Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập48 [ chương 236 đến 240 ]
❮ sautiếp ❯Chương 236: Ôn thần Vương Tiểu Thất
– Hạo ca ca sao lại đến đây?
Hai cô bé tính cách khác nhau và các đồng bạn trong Vô địch Huyền Vũ học viện đều thích gọi Đinh Hạo là Hạo ca chứ không phải Đinh lão sư.
Đinh Hạo cúi đầu, nở nụ cười, cưng chiều vuốt đầu hai cô bé.
– Ta đã nhìn thấy hết, các ngươi thật can đảm.
Hai cô bé biểu tình kiêu ngạo, được Hạo ca ca khích thế khiến Ny Tử, Hoan Hoan lâng lâng như bay trên mây.
Đinh Hạo ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn hướng Vương Tiểu Thất bị gông xiềng khóa, cười nói:
– Như thế nào?
– Chuyện là thế này… Có mấy bằng hữu mắc bệnh đỏ mắt, thấy chúng ta buôn bán khấm khá nên ghen ghét, cố ý đến thử thực lực của Thiên Thượng Nhân Gian chúng ta.
Toàn thân Vương Tiểu Thất bị trói bằng xích, biểu tình gã nhẹ nhàng, nhấn mạnh chữ ‘chúng ta’ vì muốn nói cho mọi người biết Thiên Thượng Nhân Gian thuộc về Đinh Hạo. Vương Tiểu Thất kể rõ chuyện xảy ra lúc trước.
Trái tim luôn treo cao của Vương Tiểu Thất rốt cuộc rơi xuống bụng, gã thấy nhẹ nhõm, hay thậm chí là hưng phấn.
Có Tây Môn giáo sư và Đinh sư huynh trông chừng, để xem hôm nay còn ai dám đụng vào Thiên Thượng Nhân Gian?
Đinh Hạo nghe xong không tức giận mà vô cùng nghiêm túc gật đầu, nói:
– A! Nếu Chu đội trưởng đội chấp pháp muốn ngươi phối hợp điều tra thì ngươi hãy đi nhà giam Vấn Hình ngoại đường ở mấy ngày đi. Không nên vội đi ra, ta nghĩ cao tầng tông môn sẽ cho chúng ta lời giải thích hợp lý.
Vương Tiểu Thất ngẩn người giây sau hiểu ý.
Đinh sư huynh muốn gây lớn chuyện.
Hay, cách hay.
Thiên Thượng Nhân Gian được quyền bán Dẫn Khí Đan, sau này sẽ khiến vài người hâm mộ, ghen tỵ, âm thầm chơi xấu. Hôm nay mượn cơ hội này lập uy, để những kẻ có bụng dạ xấu xa hiểu rằng Thiên Thượng Nhân Gian không dễ bị người ăn hiếp.
Vương Tiểu Thất cười gian nói:
– Ta hiểu rồi, ta sẽ phối hợp Chu đội trưởng điều tra.
Vương Tiểu Thất nhấn mạnh chữ ‘phối hợp’, kẻ ngốc cũng nghe ra được bên trong chất chứa trào phúng.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp thấy Đinh Hạo, Vương Tiểu Thất kẻ xướng người hòa, trong lòng gã hơi tức giận.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp thầm nghĩ:
– Tây Môn sư tỷ được môn phái chú trọng nên ta không trêu vào được, nhưng hai đứa các ngươi mặc trang phục đệ tử ký danh, là cái đinh gì? Dám chỉ câu dâu mắng cây hòe lão tử? Thật là không biết trời cao đất rộng, về sau sẽ cho các ngươi biết tay.
Nhưng Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp không dám nói lời đó trước mặt Tây Môn Thiên Tuyết.
Tuy nhiên ánh mắt Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp nhìn Đinh Hạo, Vương Tiểu Thất tràn ngập uy hiếp.
Đinh Hạo không thèm nhìn Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp, hắn chậm rãi đi tới gần mấy tiểu nhị, thị nữ Lệnh Hồ Doanh Doanh sợ hãi run lẩy bẩy.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Mọi người bị sợ hãi, một mình tiểu Thất đi phối hợp điều tra là được, các ngươi không cần vào lao tù lạnh lẽo ẩm ướt chịu tội.
Đinh Hạo nói xong nhẹ ấn tay vào xích hắc thiết trên cổ tay Lệnh Hồ Doanh Doanh.
Một luồng sáng màu bạc chợt lóe, sương lạnh mỏng manh phủ lên sắt đen. Đinh Hạo bóp nhẹ, răng rắc một tiếng, xích thô như cánh tay con nít đứt ra từng khúc tựa củi mục rớt xuống đất.
– To gan!
– Tiểu tử càn rỡ!
Các kiếm sĩ đội chấp pháp vừa kinh vừa giận quát mắng, làm hỏng xiềng xích chấp pháp tương đương kháng pháp, đúng là không để bọn họ vào mắt. Đinh Hạo làm như vậy không khác gì tát mặt đội chấp pháp trước mắt bao người.
Tôn Lượng mặt sưng như heo thầm mừng rỡ, mắt tràn ngập độc ác, căm hận. Tôn Lượng chờ đợi Đinh Hạo gây họa.
Trong lòng Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp dâng lên giận dữ.
Biểu tình Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp âm trầm định nói cái gì, chợt có tia chớp lóe lên trong đầu. Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp nhìn sương bạc phủ xích hắc thiết, lại ngó thiếu niên tuấn tú mặc áo xanh đệ tử ký danh.
Đệ tử ký danh!
Thanh Sam Đông Viện!truyện Ma Tu audio
Huyền khí băng sương phong tuyết!
Mấy đặc điểm rõ ràng tổ hợp lại khiến Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp hút ngụm khí lạnh, một cái tên như mặt trời ban trưa hiện ra trong đầu gã.
Đệ nhất kiếm Thanh Sam Đông Viện!
Đinh Hạo!
Nghĩ đến tên này Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp như rơi vào hầm băng, chân run cầm cập.
Chu Chí Hạo là một trong mười đội trưởng đội chấp pháp khu thương mại, tuy gã không chính mắt thấy Đinh Hạo nhưng tin tức nhanh nhạy, biết cái tên Đinh Hạo có ý nghĩa gì. Tuy Đinh Hạo chỉ là một đệ tử ký danh nhưng vì thiên phú siêu đẳng được cao tầng tông môn chú trọng, nghe nói chưởng môn đích thân gặp mặt hắn hai lần.
Nhân vật như vậy dù thân phận, địa vị hiện tại không cao nhưng tương lai tiền đồ sáng lạn, đội trưởng đội chấp pháp như Chu Chí Hạo không thể đụng chạm vào Đinh Hạo.
Càng khiến Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp sợ là không như Tây Môn Thiên Tuyết tính tình lạnh nhạt, không ham tranh đấu, cái tên Đinh Hạo nức tiếng khu thương mại, mọi người đều biết. Kết cuộc thê thảm của đám người Đoạn Thiên Lý rõ ràng như ngày hôm nay xảy ra. Nếu bị Đinh Hạo gây lớn chuyện lên cao tầng tông môn thì đó sẽ là tai nạn cho hơn mười thành viên đội chấp pháp.
Đáng chết, sao lại chọc phải đại gia này?
Nghe Đinh Hạo và thiếu niên mũi ưng đối thoại thì dường như Thiên Thượng Nhân Gian là cửa hàng của Đinh Hạo? Vậy mà gã và tên khốn Tôn Lượng chủ động đi lên gây sự với Thiên Thượng Nhân Gian.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp cảm thấy lúc sáng sớm xuống giường chắc chắn đã đạp phân chó, nếu không thì sao xui đến thế?
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp lau mồ hôi trán, chợt nghĩ ra điều gì, nhìn thiếu niên mũi ưng bị gông xiềng trói lại.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp lắp bắp:
– Ngươi… Ngươi là…
Thiếu niên mũi ưng cười nói:
– Ta tên là Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất!
Quả nhiên là Vương Tiểu Thất!
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp thầm rít gào, đã khẳng định suy đoán trong lòng.
Lần trước Thiên Lý Lâu trong một phút sụp đổ tan tành là bởi vì Đoạn Thiên Lý đánh Vương Tiểu Thất, thiếu niên thợ săn Trương Phàm chọc giận Đinh Hạo. Sau này nhiều người xem Vương Tiểu Thất như ôn thần, tránh không kịp, không nghĩ tới hôm nay bị xiềng xích trói là một trong hai ôn thần đó.
Tên ôn thần quả nhiên là danh bất hư truyền!
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp nhìn Vương Tiểu Thất cười tủm tỉm, gã muốn quỳ xuống, teo tim.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp thề sau này phải mời họa sĩ chuyên nghiệp nhất vẽ mặt Vương Tiểu Thất cho mỗi một kiếm sĩ đội chấp pháp dưới tay nhìn mấy trăm lần mỗi ngày, xem rõ ràng để không trêu vào ôn thần này nữa.
Chương 237: Chuyện âm u hãy để ta làm thay
– Tây Môn sư tỷ, xin nghe ta giải thích. Chuyện này là chúng ta sơ sẩy, trước khi đến không điều tra rõ. Đội chấp pháp chúng ta nguyện xin lỗi Đinh huynh đệ, xin sư tỷ nể tình từng cùng học nói tốt giùm trước mặt Đinh huynh đệ.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp muốn khóc.
Chuyện hôm nay là đội chấp pháp sai trước, đã làm trái môn quy. Nếu gây lớn chuyện, Vấn Hình Đường điều tra sơ là biết sự thật ngay, khi đó đám người Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp không chịu nổi.
Tây Môn Thiên Tuyết nhìn Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp, lắc đầu, im miệng. Tây Môn Thiên Tuyết yểu điệu như áng mây tím theo sau đám người Đinh Hạo vào đại đường Thiên Thượng Nhân Gian.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp đứng im tại chỗ.
Lúc này đám người Tôn Lượng đã hiểu chọc vào ai, sợ đến sắp tè ra quần. Mấy người liếc nhau, Tôn Lượng bất chấp xương tay gãy, mặt sưng như heo, gã muốn co giò chạy.
– Khốn kiếp, các ngươi muốn chạy? Người đâu, bắt lại đánh tơi tả cho ta!
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp thấy vậy thì tức điên lao qua túm cổ hung thủ Tôn Lượng đấm đá.
Mười mấy kiếm sĩ đội chấp pháp lúc này hiểu ý Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp, không nói câu nào tròng xích vào người đám côn đồ, hành hung.
Tiếng kêu gào vang vọng khắp khu thương mại.
Người đứng xem trợn mắt há hốc mồm nhìn tình huống này, cảm thấy như nằm mơ ly kỳ hấp dẫn, có ai ngờ đến cuối cùng sẽ là kết cuộc như vậy?
Đám ác bá Tôn Lượng xem như trộm gà không thành còn mất nắm gạo, xui như mắc sao quả tạ. Đắc tội hai thiên tài của tông môn Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết, cho dù biểu ca của Tôn Lượng có là đệ tử nội môn ưu tú cũng không che chở được gã.
Nhìn cái tên ngày thường hoành hành bá đạo bị người ta đánh thê thảm như con chó, nước mắt nước mũi chảy ra van xin, mọi người thấy thỏa lòng, rất sung sướng.
– Vương huynh đệ thấy hài lòng chưa? Nếu còn không hài lòng thì chúng ta đánh tiếp!
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp không dám tìm Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Vương Tiểu Thất còn ở bên ngoài.
– A? Ta vừa lòng?
Vương Tiểu Thất kéo cánh tay khiến xiềng xích kêu loảng xoảng, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
– Chu đội trưởng nói gì ta nghe không hiểu? Ta chỉ là một đệ tử ký danh nho nhỏ, dù bọn họ có bị đánh chết cũng không liên quan đến ta, sao có thể hỏi ta vừa lòng hay không?
– Vâng vâng vâng, ta biết rồi.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp gật đầu, xoay người vung tay lên, nói:
– Đánh, đánh tiếp cho ta! Đám khốn kiếp hoành hành lũng đoạn thế trường này Chu Chí Hạo ta sớm muốn giải quyết chúng, hôm nay mượn cơ hội này chỉnh đốn đàng hoàng!
Các kiếm sĩ đội chấp pháp lại quyền đấm cước đá, đánh đám người Tôn Lượng khóc nức nở, đến nỗi hận phụ mẫu sinh ra mình làm gì?
Các kiếm sĩ đội chấp pháp cũng hận, đám khốn kiếp khu thương mại không có mắt, bọn họ xứng đáng nhưng lại kéo theo đội chấp pháp. Lần này tốt lắm, báo hại Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp và bọn họ cùng chịu tội.
Đắc tội người nếu gây lớn chuyện thì Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp gặp xui xẻo, mười mấy kiếm sĩ đội chấp pháp cũng lột da.
Bọn họ nghĩ đến khó khăn lắm mới có được địa vị kiếm sĩ đội chấp pháp vì điều này mà thất bại trong gang tấc là khó nén lửa giận trong lòng, ra tay càng ác hơn.
Một lát sau người đám Tôn Lượng đẫm máu, xỉu.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp cười nịnh nói:
– Vương sư đệ, bây giờ ngươi thấy thoải mái hơn chưa? Nếu còn khó chịu thì ta đánh tiếp.
Vương Tiểu Thất nhìn đám người Tôn Lượng nằm bệch dưới đất như chó chết, lại nhìn Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp cười nịnh nọt.
Vương Tiểu Thất lắc đầu, nói:
– Thôi, nếu đánh chết đám côn đồ này sẽ gây rắc rối, ta không muốn khiến Chu đội trưởng khó xử.
Vương Tiểu Thất nói câu này hiến Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp, các kiếm sĩ đội chấp pháp thở phào.
Tốt, tốt quá, chỉ sợ ngươi không chịu, nếu đã thả lỏng miệng nghĩa là chuyện này thành công một nửa.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp cười như hoa cúc nở, cúi đầu, khom lưng nói:
– Vương huynh đệ thật nhân từ, nểu là ta thì đã đánh chết đám khốn kiếp này. Hì hì, Vương sư đệ, ta có mắt không tròng, đắc tội Đinh sư đệ, ngươi nhớ nói giúp ta. Nếu biết Thiên Thượng Nhân Gian là sản nghiệp của hắn và Tây Môn sư tỷ thì sẽ không xảy ra chuyện vừa rồi.
Vương Tiểu Thất nhìn Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp cười tươi, lòng thầm chán ghét nhưng không lộ ngoài mặt.
Cái gọi là thà gây sự với quân tử chứ không chọc tiểu nhân, người như Chu Chí Hạo tuy không đáng tin nhưng dù gì gã là một trong các tiểu đội trưởng đội chấp pháp khu thương mại. Nếu Vương Tiểu Thất đắc tội Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp, gã chó cùng rứt giậu khiến các kiếm sĩ đội chấp pháp khác cùng chung mối thù thì không tốt cho Thiên Thượng Nhân Gian phát triển.
Vương Tiểu Thất thành lập Thiên Thượng Nhân Gian trừ muốn phát triển sản nghiệp gia tộc vào Vấn Kiếm tông ra mục đích lớn nhất là nghĩ cho Đinh Hạo. Vương Tiểu Thất biết Đinh Hạo xuất thân từ xóm nghèo, rất là nghèo nàn. Võ giả có thiên tài cỡ nào trên đường trưởng thành không thể thiếu kim tiền tài bảo phụ trợ, Vương Tiểu Thất hy vọng Thiên Thượng Nhân Gian thành hậu đài vững chắc cho Đinh Hạo phát triển, cung cấp tài nguyên không dứt.
Đối với Vương Tiểu Thất thì quan hệ cùng Đinh Hạo quan trọng hơn buôn bán của gia tộc.
Vì Vương Tiểu Thất biết rõ khi Đinh Hạo trưởng thành, tiến vào cao tầng Vấn Kiếm tông sẽ giúp ích cho gã và gia tộc lớn lao vô cùng.
Thiên tài như Đinh Hạo tu luyện tăng cao thực lực mới là số một, sẽ không đặt nhiều công sức vào xử lý chuyện lẻ tẻ. Đinh Hạo kiêu ngạo, sẽ không kết bạn với tiểu nhân, vậy nên những mặt âm u hãy để Vương Tiểu Thất gã xử lý thay hắn.
Nghĩ đến đây biểu tình của Vương Tiểu Thất dịu đi, nói:
– Ta tin tưởng trong chuyện này chắc là Chu đội trưởng và các huynh đệ bị Tôn Lượng lừa gạt, ta sẽ nói rõ với Đinh sư huynh, còn về…
Vương Tiểu Thất liếc đám người Tôn Lượng giả chết nằm dưới đất.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp hiểu ý, nói:
– Vương sư đệ yên tâm, ta sẽ nhốt mấy tên này vào ngục Vấn Hình Đwòng thật lâu, ta bảo đảm sau này không bao giờ có cuồng đồ mắt mù nào quấy rối Thiên Thượng Nhân Gian nữa.
Chương 238: Lại đến xóm nghèo, dặn dò
Vương Tiểu Thất vừa lòng gật đầu, nói:
– Vậy vất vả Chu đội trưởng, không biết Chu đội trưởng có thời gian không? Lát nữa ta làm chủ mời Chu đội trưởng và các vị huynh đệ nể mặt, mọi người cùng nhau chè chén vài cốc, như thế nào?
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp mừng rỡ, nói:
– Vậy thì tốt quá, sao dám để Vương huynh đệ tốn kém?
Nói thật là nếu không liên quan đến Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết thì một trăm Vương Tiểu Thất đứng trước mặt Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp gã cũng không để ý, nhưng bây giờ…
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp hận không thể xem thiếu niên mũi ưng trước mắt là ca ca ruột, kết thân với thiên tài tông môn như Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết thì sau này khó thể tính toán đến ích lợi. Sau này Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp có thể hãnh diện trong mười đội trưởng đội chấp pháp.
– Các ngươi nghe kỹ đây, bản đội trưởng tự mình điều tra, Thiên Thượng Nhân Gian trong sạch. Đám người Tôn Lượng lũng đoạn thị trường, giải vào ngục Vấn Hình Đường nhốt sáu ngày.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp quát với đám người đứng xem rồi tự mình gỡ xiềng xích trên người Vương Tiểu Thất, ra lệnh thuộc hạ áp giải đám du côn Tôn Lượng vào ngục. Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp và mấy tâm phúc cùng Vương Tiểu Thất đi tửu lâu lớn nhất khu thương mại.
– Chậc chậc chậc, không ngờ Thiên Thượng Nhân Gian có chỗ dựa không nhỏ.
– Đúng vậy. Lòng người ấm lạnh, thế giới này chủ yếu thực lực là mạnh, Chu đội trưởng đó biến sắc mặt nhanh thật.
Thiên tài như Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết có lực ảnh hưởng khá lớn, là đại nhân vật trong khu thương mại cấp thấp như chúng ta. Hưm, nhưng khu thương mại trung giai khu bậc ba nước càng sâu, có một số việc không phải bọn họ có thể ảnh hưởng.
– Đó là chuyện sau này, trước mắt nhìn xem sau này còn ai dám gây rắc rối với Thiên Thượng Nhân Gian?
– Khu thương mại cấp thấp chúng ta lại có thế lực mới sinh ra, nhưng con người Đinh Hạo sẽ không vênh váo kiêu căng như Tôn Lượng, là tin tức tốt cho dân buôn bán chúng ta.
Đinh Hạo không ở lại Thiên Thượng Nhân Gian quá lâu.
Đinh Hạo trấn an đám người Lệnh Hồ Doanh Doanh bị sợ hãi, giới thiệu Tây Môn Thiên Tuyết cho mọi người, tuyên bố Thiên Thượng Nhân Gian được quyền buôn bán Dẫn Khí Đan. Đinh Hạo tuyên bố xong tin tức rung động liền rời khỏi khu thương mại.
Tai họa ngập đầu bởi vì cơ duyên xảo hợp ngược lại biến thành buổi tuyên truyền cho 1`khu thương mại, đám người Lệnh Hồ Doanh Doanh mừng như điên.
Đặc biệt là Lệnh Hồ Doanh Doanh, nàng thuộc một trong các nhân viên bán hàng giỏi nhất Chú Đỉnh Hào, sau này vì một số việc riêng cần gấp một món tiền. Vương Tiểu Thất biết được, bỏ ra số tiền lớn kéo Lệnh Hồ Doanh Doanh đến Thiên Thượng Nhân Gian. Ban đầu Lệnh Hồ Doanh Doanh phập phồng lo sợ, giờ biết lão bản thật sự thì thầm mừng quá may mắn.
Trong thế giới lạnh băng mạnh ăn thịt yếu này chỉ có chủ nhân cường đại thì những người đi theo yếu ớt cần dựa dẫm như bọn họ mới được che chở tốt hơn.
Trong một buổi tối mọi người trong khu thương mại đều biết chủ nhân thật sự của Thiên Thượng Nhân Gian là hai đại nhân vật Tây Môn Thiên Tuyết, Đinh Hạo.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp càng tuyên bố rùm beng là Vương Tiểu Thất Thiên Thượng Nhân Gian chính là bằng hữu của gã, ai dám đến cửa hàng gây sự nghĩa là kiếm chuyện với gã, đừng trách gã không nể mặt.
Cùng lúc đó, Thiên Thượng Nhân Gian có được quyền bán Dẫn Khí Đan bản hoàn mỹ khiến người thèm thuồng.
Tin tức này lặng lẽ khuếch tán chấn động khu thương mại.
Điều này nói lên năng lực của Thiên Thượng Nhân Gian không đơn giản, ít nhất có mấy vị trưởng lão nội môn, trưởng lão có quyền lực trong Linh Thảo Đường ủng hộ mới được đãi ngộ lớn như vậy.
Tin tức truyền ra, những thế lực rục rịch muốn đối phó Thiên Thượng Nhân Gian lập tức chìm xuống, tìm đủ cách kéo gần quan hệ với cửa hàng mới, lôi kéo Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết ngôi sao mới tiềm lực vô hạn.
Khi Đinh Hạo trở về từ khu thương mại đã là nửa mặt trời lặn xuống núi bạc phía xa.
Trên bầu trời gió lạnh rít gào, tuyết rơi.
Đinh Hạo từ biệt Tây Môn Thiên Tuyết ở nửa đường, cùng hai cô bé Ny Tử, Hoan Hoan, lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư đi đến xóm nghèo khu chứa rác sau núi.
Hàng rào nhà tranh nhỏ Đinh Hạo từng sinh sống được phụ khuynh khu bần dân sửa chữa liên tục mấy ngày giờ trở thành kiến trúc sạch sẽ, gọn gàng, hùng vĩ nhất xóm.
Bởi vì các phụ mẫu biết nơi này là cơ hội duy nhất đến con cái của mình đi ra xóm nghèo, trở thành một võ giả có địa vị cao thượng. Xóm nghèo nhờ có một thiên tài như Đinh Hạo, nếu không thì con cái của bọn họ vĩnh viễn như chính họ, là nô lệ đáng thương, không có ngày trở mình.
Cho nên bọn họ mới nhiệt tình như vậy, tìm hết cách cung cấp các điều kiện tiện lợi cho bọn nhỏ.
Trong gió tuyết ráng chiều, mười mấy gian nhà gỗ rộng rãi đứng trong tuyết, sân mở rộng gấp mấy chục lần, hùng vĩ mà trang nghiêm.
Đây chính là Vô địch Huyền Vũ học viện.
Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư tuy là gian thương, cho người cảm giác không đáng tin nhưng bro nhiều công sức vào Vô địch Huyền Vũ học viện, làm việc đàng hoàng. Khi Đinh Hạo đến trong sân có rất nhiều đứa trẻ kiên trì rèn luyện cơ thể, có một số người lớn đứng bên cạnh cùng đám nhóc rèn luyện.
Tuy vì tuổi tác nên bọn họ không có cơ hội vào Vấn Kiếm tông nhưng luyện công rèn thân thể khỏe mạnh.
Đinh Hạo đến khiến mọi người hoan hô.
Trong xóm nghèo này uy vọng của Đinh Hạo lớn không thể tả, từ người lớn đến con nít đều xem hắn là chúa cứu thế.
Triệu Tinh Thành từng có mâu thuẫn, xung đột với Đinh Hạo lần trước thông qua trắc nghiệm tông môn, trở thành đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông. Có lẽ bị Đinh Hạo tác động, Triệu Tinh Thành cũng trở thành giáo viên của Vô địch Huyền Vũ học viện. Mỗi ngày Triệu Tinh Thành bỏ ra thời gian nhất định chỉ điểm bọn nhỏ tu luyện. Côn đồ ngày xưa trong xóm nghèo giờ cũng trở thành thiếu niên người người tôn kính.
Triệu Tinh Thành mỉm cười chào hỏi:
– Đinh sư huynh!
Đinh Hạo cười chào lại:
– Vất vả.
Triệu Tinh Thành xua tay nói:
– Có gì đâu, ta nên làm những điều này. Ta cũng hy vọng bọn trẻ khu bần dân chúng ta cố gắng thay đổi vận mệnh, trở thành võ giả thật sự. So với điều Đinh sư huynh làm thì điều ta làm rất nhỏ bé. Bây giờ ta hưởng thụ bạn rộn như thế này, mỗi lần nghĩ đến chuyện khốn nạn lúc trước đã làm thì ta không còn mặt mũi nào.
Triệu Tinh Thành nói thật sự.
Chương 239: Vương Tuyệt Phong dặn dò
Trước kia Triệu Tinh Thành ỷ vào biết một vài chiêu thức tụ tập một đám thiếu niên du con làm mưa làm gió trong khu bần dân, hưởng thụ cảm giác ai nấy sợ hãi mình. Triệu Tinh Thành cho rằng đó là cảm giác cường đại, nhưng trong thời gian này khi gã cải tà quy chính, thấy sự tôn kính, cảm ơn trên mặt mọi người thì Triệu Tinh Thành mới thấy lúc trước gã ấu trĩ cỡ nào.
Đinh Hạo vỗ vai Triệu Tinh Thành, nói:
– Cùng nhau cố gắng lên!
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Đinh Hạo kiểm tra tiến độ tu luyện của đám nhỏ khoảng một canh giờ, mang theo bọn chúng tu luyện. Trong phút chốc ngoài sân tràn ngập tiếng cười đùa, khu bần dân bừng bừng sức sống. Mỗi người đều cảm giác hy vọng, không còn buồn bã nặng nề.
Mặt trời đã xuống núi.
Trên cây cột to bốn phía sân tu luyện cắm ngọn đuốc đốt lửa kêu tí tách, chiếu sáng sân.
Đinh Hạo chỉ đạo bọn nhỏ xong ngẫm nghĩ, kêu Triệu Tinh Thành tới gần.
Đinh Hạo nói:
– Tinh Thành, mấy ngày nữa ta sẽ rời khỏi Vấn Kiếm tông một đoạn thời gian, nơi này giao cho ngươi trông chừng. Chúng ta đều lớn lên từ đây, ngươi đã là đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông, tin tưởng ngươi có thể chăm sóc đám trẻ. Có ngươi ở ta cũng yên tâm nhiều.
Triệu Tinh Thành ngẩn ra:
– Đinh sư huynh định… Xuống núi?
Đinh Hạo gật đầu, nói:
– Ta có chút chuyện cần xuống núi giải quyết.
– Nhưng mà…
Triệu Tinh Thành vô cùng kinh ngạc nói:
– Còn bốn ngày nữa là đại tái năm viện thứ hai, không lẽ Đinh sư huynh không tham gia? Theo ta được biết bình thường tông môn sẽ không cho đệ tử ký danh vô cớ đi ra ngoài.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Đại tái năm viện đã không có ý nghĩa gì lớn với ta.
Triệu Tinh Thành ngẫm nghĩ thấy đúng, trong năm viện đông, tây, nam, bắc, trung chỉ có Đinh Hạo và một số người có tư cách nói câu này, người khác mà nói thì càng như trò cười.
Đinh Hạo ngừng một lúc, tiếp tục bảo:
– Sau khi ta đi nếu gặp chuyện gì không giải quyết được thì tìm đám Vương Tiểu Thất, Phương Thiên Dực Thanh Sam Đông Viện hoặc Vương Tuyệt Phong, Tây Môn Thiên Tuyết giáo sư.
Triệu Tinh Thành hưng phấn gật đầu, nói:
– Đinh sư huynh yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ chăm sóc cho này thật tốt!
Triệu Tinh Thành không thể không hưng phấn, Đinh Hạo giao trách nhiệm ý nghĩa gã bước vào vòng tròn phe Đinh Hạo, được hắn công nhận. Mặc dù Triệu Tinh Thành không được lợi gì nhưng đối với gã có được tình bạn với Đinh Hạo đã đủ kiêu ngạo, vinh diệu.
Đinh Hạo nhìn dáng vẻ của Triệu Tinh Thành, mỉm cười nói:
– Đương nhiên ngươi cũng đừng chậm trễ tu luyện, chắc sẽ không ai đến chỗ này gây rối.
Chớp mắt đã qua hai ngày.
Đinh Hạo âm thầm chuẩn bị rất nhiều, tốn điểm cống hiến cho môn phái đổi nhiều vật phẩm. Đinh Hạo dặn dò với các bằng hữu như thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Phương Thiên Dực, Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên, Lý Y Nhược, kế hoạch đã chuẩn bị gần hết.
Đinh Hạo định tìm Tạ Giải Ngữ chào hỏi.
Tiếc rằng thiếu nữ huyết mạch Tạ Giải Ngữ vẫn đang trong giây phút mấu chốt kích phát lực lượng huyết mạch. Trên dưới tông môn cực kỳ chú trọng đệ tử huyết mạch, phái trưởng lão bảo vệ, từ chối mọi người viếng thăm. Đinh Hạo đi hai, ba lần không gặp được Tạ Giải Ngữ đành quay về.
Hôm nay Đinh Hạo đến tìm Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, yêu cầu xuống núi tự do rèn luyện.
– Tự do rèn luyện?
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong hơi bất ngờ, lần đầu tiên không độc miệng.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhíu mày nói:
– Xem ra ước định ba năm với Mục Thiên Dưỡng tọa áp lực lớn cho ngươi. Khá lắm, đi hoang dã tự do rèn luyện, nhận sinh tử kích thích có thể giúp võ giả tăng nhanh thực lực nhưng tỷ lệ chết khá cao, hơn nữa thực lực của ngươi… Ta đề nghị sau khi ngươi lên đến võ sĩ cảnh rồi hãy đi ra ngoài rèn luyện, đó mới là hành động sáng suốt.
Đinh Hạo mỉm cười nhẹ nhàng vỗ một chưởng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một khối đá to cách Đinh Hạo không xa vỡ vụn.
Mắt Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong sáng rỡ nhìn chằm chằm Đinh Hạo giây lát, cười to bảo:
– Tiểu tử giỏi, tuy chỉ có tu vi thất khiếu Võ Đồ cảnh nhưng phát ra lực công kích tương đương nhất khiếu võ sĩ cảnh, quả nhiên là yêu nghiệt quái vật. Được rồi, nếu ngươi có thể làm được điều này thì lão tử đồng ý ngươi. Ra ngoài trải nghiệm sự đời cũng tốt, mặt hồ bình tĩnh không thể rèn luyện ra thủy thủ thật sự. Ngươi nên đi hoang dã rèn luyện.
Đinh Hạo khom người nói:
– Đa tạ Vương giáo sư.
– Cảm tạ ta làm gì?
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong sờ cằm râu ria, cười gian nói:
– Còn sống trở về là tốt rồi. Bà nội nó, ngươi đi rồi chắc chắn thứ hạng Thanh Sam Đông Viện trong đại tái năm viện rớt chắc. Tổ cha nó, nghĩ tới là lão tử khó chịu.
Đinh Hạo cười khờ không nói gì.
– Ưm, lúc trước ngươi gây ra nhiều rắc rối, nếu bị người ta biết ngươi đi ra ngoài rèn luyện không chừng sẽ bị đánh lén.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong râu xồm vuốt cằm trầm ngâm nói:
– Vậy đi, ngươi đừng kinh động ai, lặng lẽ xuống núi là được. Ta sẽ tuyên bố với bên ngoài là ngươi luyện công bế quan, không gặp ai. Như vậy sẽ bớt nguy hiểm, rắc rối cho ngươi.
Đinh Hạo cười nói:
– Lúc trước ta đã nghĩ đến chuyện này, nếu Tổng giáo viên đã nhiệt tình giúp thì ta xin đa tạ.
– Bà nội nó, thằng nhóc nhà ngươi quả nhiên sớm tính kế bọn họ tử!
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong trừng Đinh Hạo, ngẫm nghĩ, lấy ba miếng đá to cỡ bàn tay ra khỏi ngực.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đưa chúng cho Đinh Hạo, nghiêm túc nói:
– Ba Thanh Ngọc Thạch Bàn này là huyền khí loại phụ trợ lục giai, mỗi cái có thể phát ra một kích ta đánh hết sức, nhưng nó là vật phẩm tiêu hao chỉ dùng được một lần. Ngươi giữ bên người, vào phút mấu chốt có thể cứu mạng.
Đinh Hạo nhận lấy Thanh Ngọc Thạch Bàn nhìn kỹ, ngọc thạch màu xanh hình dạng như miếng bánh, giống đĩa bay thu nhỏ vô số lần. Mặt ngoài Thanh Ngọc Thạch Bàn khắc minh văn vô cùng phức tạp, lớn nhỏ, dài ngắn khác nhau, như trời sao rậm rạp, phong phú phát ra lực lượng khủng bố không dễ phát hiện.
Đinh Hạo cực kỳ cảm kích Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong.
Tuy bình thường Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nói chuyện độc miệng, biểu tình đáng đánh nhưng luôn quan tâm các đệ tử, đặc biệt là với Đinh Hạo. Cho đến nay Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong luôn đặc biệt chăm sóc Đinh Hạo, hôm nay tặng cho vật quý giá như vậy.
Đinh Hạo cúi đầu chân thành nói:
– Đa tạ giáo sư.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong khẽ thở dài:
– Ngươi sống quay về là lời cảm ơn lớn nhất với lão tử.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ngừng một chút, tiếp tục bảo:
– Vậy đi, ta truyền tâm pháp Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên phần sau cho ngươi, ngươi có thể tự tu luyện trong viêm diễm huyền khí. Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên là tâm pháp cơ bản nhân giai đỉnh giai, đối với võ giả Võ Đồ cảnh, võ sĩ cảnh là hoàn mỹ không khuyết điểm. Nó còn là tâm pháp thủ thiếu dương đệ nhị kinh ngươi tu luyện, chờ khi ngươi hoàn toàn đả thông thủ thiếu âm, thủ thiếu dương, cô đọng mười tám huyệt khiếu rồi tông môn sẽ chuẩn bị công pháp tốt hơn cho ngươi.
Chương 240: Bất bình phồn hoa Thái Bình thành
Dựa theo truyền thống, mỗi ngày vào phút cuối trước khi mặt trời khuất núi bốn cánh cổng chủ yếu Thái Bình thành sẽ đóng kín đề phòng yêu ma, mãnh thú xâm nhập.
Hôm nay đã là lúc mặt trời lặn.
Trên bầu trời tuyết trắng bay bay, trời chiều như máu, chân trời trôi áng mây đỏ yêu dã.
Cánh cửa hướng tây nam, binh sĩ phủ thành chủ gác thành bắt đầu đóng cửa. Cơ quan đóng cửa thành sắt cao trăm thước khởi động tiếng vang như dã thú gào thét, cửa từ từ khép kín.
Chờ khi cửa sắt đóng lại, mặt sau có lồng chụp to nặng năm mươi ngàn cân buông xuống khiến Thái Bình thành không thể phá vỡ.
Một binh sĩ phát hiện điều gì, chỉ về phía xa, kinh ngạc nói:
– A? Các ngươi nhìn chỗ kia…
Mấy chục binh sĩ gác thành khác ngoái đầu nhìn. Cánh đồng tuyết phía xa có khói bốc lên dài như trường long, nhanh như mũi tên bắn chớp mắt vượt qua vài dặm đến gần.
Một binh sĩ gác thành hồi hộp nói:
– Nhanh quá vậy? Không lẽ là yêu ma?
– Không, là một vị kỵ sĩ.
Tiểu đội trưởng binh sĩ gác thành biểu tình kinh sợ nói:
– Tốc độ thật nhanh.
Các binh sĩ gác thành thấy hoa mặt, gió mạnh như sóng biển ập vào mặt, ngựa hí dài. Một kỵ sĩ thiếu niên đến gần đám binh sĩ gác thành.
Thiếu niên khoảng mười bốn, lăm tuổi, mặt như quan ngọc, mi như kiếm bén bay xéo vào thái dương, mắt sáng như sao ẩn chứa ánh sáng. Vóc dáng thiếu niên thon dài đầy khí phách, phát ra anh khí khiếp người. Một con mèo trắng nhỏ tai gập nằm trên vai thiếu niên nửa tỉnh nửa ngủ, như cục tuyết, cực kỳ đáng yêu. Ngựa trắng dưới thân thiếu niên cao hai thước rưỡi, răng giống như lợi nhẫn, toàn thân cơ bắp như nghệ thuật đại sư điêu khắc bạch ngọc tạo ra, tràn ngập sức bật. Một đốm đỏ trên trán ngựa đầy dã tính, như sư như rồng, rất thần tuấn, giống linh thú trên trời.
Đúng là người như ngọc, kiếm như hồng, ngựa như rồng.
Tiểu đội trưởng binh sĩ gác thành quay năm đóng giữ cửa thành, thấy nhiều nhân vật thiên tài ra vào nhưng chưa từng gặp thiếu niên đẹp trai tuyệt vời như vậy. Đám binh sĩ gác thành cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn, suy nghĩ duy nhất trong lòng đó là thiếu niên này có suy nghĩ duy nhất đó là thiếu niên này có lai lịchphi phàm, chắc là đệ tử truyền kỳ hạch tâm của tông môn nào đó vào đời rèn luyện.
Thiếu niên cười biểu tình thân thiết mỉm cười như gió xuân phất vào mặt:
– Các vị đại ca, tại hạ chạy đi suốt ngày làm lỡ một chút thời gian, muốn vào thành, có thể giúp giùm được không?
– Ha ha ha ha ha ha! Không sao, cửa thành chưa đóng kín, thiếu hiệp có thể vào. Mời!
Tiểu đội trưởng binh sĩ gác thành cười tươi ra lệnh cho người nhường đường.
Thiếu niên chắp tay cảm tạ, giục ngựa như rồng vào thành, biến mất phái cuối đường.
– Không lẽ thiếu niên là thiên tài của Vấn Kiếm tông?
– Chắc là có lai lịch lớn, không nói cái khác, tuấn mã thiếu niên cưỡi chính là thần tuấn trong truyền thuyết. Nguyên Tuyết Châu này nó xếp ba hàng đầu, giá trị mấy vạn cân, chúng ta tiết kiệm suốt đời cũng không mau nổi một con ngựa như vậy.
– Ha ha ha ha ha ha! Vương Ngũ ta gác thành sáu năm, thấy nhiều công tử thế gia, thiên tài môn phái. Ai nấy ngang ngược kiêu ngạo không gì sánh được, tự cho là phong lưu tiêu sái nhưng so với Thiếu hiệp vừa rồi thì đúng là gà đất chó nhà và thần long trên trời.
– Đúng vậy. Càng khó được là hắn rất khiêm tốn, nho nhã lễ độ với binh sĩ gác thành cấp thấp chúng ta. Đây mới là thiếu niên anh hùng thật sự.
Đám binh sĩ gác thành tặc lưỡi lấy làm lạ kỳ ngộ hôm nay, bàn tán xôn xao. Thiếu niên kia một người một ngựa hiên ngang, thoáng nhìn một lần có lẽ vĩnh viễn khắc ghi trong đầu bọn họ, thành câu chuyện tán gẫu khoe khoang khi rảnh rỗi.
Thiếu niên vào thành tất nhiên là Đinh Hạo.
Đinh Hạo rong ruổi một đường trước khi mặt trời lặn đến Thái Bình thành tìm quan trọ qua đêm.
Đây là lần đầu Đinh Hạo đến nơi nhân loại tập trung. Đinh Hạo ngồi trên lưng ngựa nhìn bốn phía, rất tò mò.
Đường cái Thái Bình thành dùng đá to màu xanh lót đường, bằngp hẳng, rộng hơn hai mươi thước, hai chiếc xe ngựa chạy song song dư dả. Mỗi cách năm trăm thước có một ngã tư phân cách Thái Bình thành như bàn cờ vuông vực, rất tiện đi lại.
Có thể tưởng tượng khi xảy ra chiến tranh với yêu ma con đường cái rộng rãi như vậy giúp nhân loại trong thời gian ngắn tụ tập nhiều võ giả, nhân lực ở tường thành, sẽ không có chuyện chen lấn.
Ngàn năm qua nhân loại vì sống sót mà tôi luyện trong máu và lửa, kiến trúc Thái Bình thành ưu tiên nhất là tiện lợi trong chiến tranh.
Mặt trời đã xuống núi, bóng đêm bao phủ mặt đất. Người đi đường khá nhiều, tốp năm tốp ba. Hai bên lầu các treo đèn lồng, nhìn từ xa như ngân hà rực rỡ, đèn sáng sủa, ánh sáng màu cam từng vòng mông lung trong bóng đêm tuyết trắng rơi rất đẹp.
Vài quná hàng rong chưa nghỉ bán, vẫn hét to mời chào khách hàng hy vọng trước khi về nhà sẽ kiếm được một món tìm.
Có võ giả mạo hiểm trở về, kết thúc một ngày nguy hiểm căng thẳng thần kinh. Võ giả trở về từ hoang dã hoặc phong trần vất vả bước đi nhanh, hoặc giơ chén nhậu nhẹt tưng bừng, hoặc bàn bạc tốp năm tốp ba bàn bạc thứ có được đổi lấy vật dụng hàng ngày. Đủ mọi loại người tới lui trên đường ồn ào, náo động.
Nếu nói sinh hoạt trong sơn môn Vấn Kiếm tông bình tĩnh như ở dị thế thì Thái Bình thành cho Đinh Hạo cảm giác hồng trần, càng gần với cuộc sống người thường, có hơi thở con người.
Đinh Hạo đi một lúc sau con đường trước mặt hẹp dần, người qua lại nhiều hơn, đèn đuốc sáng trưng, kêu la rao hàng không ngừng.
Chắc chỗ này là chợ đêm.truyện tiên hiệp audio
Đinh Hạo xuống ngựa, dắt ngựa đi tới. Đinh Hạo không vội tìm quán trọ, khó khăn lắm mới đi ra một lần, còn nhiều thời gian, hắn muốn cảm nhận phồn hoa nơi nhân loại cư ngụ trong Vô Tận đại lục.
Trên đường đi Đinh Hạo thấy các quầy hàng nhỏ. Nặn tượng đất, thổi đường, bán nghề, làm xiếc, biểu diễn võ công, bán ra các loại vật nuôi, dã thú nhỏ ngoan ngoãn. Có tiệm mì, quán trà, tiệm quần áo, tiệm vũ khí, tiệm áo giác, các tiệm bán quà vặt.
Mùi thơm nồng nặc tràn ngập trong chợ đêm, tiếng người ồn ào.
Đinh Hạo hỏi thăm người qua đường thế mới biết hắn thật may tình cờ đến chợ đêm sáu năm một lần cho nên mới ồn ào như vậy. Người đến người đi náo nhiệt, Đinh Hạo nhìn thấy sự phồn hoa của Thái Bình thành.