1. Home
  2. Truyện Đao Tu
  3. Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
  4. Tập 5 [ chương 21 đến 25 ]

Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast

Tập 5 [ chương 21 đến 25 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Thiên tài và tài trí bình thường

Đệ tử tam đại phụ trách ghi chép há hốc mồm, một lúc sau kích động hét to:

– Số tám mươi chín Tiêu Thừa Tuyên thuộc tính kim đẳng siêu giáp.

Mấy vị trưởng lão áo bạc luôn híp mắt ngồi ở phía cũng bị kinh động bước nhanh đi tới.

Đi đầu là một lão nhân mạnh mẽ như sư tử đực, nhìn đá trứng thứ nhất tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.

Trưởng lão này vừa lòng gật đầu, cười nói:

– Không tệ, hạt giống có thiên phú đẳng siêu giáp thứ nhất trong hôm nay rốt cuộc sinh ra. Ha ha ha ha ha ha! Vấn Kiếm tông ta người thịnh vượng lại có thêm một thiên tài.

Một trưởng lão khác thì thầm vào tia đệ tử tam đại.

Đệ tử tam đại vội vã ghi chép gì đó trên tờ giấy.

Thanh Dương trấn Tiêu Thừa Tuyên hiển nhiên bị coi là hạt mầm cần quan tâm chăm sóc.

Đám hộ vệ đến từ Thanh Dương trấn vui sướng hò reo, hưng phấn vì thiếu chủ cho thiên phú.

Đinh Hạo thầm chú ý.

Thiên phú của Tiêu Thừa Tuyên đúng là mạnh, chỉ tính một đợt này đủ bảo đảm gã yên ổn vào Vấn Kiếm tông, dù sao thiên phú đẳng siêu giáp đủ nói lên tất cả.

Cái tên thiếu chủ Thanh Dương trấn Tiêu Thừa Tuyên khắc trong lòng đám thiếu niên tham gia thi.

Tiêu Thừa Tuyên biểu hiện xuất sắc dẫn đến xôn xao rất nhanh được bình ổn, tiếp tục thi.

Bỗng nhiên đằng trước ồn ào tiếng reo hò.

Một luồng sáng xanh biếc bắn thẳng lên trời, nhuộm đài thi khác màu xanh biếc. Ánh sáng rực rỡ trong suốt không yếu hơn ánh sáng kim thuộc tính siêu giáp của Tiêu Thừa Tuyên bao nhiêu.

Đệ tử tam đại kích động hét to:

– Số bảy trăm tám mươi chín Lý Y Nhược, thuộc tính thủy, siêu đẳng giáp!

Lòng Đinh Hạo máy động giương mắt nhìn.

Trên đài trắc nghiệm thuộc tính, thiếu nữ Lý Y Nhược cực kỳ kiêu ngạo, xinh đẹp, ngang ngược mặc váy cung trang trắng tinh thuần, vạt váy bay trong gió như tiên nữ không nhiễm bụi trần.

Bàn tay thuôn dài như ngọc thông mới lột ấn trên cục đá trứng thứ ba, luồng sáng lam bắn lên cao. Thiếu nữ Lý Y Nhược và đá trứng bị ánh sáng bao phủ càng xinh đẹp động lòng người như nữ thần giáng trần.

Hình ảnh phong hoa tuyệt đài này hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

Đặc biệt là đám công tử, phụ thân đến từ các đại thế lực tự cho mình siêu phàm nhìn chằm chằm thiếu nữ áo trắng đứng trên đài. Bọn họ bị mỹ sắc tuyệt trần chinh phục, hồnp hachs chẳng biết bay đi đâu.

– Lại một thiên tài siêu đẳng giáp!

– Đẹp quá, giống tiên nữ giáng trần.

– Nếu nàng cười với ta một cái thì ta thấy đời có giá rồi.

Dưới đài, nhiều đệ tử Vấn Kiếm tông hay đám thiếu niên dự thi ngây như phỗng nhìn thiếu nữ áo trắng giống tiên nữ đứng trên đài, hận không thể lập tức thần phục dưới váy của nàng. Bọn họ bàn tán xôn xao.

– Không ngờ hạt tiêu lòng độc ác cũng có thiên phú cao như vậy, ngang hàng với Tiêu Thừa Tuyên. Phải rồi, sao không thấy biểu ca Lý Tàn Dương của nàng? Còn có thiếu nữ tuyệt đẹp tên Tạ Giải Ngữ không biết thi sao rồi.

Đinh Hạo không ngờ ba ngày trước gặp chuyện nhỏ thế nhưng tại đây lại lần nữa thấy hai thiên tài.

Đoàn người tiếp tục đi tới, rất nhanh đến lượt Đinh Hạo.

Đinh Hạo leo lên đài thi, giao thẻ cho một đệ tử tam đại ghi dãy số. Đinh Hạo đi tới trước bàn đá xanh, hai tay vươn ra ấn vào đá trứng đại biểu thuộc tính kim.

Theo trí nhớ trong đầu thì Đinh Hạo thân xác cũc tham gia thi mấy lần đều không thể kích hoạt đá trứng nào, không biết gã có thuộc tính gì. Bây giờ Đinh Hạo đành lần lượt thử.

Đá trứng kim thuộc tính thứ nhất không chút phản ứng, thậm chí không xuất hiện một chút ánh sáng nhạt.

Điều này đại biểu Đinh Hạo không có chút thể chất thuộc tính kim.

Đinh Hạo nhẹ lắc đầu, đi vài bước tới đá trứng thứ hai đại biểu thuộc tính mộc, vươn hai tay ấn nó. đọc truyện mới nhất tại truyệnyy.

Qua mấy chục giây, vẫn không có phản ứng gì.

Lại thất bại một lần. 1 kẻ đơn giản sắp chết sống 1 cuộc đời trong bệnh tật giành tất cả tất sản tâm nguyện để giúp người khác giống mình….rùi hắn đổi lại được xuyên không viết ra truyền kỳ của riêng mình… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Đinh Hạo nhíu mày đi tới đá trứng thứ ba thuộc tính thủy, hai tay ấn.

Mười giây sau, vẫn không có phản ứng gì.

Lại thất bại.

Lúc này đám thiếu niên xếp hàng chờ đằng sau đã bắt đầu vui sướng khi người gặp họa, bọn họ gào la cười nhạo. Có mấy đệ tử tam đại chú ý tình hình thi bên này lộ biểu tình mất kiên nhẫn, ánh mắt đồng tình nhìn Đinh Hạo.

Đinh Hạo không ngừng lại, mặt không chút thay đổi hai tay ấn đá trứng đại biểu thuộc tính hỏa.

Kết quả giống nhau.

Đá trứng thuộc tính hỏa không cóp hản ứng.

Còn lại đá trứng thuộc tính thổ và loại thuộc tính thưa thớt.

Bình thường trong thân thể nhân loại nhiều ít sẽ ẩn chứa năm loại thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Trong năm loại có một thuộc tính dẫn đầu.

Ví dụ Tiêu Thừa Tuyên là siêu đẳng giáp tuhộc tính kim đại biểu cho trong cơ thể gã là tuhộc tính kiếm chiếm vị tí dẫn đầu. Tiêu Thừa Tuyên tu luyện công pháp thuộc itnhs kim sẽ đỡ tốn sức gấp đôi, nhưng điều đó không có nghĩa gã chỉ có thể chất tuhộc tính kim. Chẳng qua bốn laoị thuộc tính khác bị thuộc tính kim mạnh mẽ ức chế, nếu tu luyện công pháp thuộc tính khác sẽ vất vả nhiều.

Giống Đinh Hạo liên tục thử bốn đá trứng kim, mộc, thủy, hỏa đều không có phản ứng gì thật hiếm thấy.

Trên cơ bản điều này nghĩa là Đinh Hạo là phế vật không có thuộc tính võ đạo.

Đinh Hạo nhíu mày, suy nghĩ nên làm sao.

Đệ tử tam đại phụ trách ghi số liệu của Đinh Hạo mất kiên nhẫn quát mắng giục:

– Mau mau mau, tiểu tử thối nhà ngươi đừng chậm rì ra đó, phía sau còn nhiều người chờ! Nếu không muốn thi thì cút đi, bà nội nó, thiên phú phế thải như vậy làm ta tốn thời gian.

Đinh Hạo ngẩng đầu liếc đệ tử tam đại lùn tịt, cười lạnh không nói tiếng nào, bước tới bên đá trứng thuộc tính thổ, hai tay ấn vào.

Mười mấy giây quá đi, vẫn chẳng có một chút phản ứng.

Xem ra Đinh Hạo không có chút thể chất thuộc tính thổ.

Đệ tử tam đại ục ịch lùn tịt bị Đinh Hạo trừng nên ôm cục tức, thấy vậy cười lạnh bỏ đá xuống giếng:

– Tổ cha nó xui quá là xui, là tên phế vật không có năm thuộc tính ngủ hành. Cầm thẻ bài của ngươi cút đi!

Đệ tử tam đại lùn mập ném thẻ bài của Đinh Hạo xuống đất.

Đinh Hạo trở tay chộp thẻ bài, lạnh lùng cười:

– Còn đá trứng cuối cùng chưa thử sao ngươi biết ta nhất định là phế vật?

– Xem bộ dạng nghèo rách mồm tơi của ngươi sao có được thuộc tính lạ? Ta thấy ngươi ngoan ngoãn biến đi, miễn cho thi tiếp mất mặt.

Đệ tử tam đại mập lùn không chút khách sáo châm chích.

Vóc dáng đệ tử tam đại lùn tịt, mặt xấu xí nên thấy Đinh Hạo dáng thon dài, mặt thanh tú, khí chất bất phàm thì lòng rất ức chế, hâm mộ, ghen tỵ, hận hắn. Đệ tử tam đại thấy Đinh Hạo mặc áo rách quần manh một mình đi tới, chẳng phải là đại nhân vật gì nên cố ý châm chọc hắn.

Chương 22: Cái gì gọi là thiên tài?

Ủa? Là ngươi?

Dưới đài vang giọng nữ trong trẻo kinh ngạc:

– Ngươi đang tham gia thi? Thì ra ngươi không phải đệ tử Vấn Kiếm tông? Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử thối, ngươi vênh váo lắm mà, ha ha ha ha ha ha! Hóa ra là phế vật không có ngũ hành, sao không mau chóng lăn xuống!

Đinh Hạo cúi đầu nhìn.

Lại là thiếu nữ áo trắng Lý Y Nhược mới thi xong, không hiểu sao nàng đứng dưới đài nhìn Đinh Hạo, biết đầu đuôi câu chuyện thì vui sướng khi người gặp họa. Lý Y Nhược kiềm không được mỉa mai, trào phúng ‘kẻ thù’ Đinh Hạo.

– Thì ra tiên nữ biết pehé vật này?

– Ha ha ha ha ha ha! Nghe chưa? Lý tiên nữ kêu ngươi xuống.

– Tên nhà nghèo kia, ngũ hành đều phế mau cút đi!

Đám thiếu niên theo sau Lý Y Nhược muốn nịnh nọt nàng thấy tiên nữ dường như có thù với thiếu niên trên đài, vì khiến nàng chú ý nên bọn họ tranh nhau hò reo, các loại ngôn ngữ nhục mã đổ ập lên đầu Đinh Hạo.

Đinh Hạo cươi lạnh. Không hiểu sao lúc này lòng Đinh Hạo rất bình tĩnh, lúc trước thấp thỏm quét sạch.

Đinh Hạo đạp bước hai tay ấn vào đá trứng thứ sáu.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong phút chốc như có thứ gì nổ phá kén.

Chỉ thấy một luồng sáng bạc trắng rực rỡ như băng giá vạn năm, sáng trong tinh khiết như trăng đêm bắn lên cao vài trăm thước. Ánh sáng đậm đặc tỏa ra bao trùm đài thi ba, bốn trăm thước vào trong. Ánh sáng thánh khiết hoa quý, không thể giải thích.

Nguyên đài thi lặng ngắt như tờ.

Nụ cười tràop húng đông trên mặt đệ tử tam đại mập lùn, xấp giấy rớt xuống đất lúc nào không hay.

Dưới đài.

Lý Y Nhược ngẩn ngơ.

Trong mắt đẹp tràn ngập khó tin.

Lý Y Nhược không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Ánh sáng bạc trắng dâng lên cao dù là độ cao hay khí chất, mức độ đậm đặc vượt xa siêu đẳng giáp thuộc tính thủy của Lý Y Nhược gấp mấy chục lần. Tuy Lý Y Nhược không biết ánh sáng thánh khiết này đại biểu cho thuộc tính lạ gì nhưng không chút nghi ngờ, thiên phú của Đinh Hạo hơn xa Lý Y Nhược.

Đám thiếu niên hùa nhau chửi rủa, châm chọc Đinh Hạo như vịt bị bóp cổ, rớt cằm, cực kỳ rung động.

Đám người rất hối hận.

Bọn họ thật muốn vả miệng mình, nếu có thể nuốt về những lời đã nói thì tốt rồi.

Nịnh bợ tiên nữ lại đắc tội người có thiên phú siêu tuyệt như vậy, đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, hy vọng về sau vị này đừng tìm bọn họ tính sổ.

– Như thế nào? Cái này xem như đẳng cấp thuộc tính gì?

Đinh Hạo rút hai tay khỏi đá trứng, bình tĩnh hỏi han.

Đệ tử tam đại lùn mập tỉnh táo lại, nịnh nọt nhìn Đinh Hạo, mở miệng kêu sư đệ:

– A! Vị… Sư đệ này, lúc trước ta có mắt không tròng, ta…

Tên mập lùn thật sự là hối hận muốn chết, gã sắp khóc rồi.

Tại sao gã lại đắc tội tổ tông này làm gì?

Thiên phú sáng sủa như vậy, Đinh Hạo vào Vấn Kiếm tông là chắc rồi.

Chắc chắn Đinh Hạo sẽ được môn phái hết sức bồi dưỡng, là hạt giống đệ tử chân truyền, đệ tử ngoại môn như gã không thể so sánh. Nếu bị Đinh Hạo ghi hận, sau này hắn phát triển thì đệ tử tam đại mập lùn không còn đường sống trong Vấn Kiếm tông.

Vù vù vù vù vù!

Gió mạnh tát mặt, bóng người chớp lóe.

Mọi người thấy hoa mắt, mấy trưởng lão mặc áo bạc ngủ gà ngủ gật cùng uất hiện trên đài thi số một, mắt nóng cháy nhìn Đinh Hạo như tên ăn mày đói ba mươi năm nhìn bánh bao thịt.

– Tốt, tốt, tốt, quá tốt, ha ha ha ha ha ha!

Trong đám Trưởng trưởng lão mắt báo cương mãnh như sư tử già, râu tóc bạc phơ, râu mép như châm dựng lên có địa vị cao nhất nhẹ vỗ vai Đinh Hạo.

Trưởng lão mắt báo ngửa đầu cười to bảo:

– Tiểu tử giỏi, ngươi thật giỏi. Không ngờ lần này Vấn Kiếm tông ta có thể thu được một đệ tử thuộc tính thần đẳng, đây là dấu hiệu tông môn đại hưng. Tiểu tử, tên của ngươi là gì?

– Đinh Hạo.

Trưởng lão mắt báo uy mãnh vuốt râu cười nói:

– Đinh Hạo? Tên hay! Không tiện không kiêu, hạo nhiên chính khí!

Một trưởng lão mặc áo màu bạc, khoảng năm mươi mấy đứng bên cạnh trưởng lão mắt báo mắt lóe tia sáng, chợtr mở miệng hỏi:

– Đinh Hạo, ngươi đồng ý bái ta làm sư phụ không? Ta là trưởng lão tông môn, địa vị cao thượng, chỉ cần ngươi gật đầu thì không cần tham gia thi nữa, có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.

– Ui ui!

Các thiếu niên hút ngụm khí lạnh hâm mộ nhìn Đinh Hạo.

Mấy trưởng lão áo bạc khác trông mong nhìn Đinh Hạo.

Trưởng lão mắt báo răn trưởng lão áo bạc:

– Đinh Bất Nhị, dẹp ngươi đi. Thiên phú như Đinh Hạo bái trưởng lão ngoại môn ành ngươi làm sư phụ tương đương với bị phế. Để hắn ngoan ngoãn tham gia thi chờ nội môn sắp xếp đi.

Trưởng lão mắt báo nói xong cười nhắc nhở Đinh Hạo:

– Lão phảu là đệ nhất chấp pháp trưởng lão ngoại môn tên Liễu Vấn Cuồng. Tiểu tử, lão phu không thể không nhắc nhở ngươi một câu, tuyệt đối đừng tùy tiện bái sư. Chờ thi xong hết lấy tư chất của ngươi tuyệt đối được môn phái trọng điểm bồi dưỡng, sẽ chọn sư phụ tốt hơn cho ngươi. Nếu ngươi bái sai người thì tương lai bị hủy.

Trong Vấn Kiếm tông thì sư thừa cực kỳ quan trọng, nếu Đinh Hạo bái sư, muốn đổi địa vị là vô vàn khó khăn.

Trưởng lão áo bạc Đinh Bất Nhị tức giận trừng mắt, râu tóc dựng ngược.

Nhưng Liễu Vấn Cuồng có địa vị rất cao trong ngoại môn Vấn Kiếm tông, Đinh Bất Nhị không dám nói gì.

Đinh Hạo cảm kích vái dài, nghiêm túc nói:

– Đa tạ Liễu trưởng lão nhắc nhở.

– Ừm! Tuy thiên phú quan trọng nhưng lòng hướng võ càng quan trọng hơn. Tiểu tử, nếu muốn trở thành cường giả cần cố gắng gấp trăm ngàn lần, đừng vì chuyện vừa rồi mà đắc ý quên tất cả.

Liễu Vấn Cuồng lại nhắc nhở vài câu rồi cùng các trưởng lão áo bạc quay về chỗ cũ.

Không phải Liễu Vấn Cuồng không muốn thu Đinh Hạo làm đồ đệ.

Nhưng Liễu Vấn Cuồng tự biết không giành nổi với đám lão quái vật nội môn nên chỉ có thể nhắc vài câu xem như kết thiện duyên.

Thiên tài giống Đinh Hạo lúc chưa nổi bật thì dễ uyên, chờ khi rồng nhỏ lên trời, nhất minh kinh nhân thì các trưởng lão ngoại môn áo bạc muốn nịnh bợ cũng không có cơ hội.

Đám người vây xem tản ra, chỉ còn lại số ít chỉ trỏ Đinh Hạo, biểu tình hâm mộ.

Lý Y Nhược đã đi từ lâu.

Hiển nhiên thiên phú của Đinh Hạo kích thích lòng tự tôn của hạt tiêu nhỏ, Lý Y Nhược không muốn ở lại đây một giây nào.

– Sư đệ… Ngươi… Ta… Cái này…

Trên đài thi, đệ tử tam đại mập lùn cười nịnh ấp úng chỉ thẻ bài trong tay Đinh Hạo, gã cần lấy lại ghi tổng số thành tích. Nhưng mới rồi đệ tử tam đại mập lùn ném trả Đinh Hạo, bây giờ đòi lại rất là xấu hổ.

Chương 23: Lại một thần cấp?

Đinh Hạo không nói gì, giao thẻ bài cho đệ tử tam đại mập lùn ghi chép, nhận lại, biểu tình bình tĩnh xuống đài.

So đo với tiểu nhân không có gì hay.

Phía xa.

Chỗ ngoài cùng sân thi, trên cây cổ thụ trăm năm có hai thanh niên đứng trên tán cây.

Hai thanh niên không che giấu thân hình, lắc lư theo nhánh cây lên xuống. Tuy nhiên người đến người đi bao gồm đệ nhất trưởng lão ngoại môn Liễu Vấn Cuồng dều không phát hiện hai thanh niên tồn tại, không nhìn thấy, không cảm ứng được hơi thở của họ.

Hình ảnh này cực kỳ quái dị.

Thạch Phi Chu mặc áo vàng đất dán sát người, mái tóc dài nhiều màu vàng đỏ dùng tơ vàng cột sau đầu.

Thạch Phi Chu cười hỏi:

– Lãnh sư huynh thấy sao?

Thiếu niên mặc trường bào trắng tinh, mặt như quan ngọc, hơi thở lạnh băng, tóc dài đen nhánh rũ xuống vai.

Thiếu niên lạnh lùng nhìn tình huống, hờ hững nói:

– Thiên phú thần giai chỉ có vị kia vào sáu năm trước, lúc trắc nghiệm kinh mạch mới xuất hiện.

Đệ tử Vấn Kiếm tông chia làm năm đẳng cấp ký danh, ngoại môn, nội môn, chân truyền, hạch tâm.

Hai người này là tinh anh trong đệ tử hạch tâm nội môn Vấn Kiếm tông, thực lực cao thâm khó dò, xem như là những trưởng lão ngoại môn cũng kém xa.

Thạch Phi Chu hỏi:

– Vậy có cần lôi kéo hắn lại đây không?

– Tất nhiên phải lôi kéo, cho dù không kéo tới được cũng không thể để hắn bị người khác lôi kéo.

Lãnh Nhất Toàn lạnh lùng cười:

– Thiên phú thần giai tất nhiên là hạt giống tông môn chú trọng bồi dưỡng, lại nói ta thấy khí chất hắn phi phàm, hơi thở xuất trần, chắc là thể chất huyết thống cường đại nào đó. Nếu không ra ngoài ý muốn thì thiếu niên này chắc chắn nổi bật.

Thạch Phi Chu ngẩn người hỏi:

– Ngoài ý muốn? Ý của Lãnh sư huynh là…?

Lãnh Nhất Toàn mím môi không nói.

Thạch Phi Chu lấy lại tinh thần, cười cười đánh trống lảng:

– Không biết hắn sẽ biểu hiện thế nào trong cuộc thi tiếp theo, đi xem không?

Lãnh Nhất Toàn lắc đầu, nói:

– Thôi, kêu dưới tay canh chừng là được.

Lãnh Nhất Toàn định nói gì đó thì đột nhiên phía xa có biến dị.

Trên đài thi số một thi thuộc tính lại có một luồng sáng cực kỳ rực rỡ bắn lên cao vài trăm thước, hơi thở đậm đặc tinh thuần chỉ hơn chứ không thua gì dị tượng trong lần Đinh Hạo thi.

Điều khác biệt duy nhất là màu sắc, xanh biếc chảy nước, như có rừng rậm nguyên thủy thiên nhiên xanh ngắt đột nhiên xuất hiện, không khí dào dạt sức sống.

Thạch Phi Chu, Lãnh Nhất Toàn ngạc nhiên há hốc mồm.

– Thế nhưng… Lại là một hạt mầm thiên phú thần giai sinh ra?

– Ha ha ha ha ha ha! Thật không ngờ huynh đệ ta đều là thiên phú lạ thần giai, ánh sáng màu bạc này rốt cuộc đại biểu cho thuộc tính gì đây?

Đinh Hạo ra khỏi sân thi thuộc tính, hắn khó thể kiềm nén nỗi lòng hưng phấn.

Theo ký ức thì Đinh Hạo thân xác cũ tham gia thi nhiều lần nhưng không lộ ra mặth ơn người gì.

Hôm nay có dị biến rất có thể liên quan đến hang núi dưới Địa Huyệt Thâm Uyên bãi rác sau núi. Hai bóng ảo ảnh đao kiếm nhập vào người Đinh Hạo, còn có chất lỏng thần kỳ từ trắng tinh biến đen nhạt trong ao đá, nhờ nó biến thân thể này thành thể chất tuhộc tính.

– Vậy là vào Vấn Kiếm tông không có vấn đề gì, có thể yên tâm rồi.

Tảng đá trong lòng nhẹ hẫng, Đinh Hạo không vội vàng đi tiếp.

Đinh Hạo lững thững đi ở đạo tràng trước núi, lần đầu tiên hắn có cảm giác trung thanh với sơn môn đẹp như chốn bồng lai. Bởi vì từ nay về sau Đinh Hạo thoát khỏi xóm nghèo, có một góc chỗ ở nơi đây.

– Không biết hai tỷ muội Tạ Giải Ngữ ra sao rồi?

Không hiểu sao trong đầu Đinh Hạo hiện ra đôi mắt Tạ Giải Ngữ khiến phong cảnh xinh đẹp trong thế gian ảm đạm, cô bé tóc đuôi ngựa Đinh Đinh trưởng thành sớm.

Tạ Giải Ngữ cũng đến tham gia kiểm tra nhập tông của Vấn Kiếm tông không biết bây giờ ra sau. Thân thể Tạ Giải Ngữ gầy yếu, không có chút cơ sở võ đạo chắc rất khó vượt qua.

Đinh Hạo khẽ thở dài:

– Hy vọng bọn họ may mắn.

Chớp mắt Đinh Hạo đáng đến sân thứ hai thi kinh mạch.

Võ đạo trong thế giới này thành lập trên cơ sở huyền khí, kinh mạch, huyệt khiếu.

Qua hai vòng thi trước sàn lọc số người đến đây khá ít, khoảng mấy ngàn người. Thi kinh mạch khá đơn giản, không có công cụ kiểm tra đặc biệt gì. Do trưởng lão ngoại môn áo bạc tự mình kiểm tra, rót huyền khí vào người đám thiếu niên đi một vòng cơ bản xác định độ mềm dẻo, độ rộng, độ co giãn kinh mạch.

– Số bảy trăm năm mươi sáu, Diêu Tịnh, kinh mạch tam giai.

– Số tám trăm bảy mươi sáu, Khoa Bỉ Luận, kinh mạch lục giai.

– Số hai ngàn hai trăm bốn mươi ba, Vương Quân, kinh mạch tứ giai.

– Số một trăm bảy mươi tám, Lao Đức Nặc, kinh mạch nhị giai.

– Số tám mươi tám, Lý Tàn Dương, kinh mạch nhất giai. Khá lắm, khá lẳm.

Trong đám người tham gia thi Đinh Hạo nhìn thấy thiếu chủ Tịch Dương trấn Lý Tàn Dương.

Thiếu niên này hành động cực kỳ lý trí, phong độ phiên phiên, môi hồng răng trắng và cực kỳ khôn ngoan, phẩm chất kinh mạch cực kỳ hoàn mỹ. Trưởng lão ngoại môn áo bạc cười liên tục gật đầu, khen không dứt miệng.

Phẩm chất kinh mạch chia lục giai.

Nhất giai là cao nhất, tuyệt đối là tài năng ngọc báu luyện võ. Lục giai thấp nhất, dưới người bình thường, dù có thể tu luyện huyền công cấp thần cũng khó có thành tựu.

Đinh Hạo thầm nghĩ:

– Tuy không biết thuộc tính thân thể của Lý Tàn Dương ra sao nhưng phẩm chất kinh mạch cực kỳ hoàn mỹ, chắc cũng là kẻ tiểu thiên tài.

Đinh Hạo rất mong chờ vào phẩm chất kinh mạch của mình.

Đinh Hạo bước tới trước mặt trưởng lão ngoại môn áo bạc bên tay phải vị trí số một, giao thẻ bài chờ thi.

Ánh mắt trưởng lão ngoại môn áo bạc kỳ dị ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo:

– A? Ngươi chính là Đinh Hạo?

Vấn Kiếm tông có tin tức rất nhanh nhạy.

Lúc trước thân thể Đinh Hạo có thuộc tính thần giai đã truyền đến khu vực thi này. Thái độ của trưởng lão ngoại môn áo bạc rất nhiệt tình, ngón tay chạm vào cổ tay Đinh Hạo, huyền khí cực kỳ nhu hòa, dịu dàng rót vào người hắn.

– A?

Trưởng lão ngoại môn áo bạc chợt nhận ra điều gì, biến sắc mặt, ngẩng đầu liếc Đinh Hạo. Trưởng lão ngoại môn áo bạc nhíu mày, tiếp tục kiểm tra.

Đinh Hạo dần thấy không đúng.

Người ta thi tối đa một phút là ra kết quả.

Đến lượt Đinh Hạo thì trán trưởng lão ngoại môn áo bạc toát mồ hôi, đưa huyền khí vào mấy lần, biến sắc mặt liên tục, không biết đang nhận xét cái gì.

Cuối cùng trưởng lão ngoại môn áo bạc khẽ thở dài: .

– Thể chất của ngươi… Đúng là Ầm ầm ầm ầm ầm! Đúng là kỳ lạ, lão hủ không thể đoán ra. Coi như phẩm chất của ngươi là kinh mạch nhị giai đi.

Trưởng lão ngoại môn áo bạc nói rồi ghi nhị giai lên thẻ bài, trả lại cho Đinh Hạo.

Chương 24: Thanh Bình học viện mời

– Đa tự trưởng lão.

Đinh Hạo nhận lấy thẻ bài, không hiểu ra sao đi xuống.

Cái gì à mà xem như phẩm chất nhị giai?

Chuyện gì đây? Không thể điều tra ra phẩm chất kinh mạch của ta hay là trưởng lão ngoại môn áo bạc phát hiện cái gì?

Đầu óc Đinh Hạo mờ mịt không nghĩ ra nguyên nhân.

– Thôi kệ nó, phẩm chất kinh mạch nhị giai cũng xem như vượt qua người thường, cộng với thuộc tính thần giai trước đó, đường võ giả của ta bằngp hẳng rồi.

Đinh Hạo cực kỳ tin tưởng, niềm tin không bị doa động.

Sắp đến giữa trưa, Đinh Hạo hoàn thành thi lĩnh ngộ trong sân thứ bốn.

Ngộ tính là sở trường của Đinh Hạo.

Đinh Hạo không thèm giấu giếm.

Giả heo ăn cọp là lựa chọn ngốc nghếch vào lúc này.

Bởi vì biểu hiện bây giờ quyết định sau này có địa vị trong nhóm đệ tử mới ở Vấn Kiếm tông. Địa vị khác nhau có được tài nguyên, công pháp cũng khác. Cho nên vì đãi ngộ sau khi nhập tông, Đinh Hạo phải biểu hiện ra giá trị của mình trước môn phái.

Cái gọi là thi ngộ tính do đệ tử tam đại biểu thị một chiêu kiếm pháp rồi thí sinh bắt chước theo trong thời gian ngắn ngủi.

Đây là cách rất công bình.

Mỗi thiếu niên bắt chước kiếm không giống nhau nhưng cơ bản không quá khó.

Đinh Hạo chỉ liếc sơ đã tía hiện kiếm thức hoàn chỉnh.

Trong kiếm pháp của Đinh Hạo hiện ra ẩn ý không thua gì đệ tử tam đại.

Biểu hiện yêu nghiệt làm nhiều người rớt tòng mắt.

Mấy vị trưởng lão ngoại môn áo bạc tọa trấn sân thi thứ bốn tự mình quyết định phẩm chất ‘ngộ tính siêu hạng’ cho Đinh Hạo xong kiềm không được thử tách hắn vài thức kiếm pháp. Khi Đinh Hạo không cần suy nghĩ gì tái hiện lại kiếm thức thì ban đầu có vài người nghi ngờ Đinh Hạo ăn gian đều phải công nhận ngộ tính quá yêu nghiệt.

Trong đám người chậm rãi đồn Đinh Hạo biểu hiện vô cùng kỳ diệu trong các cuộc thi trước.

Mỗi năm trong đại hội Vấn Kiếm tông thu đồ đệ sẽ có một số thiên tài tư chất siêu tuyệt, lần này cái tên Đinh Hạo không thể kiềm chế lan tràn. Trong phút chốc dù là người chưa thấy mặt Đinh Hạo thân xác cũng nghe nói có một thiên tài siêu xuất sắc xuất hiện chấn kinh vô số trưởng lão gác thi.

Nghe nói một số trưởng lão nội môn hiếm khi lộ mặt bắt đầu chú ý thiếu niên thiên tài này.

Giữa trưa mặt trời gay gắt.

Đinh Hạo không thi tiếp, tìm bóng cây yên tĩnh lấy lương khô ra khỏi bao, không nhanh không chậm ăn.

Qua bốn phần thi, Đinh Hạo ái vào Vấn Kiếm tông là chắc như ăn bắp. Đinh Hạo muốn mượn cơ hội này suy nghĩ bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Chấp pháp trưởng lão ngoại môn tên Liễu Vấn Cuồng nói rất đúng, vào Vấn Kiếm tông chỉ là bước đầu tiên, tiếp đến quan trọng nhất là bái một sư phụ giỏi. Trên đời này sư phụ quan trọng không thua gì vào môn phái tốt.

Nhưng chuyện này phải xem cơ duyên, vận may, không thể nài ép.

Bỗng một thanh âm huênh haong vang bên tai Đinh Hạo:

– Ngươi chính là Đinh Hạo?

Đinh Hạo ngẩng đầu lên.

Đinh Hạo thấy một thiếu niên áo bông mang theo hai thị vệ mặc giáp từ xa đi tới, biểu tình kiêu ngạo nhìn hắn, hỏi.

Đinh Hạo nhận ra thiếu niên.

Chính là Tào Giang lúc thước thi thuộc tính được nhận định là thuộc tính thủy đẳng giáp. Một thiếu niên môi hồng răng trắng, phấn điêu ngọc mài, đầu mày chất chứa tự tin và kiêu ngạo, khí phách hăng hái.

Đinh Hạo gật đầu, hỏi:

– Như thế nào?

– Nghe nói ngươi là thuộc tính lạ đẳng thần, tự cho mình siêu phàm, tự xưng thiên tài, thật là ếch ngồi đáy giếng. Ta đến nói cho ngươi biết chỉ có một thiên tài, đó là Tào Giang ta. Ngươi phải tự hiểu mình, thuộc tính không là gì, chờ khi vào Vấn Kiếm tông tốc độ tu luyện nhanh mới xem như cường giả. Đinh Hạo, ta muốn so với ngươi một lần, xem nửa năm sau rốt cuộc ai mạnh nhất! Hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng!

Thiếu niên Tào Giang nói xong mang hai thị vệ xoay người rời đi.

– Ta cũng đến nói cho ngươi biết chờ khi vào tông môn ta muốn so tài với ngươi.

– Còn ta nữa, Đinh Hạo. Cát Dẫn ta đây sớm muộn gì sẽ trở thành đệ tử ngũ đại mạnh nhất!

– Ha ha ha ha ha ha! So đấu thú vị như vậy sao có thể thiếu ta?

Sau khi Tào Giang đi đầu rất nhanh có vài thiếu niên khí chất không tầm thường vênh váo tới trước mặt thiếu niên, tự cho mình siêu phàm đưa thư khiêu chiến.

Những thiếu niên này đều biểu hiện ưu tú trong cuộc trắc nghiệm biểu sáng, cơ bản xác định có thể vào Vấn Kiếm tông.

Trên khuôn mặt còn non nớt đó tràn ngập tự tin, kiên quyết làm Đinh Hạo mông lung như trở về thời trung học kiếp trước. Khi Đinh Hạo thi giữa học kỳ được hạng nhất toàn trường sẽ có nhiều đối thủ cạnh tranh tới hùng hồn nói cuộc thi sau chắc chắn sẽ vượt qua hắn.

Đây chính là sức sống thanh xuân!

Đinh Hạo thế mới nhận ra hắn trở thành chim đầu đàn, vì biểu hiện quá cao điệu trong trắc nghiệm buổi sáng khiến đám thiếu niên có địch ý.

Bây giờ đối với Đinh Hạo vào Vấn Kiếm tông là chắc như bắp.

Cạnh tranh kịch liệt hơn sẽ kéo màn sau khi Đinh Hạo vào Vấn Kiếm tông.

Không như trường cấp 3 trước kia, cạnh tranh ở đây càng thêm trực tiếp, càng thêm mạo hiểm. Có lẽ nó là cuộc so kè từng bước kinh tâm về ai là người cuối cùng sống sót trong Vấn Kiếm tông.

Đinh Hạo nhe răng cười.

Đinh Hạo thích cạnh tranh kiểu đó.

Bên tai Đinh Hạo vang giọng nói:

– Xin hỏi ngươi là Đinh Hạo?

Đinh Hạo mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên:

– Tất nhiên ta là Đinh Hạo, ngươi đến khiêu chiến…

Đinh Hạo chợt ngẩng ra.

Bởi vì lần này xuất hiện ở trước mắt Đinh Hạo không phải thiếu niên tham gia thi mà là một nam nhân trung niên mặt trắng râu dài, mặc áo xanh, biểu tình nho nhã, khí chất thoát tục, trên mặt treo nụ cười thân thiện làm người ta bất giác tin tưởng.

Đinh Hạo đứng dậy, hỏi:

– Các hạ…

– Quả nhiên là thiếu niên anh tài.

Nam nhân trung niên mặt trắng râu dài cười nói:

– Tên ta là Lý Mục Vân, giáo sư của Thanh Bình học viện, đệ nhất tông phái nhân loại Tuyết Tẩu. Ngươi có hứng thú tham gia vào Thanh Bình học viện của ta không?

Thanh Bình học viện?

Đinh Hạo ngạc nhiên.

Một tia chớp xẹt qua đầu Đinh Hạo.

Đinh Hạo chợt nhớ ngày đầu tiên hắn đi vào thế giới này từng ở khu thông báo Vấn Kiếm tông nghe các đệ tử bàn luận về chuyện so kiếm cô phong ‘Tuyết Châu tứ khoái kiếm’.

Mọi người bàn luận từ vấn đề Tuy Phong Nhất Kiếm Quan Phi Độ của Vấn Kiếm tông đã đứng đầu tứ kiếm nhưng bị một thiếu niên áo trắng bí ẩn mười bốn tuổi huơ hai kiếm đánh bại dễ dàng, chuyện này từng chấn động thế hệ trẻ Tuyết Châu.

Thiếu niên áo trắng bí ẩn đó sau này được chứng thật là thần đồng Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện.

Trong ‘Vấn Kiếm tông niên đại ký’ ghi Thanh Bình học viện là đệ nhất tông phái nhân loại của Tuyết Châu, cũng là tông phái nhân loại thất phẩm duy nhất. Nội tình, thực lực, số lượng cao thủ của Thanh Bình học viện đều trên Vấn Kiếm tông tông phái bát phẩm, là bá chủ Tuyết Châu.

Nghe nói điều kiện Thanh Bình học viện thu đồ đệ cực kỳ khắc nghiệt, nếu không là thiên tài thì không nhận.

Không ngờ hôm nay giáo sư của Thanh Bình học viện xuất hiện trước mặt Đinh Hạo, chào mời hắn.

Chương 25: Lý do từ chối tốt nhất

Nhưng Đinh Hạo suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nói:

– Đa tạ ý tốt của Lý giáo sư nhưng ta vẫn muốn vào Vấn Kiếm tông.

Đinh Hạo phải ở lại Vấn Kiếm tông.

Thứ nhất là bí mật hang núi bên dưới đáy vực chứa rác còn cần Đinh Hạo khám phá.

Dù sao chất lỏng trong hố đá đó, hoa văn trên bàn đá cực kỳ bí ẩn, chắc là bảo bối ghê gớm gì. Chờ một ngày nào đó thực lực của Đinh Hạo tăng mạnh rồi hắn có thể thăm dò nó, hắn khẳng định hang núi bên vách núi sâu tuyệt đối không đơn giản.

Thứ hai, Đinh Hạo còn nghĩ đến muội muội đã mất tích.

Tuy hơn ba năm trôi qua nhưng nếu Đinh Hạo vào Thanh Bình học viện, lỡ đâu có ngày muội muội mất tích quay về tìm hắn thì sẽ bỏ qua.

Thứ ba, về kiếm thuật Đinh Hạo có thiên phú, lĩnh ngộ vô cùng biến thái. Vấn Kiếm tông là tông phái sở trường về kiếm thuật, nếu chỉ tính kiếm thuật thì cao minh hơn Thanh Bình học viện tổng hợp.

Đương nhiên còn có nhiều nguyên nhân khác nữa.

Cho nên Đinh Hạo biết rõ ở lại Vấn Kiếm tông mới là lựa chọn tốt nhất cho hắn.

Lý Mục Vân ngẩn người.

Lý Mục Vân không ngờ đã nêu ra lá bài vàng Thanh Bình học viện mà thiếu niên Đinh Hạo vẫn từ chối dứt khoát.

Chuyện này rất hiếm thấy.

Lý Mục Vân không muốn buông bỏ, kiên nhẫn khuyên bảo:

– Tiểu huynh đệ, ngươi hãy nghĩ kỹ đi. Thanh Bình học viện chính là đệ nhất tông phái Tuyết Châu, bình thường không biết có bao nhiêu thiếu niên tài tuấn khóc cầu vào học viện mà không được. Bây giờ ngươi gật đầu một cái là ta bảo đảm không cần thi gì ngươi sẽ trở thành đệ tử của học viện, đây là cơ hội khó có.

Đinh Hạo vẫn dứt khoát lắc đầu, nói:

– Đa tạ ý tốt của Lý giáo sư nhưng ta vẫn muốn ở lại Vấn Kiếm tông.

Lý Mục Vân biến sắc mặt.

Nam nhân trung niên mặt trắng râu dài giáo sư thực lực sâu không lường được hỏi lý do, ai oán như vợ bị chồng bỏ:

– Cái gì?

Đinh Hạo đón ánh nắng rực rỡ, mỉm cười nói:

– Bởi vì… Ta thích Vấn Kiếm tông.

Lý Mục Vân há hốc mồm.

Lý Mục Vân không còn lời nào để nói.

Bởi vì đây là lý do không thể phản bác.

Lý Mục Vân là giáo sư lang thang của Thanh Bình học viện, như mấy quản lý câu lạc bộ ra ngoài lôi kéo trong kiếp trước của Đinh Hạo. Mỗi nằm tám tông phái nhân loại khác thi thu đồ đệ thì Lý Mục Vân quan sát, phát hiện mầm nào tốt sẽ chặn giữa đường dụ dỗ các thiên tài thiếu niên tham gia Thanh Bình học viện.

Thật ra mỗi tông phái đều âm thầm đào góc tường như Lý Mục Vân đã làm.

Lý Mục Vân nét mặt sa sầm nói:

– Được rồi, hy vọng ngươi đừng hối hận lựa chọn hôm nay.

Lý Mục Vân vẫn giữ phong độ thân thiện chào Đinh Hạo.

Thạch Phi Chu hơi rung động hỏi:

– Ngươi thấy sao?

Thạch Phi Chu và Lãnh Nhất Toàn đứng dưới bóng cây cách sự việc năm mươi thước, toàn thân lượn lờ khí mông lung như có như không che giấu hơi thở bản thân, người xung quanh không thể hiện đáo bọn họ tồn tại. Bao gồm giáo sư Thanh Bình học viện Lý Mục Vân cũng không nhận ra.

Lãnh Nhất Toàn đăm chiêu nói:

– Nếu hắn nói thật thì Đinh Hạo đáng giá Vấn Kiếm tông chúng ta hết sức bồi dưỡng.

– Ha ha ha ha ha ha!

Mặt Thạch Phi Chu đầy ý cười hỏi ngược lại:

– Vậy Lãnh sư huynh cảm thấy hắn nói thật hay nói dối?

Bỗng một thanh âm vang lên bên cạnh Thạch Phi Chu, Lãnh Nhất Toàn:

– Lời thật.

Không biết khi nào một vị nam nhân trung niên mặc trường bào vải thô màu xanh, tóc xõa ra, tay cầm rượu hồ lô người nồng nặc mùi rượu bước đi chao đảo xuất hiện bên cạnh Thạch Phi Chu, Lãnh Nhất Toàn.

Nam nhân trung niên khoảng bốn mươi mấy, ăn mặc vô cùn đơn giản, chỉ có đôi mắt bị tóc rối che đậy chớp lóe ánh sáng khiếp hồn người. Dường như trong đôi mắt ấy ẩn chứa nhật nguyệt tinh thần lên xuống, thiên địa vạn vật biến thiên.

Thạch Phi Chu, Lãnh Nhất Toàn có thực lực Đại Võ Tông cảnh thế nhưng nếu nam nhân trung niên này không lên tiếng thì hai người không phát hiện có kẻ đứng cạnh.

– Thanh Sam sư thúc!

Thạch Phi Chu, Lãnh Nhất Toàn giật mình qua đi lập tức quỳ xuống hành lễ, biểu tình cực kỳ cung kính.

Nam nhân trung niên chính là một lão quái vật có địa vị không nhỏ trong Vấn Kiếm tông tên là Khí Thanh Sam, có thân phận đặc biệt trong tông.

– Ha ha ha ha ha ha! Không tệ, tiểu tử này rất khá.

Khí Thanh Sam ngửa đầu uống hớp rượu cay, cười nói:

– Lão thích lý do của hắn!

Khí Thanh Sam nói xong bước ra một bước, chớp mắt không còn bóng dáng.

Thạch Phi Chu, Lãnh Nhất Toàn liếc nhau.

Không biết sư thúc quái vật này có ý gì?

Không lẽ Khí Thanh Sam được gọi là ‘Không thành Võ Thánh cảnh sẽ không bao giờ thu đồ đệ’ thế nhưng ý định nhận đồ đệ?

Đinh Hạo không biết rằng lý do hắn nói đại lại khiến một lão quái vật của Vấn Kiếm tông có hảo cảm.

Bởi vì Đinh Hạo thấy một ‘người uyên cũ’ rất ‘uyên’.

Đinh Hạo nhìn Tống Kiếm Nam, Triệu Tinh Thành cùng nhau đến, mặt lạnh lùng hỏi:

– Các ngươi đến làm gì?

Trên mặt chữ điền của Tống Kiếm Nam không còn vết thương lúc trước bị kiếm rỉ sét của Đinh Hạo gây ra, lấy lại phong cách như xưa. Mặt Triệu Tinh Thành theo sau lưng Tống Kiếm Nam vẫn sưng phù như con heo, biến hình trông rất buồn cười.

Triệu Tinh Thành lắp bắp nói:

– Đinh… Đinh sư huynh… Ta… Chúng ta đến xin lỗi. Chuyện này đó là chúng ta không hiểu chuyện, xin lỗi sư huynh, xin sư huynh đại nhân rộng lượng đừng so đo với chúng ta.

Tống Kiếm Nam gật đầu lia.

Rõ ràng Đinh Hạo biểu hiện trong kiểm tra nhập tông của Vấn Kiếm tông đã rơi vào tai Tống Kiếm Nam, Triệu Tinh Thành.

Tống Kiếm Nam chỉ là đệ tử ký danh xếp hạng chót, Triệu Tinh Thành chưa chắc vào được Vấn Kiếm tông. Đinh Hạo là thiên tài bỗng nhiên nổi bật rực rỡ. Địa vị của ba người sau này trong Vấn Kiếm tông sẽ cách biệt một trời một vực. Vậy nên Triệu Tinh Thành, Tống Kiếm Nam nhân lúc này xin lỗi tránh cho mai sau bị Đinh Hạo ghi hận.

– Các ngươi cút đi, đừng đến quấy rầy ta nữa.

Đinh Hạo thản nhiên nói:

– Ta sẽ không truy cứu.

Triệu Tinh Thành, Tống Kiếm Nam mừng rỡ nói:

– Vâng vâng vâng, đa tạ Đinh sư huynh.

Triệu Tinh Thành định nói thêm cái gì muốn bám cây to Đinh Hạo nhưng Tống Kiếm Nam thấy vẻ mặt hắn khó chịu thì kéo gã rời đi.

Qua mấy phút, khu thông báo phía xa bỗng ồn ào rầm rộ.

Vô số thiếu niên chờ thi buổi chiều chen chúc, bàn tán cái gì đó.

Đinh Hạo tò mò đứng dậy, đi qua xem.

– Đó là gì?Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc. Với thiên phú tu luyện kinh người vươn lên, tới đỉnh cao tại Ngọc Lan đại lục sau đó phi thăng đến Chí cao vị diện tranh đấu với các vị chúa tể… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Chỉ thấy trên khối bia đá to trong khu thông cáo dán mấy tờ giấy to màu đỏ viết đầy chữ nhỏ xíu, có vẻ là tên người.

Có thiếu niên phát hiện điều gì hét to một tiếng:

– Đó là danh sách xếp hạng thành thích thi buổi sáng!

– Đúng vậy. Thật sự là danh sách, ta thấy tên của mình, xếp hạng bảy trăm sáu mươi tám…

– Mau nhìn xem, mau nhìn xem có ta không, có ta không?

– Ủa? Xếp hạng nhất là… Tại sao che tên năm người xếp hàng đầu?

Đám người xem danh sách, bàn tán xôn xao.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !