Đế Bá Audio Podcast
Tập 111 [Chương 551 đến Chương 555]
❮ sautiếp ❯Chương 551: Quét ngang Diêu Quang cổ quốc (1)
– Oanh!
Vào giờ khắc này, Diêu Quang cổ quốc cổ quốc chính là Tiên đế chân khí trùng thiên mà lên, tiếp theo là từng kiện tiên đế bảo khí cũng theo đó phóng lên cao, nghênh chiến cường địch!
– Phá cho ta!
Vực thần cuồng phách vô địch, bàn tay hắn nắm đại lô, thần hỏa đổ xuống, trực tiếp luyện hóa địch nhân!
– Hồng Hoang Lô!
Ở chỗ sâu nhất Diêu Quang cổ quốc có người gầm thét lên:
– Vực thần, ngươi là muốn cùng với Diêu Quang cổ quốc ta thế bất lưỡng lập sao?
– Nói đúng rồi!
Vực thần đưa thân mà vào, Hồng Hoang Lô trấn áp xuống, theo thanh âm oanh long vang lên, tổ địa băng liệt, thanh âm của Vực thần ở trong thiên địa quanh quẩn:
– Ngày các ngươi vây công Thiên Đạo viện ta thì nên biết rõ sẽ có một ngày này tới!
– Giết!
Vào lúc này ở chỗ sâu nhất của Diêu Quang cổ quốc có một cái bóng dáng vô cùng khổng lồ phóng lên cao, lấy sức một mình điều khiển từng kiện đế binh!
Thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc vô địch.
Vô số lão bất tử thấy bóng dáng khổng lồ kia, không khỏi động dung nói.
– Chỉ bằng ngươi, còn không được!
Vực thần vô địch, Hồng Hoang Lô trong tay trực tiếp trấn áp xuống, một hơi đem đối phương oanh trở về, kinh khủng như vậy, bất luận là người nào nhìn thấy đều sẽ bị dọa đến vỡ mật!
– Vực thần!
Liền ở lúc này, ở trên bầu trời của Hổ Khiếu tông, bóng dáng nhàn nhạt kia điên cuồng hét lên một tiếng, trong nháy mắt tan vỡ biến mất, thoáng cái không thấy nữa.
Một màn này khiến cho người ta vì đó mà động dung rồi, đạo thân có thể ở trong thoáng chóc tan vỡ biến mất, ý vị này là bản thân chịu trọng thương, vô lực chống đỡ cho đạo thân ở phía xa thiên ngoại.
Một màn này không biết có bao nhiêu người bị dọa đến phát mộng, vào giờ khắc này khí tức vô địch quét ngang cả Đông Bách thành, lão tổ đại giáo cũng tốt, cường nhân trong truyền thuyết cũng được, coi như là tồn tại bất hủ cũng đồng dạng là sợ hết hồn vía.
– Không thể nào, không thể nào, Vực thần không phải là cắm rễ ở tổ mạch sao? Hắn làm sao có thể rời đi Thiên Đạo viện chứ?
Ở lúc này lão tổ Hổ Khiếu tông cũng không khỏi sắc mặt trắng bệch.
Giờ khắc này không biết bao nhiêu người bị dọa sợ, bao gồm những dịa giáo lão tổ kia, rất nhiều người đều biết, Vực thần của Thiên Đạo viện sống đã rất lâu, đã sớm hấp hối, trừ phi là Thiên Đạo viện tai họa ngập đầu, nếu không hắn không thể nào xuất thế. Hơn nữa Vực thần cắm rễ ở tổ mạch, đây là chuyện mà không ít người biết đến, Vực thần hắn cắm rễ ở tổ mạch là không thể nào rời đi Thiên Đạo viện, trừ phi hắn là không muốn sống, nếu không hắn sớm muộn sẽ chết già.
Song, hôm nay Vực thần lại không cố kỵ chút nào rời đi Thiên Đạo viện, một mình thẳng tiến vào Diêu Quang cổ quốc, đây là ý vị như thế nào?
– Điều này sao có thể? Chẳng lẽ Vực thần đây là lại sống một thế?
Lúc này không biết có bao nhiêu người dựng tóc gáy, lưng phát lạnh, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vào giờ khắc này không biết có bao nhiêu người hối hận năm đó vây công Thiên Đạo viện, lúc ấy rất nhiều người đều cho là Vực thần sống quá lâu đã không được nữa rồi, lại là nhập ma bạo tẩu, ở trong mắt rất nhiều người, Vực thần là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đặc biệt là thời điểm năm đó Thiên Đạo viện tai họa ngập đầu, Vực thần vẫn không xuất hiện, điều này càng để cho người ta tin tưởng Vực thần thật sự là không được nữa, cũng là không có năng lực xuất thế.
Hiện tại Vực thần không chỉ không có dấu hiệu già yếu, còn không chút cố kỵ nào rời đi Thiên Đạo viện, một mình giết vào Diêu Quang cổ quốc, đây đối với rất nhiều người từng vây công Thiên Đạo viện mà nói là không phải tin tức tốt gì.
– Oanh oanh oanh!
Diêu Quang cổ quốc đánh đến thien băng địa liệt, vô tận thần quang che hết cả Diêu Quang cổ quốc, vào giờ khắc này vô số sinh linh bên trong Diêu Quang cổ quốc bị trấn áp đến quỳ xuống mặt đất, ngay cả động đậy cũng không thể.
– Mở đế cơ!
Thanh âm hoảng sợ của thủ hộ thần thú Diêu Quang cổ quốc vang dội thiên địa, thời điểm rất nhiều người nghe được thanh âm này tức thì bị dọa sợ đến hai chân nhũn ra, không nghi ngờ chút nào, thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc cũng không chịu nổi.
Theo Tiên đế quang mang bao phủ cả Diêu Quang cổ quốc, một vị tiên đế tựa như sống lại, đế uy tiên thế vô địch quét nang thiên địa, đế uy tiên thế cuồn cuộn không ngừng đem Vực thần bao phủ.
– Vực thần, Diêu Quang cổ quốc ta muôn đời không ngã, ở trước Đế cơ của song đế, ngươi cũng đồng dạng không làm gì được.
Thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc điên cuồng hét lên không ngừng.
– Nếu như Tiên đế của các ngươi còn sống, ta là nhượng bộ lui binh, đáng tiếc tiên đế của các ngươi đã không còn tại thế, đế cơ không thể trói được ta!
Vực thần khí phách vô cùng, một cái thủ chưởng khổng lồ nắm Hồng Hoang Lô, xé rách bầu trời, một mình không chút do dự giết vào.
Đại chiến lớn như thế, kinh hãi cả Đông Bách thành, Tiên đế chân khí phóng lên cao, Tiên đế bảo khí đại sát thập phương, nhưng mà Vực thần vô địch, Hồng Hoang Lô trong tay củ hắn muốn luyện hóa bát phương, coi như là Tiên đế chân khí cũng không ngăn được.
Một trận chiến kinh thiên, Vực thần xuất thủ, rung động tất cả tồn tại đương thời, đại giáo lão tổ cũng tốt, cường nhân trong truyền thuyết cũng được, coi như là tồn tại bất hủ cũng đồng dạng bị run rẩy.
Vực thần đã là tồn tại cực kỳ cổ xưa, mặc dù từng có truyền thuyết hắn vô địch một thế, có lời đồn đãi nói hắn thủ Thiên Đạo viện, coi như là Tiên đế cũng khó rung chuyển, đối với loại truyền thuyết này từ vạn cổ tới nay không có bao nhiêu người hoàn toàn tin tưởng. Đặc biết là Vực thần đã rất lâu chưa xuất thủ qua, coi như là người biết đến sự tồn tại của hắn đều cho rằng Vực thần không được nữa, thọ nguyên khô cạn, huyết khí khô kiệt.
Song, hôm nay Vực thần xuất thủ, bá thế vô song, đánh vào Diêu Quang cổ quốc, rung động đương thời, giờ này khắc này, bất luận kẻ nào đều là lưng phát lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Thiên Đạo viện trăm vạn năm không người nào có thể rung chuyển, đây cũng không phải là một câu nói suông!
– Hiện tại nên đến chúng ta đi!
Ở Hổ Khiếu tông, cho dù không nhìn thấy một trận chiến ở Diêu Quang cổ quốc, cảm nhận được khí thế cửu thiên thập địa duy ngã vô địch kia, tất cả cường giả đều bị chấn động rồi, lúc này vô số người đều phục hồi lại tinh thần, chỉ có Lý Thất Dạ chậm rãi mà nhìn lão tổ Hổ Khiếu tông.
Sắc mặt của lão tổ Hổ Khiếu tông đại biến, đối với bọn hắn mà nói đây vốn là một cái kết cục tuyệt sát, đạo thân thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc tự mình giá lâm, bốn kiện đế binh trấn áp, bọn họ không chỉ là muốn đem Lý Thất Dạ một lưới bắt hết, còn muốn đem Thất cổ tổ Thiên Đạo viện trợ giúp Lý Thất Dạ một lưới bắt hết.
Song, Lý Thất Dạ tới, Thất cổ tổ Thiên Đạo viện trong tưởng tượng của bọn họ không tới, đáng sợ chính là Vực thần xuất thế!
Chương 552: Quét ngang Diêu Quang cổ quốc (2)
Bọn họ từng cho là Vực thần tuyệt đối không thể nào rời đi Thiên Đạo viện, hắn cắm rễ ở trong tổ mạch của Thiên Đạo viện, tuyệt đối không thể nào xuất thế!
Song, Vực thần tuyệt đối không thể nào xuất thế lại cứ hết lần này đến lần khác xuất thế, một mình tiến vào Diêu Quang cổ quốc, quét ngang cả Diêu Quang cổ quốc, vào giờ khắc này đạo thân của thủ hộ thần thú Diêu Quang cổ quốc cũng còn không có cơ hội xuất thủ đều đã biến mất. Vừa khai chiến liền khiến cho chân thân của thủ hộ thần thú Diêu Quang cổ quốc trọng thương, có thể nghĩ được trận chiến này là đáng sợ bực nào.
Lúc này sắc mặt của lão tổ Hổ Khiếu tông trắng bệch, vốn là kết quả tuyệt sát nhưng bây giờ thay đổi vị đạo rồi. Hắn cuối cùng là một vị Đại Hiền hô phong hoán vũ, hít vào một hơi thật sâu, quyết định chắc chắn, lạnh lẽo nói:
– Ai chết vào tay ai còn chưa biết được!
Lúc này ánh mắt của hắn rơi vào trên bốn kiện đế binh.
Bọn họ bố trí cục diện lần này chính là muốn trấn sát thất đại cổ tổ của Thiên Đạo viện, bốn kiện đế binh ở chỗ này bố trí sát cục, có thể nói là bày ra sát trận.
– Bằng ngươi? Huyết khí đã cạn, có thể chấp chưởng bốn kiện đế binh sao?
Lý Thất Dạ nhìn đế binh trấn áp tứ phương, hai mắt nhíu lại, cười nói:
– Cũng tốt, ta đang cần bốn kiện binh khí vừa tay! Ngươi ra tay đi!
Lúc này Lý Thất Dạ đã nhìn chằm chằm vào bốn kiện đế binh của Diêu Quang cổ quốc rồi, trong tay hắn đã có Huyền Thổ Quy Côn, lại phối hợp với bốn kiện đế binh này, đây tuyệt đối là tuyệt phối.
– Lên!
Trong nháy mắt, lão tổ Hổ Khiếu tông biến mất ở trên bầu trời, lão xuất hiện ở trên một tòa sơn phong, chỗ đó là đầu mối nắm trong tay cả tuyệt sát đại trận, trong nháy mắt tất cả huyết khí của lão tổ Hổ Khiếu tông đều quán chú vào trên đầu mối này, thúc dục bốn kiện đế binh, vào giờ khắc này bốn kiện đế binh tản mát ra đế uy tiên thế thao thiên!
– Ông!
Một thanh âm vang lên, lão tổ Hổ Khiếu tông vốn muốn tuyệt sát đại trận do bốn kiện đế binh tạo thành trấn sát Lý Thất Dạ, đột nhiên bốn kiện đế binh run lên một cái, thế nhưng xé rách hư không!
– Không tốt!
Sắc mặt Lý Thất Dạ đại biến, muốn ra tay nhưng mà đã muộn, trong một sát na, bốn kiện đế binh xé rách hư không, thoáng cái biến mất.
“Oanh” một tiếng, vào lúc này một thanh âm vang lên, bầu trời ở chỗ Diêu Quang cổ quốc xa xa bị đánh thành hắc động, vào giờ khắc này Diêu Quang cổ quốc vang lên từng đợt tiên âm của Tiên đế giảng kinh.
– Quá nhanh rồi! Không nghĩ tới Diêu Quang cổ quốc nhanh như vậy liền không nhịn được mà vận dụng nội tình rồi!
Lý Thất Dạ thoáng cái hối hận, không nghĩ tới Diêu Quang cổ quốc nhanh như vậy liền nhịn không được, động tới sát thủ giản, bốn kiện đế binh trấn sát ở Hổ Khiếu tông cũng thoáng cái bị triệu hồi!
– Sớm biết thì hạ thủ trước rồi!
Lý Thất Dạ trong lòng đã hối hận vô cùng rồi, hắn sớm nên vừa ra tay liền phóng ra đòn sát thủ, trước bắt lấy bốn kiện Tiên đế chi binh rồi hãy nói, hiện tại thì tốt rồi, con vịt sắp đến miệng lại bay mất.
Giờ khắc này đừng nói là rất nhiều người của Hổ Khiếu tông, liền ngay cả rất nhiều người của Đông Bách thành đều không khỏi sắc mặt đại biến, không nghĩ tới dưới sát phạt của Vực thần, Diêu Quang cổ quốc thật không ngờ sắp chống đỡ không nổi, vận dụng súc tích ẩn giấu rồi!
Ở Hổ Khiếu tông, sắc mặt của lão tổ Hổ Khiếu tông trắng bệch, đòn sát thủ lớn nhất thoáng cái không còn, bốn kiện tiên đế chi binh cứ như vậy bay đi, đây quả thực là kêu trời trời mất linh, gọi địa địa không đáp.
– Để chúng ta kết thúc tràng chiến tranh này đi, nếu như ngươi còn có thủ đoạn gì nữa liền lấy ra đi, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu không ta sẽ đem phiến thiên dịa này của các ngươi luyện hóa!
Bốn kiện Tiên đế chi binh bay đi, tâm tình của Lý Thất Dạ thoáng cái khó chịu, hoàn toàn không muốn dông dài nữa, muốn tốc chiến tốc thắng, chạy tới Diêu Quang cổ quốc, đi đoạt tạo hóa của Diêu Quang cổ quốc.
Sắc mặt của lão tổ Hổ Khiếu tông xanh mét một mảnh, cuối cùng lão cắn răng một cái, dẫm chân, hung hăng nói:
– Tiểu súc sinh, vậy hãy để cho chúng ta đồng quy vu tận đi, mở ra hung mộ!
Lời vừa dứt, tất cả thọ huyết còn thừa lại của lão tổ Hổ Khiếu tông phun ra, phun ở trên bốn tòa hung mộ sâu nhất của tông tổ địa Hổ Khiếu tông, thoáng cái bốn tòa hung mộ trở nên yêu dị.
– Oanh oanh oanh!
Ở lúc này, Hổ Khiếu tông trong khoảng thời gian ngắn trời rung đất chuyển, tựa như cả Hổ Khiếu tông đều bị dao động.
– Yết yết yết!
Lúc này từng đợt thanh âm mở mộ phần trầm trọng vang lên, tiếp theo cả Hổ Khiếu tông âm khí ngập trời, thoáng cái cả Hổ Khiếu tông giống như trở thành địa ngục âm phủ, để cho người ta cảm giác nổi cả da gà.
Vào lúc này bốn tòa hung mộ mở ra, “Oanh oanh oanh” từng đợt nổ vang cả đại địa, bên trong bốn tòa hung mộ đi ra bốn âm ảnh cao lớn vô cùng, tựa như bốn tôn tử thần từ trong bốn tòa hung mộ đi ra!
Âm khí ngập trời, quỷ khí đằng đằng, khí tức âm lãnh thoáng cái tràn ngập cả Hổ Khiếu tông, bốn bóng dáng vô cùng cao lớn đứng ở bên trong Hổ Khiếu tông tựa như muốn đem cả Hổ Khiếu tông hóa thành quỷ vực.
– Tứ tượng hung mộ phần trong truyền thuyết!
Không ít người bên ngoài nhìn thấy Hổ Khiếu tông trước mắt đều đánh một cái run run, bốn cái âm ảnh cự đại vô cùng giống như là bốn tôn tử thần đứng ở bên trong Hổ Khiếu tông, làm cho người ta thấy đến không khỏi nổi cả da gà.
Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn cái âm ảnh cứ đại giống như bốn tôn thần thú đứng ở nơi đó, ánh mắt trống rỗng kia làm cho người ta nhìn thấy mà dựng cả tóc gáy.
– Tứ tượng hung mộ phần, truyền thuyết là tồn tại cổ xưa vô cùng, sau đó lại bị thủy tổ Hổ Thần của Hổ Khiếu tông tế luyện thành tổ cơ của Hổ Khiếu tông!
Thấy bốn tôn âm ảnh vô cùng khổng lồ này, vô số người ở bên ngoài Hổ Khiếu tông không khỏi rợn cả gai ốc!
– Giết!
Lão tổ Hổ Khiếu tông điên cuồng hét lên một tiếng, tất cả huyết khí đều hao tổn ở trên tứ đại hung phần này rồi, đánh xong một trận này bất luận kết cục thế nào thì lão cũng chết chắc, cho dù Lý Thất Dạ không giết lão, lão cũng nhất định là phải chết già rồi.
– Oanh oanh oanh!
Bốn tôn cự ảnh trấn áp mà đến, mang theo âm khí ngập trời vô cùng.
“Phanh” một tiếng, Lý Thất Dạ lấy đế binh nghênh đón, như cũ là cả người bị đánh bay, nhưng mà hắn hét to một tiếng, bầu trời sáng chói, đại đạo vờn quanh, vào giờ khắc này Lý Thất Dạ dồng thời bày ra tuyệt học cường đại Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới, Trú Thiên Tiên Bí, Cửu Dương Tỏa Thiên Công.
Thiên thủ nâng lên ba ngàn thế giới, lực lượng của ba ngàn thế giới hết sức ngưng kết ở trên hai kiện Tiên đế bảo khí, Thiên Mệnh bí thuật rơi xuống Họa nhiên thiên đạo, tựa như thiên đọa lực của cửu thiên thập địa đều gắn kết ở trên người Lý Thất Dạ, Cửu Dương dâng lên, thái dương tinh hỏa vô cùng vô tận hóa thành lực lượng cường đại nhất thúc dục hai kiện Tiên đế bảo khí…
Chương 553: Tứ tượng hung phần (1)
– Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, hai kiện Tiên đế bảo khí trong tay Lý Thất Dạ phát ra đế uy tiên thế vạn cổ vô địch, dâng lên tiên uẩn vô cùng vô tận, chặn lại trấn áp của bốn tôn cự ảnh.
Song, Lý Thất Dạ như cũ khó thừa nhận được, giờ này khắc này đại đại vỡ vụn, ở dưới chân của Lý Thất Dạ, từng tòa sơn phong băng liệt, từng con sông bị đoạn lưu, cổ điện lâu vũ từng phiến băng toái, lúc này pháp tắc ở phái dưới tổ địa Hổ Khiếu tông đều khóa không được phiến thiên địa này, từng dải pháp tắc thô to đều bắt đầu băng toái.
Trong khoảng thời gian ngắn Hổ Khiếu tông tông là tiếng kêu thảm thiết không dứt, rất nhiều đệ tử mang theo già trẻ chui ra khỏi phiến thiên địa giống như muốn hủy diệt này.
– Phốc phốc phốc…
Vào lúc này Lý Thất Dạ lại hết lần này đến lần khác xuất hiện vấn đề, chỉ thấy chân mệnh của hắn tựa hồ là bị ảnh hưởng bởi bốn tôn cự ảnh, cư nhiên là xuất hiện ma khí, tiếp theo phun trào ra ma diễm cuồn cuộn, ở lúc này ma diễm giống như cự lãng phun ra ở trên đầu Lý Thất Dạ hóa thành dòng xoáy đáng sợ, thật giống như dòng xoáy này muốn đem Lý Thất Dạ cắn nuốt vào.
– Mệnh ách!
Vừa nhìn thấy dòng xoáy giống như ma hải kia xuất hiện ở trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ, ngay cả đám người Lý Sương Nhan đều không khỏi vì đó mà động dung, lúc nào không đến, lại cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện mệnh ách vào lúc này.
– Không tốt, mệnh ách của Lý Thất Dạ xuất hiện!
Rất nhiều người ở bên ngoài Hổ Khiếu tông xem chiến nhìn thấy dòng xoáy giống như am ahir ở trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ đều không khỏi vì thế mà động dung.
– Trời cũng muốn diệt ngươi!
Lão tổ Hổ Khiếu tông điên cuồng cười một tiếng, đối với hộ pháp trưởng lão đang còn thủ vững ở bên trong Hổ Khiếu tông điên cuồng hét lên:
– Hao hết tất cả tinh bích, mở ra tất cả tổ cơ, hôm nay không phải là kẻ địch chết liền là chúng ta vong!
Theo một tiếng mệnh lệnh của lão tổ Hổ Khiếu tông, tiếp đó tiếng oanh minh vang lên, chỗ sâu nhất Hổ Khiếu tông dâng lên tinh bích quang mang cuồn cuộn, “Oanh” một tiếng, tiếp đó âm khí của bốn tòa hung mộ vọt lên hàng tỉ trượng, tựa như địa ngục bị mở ra, âm khí vô cùng vô tận thoáng cái bị bốn tôn cự ảnh cắn nuốt, ở trong một sát na này bốn tôn cự ảnh càng trở nên cường đại hơn, đồng thời trấn áp xuống, Lý Thất Dạ cũng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, kế tiếp lui về phía sau, từng bước khi hắn lui về phía sau liền đáp vỡ từng tòa sơn phong.
Lúc này Hổ Khiếu tông hoàn toàn không để ý đến cái gì nữa ròi, đem tổ cơ súc tích toàn bọ đều phóng ra, trong khoảng thời gian ngắn đại địa nứt vỡ từng mảnh, vào giờ khắc này Hổ Khiếu tông trừ nhóm cường giả trưởng lão hộ pháp còn có thể thủ vững ra, trong khoảng thời gian ngắn rất nhiều đệ tử yếu kém dẫn già trẻ chạy ra ngoài!
– Ông!
Một thanh âm vang lên, chuyện càng đáng sợ hơn xảy ra, bầu trời mở ra một cái ma môn cự đại vô cùng, bên trong ma môn ma khí ngập trời, ma khí cuồn cuộn như hãn hải hóa thành một tôn ma tướng khổng lồ trong nháy mắt từ trên trời giáng xuống, lúc này ngàn vạn ma tướng cũng liền từ trên trời giáng xuống, tựa như muốn đem thiên địa này hóa thành ma địa.
– Thiên kiếp của mệnh ách tới rồi!
Thấy trên bầu trời mở ra ma môn, rất nhiều người ở bên ngoài Hổ Khiếu tông đều không khỏi ngẩng đầu mà nhìn, thấy nhiều ma tướng do ma khí hóa thành như vậy từ trên trời giáng xuống đều không khỏi sắc mặt đại biến.
– Mệnh ách tâm ma thật cường đại, mệnh ách tâm ma đại kiếp cường đại như thế chỉ có lục cung vương hầu mới sẽ xuất hiện.
Thấy nhiều tâm ma chi tướng do ma khí biến thành như vậy từ trên trời giáng xuống, người xem ở xa xa không biết là giật mình hay là nhìn có chút hả hê cho phải.
– Ha ha ha, tiểu súc sinh, thiên tất vong ngươi!
Thấy nhiều ma tướng từ trên trời giáng xuống như vậy, lão tổ Hổ Khiếu tông điên cuồng cười một tiếng.
– Nên kết thúc, cho ngươi nhìn đòn sát thủ của ta một chút đi!
Lý Thất Dạ không sợ hãi, ngược lại còn cười, “Oanh” một tiếng, vào giờ khắc này sáu mệnh cung của hắn trong nháy mắt hóa thành cương vực vô cùng vô tận, một cái tuyệt đối lĩnh vực xuất hiện, cả tuyệt đối lĩnh vực bị hỗn độn quấn quanh.
– Oanh!
Một tiếng thật lớn vang lên, cả cái hổ mạch của Hổ Khiếu tông đứt lìa, cả phiến cương thổ của Hổ Khiếu tông giống như một đầu cự hổ lúc này giống như đại mạch của đầu cự hổ này thoáng cái vỡ ra.
Bên trong tuyệt đối lĩnh vực của Lý Thất Dạ hiện lên một cái hồ lớn, bên trong hồ lớn chính là thiên địa tinh hoa ba quang lăn tăn, mà địa mạch chi căn liền sinh trưởng ở trong hồ này.
Vào lúc này chuyện không thể tin nổi xảy ra, “Oanh” một tiếng, thiên địa tinh khí vô cùng vô tận từ địa phương của Bạch Hổ địa mạch vỡ ra phun lên, giống như mạch động cường đại nhất vọt lên thành một cái trụ lớn, tuyệt đối lĩnh vực của Lý Thất Dạ lấy độ lớn bất khả tư nghị thoáng cái điên cuồng nuốt cả thiên địa tinh khí của địa mạch!
– Không!
Lão tổ của Hổ Khiếu tông kêu thảm một tiếng, không dám tin vào hai mắt của mình, đây là chuyện không thể nào, lão đều không thể điều khiển thiên địa tinh khí của Bạch Hổ chi mạch này ở Hổ Khiếu tông bọn họ, truyền thuyết chỉ có thủy tổ Hổ Thần của bọn họ mới có thể miễn cưỡng điều khiển, song, hiện tại thiên địa tinh khí của cả hổ mạch này lại bị Lý Thất Dạ thoáng cái cắn nuốt toàn bộ, bị hắn điên cuồng hấp thu, chuyện như vậy lão tổ Hổ Khiếu tông đều không muốn tin tưởng.
– Điều này sao có thể!
Tuyệt đối lĩnh vực của Lý Thất Dạ thế nhưng thoáng cái nuốt lấy tất cả thiên địa tinh khí của Bạch Hổ địa mạch, ngay cả tất cả mọi người ở bên ngoài Hổ Khiếu tông đều u mê, chưa từng nghe nói qua có người có thể một hơi nuốt vào thiên địa tinh khí của một cái địa mạch, hoặc là nói, địa mạch Hổ Khiếu tông nhưng là một cái đại mạch, đừng nói là một ngụm nuốt vào nó, coi như là điều khiển cũng đều không thể điều khiển được, song, Lý Thất Dạ lại một ngụm đem thiên địa tinh khí của cả cái địa mạch này nuốt vào rồi.
Song, tất cả mọi người không biết, địa mạch chi căn của một phiến thiên địa này đã bị Lý Thất Dạ luyện hóa, cắm rễ ở trong tuyệt đối lĩnh vực của hắn, có địa mạch chi căn, nuốt vào thiên địa tinh khí của cả cái Bạch Hổ mạch này, đây chẳng qua là chuyện uống nước mà thôi.
– Oanh!
Ở sau khi tuyệt đối lĩnh vực của Lý Thất Dạ nuốt vào tất cả thiên địa tinh khí, tuyệt đối lĩnh vực thoáng cái hóa thành con mắt thứ ba của hắn, trong một sát na phun ra quang mang sáng chói nóng cháy nhất, vào giờ khắc này tuyệt đối lĩnh vực của Lý Thất Dạ giống như là đại đạo bổn nguyên, bộc phát ra đại đạo chi uy, đại đạo trật tự mạnh nhất nghiền nát hết thảy!
– Phanh!
Một tiếng vang thật lớn, ở trong nháy mắt một đạo quang mang nóng cháy sáng chói nhất này phun lên, ma hải ở trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ, ngàn vạn ma tướng từ trên trời còn chưa hạ xuống mặt đất, đây hết thảy đều ở trong nháy mắt tan thành tro bụi, bị một kích vô địch này hủy diệt.
Chương 554: Tứ tượng hung phần (2)
– Ta chờ cũng chẳng qua là giờ khắc này!
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm, lấy một kích nóng cháy nhất, lộng lẫy nhất hủy diệt mệnh ách chi kiếp, dễ dàng mà hoàn mỹ tuyệt luân.
Hết thảy cái này chẳng qua là trong nháy mắt mà thôi, từ lúc cắn nuốt thiên địa tinh hoa của địa mạch rồi đến một kích hủy diệt mệnh ách chi kiếp chỉ là trong nháy mắt liền hoàn thành, có thể nói là làm liền một mạch.
Tất cả mọi người nhìn đến ngây người, miệng há to ra, chưa từng gặp qua một màn rung động như thế, một kích độ mệnh ách, hơn nữa dưới một kích hủy diệt hết thảy mệnh ách, hoàn mỹ tuyệt luân!
– Kết thúc!
Sắc mặt của Lý Thất Dạ trầm xuống, Tiên Huyết Mâu nơi tay, “Xuy”, một mâu từ phía trên ném xuống, một mâu phạt thần ma! Một mâu đánh ra, vạn giới khiếp sợ, chân thần vẫn lạc, tiên đế tránh lui, lúc một mâu từ phía trên ném xuống để lại dấu vết trên bầu trời không cách nào ma diệt!
Đại thế chi chiến, xé rách thương khung, đây là chuyện thường gặp, cho dù là thương khung hư không bị xé rách đều rất dễ dàng khôi phục, có rất ít người có thể ma diệt thời không, nhưng mà một mâu này từ phái trên ném xuống để lại vết rách trên bầu trời, một đạo thiên ngân này chỉ sợ ở trong một đoạn thời gian rất dài đều không thể ma diệt!
Một mâu ném xuống, bất luận là bên ngoài Hổ Khiếu tông hay là Đông Bách thành, vô số người bị trấn áp đến ngã quỳ xuống đất, ở trong một sát na này không biết có bao nhiêu lão tổ đại giáo sợ hết hồn vía.
– Là người nào đánh ra đế đồ hay là thiên diệt!
Có lão tổ hoảng sợ thét lên chói tai.
Đế đồ, đây là tối chung cực nhất kích của Tiên đế bảo khí, trừ tiên đế, hậu nhân rất khó đánh ra đế đồ, mà thiên diệt, đây là một kích tối chung cực của Tiên đế chân khí!
Đế đồ, thiên diệt, cái này giống như tên của nó, đồ sát của Tiên đế, hủy diệt của thương thiên! Đây là kích sát đáng sợ nhất của thế gian, ngay cả Đại Hiền đều nghe đến liền biến sắc!
– Không!
CUối cùng lão tổ Hổ Khiếu tông không cam lòng mà hét lên một tiếng, “Oanh” một tiếng thật lớn, tổ địa tông thổ của Hổ Khiếu tông thoáng cái tan thành tro bụi, đại địa chỉ còn lại một cái hắc động sâu không thấy đáy!
Lúc này tay của Lý Thất Dạ cầm Tiên Huyết Mâu, sát khí đáng sợ tràn ngập cả bầu trời, cho dù lão bất tử nấp trong bóng tối xem chiến cũng hai chân như nhũn ra, tồn tại giống như Sư Hống thánh hoàng đó là xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn bị dọa.
Ở bên ngoài Hổ Khiếu tông không biết bao nhiêu người há to miệng, có thể nhét vào một quả trứng gà, thật lâu không cách nào khép lại, ngay cả quai hàm đều rơi xuống đất đều hồn nhiên không biết!
Vào giờ khắc này vô số người bị sợ đến choáng váng, dưới một mâu, tổ địa của Hổ Khiếu tông tan thành tro bụi, phiến sơn hà này vốn giống như một đầu cự hổ lúc này cự hổ đã vỡ vụn, vô số sơn phong, giang hà sụp đổ, ở địa phương của eo hổ, chính là tổ địa tông thổ của Hổ Khiếu tông đã bị tan thành tro bụi, hóa thành một cái hắc động đáng sợ, sâu không thấy đáy.
– Đáng tiếc!
Lý Thất Dạ thu hồi Tiên Huyết Mâu, lẩm bẩm nói:
– Đã muộn một bước, không thể đem Tiên đế chân khí lưu lại!
Hắn hướng về phía Tử Thúy Ngưng lấy tới Tiên Huyết Mâu vốn là muốn trấn áp Tiên đế chân khí, nhưng mà hắn xuất thủ đã quá muộn!
– Chúng ta đi!
Cuối cùng đám người Lý Sương Nhan ở bên ngoài Hổ Khiếu tông vẫn còn đang ngẩn người nghe được Lý Thất Dạ phân phó một tiếng, bọn họ đều đánh một cái giật mình, lập tức đuổi theo Lý Thất Dạ.
Vào lúc này bất luận là Sư Hống thánh hoàng hay là Tư Không Thâu Thiên đều bị dọa đến phát mộng, đây thật là bá đạo, một kích hủy diệt mệnh ách thiên kiếp, ở dưới một kích này mệnh ách thiên kiếp ngay cả sức hoàn thủ đều không có, bọn họ chưa từng gặp qua mệnh ách thiên kiếp bị một kích oanh sát đến không có sức hoàn thủ như thế, bị một chiêu oanh sát đến hôi phi yên diệt!
Dưới một mâu, lão tổ Hổ Khiếu tông cũng tốt, tứ đại hung mộ cũng được, coi như là tổ địa tông thổ của Hổ Khiếu tông đều ở trong nháy mắt hôi phi yên diệt, một kích bá đạo như thế người nào lại không bị dọa đến ngu ngốc rồi?
– Đế đồ! Không, là thiên diệt!
Sau khi Lý Thất Dạ mang người đi thật lâu, người phát mộng phục hồi lại tinh thần, đánh một cái giật mình, hoảng sợ thất sắc nói.
Rất nhiều người nhìn tổ địa Hổ Khiếu tông đã hóa thành hắc động, nhìn lên thiên ngân ở trên bầu trời trong thời gian rất dài đều khó có thể ma diệt, không khỏi toàn thân phát rét.
– Thiên diệt, một kích tối chung cực trên thế gian!
Cuối cùng không biết có bao nhiêu người co quắp trên mặt đất, toàn thân bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Cho dù là đại giáo lão tổ đang âm thầm xem chiến đều không khỏi đánh một cái run run, dưới thiên diệt, cho dù loại đại giáo lão tổ như bọn họ đều hẳn phải chết!
Song, bọn họ đều không biết, đây không phải là thiên diệt, cũng không phải là đế đồ, Tiên Huyết Mâu của Lý Thất Dạ không phải là Tiên đế bảo khí, lại càng không phải là Tiên đế chân khí! Nhưng mà kiện Tiên Huyết Mâu không phải là Tiên đế chi binh này lại đã uống qua máu tươi của Tiên Đế, đâm thủng cổ họng của Tiên đế!
Lý Thất Dạ mang theo đám người Lý Sương Nhan chạy tới Diêu Quang cổ quốc, Phục Ma côn đào tẩu, hắn thực sự là không thể nào cam tâm, hiện tại Vực thần tấn công Diêu Quang cổ quốc, hắn muốn tới đoạt lấy Phục Ma côn.
Song, Lý Thất Dạ còn chưa kịp chạy tới Diêu Quang cổ quốc liền đã có một cái tin tức giống như bom nổ vang dội Đông Bách thành.
– Thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc đã bị Vực thần chém giết, Diêu Quang cổ quốc đầu hàng!
Một cái tin tức kinh thiên rung động Đông Bách thành, tất cả mọi người bị tin tức kia chấn động rồi.
Diêu Quang cổ quốc, một môn song đế, chính là quái vật lớn đứng vững không ngã ở Đông Bách thành, Vực thần một lần liệt giết cho bọn họ sụp đổ, cuối cùng phải đầu hàng!
– Vực thần tha cho Diêu Quang cổ quốc, Diêu Quang cổ quốc lấy cái giá gấp mười lần năm đó đánh một trận khiến Thiên Đạo viện bị tổn thất, Diêu Quang cổ quốc tuyên bố phong quốc, không lại xuất thế nữa!
Thời điểm rất nhiều người bị tin tức thứ nhất oanh tạc đến còn chưa kịp phản ứng thì tin tức kinh thiên thứ hai lại oanh tạc tới.
Tất cả mọi người không khỏi há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào phục hồi lại tinh thần, một cái cổ quốc chiến bại, đây đã là rung động đến mọi người không thở được rồi.
– Vực thần quá nhanh rồi!
Lý Thất Dạ còn chưa chạy tới liền nghe được tin tức như thế, hắn không khỏi cười khổ một cái, Vực thần tha cho Diêu Quang cổ quốc, hắn muốn đi lấy Phục Ma côn cũng không có cơ hội.
– Vực thần quá nhân từ rồi!
Ngay cả Sư Hống thánh hoàng đều không khỏi nói như vậy.
Tư Không Thâu Thiên lắc đầu, nói:
Chương 555: Uy nhiếp Đông Bách thành
– Đi thôi, con bà nó, ta bị mất một kiện Tiên đế chân khí!
Trong lòng Lý Thất Dạ buồn bực, trì hoãn xuất thủ một bước, lòng dạ của hắn đều hối hận đến xanh lên rồi, sớm biết liền tiên hạ thủ vi cường, trước trấn áp Tiên đế chân khí rồi lại nói.
Diêu Quang cổ quốc chiến bại, Hổ Khiếu tông bị diệt trong một đêm. Tin tức đáng sợ quét qua cả Đông Bách thành, không biết bao nhiêu người nghe được tin tức như thế là bị sợ đến choáng váng.
– Một thế này, Diêu Quang cổ quốc xong rồi, mặc dù Vực thần nhân từ tha cho Diêu Quang cổ quốc, nhưng mà trận chiến này thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc chết trận, tất cả lão tổ chết trận, trưởng lão hộ pháp của Diêu Quang cổ quốc toàn bộ chết trận! Sau một trận, tinh anh của Diêu Quang cổ quốc hầu như không còn, hiện tại cho dù bọn họ phong quốc, ở bên trong một cái thời đại, bọn họ đều không thể khôi phục nguyên khí, thậm chí suy sụp từ đây, lại đều không cách nào quật khởi!
Lão tổ từng chính mắt quan sát trận đại chiến kinh thế này đều không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
– Diêu Quang cổ quốc mặc dù được tha, chỉ sợ cũng xuống dốc từ đây, Vực thần một người quét ngang, tinh nhuệ của cả Diêu Quang cổ quốc chết trận, mặc dù đế cơ vẫn còn, chỉ sợ một hai cái thời đại cũng khó mà khôi phục nguyên khí!
Nhìn một cái cổ quốc hạ màn như thế, không biết rung động bao nhiêu người.
Vực thần một người quét ngang, ngay cả quái vật lớn một môn song đế như vậy cũng ầm ầm sụp đổ, còn có mấy cái truyền thừa dám là địch với Thiên Đạo viện?
Ở thời điểm rất nhiều người còn không cách nào từ tin tức rung động như vậy phục hồi lại tinh thần, ngày thứ hai, ở bên ngoài Thiên Đạo viện, một đoàn lão giả tóc trắng xóa quỳ xuống, một đoàn tồn tại từng uy danh hiển hách kia toàn bộ đều là đại giáo lão tổ, toàn bộ đây đều là lão tổ của tất cả đại giáo cương quốc năm đó đã từng tham gia vây công Thiên Đạo viện.
– Lão tổ các đại giáo năm đó tham gia đánh một trận hôm nay quỳ gối bên ngoài sơn môn Thiên Đạo viện chịu đòn nhận tội, nguyện tự sát bồi tội!
Tin tức kinh thiên đều rất nhanh truyền ra ngoài.
Coi như là rất nhiều học sinh ở bên trong Thiên Đạo viện nhìn thấy một màn này đều bị chấn động đến không cách nào phục hồi lại tinh thần. Những lão tổ tóc trắng xóa này quỳ gối ở bên ngoài sơn môn Thiên Đạo viện đều là tồn tại cao cao tại thượng không thể với tới, những lão tổ này có thể mắt nhìn xuống Thánh Tôn, Thánh Hoàng, song, hôm nay quỳ gối ở bên ngoài Thiên Đạo viện thỉnh tội!
Diêu Quang cổ quốc chiến bại, tất cả tinh nhuệ chết trận, phong quốc không xuất thế, cái này hù dọa mọi người vỡ mật, đại giáo đã tham gia chiến dịch năm đó không thể không nhận tội, lão tổ bọn họ tự mình quỳ gối bên ngoài Thiên Đạo viện, bọn họ nguyện dốc hết tất cả để bồi thường tổn thất của Thiên Đạo viện năm đó, bọn họ thậm chí nguyện ý tự sát nhận tội, chỉ cầu Vực thần tha cho tông môn cương quốc của bọn họ giống như tha cho Diêu Quang cổ quốc!
Ngay cả quái vật lớn một môn song đế như Diêu Quang cổ quốc cũng chiến bại, về phần những đại giáo cương quốc khác, những thú chưa đủ thành đọa này lại dám là địch với Thiên Đạo viện, đó là lấy trứng chọi đá.
Lão tổ của chư đại giáo cương quốc làm sao còn dám suy nghĩ nhiều, trong một đêm chạy tới, quỳ gối ở bên ngoài sơn môn Thiên Đạo viện, chịu đòn nhận tội, lấy đó cầu Vực thần tha thứ cho tông môn cương quốc của bọn họ!
Lão tổ của nhiêu đại giáo cương quốc như vậy quỳ gối ở bên ngoài Thiên Đạo viện, một màn này thật sự là làm cho người ta rung động đến không nói ra lời.
– Nam nhi phải là như thế!
Thời điểm khi thấy được một màn như vậy, Trì Tiểu Đao tìm được đường sống trong chỗ chết đều không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Lý Thất Dạ cười một cái, nói:
– Sẽ có một ngày như vậy, chung quy sẽ có một ngàn, cửu giới vạn tộc tất tới triều bái ta, thập phương thần ma tất bái phục dưới ta!
Lời nói bá đạo như thế để cho đám người Tư Không Thâu Thiên đều không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, lời như vậy người khác nghe được quả thật chính là cuồng vọng vô tri, nhưng mà vào giờ khắc này Tư Không Thâu Thiên bọn họ thật giống như thấy được một màn cửu giới vạn tộc, thập phương thần ma triều bái!
Một trận chiến kinh thiên, cả Đông Bách thành đều bị run rẩy, vô số đại giáo cương quốc không khỏi nơm nớp lo sợ, đặc biệt là những đại giáo cương quốc năm đó từng tham gia trận chiến kia lại càng giống như là tai họa ngập đầu phủ xuống, trong một đêm các đại giáo cương quốc không biết có bao nhiêu đại nhân vật, bao nhiêu cường giả bị sợ vỡ mật.
Vực thần một đêm quét ngang Diêu Quang cổ quốc, đây đã là hù dọa vô số người vỡ mật, Tiên đế không ra, chỉ sợ không người nào có thể là địch với tồn tại như Vực thần.
Cho đến ngày thứ ba, sau khi đại giáo cương quốc từng vây công Thiên Đạo viện bỏ ra cái giá thảm trọng chiếm được Vực thần tha thứ, lúc này rất nhiều đại giáo cương quốc của Đông Bách thành mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc thì đã tránh được một kiếp!
Trong một đem, Diêu Quang cổ quốc xuống dốc, phong quốc không xuất thế, cả Đông Bách thành đều bị run rẩy, chuyện như vậy thật sự quá dọa người rồi. Từ sau năm đó Hắc Long Vương cùng Đạp Không tiến đế đánh một trận, không còn phát sinh ra biến cố có cấp bậc như thế.
Quái vật lớn một môn song đế, nói ngã liền ngã, trong một đêm bị quét ngang, đây thật sự là dao động tâm tư của mọi người, ở trước mặt vô địch, ngay cả quái vật lớn một môn song đế cũng có thể gặp phải vận mệnh như thế, về phần những đại giáo cương quốc khác cũng là có thể nghĩ được rồi.
Diêu Quang cổ quốc trong một đêm bị quét ngang, mà Hổ Khiếu tông bị diệt tựa hồ còn chưa có người nào nói đến, đây cũng là không có gì quái lạ, so sánh với Diêu Quang cổ quốc, Hổ Khiếu tông hoàn toàn là không cùng một cái cấp bậc, tin tức Hổ Khiếu tông bị diệt còn không dao động nhân tâm bằng Diêu Quang cổ quốc bị quét ngang.
Cho đến bốn năm ngày sau đó, rất nhiều người phục hồi lại tinh thần sau khi khiếp sợ việc Diêu Quang cổ quốc bị quét ngang, chuyện tình Hổ Khiếu tông bị diệt lúc này mới tiến vào tầm nhìn của rất nhiều đại giáo cương quốc.
– Hổ Khiếu tông đây cũng là một nước đi sai, mất hết tất cả, mất luôn cơ nghiệp của lịch đại tổ tiên tích góp từng chút một.
Sau khi nghe được tin tức Hổ Khiếu tông bị diệt, có người không khỏi cảm khái nói.
Cũng có người nói:
– Hổ Khiếu tông đây là xong rồi, Đông Bách thành từ nay về sau không còn Hổ Khiếu tông, cái này giống như lời của Lý Thất Dạ, Hổ Khiếu tông từ Đông Bách thành từ nay xóa tên!
Ở lúc đó, Lý Thất Dạ từng tuyên bố muốn Hổ Khiếu tông xóa tên ở Đông Bách thành, còn không biết có bao nhiêu người cười nhạo Lý Thất Dạ không biết tự lượng sức mình, hôm nay Hổ Khiếu tông băng diệt, một ít người cười nhạo Lý Thất Dạ nghĩ đến kết quả của Hổ Khiếu tông không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng không khỏi hối hận lúc ấy cần gì tranh miệng lưỡi như thế, phô trương được nhất thời thì nhanh, vạn nhất Lý Thất Dạ đến trả thù, vậy bọn họ chẳng phải là Hổ Khiếu tông thứ hai sao?