1. Home
  2. Truyện Đao Tu
  3. Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
  4. Tập65 [ chương 321 đến 325 ]

Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast

Tập65 [ chương 321 đến 325 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 321: Dư âm, lòng người

Bàn tay Đinh Hạo phủ băng giá lại ấn trán Lư Bằng Phi.

Lạnh lẽo đủ phá hủy sự sống xâm nhập vào người Lư Bằng Phi, điên cuồng phá hư, cắn nuốt sự sống của gã. Nỗi sợ hãi chưa từng có tràn ngập trong Lư Bằng Phi.

Lư Bằng Phi khó tin hỏi:

– Tại… Tại sao?

Đinh Hạo lạnh nhạt nói:

– Dù ngươi không nói thì ta cũng có cách tìm ra hắn, hơn nữa… Ta ghét bị người uy hiếp.

Sương lạnh trên tay Đinh Hạo tràn ngập toàn thân Lư Bằng Phi, băng tầng xinh đẹp mà trí mạng đóng băng đệ nhất đại tái năm viện ba quý.

Lư Bằng Phi với tư thế quỳ dưới đất kết thúc sinh mạng.

Làm xong tất cả Đinh Hạo khẽ thở dài, phủi tro bụi trên vai, tiêu sái xoay người. Đinh Hạo mỉm cười đi hướng đám người Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ, Lý Y Nhược. Đinh Hạo nắm tay cô bé Cao Tuyết Nhi, nghênh hướng mặt trời đi sâu vào Vấn Kiếm tông.

Đinh Hạo biến mất trong tầm mắt của mọi người.

* * *

Đinh Hạo không bỏ trốn.

Đinh Hạo đưa cô bé Cao Tuyết Nhi vào khu bần dân sau núi xong trở lại trước núi, nhà đá sân số tám ngày xưa hắn ở.

Sau này trong khoảng thời gian dài Đinh Hạo ít khi ra khỏi phòng.

Cao tầng tông môn giữ im lặng chuyện này. Đinh Hạo vi phạm môn quy, giết hại đồng môn, nhục nhã trưởng bối nhưng Vấn Hình Đường không bắt giam, trừng phạt hắn làm nhiều người cảm thấy kinh ngạc.

Có người suy đoán có lẽ vì giữa cao tầng Vấn Kiếm tông sinh ra tranh chấp làm sao trừng phạt Đinh Hạo nên mới kéo dài như vậy. Dù sao Đinh Hạo biểu hiện ra thực lực chứng minh thiên phú của hắn là thiên tài siêu đẳng, tông môn phải cẩn thận giải quyết.

Nhưng nếu Đinh Hạo giết người xong mà bỏ trốn sẽ bị cao thủ Vấn Kiếm tông lùng bắt ngàn dặm, không chút nương tình.

Thật ra lý do cao tầng Vấn Kiếm tông im lặng giống như mọi người suy đoán.

Đương nhiên cường giả tông môn im lặng không có nghĩa là toàn bộ Vấn Kiếm tông bình tĩnh, trái ngược lại là những người có mặt hoặc không chứng kiến cuộc chiến đó vẫn rung động vì hàng loạt hành động của Đinh Hạo.

* * *Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!

Tử Sam Nam Viện.

Cuồng Nhân Lữ Cuồng ngồi trong nhà đá.

Trước mặt Cuồng Nhân Lữ Cuồng đặt một khối đá tỏa ánh sáng trắng.

Khối đá bạch ngọc thượng đẳng sáng bóng, trơn trượt như tờ giấy trải ra. Tay Cuồng Nhân Lữ Cuồng cầm trường đao, gã cúi đầu suy tư cái gì. Một lúc sau, cổ tay Cuồng Nhân Lữ Cuồng rung lên, lấy đao làm bút chậm rãi khắc một chữ trên khối đá.

Cuồng.

Cuồng Nhân Lữ Cuồng nhìn chằm chằm chữ này, biểu tình hơi phức tạp.

Cho đến này Cuồng Nhân Lữ Cuồng nghĩ làm việc không quan trọng bề ngoài, chỉ cầu bản tâm, khinh thường nịnh hót giả dối. Cuồng Nhân Lữ Cuồng cho rằng chỉ có gã mới xứng với chữ cuồng. Trước đó Cuồng Nhân Lữ Cuồng cho rằng Đinh Hạo là người chỉ biết người.

Nhưng bây giờ…

– Cuồng, cái gì gọi là cuồng? Vui cười tứcgiận mắng là cuồng? Miệt thị lễ giáo là cuồng? Làm theo ý mình là cuồng? Đều không phải. Giận dữ rút kiếm vì bằng hữu, nhiệt huyết trong lòng không giảm sát ý. Kiếm phong chỉ hướng tuyệt không lùi bước, có cái nên làm có việc không nên làm. Giống như Đinh Hạo mới là cuồng thật sự.

Cuồng Nhân Lữ Cuồng cảm thấy sống vài chục năm đã uổng phí.

Cuồng Nhân Lữ Cuồng dùng đao như bút xẹt xẹt khắc chữ Đinh Hạo lên mặt sau khối ngọc.

Cuồng Nhân Lữ Cuồng nhìn ba chữ kia, một lúc sau gã khẽ thở dài. Cuồng Nhân Lữ Cuồng vỗ một chưởng đánh nát khối đá.

Từ này Cuồng Nhân Lữ Cuồng thay đổi hoàn toàn, thu lại vẻ cuồng, biến kiệm lời, im lặng, chẳng qua thần vận đao pháp của gã càng điên cuồng tùy tiện.

* * *

Trong rừng cây yên tĩnh, chạc cây xanh biếc, cành mềm mại.

Hai thân hình yểu điệu vai kề vai đi cùng một chỗ, im lặng thật lâu.

Chính là Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao.

Mộ Dung Yên Chức bỗng ngừng lại, khẽ thở dài:

– Hắn đã trở về, như chúng ta phỏng đoán, nửa năm qua thực lực của hắn cường đại đến mức chúng ta không tưởng tượng nổi. Loại người này chính là thiên tài.

Thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức diện mạo bình thường, mắt thất thần nhìn nhánh cây bị gió xuân thổi.

Ngọc Giác Dao cười tủm tỉm loay hoay mái tóc dài của mình, nói:

– Hì hì, Yên Chức sư tỷ nói thật đi, tỷ sớm thích Đinh sư huynh rồi đúng không?

Mộ Dung Yên Chức cáu kỉnh nói:

– Tiểu cô nương, tự hỏi ngươi trước đi.

– Biết làm sao? Khi đó người ta cũng vì tình thế bất đắc dĩ, thân thể băng thanh ngọc khiết bị Đinh sư huynh nhìn hết, sờ khắp nơi.

Đôi mắt to của Ngọc Giác Dao đưa làn thu ba.

Nhớ lại ngày đó trong di tích thượng cổ tông môn Tây Nham sơn mạch, hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao cảm thấy đỏ mặt tía tai, tim đập nhanh.

Mộ Dung Yên Chức đổi đề tài, biểu tình nghiêm túc hỏi:

– Phải rồi, kêu ngươi tìm tin tức có kết quả chưa? Lần này tông môn định xử lý Đinh sư huynh như thế nào?

– Bây giờ rất khó nói, Đinh sư huynh gây họa lớn, Lư Bằng Phi không phải người khác. Lư Bằng Phi là đệ nhất đại tái năm viện ba lần, được mấy trưởng lão tông môn xem trọng, nghe nói đã được một đại phái hệ trong đệ tử tam đại hạch tâm thu làm vòng ngoài. Bây giờ phe kia rất tức giận, buộc tông môn phạt Đinh sư huynh theo môn quy.

Ngọc Giác Dao tức giận chu môi nói:

– Bao gồm ca ca của ta cũng nói năng cẩn thận chuyện này, cao tầng còn chưa quyết định xong.

Mộ Dung Yên Chức gật đầu, mặt mày ưu sầu nói:

– Tin tức ta nghe được giống như ngươi, chuyện này không đơn giản là xúc phạm môn quy mà biết thành chỗ cho các thế lực đại phái hệ trong tông môn đấu sức. Đây không phải tin tức tốt cho Đinh sư huynh.

Ngọc Giác Dao nói:

– Nếu chuyện đó là thật thì có lẽ Đinh sư huynh sẽ thoát kiếp nạn này.

Mộ Dung Yên Chức hỏi:

– Ý ngươi nói đến Khí sư tổ?

Ngọc Giác Dao nói:

– Ừm! Có người bảo Đinh sư huynh là người Khí sư tổ chọn.

Mộ Dung Yên Chức nói:

– Nếu vậy thì tốt nhất, nhưng chúng ta không thể ký thác sinh mạng Đinh sư huynh vào tin đồn hư ảo đó. Giác Dao, hai chúng ta phải dốc hết sức, dùng mọi thủ đoạn bảo vệ Đinh sư huynh!

Ngọc Giác Dao hứa hẹn:

– Khi trở về ta sẽ lại năn nỉ ca ca không thích nói chuyện kia. Hừ, mặc kệ thế nào, ca ca phải trông nom chuyện này!

Mộ Dung Yên Chức nói:

– Ừm! Tốt, ta cũng quay về, cố gắng thuyết phục mẫu thân đứng ra nói lời công bằng.

Hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao bàn bạc một lúc, trao đổi tin tức, khích lệ nhau xong vội vàng ra khỏi rừng cây.

Chương 322: Dư âm và lòng người (2)

– Này, từ khi trở về ngươi cứ nhìn kiếm mãi, chẳng lẽ ngươi bị thực lực của Đinh Hạo kích thích?

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn nhai đùi gà nhìn mỹ thiếu niên Lâm Tín ngồi ở phía xa, nói ngọng châm chọc.

Mỹ thiếu niên Lâm Tín nhìn chăm chú trường kiếm trong tay, biểu tình phức tạp, nghe Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn nói thì liếc gã.

Mỹ thiếu niên Lâm Tín bực mình nói:

– Từ lúc nhìn Đinh Hạo, Lư Bằng Phi đấu xong ngươi đã liên tục ăn bốn mươi mốt miếng gà nướng. Tần suất này gấp bốn lần thời gian bình thường, người bị kích động không chỉ có ta.

– Ài, ca thật sự bị kích thích.

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn buông xuống một nửa chân gà, tức giận bất bình nói:

– Thật sự không nghĩ ra cái tên Đinh Hạo tu luyện như thế nào mà tiến vào cảnh giới đó. Không lẽ vận may của hắn nghịch thiên hơn ca?

Mỹ thiếu niên Lâm Tín nghe Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn nói thì chậm rãi đứng dậy đút kiếm vào vỏ, cười to bảo:

– Không ngờ Nhậm Tiêu Dao nhà ngươi cũng có lúc ghen tỵ người khác. Ta không biết vận may của Đinh Hạo như thrế nào nhưng ta biết rõ một điều.

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn kinh ngạc hỏi:

– Cái gì?

Mỹ thiếu niên Lâm Tín không chút khách sáo gằn từng chữ:

– Đinh Hạo cố gắng, trả giá gian khổ tu luyện nhiều hơn nhà ngươi ăn cơm ngủ khi rảnh mới tu luyện gấp ngàn vạn lần.

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn xé đùi gà, cười gian nói:

– Cái này ta công nhận.

Mỹ thiếu niên Lâm Tín trầm trọng nói:

– Công nhận thì tốt, đừng ở đây hâm mộ nữa. Ta biết cho đến nay ngươi tham gia đại tái năm viện luôn không dốc hết sức, không muốn lộ mũi nhọn. Tuy nhiên xem Đinh Hạo đấu trận đó xong chúng ta nên suy nghĩ kỹ. Nếu muốn tiếp tục làm hạc trong bầy gà đệ tử ký danh thì có một ngày đừng nói là đuổi kịp Đinh Hạo, ta sợ là chúng ta sắp không nhìn thấy bóng lưng của Lương Phi Tuyết, Lý Mục Vân, Lý Lan.

Nhìn ra được Đinh Hạo biểu hiện thực lực chấn động rất lớn đến cao thủ số một Hoàng Sam Bắc Viện.

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn giơ đùi gà lên thề:

– Được rồi, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ cố gắng tu luyện.

Mỹ thiếu niên Lâm Tín đá Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn một cước:

– Nếu ta là ngươi thì bây giờ đã bắt tay hành động.

Mỹ thiếu niên Lâm Tín ngừng một lúc, tiếp tục bảo:

– Đáng tiếc, lần này Đinh Hạo tức giận giết người chọc thủng trời, không biết tông môn sẽ giải quyết hắn như thế nào. Chắc trách phạt không nhẹ.

– Cái này ngươi yên tâm.

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn sung sướng gặm sạch đùi gà, biểu tình vô tư nói:

– Trực giác cho ta biết lần này Đinh Hạo chỉ kinh không hiểm.

Mỹ thiếu niên Lâm Tín ngẩn người, lòng nhẹ nhõm.

Nếu người khác nói câu này thì mỹ thiếu niên Lâm Tín không tin, nhưng Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn nói ra thì rất có thể là sự thật.

* * *

Bạch Sam Trung Viện.

Bảy cao thủ Thất Nghĩa Minh trừ lão đại Lý Mục Vân, lão nhị Lương Phi Tuyết vì bị thu vào lục phong lục tọa tu luyện nên vắng mặt, năm người khác tụ tập đầy đủ. Năm người ngồi quanh bàn đá, biểu tình trầm trọng.

– Không ngờ Đinh Hạo đã cường đại như vậy.

– Đại ca và hắn còn có ước hẹn một kiếm, e rằng…

– Sợ cái gì, đại ca là thiên tài ngút trời, chắc chắn đại ca sẽ thắng.

– Bốn tháng đã qua, không biết nhị ca đã khống chế được lực lượng trong người chưa, Thất Nghĩa Minh chúng ta lắng đọng quá lâu rồi.

– Đại tái năm viện cuối cùng cuộc thi cuối năm là thời cơ tốt cho chúng ta nổi lên.

– Biến cố duy nhất là Đinh Hạo.

– Đinh Hạo giết người trước mặt công chúng, tông môn giận dữ. Chưa chắc Đinh Hạo vượt qua được ải này.

– Ta cảm thấy Đinh Hạo không phải loại người lỗ mãng như thế, hắn làm vậy chắc đã suy nghĩ cách đối phó. Kiếp nạn này không khó với Đinh Hạo.

– Yên lặng theo dõi đi. Trước khi địa ca và nhị ca trở về chúng ta không thể lười biếng, mọi người cố lên.

– Cố lên!

* * *

– Đinh Hạo, cái tên đệ tử ký danh đê tiện.

Sâu trong Vấn Kiếm tông, đại điện màu đen, đệ tử tam đại hạch tâm Doãn Nhất Phi biểu tình giận dữ đập bể một ly đá.

Lỗ Kỳ ngồi trên bồ đoàn bên cạnh Doãn Nhất Phi, sắc mặt kém, mắt lóe tia căm thù.

– Là Thanh Ngọc Thạch Bàn của Vương Tuyệt Phong, nếu không thì thực lực của Đinh Hạo dưới Tiên Thiên Võ Tông cảnh sao có thể một chiêu làm ta bị thương? Vương Tuyệt Phong là một trong song kiêu ngày xưa của Ẩn Kiếm Phong, tuy đã bị trục xuất ra nhưng tình cảm khá sâu với lão quái vật Khí Thanh Sam. Vương Tuyệt Phong chịu đưa vật quý giá Thanh Ngọc Thạch Bàn cho Đinh Hạo chắc là do lão quái vật chỉ thị.

Lỗ Kỳ hận không thể băm vằm Đinh Hạo ra trăm ngàn mảnh.

Trước mặt bao nhiêu người Lỗ Kỳ bị Đinh Hạo đánh ngất xỉu, xách cổ như chó ném đi, quá nhục nhã. Lỗ Kỳ trở thành trò cười lớn nhất trong đệ tử tam đại chân truyền Vấn Kiếm tông.

Nhưng Lỗ Kỳ phải kiềm nén cơn giận, gã báo cáo tin tức mình biết, không dám thêm mắm thêm muối.

Bởi vì có công tử.

Đó là sự tồn tại đứng trên đỉnh cao nhất toàn phái hệ, nói một không hai. Công tử hận nhất là thuộc hạ xen lẫn cảm xúc vào tình báo.

Nghe đến ba chữ Khí Thanh Sam, Doãn Nhất Phi im lặng.

Tuy Doãn Nhất Phi có địa vị trong Vấn Kiếm tông không thấp, sau này đầu vào phe phái hiển hách nhưng ngay mặt khiêu khích lão quái vật Khí Thanh Sam thì gã còn chưa đủ tư cách. Dù là chỗ dựa của Doãn Nhất Phi đối diện lão quái vật Khí Thanh Sam cũng phải nhường bước.

Doãn Nhất Phi nói:

– Không lẽ cho qua chuyện này? Lư Bằng Phi là quân cờ công tử chọn, bị Đinh Hạo giết trước mắt bao nhiêu người, công tử và chúng ta biết giấu mặt đi đâu?

Doãn Nhất Phi cực kỳ tức giận đập một cái, bàn đá trước mặt gã nát bấy.

Một thanh âm trong trẻo chợt vang lên trong đại điện:

– Đương nhiên không thể bỏ qua.

Ánh sáng vàng chớp lóe, một thân hình thon dài toàn thân phát ra hơi thở mênh mông mạnh mẽ bước ra khỏi đoàn sáng, chớp mắt đi tới trước mặt Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi.

Phiếm Đông Lưu!

Doãn Nhất Phi, Lỗ Kỳ không dám lơ là vội hành lễ cung kính nói:

– Phiếm Đông Lưu sư huynh!

Phiếm Đông Lưu gật đầu, nhìn hướng Lỗ Kỳ.

Phiếm Đông Lưu gật đầu, hỏi:

– Vết thương của Lỗ sư đệ sao rồi?

Lỗ Kỳ xấu hổ nói:

– Cảm tạ Đông Lưu sư huynh quan tâm, đã không sao.

Phiếm Đông Lưu gật đầu, nói:

– Trong Thanh Ngọc Thạch Bàn đó ẩn chứa một kích hết sức thời kỳ đỉnh của Vương Tuyệt Phong. Ha ha ha ha ha ha!Vương Tuyệt Phong đó là một trong song kiêu Ẩn Kiếm Phong ngày xưa, thực lực sớm ở cảnh giới Đại Tông Sư nên ngươi thua không oan. Không cần để bụng lời nói của người khác, đừng sa sút ủ rũ. Huống chi công tử không hề trách ngươi.

Chương 323: Dư âm và lòng người (3)

Mấy câu Phiếm Đông Lưu nói khiến Lỗ Kỳ lộ biểu tình cảm kích.

Phiếm Đông Lưu xòe tay ra, một đan dược to cỡ mắt mèo màu xanh xoay tròn xuất hiện.

đan dược sáng bóng trong suốt, tầng ngoài có một đoàn sương xanh mông lung chảy xuôi, rất đẹp, như ảo mộng. Đan dược tỏa mùi hương thơm ngát.

Phiếm Đông Lưu mỉm cười nói:

– Đây là Hồi Huyền Thánh Xuân Đan, ta tình cờ có được, chữa trị nội thương huyền khí thuộc tính kim là hiệu quả nhất. Lỗ sư đệ đừng từ chối, hãy nhận lấy.

Lỗ Kỳ kinh ngạc, rất cảm động nói:

– Sao ta dám nhận?

Hồi Huyền Thánh Xuân Đan là đan dược trị thương ngũ phẩm, rất quý giá. Một viên Hồi Huyền Thánh Xuân Đan giá vạn kim, vô giá, chỉ có thể dùng điểm cống hiến cho môn phái lớn mới đổi được. Tuy Lỗ Kỳ là đệ tử tam đại chân truyền nhưng gã bị thương lần này không nỡ tốn nhiều điểm cống hiến cho môn phái đổi Hồi Huyền Thánh Xuân Đan để chữa trị.

Phiếm Đông Lưu tùy tay tặng một viên Hồi Huyền Thánh Xuân Đan khiến lòng Lỗ Kỳ ấm áp.

Doãn Nhất Phi ở một bên cũng tỏ vẻ mong chờ.

– Là sư huynh đệ đồng môn, ngươi và ta cùng trung thành với công tử, chỉ là một viên đan dược cần gì khách sáo?

Phiếm Đông Lưu luôn cười ấm áp, gã phát ra lực lượng vô hình đẩy Hồi Huyền Thánh Xuân Đan vào tay Lỗ Kỳ.

Lỗ Kỳ cảm động đến rơi nước mắt, nửa quỳ xuống đất lớn tiếng thề trung thành:

– Đa tạ Đông Lưu sư huynh, Lỗ Kỳ sẽ móc tim móc gan ra toàn tâm hết sức vì công tử và sư huynh!

Phiếm Đông Lưu mỉm cười đổi đề tài:

– Công tử quyết định tự mình lo chuyện Đinh Hạo. Đã nhiều năm Vấn Kiếm tông không xảy ra sự việc ác liệt đồng môn tương tàn như vậy, càng khiến người đau lòng là trong cao tầng tông môn có người nói giúp cho Đinh Hạo. Công tử quyết định chỉnh đốn môn quyđây là cơ hội rất tốt. Hai ngày sau trưởng bối tông môn đông đủ, công tử muốn ngươi đi kể lại chuyện hôm đó, cứ nói thật ra, đừng quá khoa trương cũng đừng nhún nhường.

Lỗ Kỳ nghe vậy mừng rỡ nói:

– Đông Lưu sư huynh yên tâm, Lỗ Kỳ hiểu ý của công tử.

– Vậy thì tốt.

Phiếm Đông Lưu gật đầu, nói:

– Nửa năm đã qua, hai mươi đệ tử ký danh huyết mạch chắc cũng hoàn thành nghi thức, rèn luyện, hoàn toàn kích phát ra lực lượng huyết mạch của mình. Các ngươi đã làm chuyện công tử dặn chưa?

Doãn Nhất Phi giành nói:

– Ta đang định báo cho sư huynh. Trong hai mươi đệ tử huyết mạch chúng ta đã lôi kéo bảy người, trong đó bao gồm Viên Thiên Cương xếp hạng ba.

– Ừm! Làm không tệ.

Phiếm Đông Lưu gật đầu, nói:

– Nhưng người công tử chú trọng nhất là Phùng Ninh và Tạ Giải Ngữ, hai người này mới là thiên tài trong đám đệ tử huyết mạch. Các ngươi có tiến triển gì không?

Doãn Nhất Phi lau mồ hôi trán, xấu hổ nói:

– Tính cách Phùng Ninh cuồng ngạo, bất tuân, mấy lần từ chối chúng ta lôi kéo. Tạ Giải Ngữ vẫn luôn hờ hững với chúng ta, nghe đồn nàng có dây dưa với Đinh Hạo. Chắc vì nguyên nhân này nên muốn lôi kéo Tạ Giải Ngữ là rất khó.

– Lại là Đinh Hạo?

Phiếm Đông Lưu nhíu mày đăm chiêu, gật đầu, nói:

– Xem ra công tử lo đúng, Đinh Hạo là tai họa phải nhanh chóng nhổ bỏ.

* * *

Ánh sáng trong nhà đá hơi âm u.

Lúc Đinh Hạo đẩy cửa vào trong nghe mùi thảo dược gay mũi, trong sân tràn ngập màu xanh, xung quanh trang trí đơn giản.

Một thân hình vạm vỡ quấn băng vải như xác ướp đang vung trọng kiếm luyện tập động tác chặt chém khô khan, nhạt nhẽo. Máu và mồ hôi thấm ướt băng vải nhỏ giọt xuống đất lát đá.

Đinh Hạo ngẩn người, khẽ hừ một tiếng.

– Tiểu tử thối, đến thì đến, hừ cái gì? Không lẽ ngươi nghĩ lão tử bị thương nặng đến mức không phát hiện có người đến gần trong năm mươi thước?

Người quấn băng như xác ướp quay lại lộ khuôn mặt thô kệch đầy râu.

Chính là Vương Tuyệt Phong xấu xa.

Đinh Hạo dở khóc dở cười chào:

– Tổng giáo sư.

Trước khi gặp Vương Tuyệt Phong xấu xa Đinh Hạo tưởng tượng nhiều trường hợp.

Đinh Hạo nghĩ sẽ thấy Vương Tuyệt Phong xấu xa bị thương nặng nằm liệt giường, ho ra máu. Ai ngờ Vương Tuyệt Phong xấu xa độc miệng có thể vung trọng kiếm nặng năm trăm cân, vẫn rất khỏe mạnh, hoạt bát.

Trong phút chốc một đống lời an ủi nghẹn trong họng Đinh Hạo.

– Ha ha ha ha ha ha! Xem như tiểu tử ngươi có lương tâm, chưa bị chó ăn hết, còn biết đến thăm lão tử.

Vương Tuyệt Phong xấu xa tùy tiện ném trọng kiếm rớt cái rầm xuống đất, làm vỡ bốn, năm miếng gạch đá. Vương Tuyệt Phong xấu xa chỉ ghế đá bên cạnh ý bảo Đinh Hạo ngồi, gã bước nhanh vào nồi sắt đen giữa sân, cầm gáo hồ lô múc nước thuốc xanh lên uống ừng ực.

Đinh Hạo gãi mũi.

Mấy ngày nay Đinh Hạo theo Đao Tổ học đạo linh thảo nuôi thói quen và kinh nghiệp khiến hắn chớp mắt qua mùi hương phân biệt được thành phần nước thuốc màu xanh. Tổng cộng hai mươi bảy loại thảo dược nấu chung, đều là thuốc hay chữa nội, ngoại thương.

Nhưng cách Vương Tuyệt Phong xấu xa chế biến nguyên thuy đến đáng thương, đa phần tinh hoa, dược tính đều biến mất hết.

Vương Tuyệt Phong xấu xa cười gian nói:

– Tiểu tử, nghe nói ngươi vừa về liền gây họa lớp ngập trời. Như thế nào, chạy đến chỗ lão tử tránh nạn?

Vương Tuyệt Phong xấu xa quen tay cởi từng vòng băng vải ra.

Đinh Hạo ngây người.

Dưới lớp vải lộ ra thân hình đầy vết thương. Toàn thân Vương Tuyệt Phong xấu xa không có miếng da hoàn chỉnh, xương sườn bên phải trắng phau lộ ra ngoài, xuyên qua xương sườn có thể thấy nội tạng bên trong mấp máy. Trông Vương Tuyệt Phong xấu xa như kẻ bị lăng trì một nửa mà không chết, vết thương thật đáng sợ.

Đinh Hạo nhìn chằm chằm Vương Tuyệt Phong xấu xa múc chất lỏng xanh đổ lên người mình như đang tắm.

Chất lỏng nóng bỏng sôi trào đổ lên thân thể máu me bầy nhầy kêu xèo xèo, khói trắng bốc lên, mùi thịt nửa chín tràn ngập trong viện nhỏ.

Có thể tưởng tượng lúc này Vương Tuyệt Phong xấu xa chịu đựng đau đớn cỡ nào, nhưng biểu tình của gã bình tĩnh như không có gì, vui vẻ trêu chọc Đinh Hạo.

Đúng là cách trị thương dã man.

Đây đúng là Vương Tuyệt Phong xấu xa, đổi lại người khác chắc đã đau ngất xỉu.

Có thể thấy chiến đấu với thần đồng Mục Thiên Dưỡng hại Vương Tuyệt Phong xấu xa bị thương nặng đến mức nào. Vương Tuyệt Phong xấu xa có cảnh giới đẳng cấp Đại Tông Sư cảnh nhưng không thể dựa vào tu vi huyền khí cường đại trị thương, chỉ có thể nhờ vào ngoại lực và thảo dược.

Chương 324: Vi tình mà chiến

Đinh Hạo hiểu ra. Vừa rồi Vương Tuyệt Phong xấu xa vung trọng kiếm không phải luyện tập kiếm thuật mà là thúc giục dược lực trong người, tăng tuần hoàn máu đạt đến hiệu quả trị liệu tốt nhất.

Qua chốc lát Vương Tuyệt Phong xấu xa lại quấn từng vòng băng vải như xác ướp mới đến trước mặt Đinh Hạo, đánh giá hắn giây lát, vừa lòng gật đầu.

– Tiểu tử thối, ta thấy thần ý của ngươi ngưng mà không tán, huyền khí nội liễm nhập thể, hơi thở bình tĩnh như uyên, hô hấp dài chậm, xem ra ngươi đã vào cảnh giới Đại Võ Sư cảnh?

Đinh Hạo thành thật nói:

– Lục khiếu Đại Võ Sư cảnh, nửa bước kiếm ý.

Vương Tuyệt Phong xấu xa cười toe toét nghe Đinh Hạo nói nửa câu sau thì đứng im như tượng, qua một lúc mới hú lên:

– Cái gì cái gì? Nửa bước kiếm ý? Ngươi lĩnh ngộ kiếm ý? Tiểu tử nhà ngươi trước kia không hay khoe khoang, sau mới xuống núi rèn luyện nửa năm trở nên khoác lác quá vậy? Tiểu tử thối, như vậy là không tốt, làm người phải thành thật. Ta biết ngươi chịu áp lực lớn nhưng mơ mộng xa vời là không đúng…

Đinh Hạo xòe tay ra, thanh kiếm rỉ sét xuất hiện. Đinh Hạo vung tay lên, quy tích ánh đỏ như mộng ảo hút hồn người rạch hư không.

Vương Tuyệt Phong xấu xa ngừng bặt.

– Tổ cha nó!

Vương Tuyệt Phong xấu xa trợn to mắt nói:

– Ngươi thật sự nắm giữ kiếm ý? Cái này… Sao ngươi làm được?

Đinh Hạo định trả lời.

– Thôi thôi, ngươi tự mình biết là được, đừng nói ra.

Vương Tuyệt Phong xấu xa phất tay, biểu tình hưng phấn cười gian:

– Ha ha ha ha ha ha! Tốt, lần này tốt rồi. Mấy ngày nay lão tử đang vắt óc nghĩ làm sao giúp tiểu tử thối nhà ngươi vượt qua kiếp này, không ngờ…

Vương Tuyệt Phong xấu xa nói câu này lộ ra chân tình.

Đinh Hạo rất cảm động. Từ khi Đinh Hạo vào Vấn Kiếm tông luôn được Vương Tuyệt Phong xấu xa quan tâm, là trưởng bối duy nhất hắn vô cùng tôn kính. Nhìn Vương Tuyệt Phong xấu xa thô bạo, hung dữ nhưng thật ra trải đường sẵn cho Đinh Hạo.

Đinh Hạo muốn đổi đề tai:

– Tổng giáo sư và Mục Thiên Dưỡng chiến đấu có thu hoạch gì không?

Vương Tuyệt Phong xấu xa cười tủm tỉm ngồi xuống, vươn hai ngón tay nói:

– Ngươi là người thứ hai hỏi ta vấn đề này.

Đinh Hạo thuận miệng hỏi:

– Người thứ nhất là ai?

– Còn ai nữa? Chính là tiểu tình nhân như hoa như ngọc của ngươi.

Vương Tuyệt Phong xấu xa cười rất đáng đánh, trong mắt đầy chế nhạo.

Cái đầu ngươi!

Tình nhân của ta… A, không, ta làm gì có tình nhân!

Trán Đinh Hạo nổi gân xanh loại to.

– Ha ha ha ha ha ha! Ngươi vẫn không thừa nhận? Một trong song bích đệ tử huyết mạch mới của tông môn, có huyết mạch phượng hoàng, Tạ Giải Ngữ. Chậc chậc chậc, không ngờ, tiểu tử nhà ngowoi nhìn thì nghiêm trang nhưng cũng là kẻ phong lưu háo sắc. Nữ đệ tử xuất sắc trong Vấn Kiếm tông hầu hết bị ngươi dụ dỗ.

Trong mắt Vương Tuyệt Phong xấu xa lấp lóe hai chữ: Nhiều chuyện.

Già mà không nên nết!

Đinh Hạo không biết nên nói cái gì.

Vương Tuyệt Phong xấu xa làm biểu tình ghen tỵ nói:

– Nhưng lão tử không thể không thừa nhận, tiểu tử nhà ngươi có sức hấp dẫn đáng sợ. Thiên chi kiêu nữ như Tạ Giải Ngữ đều nguyện mạo hiểm vì ngươi đi khiêu chiến thần đồng Mục Thiên Dưỡng.

Đinh Hạo giật mình kêu lên:

– Ngươi nói cái gì? Giải Ngữ đi khiêu chiến Mục Thiên Dưỡng? Tại sao nàng làm vậy?

Vương Tuyệt Phong xấu xa nghe hỏi, nhìn Đinh Hạo như ngó ngu ngốc, khinh thường nói:

– Đương nhiên là thăm dò thực lực thật sự của thần đồng Mục Thiên Dưỡng. Gần một năm nay Mục Thiên Dưỡng đã trở thành thiên tài chói mắt nhất Tuyết Châu, đối thủ nào cũng không đỡ được ba chiêu của hắn, không ai nhìn rõ Mục Thiên Dưỡng sâu cạn. Các loại truyền thuyết về Mục Thiên Dưỡng khó phân thật giả, không ai biết bây giờ Mục Thiên Dưỡng đã đến cảnh giới gì. Ngươi đấu với đối thủ không biết sâu cạn thì cực kỳ nguy hiểm. Nếu có người thăm dò ra thực lực thật sự, phong cách chiến đấu, các loại vũ khí bí mật của Mục Thiên Dưỡng, tin tức đó tương đương pháp bảo cứu mạng ngươi.

Đinh Hạo hiểu ra.

Nhưng giây sau Đinh Hạo lộ biểu tình sốt ruột nói:

– Mục Thiên Dưỡng đã sớm là cường giả trên Tiên Thiên Võ Tông cảnh, tung hoành thế hệ trẻ Tuyết Châu không gặp địch thủ, chẳng phải là Giải Ngữ gặp nguy hiểm lớn?

Vương Tuyệt Phong xấu xa lộ biểu tình quái dị.

Đinh Hạo không hiểu.

Vương Tuyệt Phong xấu xa khẽ thở dài, tức giận nói:

– Mới đầu lão tử tưởng cô nương đó điên rồi, đi khiêu chiến với Mục Thiên Dưỡng đúng là tìm chết nên hết sức khuyên nhủ, dù sao là tình nhân của ngươi. Ai ngờ…

Đinh Hạo vội vàng hỏi:

– Ai ngờ cái gì?

Vương Tuyệt Phong xấu xa chỉ vách tuờng nhà đá phía xa.

Đinh Hạo nghi hoặc nhìn trên vách đá sắc xanh có một chưởng ấn nho nhỏ.

Không lẽ trong chưởng ấn ẩn chứa huỳn cơ gì?

Đinh Hạo đến gần quan sát, phát hiện chưởng ấn lún sâu vào đá ba phân, xung quanh không có vết rạn như dùng đao điêu khắc, thấy rõ mỗi một sợi chỉ tay. Có thể thấy người để lại chưởng ấn khống chế Mộ Dung Yên Chức chính xác cỡ nào.

Hơn nữa chưởng ấn hoàn mỹ dễ dàng khiến người tưởng tưởng chủ nhân của đôi bàn tay đẹp cỡ nào.

Đương nhiên một chưởng ấn không nói lên điều này.

Thực lực hiện tại của Đinh Hạo ấn một cái cũng có hiệu quả tương tự.

Làm Đinh Hạo giật mình là lực lượng lửa như có như không trong chưởng ấn, với thực lực hiện tại của hắn lập tức phát hiện một chút huyền khí dao động trong phạm vi trăm thước ngay. Nhưng nếu không có Vương Tuyệt Phong xấu xa nhắc nhở thì Đinh Hạo không hề phát hiện lực lượng lửa ẩn chứa trong chưởng ấn.

Điều này chứng minh người để lại chưởng ấn có thực lực hơn xa Đinh Hạo.

Đinh Hạo đứng ở góc tường cảm ứng giây lát, chậm rãi nói:

– Người để lại chưởng ấn này có thực lực cỡ Đại Tông Sư trở lên… Không lẽ nàng…

– Đúng vậy.

Biểu tình Vương Tuyệt Phong xấu xa phức tạp gật đầu, nói:

– Nàng chính là tiểu tình nhân của ngươi, mỉm cười vỗ một chưởng. Tiểu nha đầu hoàn toàn kích phát huyết mạch phượng hoàng đã có thực lực tam khiếu Đại Tông Sư cảnh.

Tam khiếu Đại Tông Sư cảnh?

Đinh Hạo ngẩn ngơ.

Hiện giờ Đinh Hạo mới có lục khiếu Võ Sư cảnh, trên Võ Sư cảnh là Tiên Thiên Võ Tông cảnh, đột phá Tiên Thiên Võ Tông cảnh mới là Đại Tông Sư cảnh. Tạ Giải Ngữ kích phát lực lượng huyết mạch xong một hơi vượt qua bốn đại cảnh giới Võ Sĩ cảnh, Võ Sư cảnh, Đại Võ Sư cảnh, Tiên Thiên Võ Tông cảnh, đây chính là lực lượng khủng bố của huyết mạch sao?

Chương 325: Bị đánh như con chó

– Nhưng dù là Đại Tông Sư cảnh e rằng không phải đối thủ của Mục Thiên Dưỡng.

Đinh Hạo nhíu mày nói:

– Tổng giáo sư đã là ngũ khiếu Đại Tông Sư cảnh cũng bị Mục Thiên Dưỡng đánh như chó, nếu không trốn nhanh thì suýt bị người ta giết.

– Đại Tông Sư cảnh bình thường tất nhiên không phải đối thủ của Mục Thiên Dưỡng, nhưng tiểu tình nhân của ngươi có huyết mạch thượng cổ thần điểu phượng hoàng, thân thể gần như bất tử, có thể chín lần niết bàn trọng sinh, thần hoàng ly độn chi thuật càng là thiên hạ vô song. Cho dù đánh không lại Mục Thiên Dưỡng nếu nàng muốn chạy trốn thì không khó.

Vương Tuyệt Phong xấu xa sờ cằm, sốt ruột khoe khoang, khoác lác giải thích một phen.

Vương Tuyệt Phong xấu xa bỗng lấy lại tinh thần, tức giận quát:

– Tiểu tử thối, ngươi mới là bị người đánh như chó! Phản rồi, dám nói kiểu đó với giáo sư?

Đinh Hạo cười nói:

– Thứ nhất, bây giờ người đã không phải là Tổng giáo sư Thanh Sam Đông Viện. Thứ hai, người bị thương nặng, bây giờ đánh nhau chưa chắc đấu lại ta.

Vương Tuyệt Phong xấu xa ngẩn người, nhảy cẫng lên chửi:

– Tiểu tử thối không có lương tâm!

– Ha ha ha ha ha ha! Nhìn người nhảy hoạt bát như vậy ta nghĩ trong một lúc chưa chết được, vậy thì ta cũng yên tâm.

Đinh Hạo đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời nói:

– Dù vậy nhưng ta vẫn lo cho Giải Ngữ, có lẽ ta nên xuống núi một chuyến.

– Hồ đồ! Ngươi đúng là quan tâm sẽ bị loạn.

Vương Tuyệt Phong xấu xa lắc đầu, nói:

– Không nói đến dù ngươi có xuống núi cũng khó tìm ra hai người, tìm được rồi chưa chắc ngươi xen vào chiến đấu trình độ đó được, không chừng liên lụy tiểu tình nhân của ngươi. Hơn nữa…

Nói đến đây biểu tình Vương Tuyệt Phong xấu xa trầm trọng nhìn ngọn núi trập trùng sâu trong sơn môn.

Vương Tuyệt Phong xấu xa nghĩ đến điều gì, hừ lạnh một tiếng:

– Hơn nữa bây giờ ngươi gây họa lớn, có người quyết tâm lợi dụng chuyện này làm lớn, không biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngươi. Ngươi rục rịch xuống núi là sẽ bị nhốt lại ngay.

Đinh Hạo im lặng.

Vương Tuyệt Phong xấu xa nói sự thật, Đinh Hạo cũng hiểu rõ điều này.

Giải Ngữ, nàng không nên mạo hiểm như vậy, hy vọng nàng đừng xảy ra ngoài ý muốn, tốt nhất là đừng gặp Mục Thiên Dưỡng, bình an trở về.

Đinh Hạo thầm cầu nguyện.

– Tiểu tử, lo cho mình trước đi. Nếu ta đoán không lầm thì không tới ba ngày cao tầng tông môn sẽ hỏi chuyện của ngươi. Lỗi tàn sát đồng môn không nhẹ, sơ sẩy thì ngươi sẽ bị phế bỏ võ công, trục xuất tông môn.

Biểu tình trên mặt Vương Tuyệt Phong xấu xa là lạ, vui sướng khi người gặp họa

Đinh Hạo mỉm cười nói:

– Chuyện này ta đã tính toán rồi, có nghĩ ra cách đối phó nhưng nhìn ngươi cười dâm như vậy chắc có tin tức tốt muốn nói?

– Tiểu tử thối, càng lúc càng không biết người trên kẻ dưới.

Vương Tuyệt Phong xấu xa không tức giận, vào phút quan trọng lại cười lấp lửng nói:

– Không ngờ, thật không ngờ, rất là bất ngờ.

Đinh Hạo đành phối hợp Vương Tuyệt Phong xấu xa, hỏi:

– Bất ngờ cái gì?

– Bất ngờ sức hấp dẫn của ngươi, thật là nam nữ đều không tha. Chẳng những nữ đệ tử như hoa như ngọc Lý Y Nhược, Tạ Giải Ngữ thích ngươi mà nam đệ tử Lý Lan cũng rất quan tâm ngươi.

– Tiểu Lan? Chẳng phải hắn đã được tiền bối tông môn lục phong lục tọa chọn trúng, đang bế quan tu luyện sao?

– Cũng tại tiểu tử thối nhà ngươi mà Lý Lan đi ra, làm không ít chuyện. Lý Lan nhờ ta nói cho ngươi trong quá trình tông môn xét xử ngươi chỉ cần nói tình hình thực tế là được, hắn sẽ cung cấp chứng cứ cho ngươi.

Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:

– Tiểu Lan có năng lực như vậy?

Tuy lúc trước Lý Lan lộ ra bối cảnh rất bí ẩn nhưng chuyện của Đinh Hạo đã lên trình độ cao tầng tông môn, gã có thể dàn xếp chuyện này?

Vương Tuyệt Phong xấu xa cười bí hiểm:

– Sau này ngươi sẽ biết, bối cảnh của tên ẻo lả đó vượt qua ngươi tưởng tượng.

Đinh Hạo gật đầu không hỏi tiếp.

Nếu nói được thì Lý Lan sớm nói cho Đinh Hạo, gã đã không muốn nói thì dù Vương Tuyệt Phong xấu xa có biết cũng sẽ không lộ ra.

Đinh Hạo thoát khỏi suy nghĩ lung tung, thở hắt ra.

Đinh Hạo đánh giá bốn phía, chợt nghĩ ra điều gì, chậm rãi đi tới trước nồi sắt to. Hai tay Đinh Hạo vung lên, năm ngón biến ảo như hoa sen nở, từng đoàn lửa vàng nhạt thành hàng ngang bay vào nồi sắt.

– Này này này, tiểu tử làm gì? Đừng làm bậy, đó là đạo thảo cứu mạng lão tử!

Vương Tuyệt Phong xấu xa nôn nóng ngăn cản chợt ngây người, biểu tình khó tin.

Từng đốm lửa vàng nhạt như sao băng bay ra từ tay Đinh Hạo, chúng nó ngưng mà không tán, giống như có sự sống quay quanh nồi sắt. Với tiết tấu kỳ dị, đốm lửa theo Đinh Hạo bắt ấn liên tục xoay tròn.

Lửa không có sức nóng nhưng chất lỏng xanh trong nồi sôi ùng ục.

Càng lạ lùng là chất lỏng điên cuồng sôi trào nhưng không bốc hơi nước.

Vương Tuyệt Phong xấu xa cực kỳ rung động:

– Đây là… Thủ ấn luyện đan?Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!

Vương Tuyệt Phong xấu xa bị thương nặng trở về, bởi vì nguyên nhân nào đó mà không được đan dược chữa trị từ Vấn Kiếm tông. Cuối cùng Vương Tuyệt Phong xấu xa đành nhờ vào cách nấu thảo dược nguyên thủy lấy tinh hoa ức chế vết thương, bản thân gã không phải luyện đan sư, không thông đan đạo nên mỗi ngày phải chịu đau đớn người thường khó thể tưởng tượng, rót chất lỏng vào người.

Vương Tuyệt Phong xấu xa liếc sơ nhìn thấu Đinh Hạo bắt ấn chính là động tác các luyện đan sư làm lúc luyện chế đan dược.

Vương Tuyệt Phong xấu xa chưa từng biết Đinh Hạo còn tinh thông đan đạo.

Tuy Vương Tuyệt Phong xấu xa không biết trình độ của Đinh Hạo cỡ nào, có phải đã là nhập giai đan dược sư chưa nhưng dù gì gã là cường giả võ đạo, ánh mắt sắc bén. Vương Tuyệt Phong xấu xa nhìn hành động quen tay liên tục thay đổi thủ ấn thần kỳ, thúc giục lửa, gã mơ hồ phỏng đoán tạo nghệ đạo luyện đan của hắn tuyệt đối không phải là nhỏ.

Tiểu này đúng là quái vật yêu nghiệt.

Trong sân.

Đinh Hạo đột nhiên hét lớn một tiếng, thủ ấn biến đổi nhiều hơn. Chất lỏng xanh trong nồi sắt bị lực lượng vô hình lôi kéo thành hình tròn chậm rãi bay lên, màu sắc rực rỡ trong suốt hơn, có ánh sáng mông lung chói lòa chảy xuôi.

Theo thời gian trôi qua, thể tích chất lỏng màu xanh đang dần thu nhỏ lại.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo