Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 21 [ Quyển 2 – chương 36 đến 40 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 2 – Chương 36: Thiết kiếm vẫn còn
Một mảnh xôn xao, các đệ tử Thanh Sơn đã đoán được ý tứ của Tỉnh Cửu.
Hắn muốn khiêu chiến cả tòa Lưỡng Vong phong ư? Bởi vì hắn muốn báo thù cho Liễu Thập Tuế sao?
Dĩ nhiên cũng không chắc đã là nguyên nhân này, bởi vì Tỉnh Cửu cùng Lưỡng Vong phong sớm có mối hận cũ.
Thanh Sơn đệ tử phần lớn thời gian đều dung để bế quan tu hành, nhưng rất nhiều người cũng biết chuyện đã xảy ra năm đó bên khe suối tẩy kiếm.
Lưỡng Vong phong đệ tử cư nhiên bị một gã tẩy kiếm đệ tử bình thường làm cho không lời nào để nói, thật sự quá hiếm thấy.
Cố Hàn sẽ không tiếp nhận khiêu chiến của hắn?
Câu hỏi này không thể nào có đáp án khác.
Kiếm quang khẽ động.
Cố Hàn đáp xuống trên cột đá, nhìn Tỉnh Cửu nói: “Ta vẫn luôn không thích ngươi, hôm nay rốt cục đối với ngươi đã phải đổi cách nhìn.”
Chuyện này nói chính là Tỉnh Cửu nguyện ý vì Liễu Thập Tuế mà đứng ra, hướng Lưỡng Vong phong khởi xướng khiêu chiến.
Tỉnh Cửu hiểu được ý tứ của hắn, nói: “Cách nhìn của ta đối với ngươi vẫn không thay đổi.”
Rất nhiều năm trước, Lưỡng Vong phong bắt đầu có địa vị đặc thù ở Thanh Sơn, hắn lại bắt đầu không thích nơi đó.
Rất nhiều năm sau, hắn vẫn không thích Lưỡng Vong phong, tỷ như tên mập mạp kia cùng với Quá Nam Sơn.
Nhưng hắn không thích nhất chính là Cố Hàn, điểm này cùng đồ đệ hiện tại của hắn Cố Thanh có một chút quan hệ, mà phần nhiều đương nhiên là bởi vì Liễu Thập Tuế.
Hoặc là bởi vì bốn năm trước đêm đó ở trong động phủ bên khe suối, số lần Liễu Thập Tuế nhắc tới Cố Hàn quá nhiều, gọi Cố Hàn sư huynh quá tự nhiên, còn khen ngợi Cố Hàn là người tốt.
“Cho dù ngươi phá cảnh vào Vô Chương, cũng không thể là đối thủ của ta.”
Cố Hàn nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: “Ta biết tính tình của ta có chút không ổn, nhưng kiếm đạo của ta không có vấn đề.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta từng nói với các ngươi, trong mắt của ta, đạo của các ngươi đều sai.”
Đến đạo cũng sai, như vậy kiếm đạo tự nhiên sẽ có vấn đề.
Cố Hàn nhớ rất rõ ràng, ba năm trước đây ở Tích Lai phong Tỉnh Cửu từng nói với Quá Nam Sơn như vậy.
“Chứng minh cho chúng ta xem.”
Cố Hàn vung khẽ tay áo.
Một đạo kiếm quang màu trắng phá không đi.
Tầng mây trên trời cao bỗng nhiên xoắn động.
Kiếm quang lướt qua, ẩn có tiếng sấm, mang theo vô số tia sáng rất nhỏ, giống như tia chớp thu nhỏ vô số lần.
Hắn xuất thủ chính là Bích Hồ phong Bát Phương kiếm pháp!
Làm người ta hơi kinh ngạc chính là, kiếm của Tỉnh Cửu thật rất nhanh, thế nhưng đi sau mà tới trước!
Ở giữa hai cây cột đá, hai đạo phi kiếm gặp nhau, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Cùng với khí lãng, thiết kiếm chênh chếch quay về.
Kiếm nguyên của Tỉnh Cửu dù dư thừa như thế nào, vẫn không cách nào dựa vào tốc độ thuần túy đền bù chênh lệch cảnh giới.
Cố Hàn lẳng lặng nhìn hắn.
Kiếm quang màu trắng tiếp tục tiến tới.
Tỉnh Cửu vẻ mặt không thay đổi, đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, xoay người rời đi.
Ông một tiếng, thân hình của hắn biến mất trên cột đá.
Sau một khắc, hắn xuất hiện tại trên một cây cột đá khác bên ngoài hơn mười trượng.
Nhưng cùng lúc đó, kiếm của Cố Hàn lại đến.
Tỉnh Cửu phảng phất có thể thấy được tình hình phía sau, ngự kiếm mà đi, tránh né một kiếm này, đi tới vách đá phía bắc thạch lâm.
Thiết kiếm ở trước vách đá xuyên qua, không có mây mù che dấu, thấy vô cùng rõ ràng, đưa tới trận trận kinh hô trên mặt đất.
Mọi người không nghĩ tới, kiếm của Tỉnh Cửu nhanh, tốc độ ngự kiếm lại cũng kinh người như thế.
Phi kiếm của Cố Hàn sau lưng hắn như phụ cốt chi thư, từ từ tới gần, nhưng tạm thời không thể đuổi kịp.
Ngự kiếm có thể sánh ngang với phi kiếm, đây là tốc độ thế nào?
Tình hình lúc này cùng trận chiến lúc trước hoàn toàn xoay chiều.
Tỉnh Cửu tựa hồ lâm vào bị động hoàn toàn giống Mã Hoa.
Hiện tại Cố Hàn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, tự nhiên sẽ không bỏ qua, ánh mắt lạnh lùng, tay phải bấm một cái kiếm quyết.
Đạo kiếm quang màu trắng chợt biến dài, hướng vách đá chém vào.
Thiết kiếm đột nhiên vừa chuyển, mang theo Tỉnh Cửu tránh né.
Kiếm quang màu trắng lần nữa đột kích.
Thiết kiếm lại tránh.
Vách đá xuất hiện mấy đạo vết kiếm khắc sâu, đá vụn tuôn rơi rơi xuống.
Tỉnh Cửu ngự kiếm hướng xa hơn mà đi, kiếm quang màu trắng theo sát không nghỉ, mấy tức thời gian, đã đi tới cực tây của thạch lâm.
Nơi này cột đá so với trước ngọn núi thưa thớt rất nhiều, mỗi cột đá cách hơn trăm trượng cự ly.
Kiếm quang biến mất, Tỉnh Cửu dừng trên một cây cột đá.
Lúc này, hắn cùng với thạch đài trước núi đang xem cuộc chiến đã có cự ly mấy dặm, ở trong mắt mọi người biến thành một điểm đen nhỏ.
Cố Hàn là kiếm đạo cao thủ Vô Chương thượng cảnh, cũng không cách nào phát động công kích từ khoảng cách xa như vậy.
Hắn cười lạnh một tiếng, bước lên phi kiếm sớm bị triệu hồi, hướng nơi mà Tỉnh Cửu đang đứng bay đi.
Một lát sau, phía tây thạch lâm sáng lên vô số đạo kiếm quang, mảnh đá bay khắp, bụi mù mãnh liệt, che kín tầm mắt rất nhiều đệ tử cảnh giới hơi thấp.
Các đệ tử biết tình hình chiến đấu bên kia tiến hành vô cùng kịch liệt, nhưng không thấy rõ tình hình cụ thể, không khỏi rất gấp gáp.
Có chút đệ tử gan lớn không để ý tới quy củ, vội vàng ngự kiếm mà lên, đi tới phía trên thạch lâm.
Trên thạch đài cũng có rất nhiều sư trưởng đứng dậy, hướng bên kia nhìn lại.
…
…
“Vô Đoan kiếm pháp quả nhiên dày đặc như tuyết, ta cảm thấy so với Thất Mai kiếm pháp thích hợp ngăn cản đường đi hơn, Cố Hàn dùng quen thuộc như thế, xem ra đã phải khổ công mấy năm.”
“Mau nhìn, Cố sư huynh vẫn dùng Bát Phương kiếm pháp? Chỉ sợ Bích Hồ phong sư huynh cũng không thuần thục bằng hắn.”
“Cố sư huynh quả nhiên đối với Lục Long kiếm quyết thành tựu sâu nhất, khó trách năm đó Cố Thanh cũng học loại này.”
“Chân kiếm của ba phong, hạ bút thành văn, Cố sư huynh quả nhiên không hổ là kiếm đạo cao thủ trong ba hạng đầu của Lưỡng Vong phong, thật sự khiến cho người ta kính nể.”
“Không nên quên, Cố sư huynh xuất than từ Thiên Quang phong, đến lúc này hắn còn chưa dùng tới Thừa Thiên Kiếm pháp.”
“Lưỡng Vong phong tuyệt kiếm thì sao? Đó mới là Cố sư huynh chân chính trình độ, chỉ cần thi triển ra, Tỉnh Cửu tất nhiên thảm bại.”
Trong một mảnh tiếng ca ngợi, tự nhiên cũng có rất nhiều người nghĩ tới một sự thật khác.
Cố Hàn kiếm đạo tu vi dĩ nhiên cực cao, kiếm pháp lại càng tuyệt diệu.
Nhưng.
Thiết kiếm của Tỉnh Cửu vẫn còn.
Bất kể kiếm của hắn bị áp chế cực khổ như thế nào, cách một thời gian ngắn, sẽ có thể thấy kiếm quang của hắn, xuất hiện trước mắt mọi người. harry potter fanfic
Đây thật là chuyện khiến người ta khiếp sợ.
Nếu như hắn thật sự vừa mới tấn nhập Vô Chương cảnh giới, làm sao có thể ở trước mặt cao thủ như Cố Hàn chống đỡ lâu như vậy?
Các vị Phong chủ cùng các trưởng lão đem hình ảnh chiến đấu thấy rất rõ ràng.
Bọn họ đã xác định, Tỉnh Cửu dùng Thần Mạt phong Cửu Tử kiếm pháp.
Trong truyền thuyết, trước lúc Cảnh Dương sư thúc phi thăng, đem kiếm phổ của Cửu Tử kiếm pháp cùng Phất Tư Kiếm cùng nhau giấu trên đỉnh Thần Mạt phong, đêm đó bị Triệu Tịch Nguyệt tìm được.
Bây giờ nhìn lại, cái tin đồn này là thật.
Làm bọn hắn cảm giác kinh dị chính là, Tỉnh Cửu kiếm pháp vô cùng thuần thục, nơi nào giống chỉ luyện ba năm, mà giống như đã luyện ba trăm năm. Hơn nữa Cửu Tử kiếm pháp dưới tay hắn thi triển ra, cùng Cửu Tử kiếm pháp trong truyền thuyết khí chất rõ ràng bất đồng.
Có chút lão nhân ở trong lòng suy nghĩ, Tiểu sư thúc năm đó kiếm pháp sao mà trong trẻo lạnh lùng cô tuyệt, nơi nào bình thản giống như ngươi.
Đúng vậy, Cửu Tử kiếm pháp trong tay Tỉnh Cửu vô cùng bình thản, không có chút tử ý nào, mà giống như một loại lạnh nhạt sau khi nhìn thấu sinh tử vậy.
Vô luận kiếm quang của Cố Hàn cường thịnh như thế nào, đạo thiết kiếm kia thủy chung bình tĩnh như vậy, căn bản nhìn không ra là nó bị vây trong trạng thái yếu thế.
Kiếm quang tung hoành, chỉ bắt đầu mười mấy tức thời gian, còn rất ngắn.
Nhưng theo Cố Hàn, dùng thời gian dài như vậy vẫn không thể đánh bại Tỉnh Cửu là chuyện phi thường mất mặt, căn bản không cách nào nhịn được.
Hắn quyết định mau chóng kết thúc cuộc chiến đấu này.
Từng tiếng tiếu từ khóe môi của hắn tóe ra.
Phi kiếm của hắn không hề nữa để ý tới thiết kiếm của Tỉnh Cửu, chợt gia tốc, hóa thành một đạo bạch quang chói mắt, đánh trực diện Tỉnh Cửu.
Thiết kiếm không ngăn cản nữa, xé gió lao tới, cơ hồ đồng thời chém về phía thân thể của hắn.
Cố Hàn vẻ mặt không thay đổi, hai tay trước người xê dịch, một đạo khí tức mạnh mẽ đột nhiên sinh ra.
Nhìn hình ảnh này, Trì Yến khẽ nhíu mày, đoán được hắn chuẩn bị làm gì.
Một vị trưởng lão kinh thanh hô lên: “Hàn tỉnh tỏa thanh thu!”
Quyển 2 – Chương 37: Đoạn kiếm
Hàn tỉnh tỏa thanh thu, Thượng Đức phong Tuyết Lưu kiếm pháp thức thứ chín.
Một thức này không phải kiếm pháp chân chánh, mà là Phong chủ đời thứ nhất của Thượng Đức phong tại bên giếng lạnh ngộ ra được bí pháp, chuyên môn dùng để đối phó với phi kiếm.
Cố Hàn hiện tại chuẩn bị dùng thức bí pháp này trực tiếp khóa lấy phi kiếm của Tỉnh Cửu.
Mặc dù thân có bí pháp, muốn dùng hai tay đối phó phi kiếm bay như điện, đồng dạng là chuyện vô cùng mạo hiểm.
Dĩ vãng Thanh Sơn đệ tử biết Tuyết Lưu kiếm pháp, chỉ trong tình hình cực đoan nhất mới lựa chọn dùng loại thủ pháp này.
Hiện tại Cố Hàn rõ rang đang khống chế chiến cuộc mà lại làm như thế, thật sự có thể nói cường thế tới cực điểm, căn bản không đem Tỉnh Cửu để vào trong mắt.
Ông một tiếng minh hưởng!
Cố Hàn hai ngón tay trên tay phải khép lại, như một đạo tiểu kiếm chỉ tới trước người, tay trái mở ra, năm ngón tay như hình tròn.
Thiết kiếm lơ lửng không trung, không ngừng chấn động, nhưng không thể ly khai.
Hàn tỉnh tỏa thanh thu!
Hắn đã thành công khóa chặt phi kiếm của Tỉnh Cửu.
Kế tiếp sẽ phải xem Tỉnh Cửu đối mặt kiếm của hắn như thế nào.
Ở mọi người xem ra cũng không thể có bất kỳ bất ngờ nào, bởi vì Tỉnh Cửu lúc này đã không còn kiếm.
Không còn kiếm, hắn tự nhiên cũng không cách nào như lúc trước ngự kiếm chạy quanh vách đá không ngừng né tránh, chỉ có thể dựa vào thân thể để đón đỡ.
Thân thể người tu hành kiếm đạo dù mạnh hơn nữa, chỉ sợ giống như Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế kiếm ý thối thể đại thành, cứng hơn nham thạch, làm sao có thể trực diện phi kiếm được?
Đã có chút ít trưởng lão chuẩn bị xuất kiếm cứu giúp.
Hai nơi cách nhau khá xa, nhưng nơi này còn có mấy vị Phá Hải cảnh đại năng, ít nhất có thể giữ được tánh mạng cho Tỉnh Cửu.
Triệu Tịch Nguyệt đứng dậy, vẻ mặt chuyên chú nhìn bên kia.
Sơn phong chợt nổi lên, đem tóc của nàng thổi có chút xốc xếch.
Trước thạch đài, Phất Tư Kiếm lơ lửng không trung khẽ chấn động, phát ra ong ong kêu thấp, tựa như tùy thời có thể phá không mà lên.
Không ai chú ý tới, phía trước Phất Tư Kiếm, Tam Xích Kiếm hàn lãnh cũng khẽ rung động một tia.
Cuối cùng, Phất Tư Kiếm không bay lên, Tam Xích Kiếm cũng không hề động.
Vô số tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.
Bởi vì kiếm của Cố Hàn rơi vào khoảng không!
…
…
Phía trên thạch lâm cũng có gió.
Thân thể Tỉnh Cửu tựa như tạo thành từ hạt cát nhẹ nhất, theo gió biến mất.
Sau một khắc, hắn xuất hiện trong bầu trời, mang theo hơn mười đạo kiếm quang.
Kiếm quang này đến từ thân thể của hắn.
Bị gió phất lên sợi tóc, áo phiêu động, như tơ như sợi, mỗi sợi cũng tựa như một thanh kiếm.
…
…
Thanh Dung phong chủ đứng dậy, quan sát bên kia, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị, ống tay áo khẽ run.
Lăng không vượt qua chừng mười trượng cự ly, đây là đạo pháp gì?
Cho dù không có kiếm, kiếm tu cảnh giới cao siêu giống như trước có thể bằng vào kiếm tức đạp không mà lên, tỷ như Quá Nam Sơn lúc trước từng thi triển.
Vấn đề là Tỉnh Cửu mới vừa tiến vào Vô Chương cảnh giới, đã nắm giữ loại đạo pháp độ khó vô cùng cao như thế ư?
Mà để cho người khiếp sợ chính là, tốc độ của hắn nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù đạo pháp, thậm chí làm cho người ta liên tưởng tới Trung Châu Phái thiên địa độn pháp!
…
…
Tỉnh Cửu xuất hiện trước người Cố Hàn.
Cố Hàn đang dùng hàn tỉnh tỏa thanh thu khống chế kiếm của Tỉnh Cửu, hoàn toàn không nghĩ tới.
Tay Tỉnh Cửu rơi vào trên chuôi kiếm, nhìn như đơn giản hoành kiếm vẽ một cái.
Cố Hàn hai tay cũng không cách nào khóa được kiếm của Tỉnh Cửu.
Xuy lạp một tiếng.
Thiết kiếm trực tiếp xuyên thấu thân thể Cố Hàn.
Máu tươi theo mũi kiếm xông ra, từ phía trên không nhỏ xuống mặt đất.
…
…
Nhìn hình ảnh cách xa mấy dặm, Quá Nam Sơn vẻ mặt rất ngưng trọng.
Hắn biết, bất kể là Trì Yến sư thúc hay là các sư thúc khác lúc này cũng sẽ không xuất thủ.
Các sư thúc cũng thấy rất rõ ràng, thiết kiếm của Tỉnh Cửu xuyên qua địa phương là ngực phải Cố Hàn, Cố Hàn thương thế tuy nặng, cũng không nguy hiểm đến tánh mạng.
Các sư thúc nhất định sẽ cho là Tỉnh Cửu đã thắng lợi tự nhiên sẽ thu kiếm.
Quá Nam Sơn không nghĩ như vậy, trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác rất xấu.
Cách mấy dặm cự ly, hắn cũng có thể cảm giác được sát ý của Tỉnh Cửu.
Hắn biết quan hệ giữa Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế.
Chỉ sợ đôi chủ tớ này đã ba năm chưa từng thấy mặt, chỉ sợ ở không lâu trước, biểu hiện của Liễu Thập Tuế đối với Tỉnh Cửu thất vọng chí cực.
Liễu Thập Tuế bị Thượng Đức phong dụng hình, cũng không chịu nói ra đêm đó hắn đi tìm Tỉnh Cửu.
Hiện tại Liễu Thập Tuế rơi vào kết quả như vậy, Tỉnh Cửu sẽ làm đến một bước nào?
Đừng bảo là vô tình.
Nếu như hắn thật vô tình, như thế nào đứng ra chỉ tên khiêu chiến Mã Hoa cùng Cố Hàn.
Quá Nam Sơn biết mình phải xuất thủ, chỉ sợ sau sẽ bị chỉ trích, bởi vì nếu không ra tay, hắn lo lắng Cố Hàn thật sự sẽ chết.
Lúc này, cũng rốt cục có người phát hiện vấn đề.
Tỉnh Cửu không thu kiếm, đem Cố Hàn hướng phiến vách đá phía bắc mà đi.
Cố Hàn đã bị thương nặng, chẳng lẽ hắn muốn giết người!
“Dừng tay!”
Thiên Quang phong cùng Lưỡng Vong phong đệ tử kinh thanh hô vang, nhưng bọn hắn đã không kịp tới ngăn cản thảm kịch này phát sinh.
Đúng vào lúc này, một đạo kiếm quang trầm tĩnh trực tiếp xuyên qua thạch lâm, đi tới trước vách đá ngoài mấy dặm.
Nhìn đạo kiếm quang như cầu vồng này, các đệ tử thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó không lâu, thời điểm Liễu Thập Tuế vận dụng tà công yêu hỏa muốn giết chết Giản Như Vân, chính là bị đạo kiếm quang này ngăn cản.
Đã là Du Dã cảnh đại sư huynh xuất kiếm, còn có gì phải lo lắng chứ?
Đạo kiếm quang cường đại trực kia tiếp chém về phía phía sau lưng Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu muốn ngăn trở một kiếm này, sẽ phải xoay người, hơn nữa đem thiết kiếm từ trên người Cố Hàn rút ra.
Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp ngoài dự liệu của mọi người, nhất là Quá Nam Sơn.
Tỉnh Cửu không làm gì cả.
Hắn không rút kiếm, không xoay người, giống như căn bản không biết có một đạo kiếm quang đã đi tới phía sau, sau một khắc sẽ bị mình chém thành hai đoạn.
“Không tốt!”
Quá Nam Sơn thầm nghĩ một tiếng.
Hắn thấy tay Tỉnh Cửu đã rời chuôi kiếm, ngưng công kích.
Nhưng vì sao ngươi không trốn cũng không cản?
Quá Nam Sơn không còn kịp suy tư những thứ này, hắn chỉ biết nếu như phi kiếm của mình rơi xuống, Tỉnh Cửu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hắn biết rõ, Tỉnh Cửu là kiếm đạo kỳ tài rất nhiều sư trưởng âm thầm ký thác kỳ vọng.
Nếu như người này tiếp tục xuất thủ với Cố Hàn, hắn sẽ không tiếc một kiếm chém giết.
Nhưng dưới tình hình như hiện tại, hắn dĩ nhiên không thể, cũng không muốn giết chết đối phương.
Chẳng qua hắn mới vào Du Dã cảnh, mấy dặm cự ly đã là cực hạn, đối với phi kiếm khống chế vô cùng miễn cưỡng, rất khó qua lại tự nhiên.
Hắn hô một tiếng, kiếm hoàn đột nhiên lui, mạnh mẽ thu liễm kiếm nguyên, cố gắng để cho phi kiếm cách xa mấy dặm dừng lại.
…
…
Kiếm quang như cầu vồng biến mất.
Đạo phi kiếm kia rốt cục dừng lại.
Mũi kiếm cùng phía sau lưng Tỉnh Cửu chỉ có cự ly không tới hai thước.
Hình ảnh vô cùng hung hiểm.
Bỗng nhiên, Tỉnh Cửu xoay người, hai tay hợp lại, kẹp lấy đạo phi kiếm kia!
Từ tư thế đến xem, rất giống Thiền tông hợp thập làm lễ.
Quá Nam Sơn vẻ mặt khẽ biến, muốn gọi phi kiếm trở về, lại phát hiện không cách nào hiệu quả.
Hắn đã là Du Dã cảnh cường giả, cao hơn Tỉnh Cửu quá nhiều, nhưng thanh kiếm kia bây giờ đang ở trong tay Tỉnh Cửu, cùng hắn cách mấy dặm.
Hơn nữa hai tay Tỉnh Cửu nếu so với Cố Hàn hàn tỉnh tỏa thanh thu lúc trước càng thêm cường ngạnh!
“Đại bi thủ!”
Vân Hành phong chủ đứng dậy, khiếp sợ nghĩ tới Tỉnh Cửu làm sao lại biết tuyệt học của Quả Thành Tự?
Phong chủ cùng các trưởng lão nhận ra thủ đoạn của Tỉnh Cửu đều có được ý nghĩ giống nhau, nhưng kỳ quái cùng lúc vẫn duy trì trầm mặc.
Thanh Dung phong chủ lẳng lặng nhìn bên kia, đối với Tỉnh Cửu kế tiếp sẽ làm sao, cảm thấy rất hứng thú.
Tích Lai phong chủ rốt cục buông xuống chén trà đã bưng nửa ngày, híp mắt nhìn bên kia, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
…
…
Tỉnh Cửu hai tay xê dịch, cầm hai đầu phi kiếm.
“Đừng!”
Không biết là ai hô vang.
Tỉnh Cửu không để ý đến, hai tay dùng sức.
Đạo phi kiếm kia ở trong tay của hắn dần dần cong đi, phát ra thanh âm cực kỳ khó nghe.
Máu tươi từ hai tay hắn cùng kiếm phong tràn ra.
“Hạ thủ lưu tình.”
Không biết là thanh âm của ai ở trong quần phong quanh quẩn.
Cách mấy dặm, Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn Quá Nam Sơn.
Ba một tiếng.
Phi kiếm gãy thành hai khúc.
Quá Nam Sơn phun ra một ngụm tiên huyết.
Quyển 2 – Chương 38: Tiên thiên kiếm thể?
Quá Nam Sơn mới vào Du Dã cảnh, đối với phi kiếm cách mấy dặm khống chế có chút không tự nhiên.
Phi kiếm bị hủy, hắn bị thương cũng không vì vậy mà nhẹ mấy phần.
“Vô sỉ!”
Lưỡng Vong phong đệ tử tức giận chí cực, vội vàng ngự kiếm mà lên.
Hơn mười đạo kiếm quang chiếu sáng thạch lâm, muốn hướng phương tây giết tới.
Trì Yến đạp kiếm đi tới không trung, phất ống tay áo một cái.
Du Dã thượng cảnh cường giả xuất thủ, làm sao đám đệ tử tuổi trẻ có thể thừa nhận được.
Cuồng phong đột khởi, hơn mười đạo kiếm quang hơi loạn, bị buộc lui về trên núi.
Trì Yến trầm giọng quát lên: “Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn ép ta dùng môn quy xử phạt các ngươi ư?”
Lưỡng Vong phong đệ tử đầy tràn tức giận, làm sao có thể nén được.
Quá Nam Sơn lau đi huyết thủy trên khóe môi, nhìn các sư đệ cùng sư muội nói: “Chính mình vô ý, không liên quan đến người khác.”
…
…
Ngọn núi an tĩnh dị thường.
Vô số tầm mắt rơi vào trên người Tỉnh Cửu.
Những tầm mắt này rất phức tạp, có mang theo hận ý, có mang theo tức giận, nhiều nhất đương nhiên là khiếp sợ.
Tỉnh Cửu hoàn thành một chuyện khó có thể tưởng tượng.
Hắn chỉ tên khiêu chiến Lưỡng Vong phong, ngoài ý muốn thể hiện ra thực lực cảnh giới Vô Chương, dễ dàng chiến thắng Mã Hoa.
Nếu như chuyện này coi như bình thường, Lưỡng Vong phong xếp hạng thứ ba Cố Hàn lại cũng thua dưới kiếm của hắn.
Mà để cho người ta khiếp sợ nhất chính là, hắn bẻ gãy kiếm của Quá Nam Sơn!
Quyết thắng bại, là hai tay Tỉnh Cửu.
Hai tay hắn hợp lại, kẹp lấy kiếm của Quá Nam Sơn.
Cố Hàn dám dùng hàn tỉnh tỏa thanh thu là bởi vì cảnh giới của hắn hơn xa Tỉnh Cửu, dùng loại chiến pháp cường thế này tự có đạo lý.
Cảnh giới của Tỉnh Cửu so với Quá Nam Sơn thấp hơn nhiều như vậy, vì sao hắn dám làm như thế?
Chuyện này cũng không thể dùng dũng khí có thể giải thích được.
Bất kể hàn tỉnh tỏa thanh thu hay là Quả Thành Tự đại bi thủ, muốn dùng hai tay khóa chặt một đạo phi kiếm, cũng cần phải vận chuyển kiếm nguyên từ trước.
Tỉnh Cửu đã sớm tính ra Quá Nam Sơn sẽ xyất kiếm, thậm chí tính đến thời khắc cụ thể hắn xuất kiếm, một mực đang chờ đợi!
Loại chiến pháp này thật sự không thể tưởng tượng nổi, các đệ tử tỉnh táo lại cẩn thận hồi tưởng, không khỏi cảm thấy có chút đáng sợ, nhưng nói không rõ ràng rốt cuộc đáng sợ ở chỗ nào.
Các vị Phong chủ cùng với Trì Yến đám người lại nhận thức rất rõ ràng, Tỉnh Cửu đánh bại Cố Hàn đồng dạng dựa vào tính toán đối với cục diện chiến đấu.
Hắn đem tính tình của Cố Hàn, phương pháp ứng đối, cự ly giữa các cột đá, phương vị vách đá, toàn bộ đều tính toán vào, thậm chí đem phản ứng của Quá Nam Sơn cũng tính vào.
Cho nên, Quá Nam Sơn còn chưa chân chính xuất kiếm đã thua.
Lực tính toán như vậy…
Sơn phong nhè nhẹ, Tích Lai phong chủ lông mi trắng phiêu động, như có điều suy nghĩ, nghĩ thầm sang năm trên Mai Hội, chỉ sợ Tỉnh Cửu thật sự có thể cùng Đồng Nhan đánh một ván cờ.
Người chứng kiến hai trận đấu kiếm này, đều phải thừa nhận Tỉnh Cửu thể hiện ra kiếm đạo tu vi cùng thực lực, nhưng vẫn có rất nhiều người không phục.
Nhất là đệ tử Thiên Quang phong cùng Lưỡng Vong phong.
Bọn họ không phục thay Quá Nam Sơn.
Quá Nam Sơn là Thanh Sơn Chưởng môn thủ đồ, cũng là Lưỡng Vong phong thủ tịch đệ tử, trong đồng môn có danh vọng cực cao.
Hôm nay, là lần đầu tiên hắn triển hiện Du Dã cảnh thực lực.
Cho dù Tỉnh Cửu là kiếm đạo kỳ tài hiếm thấy, làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Ở rất nhiều đệ tử xem ra, cuối cùng nếu như không phải đại sư huynh không đành lòng xuất thủ, mạnh mẽ thu kiếm, Tỉnh Cửu đã chết.
Tỉnh Cửu không cảm kích, ngược lại nhân cơ hội xuất thủ, thật sự vô sỉ cực kỳ.
Bọn họ lại chưa từng nghĩ tới, Quá Nam Sơn xuất kiếm mặc dù là muốn cứu Cố Hàn, trên thực tế đã tạo thành cục diện lấy hai đánh một.
“Ta không hô ngừng, bất luận kẻ nào cũng không thể xuất kiếm, nếu không chính là không tuân theo quy định, huống chi hắn là xuất kiếm đánh lén sư trưởng.”
Trì Yến nhìn các đệ tử vẫn đang căm phẫn, trầm giọng nói: “Nể tình hắn lo lắng cho đồng môn, Thượng Đức phong sẽ không truy cứu tội danh phạm thượng của hắn.”
Nghe được câu này, rất nhiều đệ tử mới tỉnh ra, vừa buồn bực vừa tức giận.
Tỉnh Cửu cũng không phải một đệ tử tham gia thử kiếm bình thường.
Hắn là sư thúc.
Cố Hàn thương thế tuy nặng, nhưng tánh mạng không lo, đơn giản chữa trị, được các sư đệ đỡ về.
“Có bản lãnh, thời điểm Liễu Thập Tuế gặp chuyện không may, ngươi đứng ra đi.”
Hắn nhìn Tỉnh Cửu oán hận nói.
Tỉnh Cửu nói: “Ta lúc này đứng ra, nhưng xem ra ngươi không chuẩn bị sẵn sàng để thừa nhận hậu quả.”
Những lời này của hắn mang tới nhiều ánh mắt phẫn nộ hơn.
Triệu Tịch Nguyệt đứng dậy.
Một viên bảo châu màu lam nhạt tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt từ trên trời rơi xuống, từ Thanh Sơn đại trận chỗ sâu nhất rơi vào trước người của nàng, bị nàng thu vào trong tay áo.
“Thần Mạt phong muốn một cái danh ngạch.”
Nói xong câu đó, nàng mang theo Tỉnh Cửu ngự kiếm mà lên.
Kiếm quang màu đỏ vẽ ra một đường thẳng tắp, thông tới Thần Mạt phong.
…
…
Ban đêm, Thanh Sơn thử kiếm đại bỉ kết thúc.
Yêu Tùng Sam chín gã đệ tử đạt được tư cách tham gia Mai Hội sang năm.
Cuối cùng còn dư lại một vị trí đương nhiên là của Tỉnh Cửu, mặc dù hắn không có ở lại đến cuối cùng.
Triệu Tịch Nguyệt lấy thân phận Phong chủ Thần Mạt đưa ra yêu cầu minh xác, hơn nữa hắn quang minh chánh đại chiến thắng Cố Hàn, ai nấy đều phải thừa nhận hắn tuyệt đối có tư cách.
Sư trưởng cùng các đệ tử các phong lần lượt tản đi, trong lúc nhất thời trong bầu trời hiện đầy kiếm quang, ánh nắng chiều phảng phất bị xé rách thành vô số sợi tơ hồng.
Mấy vị Phong chủ lại chưa rời đi.
Trời chiều chiếu vào thạch đài trên núi, một mảnh an tĩnh. Truyện Đông Phương
Làm Chưởng môn thủ đồ, Lưỡng Vong phong thủ tịch, địa vị của Quá Nam Sơn ở Thanh Sơn thật ra rất cao, trưởng lão bình thường còn xa xa không bằng hắn.
Theo lý mà nói, chỉ sợ Tỉnh Cửu có thân phận sư thúc, dùng loại thủ đoạn này để đả thương hắn, cũng phải trả giá một chút.
Hiện tại Thần Mạt phong chỉ có bốn người trẻ tuổi cùng một đám viên hầu, ở Thanh Sơn cũng không có lực lượng gì.
Nhưng mấy vị Phong chủ không phát biểu bất cứ ý kiến gì, thậm chí ẩn có ý che chở, lúc trước ngay cả Thiên Quang phong cũng vẫn duy trì trầm mặc, đừng bảo là vẫn rất thưởng thức Tỉnh Cửu Mặc trưởng lão, Bạch Như Kính cũng không nói gì.
Vậy chỉ có thể có một lời giải thích.
Bọn họ cho là, đối với Thanh Sơn Tông mà nói Tỉnh Cửu so với Cố Hàn thậm chí là Quá Nam Sơn càng thêm trọng yếu.
Bất kể Tỉnh Cửu đối với kiếm nhạy cảm cỡ nào, lực tính toán mạnh mẽ đến đâu, muốn làm được chuyện không thể tưởng tượng như hôm nay, đầu tiên cần có năng lực thực hiện.
Cho tới bây giờ, mấy vị Phong chủ vẫn không cách nào quên được hai hình ảnh trong cuộc chiến vừa rồi.
Tỉnh Cửu hai tay kẹp lấy thanh kiếm kia.
Còn một hình ảnh khác chính là: Cố Hàn khóa chặt kiếm của Tỉnh Cửu, Tỉnh Cửu bỗng nhiên từ cột đá trên biến mất, sau một khắc đã xuất hiện tại trước người Cố Hàn.
Mấy vị Phong chủ là đại nhân vật của Thanh Sơn Tông, ở trên đường tu đạo dài dòng không biết xem qua bao nhiêu thiên tài cùng chuyện khó có thể tưởng tượng, tại sao lại đối với hình ảnh này ấn tượng khắc sâu như vậy, biểu hiện ra thái độ thận trọng như thế? Bởi vì chỉ có bọn họ mới chú ý tới một chi tiết trong tấm hình kia.
Thời điểm Tỉnh Cửu đạp không đi, xuất hiện tại trước người Cố Hàn, áo thậm chí là sợi tóc phiêu động, cũng mang theo đạo đạo kiếm quang.
“Thật sự là… Tiên thiên kiếm thể sao?”
Vân Hành phong chủ thanh âm có chút do dự, bởi vì hắn không thể tin vào phán đoán của mình.
Tu hành giới vẫn có phỏng đoán, nếu như kiếm hoàn trong cơ thể người tu hành không cùng phi kiếm tương hợp, mà cùng bản than người tu hành tương hợp, sẽ phát sinh chuyện như thế nào?
Cái vấn đề không có đáp án chỉ có suy đoán này, đó chính là tiên thiên kiếm thể.
Quyển 2 – Chương 39: Đại sư huynh môn hạ Tỉnh Cửu
Người cuối cùng không phải là kiếm, không cách nào chứng thực ý nghĩ chỉ có thể là một cái phỏng đoán mà thôi.
Bởi vậy tiên thiên kiếm thể cũng chỉ có thể là một loại giả thuyết.
“Nếu như đây không phải là tiên thiên kiếm thể, vậy có thể là gì?”
Bích Hồ phong chủ Thành Do Thiên một mực trầm mặc mở miệng nói ra.
Thời khắc kia có thể đệ tử phổ thông nhìn không hiểu, nhưng bọn hắn những đại cao thủ tu kiếm vấn đạo nhiều năm, có thể nào không sinh lòng rung động được?
“Hai tay của hắn rốt cuộc là sao?”
Thích Việt phong chủ nhíu mày nói ra: “Kiếm của Nam Sơn cũng không phải phi kiếm bình thường.”
Thân là Thanh Sơn chưởng môn thủ đồ, kiếm của Quá Nam Sơn đương nhiên nhất định không phải phàm vật, tên là Lam Hải, chính là đệ nhị phẩm tiên kiếm.
Liên quan tới thanh kiếm đó, còn có một đoạn cố sự hoặc là nói công án.
Nghe nói vì để cho Quá Nam Sơn lúc ấy vẫn là tẩy kiếm đệ tử đạt được thanh kiếm này, Cố gia có vị trưởng lão sớm… Kiếm quy Thanh Sơn.
Quá Nam Sơn vì đạt được Lam Hải kiếm tán thành, dùng thời gian ròng rã hai năm, so với Trác Như Tuế cùng Triệu Tịch Nguyệt chậm hơn rất nhiều.
Một thanh danh kiếm cứ như vậy mà gãy mất, một lần nữa luyện lại không biết còn cần bao nhiêu năm, các phong chủ cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.
“Coi như Tỉnh Cửu thật sự biết Quả Thành Tự Đại Bi Thủ, cũng không có khả năng nắm được lấy thanh kiếm này.”
Dựa theo lý lẽ bình thường, bất kỳ người nào ý đồ giống như Tỉnh Cửu đi nắm lấy thanh kiếm tên là Lam Hải kia, đầu tiên chính là mười ngón tay đứt đoạn, sau đó là đến bàn tay.
Thích Việt phong chủ khẽ nhíu mày nói ra: “Trừ phi… Tên kia còn luyện cả Kim Cương Bất Hoại.”
Tích Lai phong chủ nói ra: “Ba năm trước đây Thượng Đức phong đã hoài nghi chuyện này.”
Ba năm trước đây Thần Mạt phong tái hiện nhân gian, lúc ấy Trì Yến đã nói, Tỉnh Cửu có khả năng luyện Kim Cương Bất Hoại.
Lúc đó Vân Hành phong trưởng lão còn từng góp vui nói Tỉnh Cửu thích sờ đầu người khác, chẳng lẽ hòa thượng quán đỉnh thành quen.
Thanh Sơn Tông không có người nào tin tưởng cái suy luận này, đem chuyện này xem như một chuyện cười, chỉ là không rõ vì sao Thượng Đức phong từ trước đến nay nghiêm túc, tại sao lại nói chuyện cười kiểu này.
Hiện tại xem ra, Thượng Đức phong quả nhiên không nói đùa.
Mấy đạo ánh mắt rơi trên Tam Xích Kiếm.
Các phong chủ biết, vị lão nhân tính tình lãnh khốc kia ngay tại đó nghe nơi này nói chuyện.
Tích Lai phong chủ chậm rãi nói: “Kim Cương Bất Hoại quả thân, tăng thêm Thanh Sơn ta kiếm đạo gia trì, nói không chừng thật có khả năng thành tiên thiên kiếm thể.”
Thanh Dung phong chủ nói: “Đám tăng nhân kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu như trước lúc rời chùa cũng đã thành quả thân, tất nhiên là thiên tài chân chính, loại đệ tử này sao có thể để hắn rời đi? Bất quá Tỉnh Cửu đã bái tại môn hạ Thanh Sơn ta, coi như hắn là tăng nhân Quả Thành Tự thể nghiệm đạo hồng trần, cũng chỉ có chỗ tốt.”
Nếu như việc này là thật, theo đạo hồng trần quy củ, coi như tương lai Tỉnh Cửu muốn về Quả Thành Tự, Thanh Sơn có việc cũng nhất định phải trở về tương trợ.
“Không đủ.” Tích Lai phong chủ trầm ngâm một lát sau nói: “Nếu hắn tại Quả Thành Tự mười năm, cũng muốn tại Thanh Sơn mười năm, ít nhất phải cam đoan song phương thời gian tương đối. Ta sẽ cùng với chưởng môn sư huynh thương lượng việc này, còn xin chư vị sư đệ muội chớ truyền ra ngoài, cũng chớ có đến hỏi Quả Thành Tự, chúng ta coi như cái gì cũng không biết.”
Đây cũng là ý tứ đem Tỉnh Cửu một phân thành hai.
Các vị phong chủ nhao nhao đồng ý.
Tỉnh Cửu cảnh giới bây giờ còn rất bình thường, bẻ kiếm của Quá Nam Sơn chỉ là mưu lợi, nhưng ai cũng có thể nhìn ra tương lai tiền đồ của ủa.
Nếu như phỏng đoán là thật, như vậy Quả Thành Tự giúp Phong Đao Giáo dạy ra cái Đao Thánh, nói không chừng trăm năm sau Thanh Sơn Tông cũng sẽ có vị Kiếm Thánh.
…
…
Trở lại Thần Mạt phong, Triệu Tịch Nguyệt từ trong tay áo lấy ra viên hạt châu tản ra nhàn nhạt huỳnh quang, giao cho Cố Thanh cùng thiếu niên họ Nguyên.
Cố Thanh thận trọng tiếp nhận, mang theo thiếu niên họ Nguyên trở lại trong động phủ, thả ra một đạo kiếm ý rơi vào bên trên hạt châu.
Hạt châu kia tỏa ra vô số đạo tia sáng, rơi vào trên vách đá dựng đứng, hình thành một bức ảnh có chút mơ hồ, nhưng đủ để có thể thấy rõ ràng chính là tràng cảnh hôm nay Thanh Sơn thử kiếm.
Đây cũng là ngược dòng lưu châu, có thể đại khái ghi chép một chút quang ảnh hình tượng, nghe đồn Trung Châu Phái còn có một loại gọi Hoàn Thiên Châu pháp bảo còn có thể đem hình ảnh đã từng phát sinh tái hiện sinh động như thật, thậm chí còn có thể đem lúc đó thanh âm đều thu vào, chỉ là Hoàn Thiên Châu quá mức trân trọng, bị thâm tỏa tại bên trong Trung Châu Bổ Thiên Các, chưa từng có ai thấy.
Hoàng hôn đã lui, bóng đêm dần dần dày đặc, tinh thần lấp lánh, ấm trà rất là yên tĩnh.
Tỉnh Cửu ngồi tại sườn núi, nhìn phương xa tòa sơn phong nào đó, trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ gì.
Triệu Tịch Nguyệt đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: “Muốn nói một lát sao?”
Tỉnh Cửu trầm mặc một lát, nói: “Ta trước kia rất ít nói, hiện tại nhiều hơn, thế gian vạn vật đều biến đổi, bất kỳ sự tình gì đều có đạo lý riêng, nhưng ta vẫn không hiểu vì sao bọn hắn sống thật tình như thế, nguyện ý vì người khác mà sống, đạo lý ta hiểu, nhưng không thể nào tiếp thu được.”
Triệu Tịch Nguyệt biết hắn nói là Lưỡng Vong phong, hoặc cụ thể hơn chính là Liễu Thập Tuế, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Tỉnh Cửu nói tiếp: “Ta tu hành quá chậm.”
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm câu nói này thật sự không phù hợp tính tình của ngươi, đây là bị cái gì kích thích ư?
“Biết phía trước là cái gì, còn muốn không ngừng hướng bên kia đi tới, nhìn chút phong cảnh đã từng nhìn qua, xác thực không thú vị, cho nên ta không vội.”
Tỉnh Cửu nói ra: “Nhưng hôm nay lần đầu tiên ta có cảm giác cấp bách.”
Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Vì sao?”
Tỉnh Cửu nhìn nàng chăm chú nói: “Nếu như ta hiện tại đã là Phá Hải cảnh, vậy có thể đem Bạch Như Kính đánh một trận.”
Triệu Tịch Nguyệt im lặng, nghĩ thầm hôm nay ngươi đã đánh ba người đệ tử trọng yếu nhất Lưỡng Vong phong, thế mà còn không vừa lòng.
Liễu Thập Tuế sự tình, xem ra sẽ không kết thúc như vậy.
…
…
Hơn mười chùm tia sáng dần dần thu quay lại bên trong lưu châu
Dạ minh châu lại bắt đầu từ đầu phát ra sáng ngời, trong động phủ bị chiếu như ban ngày.
Cố Thanh thần sắc ngưng trọng, thiếu niên họ Nguyên sắc mặt tái nhợt.
Ngược dòng lưu châu hình tượng phi thường mơ hồ, cũng không có âm thanh, nhưng bọn hắn hiểu chuyện gì xảy ra hôm nay.
Liễu Thập Tuế bị phế tu vi, trục xuất Thanh Sơn.
Tỉnh Cửu liên tục khiêu chiến Lưỡng Vong phong đệ tử, thậm chí để chưởng môn thủ đồ thổ huyết.
Hai người đối mặt nhau, nhìn thấy chấn kinh trong mắt lẫn nhau.
Cố Thanh vỗ vỗ bả vai của thiếu niên họ Nguyên, an ủi nói ra: “Không có việc gì.”
Hôm nay trước thử kiếm đại hội, hắn đã cảm giác khẳng định sẽ xảy ra chuyện, chỉ là không nghĩ tới sự tình sẽ huyên náo như thế.
Cũng may Liễu Thập Tuế vẫn bảo vệ tính mạng của mình, hai vị sư trưởng cũng không có chịu thiệt thòi.
Thiếu niên họ Nguyên có chút hâm mộ, nghĩ thầm không hổ là tại Thần Mạt phong ba năm, gặp đại sự như thế y nguyên không hốt hoảng chút nào, nói: “Sư huynh thật sự là trấn định.”
Cố Thanh nói ra: “Sư cô là phong chủ, ngươi chính là Thần Mạt phong thủ đồ, ta hẳn phải xưng ngươi là sư huynh.”
Thiếu niên họ Nguyên làm sao chịu đồng ý, nói ra: “Đương nhiên muốn theo nhập môn trình tự.”
Cố Thanh lắc đầu, nói: “Nếu như muốn theo nhập môn trình tự tính toán, ta cũng không phải sư huynh.”
Thiếu niên họ Nguyên có chút không hiểu, hỏi: “Đó là ai?”
Cố Thanh nhìn về phía bên ngoài phong bầu trời đêm, trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Chúng ta vị đại sư huynh kia… Không biết còn có thể trở lại hay không.”
Quyển 2 – Chương 40: Phế nhân hồi hương
Bóng đêm thâm trầm, trong vách núi bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu của viên hầu, một lát sau lại hồi phục yên tĩnh, dường như bị thứ gì đó làm kinh hãi.
Cố Thanh cùng thiếu niên họ Nguyên đi ra động phủ, nhìn đạo thân ảnh trên đường núi đi tới, rất giật mình, nhất là Cố Thanh.
Người kia mặc kiếm y vải xanh, ở trong màn đêm tựa như là mực, lại không để cho người ta cảm thấy bẩn, mà phi thường sạch sẽ.
Quá Nam Sơn đêm hôm khuya khoắt đến Thần Mạt phong làm gì? Chẳng lẽ là bởi vì ban ngày thụ thương không phục, đến đây gây phiền toái?
Cố Thanh làm kiếm đồng cho Quá Nam Sơn nhiều năm, bây giờ tại Thần Mạt phong thấy chủ cũ, khó tránh khỏi thần sắc có chút mất tự nhiên, chắp tay hành lễ, không nói gì.
Tỉnh Cửu ngồi bên trong ghế trúc, không để ý đến, càng không đứng dậy.
Từ bối phận mà nói, hắn là sư thúc của Quá Nam Sơn, làm như vậy rất bình thường.
Nhưng Quá Nam Sơn là chưởng môn thủ đồ, thân phận đặc thù, quá khứ mặc kệ đi ngọn núi nào, đều sẽ đạt được phong chủ ban thưởng ghế ngồi, khi nào từng có đãi ngộ như vậy.
Bất quá hắn không có phản ứng gì, tự ở bên sườn núi ngồi xuống trên tảng đá lớn.
Thiếu niên họ Nguyên có chút khẩn trương nhìn Cố Thanh một chút, dùng ánh mắt hỏi thăm có phải đi pha trà đãi khách hay không?
Cố Thanh đứng tại chỗ, không hề động.
Trước một khắc nhìn thấy Quá Nam Sơn, hắn rất tự nhiên chuẩn bị đi đến sườn núi pha trà.
Quá khứ thời điểm ở Lưỡng Vong phong loại chuyện này hắn làm đã rất quen.
Hắn biết Quá Nam Sơn thích nhất uống trà hoa nhài giá rẻ, trước khi ngủ thì càng ưa thích dùng sắt ấm Tây Hải nấu một bình hồng trà.
Nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh ra.
Hiện tại hắn đã không phải Lưỡng Vong phong kiếm đồng, mà là Thần Mạt phong đệ tử, chỉ cần nghe sư trưởng phân phó là được.
Nếu như Tỉnh Cửu bảo hắn pha trà hắn sẽ đi, Tỉnh Cửu không nói gì, hắn sẽ không đi, chỉ đơn giản như vậy.
Quá Nam Sơn không nhìn Cố Thanh, đưa tay lên trên bàn cầm lấy ấm trà rót chén nước lạnh uống, nói ra: “Phế kinh thụ thương, dễ dàng khát nước.”
Thương thế của hắn nguồn gốc từ Tỉnh Cửu, nhưng thanh âm của hắn rất bình tĩnh, không hề có ý gì khác, chỉ là giải thích.
“Chuyện này không liên quan gì tới ngươi, là chính ta phạm sai lầm.”
Quá Nam Sơn nhìn Tỉnh Cửu nói ra: “Vài ngày trước phá cảnh nhập Du Dã, ta có chút kiêu ngạo, hôm nay ý đồ xuất kiếm vượt qua năng lực bản thân, mới có thể chịu giáo huấn như vậy.”
Tỉnh Cửu nhìn hắn một cái.
Quá Nam Sơn tiếp tục nói: “Ba năm trước đây ta đã nói với ngươi, khả năng ngươi có chỗ hiểu lầm đối với Lưỡng Vong phong, hiện tại xem ra, hiểu lầm rất sâu.”
Tỉnh Cửu nói ra: “Ngươi muốn giải trừ hiểu lầm?”
Quá Nam Sơn lắc đầu nói ra: “Mắt thấy chưa hẳn là thật, huống chi là lời nói, ngươi lúc đó nói đạo giữa chúng ta khác biệt, vậy thì không muốn cưỡng cầu.”
Tỉnh Cửu nói ra: “Vậy vì sao ngươi đến Thần Mạt phong?”
Quá Nam Sơn nói ra: “Ta tới là muốn nói với ngươi, ngày sau nếu lại có chuyện như vậy, hi vọng ngươi không muốn làm quá tuyệt tình như hôm nay.”
Tỉnh Cửu không nói gì.
Quá Nam Sơn nói tiếp: “Đây là thỉnh cầu, không phải ép buộc, Cố Hàn sư đệ đã biết phong cách kiếm chiến của ngươi, không có khả năng lần nữa bị ngươi đánh bại.”
Hắn nói câu này không hề nhắc tới Tỉnh Cửu ngay cả Cố Hàn đều không thể chiến thắng, huống chi là hắn.
Tỉnh Cửu nói với hắn: “Nếu như chỉ nói những lời vô nghĩa như thế, về sau đừng tới nơi này.”
Đây cũng là ý tứ tiễn khách.
Hoặc là nói đuổi khách.
Cố Thanh tiến lên giơ tay phải lên, ra hiệu mời.
Quá Nam Sơn nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, không nói gì thêm.
…
…
Đêm tới Thần Mạt phong là bái kiến sư trưởng, mà kiếm lại gãy, cho nên Quá Nam Sơn lựa chọn đi bộ.
Rời đỉnh núi, đi vào vách núi, nhìn tòa nhà gỗ bị viên hầu chiếm cứ, hắn nhịn không được lắc đầu.
Quay đầu nhìn lại, phía dưới khắp trời đầy sao, cô phong như kiếm.
Thanh Sơn Cửu Phong, ngọn núi này cô nhất, tự nhiên tuyệt nhất.
Hắn tối nay tới đây, tự nhiên có ý nghĩ.
Tiên kiếm bị gãy, thụ thương không nhẹ, trong đêm tới chơi, không có chỉ trích, chỉ có đề nghị.
Hắn cảm thấy đã đưa ra đầy đủ thiện ý, cho thấy đầy đủ phong độ.
Không ngờ tới, Tỉnh Cửu càng lạnh lùng như thế.
Hắn tiếp theo nghĩ đến Cố Thanh, vị kiếm đồngđã từng phục thị mình nhiều năm, nhịn không được mày kiếm chau lên.
Chẳng lẽ toà cô phong này có ma lực gì đó, tất cả những ững tới đây, đều sẽ biến thành giống như sư thúc tổ?
…
…
“Nếu như ngươi lại cùng Cố Hàn chiến một trận, có cơ hội không?”
Triệu Tịch Nguyệt đi ra khỏi động phủ, đối Tỉnh Cửu hỏi.
Nàng đã nghe được mấy câu của Quá Nam Sơn.
Tỉnh Cửu nói: “Ta từng nói với ngươi, kiếm đạo thiên phú của ta có một không hai Thanh Sơn.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Dù là hắn thích ứng chiến kiếm phong cách của ngươi ư?”
Tỉnh Cửu nói ra: “Ngươi phải nhớ kỹ một việc.”
Triệu Tịch Nguyệt chăm chú nghe.
Cố Thanh cùng thiếu niên họ Nguyên thần sắc chuyên chú.
Tỉnh Cửu nói: “Vạn vật đều là một kiếm, làm sao có thể chỉ có một loại phong cách chứ?”
…
…
Từ Thiên Quang Phong đến Nam Tùng đình, sáu trăm dặm.
Từ Nam Tùng đình đến tiểu sơn thôn, ba trăm dặm.
Nếu như ngự kiếm, chỉ cần hơn một canh giờ, coi như kiếm nguyên không tốt, cần thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi, minh tưởng hồi phục, tối đa cũng chỉ cần nửa ngày.
Nếu như đi bộ, thì cần tám chín ngày.
Nếu như là một ngườivừa bị phế đi tu vi, hủy đi kiếm hoàn, thì cần cả một tháng.
Trở lại tiểu sơn thôn, nhìn rừng trúc cùng hồ nước ba năm không thấy, Liễu Thập Tuế phảng phất một lần nữa thu được lực lượng nào đó, bước chân hư nhược trở nên ổn định.
Đi đến trước tiểu viện, nhìn cửa gỗ nửa khép, hắn do dự thời gian rất lâu mới kêu lên: “Cha, ta đã trở về.”
Lúc ban đêm.
Liễu Thập Tuế nằm trên giường, trằn trọc, từ đầu đến cuối không cách nào ngủ được.
Cách tường đất thật mỏng, thanh âm trong căn phòng cách vách rất rõ ràng, tiếng mắng mang theo thất vọng cùng phẫn nộ đã bị thở dài thở ngắn thay thế.
Nếu như không phải Liễu mẫu cản trở, hơn nữa nhìn thân thể của hắn xác thực suy yếu, Liễu phụ nhất định sẽ đem cây gậy trong tay đánh gãy.
Căn phòng cách vách an tĩnh một lát, lại vang lên tiếng khóc của Liễu mẫu.
Liễu Thập Tuế nhìn nóc nhà, cảm thấy tim có chút đau nhức.
Kiếm hoàn hủy, kinh mạch đứt, dù là qua ròng rã một tháng, hắn vẫn rất đau.
Duy nhất làm hắn an ủi, tựa như lần trước trở về, phụ mẫu thân thể đều rất tốt, tóc đen nhánh không có một sợi màu trắng, trên mặt cũng không có nếp nhăn.
Ngày hôm sau, rất nhiều thôn dân biết tin tức, đi tới Liễu gia.
Thôn trưởng đã già nua hỏi tình huống, cộp cộp gõ điếu nửa ngày, cuối cùng cũng không thể nói ra lời an ủi gì, chỉ là vỗ vỗ bả vai Liễu Thập Tuế.
Ngày thứ ba, Liễu Thập Tuế cảm thấy nghỉ ngơi không sai biệt lắm, đi ra khỏi nhà.
Bây giờ đang là vụ xuân cày bừa, việc nông rất nặng, hắn muốn đi giúp đỡ chút.
Từ trong nhà đến ruộng nhà mình có đoạn khoảng cách.
Hắn trên đường thấy được rất nhiều thôn dân, có thúc bá cùng huynh đệ quen thuộc, cũng có một chút hài đồng không quen biết.
Những hài đồng kia hẳn là sinh ra trong bảy năm hắn tại Thanh Sơn.
Mặc kệ là thôn dân quen biết vẫn là hài đồng không quen biết, nhìn thấy hắn, đều sẽ trong vô thức quay mặt đi.
Khi hắn đi qua, tầm mắt của mọi người mới có thể một lần nữa rơi vào trên người hắn, nói chính xác là trên lưng hắn.
Những tầm mắt kia cảm xúc rất phức tạp, có đùa cợt, có xem thường, còn có sợ hãi.
Liễu Thập Tuế có thể cảm nhận được những thứ này, không quay đầu lại.
Đi vào trong ruộng nhà mình, hắn mới phát hiện đã tưới nước, mặt nước rất yên tĩnh, chiếu đến trời xanh mây trắng, lại có chút đẹp mắt.
Liễu Phụ đang gieo mạ, Liễu mẫu vừa gánh hai hũ nước suối, chuẩn bị trở về nhà nấu cơm, nhìn hắn tới, cũng chưa hề nói gì.
Từ trong tay phụ thân tiếp nhận mạ, Liễu Thập Tuế bước vào ruộng nước.
Chân của hắn lâm vào bùn nhão, không thể đứng vững, tăng thêm suy yếu bất lực, lại đặt mông ngồi xuống.
Cách đó không xa bên trong ruộng nước vang lên tiếng cười, cũng không biết vì sao rất nhanh biến mất, sau đó vang lên âm thanh đánh chửi cùng tiếng khóc.
Mặt nước chiếu đến trời xanh mây trắng tán thành mảnh vỡ.
Liễu Thập Tuế tại bên trong ruộng nước ngồi một hồi, mới nhớ ra mình đã là một phế nhân.