Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập 13 [ chương 61 đến 65 ]
❮ sautiếp ❯Chương 61: Tôn Cửu Thiên lại đến
Tuy Lý Lan biết nên cùng các đệ tử ký danh bình thường náo nhiệt chúc mừng, vậy thì có thể bồi dưỡng danh tiếng trong Thanh Sam Đông Viện. Nhưng Lý Lan ngần ngừ một lúc cuối cùng vẫn rời đi.
Một mặt là Lý Lan cần điều dưỡng hồi phục thực lực để ngày mai đối diện trận đấu gian khổ hơn, gã cần điều chỉnh thân thể với trạng thái tốt nhất.
Mặt khác là sâu trong lòng Lý Lan tồn tại kiêu ngạo lâu năm khiến gã bài xích trường hợp như vậy.
Lý Lan từ chối làm các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện lúng túng, mất vui.
May mắn khi đám đệ tử ký danh đôi mắt trông mong nhìn Đinh Hạo, hắn liền mỉm cười nói:
– Được, ta đang muốn cùng mọi người cùng nhau chơi đùa, vừa lúc mượn hoa hiến phật, cảm tạ tất cả hôm nay hết sức hò reo cổ vũ cho ta và Lý Lan sư huynh suốt vòng đấu hôm nay.
– Oa, Đinh sư huynh vạn tuế!
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện hưng phấn hoan hô.
Vương Tiểu Thất cố ý hơi cao giọng nói:
– Vẫn là Đinh sư huynh coi trọng chúng ta! Hừ, không giống ai kia.
Lý Lan đang xoay người đi nghe vậy khựng lại.
Cát Âm trừng Vương Tiểu Thất:
– Tiểu tử, ngươi nói cái gì?
Vương Tiểu Thất không yếu thế vặt lại:
– Như thế nào? Nói chuyện cũng không cho?
– Ngươi…
Cát Âm, Trương Thiên Luân là tâm phúc của Lý Lan rất tức giận, ai cũng nhìn ra Vương Tiểu Thất cố ý mượn cơ hội gây chuyện trấn áp Lý Lan, muốn suy yếu sức ảnh hưởng của gã trong Thanh Sam Đông Viện.
– Thôi, chúng ta đi.
Lý Lan không thèm quay đầu lại, phất tay mang theo hai tâm phúc Cát Âm, Trương Thiên Luân rời xa.
Vương Tiểu Thất nhìn bóng lưng ba người Lý Lan, Cát Âm, Trương Thiên Luân rời đi, nở nụ cười đắc ý.
Vương Tiểu Thất quay đầu lại thấy ánh mắt Đinh Hạo kỳ lạ nhìn mình thì giật nảy mình, vội vàng giải thích nói:
– Đinh sư huynh, người tuyệt đối đừng hiểu lầm. Không phải ta châm ngòi quan hệ giữa Đinh sư huynh với Lý sư huynh nhưng mà… Sư huynh sẽ nhanh chóng biết điều Vương Tiểu Thất ta làm tuyệt đối là vì tốt cho sư huynh.
Đinh Hạo lắc đầu không nói.
Mọi người náo nhiệt vui cười vây quanh Đinh Hạo đi hướng cơm xá Thanh Sam Đông Viện.
Ở đó có càng nhiều đệ tử ký danh chờ đợi anh hùng của Thanh Sam Đông Viện đến, tiếng cười vui ngập trời khiến đệ tử ký danh các viện khác hâm mộ nhìn.
Thời gian trôi nhanh.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Hoàng hôn đỏ rực rơi xuống đường chân trời, sơn môn Vấn Kiếm tông yên tĩnh alị.
Cơm xá Thanh Sam Đông Viện và các đệ tử ký danh cùng viện ồn ào hơn hai canh giờ sau Đinh Hạo tìm cớ rời đi, một mình điều chỉnh tâm tình.
Đinh Hạo đi trong đường nhỏ rợp bóng cây, cảm nhận gió mát buổi tối phất mặt như bàn tay tình nhân vuốt ve, kiềm không được thầm cảm thán.
Một tháng trước Đinh Hạo còn là học sinh cấp 3 mới tốt nghiệp trên địa cầu.
Bây giờ Đinh Hạo trở thành đệ tử ưu tú của môn phái trong dị thời không.
Tuy Đinh Hạo lưu luyến sinh hoạt cũ nhưng hắn phát hiện càng thích hợp và hưởng thụ thân phận, cuộc sống bây giờ hơn. Đinh Hạo đã chấp nhận mọi thứ, say mê trong đó.
Vô Tận đại lục là thế giới kỳ lạ tràn ngập khả năng vô hạn.
Từ nhỏ đến giờ Đinh Hạo có giấc mơ hiệp khách kiếm tiên, trong không gian khả năng vô hạn này hắn thực hiện giấc mộng.
Không hiểu sao lúc này Đinh Hạo chợt nhớ đến thiếu nữ xinh đẹp bí ẩn Tạ Giải Ngữ bên Tẩy Kiếm Trì.
Đặc biệt là giây phút thiếu nữ Tạ Giải Ngữ tắm xong.
Khi Tạ Giải Ngữ mặc trường bào rộng lớn xuất hiện trước mắt Đinh Hạo, kinh diễm trong giây phút đó, mắt trong veo tựa dòng suối, biểu tình rụt rè, xinh đẹp khiến thiên địa vạn vất mất sắc màu. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt động lòng người khắc sâu trong đầu Đinh Hạo.
– Không biết nàng đi nơi nào, không biết nàng sống thế nào? Không biết cô bé Đinh Đinh trưởng thành sớm có sống khỏe không.
Đinh Hạo khẽ thở dài.
Trong thế giới yêu ma tung hoành này vận mệnh nhân tộc bi thảm, chỉ có thể tụ tập sau tường thành chắc chắn. Một khi hai tỷ muội không thành công bái vào Vấn Kiếm tông thì chỉ có thể quay về hoang dã, chết chắc, Đinh Hạo muốn gặp lại Tạ Giải Ngữ là chuyện không thể.
Đinh Hạo lắc đầu xua tan buồn phiền trong lòng, không suy nghĩ chuyện liên quan đến thiếu nữ bí ẩn Tạ Giải Ngữ nữa.
Bóng cây loang lổ dưới ánh trăng, Đinh Hạo nhớ đến trưởng lão ngoại môn Đinh Khả Nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện ly kỳ mất tích, nhớ lời hứa với Đinh Hạo thân xác cũ.
Mỗi lần nghĩ đến điều này là trong người Đinh Hạo sinh ra cảm giác huyết mạch liền nhau, lan tràn toàn thân.
Đinh Hạo siết chặt nắm tay, ý chí chiến đấu sục sôi.
– Mặc kệ phải trả cái giá gì ta nhất định sẽ tìm về Khả Nhi!
Cho đến bây giờ Đinh Hạo đang từng bước thực hiện kế hoạch của mình.
Thực lực của Đinh Hạo nhanh chóng tăng lên, cứ tiếp tục như vậy rồi sẽ có ngày hắn có đủ thực lực đi ra Vấn Kiếm tông, không sợ yêu thú, yêu tướng uy hiếp tự do đi trong hoang dã đến nam Vực xa xôi bí hiểm tìm muội muội Đinh Khả Nhi mất tích.
Chờ sau khi hoàn thành tâm nguyện Đinh Hạo sẽ du lịch khắp thiên hạ, ngắm thế giới thần kỳ, hết sức trèo lên đỉnh võ đạo, đứng trên đỉnh cao nhìn xuống con kiến.
Trượng kiếm hành thiên hạ, thả hành thả túng ca!
Dù có chuyện bất bình, nhất kiếm phá hết!
Đây mới là chuyện nam nhi nhiệt huyết nên làm.
Suy nghĩ dần dần rõ ràng, đấu chí trong lòng Đinh Hạo lại đốt lên.
Ý chí của Đinh Hạo biến vô cùng vững vàng, tay cầm chặt chuôi kiếm rỉ sét. Khí chất của Đinh Hạo lại thăng hoa trong ánh trăng sáng ngời.
Lúc này…
Đinh Hạo cảm ứng được cái gì, dừng bước, cảnh giác hỏi:
– Ai đó?
Trong rừng cây đối diện, một bóng người áo trăng chậm rãi đi ra.
Người này hơi mập, mày rậm mắt to.
Chính là lão tứ trong Thất Nghĩa Minh, Tôn Cửu Thiên.
Ban ngày trên lôi đài đá xanh thiên niên thiên tài Tôn Cửu Thiên Bạch Sam Trung Viện mới bị Đinh Hạo đánh bại, nhờ Lương Phi Tuyết, Lý Mục Vân chữa trị sắc mặt hồi phục bình thường, hơi thở ổn định không có dấu hiệu mới bị thương.
Tôn Cửu Thiên đứng đối diện Đinh Hạo, ánh trăng chiếu trên mặt gã, biểu tình cực kỳ bình tĩnh.
Đinh Hạo nhìn hướng khác.
– Đừng hiểu lầm.
Tôn Cửu Thiên cười khổ nói:
– Không ngờ ta để lại ấn tượng xấu như vậy với ngươi. Yên tâm, là một mình ta đến tìm ngươi. Tuy Thất Nghĩa Minh không phải cường giả danh chấn Vấn Kiếm tông nhưng ít nhất có tự tôn, giới hạn của mình, tuyệt đối sẽ không vì ban ngày thất bại mà thẹn quá thành giận, liên hợp lại phục kích một vị đệ tử đồng môn.
Chương 62: Dã tâm của thiếu niên dưới ánh trăng
Đinh Hạo nhẹ gật đầu.
Đúng vậy, người trong Bạch Sam Trung Viện toàn kiêu căng, tự phụ nhưng đám người Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết tuyệt đối không phải kẻ tiểu nhân âm mưu tính kế. Thất Nghĩa Minh ai cũng phong thái bất phàm, có sự kiêu ngạo của riêng họ.
Đinh Hạo bình tĩnh nói:
– Vậy thì ngươi tìm ta có chuyện gì?
Tôn Cửu Thiên nói một câu kinh người:
– Cố ý xin lỗi ngươi.
Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:
– Xin lỗi?
Tôn Cửu Thiên gật đầu, biểu tình chân thành nói:
– Đúng vậy. Ta xin lỗi ngươi vì những hành động khiêu khích, lời nói trào phúng trên và dưới lôi đài ngày hôm nay. Ta thích diễn trò trước khi so tài quấy nhiễu đối thủ. Người khác không rõ thực lực của ngươi nhưng ta biết ngươi mạnh mẽ, từ khi có kết quả rút thăm, hành động ngôn ngữ trên và dưới đài của ta chỉ vì quấy rỗi lòng ngươi, ảnh hưởng ngươi phát huy, rất đáng tiếc là ý chí của ngươi kiên định, kế sách của ta thất bại. Nếu là kế sách thì sau khi tỷ võ xong, mặc kệ thắng hay thua ta phải xin lỗi người.
Khóe môi Đinh Hạo cong lên, gật đầu, nói:
– Vậy ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi.
Tôn Cửu Thiên cười chắp tay nói:
– Đa tạ.
Tôn Cửu Thiên nói xong dứt khoát xoay người đi.
Tôn Cửu Thiên đi được hai bước chợt nhớ cái gì, dừng lại, xoay người nghiêm túc nhìn nhìn Đinh Hạo.
Tôn Cửu Thiên nói:
– Đinh Hạo, đại ca và nhị ca của ta rất bao che, cho nên ngươi gặp bọn họ trong tứ cường phải cẩn thận.
Tôn Cửu Thiên nói xong lắc người biến mất trong rừng cây.
Khóe môi Đinh Hạo càng nhếch cao.
Tôn Cửu Thiên là một người thú vị.
Đinh Hạo nhớ câu nói sau cùng của Tôn Cửu Thiên. Hưm, bao che sao?
Ý của Tôn Cửu Thiên là nếu Đinh Hạo trong tứ cường gặp phải Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết sẽ bị hai thiên tài bao che nhất Thất Nghĩa Minh đánh bầm dập vì tội làm Tôn Cửu Thiên bị thương?
Đinh Hạo cười rất vui.
Đinh Hạo muốn chiến đấu kịch liệt nhất.
Nói thật là nếu có thể Đinh Hạo càng hy vọng gặp Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết trong tứ cường để tìm hiểu thiếu niên thiên tài yêu tú nhất Thất Nghĩa Minh.
Đinh Hạo xuyên qua rừng cây nhỏ rậm rạp, đạp ánh trăng đi hướng ký túc xá của mình.
Chơi đùa với các đệ tử ký danh làm trễ thời gian, Đinh Hạo phải tranh thủ hồi phục thể lực và thực lực, đột phá hết mức có thể để tiến sâu hơn vào cuộc tỷ võ ngày mai.
Nhưng tối nay đã định sẽ không bình tĩnh.
Bởi vì con đường phía trước có người đang chờ Đinh Hạo.
Bóng cây loang lổ, gió thổi cây rì rào. Trên đường nhỏ lát đá xanh dưới ánh trăng, Lý Lan và hai tâm phúc Cát Âm, Trương Thiên Luân chặn đường Đinh Hạo.
Lý Lan chậm rãi bước ra từ bóng tối, nhìn Đinh Hạo nói:
– Chờ ngươi đã lâu.
Đinh Hạo ngẩng đầu lộ vẻ nghi hoặc.
Đinh Hạo không có hảo cảm với thiếu niên thiên tài Lý Lan này, cùng là tuyển thủ hạt giống Thanh Sam Đông Viện lọt vào thất cường, gã cho người cảm giác ẻo lả, giỏi tính kế, không nói cười, cho ấn tượng cao cao tại thượng. Rõ ràng Lý Lan và Đinh Hạo không hợp nhau.
Đương nhiên Đinh Hạo không có ác cảm với Lý Lan.
Dù sao hai ngườ cùng là đệ tử ký danh của Thanh Sam Đông Viện.
– Hôm nay ngươi biểu hiện rất giỏi.
Lý Lan bình tĩnh nói:
– Đinh Hạo, bây giờ ta quyết định cho ngươi một cơ hội, đi theo ta thì ngươi sẽ được đến tất cả.
Đinh Hạo ngẩn người, kiềm không được xì cười.
Được đến tất cả?
Câu này sao giống kiếp trước của Đinh Hạo tà giáo nào đó dụ tín đồ thì khoác lác lớn lối.
Đinh Hạo nghiêm túc nhìn Lý Lan dưới ánh trắng, trông có vẻ gã không nói đùa.
Đinh Hạo nín cười, thử hỏi:
– Ngươi khẳng định không nói đùa?
Lý Lan rất nghiêm túc nói:
– Đương nhiên không phải đùa giỡn, ngươi rất xuất sắc. Ta thật sự hy vọng ngươi tham gia trận doanh của ta, chúng ta cùng nhau cai quản Thanh Sam Đông Viện. Sau một năm chúng ta sẽ nắm giữ tất cả đệ tử, Thất Nghĩa Minh, Lâm Tín, Lữ Cuồng, những thiên tài đó sẽ quỳ dưới chân chúng ta. Tương lai chúng ta thậm chí đánh vào trung tâm quyền thế Vấn Kiếm tông.
Lý Lan không chút che giấu dã tâm của mình.
Khi Lý Lan thổ lộ mắt lóe tia sáng cuồng nhiệt, như tín đồ thành kính nhất nói về tín ngưỡng của mình, kiên định mà tự tin.
Đinh Hạo rút đi nụ cười, nghiêm túc.
Không phải vì Đinh Hạo bị Lý Lan miêu tả “Hoàng đồ bá nghiệp” hấp dẫn.
Đinh Hạo cảm thấy hắn không nên cười nhạo Lý Lan thiếu niên có lý tưởng, khát vọng, lòng tạo dựng sự nghiệp, có xúc động. Giống như kiếp trước một học sinh kém không có lòng tiến tới không nên cười nhạo học sinh giỏi phấn đấu.
Bởi vì Đinh Hạo biết rõ so với hắn không nhiệt tình quyền thế, bá nghiệp thì Lý Lan càng thích hợp thế giới lạnh lùng, quy tắc rừng rậm này. Lý Lan càng uyên thuộc quy tắc trò chơi của Vô Tận đại lục.
Nhưng dù biết rõ điều đó Đinh Hạo sẽ không chọn Lý Lan.
Đinh Hạo nhẹ lắc đầu.
Lý Lan biến sắc mặt nói:
– Đinh Hạo, không lẽ ngươi thật sự muốn tranh mãi với ta?
– Tranh với ngươi?
Đinh Hạo sờ mũi, cười nói:
– Tranh cái gì? Ta không có hứng thú với thứ ngươi nói. Có người thích nắm giữ quyền thiên hạ, có người chọn nhàn vân dã hạc. Ta là người sau.
Lý Lan ngây ra, ánh mắt kỳ lạ đánh giá Đinh Hạo từ trên xuống dưới.
Dường như Lý Lan muốn nhìn rõ Đinh Hạo đang nói thật hay lừa gã.
Một lúc sau, Lý Lan nhẹ gật đầu.
Lý Lan tin tưởng Đinh Hạo.
– Có lẽ ngươi cũng không muốn tranh với ta nhưng trực giác cho ta muốn rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ đứng đối diện nhau.
Dưới ánh trăng Lý Lan giống như nhà tiên tri, chắc chắn nói:
– Nhưng ngươi không phải đối thủ của ta, vì cơ sở của ngươi quá mỏng.
Đinh Hạo không biết nên nói cái gì.
Vì sao Lý Lan từ một thiếu niên tinh minh, mưu kế, âm trầm nói một hồi phát triển thành bà đồng?
– Đừng nghi ngờ, ta nói đều là thật. Lần đầu tiên chúng ta giao phong sẽ là sau khi năm viện đại tái kết thúc, cuộc chiến viện thủ.
Lý Lan tiếp tục bảo:
– Thân phận của ta không giống ngươi cho nên ta sẽ sử dụng thủ đoạn khác giành lấy chức viện thủ. Ta nói trước với ngươi một tiếng để ngươi chuẩn bị, tránh cho ta thắng không quang minh.
Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:
– Cuộc chiến viện thủ? Viện thủ là gì?
Lý Lan không định giấu giếm, nói ra điều mình biết:
– Viện thủ tất nhiên là đứng đầu một viện.
Chương 63: Quyết đoán của nhà dã tâm
Thì ra mỗi một quý đệ tử ký danh nhập Vấn Kiếm tông, sau năm viện đại tái đầu tiên chờ các đệ tử uyên thuộc rồi, theo quy định của môn phái mỗi một viện đông, nam, tây, bắc, trung sẽ chọn ra đệ tử có tài năng, tư cách nhất trong bốn trăm đệ tử ký danh trở thành viện thủ.
Viện thủ phụ trách quản lý việc vặt hàng ngày của các đệ tử ký danh, đi ra ngoài rèn luyện, phân phối tài nguyên nhận được từ môn phái. Đối ngoại thì phụ rách vụ việc từ các viện thậm chí là chuyện trong môn phái, không nói khoa trương là quyền lực của viện thủ không dưới Tổng giáo viên.
Đây là chức vị hiển hách làm người thèm muốn.
Lý Lan nửa cười nửa không nhìn Đinh Hạo, hỏi:
– Như thế nào? Biết quyền lực và chức vị viện thủ rồi ngươi có động lòng không?
Đinh Hạo mỉm cười, vẫn không chút do dự lắc đầu.
Lý Lan hơi kinh ngạc hỏi:
– Sao? Không lẽ ngươi thật sự không chút hứng thú?
Đinh Hạo dứt khoát nói:
– Ta nói rồi, có người muốn trở thành vương hầu, cũng có người chỉ nguyện ý làm nhàn vân dã hạc, ta là người sau.
Lý Lan lắc đầu, nói:
– Ở trong môn phái thân bất do kỷ, đến lúc đó ngươi sẽ hiều rất khó làm nhàn vân dã hạc. Trên thế giới này muốn tự do thì phải có đủ quyền thế.
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
– Rước kiếm của ta thì tất cả là tự do.
Lý Lan khựng lại, không phản bác lời của Đinh Hạo.
Lý Lan tiếp tục bảo:
– Tông môn khổ tâm bày kiểm tra nhập tông của Vấn Kiếm tông, xếp hạng tổng bảng xếp hạng trắc nghiệm đệ tử ký danh, chia năm viện đông, tây, nam, bắc, trung, thiết kế năm viện đại tái, thiết kế viện thủ, các laoị thi trừ sinh ra cạnh tranh kích phát lòng tiến bộ của các đệ tử ra, quan trọng nhất là muốn chọn nhân vật có năng lực thống soái, lãnh tụ, mưu lực, võ lực mạnh mẽ, sức hấp dẫn cá nhân từ trong nhóm thiếu niên. Chỉ có người như vậy mới được môn phái dùng tài nguyên bồi dưỡng, được công pháp hạch tâm nhất môn phái, trở thành cường giả, trở thành nhân vật có một ngày nâng dậy Vấn Kiếm tông, khống chế vận mệnh Vấn Kiếm tông, phát dương quang đại Vấn Kiếm tông. Nhàn vân dã hạc sẽ bị môn phái vứt bỏ.
Đinh Hạo ngẩn ngơ, hắn không ngờ có chuyện này.
Lý Lan phân tích một hồi, Đinh Hạo biết gã không nói sai.
Vấn Kiếm tông bồi dưỡng lực lượng mới đúng là có ẩn ý rất sâu xa.
Thông qua vô số lần thi như sóng xô bờ đào ra vàng thật, phân biệt thiên tài thật sự và tài trí bình thường, sử dụng mọi thứ có giá trị. Thiên tài thật sự mới nắm giữ vận mệnh môn phái, những người tài trí bình thường sẽ bị môn phái khống chế.
Mạnh ăn thịt yếu.
Đây là luật thép của Vô Tận đại lục.
– Bởi vậy dù ngươi không muốn tranh với người nhưng khi ngươi lộ ra giá trị, mũi nhọn thì môn phái sẽ đẩy ngươi bước lên đường cạnh tranh.
Cuối cùng Lý Lan tổng kết:
– Muốn trở thành nhàn vân dã hạc càng khó hơn tay nắm quyền cao. Ngươi phải có tư cách ‘nhàn’ trước. Đinh Hạo, nói thật cho ngươi biết đi, ngươi đã bị môn phái xếp vào danh sách chú trọng bồi dưỡng trong đệ tử ký danh. Cho nên ngươi không thể ‘nhàn’ được. Thôi, lời đến đây đã cạn, ngươi tự giải quyết cho tốt. Khi cạnh tranh với ngươi ta sẽ không nương tay vì chúng ta là đệ tử cùng một viện. Ngươi, nhất định sẽ hối hận.
Nói xong Lý Lan mang theo hai tâm phúc Cát Âm, Trương Thiên Luân tiêu sái đạp ánh trăng rời đi.
Đinh Hạo nhìn theo Lý Lan, Cát Âm, Trương Thiên Luân khuất bóng cuối con đường nhỏ lót đá.
Tối nay Lý Lan thật là kỳ, nói nhiều lời không nói nên, nhắc nhở cho Đinh Hạo rất nhiều, lộ mấy tin tức hữu dụng. Chắc Lý Lan có lai lịch phi phàm, người bình thường không thể biết nhiều như vậy.
Lý Lan không giống thiếu niên âm nhu mưu tính sâu sa như bình thường.
Đinh Hạo lắc đầu cười, lầm bầm:
– Tuy đêm nay Lý Lan hơi kỳ lạ một chút nhưng đáng yêu hơn ngày thường âm trầm, ẻo lả nhiều.
Ngay lúc này biến dị xảy ra.
Một luồng gió mạnh quỷ mị xẹt qua người Đinh Hạo, hắn chưa kịp phản ứng đã thấy nhẹ hẫng, kiếm rỉ sét treo sau lưng bị mất.
– Là ai?
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn lên.
Một cái bóng đen nhanh nhẹn nhảy nhót trong rừng cây, tay múa may kiếm rỉ sét của Đinh Hạo.
Đuổi theo!
Cướp lại kiếm rỉ sét!
Đinh Hạo không nghĩ nhiều, bản năng nhấc chân chạy theo.
Trên đường đá dưới ánh trăng, Trương Thiên Luân tức giận bất bình nói:
– Đinh Hạo thật không biết điều, dám từ chối Lý sư huynh mời. Một tiểu tử đê tiện khu rác rưởi cũng mơ đối địch với Lý sư huynh. Hừ, rồi sẽ có ngày hắn khóc!
Cát Âm ôm cục tức phụ họa:
– Đúng vậy. Ta đoán nếu hắn biết thân phận thật của Lý sư huynh chắc sẽ hối hận đứt ruột, chạy tới khóc cầu gia nhập vào chúng ta.
Lý Lan đi chính giữa, không lên tiếng.
Trương Thiên Luân kiềm không được hỏi ra nghi vấn đã lâu:
– Tại sao Lý sư huynh nói tình hình cuộc chiến viện thủ cho Đinh Hạo biết làm gì? Vậy thì hắn sẽ khoe khoang thu mua lòng người nhiều hơn, chuẩn bị sớm hơn.
Cát Âm cũng nghi hoặc hỏi:
– Đúng vậy. Lý sư huynh quá lương thiện, nói tin nội bộ đáng giá như vậy cho Đinh Hạo chiếm lợi.
Lý Lan dừng bước lại, xoay người nhièn Cát Âm, Trương Thiên Luân.
Cát Âm, Trương Thiên Luân bị Lý Lan nhìn chằm chằm dần cúi đầu, thầm lo không biết mình nói sai cái gì.
Lý Lan gằn từng chữ:
– Nhớ kỹ, cường giả có kiêu ngạo của cường giả, dã tâm gia cũng có khí phách của dã tâm gia. Ta muốn chinh phục toàn Vấn Kiếm tông!
Dưới ánh trắng mắt Lý Lan sáng ngời.
Giờ phút này, thiếu niên ẻo lả mày liễu, đáy mắt lóe tia cuồng nhiệt, tự tin. Khí thế hùng hồn mạnh mẽ không tương xứng với thân hình mảnh mai lặng lẽ dâng lên.
Cát Âm, Trương Thiên Luân trố mắt líu lưỡi.
Cát Âm, Trương Thiên Luân không hiểu sao đối diện Lý Lan như vậy lần đầu tiên làm bọn họ thấy rung động, ngước nhìn.
– Lý Lan ta nhất định sẽ cạnh tranh công bằng với Đinh Hạo, đấu công bình với hắn. Nếu ta không thể đánh bại một Đinh Hạo nho nhỏ thì làm sao chinh phục Vấn Kiếm tông to lớn? Làm sao đánh bại tám đại tông môn khác xưng bá Tuyết Châu?
Lý Lan nửa như đáp lại câu hỏi của hai tâm phúc Cát Âm, Trương Thiên Luân nửa như tự nhủ lòng.
Giọng Lý Lan kích động vang vọng trong rừng cây thật lâu không tan.
Bên tai là tiếng xé gió vù vù, hai hàng cây cối nhanh chóng thụt lùi.
Lần đầu tiên Đinh Hạo biết chỉ dựa vào lực lượng cơ thể có thể chạy nhanh như vậy, một bước nhảy xa bốn, năm thước, trong một giây có thể chạy ra năm, sáu chục thước, tốc độ hơn đa số huyền công khinh thân hạ phẩm nhân giai.
Chương 64: Quái khách áo xanh
Nhưng bóng đen trước mắt luôn cách Đinh Hạo hai mươi thước.
Đến tận bây giờ Đinh Hạo vẫn không thấy rõ người cướp đi kiếm rỉ sét đồng nát của hắn là ai, thậm chí không phân rõ bóng đen đó là người hay động vật.
Bởi vì bóng đen quá nhanh nhẹn.
Bóng đen như yêu thú khỉ đã thành tinh trong rừng cây.
Không biết Đinh Hạo đuổi theo bao xa, dốc bằng phẳng thành đường núi gập ghềnh, hai bên xuất hiện vách núi, từng cây cổ thụ đứng thẳng, rừng đá bắt đầu xuất hiện.
Huyền khí hạ đan điền trong người Đinh Hạo bị kích thích rít gào lao nhanh trong đệ nhất kinh mạch võ đạo thủ thiếu âm đệ nhất kinh. Trong hai huyệt khiếu thần hải, mệnh tuyền, huyệt khiếu xoay tròn mỗi giây hai mươi mốt vòng liên miên cung cấp lực lượng mới cho Đinh Hạo.
Mắt thấy một nén nhang qua đi nhưng không thể rút ngắn khoảng cách với bóng đen trước mắt, Đinh Hạo nhíu mày, nhận ra có điều không thích hợp.
Đinh Hạo ngừng bước.
Không thể tiếp tục đuổi theo.
Quân tử không đứng trong nguy hiểm!
Chuyện này có vẻ quái dị.
Nói không chừng đây là âm mưu gài bẫy Đinh Hạo. Vì một thanh kiếm mò từ đống rác, chỉ vì dùng uyên tay tiếc không đổi nhưng không cần thiết vì kiếm rỉ sét đó mạo hiểm tính amngj.
Trong phút chốc bóng đen biến mất trong màn đêm.
Đinh Hạo quan sát một lúc phát hiện hắn chạy nhanh đi tới khu vực bậc hai sơn môn Vấn Kiếm tông, một khu vực vách đá nổi tiếng hiểm trở.
Nơi này hiếm có dấu chân người, núi um tùm, sương mù lượn lờ. Dưới ánh trắng trông có vẻ hẻo lánh, vắng vẻ, tiếng thú shu từ sơn cốc dưới đáy vực sâu phía xa vọng về.
Gió đêm lạnh lẽo như đao cắt vào mặt.
Đêm tối âm u dễ khiến người không thấy an toàn.
Đinh Hạo không chút do dự xoay người đi.
Chính lúc này…
Một thanh âm trêu chọc bất mãn không chút báo hiệu vang bên tai Đinh Hạo:
– Này, tiểu tử nhà ngươi sao gan nhỏ quá vậy?
Đinh Hạo giật nảy mình.
Giống như bị người gõ một búa vào tim.
Đinh Hạo nhảy cẫng lên cao bốn, năm tước. Đinh Hạo né sang một bên, ở trên không trung kích thích huyền khí băng sương phong sương, cực kỳ cảnh giác ngoái đầu nhìn.
Chỗ Đinh Hạo từng đứng trống trơn không một bóng quỷ. . truyện teen hay
– Như thế nào? Không lẽ mình bị lãng tai?
Đinh Hạo sợ hãi nổi da gà.
Mới rồi rõ ràng Đinh Hạo nghe có người nói chuyện sau lưng, người đâu?
Khi Đinh Hạo nghi ngờ thì thanh âm kia lại vang lên sau gáy hắn.
– Ui chà, tiểu tử phản ứng khá nhanh.
Đinh Hạo cảm giác hơi thở người nói chuyện phả vào gáy.
Đinh Hạo giật mình kêu lên:
– Tổ cha nó!
Đinh Hạo giật mình quá buột miệng chửi thề, trở tay vỗ một chưởng, trong không khí đột ngột rét lạnh, mấy trăm bông tuyết băng giá sáng long lánh bắn bốn phương tám hướng.
Ai biết một chưởng này vẫn đánh hụt.
Thanh âm kia lại vang lên:
– Ha ha ha ha ha ha! Không bắt được ta, ngươi không bắt được ta!
Kinh khủng nhất là Đinh Hạo cảm giác có người luôn dát sau lưng hắn, khi nói chuyện hô hấp phả vào da nhưng hắn không bắt được kẻ đó.
– Là người hay quỷ?
Đinh Hạo xoay tròn bảy trăm hai mươi độ.
Đinh Hạo vẫn không thấy gì cả.
Gặp quỷ?
Hay là cao thủ tuyệt thế?
Đinh Hạo nói:
– Nếu các hạ không xuất hiện thì ta đi đây.
Đinh Hạo co giò chạy nhanh hướng võ xá, một hơi ra xa mấy ngàn thước.
Thanh âm kia lần thứ hai truyền đến:
– Thôi, không hù dọa ngươi nữa, gan bé quá.
Đinh Hạo chợt cảm giác bị người nhấc bổng lên như túm cổ gà, hai chân cách mặt đất bay nhanh ra sau như cưỡi mây lướt gió. Đinh Hạo không thấy rõ phong cảnh, gió vù vù thổi vào miệng.
Không biết trong khoảnh khắc đã bay bao xa, thật như đang bay lượn. Đinh Hạo chưa kịp quyết định la cứu mạng thì kết thúc chuyến bay.
Đinh Hạo cảm giác hai chân chấm đất, phát hiện đứng trên vùng núi cheo leo không biết tên.
Đinh Hạo ngẩng đầu lên nhìn. Một nam nhân trung niên thân hình thon dài, mặc áo vải thô màu xanh đứng sau lưng Đinh Hạo đang vuốt cằm, vẻ mặt không hài lòng nhìn hắn.
Nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi rất bình thường, bỏ vào trong đám người cũng không gây chú ý. Tóc đen dài xõa tung, một hồ lô rượu màu đen cột sau lưng mài mòn sáng bóng, tạo hình khá giống tên bờm rượu lôi thôi lếch thếch.
Khiến người ấn tượng khó quên chỉ có đôi mắt nam nhân trung niên.
Đôi mắt cực sáng, sánh bằng ngôi sao trên trời. Nhìn kỹ thì con ngươi sâu thẳm, có thứ gì tan bên trong, như ẩn chứa quá trình vũ trụ diễn biến, làm người nhìn chìm linh hồn vào trong.
Đinh Hạo càng chú ý đến kiếm rỉ sét bị mất đang lủng lẳng bên hông nam nhân trung niên.
Thì ra bóng đen cướp đi kiếm rỉ sét, dẫn Đinh Hạo đến chỗ hẻo lánh chính là nam nhân trung niên lôi thôi bờm nhậu trước mắt.
Kết hợp vụ việc trước sau, Đinh Hạo khẳng định khinh thường nói:
– Tên này cố ý mang mình đến đây.
Đinh Hạo cẩn thận đánh giá hoàn cảnh bốn phía thấy đang đứng trên bình đài một đỉnh núi.
Đây là một tuyệt địa.
Xung quanh là vách núi sâu không thấy đáy.
Hai người đứng trên đỉnh núi, một bình đài chưa đến nửa mẫu đất, không một ngọn cỏ, mặt đá bóng loáng như bị người một kiếm đại thần thông chém ra, vết cắt bằng phẳng giống nhân công mài ra.
Nhìn từ xa đường núi gập ghềnh Đinh Hạo từng đi qua không biết đã cách bao xa, kiến trúc sơn môn Vấn Kiếm tông mênh mông cũng chỉ còn đường nét xa xa.
Điều duy nhất khiến Đinh Hạo thấy yên tâm là hắn không cảm giác địch ý từ Quái Khách Áo Xanh. Mặc dù Quái Khách Áo Xanh vẻ mặt khó chịu, biểu tình tiếc nuối nnhư đi hàng chợ chọn mấy món hư thối nhìn Đinh Hạo.
Quan trọng hơn, Đinh Hạo phát hiện vải thô nam nhân trung niên Quái Khách Áo Xanh mặc hình dạng giống Vấn Kiếm tông.
Đinh Hạo muốn nói gì:
– Tiền bối…
Dẫn Khí quyết không khách sáo đánh gãy lời Đinh Hạo:
– Đừng gọi lão tử là tiền bối!
Quái Khách Áo Xanh tức giận quát:
– Tiểu tử nhà ngươi có tư chất không tệ nhưng sao gan bé vậy? Ha, vũ khí quý giá nhất bị người ta cướp, rượt một nửa tự nhiên từ bỏ. Ngươi còn có giác ngộ làm một kiếm khách không?
Chương 65: Quái nhân quái sự quái vật
Đinh Hạo buồn bực vò đầu:
– A!
Đinh Hạo thầm nhủ: Giác ngộ kiếm khách cái đầu ngươi. Sao lão tử biết ngươi có ác ý không? Vì kiếm rỉ sét nhặt từ đống rác mạo hiểm có đồ ngu mới làm.
– Nhìn ngươi đi, đứng không thành hình, sợ hãi rụt rè, tay chân múa may, ẻo lả như đàn bà, xấu xa, hư vinh, gian xảo. Ngươi có chỗ nào giống nam nhân?
Quái Khách Áo Xanh bỗng nhiên ổi giận mắng Đinh Hạo thúi đầu như phụ thân gai mắt nhi tử không biết tiến tới.
Đến cuối cùng Quái Khách Áo Xanh nhập vai phụ thân răn dạy nhi tử, nước miếng phun đầy.
Đinh Hạo nhẫn nhịn không nổi giận.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Lúc trước Quái Khách Áo Xanh lộ ra thực lực tuyệt đối không phải Đinh Hạo bây giờ đối kháng nổi, hắn ngoan ngoãn vẻ đáng thương đi, xem nam nhân trung niên này muốn làm cái gì.
Trong đầu Đinh Hạo, Kiếm Tổ im lặng đã lâu vui sướng khi người gặp họa vô lương tâm cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Đinh Tử ngươi xui thật, tối nay ra cửa không nhìn lịch sao? Gặp phải tên điên…
– Đồ ngu ngốc, vui sướng khi người gặp họa cái quỷ gì. Nếu Tiểu Đinh Tử gặp nguy hiểm tính mạng thì hai chúng ta tiêu đời. Bà nội nó đúng là tiện hết sức, hèn chi gọi là tiện tổ!
Đao Tổ không để ý hình tượng ‘mỹ thiếu nữ’ cố gắng tạo ra, giơ chân tức giận chửi Kiếm Tổ.
– Lão bà thối, ngươi muốn đánh nhau phải không? Một tên điên bợm nhậu Võ Vương cảnh có là gì, không lẽ lão tử sợ hắn?
Kiếm Tổ bị chọc giận thốt ra cảnh giới thực lực của Quái Khách Áo Xanh.
Đinh Hạo thầm hút ngụm khí lạnh.
Cường giả cảnh giới Võ Vương cảnh!
Thì ra Quái Khách Áo Xanh là cường giả Võ Vương cảnh!
Tuy Võ Vương cảnh không lọt vào mắt lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ sống mấy ngàn năm nhưng đối với Đinh Hạo nhị khiếu Võ Đồ cảnh thì Quái Khách Áo Xanh giống thần thoại núi cao ngất ngưỡng.
– Một vài người đừng thổi phồng quá đáng. Ngươi có bản lĩnh đi giết tên điên Võ Vương cảnh đó xem?
Đao Tổ biết rõ Kiếm Tổ trừ nổ ra không có thủ đoạn gì khác nhưng vẫn không nể tình chọt chỗ hiểm.
Quả nhiên Kiếm Tổ im lặng ba giây.
Ba giây sau Kiếm Tổ lôi ra lý do phản bác khác, bĩu môi nói:
– Bà điên tóc dài đầu ngắn, ngươi biết cái gì? Ta thấy tên điên bợm nhậu không có ý đồ xấu gì. Hưm, theo kinh nghiệm nhiều năm của ta phán đoán thì chắc tiểu tử này nhìn trúng Tiểu Đinh Tử.
– Nhìn trúng Tiểu Đinh Tử? Không lẽ tên điên bợm nhậu này thích mỹ thiếu nam? Tổ cha nó, ngươi nhìn ra điều này sao?
Đao Tổ ngạc nhiên, giây sau trầm ngâm nói:
– Cũng hết cách. Vì sống, Tiểu Đinh Tử, ngươi hy sinh sắc tướng đi.
Đinh Hạo:
-…
– Bà bà bà bà nội nó! Trong đầu bà điên nhà ngươi chứ suy nghĩ dâm uế gì vậy?
Kiếm Tổ trợn mắt líu lưỡi nói:
– Ý của lão tử là tên điên Võ Vương cảnh muốn thu Tiểu Đinh Tử làm đồ đệ.
Đao Tổ ngây người, giây sau nghiêm túc nói:
– Tại ngươi quá dâm nên nói chuyện cũng dâm đãng, ta bị ngươi lừa.
Kiếm Tổ:
-…
Kiếm Tổ nói:
– Ngươi còn có mặt không vậy?
Bị hai lão quái vật trong đầu gây lộn muốn chóng mặt.
Đinh Hạo ngẩng đầu thấy Quái Khách Áo Xanh vẫn đang lải nhải mắng hắn.
Không hiểu sao trong đầu Đinh Hạo đột nhiên khó kiềm chế cơn tức, bản năng nói:
– Tiền bối, chẳng không phải vì ban đầu ngươi không dụ ta đến nơi này được, cuối cùng không thể không mạnh mẽ bắt đi, cảm thấy mất mặt vì che giấu chính mình thất bại nên tỏ ra tức giận?
Quái Khách Áo Xanh ngừng lời.
Con mắt sau mái tóc rối phản chiếu ánh trăng âm u, mắt Quái Khách Áo Xanh sắc bén như đao nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo.
Cha mẹ ơi, không lẽ tên này thẹn quá thành giận rồi?
Đinh Hạo nói một câu xong thấy hối hận.
Ai ngờ ánh mắt Quái Khách Áo Xanh bỗng dịu đi.
– Cha nó, không ngờ tiểu tử nhà ngươi… Không lừa được ngươi. Bà nội nó, có đoán được ngươi cũng đừng nói ra, may mắn nơi này chỉ có hai người chúng ta. Không ai thấy lão tử mất mặt trước hậu bối.
Quái Khách Áo Xanh nói xong tháo hồ lô rượu bên hông xuống, giật nút ra uống ừng ực mấy hớp lớn.
Mùi rượu thơm ngát tận ruột gan lan tỏa trên đỉnh núi.
Đinh Hạo thấy rối loạn.
– Được rồi, nếu đã bị nhìn thâu thì lấy về đi, binh khí của ngươi là thanh kiếm tốt, hãy quý trọng nó.
Quái Khách Áo Xanh lau giọt rượu dính trên khóe môi, giơ tay ném trả kiếm rỉ sét cho Đinh Hạo.
– Kiếm tốt?
Đinh Hạo nhỏ giọng nói:
– Chỉ là kiếm nát nhặt từ đống rác.
– Ngươi nói cái gì?
Quái Khách Áo Xanh không bình tĩnh nói:
– Ngươi nhặt thanh kiếm này từ đống rác?
Quái Khách Áo Xanh nhìn Đinh Hạo, thở ngắn than dài, cuối cùng mất hồn mất vía nói:
– Bà nội nó tiểu tử nhà ngươi không sợ giảm thọ, tùy tiện mò đống rác nhặt một kiếm cũng có thể may mắn như vậy. Hèn chi lúc trước ngươi mất kiếm không hề sốt ruột, đau lòng, lão tử đã hiểu lầm ngươi.
Đinh Hạo không bình tĩnh nói:
– Như thế nào? Không lẽ thanh kiếm nát này là bảo bối?
– Tin tưởng ta.
Quái Khách Áo Xanh dí sát mũi to gần mặt Đinh Hạo, biểu tình cực kỳ chân thành, đôi mắt long lành nói:
– Nhóc con, sau này ngươi đừng bao giờ nhặt ‘kiếm’ nào như vậy nữa.
– Ha? Không lẽ kiếm rỉ sét thật sự là bảo bối?
Đinh Hạo nửa tin nửa ngờ cầm kiếm rỉ sét quan sát ngắm nghía.
Kiếm rỉ sét đúng là thứ Đinh Hạo thân xác cũ nhặt từ đống rác, thân loang lổ màu đỏ, từng vết nứt như mạng nhện tùy thời sẽ gãy. Nhìn hình dạng thì bán sắt vụn cũng không ai mua kiếm rỉ sét.
Bản thân Đinh Hạo ichri cảm thấy dùng uyên tay, khá cứng nên tạm giữ lại. Đinh Hạo không ngờ kiếm rỉ sét ở trong mắt cường giả Võ Vương cảnh là bảo bối.
Được rồi, nếu là cường giả Võ Vương cảnh nóithì không chừng kiếm rỉ sét thật sự là bảo bối.
Đinh Hạo cười thầm trong bụng, cẩn thận treo kiếm rỉ sét sau lưng.
Đinh Hạo và Quái Khách Áo Xanh trừng nhau một lúc sau không hiểu sao Đinh Hạo bỗng thấy Quái Khách Áo Xanh trở nên thân thiết hơn.
Trực giác của Đinh Hạo rất linh.
Đinh Hạo thử hỏi:Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!
– Tiền bối cố ý dẫn ta đến đây là vì…?
– Khoan nói nhiều.
Quái Khách Áo Xanh không muốn nói, mất kiên nhẫn phất tay, ngửa đầu uống rượu ừng ực. Quái Khách Áo Xanh lấy ra một cái nồi đen như biến ảo thuật, mấy chục loại nguyên liệu, thậm chí có đủ giá đỡ, củi gỗ ném xuống đất.
Quái Khách Áo Xanh hỏi:
– Chạy rồi lại mắng nửa ngày miệng khô, đói rồi. Tiểu tử có biết nấu cơm không? Làm bữa cơm cho lão tử trước đi.
Đinh Hạo càng rối rắm.