Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập 20 [ chương 96 đến 100 ]
❮ sautiếp ❯Chương 96: Chiến thần, Đinh Hạo sáng tạo kỳ tích
Chết rồi!
Đinh Hạo thả lỏng.
Chính lúc này…
Vù vù vù vù vù!
Tiếng xé gió chói tai vàng lên, vài luồng gió mạnh xẹt qua tai Đinh Hạo làm tóc dài bay lên.
Là thiếu niên thợ săn Trương Phàm bắn tên.
Sau đó tai Đinh Hạo nghe tiếng gầm rống.
Đinh Hạo xoay người nhìn, trái tim lại treo cao.
Lại có bốn con mãnh thú giống như con súc sinh lúc trước bị Đinh Hạo làm thịt, toàn thân đầy yêu khí đen nhạt giống xe tăng ầm ầm xông hướng bên này.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm lại bắn ra bốn mũi tên.
Trong đó một mũi tên nanh sói cắm vào mắt một con mãnh thú làm nó đau đớn phát cuồng.
– Đừng rối loạn! Mọi người hợp thành trận hình, lưng tựa lưng đứng phòng ngự. Có gan chiến đấu thì cùng ta đi giết bầy súc sinh này!
Đinh Hạo hét to ổn định sĩ khí, làm đội trưởng khiến hắn không lùi mà còn tiến tới. Đinh Hạo phát ra khí lạnh, tay nắm kiếm bén cựck ỳ dũng mãnh xông hướng bốn con mãnh thú.
Phải ngăn bốn con mãnh thú đến gần, nếu bị chúng nó xâm nhập vào đám người, các đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông tinh thần hoảng loạn sẽ phải trả giá bằng máu, có người chết.
Đinh Hạo một người một kiếm không quay đầu xông tới gần bốn con mãnh thú đáng sợ.
Biểu hiện như vậy kích thích niệt huyết của các đệ tử ký danh.
Đệ tử ký danh nhìn bóng lưng Đinh Hạo xung phong, cảm thấy trong máu có thứ gì đang thiêu đốt.
– Sợ cái gì? Lên, cùng Đinh sư huynh giết chúng nó!
– Mọi người cùng lên, cùng Đinh sư huynh chiến đấu!
– Vì vinh diệu võ giả!
Sau cơn sợ hãi, Đinh Hạo kích thích can đảm của các đệ tử ký danh, bọn họ gầm rống chạy vào chiến trường.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm như con báo nhanh nhẹn không ngừng thay đổi vị trí, cầm cung cứng liên tục bắn tên. Tên nanh sói như nối liền một đường công kích bốn con mãnh thú.
Mãnh thú là yêu ma đẳng cấp thấp nhất, tuy không có trí tuệ như nhân loại nhưng có bản năng chiến đấu đáng sợ.
Thuật tên của thiếu niên thợ săn Trương Phàm cỡ đẳng cấp thầng xạ thủ nhưng không thể bảo đảm trúng trăm phần trăm. Một phần bị bốn con súc sinh nhanh nhẹn đổi hướng né đi, phần khác bị chúng nó giơ vuốt tát bay. Mười tên khoảng hai, ba mũi trúng mãnh thú nhưng không thể trí mạng.
Trong phút chốc Đinh Hạo chỉ cách con mãnh thú đằng trước nhất cỡ lóng tay.
– Long Vương Hiện Thế!Tà Chi Nguyệt Dạ – Nguyệt chi Hạ Tường Liêu – Truyện TÀ Tu Dị Thế Tà Quân – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Vì tốc chiến tốc thắng, Đinh Hạo dùng sát chiêu ngay.
Thanh kiếm rỉ sét chớp lóe màu bạc, băng vụn lượn vòng bắn ra. Trên không trung kiếm quang vẽ ra hình vuốt thần long vô cùng huyền ảo, có hơi thở chân lòng làm yêu thú thấy nghẹt thở phát ra từ hình vẽ.
Đây chính là áo nghĩa trong Long Vương Ly Thủy kiếm pháp.
Vào phút mấu chốt này Đinh Hạo chỉ cảm thấy cả người thoải mái, rơi vào trạng thái kỳ lạ. Đinh Hạo bỗng lĩnh ngộ một thức Long Vương Hiện Thế trong Long Vương Ly Thủy kiếm pháp sâu thêm một tầng, uy lực tăng gấp đôi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đinh Hạo và con mãnh thú dẫn đầu va chạm mạnh.
Lực lượng huyền khí tam khiếu Võ Đồ cảnh trải qua chất lỏng bí ẩn trong hang núi dưới vực phạt mao tẩy tủy tăng mạnh lực lượng cơ bắp, cộng với uy lực Bì Mô Kim Thân tầng thứ nhất Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân vào lúc này phát huy tác dụng lớn của nó.
Đinh Hạo dùng cơ thể đỡ yêu thú công kích.
Giây sau kiếm quang từ thanh kiếm rỉ sét chợt lóe lên, khí thế như hồng, một kiếm chấn mở phòng ngự hai vuốt của mãnh thú. Thanh kiếm rỉ sét nhanh như chớp xẹt qua hai chỗ hiểm bụng và cổ họng mãnh thú.
Trong tiếng hét thê lương, máu tanh phun trào.
Con mãnh thú hung thần ác sát lần đầu đối mặt đã bị Đinh Hạo một kiếm đánh bay, rớt sang góc.
Đám đệ tử ký danh lao tới sau lưng Đinh Hạo cùng hút ngụm khí lạnh, như bị sét đánh rúng.
Mãnh thú này nặng ít nhất cỡ sáu, bảy trăm cân, nhờ tốc độ mỗi giây gần hai mươi thước, lực lượng công kích đó không thua gì ba ngàn cân lại bị Đinh Hạo một kiếm dứt khoát hất bay.
Kiếm pháp thật đáng sợ!
Lực lượng thật cường đại.
Máu nóng thiêu đốt trong lực thiếu niên đệ tử ký danh.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất xông vào chiến trường.
Nhưng chớp mắt ba con mãnh thú thành hình tam giác như cái kiềm kẹp Đinh Hạo vào giữa.
Vương Tiểu Thất, Phương Thiên Dực lớn tiếng nhắc nhở:
– Đinh sư huynh cẩn thận!
Vương Tiểu Thất, Phương Thiên Dực chạy càng nhanh.
Trong chiến trường.
Đinh Hạo cũng nhận ra nguy hiểm.
Yêu khí đen nhạt như vật hữu hình ập vào mặt, mùi hôi khiến người ngộp thở, vận chuyển huyền khí trúc trắc hơn. Làn da lộ ra ngoài cảm giác hơi ấm phun ra từ mồm máu của mãnh thú.
Thật là nguy hiểm tột đố.
Nhưng không hiểu sao càng nguy hiểm Đinh Hạo càng bình tĩnh. . truyện ngôn tình
Đinh Hạo hơi khựng lại, khi đã hoàn toàn bị bao vây thì áo nghĩa tự quyếtyên bùng nổ. Trong bóng đêm mơ hồ Đinh Hạo thành luồng khói không thể bắt giữ, chớp mắt đã đổi hướng đến gần mãnh thú phía bên phải.
Phản ứng nhanh như chớp này ở trong mắt đám đệ tử ký danh thật là thần hồ kỳ kỹ, thuấn di.
Đinh Hạo hét to:
– Bế Môn Tạ Khách kiếm thức!
Đinh Hạo sử dụng chiêu phòng thủ mạnh nhất của mình từ góc bốn mươi lăm độ bên cạnh xông lên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng cơ thể siêu mạnh cộng với tu luyện pháp môn kim thân vào phút này đem đến tác dụng quyết định cho Đinh Hạo.
Đinh Hạo như chiến thần sừng sững đứng trên mặt đất.
Mãnh thú phía bên phải đánh vào người Đinh Hạo như đập vào tường thành sắt thép, khựng lại. Mãnh thú tựa tàu tốc hành trật đường ray bay lên lăn lông lốc sang một bên.
Mãnh thú kinh hoàng gào thét:
– Grao! Grao!
mãnh thú rớt xuống vừa lúc đập trúng con mãnh thú bên trái Đinh Hạo.
Tiếng gào thấu trời, máu bay tứ tung.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất không chịu nổi rung bần bật.
Hai con súc sinh lăn lộn ra ngoài, bụi bặm bay lên, hỗn độn, tiếng gào thét điên cuồng.
Đinh Hạo rời khỏi mặt đất bay lên trên, vừa lúc tránh con mãnh thú cuối cùng húc đầu.
Tất cả nằm trong tính toán của Đinh Hạo.
Đám đệ tử ký danh lao tới kinh kêu. Đinh Hạo khựng giữa không trung, thúc đẩy tự quyết yên, dầu chĩa xuống, chân treo trên trời bay xuống. Thanh kiếm rỉ sét chấn động, lại một ảo ảnh vuốt thần long xuất hiện bao phủ con mãnh thú.
Chương 97: Thiếu Niên Bình Thường Đạt Được Tôn Kính
Hơi thở chân long lại hiện ra.
Lần này hình vuốt rồng rõ ràng hơn hai lần trước Đinh Hạo thi triển Long Vương Hiện Thế, hơi thở chân long đậm đặc.
Qua thực chiến sinh tử trong chớp mắt, Đinh Hạo lĩnh ngộ Long Vương Hiện Thế nhanh chóng khắc sâu.
– Grao! Grao!
Mãnh thú chính giữa cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Mãnh thú đứng thẳng lên, vỗ ngực gầm rống, hai vuốt toát ra yêu khí đen đậm đặc chưa từng có. Mãnh thú vung vuốt vỗ ra.
Chớp mắt vuốt nhọn và thanh kiếm rỉ sét va chạm nhau.
Xoẹt phập!
Trong thanh âm khẽ khàng, hai vuốt của mãnh thú bị thanh kiếm rỉ sét cắt đứt.
Huyền khí băng sương phong tuyết của Đinh Hạo bùng nổ, khí lạnh đáng sợ xâm nhập. Mãnh thú đang suy yếu, không kịp kêu gào, toàn thân từ trên xuống dưới bị sương bạc phủ trùm, hoàn toàn đóng băng.
Vù vù vù vù vù!
Kiếm khí gào thét, Đinh Hạo đáp xuống đất chém ngang, kiếm khí như sươngxẻ đôi mãnh thú bị đóng băng vẫn vùng vẫy muốn thoát khốn.
Lúc này đệ tử ký danh khác xông vào chiến trường.
Từ lúc Đinh Hạo phát hiện mãnh thú xâm nhập một hơi giết ba con mãnh thú chỉ trong chớp mắt nhưng quá đủ kinh tâm động phách. Đổi lại ai khác chắc đã thành bữa cơm trong miệng mãnh thú rồi.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất quan tâm hỏi:
– Đinh sư huynh có sao không?
Đinh Hạo lắc đầu, mỉm cười nói:
– Không sao, yên tâm.
Hai con mãnh thú bị hất bay ra ngoài tức giận gào thét:
– Grao! Grao!
Hai mãnh thú bị ném khá đau, một con thì chân trước gãy lộ xương, con khác mình đầy vết thương, đá vụn sắc nhọn rạch phá bụng. Hai mãnh thú vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng bất lực ngã xuống.
Đinh Hạo chỉ vào hai con mãnh thú cuối cùng, nói với đệ tử ký danh khác:
– Giao hai chúng nó cho các ngươi.
Lần này đi ra là vì rèn luyện, nếu hai con mãnh thú không có uy hiếp gì lớn thì để đồng bạn luyện tay cũng được. Đinh Hạo giải quyết xong rắc rối lớn, những đệ tử ký danh khác nên thích ứng quá trình giết chóc tàn khốc này.
Đám đệ tử ký danh hào hứng vây quanh.
Đinh Hạo hít một hơi, trong đầu nhớ lại quá trình chiến đấu vừa rồi.
Nói thật là Đinh Hạo cũng rất kinh ngạc biểu hiện vừa rồi của mình. Từ lúc ban đầu đến kết thúc có thể nói mọi thứ hoàn mỹ, Đinh Hạo khống chế tiết tấu chiến đấu, như siêu cường giả có kinh nghiệm săn giết trăm trận.
Nhưng Đinh Hạo chỉ là người bình thường từ trái đất xuyên qua, dù có chút thiên phú nhưng lần đầu tiên chiến đấu hắn có thể làm ra lựa chọn hoàn mỹ như vậy sao?
Tại sao như vậy?
Giọng Kiếm Tổ vang trong đầu Đinh Hạo:
– Đây chính là chỗ bất phàm của đao kiếm song thánh thể. Người có thể chất đó trời sinh là thiên tài chiến đấu.
– Tổ cha ông, lại cướp lời của lão nương!
Đao Tổ tức giận quát:
– Tiểu Đinh Tử, chậm rãi cảm nhận đi. Đao kiếm song thánh thể không phải thể chất đơn giản, sau này ngươi sẽ phát hiện được nhiều ảo diệu hơn.
Đinh Hạo thầm gật đầu, lòng hư vinh được thỏa mãn nhiều, lòng dâng lên hào hùng.
Bên tai vang tiếng mãnh thú sắp chết hung tàn kêu gào, Đinh Hạo quay đầu lại thấy hai con mãnh thú nửa tàn phế đã bị các đệ tử ký danh băm chặt, máu tanh bắn tứ tung.
Các đệ tử ký danh biểu hiện khác nhau.
Một số đệ tử ký danh hưng phấn rống tó, vài người lần đầu tiên thấy tình hình máu me thế này mặt trắng bệch suýt ói ra mật.
Hai đệ tử ký danh gác đêm phập phồng lo sợ chạy lại cảm ơn và xin lỗi Đinh Hạo.
– Đinh sư huynh, thật xin rồi, mới rồi chúng ta…
Trong khi gác đêm hai đệ tử ký danh này ngủ quên suýt gây ra họa lớn, khi Đinh Hạo chặn mãnh thú giúp bọn họ thì hai người lại sợ tè ra quần chạy trốn, quá mất mặt.
Đinh Hạo nhẹ vỗ vai hai đệ tử ký danh:
– Đừng áy náy, đó là phản ứng bình thường của con người, không ai trách các ngươi. Huống chi mới rồi các ngươi cũng cùng huynh đệ khác xông lên.
Đinh Hạo cười nói:
– Có rất nhiều cách chứng minh lòng can đảm, lựa chọn cuối cùng đã chứng minh tinh thần của các ngươi.
Hai đệ tử ký danh cảm động suýt bật khóc.
Hai đệ tử ký danh vốn tuởng sẽ bị đội trưởng Đinh Hạo quát mắng, dù sao là sai sót của bọn họ suýt khiến nguyên đội gặp tai họa ngập đầu. Ai ngờ Đinh Hạo còn đặt mình vào hoàn cảnh người khác an ủi, khích lệ.
– Chúng ta bảo đảm với mọi người tuyệt đối không có lần sau!
Hai đệ tử ký danh trịnh trọng thề với trời.
Các đệ tử ký danh vốn thầm trách hai đệ tử ký danh thấy bọn họ biết hối lỗi thì tha thứ. Đúng vậy, dù ai to gan cỡ nào mới mở mắt ra hoảng hốt thấy mãnh thú đáng sợ xuất hiện trước mắt mình, phản ứng đầu tiên sẽ là nhanh chóng chạy trốn.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhận ra lai lịch của mãnh thú, nói:
– Hì hì, lần này thu hoạch không nhỏ, năm con Hồ Lang Thú, toàn thân là bảo bối.
Năm mãnh thú này có tên là Hồ Lang Thú, chi nhánh hai tộc cực mạnh trong yêu ma là hồ tộc, lang tộc tạp giao ra, yêu lực có hạn, số lượng rất nhiều. Hồ Lang Thú chỉ mạnh hơn dã thú bình thường một chút, hay kết bầy đi kiếm ăn, trông kích cỡ năm con Hồ Lang Thú này chắc chưa trưởng thành.
Đẳng cấp yêu thú thường phân biệt bằng màu yêu khí.
Năm Hồ Lang Thú toàn thân phủ yêu khí đen nhạt, đó là tượng trưng mãnh thú cấp thấp nhất, tương đương với Võ Đồ cảnh bên nhân loại. Nếu yêu khí của năm Hồ Lang Thú có màu đen như mực thì tính là yêu thú, đẳng cấp cao nhất, cỡ võ sĩ cảnh nhân loại.
Gặp phải yêu thú thì nhóm Đinh Hạo chết chắc.
– Ha ha ha ha ha ha! Máu yêu thú ẩn chứa huyết khí cực kỳ cường đại, là nguyên liệu tốt nhất cho võ giả luyện thể, có thể bổ sung nhiều năng lượng. Da lông là tài liệu quan trọng chế tạo áo giáp, xương, răng cũng là tài liệu chế tạo vũ khí, trận pháp minh văn, có thể bán đến hai ngàn kim.
Đệ tử ký danh trợn mắt líu lưỡi nhìn thiếu niên thợ săn Trương Phàm cầm cây đao nhọn quen tay giải phẫu xác Hồ Lang Thú không đầu, lột da, tách thịt và xương phân loại.
Đao mổ trâu ở trong tay thiếu niên thợ săn Trương Phàm như đoàn sáng lạnh tràn ngập mỹ cảm khó tả.
Lúc này các thiếu niên đệ tử ký danh đã nhìn thiếu niên thợ săn Trương Phàm với cặp mắt khác.
Trước kia nhiều người khác sáo với thiếu niên thợ săn Trương Phàm bởi vì gã có quan hệ tốt cùng Đinh Hạo. Bình thường Đinh Hạo hay che chở thiếu niên thợ săn Trương Phàm. Nhưng trong cuộc chiến vừa rồi thiếu niên thợ săn Trương Phàm là người duy nhất giúp đỡ, thuật bắn tên xuất thần nhập hóa khiến người kính sợ.
Nói thật lòng là trừ Đinh Hạo ra, mười tám thiếu niên đệ tử ký danh khác có lẽ về tu vi huyền khí thì hơn xa thiếu niên thợ săn Trương Phàm, nhưng nếu đấu khoảng cách xa thì tuyệt đối không chịu nổi thuật bắn tên đáng sợ của gã.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm dùng thực lực khác được mọi người công nhận.
Chương 98: Biến Đổi Lớn, Nguy Cơ Đến
Theo quy định rèn luyện, ba người Đinh Hạo, Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Phương Thiên Dực, đệ tử ký danh không thể ở lại lâu một chỗ.
Cho nên sáng sớm ngày thứ hai các đệ tử ký danh vội vàng ăn sáng xong thu lều, mặc y phục, áo giáp vàng bò xuống ngọn đồi đi sâu vào hoang dã.
Hai đệ tử ký danh đêm qua gác đêm ngủ gật vì bù đắp sai lầm xung phong nhận việc cõng đa số thịt, da lông Hồ Lang Thú, làm hậu cần cho tiểu đội.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cảm thán rằng:
– Nếu chúng ta có nhẫn trữ vật như các sư huynh đệ nội môn thì tốt rồi, nhẹ nhàng mang nhiều đồ đi.
Đệ tử ký danh khác hùa theo đồng ý.
Chỉ có người mạo hiểm hoang dã mới biết công cụ không gian trữ vật quý giá cỡ nào, tiết kiệm đa số rắc rối. Như đêm qua giết năm con Hồ Lang Thú có thể mang đi hết chứ như bây giờ, mọi người chỉ mang một phần tinh hoa còn lại vứt nơi hoang dã.
Đinh Hạo nhẹ gật đầu, thầm nghĩ có cơ hội tìm nhẫn trữ vật.
Bỗng nhiên giọng Kiếm Tổ vang lên trong đầu Đinh Hạo:
– Tiểu tử, làm trữ vật giới chỉ rất đơn giản, không cần cưỡi lừa còn tìm lừa.
Đinh Hạo ngẩn người, chợt hiểu ý của Kiếm Tổ.
Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:
– Ý của người là…
Đao Tổ cười cảm thán rằng:
– Ý của lão già này là ngươi có tài liệu cũng như điều kiện làm trữ vật giới chỉ, có thể chế tạo ra trữ vật giới chỉ, không cần nhờ vào ai.
– Đại tái năm viện lần trước tiểu tử tên Trình Phi tặng đồ cho ngươi có một thứ gọi là Hư Không Giới Thạch, còn nhớ không?
Đinh Hạo thầm gật đầu, nói:
– Tất nhiên ta nhớ.
Đinh Hạo tiếp tục bảo:
– Không lẽ Hư Không Giới Thạch này là…
– Đúng vậy.
Kiếm Tổ sợ bị Đao Tổ cướp lời nữa, vội tiếp tục bảo:
– Loại đá này tuy không xếp vào bảng kỳ vật nhưng cũng là một trong các kỳ vật nổi tiếng. Tác dụng lớn nhất của Hư Không Giới Thạch là đạo cụ dùng để luyện chế không gian. Ngươi được một khối Hư Không Giới Thạch mặc dù phẩm chất bình thường nhưng dư sức chế tạo mấy trữ vật giới chỉ cấp thấp.
Đinh Hạo hiểu ra:
– Thì ra là vậy.
Tuy nhiên lắc đầu, nói:
– Tiếc rằng ta không phải minh văn sư, dù có tài liệu cũng không luyện được.
– Phi, minh văn sư tính cái gì? Nhớ năm xưa lão tử… Hưm,thôi, ta sẽ dạy ngươi làm sao rèn luyện, bảo đảm thành công.
Kiếm Tổ khí phách hăng hái nhớ lại huy hoàng năm xưa, suýt buột miệng nói gì đó nhưng kịp kiềm lại.
Đinh Hạo biết Kiếm Tổ không muốn nhắc chuyện năm cũ phần lớn là vì bảo vệ hắn, thế nên Đinh Hạo cố nén tò mò không hỏi nhiều.
Đinh Hạo hỏi tới:
– Xin tiền bối Kiếm Tổ chỉ điểm cho.
– Ừm! Tiểu Đinh Tử, ngươi là đao kiếm song thánh thể, nắm giữ huyền khí băng, hỏa, trung đan điền trong ngực có viêm diễm huyền khí chính là một trong mười thần hỏa rèn luyện huyền khí. Tuy bây giờ ngươi chỉ là nhị khiếu Võ Đồ cảnh nhưng có thể thử luyện chế huyền khí.
Kiếm Tổ trầm ngâm nói:
– Đợi ta suy nghĩ một lúc chuẩn bị bộ pháp quyết luyện khí thích hợp cho ngươi, tối nay ta sẽ truyền dạy cho.
Đinh Hạo mừng rỡ nói:
– Đa tạ tiền bối.
Nói đến đây Đinh Hạo chợt nhớ một chuyện, kinh ngạc hỏi:
– A! Tại sao nãy giờ không nghe Đao Tổ tiền bối nói chuyện? Thấy kỳ kỳ.
Kiếm Tổ đắc ý cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Bà điên không biết luyện khí nên chỉ có giương mắt nhìn, không chen vào được. Ngươi tưởng nàng không muốn nói sao?
Đao Tổ không nhịn nữa, tức giận quát to:
– Tiện tổ nhà ngươi có bản lĩnh thì so linh thảo đan dược với lão nương, ngươi biết Thần Châu bảng linh dược có mấy loại linh dược dương tính, âm tính không? Ngươi biết phân biệt mười huyền hỏa, mười chân hỏa, mười âm hỏa không? Ngươi có biết…
Kiếm Tổ ho khan:
– Khụ khụ…
Kiếm Tổ đánh gãy lời Đao Tổ, nghiêm túc nói:
– Vị phu nhân này hãy nghiêm túc, đừng gây rối, chúng ta đang nói về luyện khí.
Đao Tổ:
-…
Đinh Hạo:
-…
* * *
Ánh sáng cho vô số người can đảm.
Mặt trời ấm áp chiếu vào người, các đệ tử ký danh lấy lại tự tin tràn đầy.
Mọi người đi dọc theo bờ sông, nói cười vui đùa.
Vương Tiểu Thất cười gian đề nghị:
– Đúng rồi, ta cảm thấy đội ngũ của chúng ta nên có một danh hiệu vang dội.
Có đệ tử ký danh lớn tiếng hùa theo:
– Đúng, gọi là đội Chiến Thần thì sao?
– Phi phi phi, đội Chiến Thần quá tục, hay gọi là đội Thần Kiếm đi! Ha ha ha ha ha ha!
– Cút xéo, đội Thần Kiếm càng tục hơn!
Có đệ tử ký danh nêu ý kiến:
– Hay là để Đinh sư huynh đặt tên đi?
Mọi người đồng ý.
Vương Tiểu Thất tới gần hỏi Đinh Hạo, ánh mắt các đệ tử ký danh tập trung vào hắn.
Đinh Hạo đang giao lưu với Kiếm Tổ trong đầu, nói ra không chút suy nghĩ:
– Gọi là đội Thiếu Niên Tiền Phong đi!
Nói xong Đinh Hạo mới phát hiện không đúng nhưng chuyện đã muộn.
Bởi vì các đệ tử ký danh đồng ý tên này.
– Được rồi, đội Thiếu Niên Tiền Phong. Ha ha ha ha ha ha! Đội tiên phong, cái tên này hay!
Đám người Vương Tiểu Thất cười to.
– Sau này chúng ta tên là đội Thiếu Niên Tiền Phong!
Đang lúc các đệ tử ký danh nói chuyện thì bỗng nhiên…
Vù vù vù vù vù!
Một tiếng xé gió chói tai vang lên chân trời phía tây nam.
Mọi người ngoái đầu nhìn, thấy ánh sáng đỏ rực bay lên cao mấy ngàn thước rồi nổ tung như pháo hoa xinh đẹp huyễn hóa ra đồ án kiếm to cứng cáp chất phác, cách mấy ngàn dặm vẫn thấy rõ, rất to lớn và đẹp.
– Là tín hiệu của đệ tử tông môn, có người từ bỏ rèn luyện.
– Kiếm to màu đỏ, là đệ tử của Hồng Sam Tây Viện. Xem ra bọn họ gặp rắc rối ko ứng đối được nên buộc phải từ bỏ rèn luyện.
– Ha ha ha ha ha ha! Đám tiểu tử Hồng Sam Tây Viện thật là một đám người nhu nhược, không chống được một ngày đã từ bỏ, mất mặt quá.
Các đệ tử ký danh bàn tán xôn xao.
Đồ án kiếm to màu đỏ trên bầu trời chính là tín hiệu cầu viện của đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông tham gia rèn luyện. Một khi gặp rắc rối bản thân không thể giải quyết thì đệ tử ký danh rèn luyện dùng cách đó nhanh chóng truyền vào tay cường giả bảo vệ trong môn đến đón, bảo đảm sẽ không nguy hiểm sinh mạng.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là từ bỏ cơ hội rèn luyện, không được môn phái thưởng ngược lại còn bị xem thường.
Bình thường nếu không bị buộc đến đường cùng thì rất ít có đệ tử Vấn Kiếm tông chọn cầu cứu.
Đinh Hạo nhìn hướng tây nam, chắc có một đội đệ tử ký danh Hồng Sam Tây Viện gặp rắc rối to. Không biết ba người Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương, Lý Y Nhược có nằm trong đó không?
Đúng lúc này…
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Hướng càng xa hơn phía tây nam chợt có vài luồng sáng đỏ rực bắn lên cao huyễn hóa ra hình kiếm to cứng cáp cổ kính.
Chương 99: Thay Đổi Bất Ngờ
Như thế nào? Trong thời gian ngắn lại có bốn tiểu đội rèn luyện Hồng Sam Tây Viện cầu cứu?
– Hướng tây nam xảy ra chuyện gì?
Lúc này mọi người cảm thấy vấn đề nghiêm trọng.
Các đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông sàn lọc kỹ càng tuyển ra, có ý chí năng lực không tệ. Nếu một, hai tiểu đội tham sống sợ chết phát ra tín hiệu thì còn thông cảm được nhưng trong phút chốc năm, sáu tiểu đội tổng cộng hơn một trăm người đều từ bỏ rèn luyện. Chắc chắn hướng tây nam xảy ra chuyện gì không thể chống lại. . Ngôn Tình Hài
Mọi người nhìn nhau, biểu tình trầm trọng.
Ai biết lúc này xảy ra chuyện làm người ta càng giật mình hơn.
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Phía đông bắc có một chuỗi ánh sáng tím bắn lên cao, trên bầu trời hiện ra từng thanh kiếm to màu tím chói mắt dễ thấy.
– A? Màu tím? Đó là tín hiệu cầu cứu của Tử Sam Nam Viện.
– Như thế nào? Đột nhiên tiểu đội rèn luyện Tử Sam Nam Viện cũng từ bỏ?
– Chết tiệt, rốt cuộc xảy ra việc gì? Tại sao?
Bao gồm Đinh Hạo, trong lòng các Đệ tử ký anh không kiềm được sợ hãi trong lòng.
Thật rõ ràng khu vực rèn luyện cửu giai xảy ra biến cố không biết tên đang từng bước nguy hiểm hơn. Các đệ tử ký danh Tử Sam Nam Viện, Hồng Sam Tây Viện gặp nguy hiểm gì rất lớn mới buộc phải từ bỏ rèn luyện. Nếu tình huống càng xấu hơn thì sợ là đã có người chết trong hoang dã.
Tình huống bỗng nhiên biến hóa.
Nguy hiểm không biết tên đang từng bước đến gần các đệ tử ký danh.
Đinh Hạo ngẫm nghĩ, ra quyết định:
– Trong vòng nửa nén hương mọi người lập tức thay trang bị mạnh nhất, vứt bỏ vật phẩm linh tinh thân nhẹ tiến lên, đi hướng vùng núi phái đông.
Một mặt là khu vực rèn luyện của Bạch Sam Trung Viện mạnh nhất năm viện ở hướng đông, có thể nương tựa, cộng với…
Trực giác của Đinh Hạo rất chính xác, trong lòng hắn có một thanh âm không chút lý do kêu hắn đi hướng đông.
Mọi người lập tức điều chỉnh lên trạng thái tốt nhất, vứt bỏ thứ không cần thiết, giục ngựa dưới thân chạy nhanh hướng đông.
Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Phương Thiên Dực đi trước mở đường, Đinh Hạo đoạn hậu sau lưng.
Một đám người như con thỏ bị hù sợ chổng mông khom lưng chạy nhanh hướng núi non trập trùng phía đông.
Lúc này nguyên khu rèn luyện cửu giai thay đổi bất ngờ.
Sự việc phát triển ngày càng tệ hại.
Trên bầu trời yên tĩnh bị từng luồng đạn tín hiệu cầu cứu đánh vỡ.
Từng hỏa hoa nở rộ như bữa tiệc pháo hoa không dứt xé gió bay lên, các màu đạn tín hiệu, Tử Sam Nam Viện, Hồng Sam Tây Viện, Hoàng Sam Bắc Viện, Thanh Sam Đông Viện, lần lượt có các tiểu đội bỏ rèn luyện cầu cứu tông môn.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Biến đổi dữ dội như vậy?
Chẳng lẽ là yêu ma đại quy mô xâm nhập?
Đoàn người Đinh Hạo ra roi thúc ngựa, tăng tốc chạy như điên.
May mắn môn phái cho đệ tử ký danh là Truy Phong Thú được gọi là thiên lý mã nửa yêu, tốc độ siêu nhanh. Đại khái một canh giờ đã chạy hơn hai trăm dặm, ra khỏi biển thảo nguyên khô vàng, đoàn người Đinh Hạo đi tới gần rừng rậm sơn mạch phương đông.
Lúc này đạn tín hiệu trên bầu trời dần thưa thớt.
Nhưng mỗi đệ tử ký danh đều hiểu không phải tình huống chuyển biến tốt đẹp mà bởi vì đa số tiểu đội đều phát ra tín hiệu, tính sơ có ít nhất bảy mươi cái, điều này nghĩa là có một ngàn bốn trăm đệ tử ký danh bỏ rèn luyện.
Rốt cuộc xảy ra chuyện đáng sợ gì?
Đám người Đinh Hạo không thể suy đoán.
Trong tình huống này lựa chọn tốt nhất là cũng phát ra tín hiệu cầu cứu chờ cường giả bảo vệ trong môn phái đến đón rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng nhóm Đinh Hạo chưa gặp nguy hiểm không thể chống cự, nếu làm như vậy thì không hay.
Đinh Hạo cùng các đội viên bàn bạc, biểu quyết đồng ý cố gắng chống cự, không dễ dàng từ bỏ.
Huống chi đa số người bỏ cuộc, nếu đội Thiếu Niên Tiền Phong chống đến cuối cùng thì sẽ được môn phái nhìn với con mắt khác và thưởng cho. Cái gọi là có gan mới làm giàu, nếu đã bước trên đường võ giả phải có giác ngộ làm võ giả.
Đinh Hạo quyết định:
– Tìm chỗ bỏ ngựa lại, chúng ta đi bộ nào núi.
Sơn mạch rừng rậm trước mắt dốc đứng cheo leo, không thể cưỡi ngựa vào, dắt ngựa theo chỉ vướng víu.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm có kinh nghiệm phong phú mang theo hai đệ tử ký danh giải quyết ngựa.
Đám người Đinh Hạo cảnh giác hồi phục thể lực, tập trung nhìn chằm chằm bốn phía đề phòng nguy hiểm đột ngột. Mỗi đệ tử ký danh căng thẳng thần kinh.
Qua một lát nhóm ba người thiếu niên thợ săn Trương Phàm quay về.
– Vào núi.
Trực giác trong lòng Đinh Hạo càng rõ ràng hơn, hơi thở cực kỳ nguy hiểm đang dần vươn tới sau lưng hắn.
Đây là rừng rậm đầy cây cối, địa hình dốc, bình thường ít có ai đi vào. Tiếng chim hót, núi âm u, cây cối thô to um tùm xòe trên cao hai mươi mấy thước che đậy mọi thứ. Chỉ có từng luồng sáng nhỏ chiếu xuông qua khe hở.
Mặt đất đầy rêu xanh đen, thân cây quấn quanh thực vật như dây leo, quyết.
Từng tiếng dã thú gầm rống vọng từ sâu trong sơn cốc.
Đoàn người Đinh Hạo bôi thứ kỳ lạ thiếu niên thợ săn Trương Phàm đưa cho lên người, giống như làm ngụy trang, chậm rãi tiến lên.
Kế hoạch ban đầu của các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện là tìm nơi địa thế cao, ẩn khuất tạm dừng lại nhìn tình huống, tìm hiểu rõ ràng chuyện gì xảy ra mới quyết định tiếp tục rèn luyện hay không.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm đi đằng trước dò đường chợt ra dấu:
– Ủa? Nghe kìa, hình như đằng trước có tiếng đánh nhau?
Các đệ tử ký danh im tiếng, nghiêng tai yên lặng nghe.
Phía đông bắc bên tay trái đúng là văng vẳng tiếng đánh nhau, binh khí, chửi mắng.
Đinh Hạo đã nhập vai đội trưởng, nghĩ một lúc rồi ra lệnh:
– Tới gần xem thử. Mọi người cẩn thận, tạm thời đừng lộ hành động của chúng ta.
Đoàn người rón ra rón rén cẩn thận đi hướng phát ra thanh âm.
Khoảng một phần sáu nén nhang sau khu rừng rậm rạp xuất hiện đất trống.
Một hồ nước xanh biếc, mặt cỏ xanh đập vào mắt các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện. Trên cỏ có hơn ba mươi người đánh nhau kịch liệt, kiếm quang chớp lóe, tiếng gầm rống không dứt bên tai.
Chương 100: Xung đột, sát khí bắn ra
Đinh Hạo liếc sơ liền nhận ra thân phận một phe.
– Là đệ tử của Vấn Kiếm tông, người Hồng Sam Tây Viện.
Các thành viên đội Thiếu Niên Tiền Phong lặng lẽ núp sau đá to và cây cối, cẩn thận quan sát thế cục phía xa.
Đám người Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhìn Đinh Hạo, hỏi:
– Làm thế nào đây, giúp hay không?
Đinh Hạo không chút do dự nói:
– Giúp, tất nhiên phải giúp.
Tuy năm viện cạnh tranh nhưng cùng là đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông, cần đứng chung chiến tuyến đối phó bên ngoài, Thanh Sam Đông Viện tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
* * *
Nữ thần Lý Y Nhược trong lòng đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông sắp mệt muốn đứt tay.
Bình thường Lý Y Nhược để ý dáng vẻ, hình tượng nhất nhưng lúc này toàn thân mồ hôi đầm đìa, tóc rối loạn. Khuôn mặt mềm mại, cánh tay bị gai trong rừng rậm va quẹt rách da trong lúc vội vàng chạy trốn, mắt cá chân bị trật đau nhức tận xương, Lý Y Nhược cực kỳ chật vật.
Nhưng Lý Y Nhược phải liều mạng chiến đấu.
Bên cạnh Lý Y Nhược, cánh tay và chân biểu ca Lý Tàn Dương đã trúng kiếm, chảy máu không ngừng. Một vị bằng hữu khác, Tiêu Thừa Tuyên trên mặt có một vết máu, bị hủy dung hoàn toàn. Tám đệ tử ký danh Hồng Sam Tây Viện bị thương, có hai người đã mất đi sức chiến đấu được đồng đội bảo vệ sau lưng.
Quan trọng là có sáu đồng bạn vĩnh viễn ngã xuống dưới đồ đạo của đám kẻ thù huênh hoang này.
Bên cạnh là các đồng bạn lục tục trúng kiếm gục ngã.
Lý Y Nhược vừa giận vừa hận.
Nói đến thì do Lý Y Nhược gây ra sự việc.
Nhưng không thể trách Lý Y Nhược.
Đệ tử Thanh Bình học viện chết tiệt ánh mắt đầu tiên thấy Lý Y Nhược đã háo sắc đùa giỡn, cuối cùng nhân lúc nàng không chú ý muốn chuốc thuốc cưỡng bức nàng. Hừ, thứ mặt người dạ thú còn dám nói là đệ tử thiên tài của Thanh Bình học viện đứng đầu chín tông phái nhân loại trong Tuyết Châu, cực kỳ vô sỉ.
May mắn Lý Y Nhược sớm phát hiện nên không gặp nguy, nàng hoảng hốt giết chết tên khốn háo sắc kia.
Một nhát kiếm của Lý Y Nhược gây họa lớn.
Tiểu đội rèn luyện Thanh Bình học viện hoàn toàn trở mặt, hai bên giết nhau. Tiểu đội Hồng Sam Tây Viện không đấu lại kẻ địch, chớp mắt liên tục có mấy đồng bạn bị giết. Nhóm Hồng Sam Tây Viện Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương, Lý Y Nhược bất đắc dĩ chạy trốn nhưng không có cách nào cắt đuôi đám vô sỉ Thanh Bình học viện, còn bị chặn bên cạnh hồ nước trong rừng.
Càng nguy là nhóm Hồng Sam Tây Viện Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương, Lý Y Nhược trên đường bỏ chạy đánh mất đạn tín hiệu, không có cách nào cầu cứu môn phái.
Thanh Bình học viện đứng đầu chín tông phái nhân loại trong Tuyết Châu, miệng nói nhân nghĩa đạo đức ai ngờ bồi dưỡng ra đệ tử tồi tệ hạ lưu, hung tàn độc ác, quả thực chính là một đám cướp cạn cố chấp không nói lý.
Nếu lại có cơ hội thì Lý Y Nhược vẫn không chút do dự giết súc sinh kia.
Nhưng trong lòng hạt tiêu nhỏ kiêu ngạo cảm thấy hơi xin lỗi những đồng bạn vì nàng mà chết.
Bên tai Lý Y Nhược nghe tiếng kêu rên.
Lý Y Nhược quay đầu nhìn, thấy biểu ca Lý Tàn Dương bị đối thủ một kiếm đâm xuyên qua đầu vai, thân hình lắc lư sắp té.
Lý Y Nhược muốn giúp đỡ nhưng bị hai đệ tử Thanh Bình học viện cười gian quấn quýt không rảnh tay, trong mắt hai người đó chớp lóe tia sáng dâm ô. Lý Y Nhược hiểu rằng hai đệ tử Thanh Bình học viện muốn bắt sống nàng.
Bên người là đồng bạn hét thảm ngã xuống.
Chân Tiêu Thừa Tuyên bị thương nặng, máu tươi tuôn như suối nhưng không từ bỏ, cắn răng cố đấu. Trong phút chốc Tiêu Thừa Tuyên lại trúng vài kiếm, người đẫm máu.
– Dừng tay, dừng tay!
Lý Y Nhược bỗng ném trường kiếm, tức giận quát:
– Người các ngươi muốn bắt là ta, là ta giết tên cầm thú kia. Ta đi với các ngươi, hãy tha cho sư huynh đệ của ta!
Giờ phút này, hạt tiêu nhỏ ngày thường điêu ngoa, bướng bỉnh, cay nghiệt không còn nữa, thay thế là võ giả can đảm.
Bản thân Lý Y Nhược cũng không tin nàng sẽ làm hành động ngu xuẩn đứng ra.
Trong khoảnh khắc này không hiểu sao bên tai Lý Y Nhược lại nghe thấy lời thiếu niên nói năng dõng dạc trách mắng nàng bên bờ Tẩy Kiếm Trì trong Vấn Kiếm tông vào một buổi trưa nắng chói chan.
Ngay sau đó, trường kiếm lạnh lẽo gác lên cái cổ thiên nga non mềm.
Mũi kiếm lạnh lẽo đẩy ra áo ngoài xốc xếch của Lý Y Nhược lộ xương quai xanh trắng trẻo, xấu xa cọ cọ.
Chủ nhân thanh kiếm là một thiếu niên tuấn tú nhưng mắt âm hiểm.
Thiếu niên khoảng mười sáu tuổi, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai nhưng vì mũi ưng, mắt âm hiểm phá hủy khí chất. Thiếu niên nghe Lý Y Nhược nói khóe môi cong lên tàn nhẫn, ánh mắt nóng cháy nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Thiếu niên vừa lòng gật đầu, phát tay với đằng sau:
– Dừng tay.
Thiếu niên này là thủ lĩnh mười chín người Thanh Bình học viện.
Thiếu niên nói một câu, các đệ tử Thanh Bình học viện dừng tay.
– Tiểu bảo bối, nếu ngay từ đầu đã ngoan như vậy thì mọi chuyện không tệ hại thế này, các sư huynh đệ phế vật của nàng cũng không chết.
Thiếu niên đẹp trai không sợ đám người Lý Y Nhược bỏ trốn, đút trường kiếm vào vỏ.
Thiếu niên nắm cằm trắng thon của Lý Y Nhược, trêu đùa:
– Ta nói rồi, ta nhìn trúng nữ nhân nào thì người đó không trốn thoát.
Mắt Lý Y Nhược tóe lửa trừng thiếu niên.
Thiếu niên thu tay về đặt dưới mũi hít hà, đồng thanh kêu lên:
– Được rồi, đừng lãng phí thời gian. Trói đám phế vật Vấn Kiếm tông lại cho ta.
Lý Y Nhược vừa kinh vừa tức giận quát:
– Ngươi… Mới rồi ngươi đã hứa sẽ thả bọn họ!
– Đúng vậy. Ta có đồng ý thả bọn họ, với điều kiện…
Thiếu niên nhìn mỹ thiếu nữ vì tức giận mà ngực phập phồng kịch liệt, cười dâm:
– Điều kiện là phải xem lát nữa nàng biểu hiện thế nào. Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ sư huynh đệ chúng ta thỏa mãn thì… Hưm, sẽ thả bọn chúng.
Các đệ tử Thanh Bình học viện cười dâm dê.
Nói ra thật khó tin, đường đường là đệ tử của tông phái nhân loại Tuyết Châu nhưng đều là đám dâm tà, tồi tệ vô sỉ, xấu xa hơn cả yêu ma. Càng đê tiện là đối với mười mấy đệ tử Thanh Bình học viện thì chuyện này rất thường thấy, không phải lần đầu tiên họ làm.
Mặt Lý Y Nhược trắng bệch.
Lý Tàn Dương bị thương nặng giận dữ nguyền rủa:
– Vô sỉ… Súc sinh! Cầm thú!
Thiếu niên đẹp trai không thấy xấu hổ, ngược lại cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Trên thế này vốn chính là cường giả có quyền lợi hưởng thụ hết thảy.
Cười xong biểu tình của thiếu niên âm trầm nói:
– Đám ngu ngốc các ngươi có biết cô nương đó giết ai không? Là ca ca ruột của Mục sư huynh Mục Thiên Dưỡng! Ngươi có biết đã mang đến rắc rối lớn cỡ nào cho ta không?
Lúc này chợt có một thanh âm từ xa truyền đến.
– Ta không biết đã mang đến rắc rối lớn cỡ nào cho ngươi nhưng ta biết từ nay ngươi sẽ không thấy phiền nữa.
Thanh âm không chút báo trước nhưng chất chứa sát ý.
Thiếu niên đẹp trai ngoái đầu:
Phía xa, Đinh Hạo chậm rãi bước ra từ rừng cây.