Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập 14 [ chương 66 đến 70 ]
❮ sautiếp ❯Chương 66: Nhất chiêu kiếm thuật
Nhưng Đinh Hạo ngẫm nghĩ rồi xắn tay ai nấu ăn.
Sau một nén nhang.
Trên bình đài đỉnh núi tràn ngập mùi thơm kỳ dị.
– Ui chà, không ngờ tiểu tử có bản lĩnh này. Mau lên, chín chưa? Đã chín chưa?
Quái Khách Áo Xanh ngạc nhiên nhìn Đinh Hạo, không ngờ tài nấu ăn của hắn không tệ.
Quái Khách Áo Xanh giống con mèo tham ăn ngửi mùi cá, hít hà mùi thơm hấp dẫn người, thèm nhễu nước miếng, kiềm không được giục mãi.
Đinh Hạo múc một vá canh lên, tiếc nuối nói:
– Toàn là rau, hưm, nếu có hai món thịt thì tốt rồi.
Quái Khách Áo Xanh cười tủm tỉm:
– Cái này dễ.
Quái Khách Áo Xanh duỗi tay ra, sức mạnh vô hình hùng hồn dâng lên đánh xuống vách núi, chớp mắt có tiếng dã thú giãy dụa gầm rống vang lên.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trong phút chốc một con gấu to nặng ngàn cân sắp thành tinh, một con lợn rừng to khỏe lông đen như gai thép từ dưới đáy vực ‘bay’ lên rớt xuống trước mặt Đinh Hạo.
Hai dã thú khổng lồ đều là bá chủ trong rừng sâu, cực kỳ hung mãnh, nặng hơn một tấn. Chiến đấu một đối một đủ khiến Đinh Hạo sợ hãi, vậy mà Quái Khách Áo Xanh cách không chẳng biết bao nhiêu thước túm chúng nó từ dưới vực sâu không biết bao nhiêu thước lên dễ như xách một con gà.
Đinh Hạo há to miệng, trố mắt líu lưỡi.
Má ơi, đây chính là thực lực của cường giả Võ Vương cảnh sao?
Quá khủng bố!
Giống như phép thần!
Quái Khách Áo Xanh nhìn biểu tình của Đinh Hạo, lòng hư vinh rất thỏa mãn. Quái Khách Áo Xanh hớn hở nhưng làm bộ không thèm để ý, rất là khiêm tốn nói:
– Hì hì, đừng sùng bái ta như vậy, thủ đoạn nhỏ, nhỏ xíu. Bà nội nó, ngươi còn ngyâ ra làm gì? Sao không mau nấu cơm?
Đinh Hạo giật mình tỉnh táo lại.
May mắn trong ký ức dung hợp Đinh Hạo thân xác cũ có kỹ năng mỏ bụng làm thịt thú vật vật rất phong phú, cộng với kỹ năng nấu món ngon ở địa cầu, Đinh Hạo vận chuyển huyền khí ngưng kết thanh abưng đao sắt bén trong lòng bàn tay bình tĩnh mổ hai con thú to.
Đinh Hạo nhíu mày nói:
– Chỗ này không có nước rửa thịt thú.
Quái Khách Áo Xanh vẫy tay một cái, một đoàn sáng am từ chỗ cao hai thước chớp lóe như đám mây. Rào rào, giọt nước rơi xuống như mưa chớp mắt rửa sạch gấu to và heo rừng.
– Ui cha má ơi.
Một lần nữa Đinh Hạo mắt tròn mắt dẹt.
Quái Khách Áo Xanh này chắc không phải là long vương giáng trần đi? Vẫy tay đã có mưa rơi? Thực lực cường giả Võ Vương cảnh khủng khiếp vậy sao? Có thể khống chế thời tiết, thay đổi tự nhiên?
Kiếm Tổ ở trong đầu Đinh Hạo khinh thường nói:
– Xì, có gì ngạc nhiên. Tên điên bợm nhậu này vốn có thể chất quỳ thủ, lại tu luyện huyền công thuy hệ. Sau kh iđạt đến Võ Vương cảnh khống chế mưa rơi trong phạm vi nhỏ dễ như chơi.
Hiếm khi Đao Tổ khen ngợi:
– Nhưng tên điên bợm nhậu khống chế huyền khí khá tinh diệu, thú vị.
Kiếm Tổ im lặng, lạ là không phản bác lời của Đao Tổ.
Đinh Hạo càng kinh ngạc hơn.
Khó được Kiếm Tổ, Đao Tổ “Miệng hạ lưu tình” không có mỉa mai, chứng minh Quái Khách Áo Xanh là cao thủ đỉnh giai trong Võ Vương cảnh.
Đinh Hạo kiềm nén ngạc nhiên trong lòng, càng dốc sức nấu nướng.
Kiếp trước Đinh Hạo là ăn hàng, tự học nhiều kỹ xảo nấu nướng hôm nay lôi ra hết.
Quái Khách Áo Xanh thèm chảy nước miếng, không đợi Đinh Hạo kêu đã nhào tới ôm nồi ăn.
Đinh Hạo hơi đói, không khách sáo ngồi bên đống lửa nhai ngồm ngoàm.
Thời gian bay nhanh.
Khi trăng lên giữa trời, một già một trẻ càn quét sạch, no bụng nằm dưới đất, ngửa đầu ngắm sao, vuốt bụng, dùng xương thú xỉa răng rất là thoải mái.
Kiếm Tổ không biết nên nói cái gì
– A! Không đúng, sao ta cảm thấy hai tiểu tử này ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?
– Đâu chỉ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chính là nồi nào úp vung nấy.
Đao Tổ chắc chắn gật đầu, nói:
– Lão nương lo suông cho Tiểu Đinh Tử rồi, sau này bọn họ là tổ hợp ăn hàng số một Vấn Kiếm tông.
Kiếm Tổ bỗng phủ nhận:Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!
– Không đúng.
– Có cái gì không đúng?
Đao Tổ bất mãn bị Kiếm Tổ phủ định, sắp nổi khùng. Nếu Kiếm Tổ không cho lý do thích hợp thì sẽ lại bùng nổ cuộc chiến võ mồm.
– Nói đến ăn hàng phải cộng thêm tên mập Hoàng Sam Bắc Viện.
– À, cũng đúng.
Nói đến tên mập Nhậm Tiêu Dao siêu may mắn thì Đao Tổ miễn cưỡng chấp nhận.
Đoạn đối thoại diễn ra trong đầu Đinh Hạo.
Nói đến tên mập Nhậm Tiêu Dao siêu may mắn Nhậm Tiêu Dao Đinh Hạo chợt nhớ tới ngày mai hắn phải tham gia năm viện đại tái, trời đã tối muộn hắn cần mau chóng trở về tu luyện.
Đinh Hạo đứng dậy từ biệt Quái Khách Áo Xanh.
– Muốn quay về? Hưm, vì tiểu tử ngươi làm một nồi đồ ăn ngon, lão tử có thân phận gì? Không thể ăn không, cho ngươi chút đáp lễ đi.
Quái Khách Áo Xanh vuốt bụng đứng lên, ngắm trăng suy nghĩ tới lui, rốt cuộc quyết định nói:
– Vậy đi, lão tử dạy cho ngươi một chiêu kiếm thuật.
Một chiêu kiếm thuật?
Mắt Đinh Hạo sáng ngời.
Cường giả Võ Vương cảnh truyền dạy kiếm thuật không giống người thường, nếu nắm giữ được nói không chừng sẽ ảnh hưởng ngày mai năm viện đại tái!
– Ừm! Lão tử dạy cho ngươi một chiêu này.
Quái Khách Áo Xanh ngửa đầu uống vài hớp rượu, giọt rượu dính đầy râu và tóc rất cuồng. Quái Khách Áo Xanh vẫy tay, một nhánh cây chưa đốt hết bay vào tay gã.
Quái Khách Áo Xanh hét to một tiếng:
– Tiểu tử nhìn kỹ đây, ta chỉ dạy ngươi ba lần! Lần thứ nhất!
Quái Khách Áo Xanh chưa nói hết câu đã nâng cổ tay lên, nhánh cây cháy lửa khẽ run vạch một đóa hoa lơả xinh đẹp rực rỡ chói mắt trong trời đêm.
Quái Khách Áo Xanh cầm nhánh cây chậm rãi vạch từng đường cong kỳ diệu trên không trung, giống như linh dương quải giác, không thể tìm kiếm rồi lại phù hợp chí lý trong thiên địa. Như mặt trời và mặt trăng luân phiên mọc rồi lặn, lại như ngôi sao vận chuyển, kỳ diệu khó tả chỉ có thể cảm nhận.
Đinh Hạo nhìn lần đầu đã đứng ngây như trời trồng.
Đinh Hạo khó thể kiềm chế chìm trong thế giới ẩn chứa một thức kiếm pháp này, không thể thoát ra.
Quái Khách Áo Xanh hét to một tiếng:
– Lần thứ hai!
Quái Khách Áo Xanh không quan tâm Đinh Hạo nắm giữ bao nhiêu, bắt đầu thi triển lần thứ hai.
Chương 67: Bế môn tạ khách kiếm thức
Lần này Đinh Hạo bắt giữ cảm giác đã có thay đổi.
Không còn là hình ảnh, quỹ tích rực rỡ mà khí thế đậm đặc ập tới bao phủ Đinh Hạo, khiến hắn chìm trong thế giới chỉ có kiếm, chỉ còn lại kiếm.
Một ngọn núi, đống lửa, thiên địa vạn vật đều biến mất, toàn thế giới chỉ có một thanh trường kiếm huyễn hóa ra đường cong kỳ dị.
Đinh Hạo ngây ngốc đứng tại chỗ, dường như quên hít thở, biểu tình như say như mê.
Thấy hình ảnh đó Quái Khách Áo Xanh gật gù, đáy mắt lóe tia vừa lòng, vui mừng.
– Lần thứ ba.
Quái Khách Áo Xanh không nhanh không chậm thi triển kiếm thức lần thứ ba.
Lần thứ ba này Đinh Hạo cảm thấy cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.
Tất cả ảo giác, ý cảnh trước đó hoàn toàn biến mất, trong mắt Đinh Hạo chỉ có chiêu thức, nhánh cây đường đi rõ ràng diễn hóa diễn biến. Đây là chiêu thức ngay ngắn không chứa ý cảnh nào.
– Được rồi, ba lần kết thúc, có thể nắm giữ bao nhiêu phải xem ngộ tính, tạo hóa của ngươi.
Quái Khách Áo Xanh biểu thị kết túc, không giảng giải thêm. Quái Khách Áo Xanh ném nhánh cây về đống lửa, lấy hồ lô rượu xuống uống mấy hớp rượu.
Đinh Hạo như không nghe thấy đứng ngây tại chỗ giống tượng đất.
Quái Khách Áo Xanh vui mừng, gật gù lầm bầm:
– Ha ha ha ha ha ha! Không sai, không sai, trẻ nhỏ dễ dạy!
Quái Khách Áo Xanh không nói gì thêm, quay về bên nồi vớt đồ cặn ăn ngon lành.
Thời gian trôi nhanh.
Trăng rơi, mặt trời lên.
Phía đường chân trời lộ ra vệt trắng, từng luồng sương lượn lờ trong núi. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dưới, phương xa sóng gợn, lầu các ẩn hiện, giống như tiên cảnh.
Khi tia nắng thứ nhất chiếu rọi trên người, Đinh Hạo giật mình tỉnh táo khỏi trạng thái vong ngã.
Đinh Hạo kiềm không được cảm thán rằng:
– Hay cho một thức kiếm pháp phòng thủ đáng sợ. Như phong tự bế, phong tỏa hết thảy sơ hở, thần diệu tới cực điểm, vô cùng tinh xảo. Khó thể tưởng tượng trên đời này còn có kiếm thức phòng ngự không kẽ hở, càng khó tin thế gian này có kiếm pháp gì công phá được chiêu này.
Phẩm cấp một thức kiếm pháp này vượt qua nhân giai, địa giai rất xa.
Kiếm pháp đạt đến thiên giai hay thần giai thì ánh mắt hiện giờ của Đinh Hạo khó đoán ra.
– Ha ha ha ha ha ha! Lão tử ngẫu nhiên ngộ ba thức kiếm pháp vô danh, không thuộc về bất cứ môn phái, bởi vậy ngươi nắm giữ bao nhiêu cứ sử dụng bấy nhiêu, không cần e ngại cái gì. Vừa rồi truyền thụ cho ngươi một thức tên là Bế Môn Tạ Khách kiếm thức, chiêu thủ duy nhất trong ba thức kiếm pháp vô danh. Hì hì, trong toàn Vấn Kiếm tông chỉ có vài người phá được chiêu này của lão tử.
Quái Khách Áo Xanh thấy biểu tình khen nức nở của Đinh Hạo thì phổng mũi, chịu khó giải thích.
Đinh Hạo biểu tình nghiêm túc, trong lòng tràn ngập cảm kích.
Đinh Hạo biết rõ một thức kiếm pháp này có ý nghĩa gì với kiếm khách, định quỳ hai gối xuống đất dùng lễ tiết lớn nhất tiết biểu thị cảm tạ.
– Này, đừng đừng đừng, ngươi muốn làm gì?
Quái Khách Áo Xanh thấy bộ dạng của Đinh Hạo thì biểu tình kinh khủng nhảy sang bên.
Đinh Hạo ngẩn người muốn quỳ tiếp.
Quái Khách Áo Xanh vội vàng giơ tay lên, lực lượng vô hình tuôn ra nâng Đinh Hạo dậy.
Quái Khách Áo Xanh lắc mái tóc đen rối nguầy nguậy la làng:
– Tuyệt đối đừng quỳ! Ngươi không thể hại ta! Lão tử không thu thằng nhóc nhát gan như ngươi làm đồ đệ, ban đầu nói rồi truyền cho ngươi một chiêu là thù lao trả lại ngươi làm đồ ăn ngon cho lão tử. Vì vậy chúng ta không ai nợ ai!
Đinh Hạo nghe vậy bất đắc dĩ đứng lên.
Không thể thu đồ đệ?
Thật là quái nhân!
Ngừng một lúc, Đinh Hạo chợt nhớ ra cái gì cười toe tới gần Quái Khách Áo Xanh.
Đinh Hạo cười tươi như hoa, hỏi:
– Tiền bối, mới rồi người nói kiếm thức vô danh này có tổng cộng ba chiêu? Hì hì, người làm chuyện tốt làm đến cùng, tiễn phật đưa đến tây. Hay là truyền luôn hai thức kiếm pháp vô danh khác cho ta đi?
Quái Khách Áo Xanh trợn tròn mắt trừng Đinh Hạo, cuối cùng cười to bảo:
– Tiểu tử nhà ngươi thật tham, ha ha ha ha ha ha! Muốn học hai thức khác của lão tử phải xem cơ duyên!
Quái Khách Áo Xanh nói xong lắc người bỗng nhiên biến mất trước mặt Đinh Hạo.
Đinh Hạo ngây người muốn nói thêm cái gì đã muộn.
Một cơn gió thổi qua, Đinh Hạo tỉnh táo lại liếc vách núi bốn phía, giật mình nghĩ đến điều gì, sốt ruột.
– Này, này! Đừng đi, lừa người chết! Chỗ quỷ quái cao như vậy, tốt xấu gì tiền bối cũng mang ta xuống đi! Làm sao bây giờ? Bà nội nó, chỉ có thể từ từ bò xuống. Không lẽ lão tử xuyên tới đây có số leo núi sao?
Vì quay về trước khi bắt đầu cuộc chiến tứ cường năm viện đại tái, Đinh Hạo lần thứ hai mạo hiểm.
May mắn lần này thu hoạch không nhỏ.
Lai lịch Quái Khách Áo Xanh bí ẩn, truyền dạy một thức kiếm pháp Bế Môn Tạ Khách kiếm thức có uy lực phi phàm. Khi Đinh Hạo hoàn toàn nắm giữ, đối diện cao thủ nào dưới Võ Sĩ cảnh đều không thua được.
Đinh Hạo còn mơ hồ nghiền ngẫm ra Quái Khách Áo Xanh chuyên môn đến vì hắn, ‘truyền một thức kiếm pháp làm thù lao nấu cơm’ chỉ là cái cớ. Quái Khách Áo Xanh muốn tìm lý do dạy Bế Môn Tạ Khách kiếm thức cho Đinh Hạo.
Quái Khách Áo Xanh rốt cuộc là ai?
Tại sao Quái Khách Áo Xanh tốt với Đinh Hạo như vậy?
Quái Khách Áo Xanh có mục đích gì?
Đinh Hạo bấu đá nhô ra, vừa tò mò suy đoán vừa bò xuống vách núi.
Mặt trời đỏ rực chậm rãi nhô đầu từ ngọn núi phía đông.
Năm viện đại tái đến ngày thứ ba là giai đoạn kích động lòng người nhất.
Bởi vì hôm nay không chỉ sinh ra tứ cường còn tranh đoạt hạng nhất, nhìn, ba, bốn, quyết định người số một năm viện đông, tây, nam, bắc, trung.
Năm viện đại tái lần đầu có ảnh hưởng sâu xa với vận mệnh đệ tử ký danh sẽ kết thúc vào hôm nay.
Nhiều người sáng sớm đã tụ tập quanh lôi đài đá xanh số một Diễn Võ Đường ngoại môn, chiếm vị trí xem tốt nhất, cự ly gần nhìn đám thiếu niên thiên tài quyết đấu kịch liệt.
Cách cuộc chiến tứ cường còn một canh giờ nguyên Diễn Võ Đường ngoại môn đã chật như nêm.
Theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều người chen lấn lôi đài đá xanh số một Diễn Võ Đường ngoại môn.
Trừ đệ tử ký danh năm viện đông, tây, nam, bắc, trung ra còn có đệ tử quý trước, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, người xem lễ, bán hàng rong hạt dưa, nước ngọt và các loại thân phận khác. Quanh lôi đài đá xanh ồn ào chộn rộn đang chờ đợi ngày lễ lớn gì.
Thời gian trôi qua vừa nhanh vừa chậm.
Cách cuộc chiến tứ cường còn ba nén nhang.
Thất Nghĩa Minh Bạch Sam Trung Viện, mỹ thiếu niên Lâm Tín, tên mập ham ăn Lâm Tín của Hoàng Sam Bắc Viện, Lý Lan Thanh Sam Đông Viện, các thiếu niên thiên tài đều xuất hiện trong mắt mọi người.
Thất Nghĩa Minh Bạch Sam Trung Viện, mỹ thiếu niên Lâm Tín, tên mập ham ăn Lâm Tín của Hoàng Sam Bắc Viện, Lý Lan Thanh Sam Đông Viện, các thiếu niên thiên tài đều là tiêu điểm, trung tâm chú ý ngày hôm nay.
Chương 68: Hãy giáng thiên lôi xuống đánh chết tên khốn này đi
– Ủa? Sao Đinh sư huynh chưa đến?
– Đinh sư huynh! Đinh sư huynh ở đâu?
Trong thất cường chỉ có Đinh Hạo chưa lộ mặt khiến vài người chú ý, suy đoán. Các nữ đệ tử ký danh sốt ruột muốn ngắm phong thái của Đinh Hạo càng nóng lòng la hét.
Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cũng bất an tìm Đinh Hạo.
Trương Phàm, Vương Tiểu Thất là nửa bạn cùngp hòng của Đinh Hạo bị nhiều người hỏi mãi về Đinh Hạo, đành đáp thế này:
– Không biết Đinh sư huynh đi nơi nào, sáng hôm nay thức dậy đã không thấy Đinh sư huynh.
– Chẳng lẽ tiểu tử này ngày hôm qua bị Lý Mục Vân hù vài câu sợ quá núp không dám tham gia thi đấu?
Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng sờ cằm, trầm ngâm nói:
– Cái tên không ra gì này!
Công lực kéo thù hận của Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng vẫn lợi hại như ngày nào.
Câu nói này chọc vô số người tôn sùng Đinh Hạo trừng Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng, nếu không phải gã mặc y phục đệ tử tam đại chắc đã sớm bị đám thiếu niên kéo sang một góc đánh bầm dập.
Giọng trọng tài hùng hồn truyền ra qua huyền khí khuếch tán âm thanh che lấp thanh âm ồn ào trong Diễn Võ Đường ngoại môn, vang bên tai mỗi người.
– Xin các đệ tử thất cường đến khu nghỉ ngơi chuẩn bị rút thăm.
– Làm sao đây? Đinh sư huynh chưa trở về.
– Không lẽ thật sự bỏ quyền?
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện sốt ruột.
Lý Lan vẻ mặt kỳ dị thầm nghĩ:
– Đinh Hạo không phải người gan nhỏ sợ phiền phức, chắc chắn sẽ không vì lời Lý Mục Vân nói mà hốt hoảng. Là chuyện gì làm hắn chậm trễ?
Trong tiếng xôn xao giọng trọng tài thúc giục lại cất lên lần thứ ba.
Trừ Đinh Hạo ra sáu tuyển thủ thất cường đều đến khu nghỉ ngơi hôm nay đặc biệt dựng lên chờ rút thăm.
– Không lẽ Đinh Hạo vua hâm mộ mùa này sẽ bỏ quyền?
Trên đài xem lễ.
– Không ngờ Đinh Hạo là kẻ nhát gan sợ chiến không dám tới.
Lỗ Kỳ, một trong những người chủ trì năm viện đại tái không kiềm được đắc ý cười nói:
– Vậy là đã thấy kết quả ván cược, nửa cân Thái Ất Tinh Sa của Trình sư đệ đổi chủ rồi.
Trình Phi cười lạnh phản bác một câu:
– Lỗ sư đệ đứng mừng quá sớm.
Trong lòng Trình Phi nóng nảy. Đinh Hạo có chuyện gì mà đến bây giờ chưa xuất hiện? Năm viện đại tái quan trọng như vậy.
Doãn Nhất Phi hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Đến bây giờ còn chưa có mặt rõ ràng không để năm viện đại tái tông môn tổ chức vào mắt!
Doãn Nhất Phi gõ mặt bàn, nói:
– Ta đề nghị bỏ tư cách thất cường của Đinh Hạo, do Lữ Cuồng Tử Sam Nam Viện thay thế.
Lỗ Kỳ cười to bảo:
– Được, ta đồng ý!
Người phụ trách năm viện đại tái lần này có ba người, chỉ cần hai phiếu đồng ý thì dù Doãn Nhất Phi nghiêng hướng Đinh Hạo có phản đối cũng vô ích.
Khi Đinh Hạo mất tư cách ý nghĩa ván cược giữa Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi, Trình Phi đã có thắng bại. Nửa cân Thái Ất Tinh Sa thuộc về Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi.
Trình Phi không nói.
Lãnh Nhất Toàn, một nhân vật nặng ký khác mở mắt ra, lắc đầu, nói:
– Không được, chờ chút.
Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi biểu tình cực kỳ khó xem.
Cùng là đệ tử hạch tâm nhưng thân phận, địa vị của Lãnh Nhất Toàn cao hơn Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi nhiều, lời nói nặng ký.
Mặt Doãn Nhất Phi không được tự nhiên nói:
– Lãnh sư huynh không phải người chủ trì năm viện đại tái lần này, sợ là không có quyền lợi tham gia vào chuyện này.
Mắt Lỗ Kỳ sáng lên.
Không sai!
Mặc dù Lãnh Nhất Toàn có địa vị cao trong tam đại đệ tử hạch tâm chân truyền, ngày thường nổi danh nói một không hai, Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi không thể đối đầu. Tuy nhiên Lãnh Nhất Toàn không phải người chủ trì năm viện đại tái lần này, danh không chính, ngôn không thuận, gã không có quyền lên tiếng.
– Ta nói không được là không được.
Lãnh Nhất Toàn phớt lờ lý do của Doãn Nhất Phi, nhắm mắt lại.
Ngữ điệu của Lãnh Nhất Toàn bình thản nhưng khí phách nói:
– Không phục thì hai ngươi thử xem.
– Ngươi…!
Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi giận xì khói.
Đây căn bản là cố chấp không nói lý!
Chính lúc này…
Mắt Trình Phi chợt sáng lên, mỉm cười nói:
– Ha ha ha ha ha ha! Ba vị không cần cãi, sự việc giải quyết rồi.
Bởi vì Trình Phi thấy trong đám người phía xa Đinh Hạo đầy bùn đất như bò ra từ đống rác ướt đẫm mồ hôi vội vàng chạy đến.
Doãn Nhất Phi thấy vậy chỉ có thể không cam lòng hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Doãn Nhất Phi không nói gì thêm.
Trình Phi thầm cười lạnh, hừ khỉ mốc!
May mắn hôm nay Đinh Hạo đã đến, nếu hắn bị ngươi xóa tư cách thất cường, ngươi đắc tội Lãnh sư huynh có lẽ may mắn sống sót nhưng Đinh Hạo là hạt giống lão quái vật Khí Thanh Sam nhìn trúng. Đắc tội lão quái vật đó thì Doãn Nhất Phi ngươi không chết cũng lột da!
Trong đám người có một tiếng hét hưng phấn vang lên:
– Đinh sư huynh đến rồi!
Nguyên Diễn Võ Đường ngoại môn như chảo dầu sôi lên, ồn ào điếc tai.
Trương Phàm, Phương Thiên Dực, Vương Tiểu Thất, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện kích động muốn khóc.
Đám người không rảnh hỏi nhiều lập tức hành động, dạt đám đông mở ra con đường để Đinh Hạo vượt qua biển người trong thời gian nhanh nhất đi tới khu tuyển thủ nghỉ ngơi dưới lôi đài đá xanh số một.
– A, dù Đinh sư huynh người đầy tro bụi vẫn đẹp trai quá đi!
Trong đám người có một nữ đệ tử ký danh mê trai mắt thành hình trái tim.
Trọng tài kiểm tra thân thể Đinh Hạo xong tiếng chuông vang lên, lập tức bước vào giai đoạn rút thăm cuộc chiến tứ cường.
Mọi người chăm chú nhìn, bản đồ trận đầu vén rèm dán thông báo trên bia đá.
Lý Lan Thanh Sam Đông Viện đấu với Lương Phi Tuyết Bạch Sam Trung Viện.
Lý Mục Vân Bạch Sam Trung Viện đấu với Phùng Hành Quân Bạch Sam Trung Viện.
Đinh Hạo Thanh Sam Đông Viện đấu với Lâm Tín Hoàng Sam Bắc Viện.
Nhậm Tiêu Dao Hoàng Sam Bắc Viện… Khỏi đấu!
Nhìn tên của Nhậm Tiêu Dao ham ăn mập mạp lại không phải chiến đấu, mọi người sắp điên. Bản thân Nhậm Tiêu Dao, khuôn mặt mỡ cũng tràn ngập ngạc nhiên.
Không đấu?
Lại là hắn?
Làm sao có thể?
Không lẽ tên mập này là kẻ siêu may mắn, vận mệnh chi tử làm ông trời cũng phải ghen tỵ trong truyền thuyết.
Có còn thiên lý không hả trời?
Liên tục ba trận không đấu, trong khi người ta liều mạng thì Nhậm Tiêu Dao một đường cắn đùi gà dễ dàng vào tứ cường?
Ông trời ơi, giáng sét xuống đánh chết tên khốn này đi!
Ánh mắt mọi người nhìn tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao như nhìn thịt đường tăng, không chừng ăn một miếng sẽ được may mắn nghịch thiên?
Chương 69: Chưởng định thắng bại
Tên mập Nhậm Tiêu Dao hú lên:
– Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ lại không đấu, không được rồi, ta phải đi ăn chúc mừng!
Nhậm Tiêu Dao nhanh như chớp chạy hướng cơm xá.
Các đại nhân vật trên đài xem lễ cũng mắt tròn mắt dẹt.
Năm viện đại tái rút thăm bắt số rất công bằng, tuyệt đối không ăn gian. Chỉ có thể nói Nhậm Tiêu Dao mập thật là ‘siêu may mắn’, có được vận may người khác không dám mơ.
Các đại nhân vật trên đài xem lễ cùng thầm nghĩ:
– Tên mập này là phúc tinh, phải chú ý nhiều hơn.
Các đại nhân vật trên đài xem lễ thấy rộng, biết nhiều, biết trên đời này cón hóm người như Nhậm Tiêu Dao mập may mắn đến nghịch thiên, phúc duyên thâm hậu, cho dù không cố gắng bao nhiêu thì kỳ ngộ nối gát đến đủ cho gã trở thành cường giả.
Tiếng chuông lần thứ hai vang lên.
Tên mập ăn hàng Nhậm Tiêu Dao dẫn đến sóng to gió lớn dần dần tán đi.
Mọi người một lần nữa đặt chú ý vào bản đồ sáu người chiến đấu.
Trận Lý Lan đấu với Lương Phi Tuyết bắt đầu trước.
Đây là một trận long tranh hổ đấu!
Lý Lan, cao thủ có đôi mày lá liễu thanh tú, khí chất mềm yếu của Thanh Sam Đông Viện qua mấy trận tỷ võ lộ ra thực lực cường đại, Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng kinh tài tuyệt diễm, thần bí khó lường, làm người kinh sợ.
Ban đầu trong Thất Nghĩa Minh Lương Phi Tuyết điệu thấp không có tiếng tăm, trong trận đánh bại Cuồng Nhân Lữ Cuồng của Tử Sam Nam Viện thì danh chấn năm viện đông, tây, nam, bắc, trung. Một đường đi tới, thực lực Lương Phi Tuyết sâu như vực thẳm không thể nhìn thấu, khí thế rộng lớn hùng hồn tựa núi cao, cũng là ứng cử nặng ký cho hạng nhất năm viện đại tái.
Hai thiếu niên thiên tài cùng đứng trên một lôi đài đá xanh sẽ va chạm ra hỏa hoa chói mắt.
Các đệ tử ký danh đến từ Bạch Sam Trung Viện điên cuồng kêu gào cổ vũ cho Lương Phi Tuyết:
– Lương sư huynh cố lên, đừng khách sáo với ẻo lả Thanh Sam Đông Viện!
– Lý sư huynh tất thắng! Bóp nát kỳ tích đi! Cái gì mà Lương Phi Tuyết danh chấn ngũ viện, chẳng qua là cái đuôi sau lưng Lý Mục Vân! Đụng tới Lý sư huynh là hắn xui rồi!
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện không yếu thế cũng trợ uy cho Lý Lan.
Ánh mắt mọi người từ bốn phương tám hướng nhìn chăm chú vào hai thiếu niên thiên tài trên lôi đài đá xanh.
Đinh Hạo chờ bắt đầu tỷ võ.
Đinh Hạo không biết cuối cùng ai sẽ thắng, hai người tỷ võ đều là sâu không lường được.
Đinh đinh đinh đinh đinh! .
Tiếng chuông vang lên, trọng tàil ớn tiếng tuyên bố bắt đầu trận đấu.
Gió nhẹ thổi qua, làm tóc và tay áo hai thiếu niên thiên tài phất phơ. Lương Phi Tuyết, Lý Lan thân hình mạnh mẽ nhẹ nhàng như bay, vô cùng tiêu sái.
Lương Phi Tuyết, Lý Lan nghe bốn phương tám hướng hoan hô, kêu gào nhưng không định ra tay trước.
Từng kình khí vô hình như hai vòng xoáy chậm rãi sinh ra, lặng lẽ va chạm trên lôi đài đá xanh.
Khí lưu xoay tròn, rối loạn tóc dài.
Mắt phượng lóe tia sáng, Lương Phi Tuyết đột nhiên mỉm cười mở miệng nói:
– Ta đang muốn thỉnh giáo Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng của Lý sư huynh, rốt cuộc có may mắn đấu với Lý sư huynh. Hay chúng ta ước định ba chưởng ba chiêu định thắng bại, như thế nào?
Lý Lan ngẫm nghĩ, gật đầu, nói:
– Được.
Lý Lan và Lương Phi Tuyết đối thoại nhờ trận pháp minh văn trên lôi đài đá xanh rõ ràng phát ra ngoài, rơi vào tai người xung quanh.
Ba chưởng định thắng bại?
Mọi người hưng phấn.
Đây là va chạm thực lực thật sự, không có mưu kế gì, làm người ta sối sục máu nóng.
Trong đám người rộ lên tiếng la hét, gào la dồn dập.
Trên lôi đài.
Lý Lan khẽ quát:
– Chưởng thứ nhất!
Lý Lan vận chuyển huyền khí.
Khí thế sắc bén bùng nổ từ thân hình mềm mại, khí kình xanh như sóng gợn lấy Lý Lan làm trung tâm lan tràn ra, mắt thường trông thấy. Hai tay thon dài từ màu thịt dần biến thành trơn bóng như ngọc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Lan lắc người chợt vọt lên kéo một đường cong trên không trung, hai tay ấn ngực Lương Phi Tuyết.
Lương Phi Tuyết hét to:
– Đến hay!
Lương Phi Tuyết dào dạt khí phách.
Lúc này Lương Phi Tuyết đã vận chuyển huyền công lên trạng thái cao nhất, từng tầng ánh sáng màu vàng đất nhạt như ẩn như hiện, dưới chân như cắm cọc đạp đất. Khí thế của Lương Phi Tuyết giống ngọn núi nguy nga sừng sững, đôi tay lấp lánh ánh sáng vàng nhạt nghênh đón Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng của Lý Lan.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai mọi người.
Đệ tử ký danh cách lôi đài đá xanh gần nhất cảm thấy gió lốc ập vào mặt sắp hất bay bọn họ, càng như cây búa gõ đầu người đau nhức.
Trên lôi đài đá xanh, kình phong xanh và vàng bay tứ tán.
Lý Lan, Lương Phi Tuyết cùng lắc người lùi ra sau ba bước, mặt ửng hồng.
Chỗ Lý Lan lùi ra để lại sáu dấu chân như bị điêu khắc đại sư từng chútông môn ột khắc ra, thấy rõ ràng. Lương Phi Tuyết đạp bể sàn đá, sáu lỗ trũng xuống, sàn đầy vết rạn nhỏ.
Chưởng thứ nhất, hai bên ngang tài.
– Thực lực của hai người này đều đến tam khiếu Võ Đồ cảnh, đã cô đọng ra huyền khí thuộc tính phù hợp thân thể mình. Lý Lan với huyền khí mộc hệ màu xanh nổi danh linh độc, sức sống kéo dài. Lương Phi Tuyết thì là huyền khí thổ hệ nổi danh trầm ổn, phong phú.
Dưới lôi đài đá xanh, Đinh Hạo nhìn ra một chút huyền diệu.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
– Nhưng Lý Lan sử dụng huyền khí công pháp Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng còn Lương Phi Tuyết thì không nhìn ra sử dụng huyền công gì, không có chỗ đặc biệt. Điều này nghĩa là… Lương Phi Tuyết mạnh hơn một chút?
Đinh Hạo là đệ tử Thanh Sam Đông Viện, dĩ nhiên hắn hy vọng Lý Lan sẽ thắng.
– Chưởng thứ hai!
Lý Lan hơi điều chỉnh, không nói nhảm lập tức đánh ra chưởng thứ hai.
Lần này đôi tay Lý Lan càng trơn mượt hơn.
Chỉ tay rõ ràng đã biến mất, không còn cảm giác tịt người mà như tác phẩm nghệ thuật tạc từ mỹ ngọc. Lý Lan tung chưởng không có kình phong bốn phía, hai tay chậm rãi đẩy tới, từng chút một như không ẩn chứa chút lực lượng.
Biểu tình của Lương Phi Tuyết càng trầm trọng.
Lương Phi Tuyết hít sâu, biến to một vòng, người lấp lóe ánh sáng màu cam. Hai tay từ dưới bụng chậm rãi nhấc lên vạch nửa vòng tròn. Đôi tay Lương Phi Tuyết như cây xúc nhanh như chớp đâm ra.
Mọi người nhìn chăm chú hai đôi tay một nhanh một chậm va chạm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ càng dữ dội hơn đợt đầu vang như sấm sét.
Đệ tử ký danh đứng gần lôi đài đá xanh bịt tai, mặt trắng bệch thụt lùi.
Chương 70: Nhất niệm chi nhẫn cùng tan tác!
Quá đáng sợ!
Đệ tử ký danh năm viện đông, tây, nam, bắc, trung không thể tin nhìn hai bóng người trên lôi đài đá xanh. Lý Lan và Lương Phi Tuyết mạnh đến mức nào?
Trong khoảnh khắc vừa rồi đệ tử ký danh năm viện đông, tây, nam, bắc, trung thậm chí có ảo giác trái tim bị tiếng nổ điếc tai kia chấn nát.
Trên lôi đài.
Hai đôi tay vẫn dán vào nhau.
Kéo dài ba, bốn giây mới có biến đổi.
Chợt vang tiếng rên, một bóng người không chống nổi nghiêng ngả lùi ra sau.
Là Lương Phi Tuyết!
Đám người dưới lôi đài đá xanh không kiềm được phát ra tiếng kinh kêu.
Lương Phi Tuyết thua?
Các đệ tử ký danh Bạch Sam Trung Viện bịt miệng lộ biểu tình khó tin.
Các Thất Nghĩa Minh cũng không nín được, chỉ có đại ca Lý Mục Vân vẫn giữ bình tĩnh ngăn cản lão tảmVõ si Trần Thắng xông lên lôi đài đá xanh. Không biết Lý Mục Vân đang nghĩ gì.
Đinh Hạo mở miệng nói:
– Lương Phi Tuyết thua?
Không hiểu sao Đinh Hạo cảm giác sự việc không đơn giản.
Thiếu niên mắt phượng một kiếm đánh bay Cuồng Nhân Lữ Cuồng, danh chân năm viện đông, tây, nam, bắc, trung không thể nào dễ bị đánh bại như vậy.
Trên lôi đài.
– Ngươi thua.
Lý Lan không vì chiến thắng mà mừng như điên.
Thiếu niên mảnh mai biểu tình bình tĩnh nhìn đối thủ như đang nói chuyện không liên quan đến mình.
Đối diện.
Một giọt máu từ đầu ngón tay Lương Phi Tuyết rũ xuống nhỏ xuống sàn đá.
Mười ngón tay Lương Phi Tuyết vì va chạm kịch liệt rách ra từng kẽ nứt, giọt máu ứa ra, gân xanh nổi trên cổ tay, cánh tay, mạch máu nhô lên.
– Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng thiết kim đoạn ngọc, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Lương Phi Tuyết cúi đầu nhìn hai tay mình, khen từ tận đáy lòng.
Lương Phi Tuyết mỉm cười nói:
– Nhưng hình như ta còn có thể đỡ thêm một chưởng của ngươi.
Lý Lan nhíu mày nói:
– Lại đỡ một chưởng thì hai tay của ngươi sẽ phế.
Lương Phi Tuyết mỉm cười nói:
– Đã nói là ba chưởng thì chính là ba chưởng, dù hai tay tàn cũng phải tiếp.
Lý Lan nghiêm túc nhìn thiếu niên mắt phượng trầm ổn, thấy gã không có vẻ nói đùa, biểu tình kiên quyết. Lý Lan thầm nghi hoặc nhưng không nói gì thêm.
Lý Lan gật đầu, nói:
– Ta sẽ không nương tay.
Lương Phi Tuyết mỉm cười nói:
– Cầu còn không được.
Lý Lan hít một hơi không khí trong lành, năm ngón nhanh nhẹn bấm thủ ấn phức tạp trước ngực, tựa như đóa sen trắng nở rộ.
Sắc ngọc trơn bóng tràn ngập ai tay chậm rãi lan đến cổ tay Lý Lan, ăn lên cánh tay. Bàn tay ngọc trắng có sắc xanh mơn mởn giống mạch máu xuất hiện trong lòng bàn tay Lý Lan.
– Đây là… Lấy thuộc tính huyền khí bản thân kích phát Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng xuất hiện dị trạng.
Đinh Hạo ở dưới lôi đài đá xanh nhạy bén bắt giư được điều này, thầm giật mình kêu lên:
– Lý Lan thấm nhuần bộ chưởng pháp này đã đến đỉnh cao.
Lương Phi Tuyết cũng biết sẽ đối mặt đòn công kích như thế nào.
Lương Phi Tuyết vẻ mặt trầm trọng hít sâu, thân thể chợt trầm xuống, hai đầu gối cong lại. Huyền khí tam khiếu Võ Đồ cảnh vận chuyển đến cực han, người tỏa ánh sáng từ vàng nhạt chuyển sang cam.
Trong khoảnh khắc này đôi chân Lương Phi Tuyết như cắm rễ mặt đất, hơi nghiêng tới trước. Mái tóc đen dài bay trong gió che mắt phượng và khuôn mặt Lương Phi Tuyết, gã như thú hung mãnh ăn thịt người.
Dưới lôi đài đá xanh.
– Còn chiến đấu nữa? Lương sư huynh điên rồi, không thể tiếp tục!
– Lương sư huynh không nắm giữ công pháp huyền khí, cái này không công bình! Tên ẻo lả Thanh Sam Đông Viện nếu không có huyền công Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng thì tuyệt đối không phải đối thủ của Lương sư huynh!
– Quá nguy hiểm, tiếp tục thế này thì hai tay Lương sư huynh sẽ phế!
Các đệ tử ký danh Bạch Sam Trung Viện sốt ruột hét to.
Các huynh đệ trong Thất Nghĩa Minh cũng không ngồi yên. Võ si Trần Thắng nhảy cẫng lên định bay lên lôi đài đá xanh ngăn cuộc tỷ võ nhưng Lý Mục Vân cản gã lại.
Không khí căng thẳng.
Tuy mỗi người đều hiểu tỷ võ lôi đài phải có thắng bại nhưng lúc này cảm thấy bi tráng cho Lương Phi Tuyết.
Lý Lan hét to một tiếng:
– Chưởng thứ ba!
Lý Lan phóng ra xoay tít như kiếm bén rời cung bắn hướng Lương Phi Tuyết.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Lan xoay tròn trên không trung tạo thành lốc xoáy to, kình khí xanh như xúc tua và roi kèm theo lực lượng vô thượng, khí lưu điên đảo làm người nhìn mê mẩn.
Lương Phi Tuyết ngửa đầu gầm lên vận chuyển toàn bộ lực lượng, đôi bàn tay nở rộ ánh sáng vàng chói mắt, bộ dạng dốc hết sức tăng phần bi tráng. . Ngôn Tình Ngược
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai lực lượng đối với đệ tử ký danh khó thể chạm tới mạnh va chạm.
Dường như minh văn gia cố lôi đài đá xanh do minh văn sư tứ giai tự mình khắc cũng bị dao động. Khán giả cảm giác tầm mắt chao đảo như có động đất, người đứng trước nhất lỗ tai chảy máu.
– Lý Lan thắng.
Ánh mắt Đinh Hạo sắc bén bắt giữ hình ảnh trên lôi đài đá xanh đầy gió lốc.
Đôi tay ngọc quấn từng sợi tơ như phỉ thúy xanh biếc của Lý Lan bẻ gãy nghiền nát phá hủy huyền khí vàng Lương Phi Tuyết phát ra, từng giọt máu bắn tung như động tác chậm. Đinh Hạo thậm chí thấy bàn tay Lương Phi Tuyết xé rách lộ xương trắng hếu.
Lúc này Đinh Hạo ngạc nhiên phát hiện mắt Lý Lan lóe tia ngần ngừ.
Tơ xanh biếc quấn quanh lòng bàn tay Lý Lan bỗng biến mất.
Cùng lúc đó, biến đổi kỳ lạ không ai ngờ xuất hiện. Trong đôi tay Lương Phi Tuyết sắp bị phá hủy bỗng tỏa ánh sáng đỏ nhạt chói mắt.
Đó là lực lượng vượt qua tứ khiếu Võ Đồ cảnh.
– Nguy rồi!
Tim Đinh Hạo treo cao.
Lý Lan đánh rùng mình.
Lý Lan vốn định tha cho Lương Phi Tuyết ai ngờ…
Không chờ Lý Lan phản ứng lại gã cảm giác lực lượng đáng sợ từ lòng bàn tay Lương Phi Tuyết vốn nên không có sức phản kháng liên miên tuôn ra. Lực lượng trong khoảnh khắc đập nát Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng, điên cuồng nhập vào đôi tay Lý Lan.
– A! Phụt!
Lý Lan ngứa họng ngửa đầu phun máu, trước mắt tối sầm bay ngược ra ngoài như diều đứt dây.
Biến dị trong giây lát, không ai ngờ sẽ có thay đổi như vậy.
Mọi người dưới lôi đài đá xanh thậm chí không kịp hét lên.
Lương Phi Tuyết lúc này dường như chìm trong hỗn loạn, cuồng bạo, mắt bắn ra ánh sáng đỏ. Lương Phi Tuyết lắc người đuổi theo, đôi tay liên tục đấm ra khí kình đáng sợ muốn đuổi tận giết tuyệt!