Đế Bá Audio Podcast
Tập 112 [Chương 556 đến Chương 560]
❮ sautiếp ❯Chương 556: Chuẩn bị lên đường (1)
Hôm nay ở trong mắt rất nhiều người, Hổ Khiếu tông xong rồi, mặc dù nói Diêu Quang cổ quốc bị quét ngang, phong quốc không ra, ở trong một cái thời đại đã không còn hi vọng quật khởi, nhưng mà đế cơ của Diêu Quang cổ quốc cuối cùng vẫn còn, coi như là ở thời đại này hoàn toàn là không có hi vọng nhưng mà ở tương lai xa xôi còn là có hi vọng nhất định.
Mà Hổ Khiếu tông liền hoàn toàn bất đồng, Hổ Khiếu tông bị hủy đi tổ cơ, hơn nữa ngay cả Bạch Hổ đại mạch đều bị Lý Thất Dạ hút khô thiên địa tinh khí, cả Hổ Khiếu tông thành một mảnh phế tích.
Mặc dù nói ở lúc ấy trong tràng đại chiến kinh thiên này có rất nhiều đệ tử trước đó đã trốn ra, song, tổ cơ mất đi, ngay cả địa mạch cũng phá hủy, đây hoàn toàn là đoạn tuyệt hi vọng của Hổ Khiếu tông.
Một cái đại giáo cương quốc, tinh nhuệ chết trận, bảo vật binh khí mất đi, công pháp bí kíp thất truyền, những thứ này ở trong tương lai đều có thể tìm về được hoặc là bồi dưỡng ra được.
Nhưng mà nếu như tổ cơ bị hủy, như vậy muốn khôi phục là không có khả năng rồi, tổ cơ của một cái đại giáo cương quốc, đó là tồn tại cực kỳ cường đại đặt nền móng xuống, có thể nói không tới Đại Hiền lại có tư cách gì nói đến kiến quốc điện cơ?
Tổ cơ của một cái đại giáo cương quốc, đó là cố gắng của lịch đại tiên hiền, tâm huyết của vô số đời của đại giáo.
Một khi tổ cơ bị hủy, muốn lại khôi phục, đó là so với lên trời còn khó hơn.
Tai nạn lớn hơn nữa là địa mạch bị hủy, đây mới thực sự là tai nạn không cách nào bổ túc được, đây mới là chuyện tình để cho người ta tuyệt vọng.
Đối với một cái truyền thừa cương quốc mà nói, lui một vạn bước, tổ cơ bị hủy, trong tương lai còn có thể khôi phục, nhưng mà địa mạch bị hủy, đó chính là chân chính xong đời, một cái đại mạch chính là thiên địa hình thành, không biết đã trai qua bao nhiêu trăm vạn năm tích lũy.
Đại mạch bị hủy đi, vậy thì ý nghĩa một cái lại một cái thời đại đều không cách nào khôi phục, đại mạch bị hủy liền ý nghĩa không cách nào gây dựng lại!
Hôm nay tổ cơ của Hổ Khiếu tông bị diệt, đại mạch bị hủy, cho dù có già trẻ chạy ra, cho dù có đệ tử tránh được một kiếp cũng không cách nào lại trọng kiến Hổ Khiếu tông.
Nói tới Hổ Khiếu tông bị diệt, cũng có giáo chủ không khỏi động dung nói:
– Một cái đại giáo nói diệt liền diệt, Lý Thất Dạ này cũng thật sự quá nghịch thiên, thật sự là quá yêu nghiệt rồi. Đem so sánh với hắn, bất luận là truyền nhân đại giáo hay là người thừa kế của cổ quốc đều là ảm đạm thất sắc, đây quả thực không phải là người!
Dùng sức một mình hủy đi một cái đại giáo, đừng nói là trẻ tuổi, coi như là Thánh Tôn, Thánh Hoàng thế hệ trước cũng không có thực lực kia, song, Lý Thất Dạ với tư cách là trẻ tuổi lấy sức một mình hủy diệt Hổ Khiếu tông, ngay cả tứ đại hung mộ trong truyền thuyết của Hổ Khiếu tông đều không thể trấn áp được hắn, đây làm sao không để cho người ta hoảng sợ chứ.
Lúc này nói tới Lý Thất Dạ, bất luận là đại giáo thiên tài như thế nào, bất luận là cương quốc truyền nhân như thế nào đều không khỏi sắc mặt trở nên khó coi, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc.
Nhớ lại năm đó, Lý Thất Dạ mới tới Đông Bách thành, bao nhiêu thiên tài đại giáo, bao nhiêu cương quốc truyền nhân đều không đem hắn để ở trong lòng. Song, hôm nay Lý Thất Dạ lại quét ngang phong vân, đồ diệt Hổ Khiếu tông, điều này làm cho bao nhiêu thiên tài, truyền nhân từng xem thường Lý Thất Dạ đều là hoảng sợ thất sắc, vào hôm nay bao nhiêu thiên tài đem so sánh với Lý Thất Dạ đó là ảm đạm thất sắc.
– Tình thế hiện tại này chỉ sợ tiên tử Mai Tố Dao, Thần nhân Cơ Không Vô Địch đều bị Lý Thất Dạ lấn át hết danh tiếng, có hung nhân như Lý Thất Dạ ở đây, trẻ tuổi còn có ngày nổi danh sao?
Có đại nhân vật thế hệ trước đều không khỏi bất đắc dĩ nói.
Thời đại đạo khó đã qua rồi, đại thế đã tới, bao nhiêu đại giáo cương quốc đều ký thác hi vọng vào môn hạ đệ tử chính mình ở thời đại này tranh hùng bát phương. Ở trước đó thiên tài như Hổ Nhạc, Phách Hạ, Tổ Hoàng Vũ, Thanh Huyền thiên tử đều đã làm cho thanh niên trẻ tuổi không thở nổi rồi.
Về phần tiên tử Mai Tố Dao, thần nhân Cơ Không Vô Địch, đó càng làm cho người ta cao cao không thể với tới, hai người bọn họ tựa như một tòa thần sơn chắn ngang ở trước mặt tất cả người trẻ tuổi, để cho kẻ đến sau lại cũng không cách nào vượt xa.
Song, Lý Thất Dạ hôm nay lại để cho bao nhiêu thiếu niên đồng lứa tuyệt vọng, hung nhân Lý Thất Dạ, chỉ cần hắn còn ở Đông Bách thành sẽ khiến cho người ta sợ hãi. Vào hôm nay có Lý Thất Dạ ở đây, trẻ tuổi bất luận người nào chỉ sợ đều phải nhượng bộ lui binh, loại hung nhân này xuất thủ đều có thể diệt một cái đại giáo, người trẻ tuổi nào có thể chọc được?
Diêu Quang cổ quốc bị quét ngang, Hổ Khiếu tông bị đồ diệt, tràng phong ba này kéo dài thật lâu, không biết bao nhiêu người đang đàm luận về chuyện này, phát sinh đại sự kinh thiên như thế có người vui, cũng có người buồn!
Bất quá ở lúc rất nhiều người rộn ràng, Lý Thất Dạ đã trở về Thiên Đạo viện rồi. Bất quá ở trước lúc hắn trở về Thiên Đạo viện liền triệu kiến Sư Hống thánh hoàng.
Tồn tại giống như Sư Hống thánh hoàng, cho dù bày ra ở trong cường giả thế hệ trước của Đông Bách thành cũng là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng mà vào hôm nay thấy Lý Thất Dạ, cho dù là cường giả có danh tiếng như Sư Hống thánh haongf cũng không dám lên mặt.
Lý Thất Dạ đem cổ hạp mà Phách Tiên Sư Vương lưu lại đưa cho Sư Hống thánh hoàng, lúc Sư Hống thánh hoàng mở cổ hạp ra nhìn kỹ, cả người hắn đều bị chấn kinh rồi.
– Đây, đây, đây, đây là Tiên thể thuật của tổ tiên ta, điều này sao có thể?
Sư Hống thánh hoàng nói chuyện đều không lưu loát, động dung nói:
– Đây, đây, vật này bản gia chúng ta đều không có!
Chính là Trì Tiểu Đao, Trì Tiểu Điệp cùng với phụ thân Sư Hống hoàng chủ của bọn hắn ở bên cạnh đều bị chấn kinh rồi, Tiên thể thuật, đây là thứ mà ngay cả Đế thống tiên môn đều thèm thuồng.
Sư Hống thánh hoàng chính mình cũng không thể tin được mà nhìn Lý Thất Dạ, bởi vì đây vốn là Tiên thể thuật của tổ tiên bọn họ, ngay cả bản gia bọn họ cũng không có, vật như vậy thế nhưng ở trong tay Lý Thất Dạ, đây thật là không thể tin được.
Ở bản gia của Sư Hống thánh hoàng từng có truyền thuyết Tiên thể thuật của tổ tiên bọn họ vốn là bị tổ tiên bọn họ mang đi, bản gia chỉ để lại phó bản, về sau bản gia bọn họ ngay cả phó bản cũng thất truyền, từ đó về sau bản gia bọn họ không còn Tiên thể thuật.
– Không có gì!
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm mà nói:
– Ở Thiên cổ thi địa ta từng gặp qua tổ tiên của các ngươi, cùng hắn kết thành một đoạn nhân quả, ta đã hứa hẹn qua với hắn, trả lại cho hậu nhân của hắn một đoạn nhân quả, cho nên ta đem đồ vật của tổ tiên các ngươi trả lại cho các ngươi.
Chương 557: Chuẩn bị lên đường (2)
– Thiên cổ thi địa!
Sư Hống thánh hoàng bị chấn động đến khó có thể nói ra lời, thật lâu sau hắn phục hồi lại tinh thần, không khỏi hít vào một hơi thật sâu, động dung nói:
– Tổ tiên chúng ta thật sự là ở Thiên cổ thi địa! Ta cũng từng thử qua, đáng tiếc lại không thể tiến vào!
Sự tình liên quan đến tổ tiên bọn hắn mai táng ở Thiên cổ thi địa, Sư Hống thánh hoàng cũng đã được nghe qua, Tiên thể thuật của bản gia bọn họ sau khi thất truyền, Sư Hống thánh hoàng cũng từng muốn đi Thiên cổ thi địa tìm tổ tiên của bọn hắn, đáng tiếc Thiên cổ thi địa là địa phương nào, coi như là Thánh Hoàng cũng khó xâm nhập vào, chớ nói chi địa phương mai táng tổ tiên bọn họ là chỗ long mạch trong truyền thuyết.
Cho nên Sư Hống thánh hoàng mặc dù là dò xét qua nhưng mà không thể thành công, cuối cùng hắn không thể làm gì khác hơn là bỏ qua, đem ánh mắt chuyển hướng Thiên Đạo viện.
Thật vất vả Sư Hống thánh hoàng mới phục hồi lại tinh thần, bái một cái thật sâu với Lý Thất Dạ, nói:
– Đại ân đại đức của ông tử đối với Sư Hống môn ta khó nói nên lời, chỉ cần sau này công tử có chỗ muốn dùng tới Sư Hống môn chúng ta, chỉ cần công tử ra lệnh một tiếng, Sư Hống chúng ta bất chấp gian nguy đều không chối từ!
Trong lòng Sư Hống thánh hoàng kích động không nói nên lời, Tiên thể thuật, đây nhưng là đồ vật mà Đế thống tiên môn đều thèm thuồng, Lý Thất Dạ nhưng nhẹ nhàng mà đưa cho hắn!
Đối với hắn mà nói, Tiên thể thuật này quá trọng yếu, hắn thiếu chính là Tiên thể thuật đầy đủ của tổ tiên bọn hắn, Lý Thất Dạ hôm nay trả lại Tiên thể thuật, đối với hắn mà nói quả thực chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Phải biết rằng Sư Hống thánh hoàng nhưng là trời sinh thánh thể, tư chất của hắn rất cao, điều kiện bản thân cũng rất tốt, hắn phí thời gian cả đời cuối cùng mới miễn cưỡng tiên thể tiểu thành, cái này còn nhờ vào sự trợ giúp của chư vị viện trưởng Thiên Đạo viện, ở Thiên Đạo viện tìm về được một bộ Tiên thể thuật của tổ tiên bọn hắn.
Hôm nay Lý Thất Dạ trả lại Tiên thể thuật của tổ tiên bọn hắn, bất luận là đối với Sư Hống thánh hoàng hay là đối với Sư Hống môn đều có ý nghĩa trọng đại.
Đối với sự thần phục của Sư Hống thánh hoàng, Lý Thất Dạ cười cười, không nói thêm cái gì, liền mang theo Lý Sương Nhan các nàng rời đi.
Ở trước khi Lý Thất Dạ rời đi, Sư Hống thánh hoàng dặn dò riêng với Trì Tiểu Điệp, ở trong mắt hắn, cháu gái mình đi theo Lý Thất Dạ, tương lai tiền đồ vô lượng, cho nên hắn cũng hi vọng Trì Tiểu Điệp một mực có thể đi theo Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ một đường trở về Thiên Đạo viện, đỉnh thế viện cũng tốt, thánh thế viện cũng được, bất luận là những thiên tài đệ tử kia nhìn thấy Lý Thất Dạ đều biến sắc, đặc biệt là những học sinh kia từng là kẻ địch với Lý Thất Dạ càng là xa xa thấy Lý Thất Dạ đều đi vòng qua.
Lý Thất Dạ xuất thủ liền tiêu diệt Hổ Khiếu tông, hiện tại chút ít học sinh của đại giáo cương quốc kia ở bên trong Thiên Đạo viện làm sao còn dám chọc vào hung nhân trước mắt này? Ngay cả Hổ Khiếu tông cường đại như vậy cũng có thể bị diệt, bọn họ nếu như lại đi làm địch với Lý Thất Dạ, đây chẳng phải là tự tìm đường chết rồi!
Về phần học sinh của Đại thế viện, nghe được Lý Thất Dạ trở lại liền là hưng phấn vô cùng, lấy nghi thức vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh Lý Thất Dạ trở lại, không ít học muội học tỷ lại càng nhiệt tình vạn phần, điều này làm cho Lý Thất Dạ chịu không nổi, đem những việc vặt như vậy ném cho Trì Tiểu Điệp, liền lười lại đi ló mặt ra.
Mặc dù nói lần này Lý Thất Dạ là trở lại Thiên Đạo viện, nhưng mà Lý Thất Dạ lại không có ý định tiếp tục ở lại đây, hắn tính toán lên đường đi U Thánh giới!
Sau khi cùng Vực thần ước hẹn thời gian, Lý Thất Dạ liền chuẩn bị rời đi, ở trước khi rời đi, Lý Thất Dạ nói với hai người Trần Bảo Kiều cùng Lý Sương Nhan:
– Các ngươi trước về t đi, đợi sau khi ta xong chuyện ở U Thánh giới lại trở về.
– Chúng ta theo ngươi đi U Thánh giới thì như thế nào?
Trần Bảo Kiều không dám mở miệng yêu cầu, Lý Sương Nhan cũng là muốn đi cùng.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Nếu như là bình thời ta khẳng định mang các ngươi đi cùng, bất quá hiện tại không được, hiện tại giới đạo cấu tiếp cửu giới đã hủy, giới bích khó phá, tuy Vực thần có thực lực mở ra giới bích, đem chúng ta đi qua, nhưng mà vẫn là rất nguy hiểm, nhiều người liền khiến cho Vực thần nhiều thêm một phần gánh nặng, càng trọng yếu hơn là điểm dừng chân của ta có chút phiền phức, các ngươi đi theo ta chỉ sợ là càng khó khăn, lần sau đi, lần sau có cơ hội ta khẳng định mang các ngươi đi các giới một chút.
Đối với những người khác, đối với Lý Sương Nhan, đối với Trần Bảo Kiều, Lý Thất Dạ có thể nói là đủ sủng ái, cũng đủ coi trọng rồi.
Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều cũng đích xác là muốn đi U Thánh giới xem xét thế sự một chút, nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy cũng chỉ đành bỏ đi ý niệm trong đầu, dù sao đối với các nàng mà nói không có gì quan trọng hơn so với an toàn của Lý Thất Dạ rồi.
Cuối cùng Lý Thất Dạ đem Huyền Thổ Quy Côn cùng Đế Tử Chuy lấy ra, để cho Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều mang về Tẩy Nhan cổ phái, phân phó nói:
– Vật này không cần dùng liền tận lực đừng dùng, không tới vạn bất đắc dĩ ngàn vạn lần đừng lấy ra dùng, tạm thời liền để cho bọn họ trở thành bảo vật ẩn giấu của tông môn đi.
Tiên đế bảo khí đương nhiên là khiến người ta động tâm, đồ vật cường đại như vậy bất kỳ một môn phái nào đều muốn có, bất quá Tiên đế bảo khí của hắn nhưng là đoạt tới, khẳng định làm cho người ta đỏ mắt, cho nên Lý Thất Dạ cũng không hi vọng Tẩy Nhan cổ phái dễ dàng vận dụng Tiên đế bảo khí như vậy, không tới vạn bất đắc dĩ sẽ không lấy ra bảo vật áp đáy hòm như vậy.
Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều vì đó mà động dung, Trần Bảo Kiều nói:
– Vậy còn ngươi?
Đối với bất luận kẻ nào mà nói, bên cạnh có thêm một hai kiện Tiên đế bảo khí hộ thân, đó là so sánh với cái gì đều ổn thỏa hơn.
Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười nói:
– Bảo vật của công tử gia các ngươi rất nhiều, vẻn vẹn là Tiên đế bảo khí mà thôi, lại tính là cái gì, lần sau có cơ hội lại đoạt hai năm kiện Tiên đế chân khí.
Lời này để cho Trần Bảo Kiều không khỏi mở miệng cười một tiếng, Lý Sương Nhan cũng không khỏi mỉm cười, đối với người khác mà nói đế binh là có thể ngộ nhưng không thể cầu, mà đối với công tử các nàng mà nói tựa hồ là đồ vật dễ dàng có được.
Ở trước lúc muốn lên đường đi U Thánh giới, Lý Thất Dạ đme Tiên Huyết Mâu trả lại cho Tử Thúy Ngưng, Tử Thúy Ngưng thu hồi Tiên Huyết Mâu, nói:
– Ta cũng phải về Trấn Thiên Hải Thành rồi, ngươi có chuyện gì muốn giao phó không?
Chương 558: Ân oán trước kia! (1)
Lý Thất Dạ nhìn nàng một chút, cười nói:
– Ta cho dù có chuyện giao cho ngươi, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không tin tưởng ta, vẫn là quên đi, sau này ta sẽ đích thân đi Trấn Thiên Hải Thành các ngươi một chuyến.
Trên thực tế đối với hắn mà nói, đi Trấn Thiên Hải Thành đó là chuyện sớm hay muộn, bất quá hắn hiện tại không vội đi Trấn Thiên Hải Thành, mặc dù hắn cũng không ngại ở Trấn Thiên Hải Thành triển khai đồ sát, nhìn ở trên tình cảm với Hắc Long Vương, hắn còn là không hi vọng chuyện phát triển đến loại tình trạng này.
– Nói nghe một chút, nếu như ta đủ khả năng, nhất định sẽ tương trợ to lớn!
Tử Thúy Ngưng trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói.
Lý Thất Dạ cười híp mắt nói:
– Nếu như ngươi thật muốn ta khuyên ngươi một hai câu, ta đây liền cho ngươi một lời khuyên đi, chính mình lưu lại một cái đề phòng, đề phong Cố Tôn một chút.
Lý Thất Dạ nói như vậy để cho Tử Thúy Ngưng lại cũng không khỏi thần thái rùng mình, phải biết rằng Cố Tôn là lão tổ của Trấn Thiên Hải Thành bọn họ, cũng là người cầm quyền chân chính của Trấn Thiên Hải Thành, thậm chí có thể nói là sư tổ của Trấn Thiên Hải Thành bọn họ.
Hiện tại một ngoại nhân muốn để cho nàng là một đệ tử với tư cách là truyền nhân của Trấn Thiên Hải Thành đi đề phòng sư tổ của bọn họ, đổi lại là những người khác cũng khẳng định là sẽ cảm thấy Lý Thất Dạ là bị điên rồi.
– Ngươi xem, trong lòng ngươi khẳng định là không tin ta!
Lý Thất Dạ khoát khoát tay, cười nói:
– Tùy duyên đi, chính ngươi lưu một cái đề phòng là được, về phần những thứu khác liền tùy tiện là được rồi.
Tử Thúy Ngưng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nói:
– Ngươi có cừu oán với Cố lão tổ của chúng ta sao?
– Có cừu oán?
Lý Thất Dạ híp mắt lại, nở nụ cười, nhẹ nhàng mà lắc đầu nói:
– Thẳng thắn mà nói, nếu như thật tâm muốn kết thù, Cố tôn các ngươi còn không xứng!
Nếu không phải niệm ở trên tình cảm của Hắc Long Vương, Lý Thất Dạ hắn ngay từ một cái thời đại trước đã giết Cố tôn rồi, còn dung hắn ở lại Trấn Thiên Hải Thành sao, chỉ bất quá một câu nói phía sau là Lý Thất Dạ không nói ra mà thôi.
Ánh mắt của Tử Thúy Ngưng không khỏi ngưng tụ, lời này bất luận kẻ nào đều sẽ cảm giác rằng khẩu khí của Lý Thất Dạ quá lớn, phải biết rằng Cố tôn của Trấn Thiên Hải Thành bọn họ thế nhưng là một trong mấy người cường đại nhất, so sánh với Vực thần chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu!
Điều này làm cho trong lòng Tử Thúy Ngưng rất kỳ quái, Cố lão tổ của bọn họ đã rất lâu chưa xuất thế rồi, theo đạo lý mà nói là chưa từng gặp qua Lý Thất Dạ, càng không có khả năng kết thù với hắn, nhưng mà Lý Thất Dạ lại là hướng về Cố lão tổ bọn họ mà đi.
– Được rồi, nha đầu, ta biết trong lòng người có rất nhiều nghi vấn, rất nhiều thứ ta không tiện nói cho ngươi biết, tóm lại ngươi xuất thân từ Tiểu Hải thôn, cùng với lão gia hỏa Cố tôn này không đứng trên cùng một phe cánh, chuyện này ngươi có thể trở về tìm lão đầu của Tiểu Hải thôn suy nghĩ một chút.
– Về phần Cố tôn nha, ngươi thật muốn biết thì ta thế nhưng nói cho ngươi biết một việc!
Lý Thất Dạ đối với Tử Thúy Ngưng có thể nói là rất coi trọng rồi, hắn nói:
– Trấn Thiên Hải Thành các ngươi có một bảo khố, đó là bảo khố chân chính, so với tồn kho của Trấn Thiên Hải Thành các ngươi chỉ nhiều hơn chứ không ít!
– Bảo khố!
Tử Thúy Ngưng không khỏi vì đó mà sững sờ một chút, một lúc lâu nàng không khỏi mặt liền biến sắc! Lý Thất Dạ hiện tại nhắc tới chuyện như vậy, nàng là nghĩ tới một ít chuyện, chuyện này khi bọn họ ở Trấn Thiên Hải Thành cho tới bây giờ đều không đề cập qua, đệ tử của Trấn Thiên Hải Thành bọn họ căn bản là không biết chuyện này, nàng chỉ là thỉnh thoảng nghe được mấy lão tổ lén thảo luận qua một lần, về phần tình huống cụ thể của bảo khố này khó biết rõ được.
Hiện tại Lý Thất Dạ nói ra chuyện này với nàng, khiến cho nàng không khỏi động dung. Ngay cả nàng với tư cách là truyền nhân của Trấn Thiên Hải Thành đối với chuyện này cũng biết rất ít, Lý Thất Dạ lại tựa như biết được hết thảy.
– Xem ra ngươi đối với chuyện này cũng là không biết rõ!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đây không phải là đồ của Trấn Thiên Hải Thành các ngươi, Cố tôn thèm thuồng vật này đã lâu rồi!
Đó là bảo khố của Lý Thất Dạ! Dĩ nhiên lời này hắn không nói ra.
Tử Thúy Ngưng không khỏi hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng không nhịn được nói:
– Đó là một tòa bảo khố như thế nào?
– Cái này sao, nên nói như thế nào nhỉ!
Lý Thất Dạ nở nụ cười, tự nhiên nói:
– Nếu như Tiên Đế biết được tòa bảo khố này đều sẽ thèm thuồng, nơi này có đồ vật ngay cả Tiên Đế cũng không có!
Tử Thúy Ngưng không khỏi vì đó mà động dung, bảo khố mà ngya cả Tiên Đế đều thèm thuồng, bảo khố như vậy đến tột cùng là loại bảo khố như thế nào!
– Cố tôn thèm thuồng bảo khố này đã lâu rồi, đáng riếc cho dù cho hắn thời gian mười thời đại thì hắn cũng không mở ra được.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Cái gọi là lão tổ của các ngươi, đó chẳng qua là một đầu bạch nhãn lang mà thôi, thời gian trôi qua quá lâu, lão tổ của Trấn Thiên Hải Thành các ngươi bị chết gần hết, năm đó nếu không phải là tổ sư Hắc Long Vương các ngươi cầu tình, hắc, loại bạch nhãn lang như Cố tôn sớm đã bị người chụp tới nhét vào hải nhãn rồi!
– Ngươi đây là đang vấy bẩn lão tổ của Trấn Thiên Hải Thành chúng ta!
Tử Thúy Ngưng không nhịn được mà kháng nghị nói, nàng dù sao cũng là truyền nhân của Trấn Thiên Hải Thành.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhẹ nhàng mà lắc đầu nói:
– Ngươi không tin cũng không có biện pháp, nếu như Tiểu Hải thôn còn có một lão đầu cùng thời đại Cố tôn còn sống sót mà nói, ngươi có thể trở về hỏi một chút, Cố tôn năm đó có phải là thiếu chút nữa bị chụp tới nhét vào hải nhãn hay không, nếu không phải là tổ sư Hắc Long Vương các ngươi cầu tình, hắc, mười cái mạng của Cố tôn cũng không đủ dùng!
Tử Thúy Ngưng không khỏi ngây ngốc một chút, ở lúc tổ sư Hắc Long Vương các nàng còn tại thế, Trấn Thiên Hải Thành bọn họ nhưng là uy nhiếp cửu giới, ai dám chọc vào Trấn Thiên Hải Thành bọn họ, chớ nói chi là Cố lão tổ của bọn họ bị chụp tới nhét vào hải nhãn cần tổ sư bọn họ ra mặt cầu tình rồi.
Ở thời điểm rất lâu rồi, Lý Thất Dạ liền muốn giết Cố tôn, chỉ bất quá Hắc Long Vương từng hướng với người khác hứa hẹn qua muốn chiếu cố hậu nhân của nàng. Ở thời đại kia Lý Thất Dạ là phái người đi bắt Cố tôn nhét vào hải nhãn, cuối cùng Hắc Long Vương cầu tình nên mới tha cho Cố tôn không chết, nếu không mười cái mạng của Cố tôn cũng không đủ!
Tử Thúy Ngưng ngây người thật lâu, bí văn như vậy nàng chưa từng nghe nói qua, thậm chí nàng đều không thể tưởng tượng ra, ở thời điểm tổ sư Hắc Long Vương các nàng vẫn còn sống, đến tột cùng là người như thế nào mới dám bắt Cố lão tổ của bọn họ đi nhét vào hải nhãn đây?
Chương 559: Ân oán trước kia! (2)
Chuyện như vậy tuyệt đối là chuyện tình phá thiên, nhưng mà ở Trấn Thiên Hải Thành lại không có nửa điểm đồn đãi về chuyện này, điều này khiến cho trong lòng Tử Thúy Ngưng đều tò mò, đến tột cùng là người như thế nào mới cần tổ sư Hắc Long Vương bọn họ tự mình đi cầu tình!
– Không cần phải suy nghĩ nhiều, hảo hảo cố gắng tu hành đi, chuyện tình Cố lão đầu lấy đạo hạnh hiện tại của ngươi còn là không có biện pháp đi hỏi!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Đợi ngươi cường đại, đến thời điểm có một ngày ngươi có thể chưởng quản Trấn Thiên Hải Thành, ta sẽ nói cho ngươi biết, hiện tại ngươi cần chính là cố gắng tu hành, cũng đừng làm cho ta thất vọng.
Tử Thúy Ngưng nghe Lý Thất Dạ nói như vậy không khỏi ngây ngốc một chút, đặc biệt là câu nói sau cùng của Lý Thất Dạ nghe đến có chút mùi vị ý ở ngoài lời.
Tử Thúy Ngưng hoàn toàn không rõ tại sao Lý Thất Dạ đối với Trấn Thiên Hải Thành bọn họ hiểu rõ nhiều như thế, hiện tại nàng đều cảm thấy Lý Thất Dạ cùng với Trấn Thiên Hải Thành bọn họ có quan hệ thiên ti vạn lũ, cụ thể là quan hệ như thế nào nàng đều không rõ ràng.
Kể từ sau khi gặp Lý Thất Dạ, nàng luôn cảm thấy sau lưng Trấn Thiên Hải Thành các nàng có nhiều bí mật mà nàng không biết, có rất nhiều chuyện xă mà nàng không biết.
Thậm chí có lúc nàng đều hoài nghi, nàng trở thành truyền nhân của Trấn Thiên Hải Thành tựa hồ không đơn giản như vậy. Ở trước đây thật lâu có lão tổ nói với nàng, nàng là thiên phú vô song, được chư lão tổ chọn làm truyền nhân, sau đó lại có một chút lời đồn đãi nói, nàng là được tổ sư đời trước của bọn họ chỉ định làm truyền nhân.
Đến hôm nay chính nàng cũng đang hoài nghi, nàng xuất thân từ Tiểu Hải thôn, trở thành truyền nhân của Trấn Thiên hải thành đến tột cùng là bởi vì thiên phú vô song của nàng hay là bởi vì tổ sư Hắc Long Vương các nàng cách đời chỉ định.
Tử Thúy Ngưng đối với thiên phú của mình là có lòng tin tuyệt đối, nhưng mà sau khi trải qua một ít chuyện, nàng cảm thấy trở thành truyền nhân của Trấn Thiên Hải Thành, sau lưng chuyện này tựa hò biến thành rắc rối phức tạp.
Đặc biệt là sau khi gặp Lý Thất Dạ, nàng thậm chí đối với hai cái này đều có hoài nghi nhất định, nàng trở thành truyền nhân của Trấn Thiên Hải Thành có lẽ không phải là bởi vì thiên phú vô song của nàng, có lẽ nàng cũng không phải là tổ sư Hắc Long Vương của Trấn Thiên Hải Thành các nàng chỉ định truyền nhân, ở sau lưng cái này có lẽ còn có những nguyên nhân khác mà nàng không biết.
– Tốt lắm, nha đầu, không nên suy nghĩ nhiều!
Thấy Tử Thúy Ngưng lại ngẩn người, Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Có một số việc hiện tại ngươi còn là không nên biết mới thỏa đáng, đây đối với chính ngươi cũng là một chuyện tốt, ngươi hiện tại muốn làm chính là an tâm tu luyện đi!
Tử Thúy Ngưng cuối cùng là hít vào một hơi thật sâu, nói:
– Được rồi, ngày khác liền chờ ngươi đến Trấn Thiên Hải Thành ta!
Lý Thất Dạ cười híp mắt nói:
– Trấn Thiên Hải Thành là ta phải đi, bất quá ngươi không nên ôm quá nhiều hi vọng đối với ta, ta đi Trấn Thiên Hải thành, đó không hẳn là một chuyện tốt, làm không tốt sẽ máu chảy thành sông!
Trong lòng Tử Thúy Ngưng không khỏi vì thế mà chấn động, cuối cùng nàng yên lặng rời đi, sau khi Tử Thúy Ngưng rời đi, liền ở trong ngày đó rời đi Thiên Đạo viện, chạy tới Trấn Thiên Hải Thành.
Sau khi Tử Thúy Ngưng rời đi, trong lòng Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.
Bất quá ở thời điểm Lý Thất Dạ còn chưa lên đường đi U Thánh giới, Bành lão đạo sĩ là đặc biệt tới gặp hắn, đương nhiên lão đạo sĩ này không phải là đến tiễn Lý Thất Dạ đi rồi.
– Hi, hi, nghe Vực thần nói Lý công tử muốn đi U Thánh giới!
Bành lão đạo sĩ là cười hì hì nói.
Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, nói:
– Có lời gì nói mau, có rắm mau thả, đừng vòng vo với ta!
Bành lão đạo sĩ cười khan một tiếng, nói:
– Hắc hắc, nghe nói Giang chử quỷ nhãn của U Thánh giới nhưng là mỹ vị nổi danh cửu giới, lão đạo sĩ ta là muốn đi nếm thử, hắc, Lý công tử đi U Thánh giới có thể thuận tiện mang theo ta đi không.
Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, nói:
– Chuyện như vậy ngươi hẳn là phải nói với Vực thần. Như thế nào, Vực thần là cự tuyệt ngươi?
Bành lão đạo sĩ là hết sức khó xử mà cười khan một tiếng, Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Quên đi, đây là chuyện không thể nào, điểm dừng chân của ta có chút phiền toái, Vực thần cũng không dám bảo đảm có thể chính xác mà đáp xuống nơi đó, hơn nữa dẫn một lão đầu như ngươi đi U Thánh giới ta còn không bằng mang theo một mỹ nữ đi cùng, ít nhất nhân gia so sánh với ngươi còn đẹp mắt hơn.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Bành lão đạo sĩ nhất thời là vẻ mặt đau khổ, mà Lý Thất Dạ nhìn hắn, nói:
– Xem ra lão đạo ngươi là nhìn tĩnh mà hay động, như ngươi tu luyện trường sinh thể đến năm tháng nào mới có thể luyện thành?
Nét mặt già nua của Bành lão đạo sĩ không khỏi nóng lên, cười khan nói:
– Hắc hắc hắc, chỉ là đi ra ngoài một chút, ngày ngày tu luyện cũng rất buồn chán, ở bên ngoài hít một ngụm không khí mới mẻ sẽ trợ giúp cho tu hành.
– Nếu như vậy, ngươi muốn đi ra ngoài thì nên đi Trung đại vực một chút đi.
Lý Thất Dạ híp mắt nói:
– Trung đại vực có mấy cái bí cảnh, bản thân ta là có thể nói cho ngươi biết, ngươi có thể đi xem một chút, nói không chừng có thể nếm được tuyệt thế mỹ vị. Nếu đi Trung đại vực, thuận tiện ở lại Tẩy Nhan cổ phái tám, mười năm đi, ở Tẩy Nhan cổ phái làm danh hiệu khách khanh cũng là lựa chọn không tồi.
– Hắc, ngươi là muốn kéo ta vào hố lửa!
Bành lão đạo sĩ không muốn làm, nói:
– Đây nhưng là một chuyến khổ sai…
Lão đạo sĩ này gian hoạt như quỷ.
Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, tự nhiên mà cười nói:
– Nếu như ngươi không muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng. Bất quá thật giống như có một cái phế tích ở thời đại thần thoại thật lâu đã không có ai đi qua rồi, thần ngư ở trong thần hồ hẳn là muốn thành tinh rồi, Điêu Ngư bất chu sơn của địa đạo, vị chính là nhất tuyệt cửu giới, vật này chỉ ở tiên cảnh mới có…
Lý Thất Dạ vừa nói vừa rung đùi đắc ý, đem con cá này hình dung đến thế gian duy nhất, tuyệt thế vô song.
– Điêu Ngư bất chu sơn….
Nghe được những lời này của Lý Thất Dạ, Bành lão đạo sĩ cũng nhịn không được mà hung hăng nuốt từng ngụm nước miếng, ói:
– Phế tích bí cảnh kia ở chỗ nào?
– Cái này sao?
Lý Thất Dạ đem lời nói kéo ra rất dài, nói:
– Địa phương tốt như vậy bình thường ta chỉ nói cho khách khanh của bổn phái, chuyện tốt như vậy làm sao có thể để cho ngoại nhân biết được.
– Hắc, hắc, hắc, ta đi thương lượng với mấy người sư đệ bọn hắn một chút, bọn họ cho phép thì ta liền đi Trung đại vực!
Bành lão đạo sĩ vội vàng xoa xoa đôi bàn tay, có chút khẩn cấp nói.
Chương 560: Biệt ly
Lý Thất Dạ nở nụ cươi, đem mấy cái địa phương nói cho hắn nghe. Sau khi nghe được lời của Lý Thất Dạ, Bành lão đạo sĩ mãnh liệt nuốt xuống mấy ngụm nước miếng, tựa như mỹ vị đang ở trước mắt, sau đó chạy mất nhanh như tia chớp, lớn tiếng nói:
– Ta cùng với mấy vị sư đệ thương lượng!
Nhìn bóng lưng đi xa của Bành lão đạo sĩ, hắn cũng không khỏi nở nụ cười, Tẩy Nhan cổ phái nếu có cường giả như Bành lão đạo sĩ làm khách khanh, đó là lực lượng càng mạnh!
Lúc đang chuẩn bị đi U Thánh giới, Lý Thất Dạ nói với Trì Tiểu Điệp:
– Trở về Sư Hống môn đi, đương nhiên, nếu như ngươi muốn lưu lại Thiên Đạo viện cũng là cần lưu lại một hai năm, lại lâu dài hơn thì không cần thiết rồi.
Trì Tiểu Điệp nhìn Lý Thất Dạ, trong lòng đủ loại tư vị, thiên ngôn vạn ngữ không biết nói ra như thế nào, muốn nói lại thôi, cuối cùng không khỏi thần thái buồn bã.
– Ngốc cô nương!
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nói:
– Sau này ta chung quy có một ngày sẽ đi Đông Bách thành xem một chút, dĩ nhiên Tẩy Nhan cổ phái cũng là tùy thời hoan nghênh ngươi đến làm khách.
Thật vất vả, nghe được lời nói như vậy, Trì Tiểu Điệp mới giãn khuôn mặt ra mà cười, cuối cùng nàng cái gì cũng không nói.
Ngày khởi hành đã đến, Lý Thất Dạ mọi sự đều chuẩn bị xong, liền đi tới chỗ của Vực thần, Lý Sương Nhan các nàng tiễn đưa, Bành lão đạo sĩ cũng đến đây tiễn đưa Lý Thất Dạ.
Lúc đi ngang qua Tú phong, Lý Thất Dạ không khỏi xa xa mà nhìn Tú phong, thấy Lý Thất Dạ trông về phía Tú phong xa xa, Bành lão đạo sĩ không khỏi thấp giọng nói:
– Có muốn nói lời từ biệt với tổ sư hay không?
Lý Thất Dạ xa xa mà nhìn Tú phong một lúc lâu, lắc đầu nói:
– Không cần, cuối cùng sẽ có thời điểm gặp lại!
Nói xong liền thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi!
Ở chỗ sâu nhất Thiên Đạo viện, cổ tùng như cầu long, Lý Sương Nhan các nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vực thần. Khi nhìn thấy Vực thần cũng chỉ là một gốc cổ tùng, đều không khỏi vì đó mà động dung. Một cái tồn tại vô địch, đây chỉ là một gốc cây tùng, điều này làm cho người ta vô cùng khó tin.
– Đã chuẩn bị xong chưa?
Thanh âm già nua của Vực thần vang lên.
Lý Thất Dạ hít vào một hơi thật sâu, nói:
– Chuẩn bị xong rồi, liền đưa ta đến chỗ kia đi!
– Ta muốn dò xét qua giới bích, địa phương ngươi đã nói, ta là không dám đảm bảo có thể đưa ngươi đến, nhưng bất kể có thể xuất hiện thời không loạn lưu hay không cũng có thể đưa ngươi vào U Thánh giới.
Vực thần nói.
Lý Thất Dạ trịnh trọng gật gật đầu, nói:
– Cái này không thành vấn đề, thật sự đi đến chỗ khác, ta còn sẽ có những phương pháp khác đi vào.
– Bắt đầu đi!
Vực thần cũng không nói thêm gì nữa, một cành tùng chậm rãi duỗi ra ngoài, cành tùng này cũng chỉ lớn nhỏ như ngón tay cái, nhưng mà vỏ cây giống như long lân, thoạt nhìn là cứng rắn vô cùng, quả thực giống như một kiện thần mâu.
Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan bọn họ phất tay từ biệt, cuối cùng nhảy lên cành tùng, trầm giọng nói:
– Đưa ta lên đi!
– Đi!
Vực thần khẽ quát một tiếng, cành tùng nâng Lý Thất Dạ, trong một sát na biến mất ở trong bầu trời, một cành tùng từ chỗ sâu nhất Thiên Đạo viện một mực kéo dài đến chỗ sâu thiên khung.
Lý Thất Dạ đứng ở trên cành tùng, cành tùng lấy tốc độ tuyệt luân vô cùng trong nháy mắt xông vào thiên ngoại, hướng một chỗ nào đó của thiên ngoại phóng đi, tốc độ cực nhanh, thậm chí là có thể đuổi đến tốc độ mở ra vực môn truyền tống tới một cái địa phương khác.
Vực thần lấy một cành cây đem Lý Thất Dạ đưa ra thiên ngoại, ở dưới nhanh như điện chớp như cũ có thể cảm nhận được hư không ở phía sau lùi lại, vô số ngôi sao đang lùi về phía sau, trong nháy mắt đem Lý Thất Dạ đưa vào chỗ sâu thiên ngoại.
– U Thánh giới, nhưng là có đại hung chi địa, ở một đời này nói không chừng đồ vật quỷ quái kia xuất thế.
Ở thời điểm đem Lý Thất Dạ mang đến một chỗ nào đó, thanh âm của Vực thần vang lên ở bên tai Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói:
– Nói đến đại hung, cửu giới chi địa, địa phương nào mà không có đại hung? Đều là đồ di cổ rồi, Nhân Hoàng giới cũng đồng dạng là đại hung chi địa, chỉ bất cũng cũng là ngủ đông mà thôi.
– Nói cũng đúng!
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Vực thần cũng không khỏi cảm khái nói.
– Về phần thứ thứu quỷ quái kia ở U Thánh giới thì sao chứ!
Lý Thất Dạ không khỏi híp mắt nói:
– Ta còn thật sự hi vọng trong một đời này thứ quỷ quái kia có thể từ địa phương quỷ quái đó leo ra. Hắc, thứ quỷ quái kia trốn được quá lâu, một chút bí ẩn của U Thánh giới cho tới nay đều có quan hệ với hắn, chỉ cần thứ quỷ quái kia leo ra, có chút bí ẩn nhất định là có thể lấy được đáp án.
Đối với lwofi này của Lý Thất Dạ, Vực thần không nói gì, trong chuyện này liên quan đến thiên đại bí mật, thậm chí là liên quan đến thiên cơ theo lời thế nhân!
Ở trong nháy mắt, rốt cuộc Vực thần đem Lý Thất Dạ đưa đến một chỗ của thiên ngoại, nếu như người chưa tới chỗ này nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nhất định sẽ bị khiếp sợ.
Ở chỗ sâu tinh không này, ở trong hư không vô tận này thậm chí có cổ thành cao ngất, chỉ bất quá nơi này đã không còn người ở, ở bên trong cổ thành này không có bất kỳ nhân ảnh nào, tựa hồ hoang phế đã lâu.
– Tinh không chi môn nha, đi thông các giới địa, chẳng bao lâu sau nơi này sẽ phồn hoa vô cùng, chỗ trọng yếu của các đại truyền thừa cùng chung sống.
Nhìn thấy cổ thành bị hoang phế ở trước mắt, Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái nói.
– Năm đó Hắc Long Vương cùng Đạp Không đánh một trận, cũng không dám ở lại cửu giới, cuối cùng là tiến vào chiến trường thời đại thần thaoij, vẫn là đánh cho thiên băng địa liệt.
Vực thần nói:
– Hắc Long Vương xé rách thiên mệnh, cuối cùng là đánh nát thông đạo của cửu giới, giới bích phong bế, từ một ngày đó cửu giới liền ngăn cách nhau, thiên hạ tu sĩ lại cũng không cách nào từ giới này đi thông một giới khác, coi như là hạng người mở bảng phong thần cũng không dám dễ dàng làm, vô cùng cẩn thận.
Ở ba vạn năm trước, cửu giới nhưng liên lạc tới lui, chỉ cần ngươi có đầy đủ tinh bích hoặc là đủ cường đại đều có thể đi thông các nơi cửu giới. Ở mỗi một giới đều có tinh không chi môn đi thông các giới khác. Cho dù ngươi không cách nào mở ra thông đạo đi cửu giới, chỉ cần ngươi có đủ tinh bích cũng có thể để cho thiên hạ cùng nhau mở ra tinh không chi môn cho ngươi.
Đáng tiếc năm đó Hắc Long Vương cùng Đạp Không tiên đế đánh một trận, đánh đến thiên băng địa liệt, thông đạo cửu giới bị hủy, giới bích khóa lại, từ đó về sau cửu giới chặt đứt lui tới.
Trên thực tế, ở trong ba vạn năm qua cũng từng có không ít người thử qua lần nữa mở ra thông đạo đi thông các giới, đáng tiếc giới bích bị khóa, mở ra thông đạo đi thông các giới còn khó hơn lên trời.