Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập55 [ chương 271 đến 275 ]
❮ sautiếp ❯Chương 271: Vây công cùng nghịch sát
– Viêm đao phán hình.
Đoạn thoại tương tự lại vang lên.
– Tuyên hình: Đại trại chủ Phùng Huyết Y nhất kiếm câu hồn giết người vô số, nuốt người sống, lấy máu người luyện công, không chuyện ác nào không làm, tội ác chồng chất. Ban ngươi tử hình, Nhất Đao Khải Trình!
Thanh âm này như tử thần tuyên án không có cảm tình nhân loại.
Lúc này không còn ai xem lời Nhất Đao Khải Trình là trò cười. Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng bí ẩn trước mắt có năng lực phán hình, long văn huyết đao và huyền khí lửa nóng cháy cực kỳ khủng bố. Hai đao chấm dứt mạng sống hai cao thủ nổi tiếng như cồn trong phạm vi năm trăm dặm Tuyết Long sơn, xứng đáng với bốn chữ Nhất Đao Khải Trình.
Một luồng đao quang đưa ngươi lên đường, bước lên đường hoàng tuyền.
– Giết ta?
Đại trại chủ Phùng Huyết Y là loại người bỏ mạng giết người vô tình, rất nhanh tỉnh táo lại.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y cười nanh tranh như dã thú:
– Sợ là ngươi không có bản lĩnh đó.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y liếc người ngồi xung quanh, cao giọng quát:
– Mọi người còn ngẩn ra làm gì? Không lẽ chờ tên tội đồ này giết sạch người Huyết Long Trại ta rồi đưa các ngươi lên đường?
Đại trại chủ Phùng Huyết Y nói xong trong đám người ầm ĩ lên.
Một số thế lực có quan hệ ích lợi với Huyết Long Trại bắt đầu đánh trống reo hò, bọn họ không thể nhìn Huyết Long Trại bị diệt, nếu không thì khó tính hết ích lợi bị thất thoát. Bọn họ đứng lên vây quanh người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, biểu tình ác độc, đao thương ra khỏi vỏ, muốn lấy nhiều thắng ít.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y cười đắc ý:
– Ha ha ha ha ha ha! Ta muốn nhìn xem ngươi có thể giết bao nhiêu người?
Mắt người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng như lửa lướt qua từng võ sĩ, thanh âm lạnh lùng không chút cảm tình:
– Các ngươi muốn tự cam đọa lạc, tiếp tay cho người xấu, trợ giúp bọn cướp tội ác chồng chất?
Đối diện người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng chất vấn, có người cúi đầu, có kẻ cười gian ác.
– Huyết Long Trại là bằng hữu của chúng ta, tất nhiên ta không thể để ngươi giết bọn họ!
– Phi, kẻ giết người tàn ác như! Tuy Huyết Long Trại là cướp nhưng tội không đáng chết, còn ngươi giết bậy vô tội, tội đáng muôn chết!
– Đội mặt nạ không dám gặp ai, có ai biết đằng sau mặt nạ phải chăng là khuôn mặt yêu ma nào?
– Ngươi giết nhiều người như vậy, chúng ta giết ngươi là trừ hại cho dân!
Từng tiếng kêu gào đổi trắng thay đen từ miệng đám võ giả ngày thường tự cho là hiệp nghĩa. Khuôn mặt giả dối biến dữ tợn, ích lợi thúc đẩy khiến những thứ trong bóng tối biến trần trụi.
Viêm đao phán hình!Nguồn truyện audio Podcast
Đây đúng là khởi đầu đáng sợ. Nhiều người có mặt nếu đã chọn đi đến Thăng Long phong chứng minh có liên quan Huyết Long Trại, có bí mật không thể lộ ra. Ai dám bảo đảm sau khi Tam trại chủ Tô Long, Đại trại chủ Phùng Huyết Y, Nhị trại chủ quỷ mưu sĩ Hàn Vũ chết rồi người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng không tuyên hình với bọn họ?
Cho nên phải bóp nát nguy hiểm từ trong chứng nước.
Không thể giữ lại người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng!
– Chỉ hươu bảo ngựa, chẳng biết xấu hổ! Tốt, nếu các ngươi đã chọn rồi thì cứ thế đi, hôm nay đưa các ngươi lên đường! Giết đám con sâu làm rầu nồi canh các ngươi rồi có lẽ từ nay Tuyết Long sơn sẽ trong lành hơn!
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng bị đám người bao vây, thanh âm vẫn lạnh băng, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ như thấy đám chó mèo ven đường.
Cùng với thanh âm, ngọn lửa lại cháy rực lên trên long văn huyết đao.
Chính lúc này, Lý Anh luôn im lặng bỗng nhiên đứng dậy, đôi mày xám trắng nhếch lên lộ ra con ngươi bình tĩnh nhìn thấu sự đời.
Lý Anh gật đầu, nói:
– Ra tay!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Các võ sĩ Thanh Giang trấn bình tĩnh như núi nghe lệnh thì hùng hổ rút đao thương ra khỏi vỏ, từ đằng sau vọt hướng đám võ giả vây quanh người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, công kích đẫm máu. Chớp mắt tràn ngập máu tanh, Thăng Long phong bình tĩnh vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Máu loãng dọc theo tuyết đọng lan tràn.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y tức giận quát:
– Lão thất phu Lý Anh, ngươi đang làm gì?
Lý Anh cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Tất nhiên là xóa sạch bọn cướp Tuyết Long sơn! Thanh Giang trấn ta sao có thể cùng các ngươi hợp ô?
Hai tay Lý Anh nắm một cây búa to hình dạng dữ tợn, vung một cái có mấy kỵ sĩ giáp đen trước mặt lão bị chém thành hai khúc.
– Lão thất phu chết tiệt, giết cho ta!
Đại trại chủ Phùng Huyết Y vừa sốt ruột vừa giận dữ.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y vốn cảnh giác với người Thanh Giang trấn, hôm nay là đại hội huyết tế trừ giết hết nam nhân Thung Lũng thôn giết gà dọa khỉ ra trong lòng nhất kiếm câu hồn thầm nghĩ suy yéu lực lượng Thanh Giang trấn. Trước đó Đại trại chủ Phùng Huyết Y âm thầm chuẩn bị nhiều, nhưng gã không ngờ bỗng nhiên xuất hiện người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng phá hủy mọi kế hoạch, khiến Thanh Giang trấn không đánh mà thắng chiếm ưu thế.
Trong phút chốc tình hình rối loạn.
Tiếng chém giết ngập trời, máu bắn tung tóe, tay chân gãy bay lên, trình diễn màn giết chóc nguyên thủy nhất.
– Giết!
Lý Vân Kỳ cầm trường kiếm tinh cương lao vào đám người.
Thiếu niên này có kiếm pháp tinh diệu, thân hình bay bay như bươm bướm xuyên qua lướt trong đám người. Đây chính là chỗ tốt làm đệ tử tông môn, tuy tu vi huyền công không siêu quần nhưng Lý Vân Kỳ nắm giữ chiến kỹ rất tinh diệu, hoàn toàn áp chế đối thủ cùng cảnh giới.
Thanh Giang trấn đã chuẩn bị trước khi đến, toàn là võ sĩ tinh nhuệ nhất đi, có thuật hợp kích thô sơ dần chiếm ưu thế trong đối kháng.
Huống chi mấy trăm người đến Thăng Long phong không phải tất cả đều về phe Huyết Long Trại. Theo thế cục biến đổi, một số người thông minh đứng trung lập, không nắm chắc hoàn toàn thì bọn họ sẽ không làm chuyện được ăn cả ngã về không.
Lý Anh cao giọng quát:
– Không phải người của đám cướp Huyết Long Trại nếu ai lùi ra thì không giết!
Các võ giả Thanh Giang trấn đồng thanh kêu lên:
– Nếu ai lùi ra thì không giết!
Thế cục dần nghiêng hướng bất lợi cho Huyết Long Trại. Kế hoạch của Đại trại chủ Phùng Huyết Y hoàn toàn bị rối loạn. Khoảng hơn hai trăm kỵ sĩ giáp đen đi Thăng Long phong, trong trại có một nửa kỵ sĩ giáp đen ở lại giữ nhà. Trong kế hoạch của Huyết Long Trại thì lực lượng như thế đã đủ đối phó hết thảy, nhưng mà…
– Đều tại người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng chết tiệt kia, cái tên đó từ đâu chui ra?
Đại trại chủ Phùng Huyết Y vừa tức vừa giận nhìn thân tín ngày càng ít đi, gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y cảm giác được đã bị khí cơ của đối phương tỏa định, nếu gã rục rịch sẽ trúng công kích sấm sét. Hai đối thủ thực lực ngang nhau nếu có bên nào rơi vào tình thế bị động thì nghĩa là thất bại thảm hại.
Chương 272: Cuồng Ngưu Yêu Soái
– Giết!
Trường kiếm của Lý Vân Kỳ như rồng một kiếm giết kỵ sĩ giáp đen cuối cùng của Huyết Long Trại.
Bữa tiệc giết chóc đẫm máu vào lúc này chợt ngừng lại.
Mấy trăm kỵ sĩ giáp đen của Huyết Long Trại cộng với thế lực các nơi, võ sĩ đứng về phía Huyết Long Trại cộng lại gần ba trăm người bị đồ sát sạch. Dưới băng tuyết tế đàn vốn là để biểu hiện uy phong của Huyết Long Trại chỉ có mình Đại trại chủ Phùng Huyết Y nhất kiếm câu hồn cô đơn đứng.
Cục diện này lúc trước Đại trại chủ Phùng Huyết Y nằm mơ cũng không thấy.
Lý Anh cười to bảo:
– Thiên đạo sáng tỏ, thiện ác có báo. Huyết Long Trại làm nhiều việc ác, hôm nay rốt cuộc thu nhận hủy diệt. Đại cục đã định, Phùng Huyết Y, ngươi còn có lời gì để nói?
Lý Anh tin vào phán đoán của ngũ nhi tử Lý Vân Kỳ đặt cược vào người bí ẩn thật sự đặt đúng rồi, một hơi rút thế lực ác Huyết Long Trại. Từ nay khu vực Tuyết Long sơn trừ Thái Bình thành ra là thiên hạ của Thanh Giang trấn.
Lúc này Đại trại chủ Phùng Huyết Y đã bình tĩnh lại.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y biết Huyết Long Trại tiêu rồi.
Lực lượng Đại trại chủ Phùng Huyết Y cực khổ chế tạo mấy chục năm bị chôn vùi trên Thăng Long phong.
Nhưng mà…
Đại trại chủ Phùng Huyết Y ngửa đầu cuồng cười:
– Ha ha ha ha ha ha!, đại cục đã định? Ai nói? Ngươi cho rằng giết chết mấy con tôm tép của ta là có thể tiêu diệt Huyết Long Trại sao? Ha ha ha ha ha ha! Ngây thơ quá. Ta vốn không định lộ ra lực lượng thật sự, tiếc rằng là các ngươi ép ta. Hôm nay, các ngươi đều phải chết!
Đại trại chủ Phùng Huyết Y bỗng móc ra một vật màu bạc tròn từ trong ngực ra, ném hướng gió. Một vầng sáng bạc hiện lên trên bầu trời.
Màu bạc như tơ lan tràn, không khí biến thành gợn sóng nước. Sóng dao động ngày càng kịch liệt như có quái vật đáng sợ sắp chui ra từ gợn sóng.
Lực lượng huyền khí dao động không giống nhân loại phát ra từ trong đó.
Yêu khí!
Lý Anh biến sắc mặt nói:
– Nguy rồi, là yêu khí! Đây là huyền khí minh văn truyền tống không gian, nó đang triệu hoán yêu ma. Chết tiệt, Phùng Huyết Y, ngươi là nhân tộc nhưng cấu kết với yêu ma?
yêu khí lan tỏa từ vòng bạc đó đậm đặc rất đáng sợ, không khí bị lực lượng ảnh hưởng biến dính đặc.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y cuồng cười nói:
– Ha ha ha ha ha ha! Là các ngươi ép ta…
Gió mạnh thổi bốn phía, trên đỉnh Thăng Long phong yêu khí giăng đầy. Trong tiếng răng rắc, băng tuyết tế đàn to lớn không chịu được nứt ra. Một số võ giả thực lực yếu một chút không đứng vững nổi, bị yêu phong thổi bật ra ngoài, vô số tiếng hét thảm vang lên.
– Lại còn cấu kết với yêu ma, quả nhiên ngươi đáng chết!
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng cầm long văn huyết đao, toàn thân như đốt cháy lên. Lửa cháy hừng hực kêu ầm ầm, yêu khí đậm đặc tới gần người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng một thước rồi khựng lại, hình thành quả cầu ánh sáng kỳ lạ.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y tức giận nguyền rủa:
– Ta đáng chết còn ngươi thì phải chết. Ta sẽ cởi bỏ mặt nạ của ngươi trước khi ngươi chết, nhìn xem rốt cuộc ngươi là ai!
Một thanh âm như sấm rền truyền ra từ sóng bạc mờ mịt:
– Phùng Huyết Y, ngươi triệu hoán bản tôn tiến đến tốt nhất nên có lý do thích hợp.
Một quái vật đùa trâu thân người cao ba trượng, toàn thân lượn lờ yêu khí màu đen đứng giữa không trung, lực lượng đáng sợ dao động khiến mọi người có mặt thấy như bị vạn cân đè người.
Yêu soái!
Đó là yêu ma đẳng cấp yêu soái.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y cung kính nói:
– Cuồng Ngưu Yêu Soái, có cao thủ nhân loại làm hỏng chuyện lớn của ta, sắp đập tan Huyết Long Trại của ta. Tại hạ bất đắc dĩ mới triệu hoán người đi ra, dựa theo tại hạ cùng Hư Không thái tử của Yêu Thần cung hiệp nghị, xin Cuồng Ngưu Yêu Soái giết kẻ địch cho ta.
– Hừ! Thành sự không đủ bại sự có thừa, mấy con kiến bình thường mà ngươi cũng không làm xong, còn cần bổn soái tự mình ra tay, phế vật. Thôi, bổn soái nể Hư Không thái tử ra tay một lần, hy vọng sau này ngươi biểu hiện đừng khiến thái tử thất vọng.
Giọng Cuồng Ngưu Yêu Soái ồm ồm như sấm, yêu khí kích động.
Mấy võ sĩ bị thương nay bị yêu khí xâm nhập, gào thét rồi thân thể trướng to ra, nổ tung.
Trong khoảnh khắc này không khí trên đỉnh Thăng Long phong căng thẳng. Một yêu ma cảnh giới yêu soái có thực lực sánh bằng Tiên Thiên Võ Tông cảnh của nhân loại. Trong mọi người có mặt Cuồng Ngưu Yêu Soái là cao thủ tuyệt thế không thể ngăn cản, dù tám trăm người trong Thăng Long phong cộng lại cũng không đỡ nổi một ngón tay của Cuồng Ngưu Yêu Soái yêu ma.
Mặt Lý Anh đần ra.
Lý Vân Kỳ thầm than nguy rồi. Có ai ngờ Đại trại chủ Phùng Huyết Y gan to bằng trời mạo hiểm lớn cấu kết với yêu ma? Lần này vấn đề rất lớn, có thể hôm nay Thanh Giang trấn sẽ chôn vùi trên đỉnh Thăng Long phong.
Thậm chí là Đinh sư huynh…
Lý Vân Kỳ nhìn hướng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, lòng thầm cầu nguyện: Đinh sư huynh ơi Đinh sư huynh, lúc này chỉ có thể nhờ vào ngươi. Ngươi nổi tiếng thần kỳ, sáng tạo kỳ tích trong Vấn Kiếm tông, hy vọng bây giờ Đinh sư huynh sẽ lại sáng tạo kỳ tích.
Mặc dù không quá đáng tin nhưng với biến cố trước mắt Lý Vân Kỳ đành hy vọng như vậy.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y cười nanh tranh chỉ hướng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng:
– Chính là hắn.
– Một con kiến cũng dám phá hỏng chuyện lớn của Yêu Thần cung ta?
Mắt Cuồng Ngưu Yêu Soái như đôi thần đăng nhìn xuyên qua yêu khí, hai luồng sáng như kiếm bén đâm phá hư không bao phủ người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng khẽ rên, thụt lùi một bước.
Long văn huyết đao trong tay người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng tỏa sáng rực rỡ, lửa đỏ tăng vọt thoáng chốc bao phủ toàn thân hắn ngăn chặn áp lực đáng sợ.
Cuồng Ngưu Yêu Soái lớn lối nói:
– Hừ! Một con trâu yêu cũng dám ngông xưng tôn? Không biết sống chết xen vào chuyện của nhân tộc ta, mau cút còn hy vọng sống, nếu không thì hôm nay Yêu Thần cung sẽ mất đi một yêu soái!
– Càn rỡ! Chết!
Cuồng Ngưu Yêu Soái chưa từng bị một con kiến nho nhỏ khinh thường như vậy, nó tức giận duỗi chân ra, yêu khí đậm đặc như mực hóa thành một sừng trâu to lớn như thần phạt từ trên trời giáng xuống đạp người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Chân chưa đạp xuống nguyên Thăng Long phong đã lắc lư kịch liệt sắp nứt vỡ.
Võ giả nhân loại trên Thăng Long phong cùng la hét bị đè dưới đất không thể nhúc nhích.
Chương 273: Sóng trước chưa ổn sóng sau lại ập đến
– Đây là tự ngươi tìm chết!
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng giang ngang, ep trầm xuống, hai tay nắm đao giơ cao qua đầu, chém xuống rất là đơn giản. Lửa đao ảnh to lớn bay ra khỏi long văn huyết đao chém chân trâu yêu khí to lớn.
Nhưng uy thế đao đó rât bình thường.
Lửa đao ảnh so với chân trâu yêu khí như tăm xỉa răng và núi cao, nhỏ đến không nhìn thấy.
Cuồng Ngưu Yêu Soái khinh thường nói:
– Ha ha ha ha ha ha! Không biết sống chết…
Đại trại chủ Phùng Huyết Y ôm bụng cười to. Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng nói chuyện lớn lối chẳng qua là phô trương thanh thế, dù là Đại trại chủ Phùng Huyết Y còn đỡ được một đao kia chứ nói gì đến yêu ma cảnh giới yêu soái? Ha ha ha ha ha ha! Đại thế đã định!
Phụ tử Lý Anh, Lý Vân Kỳ lộ biểu tình bi quan tuyệt vọng.
Chính lúc này…
– A! Không!
Tiếng hét kinh thiên động địa làm mọi người đứng ngây ra.
Trên bầu trời Cuồng Ngưu Yêu Soái vốn uy phong vô hạn bỗng hét rầm lên, một lửa đao ảnh nhìn như vô hại giống cặp gắp than đâm vào đậu hủ non, dễ dàng xẻ chân trâu to lớn do yêu khí đen đặc ngưng kết thành. Đao không giảm nhanh như chớp xuyên qua yêu khí đâm vào trán Cuồng Ngưu Yêu Soái
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cuồng Ngưu Yêu Soái khổng lồ lơ lửng trên bầu trời thoáng chốc như con cá chết vô lực từ trên trời giáng xuống mặt đất, đập mạnh xuống đất, hiện ra nguyên hình.
Một con trâu đen mắt đỏ cao hơn hai mươi thước, dài trăm thước, loại yêu thú trời sinh là yêu ma, tu luyện ít nhất ba trăm năm mới có thân hình như vậy. Cơ bắp toàn thân Cuồng Ngưu Yêu Soái như đổ bê tông, đao thương không xâm, lấp lóe ánh sáng đen yêu dã. Từng luồng yêu khí kinh người tỏa ra từ thân thể to lớn của Cuồng Ngưu Yêu Soái, hòa tan trong không khí.
Cuồng Ngưu Yêu Soái chết.
Hình ảnh này khiến Thăng Long phong rơi vào không khí kỳ dị.
Đám người Thanh Giang trấn Lý Anh, Lý Vân Kỳ phản ứng đầu tiên không phải vui sướng mà là liếc tới liếc lui thân thể Cuồng Ngưu Yêu Soái khổng lồ, muốn khẳng định chuyện trước mắt là thật cưhs không phải yêu khí xoay tròn kịch liệt tạo thành ảo giác.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y nhất kiếm câu hồn đứng ngây như phỗng, khuôn mặt mập tràn ngập khó tin, biểu tình đó còn kinh khủng hơn khi thấy Tam trại chủ Tô Long, Nhị trại chủ quỷ mưu sĩ Hàn Vũ sống lại.
Mấy võ giả khác cũng cứng đơ tại chỗ.
Lý Vân Kỳ khó nhọc hé môi phun ra một chữ:
– Chết… Chết rồi?
Lý Vân Kỳ cũng không biết mình muốn nói gì.
Lúc này…
Một thanh âm ngọt ngào cao vút chui vào tai mọi người.
– Meo? Đánh xong rồi? Chết sạch? A? Sao chỗ này có con trâu chết? To quá, bản meo chưa từng thấy con trâu nào to như vậy, trông khá ngon miệng, không biết ăn vào có vị như thế nào?
Các võ giả bản năng ngoái đầu lại, thấy mười mấy người cơ bắp cục cụ mặc áo giáp rách rưới xếp hàng chỉnh tề từ xa đi tới. Dẫn đầu là một nam nhân đầu trọc, rất cao to nhưng mặt xấu xí như bị phỏng nước sôi.
Mười mấy nam nhân vạm vỡ nâng một cái cáng tre.
Ngồi trên cáng trê là một con mèo con trắng to cỡ bàn tay, lông trắng như ngọc xõa tung. Dưới ánh bình minh, lông mèo trắng tỏa ánh sáng thánh khiết rất hấp dẫn người. Càng quái dị là mèo con đứng thẳng, một móng vuốt chống cằm. Thanh âm ngọt ngào cao vút phát ra từ miệng mèo con trắng nhỏ.
Một con mèo biết nói?
Mọi người cảm thấy thần kinh thác loạn.
Mới có một con trâu yêu Cuồng Ngưu Yêu Soái chết giờ lại có một con mèo đến?
– Oa oa, trông rất ngon miệng, hay nếm thử xem?
Mèo con trắng nhỏ ngồi trên cáng tre lầm bầm.
Giây sau, trước khi mọi người lấy lại tinh thần bỗng mèo con trắng nhỏ gầm lên, cái đầu đáng yêu trướng to không giới hạn, cái miệng hồng xinh xắn thành mồm máu mấy chục thước ngửa lên không trung hút một hơi. Xác Cuồng Ngưu Yêu Soái khổng lồ bị hút vào mồm máu, đầu to lắc hai cái nuốt trọng như rắn nuốt voi.
Chớp mắt cái đầu mèo khổng lồ thu nhỏ lại biến trở về to cỡ bàn tay.
Mèo con trắng nhỏ thè lưỡi hồng liếm môi, bộ dáng thèm thuồng trầm ngâm nói:
– Ừm! Mùi vị bình thường, xem ra yêu soái cũng không ngon gì, không biết hương vị yêu hoàng thế nào?
Mọi người đã hóa đá.
– Vương Phong, ngươi… Ngươi còn sống? Tốt quá!
Đại trại chủ Phùng Huyết Y ở phía xa ngơ ngác nhìn tất cả, khi thấy nam nhân đầu trọc vạm vỡ, thuộc hạ vốn đã chết nay còn sống và đi theo con mèo yêu đáng sợ.
Mặt đầu trọc Vương Phong không biểu tình, không thèm nhìn trại chủ cũ.
Lúc này Đại trại chủ Phùng Huyết Y không rảnh quan tâm nhiều, gã như người chết đuối bắt lấy cọng cỏ cứu mạng biểu hiện rất là nhiệt tình. Đại trại chủ Phùng Huyết Y luôn miệng chào hỏi Vương Phong, nếu có thể lôi kéo quan hệ với mèo yêu đáng sợ thì không chừng hôm nay gã sẽ sống.
– Meo, đừng có chắp nối, bây giờ bọn họ là người của bản meo.
Con mèo trắng nhỏ khinh miệt huơ vuốt.
– Không biết các hạ… Tại hạ là Phùng Huyết Y, người của Hư Không thái tử Yêu Thần cung…
Đại trại chủ Phùng Huyết Y lập tức biểu lộ thân phận kéo da Hư Không thái tử. Đại trại chủ Phùng Huyết Y cảm thấy con mèo trắng nhỏ chắc là yêu ma, sẽ nể mặt Hư Không thái tử.
Đám người Lý Anh, Lý Vân Kỳ, Lý Vân Nguyên thấy vậy trái tim lại treo cao.
Mới có một con Cuồng Ngưu Yêu Soái chết lại một con mèo yêu đến, trông càng hung hãn hơn cả trâu yêu. Nếu mèo yêu đứng về phía Đại trại chủ Phùng Huyết Y thì người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng có thể đánh lại con mèo yêu này không?
Ai ngờ…
– Hư Không thái tử là cái khỉ gì? Ngươi là người của hắn liên quan gì meo?
Con mèo trắng nhỏ khinh thường huơ vuốt, quay đầu hướng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đứng một bên.
Mèo con ngọt ngào kêu làm nũng:
– Meo!
– Sao bây giờ mới đến?
Lần đầu tiên giọng của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng có độ ấm nói:
– Những người khác đâu?
Mèo con trắng nhỏ ngoan ngoãn nói:
– Meo, đường băng khó đi, mấy người đó không có võ công, đi rất chậm, nhưng sắp đến rồi
Chương 274: Báo ứng, không thích thì lên
Chỉ vài câu đối thoại làm mặt Đại trại chủ Phùng Huyết Y trướng hồng biến xanh mét, trái tim chùng xuống. Thì ra con mèo yêu này thuộc phe người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, vậy là toan tính của Đại trại chủ Phùng Huyết Y bị hủy rồi.
Đám người Lý Anh, Lý Vân Kỳ, Lý Vân Nguyên thở phào.
Trong khi nói chuyện phía xa truyền đến tiếng bước chân, lần này là vài thôn dân mặc áo bông, cầm đao kiếm gậy gộc rách nát, có người cầm vũ khí lưỡi liềm biểu tình kính sợ xen lẫn tò mò. Bước chân nặng nề không biết huyền công, bọn họ chỉ là người thường.
Lý Vân Dương nói nhỏ vào tai phụ thân Lý Anh:
– Là người Thung Lũng thôn.
Lý Anh gật đầu không nói.
Các thôn dân vây quanh, hai tay thôn trưởng Cao Phong chắp vào nhau chào các võ giả.
– Tại hạ là thôn trưởng Cao Phong của Thung Lũng thôn nhận lời mời tiến đến.
Lời nói của thôn trưởng Cao Phong như một bàn tay tát tai mọi người có mặt.
Trước khi buổi lễ huyết tế bắt đầu không ai chú ý đến chết sống của các thôn dân bình thường này, bọn họ bi jxem như cỏ rác. Không ai quan tâm đến kẻ yếu con kiến đã định sẽ chết thảm trên băng tuyết tế đàn. Nhưng bây giờ người mù cũng nhìn ra được người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đứng về phía các thôn dân, Thung Lũng thôn trở thành phe cường đại nhất.
Huyết Long Trại tính toán, sắp đặt thánh điển trở thành giá y cho Thung Lũng thôn.
Trải qua trận này trong phạm vi trăm dặm Tuyết Long sơn còn ai dám can đảm khiêu khích Thung Lũng thôn?
– Đâu có, Cao thôn trưởng khách sáo rồi.
– Có nghe tiếng Cao thôn trưởng từ lâu, hôm nay gặp còn hơn tin đồn.
– Cao thôn trưởng diện mạo bất phàm, về sau chúng ta phải quen biết nhiều.
– Huyết Long Trại hoành hành vô đạo, hôm nay chúng ta đến Thăng Long phong là hy vọng vào phút mấu chốt ngăn chặn tội ác, giúp Thung Lũng thôn một tay. Không ngờ Cao thôn trưởng đã nắm hết mọi thứ, có vị bằng hữu đeo mặt nạ gips đỡ, Huyết Long Trại bị hủy diệt là cái chắc.
Vài thủ lĩnh thế lực ngã theo chiều gió lập tức bày ra vẻ thân thiện, thôn trưởng Cao Phong chỉ là người bình thường giờ biến thành cục đường.
Thôn trưởng Cao Phong hơi căng thẳng, lòng rất kích động. Lúc trước trong Thái Bình thành gã thậm chí không có tiền ăn cơm vậy mà giờ được nhiều đại nhân vật nịnh nọt.
Bên kia.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y nhất kiếm câu hồn thấy đại thế đã mất, muốn nhân dịp loạn xoay người bỏ chạy.
– Muốn đi? Muộn rồi.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng lắc người, nhiệt độ nóng cháy đuổi theo Đại trại chủ Phùng Huyết Y.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng chặn đường đi của Đại trại chủ Phùng Huyết Y, giọng lạnh băng không chút tình cảm:
– Người bị viêm đao tuyên hình đã định chỉ có một con đường chết, chuẩn bị nhận lấy thẩm phán lửa đi!
Đại trại chủ Phùng Huyết Y đau khổ van xin:
– Phải làm sao… Ngươi mới chịu tha ta?
Lúc này Đại trại chủ Phùng Huyết Y đã không còn chiến ý. Ngay cả Cuồng Ngưu Yêu Soái còn bị người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng một đao chém chết, làm sao Đại trại chủ Phùng Huyết Y là đối thủ của người trước mắt?
Đáp lại Đại trại chủ Phùng Huyết Y là tiếng quát to vô tình:
– Trảm!
Viêm đao như điện, nghênh đầu chém xuống.
Đại trại chủ Phùng Huyết Y bị động đánh trả.
Vù vù vù vù vù!
Bóng người chạm nhau, đao quang kiếm ảnh nổi lên như ánh bạc nổ tung.
– A! Trên đời này… Không lẽ… Thật sự có… Báo ứng sao…
Đại trại chủ Phùng Huyết Y bịt cổ ngăn ngọn lửa không ngừng lan ra, không hiểu sao gã nhớ đến mấy ngày trước thiếu nữ nguyền rủa trong đại điện nghị sự Huyết Long Trại trước khi bị gã giết.
Ngọn lửa từ địa ngục sẽ đốt ngươi thành tro!
Nguyền rủa linh ưngs rồi sao?
Vào phút cuối sinh mạng, ác nhân Đại trại chủ Phùng Huyết Y tội ác chồng chất sinh ra chút hối hận.
Nỗi đau khổ lửa cháy bỏng như đốt từ tận linh hồn, khiến Đại trại chủ Phùng Huyết Y liều mạng gầm rống. Ngọn lửa kỳ dị từ trong ra ngoài thiêu đốt tất cả, huyền khí bị thiêu cháy nổ trong đường kinh mạch. Đại trại chủ Phùng Huyết Y thề gã thà chết vì lăng trì cũng không muốn chịu đau khổ như vậy dù chỉ một giây.
Tiếng gào rú thê lương vang vọng trong Thăng Long phong.
Mọi người nhìn thấy tất cả, không lạnh mà run!
Ngọn lửa đốt cháy lâu hơn Tam trại chủ Tô Long, Nhị trại chủ quỷ mưu sĩ Hàn Vũ một chút. Đại trại chủ Phùng Huyết Y nhất kiếm câu hồn bị đốt nửa nén nhang mới chậm rãi hóa thành luồng khói biến mất trong gió tuyết rít gào.
Từ bên dưới mặt nạ quỷ thanh đồng phát ra thanh âm lạnh băng:
– Hình xong.
Mọi người rùng mình.
Đây là lần thứ ba bọn họ nghe thanh âm này, mỗi lần đại biểu ột cao thủ thành đống tro tàn.
Thật giống như Diêm La xử án, nhất đao khởi trình, đưa đi suối vàng.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng thu về long văn huyết đao lửa, gật đầu với đám người thôn trưởng Cao Phong:
– Chuyện còn lại, các ngươi chính mình giải quyết.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng hóa thành luồng khói bay xuống Thăng Long phong.
Lý Vân Kỳ hét to:
– Chờ một chút, xin đợi một chút.
Lý Vân Kỳ thi triển khinh công đuổi theo.
Những người khác liếc nhau, cuối cùng nhìn trấn trưởng Lý Anh Thanh Giang trấn và thôn trưởng Cao Phong Thung Lũng thôn. Chuyện còn lại chỉ có Lý Anh và thôn trưởng Cao Phong quyết định. Lý Anh là người khống chế thế lực một phương. Thôn trưởng Cao Phong được cường giả người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng chống lưng, ai dám làm trái?
Đỉnh Thăng Long phong lộn xộn.
Nhưng Tam trại chủ Tô Long, Đại trại chủ Phùng Huyết Y, Nhị trại chủ quỷ mưu sĩ Hàn Vũ đã chết, Huyết Long Trại là con dê chờ bị làm thịt. Chỉ cần san bằng Huyết Long Trại thì tiền tài đám cướp tích lũy nhiều nằm rơi vào túi mọi người.
Hiệp nghị đơn giản xong Lý Anh, thôn trưởng Cao Phong dẫn đầu một đám người hùng hổ giết vào bản doanh Huyết Long Trại cách không xa.
Lý Vân Kỳ hét to:
– Chờ một chút, xin đợi một chút.
Lý Vân Kỳ đuổi theo người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Rốt cuộc bóng người nhẹ như khói ngừng lại.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng xoay người, mắt như ngọn lửa:
– Có chuyện gì?
Lý Vân Kỳ tràn đầy tò mò hỏi:
– Là ngươi sao? Là Đinh sư huynh đúng không?
Giọng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng không chút dao động:
– Ngươi nghĩ sao?
Lý Vân Kỳ ngập ngừng:
– Cái này…
Mới đầu Lý Vân Kỳ cho rằng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng chắc chắn là Đinh Hạo, nhưng chiến cuộc phát triển, gã dao động. Ai cũng biết Đinh Hạo nổi tiếng có thanh kiếm rỉ sét, huyền khí băng sương phong tuyết, kiếm pháp siêu tuyệt, huyền khí thuộc tính hàn băng siêu thần giai quy bí khó lường. Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng thì đao pháp siêu tuyệt, thuộc tính huyền khí là ngọn lửa kỳ dị vô cùng đáng sợ. Nhìn đường võ công thì người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng không thể là Đinh Hạo sư huynh.
Một người không thể cùng nắm giữ hai loại huyền khí trái ngược nhau.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng bình tĩnh nói:
– Ta chỉ là bằng hữu của Đinh Hạo, nhận hắn nhờ vả đến giải quyết chuyện này.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng nhìn thiếu niên Lý Vân Kỳ, nói:
– Đinh Hạo đã đi Thái Bình thành, có lẽ mấy ngày nữa sẽ quay về Vấn Kiếm tông. Đinh Hạo nhờ ta nói cảm ơn ngươi.
Chương 275: Nhìn xem thế cục
– A, không dám không dám. Thi ra tiền bối là bằng hữu của Đinh sư huynh, thất kính.
Lý Vân Kỳ vội hành lễ nói:
– Không biết tiền bối là cao thủ phái nào?
– Ha ha ha ha ha ha! Không môn không phái, nhàn vân dã hạc. Ha ha ha ha ha ha! Nhật xuất đông phương, duy ta quảng chiếu, si mị võng lượng, nhất đao khởi trình. Tên của ta gọi là Nhất Đao Khải Trình!
Trong tiếng cười to, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng lắc người biến mất trong gió tuyết mênh mông.
Lý Vân Kỳ thở dài, xoay người rời đi.
– Không ngờ Đinh sư huynh có bằng hữu cường đại như vậy, thậm chí yêu ma cảnh giới yêu soái cũng đỡ nổi một kích nhẹ nhàng của hắn. Thực lực của tiền bối này chắc đã trên Tiên Thiên Võ Tông cảnh. Đinh sư huynh thật bí ẩn.
Lý Vân Kỳ sùng bái, kính trọng Đinh Hạo hơn.
Ánh nắng vàng ấm áp như kiếm bén rạch phá đêm dài hiện ra từ phương đông phía xa trong dãy Tuyết Long sơn.
Trên vách băng cách Thăng Long phong không xa, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng chậm rãi tháo mặt nạ xuống.
Khuôn mặt anh khí bừng bừng, mày kiếm bay xéo thái dương, khuôn mặt trẻ tuổi rất điển trai. Ánh nắng chiếu rọi khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cực kỳ tuấn tú. Thiếu niên toát ra vẻ đẹp kỳ lạ.
Thiếu niên này không phải Đinh Hạo thì là ai?
– Tin tưởng bắt đầu từ sáng hôm nay cái tên Nhất Đao Khải Trình sẽ chấn động bắc Tuyết Châu, viêm đao phán hình sẽ chấn nhiếp đám giặc cỏ. Hì hì, sắm vai thật thú vị, có lẽ sau này ta vẫn giữ như vậy. Có ai ngờ Nhất Đao Khải Trình chính là ta?
– Nếu đổi lại cao thủ bình thường không chừng thật sự bị minh văn trận pháp của quỷ mưu sĩ Hàn Vũ giam cầm, tiếc rằng Kiếm Tổ truyền dạy đạo minh văn cho ta inh biết mấy. Người khác thấy trận pháp của Hàn Vũ nhưng ở trong mắt ta thì sơ hở chồng chất, ngược lại bị ta lợi dụng sơ hở một hơi giết chết.
– Thực lực của Phùng Huyết Y đã gần Võ Sư cảnh, chỉ vì sợ vỡ mật nên bị ta một đao giết chết. Có thể thấy được trong võ giả quan trọng là cần kinh nghiệm, tâm tính. Phải tôi luyện tâm võ giả cứng như đá mới trở thành võ giả thật sự.
– Chiến kỹ đao pháp còn cần tăng cường, hiện giờ trong tay ta chỉ nắm giữ một bộ Tật Phong Thiểm Điện Đao học lén từ chỗ Viên Thiên Cương, tuy là chiến kỹ địa giai hạ giai nhưng chưa đủ.
Đinh Hạo nhớ lại lần chiến đấu trước, mỉm cười.
Cái mặt nạ quỷ thanh đầu là sau khi Đinh Hạo đánh bại người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng trong di tích thượng cổ tông môn dưới lòng đất đã nhặt được. Đinh Hạo giữ lại nó là hy vọng tìm ra manh mối từ chiếc mặt nạ, vừa lúc cần dùng trong đợt nhổ Huyết Long Trại.
Đinh Hạo cất mặt nạ quỷ thanh đồng vào trữ vật giới chỉ, lấy Thanh Ngọc Thạch Bàn ra khỏi ngực.
Thanh Ngọc Thạch Bàn là vật giữ mạng Đinh Hạo được Vương Tuyệt Phong xấu xa tặng cho trước kh ỉời khỏi Vấn Kiếm tông, có ba cái. Mỗi một Thanh Ngọc Thạch Bàn ẩn chứa lực lượng dốc hết sức ra một kích của Vương Tuyệt Phong xấu xa. Bây giờ miếng Thanh Ngọc Thạch Bàn này đã nứt rạn, hoa văn minh văn biến mơ hồ, không còn trơn bóng như trước, ảm đạm không ánh sáng.
Đinh Hạo có thể giết Cuồng Ngưu Yêu Soái ngay lập tức là nhờ vào lực lượng của Thanh Ngọc Thạch Bàn, chẳng qua hắn sử dụng rất xảo diệu, mọi người trên Thăng Long phong không phát hiện ra. Nếu không thì với thực lực hiện tại của Đinh Hạo sao có thể là đối thủ của yêu ma cảnh giới yêu soái?
Đinh Hạo không ngờ Đại trại chủ Phùng Huyết Y nhất kiếm câu hồn cấu kết với Yêu Thần cung còn triệu hoán ra Cuồng Ngưu Yêu Soái, nếu hắn không có chỗ dựa vào thì hôm nay thật sự gặp nguy hiểm trên Thăng Long phong.
– Ba Thanh Ngọc Thạch Bàn đã dùng một còn lại hai, sau này phải thật cẩn thrận. Thứ giữ mạng này dùng hết một cái thiếu một cái.
Đinh Hạo nhớ đến tình hình Đại trại chủ Phùng Huyết Y kêu gọi Cuồng Ngưu Yêu Soái, điều này gợi ý cho hắn.
Còn nhớ lúc ở di tích thượng cổ tông môn dưới lòng đất, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng có lai lịch bí ẩn, không thuộc phe hồn thể thượng cổ. Thế nhưng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng thong dong rời đi sau khi bị Đinh Hạo đánh bị, chắc gã cũng dùng huyền khí loại chuyển đổi thời không. Nhưng là ai lợi dụng loại huyền khí này triệu háon người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng vào Quỷ U Minh ảo trận?
Mới đầu Đinh Hạo nghi ngờ người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng rất có thể đến từ Vấn Kiếm tông, bây giờ hắn càng thấy nghi ngờ.
Nhưng trong phút chốc Đinh Hạo không tìm ra chứng cứ gì.
– Nhân tộc và yêu ma luôn đối lập nhau, ân oán tích lũy vạn năm sớm không thể điều hòa. Tuy có minh ước thái cổ ràng buộc nhưng cho đến nay không giao thiệp với nhau. Bây giờ Huyết Long Trại nho nhỏ dám mạo hiểm lớn như vậy lén cấu kết với Yêu Thần cung, không lẽ Tuyết Châu sắp hỗn loạn rồi? Sóng ngầm dữ dội đến mức này sao?
– Yêu Thần cung là một trong thế lực yêu ma lớn nhất Tuyết Châu lén bày ra thủ đoạn như vậy, chắc có tính toán gì đó rất nguy hiểm, nhưng không hiểu muốn đối phó với ai? Thanh Bình học viện hay Vấn Kiếm tông? Không lẽ như nhiều người suy đoán, thánh chiến mới của Tuyết Châu sắp bắt đầu?
Đinh Hạo nghĩ đến sóng ngầm trong Vấn Kiếm tông, hắn thấy thật hỗn loạn. Thời đại tàn khốc sắp đến, Đinh Hạo muốn sinh tồn trong bão tố đó phải mau chóng tăng cao thực lực của mình.
– Có lẽ không thể ở lại Thung Lũng thôn lâu, hay là sắp xếp bọn họ vào Thái Bình thành, giải quyết tận gốc an toàn cho các thôn dân. Xong xuôi rồi ta có thể vào Tuyết Long sơn, không còn gì vướng bận tập trung tu luyện, chém giết với yêu ma, rèn luyện thân mình.
– Tiếc thi thể Cuồng Ngưu Yêu Soái quá, toàn là báu vật vậy mà bị con mèo ham đùa Tà Nguyệt nuốt trọn. Nhưng chờ khi Tà Nguyệt tiêu hóa xong chắc sẽ thải ra yêu tinh. Hưm, lát nữa phải nhớ kêu đầu trọc đi tìm xem.
Đinh Hạo quyết định xong hóa thành luồng khói biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Cuối cùng Huyết Long Trại bị đám võ giả công phá.audio coi am
kỵ sĩ giáp đen Huyết Long Trại chống cự quyết liệt bị đám võ giả giết đỏ mắt. Trong quá trình mèo ác quỷ Tà Nguyệt lại ọi người thấy nó tàn bạo. Kỵ sĩ giáp đen nào ngoan cố can đảm chống cự cản đường là Tà Nguyệt sẽ há mồm máu nuốt trọn.
Có người thầm thống kê. Không tính xá Cuồng Ngưu Yêu Soái, chỉ tính con mèo trắng hung tàn nuốt mười hai người sống toàn là cao thủ tu luyện ra huyền khí, thật khó tin. Bụng Tà Nguyệt chỉ to cỡ bàn tay làm sao chứa nhiều thứ như vậy? Không lẽ bên trong là hang không đáy?