Đế Bá Audio Podcast
Tập 108 [Chương 536 đến Chương 540]
❮ sautiếp ❯Chương 536: Bí mật dưới lòng đất (1)
– Tốt, đến lúc đó Lý tiểu quỷ chính là cá trong chậu của chúng ta, cho dù hắn là Đại Hiền chuyển thế cũng chỉ có cái chết!
Hổ Khiếu thái thượng hoàng không khỏi hưng phấn mà nói.
– Chỉ cần Hổ Khiếu tông chúng ta nắm giữ tiên thể thuật, Tiên Đế công pháp trong tay, dựa vào Bạch Hổ địa mạch của Hổ Khiếu tông chúng ta, tương lai Hổ Khiếu tông chúng ta nhất định có thể hưng vượng!
Thanh âm âm lãnh trong bóng tối vô tình băng lãnh, làm cho người nghe không khỏi dựng cả tóc gáy.
Nghe được lời như vậy, trong lòng của Hổ Khiếu thái thượng hoàng cũng không khỏi vì đó mà kích động, mặc dù Hổ Khiếu tông bọn họ là nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng mà cuối cùng vẫn là không cách nào so sánh được với Đế thống tiên môn, Hổ Khiếu tông thiếu hụt công pháp cấp bậc Đế thuật.
Hiện tại nếu như có thể bắt sống Lý Thất Dạ, như vậy Tiên thể thuật, Thiên Mệnh bí thuật đều là ở trong tay, nghĩ tới một điểm này đều là cho người ta vì đó mà hưng phấn.
Lý Thất Dạ tuyên bố muốn tiêu diệt Hổ Khiếu tông, lời nói lớn lối như thế ở Đông Bách thành nhất thời nhấc lên kinh đào hải lãng.
– Muốn diệt Hổ Khiếu tông?
Nghe được lời nói khí phách như thế, không biết bao nhiêu người há hốc mồm, có người không nhịn được thật thà nói:
– Hổ Khiếu tông nhưng là nhất lưu đại giáo, tổ căn cơ kiên cố, khó rung chuyển, muốn diệt Hổ Khiếu tông, điều kiện thấp nhất cũng là Đại Hiền xuất thủ, cái này còn phải là ở dưới tình huống không có lão tổ của Hổ Khiếu tông!
– Đúng vậy, Lý Thất Dạ mặc dù hung hãn, mở miệng muốn tiêu diệt Hổ Khiếu tông, đây cũng là quá cuồng vọng một chút đi!
Không ít người đều liên tục suy đoán, có người cho là chuyện này không thể nào, cũng có người cho là Lý Thất Dạ có viện quân.
Nếu như không có viện quân, ở trong mắt rất nhiều người, chỉ bằng vào một mình Lý Thất Dạ, đó căn bản là không thể nào tiêu diệt được Hổ Khiếu tông.
Rất nhiều người có cái nhìn như vậy, đây cũng không phải là chuyện không có đạo lý, Hổ Khiếu tông có thể đứng vững cho đến hiện tại đương nhiên là có thủ đoạn nghịch thiên, nếu không sớm đã bị người tiêu diệt, huống chi truyền thuyết Hổ Khiếu tông có bốn tòa hung mộ, đây là phần mộ sau khi chết của tứ đại thần thú.
Truyền thuyết thủy tổ của Hổ Khiếu tông đã từng lấy thần huyết luyện hóa bốn tòa hung mộ này, khiến cho bốn tòa hung mộ này trở thành tổ cơ của Hổ Khiếu tông, khiến cho Hổ Khiếu tông nắm trong tay bốn tòa hung mộ. Truyền thuyết bốn tòa hung mộ của Hổ Khiếu tông đã từng diệt qua Đại Hiền, thậm chí là giam giữ qua tồn tại kiến quốc phong thần.
– Khẩu khí thật lớn, nghé con mới sinh không sợ hổ!
Nghe được lời nói lớn lối như thế, có người cười lạnh nói:
– Dám vào Hổ Khiếu tông, chính là có vào mà không có ra, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
– Đợi đến ngày trăng tròn liền thấy rõ ràng.
Cũng có không ít người ôm thái độ nhìn xem.
Trên thực tế, sau khi Lý Thất Dạ rời đi, Hổ Khiếu tông đã từng phái người muốn đuổi theo Lý Thất Dạ, đáng tiếc bọn họ đều không thể đuổi kịp hắn, đều là tay không mà về.
Song, rất nhiều người đều không biết, Lý Thất Dạ cũng không rời xa Hổ Khiếu tông, hắn chỉ là đi quanh một vòng địa mạch của Hổ Khiếu tông, tiến vào một cái địa phương khác.
Nếu như nói đại mạch của Hổ Khiếu tông giống như một đầu Bạch Hổ khổng lồ, như vậy chỗ sơn môn của Hổ Khiếu tông chính là hổ khẩu! Cả cái sơn mạch của Hổ Khiếu tông từ nam thông đến bắc, nam là hổ khẩu, bắc là hổ vĩ.
Mặc dù nói đại mạch của Hổ Khiếu tông như Bạch Hổ đồng dạng hung hãn, nhưng mà với tư cách là hổ khẩu chính là chỗ sơn hà mấu chốt của tổ địa, chính là thiên địa tinh khí tràn đầy, chính là một phiến bảo địa. Cho nên Hổ Khiếu tông ở phiến sơn hà rộng lớn này xây đạo tràng, để cho cổ điện lâu vũ dựng lên san sát!
Bất quá ở đoạn cuối của cái đại mạch này, cũng chính là nơi hổ vĩ lại là một mảnh hoang vu. Đoạn cuối địa mạch của Hổ Khiếu tông giống như hổ vĩ, mặc dù nói đây chỉ là một cái hổ vĩ, trên thực tế cũng là chạy dài ngàn dặm, chính là một phiến thiên địa rộng lớn.
Chỉ bất quá phiến thiên địa rộng lớn này chính là đất cằn ngàn dặm, không có một ngọn cỏ, không chỉ là hoàn toàn không có người ở, thậm chí ngay cả chim bay đều khó gặp, tựa như một mảnh tử địa.
Phiến sơn hà này thiên địa tinh khí cạn kiệt, sinh cơ hoàn toàn không có, cho nên mặc dù chỗ này là địa mạch của Hổ Khiếu tông cũng vẫn là không có người nào ở lại, Hổ Khiếu tông cũng không lập phân đà ở chỗ này.
Lý Thất Dạ mang theo Trần Bảo Kiều các nàng xâm nhập một phiến hoang vu này, tiến vào phiến sơn hà không có một ngọn cỏ.
– Chúng ta tới nơi này làm gì?
Sau khi tiến vào phiến hoang vu này, ngay cả Trì Tiểu Điệp cũng nhịn không được mà hỏi. Hiện tại có thể nói là đối đầu với kẻ địch mạnh, hẳn là phải trù tính kế sách đối địch, song, Lý Thất Dạ lại hết lần này đến lần khác chạy tới một chỗ mà chim cũng không thèm đến này.
Lý Thất Dạ cười dài nói:
– Chung quy là muốn người chết, không có quan tài làm sao có thể được chứ.
Đừng nói là Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều không tin lời của hắn, trên thực tế ngay cả Trì Tiểu Điệp cũng không tin lời của hắn, bất quá các nàng đều là hết sức tò mò, nhưng mà Lý Thất Dạ lại không nói ra hết, các nàng cũng chỉ đành một đường đi theo.
– Trăm ngàn vạn dặm, thương hải tang điền, nhưng mà chung quy có nhiều thứ sẽ không thay đổi.
Bước chân vào phiến thiên địa này, Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái nói, cuối cùng Lý Thất Dạ đứng ở trên một cái hồ khô cạn rộng lớn.
– Mở!
Khi Lý Thất Dạ ở trên cái hồ khô cạn này đi một vòng, cuối cùng thức hải của hắn nổi lên thần quang, chỉ thấy một đạo pháp tắc vọt lên, trong một sát na xông vào lòng đất.
– Oanh oanh oanh!
Vào giờ khắc này, đại địa nổ vang, cái hồ khô cạn khổng lồ tách ra, giống như là mở ra một cánh cửa.
Đám người Lý Sương Nhan thoáng cái rơi xuống, khiến cho các nàng sợ đến nhảy dựng lên, thời điểm khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, đại môn ở trên hồ cư nhiên đóng lại.
Lúc này Lý Sương Nhan các nàng mới nhìn đến một phiến đại địa mà chính mình đang đứng, phiến đại địa này cư nhiên có vô số bức tường đổ nát, vô số cổ điện thần lâu sụp đổ!
Vào lúc này đám người Trì Tiểu Điệp mới hiểu được, bọn họ là đứng ở trong thành dưới lòng đất rộng lớn này, chỉ bất thành dưới lòng đất đã bị hủy, từ vô số thành tường đổ nát đến xem, tòa thành rộng lớn vô cùng dưới lòng đất là bị hủy bởi chiến hỏa đáng sợ.
– Đây là địa phương nào?
Tầm mắt có thể nhìn thấy được chính là tường thành đổ nát, đám người Trì Tiểu Điệp không khỏi vì đó mà động dung.
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua phiến thiên địa này, nói:
– Hổ Đế thành, từng là một tồn tại cổ xưa mà cường đại.
– Hổ Đế thành? Đây, đây là truyền thừa gì?
Lý Sương Nhan các nàng đều không khỏi ngây ngốc một chút, hai mặt nhìn nhau, các nàng đều chưa từng nghe qua truyền thừa như vậy.
Chương 537: Bí mật dưới lòng đất (2)
Trên thực tế các nàng chưa từng nghe qua cũng chẳng có gì là lạ, trăm ngàn vạn năm đã qua đi, bao nhiêu đại giáo cương quốc đã băng diệt, bao nhiêu truyền thừa ở trong dòng sông thời dài tan thành mây khói.
Lý Thất Dạ mang theo Lý Sương Nhan các nàng đi lại ở trong phiến tường thành đổ nát này, cuối cùng ở trong một phiến thâm cốc vỡ vụn dừng lại, lúc này ở trước mặt mọi người có một cái hồ lớn, mặc dù cái hồ lớn ở trước mắt này so sánh với cái hồ ở trên mặt đất thì nhỏ hơn rất nhiều, song, hồ lớn ở trước mắt lại là sóng gợn nhộn nhạo.
Thời điểm khi đứng ở trong cái hồ lớn này, Lý Sương Nhan các nàng đều không khỏi bị chấn động, hồ lớn ở trước mắt này đâu chi là sóng gợn nhộn nhạo, quả thực chính là tiên khí lượn lờ.
Đây không phải là hồ nước, đây là thiên địa tinh hoa do thiên địa tinh khí ngưng tụ mà thành! Thiên địa tinh hoa cả cái hồ nước, cái này làm sao không để cho mọi người rung động được, thiên địa tinh hoa cả một hồ, địa mạch này có thể đủ uẩn dưỡng một cái đại giáo cương quốc, trở thành trụ cột của một cái đại giáo cương quốc muôn đời khó rung chuyển.
– Đây là cái gì?
Thấy thiên địa tinh hoa cả một hồ, Trì Tiểu Điệp các nàng đều bị chấn động rồi, nếu như tu hành ở chỗ này, tu luyện một năm hấp thu thiên địa tinh hoa so sánh với bên ngoài là một trăm năm hấp thu thiên địa tinh hoa.
– Đang đang đang!
Song, Lý Thất Dạ cũng không trả lời vấn đề của các nàng, không biết lúc nào trong tay hắn đã từ dưới đất kéo lên một cái xích sắt thô to, theo từng trận thanh âm xích sắt vang lên, Lý Thất Dạ đã bắt đầu kéo động xích sắt.
– Đây là Phi Phượng Bảo Thiết trong truyền thuyết!
Nhìn thấy xích sắt này lóe ra thần quang, Trì Tiểu Điệp các nàng đều không khỏi động dung, Lý Sương Nhan thoáng cái nhận ra lai lịch của xích sắt này.
Nàng không khỏi âm thầm hít vào một hơi khí lạnh, lấy bảo thiết trân quý tạo thành xích sát, đây là chuyện tình xa xỉ bậc nào.
Ở thời điểm Trì Tiểu Điệp các nàng đều còn đang ngẩn người, Lý Thất Dạ thế nhưng từ trong hồ kéo ra một cỗ quan tài khổng lồ, cổ quan khổng lồ thế nhưng cũng là lấy Phi Phượng Bảo Thiết làm thành, đáng sợ hơn chính là cổ quan này cư nhiên bị một tầng lại một tầng phong ấn, phong ấn này cực kỳ cường đại, tựa như chân thần trấn áp ở trên cổ quan này, làm cho người ta dựng cả tóc gáy.
Trong cổ quan này đến tột cùng là vật gì, thế nhưng dùng phong ấn cường đại như thế để trấn áp, hơn nữa còn là một tầng lại một tầng phong ấn, tựa hồ muốn đem đồ vật trong này luyện hóa.
– Mở cho ta!
Đúng lúc này tay của Lý Thất Dạ kết bảo ấn, miệng niệm chân ngôn, ở chỗ sâu thức hải hiện lên một đạo pháp tắc, trong một sát na, pháp tắc tựa như một đạo bảo thước vọt ra, thoáng cái xông vào cổ quan.
“Rắc” một tiếng vang lên, tựa như là thanh âm mở khóa, vào lúc này từng đạo phong ấn cấm tỏa cổ quan tựa như là sống lại, từng đạo phong ấn tựa như là thần khóa chuyển động, một tầng lại một tầng giải khai.
– Yết yết yết!
Từng đượt thanh âm mở quan trầm trọng vang lên, ở dưới cái nhìn chăm chú của mấy người Trần Bảo Kiều, cổ quan mở ra, khi thấy đồ vật ở bên trong cổ quan, bọn họ đều không khỏi ngây ngốc một chút.
Bên trong cổ quan thế nhưng là một tảng đá, chính xác mà nói tảng đá này thoạt nhìn có điểm giống cột đá không có quy tắc, chỉ bất quá cả khối đá dẹp xuống, đường vân giao nhau, tựa như là muốn đan vào đại đạo chương tự! Cả khối đá thoạt nhìn là hồn nhiên thiên thành, làm cho người ta khó tìm ra chút tỳ vết nào.
– Luyện hóa trăm ngàn vạn năm rốt cuộc hóa hết ma tính, phản phác quy chân!
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vỗ lên tảng đá, cảm khái nói:
– Nếu không phải Hổ Khiếu tông không biết tiến thối, không biết sống chết, hôm nay ta còn là không đoạn gốc rễ của bọn họ!
– Đây là cái gì?
Thấy khối đá này, Trì Tiểu Điệp các nàng đều không khỏi mơ màng, phong ấn vô địch, tựa như chân thần tự mình trấn áp, song, chỉ là trấn áp một khối đá, chuyện như vậy nói như thế nào cũng không người nào tin tưởng
– Địa mạch chi căn!
Lý Thất Dạ cười nói:
Bạch Hổ địa mạch của Hổ Khiếu tông có thể có thiên địa chi thế như vậy, đó cũng chỉ bất quá là do địa mạch chi căn nơi này tạo hóa mà thành.
– Địa mạch chi căn?
Thấy một khối đá như vậy, Lý Sương Nhan các nàng đều khó tin tưởng, bất quá nhìn kỹ khối đá này cũng làm cho người ta cảm thấy bất phàm, khối đá thành hồn nhiên thiên thành, tựa như thiên địa sinh ra, khó tìm ra một điểm tỳ vết nào, khối đá này không phải là bảo thạch, nhưng mà người biết xem hàng nhìn tới, đó là càng hơn cả bảo thạch.
– Phiến đại địa này từng trải qua một cái tạo hóa.
Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái nói:
– Ở thời đại cổ minh, phiến đại địa này từng sinh ra năm sinh linh, trong đó một tôn sinh linh làm chủ, bốn tôn khác làm bộc. Năm tôn sinh linh này được thiên tạo hóa, cuối cùng thành tự bá nghiệp vô địch, thành lập nên Hổ Đế thành. Đây là một quái vật lớn, đã từng xưng bá một đoạn năm tháng ở Đông Bách thành. Đáng tiếc bọn họ không có tiền đồ, tự nhập ma đạo, trợ trụ vi ngược, nhảy sang cổ minh!
Đây đúng như lời nói của Lý Thất Dạ, phiến đại địa này từng sinh ra năm tôn thánh linh vô cùng cường đại, trong đó thánh linh làm chủ chính là đại địa chi căn của phiến thiên địa này sinh ra, mà bốn tôn thánh linh khác cũng là do đại địa sơn hà của phiến thiên địa này hóa thành, tạo hóa thành Chân Long, bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tứ tượng.
Đáng tiếc thánh linh đứng đầu mặc dù có thể nói là vô địch, nhưng mà không quý trọng thiên địa tạo hóa của mình, kết minh với cổ minh, tựa nhờ cổ minh, trợ trụ vi ngược.
Ở thời đại đó chính là thiên hạ của cổ minh, Hổ Đế thành do thánh linh đứng đầu tạo thành sau khi đầu nhập vào cổ minh, vì cổ minh quét ngang thiên địa, trấn áp Nhân tộc.
Ở thời đại kia dẫn tới Lý Thất Dạ với tư cách là Âm Nha giận dữ, suất lĩnh vô số tiên hiền, thống lĩnh Nhân tộc chiến tướng quét ngang Hổ Đế thành, đó là một tràng đại chiến kinh tâm động phách, giết đến thiên băng địa liệt, máu chảy thành sông.
Cuối cùng Lý Thất Dạ cùng vô số Tiên Hiền của nhân tộc đạp diệt Hổ Đế thành, từ đó Hổ Đế thành chìm vào lòng đất, thế nhân không còn gặp được nữa.
Lý Thất Dạ chém giết Thánh linh đứng đầu, đồ diệt bảo thân của nó, cuối cùng cắt đứt địa mạch chi căn, để cho chư hiền chân thần lấy thủ đoạn nghịch thiên vô song đem nó trấn áp ở dưới mặt đất, muốn dùng thời gian trăm vạn năm luyện hóa.
Thánh linh đứng đầu chính là phiến thiên địa này biến thành, lúc ấy Lý Thất Dạ đồ diệt thánh linh đứng đầu, cắt xuống địa mạch chi căn, đem nó trấn áp dưới lòng đất, lấy phong ấn của chư hiền chân thần dùng thời gian trăm vạn năm luyện hóa nó, chủ yếu là để cho địa mạch chi căn này phụng dưỡng lại phiến đại địa này, để cho phiến tạo hóa chi địa này lại xuất hiện một cái kỳ tích.
Chương 538: Hổ Đế thành
Đúng như Lý Thất Dạ suy đoán, cuối cùng phiến thiên địa này rốt cuộc có tạo hóa, theo địa mạch chi căn bị luyện hóa, thiên địa tinh hoa vô tận cuối cùng phụng dưỡng cả đại địa, khiến cho phiến thiên địa này đã tạo thành Bạch Hổ địa mạch.
Sau đó thủy tổ của Hổ Khiếu tông lai la được phiến thiên địa này tạo hóa, cuối cùng từ một đầu Bạch Hổ bình thường tu luyện đến một tôn Hổ Thần, vì Hổ Khiếu tông thành lập nên cơ nghiệp bất hủ.
– Nhân Hoàng giới là thiên địa của Nhân tộc, lại làm sao để cho ngoại tộc hoành hành!
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm nói:
– Hổ Đế thành đầu nhập Cổ Minh. Đó là tự tìm đường chết, cuối cùng bị chư hiền chân thần của Nhân tộc tiêu diệt, từ đó chìm xuống lòng đất, vạn cổ dài đằng đẵng, phiến thiên địa này lại tạo hóa thành Bạch hổ địa mạch, sau mới có Hổ Khiếu tông.
Trì Tiểu Điệp các nàng nghe được những lời như vậy của Lý Thất Dạ, không khỏi hơi bị ngây ngốc một chút, các nàng đều không nghĩ tới, Hổ Khiếu tông dĩ nhiên là kiến tạo ở trên một truyền thừa lớn khác.
– Làm sao ngươi biết được dưới lòng đất này có Hổ Đế thành?
Trần Bảo Kiều không nhịn được hỏi.
– Đây chính là ta đã nói cho ngươi, phải đọc nhiều sách, đọc sách mới biết được càng nhiều hơn!
Lý Thất Dạ cười nhẹ nhàng mà gõ đầu của Trần Bảo Kiều một cái.
Trần Bảo Kiều tức giận liếc hắn một cái, nàng căn bản không tin tưởng lời như thế, sớm biết hắn liền sẽ trả lời như vậy! mặc dù nàng biết là hỏi vô ích nhưng nàng cũng muốn nghe được đáp án bất đồng!
– Phiến thiên địa này nên đổi chủ!
Lý Thất Dạ cười nhẹ nhàng nói, sau đó lắc đầu:
– Vốn là đánh xuống một phiến cơ nghiệp bất hủ không dễ dàng, ta vốn còn niệm tổ tiên bọn họ vượt mọi chong gai, không đoạt đi đại tạo hóa của địa mạch bọn họ, đáng tiếc Hổ Khiếu tông lại cứ lần này hết lần khác không có mắt, thật cho là ăn được ta, đây là bọn hắn tự tìm đường chết.
Lý Sương Nhan các nàng trừ im lặng vẫn là im lặng, Hổ Khiếu tông nhất định bi kịch, bị chặt đứt địa mạch, coi như là có thể may mắn sống sót được chỉ sợ tương lai của Hổ Khiếu tông cũng đồng dạng xuống dốc.
Cuối cùng Lý Thất Dạ lấy ra một khối đạo cốt, đây là đạo cốt của tiểu hồ đồ, Lý Thất Dạ rất là không nỡ. Cuối cùng chậm rãi nói:
– Đi đi, có thể lần nữa đạt được tạo hóa của phiến đại địa này hay không liền nhìn vào cơ duyên của chính ngươi rồi. Hi vọng ngăm ngàn năm sau ngươi có thể quật khởi ở trên phiến đại địa này!
Nói xong, đem đạo cốt ném vào trong chỗ sâu của hồ lớn.
“Oanh” một tiếng, ở trong một sát na này cả đại địa run rẩy, tựa như là long xà tiềm hành, một trần thanh âm rồng ngâm phương minh vang lên, đạo cốt thoáng cái chút vào chỗ sâu đại địa!
Nhìn đạo cốt biến mất ở chỗ sâu thiên địa tinh hoa đại hồ, trong lòng Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chỗ này chính là vô thượng bảo địa, nếu không năm đó hắn cũng sẽ không để cho chư hiền, chân thàn phong ấn chỗ này rồi.
Nhưng mà tiểu hồ đồ có thể lần nữa nghịch thiên quật khởi hay không, vậy thì phải xem vận mệnh của nó, coi như là trong tương lai tiểu hồ đồ có thể nghịch thiên quật khởi, nói không chừng đã qune mất kiếp trước.
Bất kể nói như thế nào, đây đối với tiểu hồ đồ mà nói là một chuyện tốt, ít nhất đây là một cơ hội khó được, nếu có được thiên địa tạo hóa này chắc chắn sẽ lại một lần nữa trọng sinh!
Lý Thất Dạ thu hồi tâm tư, nhìn địa mạch chi căn trong quan tài, nói với Trì Tiểu Điệp các nàng:
– Hộ pháp cho ta, ta muốn luyện thành nhất phương cương vực.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Trì Tiểu Điệp các nàng đều không khỏi rung fminhf trong lòng, vô cùng cẩn thận, mỗi người thủ một phương, vì Lý Thất Dạ hộ pháp.
Lý Thất Dạ hít vào một hơi thật sâu, “Oanh” một tiếng vang lên, theo chủ mệnh cung của Lý Thất Dạ mở ra, trong nháy mắt những mệnh cung khác cũng hiện lên, sáu mệnh cung trong nháy mắt xếp hàng.
Lý Thất Dạ vận chuyển đạo cơ, Côn Bằng tường không, hỗn độn tràn ngập, ở trong hỗn độn, sáu mệnh cung lấy thứ tự thần bí mà xếp, lúc sáu cái mệnh cung này xếp hàng xong, trong nháy mắt tạo ra một phương thiên địa, “oanh” một tiếng vang thật lớn, ở trong một sát na này sáu mệnh cung của Lý Thất Dạ giống như khai thiên tích địa, ở trong nháy mắt này sáu mệnh cung thành hình, giống như cột trụ khổng lồ chống đỡ phiến thiên địa này!
Tứ cung thành vực, bát cung thành quốc, lúc này Lý Thất Dạ có sáu mệnh cung, hoàn toàn có thể sáng lập ra một phương thiên địa, luyện hóa thành tuyệt đối lĩnh vực của mình!
Lúc này sáu mệnh cung của Lý Thất Dạ chống đỡ một phiến cương thổ rộng lớn, theo một tiếng huýt sáo vang lên, Côn Bằng với tư cách đạo cơ bay lượn vào phiến cương thổ này, Côn Bằng vỗ hai cánh, hỗn độn như phong lôi, nhất thời hỗn độn cuồn cuộn giống như mưa sa che khuất phiến cương thổ này.
Lúc hỗn độn hạ xuống phiến cương thổ này, tựa hồ đang tẩm bổ thiên địa của phiến cương thổ rộng lớn, tựa hồ đây là vi tương lai vô số sinh linh của nó ra đời mà tẩm bổ.
– Lên!
Theo một tiếng quát to của Lý Thất Dạ, địa mạch chi căn mở ra phong ấn bị lĩnh vực cương thổ của Lý Thất Dạ hút vào, nghe được oanh một tiếng vang lên, địa mạch chi căn này nhất thời bị phiến cương thổ này hút vào bên trong!
– Để ta ban cho ngươi tính mạng đi!
Lý Thất Dạ hét lớn một tiếng, chủ mệnh cung đột nhiên mở lớn, mệnh cung tứ tượng hiện lên, vào lúc này lục quang vô tận của sinh mệnh thụ rơi xuống phiến cương thổ này, sinh mệnh chi thủy chảy vào trong phiến cương thổ, mà sinh mệnh hồng lô trút xuống hỏa chủng hừng hực, khiến cho phiến thiên địa này mang đến hi vọng.
Càng cường đại còn là sinh mệnh chi trụ, sinh mệnh chi trụ của Lý Thất Dạ sau khi hấp thu phù văn cổ xưa của hư không môn liền phát sinh ra biến hóa cực lớn, ‘tranh, đang, đang”, sinh mệnh chi trụ trực tiếp bắn ra trật tự thần liên, trật tự thần liên trong sát na khiến cho phiến cương thổ này cấu thành trật tự vô thượng, hết thảy sinh linh, tất cả pháp tắc đều lấy ý chí của Lý Thất Dạ mà định xuống trật tự.
Hiện tại sinh mệnh chi trụ của Lý Thất Dạ quá cường đại, trực tiếp có thể định ra trật tự vô thượng, bên trong chương tự, trực tiếp lấy ý chí của Lý Thất Dạ làm chúa tể hết thảy vạn vật, điều này thật sự là bá đạo không gì sánh được!
Chiếm được mệnh cung tứ tượng phụ trợ, ở dưới luyện hóa trật tự vô thượng của Lý Thất Dạ, địa mạch chi căn thế nhưng cắm rễ ở trong lĩnh vực tuyệt đối của Lý Thất Dạ, đằng đằng mà dâng lên thiên địa tinh khí, tẩm bổ phiến thiên địa này, tựa hồ sau khi sinh linh đản sinh chính là khai quốc kiến đô.
Bất quá đối với cương thổ vô ngần của Lý Thất Dạ mà nói, địa mạch chi căn coi như là diễn sinh thiên địa tinh khí đằng đằng, đây vẫn là xa xa không đủ, ít nhất trong thời gian ngắn là xa xa không đủ.
– Lên!
Lý Thất Dạ hét lớn một tiếng, tuyệt đối lĩnh vực hướng thiên địa tinh hoa ngưng lại thành hồ ở trước mắt, nhất thời nổ vang bên tai không ngừng, tuyệt đối lĩnh vực của Lý Thất Dạ tựa như kình thôn hấp thu thiên địa tinh hoa trong hồ!
Chương 539: Đại chiến tới (1)
Trong khoảng thời gian ngắn, tựa như giang hà đảo lưu, thiên địa tinh hoa cuồn cuộn không ngừng bị Lý Thất Dạ hút vào trong tuyệt đối lĩnh vực, ở trong nháy mắt tuyệt đối lĩnh vực của Lý Thất Dạ dĩ nhiên là thiên địa tinh khí tràn ngập, thiên dịa tinh khí là càng ngày càng nồng đậm.
Ở lúc tuyệt đối lĩnh vực của Lý Thất Dạ hấp thu thiên địa tinh hoa cuồn cuộn không ngừng, đạo cơ với tư cách là Côn Bằng lúc này hóa thành một đạo lại một đạo pháp tắc vô thượng, lúc này vô thượng pháp tắc rủ xuống, quấn lên trên địa mạch chi căn, từng đạo trật tự pháp tắc khắc ở trên địa mạch chi căn này, đang luyện hóa nó.
“Ông” một tiếng, chân mệnh của Lý Thất Dạ từ chủ mệnh cung bước ra, mặc dù thanh âm rất nhỏ, tựa như là cánh mỏng vẫy ở trong thiên địa, trong nháy mắt chân mệnh bước chân vào tuyệt đối lĩnh vực.
– Phốc phốc phốc!
Trong khoảng thời gian ngắn tinh hỏa bắn tung tóe, chân mệnh của Lý Thất Dạ ở trên địa mạch chi căn khắc xuống ý chí vô thượng của hắn, lấy ý chí vô thượng hóa thành bản tâm của địa mạch chi căn, để cho địa mạch chi căn cùng mệnh cung của Lý Thất Dạ tương thông, vào giờ khắc này địa mạch chi căn nổ vang, thoáng cái cấu thành liên lạc với mệnh cung, vô thượng ý chí của Lý Thất Dạ trực tiếp thúc dục địa mạch chi căn, vô thượng ý chí của Lý Thất Dạ hóa thành bản tâm của địa mạch chi căn.
Sau khi ý chí của Lý Thất Dạ hóa thành bản tâm của địa mạch chi căn, vào giờ khắc này địa mạch chi căn được Lý Thất Dạ ban cho linh trí, linh trí này chính là ý chí của Lý Thất Dạ!
Đồng thời sinh mệnh chi trụ lấy trật tự vô thượng khắc ở trên địa mạch chi căn, sinh mệnh hồng lô cũng bắt đầu lấy sinh mệnh chi hỏa hừng hực rèn luyện địa mạch chi căn, khiến cho nó lại càng phản phác quy chân, hóa đi tất cả tạp chất, cho dù là một chút ở dưới luyện hóa của sinh mệnh chi hỏa hừng hực cũng là háo thành khói xanh phiêu tán đi…
Ngày trăng tròn, cũng chỉ là chuyện hơn mười ngày, trong chớp mắt liền đi qua.
Ở trong hơn mười ngày này, Đông Bách thành có thể nói là nhấc lên sóng gió khổng lồ, trong khoảng thời gian ngắn liền là mạch nước ngầm dũng động, có các loại chuẩn bị.
Ở trong hơn mười ngày này không biết có bao nhiêu cường giả rời đi xa xa Hổ Khiếu tông, mặc cho Hổ Khiếu tông từng muốn mời chư phái các quốc gia của Đông Bách thành đến quan sát hành hình, bất quá phần lớn chư phái đều không nguyện ý cuốn vào vũng nước đục của Hổ Khiếu tông, cho dù chư phái đều có người đến đây quan sát, cũng không vào làm khách của Hổ Khiếu tông, mà là ở bên ngoài Hổ Khiếu tông, xa xa nhìn xem không nhúng tay.
Thậm chí không ít người lòng mang mục đích khác mà đến lại càng ẩn nấp ở chỗ tối, lấy đó xem sự tình phát triển, hi vọng có thể đục nước béo cò, nhận được chỗ tốt lớn hơn nữa!
Trong nháy mắt, ngày trăng tròn đã đến, một ngày này ở bên ngoài Hổ Khiếu tông không biết tụ tập bao nhiêu cường giả đến xem, có đến từ đại giáo cương quốc, cũng có đến từ tiểu môn tiểu phái, lại càng có tán tu đến từ khắp nơi.
Lúc này sơn môn của Hổ Khiếu tông liền là mở rộng ra, các chỗ trọng yếu, các đại trận đều mở môn hộ, một bộ khí thế mở cửa mời khách vào bên trong, mặc dù bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ vang, cổ bảo lay động nhưng mà Sư Hống thánh hoàng vẫn là không cách nào từ trong cổ bảo trùng sát mà ra.
Nhìn sơn môn của Hổ Khiếu tông mở rộng ra, các nơi trọng yếu, các đại trận đều mở môn hộ, để cho không ít người ở trong lòng thầm giật mình, lẩm bẩm nói:
– Hổ Khiếu tông thật quá tự tin, chỉ sợ Lý Thất Dạ không đến!
Lúc này vô số cường giả từ khắp nơi trong thiên hạ đến bên ngoài Hổ Khiếu tông xem cuộc chiến đều không khỏi ngừng lại hô hấp, một đôi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hổ Khiếu tông, đang đợi Lý Thất Dạ giá lâm.
Mà bên trong Hổ Khiếu tông lại là hoàn toàn yên tĩnh, mặc dù chư đệ tử Hổ Khiếu tông vẫn còn đó, nhưng mà cả Hổ Khiếu tông lại yên lặng đến đáng sợ, tựa hồ cả Hổ Khiếu tông duy chỉ còn lại thanh âm hô hấp.
Thời gian một khắc lại một khắc qua đi, Lý Thất Dạ vẫn còn chưa xuất hiện, vào lúc này đã có người không nén được tức giận, ở bên ngoài Hổ Khiếu tông có tu sĩ đứng ở xa xa nhìn xem không nhịn được nói:
– Lý Thất Dạ làm sao còn chưa tới!
So sánh với những tu sĩ đến xem ở bên ngoài Hổ Khiếu tông, Hổ Khiếu tông ngược lại là càng có thể bảo trì bình thản, thời gian qua lâu như vậy mà Hổ Khiếu tông vẫn không nóng nảy, bọn họ thế nhưng cũng không vội mà hành hình, tựa hồ là không chờ Lý Thất Dạ tới thì không làm.
Trên thực tế, đối với Hổ Khiếu tông mà nói, chém Trì Tiểu Đao không có bất kỳ hữu dụng nào, đối với bọn hắn mà nói, Trì Tiểu Đao cũng tốt, Sư Hống thánh hoàng cũng được, đó chỉ là mồi dẫn Lý Thất Dạ mắc câu mà thôi, nếu như Trì Tiểu Đao, Sư Hống đều chết hết thì lấy cái gì để dụ dỗ Lý Thất Dạ mắc câu?
Nhưng mà theo thời gian trôi qua từng khắc, mặt trời treo lên cao, lúc này những người đứng xem ở bên ngoài Hổ Khiếu tông không khỏi xao động, có người không nhịn được nói:
– Cũng hơn nửa ngày trôi qua rồi, Lý Thất Dạ không phải là sợ mà không dám tới đi.
– Cái này không thể nào, hung nhân như Lý Thất Dạ, hắn lúc nào lại sợ chuyện?
Có cường giả từng ở Thiên Đạo viện xem qua cuộc chiến mà lắc đầu nói:
– Trong từ điển của tiểu quỷ này căn bản không có chữ sợ, ngay cả Diêu Quang cổ quốc, Thanh Huyền cổ quốc cũng theo đó mà chém, chỉ bằng Hổ Khiếu tông mà có thể dọa được hắn sao?
– Hắc, cái này không nhất định rồi, ở Thiên Đạo viện là có người của Thiên Đạo viện che chở cho hắn, hắn đương nhiên là đảm khí tăng lên, hiện ở nơi này chính là Hổ Khiếu tông, đây là đầm rồng hang hổ, chỉ sợ hắn không có cái gan đi tìm chết kia.
Có đệ tử của đại giáo cương quốc Đông Bách thành cười lạnh nói.
Ở Thiên Đạo viện đánh một trận, Lý Thất Dạ có thể nói là đắc tội rất nhiều đại giáo cương quốc, ở bên trong Đông Bách thành không biết có bao nhiêu đại giáo cương quốc nhìn hắn như cái đinh trong mắt.
– Hắc, họ Lý chỉ sợ là không dám tới rồi!
Một đệ tử khác của đại giáo cương quốc cũng là âm dương quái khí nói:
– Nói không chừng họ lý vào lúc này không biết trốn đến động ô quy nào mà không dám ra. Hắc, nói không chừng đã bị dọa cho sợ đái ra quần rồi, bị dọa sợ đến toàn thân run run!
Đối với những đệ tử của đại giáo cương quốc âm dương quái khí mà nói, có một chút cường giả nhíu mày, đặc biệt là không ít tiểu môn tiểu phái hoặc là tán tu ủng hộ Lý Thất Dạ.
– Yêu, ngươi nói được uy phong như thế, vậy lúc Lý Thất Dạ đại sát tứ phương thì ngươi ở chỗ nào? Ngươi có can đảm ở trước mặt Lý Thất Dạ nói những lời như vậy hay không? Hắc, nói không chừng ngươi ở trước mặt Lý Thất Dạ liền bị dọa đái ra quần, ngươi tính là cái gì, Lý Thất Dạ giết Hổ Nhạc, chém Phách Hạ, đồ Tổ Hoàng Vũ, diệt Thanh Huyền thiên tử, thiên tài nào chết ở trong tay hắn không phải là tiếng tăm lừng lẫy, ngươi giết qua đại nhân vật gì?
Chương 540: Đại chiến tới (2)
Cũng có tu sĩ trong lòng khó chịu với những lời âm dương quái khí của đệ tử đại giáo cương quốc này, lập tức châm biếm ngược lại.
– Ngươi…
Đệ tử của đại giáo cương quốc này nhất thời trợn mắt nhìn tới, mà tu sĩ châm biếm cũng hơi có lai lịch, không chút nào yếu thế mà nhướng mày nhìn ngược lại.
CHuyện như vậy đối với khắp nơi chờ đợi mà nói chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ mà thôi, đại nhân vật chân chính chú ý tràng chiến tranh này còn là bảo trì bình thản.
– Đây là một tử cục!
Có trí giả đang âm thầm quan sát, xa xa nhìn tới Hổ Khiếu tông, cuối cùng nói:
– Bất luận Lý Thất Dạ có tới hay không cũng không cải biến được kết cục. Tới, hắn hẳn phải chết, Trì gia ông cháu cũng hản phải chết, hắn không tới, Trì gia ông cháu vẫn là phải chết!
Nghe được lời như vậy, vãn bối của trí giả không khỏi nói:
– Lý Thất Dạ nhưng là một đại hung nhân, hắn tu luyện tiên thể, trong tay lại chấp chưởng hai kiện Tiên đế bảo khí, Hổ Khiếu tông căn bản không có bảo vật có thể chống nổi Tiên đế bảo khí, ở dưới hai kiện Tiên đế bảo khí, chỉ sợ Hổ Khiếu thái thượng hoàng cũng không ngăn được đi, ta cảm thấy phần thắng của Lý Thất Dạ lớn hơn nha.
Trí giả lắc đầu nói:
– Nếu như chỉ là một cái Hổ Khiếu tông, Lý Thất Dạ đúng là có phần thắng, mặc dù nói bốn tòa hung mộ của Hổ Khiếu tông cực kỳ cường đại, nhưng mà Lý Thất Dạ nắm hai kiện Tiên đế bảo khí, chỉ cần hắn không ham chiến, tốc chiến rồi lui nhanh, ở dưới che chở của Tiên đế bảo khí còn là có cơ hội chạy trốn. Nhưng mà hiện tại thế cục bất đồng, cho dù là Lý Thất Dạ nắm Tiên Đế bảo khí, thậm chí hắn có cứu binh cường địa, nếu như hắn tiến đến vẫn là tự chui đầu vào lưới.
Không nghi ngờ chút nào, trí giả này biết được tin tức mà người khác không biết, biết được một chút bí mật kinh người.
– Hổ Khiếu tông có viện binh?
Vãn bối của trí giả nghe được lời nói của trưởng bối, trong lòng không khỏi vì vậy mà e sợ, dù sao Lý Thất Dạ ở Đông Bách thành kết thù nhiều lắm, không biết có bao nhiêu người muốn trừ hắn cho thống khoái.
– Đâu chỉ là viện binh!
Trí giả thở dài nói:
– Đây quả thực là thần tới sát thần, ma tới đồ ma, bất luận là ai tới, đó cũng là một cái tử lộ, cho nên nói đây là một cái tử cục!
Nghe được lời như vậy của trưởng bối, đám vãn bối đều không khỏi hoảng sợ, không nhịn được hỏi:
– Hổ Khiếu tông mời tới nhân vật như thế nào?
– Tồn tại rất đáng sợ, rất đáng sợ!
Có trí giả nhìn Hổ Khiếu tông, cuối cùng nhẹ nhàng mà thở dài nói.
Thời gian từng khắc trôi qua, rốt cuộc mặt trời treo ở trên bầu trời cao, cuối cùng là Hổ Khiếu tông củ cười lạnh motojt iếng nói:
– Hừ, tiểu quỷ họ Lý là không dám tới, đẩy ra ngoài chém, trước chém nhỏ, sau đó lại chém già!
Khi Hổ Khiếu tông chủ đã hạ mệnh lệnh muốn trảm Trì Tiểu Đao, ngay cả rất nhiều tu sĩ đến xem đều không khỏi vì đó mà ồ lên, những người có cừu oán với Lý Thất Dạ lại càng xuất ra một ngụm ác khí, cười lạnh nói:
– Lý Thất Dạ đúng là vẫn là con rùa rút đầu rồi!
– Đúng đấy, cái gì mà hung nhân, lấy ra xem ra chính là một tên cẩu hùng mười phần, một tên hèn nhát, chỉ biết khi yếu sợ mạnh, thời điểm tối hậu đối diện với một cái đại giáo, hắn còn không phải là kinh sợ rồi. Nói không chừng hắn đã nấp ở trong động ô quy nào đó mà tè ra quần rồi…
Một đệ tử khác của đại giáo cương quốc đều không khỏi hãnh diện, thật giống như Lý Thất Dạ không dám xuất hiện đối với hắn mà nói là một chuyện hết sức thống khoái.
“Ba” một tiếng, tên tu sũ này còn chưa nói hết, một cái tát hung hăng đánh qua, đem hàm răng của hắn đều đánh cho rơi đầy đất, thaongs cái đánh hắn đến không rõ đông tây nam bắc.
– Người nào, người nào đánh lén lão tử!
Tên tu sĩ này thật vất vả đứng vững, phẫn nộ quát.
– Ngươi cảm thấy là ai?
Lúc này ột thanh âm lười biếng vang lên, chỉ thấy ba người an nhàn từ xa đi tới, Lý Thất Dạ từ từ mà đến, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều theo ở hai bên.
Trong nháy mắt Lý Thất Dạ đã đứng ở bên ngoài Hổ Khiếu tông, hắn nhìn thiên hạ chư hùng ở chung quanh một cái, bình tĩnh nói:
– Đã có người bất mãn với ta, bản thân ta rất hi vọng người bất mãn với ta thì đứng ra, con người của ta luôn luôn rất công bằng, người muốn tìm ta tính sổ liền đứng ra đi, hôm nay tính luôn một thể với Hổ Khiếu tông.
Nhưng mà lúc này vô số người đều ngừng lại hô hấp, không có một người nào dám đứng ra, tu sĩ âm dương quái khí mới vừa rồi kia bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nấp ở phía sau, đừng nói là đứng ra, nhìn cũng không dám nhìn Lý Thất Dạ, hai chân run run.
Hung diễm của Lý Thất Dạ người nào không biết, ngay cả Diêu Quang cự tử, Thanh Huyền thiên tử đều bị tàn sát như chó, những đệ tử bình thường của đại giáo cương quốc này làm sao so với nhân vật Diêu Quang cự tử được, được tính là cái gì, bọn họ cũng chỉ bất quá ở trước lúc Lý Thất Dạ chưa xuất hiện sính một chút miệng lưỡi mà thôi.
Lý Thất Dạ lại lười để ý tới những gà đất chó kiểng này, hắn đứng ở bên ngoài sơn môn của Hổ Khiếu tông, lười biếng nhìn thoáng qua sơn môn mới xây lại xong, không khỏi nộ ra nụ cười, đạp xuống một cước, “Oanh” một tiếng, sơn môn mới xây lại ở dưới một cước này nhất thời đổ nát, Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm, tựa như đi bộ dạo chơi, tiến vào Hổ Khiếu tông.
– Tiểu súc sinh, muốn chết!
Điều này làm cho vô số đệ tử của Hổ Khiếu tông nhất thời cuồng nộ, gầm lên giận dữ, thoáng cái mấy trăm đệ tử thủ ở tứ phương trùng sát mà lên.
Đối với một cái đại giáo cương quốc mà nói, sơn môn chính là mặt của bọn họ, Lý Thất Dạ một cước liền đạp toái sơn môn của bọn họ, đây tương đương với một cước hung hăng dẫm ở trên mặt của Hổ Khiếu tông.
Song, đối mặt với mấy trăm đệ tử giết lên, Lý Thất Dạ ngay cả mí mắt cũng không có nháy một chút, vẫn nhàn nhã đi vào Hổ Khiếu tông.
Nhất thời kiếm minh đao khiếu, nương theo Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều ở hai bên Lý Thất Dạ xuất thủ trong sát na, một người là kiếm hóa âm dương, đại trận trấn sát mà xuống, vạn kiếm tề minh; một người là một đao hoành thiên, duy ngã vô địch, một đao chém ra, trên đồ thần linh, dưới trảm ma vương, cực kỳ hung mãnh bá đạo.
Một người nắm Lục Đạo kiếm, một người chấp chưởng Phách Tiên đao, song song xuất thủ, trong nháy mắt máu nhuộm bầu trời, tựa như là vẽ lên huyết vũ, tiếng kêu thảm thiết đều không tới kịp, đao kiếm song kích, mấy trăm đệ tử ở trong thời gian ngắn ngủi vẫn lạc.
Một màn này thấy đến vô số người sợ hết hồn vía, hung hãn của Lý Thất Dạ là chuyện rất nhiều người biết đến, không nghĩ tới hai người Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều xinh đẹp như hoa ở bên cạnh hắn cũng là hung hãn đến hồ đồ, có xu thế quét ngang thiên hạ bát phương.
– Nam nhi phải là như thế!