Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập70 [ chương 346 đến 350 ]
❮ sautiếp ❯Chương 346: Vận mệnh từng người bị ngừng lại
Lý Mục Vân vẫn trầm ổn, tự tin như một vị vua thong dong, bình tĩnh, tỏa ánh sáng chói lòa. Lý Mục Vân có sức hấp dẫn kỳ idj, luôn làm người ta sinh ra cảm giác thân thiết, đứng ở đâu là sẽ hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Lương Phi Tuyết vẫn im lặng, kiệm lời.
Lương Phi Tuyết mặc áo trắng như tuyết, tóc đen bay lên. Lương Phi Tuyết như tiêu thương bình tĩnh đứng sau lưng Lý Mục Vân, mắt phượng lóe ánh sáng dịu dàng như đôi bông tuyết trắng tinh khiết bảo vệ bên cạnh Lý Mục Vân.
Hai người này là song tử tinh tọa tỏa sáng nhất.
Nhiều người cảm thấy nhân vật phong hoa, tỏa sáng như Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết quá ưu tú, nên là tranh đấu một núi không tha có hai con hổ mới đúng. Thế nhưng như kỳ tích, Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết ăn ý làm người ta kinh ngạc, thân như huynh đệ ruột.
Trừ Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết ra, năm người trong Thất Nghĩa Minh ví dụ như tiểu võ si Trần Thắng, viện thủ Tôn Cửu Thiên đều là nhân vật lợi hại. Nhìn khắp đệ tử ký danh năm viện Thanh Sam Đông Viện, Tử Sam Nam Viện, Hồng Sam Tây Viện, Hoàng Sam Bắc Viện, Bạch Sam Trung Viện mỗi người trong Thất Nghĩa Minh có thể đảm đương một phía, danh tiếng lẫy lừng. Tuy nhiên bọn họ cách biệt rất xa với Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết.
Người như Lương Phi Tuyết, Lý Mục Vân một khi xuất hiện nếu là trong quý đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông đợt trước thì đã là thủ lĩnh một phương, càng đừng nói tới hai người cùng xuất hiện và thân nhau đến thế.
Tiếc rằng ông trời trêu hai Thiếu niên kinh tài tuyệt diễm, trong đệ tử ký danh quý này vốn là thiên hạ của Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết lại sắp đặt một thiên tài càng rực rỡ hơn.
Đinh Hạo!
Trong nửa năm Đinh Hạo mất tích, Lý Mục Vân từng càn quét đệ tử ký danh năm viện Thanh Sam Đông Viện, Tử Sam Nam Viện, Hồng Sam Tây Viện, Hoàng Sam Bắc Viện, Bạch Sam Trung Viện. Lý Mục Vân đánh đâu thắng đó, lấy lại tất cả những gì nên thuộc về gã. Tuy nhiên Lý Mục Vân nhanh chóng thấy chán trò chơi không có đối thủ, không có sự khiêu chiến. Mãi khi có tiền bối trong lục phong lục tọa xuất hiện, thu Lương Phi Tuyết, Lý Mục Vân, Lý Lan vào nội môn.
Trước khi hoàn thành đệ tử ký danh tu luyện đã được đặc cách thu vào lục phong lục tọa, chuyện này ít khi xảy ra trong lịch sử Vấn Kiếm tông. Đây là thù vinh to lớn đối với ba người Lương Phi Tuyết, Lý Mục Vân, Lý Lan.
Ba người Lương Phi Tuyết, Lý Mục Vân, Lý Lan được tiếp xúc công pháp, chiến kỹ trong lục phong lục tọa tinh diệu hơn đệ tử ký danh gấp vô số lần. Bọn họ còn được tài nguyên tu luyện, các loại phụ trợ khó thể tưởng tượng. Ba người Lương Phi Tuyết, Lý Mục Vân, Lý Lan là siêu thiên tài, tốc độ tu luyện là một ngày đi ngàn dặm.
Khi lại quay về đệ tử ký danh năm viện Thanh Sam Đông Viện, Tử Sam Nam Viện, Hồng Sam Tây Viện, Hoàng Sam Bắc Viện, Bạch Sam Trung Viện, Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết cho rằng có thể quyết đấu cùng Đinh Hạo, bỏ xa hắn, đặt dấu chấm hết cho cuộc tranh đấu.
Nhưng nào ai ngờ ông trời không tha cho Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết.
Có trời mới biết Đinh Hạo không vào lục phong lục tọa vẫn khuấy động tông môn gà bay chó sủa, với cách đặc biệt của hắn làm nguyên Vấn Kiếm tông giật mình. Dù Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết có vinh diệu là một thành viên lục phong lục tọa vẫn không thể che giấu uy danh hiển hách Đinh Hạo dùng đao kiếm đánh ra.
Mọi thứ xảy ra trên lôi đài trước mắt làm Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết thấy áp lực rất lớn.
– Đinh Hạo rất thông minh, hắn xảo diệu chuyển dời tất cả thần lực mạnh mẽ của Kim Cương Tiểu Ngốc xuống lôi đài, lặng lẽ chấn vỡ nguyên lôi đài.
– Kỹ xảo rất tinh diệu, có thể dùng đến trình độ nhuận vật lặng lẽ thế này khiến người tán thán.
– Không chỉ có thế, mỗi khi Đinh Hạo ra tay đều tìm được sơ hở, điểm yếu của Kim Cương Tiểu Ngốc. Đinh Hạo cố tình trợ giúp Kim Cương Tiểu Ngốc hoàn thiện sát chiêu, qua trận chiến này với thiên phú của Tiểu Ngốc sẽ hoàn thiện đến mức độ đáng sợ.
– Đây là cách làm thường thấy của Đinh Hạo, hơi tốt quá đáng nhưng thật sự có ích, nhiều người từ đối địch trở thành bằng hữu với hắn.
– Rất tốt, nửa năm không gặp hắn không tuột hậu, không khiến ta thất vọng.
– Đại ca có nắm chắc không?
– Nắm chắc? Rất khó nói, nhưng dù Đinh Hạo mạnh đến mấy cũng chưa đủ làm ta đánh mất đấu chí.
Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết nhỏ giọng đối thoại rơi vào tai các huynh đệ Thất Nghĩa Minh đứng bên cạnh, nhóm tiểu võ si Trần Thắng nổi lên cảm thán.
Lão tứ Tôn Cửu Thiên có cảm xúc nhiều nhất.
Nhớ trong lần đầu tiên năm viện đại tái, khi Đinh Hạo đối đầu đại ca Lý Mục Vân, nhị ca Lương Phi Tuyết chỉ có thể cực lực chống đỡ, cảnh giới huyền khí kém rất nhiều. Cuối cùng Đinh Hạo dựa vào một chiêu kiếm thức phòng thủ kỳ lạ may mắn thắng nửa bậc, miễn cưỡng leo lên ngôi số một.
Lúc đó mặc dù Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết không nói gì những huynh đệ khác trong Thất Nghĩa Minh đều bất mãn với kết quả. Bọn họ quyết tâm đại tái lần sau sẽ đánh gục Đinh Hạo.
Nhưng bây giờ thì sao?
Gần một năm qua đi, lần thứ hai quyết đấu rốt cuộc tới. Đinh Hạo đã bất giác cường đại đến mức này. Đại ca Lý Mục Vân kiêu ngạo tự phụ đều phải công nhận không nắm chắc trăm phần trăm chiến thắng.
Không hiểu sao Tôn Cửu Thiên luôn tin tưởng đại ca Lý Mục Vân vô địch lúc này sinh ra dao động.
Tôn Cửu Thiên có cảm giác rất lạ.
Tôn Cửu Thiên không biết có chuyện gì mà lần này đại ca Lý Mục Vân trở về từ Thiên Kiếm phong đã thay đổi, đó là trực giác của gã. Tôn Cửu Thiên chỉ thấy lạ, không thể nói rõ trực giác đó đến từ đâu.
Đấu một trận cùng Kim Cương Tiểu Ngốc chỉ là một nốt nhạc đệm với Đinh Hạo, nhưng những người khác lại cho rằng đó là trận quyết đấu đặc sắc nhất từ lúc thi cuối năm bắt đầu.
Theo thời gian trôi qua, cạnh tranh ngày càng kịch liệt.
Cao thủ đến từ năm viện Thanh Sam Đông Viện, Tử Sam Nam Viện, Hồng Sam Tây Viện, Hoàng Sam Bắc Viện, Bạch Sam Trung Viện bắt đầu long tranh hổ đấu, đánh nhau dữ dội, kỳ phùng địch thủ. Cuộc so đấu minh tinh liên tục diễn ra.
Lữ Cuồng một đao đánh bại đối thủ cũ Vương Tiểu Thạch.
Lý Tàn Dương đánh bại lão lục Trần Khải Đông của Thất Nghĩa Minh.
Tiểu võ si Trần Thắng đánh bại Đông Nghị.
Lý Y Nhược đánh bại Nam Cung Chính. . Ngôn Tình Sủng
Tiêu Thừa Tuyên đánh bại Tôn Cửu Thiên.
Lâm Tín đánh bại Hà Phi Ngư.
Nhậm Tiêu Dao đánh bại Ngọc Giác Dao.
Mộ Dung Yên Chức đánh bại Đinh Thắng Vĩ.
Lý Mục Vân đánh bại Tiêu Thừa Tuyên.
Lương Phi Tuyết đánh bại Lâm Tín.
Nhậm Tiêu Dao đánh bại tiểu võ si Trần Thắng.
Lữ Cuồng đánh bại Lý Tàn Dương.
Lý Y Nhược đánh bại Mộ Dung Yên Chức.
Các trận so đấu, tiếng reo hò vang lên. Từng người thắng sinh ra, từng giọt mồ hôi, máu, dòng lệ nóng, tiếng thở dài không cam lòng, đao kiếm gãy trên lôi đài, bóng người ngã xuống.
Vận mệnh của nhiều người bị sửa lại, dừng tại đây.
Đối thủ của Đinh Hạo hầu như đều bỏ quyền, dù là tuyển thủ được yêu thích như Nhậm Tiêu Dao khi rút thăm trúng Đinh Hạo liền từ bỏ so tài.
Chương 347: Một trong các cuộc quyết đấu số mệnh
– Sao có thể như vậy? Ta rút trúng Đinh Hạo? Chết tiệt, sao ta bỗng nhiên không may mắn nữa? Chẳng lẽ Đinh Hạo có thể khắc chế may mắn của ta?
Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn rất buòn bực.
Mọi người đều công nhận…
Đinh Hạo bây giờ là không thể chiến thắng, tốn sức ác chiến với hắn còn không bằng vào tổ thua trận tìm cơ hội mới.
Thời gian trôi nhanh trong thi đuấ kịch liệt.
Chớp mắt sáu ngày qua đi.
Không biết là ai trước tiên nhắc lại ước chiến một kiếm của Đinh Hạo và Lý Mục Vân khiến mọi người chú ý.
Nhiều người chợt nhớ đại tái năm viện lần đầu tiên, Lý Mục Vân với tư thế vương giả càn quét mọi đối thủ, chỉ khi đối diện Đinh Hạo là gã không khách nào phá Bế Môn Tạ Khách kiếm thức của hắn. Lý Mục Vân kiêu ngạo tự phụ ném trường kiếm chủ động rút lui.
Khi đó hai người ước hẹn một kiếm, Lý Mục Vân thề lần sau đấu sẽ phá giỉa Bế Môn Tạ Khách kiếm thức.
Bây giờ một năm qua đi, thực lực của Lý Mục Vân hay Đinh Hạo đều tiến bộ vượt bậc, hai người lại quyết đấu cuối cùng ai sẽ cười đây?
Cuộc quyết đấu trở thành nóng bỏng nhất.
Đến gần ngày cuối cùng, kết quả rút thăm tuyên bố. Lý Mục Vân, Đinh Hạo, hai người được công nhận là tuyển thủ nặng ký chức quán quân chạm mặt trong vòng bán kết.
Trên khán đài lớn phía xa, rất nhiều thủ lĩnh các thế lực nội, ngoại tông môn, bao gồm chưởng môn Lý Kiếm Ý lộ mặt.
Theo truyền thống của Vấn Kiếm tông, vì biểu thị chú trọng đệ tử ký danh, mỗi quý thi cuối năm, chưởng môn Lý Kiếm Ý và chưởng tọa lục phong lục tọa đều có mặt.
Chưởng môn Lý Kiếm Ý mặc áo trắng như tuyết, mặt mày tuấn nhã, dáng vẻ uy nghiêm ngồi trên ghế chính. Bên cạnh chưởng môn Lý Kiếm Ý là lục phong lục tọa, bao gồm La phong chủ, các tai to mặt lớn nắm quyền trong Vấn Kiếm tông.
Các thủ lĩnh bình thường không ăn nhân gian khói lửa bây giờ xì xầm trận long tranh hổ đấu sắp bắt đầu. Vương Tuyệt Phong xấu xa không thuộc cao tầng Vấn Kiếm tông nhưng không hiểu sao hiếm khi cũng xuất hiện trên kjhán đài, vị trí gần đằng trước.
Trong diễn võ trường, xung quanh lôi đài quyết đấu chật ních người.
Mỗi cao thủ có tiếng trong các đệ tử ký danh năm viện bắc, nam, đông, tây, trung đều xuất hiện, bọn họ không muốn bỏ qua cuộc quyết đấu đệ tử ký danh đỉnh cao.
Đầu người đen kịt như thuy triều đen, bốn phía yên lặng.
Mỗi người nín thở nhìn hai bóng người phong hoa tuyệt đại trên lôi đài, sợ bỏ qua động tác, câu nói nào của họ.
Trên lôi đài.
– Dường như chúng quyết đấu sớm hơn dự định.
Lý Mục Vân với khí thế vương giả, mỉm cười, có phong độ làm người khâm phục.
Đinh Hạo biết ý câu nói của Lý Mục Vân.
Lý Mục Vân là người kiêu ngạo, tự phụ, vốn muốn chạm mặt với Đinh Hạo trong trận chung kết, vậy là gã có thể đánh bại kẻ địch lâu năm Đinh Hạo, đạp trên thân hắn bước lên ngôi báu số một năm viện bắc, nam, đông, tây, trung. Lý Mục Vân dùng trận thắng chung kết sung sướng cứu vãn tiếc nuối vô duyên trong đại tái năm viện lần đầu. Lý Mục Vân sẽ khắc tên gã vào danh sách các đệ tử ký danh hàng cao nhất, vĩnh viễn.
– Vậy sao? Đáng tiếc là ta thấy vòng bán kết hay chung kết cũng không có gì khác, vì cuối cùng người thắng nhất định là ta.
Ánh mắt Đinh Hạo xẹt qua cổ tay phải, ngực Lý Mục Vân, hơi nhíu mày.
– Ngươi sắc bén hơn trước nhiều.
Tay phải Lý Mục Vân chậm rãi vươn ra từ ống tay áo, khẽ nắm lại. Một thanh trường kiếm rực lửa do huyền khí màu tím huyễn hóa ra, cảm giác cứng rắn như kim loại.
Huyền khí như đao!
Đây là tượng trưng cho bước vào cảnh giới Đại Võ Sư cảnh, huyền khí có thể ngưng kết ra binh nhãn, áo giáp.
Lửa đỏ đốt cháy, hơi thở cao quý kỳ dị. Trong mắt Đinh Hạo càng tăng nghi ngờ. Không lẽ hắn đã đoán sai? Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng khống chế lửa đỏ không phải là Lý Mục Vân?
Đinh Hạo nói:
– Lấy ra tất cả thực lực của ngươi đi, một thanh thần binh huyền khí không đủ để chiến thắng ta.
Không khí bên người Đinh Hạo gợn sóng trong suốt, bốn thanh thần binh hàn sương màu bạc như xuyên việt thời không đến, chậm rãi hiện ra bảo vệ hắn. Ánh nắng chiêu rọi thần binh hàn sương màu bạc tỏa sáng chói lòa.
Trong không khí hơi lạnh thấu xương, từ mùa xuân đi đến đông.
Trong đám người vang lên tiếng kinh kêu.
Một ý niệm ngưng kết huyền khí thành binh khí, áo giáp như là thần thoại đối với các đệ tử ký danh, không ngờ hôm nay trong số đồng bạn có người làm được.
Huyền khí như đao cảnh giới Đại Võ Sư cảnh trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt các đệ tử ký danh.
Lý Mục Vân nhìn bốn thần binh hàn sương màu bạc trôi ổi bên cạnh Đinh Hạo, lại nhìn trường kiếm lửa tím hơi cô đơn trong tay, cười ngạo nghễ:
– Có nhiều lúc số lượng chưa chắc quyết định thắng bại.
Khóe môi Đinh Hạo cong lên, phất tay.
Vù vù vù vù vù!
Bốn thanh thần binh hàn sương màu bạc cùng bắn ra, như bốn luồng sáng tràn ngập khí lạnh, sát ý, lưỡi kiếm đầy trời nghiền Lý Mục Vân.
Lý Mục Vân mỉm cười, lắc người biến mất tại chỗ.
Bùm bùm bùm bùm!
Bốn tiếng nổ vang lên, như có một tầng hầm lạnh vô hình bị đập bể, từng khối băng bạc bắn tung xen lẫn hỏa hoa lửa tím. Sương trắng và tím hòa lẫn khuếch tán bốn phương tám hướng.
Bốn thanh thần binh hàn sương màu bạc bị kiếm lửa tím của Lý Mục Vân chém nát bấy.
Trong phút chốc Lý Mục Vân lặng lẽ xuất hiện trên bầu trời cách đầu Đinh Hạo năm, sáu thước, tư thế như Trầm Tất Sát của Kim Cương Tiểu Ngốc.
Biểu tình Lý Mục Vân nghiêm túc, miệng lầm bầm, hai tay cầm trường kiếm lửa tím, thân thể phát ra lửa vô cùng vô tận thổi quét thiên địa rót vào kiếm tím.
Trường kiếm tím biến dị.
Trường kiếm tím trướng go gấp mấy chục lần, dài hai mươi mấy thước, rộng năm thước. Lửa tím lượn lờ trên mũi kiếm như ma diễm, có lực lượng nhiếp hồn người, nhìn ma diễm một cái là linh hồn sẽ bị đốt cháy.
Mọi người xung quanh không thể không nhắm mắt lại.
Trường kiếm tím quá to, chủ nhân Lý Mục Vân trở nên nhỏ bé như con kiến.
Đây là chiến kỹ rất đáng sợ.
Lý Mục Vân hét to một tiếng:
– Chước Thế Chi Viêm, trảm!
Lý Mục Vân như chiến thần khống chế lực lượng ác ma viễn cổ, cánh tay hạ xuống, kiếm to ma diễm tím khai thiên tích địa chém xuống Đinh Hạo.
Từng vệt khí lãng mắt thường trông thấy tách ra hai bên mũi kiếm.
Như thiên nhẫn xé rách bình chướng không gian.
Chương 348: Bắt đầu đệ nhất thì kết thúc cũng là đệ nhất
Trường kiếm tím lại như thần biển rạch sóng thần.
Mọi người không chút nghi ngờ chém xuống một kiếm đủ để chặt lôi đài và mặt đất xung quanh thành hai khúc. Cảm giác tuyệt vọng sôi trào trong lòng mỗi người.
So sánh thì thân hình Đinh Hạo nhỏ bé đến có thể bỏ qua.
Đinh Hạo khẽ thở dài:
– Không lẽ ta thật sự đoán sai rồi?
Đinh Hạo giơ tay phải chộp hư không, sóng gợn lăn tăn, bốn thanh thần binh hàn sương màu bạc lại huyễn hóa ra. Khác với lần trước là trên thân kiếm dày rộng lấp lóe bốn minh văn vuông vức.
Mười năm mài một kiếm.
Sương nhẫn chưa thử.
Hiện giờ đem kỳ quân.
Ai có chuyện bất bình.
Đó là minh văn thơ hán Đinh Hạo đặc biệt sáng tạo, bốn câu thơ hoàn chỉnh nối liền, liên kết kỳ dị. Thần binh hàn sương màu bạc rung nhanh, quầng sáng to thâm ảo hiện ra quanh người Đinh Hạo.
Đinh Hạo quát to:
– Đi!
Bốn thanh thần binh hàn sương màu bạc minh văn khẽ run, biến mất tại chỗ.
– Minh văn kiếm trận?
Trên khán đài to lớn không biết là ai kêu lên, trong phút chốc ánh mắt các thủ lĩnh nhìn chằm chằm bốn thanh thần binh hàn sương màu bạc do Đinh Hạo dùng huyền khí biến ra.
Chưởng môn Lý Kiếm Ý nheo mắt, lóe tia ngạc nhiên.
Không ai ngờ Đinh Hạo nắm giữ minh văn còn dùng minh văn tổ thành kiếm trận. Đinh Hạo học ở đâu ra những áo nghĩa này?
Trong môn học đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông tuy có dạy tri thức minh văn nhưng chỉ là cơ bản nhất, coi như là thiên tài tụet thế cũng không thể từ những minh văn cơ bản được đến pháp môn tổ thành kiếm trận.
Đương nhiên quan trọng nhất là các thủ lĩnh trên khán đài không ai nhận ra minh văn trên thần binh hàn sương màu bạc to thuộc loại nào.
Trong khoảnh khắc này ánh mắt các thủ lĩnh tập trung vào cuộc quyết đấu.
Bọn họ là cường giả nổi danh đã lâu, ánh mắt như điện, thoải mái bắt giữ thần binh hàn sương màu bạc bỗng nhiên biến mất từ bên người Đinh Hạo. Thật ra là vì tốc độ thần binh hàn sương màu bạc quá nhanh, mắt thường khó thấy.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Trên lôi đài vang tiếng kim loại va chạm.
Trong ánh mắt giật mình của các thủ lĩnh, bọn họ thấy trường kiếm ma diễm tím với khí thế không gì sánh bằng bị bốn thần binh hàn sương màu bạc đánh trúng thân, trông như cây tăm đâm vào gậy. Nhưng trường kiếm lửa tím vỡ ra.
Thể tích khủng khiếp odỏi lập, phẩm chất hai bên như miếng sắt và đậu hủ, nhưng mới một kích mà trường kiếm với khí thế kinh thiên trong tay Lý Mục Vân đã vỡ thành hai khúc.
Tiếp theo…
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Một chuỗi tiếng kim loại va chạm nhanh vang lên.
Ánh sáng bạc để lại cái bóng trên bầu trời như rắn bạc vặn vẹo, đánh vụn trường kiếm to ma diễm tím hai mươi mấy thước trong tay Lý Mục Vân. Tình hình này rõ ràng là bẽ gãy nghiền nát, trường kiếm ma diễm giống miếng đậu hủ không chịu nổi một kích.
Từng khối cặn tím rớt xuống rồi loãng ra thành các đốm lửa nhỏ biến mất trong không khí.
Nếu không phải biết rõ hai người quyết đấu trên lôi đài không thể nào nương tay thì mọi người còn cho rằng Đinh Hạo, Lý Mục Vân đang diễn kịch. Bởi vì thể tích khí thế mặt ngoài và kết quả cuộc quyết đấu cách biệt quá xa.
Ai cũng nghĩ rằng trường kiếm ma diễm tím to lớn sẽ một kích tất sát, không ngờ…
Khi Lý Mục Vân đáp xuống đất thì trong tay chỉ nắm chuôi kiếm to.
Mặt cắt cực kỳ sắc bén.
Lý Mục Vân ngây ngẩn nhìn vết cắt, lần đầu tiên lộ biểu tình khó tin, gã chưa thể lấy lại tinh thần từ rung động bị Đinh Hạo nhẹ nhàng phá vỡ chiêu tất sát.
Quanh lôi đài đã rộ lên tiếng reo hò.
Sáu huynh đệ Thất Nghĩa Minh nhóm Lương Phi Tuyết, Trần Thắng đứng ngây trong đám người nghe các đệ tử ký danh hò reo, lòng lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc này có cái gì đó tan vỡ bay theo gió.
Thần thoại kết thúc.
Lương Phi Tuyết biết rằng nếu đại ca Lý Mục Vân không thể tạo thành uy hiếp cho Đinh Hạo thì sát kỹ của gã cũng không có tác dụng gì với hắn.
Nếu trước kia dánh tiếng của Lý Mục Vân còn ngang ngửa với Đinh Hạo thì vào lúc này, vị vua duy nhất đã sinh ra trong các đệ tử ký danh.
Đinh Hạo!
Độc nhất vô nhị.
Bốn thanh thần binh hàn sương màu bạc chớp lóe minh văn chữ hán hiện ra bên cạnh Đinh Hạo.
Khi chúng nó cuồng bạo như ma như yêu, là sát khí đáng sợ nhất, xé nát trường kiếm to ma diễm tím ngưng tụ áo nghĩa chiến kỹ mạnh nhất của Lý Mục Vân trong chớp mắt. Khi yên tĩnh lại, thần binh hàn sương màu bạc đẹp như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, tĩnh lặng làm người ta say mê.
Xung quanh là đám đông gào thét chói tia.
Có người hét to tên Đinh Hạo, biểu tình của hắn bình tĩnh, hờ hững.
Từ đầu đến cuối Đinh Hạo nhìn chăm chú vào mặt Lý Mục Vân, không bỏ qua biểu tình nào. Đinh Hạo nhìn Lý Mục Vân như muốn xẻ gã ra nhìn thấu linh hồn, xem rõ suy nghĩ trong lòng đối thủ.
Vẻ mặt Lý Mục Vân chua xót chưa từng có:
– Ngươi… Làm sao làm được?
Đinh Hạo thấy rõ trong mắt Lý Mục Vân thật sự là chịu thua.
Xem ra ta đoán sai thật rồi.
Người này không phải người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Đinh Hạo không đáp lại câu hỏi của Lý Mục Vân, bốn thanh thần binh hàn sương màu bạc chậm rãi biến mất. Từng bông tuyết rực rỡ bay bên cạnh Đinh Hạo, trong tuyết đầy trời hắn xoay người rời khỏi lôi đài, để lại bóng lưng cho Lý Mục Vân.
Dù không phát hiện ra sơ hở gì nhưng Đinh Hạo vẫn nghi ngờ Lý Mục Vân.
Kết quả thi cuối năm các đệ tử ký danh không chút nghi ngờ đặt dấu chấm hết với Đinh Hạo giành chức quán quân.
Khúc chiết duy nhất là trong trận quyết đấu khác Lý Lan luôn yếu thế nhưng lại bất ngờ đánh thắng Lương Phi Tuyết danh tiếng càng nổi hơn. Lý Lan mạnh mẽ bùng nổ, bàn tay trần uy thế kinh người, gã quán thông hoàn toàn áo nghĩa tầng cao hơn.
Có lẽ vì tiêu hao quá lớn trong vòng bán kết, có lẽ vì biết không thể đánh thắng Đinh Hạo nên Lý Lan bỏ trận chung kết. Đinh Hạo dễ dàng giành quán quân.
Bắt đầu đệ nhất thì kết thúc cũng là đệ nhất!
Cộng với quá trình đặc sắc hấp dẫn, cuộc sống đệ tử ký danh của Đinh Hạo trong Vấn Kiếm tông đạt đến trình độ hoàn mỹ.
Chương 349: Dạ yến
Đinh Hạo, Lý Lan, Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết, cái tên bốn người này trở thành danh từ mạnh nhất trong các đệ tử ký danh lần này.
Còn về Lư Bằng Phi từng phong cảnh một thời?
Lư Bằng Phi sớm bị mọi người quên đi như rác rưởi sau núi. Đó là thời kỳ trong núi không có cọp, khỉ xưng đại vương. Không ai tin tưởng nếu lúc đó bốn người Đinh Hạo, Lý Lan, Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết còn trong các đệ tử ký danh thì Lư Bằng Phi có thể liên tục đứng nhất đại tái năm viện ba quý.
Sau khi cuộc thi kết thúc, cao tầng ra quyết định khiến người bất ngờ.
Bởi vì Lý Lan, Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết sớm bái vào lục phong lục tọa, trở thành đệ tử chân truyền nội môn, Đinh Hạo hì đã định sẽ vào Ẩn Kiếm Phong. Vậy nên bốn người Đinh Hạo, Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết, Lý Lan không chiếm mười lăm danh ngạch vào đệ tử chân truyền nội môn, lần lượt bổ sung đệ tử ký danh xếp từ hạng mười sáu đến mười chín.
Quyết định bất ngờ này thành toàn bốn người.
Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao, Lý Y Nhược, Tiêu Thừa Tuyên.
Bọn họ xếp ngoài mười lăm hạng đầu, không thể võ sĩào đệ tử chân truyền hạch tâm. Tông môn bỗng nhiên điều chỉnh lại mở cánh cửa mới cho Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao, Lý Y Nhược, Tiêu Thừa Tuyên.
Trừ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao, Lý Y Nhược, Tiêu Thừa Tuyên ra, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn, mỹ thiếu niên Lâm Tín của Hoàng Sam Bắc Viện, Cuồng Nhân Lữ Cuồng của Tử Sam Nam Viện, Trần Thắng, Tôn Cửu Thiên, Phùng Hành Quân, Trần Khải Đông, Hà Phi Ngư của Bạch Sam Trung Viện, Lý Tàn Dương của Hồng Sam Tây Viện, Phương Thiên Dực của Thanh Sam Đông Viện cũng xếp trong mười hàng đầu.
Hơi tiếc nuối cho Kim Cương Tiểu Ngốc.
Với thực lực cao thủ thứ ba trong Hoàng Sam Bắc Viện, Kim Cương Tiểu Ngốc có thể xếp mười lăm hạng đầu tiếc rằng vì chọn dốc sức chiến đấu cùng Đinh Hạo nên hết huyền khí, tiêu hao nhiều. Trong so đấu sau này Kim Cương Tiểu Ngốc chiến đấu không phát huy tốt, xếp hạng hai mươi sáu, tiếc nuối thi rớt.
Còn hai bạn cùng phòng của Đinh Hạo…
Vương Tiểu Thất xui xẻo trong lòng chưa từng tập trung tu luyện, gã thích kinh doanh. Sau khi thành lập Thiên Thượng Nhân Gian thì Vương Tiểu Thất bỏ công vào cửa hàng, lúc thi cuối năm dĩ niên là thua te tua, miễn cưỡng vào ba trăm hạng đầu thành đệ tử ngoại môn của Vấn Kiếm tông, coi như có tư cách ở lại sơn môn.
Lý Vân Kỳ phát huy không tệ, vào năm mươi cường.
Tuy không thể trở thành đệ tử chân truyền nội môn nhưng Lý Vân Kỳ chắc ăn vào nội môn, có thể tiếp tục chăm chỉ tu luyện trong Vấn Kiếm tông, sau ná sẽ thành một trưởng lão danh dự.
Tuy nhiên Lý Vân Kỳ muốn tiến thêm một bước sẽ hơi khó.
Trừ phi Lý Vân Kỳ tăng vọt thực lực, sau này nổi bật.
Nhưng khả năng đó rất nhỏ.
Vấn Kiếm tông thông qua các loại quan sát, kiểm tra trong một năm đã hiểu rõ phẩm tính, tiềm lực, tư chất, nghị lực thậm chí là vận đạo của hơn hai ngàn đệ tử ký danh, cuối cùng ra lựa chọn khá chính xác.
Trong lịch sử Vấn Kiếm tông trừ cá biệt yêu nghiệt trưởng thành muộn ra ít ai làm được sau này vùng lên.
Liên tục so đấu điên cuồng mười mấy ngày, thi cuối năm náo động đặt dấu chấm hết.
Vận mệnh của hơn hai ngàn đệ tử ký danh lúc này đã được quyết định. Mấy nhà vui mấy nhà sầu, có ngườ khóc nứt nở, không thể không mang theo giấc mơ vụn vỡ buồn bã vác hành lý rời khỏi sơn môn sinh hoạt một năm. Cũng có người mở tiệc chúc mừng mình tiến thêm một bước, là thành viên tông phái bá chủ Tuyết Châu, Vấn Kiếm tông.
Trong mấy ngày rảnh rỗi hiếm hoi, khu vực các đệ tử ký danh chia hai không khí trái ngược nhau.
Đêm thi xong, sân số tám Thanh Sam Đông Viện náo nhiệt.
Vương Tiểu Thất tự bỏ tiền túi ra bày tiệc lớn, chuẩn bị cực kỳ xa hoa. Các bằng hữu tốt của Đinh Hạo trong Thanh Sam Đông Viện như Phương Thiên Dực, Lý Vân Kỳ, còn có Lý Lan, Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương, Lý Y Nhược, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn, mỹ thiếu niên Lâm Tín, Kim Cương Tiểu Ngốc đều được mời.
Khiến nhiều người bất ngờ là Cuồng Nhân Lữ Cuồng luôn cô đơn cuồng ngạo, rời xa đám người thế mà không mời đã đến.
Đống lửa cháy hừng hực, trong sân tràn ngập mùi thịt nướng.
Bên ngoài sân người đến người đi, một số đệ tử ký danh vội vã chạy đi ăn uống vui chơi lần cuối. Khi bọn họ đi ngang qua sân thì ánh mắt hâm mộ nhìn bên trong.
Người có tư cách vào sân đó đều là nổi bậttỏng thi cuối năm. Trừ mấy cường giả Bạch Sam Trung Viện vì Lý Mục Vân thua, quan hệ không hòa thuận với Đinh Hạo nên vắng mặt tập thể ra, hai mươi cường đều có mặt.
Đinh Hạo có nhân duyên rất tốt.
Nếu không thì Vương Tiểu Thất không có chí tiến tới sao có thể mời những thiên tài đã định là đệ tử chân truyền nội môn tham gia?
Từ sân nhỏ vọng ra tiếng cười đùa.
Có lẽ qua một năm liên tục tu luyện, áp lực thi kiểm tra khiến tinh thần mọi người căng thẳng, bây giờ ổn định nên hành động hơi quá trớn.
Đinh Hạo thay đổi thái độ bình tĩnh thường ngày, một tay cầm bình rượu tay kia nắm đùi gà cùng Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn ngồi dưới đất, lớn tiếng chơi uống rượu đoán số. Đinh Hạo uống đến men rượu nồng nặc khiến người giật mình rớt tròng mắt.
Mấy thiếu nữ Lý Y Nhược, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao tụ lại huyên thuyên điều gì, ánh mắt hay lướt qua các nam đệ tử ký danh bên cạnh, cười khúc khích.
Vương Tiểu Thất đứng bên đống lửa, cười ngoác mồm.
Tuy Vương Tiểu Thất chỉ lấy được danh ngạch Vương Tuyệt Phong xấu xa, điều này ý nghĩa suốt đời gã không có cơ hội vào trung tâm Vấn Kiếm tông, không có hy vọng trở thành siêu cường giả ngạo thị Tuyết Châu, nhưng Vương Tiểu Thất vô cùng hưng phấn.
Bởi vì Vương Tiểu Thất biết gã có được một đám bằng hữu.
Một đám bằng hữu tương lai chúa tể võ đạo Vấn Kiếm tông thậm chí là toàn Tuyết Châu.
Ánh mắt Vương Tiểu Thất lướt qua đám người, bỗng thấy Cuồng Nhân Lữ Cuồng cô đơn ngồi ngoài cùng. Vương Tiểu Thất nghĩ đến điều gì, cười gian xách một bình rượu lảo đảo đi qua.
Vương Tiểu Thấtthân thiết vỗ mạnh vai Cuồng Nhân Lữ Cuồng ngồi như tượng băng, sau đó ngồi xuống bên cạnh gã.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng liếc Vương Tiểu Thất, lạnh lùng nói:
– Ta ghét kiểu chào hỏi đó.
Vương Tiểu Thất cười đưa bình rượu qua:
– Hì hì, ngươi sẽ từ từ quen, bởi vì đây là cách chào hỏi của bằng hữu.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng nhìn nhìn, lạnh lùng cười:
– Bằng hữu? Ta không nhớ từ khi nào chúng ta thành bằng hữu.
– Từ ngày cướp ngục ngươi che mặt xuất hiện trong nhà tu chặn lại chó săn Lư Bằng Phi cho chúng ta thì đã là bằng hữu.
Vương Tiểu Thất không để bụng Cuồng Nhân Lữ Cuồng lạnh nhạt, mỉm cười nói:
– Nếu không phải bằng hữu thì tại sao ngươi mạo hiểm bị tông môn xóa tên đi nhà tù cứu tiểu Phàm?
Chương 350: Say rượu, ly biệt, thiếu nữ
Cuồng Nhân Lữ Cuồng biến sắc mặt nói:
– Ngươi nhận lầm người, ta không đi.
– Ha ha ha ha ha ha! Nào, tiểu Cuồng Cuồng, đừng cứng ngắc như vậy.
Vương Tiểu Thất thi triển thần công mặt dày cười to, khoác vai Cuồng Nhân Lữ Cuồng, nháy mắt nói:
– Nói thật là hôm đó không nhờ ngươi ra tay vào phút mấu chốt thì có lẽ tất cả chúng ta đã bị Lư Bằng Phi lập mưu kế bắt hết. Hì hì, người khác không nhận ra ngươi nhưng ta nhìn là biết ngay, ngươi biết tại sao không?
Cuồng Nhân Lữ Cuồng bản năng hỏi:
– Tại sao?
Vương Tiểu Thất cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Thừa nhận, thừa nhận rồi, là ngươi chính mồm thừa nhận, không chối được đi?
Mặt Cuồng Nhân Lữ Cuồng đen thui.
Không ngờ gã sơ sẩy bị Vương Tiểu Thất gian xảo lừa.
– Ha ha ha ha ha ha! Nếu là bằng hữu thì đừng nói gì hết, uống rượu đi. Nếu ngươi cứ cứng nhắc như vậy, mỗi ngày xụ mặt rất dễ bị hiểu lầm và sẽ không được nữ đệ tử thích.
Vương Tiểu Thất quấn quýt nói:
– Hơn nữa trở thành bằng hữu của chúng ta mất mặt lắm sao? Ngươi không thể suốt đời mặt cứng đơ không cười lần nào đi?
Cuồng Nhân Lữ Cuồng không được tự nhiên nhích người ra ngoài, muốn nổi điên.
Kiếp trước Vương Tiểu Thất là nữ nhân đi? Còn rất bà tám. Vì để tránh cho Vương Tiểu Thất lải nhải, Cuồng Nhân Lữ Cuồng miễn cưỡng nhận bình rượu uống hớp lớn.
Hì hì, Đinh sư huynh nói đúng, nhiều người mặt ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng rất khao khát tình cảm. Bọn họ không giỏi giao tiếp, cần ngươi chủ động bước ra. Người như Cuồng Nhân Lữ Cuồng lòng kiêu ngạo nhưng tính tình đơn thuần, dễ bị dụ.
Sự việc phát triển theo quỹ tích không bình thường.
Vương Tiểu Thất được một tấc lại muốn tiến một thước nói:
– Ha ha ha ha ha ha! Thế mới đúng. Chúng ta tiếp tục, cạn chén!
Cuồng Nhân Lữ Cuồng bất đắc dĩ, ngửa đầu uống hớp lớn.
Vương Tiểu Thất nổi hứng thú:
– Không ngờ ngươi biết uống, nào, với danh nghĩa bằng hữu chúng ta xem ai uống hết bình này trước!
Lần đầu tiên Cuồng Nhân Lữ Cuồng uống nhiều rượu như vậy, thấy hơi choáng nhưng vẫn uống ừng ực rượu nặng. Cảm giác không tệ, Cuồng Nhân Lữ Cuồng ngơ ngác nâng bình rượu lên uống tiếp.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng có xúc động muốn rống to.
Vương Tiểu Thất cười gian.
Anh lạnh lùng tội nghiệp, nhanh vậy đã bị dụ.
Đêm nay lúc sắp tàn tiệc, mấy người khác trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh…
Cuồng Nhân Lữ Cuồng trước nay lạnh lùng, ít lời thay đổi hình tượng, cùng Vương Tiểu Thất ngồi dưới đất uống rượu, gân cổ đỏ mặt tía tai chơi đoán số.
Lý Vân Kỳ dụi mắt:
– Chắc ta nhìn lộn rồi.
Tiêu Thừa Tuyên không thể hiểu nổi:
– Chuyện gì đây?
Vẻ mặt Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn kỳ cục nói:
– Ủa? Cái người mặt mũi giống Lữ Cuồng ngồi bên cạnh Tiểu Thất là ai?
Chính lúc này…
– Này này này, ba ngươi, đúng, chính là các ngươi, mau lại đây giám sát giúp ta. Tên này đang ăn gian, không thể nào, với năng lực phản ứng của Lữ Cuồng ta sao có thể liên tục thua Vương Tiểu Thất? Chắc chắn là hắn ăn gian! Cuồng Nhân Lữ Cuồng quay đầu vẫy tay với Lý Vân Kỳ, Tiêu Thừa Tuyên, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn.
– Không thể nào! Thật sự là Lữ Cuồng?
Lý Vân Kỳ, Tiêu Thừa Tuyên, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn cảm thấy thế giới hỗn loạn.
* * *
Bữa tiệc Vương Tiểu Thất tốn công tổ chức kéo dài đến đêm khuya, nhiều người ngày hôm sau mùi rượu nồng nặc nghiêng ngả rời đi.
Lúc nửa đêm hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao từ biệt.
Khi đi Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao lưu luyến tạm biệt Đinh Hạo, biểu tình buồn bã.
Vào lục phong lục tọa là kỳ ngộ, vinh diệu người người hâm mộ nhưng nó ũng có nghĩa là sắp đối mặt tu luyện gian khổ hơn. Tông môn giám sát nghiêm khắc hơn, không thả nổi như đệ tử ký danh. Trong một đoạn thời gian rất dài mọi người khó thể gặp lại nhau.
Không biết lần sau gặp lại sẽ là chuyện gì.
Đinh Hạo cũng thấy buồn.
Đinh Hạo cảm giác hình ảnh này rất quen thuộc, như mỗi khi kiếp trước hắn tốt nghiệp, các bạn học tụ tập từ biệt. Các đệ tử ký danh năm viện bắc, nam, đông, tây, trung như sinh viên, trong một năm nhiều thiếu niên bồi dưỡng cảm tình thâm sâu, bây giờ bởi vì các loại nguyên nhân tạm thời chia tay.
Đối với nhiều người lần này từ biệt có lẽ cả đời không cơ hội gặp mặt.
Lúc sắp chia tay Đinh Hạo tặng quà cho Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao.
Đinh Hạo tặng vòng tay trữ vật màu xanh tinh xảo cho Ngọc Giác Dao, vẻ ngoài giống phỉ thủy tỏa sáng gợn nước. Đinh Hạo dùng minh văn chữ hán đặc biệt khắc câu thơ nổi tiếng kiếp trước. “Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên” vừa có thể chứa đồ, vào phút mấu chốt kích phát minh văn sẽ là huyền khí phòng ngự.
Đinh Hạo tặng Ngọc Giác Dao một bộ giáp luyện chế từ da kim mãng xà, nguyên vật liệu từ da xà yêu quân to lớn trong khe nứt dưới vực sâu băng. Đinh Hạo dùng cách đặc biệt luyện chế, khắc minh văn chữ hán lên. “Từ như lâm, nhanh như hỏa, bất động như sơn”, có thể đỡ một kích cường giả Tiên Thiên Võ Tông cảnh hết sức đánh ra, tăng tốc độ thân pháp, lực lượng cho Mộ Dung Yên Chức.
Đinh Hạo đã sớm chuẩn bị quà.
Bình thường Đinh Hạo theo Kiếm Tổ tập luyện khí, hắn rèn luyện hai món quà này lặp đi lặp lại, nguyên vật liệu xẻ từ những cái xác siêu đại yêu bên dưới tầng băng vực sâu, cực kỳ hiếm thấy, xem như thần liệu. Cộng với cách luyện chế của Đinh Hạo đến từ thuật thượng cổ do Kiếm Tổ dạy, hai thứ này xem như tinh phẩm.
Đưa tiễn hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao rời đi, tâm tình Đinh Hạo nặng nề, rất nhanh lại uống say.
Từ khi Đinh Hạo đến thế giới này lần đầu tiên thả lỏng mình, uống say mèm.
Tiếp theo Đinh Hạo chìm trong giấc mơ kỳ lạ.
Không biết qua bao lâu.Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!
Sáng sớm nửa mộng nửa tỉnh, Đinh Hạo thức dậy thấy đang nằm trên ghế đá trong sân, dưới thân trải thảm da thú. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt Đinh Hạo, cảm giác ấm áp làm người say.
Lý Y Nhược cười ngọt ngào, hiếm khi yên lặng ngồi cạnh Đinh Hạo.
Thiếu nữ cầm khăn lông trắng cẩn thận lau vết rượu Đinh Hạo uống say phun ra, động tác dịu dàng. Khuôn mặt đẹp tuyệt trần có nắng sớm chiếu rọi đẹp như mộng ảo.