Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập 15 [ chương 71 đến 75 ]
❮ sautiếp ❯Chương 71: Kiếm thuật của Đinh Hạo, ân oán
Thế cục thay đổi bằng cách không ai ngờ tới.
Mắt thấy Lý Lan không còn sức chống cự sẽ mất mạng, khán giả dưới lôi đài đá xanh đứng ngây như phỗng, không kịp cứu viện.
Vào phút chỉ mành treo chuông…
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung rinh.
– Dừng tay!
Trong tiếng hét vang, một bóng người bay ra khỏi khu tuyển thủ nghỉ ngơi.
Trong khoảnh khắc bóng người vọt lên lôi đài đá xanh ôm eo Lý Lan hôn mê, tay phải bắn ra từng luồng kiếm quang đỏ thẫm rực rỡ chói mắt, múa võng kiếm kỳ dị trên không trung phong lại Lương Phi Tuyết trong trạng thái cuồng bạo muốn giết người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khí kình kịch liệt điên cuồng nổ.
Đệ tử ký danh cách lôi đài đá xanh gần nhất trong vòng hai mươi thước giống hồ lô lăn lông lốc ra ngoài, bị lực lượng cường đại lúc hai người chiến đấu thổi bay.
Trương Phàm, Vương Tiểu Thất kích động hét to:
– Là Đinh sư huynh!
Vào phút mấu chốt nhảy lên lôi đài, cứu Lý Lan chính là tuyển thủ cũng đến từ Thanh Sam Đông Viện, Đinh Hạo.
Chỉ thấy lướ kiếm từng tầng đỏ thẫm tỏa kiếm quang rực rỡ phát ra từ kiếm rỉ sét trong tay đao. Lương Phi Tuyết cuồng bạo đánh ra kình khí đều bị phong cách thân thể một thước.
Lực lượng siêu tứ khiếu Võ Đồ cảnh chớp mắt đánh bay Lý Lan nhưng không thể xâm nhập một li qua võng kiếm của Đinh Hạo, chỉ có thể đẩy hắn không ngừng bay ngược.
Lúc này mấy người khác cũng phản ứng lại.
Nhóm huynh đệ Thất Nghĩa Minh Lý Mục Vân xông lên lôi đài đá xanh trước tiên bao vây Lương Phi Tuyết lại. Dường như liên tục bùng nổ lực lượng siêu tự nhiên khiến Lương Phi Tuyết kiệt sức, tia đỏ trong mắt tán đi trở về bình thường, suy yếu gục trong vòng tay Lý Mục Vân.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đinh Hạo hư thiên thạch rớt xuống bên ngoài lôi đài đá xanh, đập một cái hố to.
Chớp mắt bụi đất tung tóe, mặt đất rung rinh nứt cái hố to. Đinh Hạo như man thú ôm Lý Lan lại nhảy lên lôi đài đá xanh.
Mãi đến lúc này đệ tử ký danh xung quanh lôi đài đá xanh mới lấy lại tinh thần từ tình hình kinh hồn. Bọn họ ồ lên như sóng, rối loạn.
– Như thế nào?
– Tại sao Lý Lan đột nhiên thua?
– Lương Phi Tuyết sao vậy? Không le hắn ăn gian?
Đệ tử ký danh không hiểu chuyện gì, xì xầm rối loạn. Bọn họ không biết kết quả như vậy nên tính ai thua ai thắng, tình hình quá quái dị.
Phía xa, trên đài xem lệ.
Đám người Lãnh Nhất Toàn, Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi, Trình Phi chậm rãi ngồi xuống.
Tình hình do đệ tử ký danh tự giải quyết thì không còn gì tốt hơn, không cần đám người Lãnh Nhất Toàn, Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi, Trình Phi ra tay, phù hợp tôn chỉ Vấn Kiếm tông bồi dưỡng, thử thách đệ tử ký danh.
Lỗ Kỳ kiềm không được hỏi Doãn Nhất Phi ngồi bên cạnh:
– Mới rồi Đinh Hạo sử dụng một thức kiếm pháp là gì? Tại sao ta không nhìn thấu?
Doãn Nhất Phi biểu tình nghiêm túc lắc đầu.
Lãnh Nhất Toàn, Trình Phi liếc nhau, trong mắt có giật mình, hai người cùng nghĩ đến một người.
– Tồi tệ!
Đinh Hạo một tay ôm eo Lý Lan nửa hôn mê, lạnh lùng nhìn bảy huynh đệ Thất Nghĩa Minh phía đối diện, trong mắt tràn đầy xem thường.
Lão ngũ Phùng Hành Quân tính tình nóng nảy bị thái độ khinh thường của Đinh Hạo chọc giận, quát to:
– Tiểu tử, ngươi không nên nói lung tung, có gì tồi tệ? Nhị ca của ta thắng quang minh chính đại, là người Thanh Sam Đông Viện các ngươi tài nghệ không bằng người!
Đinh Hạo lạnh lùng cười:Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!
– Hừ! Quang minh chính đại? Nếu không phải phút cuối Lý Lan sư huynh lòng bất nhẫn có ý nhường thì bây giờ Lương nhị ca của các ngươi đã bị phế rồi! Chẳng những không cảm ơn, ngược lại thừa cơ tập kích, thật là tồi tệ vô sỉ. Cái gọi là Lương Phi Tuyết danh chấn ngũ viện chỉ có thể, thật khiến người thất vọng.
Lúc trước vào phút cuối cùng chưởng thứ ba Đinh Hạo thấy rõ Lý Lan không nhẫn tâm phế bỏ thiên tài tông môn như Lương Phi Tuyết, hơi thu lực Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng, rút khí kình xanh biếc phỉ thúy định nương tay.
Ai ngờ Lương Phi Tuyết bỗng bùng nổ phản kích chớp mắt đánh Lý Lan bị thương, lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt!
Lần này thì Võ si Trần Thắng cũng tức giận quát:
– Ngươi ngậm máu phun người…
– Như thế nào? Muốn ỷ nhiều hiếp ít sao?
Cánh tay trái Đinh Hạo ôm Lý Lan tỉnh lại nhưng khó đứng vững, tay phải cầm kiếm, mặt đối mặt bảy người vẫn không sợ hãi. Đinh Hạo cười nhạt.
Bóng người chợt lóe, Cát Âm, Trương Thiên Luân, Phương Thiên Dực, Vương Tiểu Thất, một đám người nhảy lên lôi đài đá xanh đứng sau lưng.
Đám người Cát Âm, Trương Thiên Luân, Phương Thiên Dực, Vương Tiểu Thất tức giận quát:
– Thanh Sam Đông Viện chúng ta không dễ ăn hiếp!
– Các ngươi… Tiểu tử ngươi tìm cái chết…
Phùng Hành Quân, Võ si Trần Thắng không chịu nổi Đinh Hạo trào phúng Lương Phi Tuyết, nổi điên muốn đánh nhau.
– Đừng… Đừng đánh…
Lương Phi Tuyết suy yếu miễn cưỡng kéo lại hai huynh đệ, lại há mồm hộc máu, mặt vàng vọt lắc đầu. Lý Mục Vân nâng Lương Phi Tuyết nhìn Đinh Hạo, Lý Lan, thở hổn hển.
Lương Phi Tuyết nói:
– Xin lỗi, ta không… Khống chế được lực lượng… Mỗi… Lỗi lần đều vậy… Ta không cố ý…
Lý Lan hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Lý Lan kiêu ngạo cưỡng ép vận chuyển huyền khí lại hộc máu, vùng khỏi vòng tay Đinh Hạo, đứng thẳng dậy. Xem tình hình thì Lý Lan ghi hận Lương Phi Tuyết.
Đinh Hạo cảm thấy thân hình Lý Lan quá mạnh mai, đứng sát bên không góp lời.
Xem tia sáng đỏ kỳ lạ trong mắt Lương Phi Tuyết và trạng thái vừa rồi thì lời giải thích của gã hơi đáng tin, nhưng trận đấu này Thanh Sam Đông Viện và Lý Lan thua rất kỳ cục, quá oan.
Lý Lan bình tĩnh, lạnh lùng gằn từng chữ:
– Lương Phi Tuyết, sớm muộn gì giữa ngươi và ta đấu một trận. Hy vọng đến lúc đó ngươi vẫn may mắn như vậy!
Khóe môi Lý Lan chảy vệt máu, lảo đảo được Cát Âm, Trương Thiên Luân dìu xuống lôi đài đá xanh.
Lương Phi Tuyết lộ nụ cười khổ nhưng không nói gì thêm.
Đinh Hạo nhìn theo Lý Lan rời đi, vẫy tay mang theo đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện đám người Cát Âm, Trương Thiên Luân, Phương Thiên Dực, Vương Tiểu Thất xuống lôi đài đá xanh, không dây dưa nhiều.
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố kết quả cuộc tỷ võ:
– Bạch Sam Trung Viện Lương Phi Tuyết thắng!
Lý Lan bị đánh té xuống lôi đài đá xanh, mất khả năng chiến đấu trước nên bị phán thua.
Cuộc chiến của Lý Lan, Lương Phi Tuyết dấy lên tranh cãi trong đệ tử ký danh.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện không phục nhưng không có cách nào thay đổi kết quả cuối cùng.
Đệ tử ký danh Bạch Sam Trung Viện vẫn vênh váo.
Lúc đó mọi người không hiểu nổi phút cuối Lương Phi Tuyết bị thương đã xảy ra chuyện gì, dường như trong người thiếu niên điệu thấp ẩn chứa lực lượng đáng sợ không thể khống chế, một khi bị kích phát sẽ xảy ra chuyện đáng sợ.
Chương 72: Thật sự có thiên tài
Trong những cuộc bàn cãi, trận đấu thứ hai cuộc chiến tứ cường bắt đầu.
Trận này là nội bộ Thất Nghĩa Minh Bạch Sam Trung Viện chém giết. Đại ca Lý Mục Vân đấu với lão ngũ Phùng Hành Quân.
Đây là trận đấu ngắn nhất trong cuộc chiến tứ cường.
Bởi vì Phùng Hành Quân dứt khoát nhận thua, bỏ trận.
Lý Mục Vân trực tiếp lọt vào vòng sau.
Nhìn ra được lúc Phùng Hành Quân nhận thua Lý Mục Vân rất ngạc nhiên, trước đó gã không biết ngũ đệ sẽ bỏ cuộc. Vốn hai người ước hẹn mặc kệ thực lực cao thấp phải thỏa sức đấu một trận, ia ngờ Phùng Hành Quân mỉm cười nhảy xuống lôi đài.
Vậy là người được lợi lớn nhất chính là Lý Mục Vân.
Chẳng những Lý Mục Vân vào tứ cường còn không trải qua chiến đấu kịch liệt, không tiêu hao thực lực, có thể dĩ dật đãi lao, tiếp nhận khiêu chiến vòng tiếp theo.
Trong đệ tử ký danh khen chê đủ điều đối với hành động này của Phùng Hành Quân.
Nhưng hết cách, thực lực của Bạch Sam Trung Viện thật sự quá mạnh, chỉ Thất Nghĩa Minh mới có tư cách, thực lực làm ra hành động đó.
Trận đấu nhanh chóng kết thúc ý nghĩa trận thứ ba đến sớm.
Đinh Hạo Thanh Sam Đông Viện đấu với Lâm Tín Hoàng Sam Bắc Viện.
Đây là trận so đấu hai vua hâm mộ của năm viện đông, tây, nam, bắc, trung.
Tiếng hoan hô, kêu gào phân biệt rõ ràng bùng nổ như núi lửa quanh lôi đài đá xanh.
Đinh Hạo, Lâm Tín, hai thiếu niên tuấn tú chiến đấu đã bắt đầu một nén nhang.
Trường sam may múa, kiếm quang tung hoành. Vừa bắt đầu tỷ võ Đinh Hạo, Lâm Tín không hẹn cùng dùng vũ khí bắt đầu cuộc so tài kiếm thuật đơn thuần nhất.
Hai thiếu niên tuấn tú, khí độ siêu phàm, kiếm thuật phi phàm, thân tiêu sái, kiếm quang chớp lóe động tác như đang múa bay bay. Trên lôi đài đá xanh thiếu phần khói lửa, tăng cảm giác mộng ảo.
Cuộc so đấu tuyệt đẹp làm người say mê, các nữ đệ tử ký danh chìm trong đau khổ ngọt ngào không biết nên ủng hộ ai.
Bởi vì hai người trên đài đều được đệ tử ký danh mới nhập tông công nhận là ‘tình nhân trong mộng’, rất được các thiếu nữ yêu thích.
Đương nhiên đa số người tập trung tinh thần quan sát tỷ võ.
Trận đấu này là trận kiếm thuật trình độ cao nhất từ khi năm viện đại tái bắt đầu đến nay. Cơ hồ có thể nói là cuộc chiến kinh điển đại biểu cho trình độ kiếm thuật đệ tử ký danh, làm nhiều người nhìn như say như mê.
Một thanh trường kiếm tinh cương bình thường vào tay mỹ thiếu niên Lâm Tín Hoàng Sam Bắc Viện như có sự sống, kiếm quang phun ra nuốt vào để lại một chuỗi ảo ảnh giữa không trung.
Lâm Tín thi triển một bộ kiếm pháp dài dòng tinh diệu.
Ít người nhận ra lai lịch kiếm pháp đó, cho người cảm giác kiếm quang rậm rạp liên miên mất tận, không nhanh không chậm, giống như mưa mùa thu chẳng có một chút sơ hở. Có cảm giác chìm trong đó, bị khống chế tiết tấu, tinh thần.
kiếm rỉ sét giống cây củi trong tay Đinh Hạo di động nhanh tựa ngọn lửa cháy hừng hực nhấp nháy.
Đinh Hạo lần lượt thi triển ba bộ kiếm pháp hắn nắm giữ hoàn chỉnh nhất là kiếm pháp căn bản, Thập Tự Khoái Kiếm, Truy Điện Trung Cung Kiếm. Đinh Hạo phát huy chữ quyết ‘nhanh’ trong kiếm thuật đến cực độ.
Cuối cùng đệ tử ký danh bình thường dưới lôi đài đá xanh khó thể dời mắt khỏi kiếm rỉ sét trong tay Đinh Hạo.
Mỗi lần đệ tử ký danh cho rằng bọn họ nhìn thấy hình dáng kiếm rỉ sét thì rất nhanh biến thành cái bóng dần tan, đó chỉ là ảo ảnh Đinh Hạo múa kiếm nhanh để lại.
– Đáng sợ, kiếm thế nhanh đến mức này không thể thấy được làm sao phòng ngự?
– Chỉ có thể giống như Lâm Tín sư huynh, không cầu có công, chỉ cầu vô quá, lấy bản thân làm chủ không bị khoái kiếm của Đinh Hạo sư huynh quấy nhiễu phân tán mới không thua trước kiếm.
– Các ngươi sai rồi, chủ đạo tiết tấu thật ra là Lâm Tín sư huynh. Không phải Đinh Hạo sư huynh cầu nhanh mà là bị buộc, ai đều biết Lâm Tín sư huynh giỏi tính toán, sở trường bố cục và khống chế tiết tấu, giống như chơi chờ khiến đối thủ bất giác rơi vào lưới đã bày sẵn. Thật ra Lâm Tín sư huynh đã tính toán hết.
– Đúng vậy. Đối thủ khó đối phó như Lâm Tín sư huynh chỉ có thể giống Đinh Hạo sư huynh dùng kiếm thuật nhanh đến cực điểm chống đỡ, không cho Lâm Tín sư huynh có thời gian suy tính, bố cục, đây xem như ngang tài ngang sức.
– Nói vậy là trận tỷ võ này hai bên cố gắng khắc chế đối phương, vậy sẽ kết thúc ngang tay sao?
– Chưa chắc. Lâm Tín sư huynh tính toán bố cục hay Đinh Hạo sư huynh vớik hoái kiếm tuyệt lâun cũng có cực hạn. Chờ xem trong bọn họ ai đột phá cực hạn trước, một khi đột phá tức là lúc chia ra thắng bại.
– Mọi người hãy chú ý xem đi, quyết đấu kiếm pháp như vậy là cơ hội khó gặp cho đệ tử ký danh chúng ta. Nếu có thể lĩnh ngộ một phần trong đó là được lợi cả đời.
– Đúng vậy. Đúng đúng.
– Ha ha ha ha ha ha! Hình như ta hiểu được một chút.
Đám đệ tử ký danh nhìn say mê, bàn tán xôn xao, có ý kiến riêng, giao lưu tâm đắc cái nhìn. Trong đó có nhiều đệ tử ký danh cơ sở vững chắc, ánh mắt sáng suốt nhìn ra chỗ tinh diệu trong cuộc quyết đấu giữa Đinh Hạo, Lâm Tín.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện ánh mắt sùng bái dính chặt vào bóng áo xanh bay múa trên lôi đài đá xanh.
Lúc trước Lý Lan bị đánh bại gặp nguy hiểm, Đinh Hạo đứng ra ngay phút mấu chốt khiến các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện càng tôn sùng hắn hơn. Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện nhớ lại ngày thường Đinh Hạo bình dị, gần gũi, khiêm tốn, thân thiện, bọn họ không chút nghi ngờ nếu bản thân gặp nguy hiểm thì Đinh Hạo sư huynh cũng sẽ đứng ra bảo vệ.
Trong lòng đám thiếu niên tự cho là mình siêu phàm nhưng chỉ là đứa trẻ mười ba, bốn tuổi ra xa nhà, Đinh Hạo cho bọn họ cảm giác an toàn như đại ca.
Đặc biệt là đám người Vương Tiểu Thất, Trương Phàm, Phương Thiên Dực nhìn chăm chú vào cuộc so tài kịch liệt trên lôi đài đá xanh.
Vương Tiểu Thất, Trương Phàm vốn chính là người hâm mộ cứng của Đinh Hạo, Phương Thiên Dực thì vị trận khiêu chiến nội bộ Thanh Sam Đông Viện lúc trước so kiếm cùng Đinh Hạo mà kết duyên, xem như không đánh không uyên biết. Phương Thiên Dực cũng có thiên phú, sức lĩnh ngộ kiếm thuật siêu tuyệt.
Lúc này Phương Thiên Dực nhìn Đinh Hạo, Lâm Tín so đấu, gã chìm trong cuộc tỷ võ.
Đường kiếm của Đinh Hạo, Lâm Tín đều có phong cách vô cùng xuất sắc. Nhưng không hiểu sao Đinh Hạo nghiêng về đường kiếm nhanh như tia chớp, thế như sấm sét, cực kỳ bá khí của Đinh Hạo.
Chính Phương Thiên Dực cũng không nhận ra hôm nay, trong cuộc tỷ võ này, Đinh Hạo thể hiện phong cách kiếm thuật ảnh hưởng thành tựu sau này của gã không thể bỏ qua. Nhiều năm sau, khi Phương Thiên Dực lấy kiếm thuật dương danh thiên hạ, dược vô số đại lão tông sư công nhận là đệ nhất nhân có phong cách gần với Đinh Hạo nhất trong toàn Bắc Vực về lĩnh vực kiếm.
Chương 73: Tứ cường!
Trong đám người, Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên chìm đắm trong thế giới kiếm quang cuồn cuộn của Đinh Hạo, Lâm Tín.
Trước khi Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên vào Vấn Kiếm tông đều là thiên tài lãnh địa của mình, có tiếng tăm, gặp nhau trước khi Đinh Hạo vào tông, chứng kiến thực lực khi đó của hắn. Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên không ngờ mấy ngày ngắn ngủi Đinh Hạo tiến cảnh nhanh như vậy, có thể nói là siêu tốc.
– Thì ra trên thế giới này thật sự có quái vật siêu thiên tài.
Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên thấy nản lòng.
Thiên nga nhỏ Lý Y Nhược thì không nghĩ nhiều.
Rất nhiều nam đệ tử ký danh nhìn chăm chú Lý Y Nhược nhíu mày, tập trung quan sát tỷ võ. Trong lòng Lý Y Nhược nhắc đi nhắc lại: Lâm Tín đẹp trai hơn Đinh Hạo nhiều, chắc chắn Lâm Tín sẽ thắng, tư thế của Lâm Tín thật tiêu sái.
Khi Lâm Tín ngẫu nhiên chiếm ưu thế Lý Y Nhược sẽ cố ý cười ré lên.
Điều này làm nhiều nam đệ tử ký danh rất tức giận, một đóa hoa năm viện đông, tây, nam, bắc, trung tuyệt đẹp đã khuynh tâm vì mỹ thiếu niên Lâm Tín.
Nhưng sự thật là gì?
Chỉ Lý Y Nhược mới biết nhiều lần hình tượng thiếu niên bên Tẩy Kiếm Trì tợn mắt với nàng, vì một nữ nhân lưu lạc đê tiện quát mắng nàng không ngừng khắc sâu trong tim nàng.
Lý Y Nhược thầm nhủ:
– Đây là bởi vì hận, nhất định là bởi vì hận. Đinh Hạo khốn kiếp dám mắng ta, là kẻ thù của ta!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Một chuỗi hỏa hoa chói mắt nở tung, tiếp theo là tiếng kim loại nhanh chóng va nhau xé gió vang lên.
Hai bóng người ưu mỹ như thiên tiên dây dưa lấp lóe ba nén nhang rốt cuộc tách ra.
Lâm Tín, Đinh Hạo đối diện nhau, thấy khen ngợi trong mắt đối phương.
Chiến đấu kịch liệt thời gian dài làm Lâm Tín, Đinh Hạo tiêu hao huyền khí, thở hơi gấp. Tu vi huyền khí của Lâm Tín trên Đinh Hạo, đạt đến sơ giai tam khiếu Võ Đồ cảnh. Nhưng Đinh Hạo thắng lực lượng cơ thể mạnh hơn. Vì vậy Đinh Hạo và Lâm Tín đánh ngang tay.
Nếu tiếp tục chiến đấu thì trong thời gian ngắn không thể chia thắng bại.
– Tiếp tục so đấu kiếm thuật thì khó phân thắng bại trong thời gian ngắn.
Đinh Hạo nhẹ gật đầu, cổ tay mỏi bởi vì hơn bốn ngàn lần đâm kiếm nhanh.
Đinh Hạo cực kỳ nghiêm túc nói:
– Hay là ngươi trực tiếp nhận thua đi.
Đinh Hạo thốt lời dấy lên tiếng kinh kêu, bàn tán quanh lôi đài đá xanh.
Vài đệ tử ký danh đến từ Hoàng Sam Bắc Viện lớn tiếng la lối Đinh Hạo quá vênh váo.
Ai biết Lâm Tín trên lôi đài đá xanh không hề thẹn quá thành giận, hơi tiếc nuối thở dài. Lâm Tín không nói gì thêm, chắp tay xoay người nhận thua, nhảy xuống lôi đài.
Tình hình này khiến vô số đệ tử ký danh quanh lôi đài đá xanh mắt tròn mắt dẹt.
– Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sáo Lâm Tín sư huynh đột nhiên nhận thua?
– Chẳng lẽ lúc trước đã phân ra thắng bại? Nhưng sao ta không nhận ra?
– Rốt cuộc là sao?
Mọi người đều không nhìn ra cục diện ngang ngửa nhau tại sao Lâm Tín đột nhiên chọn nhận thua, chẳng lẽ mỹ thiếu niên giỏi tính toán đã tính ra tiếp tục đấu thì sẽ thua sao?
Trọng tài mặt không biểu tình hét lên kết quả cuộc đấu kiếm thuật kinh tâm động phách nhưng kết túc đầu voi đuôi chuột.
– Thanh Sam Đông Viện, Đinh Hạo thắng!
Mặc kệ đa số người không hiểu ra sao nhưng các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cực kỳ hưng phấn hoan hô nhảy nhót lên, hấp tấp nhảy lên lôi đài đá xanh bao quanh Đinh Hạo ném hắn lên cao liên tục.
– Tại sao Lâm Tín bỗng nhiên nhận thua?
Võ si Trần Thắng sờ cằm suy tư.
Tôn Cửu Thiên bộ dáng lòng còn sợ hãi chậm rãi nói:
– Còn nhớ ta thua như thế nào không?
Mắt Võ si Trần Thắng sáng lên:
– A?
Một tia chớp xẹt qua đầu Võ si Trần Thắng, gã hiểu ra điều gì.
Lý Lan mặt tái nhợt đứng ở phía xa nhỏ giọng nói:
– Bởi vì huyền khí biến dị của Đinh Hạo sao?
Không biết Lý Lan trở về Diễn Võ Đường ngoại môn từ bao giờ, vết thương trên người chưa lành hẳn nhưng có thể đi bình thường. Lý Lan nhìn Lâm Tín đột nhiên chịu thua, cúi đầu đăm chiêu.
Cát Âm, Trương Thiên Luân đứng bên cạnh nghe Lý Lan nói mắt chợt sáng lên, nghĩ đến điều gì.
Tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao nhìn Lâm Tín cười tủm tỉm, vừa nhai gà đùi nướng vừa vô tâm vô phế hỏi:
– Ài, tại sao lại nhận thua? Không lẽ ngươi sợ vào tứ cường trận đấu sau sẽ gặp ta?
– Bởi vì Đinh Hạo nói so đấu kiếm thuật không thể phân ra thắng bại, hắn muốn dùng cách chiến đấu khác ta không thể phá giải.
Lâm Tín hơi tiếc nuối nói:
– Trước mắt ta chưa nghĩ ra cách phá giải công kích khác của Đinh Hạo.
– Có thứ gì tên quỷ tính kế nhà ngươi không thể khắc chế được?
Tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao hớn hở hỏi dồn:
– Mau cho ta biết, sau này ta không sợ ngươi nữa, ha ha ha ha ha ha!
Lâm Tín liếc tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao, khinh thường nói:
– Có nói cho ngươi cũng vô dụng, ngươi có thể nắm giữ huyền khí phong tuyết băng sương sao?
– A? Vì nó?
Tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao ủ rũ như bong bóng xì hơi.
Lâm Tín tiếc nuối giải thích rằng:
– Ừm! Trước đó Đinh Hạo so kiếm với ta không phát ra huyền khí biến dị đáng sợ kia, nên chúng ta mới lực lượng ngang nhau. Một khi Đinh Hạo phóng ra huyền khí băng sương phong sương, khí lạnh đáng sợ đó cho dù không đánh bại ta ngay lập tức nhưng có thể dần xâm nhập vào người ta, đông cứng thân thể ta, khiến phản ứng, động tác của ta chậm lại khó thể ngăn cản khoái kiếm không chỗ không lọt nhanh như chớp của Đinh Hạo.
Tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao không cam tâm cắn đùi gà nói:
– Nói vậy là huyền khí băng sương phong sương biến dị của hắn chẳng phải là thiên hạ vô địch rồi?
Lâm Tín mỉm cười nói:
– Chưa chắc. Nếu có huyền khí thuộc tính hỏa hệ là có thể tương sinh tuơng khắc, một số công pháp huyền khí kỳ dị khác có thể chặn được khí lạnh của Đinh Hạo. Tiếc rằng ta tạm thời không có hai thứ đó.
Tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao tiếp tục cắn đùi gà:
– Cũng đúng. Nhưng nói thật thì Tiểu Lâm Tử, ngươi chuẩn bị lúc nào cô đọng huyền khí thuộc tính của mình đây? Không thể nào cứ ức chế mãi.
– Chờ một lúc nữa, chưa chuẩn bị xong. Ta vẫn không nắm chắc cô đọng huyền khí thuộc tính hoàn mỹ nhất.
Lâm Tín siết tay, cao giọng quát:
– Nhưng không lâu nữa, lần sau ta nhất định sẽ không thua Đinh Hạo!
Sau khi thi đấu kịch liệt rốt cuộc sinh ra tứ cường.
Lý Mục Vân!
Lương Phi Tuyết!
Đinh Hạo!
Nhậm Tiêu Dao!
Bốn cái tên này khắc sâu trong lòng mỗi một đệ tử ký danh, thành ngọn núi cao không thể trèo lên.
Chương 74: Chiến đấu kỳ lạ
Đương nhiên tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao là ngoại lệ. So đấu bốn sàn hai không có danh ngạch trống, điều này nghĩa là Nhậm Tiêu Dao không thể không đối diện một trong ba cường giả Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết, Đinh Hạo.
Là lừa là ngựa, Nhậm Tiêu Dao phải bộc lộ tài năng.
Nhiều người nghiến răng nghiến lợi chờ đợi tên mập Nhậm Tiêu Dao lộ nguyên hình.
Hết cách, Nhậm Tiêu Dao may mắn quá chọc người hận.
Bởi vì phải kết thúc so đấu trong hôm nay nên cuộc chiến tứ cường mới châm dứt không lâu thì vòng đấu tiếp theo bắt đầu.
Bản đồ trận đấu rất nhanh dán trên bia đá bên cạnh lôi đài đá xanh số một.
Lương Phi Tuyết đấu với Nhậm Tiêu Dao.
Lý Mục Vân đấu với Đinh Hạo.
Hai cường giả trong Bạch Sam Trung Viện đấu với hai cao thủ đến từ Thanh Sam Đông Viện, Hoàng Sam Bắc Viện.
Đối trận như vậy nằm trong dự tính của nhiều người.
Nghỉ ngơi chốc lát sau vòng bán kết chính thức bắt đầu.
Trận thứ nhất, Lương Phi Tuyết đấu với Nhậm Tiêu Dao.
Khi hai bên bước lên lôi đài đá xanh, nhiều đệ tử ký danh ở phía dưới gấp gáp kêu to, la ó muốn nhìn cảnh tên mập ăn hàng Nhậm Tiêu Dao bị đánh bầm dập như chuối.
Nhiều đệ tử ký danh cảm thấy tên mập Nhậm Tiêu Dao không đẹp trai như ta, khí chất không bằng ta, mập như con heo tại sao chỉ đánh một trận có thể vào tứ cường? Xứng đáng bị đánh!
Cuộc so tài bắt đầu trong tiếng hò hét căm giận ‘đả đảo mập’.
Rất nhanh, tiếngh ò hét ngừng bặt.
Khi các đệ tử ký danh quanh lôi đài đá xanh nhìn Nhậm Tiêu Dao di chuyển nhanh nhẹn không xứng với thân hình mập mỡ liên tục né kiếm chiêu tất sát của Lương Phi Tuyết thì từng tiếng hút ngụm khí lạnh vang lên.
Có người tán thán thân pháp Nhậm Tiêu Dao mập nhanh nhẹn:
– Trời ạ, tên mập này kiếp trước là con khỉ sao?
Khi thấy Nhậm Tiêu Dao mập đạp bước mộng ảo suýt chết né một chiêu kiếm pháp của Lương Phi Tuyết hôm qua đánh bay Cuồng Nhân Lữ Cuồng của Tử Sam Nam Viện thì mọi người hiểu đã xem thường Nhậm Tiêu Dao mập.
Thì ra Nhậm Tiêu Dao là thằng khờ vác cái lu chạy, không nói gì khác, chỉ bằng thân pháp này đủ để gã đi tới thất cường.
Lương Phi Tuyết chiến đấu với Lý Lan bị thương không nhẹ nhưng đã được chữa trị, lúc này lành hẳn, không bị ảnh hưởng sức chiến đấu. Lương Phi Tuyết vẫn phát huy thực lực trăm phần trăm.
Một thanh trường kiếm bình thường phát ra uy lực đáng sợ trong tay Lương Phi Tuyết, kình khí vờn quanh trên lôi đài đá xanh như gió rít gào.
Đệ tử ký danh bốn phía cảm giác gió mạnh sắc bén đáng sợ ập vào mặt, không mở mắt ra được, giống như đao cắt.
Nhưng Nhậm Tiêu Dao mập như gấu trúc nhảy tới nhảy lui trong kiếm quang, tựa chiếc thuyền con trên biển rộng bị sấm chớp bão tố sóng thần tấn công, hết lần này tới lần khác sắp bị lật úp chìm trong biển lạnh sâu thẳm rồi lại mạo hiểm hóa nguy thành an.
Càng khiến người dở khóc dở cười là Nhậm Tiêu Dao mập vừa né vừa hú hét như gà mái mập sợ chết, kinh hoảng co giò chạy lung tung. Tuy nhiên Nhậm Tiêu Dao luôn thoát hiểm an toàn.
Lúc không thể né được Nhậm Tiêu Dao mới dùng trường kiếm đỡ một đòn.
Mỗi lần Nhậm Tiêu Dao đỡ đòn trên lôi đài đá xanh sẽ vang tiếng kim loại va chạm như pháo nổ.
Thịt mỡ trên người Nhậm Tiêu Dao rung theo tiếng va chạm.
Bộ dạng Nhậm Tiêu Dao rất chật vật nhưng trường kiếm luôn đỡ được lực lượng của Lương Phi Tuyết, vẫn kiên trì đấu tiếp.
Trong chớp mắt này, cuộc tỷ võ đã qua một canh giờ.
Những đệ tử ký danh ban đầu hét to ‘đả đảo mập vạn ác’ thành rùa đen rút đầu, sợ bị Nhậm Tiêu Dao ghi hận sau này tính sổ. Mặc kệ Nhậm Tiêu Dao thắng hay thua cuộc tỷ võ. Gã lộ ra thực lực vượt hơn người một bậc, cá đệ tử ký danh không thể trêu chọc.
Một số người bỗng thấy Nhậm Tiêu Dao mập mạp đáng yêu.
Lương Phi Tuyết không ngờ tên mập ăn hàng Nhậm Tiêu Dao sẽ trơn trượt như vậy, trong phút chốc gã có cảm giác khó thể giải quyết.
Trên lôi đài đá xanh, Nhậm Tiêu Dao mặc áo vàng như cục thịt tròn xoe. Tiện nhân này một bên la hét cứu mạng một bên lăn qua lăn lại trong kiếm quang, nhìn như cực kỳ mạo hiểm nhưng mỗi lần đều hóa nguy thành an.
Tạo nghệ thân pháp của Nhậm Tiêu Dao vượt qua lão lục khí chất thư sinh Trần Khải Đông trong Thất Nghĩa Minh nổi tiếng về tốc độ thân pháp.
Các đệ tử Hoàng Sam Bắc Viện vừa mừng vừa kinh.
Mỹ thiếu niên Lâm Tín thua trong tay đệ nhất kiếm Thanh Sam Đông Viện Đinh Hạo làm đệ tử ký danh Hoàng Sam Bắc Viện cực kỳ thất vọng, vốn tưởng thế là hết. Nhậm Tiêu Dao tham gia đấu tứ cường căn bản là tự rước lấy nhục, nhưng không ngờ tên mập diện mạo bình thường không lộ ra đặc sắc này có thực lực kinh người đến vậy.
Trong phút chốc lại một canh giờ qua đi.
Trán Lương Phi Tuyết toát mồ hôi.
Chiến đấu cường độ cao kéo dài tọa áp lực rất lớn, tiêu hao huyền khí nhiều.
Nhậm Tiêu Dao mập vô cùng chật vật hú hét, khuôn mặt nhỏ sợ trắng bệch, dường như rất sợ nhưng vẫn cố gắng.
Nhậm Tiêu Dao đổ mồ hôi đầm đìa, ướt trường sam vàng dán sát người lộ thịt mỡ. Thậm chí quần lót đỏ rực như ẩn như hiện làm một số đệ tử ký danh dưới lôi đài đá xanh lưu manh suýt sáo.
Trận chiến đấu này biến thành cuộc chiến tiêu hao.
Trong khoảnh khắc lại làm ột canh giờ.
Nhậm Tiêu Dao mập vẫn như con khỉ bị chọc nhảy lên hụp xuống, rất chật vẫn nhưng còn đứng trên lôi đài đá xanh.
Nhậm Tiêu Dao ăn hàng bền bỉ trên cả mỹ thiếu niên Lâm Tín nổi danh co giãn, nhưng gã cố chống thời gian dài trong kiếm quang đầy trời của Lương Phi Tuyết chứng minh thực lực mạnh mẽ.
Người Lương Phi Tuyết cũng ướt mồ hôi.
Dù sao lúc đấu với Lý Lan làm Lương Phi Tuyết bị thương không nhẹ, có tiêu hao. Nhậm Tiêu Dao mập một đường nghỉ ngơi vào tứ cường, có thể nói là dĩ dật đãi lao. Cứ tiếp tục như vậy Nhậm Tiêu Dao là người thắng.
Dưới lôi đài đá xanh, vài người đầu óc sáng suốt nhìn ra manh mối thắng bại.
– Không lẽ tên mập này sẽ vào chung kết hai người sao?
Nhiều người cảm thấy khó thể chấp nhận được.
Bao gồm Đinh Hạo thân xác cũng không tin nổi. Nhậm Tiêu Dao mập thật là kỳ diệu, vừa la cứu mạng vừa chiến đấu, phong rách lạ lùng. Nhìn ra được Nhậm Tiêu Dao càng sợ thì càng phát huy thực lực đến mức tận cùng, tránh né nguy hiểm.
Cán cân chiến thắng dần nghiêng hướng Nhậm Tiêu Dao mập.
Chương 75: Là Điệu Thấp Hay Kỹ Tận?
Khi mọi người thấy thương tiếc cho Lương Phi Tuyết thì xảy ra biến đổi không ai ngờ, làm người ta mắt tròn mắt dẹt.
Nhậm Tiêu Dao mập bỗng không né nữa.
Nhậm Tiêu Dao dùng trường kiếm cứng đối cứng đỡ ba chiêu của Lương Phi Tuyết xong thừa cơ hội kéo giãn khoảng cách, luống cuống xua tay.
Nhậm Tiêu Dao cao giọng quát:
– Ngừng, ngừng! Không đánh, không đánh! Má ơi, không được rồi, đói chết mất, nếu không ăn gì thì ta sẽ chết đói! Thôi, ngươi thắng, không đánh!
Nhậm Tiêu Dao nói xong nhảy xuống lôi đài đá xanh ngay.
Mọi người trợn to mắt nhìn Nhậm Tiêu Dao mập như ngựa hoang thoát cương sốt ruột xông vào khu tuyển thủ lấy một con gà nướng vàng xốp tỏa mùi hấp dẫn từ trong bao đồ ra, nhanh nhẹn xé gà nhét vào miệng nhai ngồm ngoàm.
Đinh Hạo kiềm không được trán nổi gân xanh:
– Tổ cha nó!
Cái quái gì đây?
Lương Phi Tuyết đứng ngyâ người trên lôi đài đá xanh.
Lão nhị Thất Nghĩa Minh luôn trầm ổn, điệu thấp cũng không ngờ cuối cùng sẽ thắng như thế này, đôi mắt phượng lộ vẻ dở khóc dở cười.
Im lặng giây lát sau quanh lôi đài đá xanh vang lên tiếng cười rần trời.
Các đệ tử ký danh Hoàng Sam Bắc Viện gục đầu hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Nhậm Tiêu Dao mập chết tiệt trời sinh ăn hàng, vào lúc này làm mất mặt, Hoàng Sam Bắc Viện không còn mặt mũi nào. Quá mất mặt, quá vô sỉ!
Mỹ thiếu niên Lâm Tín luôn cùng Nhậm Tiêu Dao ăn hàng Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu lúc này ngồi trong khu tuyển thủ, ánh mắt hung dữ trừng tên mập. Vẻ mặt Lâm Tín là ‘từ nay tuyệt giáo, cắt tay áo dứt tình, từ nay về sau ta không biết mập nhà ngươi’.
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố thắng bại cuộc tỷ võ:
– Bạch Sam Trung Viện Lương Phi Tuyết thắng!
Trận tỷ võ này là trận đấu kỳ lạ nhất từ khi năm viện đại tái bắt đầu thi đấu tới nay. Có lẽ mọi người dự đoán được kết cuộc nhưng không ngờ nổi quá trình, càng không đoán ra nhân tố quyết định thắng bại sẽ là ‘đói’, cái lý do không là lý do này.
Các đệ tử ký danh Bạch Sam Trung Viện hoan hô nghênh đón Lương Phi Tuyết.
Lương Phi Tuyết thắng khiến Bạch Sam Trung Viện cách mục tiêu tuyệt vời ‘hai tuyển thủ bản viện sẽ gặp nhau trận chung kết’ càng gần một bước.
Còn Lý Mục Vân?
Tuy Đinh Hạo rất mạnh nhưng không ai cho rằng Lý Mục Vân đứng đầu Thất Nghĩa Minh, thần bí khó lường, có phong độ vương giả sẽ thua.
Bởi vì Lý Mục Vân có thực lực tuyệt đối.
– Đặt cược, đặt cược đi. Năm viện đại tái, Lý Mục Vân đấu với Đinh Hạo, còn một nén nhang bắt đầu tỷ võ, mua xong rời tay!
Trong một góc tối bên ngoài Diễn Võ Đường ngoại môn không ngừng vang tiếng rao.
Vài người mở cược, xem năm viện đại tái như cơ hội kiếm tiền. Cá cược đúng là hấp dẫn nhiều đệ tử ký danh thậm chí là đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn tham gia, buôn may bán đắc.
Đương nhiên nhà cái có thể tổ chức đặt cược ít nhất là đệ tử nội môn Vấn Kiếm tông, thân phận hiển hách, có độ tin cậy.
Tuy Vấn Kiếm tông khá rộng lonwjg với môn nhân, cung cấp các laoị tài nguyên tu luyện, nhưng tu luyện võ đạo cần tài nguyên khổng lồ không thể đo lường. Bất cứ cường giả võ đạo nào đều dùng tiền bạc, tài nguyên đắp nặn ra, người nghèo và tán tu muốn trở nên nổi bật thật tình rất khó khăn.
Thông qua các loại thi trong môn phái, dặt cược kiếm tiền là con đường nhiều đệ tử nội môn thích thú.
Hơn nữa tông môn không quy định cấm cá cược.
Trương Phàm bất mãn nhìn Vương Tiểu Thất:
– Này, còn một nén nhang là Đinh sư huynh bắt đầu tỷ võ, ngươi kéo ta tới nơi này làm gì?
Hai người lén lút đi trong đám người chen chúc.
Vương Tiểu Thất cười gian:
– Hì hì, tất nhiên là kiếm tiền rồi.
Vương Tiểu Thất liếc lia mấy quầy hàng.
Trương Phàm nhge vậy cẩn thận đề nghị:
– Ngươi muốn đặt cược? Đến khi đó đừng để thua tiền.
– Phi phi phi phi, sao ta thua tiền được?
Vương Tiểu Thất đã chọn một quầy quy mô lớn nhất, chen lấn vào trong rất uyên miệng nói:
– Lão bản hãy nói xác suất bồi tiền đi. Đinh sư huynh và Lý sư huynh ai xác suất cao hơn?
Chủ quầy nhiệt tình giới thiệu:
– Đinh Hạo một bồi mười, Lý Mục Vân một bồi một phẩy năm. Mua xong buông tay!
Trương Phàm nghe mù mờ, hỏi:
– A? Là sao?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thật đơn thuần, không biết xác suất bồi là gì.
Vương Tiểu Thất kiên nhẫn giải thích vài câu.
Trương Phàm tức giận quát:
– Cái gì? Khinh thường Đinh sư huynh? Xác suất cao như vậy? Tiểu Thất, chúng ta đặt cho Đinh sư huynh đi! Ngươi có bao nhiêu tiền?
Vương Tiểu Thất ngây người, không ngờ thiếu niên thợ săn Trương Phàm thay đổi nhanh như vậy. Vương Tiểu Thất móc mấy tấm kim phiếu ra khỏi ngực, còn có hàng đống vàng lá ném lên bàn.
Vương Tiểu Thất quát to:
– Một vạn lượng hoàng kim đặt Đinh Hạo thắng!
Trương Phàm và người xung quanh hút ngụm khí lạnh.
Một vạn lượng?
Vương Tiểu Thất quá rộng rãi đi?
Chủ quầy cười tươi như hoa, nói:
– Vị huynh đệ này thật rộng rãi, kim phiếu Vấn Kiếm tông đã kiểm qua? Không thành vấn đề, vừa lúc một vạn lượng, đây là bằng chứng đặt cược hãy giữ đi.
Vương Tiểu Thất hưởng thụ ánh mắt bốn phía giật mình, đắc ý nhận bằng chứng.
Trương Phàm tăng nhiều hảo cảm với Vương Tiểu Thất, nói:
– Tiểu Thất, thì ra ngươi tin tưởng Đinh sư huynh như vậy. Ta cũng tin Đinh sư huynh thắng chắc, khi đó ngươi phát tài.
Vương Tiểu Thất cười nói:
– Không phải ta mà là chúng ta, còn có Đinh sư huynh. Nếu một vạn lượng tiền cược thắng thì chúng ta chia ba.
Trương Phàm giật mình kêu lên:
– Vậy sao được? Ta không ra một lượng bạc…
Vương Tiểu Thất kéo Trương Phàm đi:
– Ta nói được là được.
Vương Tiểu Thất dứt khoát nói:
– Mau quay về, Đinh sư huynh sắp thi đấu rồi, chúng ta phải cổ vũ cho Đinh sư huynh.
Vương Tiểu Thất nói đến đây làm Trương Phàm sốt ruột.
Mới đi vài bước Vương Tiểu Thất bỗng ôm bụng nói:
– Không được rồi, đau bụng quá, ta sắp tiêu chảy. Ngươi chạy về cổ vũ cho Đinh sư huynh ngay đi, ta đi vệ sinh tới sau.
Trương Phàm không nghi ngờ Vương Tiểu Thất, dặn dò một câu rồi đẩy đám đông chạy hướng lôi đài đá xanh số một.
Vương Tiểu Thất nhìn Trương Phàm đi xa, cười gian chạy về quầy cũ, trong ánh mắt giật mình, hâm mộ của mọi người lại ném ra ba vạn lượng hoàng kim.
Vương Tiểu Thất cười to bảo:
– Mau mau mau, ba vạn lượng đặt Lý Mục Vân thắng. Lão bản mau đưa bằng chứng cho ta!
Chốc lát sau Vương Tiểu Thất cười tủm tỉm rời khỏi đám đông.
– Hì hì. Đinh sư huynh, mặc dù ta rất tin tưởng ngươi nhưng thương nhân không thể treo cổ một thân cây, ta làm vậy là vì kiếm tiền. Khi có lời mọi người cùng nhau chia, Đinh sư huynh đừng trách ta không tin tưởng người.
Vương Tiểu Thất lầm bầm rồi cất bằng chứng, chạy nhanh hướng lôi đài đá xanh số một.