1. Home
  2. Truyện Đao Tu
  3. Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
  4. Tập64 [ chương 316 đến 320 ]

Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast

Tập64 [ chương 316 đến 320 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 316: Không muốn chết thì biến

Đinh Hạo không có vẻ gì muốn nói chuyện với Lư Bằng Phi, ánh mắt không thèm nhìn gã. Đinh Hạo lướt qua từng đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện trong đại điện, dường như muốn nhớ kỹ mặt bọn họ.

Lư Bằng Phi cười to bảo:

– Ha ha ha ha ha ha! Đinh sư huynh trở về kịp lúc, thật tốt qua. Cuối cùng Thanh Sam Đông Viện ta lại thêm một cao thủ. Ha ha ha ha ha ha! Ngươi và ta hợp sức, nửa tháng sau trong đại tái năm viện cuối cùng càn quét tất cả.

Lư Bằng Phi không trách Đinh Hạo lạnh lùng, vẫn tỏ ra rất nhiệt tình.

Đinh Hạo không thèmn hìn Lư Bằng Phi.

Đinh Hạo lên tiếng:

– Không muốn chết thì biến.

Đinh Hạo nói với các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện đứng sau lưng Lư Bằng Phi.

Xì xà xì xầm!

Tiếng ồn ào rộ lên.

Không ai ngờ Đinh Hạo sẽ trực tiếp xé rách tình cảm ngày xưa. Đinh Hạo nói câu này chứng tỏ từ hôm nay trở đi hắn không xem các đệ tử ký danh mặc áo xanh này là sư huynh đệ của mình nữa.

Mọi chuyện đã không thể quay về như xưa.

Không khí im lặng, nặng nề.

Phía sau lưng Lư Bằng Phi có mấy đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện lặng lẽ đi ra.

Lư Bằng Phi biến sắc mặt, cười lạnh.

Tiếng cười âm trầm tỏ rõ uy hiếp làm mấy thiếu niên áo xanh định rời đi cứng ngắc tại chỗ, toát mồ hôi hột. Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện đó liên tục thay đổi biểu tình, rất là khủng hoảng.

Đinh Hạo tiến tới một bước.

Không biết có phải là ảo giác, Lư Bằng Phi và mọi người cảm thấy như nghe có tiếng nổ, cả đại điên lắc lư theo bước chân Đinh Hạo đạp ra.

Khí thế hùng hồn khó tả như sông lớn dâng lên từ thân hình thon dài, sóng thần nhấn chìm đại điện.

Lư Bằng Phi biến sắc mặt.

Lư Bằng Phi cảm giác vai bị núi cao ngàn vạn cân đè nặng làm gã hơi khuỵu xuống.

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện đứng sau lưng Lư Bằng Phi thì lăn lông lốc ngã nhào. Khí thế phát ra từ người Đinh Hạo hóa thành thực chất, không khí trong đại điện đông lại. Huyền khí dâng trào tựa biển cả, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện không chịu nổi.

Hai cao thủ như nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu cũng bị đè khom lưng, đổ mồ hôi như tắm, dốc sức vận chuyển huyền khí trong người cố gắng vùng vẫy không té xuống đât.

Mọi người kinh hoàng.

Thực lực của Đinh Hạo đã khủng khiếp như vậy?

Dự đoán bảo thủ cũng cỡ… Đại viên mãn Võ Sĩ cảnh.

Giọng Đinh Hạo lại vang trong đại điện:

Ở Đậy mọi thứ đều do Ngự Kiếm Học được trong quá trình làm kẻ gác cửa điện âm nhé…! Đôi khi là nhìn ,thấy,nghe sau đó đôi chứng gì đã học rùi mới viết nhé …!

– Một lần cuối cùng, không muốn chết thì cút!

Lần này các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện tụ tập bên cạnh Lư Bằng Phi, lòng can đảm như hạt cát bay trong gió, trong khoảnh khắc tan thành mây khói. Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cụp đuôi chạy vắt giò lên cổ ra ngoài, không còn chút đấu chí.

Trong lòng các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện rất hối hận.

Vào thời gian quan trọng nhất đời bọn họ xuất hiện ở đại điện, đối lập với Đinh Hạo rõ ràng là lựa chọn sai lầm trí mạng.

Rất nhanh, trong đại điện đứng đối diện Đinh Hạo chỉ còn ba người Lư Bằng Phi, nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu.

Thế lực dùng sức mạnh, sợ hãi ngưng tụ lại ít có lòng trung thành. Trước áp lực lớn mạnh hơn quả nhiên thế lực đó không chịu nổi một kích, cây chưa ngã bầy khỉ đã tan.

Mọi chuyện nằm trong dự đoán của Đinh Hạo.

Nhưng Lư Bằng Phi lại mỉm cười.

– Đinh sư huynh có ý gì?

Lư Bằng Phi biết còn hỏi, cười kiêu ngạo. Một tầng sáng xanh yêu dã chậm rãi tràn ra từ người Lư Bằng Phi, dào dạt sức sống. Màu xanh mông lung tràn ngập hình thành vòng tròn ánh sáng bao phủ Lư Bằng Phi.

Lư Bằng Phi đứng thẳng người.

Cùng là hơi thở đỉnh Võ Sĩ cảnh, Lư Bằng Phi đứng vững như cây cột mặc cho Đinh Hạo phát ra khí thế ngập trời mãnh liệt vẫn không dao động.

Hai người đánh ngang tay?

Mọi người không ngờ sẽ có kết quả như vậy.

Nếu Đinh Hạo chỉ có trình độ bấy nhiêu thì cuộc chiến sắp tới rất bất lợ cho hắn. Dù sao Lư Bằng Phi giỏi thu mua, gã hoạt động trong Thanh Sam Đông Viện nửa năm, cánh chim đã đầy.

* * *

Đinh Hạo không nói.

Đinh Hạo đạp tới trước một bước.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khí kình càng đáng sợ hơn bùng nổ.

Trong phút chốc nguyên đại điện lắc lư.

Lần này khí thế tuôn ra từ người Đinh Hạo mạnh hơn gấp đôi, hùng hồn hơn, mắt thường có thể thấy. Trong không khí dính đặc, có hai tiếng bùm ùm. Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu cố gắng chống cự đã gục ngã, hai tay chống đất quỳ xuống sàn đá đen.

Người Lư Bằng Phi run lên.

Ánh sáng xanh biếc bao phủ quanh thân Lư Bằng Phi co rút lại gấp đôi, lưng mới ưỡn thẳng lại cong.

– Đinh sư huynh cần gì hùng hổ dọa người như vậy? Có chuyện gì mọi người ngồi xuống bàn bạc không được sao? Dù sao chúng ta chính là sư huynh đệ một thời gian. Cứng đối cứng không giải quyết được vấn đề.

Lư Bằng Phi cười giễu cợt.

Như thị uy với Đinh Hạo, từ thân thể Lư Bằng Phi lại bùng phát ra huyền khí càng cường đại hơn. Ánh sáng xanh biếc phun trào như núi lửa, Lư Bằng Phi cười tươi lại thẳng người.

Ảo giác rừng rậm xanh biếc chậm rãi hiện ra sau lưng Lư Bằng Phi.

Nửa bước Võ Sư cảnh.

Đây là hiện tượng tu luyện huyền khí thanh mộc đến nửa bước Võ Sư cảnh mới xuất hiện dị tượng.

Lư Bằng Phi lại đảo ngược tình thế.

Lư Bằng Phi cười đầy khiêu khích, đắc ý.

Lư Bằng Phi nhìn Đinh Hạo, lắc đầu, nói:

– Đinh sư huynh, ta nói rồi, cứng đối cứng không giải quyết được vấn đề. Bây giờ ta đã không phải kẻ đáng thương mặc cho ngươi nhào nặn…

Ngoài đại điện mọi người ồn ào.

Gần đây Lư Bằng Phi liên tục đoạt giải nhất đại tái năm viện ba lần, thể hiện ra thực lực mới là đỉnh đại viên mãn Võ Sĩ cảnh. Lư Bằng Phi nhờ nắm giữ địa giai thượng phẩm kiếm pháp Kinh Thiên Kiếm Điển Thần kiếm thuật không biết lấy từ đâu ra nên mới đánh đâu thắng đó, tung hoành trong năm viện bắc, nam, đông, tây, trung không gặp địch thủ.

Nhưng lúc này huyền khí của Lư Bằng Phi thăng lên đến nửa bước Võ Sư cảnh.

Thì ra Lư Bằng Phi có giấu nghề trong đại tái năm viện.

Lư Bằng Phi nhẫn nhịn thời gian dài như vậy là vì ngày hôm nay?

Lư Bằng Phi đúng là đáng sợ.

Mọi người lại nhìn hướng Đinh Hạo.

Chương 317: Ngươi còn kém xa lắm

Đối diện Lư Bằng Phi khiêu khích Đinh Hạo vẫn im lặng.

Đinh Hạo đáp lại là bước tới một bước.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khi chân Đinh Hạo đạp xuống xảy ra chuyện khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Khí thế mạnh gấp đôi phát ra từ người Đinh Hạo.

Lần này đám người không hoảng hốt nữa.

Vì bọn họ thấy rõ khí thế hùng hồn của Đinh Hạo va chạm đại điện thật sự lắc lư, vết nét trắng lan tràn như mạng nhện từ chân hắn, trên sàn đá đen khuếch tán ra ngoài. Trên cột trụ chống đại điện cũng đầy vết nứt, tiếng răng rắc nham thạch vỡ không ngừng vang bên tai.

Nơi Đinh Hạo đi qua đều hủy diệt.

Đại điện sắp sụp.

– Đây là… Lực lượng Võ Sư cảnh thật sự, là tam khiếu Võ Sư cảnh trở lên. Chỉ bằng vào khí thế chấn sập đại điện, thực lực của Đinh Hạo quá đáng sợ!

– Đây là lá bài của Đinh Hạo sao?

– Mới chỉ nửa năm mà Đinh Hạo mạnh đến mức này?

Người đứng ngoài đại điện đều ngây ngẩn.

Không biết từ khi nào đám người Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao, Cuồng Nhân Lữ Cuồng xuất hiện trong đám người. Còn có lão tam Trần Thắng, lão tứ Tôn Cửu Thiên, lão ngũ Phùng Quân Thất Nghĩa Minh trong Bạch Sam Trung Viện.

Những đệ tử ký danh nổi bật từng đấu với Đinh Hạo trên lôi đài đại tái năm viện lần đầu biểu tình khác nhau nhìn chằm chằm cuộc so tài.

Bọn họ rất muốn biết cách nửa năm, thiên tài ngày xưa rực rỡ chói mắt đối diện ngôi sao mới của Thanh Sam Đông Viện có thể giành lại vinh diệu thuộc về mình không?

* * *

Lư Bằng Phi càng cười đắc ý hơn:

– Thực lực của Đinh sư huynh quả nhiên không khiến người thất vọng.

Tuy Lư Bằng Phi chịu không nổi run lẩy bẩy, áp lực khí thế đáng sợ khiến nham thạch nứt toác đều dồn lên người gã, nhưng trong tình huống này gã không ngã xuống đã là đáng quý.

– Thế nhưng, Đinh sư huynh của ta ơi, áp lực cỡ này dường như chưa đủ khiến ta nhận thua.

Lư Bằng Phi cười gian nói:

– Ta nói rồi, ta bây giờ không phải kẻ theo đuôi ngươi như trước. Vậy thì, Đinh Hạo, bây giờ ta cho ngươi biết thực lực thật sự của ta!

Cột sáng xanh từ người Lư Bằng Phi phóng lên cao.

Trong tiếng ầm vang, cột sáng xanh đâm thủng nóc đại điện bay thẳng lên trời, từng dây leo xanh chui ra từ ôctj sáng lan tràn bốn phương tám hướng. Nơi dây leo đi qua như ích sắt xẻ đậu hủ đập nát áp lực khí thế Đinh Hạo tạo ra.

– Sao có thể như vậy?

– Đây là… Thực lực ngũ khiếu Võ Sư cảnh trở lên!

– Lư Bằng Phi có trình độ như vậy sao?

– Không thể nào! Một tháng trước hắn mới chỉ là đại viên mãn Võ Sĩ cảnh!

Đám người đứng a nhìn kiềm không được kinh kêu.

Hình ảnh trước mắt khiến mọi người thấy khó hiểu. Tốc độ tăng thực lực của Lư Bằng Phi đã vượt qua khả năng hiểu biết của mọi người. Không lẽ thiên tài đủ sức sánh bằng Mục Thiên Dưỡng sắp sinh ra trong Vấn Kiếm tông sao?

Trong đại điện, đá vụn rơi rớt đầy.

Từng hạt bụi bị hai lực lượng va chạm bay lên cao. Lực lượng kỳ dị sinh ra trong cú va chạm, khí lưu quái dị mắt thường trông thấy chảy xuôi như vòng xoáy ngầm.

Lư Bằng Phi ngửa đầu cuồng cười.

Lư Bằng Phi bùng phát ra huyền khí dao động, khí thế chiếm một phần hai không gian đại điện, hoàn toàn đảo ngược thế cục. Ánh sáng xanh vòng quanh Lư Bằng Phi, trông gã như ma thần, khí thế hung hăng vô song.

Tiếng mọi người kêu la chui vào tai Lư Bằng Phi, gã càng cười đắc ý hơn.

Một năm nay gã khổ sở mong chờ chỉ vì hiện tại.

Đinh Hạo, nhìn thấy chưa?

Cuối cùng ta có thể đứng ngang hàng với ngươi!

Không, nói đúng hơn là giờ ta đã áp chế ngươi!

Ha ha ha ha ha ha! Chắc bây giờ ngươi rất tức giận?

Hùng hổ chạy tới hỏi tội, ngươi tự cho rằng mình vẫn là vô địch như nửa năm trước. Tiếc rằng ngươi quá tin vào mình, quá kiêu ngạo. Xem thường Lư Bằng Phi ta là sai lầml ớn nhất đời ngươi, ngươi sẽ vì sai lầm này mà vĩnh viễn không thể xoay người!

Lư Bằng Phi cười đến cuối cùng hơi điên.

Thanh âm điên cuồng vang vọng trong đại điện.

Đinh Hạo vẫn đứng im.

Đinh Hạo nhìn Lư Bằng Phi biểu hiện cuồng ngạo như xem tên hề biểu diễn.

Chờ Lư Bằng Phi ngừng cười Đinh Hạo mới chậm rãi nói:

– Hôm nay ngươi vẫn như trước kia, ngây thơ như vậy. Ngươi cho rằng một viên Bạo Huyền đan thấp kém sẽ giúp ngươi càn rỡ trước mặt ta sao? Thế thì ta không ngại cho ngươi biết cái gì là lực lượng thật sự. Ngươi tự hào khôn vặt trước thực lực tuyệt đối không chịu nổi một kích! Lư Bằng Phi, hãy trả giá tội nghiệt ngươi đã làm, quỳ xuống cho ta!

– Sao ngươi biết?

Trong lòng Lư Bằng Phi dâng trào bất an.

Đúng vậy, Lư Bằng Phi có thể bùng nổ huyền khí dao động ngũ khiếu Võ Sư cảnh là vì nhận được một viên Bạo Huyền đan khiến người dùng tăng thực lực gấp ba, bốn lần trong thời gian ngắn từ tay Tổng giáo viên Lỗ Kỳ.

Loại đan dược này có tác dụng phụ và tác dụng rất rõ ràng, tương đương kích thích tiềm lực sinh mệnh, sau khi bùng nổ thì trong một tháng thực lực người dùng rớt xuống một phần ba bình thường.

Nhưng vì hoàn toàn đánh bại, nhục nhã Đinh Hạo nên Lư Bằng Phi mạo hiểm dùng Bạo Huyền đan.

Lư Bằng Phi tin tưởng một viên Bạo Huyền đan có thể giúp gã phá nát ám ảnh lâu này bao phủ gã.

Nhưng mà…

Trong phút chốc xảy ra chuyện khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm như bị sét đánh.

Đinh Hạo phát ra khí thế vốn đã mạnh nhưng bỗng nhiên vẫn tăng lên, mau như tên lửa, cứ tăng, tăng, tăng, dường như không có lúc ngừng.

Khí thế hùng hồn mau chóng đánh tan ưu thế của Lư Bằng Phi.

Thế cục bỗng nhiên đảo ngược.

So với khí thế đó thì Lư Bằng Phi dùng Bạo Huyền đan thể hiện huyền khí dao động ngũ khiếu Võ Sư cảnh yếu đến tội nghiệp, chênh lệch như đom đóm và vầng trăng.

Trong khoảnh khắc dây leo xanh lan tràn tan biến như trăng trong nước.

Nghiền nát và hủy diệt rõ rành rành.

– Phụt.

Lư Bằng Phi hộc búng máu, ngã xuống.

Chương 318: Một cái tròng?

Lư Bằng Phi liều mạng vùng vẫy nhưng không làm nên chuyện gì.

Áp lực hùng hồn khiến Lư Bằng Phi tuyệt vọng từ từ cong người, giọt máu chảy ra từ lớp da. Huyền khí thanh mộc chói lòa trên người Lư Bằng Phi tan biến.

– A a a a a a a… Không thể nào… Không thể nào… Tại sao sẽ như vậy? Tại sao? A a a!!!

Biểu tình Lư Bằng Phi kinh hoảng điên cuồng gào rống, vùng vẫy như con thú bị trói.

Nhưng Lư Bằng Phi đã không thể phát ra lực lượng cường đại hơn đánh trả.

Mọi người nhìn chăm chú, Lư Bằng Phi không tự chủ được co người, đầu gối bùm một tiếng quỳ xuống sàn đá đen đầy vết rạn trắng.

Răng rắc! Răng rắc!

Nham thạch vỡ, tiếng xương gãy cùng vang lên.

Gần người Lư Bằng Phi, nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu vốn không thể chịu nổi từ tư thế quỳ thành nằm sấp dưới đất.

Áp lực đáng sợ như sóng thần nghiền thân thể nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu biến hình, cơ thịt nứt toác lộ ra xương trắng, vô cùng thê thảm.

– Tha mạng… Đinh… Đinh sư huynh…

– Ngươi không thể giết chúng ta… Sẽ phạm môn quy… Ngươi…

Trong mắt nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu tràn ngập tuyệt vọng, cầu xin. Thân thể nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu như búp bê vải, há mồm giống con cá mắc lưới chỉ có thể thều thào.

Trong lòng nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu vô cùng hối hận.

Lúc này Lư Bằng Phi không thể cứu nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu.

Giọng Đinh Hạo lạnh băng tuyên án chậm rãi vang vọng trong đại điện sụp xuống:

– Nếu hôm đó ta không chạy đến kịp thì các ngươi hãy tự hỏi lòng có nương tay với tiểu Phàm bị thương nặng không? Từ nay về sau, ta tuyệt đối sẽ không cho người nào có cơ hội tổn thương huynh đệ của ta. Vậy nên các ngươi phải chết!

Hai tiếng bùm bùm vang lên, máu phun tung tóe.

Thân thể nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu nổ tung như trái dưa háu, máu thịt và xương trắng vụn vỡ bắn tứ tung, khắp đại đện thành chiến trường Tu La tàn nhẫn.

Một giọt máu bắn lên mặt Lư Bằng Phi.

Lư Bằng Phi rùng mình sau đó cười to.

– Ha ha ha ha ha ha! Ngươi giết bọn họ, ha ha ha, rất tốt, ngươi thật sự giết họ. Đinh Hạo, ngươi dám tàn sát đồng môn, hôm nay, ngươi chết chắc rồi, ai cũng không thể nào cứu được ngươi!

Lư Bằng Phi, người đứng đầu đại tái năm viện ba lần bị áp lực đáng sợ từ người Đinh Hạo đè ép, chật vật quỳ dưới đất. Đầu gối Lư Bằng Phi đập hai lỗ thủng sâu dưới sàn đá đen, máu chảy ra từ đầu gối thành ao máu. Hai tay Lư Bằng Phi chống mặt đất, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm áo xanh. Lư Bằng Phi cuồng cười, mắt lóe tia đắc ý mất trí.

– Có vẻ ngươi rất đắc ý cạm bẫy ngươi vất vả toan tính mới vừa rồi hoàn thành khâu mấu chốt nhất ngươi vô cùng mong chờ?

Đinh Hạo nở nụ cười mèo vờn chuột, chậm rãi nói:

– Ta sớm nói rồi, trước khi giết ngươi ta sẽ khiến ngươi tuyệt vọng, cho nên…

Đinh Hạo lướt qua Lư Bằng Phi nhìn bóng tối sâu trong đại điện.

Chỗ đó trống tởn không tồn tại dao động sinh mệnh nào.

Bóng tối không quá tối tăm, không gian nhỏ hẹp tuyệt đối không có người ẩn núp được.

Nhưng Đinh Hạo chậm rãi siết tay, một bông tuyết lấp lánh xinh đẹp nhanh chóng hiện ra trên nắm đấm như đám tinh linh trắng hoạt bát. Đinh Hạo tung cú đấm.

Đinh Hạo hét to:

– Lăn ra đây cho ta!

Bão tố băng tinh đáng sợ bắn ra từ quyền phong của Đinh Hạo.

Khí lạnh đậm đặc như mùa đông lại quay về.

Đáp lại Đinh Hạo, sâu trong bóng tối đại điện trống trợn có một đốm đỏ chớp lóe, khí nóng cháy tuôn ra va chạm với bão băng tinh.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Năng lượng đáng sợ tung tóe.

Hơi nước nóng cháy kêu xèo xèo, khuếch tán.

Giờ phút này, đại điện chông chênh không chịu nổi dư âm kình khí thêm nữa, mấy cây cột đá ầm ầm sụp đổ.

Từng tảng đá đen to rớt xuống đất, bụi bặm bốc lên, đất rung rinh như trời sụp đất nứt, tận thế đến.

Mọi người đứng ngoài đại điện kinh kêu thụt lùi.

Bụi bặm lan tràn như mây nấm sau vụ nổ lấp đại điện, che tầm mắt mọi người. Mặt đất ngừng rung rinh.

Qua một phần tư nén nhang, bụi bặm rơi xuống.

Đại điện sụp đổ hiện ra trước mắt mọi người.

Đinh Hạo đứng thẳng tắp như kiếm, đối diện hắn là Lư Bằng Phi nửa quỳ, bên cạnh gã có một người khác.

Một nam nhân trung niên thân hình vạm vỡ, mặt hồng hào, dưới cằm có vài sợi râu đen dài. Nam nhân trung niên mặc trường bào tím vàng, ngực thêu một thanh kiếm cổ ánh vàng rực rỡ rất bắt mắt.

– Là Lỗ Kỳ sư thúc!

– Trường bào kiếm vàng màu tím? Đó là tiêu chí đệ tử tam đại chân truyền tông môn!

– Lỗ Kỳ sư thúc bây giờ là Tổng giáo sư Thanh Sam Đông Viện, hèn chi Lư Bằng Phi không sợ. Lỗ Kỳ sư thúc luôn rất thích hắn.

– Hóa ra Lỗ Kỳ sư thúc vẫn ẩn núp trong đại điện. Nguy rồi, Đinh Hạo giết Trương Văn Chiêu, Điền Hoành bị Lỗ Kỳ sư thúc ẩn núp nhìn thấy, không thể chạy thoát tội tàn sát đồng môn.

– Đinh Hạo quá lỗ mãng, bị Lư Bằng Phi tính kế.

Trong đám người vang lên tiếng xì xầm.

Sự việc phát triển đến bây giờ vượt qua mọi người dự đoán, cường giả tông môn cũng nhúng tay vào.

Có người bỗng hiểu ra tất cả đã sớm thiết kế trước.

Một cái tròng.

Lư Bằng Phi, Lỗ Kỳ chờ Đinh Hạo nhảy vào cạm bẫy.

Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ kêu ra tiếng.

Mặt Lý Y Nhược trắng bệch.

* * *

– Đinh Hạo, ngươi bó tay chịu trói hay đợi bổn tọa giết?

Lỗ Kỳ cười dữ tợn.

Đáy mắt Lỗ Kỳ lóe tia giận dữ. Lỗ Kỳ ỷ vào thực lực trên Tiên Thiên Võ Tông cảnh cố ý giấu mình không ngờ bị Đinh Hạo phát hiện ra, một đấm đánh nát bình chướng ẩn thân buộc gã lộ mặt. Cách Lỗ Kỳ xuất hiện thế này hơi chật vật.

Chương 319: Đinh Hạo vô pháp vô thiên

Khóe môi Đinh Hạo cong lên, khinh thường nói:

– Thân phận như sư thúc lén lút núp trong đại điện cùng Lư Bằng Phi diễn trò hề, bày ra cái tròng thấp kém hợp sức gài bẫy đối phó đệ tử bình thường như ta. Lỗ Kỳ sư thúc, người thật là càng ngày càng tiến bộ.

– Càn rỡ, ngươi dám nói kiểu đó với bản tọa!

Lỗ Kỳ dễ bị chọc giận, dừng một chút, cười lạnh nói:

– Đinh Hạo, tuổi ngươi còn nhỏ đã tâm ngoan thủ lạt, tàn sát đồng môn, làm sao Vấn Kiếm tông chứa chấp ngươi được? Bổn tọa chính mắt nhìn thấy ngươi giết chết Trương Văn Chiêu và Điền Hoành, ngươi còn lời gì để nói?

– Ha ha ha ha ha ha! Đương nhiên là không lời nào để nói.

Đinh Hạo vẫn thản nhiên, chậm rãi nói:

– Nhưng Lư Bằng Phi xem bọn họ như vật hy sinh đẩy ra cho ta giết, nếu ta không giết thì thật có lỗi với lòng tốt của hắn.

Từ sau khi Lỗ Kỳ xuất hiện Đinh Hạo ra vẻ bình tĩnh khó nhìn thấu, không có vẻ gì là kinh hoàng, tức giận như người ta nghĩ.

– Đinh Hạo, ngươi đang nói bậy bạ cái gì?

Người Lư Bằng Phi đẫm máu, cực kỳ chật vật đứng sau lưng Lỗ Kỳ. Mặt Lư Bằng Phi đỏ ửng hét với Đinh Hạo.

Bây giờ có thực lực của Lỗ Kỳ đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh, chống lại áp lực khí thế liên miên từ Đinh Hạo, Lư Bằng Phi lại đứng dậy. Lư Bằng Phi nghe Đinh Hạo vạch trần tâm kế của mình, gã vừa kinh vừa giận hét to tiếng.

Lư Bằng Phi không muốn thừa nhận trước mặt nhiều người là gã cố ý khiến hai thân tín chịu chết.

– Dám làm không dám nhận, xem ra ngươi vẫn như trước kia, không tiến bộ gì. Tiếp tục quỳ đi.

Đinh Hạo liếc Lư Bằng Phi, đạp một cái, khí thế càng khủng khiếp hơn lại ùa tới.

Mọi người ngơ ngác.

Không ai ngờ khí thế của Đinh Hạo tiếp tục tăng lên, chẳng lẽ hắn chỉ dựa vào khí thế giết nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu không phải mức độ mạnh nhất của hắn?

Không ai ngờ sau khi đệ tử tam đại Vấn Kiếm tông Lỗ Kỳ có thực lực khủng khiếp xuất hiện nhưng Đinh Hạo vẫn mạnh mẽ đến vậy, chủ động ra tay khiêu khích.

Rốt cuộc Đinh Hạo có cái gì để dựa vào?

– To gan! Ngươi dám càn rỡ trước mặt bổn tọa?

Lỗ Kỳ cười nhạt, cũng bùng phát khí thế của mình.

Thật là không biết sống chết, Đinh Hạo dám kiêu ngạo như vậy trước mặt gã. Đinh Hạo không biết chữ chết viết như thế nào!

Nhưng giây tiếp theo Lỗ Kỳ biến sắc mặt.

Lỗ Kỳ khó tin phát hiện gã bùng nổ khí thế thoạt trông vô cùng hùng hồn nhưng trước khí thế của Đinh Hạo thì như nước sôi tạt vào tuyết, khi va chạm liền tan thành mây khói, hoàn toàn bị hắn áp chế.

Răng rắc!

Lỗ Kỳ bị buộc lùi lại một bước, đạp vỡ sàn đá.

Thanh âm này rất nhỏ nhưng lọt vào tai đám người lại vang rõ to như trời sụp đất nứt, chấn màng tia ù vang, hoa mắt. Ai nấy trợn mắt há hốc mồm, đầu óc trống rỗng không thể nghĩ ra từ nghĩ hình dung nỗi lòng giật mình.

Lỗ Kỳ sư thúc… Lùi một bước?

Đối mặt đệ tử tam đại hạch tâm của tông môn, một cường giả cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh, thiếu niên vốn nên là kẻ yếu vậy mà dễ dàng chiếm ưu thế?

Không ai hiểu nổi điều mình trông thấy, bao gồm Lỗ Kỳ.

Sau lưng Lỗ Kỳ có tiếng vật nặng đập xuống đất. Giây trước Lư Bằng Phi còn tự cho là đại cục đã định giờ đây lại bị đè quỳ xuống. Lư Bằng Phi ngây ngốc, biểu tình ba phần khó tin, bảy phần kinh hoàng.

– Lỗ Kỳ, ngươi tự biến hay để ta đánh xíu ném ra ngoài?

Đinh Hạo lộ biểu tình mất kiên nhẫn, tia sáng lạnh chợt lóe, ánh mắt hắn từ thản nhiên chợt biến sắc bén khiếp người.

Lỗ Kỳ cho rằng gã nghe lầm:

– Ngươi… Ngươi nói gì?

Trong đám người vang tiếng hút ngụm khí lạnh.

Đinh Hạo quá cuồng vọng rồi, không lẽ… Thực lực của hắn đã đột phá đến Tiên Thiên Võ Tông cảnh? Nếu không thì làm sao Đinh Hạo dám kiêu căng như vậy? Nhưng thăng cấp Tiên Thiên Võ Tông cảnh trong nửa năm thì quá ly kỳ, dù là thiên tài giỏi nhất trong lịch sử Vấn Kiếm tông cũng không có tốc độ tu luyện kiểu đó.

Đinh Hạo mỉa mai nói:

– Ta sẽ chịu trách nhiệm điều mình làm, tự đi Chấp Pháp Đường tông môn thỉnh tội. Nhưng Lỗ Kỳ, cái loại tiểu nhân hèn hạ như ngươi không có tư cách chỉ trích ta, vậy nên nhân lúc ta chưa đổi ý hãy… Cút!

Đinh Hạo không để đệ tử tam đại chân truyền Lỗ Kỳ vào mắt.

Từ đại tái năm viện lần đầu thì Lỗ Kỳ đã không để lại ấn tượng tốt cho Đinh Hạo. Sau đó trong rèn luyện lần đầu, Lỗ Kỳ vì nịnh nọt Mục Thiên Dưỡng không phân trái phải hạ sát thủ với Đinh Hạo đã định hai người sẽ đứng đối lập.

Huống chi nói chuyện thiếu niên thợ săn Trương Phàm nếu không có bóng Lỗ Kỳ đứng sau lưng thì đánh chết Đinh Hạo cũng không tin. Đối với kẻ địch, Đinh Hạo tuyệt đối không nhân nhượng. Nếu không phải hôm nay thời cơ chưa chín muồi thì Đinh Hạo rất muốn giết luôn Lỗ Kỳ.

– Ha ha ha ha ha ha! Hay, háy cho cuồng đồ. Trước tiên giết đồng môn rồi nhục nhã trưởng bối, không có giáo dục, thật là tội không thể tha. Cũng được, hôm nay ta giết ngươi xem như thanh lý môn hộ!

Lỗ Kỳ tức giận người run rẩy, giận dữ bật cười, râu đen bay bay. Lỗ Kỳ trợn trừng mắt, toàn thân lấp lóe huyền khí vàng, sát khí phun ra.

Đinh Hạo lạnh lùng cười:

– Không cút đúng không? Muốn khoe khoang uy phong sư thúc tại đây? Được, là ngươi tự tìm!

Đinh Hạo lấy ngọc bàn màu xanh ra khỏi ngực.

kiếm khí sắc bén không gì sánh được bắn ra từ Thanh Ngọc Thạch Bàn, như tia chớp rạch phá không gian. Không có ngôn ngữ nào để hình dung kiếm khí đó nhanh và sắc bén. Mọi người cảm thấy trước mắt trắng xóa như ngân hà chín tầng trời nghiêng ngả.

Lỗ Kỳ hộc máu văng ra.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Đệ tử tam đại chân truyền Lỗ Kỳ cao cao tại thượng bay đường vòng cung rớt xuống đất, tay chân co giật nhìn hằm chằm Đinh Hạo. Lỗ Kỳ xỉu.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm, Đinh Hạo đi qua xách cổ áo Lỗ Kỳ lên, vung tay. Đinh Hạo ném cường giả Tiên Thiên Võ Tông cảnh Lỗ Kỳ sang một bên.

Mọi người ngây như phỗng.

Quả thực chính là… Vô pháp vô thiên.

Đinh Hạo nghĩ sao mà làm như vậy?

Chỉ vì trút giận cho đám người thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ sao? Làm như vậy có đáng giá không?

Chương 320: Đinh Hạo, tín niệm và sát khí

Rất nhiều người có mặt đặt tay lên ngực tự hỏi nếu đổi lại là bọn họ thì có dám giống như Đinh Hạo, làm việc tuyệt tình đến như vậy không? Không có đường quay đầu.

Đáp án chỉ có hai chữ.

Không dám.

Nhiều người đăm chiêu. Mới rồi Đinh Hạo lấy Thanh Ngọc Thạch Bàn ra là cái gì mà bùng nổ lực lượng đáng sợ đến thế?

Tiếp theo cơn bão này sẽ phát triển như thế nào?

Mọi người cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, bọn họ không thể tưởng tượng ra chuyện kế tiếp sẽ như thế nào.

Đinh Hạo dùng hành động thực tế cho ra đáp án.

Đinh Hạo đi tới trước mặt Lư Bằng Phi.

Lư Bằng Phi trước đó còn cao cao tại thượng, nắm giữ quyền lực Thanh Sam Đông Viện, đứng đầu năm viện bắc, nam, đông, tây, trung giờ không còn vẻ kiêu căng, không có can đảm kiêu ngạo nữa.

Khi hai chân Đinh Hạo xuất hiện trong tầm mắt Lư Bằng Phi đang quỳ, gã tan vỡ.

Lư Bằng Phi thông minh biết rằng gã đã mất đại thế.

Sự sợ hãi quen thuộc nhấn chìm Lư Bằng Phi.

Lư Bằng Phi run lẩy bẩy cầu xin:

– Ta sai rồi, Đinh sư huynh, ta sai rồi, xin ngươi tha cho ta. Ngươi hãy xem ta như rác rưởi, hãy tha cho ta.

Lư Bằng Phi chảy nước mắt nước mũi dập đầu xuống đất, máu loang lổ.

Lư Bằng Phi van xin:

– Ta nguyện trả giá tất cả, ta nhường lại vị trí viện thủ cho ngươi, ta truyền dạy cho ngươi kiếm pháp địa giai trung phẩm! Từ nay ta là con chó ngươi nuôi, con chó nghe lời nhất!

Đinh Hạo bình tĩnh nhìn Lư Bằng Phi, ánh mắt lạnh lùng nói:

– Sớm biết hôm nay, lúc trước cần gì làm vậy?

– Đúng đúng đúng, toàn là lỗi của ta, ta là tên súc sinh, ta không biết tốt xấu. Ta không dám nữa. Đinh sư huynh, cầu xin sư huynh, ta cầu sư huynh hãy cho ta một cơ hội, cơ hội cuối cùng…

Trái tim Lư Bằng Phi tràn ngập nỗi sợ.

Bị cái chết uy hiếp, Lư Bằng Phi hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm.

Lần này Lư Bằng Phi thất bại thê thảm.

Lư Bằng Phi cực khổ chuẩn bị thời gian dài, vắt hết óc nghĩ cách, thiết kế cái bẫy khó giải nhất, thậm chí lôi ra cao thủ Tiên Thiên Võ Tông cảnh như Lỗ Kỳ. Tiếc rằng Đinh Hạo là khắc tinh định mệnh của Lư Bằng Phi, giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng cướp đi mọi thứ gã có.

Từ ban đầu Lư Bằng Phi tràn đầy tự tin đến bây giờ quỳ cầu xin tha, gã nhấm nháp nỗi tuyệt vọng đường cùng chưa từng có.

Khi Lỗ Kỳ bị đánh bay đi thì trái tim Lư Bằng Phi đã rớt xuống vực sâu vạn trượng. Quay đầu nhìn lại nửa năm qua như giấc mơ, Lư Bằng Phi vô cùng hối hận. Tại sao lúc trước gã muốn tranh giành với Đinh Hạo? Tại sao cứ muốn đối đầu với hắn?

Nếu mọi chuyện không xảy ra thì bây giờ Lư Bằng Phi là một đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện vô âu lo, thi cuối năm không thành vấn đề với gã. Tương lai Lư Bằng Phi hàng đệ tử chân truyền hạch tâm Vấn Kiếm tông chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã không còn.

Hối hận như bệnh độc không thuốc giải cắn nuốt Lư Bằng Phi.

Nếu lại có một cơ hội.

– Cơ hội?

Mắt Đinh Hạo không thay đổi, hắn lắc đầu, nói:

– Ta cho ngươi bao nhiêu cơ hội rồi? Nếu không nghĩ tình đệ tử Thanh Sam Đông Viện thì nửa năm trước ngươi đã là cái xác. Hiện tại không có cơ hội, ta chỉ hối hận lúc trước trong di tích thượng cổ tông môn Tây Nham sơn mạch sao ta không một kiếm đâm chết ngươi cho rồi.

Có vài thứ một khi bỏ qua thì mãi mãi không quay trở về.

Ví dụ như thiếu niên thợ săn Trương Phàm rời đi.

Đó là tình cảm đã trôi qua.

Lúc trước Đinh Hạo luôn tin rằng hắn và thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Phương Thiên Dực, các bằng hữu sẽ vui vẻ không sầu lo tu luyện trong Vấn Kiếm tông, trưởng thành võ giả quang vinh che chở tộc nhân.

Cho dù sau này có đối thủ khủng bố như Mục Thiên Dưỡng ước chiến thì Đinh Hạo vẫn tràn ngập khao khát, mơ mộng về tương lai.

Kêu gọi bằng hữu, cùng nhau uống mỹ tửu giải ưu sầu, trượng kiếm thiên nhai, hỏi chuyện bất bình kjhắp nhân gian.

Nhưng giờ thì mọi chuyện không thể nào.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã rời đi.

Thanh Sam Đông Viện vì dã tâm độc ác của tiểu nhân Lư Bằng Phi mà hoàn toàn tách rời.

Muốn trở về ngày xưa là chuyện không thể.

Đinh Hạo nhìn phía xa các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện, hắn thấy thật xa lạ.

Người bỏ ta mà đi, trái tim ngày hôm qua không thể giữ lại. Người rối loạn lòng ta, ngày sau bao nhiêu ưu phiền. Đinh Hạo công nhận, thấy kiêu ngạo trường sam màu xanh mặc trên người vào lúc hắn quyết định giết kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu, đệ tử ký danh cùng viện thì đã biến mất hết.

Không hiểu sao trong chớp mắt này một cái tên không quá quen thuộc bỗng nhảy vào đầu Đinh Hạo.

Khí Thanh Sam!

Nhân vật tiền bối bí ẩn nhất Vấn Kiếm tông, sự tồn tại cấm kỵ trong tông môn, cuộc sống như câu đố, các chuyện kể truyền thuyết mơ hồ xa xôi. Không ai biết cụ thể câu chuyện, chỉ có ba chữ kia là rõ ràng trong đầu Đinh Hạo.

Đinh Hạo lắc đầu xua tan những cảm xúc không tốt đẹp.

Đinh Hạo vươn tay ấn hướng Lư Bằng Phi.

Tinh linh trắng sáu góc xinh đẹp mà trí mạng bướng bỉnh bay khỏi tay Đinh Hạo, một tầng sương bạc bao phủ bàn tay hắn, khí lạnh ngưng tụ, quyết tuyệt không lùi.

– Không…

Lư Bằng Phi cảm giác sát ý sắt thép của Đinh Hạo, gã tuyệt vọng hét lên:

– Không, van cầu ngươi, ngươi không thể giết ta! Đinh sư huynh, ta biết cho đến giờ ngươi trân trọng tình đồng môn nhất, ngươi giết ta là tự tay đánh nát tín niệm của mình!

– Ngươi và ta sớm không phải đồng môn.

Đinh Hạo lạnh nhạt nói:

– Hơn nữa ta phải cảm ơn ngươi, ngươi cho ta thấy rõ nên giữ tín niệm nào suốt đời, loại nhân từ nào tuyệt đối không thể giữ.

Bàn tay phủ sương lạnh của Đinh Hạo giống thủy tình sắp đến gần trán Lư Bằng Phi.

Sát ý, cái bóng chết chóc tới gần từng tấc khiến Lư Bằng Phi hoàn toàn tan vỡ.

– Không, ta biết một bí mật! Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đó…

Lư Bằng Phi không từ bỏ giãy dụa cuối cùng:Mình trong cõi cửa điện nên mọi vấn đề ở đây là Chính Xác chuẩn chỉnh nhất . Cửa Điện mình đang trông dữ Thầy Ý Ăn Lộc Bói Toán nha! …!

– Ta biết hắn là ai, hắn là uy hiếp rất lớn, uy hiếp ngươi không bao giờ tưởng tượng ra được, ẩn núp bên cạnh ngươi từng giây từng phút. Nếu ngươi không giết ta thì ta sẽ cho ngươi biết hắn là ai.

Bàn tay Đinh Hạo ngừng lại.

Lư Bằng Phi mừng rỡ, thở phào một hơi, vội vàng nói:

– Đinh sư huynh, chỉ cần ngươi thề sau này không giết ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết hắn là ai.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo