Đế Bá Audio Podcast
Tập 110 [Chương 546 đến Chương 550]
❮ sautiếp ❯Chương 546: Bát sí Thần Hổ (1)
Đại Hiền bình thường đều có phân chia cao thấp, từ thấp đến cao theo thứ tự là : Sơ thế Đại Hiền, Vấn thế Đại hiền, Bình thế Đại Hiền, Phổ thế Đại Hiền, Thịnh thế Đại Hiền.
Có thể nói, Thịnh thế Đại Hiền là đỉnh phong của Đại Hiền bình thường, nhưng mà đây còn không phải là con đường chung cực của Đại Hiền.
Sau khi một tu sĩ đạt đến Thịnh thế Đại Hiền, nếu như còn có tuhwjc lực tiếp tục đi lên, vậy thì có hai con đường có thể đi, một con đường là Thương thiên đạo, một con đường là Đại thế đạo.
Hai lại đại đạo này rất dễ phân chia, Thương thiên đạo chính là đi ra vô thượng thiên đạo của bản thân, người đi con đường này tương lai có cơ hội lấy được thiên mệnh, vấn đỉnh Tiên đế, nhưng mà Thương thiên đạo ở mỗi cái thời đại đều là vô cùng tàn khốc, mỗi một người ở thời đại này đều phải tranh đoạt thiên mệnh với vô số người khác, ở mỗi cái thời đại không biết có bao nhiêu tồn tại yêu nghiệt nghịch thiên cuối cùng chết thảm ở trên con đường Thương thiên đạo này.
Đem so sánh, người đi Đại thế đạo càng nhiều là có thể được chết già. Đại thế đạo, chỉ chính là đại thế chi đạo, không tranh giành thiên mệnh, đi về phía đỉnh phong nhất của cảnh giới Đại Hiền.
Người đi Đại thế đạo tương lai có thể kiến quốc tụ tập nội tình, đạt đến trình độ nhất định có thể mở bảng phong thần! Đặc biệt là Hiền tổ đi tới Đại thế đạo đỉnh phong truyền thuyết có thể sánh nang với Chân thần thần bí mà vô địch, thậm chí ngay cả Tiên đế cũng không dám khinh thị!
Đời sau có người đem Đại Hiền đi hai loại đại đạo này phân chia ra, đem Đại Hiền đi Thương thiên đạo xưng là Thiên Đạo Hiền, đem Đại Hiền đi Đại thế đạo xưng là Phong Thần Hiền!
Không nghi ngờ chút nào, lão tổ Hổ Khiếu tông trước mắt là một vị Đại Hiền, lão chỉ bất quá vẫn chưa đi vào Thương thiên đạo hoặc là Đại thế đạo! Hắn là một vị Đại Hiền bình thường, mặc dù đây chỉ là một vị Đại Hiền bình thường nhưng với tư cách là lão bất tử đã trần phong mai táng vô số năm tháng, với tư cách là lão tổ của một đại giáo, như cũ là để cho Thánh Tôn vì thế mà run rẩy.
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ tiêu sái cười một tiếng, nói:
– Vậy thì đứng lên đi, cho ta xem Đại Hiền như ngươi có bao nhiêu thực lực!
Lời nói vừa dứt, đế uy tiên đế ngất trời, vào giờ khắc này tay trái của Lý Thất Dạ là Đế Tử Chuy, tay phải là Huyền Thổ Quy Côn.
– Tiên đế bảo khí!
Thời điểm khi Lý Thất Dạ trái phải xuất ra từng kiện Tiên Đế bảo khí, đế uy tiên thế đằng đằng như hảo diễm phát ra kia để cho chư thiên đều bị run rẩy, vào giờ khắc này không biết có bao nhiêu người miệng khô lưỡi rát!
– Đế Tử Chuy của Thanh Huyền cổ quốc, Huyền Thổ Quy Côn của Diêu Quang cổ quốc!
Thấy hai kiện Tiên đế bảo khí này, không biết có bao nhiêu người kính sợ vô cùng.
Có đại nhân vật đều không khỏi hung hăng nuốt vào từng ngụm nướt bọt, ở dưới Đế uy tiên thế cho dù là hai chân như nhũn ra nhưng vẫn là không ức chế được cỗ tham lam thèm thuồng này, lẩm bẩm nói:
– Tiểu quỷ này quá tà môn rồi, thế nhưng có thể giải khai được đế tỏa của Tiên đế bảo khí ở Thanh Huyền cổ quốc cùng Diêu Quang cổ quốc, đây quả thực là không thể tin nổi.
Thấy Lý Thất Dạ một mình liền có hai kiện Tiên đế bảo khí, không biết có bao nhiêu người ghen tỵ đến phát điên, trừ Đế thống tiên môn ra người nào có thể một hơi có hai kiện Tiên đế bảo khí, song, tiểu quỷ này một mình liền có hai kiện, đây làm sao không để cho người ta ghen tỵ đến phát điên chứ, càng làm cho người ta phát điên chính là tiểu quỷ này thế nhưng có thể giải khai đế tỏa trong truyền thuyết, đem Tiên đế bảo khí của người khác chiếm lấy cho mình dùng!
Đối mặt với Tiên đế bảo khí, coi như là lão tổ của Hổ Khiếu tông cũng không dám khinh thường, dù sao Hổ Khiếu tông không phải là Đế thống tiên môn, không có Tiên Đế bảo khí, cũng không có Tiên đế công pháp, ở trước mặt Tiên Đế bảo khí, đại giáo giống như bọn họ là đặc biệt thiệt thòi!
Lão tổ của Hổ Khiếu tông cũng trịnh trọng mà đứng lên, hai mắt mở ra, thiểm điện như vô tận bao phủ cả Hổ Khiếu tông, giờ khắc này lão tổ Hổ Khiếu tông trước mắt không còn là một lão bất tử đang hấp hối, mà là một đầu thần hổ đã thức tỉnh, lúc một đôi mắt của lão nhìn tới, ngay cả Thánh Hoàng đều là hai chân như nhũn ra.
“Oanh” một tiếng thật lớn, Đại Hiền chi uy vô địch của lão tổ Hổ Khiếu tông tàn phá thiên địa, lúc này ở sau lưng của lão xuất hiện tám đôi hổ sí, lão tựa như là một đầu bát sí thần hổ, cho dù khí huyết của lão đã khô héo, khí tức hung hãn vô địch kia của lão liền để cho Thánh Hoàng hai chân nhũn ra.
– Ta biết lão là người nào rồi!
Có người thấy sau lưng của lão tổ Hổ Khiếu tông có tám đôi hổ sí, hoảng sợ thất thanh nói:
– Lão chính là bát sí thần hổ! Ở thời đại Ngâm Thiên đại đế từng quét ngang nhất phương Đại Hiền!
Lúc này đối với rất nhiều người mà nói, lão tổ Hổ Khiếu tông trước mắt là ai cũng đã không trọng yếu, nhìn khí thế kia thì tất cả mọi người đều hiểu được, đây là một vị Đại Hiền hàng thật giá thật, đây không phải là loại lão tổ của tiểu môn tiểu phái có thể so sánh đấy!
Lúc này trên đầu của lão tổ Hổ Khiếu tông hiện lên bản mệnh chân khí của lão, đó là một cái ngân câu, ngân câu giống như treo tinh hà, lạnh lẽo chiếu rọi cửu châu, đây là một khối Tinh Hà Câu do thiên mệnh chân thạch thất đạo thiên uẩn chế tạo mà thành!
– Tiểu quỷ, có thể để cho bổn tọa vận dụng bản mệnh chân khí, đây đã là vinh hạnh của ngươi rồi!
Lúc này lão tổ Hổ Khiếu tông bễ nghễ thiên hạ, mắt nhìn xuống chúng sinh.
– Hắc, làm khó ngươi rồi, ngươi không xuất ra bản mệnh chân khí mà muốn ngăn chặn được hai kiện Tiên đế bảo khí sao?
Lý Thất Dạ cười to nói.
Sắc mặt của lão tổ Hổ Khiếu tông lạnh như băng, lành lạnh nói:
– Tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng, ngươi thật cho là trong tay có Tiên Đế bảo khí liền vô địch thiên hạ sao? Thế gian có thể trấn áp bảo khí có rất nhiều người, nếu ngươi chỉ có thể phát huy được một hai thành uy lực của Tiên đế bảo khí, chỉ sợ hôm nay coi như là ngươi có hai kiện Tiên đế bảo khí cũng đồng dạng là tự tìm đường chết!
Lời này của lão tổ Hổ Khiếu tông ngược lại là nói không sai, nếu như ở trong tay Thánh Tôn, Thánh Hoàng không có Tiên đế bảo khí mà nói, một khi đối mặt với Tiên Đế bảo khí đó chính là đại nạn lâm đầu, Đại Hiền thì bất đồng, Đại Hiền là tồn tại thông thiên địa, cầm nhật nguyệt, bọn họ vẫn có thể thừa nhận được đả kích nhất định của Tiên Đế bảo khí, nếu không thể phát huy được uy lực cường đại của Tiên đế bảo khí, cho dù là ở trong tay có Tiên Đế bảo khí cũng sẽ bị Đại Hiền chém giết.
– Vậy ngươi liền chờ xem đi!
Lý Thất Dạ cười lớn một tiếng, trường khiếu lên, “Oanh” một tiếng, lục cung xuất hiện, lục cung của Lý Thất Dạ cũng không hóa thành cương thổ, nó chỉ là hàng ngũ bình thường mà thôi.
Chương 547: Bát sí Thần Hổ (2)
Mặc dù như thế, lúc này mệnh cung mở rộng ra, thọ luân phù động, theo một trận thanh âm oanh minh như kinh đào hải lãng vang lên, Âm Dương huyết hải phun ra huyết khí vô cùng vô tận.
– Lại là Lục cung vô thượng hầu!
Mặc dù lục cung của Lý Thất Dạ hiện lên cũng không hóa thành tuyệt đối lĩnh vực, nhưng đây đã để cho vô số người phát điên, có người không nhịn được oán hận nói:
– Một ngày xuất ra hai cái lục cung vô thượng hầu! Cái này cũng quá không hợp lẽ thường đi!
Lục cung vô thượng hầu, đây là tượng trưng của thiên tài, rất ít người ở cảnh giới Vương hầu mở ra sáu mệnh cung, đây là cực hạn của cảnh giới Vương hầu, có thể mở ra được sáu cái mệnh cung, đây tuyệt đối có thể xưng là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt!
Lý Sương Nhan có sáu mệnh cung, hiện tại Lý Thất Dạ cũng là có sáu mệnh cung, cái này làm sao không để cho người ta phát điên chứ.
– Mẹ kiếp!
Có đại nhân vật thế hệ trước cũng không nhịn được mà mắng một câu thô tục, nói:
– Một ngày xuất hiện hai đại thiên tì, đây còn để cho vãn bối của chúng ta sống như thế nào!
Cái này cũng không trách được người khác phát điên, Lý Sương Nhan là lục cung còn chưa tính, hiện tại Lý Thất Dạ cũng là lục cung, hai người bọn họ đem so sánh, bất kỳ thiên tài nào cũng là ảm đạm thất sắc! Bất kỳ thiên tài nào ở trước mặt bọn họ đều không dám tự xưng là thiên tài rồi.
– Đây là đánh gãy con đường của tất cả mọi người, còn làm cho người ta sống như thế nào?
Có thiên tài trẻ tuổi trong lúc nhất thời đều không khỏi thất thần, không cam lòng nói:
– Có tiên thể còn chưa tính, liền có được lục cung, còn không chừa cho những con tôm nhỏ chúng ta không gian phát triển sao?
Giờ khắc này, đó là không biết bao nhiêu người đỏ mắt nhìn Lý Thất Dạ, hận không thể lột da hắn, rút gân hắn, tiểu thành tiên thể, lục cung thiên tài, còn có hai kiện Tiên đế bảo khí, coi như là truyền nhân của cổ quốc cũng không bằng hắn, đây làm sao không để cho người ta đỏ mắt chứ!
– Tới trên trời đánh một trận!
Thấy âm dương huyết hải của Lý Thất Dạ nổ vang, lão tổ Hổ Khiếu tông cũng biến sắc rồi, trong nháy mắt đạp không mà lên, quát khẽ nói.
– Ta thành toàn cho ngươi!
Lý Thất Dạ cười lớn một tiếng, hướng lên thiên không, ở trong khoảng thời gian cực ngắn, Nguyệt Qua Dương Luân công của Lý Thất Dạ điên cuồng mà thôi động Âm dương huyết hải, thoáng cái nhấc lên huyết lãng vô cùng vô tận, vào giờ khắc này, huyết khí của Lý Thất Dạ bao phủ bầu trời.
– Cảm thụ phẫn nộ của Tiên đế bảo khí đi!
Lý Thất Dạ điên cuồng hét lên, lấy huyết khí vô cùng vô tận thôi động hai kiện tiên đế bảo khí trong tay, lời nói vừa dứt, hai kiện tiên đế bảo khí trực tiếp đánh tới lão tổ Hổ Khiếu tông!
Vào giờ khắc này không có bất kỳ công pháp nào có thể nói, không có bất kỳ kỹ xảo nào, trực tiếp đem tiên đế bảo khí cường đại vô địch oanh giết qua. Thời điểm khi hai kiện tiên đế bảo khí này đuổi giết ra, đó là hiện lên dị tượng, huyền vũ băng toái thiên địa, chuy thế đánh rơi nhật nguyệt! Vào giờ khắc này cả Hổ Khiếu tông đều run rẩy, vô số người thoáng cái nằm trên mặt đất, bị trấn áp đến không thở nổi.
– Tinh Hà Biệt Ly Câu!
Lão tổ Hổ Khiếu tông cũng không có đường lui, hét to một tiếng, như thần hổ xuất thế, thần câu hạ xuống, từng tinh hà bị vén lên, hóa thành từng phiến tinh hải mờ mịt, lấy đó ngăn chặn hai kiện tiên đế bảo khí đập tới.
“Oanh” một tiếng thật lớn, vô số tinh thần vẫn lạc, thiên khung bị đánh nát, ở dưới đất bị chấn đến huyết khí quay cuồng, người có đạo hạnh yếu trực tiếp hộc máu.
Dưới một kích, tinh hải hủy diệt, lão tổ Hổ Khiếu tông cũng là đông đông đông liên tiếp lùi về phía sau vài bước, lão là sắc mặt đại biến.
– Làm sao có thể!
Ngay cả Đại Hiền cũng chống không được, nhất thời để cho sắc mặt vô số người đại biến, cái này quá rợn người rồi.
– Đây quá nghịch thiên rồi, Lý Thất Dạ đem tiên đế bảo khí phát huy ra uy lực trên ba thành! Thọ bảo của hắn quá cường đại rồi, đây chỉ sợ là Tiên đế thọ bảo!
Có đại nhân vật nhìn Âm dương huyết hải của Lý Thất Dạ là huyết khí ngập trời, mặc dù đánh ra Tiên đế bảo khí nhưng mà huyết khí vẫn không có dấu hiệu khô kiệt, điều này làm cho người ta nổi cả da gà, thọ bảo này quá cường đại rồi.
Phải biết rằng, đánh ra Tiên đế bảo khí, đó là cần huyết khí cường đại vô cùng tới chống đỡ, cần hao tổn đại lượng huyết khí, không phải người nào cũng có thể chống đỡ được!
Lý Thất Dạ cũng hít vào một hơi thật sâu, Âm dương huyết hải của hắn đúng là cường đại vô cùng, nhưng mà lấy uy lực lớn như vậy đánh ra hai kiện tiên đế bảo khí, cho dù có Âm dương huyết hải chống đỡ, hắn đều có chút chịu không nổi, bị hai kiện Tiên đế bảo khí thoáng cái hao tổn huyết khí khổng lồ như vậy, để cho hắn đều có một cỗ cảm giác hít thở không thông, thật vất vả mới thở gấp được ra một hơi.
Lão tổ Hổ Khiếu tông là đỏ mắt đến phát điên, một cái vãn bối như Lý Thất Dạ có hai kiện Tiên đế bảo khí còn chưa tính, thế nhưng còn có một kiện Tiên đế thọ bảo, Tiên đế thọ bỏa phối xứng với Tiên đế bảo khí, đây quả thực là tuyệt phối.
– Con bà nó, một người có hai kiện tiên đế bảo khí, lại có một kiện Tiên đế thọ bảo, đây là phú nhị đại, không, đây là đế nhị đại! Chỉ có nhi tử thân sinh của Tiên đé mới có được đãi ngộ như vậy rồi!
Có người là căm giận bất bình mà nói.
– Tốt, tốt, tốt…
Lão tổ Hổ Khiếu tông là giận quá mà cười, lão là một vị lão tổ đáng sợ, bị trần phong dưới mặt đất năm tháng đằng đẵng không xuất thế, hôm nay vì một cái tiểu bối mà xuất thế, vốn cho là có thể dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới thế nhưng không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào.
Lão nhưng là lão tổ cường đại đến không thể tưởng tượng, bản mạnh chân khí xuất thủ đều không thể chém giết một tên tiểu bối, đây đối với lão mà nói là vô cùng nhục nhã.
– Tiếp chiêu đi!
Lão tổ Hổ Khiếu tông giận đến phát điên, lúc này trong tay của lão đã nâng một kiện bảo vật, lúc kiện bảo vật này vừa ra, thần uy quét ngang, nhật nguyệt thất sắc, ngôi sao mất đi ánh sáng.
– Bản mệnh chân khí của Hổ Thần!
Có người thấy bảo vật trong tay của lão tổ Hổ Khiếu tông không khỏi hoảng sợ, vì đó mà động dung.
Pháp tắc thần thánh của bảo vật này quấn ở xung quanh, thôn thổ vô tận thần quang, tựa hồ bên trong kiện chân khí này là đang nuôi dưỡng một tôn Chân Thần, thần uy tràn ra giống như là tồn tại vô thượng, không giận mà uy, để cho lòng người không khỏi run lên một cái, giống như cảm thấy một tôn chân thần này áp ở trên đầu mọi người.
Thủy tổ của Hổ Khiếu tông, truyền thuyết là một vị Đại Hiền mở bảng phong thần, đây là tồn tại cao thượng, thủy tổ bất hủ mà một vị Đại Hiền xa xa không cách nào so sánh được!
– Tiểu bối, chịu chết đi!
Chương 548: Đại chiến Bát sí thần hổ (1)
Lão tổ của Hổ Khiếu tông nổi giận, điên cuồng hét lên một tiếng, lão liền là nhỏ thọ huyết ở trên Hổ thần chân khí, thoáng cái huyết quang ngất trời, tiếng hồ gầm hống toái đại đạo, chư thần vì đó mà run rẩy không ngừng.
– Thật không?
Lý Thất Dạ cười lớn một tiếng, Âm dương huyết hải luân chuyển không ngừng, huyết khí vô cùng vô tận nhấc lên sóng lớn vạn trượng, hóa thành thọ huyết cuồn cuộn lưu động ở trên thọ luân, huyết khí cường đại vô cùng thúc dục hai kiện Tiên khí bảo đế ở trong tay Lý Thất Dạ!
– Sát!
Lão tổ Hổ Khiếu tông tức giận gầm thét, Hổ Thần chân khí tế ra, bạch hổ dược không, đây là một tôn Thần hổ chân chính, thời điểm khi nó bước ra, thời không nứt vỡ, một bước nhảy tới không có bất kỳ khoảng cách thời gian không gian nào, một trảo chụp xuống, bốc hơi nước biển, hủy diệt sơn hà, thần uy vô địch để cho vô số tồn tại đều không khỏi run rẩy.
– Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới!
Lý Thất Dạ không lùi mà tiến, hét to một tiếng, cửu giới dần dần dâng lên, thiên thủ nâng lên ba ngàn thế giới, vốn là ở dưới thôi động của huyết khí cuồn cuộn thì hai kiện tiên đế bảo khí đã đủ cường đại, nhưng mà lúc này hai kiện Tiên đế bảo khí bộc phát ra đế uy tiên thế càng cường đại hơn.
Đế Tử Chuy chính là đế khí ngập trời, ở trong tử khí đằng đằng cư nhiên xuất hiện cương thổ vô tận, tựa như một vị đại đế đang ở chỗ này lập đạo, diễn biến thiên địa huyền diệu; mà HUyền Thổ Quy Côn thì là một đầu Huyền vũ cự đại vô cùng bước ra. Đầu Huyền vũ này đạp nát đại địa, lưng gánh thanh thiên, diễn hóa vạn pháp đại đạo, đồ đằng phong tồn vạn cổ!
Lần này hai kiện Tiên đế bảo khí không còn đuổi giết mà ra nữa, hai kiện Tiên đế bảo khí trong nháy mắt phong lại môn hộ, tựa như hai vị Tiên tế vì Lý Thất Dạ mà thủ sơn môn!
– Oanh!
Một tiếng thật lớn vang lên, Bạch hổ lấy thần uy vô địch đụng vào trên môn hộ mà hai kiện tiên đế bảo khí phong tỏa, một tiếng băng liệt, hư không vô tận giống như là pha lê vỡ vụn bay đầy trời!
– Đông đông đông!
Lý Thất Dạ liên tiếp lùi về phía sau vài bước, một vị Đại Hiền lấy thực lực mạnh nhất đánh ra chân mệnh bảo khí của tồn tại khai bảng phong thần, uy lực này là có thể tưởng tượng được, nhưng mà vẫn không thể chém giết Lý Thất Dạ!
– Điều này sao có thể, chân khí của Hổ Thần đều không thể giết chết hắn!
Nhìn thấy một màn này, không biết có bao nhiêu người sợ hãi. Có đại nhân vậy nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, nói:
– Tiểu tử này quá nghịch thiên, hắn ít nhất có thể phát huy ra năm sáu thành uy lực của Tiên đế bảo khí, cho dù truyền nhân cổ quốc cũng không có ưu thế như vậy!
– Cho dù trong tay ngươi có hai kiện Tiên đế bảo khí cũng khó thoát khỏi cái chết, Tiên đế bảo khí không phải là vạn năng!
Lão tổ Hổ Khiếu tông lấy Hổ thần chân khí chiếm được ưu thế, lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ lộ ra nụ cười, nói:
– Nếu như ngươi còn trẻ, hoặc là huyết khí còn mạnh mà nói, ta còn thật thừa nhận những lời này của ngươi, Đại Hiền, đây thật sự khó lường, cho dù là Đại Hiền bình thường cũng có thể rung chuyển Tiên đế bảo khí trong tay một cái vãn bối! Nhưng mà ngươi không được, ngươi già rồi, thọ nguyên của ngươi khô cạn, huyết khí khô kiệt. Không sai, chỉ bằng vào Hổ Thần chân khí là có thể đoạt lấy ưu thế, nhưng mà trong tay ta có hai kiện Tiên đế bảo khí, nếu ta liều mạng thì có thể chống được ba, năm, mười chiêu của ngươi, nhưng mà huyết khí của ngươi có thể chống đỡ Hổ thần chân khí bao lâu đây?
Lời này của Lý Thất Dạ, ngay cả rất nhiều người xem chiến nơi xa đều không khỏi vì đó mà động dung, mặc dù thúc dục Tiên đế bảo khí cực kỳ hao tổn huyết khí, nhưng mà Lý Thất Dạ thắng ở trẻ tuổi huyết khí mạnh, hơn nữa thọ bảo của hắn là cấp bậc Tiên đế, cái này đủ để cho hắn chống đỡ được một thời gian ngắn.
– Có thể đủ chống đỡ đến khi chém giết ngươi!
Lão tổ Hổ Khiếu tông hai mắt mãnh liệt, trên thực tế lời này của Lý Thất Dạ là đâm vào chỗ đau ở trong lòng lão, lão thật sự là thọ nguyên khô cạn, cho dù lão lấy Hổ thần chân khí chém giết Lý Thất Dạ nhưng huyết khí của lão cũng tận rồi, cái này ý nghĩa lão lại không cách nào trần phong được nữa, lão hẳn là phải chết già, coi như là lão giết được Lý Thất Dạ cũng đồng dạng khó tránh khỏi kết cục chết già.
– A!
Đúng lúc này tiếng kêu thảm thiết vang lên, huyết vũ đầy trời, theo một tiếng cuồng tiếu của Sư Hống thánh hoàng, cư nhiên là sống sờ sờ mà đem lão quốc sư của Nộ Tiên thánh quốc xé thành hai nửa!
– Nên kết thúc!
Ở trong một sát na này, Lý Sương Nhan cũng quát lên một tiếng, tinh không thiên bàn nơi tay, khi tinh không thiên bàn của nàng vừa đảo, tinh không hủy diệt, uy lực cường đại trực tiếp nghiền ép ở trên người Hổ Khiếu thái thượng hoàng, Hổ Khiếu thái thượng hoàng hét thảm một tiếng, cả người bị đánh bay, mà trong lúc cực ngắn này Hổ Khiếu thái thượng hoàng còn chưa có lực đánh trả, Trần Bảo Kiều giống như nữ thần phong bạo đã là một đao chém xuống, Phách Tiên đao, Hoành Thiên Bát Đao, đao hải cuồn cuộn!
– Không!
Hổ Khiếu thái thượng hoàng lấy ra rất nhiều bảo vật muốn ngăn cản một đao kia, nhưng mà căn bản không cách nào đỡ được Phách Tiên đao, hét thảm một tiếng, Hổ Khiếu thái thượng hoàng bị một đao chém giết.
Trong nháy mắt hai đại cường giả của trận doanh Hổ Khiếu tông bị chém giết, lão tổ Hổ Khiếu tông sắc mặt đại biến, muốn cứu cungxkhoong được, Lý Thất Dạ chấp chưởng hai kiện tiên đế bảo khí nhìn chằm chằm vào lão!
Thấy một màn như vậy, không chỉ là rất nhiều đệ tử cường giả của Hổ Khiếu tông sắc mặt trắng bệch, ngay cả rất nhiều người ở bên ngoài Hổ Khiếu tông xem chiến đều sắc mặt đại biến, trận doanh bên phía Lý Thất Dạ quá cường đại.
– Nếu như Hổ Khiếu tông các ngươi chỉ có một chútu tủ đoạn như thế, vậy thì hôm nay muốn ngăn lại ta liền không có khả năng rồi.
Lý Thất Dạ nhìn lão tổ Hổ Khiếu tông sắc mặt đã lạnh tới cực điểm.
Lão tổ Hổ Khiếu tông là giận đến hộc máu, cười lên giận dữ, lạnh lùng nói:
– Tốt, tốt, tiểu bối, ngươi thật cho là chỉ có ngươi mới có Tiên đế bảo khí sao? Cho mời cổ quốc đế khí!
– Oanh oanh oanh!
Khi lời nói của lão tổ Hổ Khiếu tông vừa dứt, đột nhiên đế uy tiên thế nhất thời tàn phá nghìn vạn dặm đại địa, cái này so sánh với hai kiện tiên đế bảo khí trong tay Lý Thất Dạ còn cường đại hơn!
Ở trong một sát na, bốn kiện tiên đế bảo khí xuất hiện ở bốn phương của Hổ Khiếu tông, ở trong nháy mắt này đế uy tiên thế cuồng bá kinh khủng nghiền áp phiến thiên địa này, cả Đông Bách thành đều bị run rẩy!
– Tiên đế chân khí!
Vào lúc này có người cảm nhận được một cỗ khí tức giống như tiên đế đích thân tới, không khỏi vì đó mà hoảng sợ thất sắc!
Vào lúc này ba kiện Tiên đế bảo khí, một kiện tiên đế chân khí trấn áp cả Hổ Khiếu tông, trấn phong thiên địa tứ phương! Ở giờ này khắc này đừng nói là người ở bên trong Hổ Khiếu tông, coi như là mọi người ở bên ngoài Hổ Khiếu tông đều bị dọa đến xụi lơ trên mặt đất.
Chương 549: Đại chiến Bát sí thần hổ (2)
– Đây là khúc dạo đầu muốn bắn chìm Hổ Khiếu tông sao?
Vào giờ khắc này, không biết có bao nhiêu lão bất tử của các đại giáo ở Đông Bách thành cảm nhận được cỗ khí tức Tiên đế chân khí kia, đều không khỏi sắc mặt đại biến!
– Phục Ma Côn, chân khí của Phục Ma tiên đế! Chân Thủy Long Côn, Thần Hỏa Phượng Côn, Thiên Mộc Hổ Côn!
Thấy ba kiện Tiên đế bảo khí, một Tiên đế chân khí này, có người hoảng sợ thất sắc ní:
– Hôm nay một bộ Đế khí của Phục Ma tiên đế đều đến đông đủ!
Phục Ma tiên đế của Diêu Quang cổ quốc từng để lại một bộ đế khí, đó chính là chân khí cùng Phục Ma Tứ Tượng Côn của hắn! Nghe nói một bộ đế khí này của Phục Ma tiên đế có thể tạo thành một bộ đế trận vô địch!
Hôm nay lại tính cả Huyền Thổ Quy Côn trong tay Lý Thất Dạ, một bộ Đế khí của Phục Ma tiên đế đều xuất hiện ở trong tổ địa tông thổ của Hổ Khiếu tông rồi.
Trừ ba kiện Tiên đế bảo khí, ngay cả Tiên đế chân khí cũng tới, thấy một màn như vậy, tất cả mọi ngời không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, hôm nay quả thực là chiến tranh của Tiên đế chi khí!
– Thủ bút thật lớn, tất cả đế binh của một vị Tiên Đế đều tới đủ rồi, thủ bút này cũng chỉ cổ quốc mới có được!
Thấy bốn kiện đế binh trấn áp tứ phương Hổ Khiếu tông, không biết có bao nhiêu người vì đó mà phát mộng.
– Đây là Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc cùng Diêu Quang cổ quốc liên thủ, đây không phải là một mình Hổ Khiếu tông hành động, có lẽ đây là chiến tranh do Diêu Quang cổ quốc chủ đạo!
Có một vị giáo chủ nghĩ thông suốt huyền cơ trong đó, không khỏi mặt liền biến sắc.
Tràng chiến tranh này, Hổ Khiếu tông chỉ là chiến trường mà thôi, chủ đạo chân chính tràng chiến tranh này chính là Diêu Quang cổ quốc!
– Diêu Quang cổ quốc rốt cuộc đã tới!
Lý Thất Dạ híp mắt, phân phó cho đám người Lý Sương Nhan:
– Các ngươi đi trước, để ta đối phó với bọn họ!
– Hiện tại muốn đi, đã muộn rồi!
Vào lúc này một cái thanh âm đáng sợ vang lên, một cái bóng dáng nhàn nhạt xuất hiện ở trên bầu trời, lúc cái bóng dáng này vừa xuất hiện, thiên địa thoáng cái trở nên nhỏ bé, hắn đứng ở nơi đó tựa hồ hắn chính là thần, hắn chi phối thiên địa.
Thấy bóng dáng nhàn nhạt kia không biết bao nhiêu người sinh ra một cỗ vọng động quỳ xuống đất cúng bái, một cỗ bản năng sợ hãi phát ra từ chỗ sâu nhất trong nội tâm tràn ngập vô số người.
– Thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc!
Hai mắt của Lý Thất Dạ híp lại, nhìn chằm chằm vào bóng dáng mơ hồ không được rõ ràng ở trên bầu trời kia, nói.
– Thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc!
Nghe được danh xưng này, có người hét lên một tiếng, thậm chí là lão bất tử nấp ở trong bóng tối quan sát đều sắc mặt đại biến, lẩm bẩm nói:
– Đây là tồn tại bất hủ sao?
Tồn tại bất hủ, đây không phải là xưng hô mà người nào cũng có được, đừng nói là lão bất tử giống như lão tổ Hổ Khiếu tông còn chưa có tư cách được gọi là tồn tại bất hủ, ngay cả cường nhân trong truyền thuyết cũng không có tư cách thừa nhận được xưng hô như thế.
Có người nói, chỉ có người mở bảng phong thần mới có thể được gọi là tồn tại bất hủ, mặc dù loại xưng hô này không có tiêu chuẩn quy định, nhưng mà người có thể được xưng hô là tồn tại bất hủ, đây không phải là Đại Hiền bình thường có thể so sánh được! Đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc, truyền thuyết một mực bị trần phong ở trong hoàng đô của Diêu Quang cổ quốc, bị mai táng ở trong nội tình vô cùng thâm hậu của Diêu Quang cổ quốc, mượn Thì Huyết thạch vô cùng lớn để ngăn cản ăn mòn của thời gian!
Ngàn vạn năm trôi qua, không người nào dám phạm đến Diêu Quang cổ quốc, cho dù là Đại Hiền cường đại hơn nữa cũng không dám ở trong Diêu Quang cổ quốc sinh sự, đừng nói là địch với Diêu Quang cổ quốc rồi.
Rất nhiều người đều biết, trừ Diêu Quang cổ quốc có nội tình sâu không lường được ra, thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc một mực đều còn sống, Đại Hiền cũng khó là địch thủ của nó!
Hôm nay thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc đích thân tới, rung động tâm linh của mọi người, không biết rõ có bao nhiêu người nghe tới cái tên này đều bị dù dọa vỡ mật!
– Đây là một tử cục!
Có trí giả lẩm bẩm nói:
– Lý Thất Dạ có nghịch thiên đi nữa cuối cùng là khó thoát khỏi tử kiếp!
Ở bên ngoài Hổ Khiếu tông, không biết bao nhiêu người lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa, Lý Thất Dạ quá nghịch thiên, quá yêu nghiệt rồi, chỉ cần hắn còn tồn tại, liền vĩnh viễn sẽ trở thành núi cao mà người trẻ tuổi khó có thể với tới!
– Vì một cái tiểu bối cư nhiên để cho đạo thân bổn tọa giá lâm, tiểu bối, điều này quả thực là quá để mắt ngươi rồi.
Bóng dáng nhàn nhạt ở trên bầu trời, mắt nhìn xuống Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
– Bất quá hết thảy những cái này đều đáng giá!
– Đây là đạo thân!
Có người nhìn nhau một cái, nhưng mà như cũ vẫn để cho người ta vì đó mà động dung, cho dù đây chỉ là đạo thân của thủ hộ thần thú Diêu Quang cổ quốc xuất thế, đó cũng là có thể trấn áp rất nhiều Đại Hiền, đừng nói chi là mang theo bốn kiện Tiên đế bảo khí mà đến, đây đã là vô địch!
Không biết bao nhiêu người hít vào một hơi thật sâu, lúc thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc xuất hiện, tất cả mọi người đều hiểu được, tràng chiến tranh này muốn kết thúc rồi!
– Tiểu bối, hôm nay cho dù chư thần giá lâm cũng không thể nào cứu được ngươi!
Lão tổ Hổ Khiếu tông lành lạnh nói, tràng chiến tranh này đối với Hổ Khiếu tông bọn hắn mà nói là tổn thất thảm trọng, nhưng mà vì đế thuật, vì Tiên thể thuật, đây hết thảy đều đáng giá.
– Đừng làm ra giãy dụa vô ích!
Bóng dáng nhàn nhạt cao cao tại thương, mắt nhìn xuống Lý Thất Dạ, nói:
– Ngươi vẫn là ngoan ngoãn giao ra đế khí trong tay, giao ra tiên thể thuật của các ngươi, giao ra hết thảy của các ngươi, còn có thể cho các ngươi được chết một cách thống khoái!
Tồn tại giống như thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc sẽ không dễ dàng xuất thế, cho dù chỉ là đạo thân xuất thế đối với tồn tại như nó mà nói là tổn thất hết sức thảm trọng, loại tồn tại bất hủ này cũng là thọ nguyên không nhiều lắm, sống tạm hậu thế, nói như vậy, không phải là tai họa ngập đầu đó là tuyệt đối sẽ không xuất thế.
Nhưng mà vì đoạt lại Tiên đế bảo khí, vì đoạt lấy Tiên thể thuật trong tay Lý Thất Dạ, thần thú thủ hộ của Diêu Quang cổ quốc cũng cuối cùng là đạo thân xuất thế.
Bất quá đối với tồn tại như thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc mà nói, coi như là đạo thân xuất thế thì đây cũng là chuyện đáng giá. Hiện tại trước mắt là có tam đại tiên thể thuật, Trấn Ngục thần thể của Lý Thất Dạ, Vô Cấu thể của Lý Sương Nhan, Nộ Tiên phách thể của Sư Hống thánh hoàng!
Nếu như Diêu Quang cổ quốc bọn họ có được ba môn tiên thể thuật, loại tiềm lực này là không cách nào tưởng tượng, trong tương lai Diêu Quang cổ quốc bọn họ nói không chừng có thể đuổi theo truyền thừa như Trường Hà tông, thậm chí là vượt xa Trường Hà tông.
Chương 550: Vực thần xuất thế!
Lúc này không biết bao nhiêu người nín thở, ngay cả sắc mặt của Sư Hống thánh hoàng cũng trắng bệch, đây là một tử cục, nếu chỉ có tồn tại như lão tổ của Hổ Khiếu tông, bọn họ còn có cơ hội sống sót, nhưng mà tồn tại như thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc xuất hiện, cho dù chỉ là đạo thân, chỉ sợ bọn họ cũng là một cái tử lộ!
– Lý Thất Dạ đây là xong rồi, coi như là hai kiện Tiên đế bảo khí cũng đồng dạng là không cứu được hắn.
Thấy cục diện như thế, có người không khỏi nói.
Cũng có đệ tử của đại giáo cương quốc cười lạnh nói:
– Đây là tự tìm đường chết, xuất thân từ một môn phái nhỏ cho dù lại nghịch thiên đia nữa cũng khó lật được sóng lớn, là địch với cổ quốc, đây là ngay cả chữ chết viết thế nào cũng không biết! Hắc, Diêu Quang cổ quốc một môn song đế, đứng vững vàng trăm ngàn vạn năm, đây há lại một cái vãn bối có thể rung chuyển sao! Đây quả thực là phù du lay đại thụ!
– Liền để cho chúng ta mỏi mắt mong chờ đi, nhìn xem cái gọi là thiên tài sẽ chết thảm như thế nào!
Cũng có đệ tử đại giáo hưng phấn mà nói, đối với chút ít đại giáo đệ tử có ân oán với Lý Thất Dạ, đó là hận không thấy Lý Thất Dạ lập tức chết đi.
– Đáng tiếc nha, đáng tiếc!
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua bóng dáng nhàn nhạt ở trên trời kia, nói:
– Cái gọi là thủ hộ thần thú chỉ tới đạo thân, đây thực là khiến cho người ta quá thất vọng rồi.
– Một con giun dế lấy gì để cho bản tọa đích thân tới!
Bóng dáng nhàn nhạt trên trời mắt nhìn xuống Lý Thất Dạ, nói:
– Mau giao ra Tiên thể thuật, cho ngươi được chết một cách thống khoái!
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói:
– Nếu như chân thân của ngươi tới, bản thân ta ngược lại có chút ý tứ cho ngươi nhìn thấy Tiên thể thuật của ta, chỉ tiếc chân thân của ngươi không tới, ta vốn là tính toán đợi chân thân của ngươi tới, đem chân thân của ngươi luyện hóa, cho dù loại lão gia hỏa sống hêt thời đại này đến thời đại khác như ngươi là khó nhai, bất quá ta rất thích đem bản tướng của ngươi luyện hóa, đem thú huyết của ngươi luyện thành bảo huyết, đây nhưng là vật đại bổ!
Lời như vậy của Lý Thất Dạ để cho mọi người sững sờ một chút, rất nhiều người hồi phục tinh thần lại đều cảm thấy Lý Thất Dạ là điên rồi, đây nhưng là tồn tại bất hủ, so sánh với cường nhân trong truyền thuyết còn mạnh hơn, càng đừng nói tới lão bất tử như lão tổ Hổ Khiếu tông rồi!
Tồn tại như thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc, đó tuyệt đối là có thể trấn sát Đại Hiền bình thường, về phần Thánh Tôn, Thánh Hoàng ở trong mắt của nó chẳng qua là sâu kiến mà thôi!
Hiện tại Lý Thất Dạ lại dám xuất khẩu cuồng ngôn, muốn luyện hóa loại tồn tại bất hủ như thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc, điều này thật sự là quá cuồng vọng rồi.
– Ha ha, tiểu tử này không phải là bị điên rồi đi, kinh sợ quá độ, nói hươu nói vượn!
Có người không nhịn được cuồng tiếu nói:
– Chỉ bằng hắn cũng muốn luyện hóa tồn tại bất hủ? Nhân gia chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết hắn!
– Kiên nhẫn của bổn tọa có hạn!
Lúc này bóng dáng nhàn nhạt trên bầu trời lạnh giọng nói:
– Mau giao ra Tiên thể thuật!
Nếu không phải vì nhận được Tiên thể thuật, hắn đã sớm một tay tiêu diệt Lý Thất Dạ rồi.
– Quên đi, vẻn vẹn là đạo thân, ta không có hứng thú, ta đối với Tiên đế bảo khí của các ngươi ngược lại có mấy phần hứng thú!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi có thể trở về đi, bốn kiện đế binh này lưu lại là được!
Lời nói cuồng vọng như vậy của Lý Thất Dạ đừng nói là ngoại nhân, cho dù là Sư Hống thánh hoàng cũng vì đó mà há hốc mồm, ngay cả Sư Hống thánh hoàng cũng cảm thấy đây là một tử cục, song, Lý Thất Dạ còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, đuổi đi đạo thân của thủ hộ thần thú Diêu Quang cổ quốc giống như đuổi ruồi.
Điều này làm cho Sư Hống thánh hoàng đều không khỏi vì đó mà im lặng, hắn cũng không khỏi cảm thấy Lý Thất Dạ đây là cuồng đến vô biên rồi.
– Hắc, hắc, tru diệt ngươi, thần thú tiền bối chỉ cần một ngón tay là được, bốn kiện đế binh cũng không phải vì ngươi mà đến, ngươi đây cũng quá xem trọng chính mình rồi, bốn kiện đế binh vốn muốn trấn giết đám người Thiên Đạo viện kia, đáng tiếc bọn họ không tới, nếu không đồng dạng bọn họ chỉ có tới mà không có về!
Lão tổ Hổ Khiếu tông lạnh lẽo nói.
Nghe được lời nói như vậy của lão tổ Hổ Khiếu tông, có không ít người vì thế mà nổi da gà, đây là một đại cục, Hổ Khiếu tông bọn họ không chỉ là muốn tru diệt đám người Lý Thất Dạ, nếu như có lão tổ của Thiên Đạo viện đến trợ giúp Lý Thất Dạ, cũng đồng dạng là trấn sát.
– Nên kết thúc rồi!
Lý Thất Dạ không nhìn tới lão tổ Hổ Khiếu tông, nhìn lên bóng dáng nhàn nhạt trên trời, cười nói:
– Hôm nay Diêu Quang cổ quốc các ngươi nhất định trầm luân rồi, ta chỉ tiếc duy nhất là không có đợi được bản tướng của ngươi tới, ta vốn tính toán bản tướng của ngươi để tẩm bổ thân thể một chút.
– Đáng chết!
Bóng dáng nhàn nhạt trên bầu trời hai mắt mãnh liệt, đâm xuyên tuyên cổ, khi hắn giận dữ, coi như là Sư Hống thánh hoàng đều quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Oanh” một tiếng thật lớn, trời rung đất chuyển, cả Hổ Khiếu tông đều đang dao động, không, là cả Đông Bách thành đều đang dao động, vào giờ khắc này tựa như là Tiên đế xuất hành, tựa như cả Đông Bách thành đều bị nhấc lên.
Đừng nói là Hổ Khiếu tông, liền là tất cả mọi người của Đông Bách thành đều cảm nhận được một cái tồn tại hoành thế vô địch xuất hiện, vừa sải bước liền vượt qua cả thiên địa!
– Là người nào xuất thế rồi?
Ở trong một sát na này, vô số lão bất tử của đại giáo cương quốc ở Đông Bách thành bị dọa đến mở mắt, thậm chí là từ dưới đất bò ra ngoài, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Vào giờ khắc này đừng nói là những lão bất tử cấp bậc lão tổ đại giáo, cho dù là cường nhân trong truyền thuyết, coi như là tồn tại bất hủ cũng sợ hết hồn vía.
– Oanh!
Lại là một tiếng vang lên thật lớn, cả Đông Bách thành tựa như một chiếc thuyền lá trong cuồng phong bạo vũ, vào lúc này địa phương ở chỗ Diêu Quang cổ quốc thế nhưng dâng lên vô số tiên quang, đế uy vô cùng vô tận bộc phát ra, thao thao bất tuyệt, bao phủ thiên đại, từng cái tuyệt thế đại trận cường đại vô cùng tạo thành.
Nhưng mà đây như cũ còn không hữu dụng, có rất nhiều thấy một màn kinh thế hãi tục, từng tòa thủ hộ đại trận ở bên trong Diêu Quang cổ quốc băng liệt, một cái bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đem từng tòa thủ hộ đại trận bóp nát!
– Vực thần!
Ở chỗ sâu nhất của Diêu Quang cổ quốc vang lên một tiếng gầm thét không cam lòng, điên cuồng hét lên nói:
– Ngươi không phải là không thể rời đi tổ mạch sao?
– Đó là chuyện đã qua rồi!
Trên bầu trời buông xuống một cái thanh âm uy nghiêm vô cùng, một người từ trên trời giáng xuống, không có gì có thể kháng cự, một thân thoáng cái bước chân vào chỗ sâu nhất của Diêu Quang cổ quốc.