Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập49 [ chương 241 đến 245 ]
❮ sautiếp ❯Chương 241: Gặp chuyện bất bình
Đinh Hạo cảm thấy như đang đi trong phim truyền hình kịch cổ trang kiếp trước, có ảo giác xuyên thời không đến.
Đinh Hạo đi trong đám người, khí chất xuất trần và tuần tuấn ngựa trắng hấp dẫn nhiều ánh mắt.
Đinh Hạo chọn một quầy đồ ăn sạch sẽ, cột ngựa vào cọc gỗ, vẫy tay kêu lão bản:
– Lão bá, cho một tô mì.
Chủ nhân quầy hàng nhỏ là đôi phu thê khoảng sáu mươi tuổi, tóc trắng xóa. Lưng lão gia gia hơi còng nhưng tinh thần quắc thước, mặt hồng hào, nói chuyện với khách. Lão bà bà tay chân lanh lẹ nấu mì, tuy hai người mặc đơn giản không phải nhà giàu có nhưng biểu tình rất thỏa mãn. Lão gia gia thường lau mồ hôi cho lão bà bà, ân ái làm người ta ghen tỵ.
Mùi thơm nồng lan tỏa trong quầy, khá đông khách. Đinh Hạo đến đây cũng vì mùi thơm.
Lão nhân lớn giọng nói:
– Được rồi, chàng trai, chàng trai, mì của ngươi đây!
Lão nhân đặt một bát mì đủ sắc, hương, vị trước mặt Đinh Hạo. Bát mì nóng hổi trong ngày đêm tuyết rơi cho người thấy ấm áp.
Đinh Hạo khịt mũi, thèm ăn. Đinh Hạo định cầm đũa ăn thì nghe bên cạnh có tiếng nuốt nước miếng.
Đinh Hạo quay đầu nhìn thấy một đứa trẻ ăn mặc rách roiws đứng bên cạnh tiệm, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm cái bát của Đinh Hạo, trong mắt đầy khao khát.
Đứa trẻ này gầy gò suy dinh dưỡng, mặc vải rách nhiều chỗ, giống như nhiều mảnh vải ghép lại thành bộ đồ. Đứa trẻ lấm lem bùn đất, bàn tay lộ ra ngoài đông lạnh xanh tím trông rất đáng thương. Có vẻ nó bị đói lâu, mặt ngơ ngác.
Năm, sáu người trưởng thành đứng bên cạnh đứa trẻ, bộ dáng xanh xao vàng vọt suy dinh dưỡng, mặc rách rưới. Không khí chợ đêm náo nhiệt ồn ào không liên quan đến họ, vẻ mặt họ lúng túng, xấu hổ, có lẽ ngửi được mùi thơm nên đến đây. Đám người nuốt nước miếng.
Đứa bé nhỏ giọng nói:
– Phụ thân, ta đói…
Giọng con nít trong trẻo êm tai như chim vàng anh, đó là một cô bé chẳng qua đầu xù tóc rối, suy dinh dưỡng không phát dục nên trông như con trai.
Người cô bé gọi là phụ thân là nam nhân trung niên khoảng ba mươi tuổi rất gầy, da bọc xương, môi xanh. Nam nhân trung niên đói run người nghe cô bé nói biểu tình lúng túng, nhìn trong ngực, cuối cùng buồn bã lắc đầu.
Nam nhân trung niên vuốt trán cô bé, nói:
– Tuyết Nhi ngoan, ráng nhịn chút nữa, lát nữa phụ thân sẽ mua đồ ăn cho ngươi.
Nam nhân trung niên nói rồi nhìn xung quanh, thấy có đồ người ta ăn thừa gã nổi lên can đảm đi xin. Tiếc rằng mỗi lần nam nhân trung niên đều bị mắng như kẻ ăn mày, một số người bán hàng phía xa chán ghét phất tay đuổi mấy người đi.
– Bà nội nó, ăn xin thối thá giành đồ của lão tử, muốn chết sao?
Một võ giả trẻ tuổi thân hình cao to đứng dậy chửi, phất tay đẩy phụ thân của cô bé ngã, chỉ vì nam nhân trung niên muốn xin chút nước canh gã ăn xong cho cô bé.
Nam nhân trung niên té xuống đất cái rầm, khóe môi chảy máu.
Năm, sáu đồng bạn vội dìu nam nhân trung niên đứng dậy, vừa tức vừa giận nhưng không dám nói gì.
Cô bé kinh hoàng chạy tới trước mặt phụ thân, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống.
Cô bé khóc kêu:truyện đao tu audio
– Phụ thân, phụ thân, Tuyết Nhi không đói, Tuyết Nhi không đói chút nào!
Đinh Hạo nhìn tình huống này thầm thể dài.
Nhìn từ bản chất thì Vô Tận đại lục là thế giới lạnh lùng mạnh ăn thịt yếu. Chợ đêm phồn hoa không thể che giấu bi kịch của kẻ yếu, ở đâu cũng có chuyện ỷ mạnh hiếp yếu. Không hiểu sao tâm tình Đinh Hạo vốn rất tốt bị hình ảnh trước mắt phá hỏng.
– Bà nội nó, đụng vào đồ của lão tử rồi định đi sao? Đứng lại, đền tiền cho lão tử!
Võ giả trẻ tuổi hùng hổ hù người, hung thần ác sát. Võ giả trẻ tuổi chỉ vì chút canh trong bát há mồm đòi phụ thân của cô bé bồi thường mười lượng bạc.
Nam nhân trung niên bị hù sợ run rẩy:
– Ta… Ta không có tiền. Đại gia, ta không dám nữa…
– Không có tiền? Vậy trong ngực ngươi cất cái gì?
Võ giả trẻ tuổi cười xấu xa, chộp ngực nam nhân trung niên. Nam nhân trung niên không biết võ đạo làm sao trốn tránh? Ngực nam nhân trung niên bị chộp, vải áo cũ nát xẹt một tiếng rơi xuống mấy nén bạc trắng.
– Không, đừng, đây là tiền cứu mạng cho thôn chúng ta. Chúng ta cần dùng nó thuê võ giả thủ hộ!
Nam nhân trung niên như phát điên lao lên muốn giành lại bạc. Mấy đồng bạn khác của nam nhân trung niên sốt ruột, không tiếc liều mạng vây quanh võ giả trẻ tuổi.
Võ giả trẻ tuổi cười nhạt, vỗ bàn:
– Ha ha ha ha ha ha! Đám nhà quê này muốn lấy nhiều thắng ít sao?
Vù vù vù vù vù!
Mười mấy nam nhân cao to vạm vỡ mặc trang phục võ sĩ, mang vũ khí biểu tình dữ tợn, khí thế hùng hổ nhìn là biết từng giết người dính máu. Bọn họ cười lạnh bao vây bảy, tám nông dân lem luốc như ăn mày.
– Ngươi… Ta…
Nhóm nam nhân trung niên bị hù sợ, hết sức van xin:
– Các vị đại gia hãy rủ lòng thương, số bạc này là tiền cứu mạng. Võ giả thủ hộ thôn chúng ta mất tích, chúng ta cần nó thuê võ giả thủ hộ mới. Không có võ giả thủ hộ thì mấy trăm người trong thôn không chịu nổi ngày đông.
– Ta không cần biết người trong thôn các ngươi chết sống thế nào! Đụng đồ của lão tử thì phải đền tiền, đừng nói nhảm, không thì lão tử giết các ngươi dễ như giết chó!
Võ giả trẻ tuổi nhe răng cười, không chút cảm thông.
Đám nam nhân trung niên trong mắt đầy tuyệt vọng.
Đinh Hạo thở dài, ngồi yên, nhẹ vẫy tay, lực lượng vô hình tuôn ra.
Võ giả trẻ tuổi thấy tay bỗng nhẹ hẫng, đống bạc trong tay bay ra thành luồng sáng bạc rơi vào tay Đinh Hạo cách ba, bốn thước.
Đinh Hạo đặt bạc lên bàn, không quay đầu lại nói:
– Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cần gì đuổi tận giết tuyệt?
– Độ lượng cái đầu ngươi! Tiểu tạp chủng, ngươi tính cái gì? Cũng dám xen vào chuyện Văn Tâm ta?
Võ giả trẻ tuổi tức giận báo tên, dường như gã khá nổi tại đây, nếu không đã chẳng khiến những người đứng xem hút ngụm khí lạnh.
Chương 242: Tình cờ gặp thôn dân Thung Lũng thôn
– Meo?
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đang ngủ ngon bị đánh thức, nó rất bất mãn quay đầu liếc võ giả trẻ, khóe môi cong lên rất là nhân tính hóa.
– Meo… Meo!
Giọng Đinh Hạo rắn đanh:
– Một đám đồ bỏ, trwóc khi ta chưa đổi ý hãy cút!
Đinh Hạo không quay đầu lại, cười nhạt.
– Dám mắng lão tử? Tìm cái chết. Tất cả cùng lên, băm tiểu tử này ra!
Võ giả trẻ tuổi tức giận, lúc trước Đinh Hạo tay không hút vật làm gã rung động. Võ giả trẻ tuổi vung tay, một đám võ giả dữ tợn rút vũ khí tấn công sau lưng Đinh Hạo.
Cô bé hét to:
– Cẩn thận!
Đinh Hạo không quay đầu, vung tay.
Vù vù vù vù vù!
Một sáng nóng cháy như tia chớp hồng mông thuở ban đầu xẹt qua hư không.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Một chuỗi tiếng vải rách vang lên.
Chớp mắt võ giả trẻ tuổi và đồng bạn đứng ngây như phỗng nhìn vũ khí trong tay gãy thành hai khúc. Bọn họ cảm thấy lạnh như rơi vào hầm băng.
Quá đáng sợ!
Thiếu niên này không quay đầu lại giơ tay chém một đao đã chặt gãy vũ khí của sáu, bảy người. Bọn họ không kịp phản ứng lại, thực lực, kỹ xảo như vậy không thể tưởng tượng nổi.
Cao thủ!
Cao thủ đáng sợ!
Mọi người nằm mơ cũng không ngờ thiếu niên nhìn nho nhã tuấn tú lại là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Đao quang màu đỏ sậm nhiếp hồn người, siêu nhanh, trong không khí tràn ngập hơi thở nóng cháy rõ ràng là công lực siêu cao.
Đinh Hạo đặt long văn huyết đao bên bàn, vẫn không quay đầu quát to:
– Một đám cặn bã, cút!
Đám người võ giả trẻ tuổi dù bị mắng là cặn bã cũng không dám bất mãn cái gì, như nghe đại xá, không nói câu hăm dọa đã gục đầu chạy vắt giò lên cổ.
Người xung quanh hoan hô.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Hập niên ma nhất kiếm, san bằng chuyện bất bình, đây chính là cảm giác hành hiệp trượng nghĩa sao? Ha ha ha ha ha ha! Lão bá, thêm mười tô mì, ta muốn mời khách.
Đinh Hạo mỉm cười, vẫy tay với cô bé:
– Tiểu muội muội, lại đây, ca ca mời ngươi ăn được không?
Cô bé ngẩn ngơ, ngoái đầu nhìn phụ thân rồi lại ngó Đinh Hạo cười tươi, cuối cùng cô bé đi từng bước một đến gần.
Cô bé tới gần Đinh Hạo, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trong suốt như suối, đơn thuần nói:
– Đại ca ca, Tuyết Nhi nhìn ra được ngươi là người tốt.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Ha ha ha ha ha ha! Thật ngoan, vậy đại ca ca người tốt mời ngươi ăn mì. Nào, ngươi đói rồi, ăn trước đi.
Đinh Hạo đẩy tô mì trước mặt mình tới gần cô bé. Cô bé ngần ngừ một lúc, cuối cùng không ngăn được đồ ăn hấp dẫn, bưng bát to nhai ngồm ngoàm.
– Ha ha ha ha ha ha! Cô bé, ăn chậm một chút, đừng để nghẹn.
Tâm trạng Đinh Hạo bỗng biến tốth ơn.
Phụ thân của cô bé biểu tình cảm kích cùng đồng bạn vội vàng cúi đầu cảm tạ.
– Đa tạ công tử ra tay giúp đỡ.
– Chỉ là tiện tay, thấy gai mắt đám sói đói.
Đinh Hạo vừa nói vừa chỉ tô mì nóng hổi bưng lên bàn, nói:
– Ta thấy các vị đại ca đã đói, hay là ăn rồi lại nói tiếp?
Đám người xấu hổ nói:
– Sao có thể không biết ngượng…
– Không sao, gặp mặt là có duyên, cần gì nhăn nhó? Huống chi nhiều tô mì đã đưa lên, một mình ta không ăn hết. Các vị đại ca, mời.
Đinh Hạo chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình, không nói nhiều, ăn tô mì.
Đám người nam nhân trung niên thấy Đinh Hạo rộng rãi, họ ngần ngữ một lúc rồi cảm ơn, ngồi xuống ăn ngấu nghiến.
Nhóm người này đói lả, nhanh chóng ăn hết, liếm sạch tô. Đinh Hạo mỉm cười, kêu lão nhân chủ tiệm liên tục bưng mì lên. Một bọn họ ăn hết ba mươi tám tổ, những người đứng xem trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Chờ đám người ăn no Đinh Hạo mới mỉm cười đẩy mớ bạc trả nam nhân trung niên, hỏi:
– Nghe nói các ngươi cần dùng số bạc này mời võ giả thủ hộ?
– Đúng, đúng.
Nam nhân trung niên biểu tình kích động nói:
– Hai mươi ngày trước võ giả thủ hộ của thôn chúng ta đi di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch thám hiểm do chín môn phái tổ chức, ai ngờ… ai ngờ không quay về nữa, không biết sinh tử. Thấy tuyết trắng rơi, mùa đông đến, không còn võ giả thủ hộ toàn thôn xóm nằm trong vòng nguy hiểm bị yêu ma ăn thịt. Chúng ta đành gom lại ngân lượng hy vọng có thể thuê một vị võ giả thủ hộ bảo vệ người trong thôn qua mfua đông dài.
Đinh Hạo nhìn mớ bạc chưa đến mười lăm lượng, lắc đầu.
Chút tiền này quá ít, thậm chí không đủ mời một võ giả nhất khiếu võ sĩ cảnh.
Nhưng Đinh Hạo không tiện đả kích mấy người đó, lòng máy động, lên tiếng:
– Thôn xóm các ngươi tên là gì?
Nam nhân trung niên cung kính nói:
– Thôn xóm xa xôi rất ít người biết, chúng ta tự đặt tên, cách hai trăm dặm.
Thung Lũng thôn?
Cách hai trăm dặm?
Đinh Hạo thầm mừng, giống y như trên bản đồ, quả nhiên là Thung Lũng thôn. May mắn Đinh Hạo thuận miệng hỏi nếu không thì đã bỏ lỡ mấy người này.
Đinh Hạo ngẫm nghĩ, ngồi xuống, chậm rãi nói:
– Võ giả thủ hộ mất tích có phải tên là Quách Nộ không?
– Công tử biết Quách đại ca?
Nhóm người nam nhân trung niên mừng rỡ, nói nhanh:
– Đúng đúng, Quách Nộ đại ca chính là võ giả thủ hộ. Bốn năm qua nếu không có Quách đại ca bảo vệ thì chúng ta đã bị xóa sổ, hắn là thần thủ hộ của chúng ta. Tiếc rằng lần này Quách đại ca đi bặt vô âm tín, chúng ta rất lo cho hắn nhưng không có khả năng đi Tây Nham sơn mạch tìm hắn…
Vậy là đúng rồi.
Đinh Hạo gật đầu, hiện hắn không thể báo tin Quách Nộ chết rồi, sợ đả kích bọn họ.
Đinh Hạo cúi đầu suy nghĩ, cầm mười lăm lượng bạc, nói:
– Ta nhận mười lăm lượng này, ta là bằng hữu của Quách đại ca. Nếu các ngươi không chê thì mùa đông này để ta làm võ giả thủ hộ của các ngươi được không?
– Cái gì?
Đám người nam nhân trung niên đứng ngây như phỗng.
Đinh Hạo có thực lực gì? Dù bọn họ không hiểu võ công nhưng mới rồi thấy rõ ràng mười mấy võ giả kia sợ hắn đến không dám thở mạnh. Cao thủ như vậy đồng ý làm võ giả thủ hộ nho nhỏ cho Thung Lũng thôn?
Chương 243: Thăng cấp bát khiếu Võ Đồ cảnh
Trong phút chốc mấy thôn dân đứng ngây ra, không thể tin điều nghe được.
Loại cảm giác này như bị vàng từ trên trời rớt trúng đầu, không giống thật.
Đinh Hạo nhìn biểu tình của đám người, mỉm cười nói:
– Như thế nào? Các vị cảm thấy tại hạ thực lực, không đáng giá mười lăm lượng bạc sao?
Nam nhân trung niên vội lắc đầu, nói:
– Không… Không phải…
Nam nhân trung niên mừng rỡ nói:
– Chúng ta chỉ gom được mười lăm lượng, vốn định tìm… Tìm một võ giả lưu lạc bình thường đã là hy vọng xa vời, ai ngờ… Ta thấy công tử khí vũ hiên ngang, xuất thân bất phàm, chắc là xuất thân từ nhà giàu có thế nhưng đồng ý đi thôn nhỏ chúng ta… Chúng ta không dám tin.
Có người biểu tình kích động nói:
– Đúng vậy. Nếu công tử đi được thì tốt quá rồi!
Có người quỳ xuống, mừng rỡ nước mắt chảy ra:
– Ta đại biểu một trăm sáu mươi người trong thôn đa tạ đại ân đại đức của công tử.
Cô bé đen nhảm Tuyết Nhi nhảy nhót nói:
– Đại ca ca là người tốt.
Đinh Hạo mỉm cười nâng mọi người đứng dậy:
– Cứ quyết định vậy đi, các vị đại ca đừng kjhách sáo.
Đám người này là huynh đệ, thân nhân của Quách Nộ. Tuy rằng địa vị không cao, nghèo rớt mồng tơi nhưng Đinh Hạo cũng xuất thân từ xóm nghèo, ở chung với đám người này thấy thoải mái, thân thiết hơn. Mới trò chuyện một lúc cả đám đã quen thuộc, Đinh Hạo được biết nam nhân trung niên gầy guộc tên Cao Phong, là thôn trưởng. Mấy thanh niên khác cùng họ Cao, Thung Lũng thôn hơn một trăm người có tám mươi phần trăm họ Cao.
Thời gian trôi qua, chợ đêm phồn hoa dần tan.
Đinh Hạo dẫn đám người Cao Phong tìm một phòng trọ sạch sẽ bên cạnh chợ đêm. Đám thôn dân vừa mệt vừa đói, lo âu hoảng hốt cả ngày rất nhanh đã ngủ say.
Đinh Hạo quay về phòng, nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu tu luyện.
Lần này đi ra Đinh Hạo không muốn gây chú ý, không muốn bị ai nhận ra thân phận thật nên lúc trước ra tay hắn không sử dụng thanh kiếm rỉ sét. Đinh Hạo dùng long văn huyết đao thúc giục đao pháp viêm diễm huyền khí ở trung đan điền phần ngực.
Trước khi quay về Vấn Kiếm tông Đinh Hạo định dùng đao pháp xông xáo giang hồ.
Đinh Hạo ngồi khoanh chân trên giường, ý niệm chìm vào trung đan điền, vận chuyển, bắt đầu tu luyện viêm diễm huyền khí.
Sau khi dung hợp, hạt giống viêm diễm huyền khí trong trung đan điền phần ngực biến thành màu vàng kim, hình quả cầu, như ngồi sao vĩnh hằng bất diệt tỏa sáng rực rỡ.
Nguyên thức hải đan điền, thậm chí thân thể Đinh Hạo giống như không gian vũ trụ. Bảy huyệt khiếu bị luyện hóa trong nhâm mạch tỏa sáng nhấp nháy, vĩnh hằng tự xoay, có liên hệ bí ẩn với hạt giống huyền khí, như hành tinh xoay quanh hằng tinh.
Hèn chi Kiếm Tổ, Đao Tổ hay nói vũ trụ chí lý, đại đạo vô hình, rồi lại có đường lần theo, thiên địa vạn vật ẩn chứa trong thân thể người.
Từ mặt nào đó thì cơ thể người là một vũ trụ loại nhỏ, ẩn chứa huyền bí vô tận.
Đợi khi một trăm lẻ tám huyệt khiếu trong người hoàn toàn luyện hóa, tình cờ phù hợp chu thiên một trăm lẻ tám tinh tú, giao hòa với thiên địa vũ trụ, đó là cảnh giới bất tử bất diệt, có thể điều động tất cả lực lượng trong vũ trụ thiên địa, thành chí tôn vạn vật.
Đao pháp huyền khí của Đinh Hạo đã là thất khiếu Võ Đồ cảnh, hắn đang vận chuyển viêm diễm huyền khí thể lỏng trùng kích huyệt khiếu thứ tám trong nhâm mạch lục kỳ kinh.
Huyền khí xoay tròn trong mỗi huyệt khiếu, mỗi khi hoàn thành một chu thiên thì gọi là tiểu chu thiên.
Nếu xoay tròn nguyên kinh mạch thì gọi là đại chu thiên.
Bây giờ Đinh Hạo chưa hoàn toàn thông suốt kinh mạch nên không có khả năng vận chuyển đại chu thiên. Huyệt khiếu chỉ có thể tuần hoàn tiểu chu thiên trong mỗi huyệt khiếu.
Mỗi một lũ huyền khí từ hạt giống huyền khí sâu trong đan điền bị kích phát, đi qua một huyệt khiếu là sẽ trướng to một phần. Khi nó đi qua huyệt khiếu thứ bảy nhâm mạch đa từ một sợi tóc thô thrành mười sợi nhập lại, như mãng xà thần dị trùng kích huyệt khiếu thứ tám liên tục.
Không biết bao lâu sau.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đầu óc Đinh Hạo ù vang, người run lên, đường huyền khí trong nhâm mạch đã rộng mở.
Huyền khí thể lỏng như mãng xà vui vẻ rít gào chui vào, một hành tinh huyệt khiếu mới chậm rãi hình thành, như vũ trụ nổ sau đó dần có tinh cầu. Thần thức của Đinh Hạo thấy hết quá trình, chậm rãi mà lại nhanh chóng, chớp mắt tỏa sáng rực rỡ.
Điểm tinh hoàn thành.
Bát khiếu Võ Đồ cảnh!
Đinh Hạo duỗi lòng bàn tay ra, một đốm lửa vàng nhạt như thủy tinh lại giống tinh linh vui vẻ nhấp nháy.
Giây sau theo ý niệm của Đinh Hạo, ngọn lửa có linh tính dọc theo bàn tay như nước chảy phủ hết nguyên bàn tay. Trông như Đinh Hạo đeo bao tay vàng, chỉ có một tầng mỏng manh, nhiệt độ nội liễm không hề nóng.
Một tay khác Đinh Hạo lấy ra lá chắn sắt từ trong trữ vật giới chỉ, nắm đấm trái đánh ra.
Xèo một tiếng, nắm đấm phủ lửa vàng xuyên qua lá chắn sắt nửa tấc dễ như đâm vào đậu hủ non, không có chút lực cản. Từng giọt nước thép đỏ thẫm chảy xuống mặt đất, giây sau đông lại thành khối sắt đen.
Đây chính là viêm diễm huyền khí thể lỏng trải qua dung hợp cải tạo ẩn chứa nhiệt độ siêu đáng sợ, chớp mắt tiêu thiết dung kim, một quyền này nếu đánh vào thịt người… Tưởng tượng hình ảnh đó khiến người không rét mà run.
Theo ý niệm của Đinh Hạo, viêm diễm huyền khí thể lỏng không ngừng biến đổi hình dạng, hoặc là đao nhỏ, hoặc là tấm thuẫn to cỡ bàn tay, hoặc là bao tay dựng ngược, thiên biến vạn hóa, cực kỳ thần diệu.
Đây chính là chỗ tốt của viêm diễm huyền khí thể lỏng và bát khiếu Võ Đồ cảnh.
Theo cảnh giới tu vi nâng cao, huyền khí hóa lỏng mô phỏng ra nhiều thứ, những cường giả thực lực trên Tiên Thiên Võ Tông cảnh có huyền khí cực kỳ hùng hồn thậm chí huyễn hóa ra một bộ giáp phủ lên toàn thân, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, cực kỳ khủng bố
Đinh Hạo được trợ giúp huyền khí hóa lỏng nhưng độ hùng hồn thì không thể bằng cường giả Tiên Thiên Võ Tông cảnh, cho nên hắn huyễn hóa ra tối đa to cỡ bàn tay, tuy nhiên uy lực vẫn rất kinh người.
Nên dùng như thế nào trong chiến đấu thì Đinh Hạo cần từ từ chiêm nghiệm.
Bên ngoài ồn ào tiếng người, dần sáng sủa lên.
Chương 244: Huyết Long Trại, tăng tiến Võ Đồ
Đinh Hạo đẩy cửa phòng ra nhìn, trời đã sáng.
Một đêm qua đi.
Đinh Hạo rửa mặt súc miệng xong ra khỏi phòng. Đám người Cao Phong đã chờ sẵn bên ngoài, thấy Đinh Hạo đi ra liền cung kính chào hỏi. Cô bé Tuyết Nhi sửa sạch bùn đất lộ ra khuôn mặt trắng xinh xắn, như thay đổi người khác. Cô bé lớn tiếng chào Đinh Hạo.
Đoàn người ăn sáng trong khách sạn xong lên đường.
Trước khi đi Đinh Hạo mua nhiều thứ, đa phần là áo giáp, vũ khí lương thực. Đinh Hạo thuê một chiếc xe ngựa to mới chở hết đồ.
Mặt trời sáng sủa, tuyết vẫn rơi, đoàn người ra cửa bằng.
Thung Lũng thôn
Thung Lũng thôn giống như nhiều thôn xóm nhân loại ở quy mô nhỏ, thôn không lớn, chiếm diện tích chưa đến sáu mươi mẫu.
Thung Lũng thôn ở trong vùng đồi núi, lưng dựa Tuyết Long sơn, trên núi quanh năm đóng băng. Trước thôn là thảo nguyên, lùm cây bị tuyết phủ lên. Một vực sâu mấy ngàn thước như vết nứt bị đại năng thượng cổ một kiếm chém trúng, gió lạnh rít gào, tuyết tràn ngập.
Thung Lũng thôn dựa núi xây dựng thành hình hẹp dài.
Một con đường chính từ đầu đông thôn đến đầu tây thôn, hai bên là nham thạch, khối băng dựng thành phòng ốc.
Bên ngoài Thung Lũng thôn dùng nham thạch, gỗ to, băng khối chất thành tường cao hơn năm mươi thước, các loại gai đông trong tầng băng, nhìn từ xa như nhím trắng. Tường băng lóe ánh sáng dưới mặt trời trông khá uy phong, có thể chống đỡ vài yêu ma thấp kém xâm nhập.
Mùa đông dài dặc đến, dù là nhân loại hay yêu ma đều rơi vào nguy cơ thiếu thức ăn.
Mỗi năm trên đất Tuyết Châu sẽ tăng con số xung đột giữa nhân loại và yêu ma, gần như mỗi ngày có đổ máu. Vì kéo dài chủng tộc và sinh tồn, hai bên không thể không chém giết nhau.
Mặt trời mới lên, Cao Lâm năm nay bảy mươi ba là người lớn tuổi nhất trong Thung Lũng thôn mang theo vài thanh niên võ trang leo lên lầu phía nam tường băng quan sát, vừa cảnh giới vừa nhìn hướng nam xa xôi.
Hôm nay là ngày thứ bốn, năm từ khi thôn trưởng Cao Phong cùng mấy thanh niên trai tráng đi mời võ giả thủ hộ. Theo ước định lúc trước ngày hôm qua đám người Cao Phong nên trở về.
– Yêu ma trong Tuyết Long sơn càng lúc càng táo bạo, rất nhanh chúng sẽ tràn xuống đây. Hy vọng nhóm thôn trưởng thuận lợi trở về, mời được võ giả thủ hộ có thực lực không tệ.
Cao Lâm không dám nghĩ theo chiều hướng xấu.
Nếu không có võ giả thủ hộ thì có lẽ mùa đông này là ngày Thung Lũng thôn bị xóa sổ.
Có nhiều thôn dân lục tục đứng trên tuờng cao, ánh mắt mong chờ nhìn đường núi phương nam.
Thời gian chậm rãi trôi trong sự chờ đợi nôn nóng.
Dần dần trời giữa trưa, con đường duy nhất đi thông bên ngoài vẫn không có bóng người.
Một thanh niên mười mấy tuổi máy rậm mắt to có chút anh khí chờ mất kiên nhẫn, tay cầm trường mâu sắc nhọn mở miệng nói:
– Trưởng lão, sao nhóm thôn trưởng còn chưa về?
– Không lẽ trên đường gặp yêu ma…
Cao Lâm nhướng chân mày trắng đánh gãy lời Cao Kiếm:
– Cao Kiếm, không nên nói lung tung.
Cao Kiếm há mồm, không dám cãi lại Cao Lâm.
Có người mừng rỡ hét to:
– Mau nhìn, phía xa có gì đó!
Mọi người nhìn hướng đường núi phái nam, thấy nơi chân trời và đất nối liền mơ hồ có mười mấy bóng đen. Bóng đen ngày càng rõ ràng, không phải yêu ma hay động vật khác mà là bóng người di chuyển nhanh.
– Là nhóm thôn trưởng trở về?
Cao Lâm mừng rỡ, đôi mắt và khuôn mặt đầy nếp nhăn từ vui sướng biến thành kinh khủng.
– Mau, lập tức phòng ngự, chuẩn bị lầu quan sát, là người…
Một dãi cờ trắng dài đột nhiên bay lên trên đường núi, lá cờ in trường long đỏ giương nanh múa vuốt bị gió bắc thổi vù vù như vật sống bay lượn trên không trung, ngập mùi máu.
Một kỵ sĩ mặc giáp đen nhẹ cầm cờ.
Sau lưng kỵ sĩ thân hình vạm vỡ là đọi kỵ binh ba mươi người rầm rập lao đến, như gió độc nổi lên trong thiên địa trắng, tốc độ siêu nhanh. Trong tiếng vó ngựa như sấm nổ, chớp mắt đội kỵ sĩ đã đến bên dưới tường băng.
Nhìn gần càng thấy rõ những kỵ sĩ dữ tợn.
Mỗi người mặc giáp đen dính máu, ngựa to lông đen, dưới đầu ngựa treo mấy cái đầu đã bị đông cứng. Cái đầu biểu tình kinh khủng, giận dữ hiển nhiên mới bị giết không lâu.
Đám người kia như quân đội tử thần bước ra từ địa ngục.
Trên giáp sắt kỵ sĩ dính vết máu đỏ và tầng băng bạc, trang nghiêm túc mục. Kỵ sĩ thở ra khói trắng như sương quỷ, con ngựa thở phì phì tăng không khí kinh dị, tràn ngập sát khí khó tả.
Trên tường thành, người Thung Lũng thôn bị hù sợ.
Đa số người sợ đến không nói nổi một câu, số ít run lẩy bẩy, tay cầm trường mâu run run, mặt trắng bệch, mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Mọi người đều nghe các loại tin đồn về nhóm kỵ sĩ này.
Bọn họ là cướp núi lớn nhất trong vòng năm trăm dặm, nổi danh khát máu vô tình, đến đi như gió xoáy tung hoành vùng Tuyết Long sơn, không ai dám chọc. Bọn họ cướp thương đội, cướp sạch thôn xóm, cướp người và tiền, không chuyện ác nào không làm. Nơi băng cướp đi qua gặp hơi chống cự là thiêu giết sạch, chó gà không tha.
Nhưng đám giặc hung tàn này cũng biết không thể tát ao bắt cá, đối với thôn xóm trong trăm dặm chỉ cần biểu thị phục tòng, mỗi năm bốn mùa trưng thu một lần thì sẽ không cướp nữa. Rất nhiều thôn xóm nhân loại nhờ thế mới sống nổi.
Dưới thành.
Kỵ sĩ giáp đen dẫn đầu cao to nhất, cỡ hai thước rưỡi, người như tháp sắt. Gã ngồi trên con ngựa bán yêu to khao trương, đầu trọc, mặt và đầu xăm hình bụi gai thú màu xanh, hung tợn đáng sợ.
Kỵ sĩ giáp đen nheo mắt, đáy mắt lóe tia sáng xanh lạnh băng không giống mắt nhân loại.
Chương 245: Dưới thành nguy cấp
Cái tên xăm hình đầu tọc này là thủ lĩnh đội kỵ sĩ.
Gã ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt thôn dân Thung Lũng thôn sợ hãi, có vẻ gã thích như thế.
Một vị hắc kỵ sĩ từ bên cạnh thủ lĩnh giục ngựa tiến tới rước, vó ngựa đạp trên đường băng đặc biệt chói tai.
Kỵ sĩ ngẩng đầu quát to:
– Người bên trong nghe đây, trong vòng một khắc giao ra mười xử nữ, hai trăm lượng bạc, qua thời gian thì gà chó không tha!
Thanh âm như tiếng sấm vang lên trên bầu trời.
Trên tường thành.
Các thôn dân Thung Lũng thôn lấy lại tinh thần, rối loạn.
Thôn trưởng Cao Phong không có nhà, võ giả thủ hộ mấttích, không còn trụ cột. Đối mặt đám cướp hung ác thế này khiến mọi người trong Thung Lũng thôn run sợ.
Cao Kiếm siết chặt trường mâu, gã còn tuổi trẻ nóng nảy, ghé con không sợ hỏ lớn tiếng quát:
– Chúng ta đã giao hàng mùa đông rồi tại sao còn thu nữa?
Vù vù vù vù vù!
Một luồng sáng đen bay lên cao.
– A! Khặc kahực…
Cao Kiếm che cổ họng, trợn to mắt.
Máu dọc theo kẽ tảy Cao Kiếm chảy xuống, mũi tên đen vô tình xuyên thủng cổ gã bay ra sau gáy kéo theo vết máu cướp đi sinh mạng quý giá của thanh niên này.
– Còn dám chống cự thì đồ diệt toàn thôn!
Hắc kỵ sĩ thanh âm lạnh băng vang vọng dưới tường thành.
– Đám dân đen kia, các ngươi còn thời gian chưa đầy nửa nén nhang.
Trong mắt bọn chúng thì thôn dân như cỏ dại tùy ý mình ngắt.
– Hài tử, hài tử…
Trên tường thành, trưởng lão Cao Lâm không thể ngăn cản thảm kịch xảy ra, ôm thi thể Cao Kiếm còn ấm áp, rơi lệ.
Chỉ vì nói một câu mà một mạng sống dễ dàng mất đi.
– Trưởng lão, chúng ta làm sao đây?
– Liều mạng với chúng đi!
– Đúng vậy. Có tường thành ngăn chặn có lẽ chúng ta sẽ chống lại bọn chúng được.
– Chúng ta không thể giao nhiều tiền như thế hay đưa con cái mình vào tay đám ác ma kia!
– Đúng, liều mạng với chúng, cùng lắm thì chết!
Mọi người đứng bên cạnh xác Cao Kiếm dần lạnh băng, lửa giận đốt cháy.
Nỗi sợ ban đầu tán đi, nhìn đồng bạn từ nhỏ chơi giỡn sống cùng nhau không tỉnh dậy nữa, trong mắt thanh niên chớp lóe tia lửa giận dữ và thù hận, tìm lại can đảm.
Đôi mắt trưởng lão Cao Lâm khàn đục chậm rãi nhìn từng thanh niên, suy nghĩ tỉnh táo lại.
Liều?
Lấy cái gì liều?
Đã định trước sẽ là cuộc đồ sát.
Sống trong loạn thế này, là kẻ yếu có nhiều lúc phải có giác ngộ của kẻ yếu, không nhịn được thì chết. Trưởng lão Cao Lâm đã hơn bảy mươi tuổi, chết cũng không sao, nhưng từng khuôn mặt trẻ tuổi trước mắt…
Bọn họ đều là huyết mạch và hy vọng.
Trưởng lão Cao Lâm lắc đầu, quyết định. Lúc này dưới tường thành vang thanh âm vô tình đếm ngược.
– Còn mười giây, sau mười giây giao tiền và xử nữ ra, không thì huyết tẩy toàn thôn, chó gà không tha.
Giọng kỵ sĩ giáp đen lạnh như huyền băng quanh quẩn trong gió tuyết:
– Mười… Chín… Tám… Bảy…
Mùi máu tràn ngập trong không gian.
Từng tiếng đếm như búa tạ gõ vào tim các thôn dân Thung Lũng thôn, làm mặt mọi người trắng bệch, tim đập nhanh.
Như là tử thần dán bên tai bọn họ đếm ngược thời gian.
Trưởng lão Cao Lâm là trí nhở lớn tuổi nhất Thung Lũng thôn, biểu tình lão buồn bã. Trưởng lão Cao Lâm nghĩ đến trong Thung Lũng thôn còn để lại một thứ, lão phải ra quyết định khó khăn. Bỗng nhiên ma quỷ xui khiến khóe mắt trưởng lão Cao Lâm liếc đường núi phía nam xa xôi.
Con ngươi trưởng lão Cao Lâm co rút.
Vì trên con đường phía xa chẳng biết từ bao giờ có mấy chục đốm đen đang chậm rãi tới gần.
Tim trưởng lão Cao Lâm đập nhanh.
Thôn trưởng trở lại!
Chắc chắn là thôn trưởng Cao Phong mang người về.
Chết tiệt, tại sao về ngay lúc này?
Một nén nhang trước mọi người cầu nguyện đoàn người thôn trưởng Cao Phong mau về nhưng bây giờ trưởng lão Cao Lâm hy vọng bọn họ đừng xuất hiện. Dù dùng mười lăm lượng mời võ giả thủ hộ cũng không phải đối thủ hơn ba mươi tên cướp mạnh mẽ trước mắt, có đến chỉ là chịu chết.
Trưởng lão Cao Lâm đihj làm điều gì cảnh báo nhưng lúc này…
– Hí hí hí!
Tiếng ngựa hí vui vẻ xuyên qua gió tuyết từ xa vọng đến.
Kỵ sĩ giáp đen dưới thành thấy ngay đám đông từ xa đến gần.
Lòng trưởng lão Cao Lâm lạnh lẽo, xem ra đoàn người thôn trưởng Cao Phong hôm nay không thể tránh khỏi tai họa này. Tuy nhiên, trưởng lão Cao Lâm không ngờ rằng…
Xảy ra chuyện không ai ngờ nổi.
Nghe tiếng ngựa hí, tọa kỵ dưới thân đám cướp Huyết Long Trại biến táo bạo, có mấy con ngựa đen chịu không nổi ‘đi’ bậy, gào rú, quỳ dưới đất. Đội ngũ chỉnh tề trong phút chốc cựck ỳ hỗn loạn.
May mắn thuật cưỡi ngựa của kỵ sĩ rất giỏi, thực lực không tệ, phản ứng rất nhanh.
Trong tiếng chửi thề, đám kỵ sĩ nắm dây cương kéo tọa kỵ đứng dậy.
Nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình biến sắc mặt.
Bởi vì nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình giật mình phá hiện ngựa bán yêu dưới thân mới rồi cũng biểu hiện kinh khủng, bất an. Nếu nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình không phản ứng nhanh thì mới rồi cũng bị xấu mặt.
Nên biết rằng ngựa bán yêu xếp vào loại mãnh thú, rất hung hăng, chiến mã bình thường vừa đến gần sẽ bị hù sợ phát điên. Tại sao hôm nay chỉ nghe ngựa hí khiến ngựa bán yêu hoảng loạn như vậy? Không lẽ…truyện ma
Nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình ngẩng đầu nhìn, một người một ngựa, ngựa trắng áo xanh như gió lốc chạy tới gần.
Chớp mắt đã đến gần tường thành.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ diện mạo kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa. Đó là một thiếu niên mười bốn, lăm tuổi, khuôn mặt còn vẻ non nớt. Nhưng thiếu niên thật là khí chất xuất trần, anh tuấn phi phàm, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng. Con ngựa trắng rất thần tuấn, một người một ngựa khí thến hư hồng.
Mắt nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình chớp lóe tia sáng xanh nhìn chằm chằm ngựa trắng của thiếu niên…
– Không lẽ… Thật sự là…?
Ánh mắt nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình sắc bén nhận ra ngay huyết thống ngựa trăng. Một tiếng hí có thể khiến ngựa bán yêu kinh khủng bất an thỉ chỉ có ngựa quý thần tuấn xếp ba hạng đầu mới làm được.