Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập 31 [ chương 151 đến 155 ]
❮ sautiếp ❯Chương 151: Sóng vai, đệ tử ký danh nghịch tập
– Vậy sao?
Đinh Hạo cười nhạt, nắm tay bỗng nhiên phát lực.
Viên Thiên Cương biến sắc mặt nói:
– Cái gì?
Bởi vì có lực lượng đáng sợ khiến Viên Thiên Cương run rẩy như nước lũ bắn tung ra từ nắm tay của đối thủ, chớp mắt chấn cổ tay gã tê dại. Năm ngón tay Viên Thiên Cương bất giác mở ra, không thể cầm được tay Đinh Hạo.
Bùm!
Trong phút chốc nắm tay va chạm phát ra tiếng cơ thể đụng vào nhau trầm đục.
Viên Thiên Cương cảm thấy đầu như bị búa sắt đập trúng, gã nghe thấy tiếng xương tai kêu rắc một tiếng, gãy. Mắt Viên Thiên Cương đầy sao, cảnh vật mơ hồ.
Sau đó trong mắt Viên Thiên Cương ngập màu máu.
Viên Thiên Cương thân bất do kỷ bay ngược ra ngoài.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện nhìn tình hình đó thấy hưng phấn, vô cùng hả hê.
Nắm đấm của Đinh Hạo sư huynh với thế phá thiên quân dễ dàng chấn mở tay Viên Thiên Cương đập mạnh vào khuôn mặt vênh váo kia. Nửa bên mặt tiếp xúc với nắm đấm chậm rãi biến hình, như cà chua thối bị cây búa đập trúng. Làn da Viên Thiên Cương gợn sóng, máu loãng phun ra từ đôi môi, nửa bên mặt kia là biểu tình kiêu căng đông lại dần biến thành kinh sợ.
Viên Thiên Cương hét thảm:
– A! Phụt!
Viên Thiên Cương như cọc gỗ bị búa công thành đánh trúng văng ra ngoài.
Cùng lúc đó…
– A!
– Ngươi…
– Phụt.
Ba tiếng hét thảm vang lên gần như cùng lúc.
Thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng và hai đồng bạn mặc dù dốc hết sức nhưng bọn họ chưa kích phát lực lượng huyết mạch, thực lực bình thường, dưới ‘Ngọc Sắc Khuynh Thành chưởng pháp’ của Lý Lan không đỡ nổi một chiêu. Thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng và hai đồng bạn nằm bẹp dưới đất, mặt trắng bệch rên la.
Bốn phía yên lặng như chết.
Mới đụng độ mà Đinh Hạo, Lý Lan đã giải quyết xong đối thủ của mình?
Mặc dù Đinh Hạo và Lý Lan là niềm kiêu hãnh của Thanh Sam Đông Viện, lần đầu tiên sóng vai chiến đấu nhưng nên biết rằng đây chính là đệ tử võ sĩ huyết mạch cao cao tại thượng, thế nhưng không chịu nổi một kích. Bốn tên này không phải là hàng giả đi?
– Ô ô ô, vô địch!
– Ha ha ha ha ha ha! Đây chính là võ sĩ huyết mạch sao?
– Cười chết người!
Các các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện im lặng giây lát sau phản ứng lại, hưng phấn nhảy cẫng lên, hoan hô nhảy nhót.
Rất hả hê!
Cái gì mà võ sĩ huyết mạch, vênh váo không ai bì nổi nhưng trước mặt Đinh sư huynh, Lý sư huynh thì bị đánh như con chó chạy đầy đất.
Lúc này phía đối diện… Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!
– Đinh Hạo!
Một tiếng gầm giận dữ như dã thú bị thương đột nhiên vang lên.
Viên Thiên Cương nửa bên mặt sưng như trái đào dập tay vịn ghế đá chậm rãi đứng lên, trong mắt gã chất chứa lửa giận sắp phun ra ngoài. Khuôn mặt điển trai vì bị thương và tức giận mà biến cực kỳ dữ tợn, Viên Thiên Cương như yêu thú ăn thịt người.
– Ngươi chết chắc rồi! Ta muốn giết ngươi, ta phải giết tạp chủng đê tiện nhà ngươi!
Viên Thiên Cương tức giận người run run, một luồng khói đỏ nhạt chậm rãi phun ra từ người gã.
Khói đỏ đó không phải máu.
Mà là khí!
Huyền khí màu đỏ.
Trong chớp mắt nửa khuôn mặt bị đánh nát nhanh chóng lành lại, da thịt sưng đỏ bỗng xẹp xuống biến trắng, máu bên khóe môi biến mất. Trông Viên Thiên Cương như chưa từng bị trúng cú đấm, khí thế tăng vọt một tầng.
Lực lượng bí ẩn ngủ đông trong người Viên Thiên Cương đã bùng nổ.
Lửa đỏ như sóng gợn lấy Viên Thiên Cương làm trung tâm từ từ khuếch tán bốn phương tám hướng.
Trường bào của Viên Thiên Cương không gió tự bay, vạt áo bay phất phơ, sợi tóc bay lên.
Đây là… Lực lượng huyết mạch sao?
– Đáng sợ.
– Con kiến đê tiện, đây mới là lực lượng thật sự của ta. Ngươi đã chọc giận ta, ta… Muốn ngươi chết!
Mắt Viên Thiên Cương bị sắc đỏ bao phủ, gã từ từ vươn hai tay nắm đôi loan đao dị hình treo bên hông, chậm rãi rút ra.
Hai vệt thất luyện bạc như vầng trăng khuyết đập vào mắt mọi người.
Sát khí âm trầm phát ra từ loan đao trăng khuyết.
Hai thanh loan đao này không phải vật bình thường.
Biểu tình mọi người đông lại, từ vui sướng biến trầm trọng.
Mọi người đều là võ giả, cảm nhận được Viên Thiên Cương bây giờ lực lượng hơn lúc trước gấp ba lần, như biến thành một người khác. Khí thế khiếp người đập vào mặt làm đa số đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện thấy áp lực nghẹt thở, không thể nổi lên đấu chí.
Đây chính là sự cường đại của võ sĩ huyết mạch sao?
Người thường và con cưng của ông trời thật sự có lạch rời không thể vượt qua sao?
Tia sáng trong mắt vài người vụt tắt.
Ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi, Vương Dũng bò dậy đứng sau lưng Viên Thiên Cương, hung hăng khiêu khích:
– Ha ha ha ha ha ha! Các ngươi tiêu đời rồi. Hôm trước Viên Thiên Cương sư huynh đã kích phát ra lực lượng huyết mạch, sư huynh có phẩm chất huyết mạch ‘ấm sát viêm huyết’ thượng phẩm đẳng ất, tuy mới thức tỉnh một phần mười nhưng đám đê tiện các ngươi không thể ngăn cản!
– Đặc biệt là Đinh Hạo và Lan gì đó, dám ra tay với võ sĩ huyết mạch cao quý như chúng ta, các ngươi chết chắc rồi!
– Ta muốn bẩm báo cho trưởng lão nội môn khiến tông môn khai trừ hai tên không biết sống chết các ngươi, ha ha ha ha ha ha!
Viên Thiên Cương bùng nổ lực lượng huyết mạch khiến ba tên thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng bị Lý Lan đánh như chó lại vênh váo, ngang ngwc. Bọn họ cảm giác trời sinh cao quý, không để đệ tử bình thường vào mắt.
Đinh Hạo hét to một tiếng:
– Mọi người lùi lại đi!
Tay phải Đinh Hạo chộp không trung, một thanh thanh kiếm rỉ sét loang lổ nửa lấp lánh từ trữ vật giới chỉ rơi vào tay hắn.
Biểu tình của Đinh Hạo biến nghiêm túc.
Trường kiếm chỉ xéo mặt đất, vẻ mặt Đinh Hạo không chút sợ hãi:
– Bùng nổ lực lượng huyết mạch thì sao? Thôi được, hôm nay sẽ cho ngươi biết ta có thể đánh bại ngươi một lần thì có thể hạ gục ngươi mười lần, trăm lần, ngàn lần!
Tóc dài màu đen bay múa như suối trong không khí, từng bông tuyết trắng lấp lánh sáng âm thầm ngưng kết, quay quanh người Đinh Hạo như tinh linh trắng đang múa. Sương bạc màu trắng lan tràn dưới chân Đinh Hạo.
Khí thế của Đinh Hạo không kém chút nào từng bước một đến gần Viên Thiên Cương.
Mọi người hồi hộp nín thở.
Đệ tử bình thường có thể khiêu chiến với võ sĩ huyết mạch không?
Thần thoại vô địch của võ giả huyết mạch có thể bị đánh vỡ không?
Lý Lan hơi nhúc nhích nhưng cuối cùng ngừng lại, trên bàn tay trắng lóe lên ánh sáng ngọc. Lý Lan đứng sau lưng Đinh Hạo, chuẩn bị lỡ như hắn không đánh lại thì ra tay cứu viện.
Chương 152: Huyết mạch, tật phong thiểm điện đao
Vù vù vù vù vù!
Trong phút chốc không khí vangl ên tiếng binh khí xé gió.
Viên Thiên Cương hành động trước, lắc người, tay cầm hai thanh loan đao như hai con mãng xà độc ác. Viên Thiên Cương tiến tới với đường cong quái dị nhanh như chớp vòng quanh Đinh Hạo, sắp phát ra nụ hôn thần chết.
Đinh Hạo đứng im tại chỗ bắt kiếm quyết, thanh kiếm rỉ sét lấy thế nén nhang cắm thẳng làm dẫn. Hai tay Đinh Hạo cầm kiếm đứng im.
Loan đao tử vong quấn quanh đánh ngay vào người Đinh Hạo.
Rốt cuộc Đinh Hạo nhúc nhích.
Cổ tay Đinh Hạo rung động với tần suất mắt người khó nắm bắt, thanh kiếm rỉ sét chia thành hai thành luồng sáng, khí lạnh trút ra nhanh như chớp.
Đinh đinh!
Tia chớp bạc va chạm vào mãng xà tử vong phát ra thanh âm êm tai như tiếng chuông.
Hai tiếng khẽ vang mở màn dàn nhạc.
Mọi người chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã nghe một chuỗi tiếng binh khí va chạm nhanh như bão tố chớp giật.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Thanh âm gõ vào màng tai và tâm hồn mỗi người.
Viên Thiên Cương bị đao quang bao phủ.
Đinh Hạo hóa thành đoàn kiếm quang cuồn cuộn.
Bóng người chớp lóe như đốm sáng.
Kiếm quang sinh diệt!
Đao ảnh tung hoành!
Đoàn sáng đỏ và bạc với chiêu thức nhanh đến mức mọi người không thể bắt giữ.
Động tác của Đinh Hạo, Viên Thiên Cương nhanh như chớp, vượt qua cực hạn mắt người trông thấy. Kình phong kinh người tản ra, khí lưu sắc bén rạch không khí rạch từng vết ghê người trên ghế đá xung quanh, trên thạch bàn.
Khoái đao đấu với khoái kiếm!
Đinh Hạo, Viên Thiên Cương đều theo kiểu ‘nhanh’.
Mới mười giây chiến đấu đã đến mức độ gya cấn, Đinh Hạo, Viên Thiên Cương dần không thể khống chế lực lượng và hơi thở. Lực lượng phát ra càng đáng sợ hơn, từng đợt kiếm khí, đao khí bắn ra khiến ghế đá bị cắt vụn.
Tây Môn Thiên Tuyết, Lý Lan, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cùng lùi lại nhường vòng chiến để tránh bị dính miểng.
Đây là cuộc chiến đấu đáng sợ.
Mức độ kịch liệt hơn chung kết đại tái năm viện lần đầu gấp mấy lần.
Keng keng keng!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chuỗi tiếng va chạm chói tai, từng bồng hỏa hoa văng tung tóe, cuối cùng hai bóng người tách ra.
– Không ngờ ngươi có thể ngăn được Tật Phong Thiểm Điện Đao của ta!
Hai tay Viên Thiên Cương cầm song đao gồng sức giũ đi sương bạc dính trên thân đào, khinh miệt nhìn Đinh Hạo như mèo vờn chuột.
Viên Thiên Cương lắc đầu, nói:
– Nhưng ngươi tự hào huyền khí băng sương phong tuyết vô hiệu với ta. Huyền khí huyết mạch của ta gần như xâm thực trường kiếm của ngươi, kỹ đã tận, phế vật, ngươi thua chắc!
Ánh mắt Đinh Hạo bình tĩnh, không hề quan tâm.
Trường kiếm trong tay Đinh Hạo đúng là tràn ngập một tầng đỏ nhạt như bị ô nhiễm, dần không nhẹ như trước mà nặng nề, trúc trắc, khi thi triển chiêu thức bị cản trở nhiều.
Đây chính là chỗ đáng sợ của lực lượng huyết mạch sao?
Trong tuyền thuyết lực lượng huyết mạch chia thành nhiều loại, mỗi loại có đặc tính riêng. Không biết lực lượng huyết mạch của Viên Thiên Cương thuộc loại nào?
Đinh Hạo thầm giật mình.
Lúc trước Đinh Hạo yếu thế, vào phút nguy cấp phải dùng dùng Bế Môn Tạ Khách kiếm thức của Quái Khách Áo Xanh dạy phong lại khoái đao của Viên Thiên Cương công kích, không đến nỗi thua.
Tật Phong Thiểm Điện Đao là địa giai hạ đao pháp.
Nhưng Viên Thiên Cương kích phát lực lượng huyết mạch, huyền khí đẳng cấp cao phát động Tật Phong Thiểm Điện Đao tăng uy lực gấp đôi, đạt đến chiến kỹ địa giai trung. Đinh Hạo chỉ nắm giữ ba chiêu đầu của Long Vương Ly Thủy kiếm pháp, không thể hoàn toàn phòng ngự. Đinh Hạo bất đắc dĩ dùng Bế Môn Tạ Khách kiếm thức.
Quả nhiên chiêu này là cực độ kiếm thức phòng thủ.
Nhưng chỉ thủ không tấn công thì không thể chiến thắng đối thủ.
– Viên sư huynh chỉ mới làm nóng người mà ngươi sắp không ngăn được. Ha ha ha ha ha ha! Quá nhiên là đồ ngu không thể nuôi một gốc thảo dược cửu phẩm hạ đơn giản đến nỗi phải ăn gian. Thứ phế vật đáng thương như ngươi lại có thể giành được đệ nhất đại tái năm viện…
– Ta nói rồi, đệ tử bình thường chính là đệ tử bình thường, vĩnh viễn là đá lót chân của đệ tử huyết mạch chúng ta. Tông môn dùng nhiều tài nguyên tu luyện cho đám phế vật của ngươi đúng là lãng phí đáng xấu hổ.
Đám người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng cười nhạt chỉ tay múa chân, cựck ỳ kiêu căng.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện xung quanh giận xì khói, hận không thể xông lên đánh hội đồng đập bẹp mấy kẻ vênh váo này.
Vẻ mặt Đinh Hạo bình tĩnh.
Đinh Hạo không bị khiêu khích ảnh hưởng, ngón cái tay trái vuốt thân kiếm.
Động tác nhẹ nhàng lại làm Viên Thiên Cương ngây người như gặp quỷ.
Bởi vì Đinh Hạo nhẹ nhàng vuốt một cái đã xóa đi giọt máu dính trên thân kiếm, không ngờ lau sạch màu máu dính thanh kiếm rỉ sét, khói đỏ biến mất trên không trung.
– Làm… Làm sao có thể?
Người khác không nhìn ra đường lối nhưng Viên Thiên Cương rung động khó tả.
Lực lượng huyết mạch của Viên Thiên Cương chủ yếu là xâm thực, ô nhiễm, gọi là âm sát viêm huyết. Trường kiếm bị lực lượng huyết mạch loại này xâm nhập trường kiếm dù có là bách luyện tinh cương hay thần binh lợi khí cũng bị dính, biến thành phế phẩm. Một khi lực lượng này xâm nhập vào thân thể sẽ ăn mòn huyền khí, đường kinh mạch của đối thủ, trong thời gian ngắn thực lực rớt mảng lớn, thậm chí kinh mạch bị phế.
Thế nhưng lực lượng âm sát viêm huyết lại bị một đệ tử bình thường dễ dàng dùng ngón tay xóa đi?
Sao có thể như vậy?
– Chỉ mới làm nóng người? Nếu vậy thì bây giờ chấm dứt màn đó đi.
Trông Đinh Hạo như đang làm chuyện nhỏ bé không đáng kể, khép mắt cảm ứng cái gì.
Trong chớp mắt khi Đinh Hạo lại mở mắt ra, ánh mắt không vui không buồn, trong trẻo.
Không hiểu sao khi Viên Thiên Cương thấy ánh mắt đó thì lòng thầm sợ.
Trong khoảnh khắc Đinh Hạo vung kiếm, thi triển kiếm thức Long Vương Ly Thủy kiếm pháp.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tiếng xé gió kỳ dị vang lên.
Như tiếng vải bị xé.
Kiếm thức của Đinh Hạo không nhanh không chậm nhưng tràn ngập ý mênh mông, tựa như ảo mộng cho người cảm giác nói không ra lời.
Lý Lan đứng xem khẽ run.
Viên Thiên Cương đứng đối diện Đinh Hạo hoàn toàn biến sắc mặt.
Trong giây phút này Viên Thiên Cương thấy tim đập chân run, tay cầm hai thanh loan đao như ngân hà bạc chảy ngược rạc không gian, liên tục rít gào sắp bùng nổ lực lượng mạnh nhất. Ảo ảnh mãng xà đỏ rực sống động hiện giữa không trung.
Đây là lực lượng mạnh nhất của Viên Thiên Cương.
Lực lượng huyết mạch âm sát viêm huyết thúc đẩy đến cực độ, sắp kích phát ra thượng cổ thần thú viêm huyết độc mãng.
Bây giờ Viên Thiên Cương chỉ mới kích phát một phần mười lực lượng huyết mạch nên chỉ thúc giục được ảo ảnh. Nếu Viên Thiên Cương kích phát ra trăm phần trăm huyết mạch thì thượng cổ thần thú viêm huyết độc mãng sẽ vượt qua thời không tái hiện lại, cực kỳ đáng sợ.
Chương 153: Sát chiêu, không chịu nổi một kích
Viên Thiên Cương gào thét:
– Kết thúc đi!
Viên Thiên Cương bùng nổ với trạng thái mạnh nhất.
Viên Thiên Cương như thấy đối thủ trước mắt đáng ghét sắp bị gã phá hủy.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện xung quanh thấy chiêu đáng sợ của Viên Thiên Cương thì cũng run.
Đao pháp đê giai sắp đến đỉnh lục khiếu Võ Đồ cảnh ẩn chứa lực lượng âm sát huyết mạch, ảo ảnh thượng cổ thần thú viêm huyết độc mãng trong không khí như thực chất khiếp hồn người. Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện đứng xa nhìn đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, mơ màng sắp té.
Chiêu tất sát siêu như vậy làm sao Đinh Hạo sư huynh đỡ được?
Lý Lan biến sắc mặt nói:
– Nguy rồi!
Lý Lan lắc người vọt lên, sát chiêu mạnh nhất trong Ngọc Sắc Khuynh Thành chuẩn bị đánh ra cứu viện Đinh Hạo.
Không ai tin tưởng Đinh Hạo vẫn đứng vững trước chiêu biến thái của Viên Thiên Cương.
Nhưng mà…
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tiếng vải bị xé trong không khí càng lúc càng cao vút sắc nhọn.
Cánh tay Đinh Hạo cầm kiếm bỗng bùng nổ lực lượng kỳ dị, ống tay áo xanh bên tay phải bị lực lượng vô hình từ trong ra ngoài chấn rách thành những cánh bướm tung bay.
Thanh kiếm rỉ sét trong tay phải chợt tỏa vầng sáng bạc nhu hòa, yên tĩnh, bình hòa ở trên không trung tạo thành thị giác mâu thuẫn giữa chậm chạp và gấp gáp nhẹ vạch ra.
Đây là chiêu thứ hai trong Long Vương Ly Thủy kiếm pháp, Long Vương Kinh Không.
Kiếm quang như tia chớp rạch phá màn đêm.
Thanh kiếm rỉ sét nhẹ nhàng phá khí thế đao pháp bàng bạc màu đỏ của Viên Thiên Cương.
Cũng chém vỡ ảo ảnh thượng cổ thần thú viêm huyết độc mãng.
Vang tiếng hút ngụm khí lạnh, rớt tròng mắt đầy đất.
Mọi người hỗn loạn. Sao có thể? Giống như là Viên Thiên Cương dùng hết lực lượng âm sát viêm huyết bùng nổ ra chiêu tất sát Tật Phong Thiểm Điện Đao chỉ là bọt bong bóng, chạm nhẹ một cái liền vỡ.
Trong lòng mọi người dâng lên cảm giác không thật, thấy buồn cười như bị lừa.
Không lẽ sóng xung kích đầy sát khí, gần như đỉnh lục khiếu Võ Đồ cảnh, ảo ảnh thượng cổ thần thú viêm huyết độc mãng nhiếp hồn người chỉ là trò chơi của con nít sao?
Lý Lan bay ra nửa đường khựng tại chỗ.
Không biết là vì Lý Lan vui sướng hay kích động mà thân hình khẽ run.
Lý Lan thầm nghĩ:
– Đây là… Kiếm ý sao?
– Không, vẫn chưa phải kiếm ý, chỉ hơi ẩn chứa kiếm ý, còn trong giai đoạn bắt chước. Nhưng so với sáng sớm hôm nay lần đầu tiên Đinh Hạo thi triển trong sân thì có tiến bộ rồi, đủ phá giải huyết mạch sát chiêu cũng chỉ có hình của Viên Thiên Cương.
Lý Lan nhìn Đinh Hạo, ánh mắt phức tạp, kiềm không được giật mình vì ngộ tính, thiên phú của thiếu niên này.
– Hắn luôn tiến bộ, mỗi giây mỗi phút tiến bô jđáng sợ, không chừng ba năm sau hắn thật sự có tư cách chính diện quyết đấu với Mục Thiên Dưỡng?
* * *
– A!
Vẻ mặt Viên Thiên Cương như thấy ma bị lực lượng vô hình đánh trúng, hét thảm bay ra ngoài.
Tiếng hét chói tai đánh thức mọi người dậy, bọn họ mới nhận ra chiến đấu vẫn chưa kết thúc.
Nhưng cũng xem như kết thúc rồi.
Bởi vì Đinh Hạo một kiếm phá địch xong lập tức vận dụng tự quyết yên nhanh như chớp đuổi theo Viên Thiên Cương. Đinh Hạo nhảy lên cao đạp xuống ngay mặt Viên Thiên Cương.
Rầm!
Ưuán tính mạnh mẽ khiến Viên Thiên Cương đập xuống đất, một ghế đá bị cái đầu bao phủ huyền khí huyết mạch đụng bể, mặt đất nứt rạn như mạng nhện.
Gió mạnh dấy lên bụi bặm như sóng gầm phong ba bao phủ Đinh Hạo, Viên Thiên Cương.
Một lúc sau bụi lắng xuống.
Thân hình Đinh Hạo, Viên Thiên Cương dần biến rõ ràng.
Chân Đinh Hạo đạp trên mặt Viên Thiên Cương.
Trước mắt bao người, lòng bàn chân dính đầy đất đạp mặt thiên tài võ sĩ huyết mạch đẹp trai kiêu căng huênh hoang gần như biến hình.
Chiến đấu vào lúc này đã không còn gì để nói.
Từ lúc bắt đầu đến kết thúc chỉ khoảng bốn, năm phút nhưng toàn quá trình phập phồng hồi hộp.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cực kỳ giật mình, trợn to mắt, líu lưỡi nhìn Đinh Hạo đạp Viên Thiên Cương. Các đệ tử ký danh cảm thấy như đối diện một chiến thần không thể chiến thắng, người nóng hừng hực, ngực sắp nổ tung, máu bốc cháy.
Thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng và hai người đồng bạn thì sợ hãi mặt trắng bệch.
Đầu gối ba người run cầm cập, môi run run suýt quỳ tại chỗ.
Viên sư huynh… Thua?
Còn thua thảm như vậy, không chịu nổi một kích?
Không thể nào!
Tại sao như vậy?
Một đệ tử bình thường làm sao có thể đánh bại đệ tử huyết mạch được ông trời cưng yêu?
Nên biết rằng dù ngẫu nhiên có đệ tử bình thường chiến thắng đệ tử huyết mạch thì cũng là trường hợp thực lực của đệ tử bình thường cao hơn đệ tử huyết mạch bốn tiểu cảnh giới, không thì ưu thế bẩm sinh của đệ tử huyết mạch không thể lay động.
Nhưng hôm nay thần thoại đã bị phá.
Nhìn Viên Thiên Cương bị giẫm dưới chân Đinh Hạo, Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng cảm thấy mặt và lòng kiêu ngạo của mình cũng bị giẫm lên. Khi ba người nhìn Đinh Hạo, thấy sợ hãi chưa từng có, khí lạnh chạy dọc sống lưng, sọ não sắp bật lên.
Đinh Hạo không có ý định rút chân khỏi mặt Viên Thiên Cương, từ trên cao nhìn xuống gã như nhìn con chó.
– A a a a a, không, ta sẽ không nhận thua! Đinh Hạo, ta có chết cũng không nhận thua một đệ tử ký danh đê tiện! Ngươi có thể làm nhục ta nhưng đừng mơ khiến ta xin tha!
Viên Thiên Cương điên cuồng vặn vẹo thân hình, hai tay chống mặt đất muốn đứng dậy.
Đinh Hạo dõng dạc nói:
– Ông trời ban cho ngươi huyết mạch nhưng không cho ngươi lòng khiêm tốn của cường giả, hôm nay ta lấy thân phận đệ tử bình thường đạp nát cảm giác ưu việt chó chết của đám đệ tử võ sĩ huyết mạch vô tri các ngươi, khiến các ngươi biết rằng thiên phú không phải duy nhất. Cùng là đệ tử Vấn Kiếm tông, ta không giết ngươi, nếu ngươi không phục thì sau này đến đánh nữa.
Tất cả đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện thấy máu nóng sục sôi, niềm tin bị đả kích rớt xuống thung lũng vào giây phút này bị lời nói của Đinh Hạo đốt cháy lên. Đúng vậy, thiên phú không phải duy nhất, sau này cố gắng cũng quan trọng, bọn họ không cần tự xem nhẹ mình.
Viên Thiên Cương vùng vẫy như đồ điên nhưng không thể thoát ra bàn chân đạp mặt.
Ánh mắt Viên Thiên Cương bắn ra tia sáng độc ác giận dữ trừng Đinh Hạo, vừa tức vừa xấu hổ hộc máu
Chương 154: Dư âm, lại bị kêu đi
– Ta sẽ báo thù, ta sẽ báo thù, ta sẽ báo thù, ta sẽ báo thù, ta thề ta nhất định sẽ báo thù a a a a a!
Viên Thiên Cương giận điên, như núi lửa phun trào muốn hủy cả võ xá.
Ánh mắt Đinh Hạo thương hại nhìn Viên Thiên Cương, lắc đầu, chân nhấc lên đá một cái. Viên Thiên Cương bị đá tới chỗ Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng, cả bốn đụng vào nhau lăn lông lốc dưới đất.
Đinh Hạo không để Viên Thiên Cương vào mắt:
– Ta nói rồi, nếu ngươi không phục thì lại đến chiến đi.
Chỉ có thiên tài tuyệt thế như thần đồng Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện mới tạo áp lực Đinh Hạo bây giờ được, thứ không biết nặng nhẹ như Viên Thiên Cương không thể lọt vào mắt hắn.
Đinh Hạo hờ hững khiến Viên Thiên Cương bừng bừng lửa giận rồi lại không biết làm sao.
Viên Thiên Cương nhìn ra được Đinh Hạo thật sự không để gã vào mắt chứ không phải giả bộ.
– Ha ha ha ha ha ha! Gì mà đệ tử võ sĩ huyết mạch, không chịu nổim ột kích, không xứng xách giày cho Đinh sư huynh của chúng ta!
– Không biết là tên nào vừa rồi còn nói muốn giẫm đệ tử bình thường dưới chân. Này tên kia, mặt ngươi bây giờ còn đau không?
– Ha ha ha ha ha ha! Tất nhiên là không đau, da mặt ai đó dày bằng tường thành. Mọi người không thấy sao? Sàn đá còn bị đập thủng kìa!
– Ài, nếu ta là tên kia đã mau chóng cắt cổ tự sát, mặt bị đạp dưới đất mà còn sủa bậy, không biết hai chữ mất mặt viết như thế nào.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cùng chung mối thù, trong đó mấy đệ tử miệng lưỡi chanh chua phối hợp nhau tràop húng không vuốt mặt nể mũi, từng chữ tựa bàn tay vô hình tát mặt bốn đệ tử võ sĩ huyết mạch.
Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng sớm bị Đinh Hạo hù teo tim, cúi đầu không dám cãi một câu.
Viên Thiên Cương thì tức giận muốn gầm rú.
Viên Thiên Cương đường đường xếp hạng ba trên tổng bảng đệ tử mới của Vấn Kiếm tông, trước tiên là bị đánh bại tan nát, bây giờ bị một đám đệ tử bình thường trào phúng nhưng không thể phản bác. Viên Thiên Cương giận đến máu dồn lên não, mắt tối đen lại hộc máu.
– A! Đinh Hạo… Thanh Sam Đông Viện… Ta sẽ không tha các ngươi… Tức chết ta… Phụt!
Viên Thiên Cương liên tục hộc mấy búng máu, hai chân giật giật, mắt trợn trắng ngã ngửa ra sau, gã tức quá đã xỉu.
Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng không dám dìu Viên Thiên Cương, liếc hướng Đinh Hạo.
Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng mắt cún như con chó chờ chủ ra lệnh.
Đinh Hạo không kiên nhẫn phất tây, Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng thở phào nhanh chóng nâng Viên Thiên Cương lên. Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng như chó cụp đuôi không dám quay đầu, chỉ hận phụ mẫu sinh thiếu hai chân bỏ chạy khỏi võ xá.
– Cút đi!
– Ha ha, Đinh sư huynh vạn tuế!
– Đinh sư huynh quá đẹp trai!
– Ha ha ha ha ha ha! Chúng ta thắng rồi! Đệ tử võ sĩ huyết mạch gì đó cụp đuôi cút đi!
Lúc này các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện không kiềm được lòng hưng phấn xông lên bao quanh Đinh Hạo quăng lên cao, mỗi người hưng phấn mặt đỏ bừng.
Tuy là Đinh Hạo đánh bại đám người Viên Thiên Cương, thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng nhưng cùng là đệ tử bình thường, đặc biệt là đệ tử bình thường học chung Thanh Sam Đông Viện với Đinh Hạo, trong lòng mỗi đệ tử ký danh tràn đầy cảm giác kiêu ngạo, trung thành khó kiềm chế.
Lý Lan mỉm cười nhìn Đinh Hạo bị các sư huynh đệ ném lên cao.
Trong trận chiến này thái độ dứt khoát, thủ đoạn sấm sét của Đinh Hạo khiến mạnh như Lý Lan phải thừa nhận hắn cường đại, ưu tú.
Phía xa, Mỹ nữ ngự tỷ giáo viên Tây Môn Thiên Tuyết đẹp như đóa sen trắng trên mặt nước dường như bị không khí náo nhiệt của các thiếu niên lây nhiễm, khuôn mặt lạnh lùng bất giác cười khẽ.
Đinh Hạo biểu hiện mạnh mẽ khắc sâu trong lòng Tây Môn Thiên Tuyết.
Tây Môn Thiên Tuyết ở Vấn Kiếm tông ba, bốn năm, quen mắt các loại tranh đấu trong tông môn. Tây Môn Thiên Tuyết cũng nhìn quen các thiên tài lớn nhỏ. Xưa nay thiên tài đan dược Tây Môn Thiên Tuyết không thích chiến đấu, đổ máu, tranh đoạt, đây là lần đầu tiên thấy đệ tử bình thường đổi diện đệ tử võ sĩ huyết mạch lộ ra tư thế mạnh mẽ áp đảo như vậy.
– Đinh Hạo, hình như thiếu niên này khác với người lúc trước ta gặp.
Không hiểu sao trong lòng Tây Môn Thiên Tuyết nổi lên suy nghĩ kỳ lạ.
Tây Môn Thiên Tuyết đứng yên giây lát, nụ cười hiếm thấy chậm rãi tán đi.
Tây Môn Thiên Tuyết tằng hắng, dùng ngữ điệu lạnh lùng trong trẻo nói:
– Đùa đủ chưa? Còn một nén nhang mới tan học, quay về chỗ ngồi ngay, chúng ta học tiếp.
– A? Còn phải đi học?
Có người mượn cơ hội muốn thân cận mỹ nữ:
– Tây Môn giáo sư, hay chúng ta cùng nhau đi đạp thanh chúc mừng Đinh sư huynh chiến thắng đệ tử huyết mạch đi? Ý này thế nào?
– Đầu heo, bây giờ cuối mùa thu đi đạp thanh cái khỉ gì?
– Ngươi mới là heo, không biết tình thú, ngu ngốc!
Các thiếu niên huyên thuyên chưa đã bị ánh mắt Tây Môn Thiên Tuyết bình tĩnh đầy uy hiếp nhìn, ngoan ngoãn gục đầu quay về chỗ ngồi. Vì lúc trước chiến đấu hủy hoại nhiều bàn ghế đá xanh, các thiếu niên buộc phải tụ cùng một chỗ học tiếp.
Tây Môn Thiên Tuyết không tha cho Đinh Hạo vì đoạn khúc chiết này.
Trước mặt các học sinh, Tây Môn Thiên Tuyết không mặn không nhạt phê bình Đinh Hạo. Tây Môn Thiên Tuyết nhìn Đinh Hạo cúi đầu nhận sai, làm gì có bộ dáng mạnh mẽ vô địch lúc trước, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện che miệng cười khúc khích. Bọn họ thích một Đinh Hạo có máu có thịt như vậy, ấm áp đáng tin như đại ca hàng xóm.
Trong một nén nhang Tây Môn Thiên Tuyết cực kỳ nghiêm túc giảng bài.
Có lẽ vì sóng gió lần này ảnh hưởng, quan hệ giữa các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện và mỹ nữ ngự tỷ băng diễm giáo sư Tây Môn Thiên Tuyết kéo gần nhiều. Vài đệ tử ký danh lúc trước không nghiêm túc nghe giảng bây giờ nghiêm chỉnh lắng nghe, bao gồm Vương Tiểu Thất cũng ngoan hơn nhiều.
Vẫn chỉ có Đinh Hạo là ngoại lệ.
Đinh Hạo chống cằm ngây người, thẫn thờ, dường như mở mắt ngủ, tầm mắt không có tiêu cự. Bộ dáng Đinh Hạo lười biếng làm Tây Môn Thiên Tuyết bình thường không để tâm bây giờ có chút tức giận.
Một nén nhang nhanh chóng qua đi.
– Hôm nay ngừng ở đây, Đinh Hạo, ngươi đi theo ta.
Tây Môn Thiên Tuyết trừng Đinh Hạo, xoay người đi.
Các đồng bạn trêu cợt, Đinh Hạo lấy lại tinh thần vẻ mặt nhăn nhó gục đầu theo sau lưng mỹ nữ ngự tỷ giáo viên Tây Môn Thiên Tuyết đi ra ngoài.
Vẻ mặt Vương Tiểu Thất dâm đãng nói:
– Ta dám khẳng định giáo sư Thiên Tuyết có ý với Đinh sư huynh.
Chương 155: Tức giận, Tây Môn Thiên Tuyết hiểu lầm
Một nam đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cực kỳ đau thương nói:
– A! Nữ thần trong tim ta lại bị Đinh Hạo sư huynh cướp đi.
Câu nói này khiến cộng minh.
Có người oán hận càu nhàu:
– Đinh sư huynh thật là kẻ địch của tất cả nam tính!
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gãi đầu nói:
– Sao nói vậy? Ta cảm thấy Đinh sư huynh và giáo sư Thiên Tuyết đứng chung rất xứng.
– Xì.
Các nam đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện giơ ngón dữa với khúc gỗ thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
* * *
Không ngời dự đoán của Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết lại mang hắn đến vườn thuốc hẻo lánh.
Không như lần trước, lúc này vườn thuốc đã nở từng đóa hoa đẹp như gấm vóc, cực kỳ rực rỡ. Cuối thu cỏ cây điêu linh bỗng thấy hoa rực rỡ nhiều màu làm người phấn chấn tinh thần.
Đây chính là thủ đoạn cao minh của đan dược sư.
Trong phạm vi nhỏ nắm giữ tập tính của thảo dược có thể gieo trồng ra linh thảo trái mùa.
Mấy ngày nay Đinh Hạo bị Đao Tổ ở trong đầu nhồi nhét biết khá nhiều bản lĩnh 20, thầm kính nể Tây Môn Thiên Tuyết. Thiếu nữ trang nhã như sen trắng có tạo nghệ rất sâu về thảo dược, không bình thường như nàng biểu hiện trên lớp.
Vườn thuốc trước mắt Đinh Hạo trồng hơn mười loại linh thảo cửu phẩm trái mùa, chưa đến nửa tháng đã sắp đến mùa thu hoạch.
Tây Môn Thiên Tuyết quay lại, đứng trong muôn hoa đưa nở nhìn Đinh Hạo, ánh mắt có trách móc và tiếc:
– Đinh Hạo, ngươi suy nghĩ kỹ lời lúc trước ta nói chưa?
– A! Cái này…
Đinh Hạo gãi đầu, gật gù nói:
– Ta cho rằng Tây Môn giáo sư nói rất đung,s linh thảo đan dược học là một môn học vấn rất hữu dụng, ta rất muốn phân ra tinh lực học tập nó.
– Nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tây Môn Thiên Tuyết vạch thẳng Đinh Hạo qua loa, nói:
– Đinh Hạo, ta công nhận ngươi là thiên tài nhưng trên đời này có rất nhiều thiên tài. Hôm nay ngươi có thể đánh bại đệ tử võ sĩ huyết mạch là vì bọn họ chưa lớn lên, không có nghĩa là sau này ngươi cũng làm được như hôm nay. Khi những tên kia mở ra kho báu trong người thì ngươi sẽ biết võ sĩ huyết mạch thật sự đáng sợ như thế nào. Đinh Hạo, ngươi phải cố gắng, hết sức cố gắng mà không phải hoang phí năm tháng và thiên phú!
Đinh Hạo nghe được quan tâm trong lời nói của Tây Môn Thiên Tuyết, biểu tình nghiêm túc gật đầu, nói:
– Ta nhớ kỹ lời của Tây Môn giáo sư.
Tây Môn Thiên Tuyết gật đầu, hơi bất đắc dĩ nói:
– Hy vọng lần sau ngươi nghiêm túc nghe giảng bài, ngươi có đọc quyển sách tâm đắc thảo dược ta cho ngươi không?
Đinh Hạo cười hì hì nói:
– Có xem nhưng…
Tây Môn Thiên Tuyết trừng Đinh Hạo:
– Nhưng cái gì?
Tây Môn Thiên Tuyết duỗi tay ra nói:
– Lấy sách ra cho ta xem.
Đinh Hạo khó xử nhíu mày nói:
– A! Cái này…
Mắt Tây Môn Thiên Tuyết trong suốt nhìn Đinh Hạo, bình tĩnh nói:
– Đưa ta.
– Được rồi.
Đinh Hạo lấy một quyển sách có mùi thảo dược ra khỏi trữ vật giới chỉ, đưa cho Tây Môn Thiên Tuyết.
– A! Xem ra lần người ngươi không nói dối, thật sự có đọc.
Tây Môn Thiên Tuyết nhìn mép sách hơi cong lên, cái này chứng minh Đinh Hạo thật sự lật xem quyển sách. Tây Môn Thiên Tuyết bất ngờ ồ lên, vừa lòng gật đầu. Nhưng khi Tây Môn Thiên Tuyết sở ra trang thứ nhất thì biến sắc mặt.
Tây Môn Thiên Tuyết liên tục lật vài trang, mặt sa sầm.
Lòng Tây Môn Thiên Tuyết lạnh lẽo.
Thì ra quyển sách bị Đinh Hạo cong vẹo viết lung tung, có vài chỗ bị mực đen xóa mất. Cuốn sách tổng kết tâm đắc của Tây Môn Thiên Tuyết bị Đinh Hạo bôi xóa lung tung như đồ bỏ, uổng phí nàng nhọc lòng.
– Ngươi… Thật khiến ta quá thất vọng.
Tây Môn Thiên Tuyết không nghĩ ra tại sao đệ tử như Đinh Hạo rõ ràng có thiên phú, rất thông minh, làm người luôn hiền hòa nhưng không chịu cố gắng, lãng phí thời gian của mình?
Vốn Tây Môn Thiên Tuyết có hảo cảm với Đinh Hạo qua chuyện đám người Viên Thiên Cương, thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi nhưng lúc này thấy lòng lạnh lẽo.
Tây Môn Thiên Tuyết nản lòng khoát tay đuổi người:
– Ngươi đi đi, sau này ta không lo đến ngươi nữa.
– Nhưng… Không phải như giáo sư nghĩ…
Đinh Hạo trợn tròn mắt thầm nghĩ: Nàng thật không biết nhìn hàng, ca không vẽ lung tung.
Nhưng Tây Môn Thiên Tuyết không muốn nghe Đinh Hạo giải thích, xoay người đi vào phòng trúc nhỏ sâu trong vườn thuốc, bỏ mặc Đinh Hạo đứng bên ngoài.
Đinh Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, hít mùi thuốc trong không khí, xoay người đi.
* * *
Buổi chiều có môn thực chiến, do Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong râu ria giảng bài.
Khác với Tây Môn Thiên Tuyết hiền hòa, lạnh nhạt, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong kháoi bạo lực. Mỗi lần trong tiết thực chiến Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong không vừa mắt ai là lấy danh nghĩa ‘luân bàn’ kêu đi đấu đôi.
Đám nghé con tất nhiên không phải đối thủ của đệ tử tam đại, mỗi lần đều bị đánh kêu cha gọi mẹ.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong thì bộ dáng muốn mà không được thỏa mãn.
Hôm nay người Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong gai mắt là Đinh Hạo.
Một môn học chỉ hai canh giờ nhưng Đinh Hạo bị Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong hung hăng đánh ba lượt.
Chờ tan học Đinh Hạo bị đánh thành mắt gấu mèo, vành mắt có dấu nắm đấm đen nhánh, toàn thân ứ máu hồng hồng tím tím. May là năng lực chịu đòn của Đinh Hạo rất mạnh, thể chất đao kiếm song thánh thể khi gặp đau đớn ngoài da cũng nâng cao trình độ.
Đinh Hạo đã quen cách một đoạn thời gian bị Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đánh bầm dập.
Đinh Hạo xem kiểu chịu ngược này là rèn luyện năng lực thực chiến.
Bởi vì mặc dù Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhiều chuyện chút, thích kéo thù hận nhưng thực lực cá nhân, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, không uổng là đệ tử tam đại của Vấn Kiếm tông.
Đinh Hạo từng rất tò mò cảnh giới thật của Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, thả mấy lần nhưng không thể thăm dò ra.
Bởi vì mỗi lần đấu đơn toàn là Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ức chế thực lực, khiến Đinh Hạo cảm thấy gã chỉ mạnh hơn hắn một chút. Mỗi khi Đinh Hạo đột phá, nghĩ rằng hai người ngang ngửa nhau rồi, đi khiêu chiến với Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vẫn thấy cách biệt một chút.
Bây giờ Đinh Hạo khẳng định trăm phần trăm thực lực của Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong không kém gì đám người Doãn Nhất Phi, Lỗ Kỳ.
Lấy thực lực, thân phận như Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong mà chịu thiệt cho đám nghé con đệ tử ký danh thật khiến người khó hiểu.
Không lẽ vì Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong lắm mồm, miệng đáng đánh, khoái kéo thù hận nên đắc tội cao tầng tông môn Vấn Kiếm tông?
Mỗi lần Đinh Hạo bị đánh mặt bầm tím sẽ ác ý phỏng đoán như vậy.Mình trong cõi cửa điện nên mọi vấn đề ở đây là Chính Xác chuẩn chỉnh nhất . Cửa Điện mình đang trông dữ Thầy Ý Ăn Lộc Bói Toán nha! …!
– Ha ha ha ha ha ha! Hôm nay hơi đã tay, tiểu tử, bản lĩnh chịu đòn của ngươi tiến bộ nhiều.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong siết nắm tay nhìn quầng thâm mắt Đinh Hạo, vừa lòng cười to bảo:
– Không tệ, ha ha ha ha ha ha! Dấu tay trái phải đối xứng, có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật.
Tác phẩm nghệ thuật cái đầu ngươi!
Đinh Hạo sờ hốc mắt, nhe răng nhếch môi hút ngụm khí lạnh. Tiện nhân này hôm nay ra tay ác quá.