Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập 30 [ chương 146 đến 150 ]
❮ sautiếp ❯Chương 146: Kiếm ý, thủ đonạ khiêu chiến huyết mạch
Biểu tình Đinh Hạo bình tĩnh đứng dậy, vừa lòng gật đầu.
– Ha ha ha ha ha ha! Rốt cuộc lại đột phá. Xông mở thần môn huyệt tiến vào ngũ khiếu Võ Đồ cảnh huyền khí kiếm pháp, thực lực như vậy trong đệ tử ký danh chắc xem như số một rồi. Ha ha ha ha ha ha! Cho dù tái chiến với đám người Lương Phi Tuyết, Lý Mục Vân cũng sẽ không chật vật như lần trước!
Thật ra tốc độ tu luyện của đao kiếm song thánh thể vốn nên nhanh hơn bây giờ rất nhiều.
Chẳng qua trong khoảng thời gian này Đinh Hạo cố ý ức chế tốc độ tăng tiến cảnh giới của mình.
Trong lòng Đinh Hạo biết rõ tuy ước chiến ba năm có áp lực rất lớn nhưng củng cố cơ sở võ đạo vững chắc, tăng tiến cường giả đều quan trọng như nhau. Không thể vì mong muốn nhanh mà tẩu hỏa nhập ma, nên mỗi lần vào tiểu cảnh giới mới của võ đạo là Đinh Hạo sẽ tốn một chút thời gian cẩn thận củng cố và nghiền ngẫm, bảo đảm đạt đến đại viên mãn mỗi tiểu cảnh giới sau đó tiếp tục trùng kích cảnh giới tiếp theo.
Thái độ cẩn thận của Đinh Hạo được Kiếm Tổ, Đao Tổ ủng hộ.
Con đường võ đạo kiên quyết dám nghĩ dám làm cũng cần mài giũa.
Vì muốn nhanh rất có thể lạc lối, chỉ có đặt nền móng mới bước đi ổng định.
Dù là vậy thì Đinh Hạo tốn một tháng từ người bình thường lên ngũ khiếu Võ Đồ cảnh, tiến bộ như vậy thật kinh người.
Tu luyện xong Đinh Hạo hoạt động thân thể, lại bắt đầu tu luyện Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân, Yêu Đào Mê Ly thân pháp, Long Vương Ly Thủy kiếm pháp. Khi Đinh Hạo đẩy cửa bước ra sân thì đã là sao mọc, ánh trăng mê người. Bất giác trời đã vào đêm.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất chưa trở về, không biết hai người đi đâu làm gì.
Đinh Hạo ở trong sân nương ánh trăng luyện phi đao. Không biết sao Đinh Hạo chợt nhớ mấy ngày trước ở khu bậc bảy gặp mấy đệ tử võ sĩ huyết mạch.
Đám võ sĩ huyết mạch là đệ tử bí ẩn xếp hai mươi hạng đầu tổng bảng.
Tuy Đinh Hạo rất thất vọng về phẩm hạnh, khí độ của các đệ tử võ sĩ huyết mạch nhưng không có nghĩa là hắn bỏ qua bọn họ.
Điểm cường đại của võ sĩ huyết mạch ở chỗ trong cơ thể bọn họ chảy dòng máu thượng cổ thần dân. Sau khi kích phát ra huyết mạch này mới nắm giữ thần thông cường đại mà người bình thường không thể tu luyện có được.
Đây là trời ban ân.
Đối diện địch thù cùng cảnh giới hay cao hơn một, hai cảnh giới, võ sĩ huyết mạch có thể vượt cấp khiêu chiến ngược.
Rõ ràng là đến bây giờ huyết mạch trong người đám Viên Thiên Cương chưa bị kích phát ra.
Bởi vậy Đinh Hạo đấu với bọn họ mới có năng lực đánh nhau.
Một khi lực lượng huyết mạch trong người Viên Thiên Cương bị kích phát ra, nắm giữ thần thông thiên phú, khi đó lại đối chiến ai thua ai thắng rất khó nói.
Muốn phá giải thần thông huyết mạch của võ sĩ huyết mạch thì phải tìm ra một pháp môn cũng có thể vượt cấp khiêu chiến.
Không hiểu sao khi nghĩ đến điều này Đinh Hạo nhớ lại một đao Viên Thiên Cương vung ra.
Loan đao vạch độ cong kỳ dị tràn ngập vạn ý trên không trung, quỹ tích tả ý khó nắm bắt, có chút ‘đao ý’ trong truyền thuyết. Nếu không phải Tạ Giải Ngữ giơ trường kiếm đỡ một đao thì Đinh Hạo buộc phải dốc hết sức ngăn đỡ.
– Đao ý? Kiếm ý?
Mắt Đinh Hạo sáng lên, hắn nhận ra cái gì.
Nói từ phạm trù võ học thì đao ý và kiếm ý không thuộc về bí tịch huyền công, không thể như chiêu thức bình thường, tâm pháp thông qua người đi trước truyền dạy, học tập bí tịch dung hội quán thông.
Muốn nắm giữ phải xem tạo hóa, cơ duyên, ngộ tính của một người.
Trên đời có rất nhiều Đại Tông Sư cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh chưa chắc có thể lĩnh ngộ ra đao ý, kiếm ý.
Nhưng từng có một vài thiếu niên đệ tử bình thường Võ Đồ cảnh, võ sĩ cảnh trong lúc vô tình lĩnh ngộ ra áo nghĩa của kiếm pháp, đao pháp.
Đao ý, kiếm ý khiến vô số người thèm muốn nhất là trừ thi triển chiến kỹ huyền công có uy lực vô cùng ra còn có một điều, nắm giữ đao ý và kiếm ý có thể không vô hạn chế vượt cấp khiêu chiến, uy lực không kém gì lực lượng huyết mạch.
Dùng cách này đối kháng lực lượng huyết mạch.
Từ xưa đến nay hễ người nào nắm giữ đao ý hay kiếm ý thì cuối cùng đều thành bá chủ một phương, ngạo nhìn thiên hạ, là thiên tài tuyệt thế trong truyền thuyết.
– Ta phải nắm giữ đao ý và kiếm ý mới không uổng danh đao kiếm song thánh thể, xác suất sau ba năm cuộc chiến ở Thiên Hàn Tuyệt phong chiến thắng Mục Thiên Dưỡng lớn hơn một chút.
Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Đinh Hạo siết chặt nắm tay.
Kiếm Tổ cảm ứng được suy nghĩ trong đầu Đinh Hạo, nói:
– Tiểu tử, suy nghĩ không sai. Bây giờ ngươi cùng đi ba con đường võ đạo, minh văn, đan dược mới có thể đuổi kịp Mục Thiên Dưỡng trong thời gian ngắn. Nhưng không phải lão tử đả kích ngươi, đao ý và kiếm ý không dễ lĩnh ngộ, chỉ ngộ chứ không thể cầu.
Đao Tổ kiềm không được nhắc nhở Đinh Hạo:
– Không sai, tiện tổ nói đúng. Tiểu Đinh Tử, đao ý và kiếm ý chỉ có thể cảm nhận, không nói ra được. Dù hai chúng ta từng thấy có người thi triển hai loại tuyệt kỹ này nhưng không thể dạy cho ngươi. Từ xưa đến nay trên thế giới không có pháp môn tu luyện tuyệt kỹ đao ý và kiếm ý, rất nhiều thiên tài nắm giữ chúng nó nhờ cơ duyên xảo hợp trong quá trình tu luyện ngẫu nhiên nắm được, mỗi người có tạo hóa riêng, không thể theo quy luật.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
– Ta biết điều này, nhưng tóm lại phải thử một lần. Các ngươi cũng nói là Mục Thiên Dưỡng rất có thể chính là võ sĩ huyết mạch. Đao kiếm song thánh thể của ta có ưu thế tu luyện, nhưng thời gian tu luyện muộn hơn hắn mười năm, muốn tăng nắm chắc thì phải mở con đường khác.
– Tốt, có khí phách. Nếu Tiểu Đinh Tử đã nói vậy thì chúng ta ủng hộ ngươi.
Kiếm Tổ, Đao Tổ bàn bạc giây lát cảm thấy cách này có thể làm được.
Kiếm Tổ nói:
– Tiểu tử, chỗ của ta có một đoạn ký ức từng vô tình ghi lại cảnh tượng một cường giả tuyệt thế thời thượng cổ nắm giữ kiếm ý, có lẽ sẽ giúp ích cho ngươi. Hãy mở rộng tinh thần nhận lấy, cảm ngộ đi, ha ha ha ha ha ha!
Kiếm Tổ dâng lên tinh thần lực truyền ký ức vào não Đinh Hạo.
Đinh Hạo thấy hoa mắt, tiếp theo như thời không chuyển hoán. Đinh Hạo đi tới một thế giới hư vô, trên dưới trái phải đều là vũ trụ hư không vô biên vô hạn, thời gian và không gian chẳng còn ý nghãi. Đinh Hạo ở trung tâm nhất, một mảnh hư vô.
Sau đó trước mắt Đinh Hạo xuất hiện một bóng người mông lung.
Rút kiếm, xuất kiếm, thu kiếm!
Một chuỗi động tác vô cùng bình thường, đơn giản.
Chương 147: Đao ý và kiếm ý, tiểu Lan giỏi
Đinh Hạo bị rung động.
Động tác xuất kiếm vô cùng đơn giản khi bóng người mông lung thi triển lại như ẩn chứa vũ trụ tang thương, thiên địa huyền hoàng vô thượng chí lý, có một loại huyền diệu khó giải thích, vận ý diệu không thể tả xiết, kiếm ý tung hoành. Đinh Hạo chìm đắm vào trong đó, mê mẩn, linh hồn lâng lâng sắp lạc lối.
– Đó là kiếm ý sao? Cái loại đại đạo chí giản, huyền ảo không thể nói ẩn ý, ẩn chứa vũ trụ tinh thần biến đổi đó…
Đinh Hạo hoàn toàn mất hồn khi bóng dáng kia rút kiếm, xuất kiếm.
Trong chớp mắt đó như khoảnh khắc vĩnh hằng, vowjt qua tất cả, giam cầm hết thảy.
Gió lạnh thổi đến, Đinh Hạo tỉnh táo lại khỏi rung động.
Đinh Hạo mở mắt ra, giật nảy mình.
Đã qua bảy, tám canh giờ, bình minh lên.
Chân trời có một tia nắng nhu hòa chiếu tới, bình minh mê người, áng mây hồng, con chim không biết tên ở trên bầu trời hót ríu rít êm tai như chuông gió.
Đinh Hạo giật mình kêu lên:
– Ta nghĩ chỉ là một chớp mắt thế nhưng qua thời gian dài như vậy?
Trong đầu Đinh Hạo từ khi Kiếm Tổ truyền lại hình ảnh đến hắn say mê rồi tỉnh táo, hắn cảm thấy khoảng một, hai phút là cùng. Nhưng trong thế giới hiện thực đã là một đêm.
Chuyện này là sao?
Không ngờ ngươi may mắn như vậy, rơi vào trạng thái ngộ đạo.
Một thanh âm quen thuộc vang bên tai Đinh Hạo.
Là Lý Lan.
Đinh Hạo quay đầu lại, ngạc nhiên thấy Lý Lan, hiện là viện thủ Thanh Sam Đông Viện không biết từ bao giờ khoanh tay trước ngực, thoải mái dựa vào gốc cây cổ lá vàng rơi rụng trong sân. Lá vàng rơi khỏi nhánh cây đáp xuống vai Lý Lan, như một bức tranh. Vẻ mặt Lý Lan bình tĩnh nhìn Đinh Hạo.
Đinh Hạo hỏi:
– Ngộ đạo?
– Thế nhân đều có tuệ căn, đáng tiếc đa số phu bụi trần. Một chớp mắt gió thổi bay bụi có thể thấy Như Lai…
Lần đầu tiên giọng điệu Lý Lan hơi hâm mộ nói:
– Phật gia chú trọng cảm ngộ vô thượng trong khoảnh khắc gọi là ngộ đạo. Võ giả vào thời gian, không gian nào đó chớp mắt hiểu vài võ đạo chí lý, gọi là ngộ đạo. Ngộ đạo có dài có ngắn, có người ngộ ngàn năm bỗng thành chí tôn, có người chỉ chớp mắt đã hơi được lợi. Ngươi vào trạng thái ngộ đạo một đêm chắc được thu hoạch nhiều?
– Thu hoạch?
Đinh Hạo động ý niệm lấy thanh kiếm rỉ sét ra khỏi trữ vật giới chỉ, nhắm mắt cảm ngộ trong lòng, vung ra một kiếm.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Thanh kiếm rỉ sét rạch phá không gian chẳng có tiếng hú mà là tiếng vang khẽ như xé vải.
Quỹ tích thân kiếm có ý mênh mông.
Nhưng nó không phải kiếm ý mà Đinh Hạo mong chờ.
Lý Lan giật mình bước tới vài bước, lá vàng trên vai rơi xuống.
Lý Lan cực kỳ kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, hỏi:
– Ngươi… Lĩnh ngộ… Viện thủ?
Giọng Lý Lan run run khác với bình thường, có chút trong trẻo.
Đinh Hạo tiếc nuối lắc đầu, nói:
– Còn kém xa lắm, căn bản là trông mèo vẽ hổ, có hình nhưng không phải kiếm ý.
Làm gì có chuyện dễ dàng lĩnh ngộ kiếm ý như vậy?
Mấy trăm vạn năm nay, trong ức vạn thiên tài chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay là nắm giữ kiếm ý. Số người khác nói mình nắm kiếm ý nhưng chẳng qua biết sơ, nếu trong một đêm Đinh Hạo lĩnh ngộ ra kiếm ý thì càng khoa trương.
Biểu tình Lý Lan phức tạp nhìn Đinh Hạo, rung động còn đọng trong lòng:
– Tuy chỉ có hình nhưng đã có chút ý.
Đinh Hạo lấy làm lạ phát hiện hình như Lý Lan có cảm tình với kiếm ý vượt xa người thường. Nếu không thì tính cách Lý Lan bình tĩnh, trầm ổn thế nhưng khi thấy Đinh Hạo múa kiếm đã biến sắc mặt. Lý Lan làm sao vậy?
Lý Lan cũng nhận ra đã hoảng loạn.
Lý Lan lùi lại một bước, búng tay phủi lá cây vàng trên vai, biểu tình trở về lạnh lùng.
Lý Lan hỏi:
– Tối hôm qua đến tìm thấy ngươi tiến vào trạng thái ngộ đạo, đám người Trương Phàm, Vương Tiểu Thất không dám đánh thức ngươi, canh giữ suốt đêm. Sáng sớm ta kêu bọn họ đi tham gia tập buổi sáng rồi đi học.
Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:
– Tối hôm quan goiw đến? Canh một đêm?
Đinh Hạo cười hỏi:
– Lý Lan đại nhân tìm ta không lẽ là có chuyện gì?
Lý Lan không quen giọng điệu trêu chọc của Đinh Hạo, nhíu mày nói:
– Tất nhiên là có chuyện.
Lý Lan chậm rãi bước tới gần, nhìn Đinh Hạo, nghiêm túc nói:
– Ta vừa mới trở thành viện thủ tất nhiên là phải đến viếng đệ nhất cao thủ của Thanh Sam Đông Viện chúng ta trước, lôi kéo quan hệ, nếu không thì ta không thể phát huy kế hoạch tiếp theo.
Đinh Hạo ngạc nhiên cười nói:
– Không ngờ ngươi cũng biết đùa.
– Ai đùa với ngươi?
Lý Lan trừng Đinh Hạo, nói:
– Không lẽ ngươi không biết có uy vọng cao cỡ nào trong các sư huynh đệ? Nếu không thể thuyết phục ngươi đứng ra ủng hộ thì viện thủ như ta có danh không có quyền, bọn họ chỉ phục một mình ngươi.
Đinh Hạo cười gãi mũi, bộ dáng lòng hư vinh rất thỏa mãn.
Lý Lan hừ lạnh một tiếng:
– Như thế nào? Hối hận? Có cần ta nhường lại chức viện thủ cho ngươi không?
Đinh Hạo kiềm không được cười to bảo:
– A! Ngươi cũng biết nói đùa rồi? Rồi rồi, nói đi, muốn ta ủng hộ ngươi như thế nào? Chắc chắn sẽ hết sức. Này, bộ dáng hờn dỗi của ngươi làm ta nghi ngươi có phải là nữ nhân không?
Lý Lan trừng Đinh Hạo, lạnh lùng nói:
– Trò đùa của ngươi không buồn cười chút nào. Đại tái năm viện tháng thứ hai rất nhanh sẽ bắt đầu.
Lý Lan nói rồi xoay người đi, không quay đầu lại bảo:
– Đinh Hạo, ta hy vọng cao thủ đệ nhất Thanh Sam Đông Viện của ngươi có thể kéo dài huy hoàng đại tái năm viện lần đầu, có như vậy mới tăng lực ngưng tụ Thanh Sam Đông Viện hơn. Ta cần ngươi tạo ra lá cờ cho toàn Thanh Sam Đông Viện.
– Đại tái năm viện lần sao? Yên tâm.
Đinh Hạo tràn đầy tự tin, cười nói:
– Này, tiểu Lan, đạ tạ.
Đêm qua Đinh Hạo rơi vào trạng thái ngộ đạo, tuy hắn không lĩnh ngộ ra kiếm ý nhưng cũng có thu hoạch. Nếu không nhờ Lý Lan luôn canh giữ bên cạnh, bị ai nóng nảy làm Đinh Hạo bừng tỉnh thì hắn sẽ tổn thấtl ớn.
Nhưng Đinh Hạo nói câu này khiến Lý Lan đi vững vàng suýt vấp té.
Lý Lan xoay người, trợn mắt nói:
– Còn gọi ta là tiểu Lan thì ta xé miệng ngươi ra!
– Rồi, tiểu Lan!
– Đinh Hạo, ngươi…!
– Tiểu Lan đừng giận, ta chỉ đùa một chút, tiểu Lan…
Lý Lan:
Chương 148: Gian dối, bài tập nhà của Đinh Hạo
Đinh Hạo dù gì cũng là đệ nhất đại tái năm viện cộng với viện thủ mới Lý Lan thả lỏng, ngẫu nhiên không tham gia luyện tập sáng cũng sẽ không bị các giáo viên trách. Khi Đinh Hạo tới cơm xá ăn sáng vừa lúc gặp đám đệ tử ký danh thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất luyện tập xong đi ăn.
– Hôm nay là ngày Tây Môn Thiên Tuyết giáo sư yêu cầu giao bài tập, mọi người bồi dưỡng hạt giống Ngưng Huyết Thảo ra sao rồi?
– Cha nó, đừng nhắc nữa. Đến bây giờ hạt giống Ngưng Huyết Thảo của ta vẫn chưa nẩy mầm, sợ là chết rồi. Xem ra ta không có thiên phú làm linh thảo đan dược sư…
– Ta thì nhú lá rồi, tiếc rằng chỉ dài nửa tấc, kém xa tiêu chuẩn, nửa chết nửa sống.
– Ha ha ha ha ha ha! Các ngươi đều không được sao? Ta đã thành công chăm Ngưng Huyết Thảo nở hoa rồi. Ha ha ha ha ha ha! Ta nghĩ Tây Môn giáo sư sẽ hài lòng với ta.
– Cha nó, ta quên mất cái này, không hề chăm bón, không biết ném hạt giống Ngưng Huyết Thảo đến đâu rồi. Chết tiệt, giờ làm sao đây? Tây Môn Thiên Tuyết giáo sư nhìn như dịu dàng nhu mì chắc sẽ không đánh ta đi?
Trong cơm xá rất náo nhiệt. Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện nói cười, có kẻ vui có người buồn.
Đinh Hạo hơi biến sắc mặt.
Không tốt!
Đinh Hạo đã quên bồi dưỡng cửu phẩm linh thảo Ngưng Huyết Thảo!
Đinh Hạo tưởng tượng ngự tỷ giáo viên Tây Môn Thiên Tuyết xinh đẹp thanh nhã hình như kỳ vọng rất lớn vào hắn, vậy mà hắn quên bài tập nàng cho. Đinh Hạo nên làm sao đây?
Vương Tiểu Thất cắn thịt mãnh thú kho, cười gian nhìn Đinh Hạo hỏi:
– Hì hì, có phải là Đinh sư huynh quên chuyện gì không?
Các võ giả mỗi ngày kiên trì tu luyện không nghỉ cần nhiều huyết khí, năng lượng, một ngày ba bữa cơm bọn họ toàn ăn thịt. Về mặt này thì Vấn Kiếm tông rất chu đáo, thật nhiều mãnh thú cấp thấp bị săn thành năng lượng cung cấp sức lực cho các đệ tử trên bàn cơm.
Đinh Hạo nhìn Vương Tiểu Thất, hỏi:
– Nhìn ngươi cười dâm đãng như vậy chẳng lẽ có cách gì?
– Sư huynh nhìn xem đây là gì?
Vương Tiểu Thất lấy ba bồn hoa nhỏ bên dưới vạt áo ra, bên trong là thực vật rậm rạp um tùm giống kiếm lan, lá dài có quy luật rũ ra ngoài. Chính giữa một cành thô cỡ ngón tay mềm mại mọc lên, trên đầu có nụ hoa. Hoa nở tỏa mùi thuốc thơm.
Chính là cửu phẩm linh thảo Ngưng Huyết Thảo.
Ngưng Huyết Thảo là một loại linh dược cấp thấp chỉ có tác dụng ngừng máu.
Sau khi bị thương vò nát lá và cánh hoa đắp lên vết thương trong giây lát có thể cầm máu, dù động mạch chủ bị cắt vỡ cũng có thể cầm máu. Vì Ngưng Huyết Thảo có giá trị thực dụng cao nên là thuốc hay được nhiều võ giả cấp thấp chuẩn bị khi đi du lịch, đi trong hoang dã.
Đinh Hạo lấy làm lạ hỏi:
– Ngươi lấy đâu ra?
Vương Tiểu Thất chỉ vào thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngồi bên cạnh.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thói quen vò đầu, cười nói:
– Là ta nuôi. Trước kia ta khá thích hoa cỏ, trấn thợ săn có nhiều thảo dược toàn do con nít trồng, bởi vì người lớn không có thời gian làm mấy chuyện lặt vặt này. Bởi vậy nuôi Ngưng Huyết Thảo không khó với ta, thuận tiện giúp Vương sư huynh, Đinh sư huynh.
Đinh Hạo cười to.
* * *
– Ba chậu Ngưng Huyết Thảo này cành lá rất lớn, cành lóng lánh, nụ hoa nở mà không bung, rễ cắm sâu xuống đất vừa lúc hai tấc, râu phát triển trên dưới rõ ràng, dược tính tập trung vào không thất thoát, có thể được đánh giá siêu đẳng giáp.
Tây Môn Thiên Tuyết chỉ vào ba gốc Ngưng Huyết Thảo, vừa lòng gật đầu, hỏi:
– Là ba vị đệ tử nào bồi dưỡng ra?
Vương Tiểu Thất ngồi bên dưới sốt ruọt đứng lên.
Vương Tiểu Thất cười nịnh nọt nói:
– Thiên Tuyết giáo sư, đây là ta và Trương Phàm, Đinh Hạo sư huynh bồi dưỡng ra. Hì hì, nói thật với Thiên Tuyết giáo sư, vì nuôi ba gốc Ngưng Huyết Thảo này hại ba chúng ta tốn công rất nhiều. Mỗi ngày có thời gian là tưới nước, chăm bãm đất đai, toàn làm theo yêu cầu của Thiên Tuyết giáo sư. Đây là bởi vì chúng ta tôn kính Thiên Tuyết giáo sư.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện nghe Vương Tiểu Thất nịnh che miệng cười.
Ngu ngốc cũng nhìn ra được Vương Tiểu Thất miệng loiwx trơn tru đang nịnh hót Tây Môn Thiên Tuyết.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện có chút hảo cảm với nữ giáo viên xinh đẹp chỉ lớn hơn mình vài tuổi. Trong thế giới này không cấm sư trò yêu nhau, các thiếu niên trong lứa tuổi tình yêu chớm nở nên tất nhiên là mơ mộng.
Hôm nay Tây Môn Thiên Tuyết mặc y phục giáo viên màu trắng không nhiễm bụi trần, bộ ngực đầy đặn sắp làm nứt vải, eo nhỏ, mông vêu hấp dẫn chết người. Từng động tác của Tây Môn Thiên Tuyết biểu lộ ra sức hấp dẫn, hơi thở trang ãnh đẹp tuyệt ập vào mặt muốn nghẹt thở.
Tây Môn Thiên Tuyết nghe Vương Tiểu Thất nói, mặt không biểu tình lạnh lùng nói:
– A! Phải không? Nuôi theo yêu cầu của ta? Ta không nói Ngưng Huyết Thảo cần mỗi ngày chăm đất tưới nước. Linh thảo này chịu rét chịu nóng, mỗi ngày tưới một nửa nước, không cần dặm đất, chỉ cần mỗi ngày sưởi nắng. Lạ thật, các ngươi tưới nước hàng ngày nhưng chúng vẫn sống được.
Nụ cười đông trên mặt Vương Tiểu Thất.
Chết tiệt, nói lỡ miệng!
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cười to.
Tây Môn Thiên Tuyết tiếp tục bảo:
– Tuy ba chậu Ngưng Huyết Thảo này có phẩm chất rất cao nhưng nhìn kiểu chậu hoa, thói quen sinh trưởng của thảo dược, độ sáng của cành lá, kích cỡ lớn nhỏ, độ rộng, cách bảo vệ nói lên chúng nó từ cùng một người chứ không phải ba người khác nhau dưỡng ra. Vậy thì Vương Tiểu Thất sư đệ, ngươi còn nhất định nói là ngươi và Đinh Hạo, Trương Phàm dưỡng chúng nó không?
Mặt Vương Tiểu Thất ủ rũ, đáng thương nói:
– Chết tiệt, ánh mắt của Thiên Tuyết giáo sư thật cao minh, là Trương Phàm sư đệ một mình nuôi.
– A? Trương Phàm?
Tây Môn Thiên Tuyết nhìn hướng thiếu niên thợ săn Trương Phàm không chút bắt mắt, lộ vẻ kinh ngạc.
Tây Môn Thiên Tuyết vốn tưởng Vương Tiểu Thất mua ba chậu Ngưng Huyết Thảo từ vườn thuốc khu thương mại, dù sao nhìn cách gieo trồng, chu kỳ sinh trưởng, cành lá um tùm, phẩm chất đóa hoa, mùi thuốc tỏa ra chúng nó đều đạt trình độ siêu giáp đẳng, không phải tay mơ mới nhập môn làm được. Tây Môn Thiên Tuyết không ngờ nó thật sự từ tay một đệ tử ký danh.
Tây Môn Thiên Tuyết nhìn thiếu niên thợ săn Trương Phàm lộ vẻ cục xúc, nhẹ gật đầu.
Tây Môn Thiên Tuyết có ấn tượng với thiếu niên này, mỗi lần người nghe giảng bài nghiêm túc nhất chính là thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Chương 149: Khiêu khích, ai là người mạnh nhất
Đây là một đệ tử rất khắc khổ, chắc sẽ không nói dối. Mặc dù thực lực của thiếu niên thợ săn Trương Phàm thấp nhưng có thiên phú về linh thảo như vậy, nếu có thể Tây Môn Thiên Tuyết quyết định chú ý bồi dưỡng gã.
Nghĩ đến đây Tây Môn Thiên Tuyết nhìn hướng Đinh Hạo.
– Đinh Hạo, ngươi cũng lừa lọc?
Trong giọng nói của Tây Môn Thiên Tuyết có vẻ ‘giận có tài nhưng không nên thân’.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện nhìn ra được Tây Môn Thiên Tuyết giáo viên xinh đẹp, trang nhã đặc biệt chú ý Đinh Hạo. Một số đệ tử ký danh suy đoán không lẽ Đinh Hạo sư huynh hấp dẫn đến lão sư cũng bị mê hoặc?
Đối diện Tây Môn Thiên Tuyết chất vấn, Đinh Hạo đành đứng dậy, ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện lại cười to.
Sự thật là đến nay Đinh Hạo cho các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cảm giác không phải cao thủ thiên tài cao cao tại thượng không thể với tới mà là bình dị gần gũi, giống như huynh đệ thân thiết, đáng tin. Nhìn Đinh Hạo làm lỗi, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện chẳng những không xem nhẹ mà còn cảm thấy Đinh sư huynh như vậy mới có sức thuyết phục, là bằng hữu sống động bên người chứ không phải tượng gỗ lạnh băng.
Nhưng lúc này…
Một thanh âm tràn ngập mỉa mai, cười nhạo cất cao giọng:
– Ô, đây chính là đệ nhất đại tái năm viện đệ tử ký danh sao? Không thể trồng một chậu Ngưng Huyết Thảo còn ăn gian, thứ đạo đức xấu này làm sao trà trộn vào Vấn Kiếm tông của ta? Quá mất mặt.
Câu này là mắng luôn các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện.
Tất cả đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện ngạc nhiên trợn mắt nhìn ra đằng sau hướng phát ra âm thanh.
Không biết từ khi nào, cánh cửa cuối phòng học có ba, bốn người vênh váo đứng.
Mấy người kia khoảng mười bốn, lăm tuổi, lứa tuổi đệ tử ký danh nhưng mặc trang phục không phải Thanh Sam Đông Viện hay Tử Sam Nam Viện, Hồng Sam Tây Viện, Hoàng Sam Bắc Viện, Bạch Sam Trung Viện, ăn mặc tự do.
Huyền khí dao động cực kỳ mạnh trên thân thể bốn người, biểu tình kênh kiệu, ánh mắt nhìn các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cao cao tại thượng như hoàng đế thấy đám ăn xin.
Thiếu niên dẫn đầu khoảng mười bốn, lăm tuổi, vóc dáng thon dài, cực kỳ đẹp trai, mày kiếm xéo vào thái dương, vai vượn eo ong, cánh tay thon dài, bên hông treo loan đao dị hình, chuôi dao cột một chuông nhỏ màu vàng.
Thiếu niên lưng treo loan đao từng bước một đi tới, chuông vàng phát ra tiếng đinh đang trong trẻo, tiết tấu kỳ dị vang trong lòng mọi người kéo theo trái tim bọn họ nhảy.
Trong các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện một số người thực lực hơi thấp mặt trắng bệch.
Đây là loại công pháp sóng âm cực kỳ bá đạo.
Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Thanh âm ẩn chứa thực lực ngũ khiếu Võ Đồ cảnh xen lẫn huyền khí chấn động truyền bá ra ngoài.
Tiết tấu chuông bị phá hỏng đánh tan tiếng chuông dụ dỗ linh hồn người.
Rất nhiều người kinh kêu, thế mới phản ứng lại bất giác bản thân suýt bị tiết tấu chuông vàng làm trọng thương. Bí kỹ sóng âm rất đáng sợ, bốn người này rốt cuộc là ai?
Đinh Hạo chậm rãi bước ra khỏi chỗ ngồi:
– Viên Thiên Cương, ngươi đến làm gì?
Bốn thiếu niên đều là võ sĩ huyết mạch, là hai mươi đệ tử cao quý bị giấu tên. Từ khi bọn họ vào tông môn đã đứng trên tất cả đệ tử ký danh bình thường. Đám người này là Viên Thiên Cương, nhóm thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng xung đột với Đinh Hạo ở khu bậc bảy mấy hôm trước.
Nốt ruồi đen trên mặt Vương Dũng nhảy lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– Làm gì, đương nhiên là đến tìm ngươi.
Biểu tình Đinh Hạo sa sầm nói:
– Chúng ta đang học, trong vòng mười giây cút ra ngoài cho ta.
Viên Thiên Cương như không nghe thấy Đinh Hạo cảnh cáo.
Ánh mắt Viên Thiên Cương lướt qua Đinh Hạo nhìn Tây Môn Thiên Tuyết đứng trên bục giảng, mắt có tia kinh diễm, giây sau là dục vọng mãnh liệt muốn chiếm hữu xẹt qua con ngươi hẹp dài. Đinh Hạo thấy hết.
Viên Thiên Cương lắc đầu, nói:
– Ô, không ngờ một đám đệ tử bình thường đê tiện lại có một giáo viên xinh đẹp ưu ãnh như vậy.
Viên Thiên Cương mỉm cười hỏi:
– Vị sư tỷ này tên là gì? Chắc nàng thấy rất bực bội khi mỗi ngày phải đối diện đám phế vật, ngu xuẩn, đê tiện này đúng không?
Một câu nói làm các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện bốc lên lửa giận, đập bàn đứng dậy.
– Ngươi nói cái gì?
– Tên tự kỷ này từ đâu ra?
– Ngươi là cái thứ gì? Mặt xấu xa cũng xứng nói chuyện với Tây Môn giáo sư của chúng ta?
Thiếu niên máu nóng bị kích thích, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện đứng dậy trợn mắt vây quanh nhóm Viên Thiên Cương, Hoan Hoan Vương Dũng.
Viên Thiên Cương cực kỳ kiue ngạo nói:
– Một đám gà đất đối diện phượng hoàng mà muốn chơi trò lấy nhiều thắng ít sao? Thật đáng thương.
Viên Thiên Cương để mắt đến các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện, mắt nhìn chằm chằm vào Tây Môn Thiên Tuyết, trong mắt tràn đầy tính độc chiếm. Viên Thiên Cương là người trực tiếp, háo sắc gan to bằng trời, không thèm che giấu.
Tây Môn Thiên Tuyết nhíu mày, ngữ điệu lạnh nhạt mà kiên quyết:
– Chúng ta đang lên lớp, mời các ngươi… Ra ngoài!
Mỹ nữ ngự tỷ giáo viên Tây Môn Thiên Tuyết cũng là người có tính tình, chưa bao giờ che giấu thích hay ghét. Ai cũng nhìn ra được Tây Môn Thiên Tuyết rất ghét mấy vị khách không mờiThiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi, Viên Thiên Cương.
– Cô nương có biết đang đối diện với ai không?
Thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng cười âm trầm nói:
– Chúng ta đều là đệ tử võ sĩ huyết mạch thật sự, tổng bảng hai mươi hàng đầu. Dù một vài trưởng lão nội môn cũng không dám nói kiểu đó với chúng ta, nàng chỉ là giáo viên đệ tử ký danh nho nhỏ. Có tin là Viên sư huynh chúng ta nói một câu sẽ khiến nàng mất công việc tốt kiếm điểm cống hiến cho môn phái không?
Câu nói này như thả bom trong đám người, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện đầu óc choáng váng.
Cái gì?
Đệ tử võ sĩ huyết mạch trong truyền thuyết.
Hai mươi thiên tài bí ẩn bị che tên!
Bốn kẻ ngang ngược, vênh váo, vô lễ trước mắt cũng nằm trong số đó?
Vài đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện bỗng thấy thất vọng chưa từng có.
Thật là vì có những thiên tài bình thường Đinh Hạo, Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết, Lâm Tín vân vân biểu hiện lót đường nên mọi người tràn đầy mong chờ võ sĩ huyết mạch tổng bảng hai mươi hạng đầu. Nhưng bây giờ biểu hiện của bốn người Viên Thiên Cương, thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng khiến tất cả thất vọng. So với đám người Đinh Hạo, Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết, Lâm Tín thì những thiên tài huyết mạch này đúng là đám lưu manh.
Một đám lưu manh được ông trời thương.
Chương 150: Sóng vai, hai thiên tài của Thanh Sam Đông Viện
– Phi, thì ra cái gọi là võ sĩ huyết mạch chính là như thế này, thật khiến người thất vọng!
Không biết là ai lên tiếng phỉ nhổ, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cùng cười to.
Viên Thiên Cương biến sắc mặt. Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng rất quê, ánh mắt lạnh băng trừng đám người.
Hoan Hoan Vương Dũng lạnh lùng cười:
– Ai nói? Mới rồi là ai? Biến ra đây cho ta!
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện lần này không hề sợ hãi, ngẩng cao đầu.
Đinh Hạo đứng trong đám người hơi nhíu mày, hắn suy nghĩ sâu xa hơn.
Viên Thiên Cương tự cho mình siêu phàm, hữu dũng vô mưu, mấy ngày trước bị Đinh Hạo một chiêu đánh bại. Lẽ ra cho dù Viên Thiên Cương nóng lòng muốn lấy lại mặt mũi cũng không nên cách ba, bốn ngày lại đến khiêu khích. Viên Thiên Cương không nên mạo hiểm vi phạm môn quy tới gây rối trên lớp học, trừ phi…
Trừ phi Viên Thiên Cương bỗng tăng thực lực, có người ở sau lưng xui khiến. Cho nên Viên Thiên Cương mới xuất hiện vào lúc này, nơi này vốn gã không nên đến.
Đinh Hạo mơ hồ cảm thấy nội bộ Vấn Kiếm tông không vững chắc như hắn tưởng tượng, cũng có sóng ngầm vô hình, cái loại gió mưa quý bí người thường không thấy. Quả nhiên chỗ nào có người là có giang hồ.
Nhưng dù Đinh Hạo nghĩ ra điều này vẫn dứt khoát đứng dậy.
– Cho các ngươi cơ hội cuối cùng, bây giờ cút đi… Ngay!
Đinh Hạo không muốn nói nhảm với mấy tên khốn này, từng bước một đến gần Viên Thiên Cương. Bốn mắt giao nhau trên không trung tóe lửa.
Viên Thiên Cương hơi biến sắc mặt nhưng giây sau khinh thường cười.
– Ngu xuẩn, một kẻ ăn gian cả việc trồng thảo dược nho nhỏ cũng dám hung hăng trước mặt chúng ta? Nói cho ngươi biết ba ngày trước ngươi đắc thắng là vì tập kích trước, hôm nay ta sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy. Ta bây giờ không phải là ba ngày trước, bởi vì…
Viên Thiên Cương nói đến đây bỗng đắc ý cười phá lên, khí thế thay đổi.
– Ha ha ha ha ha ha! Bởi vì bây giờ ta đã kích phát thần chi huyết mạch trong người!
Trong đám người vang lên tiếng kinh kêu.
Kích phát thần chi huyết mạch?
Không lẽ cái tên đẹp trai vênh váo này đã từ người thường chuyển hóa thành chiến sĩ huyết mạch có đại thần thông trong truyền thuyết?
Đinh Hạo nhíu mày.
Trong giây phút này Đinh Hạo có cảm giác được lực lượng kỳ dị trong người Viên Thiên Cương, không phải huyền khí bình thường dao động mà là lực lượng đẳng cấp cao hơn, cực kỳ sắc bén đáng sợ.
Khóe môi Viên Thiên Cương cong lên càng lộ rõ khinh miệt:
– Như thế nào? Ngươi cũng cảm giác được rồi sao?
– Sợ không? Hôm nay, trước mặt đám heo sùng bái ngươi, ta sẽ đạp ngươi dưới chân cho mọi người biết trước mặt ta, thứ thiên tài giả nhà ngươi không xứng xách giày!
Ánh mắt Đinh Hạo biến sắc bén:
– Vậy sao? Thế thì thử xem.
Không khí bỗng căng thẳng.
Tùy thời bùng nổ.
– Dừng tay, bốn người các ngươi rời khỏi đây ngay!
Tây Môn Thiên Tuyết vội đứng trước mặt Đinh Hạo, nàng đang sợ phe hắn chịu thiệt.
Thân hình mảnh mai của mỹ nữ giáo viên Tây Môn Thiên Tuyết che các học sinh sau lưng, đôi mắt đẹp nhìn bốn người Viên Thiên Cương, thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng.
Tây Môn Thiên Tuyết kiên quyết nói:
– Ta nhất định sẽ bẩm báo chuyện hôm nay với đội chấp pháp môn phái, tuy các ngươi là đệ tử võ sĩ huyết mạch nhưng quấy rối lớp học sẽ chịu trừng phạt.
Bốn người Viên Thiên Cương, thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng nhìn nhau, cười phá lên.
– Trừng phạt? Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
– Gà mái bảo vệ gà con sao? Đây là trò cười ta thấy buồn cười nhất. Nữ nhân ngốc, nàng có biết cái gì là võ sĩ huyết mạch không? Có biết võ sĩ huyết mạch quý giá không nàng có biết tại sao ta tham gia vào Vấn Kiếm tông không là vì Vấn Kiếm tông phái một vị trưởng lão nội môn ra, ba lầnb ốn lượt cầu xin ta nên ta mới từ chối tông môn khác mời miễn cưỡng vào Vấn Kiếm tông. Nữ nhân ngốc, có tin ta nói một câu khiến nàng bị Vấn Kiếm tông đuổi ngay lập tức không?
Vênh váo!
Quá vênh váo.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện xung quanh tức xì khói.
Tại sao thứ người như vậy trở thành đệ tử Vấn Kiếm tông?
Trong lòng Viên Thiên Cương không có chút trung thành với môn phái, không có lòng kiêu ngạo làm đệ tử Vấn Kiếm tông.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tây Môn Thiên Tuyết vẫn bình tĩnh. Ánh mắt Tây Môn Thiên Tuyết lạnh lùng khiến Viên Thiên Cương mất hứng thú và lúng túng.
Tây Môn Thiên Tuyết chờ Viên Thiên Cương cười xong mới nhẹ nhàng nói:
– Ta… Không tin.
Câu này như một nữ nhân không ăn khói lửa nhân gian.
Mọi uy hiếp, vênh váo biến thấp kém đê tiện trước sự bình tĩnh, lạnh lùng này.
– Nàng…
Khuôn mặt cười cứng ngắc của Viên Thiên Cương có quê độ, hăm dọa nói:
– Vậy thì thử xem, nữ nữ nhân ngốc, ta sẽ khiến nàng hối hận!
Cái này là hăm dọa rõ rành rành.
Cho nên có người đứng dậy.
– Tây Môn sư tỷ, bỏ đi, dùng miệng nói đạo lý với đám vô lại này cũng không lọt tai được.
Lý Lan vẫn không nói câu nào chậm rãi bước ra từ trong đám người, vai kề vai đứng bên Đinh Hạo.
Lý Lan nhíu mày nói:
– Chỉ có nắm đấm mới biến đạo lý đơn giản, dễ hiểu hơn trong mắt đồ vô lại như vậy.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện hưng phấn reo hò.
Viện thủ Lý Lan rốt cuộc đứng ra.
Đinh Hạo và Lý Lan, hai thiên tài chói mắt nhất Thanh Sam Đông Viện sắp sóng vai chiến đấu rồi sao?
Nhưng đối phương có đến bốn người!
Thế là càng nhiều thiếu niên đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện đứng sau lưng Đinh Hạo, Lý Lan bao vây Tây Môn Thiên Tuyết vào giữa.
Tuy không có câu nào hùng hồn khí thế nhưng các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện dùng hành động sinh ra khí thế cường đại, khí thế mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng. Thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng bỗng thấy sợ hãi.
Viên Thiên Cương cười nhạt, biến sắc mặt nói:
– Một đám không biết chết sống…
Viên Thiên Cương chưa dứt lời thì…
– Dông dài!
Vù vù vù vù vù!
Nắm đấm của Đinh Hạo nhanh như chớp nhắm vào khóe môi Viên Thiên Cương, quyền kình sắc bén xé gió đánh ra một chuỗi khí nổ trên không trung.
Đinh Hạo đã sớm mất kiên nhãn.
Cùng với tiếng quyền kình xé gió là giọng Đinh Hạo trêu chọc:
– Tên hôi miệng này để ta đánh. Này tiểu Lan, lo ba tên kia giùm!
Lý Lan vốn rục rịch chuẩn bị lao lên lảo đảo suýt té.
Lý Lan lắc người như thuấn di xuất hiện bên cạnh Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng, đánh ra một chưởng.
Lý Lan nóng máu tức giận quát:
– Đinh Hạo, tên khốn nhà ngươi! Ta nói rồi, ngươi còn gọi ta là tiểu Lan thì ta xé nát miệng của ngươi!
Chưởng ấn như huyễn, bay múa như cánh bướm ngọc, kình phong dâng trào bao phủ Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng.
Chiến đấu lập tức bắt đầu.
* * *Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!
Viên Thiên Cương lạnh lùng cười:
– Hừ! Lại muốn tập kích sao?
Viên Thiên Cương giơ tay lên nhanh như chớp chộp hư không, khám phá ảo ảnh bắt lấy tay Đinh Hạo ngay phút ngàn cân treo sợi tóc.
Viên Thiên Cương nói:
– Ta bảo rồi, hôm nay ta sẽ giẫm ngươi dưới chân, thực lực của ngươi bây giờ thật đáng thương trong mắt ta.