Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập43 [ chương 211 đến 215 ]
❮ sautiếp ❯Chương 211: Sát thức, vô tận sát chiêu
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng bật cười, song kiếm rung lên giao nhau trước ngực. Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng như đạn pháo bắn hướng Đinh Hạo.
Đinh Hạo hét to:
– Long Vương Ly Thủy kiếm pháp Sát Thức!
Đinh Hạo không dám chậm trễ, thanh kiếm rỉ sét msua nhanh thi triển chiêu mạnh nhất trong cửu chiêu Long Vương Ly Thủy kiếm pháp.
Trong không hí vang tiếng sóng như có sóng thần hùng dũng ập xuống. Một ảo ảnh cự long băng tinh bạc dài ba truonwjg gầm rống xuất hiện, dù là vảy hay vuốt, mắt, sừng, răng, râu rồng đầu sống động như thật, giống chân long. Hơi thở ẩn mà không lan tỏa, con rồng bay nhanh tới.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng hét chói tai:
– Rử vong thập tự giảo sát!
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng xông lên, song kiếm lấy tiết tấu kỳ dị liên tục vẽ thập tự bạc trước ngực gã, như đôi thần tiên ngân thoa bện ra kiếm võng thập tự màu bạc rậm rạp.
Võng kiếm tầng tầng bay ra như cái lưới mềm bao phủ trường long bạc.
Ầm ầm ầm ầm ầm! .
Băng long quẫy đuôi, võng kiếm khóa chặt, năng lượng băng hỏa kịch liệt xung đột, nổ tung.
Sóng xung kích khủng bố chấn sụp mấy gian nhà dưới chân Đinh Hạo, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng. Bụi đất bay lên, đá vụn tràn ngập như có động đất.
Bụi chưa lắng xuống vài luồng kiếm quang hóa thành sao băng xuyên qua tro bụi âm thầm chụp xuống đầu Đinh Hạo.
Kiếm quang bay tán loạn như cánh hoa.
Đinh Hạo hét to:
– Đến đúng lúc!
Cổ tay Đinh Hạo rung lên, thanh kiếm rỉ sét kêu vù vù đâm ra một kiếm.
Thật là ánh sáng lạnh bay trước sau đó là kiếm thức như long.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Trong một thoáng mũi kiếm nhanh chóng va chạm, mũi nhọn chạm nhau, sao băng va đụng bắn ra từng đoàn hỏa hoa.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng cầm trường kiếm không phải vật bình thường, trong giây phút sinh tử không biết va chạm bao nhiêu lần với thanh kiếm rỉ sét. Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng giằng co với Đinh Hạo, không chút yếu thế.
Không biết ba thanh trường kiếm va chạm bao nhiêu lần rốt cuộc dần phân ra cao thấp.
Xẹt xẹt!
Hai tiếng khẽ vang, hai luồng kiếm khí đột phá lưới kiếm quang thanh kiếm rỉ sét xẹt qua gò má Đinh Hạo.
Trong phút chốc mấy sợi tóc đen rớt xuống đầu vai, một vệt máu chảy từ gò má Đinh Hạo.
Đinh Hạo bị thương.
Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo so kiếm với người mà yếu thế.Nguồn truyện audio Podcast
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng thành công chiếm ưu thế, kiếm thức miên miên bất tuyệt, giống như sóng xô bờ một thức nhanh hơn một thức, một kiếm mau hơn một kiếm, tựa bão tố rậm rạp đổ ập xuống Đinh Hạo.
Đinh Hạo hết sức thúc giục huyền khí băng sương phong tuyết, toàn thân phủ bông tuyết băng tinh, thanh kiếm rỉ sét như rồng. Cửu chiêu hai mươi mốt thức Long Vương Ly Thủy kiếm pháp liên hoàn thi triển, kiếm quang lúc sáng lúc tối rơi vào thế thủ. Chân Đinh Hạo dùng tự quyết mê, từng cái bóng lúc thật lúc giả, khó thể nắm bắt.
– Người này dùng song kiếm, kiếm pháp đúng là cao mình, trên cả Long Vương Ly Thủy kiếm pháp, không biết đến từ đâu? Tại sao chỉ tên muốn giết ta?
– Hắn cố ý tỏ ra yếu thế dụ ta đến đây mới thi triển ra bản lĩnh thật. Một mặt là tránh cho đệ tử Vấn Kiếm tông khác giúp ta, một mặt là không để lại ấn tượng cho nhiều người.
– Hắn tự tin có thể giết ta tại đây nên mới dốc hết sức.
– Có thể nắm giữ kiếm pháp cao minh như vậy tuyệt đối không phải tán tu, chắc là người trong đại môn phái. Tông phái lừng danh về kiếm pháp trong Tuyết Châu trừ Vấn Kiếm tông ra còn có Thái Hư phái, Vô Niệm phái, Duyên Sinh tông. Người này đến từ tông phái nào?
Trong lòng Đinh Hạo suy nghĩ thật nhanh, vừa hết sức phòng thủ vừa cẩn tận quan sát kiếm pháp của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Đinh Hạo có được linh hồn hai kiếp, lại có đao kiếm song thánh thể, lĩnh ngộ kiếm pháp có thể nói là yêu nghiệt. Bất cứ kiếm pháp gì Đinh Hạo nhìn một lần sẽ nhớ chiêu thức. Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng dùng kiếm pháp siêu nhanh, như mưa đổ nhưng Đinh Hạo đã ghi nhớ mấy chục chiêu. Tuy nhiên chỉ biết kiếm thức, không rõ tâm pháp, trong thời gian ngắn Đinh Hạo khó thể trăm phần trăm trả lại những chiêu thức này.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Lại qua giây lát, kiếm phong vô hình thổi qua cắt rách ống tay áo, vạt áo của Đinh Hạo.
Vai Đinh Hạo lại phun máu.
Lại bị thương!
Đinh Hạo không thể phong lại kiếm thức của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Đinh Hạo thầm hoảng sợ, trong kiếm pháp của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng ẩn chứa mấy kiếm thức kỳ lạ. Mỗi lần người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đột nhiên thi triển là Long Vương Ly Thủy kiếm pháp không thể ngăn cản kiếm phong, bị thương người trong vô hình, thật là cực kỳ quái dị.
Đinh Hạo hét to một tiếng:
– Bế Môn Tạ Khách kiếm thức!
Đinh Hạo thi triển ra chiêu phòng thủ mạnh nhất Quái Khách Áo Xanh dạy cho.
Bế Môn Tạ Khách kiếm thức này được gọi là dưới Võ Hoàng cảnh không ai phá được’, vô cùng thần ảo. Bế Môn Tạ Khách kiếm thức đánh ra, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đâm liên tục mấy chục lần bỗng lại thi triển kiếm thức kỳ lạ bị thương người vô hình nhưng không cách nào đột phá Bế Môn Tạ Khách kiếm thức.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng thấy không thể phá mở Bế Môn Tạ Khách kiếm thức của Đinh Hạo thì hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Kiếm thức không thể phá nhưng lực lượng thì cách biệt, Trường Giang Thất Điệp Lăng Trảm!
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đổi kiếm pháp.
Kiếm quang như sao đầy trời chợt thu lại, song kiếm hợp nhất thành một mũi kiếm, như một đường ngân hà, sắc bén không gì sánh được, như có thể xẻ đôi hư không. Tầng tầng khí lãng mắt thường trông thấy bị mũi kiếm rẽ ra, một luồng ánh bạc trí mạng chém xuống đầu Đinh Hạo.
Đinh Hạo vẫn dùng Bế Môn Tạ Khách kiếm thức đón đỡ.
Đinh!
Cổ tay run lên, Đinh Hạo đánh bật một kiếm này.
Ai ngờ Cân Nhục Kim Thân người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng cầm song kiếm hợp nhất với quy luật vượt qua vật lý tốc độ càng nhanh chặt xuống.
Đinh Hạo lại đỡ.
Đinh!
Lực lượng kiếm thứ hai mạnh hơn nhát đầu gấp đôi.
Đinh Hạo cảm thấy cổ tay tê dại, thân bất do kỷ lui lại một bước, nhưng cũng miễn cưỡng đánh bật trường kiếm của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Tiếc rằng còn chưa kết thúc.
Song kiếm hợp nhất bám riết không tha, nhanh như chớp chém nhát thứ ba.
Lực lượng một nhát nay mạnh hơn kiếm thứ hai gấp đôi, cổ tay Đinh Hạo bị chấn rách, có vết máu chảy ra. Đinh Hạo lùi hai bước.
Trong phút chốc kiếm thứ bốn chém ra.
Đinh Hạo cảm thấy đối thủ tăng khí thế vùn vụt, thực lực lên cao gấp mấy lần, vẫn đang tăng lên tỏa định hắn. Đinh Hạo không thể tránh né kiếm thức như vậy.
Trong đầu Đinh Hạo chợt lóe tia sáng.
Đinh Hạo đã hiểu áo nghĩa của Trường Hà Thất Điệp Lăng. Liên tục bảy kiếm, kiếm sau sẽ có lực lượng gấp đôi kiếm trước, một kiếm đáng sợ hơn kiếm. Sau khi đánh ra kiếm thứ bảy sẽ ẩn chứa lực lượng của sáu kiếm đầu, thật là một kích trời sụp đất nứt.
Đây tuyệt đối là kiếm pháp đẳng cấp dịa giai.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng thấy không thể phá mở Bế Môn Tạ Khách kiếm thức nên dùng cách bạo lực, lấy lực lượng mạnh mẽ phá hủy phòng ngự của Đinh Hạo.
Chương 212: Uy lực thật sự của đao kiếm song thánh thể
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Keng keng keng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi kiếm thứ bảy đánh ra, quả nhiên Đinh Hạo không thể ngăn cản. Đinh Hạo cảm giác như cánh tay bị đánh trúng, lực lượng không thể đỡ truyền từ thân kiếm. Đinh Hạo ngứa họng, há mồm phun búng máu. Đinh Hạo như trái bóng da bị hất bay ra.
Lúc rớt xuống đất cánh tay phải của Đinh Hạo đã mềm oặt xuống, sắp không cầm được thanh kiếm rỉ sét.
Cổ tay Đinh Hạo rách, gân xanh nổi trên cánh tay, lớp da đẫm máu, tay áo bị chấn rách, khóe môi chảy máu.
– Kiếm pháp hay!
Đinh Hạo chậm rãi vận chuyển huyền công chữa trị vết thương cánh tay phải, liếm máu nơi khóe môi, cười tà.
– Ngươi sắp chết, có di ngôn gì?
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng chậm rãi đến gần Đinh Hạo, không thấy rõ biểu tình mặt gã, thanh âm như rít qua kẽ răng, âm trầm lạnh băng, quái dị khó tả.
– Di ngôn? Để ta nghĩ xem.
Đinh Hạo nhúc nhích ngón tay phải, hỏi:
– Hay là nói cho ta biết ngươi là ai, tại sao muốn giết ta?
– Khục khục khục khục, tiểu tử, muốn kéo dài thời gian sao? Ta không ngu nói cho ngươi biết tất cả. Chờ ngươi chết rồi xuống âm tào địa phủ hỏi Diêm La vương đi, ha ha ha ha ha ha!
Miệng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng kín hơn con trai, rất cảnh giác, dưới tình huống này vẫn không chịu lộ ra.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Tiếc thật. Nếu ngươi không muốn nói thì đành thóa mặt nạ của ngươi xuống rồi từ từ hỏi.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng cười quái dị như chim cú:
– Bắt ta? Khục khục, trò đùa này không buồn cười…
Nhưng ngay sau đó con ngươi người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng co rút, tiếng cười ngừng bặt.
Bởi vì phái đối diện, không biết từ khi nào tay trái Đinh Hạo cầm một cây đao đá.
Đây là một câ đao đá tạo hình cổ kính, hoa văn rõ ràng, thân đao tinh mỹ, đao dẫn dày nặng toát ra hơi thở chỉ huyền khí mới có. Băng tinh lan tràn trên thân đao, chảy xuôi sự cường đại và sắc bén khó tả.
Con ngươi người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng co rút lộ vẻ cực kỳ giật mình kêu lên:
– Huyền khí? Ngươi có một huyền khí?
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng mắng một câu:
– Chết tiệt!
Không biết vì lý do gì người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng có vẻ rất tức giận.
Trong khoảnh khắc giọng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng thay đổi cho Đinh Hạo ảo giác rất quen thuộc.
Lòng Đinh Hạo máy động suy đoán một khả năng.
Chớp mắt cánh tay phải của Đinh Hạo đã gần lành lặn. Tay trái Đinh Hạo cầm đao, tay phải nắm kiếm, lắc người thành cuồng phong chủ động xông hướng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Chiến đấu lần thứ hai bắt đầu.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Một chuỗi tiếng vang khẽ, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng cầm trường kiếm thượng phẩm bị đao đá huyền khí chém thành bốn khúc.
Uy lực huyền khí không phải vật bình thường sánh bằng được. Thanh đao đá này là một trong các huyền khí Đinh Hạo mò được trong thương khố không gian nửa ngưng tụ. Rót huyền khí băng sương phong tuyết vào đao đá, nguyên thân đao tỏa ánh sáng bạc rực rỡ, chém sắt như chém bùn, nháy mắt chặt đứt vũ khí của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Vù vù vù vù vù!
Đao mang vụt qua, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng bất ngờ không kịp đề phòng bị rạch một vết máu phủ băng sương trên vai trái.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng tức giận quát:
– Chết tiệt!
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng nhanh chóng thụt lùi nhẹ như lá liễu, chộp hư không, hai thanh trường kiếm phẩm chất cao hơn xuất hiện liên tục đỡ đao đá.
Đinh đinh!
Chỉ hai tiếng vang khẽ, trường kiếm của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng lại gãy.
Đinh Hạo thế như thần long không thể ngăn cản, dùng đao và kiếm, tay phải dùng Long Vương Ly Thủy kiếm pháp, tay trái sử dụng Nhất Đao Khởi Trình Quyết.
Không biết cóp hải Đinh Hạo bị ảo giác, hắn cảm thấy uy lực đao pháp, kiếm pháp khi sử dụng cùng lúc sinh ra cộng minh kỳ lạ, uy lực tăng gấp đôi.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng lại ra một đôi chùy to hình dạng không tầm thường ra khỏi không gian trữ vật, múa nhanh như gió.
Keng keng keng!
Keng keng keng!
Va chạm vào nhau, hỏa hoa bắn tứ tung, thân chùy bị tước một nửa.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng không quan tâm, dường như gã mang theo một kho vũ khí di động, liên tục lấy ra các loại binh khí ra. Tiếc rằng đao đá huyền khí trong tay trái của Đinh Hạo dễ dàng chém đứt các vũ khí nặng chỉ một nhát duy nhất.
Hơn nữa Đinh Hạo dùng cả đao và kiếm sinh ra biến đổi kỳ dị, dù là khí thế hay uy lực chiêu thức đều tăng lên gấp mấy lần. Có vẻ như Đinh Hạo tử thất khiếu Võ Đồ cảnh nhảy vọt lên võ sĩ cảnh, toát ra khí thế siêu cường đại nghiền ép người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, không thể ngăn cản.
Bản thân Đinh Hạo chìm đắm trong cảm giác kỳ diệu khó nói nên lời.
Một kiếm một đao trong tay khiến Đinh Hạo có cảm giác như trên trời dưới đất, cửu thiên thập địa, Thần Châu vạn lý, duy ngã độc tôn.
Cùng lúc đó, viêm diễm huyền khí trong trung đan điền ở ngực Đinh Hạo bị lực lượng kỳ dị lôi kéo rục rịch xông ra, chủ động chảy vào đao đá trong tay trái.
Chắc đây là uy lực ban đầu của đao kiếm song thánh thể?
Thể chất thật bá đạo.
Đinh Hạo trực giác hiểu rõ nhiều hơn.
Đinh Hạo có thể khẳng định nếu dùng viêm diễm huyền khí múa đao pháp, dùng huyền khí băng sương phong tuyết múa kiếm pháp thì đao kiếm hợp bích hoàn chỉnh nhất tăng uy lực gấp mấy lần, sinh ra uy lực mới khó tả.
Nhưng Đinh Hạo kièm chế bản thân, không dùng viêm diễm huyền khí ở trung đan điền thúc giục đao đá.
Mỗi người đều có lá bài tẩy chỉ vào phút mấu chốt sử dụng mới có hiệu quả bất ngờ.
Bây giờ Đinh Hạo chỉ lấy huyền khí băng sương phong tuyết thúc giục đao kiếm đã hoàn toàn áp chế người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, hắn không cần lộ ra nhiều bí mật hơn.
Rầm!
Trong chiến đấu kịch liệt Đinh Hạo hoàn toàn chiếm ưu thế, sống đao chém ra đập vào lưng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
– Oa…
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng há mồm hộc máu, lắc ngewời bay đi xa.
Đinh Hạo dùng đao kiếm cho người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng cảm giác không thể ngăn cản, mắt thấy hôm nay thất bại, gã nhanh chóng quyết định bỏ chạy.
– Hừ! Ngươi đi được sao?
Đinh Hạo như con chim to bay lên cao đuổi theo người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng không bỏ.
Đinh Hạo nắm đao và kiếm tiến vào trạng thái kỳ diệu, bao gồm khinh công thân pháp cũng nhanh gấp đôi. Chớp mắt Đinh Hạo đã tới sau lưng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, đâm ra một kiếm.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng không ngờ Đinh Hạo sẽ đến nhanh như vậy.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng vội vã vặn người tránh né mũi kiếm này vào phút chỉ mành treo chuông. Tuy nhiên mũi kiếm cắt dây mặt nạ quỷ thanh đồng, mặt nạ rơi xuống lộ ra khuôn mặt.
Đinh Hạo mừng rỡ.
Rốt cuộc người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng cũng lộ ra mặt thật.
Có giống như Đinh Hạo suy đoán không?
Ai ngờ Đinh Hạo nhìn thấy mặt của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng thì ngây ngẩn.
Chương 213: Cơ duyên, rốt cuộc là ai
Thì ra bên dưới mặt nạ quỷ thanh đồng người này còn đeo một mặt nạ mỏng mềm, trắng đen giao nhau, đỏ xanh lẫn lộn dán sát khuôn mặt, che kín mít.
Vù vù vù vù vù!
Không biết người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng dùng bí bảo gì thân hình nhanh như hồn ma nhún ba lần đã biến mất tại chỗ, xuất hiện trên nóc nhà đá tòa lầu hai tầng cách xa năm trăm thước.
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng nghiến răng nói:
– Lần này là ta nhận định sai sót, nhưng lần sau, Đinh Hạo, ngươi sẽ không may mắn như vậy!
Đinh Hạo thấy không thể giữ chân người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, mở miệng hỏi:
– Rốt cuộc ngươi là ai?
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng trả lời là nụ cười khủng bố như cú kêu:
– Khục khục khục khục, một người mà ngươi vĩnh viễn không ngờ đến. Ngươi ngoài sáng, ta trong tối, có một ngày ta sẽ giết ngươi!
– Hừ! Ngươi nghĩ ta đoán không được sao?
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
– Ngươi không phải là người của Mục Thiên Dưỡng hay môn phái khác.
Nói đến đây Đinh Hạo gằn từng chữ:
– Chắc chắn ngươi là người của Vấn Kiếm tông ta?
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng giật mình kêu lên:
– Sao ngươi biết?
Nói xong người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng cứng người, biết là đã lọt vào bẫy, bản năng lộ ra thân phận.
– Quả nhiên.
Đinh Hạo thuận miệng hỏi đã khẳng định suy đoán trong lòng, tiếp tục bảo:
– Là ai phái ngươi đến? Lỗ Kỳ? Doãn Nhất Phi?
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng cười to bảo:
– Hay cho Đinh Hạo, quả nhiên là thông minh, nhưng ta sẽ không bị ngươi lừa nữa. Khục khục khục khục, ngươi từ từ đoán đi, trên đời này có rất nhiều kẻ muốn giết ngươi!
Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng dứt lời có một luồng sáng bạc bao phủ toàn thân, chớp mắt gã đã bị truyền tống đi đâu đó.
Đinh Hạo đứng tại chỗ, đăm chiêu.
Không ngờ thật sự là người trong Vấn Kiếm tông, hắn đoán đúng?
Đinh Hạo nhíu mày, chợt nhận ra điều gì, lắc người bay hướng tây nam sau lưng.
Đinh Hạo quát to:
– Là ai ở đó? Cút ra đây!
Một thanh âm hoảng hốt truyền ra từ trong góc:
– Đừng đánh, là ta, Đinh sư huynh, đừng đánh, là ta!
Không ngờ là Lư Bằng Phi.
Lư Bằng Phi cười nịnh nói:
– Là ta, Đinh sư huynh. Ta lo Đinh sư huynh ra ngoài ý muốn nên luôn bám theo, ông trời phù hộ rốt cuộc sư huynh đánh bại tên kia. Phải rồi, Đinh sư huynh có biết hắn là ai không?
Ánh mắt của Đinh Hạo sắc bén như đao xẹt qua người Lư Bằng Phi, một lúc sau lắc đầu, nói:
– Hắn đã trốn, không tìm hiểu được thân phận.
Đinh Hạo nói rồi cất huyền khí băng sương phong tuyết, đao đá vào trữ vật giới chỉ.
Lư Bằng Phi cười nịnh nói:
– Vậy thì tiếc quá. Tên kia đội mặt nạ quỷ thanh đồng, giả thần giả quỷ chắc sẽ bám riết không tha, phải cẩn thận.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
– Vậy sao? Ta không biết rõ thân phận người đó hình như khiến ngươi nhẹ lòng?
Lư Bằng Phi cười xoa mũi, dường như ra quyết định gian nan gì đó.
Hiếm khi Lư Bằng Phi nghiêm túc nói:
– Ta biết lúc trước đã làm những chuyện khiến người khinh thường, Đinh sư huynh có thành kiến với ta là bình thường. Nhưng ta quyết định sửa đổi, lần này liều mạng chạy tới vốn là muốn giúp Đinh sư huynh. Ai ngờ Đinh sư huynh thần công vô địch, đã đánh bại người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.
Đinh Hạo tin tưởng Lư Bằng Phi mới là lạ.
Đinh Hạo nghi ngờ hỏi:
– Vậy sao? Những người khác không đuổi theo kịp nhưng ngươi làm được, xem ra khinh công của ngươi có tiến bộ lớn.
Lư Bằng Phi tiếp tục cười nịnh:
– Ta may mắn tình cờ mới đến đây.
– Được rồi, không rảnh dài dòng với ngươi.
Đinh Hạo định quay về chợt khựng lại, nghĩ ra điều gì, không kiễn nhẫn phất tay:
– Ngươi đi về trước đi, ta còn có chút chuyện.
– Đinh sư huynh có việc gì…
Đinh Hạo la lên:
– Cút!
Đinh Hạo không có kiên nhẫn với đồ khốn như Lư Bằng Phi, thậm chí lười giả vờ giả vịt.
– Vâng vâng vâng vâng…
Đáy mắt Lư Bằng Phi lóe tia độc ác nhưng gã hoàn mỹ giấu đi, miệng liên thanh, xoay người bay nhanh hướng khách sạn.
Lúc trước Lư Bằng Phi núp ở phía xa thấy Đinh Hạo dùng đao kiếm phát ra uy lực đáng sợ thì rất rung động, gã định nhân cơ hội này hòa hoãn quan hệ với hắn, lấy niềm tin của hắn, giành nhiều cơ hội và ích lợi hơn. Chẳng ngờ Đinh Hạo không hề dao động, Lư Bằng Phi bị hắn không nể mặt quát mắng, trong lòng rất hận hắn.
Đinh Hạo nhìn bóng lưng Lư Bằng Phi đi xa, khóe môi cong lên cười nhạt.
– E rằng lần này người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng có liên quan đến tên đó. Ha ha ha ha ha ha! Nghĩ tình sư huynh đệ đồng môn nên ta lần lượt tha cho ngươi, Lư Bằng Phi, nếu ngươi thông minh thì sau này đừng chọc vào ta.
Đinh Hạo không phải người dễ chọc, vào lúc mấu chốt hắn thà phụ người.
Chờ khi bốn phía không còn ai, Đinh Hạo nhắm một hướng chính đông chạy nhanh đi.
Đinh Hạo nhanh như chớp chợt lóe đã biến mất.
– Được rồi, hai vị tổ tông, bây giờ có thể nói chuyện rồi đi? Các ngươi kêu ta đi hướng chính đông chắc là phát hiện ra điều gì?
Đinh Hạo vừa chạy nhanh vừa liên lạc với Kiếm Tổ, Đao Tổ trong đầu.
Mới rồi Đinh Hạo định quay về khách sạn nhưng Kiếm Tổ bông kêu hắn đuổi Lư Bằng Phi đi, chạy hướng chính đông không gian quỷ vực.
– Đương nhiên là phát hiện ra thứ tốt. Tiểu Đinh Tử, cơ duyên của ngươi đến.
Đao Tổ nói lấp lửng:
– Ngươi khoan hỏi nhiều, thời gian gấp gáp, ngươi cứ làm theo lời chúng ta là được.
Đao Tổ cũng trêu Đinh Hạo:
– Đừng quá vui sướng.
Đinh Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, theo lời hai lão quái vật chạy nhanh hướng chính đông.
Trên đường đi Kiếm Tổ không ngừng lên tiếng sửa hướng Đinh Hạo đi. trận pháp minh văn bát giai ảnh hưởng cảm quan con người, vặn vẹo phương hướng, cao thấp, trái phải bình thường. Nếu không nhờ Kiếm Tổ, chuyên gia nhìn thấu hư ảo trong minh văn trận pháp thì Đinh Hạo vĩnh viễn sẽ không thấy hướng chính đông thật sự.
Đinh Hạo đi bốn, năm ngàn thước, con đường vô biên vô hạn đã biến mất.
Rốt cuộc Đinh Hạo đến vòng ngoài đường cái, đó là một nơi giống như hoang dã. Trong không khí vẫn là ánh sáng đỏ máu, bốn phía tĩnh lặng, phương xa đầy lửa ma trơi.
– Chính là nơi này.
Trong giọng nói của Kiếm Tổ ẩn chứa trầm trọng, ngừng một lúc mới tiếp tục bảo:
– Tiểu Đinh Tử, tiếp theo ngươi phải bước đi chính xác theo lời ta, không thể sai một chút nào, nếu không thì sẽ bị minh văn trận pháp phản phệ, có biết không?
Hiếm khi Đao Tổ không lên tiếng trêu Kiếm Tổ.
Đinh Hạo gật đầu.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nghiêm chỉnh kêu lên:
– Meo!
Kiếm Tổ chậm rãi nói:
– Tốt, bây giờ bắt đầu đi đằng trước năm bước, mỗi bước dài bảy tấc. Bắt đầu!
Chương 214: Bí mật trong di tích
Đinh Hạo hít một hơi thật sâu, cất bước đi tới trước năm bước, tổng cộng đi ra ba mươi lăm tấc, đứng tại chỗ. Đừng xem thường ba mươi lăm tấc ngắn ngủi lại như vượt qua vô số không gian, Đinh Hạo cảm thấy cảnh tượng trước mắt hoàn toàn thay đổi. Hoang dã đỏ và đường cái vô biển không còn nữa, thay thế là bóng tối vô tận, không biết đây là đâu.
Minh văn trận pháp thật đáng sợ.
– Tiếp tục bước sang phải mười bước, mỗi một bước dài bảy tấc. Bắt đầu.
Đinh Hạo gật đầu, tìm đúng phương hướng, lại lần nữa cất bước.
Đinh Hạo đi xong mười bước trước mắt vẫn tối đen không thấy gì, nhưng bên tai có gió thổi vù vù, sợi tóc bay lên. Đinh Hạo hít vào không khí mát mẻ hơn nhiều, không nghẹt thở như trước.
– Rất tốt, nghe kỹ đây, bước nhanh tới trước ba bước, mỗi một bước cách bảy tấc. Sau đó lùi ra sau sáu bước, mỗi bước mười tấc, động tác nối liên hoàn thành trong một giây, không thể ngừng.
Giọng Kiếm Tổ càng nghiêm túc hơn.
Đinh Hạo hít sâu, nhớ lại một lần, dứt khoác cất bước. Trước ba sau sáu, khoảng cách nối liền, nhanh chóng hoàn thành.
Khi Đinh Hạo đạp bước cuối cùng, trước mắt sáng lên, bóng tối vô biên biến mất. Từng đoàn sáng màu cam nhu hòa xuất hiện, Đinh Hạo đưa mắt nhìn. Đinh Hạo đang ở trong một kiến trúc cung điện, khung đỉnh màu cam phát ra ánh sáng nhạt chiếu rọi toàn không gian.
Hai bên người Đinh Hạo có một hàng đá hình rồng khoanh người cao hai mươi thước, cách nhau hai mươi bước xếp một hàng dài kéo ra xa.
Mé trong cột đá là hai cừ đá, nước trong suốt chảy rào rào, có thể thấy cá trắng nhàn nhã bơi trong đó. Mắt Đinh Hạo sáng lên. Đêm hôm trước Đinh Hạo từng thấy con cá trắng này trong con suối nhỏ, chẳng qua kích cỡ hơi nhỏ.
Nếu vậy thì chứng minh con suối àny thông hướng ra ngoài.
– Đứng im đừng nhúc nhích, đây là phút mấu chốt.
Giọng Kiếm Tổ lại vang lên:
– Nhìn thấy một khối đá vụn màu trắng nằm trên mặt đấtp hái trước không? Chỉ có nơi đó là an toàn, ngươi phải nhảy lên nó.
Đinh Hạo nhìn kỹ, thấy trên mặt đất cách xa ba mươi thước có một cục đá màu trắng to cỡ bàn tay. Khác với các miếng đá xanh vuông vức được trải đều, cục đá trắng xen lẫn vào trong, nếu không quan sát kỹ thì rất khó phát hiện.
Nhưng cục đá trắng này quá nhỏ, chỉ to cỡ bàn tay, làm sao Đinh Hạo đứng trên nó?
Đinh Hạo thở ra một hơi, rút thanh kiếm rỉ sét. Đinh Hạo lắc người, như chim khổng lồ nhảy lên. Đinh Hạo lướt qua ba mươi thước, khi hắn đáp xuống thì đột nhiên chúi đầu xuống, trường kiếm chỉ xuống. Thanh kiếm rỉ sét cắm vào miếng đá trắng, ngừng lại.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu kêu meo meo, bấu chặt vai Đinh Hạo, cũng ngã ngược xuống.
Đinh Hạo sốt ruột hỏi:
– Bước tiếp theo nên làm như thế nào? Nói mau, ta sắp dồn máu lên não rồi!
Kiếm Tổ cười to bảo:
– Tiểu tử giỏi, cách ngốc như vậy cũng nghĩ ra được. Chuyện kế tiếp rất đơn giản, mỗi cách ba mươi thước thì con đường đá này sẽ có một khối đá trắng, cứ tiếp tục đi tới.
Chết tiệt!
Đinh Hạo oán thầm một câu, cổ tay dùng sức bay lên cao vọt tới trước. Đinh Hạo lại dùng chiêu cũ, thanh kiếm rỉ sét cắm vào miếng đá trắng thứ hai, sau đó thay đổi.
Đinh Hạo liên tục bay hơn ba mươi lần rốt cuộc đi hết con đường có các cột đá rồng bảo vệ.
Hai chân Đinh Hạo đáp xuống đất.
Đinh Hạo đưa mắt nhìn, thầm giật mình.
Đằng trước thạch điện đã đến cuối, là một không gian sâu không thấy đáy. Mơ hồ thấy bên dưới lóe từng luồng sáng đỏ, hơi cực nóng bốc lên. Vực sâu rộng hai trăm thước, có năm, sáu khối anhm thạch màu đen kỳ dị bất quy tắc bềnh bồng như miếng gỗ nổi, không biết làm bằng chất liệu gì mà có thể lơ lửng trên không.
Giọng Kiếm Tổ vui sướng khi người gặp họa nói:
– Đạp mấy khối đá treo này sang bên kia.
Kiếm Tổ nói bằng giọng điệu đó ngược lại khiến Đinh Hạo thấy nhẹ nhõm hơn, nói lên ải này không nguy hiểm.
Đinh Hạo lấy một sợi dây dài ra khỏi trữ vật giới chỉ, một đầu cột vào cục đá nổi gần đó, kéo nhẹ rồi nhảy lên. Đinh Hạo nhảy xa năm, sáu chục thước, khi đáp xuống vừa lúc đạp trên đá nổi. Đinh Hạo nhún chân mượn sức lại bay lên, dây thường bị ném nhanh ra, lại tròng vào một cục đá nổi kéo gần điểm mượn lực.
Cứ thế lặp lại, khoảng bốn lần sau Đinh Hạo thành công vượt qua vực sâu nóng cháy.
Trước mặt Đinh Hạo là một cổ điện, không biết là cao thủ đại thần thông nào dùng kiếm chém thành hai nửa. Khác với lúc trước là trong cổ điện không có cột đá rồng mà là từng pho tượng võ giả to lớn, vạt áo bay lên sống động như thật. Quanh thân pho tượng đầy vết đao kiếm, dường như trải qua cuộc đại chiến.
Trên mặt đất cổ điện bày đầy đao kiếm gãy, áo giáp rách nát. Đốm lửa ma trơi phập phồng, vài khúc xương trắng hếu rải rác dưới đất.
Khi còn sống những khúc xương trắng này là cường giả ít nhất đẳng cấp Tiên Thiên Võ Tông cảnh, nếu không thì đã chẳng đến trình độ xương không hủ, tồn tại với thời gian. Nhìn mức độ hoàn chỉnh được giữ gìn thì lúc đó bọn họ cố gắng chiến đấu đến chết, có xương sọ nứt gãy, có xương cổ bị bẻ, có bị chém eo thành hai khúc, có xương ngực nát bét.
Đinh Hạo có thể tượng chỗ này từng xảy ra cuộc chiến đấu thảm khốc cỡ nào. Xương trắng chống thành núi, cường giả lớp lớp.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
– Không lẽ tông môn thượng cổ này là bị cừu gia diệt môn, nơi này chính là chỗ chiến đấu ngày xưa?
Đinh Hạo theo Kiếm Tổ chỉ dẫn cẩn thận đi qua cổ điện đầy xương, phía trước lại là một vực sâu không thấy đáy. Nhưng lần này bên dưới bốc lên khí lạnh thấu xương, từng khối huyền băng xanh biếc lơ lửng chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, không chút quy luật.
Đinh Hạo hơi điều chỉnh rồi lặp lại chiêu cũ, dùng dây thừng trợ giúp vượt qua vực sâu hàn băng.
– Chú ý, tiếp theo phải xem vật nuôi của ngươi biểu hiện. Trước ba sau bốn, trái sáu phải bảy, mỗi một bước đều là bảy tấc. Đi xong lập tức ném tiểu tử trên vai ngươi đi.
Trong giọng nói của Kiếm Tổ ẩn chứa hưng phấn.
Đinh Hạo thầm lấy làm lạ:
– Mèo con đáng yêu? Nó có thể làm gì?
– Ha ha ha ha ha ha! Đừng xem thường tiểu tử đáng yêu này.
Hiếm khi Đao Tổ xen lời:
– Lai lịch của nó không đơn giản.
Kiếm Tổ không thể kiềm nén hưng phấn, liên tục thúc giục:
– Được rồi, đừng hỏi nhiều quá. Thời gian gấp gáp, mau làm theo lời ta nói!
Chương 215: Khắc tinh thượng cổ hồn thể
Đinh Hạo gật đầu, giao lưu với mèo con màu trắng tai gập đáng yêu trên vai.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nghe hiểu, thân thiết dụi đầu lông xù vào mặt Đinh Hạo.
– Meo!
Đinh Hạo không nói gì thêm, hít sâu một hơi. Đinh Hạo bước nhanh theo lời Kiếm Tổ chỉ.
Đinh Hạo đi xong bước cuối cùng, phong cảnh trước mắt lại thay đổi, tiếng sấm ầm ầm, ánh sáng lam chớp lóe, một vật kiến trúc mơ hồ xuất hiện trước mắt Đinh Hạo.
Chính lúc này…
– Ha ha ha ha ha ha! Thật không ngờ có một con kiến nhỏ yếu có thể xuyên qua Quỷ U Minh ảo trận của bổn tọa đến đây, tiếc rằng ngừng tại đây… A, cơ thể thật hoàn mỹ, ha ha ha ha ha ha! Đúng là trời cũng giúp ta, vừa lúc tặng cho ta một thân xác hoàn mỹ.
Tiếng cười to hùng hồn vang bên tai Đinh Hạo.
Chớp mắt gió mạnh đáng sợ ập vào mặt khiến Đinh Hạo nghẹt thở.
Đinh Hạo không chút úy nghĩ ném mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tren vai đi.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu hưng phấn kêu lên:
– Meo!
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu uvi như thấy chuột.
Trong phút chốc tiếng cuồng cười hưng phấn biến thành hét chói tai.
– Cái gì? Đây là cái gì? Một con mèo có thể xé hồn thể của ta? Điều này sao có thể? Trên thế giới tại sao tồn tại thứ như vậy? Chết tiệt, cút đi…
Gió mạnh đáng sợ chợt biến mất.
Khi Đinh Hạo mở mắt ra nhìn, hắn thấy một không gian to lớn kỳ dị. Trên bầu trời có tia chớp từng cơn, từng tia sét tựa rắn bạc múa may. Tiếng sấm ầm ầm, bốn phía là vách núi ngọc thạch màu bạc trắng chạm khắc hoa văn kỳ dị, là đồ án minh văn rất thâm ảo. Minh văn bao chặt mọi năng lượng trong không gian không lộ ra một chút gì.
Chính giữa không gian có một tế đàn âm dương to lớn đứng thẳng cao vút, chia làm chín tầng, dưới rộng trên hẹp. Trên đỉnh cao nhất có hai luồng sáng đỏ và lam bắn lên cao, quqấn quanh hóa thành âm dương song ngư sinh ra lưỡng cực, ẩn chứa đạo ý, cổ kính huyền ảo khó thể nói rõ, rất đẹp mắt.
Bên dưới tế đàn, một bóng sáng màu lam âm u như chó cụp đuôi hốth oảng chạy tốn trong hư không.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu như tia chớp bạc đuổi theo phía sau.
Đinh Hạo nhìn bóng sáng màu lam dường như không phải thực vật mà là ảo ảnh, dù vậy thì nó có lực lượng cực kỳ cường đại. Lúc trước gió mạnh ập vào mặt là bóng sáng lam này phát ra, cỡ Võ Hoàng cảnh trở nê, Đinh Hạo không thể đấu lại được.
Nhưng dường như mèo con màu trắng tai gập đáng yêu là khắc tinh trời sinh của bóng sáng màu lam âm u, năng lượng cực kỳ mạnh mẽ của bóng sáng không làm gì được con mèo.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vui vẻ kêu lên:
– Meo!
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu cong lưng nhảy lên, vuốt rạch hư không như khoái đao cắt đậu hủ xẹt qua một tay bóng sáng màu lam âm u. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu ấn tay đứt lìa xuống, nhai nhồm nhoàm rồi tiếp tục đuổi theo bóng sáng màu lam âm u.
Bóng sáng màu lam âm u mất cánh tay rất nhanh lại mọc ra tay mới, nhưng thân hình mờ đi nhiều.
Bóng sáng màu lam âm u vô cùng sợ hãi mèo con màu trắng tai gập đáng yêu như chuột thấy mèo, bị hù ngu, hoảng loạn mất trí. Bóng sáng màu lam âm u chỉ chạy vòng vòng quanh tế đàn, vừa chạy với hét chói tai. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhanh chóng đuổi theo bóng sáng màu lam âm u, lại xé một tay kia của nó.
Đinh Hạo tặc lưỡi lấy làm lạ, cẩn thận đề phòng, một mặt cổ vũ cho mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.
Trong phút chốc bóng sáng màu lam âm u cường đại liên tục bị thương nặng, biến ngày càng tối đi, cuối cùng mơ hồ không thấy rõ ràng. Bóng sáng màu lam âm u hóa thành một đốm sáng xanh trôi lơ lửng.
Bóng sáng màu lam âm u nghẹn ngào hét to:
– Không! Ta chờ một vạn năm, một vạn năm! Mắt thấy đại sự sắp thành công nhưng tại sao biến thành như vậy? Ta không cam tâm, không cam tâm. Ta không thể chết! Con mèo khốn kiếp này là quái vật gì? Tại sao nuốt hồn thể? Chẳng lẽ trời không dung ta?
Bóng sáng màu lam âm u nói xong câu cuối bị mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhào tới đè dưới móng vuốt, cắn xé ra nuốt vào bụng.
Bóng sáng màu lam âm u cường đại sánh bằng Võ Hoàng cảnh nhưng bị một con mèo tiêu diệt.
Nếu Đinh Hạo không chính mắt thấy tình cảnh này thì hắn rất khó tin.
Kiếm Tổ sốt ruột giục Đinh Hạo:
– Được rồi, đừng đứng đần ra đó, mau lên tế đàn lấy báu vật xuống đây, chậm một bước là tiêu.
Đinh Hạo tỉnh táo lại, nhún nhảy vài cái lên đỉnh tế đàn.
– Đây là thanh niên
Trên đỉnh tế đàn có một minh văn hoa văn đá khắc chư âm dương, hình tròn bị một lằn cong chia thành hai trở thành âm dương song ngư. Chỗ âm dương song ngư bên phải dương cực là một ngọn lửa vàng, bên trái âm cực là một đoàn băng viêm màu bạc, tổng như hai tinh linh nhảy múa.
Đây chính là cơ duyên mà Kiếm Tổ, Đao Tổ nói?
Không hiểu sao kh iĐinh Hạo thấy lửa vàng và ngân viêm thì không kiềm được thây thân thiết đến từ tận linh hồn.
Giống như hai thứ này chờ đợi Đinh Hạo qua vô số năm tháng.
– Mau, đừng ngẩn người, cùng vận chuyển Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên, Nhất Đao Khởi Trình Quyết thúc giục huyền khí thủ thiếu âm và nhâm mạch. Tay trái âm, tay phải dương dẫn lửa và băng viêm vào người, dung hợp cùng hạt giống huyền khí.
Giọng Kiếm Tổ vang trong đầu Đinh Hạo hướng dẫn từng bước đi.
Đinh Hạo chậm rãi vươn hai tay ra chạm vào lửa vàng và ngân viêm nhảy múa.
Trong phút chốc cháy bỏng vô biên và lạnh lẽo đau đớn từ ngón tay nhấn chìm Đinh Hạo.
* * *audio coi am
– Tại sao Đinh sư huynh vẫn chưa quay về?
Ngọc Giác Dao đi tới đi lui trong đại sảnh khách sạn, khó thể che giấu nỗi quan tâm Đinh Hạo.
Bên kia, biểu tình Mộ Dung Yên Chức lộ ra nôn nóng ngồi trên ghế dài, trông như vận công điều chỉnh nhưng mày nhíu chặt chứng minh nàng rất sốt ruột không thua gì Ngọc Giác Dao.
Hai thiếu nữ được Đinh Hạo lại có quan hệ xác thịt, Ngọc Giác Dao và Mộ Dung Yên Chức quan tâm hắn hơn người khác rất nhiều.
Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín đến từ Hoàng Sam Bắc Viện lên tiếng an ủi:
– Yên tâm đi, Đinh sư huynh là quái vật gặp mạnh sẽ càng mạnh, không sao đuâ. Lại nói lúc trước mọi người cũng thấy là người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng không phải đối thủ của Đinh sư huynh.
Sau khi trải qua chuyện thi thể mất tích ly kỳ, người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, bây giờ mọi người tụ tập trong đại sảnh không dám tản ra.
Đa số người nhắm mắt vận công ức chế sát ý ngày càng nóng nảy, mới rồi qua một canh giờ có người không thể ức chế sát ý nóng nảy gây sự, xảy ra đổ máu.