Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 22 [ Quyển 2 – chương 41 đến 45 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 2 – Chương 41: Chín ngày cùng một năm của Liễu Thập Tuế
Một tên phế nhân cho dù muốn một lần nữa thành người bình thường, cũng cần trả giá bằng cố gắng rất lớn.
Liễu Thập Tuế ngồi trong ruộng nước, lặng yên suy nghĩ.
Liễu phụ không để ý tới hắn, trầm mặc cắm mạ, lưng vô cùng cong.
“Còn ngồi đó làm gì!”
Liễu mẫu đem hắn từ bên trong ruộng kéo ra, đánh hắn hai cái, trong mắt còn chứa nước mắt.
Ngày thứ tư, Liễu Thập Tuế không ra khỏi nhà.
Trời còn chưa sáng hắn đã tỉnh giấc, rửa mặt đơn giản bắt đầu ngồi xổm xuống mà bước.
Đây là Thanh Sơn Tông nhập môn công pháp.
Hắn biết mình không thể dựa vào thứ này lần nữa bước lên con đường tu hành, nhưng hắn cảm thấy nó có thể trợ giúp chính mình mau sớm khôi phục khí lực.
Không bao lâu, trên trán của hắn toát ra mồ hôi to như hạt đậu nành.
Hắn biết mình còn rất yếu, không thể cưỡng ép kiên trì, quyết định nghỉ ngơi một lát.
Ở trong thời gian nghỉ ngơi, hắn thuận tiện vẩy nước quét nhà một lần.
Ngày thứ năm, Liễu Thập Tuế tiếp tục tập luyện, đợi y phục bị mồ hôi ướt nhẹp, lại cảm thấy có chút thống khoái.
Ở giữa lúc nghỉ ngơi, hắn đi sau viện dặm hái chút ít ớt cùng cải thìa, sau đó cẩn thận rửa sạch.
Liễu mẫu trở về chuẩn bị nấu cơm, nhìn phòng bếp sạch sẽ cùng các món ăn, dụi dụi con ngươi.
Ngày thứ sáu, Liễu Thập Tuế trừ luyện công pháp, cũng bắt đầu luyện quyền, bất quá không giống với lúc ở Nam Tùng đình, thời điểm hắn xuất quyền không có bất kỳ thanh âm, rất là an tĩnh.
Hắn đi vườn rau bấm vài mớ rau cúc vàng non, trở lại phòng bếp, thấy một miếng thịt heo, suy nghĩ một chút thuận tay thái ra.
Ở Thanh Sơn mấy năm, hắn rất ít trở về, nhưng nhớ lời Tỉnh Cửu nói, gửi không ít tiền bạc về nhà, Liễu gia hiện tại cuộc sống thật ra cũng không vất vả.
Liễu mẫu về nhà nhìn nồi nấu tỏa hương, ngẩn người hướng về phía ngoài cửa sổ hô: “Ngày mai ngươi nấu nướng đi, ta giúp lão hán ngươi làm nhiều thêm chút rồi mới về.”
Ngày thứ bảy, trừ luyện công pháp, luyện quyền, Liễu Thập Tuế bắt đầu chạy bộ, thấy trên mái hiên nhà sau viện bị mưa dột.
Làm cơm xong, nướng một con cá trắm cỏ, lấy chút ít dưa muối, hắn dời thang đi tới sau viện, đinh đinh đương đương suốt cả buổi trưa.
Ngày thứ tám, trừ những chuyện này, Liễu Thập Tuế còn chặt một đống củi, giống như khi còn bé, sắp xếp lại rất gọn gàng.
Ngày thứ chín, hắn đi ra ruộng, cấy mạ sắp kết thúc, nếu không đi sẽ không còn kịp nữa.
Liễu phụ không nói gì, đưa tới một cái khăn lông, ý bảo hắn quàng ở cổ, cũng không biết vì phòng ngừa trúng gió hay là sâu bọ trong ruộng.
Liễu Thập Tuế cúi đầu bắt đầu làm việc, hết sức chuyên chú.
Trời xanh mây trắng trên mặt nước biến thành ánh nắng chiều, hắn ngẩng đầu lên, cảm thấy đau lưng, hướng bên cạnh vừa nhìn, phát hiện mình chỉ làm bằng một phần năm của phụ thân.
Hắn không nóng nảy, nghĩ thầm từ từ sẽ tốt, hơn nữa hắn rất hài lòng vì mình gieo mạ vô cùng thẳng, vô luận nhìn hướng nào cũng đều thẳng tắp.
“Gieo thẳng làm gì? Đẹp mắt không thể có cơm ăn.”
Liễu phụ từ bên cạnh hắn đi qua.
Liễu Thập Tuế cười, nghĩ thầm chẳng lẽ tên kia cũng bởi vì dáng vẻ quá dễ nhìn, cho nên mới theo đuổi đẹp mắt ư?
Hắn trong vô thức nhìn về sơn đạo ngoài cửa thôn, không có ai.
Những ngày kế tiếp, Liễu Thập Tuế giống như những người lao động cường tráng trong thôn, làm việc nhà nông cực khổ, thân thể dần dần tốt hơn, mặt cũng một lần nữa biến thành màu đen.
Mấy ngày đầu, hắn thỉnh thoảng sẽ từ bên trong ruộng đứng dậy nhìn về cửa thôn, vẫn không có ai xuất hiện.
Sau đó, hắn không nhìn cửa thôn một lần nào nữa.
Sau cày bừa vụ xuân là cây trồng vụ hè, sau vụ thu kết thúc chính là mùa đông gian nan, ở trong thôn cũng nhàm chán, vậy thì kết bạn đi vào núi tìm kiếm con mồi.
Liễu phụ Liễu mẫu đã tiếp nhận thực tế, trong nhà một lần nữa có thanh âm cười vui, bọn họ cũng một lần nữa tiếp nạp hắn, thậm chí có người chuẩn bị làm mai, bị hắn từ chối nhã nhặn.
Chuyện quá khứ, hắn tựa như có lẽ đã quên toàn bộ, Thanh Sơn tu tiên, giống như một giấc mộng không hề tồn tại.
Ở thời điểm xuyên qua sơn lĩnh, thiên không thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mấy đạo kiếm quang.
Hắn dừng bước, lẳng lặng nhìn trời, cho đến khi kiếm quang biến mất, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Mùa đông đi qua, lại là mùa xuân, một năm cứ như vậy trôi đi.
Ruộng nước lần nữa đầy nước, trời xanh mây trắng lần nữa đi tới bờ ruộng, thôn dân lại muốn nghênh đón một đoạn cuộc sống khổ cực nhất trong năm.
Ban đêm, Liễu Thập Tuế dùng cuốc đem bùn đất cuốc ra, tùy thời chuẩn bị gieo hạt.
Hắn nhìn nước trong ruộng, vuốt vuốt eo, dã tâm dần sinh ra.
Hắn nghĩ, ngày mai mình nhất định làm nhiều hơn so với phụ thân, hơn nữa nhất định phải thẳng hơn tên kia.
“Quá khứ là trời sanh đạo chủng, hiện tại lại muốn cố gắng trở thành nông phu, thật là khiến người thương xót.”
Một thanh âm âm lãnh mà tràn đầy ác ý từ phía sau truyền đến.
Liễu Thập Tuế quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy trên cây xanh đang đứng một người.
Người kia mặc áo đen, mang cái mũ hình dáng rất kỳ quái, dung mạo tầm thường, nhưng phát ra khí tức cực kỳ âm trầm.
Liễu Thập Tuế không để ý tới hắn, quay đầu tiếp tục.
“Không hổ là đồ đệ Thanh Sơn Tông dạy dỗ, rơi vào hoàn cảnh như vậy, lại còn ngạo khí như thế, ngay cả lai lịch của ta cũng không hỏi một chút?”
Người áo đen kia nói: “Ta đến từ Huyền Âm Tông.”
Nghe những lời này, tay Liễu Thập Tuế đang nắm cái cuốc khẽ chặt hơn.
Huyền Âm Tông là tà đạo tông phái trứ danh, cùng Thanh Sơn Tông đại biểu chánh đạo môn phái từ trước đến giờ thủy hỏa bất dung.
Nếu là trước kia, một đệ tử Huyền Âm Tông bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, Liễu Thập Tuế dĩ nhiên không chút do dự rút kiếm mà chiến một phen.
Vấn đề là, hiện tại trong tay của hắn không có kiếm, chỉ có một cái cuốc, cho nên hắn không làm gì cả, tiếp tục công việc.
Huyền Âm Tông sứ giả cảm thấy có chút ý tứ.
Tên Thanh Sơn khí đồ này không có cố gắng chạy trốn một cách đáng thương, cũng không dũng cảm nhào lên, như chuyện gì cũng không phát sinh.
“Ta thích ngươi, cho nên ta quyết định giúp ngươi.”
Huyền Âm Tông sứ giả từ cây trên đáp xuống, nói với hắn: “Mặc dù kinh mạch của ngươi bị đứt, kiếm hoàn bị hủy, nhưng chỉ cần ngươi còn sống, cũng không phải lo gì, chỉ cần ngươi nguyện ý đi theo ta, ta có thể giúp ngươi một lần nữa khôi phục thực lực, đồ vật cũng đừng thu thập, trong Lãnh Sơn cái gì cũng có, nơi này cách Thanh Sơn quá gần, ta cũng không muốn bị đồng môn trước kia của ngươi phát hiện.”
Lãnh Sơn là gọi chung cho dãy núi cao phía tây bắc cánh đồng tuyết Triêu Thiên đại lục, Côn Luân Sơn, Thiên Sơn, Nha Sơn cũng trong đó, Huyền Âm Tông tổng đàn cũng ở bên kia.
Liễu Thập Tuế vẫn không để ý đến hắn.
Huyền Âm Tông sứ giả vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Nếu như ngươi còn như vậy, ta sẽ giết ngươi.”
Liễu Thập Tuế biết hắn nói thật, đối với tà phái đệ tử mà nói, giết người là chuyện rất tùy ý.
“Ta biết đạo lý yêu hỏa bất diệt.”
Liễu Thập Tuế để cuốc xuống, nhìn hắn nói: “Nếu như ta muốn thông qua phương pháp này tiếp tục tu hành, chính mình cũng có biện pháp.”
Huyền Âm Tông sứ giả rất giật mình.
Hắn rất chắc chắn có thể trợ giúp Liễu Thập Tuế chữa trị thương thế, tiếp tục tu hành, nếu không tông phái cũng sẽ không âm thầm quan sát suốt một năm.
Nhưng hắn không ngờ Liễu Thập Tuế chính mình lại cũng biết bốn chữ yêu hỏa bất diệt, chính là mấu chốt của phương pháp này.
“Ngươi đã biết có thể, tại sao không làm như vậy?”
Hắn cảm thấy chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Đối với một vị tu đạo thiên tài bị phế bỏ mà nói, có thể một lần nữa bước lên con đường tu hành, chẳng lẽ không phải chuyện trọng yếu nhất ư? Đổi thành người tu hành khác, nếu như tình trạng đồng dạng như Liễu Thập Tuế, thấy cơ hội như vậy, tất nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào nắm lấy, cho dù để cho bọn họ giết cha thí mẹ, sợ cũng có rất nhiều người làm thế.
Vì sao Liễu Thập Tuế biểu hiện bình tĩnh như thế, ở tiểu sơn thôn nơi này đàng hoàng trồng trọt một năm, căn bản không hề thử qua?
“Bởi vì đó là tà phái công pháp.”
Liễu Thập Tuế giọng nói vô cùng tự nhiên, tựa như đang nói chuyện đương nhiên theo lý thường nhất thế gian.
Chánh đạo đệ tử, có thể nào tu hành tà phái công pháp?
Được rồi, hắn hiện tại đã không phải Thanh Sơn đệ tử, thậm chí không phải người tu đạo, nhưng hắn vẫn có thể làm như vậy.
Nông phu, cũng có thể đi chánh đạo.
Huyền Âm Tông sứ giả theo dõi hắn thời gian rất lâu, hỏi: “Ngươi ngu sao?”
Liễu Thập Tuế suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ có chút?”
“Ta đời này sợ nhất đúng là loại người như ngươi, thật phiền toái quá mức.”
Lưu lại những lời này, Huyền Âm Tông sứ giả xoay người rời đi.
Quyển 2 – Chương 42: Ba chủ ý
Ban đêm, Liễu Thập Tuế nằm trên giường, nhìn ánh sao ngoài cửa sổ ngây người.
Hắn đã thật lâu không mất ngủ, cho đến hôm qua người của Huyền Âm Tông vừa tới, cuộc sống bình tĩnh ở sơn thôn rốt cục bị phá.
Một năm qua, hắn dần dần hiểu được tại sao Tỉnh Cửu rất ít khi nói chuyện, thích ngây người.
Đó là bởi vì quá nhiều chuyện trong lòng.
Sáng sớm rời giường, hắn cùng cha mẹ nói rõ có việc, tạm thời không đi tới ruộng.
Không bao lâu, cửa viện bị gõ vang.
Đẩy cửa viện vừa nhìn, người đến là vị thư sinh lớn tuổi, trường sam màu lam bị giặt tới trắng bệch, râu mép cũng bạc trắng, làm cho người ta cảm giác đức cao vọng trọng.
Liễu Thập Tuế có chút bất ngờ, hỏi: “Đổi người rồi?”
Lão thư sinh nói: “Đúng vậy.”
Liễu Thập Tuế nói: “Thỉnh giáo?”
Lão thư sinh nói: “Nhất Mao Trai.”
Liễu Thập Tuế khiếp sợ, sau đó bắt đầu nghiêm nghị kính nể.
Nói đến Triêu Thiên đại lục chánh đạo tu hành môn phái, mấy chục năm gần đây Tây Hải kiếm phái cùng Phong Đao Giáo danh tiếng chính thịnh, nhưng nói nội tình cùng địa vị, vẫn là Trung Châu Phái, Thanh Sơn Tông, Quả Thành Tự cùng với Nhất Mao Trai, trong Nhất Mao Trai đều là thư sinh, làm việc từ trước đến giờ khiêm tốn, nhưng thực lực thì không người dám hoài nghi.
Lão thư sinh nói: “Ngày hôm qua người kia chỉ nhìn ngươi ba ngày, ta xem ngươi ba tháng, ta xác nhận mình rất thích đứa bé này, cho nên ta tới rồi.”
Liễu Thập Tuế nói: “Ta cũng thích Nhất Mao Trai.”
Hắn nói chính là lời thật. Ở rất nhiều người xem ra, Nhất Mao Trai thư sinh ý khí, thanh đàm ngộ quốc, nhưng phải biết rằng khi Tuyết Quốc xâm nhập phía nam, hoàng thống đoạn tuyệt kia, Nhất Mao Trai thư sinh người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hi sinh cho tổ quốc so với Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái cộng lại còn nhiều hơn, có tư cách nhận được tôn trọng.
“Mời ngồi.” Liễu Thập Tuế đem ghế ra ngoài.
Lão thư sinh ngồi xuống, nói: “Các ngươi hôm qua đối thoại, ta đã biết.”
Nhất Mao Trai thư sinh, biết Huyền Âm Tông đệ tử đang ở phụ cận, không đi trảm yêu trừ ma, vốn có chút vấn đề.
Từ những lời này, còn có thể nghe ra bọn họ tựa hồ quen biết.
Liễu Thập Tuế có chút giật mình, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, trầm mặc một chút, hỏi: “Ngài tìm ta làm gì?”
Lão thư sinh nói: “Đương nhiên là dẫn ngươi đi.”
Liễu Thập Tuế nhìn ánh mắt của hắn hỏi: “Đi Nhất Mao Trai?”
Lão thư sinh trầm mặc một chút, nói: “Nếu như ngươi kiên trì, cũng không phải không thể an bài.”
Liễu Thập Tuế đã hiểu, nói: “Ta không muốn bái nhập nơi khác.”
Lão thư sinh nói: “Ngươi đã bị trục xuất Thanh Sơn, bái nhập môn phái khác, không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa… Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn từ bỏ ư?”
Liễu Thập Tuế nói: “Nếu như ta muốn khôi phục tu hành, cần tiếp tục tu luyện tà công.”
Lão thư sinh nói: “Công pháp chỉ là một thanh đao, thanh đao này dùng để giết người hay là cứu người, tất cả đều dựa theo một ý niệm của chúng ta. Tựa như lúc ấy Thanh Sơn thử kiếm, ngươi dùng yêu đan chi hỏa cùng Huyết Ma Giáo bí pháp chiến thắng Giản Như Vân, không phải bởi vì ngươi cho rằng hắn là người xấu ư? Dùng tà phái công pháp làm chuyện chánh đạo, đó chính là chính đạo công pháp.”
Lời này rất có đạo lý, huống chi ví dụ hắn đưa ra hoàn toàn nói đến nội tâm của Liễu Thập Tuế, nhưng Liễu Thập Tuế vẫn không đồng ý.
“Chính hôm đó, ta phát hiện mình chưa biết có thể cầm được thanh đao này hay không.”
Hắn nói: “Đã như vậy, ta đây không thể nhặt thanh đao này lên lần nữa.”
Lão thư sinh hiểu ý tứ của hắn, cảm khái nói: “Rất giỏi, năm đó nếu như ngươi trực tiếp tới Nhất Mao Trai thì thật tốt, đâu cần phiền toái như hiện tại.”
…
…
Một đêm không có chuyện gì xảy ra cũng không ngủ.
Liễu Thập Tuế, đẩy ra cửa viện.
Một người trung niên đi đến, không để ý tới hắn, chắp hai tay, đánh giá một chút tiểu viện, lộ ra vẻ cực kỳ cao ngạo.
Dĩ nhiên, hắn cũng có tư cách cao ngạo, khí tức sâu không lường được, khí độ cũng không tầm thường.
Liễu Thập Tuế có chút buồn ngủ, ngáp dài hỏi: “Lại thay đổi người rồi?”
“Trung Châu Phái, Nguyên Anh Ngụy Thành Tử.”
Trung niên nhân nói.
Liễu Thập Tuế đột nhiên không còn buồn ngủ, khiếp sợ im lặng.
Triều Ca tu hành thể hệ lấy Trung Châu Phái cầm đầu Nguyên Anh cảnh đồng đẳng với Thanh Sơn thể hệ Du Dã thượng cảnh, đây là tiền bối cao thủ chân chính.
Ngụy Thành Tử nhìn Liễu Thập Tuế một cái, nói: “Thanh Sơn Tông quả nhiên vẫn không phóng khoáng như vậy, một tài liệu tốt như ngươi, ăn viên yêu đan có đáng gì, lại còn muốn trục xuất sơn môn.”
Liễu Thập Tuế vốn định nói chớ sỉ nhục sư môn ta, nhưng cuối cùng giữ vững trầm mặc.
Ngụy Thành Tử không đi vòng vèo, nói thẳng: “Ngươi không dám chắc có thể cầm cây đao này hay không, sợ tà công cắn trả, xem ra kỳ ngộ của ngươi không đủ, nếu theo ta đi, ta truyền cho ngươi công pháp giúp ngươi thủ thần, cho dù không được, đến lúc đó tự sát là được, nếu ngươi có dũng khí chết, lo gì không thể chiến thắng chính mình?”
Liễu Thập Tuế trầm mặc, nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Huyền Âm Tông, Nhất Mao Trai, Trung Châu Phái không thể nào đồng thời xuất hiện tại một tiểu sơn thôn.
Hơn nữa người trước là tà phái trứ danh, Trung Châu Phái Nguyên Anh cảnh cường giả, làm sao có thể để cho Huyền Âm Tông đệ tử sống sót, hơn nữa còn trao đổi tin tức được.
Điểm này chỉ có thể nói rõ, bọn họ là đồng bạn.
Tổ chức gì có khả năng để cho cao thủ ba tông phái lớn làm việc cho họ?
Cửa viện bị đẩy ra, Nhất Mao Trai lão thư sinh cùng vị Huyền Âm Tông đệ tử vẻ mặt âm lãnh đi đến.
“Ngươi từng nghe nói một địa phương tên là Bất Lão Lâm hay không?”
Liễu Thập Tuế nghĩ thầm quả nhiên đã tới, lẩm bẩm nói: “Thật không nghĩ tới… Các vị tiền bối mời ngồi, ta đi rót chén trà cho các ngươi.”
Nói xong câu đó, hắn xoay người vào phòng bếp, cầm thái đao lên, không chút do dự hướng cổ của mình chém tới.
Một đạo âm phong từ trong viện rót vào phòng bếp, đem hắn đánh bay ra ngoài, nặng nề đụng vào trên tường, thái đao rơi trên mặt đất, phát ra đương một tiếng.
Huyền Âm Tông đệ tử cười lạnh nói: “Phản ứng cũng rất nhanh.”
Lão thư sinh lấy ra một chiếc khăn đưa cho hắn, ý bảo hắn lau khóe môi tràn ra huyết thủy.
Ngụy Thành Tử nói: “Thanh Sơn đệ tử đều bị sư trưởng dạy rất bảo thủ, Bất Lão Lâm không chắc đều là người xấu.”
Liễu Thập Tuế cự tuyệt chiếc khăn kia, vịn tường đứng dậy, dùng ống tay áo lau máu, quan sát Ngụy Thành Tử nói: “Không, các ngươi đều là người xấu.”
“Công pháp chẳng phân biệt chánh tà đều là đao, Bất Lão Lâm cũng là một thanh đao.” Lão thư sinh nhìn hắn ôn hòa nói: “Ngươi có thể dùng cây đao này để làm chuyện tốt, tỷ như gian thần trong Triều Ca thành, vừa tỷ như đại tướng chuẩn bị đầu hàng, người như vậy giết mấy cái, thiên hạ thương sinh đều sẽ cảm tạ ngươi.”
Liễu Thập Tuế lắc đầu nói: “Ta không tin Bất Lão Lâm sẽ có người tốt.”
“Chẳng lẽ Thanh Sơn Tông đều là người tốt? Nếu như đều là người tốt, làm sao ngươi lại rơi vào kết quả như vậy? Trung Châu Phái ta, giống như trước cũng có ác nhân.”
Ngụy Thành Tử nói: “Bất Lão Lâm cũng giống như thế, có người tốt cũng có người xấu, cho nên mấu chốt là ngươi muốn làm hạng người gì.”
Liễu Thập Tuế trầm mặc, nói: “Nhưng các ngươi chứng minh như thế nào?”
Huyền Âm Tông đệ tử nghe vậy có chút không nhịn được, nhìn hắn nói: “Nếu như ngươi không chịu theo chúng ta, ta sẽ đem người cả thôn các ngươi đều giết sạch.”
Liễu Thập Tuế nhìn vị lão thư sinh kia nói: “Ta cảm thấy được người như vậy ngay cả tư cách làm chuyện tốt cũng không có.”
Lão thư sinh khẽ mỉm cười, không nói gì.
Ba một tiếng vang nhỏ.
Tay của Ngụy Thành Tử đánh vào đỉnh đầu Huyền Âm Tông đệ tử.
Đầu Huyền Âm Tông đệ tử tựa như dưa hấu chín mọng nứt ra, quỷ dị chính là, không có máu chảy ra.
Một đạo hắc vụ từ đỉnh đầu Huyền Âm Tông đệ tử bay ra, mơ hồ có thể thấy diện mục mơ hồ, dữ tợn hơn nữa sợ hãi, liều mạng chạy ra ngoài phòng.
Lão thư sinh chẳng biết lúc nào đã lấy ra chiết phiến, soạt một tiếng mở ra, hướng đạo hắc vụ kia quạt một cái.
Cùng với một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, đạo hắc vụ kia bốc cháy, rất nhanh đã biến thành vài tia khói xanh.
Ngay sau đó, thi thể Huyền Âm Tông đệ tử cũng trở thành khói xanh, biến mất không thấy gì nữa.
Chuyện diễn ra rất đột nhiên, Liễu Thập Tuế hoàn toàn không kịp phản ứng, ngơ ngác đứng tại nguyên chỗ, không hiểu được chuyện gì.
Quyển 2 – Chương 43: Thật là một đóa hoa nhài xinh đẹp
Ngươi không phải muốn chứng minh sao? Ta chứng minh cho ngươi xem, Bất Lão Lâm có rất nhiều người, cũng có rất nhiều lưu phái, có tốt có xấu.”
Ngụy Thành Tử nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi có thể đứng về phía chúng ta, hoặc là chết đi.”
Bọn họ ngay trước mặt Liễu Thập Tuế, biểu lộ thân phận của mình.
Trung Châu Phái Nguyên Anh trưởng lão cùng với Nhất Mao Trai tiền bối, lại đều là người của Bất Lão Lâm.
Nếu như Liễu Thập Tuế không đi cùng, vậy chỉ có thể chết.
Chỉ có người chết mới không để lộ bí mật này.
Liễu Thập Tuế vẫn không hiểu được, bọn họ làm sao bỗng nhiên hướng Huyền Âm Tông đệ tử kia hạ thủ, chỉ vì chứng minh Bất Lão Lâm cũng có người tốt ư?
“Chúng ta nhận được nhiệm vụ là đem ngươi mang về, hơn nữa phải là ngươi tự nguyện, cho nên chúng ta chỉ có thể dùng phương pháp này để thuyết phục ngươi.”
Ngụy Thành Tử nói: “Rồi lại nói Trung Châu Phái ta giết một ma đầu, có vấn đề gì?”
Liễu Thập Tuế nói: “Ta không cảm thấy mình trọng yếu như vậy.”
Ngụy Thành Tử nói: “Ngươi có tiềm lực rất tốt, bằng chừng ấy tuổi đã có thể đi vào Kim Đan trung kỳ, dõi mắt cả Triêu Thiên đại lục cũng có thể xếp vào mười hạng đầu, Thanh Sơn Tông không quý trọng, tự có nhà khác quý trọng, nếu không phải là những tông phái kia không muốn đắc tội với Thanh Sơn Tông, chỉ sợ đều tới xem ngươi một chút.”
Liễu Thập Tuế trầm mặc, nói: “Ta muốn suy nghĩ, ngày mai các ngươi lại đến.”
Ngụy Thành Tử nói: “Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng không phải cố gắng tự sát, nếu không cả thôn các ngươi đều có thể sẽ vì ngươi mà chôn cùng, còn có cả cha mẹ của ngươi.”
Liễu Thập Tuế quan sát ánh mắt của hắn, nói: “Mới vừa rồi nói người tốt người xấu, thật ra đều là nói dối?”
“Đó là những lý do mà ngươi muốn nghe, những cái cớ ngươi cần, bất kể thiệt giả, ngươi chỉ cần hỏi mình một câu thật cam tâm sao?”
Nói xong câu đó, Ngụy Thành Tử cùng lão thư sinh xoay người rời đi.
…
…
Đêm khuya, sao sáng.
Liễu Thập Tuế lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, không biết có phải ở trong lòng hỏi mình vấn đề kia hay không.
Bỗng nhiên, hắn dậy, đi tới phòng bên cạnh.
…
…
Liễu mẫu nắm tay của hắn, không biết nên nói cái gì.
Liễu phụ thở dài, từ chỗ sâu nhất trong tủ lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho hắn.
Liễu Thập Tuế nhận lấy chiếc hộp, mở ra vừa nhìn, phát hiện bên trong là một đóa hoa nhài.
Đóa hoa nhài này hẳn là dùng đạo pháp niêm phong cất vào, vẫn trắng noãn như lúc ban đầu.
“Đây là Cửu công tử hơn một năm trước đưa cho.”
Liễu phụ nói với hắn: “Hắn từng dặn dò, nếu như ngươi vẫn muốn đi, nhớ đem cái này cho ngươi.”
Liễu Thập Tuế không biết đây là ý gì.
Liễu mẫu cầm lấy đóa hoa nhài, dùng kim chỉ khâu lên trước vạt áo của hắn, rất dễ nhìn.
…
…
Liễu Thập Tuế biến mất khỏi sơn thôn, người trong thôn tự nhiên biết, nhưng ngoại giới không ai để ý.
Hiện tại chuyện trọng yếu nhất của Triêu Thiên đại lục là qua ít ngày nữa sẽ tới Mai Hội, rất nhiều người tu hành đã đi hướng Triều Ca thành.
Hơn mười đạo kiếm quang xuất hiện trên bầu trời xanh lam, hình ảnh Thanh Sơn tiên sư tập thể xuất hành sớm đã trở thành một cảnh cực kỳ tráng quan phía nam đại lục, nếu như khí trời đủ tốt, luôn luôn chút ít dân chúng vận khí không tệ có thể thấy hình ảnh như vậy, sẽ thành đề tài câu chuyện cho bọn họ sau này.
Triêu Nam thành nhận được thông báo, dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh trận pháp, chờ một mạch hơn mười đạo kiếm quang đáp xuống trong thành mới một lần nữa bắt đầu bố trí.
Nam Hà châu là Thanh Sơn kiếm tông truyền thống lĩnh vực, Thanh Sơn thầy trò xuất hành tự nhiên không cần như người tu hành khác vào ở tiên cư.
Làm khu bán đấu giá lớn nhất Nam Hà châu, Bảo Thụ Cư mỗi ngày cũng sẽ tranh thủ số lượng rất nhiều tinh thạch cùng kim ngân, nhưng từ hôm trước bắt đầu ngừng kinh doanh, ông chủ tự mình chỉ huy mười mấy tên chấp sự cùng người ở đem chín tầng lâu lau dọn sạch sẽ, phải bảo đảm không có một chút bụi bậm.
Tầng thứ chín bị chia thành hai gian phòng, một cái thuộc về Thanh Dung phong chủ lần này dẫn đội, một cái khác đang thì thuộc về Triệu Tịch Nguyệt.
Bảo Thụ Cư ông chủ căn bản không có tư cách nhìn thấy hai vị Phong chủ, hắn chỉ hy vọng một vị trong đó không cần nhớ ban đầu ở nơi này bị lạnh nhạt xếp vào tầng bảy huyền tự bính hào phòng, vô luận nhìn như thế nào cũng không tính là lạnh nhạt, nhưng lúc ấy chấp sự nào biết thiếu nữ dùng vải xám che mặt chính là Triệu Tịch Nguyệt trong truyền thuyết?
Bảo Thụ Cư đối với Thanh Dung phong chủ hầu hạ tự nhiên không dám có bất kỳ chậm trễ, nhưng Thanh Sơn đệ tử lần này tham gia Mai Hội cùng với đi theo xem lễ vẫn cảm nhận được thái độ của Bảo Thụ Cư đối với Triệu Tịch Nguyệt càng thêm kính cẩn, trừ mơ hồ lộ ra sợ hãi, lại còn có ý xu nịnh vô cùng minh xác.
Yêu Tùng Sam là một trong mười vị đệ trẻ tuổi chọn ra từ thử kiếm, trước lúc hắn đi Lưỡng Vong phong một mực ở Thượng Đức phong tu kiếm, không rõ nguyên do trong đó, nghe được Tích Lai phong cùng Thích Việt phong hai vị đệ tử giải thích, mới biết được đạo lý gì.
Bảo Thụ Cư là sản nghiệp bên ngoài của Thanh Sơn Tông, dựa vào đấu giá đoạt được tinh thạch cùng tiền bạc số lượng rất lớn, đối với Thanh Sơn Tông mà nói không coi là gì, Thanh Sơn Tông chân chính để ý chính là, triều đình cùng tông phái liên minh hàng năm phân phát đan dược nguyên tài cùng với tu hành cần thiết tư nguyên, hiện tại do Bảo Thụ Cư chịu trách nhiệm vận chuyển tới Thanh Sơn.
Bích Hồ phong tiền nhiệm Phong chủ Lôi Phá Vân đã chết mấy năm, nếu nói di trạch hoặc là nói phân tình sớm đã biến mất hầu như không còn, Bảo Thụ Cư tự nhiên lo lắng bị hủy đi tư cách.
Yêu Tùng Sam không giải thích được nói: “Thần Mạt phong vừa lập, Thanh Sơn nghị sự cũng không tham gia, làm sao lại đi quản những chuyện nhỏ nhặt này, Bảo Thụ Cư vì sao không đi van cầu sư trưởng ngọn núi khác?”
Vị Tích Lai phong đệ tử kia nói: “Ngươi cũng biết Thần Mạt phong vừa lập, trừ Thần Mạt phong, chư phong còn lại ai không có sản nghiệp nhà mình? Tại sao phải đem miếng ngon để cho Bảo Thụ Cư tiếp tục nhấm nháp? Bảo Thụ Cư ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn thay đổi địa vị, trực tiếp đầu nhập vào môn hạ Thần Mạt phong.”
Yêu Tùng Sam khẽ nhíu mày, nói: “Ta thấy vẫn là phí công, tiểu sư cô làm sao lại để ý đến bọn hắn.”
Thích Việt phong đệ tử nở nụ cười, nói: “Tiểu sư cô dĩ nhiên sẽ không để ý, Bảo Thụ Cư cũng không trèo tới được Thần Mạt phong, nhưng ngươi không được quên, nhà tiểu sư cô tại Triều Ca thành, muốn tìm tới cửa không phải việc khó, nghe nói mùa đông năm ngoái, Bảo Thụ Cư hướng Triều Ca thành tặng mấy chục xe đồ tốt.”
Yêu Tùng Sam im lặng một hồi lâu, nói: “Đừng hàn huyên những thứ này, tranh thủ thời gian tĩnh tu sao.”
Mai Hội cách không xa, chỉ cần trên đường cảnh giới tiến thêm một phân, cũng không sai.
Thích Việt phong đệ tử cùng Tích Lai phong đệ tử liếc mắt nhìn nhau, cười khổ lắc đầu, hoàn toàn không có tự tin.
Năm nay Thanh Sơn Tông đệ tử tham gia Mai Hội, rất nhiều người xem ra là một lần yếu nhất mấy trăm năm qua.
Trác Như Tuế còn đang bế quan, Thanh Sơn đệ tử tham gia Mai Hội dĩ nhiên cần do Quá Nam Sơn cầm đầu.
Vị Chưởng môn thủ đồ này đúng là trong Thanh Sơn thử kiếm biểu hiện ra cảnh giới thực lực vượt xa bạn cùng lứa tuổi, hậu tích bạc phát, vậy mà đã tiến vào Du Dã cảnh giới. Dựa theo rất nhiều người suy tính, nếu như Đồng Nhan mấy năm qua không có kỳ ngộ gì, Quá Nam Sơn nhất định có thể chiến thắng đối phương, thậm chí có khả năng khiêu chiến Lạc Hoài Nam.
Kết quả… Kiếm của hắn đã gãy.
Hắn hiện tại chỉ có thể ở lại Vân Hành phong tiếp tục luyện kiếm, không biết năm nào tháng nào mới có thể rời núi.
Trừ Quá Nam Sơn, Cố Hàn còn đang dưỡng thương, Giản Như Vân cũng đang dưỡng thương.
Cẩn thận tính toán, mấy tên đệ tử mạnh nhất Lưỡng Vong phong lần này đều không thể tham gia Mai Hội.
Đều bởi vì người kia.
Tích Lai phong đệ tử nói: “Tại sao hắn không cùng đi với chúng ta?”
Thích Việt phong đệ tử châm chọc nói: “Bởi vì hắn là sư thúc a.”
…
…
Tỉnh Cửu không ngự kiếm, cho đến trời tối mới rời Thanh Sơn, đi tới Vân Tập trấn.
Như lần trước rời Thanh Sơn, hắn đi lên tửu lâu, gọi nồi lẩu.
Lần này hắn không gọi uyên ương oa, trực tiếp gọi một nồi nước lẩu, sau đó đun một mảnh rau cỏ lá cây.
Không có tửu lâu nào hoan nghênh khách nhân như vậy, nhưng khách nhân đã lấy ra một mảnh vàng lá, tự nhiên ngoại lệ.
Quyển 2 – Chương 44: Cảnh Dương chân nhân biệt phủ?
Đem một nồi nước lẩu đun cạn, Tỉnh Cửu đeo nón lá, buộc lại thắt lưng, xuống tửu lâu, đi vào xe ngựa.
Chiếc xe này là Cố gia chuẩn bị trước.
Cố gia là Nam Hà châu đại tộc, có không ít đệ tử tu hành ở Thanh Sơn, đến bây giờ cũng còn có hai vị trưởng lão chia ra thanh tu ở Thiên Quang phong cùng Thích Việt phong.
Làm đệ tử, Cố Thanh có thể nào để cho Tỉnh Cửu phí công vì chuyện nhỏ nhặt này, đã sớm an bài.
Một năm, địa vị của Cố Thanh trong gia tộc mơ hồ xảy ra rất nhiều biến hóa. Bất kể nhìn thế nào, Thần Mạt phong thủ đồ cũng rất có tiền đồ, mặc dù không bằng địa vị của Cố Hàn ở Thanh Sơn, nhưng ai biết tương lai như thế nào, đại gia tộc tự nhiên sẽ không phạm sai lầm trong những chuyện này.
Buồng xe rất lớn, bên trong bố trí rất xa hoa, Cố gia vì chiếc xe này hẳn là đã dùng chút ít tâm tư.
Tỉnh Cửu không hiểu những thứ này, nhưng rất hài lòng.
Bởi vì trong xe có giường, đỉnh còn mở ra một cái cửa sổ, phía trên khảm khối ngọc lưu ly, có thể nhìn xuyên qua thấy bầu trời.
Hắn cởi thiết kiếm dùng vải buộc xuống, nằm dài trên giường, gõ buồng xe.
Tiếng vó ngựa vang lên, xe hướng bên ngoài Vân Tập trấn đi tới.
Mây mù từ bốn phía hội tụ tới, ở ngoài cửa sổ thổi qua.
Hắn nhìn phong cảnh trên cửa, trầm mặc im lặng.
Hắn không theo Thanh Sơn đại đội cùng đi, trừ không muốn cùng Thanh Dung phong vị kia ở quá gần, còn có một nguyên nhân.
Nam Hà châu bắc bộ Manh sơn, đoạn thời gian trước bỗng nhiên có bảo quang tỏa ra, chiếu sáng bầu trời đêm, đó là dấu hiệu có tuyệt thế pháp bảo hiện thế.
Còn có người tu hành nói, nơi đó có một tòa động phủ chân nhân đời trước lưu lại, bởi vì theo thiên địa khí tức biến hóa, sắp mở ra một lần nữa.
Loại tin đồn này cách đoạn thời gian sẽ xuất hiện một lần trên đại lục, không khiến cho quá nhiều tông phái coi trọng, những tông phái có tư cách tham gia Mai Hội cũng không có đệ tử nào đi, Thanh Sơn Tông cũng không để ý đến, cho dù là ở Nam Hà châu.
Tỉnh Cửu dĩ nhiên biết tin đồn này là giả.
Bởi vì trong truyền thuyết vị chân nhân kia tên là Cảnh Dương.
Bất quá hắn vẫn sẽ đi, bởi vì có rất nhiều đệ tử tiểu tông phái cùng tán tu sẽ đi, hắn muốn xem xem tên kia có xuất hiện không.
Tên kia rất thích xem náo nhiệt.
Năm đó sư huynh đệ bọn họ làm cái động phủ giả này, không phải vì tên kia ham chơi, thích xem náo nhiệt sao?
…
…
Một đêm nào đó, xe ngựa dừng lại ở phía nam Manh Sơn.
Tỉnh Cửu đeo thiết kiếm xuống xe, quay đầu nhìn xe ngựa một cái.
Hắn cảm thấy chiếc xe này thật sự rất thoải mái, người tu hành không say xe, theo buồng xe chập chùng, ngược lại có thể giúp hắn ngủ.
Từ Nam Tùng đình đến suối tẩy kiếm con đường rất bằng phẳng, hẳn là càng dễ ngủ.
Hắn nghĩ như vậy, nói với phu xe: “Đưa đến Nam Tùng đình.”
Vị phu xe kia không dám thở mạnh, liều mạng gật đầu.
Hoàng hôn dần sâu, dãy núi mênh mông dần tối, thỉnh thoảng có thể thấy một đạo kiếm quang sáng lên, phía trước tầm bảo đúng là không có người tu hành cảnh giới cao.
Tỉnh Cửu dọc theo sơn đạo đi về phía trước, đêm khuya, đi tới trước một ngôi miếu đổ nát.
Nơi này cự ly động phủ còn hơn hai mươi dặm, vừa lúc ở ngoài cấm chế.
Nơi này nói cấm chế không phải là trận pháp, mà là lệ cũ của tu hành giới phía nam đại lục, trước khi đi hắn đã hỏi Cố Thanh rất rõ ràng.
Người tu hành lúc tầm bảo, nếu như có ý đối với bảo tàng, muốn ở trước lúc động phủ mở ra tiến vào hai mươi dặm cự ly, nếu không ngươi không có tư cách tham gia phân bảo.
Quy củ này rõ ràng cho thấy mô phỏng theo Thanh Sơn Tông, chỉ là có chút bất luân bất loại.
Tỉnh Cửu đi vào ngôi miếu đổ nát.
Trong miếu đốt một đống lửa.
Hơn mười người tu hành vây quanh đống lửa mà ngồi.
Người tu hành không sợ lạnh, nhãn lực hơn xa thường nhân, đi lại ban đêm cũng không cần ánh sáng, nhưng bọn hắn vẫn đốt một đống lửa.
Không ai thích cô độc, đống lửa là dấu hiệu để kêu gọi đồng bạn, tụ chung một chỗ thường thường sẽ mang đến dũng khí cho mọi người.
Ánh lửa chiếu sáng mặt của bọn họ, ngọn lửa theo gió mà động, để cho sắc mặt của bọn họ cũng có chút âm tình bất định, hẳn là còn đang do dự, có muốn ở nửa đêm trước lúc động phủ mở ra đi phía trước mấy dặm hay không, vấn đề là như vậy tất nhiên sẽ nghênh đón người cạnh tranh dây dưa cùng tranh đấu, vạn nhất động phủ là giả chẳng phải là thua lỗ hay sao?
Hơn mười tầm mắt rơi vào trên người Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu không để ý đến, đi tới trong góc ngồi xuống.
Hắn không cần đồng bạn, sớm đã quen với cô độc.
Trong ngôi miếu đổ nát một mảnh an tĩnh, chỉ có thanh âm ngọn lửa bị sơn phong phất động.
Không biết qua thời gian bao lâu, ngoài miếu truyền tới một thanh âm cực kỳ vang, hòa tan cảm giác khẩn trương bị đè nén vì bóng đêm trong ngôi miếu đổ nát mang đến.
“Chuyện này không có khả năng là thật! Bọn họ không biết nghĩ ư, còn Cảnh Dương chân nhân biệt phủ cái gì? Nơi này chính là Nam Hà châu, nếu như là Cảnh Dương chân nhân biệt phủ, Thanh Sơn Tông làm sao có thể để cho người ta tới gần? Cho dù Trung Châu Phái cũng chỉ có thể xa xa tránh né! Cũng chỉ có đám ngu ngốc mới tin tưởng.”
Đi vào ngôi miếu đổ nát chính là hai vị tăng nhân, một già một trẻ, nói chuyện chính là vị trẻ tuổi.
Hơn mười người tu đạo hướng về phía tên tăng nhân trẻ tuổi kia trợn mắt.
Tăng nhân trẻ tuổi tính tình qua loa, căn bản không chú ý tới ánh lửa, cũng không nghĩ tới trong miếu có người, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Đám ngu ngốc kia… là những người này sao?
Sau lưng nói xấu người khác lại bị người ta nghe được, tăng nhân trẻ tuổi rất lúng túng, liên tục khom người nói xin lỗi.
Hơn mười người tu đạo vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ, bởi vì thái độ tăng nhân trẻ tuổi nói xin lỗi quả thật vô cùng thành khẩn, trọng yếu hơn, hắn cùng với vị lão tăng kia đeo cựu mộc thế, khổ tu trang phục, vừa nhìn đã biết lai lịch, làm sao bọn hắn những người này đắc tội được?
Nghe nói Quả Thành Tự cao tăng tính tình rất tốt, mắng mấy câu, vừa có ý nghĩa gì?
Không người nào dám làm gì, đón nhận tăng nhân trẻ tuổi nói xin lỗi, đứng dậy hướng lão tăng hành lễ thỉnh an, càng nhường vị trí tốt nhất bên đống lửa.
Tăng nhân trẻ tuổi chợt thấy Tỉnh Cửu trong góc mang nón lá, có chút do dự, vừa nhìn hai lần mới xác nhận, không khỏi a gọi một tiếng.
Lão tăng bất đắc dĩ nói: “Thì thế nào?”
“Ai nha ai nha ai nha…”
Tăng nhân trẻ tuổi cảm thấy Tỉnh Cửu muốn che dấu thân phận, không muốn chỉ hắn, rất gấp gáp, đối với lão tăng nói: “Sư bá, ngươi nói đúng, ta sai lầm rồi.”
Tại hắn nghĩ đến, Thanh Sơn Tông nếu phái ra Thần Mạt phong Tỉnh Cửu, tối nay động phủ mở ra mặc dù không phải là Cảnh Dương chân nhân biệt phủ, cũng tất nhiên có chút lai lịch.
Tỉnh Cửu gặp qua tăng nhân trẻ tuổi hai lần, lại không nghĩ rằng hắn nhiều lời như thế, so với Thập Tuế còn muốn om sòm hơn.
Đặt ở dĩ vãng, hắn hoặc là sẽ có chút phiền, nhưng bây giờ cảm thấy có chút thân cận, hướng về phía tăng nhân trẻ tuổi khẽ mỉm cười.
Ánh lửa chiếu sáng một góc dưới nón lá.
Tăng nhân trẻ tuổi tay che ngực, nghĩ thầm quả nhiên như tin đồn, thật là đẹp mắt a.
“Tỉnh sư huynh… Không đúng, Tỉnh sư thúc… Ngươi vì sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ vì gian động phủ tối nay?”
Thanh âm của hắn rất thấp, trong miếu người tu hành khác không chú ý tới.
Tỉnh Cửu lắc đầu.
Tăng nhân trẻ tuổi còn chuẩn bị nói cái gì đó.
Lão tăng đi tới, nói: “Câm miệng.”
Trẻ tuổi tăng nhân thở dài, ngậm miệng lại, nghĩ thầm mình cùng vị Thanh Sơn sư thúc này quả thật có chút xung đột, mỗi lần gặp một lần cũng sẽ bị buộc tu Bế Khẩu Thiền.
Thấy hình ảm này, Tỉnh Cửu nghĩ thầm chính mình có muốn đem Bế Khẩu Thiền học được, hai năm sau truyền cho Thập Tuế hay không
Quyển 2 – Chương 45: Thiền Tử gặp gỡ không quen biết
Tỉnh Cửu đưa tay mời vị lão tăng kia ngồi xuống.
Lão tăng nhẹ giọng giải thích mấy câu.
Thì ra Quả Thành Tự nghe nói chuyện này, lo lắng người tu hành vì tranh giành bảo vật nổi lên xung đột, tử thương quá thảm, cho nên để cho bọn họ tới, dễ dàng tùy thời cứu trị.
Tỉnh Cửu cảm thấy rất bình thường, bởi vì Quả Thành Tự chính là phong cách như vậy.
Nếu như vừa tiếp xúc, ngươi có thể cảm thấy đám y tăng này vô cùng cổ hủ, háo danh, thậm chí lộ vẻ lập dị.
Nhưng Quả Thành Tự lập dị như mấy ngàn năm, như vậy tất nhiên sẽ nhận được toàn bộ thế giới tôn trọng, thậm chí bao gồm cả Minh Bộ.
“Ngươi thì sao?” Lão tăng hỏi.
Tỉnh Cửu nói: “Chẳng qua là xem một chút, động phủ không phải thật, trò đùa mà thôi.”
Lão tăng hiểu được, loại chuyện như vậy dĩ vãng cũng thường xuyên xuất hiện.
Trước kia có chút tiền bối đại năng trước khi phi thăng hoặc là biến mất, rất thích làm một chút động phủ giả để trêu đùa đám hậu bối.
Lão tăng có chút không giải thích được nói: “Nhưng mà… Cảnh Dương chân nhân không phải tính tình như vậy a.”
Nhưng mà… vị chân nhân còn lại thích như vậy.
Tỉnh Cửu nghĩ tới.
Sơn phong đột nhiên tới, đống lửa trong miếu bị thổi bay loạn.
Hơn mười người tu đạo rối rít đứng dậy lướt ra ngoài miếu, hướng nơi nào đó trong núi nhìn lại.
Dưới bầu trời đêm mơ hồ có bảo quang như mặt nước chớp động, có gió từ nơi đó nổi lên.
“Động phủ sắp mở ra!”
“Tại hạ đi trước một bước!”
Còn có mấy người tu hành không nhịn được, trước lúc động phủ mở ra, tiến vào khu vực hai mươi dặm.
Theo mấy đạo kiếm quang chiếu sáng bầu trời đêm, bốn phía sơn dã có nhiều người tu hành hơn hiện ra thân hình.
Tỉnh Cửu theo gió lướt tới, đáp xuống đỉnh một cây đại thụ, nhìn phương xa, trầm mặc không nói.
Năm đó đang ở phiến vách núi cách hơn hai mươi dặm, người kia nói như này.
“Đám ngu ngốc tham lam nếu như phát hiện trong động phủ không có bảo bối, chỉ có một tờ giấy trắng, có thể tức chết hay không?”
Nói xong câu đó, người này cười rất vui vẻ, tiếng cười quanh quẩn quần phong.
Vô số năm sau, tiếng cười kia phảng phất vẫn còn quanh quẩn nơi này.
Tỉnh Cửu ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, giống như thanh kiếm thực sự.
Hắn từ ngọn cây bay xuống, lặng yên không một tiếng động như một chiếc lá bay, sau đó lẻn vào bóng đêm.
Không bao lâu, hắn xuất hiện trên vách núi cách hơn hai mươi dặm.
Hắn tin tưởng mình không phát ra bất kỳ thanh âm gì, ngay cả đối với gió nhiễu loạn cũng rất ít, nếu như vừa rồi nơi này có người, sẽ không bị chính mình kinh động.
Đều là bắt đầu lại từ đầu, hắn không tin đối phương có thể có cảnh giới cao hơn mình.
Hắn có chút thất vọng.
Trên núi không có ai.
Không biết qua thời gian bao lâu, giữa sơn cốc trở nên náo nhiệt.
Mười mấy người tu hành tụ tập tới đây, thanh âm tranh chấp càng lúc càng lớn. Động phủ còn không hoàn toàn mở ra, đám tán tu cùng người tu hành tiểu tông phái đã kềm nén không được, bắt đầu thương nghị sau đó phân bảo như thế nào, nhưng thủy chung không đưa ra một phương án để tất cả mọi người hài lòng.
Quả Thành Tự tăng nhân tuổi trẻ cảm giác được không khí càng ngày càng khẩn trương, có chút bận tâm, muốn khuyên mấy câu, nhưng bởi vì Bế Khẩu Thiền không cách nào mở miệng, rất gấp gáp. Lão tăng thấy nhiều hình ảnh tương tự, biết căn bản không cách nào khuyên can đám người này, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.
Sau đó đám người tu hành này nhất định sẽ chém giết, trực tiếp chết còn dễ nói, gãy tay, rách bụng trọng thương chữa trị cần tốn không ít tinh thần.
Lão tăng bỗng nhiên mở mắt, hướng chỗ cao nhìn, cảm ứng được đạo khí tức quen thuộc kia, vui mừng nghĩ tới, tối nay hẳn là không có chuyện gì.
Trong sơn cốc tiếng cãi vã dần dần bình tức, càng ngày càng nhiều người tu hành cảm ứng được đạo khí tức trên bầu trời đêm truyền đến, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn.
Một đạo tường vân từ phương hướng đông nam bay tới, trong đó có tòa liên bảo cực kỳ lớn như ẩn như hiện, tỏa ra thiền tức yên lặng.
“Thiền Tử kim thân!”
Đám người tu hành kinh hô liên tục, vội vàng sửa sang áo, hướng về phía thiên không hành lễ.
Làm đều là vãn bối đại lễ.
Quả Thành Tự Thiền Tử, một trong mấy người bối phận cao nhất tu hành giới hiện nay.
Tỉnh Cửu nhìn bầu trời đêm, trên mặt lộ ra mỉm cười, nghĩ thầm chính mình sớm nghĩ đến tiểu hòa thượng sẽ đi qua xem một chút.
Thế gian còn biết chuyện này cũng chỉ có tiểu hòa thượng này.
Một giọng nói từ sâu trong tường vân vang lên, theo gió mà rơi, rơi vào trong tai mọi người.
“Nơi đây là trò đùa của Thái Bình chân nhân cùng Cảnh Dương chân nhân, không có chân bảo, chư vị rời đi thôi.”
Thiền Tử thanh âm rất thanh nhu, tựa như cam lộ, nghe không rõ số tuổi bao nhiêu, có một loại cảm giác không chân thật.
Người tu hành trên mặt đất vội vàng xác nhận, hướng sơn dã bốn phía tản đi.
Mọi người nghe lời như thế, tự nhiên bởi vì uy vọng của Thiền Tử.
Quả Thành Tự tăng nhân không nói dối.
Hơn nữa ai cũng biết, Cảnh Dương chân nhân không có bằng hữu, chỉ có Thiền Tử từng tại Thần Mạt phong vấn đạo trăm ngày, được cho là thân cận, lời của hắn nói tự nhiên có thể tin.
Hai vị tăng nhân già trẻ đứng dậy, hướng về phiến tường vân hành lễ.
Thiền Tử thanh âm biến mất một thời gian ngắn, lần nữa vang lên.
“Sư điệt, chớ đi hướng bắc.”
Lão tăng vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu đáp ứng.
…
…
Tỉnh Cửu không nhìn tường vân trong bầu trời đêm, nhìn nơi nào đó dưới vách đá.
Nơi đó có vị lão nhân áo đen, nhìn như tầm thường, cùng người tu hành quanh người làm lễ vãn bối.
Thanh Sơn Cửu Phong, trong lòng của mỗi người đều có một con quỷ.
Tỉnh Cửu không ngờ tới, tối nay không thấy được con quỷ lớn nhất, lại thấy được một con quỷ khó ngờ tới nhất.
Tích Lai phong chủ lại tự mình đến.
Nếu không phải thời điểm Thiền Tử hiện thân, đối phương có chút phản ứng, hắn cũng không thể phát hiện.
Tích Lai phong chủ tại sao lại tới? Bởi vì bảy năm trước hắn cũng tham dự chuyện kia ư, không đến tận mắt xác nhận một chút, không cách nào yên tâm sao?
Sau một khắc, Tỉnh Cửu sinh lòng cảnh giác, muốn thu hồi tầm mắt, cũng đã không còn kịp nữa.
Tích Lai phong chủ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt đạm mạc, tựa như không phát hiện thân phận của hắn.
Tỉnh Cửu biết kiếm thức của đối phương đã rơi vào trên người của mình, trừ phi có thể kéo ra đầy đủ cự ly, không cách nào biến mất.
Nếu như hắn cứ rời đi như vậy, sau đó đối phương tùy thời có thể dùng kiếm thức tìm được chính mình, sau đó một kiếm giết.
Tỉnh Cửu không chút do dự xoay người rời đi, theo mặt nghiêng vách núi, đi tới phía dưới tường vân.
Tối nay ánh sao rất sáng, bóng tường vân rất rõ ràng.
Tường vân hướng phương bắc mà đi, hắn ở trong bóng đen của nó phiêu nhiên đi về phía trước, vẫn không ngự kiếm.
Không biết do tường vân quá chậm, hay là hắn quá nhanh, tóm lại song phương thủy chung ở chung một chỗ.
Tích Lai phong chủ chẳng biết lúc nào đi tới trên núi, lẳng lặng nhìn bên kia, cuối cùng không làm gì cả, hóa thành một đạo kiếm quang trở về Thanh Sơn.
Tỉnh Cửu cùng mây đồng hành mấy trăm dặm, ra khỏi Nam Hà châu.
Tường vân chợt nhanh thêm, hóa thành một đạo lưu quang hướng phương bắc Triều Ca thành xa xôi mà đi, chỉ để lại thanh âm Thiền Tử vang vọng trong thiên địa.
“Tiểu hữu, chỉ đưa tới đây, tạm biệt.”
Tỉnh Cửu biết trên tường vân còn có rất nhiều người, không muốn qua cùng đối phương gặp gỡ.
Tiểu hài tử từng tùy ý nói chuyện hôm nay đã cao cao tại thượng, chính mình thậm chí cần thỉnh cầu đối phương che chở.
Đổi thành người khác ở vào tình trạng như hắn, nói vậy cũng sẽ có chút buồn bực, ít nhất chút không thích ứng.
Hắn vẫn ổn, nhưng cuối cùng nghe được câu này, vẫn không nhịn được sinh ra chút bực tức.
Tiểu… Hữu?