Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 20 [ Quyển 2 – chương 31 đến 35 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 2 – Chương 31: Kiếm hành vô chương
Vô số tầm mắt rơi vào phía trên thạch lâm.
Liễu Thập Tuế đứng ở trên cột đá áo cũ rách, tóc ngắn như cỏ, nhìn tựa như dã quỷ.
Kiếm của hắn lại công chính bình thản như vậy.
Tựa như tam thế vương công, Trụ quốc đại tướng, đầu bạc thư sinh.
Giản Như Vân còn không xuất kiếm.
Hắn lẳng lặng nhìn Liễu Thập Tuế kiếm.
Rất nhiều người giống như hắn, cũng đang đợi kiếm của Liễu Thập Tuế bay qua cột đá.
Khi đó, hắn mới có tư cách để cho Giản Như Vân xuất kiếm.
Thời gian trôi đi.
Kiếm của Liễu Thập Tuế bay qua cột đá.
Nơi đó vừa lúc ở giữa hai cây cột đá hắn cùng với Giản Như Vân đang đứng.
Qua trăm trượng, kiếm ý của hắn vẫn không tan biết, vô cùng tinh khiết.
Không có tiếng kinh hô vang lên, bởi vì mọi người đã chấn kinh thành im lặng.
Hình ảnh nhìn như vô nghĩa này, đã công bố một cái chân tướng để cho Thanh Sơn chấn động.
Liễu Thập Tuế đã tấn nhập cảnh giới Vô Chương.
…
…
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Rất giỏi.”
Bất kể chuyện này có ẩn tình gì, trong hai năm qua Liễu Thập Tuế tương đương bị giam cầm, lại có thể phá cảnh vào Vô Chương, dĩ nhiên có tư cách nhận được lời khen ngợi như vậy.
…
…
Thanh Dung phong chủ hỏi: “Bao tuổi?”
Có đệ tử không xác định nói: “Mười bảy hoặc là mười tám?”
Thanh Dung phong chủ nhìn Triệu Tịch Nguyệt cách đó không xa một cái, không nói gì.
…
…
Cửu Phong sư trưởng cũng rất khiếp sợ.
Sau Cảnh Dương chân nhân, Vô Chương cảnh trẻ tuổi nhất của Thanh Sơn chính là Triệu Tịch Nguyệt cùng Trác Như Tuế, Liễu Thập Tuế xếp thứ ba.
Nếu như hai năm qua hắn có thể tu hành bình thường, có thể nhanh hơn hay không?
Nếu không phải do hắn làm chuyện như vậy, còn có hiềm nghi về một kiện án mạng khác, thiên tài như thế, Thanh Sơn sẽ đối đãi thế nào?
Có sư trưởng thậm chí đang suy nghĩ, nếu như Liễu Thập Tuế mới vừa nói là thật, thật là tốt biết bao.
…
…
Có gió từ bên kia núi thổi qua, không có động tình ấm áp, chạm vào mặt thật là lạnh lẽo.
Gió rơi vào trên thân kiếm của Liễu Thập Tuế, thân kiếm hơi chấn động, bỗng nhiên tán xuất bốn đạo thanh quang.
Bốn đạo thanh quang cũng không phải là ảo ảnh, mà là chân thật tồn tại, đây chính là kiếm cương.
Phi kiếm chợt tiến lên, mang theo bốn đạo kiếm cương, hướng Giản Như Vân ngoài trăm trượng đánh tới.
Liễu Thập Tuế rốt cục chân chính xuất thủ, xuất thủ chính là thủ đoạn mạnh nhất.
Nhìn đạo kiếm quang sáng ngời kia còn có bốn đạo kiếm cương, Giản Như Vân vẻ mặt không thay đổi, khẽ phất ống tay áo.
Một đạo phi kiếm màu xám phá không lao ra, trong nháy mắt đi tới trước kiếm của Liễu Thập Tuế.
Nhanh như tia chớp, chỉ là một loại hình dung.
Kiếm của Giản Như Vân thật giống như là một đạo thiểm điện, nhanh đến mức căn bản không cách nào thấy rõ.
Liễu Thập Tuế một kiếm tụ thế đã lâu chưa kịp triển lộ phong mang, đã bị ngăn cản.
Hai đạo phi kiếm ở bầu trời của thạch lâm gặp gỡ.
Một tiếng kiếm minh vang dội cả sơn cốc.
Hai đạo phi kiếm tách ra, gặp nhau lần nữa.
Sau đó liền gặp nhau vô số lần.
Chỉ trong nháy mắt, hai thanh kiếm ở trong bầu trời giao kích vô số lần.
Kiếm ngân thanh thúy liên miên không dứt, tựa như mưa rào.
Vô số tia lửa tóe lên, như cây bạc nở rộ ngay trước núi, chiếu thạch lâm vô cùng sáng ngời.
Trong bầu trời vầng mặt trời cũng trở nên ảm đạm mấy phần.
Hai đạo phi kiếm ở trong bầu trời giao chiến.
Liễu Thập Tuế cùng Giản Như Vân đứng trên cột đá của riêng mình, hai tay chắp ở phía sau, cách hơn ba trăm trượng cự ly bình tĩnh nhìn nhau.
Không biết qua bao lâu, kiếm quang xám minh đột nhiên biến mất.
Hai đạo phi kiếm chia ra trở lại trước người Liễu Thập Tuế cùng Giản Như Vân.
Phía dưới thạch lâm các đệ tử Thanh Sơn rất khiếp sợ.
Rõ ràng Giản Như Vân sư huynh kiếm đạo tu vi so với Liễu Thập Tuế thâm hậu rất nhiều, vì sao song phương có thể chiến cân sức ngang tài?
Hai đạo phi kiếm khẽ rung động, trên thân kiếm cũng xuất hiện mấy trăm vết nứt rất nhỏ, xem ra chất liệu cũng vô cùng tương tự.
Giản Như Vân nhìn kiếm của mình một cái.
Liễu Thập Tuế nhìn cũng không nhìn, trực tiếp hướng bước về phía trước một bước.
Cột đá chỉ có chỗ đứng cho một người.
Hắn bước một bước chính là rơi vào khoảng không.
Phi kiếm đã sớm chờ ở nơi này.
…
…
Từ đầu tới cuối, thạch đài của Lưỡng Vong phong đệ tử rất an tĩnh.
Vô luận là Giản Nhược Sơn chỉ tên khiêu chiến Tỉnh Cửu, bị Liễu Thập Tuế lấy kiếm cương trọng thương, hay là Liễu Thập Tuế chỉ tên Giản Như Vân.
Nhất là Quá Nam Sơn, Cố Hàn cùng Mã Hoa, vẫn duy trì tuyệt đối trầm mặc.
Nhìn hình ảnh trên bầu trời thạch lâm lúc này, Cố Hàn nghĩ đến năm đó ở trên Kiếm Phong Liễu Thập Tuế hướng lên không trung bước ra một bước kia, có chút vui mừng, vừa có chút áy náy.
…
…
Hai đạo kiếm quang lần nữa chiếu sáng thạch lâm.
Lúc này Liễu Thập Tuế cùng Giản Như Vân ngự kiếm mà chiến, so với lúc trước hung hiểm không biết bao nhiêu lần.
Hai đạo kiếm quang thỉnh thoảng rơi vào mây mù, thỉnh thoảng bay lên trời cao, lúc cao nhất thậm chí sắp nhích tới gần đỉnh Thiên Quang phong.
Mây mù bị khuấy động, phảng phất nước sôi, trên vách đá dựng đứng xuất hiện từng đạo vết kiếm, trên cột đá thỉnh thoảng có mảnh đá rơi xuống.
Hai đạo kiếm quang quá nhanh, bình thường đệ tử căn bản không cách nào thấy rõ được hình ảnh.
Chỉ có những đệ tử cảnh giới cao hơn cùng Cửu Phong sư trưởng, mới biết được trận đấu kiếm này tiến hành kịch liệt, hơn nữa hung hiểm như thế nào.
…
…
Sưu sưu hai tiếng.
Hai đạo kiếm quang lần nữa tách ra.
Hai người đáp xuống riêng mình cột đá.
Liễu Thập Tuế khóe môi tràn ra một đạo huyết thủy.
Giản Như Vân ống tay áo có một vết rách.
Ngự kiếm mà chiến, cho tới bây giờ cũng không phải là đơn giản ngự kiếm.
Ngự kiếm rời cột đá nguyên nhân là muốn biến hóa phương vị, để ngừa bị phi kiếm của đối phương thoát khỏi phi kiếm của mình dây dưa sau bỗng nhiên công kích bản thân. Như thế tự thân phòng ngự tương đối tốt hơn chút ít, nhưng bởi vì muốn đạp kiếm mà đi, phi kiếm công kích tự nhiên sẽ giảm yếu rất nhiều.
Theo lý mà nói, ở nơi này chiến cuộc Liễu Thập Tuế hẳn là chiếm ưu thế hơn, hắn đã tu thành kiếm cương, mặc dù đạp kiếm mà đi, vẫn có thể lăng không công kích đối thủ. Chẳng qua không nghĩ tới Giản Như Vân ngự kiếm thuật vô cùng cao, ở thời khắc quan trọng nhất tránh né được kiếm cương của hắn, sau đó dùng kiếm thế chèn ép hắn.
“Vì sao bổn môn đệ tử có rất ít người tu hành kiếm cương? Bởi vì đó vốn chính là bàng môn ngoại đạo.”
Giản Như Vân đứng trên cột đá nhìn Liễu Thập Tuế ngoài mấy trăm trượng nói: “Xem ra yêu đan lực cũng chỉ có thể giúp ngươi làm đến mức này.”
Có gió nổi lên, cuộn lên mây mù phía dưới thạch lâm, phất động áo xanh trên người hắn.
Từ trên người của hắn phát ra một đạo khí tức cường đại, phi kiếm sinh ra cảm ứng, xuyên mây mà qua, mang theo một đạo khói trắng, như ẩn như hiện.
Có người kinh hô nói: “Thương Điểu kiếm pháp thức thứ bảy! Tá Vân!”
Trước lúc tới Lưỡng Vong phong, Giản Như Vân vốn là Vân Hành phong đệ tử, lại được Phong chủ thân truyền.
Vân Hành phong chủ kiếm tên là Giai Không, kiếm quyết tên là Thương Điểu, tổng cộng phân mười ba thức.
Vô Chương cảnh đệ tử nếu có thể học được thức thứ năm, cũng đã có thể được xưng tụng thiên phú khá tốt.
Giản Như Vân vậy mà học xong thức thứ bảy Tá Vân!
Nghe nói hai năm trước hắn bị Thượng Đức phong giam cầm trong thạch thất nửa năm lại có đột phá, bây giờ nhìn lại hắn hẳn là nắm giữ Thương Điểu kiếm quyết chân ý!
Nhìn đạo phi kiếm xuyên qua trong mây mù, lúc ẩn lúc hiện, đồng môn bội phục không dứt.
Vân Hành phong đệ tử lại càng cao giọng ủng hộ, các trưởng lão gật đầu lia lịa.
Nhìn đạo phi kiếm mang theo mây mà tới, Liễu Thập Tuế vẻ mặt khẽ biến, lần nữa xuất kiếm.
Tỉnh Cửu từng nói hai hàng lông mày của hắn quá thẳng, thật ra kiếm của hắn càng thẳng hơn.
Phi kiếm sáng ngời chiếu sáng thạch lâm, thẳng tắp một đường bay về phía trước.
Ngay ở thời điểm hai đạo phi kiếm sắp gặp nhau, thạch lâm bỗng nhiên vang lên ông một tiếng vang thật lớn.
Mây mù màu trắng bốc hơi mà lên, khí thế bàng bạc, như thương hải tràn khắp chung quanh, nhất thời đem hai thanh kiếm cũng chôn vùi.
Liễu Thập Tuế cảm giác được liên lạc giữa mình cùng phi kiếm bỗng nhiên yếu đi.
Bỗng nhiên, kiếm của Giản Như Vân xuất hiện, đã đến trước người Liễu Thập Tuế!
Thanh kiếm màu xám phảng phất có thể không để ý cự ly không gian.
Phía dưới thạch lâm vang lên một trận kinh hô.
Mượn mây mù biến hóa, khuy thiên địa chi đạo!
Giản Như Vân chứng minh mình đã có tư cách đi xem một chút phong cảnh Du Dã cảnh.
Thanh kiếm màu xám đâm thẳng vào mặt Liễu Thập Tuế, tựa như không có ý tứ ngừng lại.
Tất cả mọi người cho rằng Giản Như Vân cuối cùng sẽ thu kiếm, cũng không lo lắng.
Chỉ có Liễu Thập Tuế tự mình thể nghiệm mới có thể cảm ứng được sát ý của Giản Như Vân.
Hắn sắc mặt tái nhợt, trong mắt toát ra cảm xúc không cam lòng, còn có một vệt kiên quyết!
Quyển 2 – Chương 32: Tẩu hỏa, sau đó nhập ma
Rất nhiều người cảm giác mình nghe được một tiếng tru lên của dã thú sau khi bị thương, nhưng không biết thanh âm này từ đâu tới.
Rừng cây sau ngọn núi, vách đá sau mây cũng một mảnh an tĩnh.
Thanh âm này phảng phất trực tiếp vang lên trong óc của bọn hắn.
Giản Như Vân cũng nghe được tiếng tru lên này.
Hắn biết thanh âm này đến từ nơi đâu, mặc dù Liễu Thập Tuế không hề mở miệng.
Cách ba trăm trượng cự ly, hắn cũng có thể thấy trên mặt Liễu Thập Tuế tức giận cùng trong mắt kiên quyết.
Vệt kiên quyết rất nhanh biến thành một ngọn lửa nho nhỏ, đỏ tươi vô cùng, u dị vô cùng.
Liễu Thập Tuế thân thể tỏa ra một đạo khí tức cực kỳ cường đại mà tràn đầy hoang dã.
Giờ khắc này, hắn phảng phất biến thành một con viễn cổ yêu thú.
Không khí quanh người Liễu Thập Tuế lưu chuyển với tốc độ cao, quanh mình một mảnh nóng bỏng, phảng phất có vô số ngọn lửa vô hình đang dâng lên.
Cùng với thanh âm khúc khích, mây mù theo phi kiếm tới, căn bản không cách nào chạm đến thân thể của hắn, đã bị đốt sạch sẽ.
Phi kiếm của Giản Nhược Vân cảm ứng được nguy hiểm, chuẩn bị chênh chếch rời đi, lại bị một loại lực lượng vô hình vây khốn, không ngừng chấn động, phát ra tiếng rít thê lương, liều mạng giãy dụa, nhưng không thể ly khai, dừng lại không trung ở trước cột đá, giống như một con bươm bướm bị mạng nhện vây khốn.
“Yêu hỏa!” Có người kinh thanh hô.
Thượng Đức phong sư trưởng duy trì thử kiếm đại hội trật tự, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, thời khắc chuẩn bị ngự kiếm mà lên, mở ra trận pháp bao quanh thạch lâm.
Oanh một tiếng nổ, cột đá dưới chân Liễu Thập Tuế cũng không cách nào thừa nhận loại nhiệt độ này cùng kiếm ý xé rách, tóe ra vô số hòn đá cùng bụi mù.
Hòn đá cùng bụi mù quay cuồng tiến tới, đem mây mù theo phi kiếm của Giản Nhược Vân tới đánh tan, giống như vô số ngọn núi rơi vào trong biển rộng.
Giản Nhược Vân nuốt máu tươi trào lên cổ họng, kiếm nguyên dung toàn bộ, mạnh mẽ triệu hồi đạo phi kiếm bị ngọn lửa vô hình vây khốn.
Kiếm quang chớp động, hắn đã đáp xuống trên thân kiếm, theo kiếm xé gió đi, giết tới trước người Liễu Thập Tuế, chuẩn bị lần nữa ngự kiếm cường sát!
Đang ở giờ khắc mấu chốt nhất, cách ngọn lửa vô hình, hắn cùng với tầm mắt của Liễu Thập Tuế đối chọi.
Hắn thấy rõ ánh mắt của Liễu Thập Tuế.
Đôi mắt từng trong suốt mà không có tạp chất, hiện tại chỉ còn lại một mảnh sáng ngời, đó là bởi vì ở sâu trong đáy mắt có đoàn dã hỏa chân chính.
Ngọn lửa dã tính khó thuần phục, nhìn như nhỏ bé, nhưng làm cho người ta cảm giác muôn đời không thay đổi, quỷ dị tới cực điểm.
Giản Như Vân đã từng thấy một đôi mắt như.
Hai năm trước đêm đó ở Trọc Thủy, hắn mang theo Liễu Thập Tuế mạo hiểm lẻn xuống đáy sông, đuổi giết quỷ mục lăng đã bị thương nặng.
Quỷ mục lăng trước khi chết nhìn hắn một cái.
Hắn nhớ rất rõ ràng, chính là một đôi mắt như vậy, chính là dã hỏa như vậy.
Giản Như Vân vẻ mặt kinh hãi, mắt lộ vẻ hối hận, hô to một tiếng, muốn ngự kiếm chạy trốn.
Không còn kịp nữa.
Tựa như đêm hôm đó.
Bỗng nhiên, hắn ngưng động tác.
Ánh mắt của hắn trở nên có chút ngơ ngẩn, phảng phất không biết tại sao mình ở nơi này.
Phi kiếm vang lên một tiếng thanh minh, hắn lần nữa thanh tĩnh.
Trước sau bất quá chỉ là trong nháy mắt.
Phi kiếm tranh nhau, tranh giành chính là nháy mắt.
Một đạo kiếm quang sáng ngời trực tiếp xuyên qua ngực của hắn.
Máu tươi tóe ra.
Giản Nhược Vân từ trên thân kiếm hướng mặt đất rơi xuống.
Liễu Thập Tuế vẻ mặt hờ hững, căn bản không định cho đối phương giữ lại đường sống.
Kiếm quang sáng ngời đột nhiên vòng lại, chém về phía cổ của Giản Như Vân.
Giản Như Vân lúc này đã hoàn toàn không có sức hoàn thủ, mắt thấy chính là kết quả đầu thân hai nơi.
Thạch lâm bốn phía vang lên một trận kinh hô!
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang trầm tĩnh như cầu vồng trực tiếp phá vỡ trận pháp phòng hộ thạch lâm, đi tới trước người Giản Như Vân.
Sát sát mấy tiếng vang!
Đạo kiếm quang trầm tĩnh kia trực tiếp đem kiếm của Liễu Thập Tuế đánh văng tới trời cao, xoắn thành mảnh nhỏ!
Người ngự kiếm kia kiếm đạo tu vi thật cường đại!
Thanh Sơn đệ tử nghĩ thầm hẳn là vị sư thúc Du Dã cảnh tự mình xuất thủ, nhất thời yên lòng.
Phi kiếm bị hủy, Liễu Thập Tuế phun ra một ngụm máu tươi!
Ai cũng không nghĩ tới hắn còn không chịu bỏ qua!
Hắn lảo đảo muốn ngã từ trên cột đá xuống, như một viên đá hướng Giản Như Vân đuổi theo, tựa như phát điên lên.
Một đạo thân ảnh rời khỏi trên núi, lăng không đi, đi tới trước người Liễu Thập Tuế, bàn tay đánh trúng lồng ngực của hắn.
Ba ba ba ba!
Vô số thanh âm liên tục vang lên, ở thời gian cực ngắn, Liễu Thập Tuế thân thể đã nhận lấy mấy chục đòn nghiêm trọng.
Người này xuất thủ vô cùng sạch sẽ, nhìn như đơn giản, nhưng Liễu Thập Tuế căn bản không cách nào tránh né.
Hắn càng không ngừng phun máu, ở trong bầu trời tạo thành một mảnh huyết vũ.
Cuối cùng, hắn thê thảm rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Người này rơi vào bên cạnh hắn, ống tay áo nhẹ phẩy, mang theo mấy đạo khí lưu, chậm rãi tiếp được Giản Như Vân sau đó mới rơi xuống.
Thích Việt phong đệ tử vội vàng tới đây, bắt đầu cứu trị Giản Như Vân.
Mây mù dần tan, bụi mù rơi xuống, đạo kiếm quang trầm tĩnh kia từ trên cao vòng lại, yên lặng dừng trước người người này.
Phi kiếm hẳn là màu lam, giống như là biển rộng.
Ở kiếm quang chiếu rọi, y phục người này phảng phất cũng là màu lam.
Người này vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như ngày thường, chẳng qua trong mắt mơ hồ có chút tiếc hận.
Cho đến lúc này, các đệ tử mới nhìn rõ ràng, thì ra xuất thủ không phải vị sư thúc nào, mà là Quá Nam Sơn!
Quá Nam Sơn chính là Chưởng môn thủ đồ, lại càng là Lưỡng Vong phong thủ tịch, được đồng môn kính yêu, nhưng cảnh giới tu vi của hắn cũng không kinh người, ít nhất không nổi danh giống Trác Như Tuế.
Ai có thể nghĩ đến, hắn đã là một vị Du Dã cảnh cường giả!
…
…
Triệu Tịch Nguyệt vẫn dùng dư quang chú ý đến Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu vẻ mặt thủy chung không có biến hóa, thật giống như thạch lâm phát sinh những chuyện này không cách nào làm cho hắn sinh ra bất cứ hứng thú gì.
Nàng biết đây không phải là thật.
Bởi vì nàng tin chắc, ở mới vừa rồi, Quá Nam Sơn tự mình xuất kiếm, đem Liễu Thập Tuế đánh cho liên tục hộc máu, cho đến rơi xuống mặt đất… Tỉnh Cửu động.
Người bình thường căn bản cũng không nhìn ra Tỉnh Cửu đã động.
Nếu như không phải nàng vô cùng cẩn thận quan sát, cũng rất khó phát hiện.
Một khắc kia, Tỉnh Cửu vẻ mặt không thay đổi, ngón trỏ tay phải hơi động một chút.
…
…
“Ngươi quả nhiên đã ăn yêu đan quỷ mục lăng.”
Quá Nam Sơn nhìn Liễu Thập Tuế, mang theo tiếc hận cùng thất vọng nói: “Hơn nữa lại còn học tà công của Huyết Ma Giáo.”
Vô số ánh mắt phẫn nộ theo những lời này của hắn rơi vào trên người Liễu Thập Tuế.
Liễu Thập Tuế ăn trộm yêu đan, mặc dù không có chứng cớ, nhưng sớm bị mọi người trong Thanh Sơn lặng yên nhận thức, nhưng còn Huyết Ma Giáo?
Rất nhiều năm trước, Triêu Thiên đại lục có một tà phái tên là Huyết Ma Giáo, tu hành công pháp vô cùng tà ác, độc hại vô số thương sinh.
Bị chánh đạo tông phái công kích, Huyết Ma Giáo thậm chí âm thầm cùng Minh Giới cấu kết, thật có thể nói là không chuyện ác nào không làm.
Sau cùng, Huyết Ma Giáo rốt cục bị Thanh Sơn Tông, Trung Châu Phái, Vô Ân Môn, Đại Trạch cùng với hoàng tộc cường giả liên thủ tiêu diệt.
Khi đó, Phong Đao Giáo cùng Tây Hải kiếm phái còn chưa xuất hiện.
Tu hành giới vẫn có tin đồn, Huyết Ma Giáo tàn lưu lại rất nhiều tà công bí tịch, không nghĩ tới, truyền thuyết lại là thật.
Vấn đề là Liễu Thập Tuế một mực ở Thanh Sơn Cửu Phong, hắn từ chỗ nào lấy được tà phái công pháp?
Chẳng lẽ hắn thật cùng ma đầu ngoài núi cấu kết ư?
Quyển 2 – Chương 33: Nguyên nhân một vị khách qua đường đứng ở chỗ này
Liễu Thập Tuế dựa vào cột đá, ngồi bệt xuống đất, cả người là máu.
Bị vô số ánh mắt phẫn nộ quan sát, hắn không thèm để ý chút nào, đờ đẫn nói: “Vậy thì thế nào? Chỉ cần có thể giết hắn, ta nguyện ý làm mọi thứ.”
Quá Nam Sơn nhìn về Giản Như Vân đang được cứu chữa, nói: “Nếu không phải hắn chưa từng nghi ngờ ngươi học tà công, ngươi hôm nay cũng không thể gây thương tổn cho hắn được.”
“Hắn dĩ nhiên sẽ không nghi ngờ ta, bởi vì hắn biết ta không phải người như vậy.”
Liễu Thập Tuế có chút khó nhọc quay đầu, nhìn Giản Như Vân bên kia hôn mê bất tỉnh, nói: “Năm đó người muốn ăn yêu đan, vốn chính là hắn.”
Quá Nam Sơn lắc đầu, nói: “Đã đến lúc này, cần gì phải bôi nhọ sự trong sạch của người khác nữa?”
Liễu Thập Tuế nói: “Hai năm trước ở đáy Trọc Thủy hắn muốn trộm yêu đan bị ta phát hiện, ta muốn ngăn cản lại bị hắn đánh lén, đây chính là sự thật, tại sao có thể là bôi nhọ sự trong sạch của hắn?”
Quá Nam Sơn nhìn về Trì Yến.
Trong hai năm qua, tra hỏi đối với Liễu Thập Tuế vẫn luôn do Thượng Đức phong chịu trách nhiệm, Thanh Sơn đệ tử căn bản không biết tình hình cụ thể.
Trì Yến mặt không chút thay đổi nói: “Lời nói dối, không đáng tin, cho nên các ngươi không cần biết.”
Liễu Thập Tuế vẻ mặt hờ hững nói: “Hai năm trước, các ngươi dùng hình với ta, bất kể đau đớn thế nào, ta cũng không nói một câu, bởi vì ta biết các ngươi sẽ không tin. Năm ngoái các ngươi lại tới thẩm vấn ta, ta đã nói ra, nhưng các ngươi vẫn không tin, các ngươi đã nhận định ta là người như thế, cần gì tới hỏi ta?”
Trì Yến bình tĩnh nói: “Bởi vì chuyện đã xảy ra hôm nay đã chứng minh, viên yêu đan này đã bị ngươi ăn.”
Chuyện đã xảy ra dưới đáy Trọc Thủy, chỉ có Liễu Thập Tuế cùng Giản Như Vân hai người biết được, không còn bất kỳ chứng nhân nào khác, yêu đan chính là căn cứ chính xác duy nhất.
Hai năm trôi qua, bởi vì bí pháp khắc ở trong linh hồn Liễu Thập Tuế che dấu, tất cả mọi người của Thượng Đức phong bao gồm Trì Yến ở bên trong đều không tìm được chứng cớ trực tiếp chứng minh hắn ăn yêu đan.
Hôm nay, chứng cớ cuối cùng đã xuất hiện.
Liễu Thập Tuế bỗng nhiên cười lớn tiếng, tâm tình có chút điên cuồng.
“Ta đi đoạt viên yêu đan này… Yêu đan tự mình… đi vào thân thể của ta… Chính nó tiến vào… Ta có thể làm sao?”
Hắn nhìn Quá Nam Sơn một cái, lại nhìn hướng Trì Yến cùng đồng môn dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, mở hai tay hỏi: “Đổi thành các ngươi, các ngươi có thể làm sao?”
Lúc hỏi những lời này, hắn còn đang lớn tiếng cười, nhưng chẳng biết lúc nào, trên mặt của hắn đã tràn đầy nước mắt, tro bụi cùng vết máu hòa cùng với nhau, nhìn thật là nhếch nhác.
Chung quanh một mảnh an tĩnh, nếu như hắn nói là thật, nếu như đem mình đổi lại thành hắn, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Các đệ tử Thanh Sơn ở trong lòng hỏi câu hỏi mà hắn đưa ra, không cách nào đưa ra đáp án, liền tương đương đã có đáp án.
Nhìn Liễu Thập Tuế khuôn mặt đầy nước mắt, rất nhiều người sinh ra đồng tình, nhưng vẫn không chịu tin tưởng lời của hắn.
“Ngậm máu phun người!”
“Giản sư huynh đã bị ngươi hại thành như vậy, ngươi còn muốn hủy thanh danh của hắn ư!”
“Vô sỉ tiểu nhân, thừa dịp sư huynh ngất đi, không cách nào nói chuyện, muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi để vu khống sao!”
Lưỡng Vong phong cùng Vân Hành phong đệ tử không cách nào nhịn được nữa, lên tiếng mắng lên.
Lúc này Thích Việt phong cứu trị kết thúc, xác nhận thương thế của Giản Như Vân tuy nặng, nhưng hẳn là không nguy hiểm tánh mạng.
Nghe lời này, Quá Nam Sơn cùng rất nhiều người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Thập Tuế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một hơi giữ cho hắn chịu đựng cho tới hôm nay, rốt cục tiết ra ngoài.
Hắn yên lặng chuẩn bị hai năm, không tiếc bại lộ chính mình ăn trộm yêu đan, chính là vì giết chết Giản Như Vân.
Nhưng mà, hắn vẫn không thể thành công.
Hắn dựa vào cột đá không nói thêm gì nữa, trên mặt tràn ngập cảm xúc tuyệt vọng.
…
…
Trì Yến trước mặt mọi người tuyên bố tội danh Liễu Thập Tuế, ngoài ăn trộm yêu đan cùng với tu luyện tà môn công pháp ra, còn có một tội danh là có liên quan đến cái chết của Bích Hồ phong Tả Dịch.
Bích Hồ phong có chút đệ tử tính tình táo bạo, hướng Liễu Thập Tuế nhổ vài ngụm nước bọt, mắng vài câu.
Cuối cùng tự nhiên chính là tuyên cáo kết cục của Liễu Thập Tuế.
Kiếm hình xử chết.
Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn người tuổi trẻ dưới cột đá kia.
Cùng mấy năm trước ở tiểu sơn thôn so sánh, Liễu Thập Tuế đã trưởng thành rất nhiều, ba năm không gặp, hắn cảm thấy gương mặt kia có chút xa lạ.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn một cái, nói: “Ta phản đối.”
Các đệ tử rất giật mình.
Trong Thanh Sơn kiếm luật, đệ tử lấy kiếm hình xử tử vốn là cực hình, cho dù là Chưởng môn hoặc là Thượng Đức phong cũng không thể tự mình quyết định, phải được tất cả các Phong chủ đồng ý.
Có một vị Phong chủ không đồng ý sẽ không thể thông qua, chỉ có thể đem tên đệ tử kia nhốt vào Kiếm Ngục, chỉ sợ không còn có ngày ra.
Kiếm Ngục dưới đáy Thượng Đức phong hiện tại đang giam kẻ tù tội, trừ yêu ma tà đồ khó giết chết, có chút đã từng là đệ tử Thanh Sơn Tông.
Trì Yến khẽ cau mày, hỏi: “Xin hỏi vì cái gì?”
Thượng Đức phong quyền uy gặp phải khiêu chiến, nhưng hắn phải tôn trọng thân phận Thần Mạt Phong chủ của Triệu Tịch Nguyệt.
“Giản Nhược Vân không chết, từ đầu tới cuối, cũng không có Thanh Sơn đệ tử nào vì hắn mà chết, như vậy tại sao hắn nhất định phải chết?”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Hơn nữa các ngươi không nghe được lời hắn mới nói sao? Nếu còn có ẩn tình, vì sao không đợi Giản Như Vân tỉnh lại hỏi một câu?”
Nàng nói lời này rõ ràng cho thấy có điều hoài nghi đối với Giản Như Vân, đứng về phía Liễu Thập Tuế.
Nghe lời này, Lưỡng Vong phong cùng Vân Hành phong đệ tử không nhịn được trợn mắt nhìn nàng.
Triệu Tịch Nguyệt ánh mắt yên tĩnh, nhìn bọn hắn nói: “Các ngươi nhìn cái gì?”
Các đệ tử hai phong lúc này mới kịp phản ứng, biết hành vi của mình cực kỳ vô lễ, phẫn nộ thu hồi tầm mắt.
“Còn có cái gì để hỏi? Ai cũng có mắt, yêu đan đang ở trong bụng Liễu Thập Tuế!”
Vân Hành phong chủ nhìn Giản Như Vân vẫn hôn mê không tỉnh, cũng sớm tức giận dâng lên, lớn tiếng quát lên.
Triệu Tịch Nguyệt vẫn bình tĩnh, nói: “Vậy thì thế nào? Ta vẫn không đồng ý.”
Không đồng ý chính là không đồng ý.
Nàng không đồng ý, Liễu Thập Tuế sẽ không phải chết.
Thạch lâm bốn phía một phiến an tĩnh.
Tất cả mọi người biết Liễu Thập Tuế hẳn sẽ còn sống sót.
Vấn đề là bị giam vào Kiếm Ngục cả đời không thấy mặt trời, cùng tử vong so sánh thật sự tốt đẹp hơn sao?
Tỉnh Cửu vẫn không nói chuyện, bởi vì hắn biết đó cũng không phải kết cục chân chính.
Quả không sai.
Đỉnh núi truyền đến thanh âm xa xưa của Chưởng môn đại nhân.
“Trăm năm qua, Đệ Cửu Phong lần đầu tiên tham dự Thanh Sơn nghị sự… Kính xin Thượng Đức phong châm chước.”
Tam Xích Kiếm bỗng nhiên chấn động, tản mát ra một đạo khí tức cực kỳ lạnh lẽo.
Thanh âm của Nguyên Kỵ Kình truyền khắp quần phong, rơi vào trong tai các đệ tử, phảng phất băng trùy, rất khó chịu.
“Đoạt kiếm hoàn, đoạn kinh mạch, xóa đan độc, phế tu vi, trục xuất Thanh Sơn, Thiên Quang phong tự mình xử lý.”
Đây cũng là kết cục cuối cùng của Liễu Thập Tuế.
Thượng Đức phong nguyện ý lùi một bước, ai cũng biết đó là bởi vì lời nói của Chưởng môn.
Chưởng môn nói chuyện, là cho các đệ tử đích truyền của Cảnh Dương chân nhân mặt mũi.
Vậy tại sao Triệu Tịch Nguyệt lại ra mặt bảo vệ Liễu Thập Tuế một mạng?
Đã có rất nhiều người nghĩ đến hẳn là có liên quan tới Tỉnh Cửu.
Rất nhiều người cũng còn nhớ rõ quan hệ giữa hắn cùng với Liễu Thập Tuế năm đó.
Có chấp sự Thượng Đức phong tiến lên đem Liễu Thập Tuế đỡ dậy,sử dụng kiếm tác trói hai cánh tay của hắn.
Liễu Thập Tuế nhìn Tỉnh Cửu trên núi, trầm mặc một chút, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Ta không cần ngươi giả từ bi!”
Tỉnh Cửu vẻ mặt hờ hững, vẫn không nói chuyện.
“Lúc ta cần trợ giúp nhất… Ngươi đang ở đâu!”
“Lúc ta thảm nhất, ngươi đang ở nơi nào? Ngươi đi! Ngươi rời Thanh Sơn đi dạo chơi!”
“Ta biết ngươi cố ý né tránh, tại sao? Bởi vì ngươi sợ đắc tội với bọn họ sao? Hay là sợ nhìn thấy thảm trạng của ta có chút không được tự nhiên?”
Liễu Thập Tuế khổ sở nói: “Đúng vậy, ngươi là kiếm đạo kỳ tài có tiền đồ nhất Thanh Sơn Tông, ta chỉ là một khí đồ, hơn nữa giữa chúng ta nào có phân tình gì chứ? Ngươi chẳng qua chỉ ở nhà ta một năm mà thôi, ban đầu ở Nam Tùng đình, ở suối tẩy kiếm, bọn họ dùng ta để cười nhạo ngươi, ngươi khi đó chỉ sợ đã thấy ta phiền phức sao?”
Một mảnh an tĩnh.
Liễu Thập Tuế dần dần bình tĩnh lại, nhìn Tỉnh Cửu trên núi thật tình nói: “Nhưng mà, ta thật sự không nghĩ ngươi như vậy…”
Rất rõ ràng lời của hắn còn chưa nói hết, nhưng dừng ở nơi này.
Bởi vì Tỉnh Cửu giơ tay lên.
Giống như năm đó ở tiểu sơn thôn, ở Nam Tùng đình, ở suối tẩy kiếm vậy.
Chỉ cần một thủ thế, một cái ánh mắt, Liễu Thập Tuế đã có thể hiểu được ý tứ của hắn.
Tỉnh Cửu cảm thấy hắn nói quá nhiều, rất ầm ĩ.
Liễu Thập Tuế cười thảm một tiếng, không nhiều lời thêm nữa.
…
…
Liễu Thập Tuế bị Thượng Đức phong chấp sự giải đi, sau đó sẽ do Thiên Quang phong sư trưởng tự mình xuất thủ, thi hành hình phạt tàn khốc này, sau đó bị trục xuất khỏi Thanh Sơn.
Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn thân ảnh của hắn biến mất trên sơn đạo, vẫn không nói chuyện.
Vô số tầm mắt rơi vào trên người của hắn, vô luận là các sư trưởng hay là các đệ tử, cũng ở trong lòng lặng yên suy nghĩ người này thật sự vô tình.
Triệu Tịch Nguyệt đột nhiên hỏi: “Hắn nói chính là lời thật lòng ư?”
Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: “Người nằm mơ lúc tỉnh vẫn tin là thật, cố tình giả bộ thì giả cũng thành thật, ta không xác định.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Vì sao ngươi không giải thích cho hắn mấy câu?”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi biết, ta chỉ là khách nhân tá túc ở nhà hắn một năm, đã trả đủ tiền bạc rồi.”
…
…
Mặc dù xảy ra đại sự như vậy, thử kiếm đại hội vẫn muốn tiếp tục, tựa như cuộc sống này vậy.
Giản Nhược Sơn bị Liễu Thập Tuế trọng thương, tự nhiên không cách nào chiến nữa, đối thủ mà hắn rút thăm phải may mắn bất chiến mà thắng, tiến vào vòng hai.
Ngay khi đệ tử tiếp theo chuẩn bị tiến lên, Tỉnh Cửu bỗng nhiên đứng dậy.
Đám người hơi có xôn xao.
Rất nhiều người cho rằng hắn không còn mặt mũi nào ngồi ở chỗ này, chuẩn bị rời đi.
Triệu Tịch Nguyệt tự nhiên biết không phải như vậy, mỉm cười nghĩ tới, không phải nói chính mình chỉ là khách qua đường sao?
Tỉnh Cửu từ con đường trên núi đi xuống thạch đài, đi tới bên trong.
Hắn ngẩng đầu nhìn kiếm lâm, phát hiện cột đá quả thật rất cao, trung đoạn mây mù lượn lờ, lại có chút thấy không rõ tình hình phía trên.
Các đệ tử không biết hắn muốn làm gì, vì sao đứng ở chỗ này ngẩng đầu nhìn trời.
Tên đệ tử đang chuẩn bị xuống tham gia cũng không biết mình phải làm như thế nào, chẳng lẽ đi tới bảo hắn tránh ra?
Trì Yến nhíu mày hỏi: ” Tỉnh… Sư đệ, vì sao ngươi đứng ở chỗ này?”
Tỉnh Cửu thu hồi tầm mắt, nói: “Ta cùng Trung Châu Phái hẹn sang năm đi Mai Hội đánh cờ với Đồng Nhan.”
Chuyện nổi danh như thế tự nhiên không người nào không biết, rất nhiều đệ tử cảm thấy hắn tự rước lấy nhục, thậm chí sẽ làm nhục sư môn.
Hơn nữa sang năm ngươi muốn đi Mai Hội, cùng đứng ở chỗ này có quan hệ gì?
“Ta mới vừa rồi chợt nhớ ra, muốn đi Mai Hội đầu tiên cần có tư cách đi Mai Hội, cần phải tham gia Thanh Sơn thử kiếm.”
Tỉnh Cửu thật tình nói: “Cho nên ta đứng ở chỗ này.”
Quyển 2 – Chương 34: Chỉ tên Lưỡng Vong phong
Trì Yến giật mình.
Hắn không thể nào ngờ tới, Tỉnh Cửu nhắc tới Mai Hội, kế tiếp lại nói muốn tham gia thử kiếm.
Những người còn lại giống như trước không ngờ tới, bốn phía thạch lâm lâm vào một mảnh an tĩnh quỷ dị.
Trì Yến phục hồi tinh thần, cảm thấy chuyện này rất hoang đường, nói: “Ngươi bây giờ đã không phải tam đại đệ tử, tự nhiên không thể tham gia thử kiếm.”
Tỉnh Cửu nói: “Vậy ta làm sao tham gia Mai Hội được?”
Trì Yến nghĩ thầm ngươi đã là nhị đại sư trưởng, nếu thật muốn đi Mai Hội để Đồng Nhan làm nhục, tự nhiên có biện pháp, tỷ như có thể làm nhân vật dẫn đội.
Tỉnh Cửu nói: “Không tham gia thử kiếm, đã có được tư cách đi Mai Hội, rất nhiều người sẽ không phục.”
Mọi người nghĩ thầm, thì ra ngươi cũng biết điều này ư.
Dĩ nhiên không có ai phục Tỉnh Cửu, nhất là những đệ tử kiếm đạo tu vi không sai, muốn ở trên thử kiếm đại hội biểu diễn thân thủ. Bọn họ thừa nhận kiếm đạo thiên phú của Tỉnh Cửu quả thật rất cao, vấn đề là tuổi của hắn còn rất trẻ, cảnh giới còn thấp, nếu không phải vận khí tốt đi theo Triệu Tịch Nguyệt đi lên đỉnh Thần Mạt phong, làm sao có thể thành sư thúc của bọn hắn?
“Cho nên ta vẫn muốn tham gia.”
Tỉnh Cửu nhìn về phương hướng Lưỡng Vong phong đệ tử, nói: “Chỉ cần ta thắng, dĩ nhiên không có ai không phục.”
Nghe lời này, Thanh Sơn đệ tử một mảnh xôn xao, cảm thấy người này thực sự là lớn lối.
Trì Yến suy nghĩ một chút, nói: “Rút thăm đã kết thúc, hiện tại sắp xếp cũng không còn kịp nữa.”
Tỉnh Cửu nói: “Chỉ tên là được.”
Giản Nhược Sơn có thể chỉ tên khiêu chiến hắn, hắn tự nhiên có thể chỉ tên khiêu chiến người khác.
Rất nhiều tầm mắt theo ánh mắt của hắn rơi vào tòa thạch đài thứ hai trên núi.
“Xin chỉ giáo.”
Tỉnh Cửu nhìn một người trong hàng đệ tử Lưỡng Vong phong nói.
Người kia thân hình hơi mập, nhìn có cảm giác rất vô hại.
Tên mập kia tên là Mã Hoa, tên rất tầm thường, ở Lưỡng Vong phong xếp thứ ba mươi bảy, cũng rất tầm thường.
Lưỡng Vong phong đệ tử vô cùng nổi danh, rất nhiều người lại không nhận ra hắn, đã có thể biết người này làm việc ẩn dật cỡ nào, hoặc là nói dễ dàng bị người bỏ qua.
Tiếng nghị luận vang lên, các đệ tử không rõ vì sao Tỉnh Cửu phải chỉ tên khiêu chiến người này.
Về phần thắng bại… Tỉnh Cửu bây giờ chỉ là Thừa Ý cảnh giới, theo lý mà nói, tùy ý một đệ tử Lưỡng Vong phong cũng có thể dễ dàng chiến thắng hắn. Nhưng ở không lâu trước, xếp hạng bốn mươi sáu trên Lưỡng Vong phong Giản Nhược Sơn bị Liễu Thập Tuế dễ dàng đánh bại, ai biết Tỉnh Cửu có thể lần nữa làm mang đến ngạc nhiên cho người khác hay không.
Kiếm quang khẽ động, Mã Hoa đi tới, cười híp mắt nhìn Tỉnh Cửu, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói: “Làm sao ngươi biết Liễu Thập Tuế do ta tố cáo?”
Tỉnh Cửu nói: “Ta không biết.”
Mã Hoa vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Vậy vì sao ngươi phải chỉ tên khiêu chiến ta?”
Hắn vốn tưởng rằng Tỉnh Cửu đoán được chân tướng sự tình muốn báo thù cho Liễu Thập Tuế.
Tỉnh Cửu không biết Thượng Đức phong hoài nghi Liễu Thập Tuế liên quan đến cái chết của Bích Hồ phong Tả Dịch, là bởi vì Mã Hoa phát hiện Liễu Thập Tuế đêm đó không có ở đây.
Hắn càng không biết, Mã Hoa cùng Cố Hàn cũng biết đêm đó hắn cũng không ở đó, Liễu Thập Tuế vì che dấu cho hắn, mới kiên trì không chịu nói mình đi nơi nào.
Hắn chỉ biết là, tên mập mạp tầm thường này là quân sư của Lưỡng Vong phong, Liễu Thập Tuế rơi vào kết quả này chính là do một tay của hắn.
Quan trọng nhất là, bắt đầu từ suối tẩy kiếm, hắn đã không thích tên mập này.
Mã Hoa thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn hắn.
Bốn năm rồi, hắn phát hiện mình vẫn không nhìn thấu người trẻ tuổi này, nguyên nhân chính là như thế, hắn vẫn duy trì cảnh giác thậm chí là địch ý.
“Ta khẳng định ngươi có ẩn giấu thực lực, tỷ như chưa từng có ai nhìn thấy ngươi ngự kiếm, nhưng ta tin chắc ngươi sớm có thể…”
Hắn nói với Tỉnh Cửu: “Như vậy hôm nay bất luận thắng bại cuối cùng thế nào, ta cuối cùng có thể thấy một chút bí mật của ngươi, cũng xem là tốt.”
Nói xong câu đó, hắn ngự kiếm mà lên, phá vỡ mây mù, đáp vào trên một cây cột đá chỗ cao.
Từ kiếm quang đến xem, Mã Hoa hiện tại hẳn là Vô Chương sơ cảnh, lấy tiêu chuẩn của Lưỡng Vong phong đến xem quả thật có chút bình thường.
Vô số tầm mắt rơi vào trên người Tỉnh Cửu, tràn đầy tò mò.
Rất nhiều đệ tử tẩy kiếm cũng có thể ngự kiếm, đệ tử tham gia thử kiếm đại hội hôm nay càng không cần phải nói.
Theo lý mà nói, Tỉnh Cửu sớm có thể ngự kiếm, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy hắn làm vậy.
Có người thậm chí cho rằng hắn tu hành kiếm đạo gặp phải chướng ngại cổ quái gì.
Mọi người rất muốn biết, hắn chuẩn bị làm sao đi lên cột đá cao hơn trăm trượng.
Nếu như ngay cả cột đá cũng không thể đi lên, làm sao thử kiếm?
Trì Yến giơ tay phải lên, ý bảo mời.
Tỉnh Cửu cởi xuống thiết kiếm phía sau giơ hướng không trung.
Tư thế này nhìn có chút cổ quái, giống như là một thợ săn đi vào rừng cây u ám giơ lên cây đuốc trong tay.
Nhìn hình ảnh này, các đệ tử vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ thầm đây là muốn làm gì?
Trì Yến nghĩ đến một loại khả năng, khẽ nhíu mày.
Trên thạch đài có chút trưởng lão tóc trắng xoá cũng cảm giác đã gặp ở nơi nào đó, có chút không xác định mà nghĩ chẳng lẽ đây là Cửu Tử kiếm quyết liệu thiên thức ư?
Thời kỳ viễn cổ, kiếm tu ngự kiếm có rất nhiều phương pháp, sau đó càng ngày càng ít, cho đến biến thành hiện tại đều là đạp kiếm mà đi, sở dĩ như vậy tự nhiên có đạo lý riêng.
Đạp kiếm mà đi, có thể lui tới tự nhiên, tương đối dễ dàng, trọng yếu hơn là người tu đạo đứng trên thân kiếm, hai tay trống không có thể thi triển kiếm quyết, dễ dàng công kích.
Nếu như dùng phương pháp ngự kiếm khác, cần dùng tay nắm chặt chuôi kiếm, tự nhiên sẽ thiếu hụt biến hóa.
Phía dưới thạch lâm bỗng nhiên vang lên ông một tiếng.
Khí lãng mãnh liệt, thạch đá cổn động, Tỉnh Cửu biến mất.
Căn bản không có ai kịp phản ứng.
Mọi người trong vô thức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong đám mây xuất hiện một cái hố, mơ hồ có thể thấy một điểm đen nhỏ?
Hắn sợ chiến mà chạy hay là sao?
Vô số tầm mắt rơi vào trong bầu trời, một mảnh an tĩnh.
Cùng với một thanh âm kiếm rít, Tỉnh Cửu lần nữa trở lại trong tầm mắt của mọi người, đáp vào trên một cây cột đá.
Bất kể người khác nhìn chính mình thế nào, hắn cũng rất bình tĩnh.
Triệu Tịch Nguyệt lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu uống trà.
Nàng đoán được hắn bởi vì thật lâu không ngự kiếm phi hành, có chút mới lạ, không khống chế được, cho nên… bay hơi cao một chút.
Quả thật rất cao.
Thanh Sơn sư trưởng đã thấy rõ ràng, Tỉnh Cửu bay đến chỗ cao nhất của Thanh Sơn đại trận mới vừa đáp xuống, không khỏi âm thầm sợ hãi than.
Còn đang Thừa Ý cảnh, đã có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế ngự kiếm bay đến loại độ cao này, tên đệ tử trẻ tuổi này quả nhiên là đáng giá kiếm đạo kỳ tài mà Thanh Sơn mong đợi.
Bên ngoài hơn mười trượng trên một cây cột đá, trên mặt Mã Hoa lần đầu tiên toát ra vẻ ngưng trọng, nói: “Không ngờ ngự kiếm thuật của ngươi tốt như thế, nghĩ đến là chuẩn bị thời khắc tương lai bỗng nhiên nổi tiếng, hôm nay bị buộc dùng ra, ta có chút cảm thấy tiếc nuối thay ngươi.”
Tỉnh Cửu không nói gì, dĩ vãng hắn chưa bao giờ ngự kiếm, cùng muốn ẩn dấu thực lực, để bỗng nhiên nổi tiếng không có bất cứ quan hệ nào, tự có đạo lý của hắn.
Mã Hoa cười cười, bỗng nhiên đạp kiếm tái khởi, đáp xuống một cây cột đá xa hơn.
Hiện tại hai cây cột đá cách nhau hơn một trăm ba mươi trượng.
Thừa Ý cảnh giới đệ tử phi kiếm sát thương cự ly xa nhất không cách nào vượt qua trăm trượng.
Cho dù Tỉnh Cửu thiên phú dị bẩm, kiếm đạo tu vi vượt xa Thừa Ý đệ tử bình thường, phi kiếm đến trước người Mã Hoa cũng tất nhiên là hết sức, không còn uy lực.
Nhìn hình ảnh này, đệ tử Thượng Đức phong cùng với mấy ngọn núi khác cũng nhíu mày, chỉ có Lưỡng Vong phong đệ tử vẻ mặt không thay đổi.
Bọn họ rất quen thuộc đối với phong cách hành sự của Mã Hoa, biết hắn sẽ không tính sót bất kỳ chi tiết nào cả, không sẽ để ý bất kỳ đánh giá, chỉ là một lòng theo đuổi thắng lợi.
Hôm nay cũng sẽ không có bất kỳ ngoại lệ nào.
Quyển 2 – Chương 35: Kiếm đi
Không đợi Tỉnh Cửu kịp phản ứng, Mã Hoa đã xuất kiếm trước.
Thanh âm kiếm rít xuyên qua thạch lâm dày đặc.
Một đạo kiếm quang hướng Tỉnh Cửu đánh tới.
Ở khoảng cách như vậy, Tỉnh Cửu không cách nào dùng phi kiếm phản công, chỉ có thể lựa chọn né tránh.
Phương pháp duy nhất để hắn có thể chiến thắng Mã Hoa, chính là ngự kiếm mà lên, mạo hiểm thu hẹp khoảng cách cùng với đối phương, sau đó đến cường công.
Một cuộc thử kiếm trước đó, vị đệ tử Bích Hồ phong kia nghênh chiến Thiên Quang phong sư huynh cảnh giới hơn xa mình, chính là làm như vậy.
Mã Hoa tinh thông mưu tính, đem những chuyện này tính toán rõ ràng, hắn đã chuẩn bị nếu như Tỉnh Cửu thật có thể tránh phi kiếm của mình, lại gần mình, như vậy hắn sẽ thu hồi phi kiếm lần nữa lui về phía sau, tóm lại nhất định phải bảo đảm cự ly với đối phương, như thế sẽ có thể giữ vững cục diện.
Về phần làm như vậy sẽ có chút mất thể diện, hoàn toàn không có trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Dĩ nhiên, hình ảnh như vậy có thể không xuất hiện sẽ tốt hơn.
Cho nên hắn xuất kiếm vô cùng thật tình, muốn tranh thủ chỉ dùng một kiếm để đánh bại Tỉnh Cửu.
…
…
Trên thạch đài.
Vân Hành phong chủ bỗng nhiên giơ giơ tay áo.
Một đạo khí tức cực kỳ cường đại, hướng bốn phía dũng mãnh lao tới.
Thạch lâm mây mù lượn lờ, bị đạo khí này tức ảnh hưởng, chậm rãi chìm xuống phía dưới, cho đến rơi trên mặt đất, biến thành một tầng biển mây dày hai thước.
Hình ảnh thày thật sự rất đẹp, nhưng mọi người biết được, Vân Hành phong chủ cũng không phải là muốn tạo cảnh, là muốn để cho các đệ tử trên mặt đất thấy rõ ràng cuộc chiến kế tiếp này.
Các sư trưởng bao gồm Vân Hành phong chủ ở bên trong đối với Tỉnh Cửu thì phá giải cục diện Mã Hoa doanh tạo nên như thế nào thật sự tò mò, đồng thời muốn để cho các đệ tử từ trong đó học được một số thứ.
Nhìn từ điểm này, bọn họ rất rõ ràng càng thêm coi trọng Tỉnh Cửu trong trận chiến này.
…
…
“Đi.”
Tỉnh Cửu phá giải cục diện của Mã Hoa, vẫn chọn dùng phương pháp chính hắn quen thuộc nhất, vẫn chỉ nói một chữ.
Thiết kiếm phá không đi, bay về phía cột đá cách hơn một trăm trượng.
Dùng chữ bay có chút không xác thực, bởi vì thiết kiếm quá nhanh, nhanh đến mức không có tàn ảnh, ngay cả kiếm quang cũng không kịp biến thành một đường.
Mọi người đang xem cuộc chiến chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, tựa như vừa rồi Tỉnh Cửu rời khỏi mặt đất, đạo thiết kiếm kia đã đi tới giữa hai cây cột đá.
Lúc này phi kiếm của Mã Hoa mới rời cột đá không tới hai mươi trượng cự ly.
Nhìn đạo thiết kiếm kia, Mã Hoa vừa sợ lại lo, kiếm nguyên xông ra, mạnh mẽ triệu hồi phi kiếm cản trước người.
Tóe một tiếng giòn vang!
Phía trên thạch lâm cuồng phong gào thét, sóng âm hướng bốn phía phất đi.
Ở giai đoạn khẩn yếu nhất, kiếm của hắn hiểm lại càng hiểm chặn được thiết kiếm của Tỉnh Cửu.
Hắn ngã ngồi trên cột đá, thất kinh, thức hải chấn động sinh sóng, kiếm hoàn càng không cách nào bình tĩnh.
Kiếm của Tỉnh Cửu thật là mạnh!
Điểm này không chỉ nói trên thân kiếm mang theo lực lượng khổng lồ, lại càng chỉ tốc độ.
Sưu một tiếng, thiết kiếm của Tỉnh Cửu lần nữa vòng lại, vẫn không có tàn ảnh, chỉ có một đạo kiếm quang rất ngắn.
Mã Hoa biết mình tuyệt đối không đỡ được một kiếm này, muộn hanh nhất thanh, đạp kiếm mà lên, không chút do dự hướng chỗ xa hơn bỏ chạy.
Một lát sau, hắn đáp vào trên một cột đá khác cách hơn mười trượng, quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy cột đá ban đầu mình đứng, đã bị thiết kiếm của Tỉnh Cửu chém ra một cái lỗ thủng, vô số mảnh đá đang hướng mặt đất rơi xuống, nhìn giống như bão tuyết bay múa đầy trời.
Mã Hoa sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo.
Cái gì mưu lược cái gì tính toán, ở trước mặt tốc độ cùng lực lượng tuyệt đối, cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào cả.
Khi thiết kiếm bay tới hắn, hắn thậm chí cảm thấy khí tức tử vong.
Hắn không dám nghĩ nếu như mình phản ứng hơi chậm một chút, sẽ là kết quả như thế nào.
Trên thực tế hắn cũng không có thời gian đi nghĩ những chuyện này, bởi vì kiếm của Tỉnh Cửu lại tới.
Thiết kiếm gào thét phá không, khí thế mười phần.
Mã Hoa biết mình căn bản không đỡ được một kiếm này, cũng không cách nào tránh né được một kiếm này.
Hắn tự tay cầm kiếm cản ở trước người, la lớn: “Ta nhận…”
Oanh một tiếng nổ!
Tỉnh Cửu không cho hắn cơ hội nhận thua.
Thiết kiếm chém xuống, đem chữ hắn còn chưa kịp nói ra miệng, trực tiếp chặt đứt.
Mã Hoa phun ra một ngụm máu.
Hắn cũng không chịu nổi nữa, trực tiếp từ trên cột đá rơi xuống.
Ngọn núi khắp nơi đều là tiếng kinh hô.
Tỉnh Cửu không ngừng tay.
Thiết kiếm hướng Mã Hoa truy kích, tiếp tục chém.
Có chút kỳ quái chính là, Mã Hoa hướng mặt đất rơi xuống, miễn cưỡng vẫn duy trì tư thế cầm kiếm, chặn lại phần lớn công kích.
Thiết kiếm càng không ngừng chém vào trên kiếm của hắn, tựa như một cái trọng chùy không ngừng oanh kích, phát ra thanh âm cực kỳ vang dội.
Ba ba ba ba!
Thiên Quang phong quanh quẩn thanh âm kinh khủng.
Oanh một tiếng, Mã Hoa nặng nề rơi trên mặt đất, đập tan cả biển mây.
Thiết kiếm bay trở về.
Thích Việt phong đệ tử đi tới.
Mã Hoa được đỡ lên, sắc mặt tái nhợt, cả người đầy máu, chật vật tới cực điểm.
Người tu hành thân thể cường độ vượt xa người phàm, hắn không bị kiếm của Tỉnh Cửu chân chính chém trúng, kiếm hoàn tuy có tổn hại, bị thương rất nặng, nhưng tánh mạng hẳn là không ngại.
Hắn nhìn đạo thân ảnh phía trên cột đá, trong mắt chảy ra sợ hãi, run giọng nói: “Ngươi phá cảnh khi nào!”
Ở phía trên thạch lâm đấu kiếm, phi kiếm của Tỉnh Cửu có thể cách một trăm ba mươi trượng hơn còn có thể có uy lực mạnh như vậy, có thể nói là thiên phú dị bẩm của hắn.
Vấn đề là, độ cao của những cột đá này cũng vượt qua trăm trượng, cự ly cuối cùng của hắn cùng với Mã Hoa, chỉ sợ đã tiếp cận hơn hai trăm trượng.
Kiếm của hắn vẫn có thể đuổi theo Mã Hoa, đem người này từ phía trên không chém đến mặt đất, mới vừa rồi tự nhiên bay về, điều này chứng minh cái gì?
Chỉ có đệ tử Vô Chương cảnh giới mới có thể làm được chuyện này!
Giống như Mã Hoa, còn có rất nhiều người nghĩ đến vấn đề này.
Vô số tầm mắt rơi vào đạo thân ảnh phía trên thạch lâm.
“Mới vừa rồi.”
Thanh âm Tỉnh Cửu từ phía trên thạch lâm truyền đến.
Một mảnh xôn xao.
Nhưng Tỉnh Cửu nói chính là thật.
Trong quá trình cùng Triệu Tịch Nguyệt du lịch đại lục, hắn một mực chuẩn bị phá cảnh vào Vô Chương, mùa thu năm ngoái đã có cảm ứng.
Bởi vì một vài nguyên nhân, nói đúng ra, bởi vì thân thể của hắn, hắn vẫn có chút do dự.
Cho đến vừa rồi, thấy Liễu Thập Tuế bị Quá Nam Sơn đánh xuống bụi bậm, hắn mới rốt cục đưa ra quyết định.
Mã Hoa tự nhiên không tin lời của hắn, trên mặt tràn đầy máu đen nặn ra vẻ cười thảm, nói: “Cùng đồng môn giao thủ, có cần tới mức như vậy không?”
Vừa mới dứt lời, hắn lại phun ra một ngụm máu, bên trong còn mang theo mấy cái răng gãy, đây đều là mới vừa rồi bị kiếm của Tỉnh Cửu chấn xuống.
Có ít người cảm thấy hình ảnh Mã Hoa bị thiết kiếm từ trên cột đá nện vào mặt đất có chút quen mắt.
Sau đó bọn họ mới nhớ ra, trước đó không lâu cảnh tượng Liễu Thập Tuế bị Quá Nam Sơn phế bỏ, cùng có thể nói là hoàn toàn giống nhau như đúc.
“Người này thù dai như thế sao.”
Lâm Vô Tri nghĩ tới ba năm trước đây thừa kiếm đại hội Tỉnh Cửu gõ Cố Thanh ba cái, cười khổ lắc đầu.
Ở trước người của hắn, Bạch Như Kính trưởng lão khẽ cau mày, không biết đang suy nghĩ gì, Mặc trưởng lão lại là cười ha ha mấy tiếng, lộ ra vẻ rất thưởng thức.
Ở trận đấu kiếm này, không có ai xuất thủ cứu giúp Mã Hoa, cũng không ai hô ngừng, bởi vì ai nấy đều thấy được Tỉnh Cửu không dùng toàn lực.
Nếu không tại sao thiết kiếm mỗi lần cũng sẽ chính xác chém vào trên thân kiếm của Mã Hoa?
Dĩ nhiên đó cũng không phải Tỉnh Cửu hạ thủ lưu tình.
Ngược lại, hắn chính là muốn ngay trước mặt Thanh Sơn đệ tử đem Mã Hoa đánh gục, muốn cho Lưỡng Vong phong mất thể diện.
Mã Hoa ứng đối thật ra không có vấn đề gì, đối với cục diện chiến đấu thôi diễn cũng tương đối chính xác, chẳng qua là ở trước kiếm của Tỉnh Cửu hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Hiện tại vấn đề duy nhất là, Tỉnh Cửu đi tới Thanh Sơn mới sáu năm, làm sao lại có thể có kiếm nguyên dư thừa như thế?
Trì Yến ngẩng đầu nhìn phía trên thạch lâm, hỏi: “Tiếp tục?”
Tỉnh Cửu biết vị Thượng Đức phong trưởng lão này hẳn là đoán được dụng ý của mình, lần nữa nhìn về thạch đài của Lưỡng Vong phong đệ tử.
“Xin chỉ giáo.”
Lần này, người mà hắn nhìn là Cố Hàn