1. Home
  2. Truyện Đao Tu
  3. Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
  4. Tập62 [ chương 306 đến 310 ]

Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast

Tập62 [ chương 306 đến 310 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 306: Thật lớn lối

Đinh Hạo tìm một khách sạn yên tĩnh trong Thái Bình thành, sắp xếp chỗ ở cho Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm xong hắn tìm tộc nhân Cao thị đã định cư trong thành, kêu bọn họ mua giúp chút linh dược. Xong xuôi tất cả, Đinh Hạo tìm luyện khí phường mau đan lô nhỏ bình thường, tốn một ngày luyện chế ra một lô Hồi Thiên Đan.

Hồi Thiên Đan vốn chỉ là đan dược đỉnh nhị phẩm có thể chữa nội, ngoại thương cho võ giả, hiệu quả rõ rệt.

Nhưng Đinh Hạo được Đao Tổ dạy cách luyện chế Hồi Thiên Đan, hắn dùng lửa là cực dương thiên hỏa huyền khí sau khi dung hợp tâm pháp Huyền Tự Quyết trải qua trung đan điền phần ngực, lại bỏ thêm chất lỏng trắng bí ẩn có được trong hang động dưới đáy vực khu đồ bỏ Vấn Kiếm tông vào nguyên vật liệu. Vậy nên hiệu quả đan dược hơn xa Hồi Thiên Đan bình thường.

Sau khi đan thành ánh sáng rực rỡ, đột phá một phẩm cấp, Hồi Thiên Đan thành đan dược tam phẩm trung giai.

Đinh Hạo dùng huyền khí đánh tan huyền khí trong người thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực, có thêm Hồi Thiên Đan phụ trợ, vết thương của hai người nhanh chóng lành lại.

Trong quá trình Đinh Hạo bỏ thời gian gặp đám người thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm.

Bây giờ tộc Cao thị Thung Lũng thôn đã thoát khỏi trạng thái nghèo khó, qua năm tháng bọn họ đứng vững gót chân trong Thái Bình thành. Các loại buôn bán đã vào quỹ đạo, xem như giàu có. Thao Thiết Lâu chính là cửa tiệm Cao thị.

Đám người thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm vô cùng mang ơn Đinh Hạo, đại ân nhân thay đổi vận mệnh của Thung Lũng thôn.

Đinh Hạo không kể cuyện gặp kỳ ngộ trong khe nưetrs băng tầng cho tộc Cao thị, không nhắc đến cuộn tranh chứa kho báu. Về Huyền Chiến Thắng quyết thì Đinh Hạo, Kiếm Tổ, Đao Tổ từng bàn bạc, giữ kín là hơn. Một khi tin tức này lan ra, cái gọi là thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, sẽ gây rắc rối nhiều cho Đinh Hạo.

Sau này khi nào Đinh Hạo có đủ thực lực, không sợ gì nữa thì có thể truyền Huyền Chiến Thắng quyết cho cô bé Cao Tuyết Nhi, xem như báo đáp tộc Cao thị.

Thông qua một cửa tiệm Cao thị, Đinh Hạo bán một số vật phẩm không quan trọng lấy từ xác yêu tướng, yêu vương, cường giả nhân loại trong khe nứt băng tầng bán ra ngoài, được đến hơn năm trăm vạn kim. Hơn phân nửa Đinh Hạo đổi thành huyền tinh thạch để sau này sử dụng tu luyện.

Làm xong tất cả đại khái làm lỡ năm, sáu ngày thời gian của Đinh Hạo.

Vết thương của Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhờ linh dược nên đã lành lặn. Đinh Hạo tìm đến võ quán gặp cô bé Cao Tuyết Nhi, sắp xếp xong mới đi Vấn Kiếm tông.

Đinh Hạo mang cô bé Cao Tuyết Nhi theo bên người.

Qua năm tháng tu luyện vỡ lòng, Cao Tuyết Nhi từ cô bé gầy yếu suy dinh dưỡng trở thành thân thể chắc khỏe, huyết khí vượng thịnh, thỏa mãn điều kiện cơ bản tu luyện huyền khí. Cô bé Cao Tuyết Nhi đã có thể bắt đầu kích phát hạt giống huyền khí.

Đinh Hạo đồng ý đề cử cô bé Cao Tuyết Nhi vào Vấn Kiếm tông, lần này trở về hắn đem nàng theo để quen thuộc hoàn cảnh trong tông môn. Qua bốn tháng là đến lúc Vấn Kiếm tông tuyển nhận đệ tử mới mỗi năm một lần, cô bé Cao Tuyết Nhi có thể chính thức nhập tông học nghệ.

* * *Trước khi vào cửa điện đều phải qua mình giám sát ! Tại sao mình biết vấn đề này ư .Ừm…mình được ăn chút lộc Quan Lớn Tuần Tranh …!

Sáng sớm, mặt trời rực rỡ, bốn người Đinh Hạo cưỡi ngựa ra Thái Bình thành, giục ngựa chạy nhanh.

* * *

Nghe thanh âm quen thuộc, Lý Y Nhược hừ lạnh ném roi đi, xoay người nhìn.

Hai mươi mấy đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện vây quanh thiếu niên mặc áo xanh biếc, đầu đội minh ngọc võ quan hình vuông.

Thiếu niên biểu tình tức giận nhìn trong nhà tù. Thiếu niên khoảng mười bốn, lăm tuổi, cao một thước sáu, bảy, khuôn mặt trắng trẻo. Thiếu niên nheo mắt lấp lóe ánh sáng lạnh, khóe môi cong lên bảy phần giận ba phần uy nghiêm. Eo treo trường kiếm vỏ ngọc, long văn kiếm thôn, chỉ đỏ quấn quanh chuôi kiếm hình mai hoa, phần đuôi cột tơ rực rỡ. Thiếu niên phát ra khí thế khiến người sợ hãi, huyền khí dao động như vực sâu như biển rộng.

Thiếu niên ăn mặc xa hoa cao quý hơn đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện bình thường nhiều.

Thiếu niên chính là viện thủ hiện giờ của Thanh Sam Đông Viện, Lư Bằng Phi.

So với hình tượng đáng khinh trước kia thì Lư Bằng Phi như chim sẻ lột xác, cót chút uy nghiêm. Lư Bằng Phi đứng đó cho người cảm giác áp lực, đặc biệt đôi mắt híp lại như rắn độc thè lưỡi. Lư Bằng Phi liếc mắt qua khiến người sợ hãi.

Liên tục đoạt giải nhất đại tái năm viện ba lần nuôi dưỡng chút khí thế cho Lư Bằng Phi.

Nhưng có lẽ vì Lư Bằng Phi thích tính kế người khác nên gã toát ra hơi thở âm trầm. So với hai thiên tài cũ của Thanh Sam Đông Viện, Lư Bằng Phi không có cảm giác sáng sủa, thân thiết như Đinh Hạo, không có sự nhã nhặn nắm chắc tất cả như Lý Lan. Tuy nhiều đệ tử nghe theo Lư Bằng Phi nhưng đó là vì sợ gã chứ không phải bản năng muốn thân thiết.

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện đứng quanh Lư Bằng Phi rõ ràng rất sợ gã, không dám tới gần, cúi đầu im lặng.

Nhưng người khác sợ Lư Bằng Phi không có nghĩa là hạt tiêu nhỏ Lý Y Nhược sẽ sợ.

Lý Y Nhược kêu thẳng tên Lư Bằng Phi:

– Lư Bằng Phi, ngươi đến đúng lúc!

Lý Y Nhược chỉ vào Giang Phong bị đánh hấp hối, lạnh lùng cười:

– Ngươi nuôi con chó dữ ày dám dùng hình phạt trong nhà tù, đánh Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ bị thương đầy người. Thật to gan, ngươi dạy dỗ thuộc hạ như thế nào?

Lư Bằng Phi lạnh nhạt nói:

– Ta chỉ thấy Lý Y Nhược nàng đánh Giang Phong đệ tử Thanh Sam Đông Viện ta bị thương nặng chứ không thấy Giang Phong sử dụng hình phạt riêng.

Lư Bằng Phi cắn ngược lại Lý Y Nhược:

– Lý Y Nhược, hôm nay nàng không cho ta lời giải thích rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi nhà tu này!

– Giải thích?

Lý Y Nhược tức giận bật cười nói:

– Tiểu nhân âm hiểm nhà ngươi nhân lúc Hạo ca ca của ta không ở làm loạn Thanh Sam Đông Viện chướng khí mù mịt còn không biết ngượng đòi giải thích? Nếu không có ngươi cho phép thì con chó Giang Phong làm sao dám sử dụng hình phạt riêng với Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ? Người ta sợ ngươi, giận mà không dám nói gì. Lý Y Nhược ta không để mắt thứ lấy oán trả ơn hèn hạ như ngươi! Hôm nay bản cô nương chủ trì công đạo, ta đánh chết con chó Giang Phong thì ngươi làm gì được ta?

Lư Bằng Phi mở to mắt ra:

– Tiện tì vô tri!

Hai luồng sáng lạnh bắn ra, niệt độ không khí nhà tù giảm thấp.

Nói thật là trước kia Lý Y Nhược cũng mơ ước Lý Y Nhược. Mỹ thiếu nữ đẹp nhất năm viện bắc, nam, đông, tây, trung như hoa hồng có gai, hấp dẫn chết người, làm nhiều sư huynh đệ năm viện bắc, nam, đông, tây, trung thậm chí nội, ngoại môn muốn nịnh Lý Y Nhược vui vẻ, Lư Bằng Phi cũng không ngoại lệ.

Tiếc rằng Lý Y Nhược thích Đinh Hạo, chủ động tới gần hắn.

Trước kia Lư Bằng Phi không dám lộ ra cảm xúc, bây giờ gã là đệ nhất đại tái năm viện ba quý, cai quản Thanh Sam Đông Viện. Lư Bằng Phi nếm mùi vị quyền lực, nỗi khát vọng Lý Y Nhược bị quyền lực ảnh hưởng trởn ênb iến thái. Lư Bằng Phi hận Đinh Hạo nên cũng hận Lý Y Nhược, gã không có kiên nhẫn giành được trái tim nữ nhân này mà muốn chiếm thân thể nàng.

Lư Bằng Phi cứ tưởng tuợng cảnh đè đóa hoa đẹp nhất năm viện bắc, nam, đông, tây, trung dưới thân, tận tình chà đạp.

Nhưng trong thời gian ngắn Lư Bằng Phi phải kiềm nén mình.

Lư Bằng Phi biết rõ trước khi thi cuối năm đệ tử ký danh thì gã phải nhẫn nhịn, chờ kế hoạch kia thành công, gã thuận lợi trở thành đệ tử nội môn hạch tâm của Vấn Kiếm tông thì nữ nhân như Lý Y Nhược sẽ lọt vào tay gã.

Lư Bằng Phi không ngờ hôm nay, trước mặt nhiều người, Lý Y Nhược dám trả treo với gã.

Đã bao lâu Lư Bằng Phi từ khi gã bị người không nể mặt?

Trong khoảnh khắc đó Lư Bằng Phi suýt không kiềm chế được.

Nhưng mắt Lư Bằng Phi từ từ khép, hai luồng sáng lạnh như lưỡi rắn chậm rãi biến mất.

Lư Bằng Phi thở hắt ra, gằn từng chữ:

– Nàng không có quyền can thiệp chuyện nội bộ Thanh Sam Đông Viện. Lý Y Nhược, cho nàng cơ hội cuối cùng, cút đi, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo!

– Lư viện thủ thật lớn giọng, ta muốn xem ngươi làm sao không khách sáo với biểu muội của ta?

Một thanh âm uy nghiêm lạnh nhạt phát ra từ phía sau.

Tim mọi người run lên.

Lại một vị đại nhân vật đến.

Chương 307: Trương Phàm khác lạ

Tuyết như ngân, kiếm như hồng, mã như long!

Đinh Hạo mặc trường sam màu xanh, cưỡi con tuấn mã màu trắng cao to thần tuấn hiếm thấy, chính là Tuyết Vực Sư Long Thú.

Con tuấn mã này có huyết mạch yêu ma phải tốn số tiền mới mua về. Trước khi Đinh Hạo vào Tuyết Long sơn rèn luyện hắn gửi con ngựa nuôi trong một chỗ chăn ngựa tại Thái Bình thành, con ngựa thoải mái qua một mùa đông, thân hình mập ra một vòng, càng thần tuấn hơn, nhìn từ xa như con rồng trắng nhỏ.

Thú vị là con ngựa càng thông linh hơn, cách sáu tháng gặp lại chủ nhân nhỏ Đinh Hạo nó biểu hiện cực kỳ thân thiết, trên đường vui vẻ thở phì phì.

Cô bé Cao Tuyết Nhi tò mò hỏi:

– Khải Trình ca ca, chúng ta phải đi bao lâu mới đến Vấn Kiếm tông?

Cô bé Cao Tuyết Nhi mặc áo khoác đỏ bọc kín, bên trong là giáp da dày, đội mũ da đỏ, cưỡi tuấn mã đỏ rực, đôi mắt to tròn nhìn bốn phương tám hướng.

Đây là lần đầu tiên cô bé Cao Tuyết Nhi đi xa nhà, mọi thứ trong hoang dã rất mới mẻ với nàng, trên đường đi mắt nhìn không đủ. Cô bé Cao Tuyết Nhi như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, líu ríu hỏi này hỏi nọ rất là hoạt bát.

Đinh Hạo mỉm cười nói:

– Theo tốc độ hiện nay thì khoảng ba ngày nữa.

Tọa kỵ của cô bé Cao Tuyết Nhi, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực và Vương Phong đầu trọc cũng toàn là ngựa tốt đắt tiền mua trong Thái Bình thành, tuy không thần tuần như con Tuyết Vực Sư Long Thú của Đinh Hạo nhưng một ngày đi một, hai ngàn dặm dễ như chơi. Nếu không phải vì lo cho cô bé Cao Tuyết Nhi, đoàn người thường phải nghỉ ngơi một lúc thì không cần đến ba ngày, chỉ cần một ngày rưỡi là đến nơi.

– Khải Trình ca ca, Vấn Kiếm sơn thật sự như trong truyền thuyết bốn mùa xanh ngắt, phong cảnh như tranh giống tiên cảnh thật sao?

– Khải Trình ca ca, có phải đến Vấn Kiếm tông rồi ta sẽ gặp Vân Kỳ ca ca ngay không?

– Ài, năm nay phải tháng sáu mới thi nhập tông, vậy là Tuyết Nhi còn phải chờ hơn ba tháng.

– Khải Trình ca ca ở trong Vấn Kiếm tông có nhiều bằng hữu tốt không? Giống như Tiểu Phàm ca ca và Thiên Dực ca ca.

– Khải Trình ca ca…

– Khải Trình ca ca…

Cô bé Cao Tuyết Nhi luôn hỏi các vấn đề trên đường đi, Đinh Hạo thấy nhức đầu. May mắn bên cạnh có thiếu niên thợ săn Trương Phàm luôn đầy kiên nhẫn, sau này toàn là gã đáp lại các vấn đề của cô bé Cao Tuyết Nhi.

– Đúng rồi, Tuyết Nhi, Nhất Đao Khải Trình là tên giả của ta, tên thật là Đinh Hạo. Khi nào đến tông môn đừng gọi ta là Khải Trình ca ca nữa.

Đinh Hạo thấy cần phải sửa chữa cô bé Cao Tuyết Nhi.

– Hì hì, được, sau này Tuyết Nhi sẽ kêu Hạo ca ca.

Cô bé Cao Tuyết Nhi băng tuyết thông minh biết nặng nhẹ, không hỏi nhiều.

Trong phút chốc một ngày đã qua.

Khi màn đêm buông xuống, mọi người tìm một khe nsui cản gió cắm lều.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm rất óc kinh nghiệm bày các loại cảnh báo, phòng ngự quanh lều tránh cho buổi tối bị yêu ma tập kích.

Đinh Hạo nhìn thiếu niên thợ săn Trương Phàm bận rộn, không hiểu sao nhớ đến năm, sáu tháng trước lần đầu từ Vấn Kiếm tông đi ra rèn luyện. Khi đó các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cùng nhau, không có kinh nghiệm cắm trại hoang dã, cũng là một mình thiếu niên thợ săn Trương Phàm bạn rộn chuẩn bị tất cả.

Nửa năm đã qua, xảy ra nhiều chuyện cảnh còn người mất.

Tuy mấy ngày nay thiếu niên thợ săn Trương Phàm không nói gì nhưng Đinh Hạo cảm giác được trải qua chuyện phản nghịch gã có chút thay đổi. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngày xưa chân chất, hăm hở tiến lên đang từ từ lột xác.

Trên đường đi không biết có phải Đinh Hạo bị ảo giác không mà có mấy lần cảm nhận thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhìn hắn, ngần ngừ muốn nói lại thôi, đôi khi gã nhìn chân trời và dãy núi phía xa, tâm sự nặng nề.

Ăn cơm chiều xong, trong khi mọi người nghỉ ngơi Đinh Hạo đi ra ngoài dạo một phòng. Đinh Hạo dùng thanh kiếm rỉ sét làm bút viết nửa câu thơ khác nhau trên đất ướt đông nam tây bắc.

– Sơn trọng thủy phục nghi không đường, liễu ám hoa minh lại nhất thôn!

Minh văn khắc trên đất đen chưa tan bắc rất nhạt hầu như không thấy nét bút, lóe ánh sáng bạc âm u như sương chảy xuôi trong vết khắc. Có lực lượng bí ẩn trong chữ viết, dù là yêu ma dã thú mắt nhạy bén nhất cũng không thể nhìn ra.

Câu thơ minh văn.

Đây là đạo minh văn đặc biệt của Đinh Hạo.

Năm mươi sáu chữ viết ẩn trong bóng tối có tác dụng lớn hơn cạm bẫy thiếu niên thợ săn Trương Phàm bày ra, chẳng những trước tiên phát hiện yêu ma đến gần, sau khi minh văn bị kích phát sẽ khói yêu ma tại chỗ. Uy lực của minh văn cỡ cao thủ cảnh giới Võ Sĩ cảnh đại viên mãn đánh một kích hết sức.

Làm xong tất cả Đinh Hạo quay về lều, trông thấy Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngồi quanh đống lửa nói cười. Đinh Hạo cũng ngồi xuống.

Đống lửa đốt cháy ánh lên mặt thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực, Đinh Hạo, lúc sáng lúc tối.

Nói một hồi không hiểu sao nhắc tới lúc bọn họ mới vào Vấn Kiếm tông. Đinh Hạo cảm thán, lây rượu ngon ra khỏi trữ vật giới chỉ. Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Đinh Hạo không yếu nhiều nhưng đã hơi say.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bình thường kiệm lời tối hôm nay nói khá nhiều.

Mới đầu là Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Đinh Hạo nói chuyện nhưng sau này là Trương Phàm kéo tay Phương Thiên Dực, Đinh Hạo, hai người nghe gã nói.

Nói đến lúc nhỏ săn bắn trong Bách Man sơn, khóe môi thiếu niên thợ săn Trương Phàm luôn nở nụ cười dịu dàng. Nói đến cùng đám người Đinh Hạo tu luyện, chơi đùa trong Vấn Kiếm tông thiếu niên thợ săn Trương Phàm tỏ ra hưng phấn. Nói đến đi ra rèn luyện, cơ duyên xảo hợp được Thập Hoàng Thể Tôn Công thì thiếu niên thợ săn Trương Phàm hao tay mua chân.

– Tên của ta là Trương Phàm, có lẽ vận mệnh đã định ta như cái tên, rất là bình thường, không có tư chất siêu đẳng như Đinh sư huynh, Phương sư huynh, nhìn kiếm pháp gì một lần là học được…

– Gần một năm qua ta cố gắng không thua ai, ta đổ mồ hôi không ít hơn ai nhưng ta có cố gắng cỡ nào vẫn không tiến bộ trong tu luyện huyền khí. Mọi người cùng nhau tu luyện Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên, ta tiến bộ chậm nhất. Trong hơn hai ngàn đệ tử ký danh sơn môn thì ta là người xếp chót nhất.

Chương 308: Thập Hoàng Thể Tôn Công

Nghe thiếu niên thợ săn Trương Phàm nói đến đây Đinh Hạo, Phương Thiên Dực định an ủi mấy câu nhưng gã mỉm cười xua tay chặn lại.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm tiếp tục bảo:

– Nhưng lần trước đi rèn luyện trong một di tích hoang phế, ta ngẫu nhiên có được Thập Hoàng Thể Tôn Công khiến ta thấy niềm hy vọng khó tả. Thập Hoàng Thể Tôn Công như chuyên môn tạo ra cho ta, chỉ cần tu luyện một tháng là ta có thể bùng nổ lực công kích Võ Sĩ cảnh.

Đinh Hạo chú ý đến lúc thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhắc Thập Hoàng Thể Tôn Công, ánh lửa đỏ chiếu rọi mặt gã sáng bừng lên, có khí thế phát ra từ người gã.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cười nói tiếp:

– Lư Bằng Phi biết đến Thập Hoàng Thể Tôn Công liên tục uy hiếp dụ dỗ ta, muốn ta dâng ra bí tịch. Ha ha ha ha ha ha! Làm sao ta không biết cái tên này ngay từ đầu đã muốn đối đầu Đinh sư huynh, sao ta có thể truyền dạy công pháp đáng sợ kia cho hắn? Lư Bằng Phi nổi khùng ỷ vào chức viện thủ lén dùng thủ đoạn vu oan ta tu luyện công pháp yêu ma. Lư Bằng Phi không biết dù ta chết cũng sẽ không nói nửa câu.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm vừa nói vừa uống rượu.

Chớp mắt thiếu niên thợ săn Trương Phàm uống năm, sáu bình Xích Diếm Nhưỡng.

Đây là lần đầu tiên thiếu niên thợ săn Trương Phàm uống nhiều rượu như vậy, men say lâng lâng, gã nói ngọng.

– Nhưng chuyện này liên luỵ rất nhiều huynh đệ, hại Tiểu Thất và Vân Kỳ bị nhốt trong tù, không biết ra sao rồi…

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nói đến cuối cùng nhìn hai bằng hữu tốt nhất, nghiêm túc nói:

– Đinh sư huynh, Thiên Dực, hôm nay ta truyền Thập Hoàng Thể Tôn Công cho các ngươi, sau này cùng nhau tu luyện.

Đinh Hạo, Phương Thiên Dực ngẩn ra, lòng dâng lên dòng nước ấm.

Đây chính là huynh đệ.

Đây chính là bằng hữu.

Liều mạng bảo vệ công pháp, thà chết không cho Lư Bằng Phi, bây giờ thiếu niên thợ săn Trương Phàm không keo kiệt muốn dạy Đinh Hạo, Phương Thiên Dực.

Đinh Hạo vỗ vai thiếu niên thợ săn Trương Phàm, mỉm cười nói:

– Ngươi đã nói như vậy thì Thập Hoàng Thể Tôn Công là chuyên môn dành cho ngươi, một mình ngươi tu luyện đi.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm sốt uột nói:

– Đinh sư huynh, ngươi và Mục Thiên Dưỡng ước chiến ba năm bây giờ đã qua gần một năm. Nay thần đồng Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện uy chấn Tuyết Châu có thể nói là đệ nhất nhân thế hệ trẻ, thực lực cao thâm khó dò, tốc độ tu luyện nhanh kinh khủng. Đinh sư huynh muốn đuổi kịp Mục Thiên Dưỡng trong thời gian ngắn rất là khó khăn. Thập Hoàng Thể Tôn Công là công pháp tốc hành, ta chỉ tu luyện một tháng đã tương đương Võ Sĩ cảnh. Với thiên phú của Đinh sư huynh nếu tu luyện công pháp này trong vòng hai năm sẽ việt qua Tiên Thiên Võ Tông cảnh…

Đinh Hạo phất tay ngăn thiếu niên thợ săn Trương Phàm lại, cười nói:

– Tiểu Phàm yên tâm đi, mỗi người có duyên pháp và tọa hóa của họ, ta không cần Thập Hoàng Thể Tôn Công cũng có thể khiêu chiến Mục Thiên Dưỡng. Còn ngươi không tu luyện được Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên, vậy hãy tập trung vào Thập Hoàng Thể Tôn Công đi, không chừng tương lai nhất phi xung thiên, thành tựu trên cả chúng ta.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm vẫn muốn nói gì:

– Nhưng mà…

Phương Thiên Dực cười phụ họa:

– Tiểu Phàm, Đinh sư huynh nói đúng, mỗi cá nhân có tạo hóa, duyên pháp của mình. Ta cũng không muốn tu luyện Thập Hoàng Thể Tôn Công tập trung lực lượng cơ thể như ngươi vì…

Nói đến đây Phương Thiên Dực cười tự hào, chậm rãi rút trường kiếm bên hông ra, ngón tay nhẹ vuốt ve như đang sờ da thịt mềm mại của người tình.

Phương Thiên Dực say mê nói:

– Kiếm mới là sinh mệnh, linh hồn của ta. Đời này Phương Thiên Dực chỉ tu đạo kiếm thuật, nhất kiếm phá vạn pháp mới là đao của ta.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm há mồm không biết nên nói gì.

* * *

Lư Bằng Phi nhíu mày.

Không cần xoay người Lư Bằng Phi cũng biết là ai đến.

Trong đệ tử ký danh năm viện bắc, nam, đông, tây, trung kẻ dám nói giọng điệu đó với Lư Bằng Phi chỉ đếm trên đầu ngón tay, gọi Lý Y Nhược là biểu muội thì chỉ có một người.

Viện thủ Hồng Sam Tây Viện, Bát Hoang Tà Dương Lý Tàn Dương.

Đây là ngựa ô nổi bật sau.

Trong đại tái năm viện lần đầu Lý Tàn Dương không thể vào danh sách mười tuyển thủ hạt giống Hồng Sam Tây Viện, biểu hiện không tiếng tăm gì. Mãi khi đại tái năm viện lần hai, ba Lý Tàn Dương mới dần nổi bật, một bộ Bát Hoang Tà Dương kiếm pháp vô cùng tính diệu, xem như cao thủ kiếm pháp xếp năm hàng đầu trong hai ngàn đệ tử ký danh. Càngh iếm có là Lý Tàn Dương trẻ tuổi nhưng mưu tính sâu xa, rất khôn ngoan, làm việc không lọt kẽ hở. Lý Tàn Dương được gọi là tiểu thiên cơ, rất khó đối phó.

– Ta tưởng là ai, thì ra Lý viện thủ đại giá tới rồi.

Lư Bằng Phi chậm rãi xoay người, cười lạnh nói:

– Lý viện thủ thật là uy phong, lớn giọng thật.

Phía đối diện, mấy chục đệ tử ký danh Hồng Sam Tây Viện khí thế mạnh mẽ vây quanh Lý Tàn Dương ngày càng chính chắn, gã kiêu ngạo đứng thẳng, mặt lạnh lùng.

Lý Tàn Dương mặc áo đỏ, lưng đeo trường kiếm, mặt như quan ngọc, mắt sáng hơn sao, tóc đen dày cột sau ót bằng vòng vàng khảm ngọc đỏ. Lý Tàn Dương tuấn tú nho nhã như ngọn lửa đốt cháy, có phong cách tự tin chắc chắn.

Lý Tàn Dương cho người cảm giác như tắm gió xuân, dễ khiến người thân thiết hơn Lư Bằng Phi lạnh lùng gian xảo.

– Giọng của bản viện không lớn như Lư viện thủ.

Lý Tàn Dương chậm rãi đi tới, mỉm cười nói:

– Xá muội chỉ đến thăm bằng hữu ngày xưa đã bị ngươi bắt nhốt lại, qua mấy ngày nữa sợ là viện thủ Hồng Sam Tây Viện như ta cũng bị ngươi tìm tội danh nào đó nhốt vào tù đi?

Lư Bằng Phi lạnh nhạt nói:

– Nếu chỉ là thăm bằng hữu đương nhiên không có vấn đề, nhưng đánh bị thương đệ tử Thanh Sam Đông Viện ta thì ta là đứng đầu một viện không thể không hỏi tới.

Đồ ngốc cũng ngửi được hai đại nhân vật đối thoại tràn ngập mùi thuốc súng.

Bát Hoang Tà Dương Lý Tàn Dương và Lư Bằng Phi quan hệ không hòa thân, nhiều người trong lòng hiểu rõ.

Nguyên nhân căn bản Bát Hoang Tà Dương Lý Tàn Dương và Lư Bằng Phi đối lập là vì Đinh Hạo biến mất nửa năm.

Lý Tàn Dương là bằng hữu của Đinh Hạo, bằng hữu rất tốt nên tất nhiên gã nghiêng hướng đám người Vương Tiểu Thất. Từ sau khi Lư Bằng Phi nổi lên ban đầu còn ngây thơ lôi kéo thiếu niên viện thủ Lý Tàn Dương nắm giữ một phần năm lực lượng đệ tử ký danh. Tiếc rằng mỗi lần Lư Bằng Phi đều bị từ chối.

– Đạo khác nhau không chung lối.

Đây là câu trả lời Lý Tàn Dương đưa cho Lư Bằng Phi.

Lư Bằng Phi rất tức giận.

Mấy ngày qua Lý Tàn Dương, Lư Bằng Phi từ trong tối ngoài sáng ngấm ngầm đấu nhau. Về thực lực cá nhân thì Lư Bằng Phi chiếm ưu thế một chút, nhưng Lý Tàn Dương có sức kêu gọi, ngưng tụ đệ tử ký danh Hồng Sam Tây Viện. Hai bên giằng co dần khiến quan hệ Thanh Sam Đông Viện, Hồng Sam Tây Viện cũng căng thẳng theo.

Chương 309: Một con mèo mập màu trắng

– Phi, chó dữ như Giang Phong nếu là lão tử sớm lấy mạng chó của hắn rồi. Lư tiểu nhân, bà nội nó ngươi đừng không biết ngượng nói, ta phi!

Lý Tàn Dương chưa nói gì thì một thiếu niên vạm vỡ, mặt có một vết đao nhạt, mặc áo đỏ lớn giọng cười to.

Lư Bằng Phi nhíu mày, không trả lời.

Bởi vì Lư Bằng Phi nhận ra thiếu niên mặt sẹo này.

Là Tiêu Thừa Tuyên.

Nhân vật thứ hai đứng sau Bát Hoang Tà Dương Lý Tàn Dương trong Hồng Sam Tây Viện, cũng là cánh tay phải của gã và là người thân tín nhất.

Tiêu Thừa Tuyên ất lỗ mãng, thô lỗ, trái ngược với Lý Tàn Dương khôn khéo. Tiêu Thừa Tuyên nhanh mồm nhanh miệng, chuyện gì cũng dám nói. Tiêu Thừa Tuyên dám làm điều người khác không dám, thiên phú và tư chất siêu mạnh, thực lực cường đại, đánh nhau không sợ chết. Nếu chọc vào Tiêu Thừa Tuyên thì như dính miếng da trâu đường, kéo không ra. Không thể nói phải trái với người như vậy.

Cho nên Lư Bằng Phi cố nén lửa giận trong lòng.

Lư Bằng Phi cảm thấy thân phận, địa vị của gã nếu đấu miệng với người lỗ mãng như Tiêu Thừa Tuyên thì hạ giá, hẹp hòi. Nhưng hôm nay Lý Y Nhược cho Lư Bằng Phi tìm được cơ hội, gã quyết tâm nắm bắt không thả, dù có gây lớn chuyện đến cao tầng tông môn cũng không sao.

Chỉ cần trừng phạt Lý Y Nhược là tương đương khiến Lý Tàn Dương mất mặt.

Lư Bằng Phi muốn cho các đệ tử ký danh năm viện bắc, nam, đông, tây, trung thấy rõ ai mới là số một hiện giờ, ai nói chuyện nặng ký.

Lư Bằng Phi thầm quyết định, chậm rãi nói:

– Mọi người đều thấy Lý Y Nhược đánh Giang Phong, ta phải lấy lẽ công bằng cho Thanh Sam Đông Viện. Tuy Lư Bằng Phi ta không biết ăn nói như Lý viện thủ nhưng cũng biết ra mặt vì huynh đệ của mình. Có vài người chó cậy mặt chủ muốn khi dễ đệ tử Thanh Sam Đông Viện ta? Đừng mơ!

Lư Bằng Phi không quan tâm Tiêu Thừa Tuyên, gã híp mắt lóe tia sáng lạnh, bộ dáng đầy chính nghĩa, cười lạnh nhìn Lý Tàn Dương.

Lời này thốt ra từ người đứng đầu đại tái năm viện ba lần, Lư Bằng Phi cố ý biểu diễn kích động, không chỉ Giang Phong bị đánh gần chết mà bao gồm mười mấy đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện đi bên cạnh gã cũng kích động.

Nhưng…

Tiêu Thừa Tuyên làm bộ muốn ói:

– Ọe, lấy đâu ra lời buồn nôn quá vậy? Ói chết, để ta ói đã.

Tiêu Thừa Tuyên khinh thường nói:

– Nếu Đinh Hạo nói câu này thì ta sẽ tin nhưng Lư Bằng Phi ngươi… Tiểu nhân ích kỷ vì mình, miệng mồm nhanh nhảu thu mua lòng người. Ta phi! Thanh Sam Đông Viện bị ngươi làm thành bộ dạng gì còn không biết xấu hổ nói câu đó?

Mặt Lư Bằng Phi đen thui.

Tiêu Thừa Tuyên đúng là thứ nên bị kéo xuống địa ngục tùng xẻo, công lực kéo thù hận không thấp hơn Vương Tuyệt Phong xấu xa. Tiêu Thừa Tuyên nói một câu phá hoại Lư Bằng Phi cực khổ tạo ra không khí hiên ngang lẫm liệt.

– Bà nội nó, ngươi nói gì?

– Tiểu tử mặt sẹo, dám vu tội Lư sư huynh? Ngươi muốn chết!

– Như thế nào? Tiêu sư huynh chúng ta không thể nói lời thật sao?

– Một đám chó săn nịnh bợ Lư tiểu nhân, khi Đinh Hạo sư huynh còn ở sao không thấy các ngươi nhiệt tình như vậy? Ta phi, làm đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông ta mất hết mặt mũi!

Không khí căng thẳng.

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện, Hồng Sam Tây Viện cãi lộn trong nhà tù, hai bên giương cung bạt kiếm, rút vũ khí ra. Ánh sáng lạnh chớp lóe, huyền khí tuôn trào.

Lư Bằng Phi hét to một tiếng:

– Câm miệng lại hết cho ta!

Thanh âm như sấm rền chấn động nhà tù nhỏ hẹp kêu vù vù, thanh âm không dứt.

Chớp mắt khí thế mạnh mẽ tuôn trào từ người Lư Bằng Phi.

Ánh sáng xanh biếc tràn ngập toàn thân Lư Bằng Phi, sóng gợn lăn tăn hoa mắt người, dâng trào như sóng thần. Mọi người ảo giác rơi vào rừng rậm vô biên, từng cây cối ngàn năm rì rào hát. Áp lực nghẹt thở phát ra từ người Lư Bằng Phi khiến tất cả im miệng.

Đệ tử ký danh thực lực thấp chút mặt tái nhợt không đứng vững.

– Nếu không nói thông đạo lý được thì hãy dùng thực lực nói chuyện đi!

Lư Bằng Phi chậm rãi bước ra, kiêu ngạo đứng thẳng, mắt hẹp dài tràn ngập kiêu ngạo khinh thường.

Lư Bằng Phi thản nhiên nói:

– Hôm nay bản viện muốn bắt Lý Y Nhược, có ai không phục? Đi ra đấu một trận!

Lư Bằng Phi nhìn bốn phía, dừng lại ở Lý Tàn Dương. Lư Bằng Phi cười nhạt đầy khiêu khích.

Trong khoảnh khắc này, thực lực và bá đạo của đệ nhất đại tái năm viện ba lần lộ rõ ràng.

Lư Bằng Phi liên tục giành hạng nhất đại tái năm viện ba lần, gã không còn là cái đuôi núp sau lưng Đinh Hạo. Lư Bằng Phi đột nhiên biến bá đạo, mọi người có mặt tự hỏi lòng không ai một chọi một có nắm chắc đánh bại gã.

Bao gồm viện thủ Hồng Sam Tây Viện Lý Tàn Dương cũng vậy.

– Ha ha ha ha ha ha! Lý viện thủ có Bát Hoang Tà Dương kiếm pháp tinh diệu vô song, hôm nay trước mặt nhiều sư huynh đệ, Lư Bằng Phi ta muốn lĩnh giáo xem ngươi có xứng với danh hiệu Bát Hoang Tà Dương không?

Lư Bằng Phi cười lạnh, chủ động đến gần Lý Tàn Dương.

Tiêu Thừa Tuyên biến sắc mặt nói:

– Tiểu nhân vô sỉ, ngươi chỉ là viện thủ một viện. Ha ha, ngươi có tư cách gì khiêu chiến với viện thủ của Tây viện ta? Hãy để lão tử dạy ngươi bài học!

Tiêu Thừa Tuyên cắn răng bước tới một bước, định đánh nhau.

Đừng thấy ngày thường Tiêu Thừa Tuyên làm việc lỗ mãng nhưng trong thô có tế, lòng sáng như gương. Tiêu Thừa Tuyên biết hôm nay quyết không thể để Lý Tàn Dương và Lư Bằng Phi đánh nhau, vì nếu thua thì uy vọng của Lý Tàn Dương trong năm viện bắc, nam, đông, tây, trung sẽ giảm mạnh, sau nàyêu ma uốn kéo lại là rất khó khăn.

Lư Bằng Phi muốn dùng lực phá xảo.

Tiêu Thừa Tuyên tuyệt đối không cho Lư Bằng Phi có cơ hội đó.

Nếu hôm nay Tiêu Thừa Tuyên bị Lư Bằng Phi đánh bại thì uy vọng của Lý Tàn Dương không hao tổn, sau này gã còn cơ hội khống chế cục diện.

Ai ngờ Tiêu Thừa Tuyên chưa ra tay thì…

– Meo!

Một tiếng mèo kêu trong trẻo vang trong nhà tù chật hẹp.

Xảy ra chuyện khó tin.

Lư Bằng Phi đầy bá đạo khi nghe tiếng mèo kêu, đôi mắt kiêu căng toát ra tia ngạc nhiên. Huyền khí dao động mạnh mẽ vô cùng chợt đông lại, Lư Bằng Phi đứng im tại chỗ.

Tiêu Thừa Tuyên nhìn theo ánh mắt Lư Bằng Phi rơi vào vai Lý Tàn Dương.

Một con mèo mập trắng ngồi trên vai Lý Tàn Dương.

Tiêu Thừa Tuyên ngẩn người.

Lý Y Nhược đứng bên cạnh, đôi mắt trong suốt lộ tia hân hoan, người khẽ run.

Chương 310: Niềm tin tan vỡ và rời đi

Một số đệ tử ký danh Hồng Sam Tây Viện không hiểu ẩn ý lộ vẻ nghi hoặc.

Chỉ là một con mèo, mập tròn, không có dao động lực lượng gì, có vẻ như mọi người tại đây một tay đủ bóp chết nó. Con mèo nhỏ như vậy tại sao khiến không khí nhà tù biến quái dị?

Không nói đến biểu tình vài đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện kỳ lạ, bao gồm Lư Bằng Phi vênh váo kiêu căng trong chớp mắt này lộ vẻ mặt vừa giận vừa sợ.

Không lẽ con mèo mập trắng đại biểu cho thế lực khủng khiếp nào đó?

Càng khiến các đệ tử ký danh các đệ tử ký danh ngạc nhiên là đệ nhất mỹ nữ năm viện bắc, nam, đông, tây, trung Lý Y Nhược mặt luôn lạnh băng khi thấy con mèo này thì lần đầu tiên nở nụ cười trong nửa năm qua, như băng vạn năm hòa tan, xuân về hoa nở.

Bao gồm hai tù phạm thảm nhất Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ mắt lạnh nhìn mọi chuyện khi trông thấy con mèo mập trắng cũng lộ biểu tình mừng như điên. Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ nhìn nhau, cùng cười to, trong tiếng ngaoài tràn ngập vui sướng, đắc ý, ấm áp, dễ chịu.

– Ha ha ha ha ha ha! Lư Bằng Phi, ngươi không ngờ đúng không? Ngày này rốt cuộc đến, hắn trở về, ngươi tàn đời rồi!

Vương Tiểu Thất không còn vẻ sa sút, kích động người run run.

Lý Vân Kỳ ở một bên tuy không nỏi nhưng khuôn mặt hưng phấn đỏ lên.

Càng lạ là đối mặt Vương Tiểu Thất trào phúng, Lư Bằng Phi là đứng đầu đại tái năm viện ba quý, viện thủ Thanh Sam Đông Viện như kẻ ngốc đứng ngây ra, biểu tình liên tục thay đổi, không đáp trả lại câu nào.

Ánh mắt Lý Tàn Dương thương hại nhìn Lư Bằng Phi, nói:

– Ba ngày nữa hắn sẽ trở về, kêu ta nói ngươi biết hãy chuẩn bị đi. Có thủ đoạn gì cứ lấy ra hết, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.

Lư Bằng Phi như chìm trong ác mộng giật mình tỉnh lại, biểu tình ngẩn ngơ sau đó là nổi khùng lên.

– Ha ha ha ha ha ha! Cơ hội? Cơ hội cuối cùng? Cười chết người. Hắn có tư cách gì nói câu đó? Hắn trở về thì sao? Có thể thay đổi mọi thứ sao? Bây giờ ta đã không còn là Lư Bằng Phi trước kia, ta là đệ nhất đại tái năm viện ba quý, là đệ tử ký danh mạnh nhất năm viện bắc, nam, đông, tây, trung còn là viện thủ Thanh Sam Đông Viện, mạnh hơn trước kia, có quyền thế hơn. Dù hắn trở về thì sao? Ta sẽ cho hắn biết thời đại của hắn đã qua rồi!

Người xung quanh ngẩn ra.

Ba, bốn tháng nay Lư Bằng Phi cho người ấn tượng gã khôn ngoan âm hiểm, buồn vui không lộ ra, tâm ngoan thủ lạt, nói một không hai. Khuôn mặt Lư Bằng Phi âm trầm như con rắn chuẩn bị táp mồi, khiến người kính sợ.

Đây là hình tượng Lư Bằng Phi cố ý đắp nặn ra.

Lư Bằng Phi hy vọng không chỉ có thực lực, địa vị khiến người hâm mộ mà khí chất sẽ như kiêu hùng, làm người kính sợ.

Nhưng lúc này Lư Bằng Phi hoảng loạn.

Thời gian dài Lư Bằng Phi cố ý tạo ra hình tượng bỗng nhiên sụp đổ, rất nhiều người lần đầu thấy gã tức giận, hoảng hốt đến vậy.

Lư Bằng Phi như người chết chìm vùng vẫy lần cuối, như dã thú bị nhốt trong bẫy kêu gào trước khi chết, càng lún càng sâu.

Bản thân Lư Bằng Phi không hiểu sao chẳng qua là con mèo Đinh Hạo nuôi xuất hiện đã làm gã rơi vào sợ hãi, bất an.

Lư Bằng Phi cho rằng thời gian huy hoàng xóa tan cái bóng trong lòng gã, đã có đủ can đảm đối diện người kia. Nhưng lúc này, nỗi sợ hãi vừa xa lạ vừa quen thuộc như thủy triều lan tràn nhấn chìm Lư Bằng Phi.

Mắt Lý Tàn Dương càng lộ rõ thương hại, nhìn Lư Bằng Phi như ngó tên hề lừa mình dối người.

Lý Tàn Dương lắc đầu. Đinh Hạo nhờ một con mèo đến nhắn tin khiến gã bất ngờ, nhưng điều này cho gã cảm giác tự hào vì được tin tưởng. Đặc biệt là được người như Đinh Hạo tin tưởng, cảm giác thật tuyệt vời. Điều Lý Tàn Dương cần làm là bảo vệ Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ. Bây giờ Lý Tàn Dương đã làm được, một con mèo dễ dàng đánh tan khí thế của Lư Bằng Phi.

Lý Tàn Dương dời mắt khỏi Lư Bằng Phi nhìn hướng biểu muội, nói:

– Y Nhược, chúng ta đi, đã hết chuyện.

Một người đánh mất đấu chí không có gì đáng sợ.

Ai ngờ Lý Y Nhược kiên quyết lắc đầu, nói:

– Không, ta muốn ở lại đây chờ hắn trở về! Trước khi hắn quay về ta tuyệt đối không để bằng hữu của hắn lại bị tổn thương.

Lý Tàn Dương ngẩn ra, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, nói:

– Cũng tốt.

* * *

Đinh Hạo nhìn tờ giấy trong tay, thở dài.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã đi.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm kiên cường bị đóng dấu phản nghịch cuối cùng lựa chọn rời khỏi Vấn Kiếm tông.

Sáng sớm Đinh Hạo ra lều không thấy bóng dáng thiếu niên thợ săn Trương Phàm đâu, cuối cùng Phương Thiên Dực tìm thấy thư từ biệt trong lều của Trương Phàm.

Nội dung lá thư rất đơn giản.Trước kia mình chỉ là dân IT sau đó theo quy luật huyền bí nào khiến mình trở thành người có Căn Số trở thành Kẻ Gác Cửa Điện Âm. …!

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm viết rằng vì vẫn không thể tu luyện Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên, không tiến bộ tu vi huyền khí, không thể dung nhập vào tập hợp thiên tài, cạnh tranh kịch liệt trong Vấn Kiếm tông. Sau khi có được Thập Hoàng Thể Tôn Công, thiếu niên thợ săn Trương Phàm tìm thấy con đường mới, gã quyết định ra đi tìm con đường cường giả thuộc về mình.

[Ta đột nhiên cảm thấy Đinh sư huynh nói rất đúng, mỗi cá nhân có duyên pháp, con đường của mình. Nửa năm qua chứng minh duyên pháp, con đường của ta không ở trong Vấn Kiếm tông.]

[Đinh sư huynh, khi chọn rời đi ta không biết mình sẽ đi đâu. Có lẽ ta sẽ về Bách Man sơn, quay về nơi sinh ra. Có lẽ ta không thể mang vinh diệu Vấn Kiếm tông cho bộ lạc săn Bách Man sơn, nhưng đao của ta cho bọn họ an toàn, có thể tìm ra con đường của mình.]

[Ta biết đường tán tu rất vất vả nhưng điều này giúp ta thanh thản, ta có cảm giác thân thiết với núi rừng.]

[Ta không giỏi thủ đoạn, suy nghĩ nhanh nhẹn như Tiểu Thất, cung cấp tài nguyên tu luyện cho Đinh sư huynh. Ta cũng không như Thiên Dực sư huynh có thiên phú kiếm thuật siêu đẳng, có thể cùng Đinh sư huynh luận bàn cùng tiến bộ. Ta cố vùng vẫy một năm đến bây giờ chưa được nhất khiếu Võ Đồ cảnh.]

[Đinh sư huynh, đã bao nhiêu lần ta muốn làm điều gì đó cho sư huynh, ta cũng muốn trở thành trợ thủ cho sư huynh chứ không phải gánh nặng. Ta càng không muốn Đinh sư huynh phân tâm vì ta, ta biết rõ sư huynh không cách nào phân tâm vì ước chiến cùng Mục Thiên Dưỡng trên Thiên Hàn Tuyệt phong. Ta ở lại tông môn chỉ khiến Đinh sư huynh càng vất vả.]

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo