghĩ Thiên Lý Hà đã đến lúc xuống dốc.
Bảo Quy đạo nhân biến sắc mặt, trầm giọng hỏi:
– Ý ủa ngươi là sao?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Không có ý gì. Nếu Thiên Lý Hà các người không có thứ gì khiến ta nhớ nhung, non sông này không đáng cho ta nhìn lâu thêm. Nếu đúng như thế, vậy Thiên Lý Hà xuống dố ta cung bớt vướng bận.
Lý Thất Dạ không lây đi thứ mình để lại trong thần điện hoàng kim, trừ vì thần binh của Thiên Lý tiên đế ra cũng vì cho Thiên Lý Hà một cơ hội. Tuy Thiên Lý Hà có vài trưởng lão làm Lý Thất Dạ khó chịu, nhưng ít ra Lam Vân Trúc, Bảo Quy đạo nhân, Dương lão cho hắn cảm giác không tệ. Người như Bảo Quy đạo nhân, Lam Vân Trúc còn đáng giá để Lý Thất Dạ nương tay.
Bảo Quy đạo nhân biểu tình cực kỳ khó xem, mắt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Đổi lại người khác đã nổi khùng, nhưng Bảo Quy đạo nhân vẫn giữ bình tĩnh.
Bảo Quy đạo nhân trầm giọng nói:
– Lý công tử đừng quên nơi này là Thiên Lý Hà, Thiên Lý Hà ta là đế thống tiên môn. Thiên Lý Hà có thể sừng sững qua từn thời đại không dễ bị người hù.
– Ta không hù chưởng môn.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ta chỉ là nói lời thật lòng. Đúng vậy, nơi này là Thiên Lý Hà, chính vì đây là Thiên Lý Hà nơi ta càng chúa tể mọi thứ ở đây. Chưởng môn, ta đã nói rõ ràng chưa?
Mảnh thiên địa này do Lý Thất Dạ tự tay sáng tạo, kỳ tích này là hắn và Thiên Lý tiên đế cùng tạo ra. Nếu Lý Thất Dạ thật lòng muốn chúa tể Thiên Lý Hà thì hắn có rất nhiều thủ đoạn.
Bảo Quy đạo nhân lạnh lùng nói:
– Thiên Lý Hà chúng ta không phải đất sét mặc cho ai nặn.
Bảo Quy đạo nhân không nói ngông, Thiên Lý Hà là đế thống tiên môn đúng là có tự tin đó, không sợ đối địch với bất cứ ai.
– Ta biết, Thiên Lý Hà rất cường đại.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Nhưng chưởng môn biết tại sao Thiên Lý Hà luôn phồn vinh đến bây giờ không? Chưởng môn có biết tại sao Thiên Lý Hà có thể sở hữu cõi yên vui như Thiên Lý Hồ không?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Đó là vì mảnh đất này đáng để ta hoài niệm.
Như Thiên Lý tiên đế, non sông này đáng giá cho bọn họ lưu luyến vì chứa vài chuyện dĩ vãng. Thứ trong thần điện hoàng kim tuyệt thế vô song, có được nó Lý Thất Dạ sẽ bồi dưỡng một đế thống tiên môn khác. Nhưng thời đại Thiên Lý tiên đế rời đi, Lý Thất Dạ không mang đi mây thứ đó.
Như Thiên Lý tiên đế đã nói, non sông này đáng giá lưu luyến, chỗ này chứa nhiều vui vẻ, sung sướng. Nếu không ngay từ thời đại Hắc Long Vương Lý Thất Dạ đã sớm mang nó đi, mấy thứ đó là Lý Thất Dạ lấy từ chỗ nguy hiểm nhất trong cửu thiên thập địa.
Bảo Quy đạo nhân ngây người, gã nhìn Lý Thất Dạ, không biết nên nói cái gì. Đổi lại người khác sẽ cho rằng Lý Thất Dạ nói ngông, thậm chí hắn nói xàm nói bậy. Nhưng Bảo Quy đạo nhân không cho rằng Lý Thất Dạ nói ngông hay bậy bạ.
Bảo Quy đạo nhân khó hiểu. Lý Thất Dạ là vãn bối, hắn có nội tình gì để đối kháng với một đế thống tiên môn? Dù thanh niên cường đại cách mấy cũng không dám ngông nghênh đến đối đầu với một đế thống tiên môn.
Bảo Quy đạo nhân khó khăn bình ổn nhiều ý nghĩ trong lòng, trầm giọng nói:
– Lý công tử, ta rất cố gắng dàn xếp chuyện này, ta hy vọng có thể giải quyết trong hòa bình. Nhưng nếu Lý công tử không phối hợp thì ta làm chưởng môn, bất lực không che chở Lý công tử được.
– Chưởng môn dày yêu làm ta vô cùng cảm kích.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu chưởng môn buộc ta phối hợp thì ta cũng bất lực.
Bảo Quy đạo nhân tiến lùi khó khăn. Thấy Lý Thất Dạ không đồng ý hợp tác, Bảo Quy đạo nhân không chết tâm.
Bảo Quy đạo nhân hít sâu, nói:
– Lý công tử, dù sao chuyện này liên quan tồn vong của Thiên Lý Hà, chúng ta không thể không cẩn thận, chúng ta không có y gì khác. Chúng ta là đệ tử của Thiên Lý Hà, chỉ muốn đi vào nhìn xem, hiểu rõ hơn căn cơ Thiên Lý Hà. Nếu Lý công tử đồng ý nói ra mấu chốt cho chúng ta đi vào thì Thiên Lý Hà đồng ý trả giá.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Như thế nào? Cứng rắn không được chuyển sang chiến thuật mềm?
Bảo Quy đạo nhân trầm giọng nói:
– Mọi người chỉ muốn bình tâm ngồi xuống nói chuyện một bữa. Miễn là Lý công tử đồng ý thì cứ ra giá đi, hai bên đàm phán thỏa đáng, Thiên Lý Hà chúng ta có thể thỏa mãn yêu cầu của Lý công tử.
– Bảo Quy chưởng môn không hiểu vấn đề ở đâu.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Ra giá? Chưởng môn, nếu ta thật sự muốn báu vật thì không chờ chưởng môn và ta cò kè mặc cả. Chưởng môn cảm thấy Thiên Lý Hà các người có cái gì quý giá hơn hoàng kim thần liễu sao? Nếu ta thật sự muốn báu vật, ta không cần đánh tiếng với các người làm gì, đã sớm mang hoàng kim thần liễu đi.
Bảo Quy đạo nhân nghe Lý Thất Dạ nói, biến sắc mặt:
– Mang hoàng kim thần liễu đi!?
Hoàng kim thần liễu liên quan căn cơ Thiên Lý Hà, nếu hoàng kim thần liễu bị người mang đi thì hậu quả không thể tưởng tượng.
– Nếu ta muốn mang hoàng kim thần liễu đi, ta nghĩ hoàng kim thần liễu rất vui vẻ heo ta.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Nhưng ngươi biết tại sao ta để hoàng kim thần liễu lại không? Là vì ta cho Thiên Lý Hà một cơ hội. Ta đã nói rõ ràng, chưởng môn nên biết tiến lùi.
Chương 623: Đại chiến sắp đến (1)
Bảo Quy đạo nhân ngây người. Mang hoàng kim thần liễu đi, Thiên Lý Hà hiểu biết rất ít về hoàng kim thần liễu, Lý Thất Dạ có thể mang hoàng kim thần liễu đi? Nghĩ đến đây Bảo Quy đạo nhân bắt đầu do dự, trông Lý Thất Dạ không giống nói đùa.
– Chưởng môn, ta nói đến đây đã quá rõ ràng.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Chuyện âm dương đàm các người hãy quên đi, như thế nào nào thì hãy như thế ấy. Nếu không Thiên Lý Hà các người tự tìm diệt vong.
Bảo Quy đạo nhân lặng im. Thiên Lý Hà là đế thống tiên môn, theo lý sẽ không dễ dàng sợ vãn bối uy hiếp.
Nhưng Bảo Quy đạo nhân làm chưởng môn, trực giác nói cho gã nếu cứ dây dưa chuyện này sẽ bất lợi cho Thiên Lý Hà. Bảo Quy đạo nhân không biết nội tình của Lý Thất Dạ là gì, trực giác cho gã biết nếu trở mặt với hắn Thiên Lý Hà sẽ xuống dốc.
Bảo Quy đạo nhân không có căn cứ gì, gã không biết Lý Thất Dạ có thủ đoạn gì. Chỉ có nói trực giá cho Bảo Quy đạo nhân biết trở mặt với Lý Thất Dạ là hành động không sáng suốt.
Một lúc lâu sau Bảo Quy đạo nhân đứng dậy, trầm giọng nói:
– Lý công tử, chuyện này ta làm chưởng môn cũng không thể tự giải quyết, một mình ta không quyết định được.
– Ta biết.
Lý Thất Dạ nói:
– Ngươi là chưởng môn, cách hành động sáng suốt nhất là thuyết phục bọn họ, xem như không có chuyện gì xảy ra. Các người vẫn có cõi yên vui Thiên Lý Hồ, đế thống tiên môn phát triển không ngừng. Nơi không nên đi thì các người dừng đi.
Bảo Quy đạo nhân thở dài thườn thượt, dù gã tin lời Lý Thất Dạ, đồng ý từ bỏ thăm dò bí mật âm dương đàm nhưng trưởng lão, nguyên lão khác chưa chắc chịu.
Bảo Quy đạo nhân trở về, ngay trong đêm mở cuộc họp. Cá trưởng lão, nguyên lão đều có mặt. Không khí cuộc họp đặc biệt nghiêm túc, nặng nề.
Trong cuộc họp, Bảo Quy đạo nhân nói rõ tình huống cụ thể và lo lắng cá nhân.
– Hừ! Nếu họ Lý không muốn thì càng tuyệt.
Lâm trưởng lão sớm gia mắt Lý Thất Dạ cười khẩy nói:
– Hắn không nguyện ý hợp tác vậy đừng trách Thiên Lý Hà chúng ta không cho cơ hội. Bắt hắn lại, tra khảo thì sợ gì hắn không khai?
Trưởng lão gật đầu, nói:
– Chưởng môn, một tiểu bối mà dám huênh hoang trong Thiên Lý Hà, không để Thiên Lý Hà vào mắt. Nếu không cho hắn nếm mùi lợi hại hắn còn cho rằng Thiên Lý Hà chúng ta phô trương thanh thế.
Trước đó có một số trưởng lão không chủ trương vừa mở màn đã dùng vũ lực, hy vọng giải quyết trong hòa bình. Bây giờ thái độ của Lý Thất Dạ làm các trưởng lão chủ hòa rất tức giận. Bọn họ cảm thấy Lý Thất Dạ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Nguyên lão phái cứng rắn, tức Vương nguyên lão sư phụ Lâm trưởng lão trầm giọng nói:
– Chưởng môn, một tiểu bối đạp trên đầu Thiên Lý Hà chúng ta thì còn chờ gì nữa? Bắt hắn ngay bây giờ đi.
Dương lão khuyên nhủ chư lão:
– Để Lý Thất Dạ suy nghĩ kỹ đi, cho hắn một cơ hội cuối cùng, thời hạn là ngày mai được không?
Tuy Dương lão muốn giúp Lý Thất Dạ một tay nhưng trong thế cục này, lão muốn giúp hắn cũng đành bất lực. Thái độ của Lý Thất Dạ đã đắc tội nguyên Thiên Lý Hà.
Dương lão không hiểu Lý Thất Dạ muốn gì, hắn định một mình chống lại nguyên Thiên Lý Hà sao? Chuyện như vậy dù là đại hiền cũng không làm được, càng đừng nói thế hệ trẻ.
Dương lão hiểu rằng Mộng Nguyện thụ chọn Lý Thất Dạ là có lý do, nhưng thái độ kiêu ngạo của hắn làm lão không biết nên làm sao, không che chở hắn được.
Bảo Quy đạo nhân trầm giọng nói:
– Nh Dương lão nói, cho Lý Thất Dạ cơ hội cuối cùng, ngày mai ta lại đi nói chuyện với hắn.
Bảo Quy đạo nhân dàn xếp lần cuối, gã chỉ có thể làm được đến mức này, còn lại bất lực.
Khác với những trưởng lão tức giận, Bảo Quy đạo nhân là chưởng môn, trong lòng có điều kiêng dè. Các trưởng lão chưa nói chuyện với Lý Thất Dạ nên không có cảm quan đó. Bảo Quy đạo nhân có cảm quan kia, trực giác cho gã biết đừng trở mặt mâu thuẫn với Lý Thất Dạ, nếu không sẽ bất lợi với Thiên Lý Hà.
Nhưng bây giờ các trưởng lão, nguyên lão Thiên Lý Hà rất tức giận. Bảo Quy đạo nhân là chưởng môn muốn hòa đàm cũng không thay đổi được đại cục. Nếu không có nhóm Dương lão ủng hộ, lúc này các trưởng lão đã hành động.
Cuối cùng Bảo Quy đạo nhân dàn xếp, chư lão Thiên Lý Hà nhường bước đồng ý cho Lý Thất Dạ thời hạn cuối cùng:
– Chỉ có một ngày.
Bọn họ đồng ý trong vòng một ngày cho Bảo Quy đạo nhân thuyết phục Lý Thất Dạ, nếu không Thiên Lý Hà sẽ bắt hắn.
Đám người Lâm trưởng lão hận không thể trừ khử Lý Thất Dạ ngay, bọn họ rất sốt ruột, bực bội vì Bảo Quy đạo nhân bao che hắn.
Bảo Quy đạo nhân thở dài, gã tranh thủ một ngày cho Lý Thất Dạ, nhưng sâu trong lòng gã biết hắn tuyệt đối không nhường bước. Cục diện này làm chưởng môn Bảo Quy đạo nhân tiến lùi khó khăn, gã không thể thuyết phục chư lão, nếu Lý Thất Dạ không nhường bước thì đành bắt hắn.
Hai phe trong thế giằng co cá chết lưới rách. Đổi lại là người khác Bảo Quy đạo nhân có tự tin trăm phần trăm bắt giữ, Thiên Lý Hà là đế thống tiên môn không chỉ có cái tiếng.
Đối diện tiểu bối vô danh như Lý Thất Dạ làm Bảo Quy đạo nhân không còn tự tin nữa. Bảo Quy đạo nhân cảm thấy thật bí ẩn, tại sao căn cơ Thiên Lý Hà, đệ tử hay truyền nhân Thiên Lý Hà lại không thể đi vào? Lý Thất Dạ là người ngoài có thể dễ dàng bước chân vào?
Lý Thất Dạ và Thiên Lý Hà có quan hệ gì? Lý Thất Dạ còn nói hoàng kim thần liễu thuộc về hắn, hoàng kim thần liễu vui vẻ đi cùng hắn, tại sao? Bí mật ẩn giấu đằng sau làm Bảo Quy đạo nhân chìm trong suy tư.
Nếu đúng như Lý Thất Dạ nói, khi đó trở mặt mâu thuẫn, hoàng kim thần liễu đi theo hắn thì Thiên Lý Hà sẽ ra sao?
Nghĩ đến đây Bảo Quy đạo nhân rét run. Nếu không còn hoàng kim thần liễu thì từ nay Thiên Lý Hồ chẳng là cõi yên vui nữa. Về sau Thiên Lý Hồ sẽ là hồ nước bình thường, vô số thần dược chết đi, vô số yêu linh không thể thành đạo!
Bảo Quy đạo nhân cảm giác gánh nặng trên vai quá nặng nề, gã không có cách nào thuyết phục chư lão, hiện tại muốn chư lão đổi ý thì chỉ có nước mời lão tổ xuất thế.
Bảo Quy đạo nhân biết chỉ dựa vào ý tưởng của gã không thể thuyết phục được lão tổ, càng đừng nói mời lão tổ sư đệ che chở Lý Thất Dạ.
Đêm naylà một đêm trắng đối với Bảo Quy đạo nhân, buổi tối dài vô tận.
Đêm nay Lam Vân Trúc vội vàng chạy tới chỗ Lý Thất Dạ. Nàng là thiên chi kiêu nữ gặp chuyện không hoảng nhưng bây giờ Lam Vân Trúc hoảng loạn.
Vừa thấy Lý Thất Dạ, Lam Vân Trúc thúc giục:
– Ngươi trốn mau đi, trốn ngay tối nay.
So sánh với Lam Vân Trúc hốt hoảng thì Lý Thất Dạ bình tĩnh, nhàn nhã rất nhiều.
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vân Trúc bối rối, bình tĩnh nói:
– Trốn? Trốn gì?
Lam Vân Trúc nóng nảy nói:
– Chư lão đã quyết định bắt ngươi. Tuy chưởng môn tranh thủ một ngày cho ngươi nhưng nếu ngươi không khai thì sẽ bị bắt. Bây giờ chư lão chủ trương bắt ngươi, đặc biệt là mạch Vương nguyên lão hận không thể hành động ngay. Nếu không có nhóm chưởng môn ngăn lại thì đám Vương nguyên lão đã đến bắt ngươi.
Chương 624: Đại chiến sắp đến (2)
Lý Thất Dạ ung dung cười nói:
– Nếu bọn họ muốn cứng rắn thì ta rất hoan nghênh, tùy thời chào đón. Gần đây không đánh nhau, hơi ngứa xơng. Nếu không ngại thì ta suy nghĩ nên đại khai sát giới.
Lam Vân Trúc liếc xéo Lý Thất Dạ:
– Ngươi bị điên sao?
Lam Vân Trúc cáu kỉnh nói:
– Tuy ta biết ngươi rất mạnh nhưng bây giờ không phải lúc cậy mạnh. Không nói đến trưởng lão Thiên Lý Hà chúng ta toàn là thánh tôn, còn có đình thánh tôn. Một khi đánh nhau thì nguyên lão cũng giúp một tay. Thiên Lý Hà chúng ta có nguyên lão không muốn xuất thế cỡ đỉnh thánh hoàng, nguyên lão mà ra tay thì ngươi có mười cái mạng cũng không đủ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nha đầu, câu đó sai rồi. Nếu đổi lại chỗ khác, địa điểm khác, đỉnh thánh hoàng ra tay thì ta hơi e ngại. Nhưng nơ inày là Thiên Lý Hà, dù đại hiền có tới ta cũng bình ổn ngồi cửu thiên.
Lam Vân Trúc tức giận nghẹn lợi, tức tối trừng Lý Thất Dạ.
Lam Vân Trúc nói:
– Ngươi quá ngông cuồng, đừng quên nơi này là Thiên Lý Hà, là đế thống tiên môn, dù là đại hiền cũn không thể doa động Thiên Lý Hà. Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể lay động toàn Thiên Lý Hà sao? Tuy ngươi có lục cung cửu tinh rất lợi hại nhưng ở đây thì không đáng là gì, ngươi hiểu hay không?
Lam Vân Trúc lo lắng, bối rối cho Lý Thất Dạ, nếu không nàng đã chẳng chạy đến khuyên hắn bỏ trốn.
Lý Thất Dạ cười bình tĩnh, từ tốn nói:
– Nha đầu, nàng nói đúng. Nơi này là Thiên Lý Hà, cũng là địa bàn của ta. Trong Thiên Lý Hà, Thiên Lý Hồ này ta mới là chúa tể, nàng hiểu không?
Lam Vân Trúc tức tối nói:
– Ngươi nghĩ ngươi có thể đối kháng chư lão sao? Hừ, dù ngươi thật sự có bản lĩnh đối kháng chư lão, một khi uy hiếp đến Thiên Lý Hà thì lão tổ phong ấn sẽ xuất thế. Khi lão tổ xuất thế thì mọi chuyện sẽ được bình ổn. Ngươi nên hiểu lão tổ Thiên Lý Hà xuất thế có ý nghĩa gì.
Lam Vân Trúc rất muốn mở đầu Lý Thất Dạ ra nhìn xem bên trong có cái gì cho hắn kiêu ngạo như vậy.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Nha đầu, nàng nghĩ ngược rồi.
Lý Thất Dạ dịu dàng bảo:
– Nàng biết tại sao ta ở đây không? Đó là vì ta cho Thiên Lý Hà một cơ hội. Nếu không nghĩ tình Thiên Lý tiên đế tổ sư của các người, bây giờ ta có thể lật tung Thiên Lý Hà lên.
– Thánh hoàng thì sao? Đại hiền lại như thế nào? Chỉ cần ta muốn đồ sát thì dễ như chơi. Nhưng ta tạm thời không muốn đôi tay dính đầy máu hậu nhân Thiên Lý tiên đế. Nếu không thì nàng nghĩ ta sẽ vì chút chuyện nhỏ này chấp nhận Thiên Lý Hà thử thách sao?
Lam Vân Trúc nhìn chằm chằm như ngó quái vật, hậm hực nói:
– Đại thúc, da mặt quá dày cũng không nên thổi phồng như thế. Nói như thể quen tiên đế của chúng ta, ngươi nể tình tiên đế của ta sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nàng nói câu này là đúng rồi.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Nếu Thiên Lý tiên đế các người còn sống sẽ phải nể mặt ta.
Lý Thất Dạ sẽ không nói hắn quen Thiên Lý tiên đế.
– Xì.
Lam Vân Trúc gắt lên:
– Nói khoác không biết ngượng. Sao ngươi không đi tiểu rồi soi mặt mình xem, Thiên Lý tiên đế tổ sư của 33 vô địch cửu thiên thập địa. Ngươi là một tiểu bối vô danh đáng giá tổ sư nể mặt ngươi sao? Tự phụ không chịu nổi.
– Tuy ta là một tiểu ối vô danh . . .
Lý Thất Dạ bình tĩnh, nghiêm túc nói:
– Nhưng không có nghĩa là tổ sư các người không biết hàng.
Lam Vân Trúc ôm cục tức:
– Ta không thèm lo nữa, ngươi thích chết thì tự tìm đường chết.
Lam Vân Trúc gắt gỏn nói:
– Ngươi thích thế nào thì thế ấy đi, tự phụ không chịu nổi, đến khi muốn trốn cũng không còn cơ hội!
Lam Vân Trúc giẫm mạnh chân, nàng bị cái tên ngông cuồng này chọc tức chết.
Nhìn Lam Vân Trúc giận lẫy, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nói vậy nàng hy vọng ta trốn ngay bây giờ, chạy suốt đêm ra khỏi Thiên Lý Hà?
– Tốt nhất là trốn ngay bây giờ.
Lam Vân Trúc cho rằng Lý Thất Dạ đổi ý, mừng rỡ nói ngay:
– Bỏ trốn ngay đêm nay thì ngươi nòn cơ hội ra khỏi Thiên Lý Hà. Khi ngươi chạy khỏi Thiên Lý Hà liền trốn khỏi Nam Dao Vân. Đi U Thánh giới hay Tây Thủy Cương đều được, tốt nhất tránh chỗ nào có nhiều quỷ tộc. Nếu ngươi còn ở lại Nam Dao Vân thì không an toàn.
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vân Trúc, cười nói:
– Nha đầu, nàng đang tư thông quân địch sao?
Lam Vân Trúc giận dữ trừng Lý Thất Dạ, bộ dáng rất xinh đẹp.
Lam Vân Trúc bực bội nói:
– Ngươi có trốn không?
Lý Thất Dạ xòe tay:
– Nàng cũng thấy rồi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Bây giờ đảo này bị vây kín không kẽ hở, không biết bao nhiêu cặp mắt theo dõi ta. Kêu ta chạy ra khỏi Thiên Lý Hà các người là niệm vụ không dễ dàng.
Lam Vân Trúc hít sâu, nghiêm túc trầm giọng nói:
– Để ta yểm hộ ngươi ra ngoài, có ta yểm hộ thì người khác sẽ không chú ý đến. Chờ ngươi ra khỏi đây thì chạy trốn không khó khăn gì.
Lý Thất Dạ sờ cằm, bộ dáng đăm chiêu:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vân Trúc, cười gian nói:
– Nhưng ta luyến tiếc nàng, nếu bây giờ bỏ trốn thì về sau sẽ không được gặp lại nữa.
Lam Vân Trúc bị chọc giận mặt đỏ rực, oán hận giậm chân:
– Đã lúc này rồi ngươi còn nói nhảm cái gì?
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vân Trúc, vẻ mặt si tình nói:
– Nha đầu, hay chúng ta bỏ trốn đi? Chạy ra Thiên Lý Hà, song túc song phi. Từ đó về sau trời cao mặc chim bay, biển rộng cho cá lội.
Lam Vân Trúc vừa xấu hổ vừa tức giận liếc xeo Lý Thất Dạ:
– Phi, ai thèm bỏ trốn với ngươi!?
Lam Vân Trúc nói:
– Ngươi nằm mơ đi! Rốt cuộc có trốn không? Nếu ngươi trốn thì ta sẽ đưa ngươi ra Thiên Lý Hà, nếu không đi thì ta mặc kệ ngươi.
Lam Vân Trúc làm điều này rất đáng quý. Đây là tội lớn thông đồng với địch, khi bị phát hiện dù nàng là truyền nhân Thiên Lý Hà cũng sẽ bị trừng phạt.
Lý Thất Dạ nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lam Vân Trúc, hắn bật cười, nhẹ vỗ gò má nàng.
Lý Thất Dạ nói:
– Nha đầu, sao ta có thể liên lụy nàng? Yên tâm, ta không trốn, nếu chút chuyện nhỏ này buộc ta trốn chạy thì ta không phải là Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười, nghiêm túc nói:
– Nể tình cảm của nàng, lần này ta không làm khó Thiên Lý Hà, cũng không mang hoàng kim thần liễu đi, xem như cho Thiên Lý Hà cơ hội tiếp tục hưng thịnh. Nhưng với kẻ không biết tiến lùi, mù mắt thì ta không ngại đồ sát một phen.
Lam Vân Trúc giẫm chân, gắt gỏng nói:
– Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể đánh khắp Thiên Lý Hà sao?
Lý Thất Dạ nghiêm túc gật đầu, nói:
– Đúng vậy! Ta có thể đánh khắp Thiên Lý Hà các người, bởi vì ta là Lý Thất Dạ.
Lam Vân Trúc sững sờ. ‘bởi vì ta là Lý Thất Dạ’, đây là câu nói bá đạo nhất nàng từn nghe. Dường như cửu thiên thập địa, từ xưa đến nay không có gì ngăn cản được câu bá đạo kia.
Lam Vân Trúc tỉnh táo lại, giậm chân bực tức nói:
– Ta mặc kệ ngươi, ngươi thích làm gì thì tùy! Khi đó chết thảm tại đây đừng trách ta!
Lam Vân Trúc nói xong nổi giận đùng đùng chạy đi.
Chương 625: Tuyên chiến
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn Lam Vân Trúc tức tối, một lúc lâu sau hắn ngước lên nhìn màn đêm, khẽ thở dài.
Lý Thất Dạ nhỏ giọng nói:
– Thiên Lý, lần này đừng trách ta, chỉ trách đồ tử đồ tôn của ngươi không biết tiến lùi. Để lại hoàng kim thần liễu, các báu vật là ta đã cho Thiên Lý Hà rất nhiều. Có người không nghe lời thì đổi người ngoan ngoãn quản lý sơn hà này.
Hôm sau, sáng sớm Lục Bạch Thu hoảng hốt chạy vào:
– Công tử, nguy rồi, nguy rồi!
Lý Thất Dạ mở mắt ra, bình tĩnh nói:
– Có chuyện gì? Trời sập sao?
Lục Bạch Thu thở hổn hển nói:
– Trời chưa sập nhưng Viêm Long đại sư huynh Thiên Lý Hà dẫn theo một đống người đến bắt công tử.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Bắt ta?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:
– Đi đi, nếu có người không biết chết sống là gì thì sẽ để bọn họ nếm mùi máu. Hôm nay à lúc Thiên Lý Hà nên đổi máu.
Lý Thất Dạmang theo Lục Bạch Thu ra ngoài, thấy Viêm Long mang theo đám cường giả hùng hổ ập đến.
Viêm Long thấy Lý Thất Dạ từ xa, mắt gã tóe lửa. Mấy hôm trước Viêm Long bị Lý Thất Dạ đánh nằm liệt giường, sư phụ của gã dùng nhiều đan dược quý giá mới chữa lành vết thương. Giờ thấy kẻ thù hỏi sao Viêm Long không đỏ mắt?
Lý Thất Dạ dẫn đám cường giả xông lên bao vây Lý Thất Dạ lại, không chừa một kẽ hở, không cho hắn có cơ hội trốn chạy.
Lúc này có nhiều đệ tử đứng từ xa thấy cảnh tượng đó nhưng không ai dám lên tiếng hay tới gần góp vui.
Hai ngày nay không khí Thiên Lý Hà đặc biệt căng thẳng, che lão Thiên Lý Hà ra lệnh phong tỏa Thiên Lý Hồ, không cho phép bất cứ người nào ra vào.
Dù là đệ tử Thiên Lý Hà thô thần kinh nhất cũng hiểu rằng tông môn xảy ra chuyện, hơn nữa là chuyện lớn. Việc lớn gì thì đệ tử bình thường không dám hỏi.
Viêm Long biểu tình hùng hổ, sát khí đằng đằng, bộ dáng muốn lột da rút xương Lý Thất Dạ ra:
– Họ Lý, ngươi ngoan ngoãn chịu trói hay để chúng ta bắt?
Lý Thất Dạ chắp hai tay sau lưng, không thèm nhướng mi mắt hỏi:
– Như thế nào? Thiên Lý Hà các người thích làm chuyện lật lọng? Đường đường là đế thống tiên môn nhưng nói không giữ lời, khiến người hết sức thất vọng.
Viêm Long cười âm trầm:
– Chữ tín? Chữ tín của Thiên Lý Hà ta chỉ dùng với quân tử, còn hạng tiểu nhân tồi tệ thì giữ lời làm chi? Ngươi dò thám Thiên Lý Hà ta, rình mò bí mật, trộm thiên mệnh bí thuật, tội danh nào cũng đủ để phân thây ngươi ra.
Nghe Viêm Long chụp mũ, Lục Bạch Thu đi theo sau lưng Lý Thất Dạ rất tức giận:
– Dò thám Thiên Lý Hà?
Lý Thất Dạ đến vì hôn ước, mọi người đều biết chuyện này, Thiên Lý Hà cũng thừa nhận và đồng ý. Bây giờ Thiên Lý Hà nói Lý Thất Dạ là dò thám, đây rõ ràng là uv oan.
Trái ngược với Lục Bạch Thu tức giận, Lý Thất Dạ thản nhiên không bị ảnh hưởng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tội danh không tệ, đã muốn vu oan thì sợ gì không có cớ?
– Bớt nói nhảm đi, biết điều thì bó tay chịu trói, nếu không tự chuốc lấy khổ.
Viêm Long âm trầm nói:
– Ngươi không chịu trói thì sẽ bị đánh gãy tay chân, thân tàn ma dại, vậy đừng trách Thiên Lý Hà không cho ngươi cơ hội.
Viêm Long sung sướng cười độc ác.
Viêm Long hận không thể giết chết Lý Thất Dạ, bây giờ gã đã chờ được cơ hội. Lý Thất Dạ mà rơi vào tay gã thì Viêm Long sẽ làm hắn sống không bằng chết, gã sẽ cho tiểu quỷ này biết giành nữ nhân với gã có kết cuộc gì.
Lý Thất Dạ lù lù bất động:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không biết đây là ý của Thiên Lý Hà hay của cá nhân ngươi?
Viêm Long không trả lời thẳng, lạnh lùng quát:
– Dò thám Thiên Lý Hà, rình ngó bí mật, trộm thiên mệnh bí thuật, đối với tiểu nhân tồi tệ như vậy bất cứ đệ tử Thiên Lý Hà đều có trách nhiệm tiêu diệt!
Lý Thất Dạ cười, gật gù nói:
– Hiểu rồi, đây xem như công báo tư thù. Nhưng chỉ bằng vào ngươi không đủ tư cách bắt ta.
Mặt Viêm Long xanh mét, Lý Thất Dạ chọt trúng chỗ đau của gã.
Viêm Long hét chói tai:
– Lên, dám chống cự thì giết không tha!
Viêm Long dứt lời, huyết khí tuôn ra, gã lấy ra đại hiền bảo khí.
Ầm!!!
Vang tiếng nổ điếc tai, đám cường giả đi theo Viêm Long cùng lấy ra thiên la địa võng. Bầu trời rung động, bốn phía bị thiên la địa võng khóa lại.
Đám người Viêm Long đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi đến, quyết bắt Lý Thất Dạ cho được.
Khi thiên la địa võng khóa lại bốn phương tám hướng, đại hiền bảo khí của Viêm Long hu dài chém xuống. Uy lực đại hiền trấn áp.
Vào phút lằn ranh sống chết, Lý Thất Dạ lắc người. Thời không run rẩy như đang vô cánh.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chuỗi tiếng va chạm, tiếng gào rú vsang lên. Đám cường giả định dùng thiên la địa võng khóa Lý Thất Dạ lại chớp mắt bị hất bay, máu nhuộm đỏ bầu trời xanh.
Ầm!!!
Vang tiếng nổ điếc tai, cơ thể Lý Thất Dạ là vũ khí mạnh mẽ nhất. Lý Thất Dạ một cú đụng như có ngàn vạn thần nhạc đập vào, đại hiền bảo khí bị đụng bay.
Ầm!!!
Lại một tiến nổ rõ to, Viêm Long chưa hiểu ra sao đã văng ra ngoài, tiếng xương gãy vụn, máu phun tung tóe. Viêm Long không có cơ hội tỉnh táo lại, ngay sau đó cổ họng thít chặt, gã bị nhấc lên cao. Lý Thất Dạ một tay bóp cổ Viêm Long nhác gã treo lơ lửng.
– Bằng vào ngươi mà mong bắt ta?
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn Viêm Long:
– Kêu kẻ sai khiến sau lưng ngươi ra đi, không thì ta bóp chết ngươi!
Chợt vang tiếng quát to:
– Tiểu súc sinh, thả hắn ra!
Lâm trưởng lão gầm lên, một cú đấm nứt trời, tuyệt sát vô tình công kích Lý Thất Dạ.
Viêm Long là bị người sai khiến, khiêu khích Lý Thất Dạ trước là có cớ bắt hắn. Lâm trưởng lão không ngờ bọn họ chuẩn bị kế hoạch đầy đủ nhưng thoáng chốc sụp đổ ngay.
– Cút!
Lý Thất Dạ lười nhìn Lâm trưởng lão lâu, tung ra Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới. Ngàn vạn cánh tay hiện ra sau lưng Lý Thất Dạ, hai tay giương Cửu Ngữ Chân Cung.
Ong ong ong ong ong!
Cung kéo căng dây, mũi tên chữ giả bay ra. Tên ỉa tụ tập lực lượng thiên địa mượn thế bát phương, mĩ tên này như thiên địa va chạm.
Ầm!!!
Vang tiếng nổ điếc tai, mũi tên bắn vào quyền sắt thánh tôn cũng phải đẫm máu, Cửu Ngữ Chân Cung là cung số một thế gian. Lâm trưởng lão bị mũi tên bắn thủng nắm tay, dù gã có là thánh tôn cường đại cách mấy cũng không thể dùng đôi tay thịt đỡ uy lực mũi tên Cửu Ngữ Chân Cung. Lâm trưởng lão đau đớn gào rú.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Sư phụ của ngươi đến chậm, không cứu ngươi được.
Nắm ngón tay siết lại.
Viêm Long cảm nhận cái chết, gã rú lên:
– Không!!!
Đã muộn, bóc một tiếng, Viêm Long bị bóp bể, tắt thở.
Thanh âm cực kỳ giận dữ gầm lên:
– Tiểu súc sinh, chết tiệt!audio coi am
Vương nguyên lão là sư tổ bay tới, thần đao chém ngang. Đây là nguyên lão, một đao chém ngang có thể chém tất cả trong thiên địa. Đệ tử Thiên Lý Hà bị uy lực nhát đao làm run sợ, mặt trắng bệch.
Ong ong ong ong ong!
Cửu Ngữ Chân Cung bắn ra một mũi tên, là mũi tên chữ tiền, mũi tên bảo vệ. Mũi tên bay ra, vạn cảnh vào thân. Trong khoảnh khắc đó các vực cảnh mở ra trước mặt Lý Thất Dạ như từng tầng lá chắn to abỏ vệ hắn.