Đế Bá Audio Podcast
Tập 124 [Chương 616 đến Chương 620]
❮ sautiếp ❯Chương 616: Âm Dương đầm (2)
– Chưởng môn, cái này không ổn!
Bảo Quy đạo nhân làm ra quyết định như vậy, có trưởng lão hộ pháp đều không khỏi bất mãn, không nhịn được thấp giọng nói.
Bảo Quy đạo nhân nhẹ nhàng khoát tay nói:
– Chúng ta phái hộ pháp xuất tràng, đây đã là chiếm tiện nghi không nhỏ rồi, Vận Trúc mặc dù là đệ tử của Thiên Lý Hà, nàng cũng không am hiểu bắt tiên quỳ, bọn họ có nhân duyên ước định, Vận Trúc giúp hắn một chút coi như là hợp tình lý.
Nói cho cùng Bảo Quy đạo nhân vẫn là che chở cho đồ đệ của mình, hắn vẫn là đứng ở bên phía Lam Vận Trúc.
– Vậy thì bắt đầu đi!
Bảo Quy đạo nhân lực bài chúng nghị, nói với hai vị hộ pháp cùng Lý Thất Dạ tham chiến.
Hai vị hộ pháp này không nói hai lời, một người bước chân vào trong cực âm thủy, khi hộ pháp bước chân vào trong cực âm thủy, thời điểm vạt áo của hắn hơi dính đến cực âm thủy, trong nháy mắt bị băng phong, ở trong nháy mắt này từng cái đạo hoàn của hắn chống đỡ, lấy đó ngăn cản hàn khí của cực âm thủy, từ từ chìm vào trong nước.
Mà hộ pháp bước vào cực dương thủy, thời điểm khi hắn bước vào vạt áo hơi dính đến nước lập tức hóa thành tro bụi, hết sức kinh người. Cho dù vị hộ pháp này là một vị Thánh Tôn khó lường, hắn lập tức tế ra một kiện bảo vật, bảo vật buông xuống hàn khí giống như thác nước, thật chặt mà che chở hắn, lấy đó chống cự với nóng cháy của cực dương thủy.
Sau khi hai vị hộ pháp chìm đến chỗ sâu nhất định liền cũng không dám lại tiếp tục chìm xuống nữa, nếu như bọn họ lại tiếp tục chìm xuống liền không chịu nổi, coi như là ở độ sâu nơi này, một vị hộ pháp bị hàn khí xâm nhập là sắc mặt trắng bệch, một người là thừa nhận nóng cháy, mồ hôi lớn nhỏ như đậu tương từng giọt rơi xuống.
Lúc này hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào thủy thảo từ dưới đấy đầm trôi nooiro lên, thời điểm có hai gốc thủy thảo từ từ di động đến chỗ giao hội, bọn họ đều không khỏi nín thở, trong nháy mắt hai gốc thủy thảo này giao hòa biến thành Âm Dương Tiên Quỳ, bọn họ liền xuất thủ, một người là thúc dục cực âm thủy, một người là thúc giục cực dương thủy. Hai cỗ thủy lưu trong nháy mắt hóa thành xiềng xích khóa hướng rễ cây giao thành một cỗ, hơn nữa cực âm thủy khóa chính là rễ cây của hoàng kim thủy thảo, cực dương thủy kháo chính là rễ cây của huyền thiết thủy thảo.
“Đang” một tiếng, nhưng mà bọn họ hơi không lưu thần đã bị Âm Dương Tiên Quỳ bứt đứt xiềng xích, thoáng cái bỏ trốn mất dạng.
Âm Dương tiên quỳ nhưng là bảo dược cực kỳ cường đại, ở trước khi ra khỏi nước chỉ có cực âm thủy, cực dương thủy mới có thể khóa được bọn nó, nếu không cho dù ngươi thông thần đều không thể bắt được bọn nó.
Bất quá hai vị họ pháp chính là hành gia, mặc dù vừa bắt đầu xuất thủ không thuận lợi, nhưng mà kế tiếp bị bọn họ một hơi bắt được bốn cái Âm Dương Tiên Quỳ.
– Cao minh!
Lý Thất Dạ cười cười, đối với Lam Vận Trúc mở trừng hai mắt nói:
– Đến chúng ta rồi!
Nói xong liền kéo tay nhỏ của Lam Vận Trúc.
– Làm gì?
Ở trước mặt bao người như vậy bị kéo ngọc thủ, điều này làm cho Lam Vận Trúc vừa thẹn vừa giận.
Mà đẹ tử Thiên Lý Hà ở tràng lại càng hai mắt phun ra lửa giận, căm tức nhìn Lý Thất Dạ, cũng có không ít trưởng lão bất mãn, hừ lạnh một tiếng.
– Ngươi tin tưởng ta không?
Ở thời điểm Lam Vận Trúc vừa thẹn vừa giận, Lý Thất Dạ đột nhiên hỏi một câu khó hiểu.
“Oanh” một tiếng, nhưng mà Lam Vận Trúc còn chưa lấy lại tinh thần, Lý Thất Dạ liền thoáng cái kéo nàng nhảy vào Âm Dương đầm, hơn nữa bọn họ là nhảy vào chỗ giao hội của hai dòng thủy lưu.
Thời điểm vừa nhảy vào chỗ giao hội của hai cỗ thủy lưu, trong nháy mắt chợt hàn chợt nhiệt, Lam Vận Trúc lập tức thúc dục công pháp, lấy đó ngăn cản cực dương, cực âm thủy.
– Chìm xuống!
Lý Thất Dạ lập tức kéo Lam Vận Trúc chìm xuống, nói.
Lam Vận Trúc cũng chỉ đành đi theo Lý Thất Dạ hướng đáy đầm chìm xuống, hơn nữa tốc độ chìm xuống của bọn họ là cực nhanh, trong nháy mắt liền biến mất ở đáy đầm.
– Đây là muốn làm gì?
Thấy Lý Thất Dạ kéo Lam Vận Trúc đột nhiên chìm vào đáy đàm, tất cả mọi người giật mình, phải biết rằng ngay cả Đại Hiền đều không thể đi tới đáy đầm của Âm Dương đầm.
– Hừ, đồ không biết trời cao đất rộng, chỉ bằng hắn cũng muốn lặn xuống!
Lâm trưởng lão không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Ngay cả Bảo Quy đạo nhân cũng không khỏi khẽ nhíu mày, không khỏi lo lắng cho đồ đệ của mình, hắn làm chưởng môn dĩ nhiên là biết hung hiểm của Âm Dương đầm rồi.
Lý Thất Dạ mang theo Lam Vận Trúc chìm xuống cực nhanh, nhưng mà cho dù hai người bọn họ đều rất mạnh, theo lúc trầm xuống đến chỗ sâu nhất định cũng khó thừa nhận hai cỗ cực hàn cực nhiệt.
Thời điểm khi chìm xuống chỗ sâu nhất định, Lý Thất Dạ tế ra Âm Dương Luyện Tiên Kính, trong nháy mắt Âm Dương Ngư từ trong Âm Dương Luyện Tiên Kính nhảy ra, thời điểm Âm Dương Ngư ở bên cạnh hai người bọn họ dạo chơi thế nhưng là như cá gặp nước, hết sức hoan khoái.
– Đây là Tiên Đế chân khí sao?
Thấy Âm Dương Luyện Tiên Kính, Lam Vận Trúc không khỏi động dung, nàng nhưng là một người biết nhìn hàng.
– Mặc dù không phải nhưng mà không hẳn yếu hơn so với Tiên Đế chân khí!
Lý Thất Dạ cầm Âm Dương Luyện Tiên Kính, ở dưới thủ hộ của Âm Dương Ngư một mực chìm xuống dưới.
Lý Thất Dạ và Lam Vân Trúc cùng đáp xuống đất. Dường như âm dương đàm sâu không thấy đáy, chìm xuống bao lâu vẫn không đến đáy ao được.
Lý Thất Dạ, Lam Vân Trúc chìm xuống một khoảng cách nhất định, Âm Dương Luyện tiên kính che chở vẫn khó thể chịu đựng khí lạnh đóng băng tất cả và nóng cháy hòa tan hết thảy. Lý Thất Dạ, Lam Vân Trúc có huyết khí cường đại nhất vẫn không thể chống đỡ. Cực nóng và cực lạnh, pháp tắc cũng bị đông vỡ, đạo pháp cũng bị hòa tan.
Đến khoảng cách này dù là đại hiền cũng khó chống đỡ, đừng nói Lý Thất Dạ, Lam Vân Trúc, nếu cứ chìm xuống, hai người sẽ chết thảm tại đây.
Lý Thất Dạ hét to với Lam Vân Trúc:
– Ngay lúc này! Thiên mệnh bí thuật . . . Mệnh Hà Thiên Hồi!
Lam Vân Trúc nghe Lý Thất Dạ hét lên liền câu thông thiên địa, thiên mệnh chìm nổi, trong khoảnh khắc đó dường như luân hồi vạn cổ.
Trong khi Lam Vân Trúc thi triển thiên mệnh bí thuật Mệnh Hà Thiên Hồi của Thiên Lý Hà bọn họ thì Lý Thất Dạ mở thức hải ra. Một câu chân ngôn bay ra từ sâu trong thức hải, chân ngôn hóa thành hoàng kim pháp tắc thần liên. Hoàng kim pháp tắc thần liên nháy mắt bắn ra từ trán Lý Thất Dạ.
Đinh!
Bỗng xảy ra chuyện khó tin. Hoàng kim pháp tắc thần liên quất trúng thiên mệnh bí thuật của Lam Vân Trúc, khóa chương pháp trung tam nhất Mệnh Hà Thiên Hồi lại. Mệnh Hà Thiên Hồi không nghe theo Mệnh Hà Thiên Hồi điều khiển, thiên mệnh pháp tắc nháy mắt đan xen thành một môn hộ.
Ong ong ong ong ong!
Môn hộ do thiên mệnh pháp tắc biến thành bỗng chốc hút Lý Thất Dạ, Lam Vân Trúc vào trong.
Lam Vân Trúc hoa mắt, lúc này không còn âm dương đàm gì, giây sau hai người đã đứng ở chỗ khác.
Chương 617: Thần điện hoàng kim
Lam Vân Trúc ngây người. Thở nhỏ Lam Vân Trúc tu luyện thiên mệnh bí thuật, có thể nói thiên mệnh bí thuật Mệnh Hà Thiên Hồi là đạo căn của nàng. Lam Vân Trúc chưa từng biết Mệnh Hà Thiên Hồi có tác dụng như vậy.
Khi Lam Vân Trúc lấy lại tinh thần, nàng bị rung động, mắt trợn to, không dám tin tất cả điều trông thấy trước mắt.
Lam Vân Trúc, Lý Thất Dạ đang đứng dưới trời sao. Tại đây có một cây liễu khổng lồ, đó là cây liễu to nhất Lam Vân Trúc từng thấy. Cây liễu đâm thẳng vào trời, cây liễu chống đỡ mảnh thiên địa. Từng miếng nhành cây rũ xuống như thang trời, leo lên cành liễu là sẽ lên được cửu thiên.
Điều này chưa khiến người rung động nhất, khiến người chấn động là cây liễu hoàng kim. Nguyên cây liễu như đúng bằng hoàng kim, nhìn từ xa đã thấy ánh sáng vàng chói lòa. Đứng dưới cây liễu, cả người tắm trong ánh sáng vàng, bêntai loáng toháng nghe bột vàng êm tai trong trẻo rơi xuống, đan vào nhanh thành khúc nhạc.
Gốc cây liễu có cực âm thủy cùng cực dương thủy chảy ào ào. Cực âm thủy và cực dương thủy giao nhau là nơi cây liễu hoàng kim cắm rễ.
Bên dưới cây liễu hoàng kim khổng lồ có một thần điện hoàng kim, tòa thần điện như được đúc bằng vàng ròng. Hai cánh cửa thần điện hoàng kim nặng nề to lớn khép chặt.
Lam Vân Trúc nhìn cảnh tượng trước mắt thật lâu sau mới tỉnh táo lại, hỏi:
– Đây . . . Đây . . . Là nơi nào?
– Dưới đáy âm dương đàm.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Mảnh đất căn cơ của Thiên Lý Hà các người.
Lý Thất Dạ nhìn cây liễu, thần điện hoàng kim trước mắt, thầm thở dài. Bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng trôi qua, hắn lại trở về.
Lam Vân Trúc lấy lại tinh thần, nàng hít sâu, nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Lam Vân Trúc nói:
– Ngươi đang lợi dụng ta! Ta tu luyện Mệnh Hà Thiên Hồi là chìa khóa để vào đây.
Trong Thiên Lý Hà từng có tin đồn bên dưới âm dương đàm chôn giấu bí mật lớn nhất của Thiên Lý Hà. Nhưng cho đến nay không ai vào được, các đại hiền từng thử và thất bại, nhưng Lý Thất Dạ có thể.
Lý Thất Dạ cười:
– Mệnh Hà Thiên Hồi là chìa khóa?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Nàng sai rồi. Mệnh Hà Thiên Hồi chỉ là một chất môi giới, không có nàng thì ta vẫn vào được, chẳng qua rắc rối hơn chút.
Tim Lam Vân Trúc rớt cái bịch, cảnh giác nhìn Lý Thất Dạ:
– Ngươi không phải đến vì bắt tiên quỳ, ngay từ đầu ngươi đã nhắm vào chỗ này!
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Như thế nào? Đề phòng ta?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Nàng tuyệt đối không hiểu bí mật tong này, ta muốn làm gì Thiên Lý Hà các người thì không cần đợi đến hôm nay. Ta đến chỉ vì mang đi thứ thuộc về ta.
Lam Vân Trúc đứng ngây người, nàng hít sâu nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Lam Vân Trúc hỏi:
– Sao ngươi biết chỗ này? Sao ngươi biết cách đi vào?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Bấm đốt tính toán.
Sao Lý Thất Dạ không biết mọi thứ dưới âm dương đàm được? Năm xưa là Lý Thất Dạ tự tay sáng tạomảnh thiên địa này, có hắn mới có Thiên Lý tiên đế, có Thiên Lý Hà.
Lý Thất Dạ chỉ cây liễu hoàng kim khổng lồ, nói:
– Nàng ngồi dưới hoàng kim thần liễu một lúc đi. Ngồi dưới hoàng kim thần liễu, xem thiên đạo của nó không chừng nàng sẽ có thu hoạch lớn.
Lam Vân Trúc nhìn hoàng kim thần liễu, hỏi:
– Hoàng kim thần liễu là thần thụ như thế nào?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thần thụ ghê gớm, nếu không có nó thì không có Thiên Lý Hà bí ẩn. Trong U Thánh giới nếu không có qu tổ thụ không chừng nó có cơ hội trở thành đệ nhất thụ.
Lý Thất Dạ nói:
– Ta vào đây, nên mang đi vài thứ.
Lý Thất Dạ bước hướng thần điện hoàng kim bên dưới hoàng kim thần liễu.
Lam Vân Trúc chợt nhận ra một điều:
– Ta không đồng ý ngươi mang những thứ kia đi.
Lam Vân Trúc trầm giọng nói:
– Chúng nó nên thuộc về Thiên Lý Hà.
– Nên thuộc về Thiên Lý Hà?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nha đầu, nàng có biết tại sao Thiên Lý Hồ trở thành cõi yên vui không? Thật lâu trước kia, Thiên Lý Hồ chỉ là một hồ nước bình thường, sau này lại thành cõi yên vui vô số người hướng tới, nàng có biết lý do là gì không?
Lam Vân Trúc kinh ngạc hỏi:
– Chẳng lẽ Thiên Lý Hồ luôn là cõi yên vui sao?
Thiên Lý Hồ chuyên sinh sản trân bảo thần dược, không biết làm bao nhiêu người thèm thuồng.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Nếu Thiên Lý Hồ luôn là cõi yên vui thì sao đến phiên Thiên Lý Hà các người dựng tông lập phái? Cõi yên vui như vậy nếu sớm có thì truyền nhân như Vạn Cốt Hoàng Tọa, Ngu Sơn lão tiên quốc sớm xây tổ địa tại đây.
– Vậy lý do gì khiến nơi này biến thành cõi yên vui? Là do Thiên Lý tiên đế tổ sư của chúng ta sao?
Lam Vân Trúc câu này xong nàng bỗng không còn tự tin.
Lý Thất Dạ cười bí hiểm bước hướng thần điện hoàng kim, Lam Vân Trúc vội vàng theo sau.
Lý Thất Dạ ngoái đầu nhìn Lam Vân Trúc, cười nói:
– Nếu nàng muốn ngăn cản ta thì cứ đi theo, nhưng đây là chuyện không thể nào.
Lý Thất Dạ nói xong đi tới trước cửa lớn thần điện hoàng kim, hắn nhìn hai cánh cửa to dày nặng trước mắt, thầm thở dài.
Lý Thất Dạ vươn tay gõ cửa, nói:
– Ta đã trở về.
Ngữ điệu của Lý Thất Dạ có tiết tấu hòa hợp với đại đạo.
Két két két két két!
Cánh cửa hoàng kim to lớn dày nặng chậm rãi mở ra, bên trong quanh quẩn hỗn độn.
Lý Thất Dạ bước vào cánh cửa. Lam Vân Trúc thấy Lý Thất Dạ vào cửa hoàng kim thì vội vàng đi theo, nhưng nàng mới bước qua một chân thì chợt bùm một tiếng, nàng bị đẩy ra ngoài. Dường như bên trong có tồn tại vô địch không cho phép Lam Vân Trúc vào trong.
Két két két két két!
Lam Vân Trúc chưa kịp bò dậy thì cửa hoàng kim nặng nề đóng kín.
Lam Vân Trúc vội xông tới, nàng vỗ đập cánh cửa hoàng kim, cao giọng quát:
– Mở cửa, tiểu quỷ!
Nhưng bên trong không có hồi âm.
Lam Vân Trúc hít sâu, nàng nhớ đến bộ dạng vừa rồi của Lý Thất Dạ, nàng bắt chước vỗ cửa hoàng kim.
Lam Vân Trúc bắt chước tiết tấu của Lý Thất Dạ, nói:
– Ta đã trở về.
Nhưng cửa hoàng kim không có chút phản ứng. Lam Vân Trúc không chết tâm, nàng liên tục thử mấy lần, tuy nhiên cửa hoàng kim không hề phản ứng lại.
Lam Vân Trúc tức giận ngứa răng:
– Tiểu quỷ, dám lừa ta!?
Lam Vân Trúc oán hận nói:
– Đừng để bị ta bắt được, nếu không sẽ cho ngươi biết mùi!
Lam Vân Trúc ôm cục tức giậm chân ngồi dưới hoàng kim thần liễu. Lam Vân Trúc tĩnh tâm lại, ngước nhìn hoàng kim thần liễu.
Lý Thất Dạ đi vào thần điện hoàng kim, bên trong thần điện hỗn độn quanh quẩn như thể nguyên thần điện hoàng kim chứa đầy thiên địa hỗn độn.
Nơi này như là thiên địa chưa mở, nơi này vẫn là thiên địa ban đầu, thiên địa vạn vật vừa khởi nguồn.
Đứng tại đây, lắng nghe cẩn thận, mở thiên nhãn ra loáng thoáng nghe có tiếng rồng ngâm phượng hót, kỳ lân hú thao thiết gầm rống. Dường như nơi đây cư ngụ thần thú trong truyền thuyết.
Khi dùng thiên nhãn quan sát, trong hỗn độn thấp thoáng thần tháp, thiên lô, tiên môn, cá vô thượng tiên vật. Dường như mọi vô thượng tiên vật đều chất chứa trong thiên địa này.
Lý Thất Dạ đứng tại đây, lòng cảm thán thở dài.
Chương 618: Thiên Lý tiên đế
Lý Thất Dạ nhỏ giọng nói:
– Năm tháng vô tình, không ngờ sẽ quay lại đây.
Lý Thất Dạ vừa dứt lời, trong hỗn độn vọng ra thanh âm:
– Quay về là tốt rồi.
Lúc này trong hỗn độn có một cái bóng, hỗn độn quanh quẩn bóng dáng đó nên không thấy rõ là nam hay nữ, chỉ nhìn thấy cái bóng mông lung.
Nếu các trưởng lão Thiên Lý Hà nhìn thấy bóng dáng đó sẽ giật nảy mình vì gióng y hệt tổ sư Thiên Lý tiên đế.
Lý Thất Dạ nhìn bóng dáng trong hỗn độn, hắn lặng im.
Cái bóng trong hỗn độn mở miệng nói:
– Chúc mừng ngươi, rốt cuộc ngươi lấy lại thân thể, chỉ tiếc, ta không thể đợi đến hôm nay.
– Vạn cổ trôi qua, Thiên Lý, ngươi vẫn ở đây.
Lý Thất Dạ thở dài:
– Ngươi vốn không còn trong thế gian này.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn nói:
– Ta biết.
Thanh âm cái bóng ẩn trong hỗn độn rất có tiết tấu, dường như là luân âm đại đạo, người ta không nghe ra đó là nam hay nữ.
– Ta chờ ngươi trở về.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn nói:
– Ở đây, tuy ta đã mất nhưng y chí dựa vào chấp niệm với mảnh đất này vẫn còn tồn tại.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, cười nói:
– Hoặc chờ ở đây vì không hy vọng ta lấy đi những thứ kia?
Cái bóng ẩn trong hỗn độn im lặng thật lâu sau nhẹ nhàng hỏi:
– Năm xưa ngươi và ta tạo nên kỳ tích này, ban đầu có mục đích gì?
Lý Thất Dạ trả lời:
– Là vì tạo nên Thiên Lý Hà nên ta chưa từng quay về. Nếu trước kia ta muốn lấy đi chúng nó thì sớm lấy rồi. Nhưng khi đồ tử đồ tôn của ngươi không đáng có được mấy thứ này thì ta sẽ lấy chúng nó đi.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn hỏi:
– Vậy ngươi cảm thấy bây giờ Thiên Lý Hà đáng gái ngươi để chúng nó lại không? Sinh linh trong thiên địa này không còn chúng thì nhiều sinh linh không thể thành đạo.
Lý Thất Dạ im lặng, thật lâu sau hắn nhẹ giọng nói:
– Ta biết ngươi để chấp niệm lại đây, ta quay về cũng vì muốn gặp cố nhân.
Lý Thất Dạ buồn bã thở dài.
– Ngươi có thể tiếp tục để chúng nó lại là phúc của Thiên Lý Hà, là pchú lợi cho tất cả sinh linh trong thiên địa này.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn nói:
– Mảnh sơn hà này làm ta lưu luyến.
Lý Thất Dạ im lặng thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
– Vậy để chúng nó lại đây đi.
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
– Dường như ta không thể từ chối yêu cầu của ngươi.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn nhẹ giọng nói:
– Nhưng, năm xưa ngươi từ chối.
Thanh âm rất nhẹ.
Nhắc đến chuyện cũ, Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Tuy ngươi là tiên đế nhưng nên biết tiên ma động bất tử, ngươi cũng khó thành công. Dù thành công thì ngươi sẽ mất mạng, như lúc xưa ta bồi dưỡng nhóm Minh Nhân. Ta không có ý định để bọn họ đi chịu chết vì ta.
– Ngươi cũng vậy. Mỗi thời đại rất khó ra một vị tiên đế. Tiên đế tồn tại không chỉ là vô địch cửu giới, cũng để trấn thủ thiên địa, ngươi nên hiểu điều này. Dùng một vị tiên đế đổi lại ta, đây không phải điều ta muốn thế giới này còn nhiều chuyện vui vẻ, rất nhiều chuyện chúng ta cần làm. Một con quạ cũng tốt, một vị đế sư cũng thế, đối với ta thì ta bồi dưỡng người không phải công cụ, càng không là kẻ chết thay.
Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài.
Thật lâu sau cái bóng ẩn trong hỗn độn khẽ hỏi:
– Ngươi có cô độc không?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Khi đã thói quen sẽ không thấy cô đơn. Trăm ngàn vạn năm qua có Minh Nhân, Thon Nhật, có những người giống như ngươi cùng ta vượt qua, ta nên vui vẻ mới đúng.
Thật lâu sau cái bóng ẩn trong hỗn độn thở dài, trong tiếng than thở chất chứa buồn bã.
Một lúc lâu sau cái bóng ẩn trong hỗn độn mở miệng nói:
– Ta tìm một thứ cho ngươi.
Một thứ bay ra từ hỗn độn, rơi xuống trước mặt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn thứ đó, rung động kêu lên:
– Thiên tàng bình!
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt ve cổ bình.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn nói:
– Ta biết ngươi tìm thứ này rất lâu, sau khi ngươi ngủ say ta từng mở thiên địa, cuối cùng trời không phụ lòng người đã tìm được.
Lý Thất Dạ cẩn thận cất thiên tàng bình đi, cười nói:
– Ngươi không nói chuyện này ta cũng quên mất, năm xưa ta rất có hứng thú với nó. Ta muốn nghiên cứu Thiên Tàng sơn trong truyền thuyết, sau nay ta gác nó qua một bên.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn bật cười, thanh âm cực kỳ êm tai:
– Bởi vì ngươi là một người bận rộn.
Lý Thất Dạ mỉm cười, mọi chuyện năm xưa còn rõ ràng trước mắt, tiếc rằng thời gian xa xôi bị phủ bụi sâu trong ký ức, hôm nay gợi lên dĩ vãng.
Một lúc lâu sau cái bóng ẩn trong hỗn độn hỏi:
– Ta nhìn ngươi được không?
Lý Thất Dạ nhìn cái bóng ẩn trong hỗn độn, yên lặng thật lâu sau thở dài, đi vào hỗn độn.
Trên thần điện hoàng kim, Lam Vân Trúc ngửa đầu nhìn hoàng kim thần liễu, nàng thấy một con tinh linh như hải quỷ bay lượn.
Không, đó không phải hai quỷ mà là âm dương tiên quỳ, hơn nữa còn là âm dương tiên quỳ hoàng. Nhìn thấy nhiều âm dương tiên quỳ hoàng làm Lam Vân Trúc rung động.
Giá trị một con âm dương tiên quỳ hoàng hơn hẳn bát biến hồn thảo nhiều, ngang ngửa với dược vương hai, ba trăm vạn năm. Đây còn là âm dương tiên quỳ hoàng đã chuyển thành màu vàng ròng, loại tiên quỷ hoàng này quý giá hơn dược vương hai, ba trăm vạn năm.
Thiên Lý Hà hay có người lặn xuống âm dương đàm bắt tiên quỷ nhưng ít khi bắt được âm dương tiên quỳ hoàng, càng đừng nói đến âm dương tiên quỳ hoàng vàng ròng.
Lam Vân Trúc nhìn thấy nhiều âm dương tiên quỳ hoàng thì rất rung động, nàng muốn bắt vài con về. Nhưng mặc cho Lam Vân Trúc thi triển thần thông như thế nào đều không bắt được âm dương tiên quỳ hoàng bay dưới hoàng kim thần liễu.
Lam Vân Trúc đang vắt óc nghĩ cách bắt một con âm dương tiên quỳ hoàng thì bên tai nghe tiếng Lý Thất Dạ cười nói:
– Dưới hoàng kim thần liễu thì nàng không bao giờ bắt được âm dương tiên quỳ hoàng.
Lam Vân Trúc ngoái đầu thấy Lý Thất Dạ đứng bên cạnh từ bao giờ.
Vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ là Lam Vân Trúc nổi khùng:
– Tiểu quỷ chết tiệt, dám ném ta ở bên ngoài!?
Lam Vân Trúc giương nanh múa vuốt càu nhàu:
– Chờ xem bản cô nương đập bẹp ngươi.
– Nha đầu, không phải ta muốn bỏ nàng ở bên ngoài mà vì nàng không vào được.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không phải ai cũng vào thần điện hoàng kim được.
Lam Vân Trúc tức giận ngứa răng, hừ lạnh.
Lam Vân Trúc tỉnh táo lại, nàng nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, hỏi:
– Ngươi đã lấy cái gì từ bên trong?
– Nhìn ta như vậy làm chi?
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vân Trúc:
– Dù ta có lây thì cũng chỉ lấy thứ thuộc về mình. Nhưng Thiên Lý Hà các người may mắn, nghĩ tình tổ sư của các người, ta để mấy thứ đó lại.
– Thật không?
Lam Vân Trúc nửa tin nửa ngờ nhìn Lý Thất Dạ như muốn xem trên người hắn có giấu báu vật gì không.
Lý Thất Dạ bực tức trừng Lam Vân Trúc:
– Nếu ta muốn lây mấy thứ kia thì Thiên Lý Hà các người làm gì được ta? Xem như hết duyên phận với Thiên Lý Hà đi.
Lý Thất Dạ thở dài thườn thượt.
Chương 619: Hoàng kim liễu quan (1)
Lam Vân Trúc sửng sốt, nàng cảm thấy Lý Thất Dạ khá buồn nhưng chắc chắn không phải vì báu vật. Từ khi Lam Vân Trúc quen Lý Thất Dạ đến bây giờ, nàng cho rằng hắn là loại người cười đùa ung dung ưu nhã, chưa từng thấy hắn ủ rũ bao giờ.
Đây chỉ là một thoáng, Lam Vân Trúc không qua chắc chắn, nàng nghi ngờ có phải mình bị hoa mắt. Chuyện gì khiến Lý Thất Dạ buồn như vậy? Lam Vân Trúc rất tò mò.
Trong khi Lam Vân Trúc thắc mắc, Lý Thất Dạ hú sáo. Chuyện kỳ lạ xảy ra. Một con âm dương tiên quỳ hoàng chậm rãi bay vào tay Lý Thất Dạ, hắn dễ dàng bắt giữ âm dương tiên quỳ hoàng.
Lam Vân Trúc trợn to mắt nói:
– Không thể nào!
Lam Vân Trúc bắt chước Lý Thất Dạ hutý sáo nhưng âm dương tiên quỳ hoàng phớt lờ nàng.
Lam Vân Trúc khó tin nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Sao ngươi làm được?
Lý Thất Dạ cười bí hiểm:
– Đây là bí mật, nàng không có khả năng biết. Đương nhiên nếu đêm nay chúng ta viên phòng thì ta sẽ suy nghĩ lại có nên nói cho nàng biết không.
– Đi chết đi!
Mặt Lam Vân Trúc đỏ rực, đạp Lý Thất Dạ một cái.
Lý Thất Dạ bật cười, nhảy vọt lên biến mất trong lá liễu. Chốc lát sau Lý Thất Dạ đáp xuống, trong tay hắn cầm một cái mũ, cái mũ dùng cành liễu hoàng kim bện. Mỗi một cành liễu hoàng kim rũ pháp tắc thần liên như tơ vsàng, làm người nhìn tinh thần dao động.
Lam Vân Trúc nhìn mũ làm bằn cành liễu trong tay Lý Thất Dạ, hỏi:
Đây là cái gì?
– Hoàng kim liễu quan.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tiếc rằng không phải tặng cho nàng. Nàng không làm tròn trách nhiệm vị hôn thê nên ta không tặng cho.
Lam Vân Trúc cúa kỉnh trừng Lý Thất Dạ, ngứa răng:
– Ta mới không thèm.
– Chúng ta đi thôi, có một con âm dương tiên quỳ hoàng là chúng ta đủ thắng hộ pháp các người.
Lý Thất Dạ nhìn thần điện hoàng kim lần cuối, thầm thở dài.
Lam Vân Trúc nhìn Lý Thất Dạ, ngần ngừ một lúc mở miệng nói:
– Ta phải báo cáo chuyện nơi này cho chưởng môn biết.
Lam Vân Trúc dù gì là đệ tử của Thiên Lý Hà, hoàng kim thần liễu quá quan trọng với Thiên Lý Hà, nàng hải báo cáo cho tông môn.
– Tùy nàng.
Lý Thất Dạ không quan tâm:
– Sư tổ Thiên Lý Hà các người chưa chắc không biết, dù có biết thì Thiên Lý Hà cũng không vào được.
Mấu chốt vào đây không phải thiên mệnh bí thuật Mệnh Hà Thiên Hồi mà là hoàng kim pháp tắc của Lý Thất Dạ. Không có hoàng kim pháp tắc trong thức hải Lý Thất Dạ thì dù biết bí mật âm dương đàm cũng vô dụng, không vào được.
Lam Vân Trúc nhìn bộ dạng thản nhiên của Lý Thất Dạ, khẽ hỏi:
– Sao ngươi biết chuyện ở đây?
Từ khi Lý Thất Dạ ra khỏi thần điện hoàng kim thì tinh thần không tập trung, Lam Vân Trúc lo cho hắn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Bấm đốt tính toán.
Lam Vân Trúc giận ngứa răng:
– Ngươi đi tính chết cho rồi!
Nàng tốt bụng nhưng tiểu quỷ này không hề lĩnh tình!
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vân Trúc:
– Nàng định ở lại đây tiếp tục cùng ta liếc mắt đưa tình hay chúng ta mau chóng trở về? Tránh cho các sư phụ của nàng lo lắng.
Lam Vân Trúc tức giận mặt đỏ rực, bực bội quát:
– Phi, tự kỷ cuồng, ai thèm liếc mắt đưa tình với ngươi? Đừng qua tự kiêu!
Bên âm dương đàm, Lý Thất Dạ và Lam Vân Trúc lặn xuống thật lâu chưa trồi lên, Bảo Quy đạo nhân là sư phụ thấy rất lo.
Bảo Quy đạo nhân hơi lo lắng nói:
– Bọn họ có thể chìm sâu như vậy sao?
Đôi mắt già nua nhìn âm dương đàm, tuy đạo hạnh của Lam Vân Trúc rất mạnh nhưng Bảo Quy đạo nhân là chưởng môn, lão biết rõ âm dương đàm đáng sợ cỡ nào.
Không chỉ Bảo Quy đạo nhân thấy lo, trưởng lão khác cũng lo:
– Hừ! Tiểu quỷ họ Lý tự tìm chết cũng đừng liên lụy người khác!
Trưởng lão oán trách:
– Nếu Vận Trúc có cái gì không hay xảy ra, tuyệt đối sẽ không tha cho tiểu quỷ này!
Mọi người trút hết cơn tức vào kẻ đầu têu Lý Thất Dạ. Đệ tử Thiên Lý Hà cũng mắng Lý Thất Dạ, bọn họ rất lo cho an toàn của Lam Vân Trúc.
Về an toàn của Lý Thất Dạ thì chỉ mình Lục Bạch Thu là lo lắng. Lục Bạch Thu đứng bên âm dương đàm, sốt ruột nhìn xuống ao nước. Lục Bạch Thu thầm cầu nguyện Lý Thất Dạ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thấy qua đã lâu mà Lý Thất Dạ, Lam Vân Trúc không đi ra, có trưởng lão hơi lo lắng nói:
– Chưởng môn, chỉ sợ không được, chúng ta xuống xem thử?
Bảo Quy đạo nhân lo âu gật đầu, nói:
– Chuyện bắt tiên quỷ tạm gác lại, đi xuống nhìn xem. Lỡ hai người bọn họ xảy ra chuyện thì không hay.
Rào rào!
Đang khi đám người Bảo Quy đạo nhân định lặn xuống thì bỗng có hai cái bóng vọt lên âm dương đàm, đáp xuống bên bờ.
Nhìn hai cái bóng lao ra âm dương đàm, đệ tử Thiên Lý Hà hay một vài trưởng lão đều mừng rỡ.
Có người hét to:
– Ra rồi!
Thấy Lý Thất Dạ bình an đáp xuống ven bờ, Lục Bạch Thu luôn lo cho hắn thầm thở phào, nhởn miệng cười.
Nhìn Lý Thất Dạ, Lam Vân Trúc bình an trở về, Bảo Quy đạo nhân là chưởng môn thầm thở phào.
– Bậy quá!
Bảo Quy đạo nhân mắng:
Âm dương đàm cực kỳ nguy hiểm, sao có thể tùy tiện lặn xuống?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chưởng môn yên tâm, âm dương đàm bình thường không lấy mạng chúng ta được.
Lý Thất Dạ lây âm dương tiên quỳ hoàng ra, mỉm cười nói:
– Chúng ta bắt được một con âm dương tiên quỳ, không biết hai vị hộ pháp Thiên Lý Hà bắt được mấy con âm dương tiên quỳ hoàng?
Nhìn âm dương tiên quỳ hoàng trong tay Lý Thất Dạ, Bảo Quy đạo nhân giật mình kêu lên:
– Âm dương tiên quỳ hoàng!
Các trưởng lão hộ pháp xúm lại. Hộ pháp bắt âm dương tiên quỷ cũng chạy lại nhìn kỹ âm dương tiên quỳ hoàng trong tay Lý Thất Dạ. Bọn họ vô cùng rung động.
Hộ pháp bắt âm dương tiên quỷ biến sắc mặt, giật mình kêu lên:
– Đúng là âm dương tiên quỳ hoàng!
Một trưởng lão chấn động nói:
– Đã ba ngàn năm nay Thiên Lý Hà chúng ta không bắt được một con âm dương tiên quỳ hoàng. Hôm nay các người làm sao bắt được? Thật khó tin.
Nhìn âm dương tiên quỳ hoàng đó, Lâm trưởng lão biểu tình cực kỳ khó xem, hừ lạnh. Có con âm dương tiên quỳ hoàng thế này Lý Thất Dạ thắng chắc, bây giờ phe Lâm trưởng lão bắt nhiều âm dương tiên quỳ cũng không bằng một con âm dương tiên quỳ hoàng.
Lý Thất Dạ cười hỏi các trưởng lão:
– Ván này ai thắng?
Các trưởng lão nhìn nhau, dù không cam lòng nhưng bọn họ là trưởng lão đế thống tiên môn, phải công nhận Lý Thất Dạ thắng cuộc.
Bảo Quy đạo nhân tuyên bố:
– Lý Thất Dạ vượt qua cuộc thử thách thứ hai.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Ba trận thử thách ta thắng hai thì không cần thi thêm lần cuối đúng không? Nếu Thiên Lý Hà nhất định muốn thử thách cô gia tương lai ta đây thì ta sẽ vui vẻ phối hợp. Ta tin tưởng không ai có thể tách rời hai chúng ta. Vạn Trúc, nàng thấy đúng không?
Lam Vân Trúc vừa tức vừa thẹn, nàng biết tiểu quỷ này cố ý làm như vậy, nàng bực tức liếc xéo Lý Thất Dạ.
Trưởng lão, đệ tử Thiên Lý Hà thì cực kỳ không cam lòng nhưng biết làm sao? Là bọn họ nói trước, bây giờ không thể đổi ý.
Chương 620: Hoàng kim liễu quan (2)
Lý Thất Dạ mang theo Lục Bạch Thu về chỗ ở, Lam Vân Trúc thì đi báo cáo cho Bảo Quy đạo nhân.
Trở về sân riêng, Lý Thất Dạ kêu Lục Bạch Thu tới bên cạnh mình, đưa hoàng kim liễu quan cho nàng.
Lý Thất Dạ nói:
– Nàng đi theo ta mấy ngày nay làm tròn bổn phận, hôm nay tặng nàng bảo quan này làm phần thưởng.
Lục Bạch Thu nhìn hoàng kim liễu quan, rung động hỏi:
– Đây là báu vật gì?
Lục Bạch Thu không nhận biết báu vật nhìn xem hoàng kim liễu quan có cá pháp tắc nhỏ như tơ vàng vòng quanh là biết ngay đây là báu vật ghê gớm.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thứ này có tên là hoàng kim liễu quan, bện từ cành liễu quý giá nhất của hoàng kim thần liễu, hồn nhiên thiên thành, không phải hậu nhân bệnh ra. Hoàng kim liễu quan xứng là quỷ phủ thần công, nếu nàng xem nó là binh khí thì hoàng kim liễu quan chính là vũ khí. Nếu nàng xem nó là quyển kinh thư thì hoàng kim liễu quan chính là kinh thư. Nếu nàng xem nó là một chương pháp vô thương để tham ngộ thì hoàng kim liễu quan chính là chương pháp vô thượng.
Lục Bạch Thu kinh ngạc hỏi:
– Cái này . . . Thần kỳ vậy sao?
Nếu đúng như Lý Thất Dạ nói vậy hoàng kim liễu quan là thần vật ghê gớm.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Đúng vậy! Có thể nói hoàng kim liễu quan là duy nhất trên đời, đây là tạo hóa ta tặng cho nàng. Còn về nàng lấy được ích lợi, lĩnh ngộ như thế nào nào thì phải xem tạo hóa của bản thân nàng. Nhớ kỹ, tham ngộ thái thượng chi chương trong đó thì nàng chỉ có một cơ hội duy nhất.
– Cái này . . .
Lục Bạch Thu do dự cầm hoàng kim liễu quan, báu vật như thế quá quý giá với nàng. Hoàng kim liễu quan xứng là thần vật, Lục Bạch Thu chỉ là một đường chủ Tĩnh Khê quốc, không thể với tới đẳng cấp báu vật cỡ đó.
– Cầm đi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đây là thứ nàng xứng có được. Ta đã nói sẽ cho nàng một tạo hóa thì không nuốt lời.
Lục Bạch Thu lấy lại tinh thần, cúi gập người hướng Lý Thất Dạ.
Lục Bạch Thu nói:
– Đa tạ công tử!
Trừ lòng cảm kích ra nói nhiều lời cảm ơn đều sáo rỗng.
Bên kia Thiên Lý Hà.
– Đáy âm dương đàm, bí mật âm dương đàm!
Bảo Quy đạo nhân là chưởng môn nghe đại thành tiên thể báo cáo xong rung động nói:
– Hoàng kim thần liễu trong truyền thuyết!
Lam Vân Trúc nhìn sư phụ của mình, hỏi:
– Sư phụ, cây liễu hoàng kim rốt cuộc là thần thụ gì?
Lam Vân Trúc tận mắt nhìn hoàng kim thần liễu nhưng không thể tham ngộ sự ảo diệu.
Lam Vân Trúc có tư chất song thánh, về thiên phú đừng nói Nam Dao Vân hiện thời, dù là toàn U Thánh giới nàng xứng là yêu nghiệt. Lam Vân Trúc không thua kém bất cứ thiên tài nào, nhưng khi ở dưới hoàng kim thần liễu thì nàng không cách nào tham ngộ ảo diệu trong đó.
Bảo Quy đạo nhân trầm ngâm nói:
– Hoàng kim thần liễu, vi sư không rõ cụ thể thế nào, trong tông môn chỉ ghi chép ít ỏi vài câu. Truyền thuyết thần thụ này có tạo hóa thông thiên, huyền bí ra sao thì không ai biết. Truyền thuyết thần thụ cường đại, ghê gớm nhât U Thánh giới là quỷ tổ thụ, trong U Thánh giới có tin đồn hoàng kim thần liễu ếp sau quỷ tổ thụ.
Lam Vân Trúc nhớ có nghe Lý Thất Dạ nhắc đến cái tên này:
– Quỷ tổ thụ?
Bảo Quy đạo nhân lắc đầu, nói:
– Quỷ tổ thụ là truyền thuyết, trên đời không ai tin tưởng có thần thụ đó tồn tại. Nhiều quỷ tộc U Thánh giới đều phủ nhận quỷ tổ thụ tồn tại, bao gồm tổ giới phủ nhận trên đời có quỷ tổ thụ. Người đời sau cho rằng quỷ tổ thụ chính là giả dối không có thật, nghe nhầm đồn bậy.
Lam Vân Trúc nghe nói tổ giới cũng phủ nhận thì chấn động hỏi:
– Quỷ tổ thụ quan trọng đến vậy sao?
Bảo Quy đạo nhân trầm giọng nói:
– Đây mãi mãi là một bí ẩn. Có tin đồn quỷ tổ thụ dính dáng đến khởi nguồn của quỷ tộc. Nếu đúng thật, có người suy đoán quỷ tổ thụ là gốc U Thánh giới. Đương nhiên đây chỉ là tin đồn, trên đời chưa từng có ai gặp quỷ tổ thụ.
Bảo Quy đạo nhân nói:
– Nhưng nói vậy thì thần thụ, thần điện hoàng kim có lẽ liên quan căn cơ Thiên Lý Hà chúng ta. Thiên Lý Hồ có tạo hóa đoạt thiên như vậy, trở thành cõi yên vui chắc liên quan đến hoàng kim thần liễu, thần điện hoàng kim.
Lam Vân Trúc hé môi muốn nói nhưng rồi im miệng, nàng không kể Lý Thất Dạ từng định mang đi vài tthứ trong thần điện hoàng kim. Lam Vân Trúc do dự, cuối cùng chôn kín chuyện này dưới đáy lòng, nếu nói ra se là bất lợi lớn cho Lý Thất Dạ.
Bất giác Lam Vân Trúc thầm lo cho an toàn của Lý Thất Dạ.
Bảo Quy đạo nhân hỏi:
– Lý Thất Dạ còn nói gì liên quan thần điện hoàng kim không?
Bảo Quy đạo nhân là chưởng môn, nhận ra sự việc nghiêm trọng thế nào.
Lam Vân Trúc lắc đầu, nói:
– Không nói gì hết.
Có vài lời Lam Vân Trúc không muốn nói ra.
Bảo Quy đạo nhân nhỏ giọng nói:
– Đây là bí mật của âm dương đàm.
Cho đến nay nội bộ Thiên Lý Hà lưu truyền bí mật liên quan đến đáy âm dương đàm. Có tin đồn dưới âm dương đàm có căn cơ của Thiên Lý Hà.
Vì tin đồn này nên các đời Thiên Lý Hà có nhiều người lặn xuốn âm dương đàm, muốn lặn tới tận đáy. Nhưng mặc kệ thế hệ trước thử bao nhiêu lần cũng không lặn xuống đáy được, bí mật âm dương đàm trở thành truyền thuyết cho đời sau.
Nhưng hôm nay một người ngoài chứng thật truyền thuyết này, chuyện như vậy làm sao không khiến chưởng môn Bảo Quy đạo nhân rung động?
Bảo Quy đạo nhân trầm giọng hỏi:
– Sao Lý Thất Dạ biết bí mật trong đó?
Bảo Quy đạo nhân là chưởng môn, có thể nói gã hiểu rất rõ tông môn của mình, nhưng gã hoàn toàn không biết gì về bí mật âm dương đàm. Người ngoài như Lý Thất Dạ lại nắm rõ kỹ càng.
Có thể nói nguyên lão Thiên Lý Hà không biết bí mật âm dương đàm, lão tổ phong ấn cũng không biết bí mật Thiên Lý Hà.
Nay bí mật kinh thiên đó nằm trong tay người ngoài, chuyện này rất lớn đối với Bảo Quy đạo nhân.
Sau khi được Lam Vân Trúc báo cáo tin tức, Bảo Quy đạo nhân mở cuộc họp bí mật ngay. Chỉ đẳng cấp trưởng lão mới được tham gia họp, nguyên lão bình thường ít lộ mặt cũng tham gia.
Nghe Bảo Quy đạo nhân kể lại, chư lão đang ngồi rung động, mọi người nhìn nhau.
– Dưới đáy âm dương đàm có hoàng kim thần liễu, thần điện hoàng kim!?
Nguyên lão hút ngụm khí lạnh:
– Tin đồn là thật.
Một nguyên lão nói:
– Chẳng lẽ đây là cơ nghiệp tổ sư tiên đế để lại cho hậu đại?
– Bí mật như thế liên quan đến tồn vong của Thiên Lý Hà chúng ta, tuyệt đối không được để người ngoài nắm giữ bí mật Thiên Lý Hà.
Lâm trưởng lão luôn đối đầu với Lý Thất Dạ trầm giọng nói:
– Nên bắt Lý Thất Dạ ngay, nghiêm khắc tra khảo.
Trưởng lão lắc đầu, nói:
– Việc này chưa có manh mối, nếu bắt Lý Thất Dạ lại tra hỏi thì mất thành tín đế thống tiên môn chúng ta. Hay nói chuyện với Lý Thất Dạ trước rồi tính.
– Hừ! Chuyện này liên quan đến tồn vong Thiên Lý Hà chúng ta, có gì mà nói chuyện?
Lâm trưởng lão lạnh lùng nói:
– Chỉ cần bắt hắn lại trao khảo cho kỹ, còn sợ hắn không khai ra hết sao?