Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập42 [ chương 206 đến 210 ]
❮ sautiếp ❯Chương 206: Quỷ vực, cách đối phó
Lần này mọi người cảm thấy có điều lạ.
Một tán tu mặt trắng bệch hỏi:
– Nơi này… Có phải là địa ngục không? Chẳng lẽ chúng ta bị truyền tống đến địa ngục?
Một tán tu vạm vỡ khác mắng:
– Đừng nói bậy bạ, làm gì có địa ngục? Chúng ta là người sống sao có thể bị đưa đi địa ngục? Chỗ này không có đầu trâu mặt ngựa, cũng không có Diêm La phán quan.
Tuy nhiên vẻ mặt tán tu vạm vỡ sợ hãi, hiển nhiên trong lòng gã cũng lo sợ.
Không khí áp lực nặng nề bao phủ lòng mọi người.
– Ta nghĩ có lẽ chúng ta bị truyền tống vào ảo trận minh văn.
Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín Hoàng Sam Bắc Viện chưa từng nói chuyện chậm rãi nói:
– Trên đường đi ta quan sát địa hình con đường, cửa hàng hai bên, ở mặt ngoài dường như thay đổi nhưng thật ra nhiều nơi giống nhau. Ví dụ tiệm binh khí bên cạnh chúng ta, tuy lúc trước nó không có biển hiệu nhưng cách sắp xếp, trang trí bên trong từng xuất hiện nhiều lần.
Đinh Hạo ngẩn người, hắn đi vào trong cửa hàng vũ khí quan sát kỹ, bước ra, gật đầu.
Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín nói đúng.
Một câu bừng tỉnh người trong mộng.
Mấy người khác cẩn thận quan sát, lao nhao ồn ào nói ra điểm nghi ngờ trong lòng mình.
Đám người dần hiểu bọn họ thật sự rơi vào minh văn ảo trận cực kỳ cao, quỷ vực hư không này không lớn như vậy mà do minh văn ảo trận đánh lừa tai mắt của mọi người. Có lẽ bọn họ chỉ đi lòng vòng mấy trăm dặm.
Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín liếc từng khuôn mặt, nói:
– Trừ phi là cảnh giới minh văn sư thất giai mới sắp đặt ra minh văn ảo trận sống động như thật thế này. trận pháp minh văn sư thất giai thì với thực lực của chúng ta không thể cứng rắn xông ra, trừ phi trong số chúng ta có người là minh văn sư.
Đám người lắc đầu.
Các tán tu không có sư thừa môn phái, chỉ tự mình lần mò. Có lẽ thực lực của tán tu tạm được nhưng không thể làm minh văn sư. Nữ đệ tử ký danh ni cô Thái Hư phái, các đệ tử ký danh Trảm Nhật thành thì một người nổi tiếng kỹ pháp phất trần khinh công, người kia nổi danh đao pháp, không phải tông phái minh văn.
– Nếu vậy thì chúng ta đành bàn bạc thật kỹ.
Đinh Hạo cao giọng nói:
– Cứ đi lung tung thì không thể thoát khỏi, hay là tạm nghỉ ngơi. Ta nghĩ bây giờ các đại môn phái ở bên ngoài cũng biết chuyện xảy ra nơi đây, sẽ có cao thủ đến cứu chúng ta.
– Hừ! Ngồi chờ chết? Ta không ngu như vậy!
Hình như Cuồng Nhân Lữ Cuồng luôn gai mắt Đinh Hạo, cười lạnh phủ quyết đề nghị của hắn. Không biết Cuồng Nhân Lữ Cuồng nói gì với mấy tán tu bên cạnh, bốn, năm người tách khỏi đội rời đi.
Đinh Hạo muốn ngăn lại nhưng bị Mộ Dung Yên Chức giật tay áo, lắc đầu.
Tiếp theo có năm, sáu tán tu tự hào thực lực không tầm thường không muốn ở lại, bọn họ muốn tiếp tục tìm kiếm. Vẻ mặt các tán tu này không có gì là lo lắng, chắc xem chỗ này là góc ẩn khuất nào đó trong di tích thượng cổ, muốn tìm ra kho báu, bí tịch. Bọn họ đã bị lòng tham che mờ mắt.
Các nữ ni Thái Hư phái ở lại.
Các thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp tuy mặc áo tu, cạo tóc nhưng vẫn trẻ trung xinh đẹp, như chim sẻ líu ríu, hoạt bát đáng yêu. Các thiếu nữ tò mò nhìn đám người Đinh Hạo, thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, Đao Khuynh Thành. Một thiếu nữ thanh nhã, khí chất xuất trần như tiên dẫn dắt các nữ ni ở lại.
Các thiếu niên đao khách áo lam Trảm Nhật thành thì theo Đao Khuynh Thành dẫn đầu đều ở lại.
Đoàn người có ba mươi lăm người, tìm khách sạn trống bên đường tạm cư ngụ.
Mọi người bày cạm bẫy quanh khách sạn, chia vài tốp tuần tra, những người khác đi vào phòng nghỉ ngơi.
Mệt nhọc thời gian dài lại sợ hãi, hết hồn, nhiều người vừa vào phòng liền thấy mệt đi ngủ, dưỡng sức.
Đinh Hạo quay về phòng mình. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu buồn ngủ nhảy lên giường thiếp đi, Đinh Hạo thì không hề thấy mệt.
Nếu nơi này là trận pháp minh văn thì Đinh Hạo không quá lo.
Bởi vì Kiếm Tổ trong đầu Đinh Hạo là một chuyên gia minh văn, chắc chắn đã nhìn thấu hư ảo. Đinh Hạo lại thử liên hệ với lão quái vật.
Kiếm Tổ vẫn luôn im lặng rốt cuộc lên tiếng:
– Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Đinh Tử, đừng lo. Ta nói rồi, đây là cơ duyên của ngươi, cứ bình tĩnh. Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, chúng ta sẽ cho ngươi biết nên làm gì.
Đinh Hạo không yên tâm, hỏi:Truyện được rất nhiều độc giả yêu thích và đã được chuyển thể thành truyện tranh,anime hiện đang làm mưa làm gió bên Trung Quốc….!
– Rốt cuộc là sao? Bây giờ chúng ta còn ở trong di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch không?
Kiếm Tổ mỉm cười nói:
– Đương niên là còn. Lâm Tín nói đúng, chỗ này là minh văn ảo trận. Hì hì, tuy là ảo trận bát giai nhưng chưa đáng vào mắt lão tử. Hì hì, yên tâm đi, có chúng ta đây.
Sau đó Kiếm Tổ im lặng, dường như bạn rộn chuẩn bị cái gì.
Ảo trận bát giai?
Đinh Hạo giật nảy mình, không ngờ chỗ này là ảo trận bát giai, vượt xa mọi người dự đoán.
Chỉ minh văn sư bát giai mới bày ra ảo trận minh văn bát giai được. Thực lực minh văn sư bát giai tương đương với cường giả đẳng cấp Võ Hoàng cảnh. Theo Đinh Hạo được biết, chín môn phái trong Tuyết Châu to lớn bây giờ không có cường giả đẳng cấp Võ Hoàng cảnh, quá đáng sợ.
Đinh Hạo càng nghĩ càng không thấy có cách gì hay, hắn đành đặt hy vọng vào hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ.
Đinh Hạo ngồi khoanh chân trên giường tu luyện, ôn nhuận thập nhị chính kinh thủ thiếu âm đệ nhất kinh huyệt khiếu thứ bảy thiếu xung, nắm chặt thời gian tăng cao thực lực.
Sau khi Đinh Hạo ôn nhuậ thiếu xung xong lại lĩnh ngộ đao ý và kiếm ý.
Thời gian dài như vậy Đinh Hạo chưa lộ ra thành tựu về đao ý và kiếm ý, bởi vì lĩnh ngộ hai tuyệt kỹ này còn ở mức nửa hiểu nửa không, chẳng thể đột phá chạm vào chân lý sau bình ảnh. Lại thêm đao ý và kiếm ý là đòn sát thủ để Đinh Hạo đối kháng với Mục Thiên Dưỡng, hắn không muốn ra quá sớm, chỉ âm thầm tu luyện.
Mỗi ngày Đinh Hạo sẽ tốn hai canh giờ đột phá đao ý và kiếm ý.
Tiếc rằng tiến bộ rất chậm, không như Đinh Hạo mong đợi.
Hôm nay cũng vậy. Sau hai canh giờ, Đinh Hạo chậm rãi mở mắt ra. Đinh Hạo cảm giác lĩnh ngộ ‘ý’ lại sâu mấy phần nhưng cách nắm giữ đao ý và kiếm ý hoàn toàn còn có một khoảng cách xa, cảm giác như nhìn núi ngựa chạy đứt hơi.
May mắn tâm tình của Đinh Hạo bình tĩnh, không nóng nảy sốt ruột, không có nóng lòng cầu tiến. Hai canh giờ sau Đinh Hạo không rối rắm về đao ý và kiếm ý nữa.
Chương 207: Nội loạn, Cuồng Nhân Lữ Cuồng
Đinh Hạo vẫn ở trong phòng bắt đầu luyện tập kiếm pháp và đao pháp, đương nhiên, chủ yếu nhất là kiếm pháp.
Bởi vì pháp môn tu luyện trong tay Đinh Hạo có nhiều kiếm pháp nhất. Đinh Hạo đã hoàn toàn hiểu chín chiêu hai mươi bảy thức Long Vương Ly Thủy kiếm pháp, hiểu hết bốn chữ quyết trong Yêu Đào Mê Ly thân pháp. Lần trước Đinh Hạo đi kho vũ khí Tàng Kiếm Đường chọn bí quyết chỉ còn lại Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân là ở cảnh giới đệ thất chuyển Huyết Tủy Kim Thân.
Kim thân pháp môn vốn rất khó luyện, không phải dựa vào ngộ tính là được. Đinh Hạo vẫn chưa đến đỉnh đại viên mãn xem như hợp tình hợp lý.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Rất nhanh bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Đinh Hạo tu luyện xong thay áo xanh sạch sẽ đẩy cửa đi ra, thấy đại sảnh dưới lầu, đám võ giả tán tu lúc trước lôi kéo nhau rời đi đã quay về. Từ mười mấy tán tu biến thành bốn người, loang lổ vết máu rõ ràng bọn họ đã chiến đấu kịch liệt.
– Chuyện gì? Chẳng lẽ nơi này có nguy hiểm không phát hiện ra?
Đinh Hạo chậm rãi bước xuống thang lâu.
Đinh Hạo nghe rõ ràng mọi người trong đại sảnh nói chuyện.
– Chúng ta gặp tập kích, một đám sinh vật hình người, không thấy mặt mũi. Bọn họ như u linh chui ra từ địa ngục, quá nhanh. Các đồng bạn của ta đã chết, mấy người chúng ta trốn về.
– Quá đáng sợ, ta căn bản nhìn không rõ đó là cái gì.
– Trương lão Tam khổ luyện công phu đao thương không xâm thế nhưng quái vật kia xé thành hai cái rẹt.
Mấy tán tu quay về bộ dáng mất hồn mất vía kể chuyện.
Đinh Hạo liếc mắt mấy tán tu, quan sát biểu tình, vết thương trên người bọn họ, hơi nhíu mày.
Đinh Hạo phát hiện chuyện thú vị. Những người này luôn miệng nói chính mình gặp u linh quái vật móng vuốt sắc bén nhưng biểu tình không quá khủng hoảng, trên người có vài vết thương là binh khí đao thương để lại.
Bọn họ đang nói dối.
Lúc này rầm một tiếng, cửa chính khách sạn bj đá văng ra. Cuồng Nhân Lữ Cuồng của Tử Sam Nam Viện Vấn Kiếm tông người đẫm máu, tay cầm trường đao lảo đảo đi vào.
Rầm!
Cuồng Nhân Lữ Cuồng đặt một cái bao dính máu lên bàn vuông, chống trường đao ngồi xuống thở hổn hển, không quan tâm ánh mắt người khác.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng thở đều đều, chợt ngửa đầu cười to như chốn không người:
– Sảng khoái, giết quá đã!
Cười làm cơ vết thương co giật, máu chảy ra từ vết thương. Trông Cuồng Nhân Lữ Cuồng như bò ra từ ao máu.
Không biết tại sao Đinh Hạo thấy Cuồng Nhân Lữ Cuồng tà mị thế này chợt cảm thấy cái tên Tử Sam Nam Viện này không phụ chữ cuồng. Tuy cho đến nay Cuồng Nhân Lữ Cuồng đối đầu với Đinh Hạo nhưng đặt ở ngoài sáng, không âm hiểm ám toán sau lưng. Cuồng Nhân Lữ Cuồng mạnh hơn tiểu nhân Lư Bằng Phi rất nhiều lần.
Một võ giả tán tu bỗng kinh kêu:
– Ủa? Đó chẳng phải là bao quyền bạch ngân của võ giả thủ hộ Thái Bình Thành Vương Chí Giang sao? Tại sao nằm trong tay thiếu niên áo tím người đẫm máu?
Mọi người nhìn theo ánh mắt của tán tu kia.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng tùy tay ném cái bao lên bàn mở ra, thứ đồ bên trong rớt ra ngoài. Đó là một số vũ khí chất liệu tốt dính máu, trong đó có một, hai huyền khí câp thấp, một số quyển sách bí tịch in ấn tinh xảo, huyền tinh thạch lấp lánh ánh sáng, toàn là báu vật không tầm thường.
– Đó là… Phản Khúc Chi Cung huyền khí tàn tồn Hà Tuấn Thanh Giang Thanh mới có!
– Cự chiến đao của một trong võ giả thủ hộ Thổ Môn thành Vương Vinh!
– Còn có ba viên trung phẩm huyền tinh thạch của Tôn Phi Tứ Phương thành…
Mọi người nhìn báu vật dính máu rải rác trên bàn vuông, mắt lộ tia tham lam. Bọn họ liều mạng đi đến di tích thượng cổ quái dị này chỉ vì làm giàu, tìm báu vật. Nếu thứ trên bàn vuông thuộc về họ thì chuyến này lời to.
Bất giác có vài người, đặc biệt là những tán tu nói năng dõng dạc trên đại sảnh đềuy nê lặng, nhìn chằm chằm đống báu vật, thở gấp.
Bỗng có người tròng mắt xoay tròn nghĩ đến điều gì, vỗ bàn đứng dậy, bộ dáng căm hận nói:
– Ngươi đã giết nhóm Tôn Phi, Hà Tuấn? Quá tồi tệ, cùng là võ giả nhân tộc mà ngươi đi mơ ước tài phú của người khác, giết người cướp bảo?
– Đúng vậy. Thật vô sỉ, tàn sát đồng tộc, nên giết!
– Hừ! Giết nhiều đồng tộc mà còn dám trở về, quá cuồng vọng.
– Mọi người cùng nhau lên đi, tiêu diệt cuồng ma giết người vô sỉ tồi tệ này!
– Đúng vậy. Đối phó thứ tiểu nhân vô sỉ này không cần nói đạo nghĩa gì, cùng lên!
Ngày càng nhiều tán tu lòng đầy căm phẫn đứng lên, sát khí đằng đằng, cười lạnh vây quanh Cuồng Nhân Lữ Cuồng. Các tán tu bề ngoài đầy chính khí muốn lấy lại công đạo cho tán tu nhân loại đã chết.
– Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Mặt Cuồng Nhân Lữ Cuồng không thay đổi, rõ ràng gã bị thương nặng, môi đen thui, vì mất máu nhiều mà mặt trắng bệch nhưng gã không chút e ngại.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng ngửa đầu cười phá lên:
– Một đám gà rừng chó nhà, giả mạo trang nghiêm, ngoài miệng nói thật dễ nghe, ta phi phi phi! Còn không phải là vì đống báu vật trước mặt lão tử?
Trong giọng nói của Cuồng Nhân Lữ Cuồng tràn ngập khinh thường, một câu điểm phá huyền cơ.
Sắc mặt đám tán tu hoàn toàn biến đổi, quê quá nổi giận, làm liều.
Vang lên tiếng rống giận dữ:
– Giết hắn!
Đám tán tu rút vũ khí ra bao vây Cuồng Nhân Lữ Cuồng.
Các đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông như thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao đều xuất hiện, quan sát tình hình biến đổi.
Nói thật ra cùng là đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông, trong lòng bọn họ nghiêng hướng Cuồng Nhân Lữ Cuồng. Nhưng nếu Cuồng Nhân Lữ Cuồng tàn sát nhân loại được đến đống báu vật dính máu thì là gã làm sai, mọi người không tiện giúp đỡ. Vậy nên thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao chờ đợi Cuồng Nhân Lữ Cuồng lên tiếng giải thích.
Thế nhưng Cuồng Nhân Lữ Cuồng chỉ lạnh lùng liếc đồng bạn Vấn Kiếm tông, không chịu giải thích hay cầu cứu.
Lưng Cuồng Nhân Lữ Cuồng thẳng như trường kiếm, cười lạnh ngồi trên ghế dài. Máu dọc theo cánh tay Cuồng Nhân Lữ Cuồng chảy xuống trường đao, dọc theo lưỡi đao nhỏ xuống đất, tụ lại bãi máu trên sàn đá xanh.
Một tán tu cầm trường đao chém xuống:
– Làm thịt hắn!
Cuồng Nhân Lữ Cuồng muốn giơ đao đỡ nhưng bởi vì thương thế quá nặng, cánh tay nâng một nửa, máu tươi nứt ra. Cuồng Nhân Lữ Cuồng rên rỉ, không thể giơ đao lên. Mắt Cuồng Nhân Lữ Cuồng tứcgiận trừng tán tu như muốn chính mắt nhìn trường đao kia chém vào cổ mình.
Chương 208: Thậm chí không nói một tiếng cảm ơn
Chính lúc này…
Đinh!
Một đốm hỏa hoa, một tiếng khẽ vang.
Đinh Hạo như u hồn xuất hiện bên cạnh Cuồng Nhân Lữ Cuồng, thanh kiếm rỉ sét chấn mở trường đao của tán tu kia.
Đinh Hạo che trước mặt Cuồng Nhân Lữ Cuồng, mắt lướt qua từng tán tu, ánh mắt như hai thanh kiếm bén đâm vào lòng bọn họ. Đám tán tu không dám đối diện Đinh Hạo.
Đinh Hạo xoay người nhìn Cuồng Nhân Lữ Cuồng, nói:
Chân mày rậm của Cuồng Nhân Lữ Cuồng nhướng lên bình tĩnh nhìn Đinh Hạo, một lúc sau mới cười to bảo:
– Ta không đoán sai, người thứ nhất và cũng là duy nhất đứng ra quả nhiên là Đinh Hạo ngươi. Hừ, ta nên nói ngươi ngu xuẩn hay trượng nghĩa?
Đinh Hạo nhìn chằm chằm vào Cuồng Nhân Lữ Cuồng, không nói.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng nhúc nhích ngón tay, mặt lộ biểu tình thống khổ.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng cắn răng nói:
– Lý do rất đơn giản, bọn họ thèm muốn thứ trên người ta và các bằng hữu nên tập kích, còn giết chết bằng hữu của ta. Cho nên ta liều mạng giết chúng, đám cặn bã đó nên chết hết!
Đinh Hạo gật đầu.
Đáp án giống như Đinh Hạo nghĩ, quả nhiên là đám tán tu không có ý tốt lén tập kích đệ tử tông môn muốn cướp bí tịch hoặc báu vật cao đẳng. Tiếc rằng đám người Tôn Phi, Hà Tuấn đặt mục tiêu vào Cuồng Nhân Lữ Cuồng, khổ chiến xong trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Điều này cũng chứng thực người bị truyền tống đến đây thực lực không cách biệt quá xa, những tán tu yếu chắc là dựa vào tán tu cường đại mới đi đến di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch.
Nhân viên hỗn tạp, tốt xấu lẫn lộn đương nhiên là dẫn đến âm thầm tranh đấu.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng bị thương nặng chọn trở về là vì sâu trong lòngm uốn nhờ vào lực lượng tông môn, tiếc rằng tính tình của gã quá cuồng, cứng đầu. Cuồng Nhân Lữ Cuồng làm được đến nước này là cực hạn, kêu gã lên tiếng xin các đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông khác giúp đỡ là chuyện không thể.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng thật là cuồng đến cực độ.
– Phi! Ngươi nói cái gì liền là cái đó? Tình huống bây giờ là ngươi sống, đám Tôn Phi, Hà Tuấn đã chết. Chắc chắn ngươi thấy báu vật nổi máu tham âm thầm tập kích xuống tay!
– Đúng vậy. Nói năng bừa bãi, tưởng làm như vậy là phủi sạch tội của ngươi sao?
– Hôm nay ngươi phải chết, cho các võ sĩ cùng tộc chết thảm ngươi tay ngươi một lời giải thích!
Đám tán tu xúm lại ồn ào, rút vũ khí bao vây, đao thương chớp lóe ánh sáng lạnh. Các tán tu hùng hổ hát đệm muốn chụp mũ Cuồng Nhân Lữ Cuồng, cùng nhau đánh hội đồng, bao gồm Đinh Hạo cũng bị bao vây.
Mặt Đinh Hạo lạnh lùng, tùy tay vung thanh kiếm rỉ sét.
Keng keng keng! Keng keng keng!
Một chuỗi tiếng kim loại va nhau vang lên.
Đám tán tu cảm thấy khí lạnh đập vào mặt, tay nhẹ hẫng. Nhìn kỹ lại thì đao thương trường kiếm trong tay bọn họ bị Đinh Hạo nhẹ nhàng chặt đứt, một nửa rớt xuống đất.
Một trường long băng tinh bạc gầm rống theo quỹ tích trường kiếm.
Sợi tóc, đuôi mày đám tán tu dính huyền sương bạc, khí lạnh đáng sợ làm người bọn họ cứng ngắc, vận chuyển huyền khí trở nên trúc trắc.
Áp lực cường đại làm khí thế của đám tán tu tuột xuống, lùi ra sau, biểu tình hoảng sợ.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao thấy Đinh Hạo đã ra tay thì biểu tình kiên quyết đứng sau lưng hắn.
Có lẽ hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao không đồng ý hành động của Cuồng Nhân Lữ Cuồng, không thích cách nhìn của gã nhưng nếu Đinh Hạo đã chọn bảo vệ tông môn thì hai nàng sẽ ủng hộ hắn.
Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín và thiếu niên thân hình như kim cương Hoàng Sam Bắc Viện cũng đứng dậy.
Năm viện đông, tây, nam, bắc, trung cạnh tranh là mâu thuẫn nội bộ, khi đối diện kẻ địch bên ngoài phải đứng chung chiến tuyết, đây là một trong nguyên tắc că bản để Vấn Kiếm tông đứng vững trong Tuyết Châu trăm ngàn năm nay.
– Ngươi… Các ngươi…
Tán tu lúc này vung đao mặt trắng bệch hỏi:
– Các ngươi có còn nói lý không?
Một tán tu khác lạnh lùng cười:
– Ha ha ha ha ha ha! Đại môn phái chính là đại môn phái, thật bá đạo, chẳng lẽ giết người không cần đề mạng sao?
Có kẻ quái dị nói:
– Ha ha, mọi người nhìn kỹ đi, đây chính là mặt thật của Vấn Kiếm tông, đúng là bá khí.
Mặt Đinh Hạo không thay đổi, mỉm cười nói:
– Chuyện này mai sau Vấn Kiếm tông sẽ cho mọi người một lời giải thích, ai phải ai trái sẽ có rõ ràng. Nếu Lữ Cuồng thật sự vô cớ tàn sát đồng tộc thì chúng ta tuyệt đối sẽ không bao che cho hắn, nhưng…!
Nói đến đây ánh mắt Đinh Hạo biến sắc bén nói:
– Nếu có người vì tham lam tùy tiện lấy cớ giết oan đệ tử Vấn Kiếm tông ta thì phải đắn do kỹ cái đầu của mình có cứng hơn trường kiếm không!
Đinh Hạo dứt lời, đám người Ngọc Giác Dao, Mộ Dung Yên Chức, thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, thiếu niên thân hình cứng như kim cương rút trường kiếm ra.
Không khí biến căng thẳng.
– Được, chuyện này Vấn Kiếm tông phải cho chúng ta lời giải thích, dù tán tu chúng ta thấp hèn cũng sẽ không chết dễ như vậy!
Đám tán tu không dám chống lại Vấn Kiếm tông.
Đặc biệt mới rồi Đinh Hạo vung một kiếm thể hiện thực lực, cường đại khiến tim bọn họ đập nhanh. Nếu đánh nhau thì sợ là bọn họ sẽ đoàn diệt, hơn nữa chỉ có vài người là xấu bụng, đa số tán tu không phải đồ ngốc. Tán tu nào cũng gian xảo gừng già, trong lòng hiểu có chuyện gì xảy ra, nói mấy câu uy hiếp rồi tự tách ra.
Đinh Hạo lắc đầu, móc một bình thuốc trị thương ra khỏi ngực đưa cho Cuồng Nhân Lữ Cuồng.
Ai biết Cuồng Nhân Lữ Cuồng cười lạnh, cắn răng đứng dậy, người chảy máu, trán toát mồ hôi lạnh xách bao đồ trên bàn lên. Cuồng Nhân Lữ Cuồng từng bước một lên cầu tháng, tìm một gian phòng trống đẩy cửa đi vào.
Nơi Cuồng Nhân Lữ Cuồng đi qua để lại một chuỗi dấu chân máu.
Ngọc Giác Dao nhún mũi:
– Hừ! Người này chết cũng đáng, không nói cả tiếng cảm ơn.
Ngọc Giác Dao rất bất mãn thái độ của Cuồng Nhân Lữ Cuồng đối với Đinh Hạo.
Mộ Dung Yên Chức cũng hừ lạnh.
Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín không lộ vẻ gì, mang theo thiếu niên đệ tử ký danh Hoàng Sam Bắc Viện thân như kim cương, biểu tình ngại ngùng như thiếu nữ trở về phòng mình.
Đinh Hạo biểu tình như thường, không lộ vẻ tức giận. Đinh Hạo cất lọ thuốc, nói cảm ơn Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao. Đinh Hạo lấy chút lương khô, nước trong ra khỏi không gian trữ vật, cùng Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao ngồi xuống bàn ăn uống. Tính thời gian từk hi bọn họ bị truyền tống đến minh văn ảo trận quỷ vực bí ẩn này đã qua một ngày một đêm.
Trong quá trình xung đột Lư Bằng Phi không ra mặt, không biết gã đang làm gì.
Chớp măt lại qua nửa ngày.
Đến lượt Đinh Hạo, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao tuần tra quanh khách sạn.
Chương 209: Biến dị, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng
Đứng trên chỗ cao nhất ncó nhà nhìn bốn phương tám hướng vẫn là không khí đỏ rực, phương xa có ma trơi lúc ẩn lúc hiện, bốn phía tĩnh lặng rùng rợn.
Theo thời gian trôi qua, có chuyện kỳ lạ xảy ra.
Không hiểu sao trong lòng Đinh Hạo bỗng thấy nóng nảy, sát ý bốc lên.
– Như thế nào? Trước kia chưa từng gặp chuyện như vậy?
Đinh Hạo vận chuyển huyền khí băng sương phong tuyết bình tĩnh tinh thần, loại trừ tạp niệm mới đỡ hơn chút.
Qua một lát cảm giác nóng nảy vẫn xuất hiện trong lòng Đinh Hạo làm hắn biến cực kỳ khát máu, rất muốn rút kiếm xông vào khách sạn giết đã tay.
– Sao có thể như vậy?
Đinh Hạo khẳng định vấn đề không phải tại hắn.
Bởi vì rất nhanh trong khách sạn có tiếng đánh nhau.
Khi Đinh Hạo chạy qua thì chiến đấu đã kết thúc. Một võ sĩ tán tu phơi thây tại chỗ, chết vào tay đồng bạn gã tin tưởng nhất. Chỉ vì cãi cọ vài câu, hai bên đánh lộn tạo thành thảm kịch.
– Tại sao lại như vậy? Ta chưa từng muốn giết hắn, hắn là bằng hữu tốt nhất của ta. Nhưng… Mới rồi ta không khống chế được bản thân… Rốt cuộc là sao?
Hai tay kẻ giết người dính đầy vết máu, run lẩy bẩy quỳ trong vũng máu, biểu tình khủng hoảng, không giống ngụy trang.
Đám người chưa kịp nói gì thì hung thủ phát cuồng gào to, chộp lấy kiếm dính máu đâm vào ngực mình, miệng hộc máu, gã tự sát.
Tình huống đó khiến cả đám ngẩn ngơ.
Không khí khủng hoảng lan tràn trong lòng mọi người.
Bởi vì chuyện này rất kỳ lạ.
Mỗi người cảm giác được bực bội ngày càng khó kiềm nén, muốn rút kiếm giết người, muốn thấy máu, muốn nghe tiếng hét, tiếng gào. Đáy mắt mọi người lan tràn màu đỏ.
Chợt có tiếng hét chói tai chui vào lỗ tai mọi người:
– Xác đâu, cái xác đâu rồi?
Đám người hoảng ợ phát hiện cái xác tán tu thứ nhất chết đi không biết biến mất từ lúc nào, như hòa tan trong không khí, chỉ để lại vũ khí, y phục trên mặt đất.
Con ngươi Đinh Hạo co rút.
Tình huống này giống như lúc mười mấy đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông chết, cái xác lặng lẽ biến mất.
Lần này càng quái dị hơn, ly kỳ mất tích trong khi nhiều người vây quanh.
– Mau nhìn, cái xác đang hòa tan…
Có người chỉ vào xác võ giả tự sát. Mọi người nhìn chăm chú, thây rợn tóc gáy.
Thì ra trên sàn đá xanh chui ra ánh sáng đỏ rực như dây leo quấn quanh cái xác, da thịt, máu me, xương cốt người chết từ từ thấm vào khe đá, chớp mắt chỉ còn lại quần áo và binh khí.
Biến mất cùng hai cái xác còn có máu trên mặt đất.
Mọi người cảm thấy lạnh thấu xương, luồng điện chạy từ sống lưng lên tận não. Hình ảnh nay quá quái dị, đáng sợ. Mặt đất như yêu thú khát máu âm thầm nuốt thân thể và máu người chết, ánh sáng đỏ rực kia…
– Ha ha ha ha ha ha! Đám kiến hèn mọn kia, hãy dùng sinh mạng đê tiện và dòng máu ngọt ngào của các ngươi lấy lòng ta đi!
Thanh âm khủng bố, âm trầm, bạo ngược lúc trước lại hiện lên trong đầu mọi người.
Quỷ vực âm trầm này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, hình như nó cố ý dụ mọi người tàn sát nhau, hấp thu lực lượng máu và ác chết. Tình huống này khiến đám người nghĩ đến huyết tế trong truyền thuyết, dựa vào máu thịt của người chế đạt thành điều kiện nào đó thành tựu lực lượng tà ác.
Chính lúc này…
– Khục khục khục khục khục!
Tiếng cười âm trầm khủng bố như cú đêm từ bên ngoài vọng vào.
– A?
Đinh Hạo phản ứng nhanh nhất lắc người hóa thành làn khói bay ra ngoài.
Mấy người khác cũng phản ứng lại, nhưg mũi tên rời dây cung xông ra ngoài cửa cái.
* * *
Đinh Hạo mới lao ra cửa khách sạn, đập vào mặt là một thứ như mãng xà to đỏ rực mang theo hơi nóng khiếp người táp tới.
Đinh Hạo không né tránh, tung nắm đấm:
– Là ai giả thần giả quỷ? Lăn ra đây cho ta!
Trong tiếng gió rít, nắm đấm của Đinh Hạo bay ra một nửa, trên cánh tay phải cú đấm đã bao phủ băng tinh bạc như thuy tinh, băng vụn tựa bão tố khuếch tán. Khi Đinh Hạo đánh nắm đấm thẳng ra thì cột sáng do băng tinh vụn hợp thành phần đầu tạo hình nắm đấm trong suốt đánh ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lửa đỏ tung tóe, băng vụn bay múa.
Bốn phía hỗn độn.
Trên nóc nhà đối diện, trong luồng sáng nhạt đỏ rực, một thân hình thon dài đứng sừng sững.
Người ấy mặc trường bào màu trắng, không gió tự phồng lên. Tóc dài màu đỏ như ngọn lửa đốt cháy hoặc như máu lượn lờ. Khuôn mặt bị mặt nạ quỷ thanh đồng che giấu, như cười như không, như khóc như không, rất quái dị. Người ấy đứng đó như lệ quỷ đi trong hắc ám.
Cùng lúc đó, những người khác chạy ra khỏi khách sạn.
– Ngươi là ai?
Quanh thân Đinh Hạo rơi bông tuyết bạc, thúc giục huyền khí băng sương phong tuyết.
Đinh Hạo không dám lơ là vì mới đấu một chiêu đã đủ cho hắn biết người này là kình địch.
– Trong các ngươi ai là Đinh Hạo?
Thanh âm phát ra từ khe hở dưới mặt nạ quỷ thanh đồng tăng phần âm trầm.
Đinh Hạo chậm rãi bước tới trước:
– Chính là ta.
– Khục khục khục khục, vậy ta là người giết chết ngươi!
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng lắc người nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Đinh Hạo.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng nhẹ nhàng vỗ một chưởng, bàn tay bao phủ trong ngọn lửa đỏ, nhiệt độ nóng cháy đốt không khí kêu xèo xèo.
Mặt Đinh Hạo không thay đổi cũng vỗ ra một chưởng.
Một chưởng này dẫn động lực lượng huyền khí băng sương phong tuyết, bàn tay bị băng tinh rực rỡ phủ trùm, khí trắng bạc luonwj lờ kèm theo khí lạnh thấu xương.
Bùm!
Chương 210: Thực lực của Đinh Hạo
Đinh Hạo không nói tiếng nào chộp hư không, nắm thanh kiếm rỉ sét trong tay.
Bản lĩnh của Đinh Hạo toàn bộ nằm ở kiếm. Có kiếm trong tay, khí thế của Đinh Hạo tăng cao. Kiếm quang nở ộ trên không trung, băng tinh bắn tung. Trong tiếng rồng ngầm, một ảo ảnh vuốt long vương sống động như thật từng chi tiết hiện ra, hơi thở chân long tràn ngập không khí.
Đinh Hạo ngay từ đầu đã dùng Long Vương Ly Thủy kiếm pháp hắn sở trường nhất, có thể thấy hắn rất chú trọng đối thủ người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng cười khùng khục một hơi vỗ ra hai mươi mốt chưởng, hai mươi mốt đoàn chưởng ấn hỏa diễm liên tiếp không ngừng va chạm vào vuốt băng tinh ảo ảnh long vương. Một chuỗi tiếng nổ lực lượng đáng sợ vang lên, cuối cùng chưởng ấn chặn được vuốt long vương kiếm ảnh khủng bố.
Lửa nóng cháy và hàn băng thấu xương không ngừng va chạm.
Một mặt là đốm lửa bay loạn, một mặt là băng tinh tung toé hình thành kỳ quan khí tượng hiếm thấy. Hơi nước trắng dâng lên một nửa bị đóng băng, băng vụn chưa rớt xuống đất đã bị hòa tan thành hơi nước nóng cháy.
Nóng lạnh luân phiên tạo thành gió lốc bên cạnh Đinh Hạo, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, lan tràn bốn phía.
Đám người đứng ở cửa khách sạn ngây ngẩn nhìn cuộc chiến đấu.
Biểu tình Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao căng thẳng nhìn hai bóng người chớp lóe, sợ Đinh Hạo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tay Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao siết chặt chuôi kiếm, một khi Đinh Hạo không đỡ nổi thì hai thiếu nữ sẽ hợp sức công kích.
Trong đám người, Lư Bằng Phi biến mất đã lâu cũng lộ mặt, biểu tình căng thẳng nhìn cuộc chiến đấu.
* * *
– Phụt.
Trường kiếm trong tay Đinh Hạo vung lên xé rách ống tay áo của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Một vệt sương bạc từ ống tay áo lan tràn lên trên, chớp mắt phủ nguyên cánh tay phải.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng hừ lạnh, lùi nhanh ra sau, tay trái vuốt tay phải. Lửa tiêu trừ lực lượng sương lạnh, hai tay người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng chộp hư không. Một đôi loan đao hình dạng kỳ lạ xuất hiện trong tay người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, ngọn lửa đỏ tràn ngập tay gã, giây lát lan khắp người.
Rốt cuộc người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng cũng dùng vũ khí.
Đó là đôi viên nguyệt loan đao rất hiếm thấy.
Trong phút chốc Đinh Hạo, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đánh vào nhau.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng vũ khí va chạm nhanh như mưa to trong quỷ vực yên tĩnh, cực kỳ chói tai.
Bóng người chớp lóe, đao quang kiếm ảnh như mộng như ảo, như huyễn như thật, không thể phân biệt rõ.
Cuối cùng trong sân chỉ có ánh sáng đao, kiếm, băng tinh bạc và huyền hỏa đỏ tung tóe. Sương trắng bốc hơi hình thành cột khí thẳng lên cao bao phủ Đinh Hạo, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng. Đám người đứng xem mắt thường không thể thấy tình hình chiến đấu.
Đám tán tu lúc trước suýt đánh nhau với Đinh Hạo hoảng sợ liếc nhau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Đinh Hạo chiến đấu, thế mới biết thiếu niên nhìn như nhã nhặn có thực lực cao đến vậy. Đám người nghĩ lại mà run, nếu lúc trước bọn họ không để ý chết sống chọc giận Đinh Hạo thì không cần đệ tử khác của Vấn Kiếm tông hỗ trợ, một mình hắn đủ giết sạch bọn họ.
Đám tán tu lại nhớ đến một mình Cuồng Nhân Lữ Cuồng giết mấy chục tán tu, bọn họ vốn không phục giờ thì đã hiểu chỗ đáng sợ của tông môn.
Trong vòng chiến chợt vang tiếng rên.
Một cột máu phun ra.
Bóng người tách rời. Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng lảo đảo, đầu vai chảy máu. Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng bị thanh kiếm rỉ sét của Đinh Hạo phá mở phòng thủ viêm nguyệt loan đao, đâm bị thương bả vai.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng nhảy vọt lên thoáng hiện trên nóc nhà ven đường, bay đi xa.
Đinh Hạo lắc người hóa thành luồng khói siêu nhanh đuổi theo người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Mộ Dung Yên Chức lên tiếng ngăn lại:
– Đinh sư huynh, giặc cùng đường đừng đuổi theo!
Mộ Dung Yên Chức và Ngọc Giác Dao muốn đi lên hỗ trợ nhưng tốc độ của Đinh Hạo, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng quá nhanh. Khi hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao mới nhảy lên nóc nhà, đưa mắt nhìn đã không thấy bóng dáng Đinh Hạo, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đâu.
Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín Hoàng Sam Bắc Viện cao giọng nói:
– Hai vị sư muội hãy quay về trước đi, đừng tách ra. Thực lực của Đinh sư huynh sâu không lường được, sẽ không có nguy hiểm gì.
Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao bất đắc dĩ quay về.
– Hy vọng Đinh sư huynh sẽ không gặp ngoài ý muốn.
* * *
Đinh Hạo phát huy tự quyết yên đến cực độ, như luồng khói không thể nắm bắt rượt theo người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Đinh Hạo cảm ứng được hơi thở kỳ lạ trên người người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, khá quen rồi lại xa lạ. Tuy rằng đao pháp của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng rất thần diệu nhưng chuyển đổi chiêu thức có gì đó trúc trắc. Đinh Hạo bản năng cảm giác nếu người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng dùng trường kiếm thì uy lực sẽ càng lớn.
Mặc dù giọng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng mơ hồ nhưng Đinh Hạo cứ thấy là cố ý che giấu.
Chắc chắn người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đang giấu csái gì đó.
Đinh Hạo rất tự tin vào thực lực của mình.
Đinh Hạo, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng một đuổi một chạy chớp mắt đã bay đi bốn, năm ngàn thước chạy trên đường cái, nóc nhà, cửa hàng, thân pháp siêu nhanh.
Yêu Đào Mê Ly thân pháp của Đinh Hạo là tâm pháp cực kỳ cao thâm, thúc giục đến cực độ nhanh tới mức không thể nhìn thấy.
Nhưng khinh công của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng rất giỏi, tựa hồn ma lúc ẩn lúc hiện, không thua gì Yêu Đào Mê Ly thân pháp.
– Ở lại cho ta!
Đinh Hạo chạy nhanh, lòng máy động, cổ tay rung lên. Vèo vèo mấy tiếng, vài luồng sáng bạc bay ra. Ba thanh phi đao thành hàng ngang bắn vào lưng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Quả nhiên người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng xoay người múa loan đao.
Hỏa hoa tung tóe, tiếng kim loại vang lên, phi đao bị đánh bay.
Nhân lúc người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng tạm dừng, Đinh Hạo vọt lên kéo gần khoảng cách vài trăm thước.
Phía đối diện.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng không chạy trốn nữa, đứng yên tại chỗ.
Hơi thở quái dị lượn lờ quanh thân người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng như ma quỷ, gã thả lỏng bàn tay. Hai thanh loan đao rớt xuống đất, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng ném đao đi. Lòng bàn tay người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng lấp lóe ánh sáng lạnh, gã đổi hai thanh trường kiếm sắc bén sáng choang.
Cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên trong lòng, mí mắt Đinh Hạo co giật.
Quả nhiên đổi lại trường kiếm.
Lúc trước người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng thi triển ra là kiếm pháp, cố ý dùng loan đao là vì tránh cho bị người phát hiện điều gì. Không lẽ trong đám người lúc trước có ai quen người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng?
– Khục khục khục khục, trên trời có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào. Đinh Hạo, mạng sống của ngươi chấm hết tại đây!